-
Chương 2721-2725
Chương 2721: Cố thủ
Nghĩ tới đây, Lâm Chính đành phải tiếp tục liều mạng tấn công.
“Xem ra tôi không cần phải tới Giang Thành rồi, chỉ cần ở đây cũng có thể tiêu diệt được cậu”, Thần Hỏa Tôn Giả cười lạnh lùng nhưng vẫn vô cùng thận trong.
Lâm Chính quyết tâm chiến đấu với ông ta thì chứng tỏ phía bên Giang Thành đang có kế hoạch gì đó. Ông ta vừa phóng một luồng lửa về phía Nam vừa tấn công Lâm Chính.
Người của đảo Thần Hỏa nhìn thấy luồng lửa này thì lập tức hiểu ra ý của Thần Hỏa Tôn Giả.
“Tất cả nghe lệnh, lập tức tấn công Giang Thành. Những nơi đi qua, phàm là người của Dương Hoa thì đều giết. Giết sạch”, một kẻ đứng đầu gào lên.
Người của đảo Thần Hỏa lập tức đi tới sân bay. Bên trong thôn.
“Ông Từ, đám người đó tới rồi”, một người gọi điện cho Từ Thiên.
“Cái gì? Bọn chúng tôi rồi sao?”, Từ Thiên khẽ tái mặt.
Ông ta nhìn về phía máy móc. Đám đông đang cấp tốc thiết kế vũ khí xung điện từ chùm ion. Thế nhưng giờ xem ra vẫn không thể hoàn thành.
“Còn cần bao lâu nữa?”, Từ Thiên hỏi.
“Ít nhất cũng phải 20 phút nữa mới có thể hoàn thành xong”.
“Nhanh lên chút cho tôi”, Từ Thiên gầm lên, đám người Nguyên Tinh ở gần đó cũng phải ngoái lại nhìn.
Đám đông biết là không thể tránh được nên lập tức chạy ra ngoài cổng thôn. Ở đó đã sớm dựng lên một tuyến phòng thủ.
Từ Thiên có một nhóm lính đánh thuê đã chuẩn bị sẵn sàng. Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương, Cùng Đao cũng vào vị trí.
Họ đợi người của Thần Hỏa Tôn Giả tới. Dần dần xuất hiện những bóng hình màu đỏ rực từ phía xa. Đám đông nín thở.
“Bọn họ tới cả rồi”
“Tất cả chuẩn bị”, tiếng gầm vang lên. Đám đông đẩy mức cảnh giác lên cấp cao nhất. Ánh mắt họ rực lửa.
Tất cả người của đảo Thần Hỏa đều đang tiến lại gần. Đội lính đánh thuê cũng tái mặt. Bọn họ phát hiện, những người này không phải đang chạy mà là đang bay giống như thần tiên vậy.
“Vương Đức Phát?”, một người lính đánh thuê run rẩy nói. Nhiệt độ của cả thôn cũng tăng lên mấy chục độ.
“Khai hỏa”, Từ Thiên gào lên.
Tất cả không dám do dự. Súng máy điên cuồng nã đạn.
Đạn bay như mưa về phía trước. Thế nhưng đám đệ tử của đảo Thần Hỏa đã khởi động chân khí, cơ thể họ được bọc trong lửa, đạn súng chẳng thể nào ghim được vào người họ.
“Ôi thượng đế ơi”, một người lính đánh thuê thốt lên.
“Dùng RPG”, một người lính khác hét lớn. Có vài người lập tức bắn RPG về phía đối phương.
Bùm! Đòn tấn công cuối cùng cùng có tác dụng. Một người cảu đảo Thần Hỏa chết ngay tại chỗ. Những kẻ xung quanh cũng bị ảnh hưởng.
“Khốn khiếp”, một kẻ đứng đầu của đảo Thần Hỏa tức giận bèn lập tức phất tay.
Vụt...Biển lửa được tạo ra.
“Á”, hàng lính đánh thuê được dựng làm hàng phòng ngự bị đốt cháy. Họ lăn lộn kêu gào, cuối cùng bị thiêu chết.
“Chúng ta rốt cuộc đang đấu với ai vậy?”, những người lính đánh thuê còn lại sợ hãi.
Tào Tùng Dương, Nguyên Tinh không dám do dự, đồng loạt lao ra.
Chương 2722: Sao có thể từ bỏ?
Tào Tùng Dương, Nguyên Tinh, Cùng Đao, Mạn Sát Hồng đều thuộc đội quân tinh nhuệ của Lâm Chính, hay nói cách khác còn là đội quân tinh nhuệ của tinh nhuệ.
Thế nhưng giờ họ đang phải đối đầu với những kẻ mạnh nhất của đảo Thần Hỏa. Muốn đánh bại đối phương là điều không dễ.
Nguyên Tinh, Cùng Đao vừa giao đấu đã rơi vào thế hạ phong. Thuật Hỏa Viêm của đảo Thần Hỏa quả thật đáng sợ.
Bọn chúng khẽ vung tay mà lửa đã lan ra thành biển. Sự tấn công dồn dập của chúng như muốn tiêu diệt đám người Nguyên Tinh ngay lập tức.
Chỉ cần bị tiếp xúc với đám lửa này thôi là sẽ bị thiêu thành tro bụi. Đây không phải là lửa bình thường mà là lửa được rót sức mạnh liên tục. Nhiệt độ của chúng nóng hơn lửa thường không biết bao nhiêu lần.
Nếu như là trước đây thì có lẽ đám người Nguyên Tinh đã bị thiêu chết từ lâu rồi. Bọn họ vẫn có thể đấu được là nhờ vào Thần Hỏa Thánh Nữ. Họ bôi lên người một lớp bột Băng Lân tự tạo, bột Băng Lân có thể cách nhiệt, giúp họ không bị nướng chín.
Nhưng dù là như vậy thì họ vẫn bị đánh cho sấp mặt. Hàng phòng ngự bị phá vỡ.
“Là bột Băng Lân sao? Xem ra kẻ phản bội đó cũng có mặt ở đây”.
“Tại sao người của Dương Hoa lại thiết kế tuyến phòng ngự cản đường chúng ta ở đây? Cái thôn này chắc chắn có vấn đề”.
“Tất cả nghe lệnh, bằng mọi giá tấn công vào thôn, giết sạch người bên trong và thiêu rụi cái thôn đi”, một kẻ cầm đầu của đảo Thần Hỏa hô lên.
“Tuân lệnh”, thế là người của đảo Thần Hỏa đồng loạt lao vào, điên cuồng tấn công.
Đám người Nguyên Tinh lùi lại liên tục, tiến sát lại với cái hố được thiết kế trước đó. Thế nhưng cũng chẳng khác gì muối bỏ biển.
“Người của đảo Thần Hỏa quá đông. Chắc lần này Thần Hỏa Tôn Giả đã điều động toàn bộ đệ tử trên đảo tới rồi. Nguồn lực mạnh như vậy, chúng ta không cầm cự được lâu đâu. Tôi đề nghị rút lui thôi”, Thần Hỏa Thánh Nữ bặm môi, kêu lên.
“Rút lui? Thánh Nữ Đại Nhân, giờ rút lui có phải là quá muộn rồi không? Hơn nữa, nếu chúng ta rời đi thì ăn nói thế nào với thần y Lâm đây?”, Tào Tùng Dương đáp lại.
“Vậy lẽ nào các người muốn chết tại đây?”, Thần Hỏa Thánh Nữ hỏi.
“Chúng ta cùng đường rồi. Hoặc là chết ở đây, hoặc là chết ở Giang Thành", Nguyên Tinh tiếp lời Tào Tùng Dương bằng vẻ mặt vô cảm.
“Thế nhưng từ đây tới vị trí thiết kế còn cần tới 10 phút nữa, chúng ta cầm cự nổi 10 không?”, Thánh Nữ kêu lên.
“Không cầm cự được cũng phải cầm cự. Đây là mệnh lệnh của thần y Lâm”.
“Vì lời nói của anh ta mà để mất mạng có đáng không?”, Thần Hỏa Thánh Nữ không thể hiểu được.
Thế nhưng trên mặt của những người khác đều viết lên hai chữ quyết tâm.
“Thần Hỏa Thánh Nữ, dù sao cô cũng không phải là người của Dương Hoa nên cô không hiểu. Chúng tôi đi theo thần y Lâm không phải vì y thuật thần kỳ của cậu ấy, cũng không phải vì vinh hoa phú quý mà cậu ấy ban cho mà vì tinh thần của cậu ấy, cách làm người của cậu ấy”.
Tào Tùng Dương nói tiếp: “Thực ra thần y Lâm sớm đã có thể mặc kệ chúng ta và rút khỏi đây trước rồi. Nhưng cậu ấy không hề, vẫn ở lại Giang Thành và dùng y thuật của mình tạo phúc cho bách tính Long Quốc, mạo hiểm vì người của Dương Hoa và đối đầu với những thế lực vô cùng khủng khiếp…Cậu ấy không hề bỏ chúng tôi….vậy thì…sao chúng tôi lại có thể bỏ cậu ấy được?”
Chương 2723: Quyết tâm
“Nói đúng”, Nguyên Tinh đanh giọng: “Thực ra có đôi khi, người chủ có thể rời đi, trời lớn đất lớn thế này người có thực lực lớn hơn cậu ấy nhiều nhưng để mà giết được cậu ấy thì chẳng có mấy người. Với y thuật của giáo chủ, cậu ấy muốn bỏ đi thì chẳng ai giữ được. Thế nhưng cậu ấy không lựa chọn như vậy, vẫn quyết tâm ở lại đây, cậu ấy không vì bản thân mình mà là vì cả Giang Thành. Chúng tôi cố thủ ở đây thì có gì mà không đáng?”
Thần Hỏa Thánh Nữ khựng người. Cùng Đao và Mạn Sát Hồng cũng im lặng. Bọn họ không thể hiểu được ý của đám người Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương. Nhưng họ có thể cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của họ
“Chuyện đã tới nước này thì các vị, liều mạng thôi”.
“Đông Hoàng giáo chúng ở đâu?”
“Đệ tử Cổ Phái đâu?”
Hai người đứng đầu hô lên. Âm thanh từ trong thôn vọng ra: “Chúng tôi ở đây”.
“Giết”, hai người họ lại gầm lên, lao về phía vùng lửa. Người từ vùng xung quanh lao ra như nước lũ.
Thần Hỏa Thánh Nữ co đồng từ và gầm lên: “Mau quay lại đi”.
Nhưng…vô ích.
Tới lúc này rồi thì hai người kia đã quyết định lấy mạng ra để liều và để kéo dài thời gian. Thế nhưng đối đầu với thuật Hỏa Viêm của đội quân này thì dù có bao nhiêu người cũng vô ích.
Ngọn lửa ập tới, nuốt chửng người của Đông Hoàng Giáo và Cổ Phái. Tiếng kêu gào thảm thiết bang vọng cả không gian.
Thần Hỏa Thánh Nữ ngồi phịch ra đất. Cô ta như muốn phát điên. Nước mắt cứ thế chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp.
“Kẻ phản bội này”.
Lúc này, có tiếng hét vang lên.Cô ta vội ngẩng đầu thì thấy một người của đảo Thần Hỏa đã xông qua tuyến phòng ngự của Tào Tùng Dương và tấn công cô ta.
“Côn Chính”, cô ta giật mình.
Đó là đại chấp sự của đảo Thần Hỏa. Người này nhìn cô ta chăm chăm, đôi mắt ánh lên vẻ điên dại.
“Cô dám phản bội tôn giả, hôm nay tôi phải đốt cháy tứ chi của cô, đưa cô về đảo Thần Hỏa để giày vò cho đã”, Côn Chính bật cười ha hả, trông vô cùng hào hứng.
Côn Chính luôn thèm khát Thánh Nữ, nhưng vì thực lực và thân phận nên không dám. Giờ cô ta là kẻ phản bội, tu vi cũng đã bị Thần Hỏa Tôn Giả phế bỏ thì đương nhiên Côn Chính sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.
Thế nhưng đúng lúc kẻ này định tiếp cận cô ta thì một ma đao màu đen kịt chém xuống, đẩy lùi đối phương ra.
“Nhóc là đứa nào vậy?”, Côn Chính quay qua nhìn.
“Bà đây vẫn là Đại Ma Nữ của Thiên Ma Đạo đấy”, Mạn Sát Hồng hừ giọng.
“Đại Ma Nữ của Thiên Ma Đạo không phải là Bỉ Ngạn Hoa sao? Từ khi nào mà thành cô thế?”, Côn Chính khinh thường nói.
“Đại Ma Nữ nhiệm kỳ trước không được à?”, Mạn Sát Hồng tức giận, cầm đao bổ mạnh. Cô ta không quên quay qua hét với Thánh Nữ: "Mau lùi về sau, thông báo cho thần y Lâm, bảo cậu ta mau quay lại cứu viện”.
Nói xong, hai người lại lao vào nhau. Thần Hỏa Thánh Nữ giật bắn người. Cô ta không dám do dự, vội lấy điện thoại mà Lâm Chính mua gọi cho anh.
Thế nhưng không ai nghe máy. Có thể thấy phía bên Lâm Chính cũng chẳng tốt đẹp gì.
Anh cầm kiếm công nghệ cao điên cuồng chém tới và anh cũng phải lùi lại không ngừng. Thần Hỏa Tôn Giả như một kẻ phát bệnh dại, tấn công anh liên tục.
Bùm!
Bùm!
Một ngọn lửa phóng ra, thiêu rụi không gian và đổ xuống người Lâm Chính. Anh điều động chân khí, bặm môi nhìn chăm chăm về phía trước…
Đang tải...
Chương 2724: Băng Kính
Lúc này Lâm Chính giống như một chiếc lá giữa giông bão. Khí tức của anh bị ngọn lửa của đối phương đánh bại, tưởng như anh có thể nổ tung ra được.
Cứ tiếp tục thế này thì anh sẽ không thể cầm cự được mất. Điện thoại bỗng đổ chuông nhưng anh không thể nghe máy.
“Sao thế? Sốt ruột rồi à? Muốn rời đi sao? Ha ha, đáng tiếc là cậu lại không có được cơ hội đâu", Thần Hỏa Tôn Giả trông vô cùng dữ dằn. Ông ta vừa cười vừa điều động người lửa tấn công Lâm Chính.
Người lửa với thanh kiếm lửa bổ xuống giống như phá nát cả không gian, tạo ra những vụ nổ ầm ầm. Áp lực khủng khiếp có thể phá nát cả núi và chém nổ cả biển.
Lâm Chính không cầm cự được thêm nữa, cứ thế loạng choạng chìm trong hồ băng.
“Chết đi”, Thần Hỏa Tôn Giả vẫn không chịu buông ta. Ông ta điều khiển người lửa khiến hồ băng bốc hơi nước và vớt Lâm Chính lên.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên bật mạnh người. Anh không hề né tránh mà chỉ lao về phía Thần Hỏa Tôn Giả.
“Cái gì?”, Thần Hỏa Tôn Giả giật mình.
Đột nhiên, ông ta ý thức ra được điều gì đó. Lâm Chính lấy ra một bông hoa sen xinh đẹp giơ lên trên đỉnh đầu và hô lên: “Tịnh Thế Bạch Liên”.
Bùm bùm…Tịnh Thế Bạch Liên lập tức phát ra ánh sáng chói mắt, xuyên lên tận mây xanh và xuyên xuống tận dưới đáy hồ.
Bạch Liên được kích hoạt, chẳng khác gì thần tiên giáng thế. Cảnh tượng đẹp đẽ đó khiến người khác khó có thể quên được. Sức mạnh từ bông hoa cũng tuôn ra như muốn hủy diệt mọi thứ.
Đối diện với một thần vật như vậy nhưng Thần Hỏa Tôn Giả không hề tỏ ra hoang mang mà chỉ bật cười.
“Tịnh Thế Bạch Liên vốn là đồ của đảo Thần Hỏa, cậu lại dùng nó để đối phó với tôi sao? Thật là nực cười. Thôi cũng được, hôm nay tôi sẽ cho cậu thấy thứ khắc chế với Tịnh Thế Bạch Liên và cũng tới lúc để cho cậu biết rằng có được Tịnh Thế Bạch Liên không đồng nghĩa với việc có được tất cả”.
Nói xong, Thần Hỏa Tôn Giả lấy ra một tảng băng hình giống chiếc gương tròn giơ lên cao và rót năng lực vào.
Trong nháy mắt một luồng khí tức từ thứ này phát ra. Nó giống như một lớp sương mù bao trùm lên không gian. Sau đó đổ xuống.
Ầm ầm…Cả không gian dường như bị khóa chặt. Hồ băng dưới chân Lâm Chính một lần nữa lại đông cứng.
Sức nóng mà Tịnh Thế Bạch Liên phát ra cũng bị kiểm soát. Thế nhưng tới lúc này rồi thì Lâm Chính không thể từ bỏ được. Anh bặm môi, gầm lên.
“Mở”.
Bùm bùm…Sức mạnh bên trong Tịnh Thế Bạch Liên lại được phóng ra một lần nữa.
Bông hoa sen bùng phát trên hồ băng. Thế nhưng sức mạnh của bông hoa chưa kịp phát huy hết thì cái lạnh từ trên như một bàn tay đè xuống.
Bông hoa lập tức bị kiểm soát và luồng sức mạnh nó phát ra bị thu hẹp lại. Thần Hỏa Tôn Giả nhìn sức mạnh nhỏ lại dần của bông hoa thì hào hứng bật cười.
“Ha ha, đúng là không biết lượng sức mình…”
Cuối cùng thì bông hòa đành phải để cho lớp băng bao phủ. Chẳng có gì xảy ra hết. Một màn sương hàn bao trùm đất trời…
“Thần y Lâm, lần này…cậu còn con át chủ bài nào không?", Thần Hỏa Tôn Giả nhìn anh. Thế nhưng ông ta không thấy bóng dáng của Lâm Chính đâu nữa.
Chương 2725: Năng lượng nghịch thiên
“Cái gì?”.
Thần Hỏa Tôn Giả sửng sốt, lập tức quay đầu lại.
Lúc đó mới thấy Lâm Chính đã bay ra ngoài, lao vọt về phía thôn trang ở phía xa.
“Muốn trốn? Không dễ như vậy!”.
Thần Hỏa Tôn Giả cười nhạt, lập tức quay người đuổi theo, đồng thời ngọn lửa đáng sợ lại ập tới như dời sông lấp bể.
Lâm Chính không thể phản công, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ cơ thể võ thần tiếp tục tiến tới.
Dù sau lưng anh đã bị thiêu cháy cũng không dám quay đầu.
Cứ vậy qua mấy phút, Lâm Chính tới trước thôn trang.
Nhưng trận chiến ở thôn trang làm anh kinh ngạc.
Bên ngoài thôn trang một mảnh hoang tàn, khắp nơi đều là thi thể cháy sém.
Một mảng biển lửa giống như vòng tròn lớn bao bọc toàn bộ thôn trang.
Người trong đó dường như bị trói trong một lò luyện, không thoát ra được, chỉ có thể đợi chết ở trong biển lửa.
Vô số người của Đông Hoàng Giáo và Cổ Phái nối tiếp nhau tấn công người của đảo Thần Hỏa ở bên ngoài thôn trang, dù sự tấn công của bọn họ chỉ như muối bỏ biển.
Nhưng vì bọn họ không sợ chết nên người của đảo Thần Hỏa vẫn chưa vào được trong thôn.
Hai mắt Lâm Chính lập tức đỏ lên, oán hận ngút trời dâng tràn.
Anh chỉ muốn xông vào đó giết chết toàn bộ người của đảo Thần Hỏa ngay lập tức.
Nhưng bây giờ anh không thể làm vậy.
Bởi vì Thần Hỏa Tôn Giả cũng đã đuổi tới.
“Thần y Lâm!”.
Cùng Đao ở bên dưới nhìn thấy Lâm Chính đã tới, kích động la lên.
“Thần y Lâm đến rồi!”.
“Tốt quá rồi!”.
“Chúng ta được cứu rồi!”.
Bọn họ như gặp được cứu tinh, kích động la lên.
Người của đảo Thần Hỏa đều biến sắc.
Nhưng chẳng lâu sau, vẻ mặt bọn họ cũng tràn ngập vui mừng.
“Tôn Giả đến rồi!”.
“Ha ha ha ha, lần này coi bọn họ có thể kiên trì được bao lâu!”.
Người của Dương Hoa nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc.
Thần Hỏa Tôn Giả cũng đã đuổi tới.
Với thực lực của ông ta, muốn san bằng một thôn trang nho nhỏ đúng là dễ như trở bàn tay…
“Thần y Lâm! Đừng chạy trốn nữa! Cậu không thoát được đâu, ngoan ngoãn giao Tịnh Thế Bạch Liên ra đây, tôi còn có thể cho cậu chết toàn thây!”.
Thần Hỏa Tôn Giả cười nhạt, lại vung tay.
Vù!
Vù!
Vù!
Bên ngoài thôn lại dâng lên ba bức tường lửa cao năm mét.
“Tôi không trốn!”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, mặt không cảm xúc, nói: “Tôi sẽ so một trận cao thấp với ông ở đây!”.
“So cao thấp với tôi? Ha ha ha, cậu cũng xứng sao? Cậu là cái thá gì? Cậu thậm chí còn không phá được thân xác tôi! Cậu lấy cái gì đấu với tôi?”.
Thần Hỏa Tôn Giả cười lớn, trong mắt tràn ngập sự khinh thường.
Người của đảo Thần Hỏa ở quanh đó cũng bật cười.
Bây giờ Thần Hỏa Tôn Giả đã lấy được thần vật, Tịnh Thế Bạch Liên hoàn toàn không thể tạo thành uy hiếp cho ông ta.
Không còn sự uy hiếp của Tịnh Thế Bạch Liên, chỉ xét riêng tu vi, ba người như Lâm Chính cũng không thể đánh lại Thần Hỏa Tôn Giả!
Đúng lúc này, một tiếng hét vang lên từ trong thôn: “Thần y Lâm! Thành công rồi!”.
Đó là giọng của đám người Từ Thiên.
Nghe vậy, Thần Hỏa Tôn Giả ngạc nhiên.
Đồng tử Lâm Chính cũng run rẩy, sau đó lạnh nhạt bật cười.
“Thần Hỏa Tôn Giả, xem ra tôi có cái để đấu với ông rồi!”.
“Cái gì?”.
Thần Hỏa Tôn Giả vô thức hỏi.
Lâm Chính lại đột nhiên quay đầu, hét lớn: “Tất cả mọi người lập tức rút vào giữa thôn, nhanh!”.
Người của Dương Hoa không dám do dự, loạt soạt rút về trung tâm của thôn.
“Giết! Giết hết bọn họ cho tôi!”.
Thần Hỏa Tôn Giả không nói lời dư thừa nữa, gào lên một tiếng, xông thẳng vào thôn, bắt đầu chém giết.
Đúng lúc này, toàn thân ông ta run rẩy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trung tâm thôn.
Ông ta cảm nhận được rồi!
Nơi đó có một luồng năng lượng nghịch thiên đang xao động…
Nghĩ tới đây, Lâm Chính đành phải tiếp tục liều mạng tấn công.
“Xem ra tôi không cần phải tới Giang Thành rồi, chỉ cần ở đây cũng có thể tiêu diệt được cậu”, Thần Hỏa Tôn Giả cười lạnh lùng nhưng vẫn vô cùng thận trong.
Lâm Chính quyết tâm chiến đấu với ông ta thì chứng tỏ phía bên Giang Thành đang có kế hoạch gì đó. Ông ta vừa phóng một luồng lửa về phía Nam vừa tấn công Lâm Chính.
Người của đảo Thần Hỏa nhìn thấy luồng lửa này thì lập tức hiểu ra ý của Thần Hỏa Tôn Giả.
“Tất cả nghe lệnh, lập tức tấn công Giang Thành. Những nơi đi qua, phàm là người của Dương Hoa thì đều giết. Giết sạch”, một kẻ đứng đầu gào lên.
Người của đảo Thần Hỏa lập tức đi tới sân bay. Bên trong thôn.
“Ông Từ, đám người đó tới rồi”, một người gọi điện cho Từ Thiên.
“Cái gì? Bọn chúng tôi rồi sao?”, Từ Thiên khẽ tái mặt.
Ông ta nhìn về phía máy móc. Đám đông đang cấp tốc thiết kế vũ khí xung điện từ chùm ion. Thế nhưng giờ xem ra vẫn không thể hoàn thành.
“Còn cần bao lâu nữa?”, Từ Thiên hỏi.
“Ít nhất cũng phải 20 phút nữa mới có thể hoàn thành xong”.
“Nhanh lên chút cho tôi”, Từ Thiên gầm lên, đám người Nguyên Tinh ở gần đó cũng phải ngoái lại nhìn.
Đám đông biết là không thể tránh được nên lập tức chạy ra ngoài cổng thôn. Ở đó đã sớm dựng lên một tuyến phòng thủ.
Từ Thiên có một nhóm lính đánh thuê đã chuẩn bị sẵn sàng. Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương, Cùng Đao cũng vào vị trí.
Họ đợi người của Thần Hỏa Tôn Giả tới. Dần dần xuất hiện những bóng hình màu đỏ rực từ phía xa. Đám đông nín thở.
“Bọn họ tới cả rồi”
“Tất cả chuẩn bị”, tiếng gầm vang lên. Đám đông đẩy mức cảnh giác lên cấp cao nhất. Ánh mắt họ rực lửa.
Tất cả người của đảo Thần Hỏa đều đang tiến lại gần. Đội lính đánh thuê cũng tái mặt. Bọn họ phát hiện, những người này không phải đang chạy mà là đang bay giống như thần tiên vậy.
“Vương Đức Phát?”, một người lính đánh thuê run rẩy nói. Nhiệt độ của cả thôn cũng tăng lên mấy chục độ.
“Khai hỏa”, Từ Thiên gào lên.
Tất cả không dám do dự. Súng máy điên cuồng nã đạn.
Đạn bay như mưa về phía trước. Thế nhưng đám đệ tử của đảo Thần Hỏa đã khởi động chân khí, cơ thể họ được bọc trong lửa, đạn súng chẳng thể nào ghim được vào người họ.
“Ôi thượng đế ơi”, một người lính đánh thuê thốt lên.
“Dùng RPG”, một người lính khác hét lớn. Có vài người lập tức bắn RPG về phía đối phương.
Bùm! Đòn tấn công cuối cùng cùng có tác dụng. Một người cảu đảo Thần Hỏa chết ngay tại chỗ. Những kẻ xung quanh cũng bị ảnh hưởng.
“Khốn khiếp”, một kẻ đứng đầu của đảo Thần Hỏa tức giận bèn lập tức phất tay.
Vụt...Biển lửa được tạo ra.
“Á”, hàng lính đánh thuê được dựng làm hàng phòng ngự bị đốt cháy. Họ lăn lộn kêu gào, cuối cùng bị thiêu chết.
“Chúng ta rốt cuộc đang đấu với ai vậy?”, những người lính đánh thuê còn lại sợ hãi.
Tào Tùng Dương, Nguyên Tinh không dám do dự, đồng loạt lao ra.
Chương 2722: Sao có thể từ bỏ?
Tào Tùng Dương, Nguyên Tinh, Cùng Đao, Mạn Sát Hồng đều thuộc đội quân tinh nhuệ của Lâm Chính, hay nói cách khác còn là đội quân tinh nhuệ của tinh nhuệ.
Thế nhưng giờ họ đang phải đối đầu với những kẻ mạnh nhất của đảo Thần Hỏa. Muốn đánh bại đối phương là điều không dễ.
Nguyên Tinh, Cùng Đao vừa giao đấu đã rơi vào thế hạ phong. Thuật Hỏa Viêm của đảo Thần Hỏa quả thật đáng sợ.
Bọn chúng khẽ vung tay mà lửa đã lan ra thành biển. Sự tấn công dồn dập của chúng như muốn tiêu diệt đám người Nguyên Tinh ngay lập tức.
Chỉ cần bị tiếp xúc với đám lửa này thôi là sẽ bị thiêu thành tro bụi. Đây không phải là lửa bình thường mà là lửa được rót sức mạnh liên tục. Nhiệt độ của chúng nóng hơn lửa thường không biết bao nhiêu lần.
Nếu như là trước đây thì có lẽ đám người Nguyên Tinh đã bị thiêu chết từ lâu rồi. Bọn họ vẫn có thể đấu được là nhờ vào Thần Hỏa Thánh Nữ. Họ bôi lên người một lớp bột Băng Lân tự tạo, bột Băng Lân có thể cách nhiệt, giúp họ không bị nướng chín.
Nhưng dù là như vậy thì họ vẫn bị đánh cho sấp mặt. Hàng phòng ngự bị phá vỡ.
“Là bột Băng Lân sao? Xem ra kẻ phản bội đó cũng có mặt ở đây”.
“Tại sao người của Dương Hoa lại thiết kế tuyến phòng ngự cản đường chúng ta ở đây? Cái thôn này chắc chắn có vấn đề”.
“Tất cả nghe lệnh, bằng mọi giá tấn công vào thôn, giết sạch người bên trong và thiêu rụi cái thôn đi”, một kẻ cầm đầu của đảo Thần Hỏa hô lên.
“Tuân lệnh”, thế là người của đảo Thần Hỏa đồng loạt lao vào, điên cuồng tấn công.
Đám người Nguyên Tinh lùi lại liên tục, tiến sát lại với cái hố được thiết kế trước đó. Thế nhưng cũng chẳng khác gì muối bỏ biển.
“Người của đảo Thần Hỏa quá đông. Chắc lần này Thần Hỏa Tôn Giả đã điều động toàn bộ đệ tử trên đảo tới rồi. Nguồn lực mạnh như vậy, chúng ta không cầm cự được lâu đâu. Tôi đề nghị rút lui thôi”, Thần Hỏa Thánh Nữ bặm môi, kêu lên.
“Rút lui? Thánh Nữ Đại Nhân, giờ rút lui có phải là quá muộn rồi không? Hơn nữa, nếu chúng ta rời đi thì ăn nói thế nào với thần y Lâm đây?”, Tào Tùng Dương đáp lại.
“Vậy lẽ nào các người muốn chết tại đây?”, Thần Hỏa Thánh Nữ hỏi.
“Chúng ta cùng đường rồi. Hoặc là chết ở đây, hoặc là chết ở Giang Thành", Nguyên Tinh tiếp lời Tào Tùng Dương bằng vẻ mặt vô cảm.
“Thế nhưng từ đây tới vị trí thiết kế còn cần tới 10 phút nữa, chúng ta cầm cự nổi 10 không?”, Thánh Nữ kêu lên.
“Không cầm cự được cũng phải cầm cự. Đây là mệnh lệnh của thần y Lâm”.
“Vì lời nói của anh ta mà để mất mạng có đáng không?”, Thần Hỏa Thánh Nữ không thể hiểu được.
Thế nhưng trên mặt của những người khác đều viết lên hai chữ quyết tâm.
“Thần Hỏa Thánh Nữ, dù sao cô cũng không phải là người của Dương Hoa nên cô không hiểu. Chúng tôi đi theo thần y Lâm không phải vì y thuật thần kỳ của cậu ấy, cũng không phải vì vinh hoa phú quý mà cậu ấy ban cho mà vì tinh thần của cậu ấy, cách làm người của cậu ấy”.
Tào Tùng Dương nói tiếp: “Thực ra thần y Lâm sớm đã có thể mặc kệ chúng ta và rút khỏi đây trước rồi. Nhưng cậu ấy không hề, vẫn ở lại Giang Thành và dùng y thuật của mình tạo phúc cho bách tính Long Quốc, mạo hiểm vì người của Dương Hoa và đối đầu với những thế lực vô cùng khủng khiếp…Cậu ấy không hề bỏ chúng tôi….vậy thì…sao chúng tôi lại có thể bỏ cậu ấy được?”
Chương 2723: Quyết tâm
“Nói đúng”, Nguyên Tinh đanh giọng: “Thực ra có đôi khi, người chủ có thể rời đi, trời lớn đất lớn thế này người có thực lực lớn hơn cậu ấy nhiều nhưng để mà giết được cậu ấy thì chẳng có mấy người. Với y thuật của giáo chủ, cậu ấy muốn bỏ đi thì chẳng ai giữ được. Thế nhưng cậu ấy không lựa chọn như vậy, vẫn quyết tâm ở lại đây, cậu ấy không vì bản thân mình mà là vì cả Giang Thành. Chúng tôi cố thủ ở đây thì có gì mà không đáng?”
Thần Hỏa Thánh Nữ khựng người. Cùng Đao và Mạn Sát Hồng cũng im lặng. Bọn họ không thể hiểu được ý của đám người Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương. Nhưng họ có thể cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của họ
“Chuyện đã tới nước này thì các vị, liều mạng thôi”.
“Đông Hoàng giáo chúng ở đâu?”
“Đệ tử Cổ Phái đâu?”
Hai người đứng đầu hô lên. Âm thanh từ trong thôn vọng ra: “Chúng tôi ở đây”.
“Giết”, hai người họ lại gầm lên, lao về phía vùng lửa. Người từ vùng xung quanh lao ra như nước lũ.
Thần Hỏa Thánh Nữ co đồng từ và gầm lên: “Mau quay lại đi”.
Nhưng…vô ích.
Tới lúc này rồi thì hai người kia đã quyết định lấy mạng ra để liều và để kéo dài thời gian. Thế nhưng đối đầu với thuật Hỏa Viêm của đội quân này thì dù có bao nhiêu người cũng vô ích.
Ngọn lửa ập tới, nuốt chửng người của Đông Hoàng Giáo và Cổ Phái. Tiếng kêu gào thảm thiết bang vọng cả không gian.
Thần Hỏa Thánh Nữ ngồi phịch ra đất. Cô ta như muốn phát điên. Nước mắt cứ thế chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp.
“Kẻ phản bội này”.
Lúc này, có tiếng hét vang lên.Cô ta vội ngẩng đầu thì thấy một người của đảo Thần Hỏa đã xông qua tuyến phòng ngự của Tào Tùng Dương và tấn công cô ta.
“Côn Chính”, cô ta giật mình.
Đó là đại chấp sự của đảo Thần Hỏa. Người này nhìn cô ta chăm chăm, đôi mắt ánh lên vẻ điên dại.
“Cô dám phản bội tôn giả, hôm nay tôi phải đốt cháy tứ chi của cô, đưa cô về đảo Thần Hỏa để giày vò cho đã”, Côn Chính bật cười ha hả, trông vô cùng hào hứng.
Côn Chính luôn thèm khát Thánh Nữ, nhưng vì thực lực và thân phận nên không dám. Giờ cô ta là kẻ phản bội, tu vi cũng đã bị Thần Hỏa Tôn Giả phế bỏ thì đương nhiên Côn Chính sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.
Thế nhưng đúng lúc kẻ này định tiếp cận cô ta thì một ma đao màu đen kịt chém xuống, đẩy lùi đối phương ra.
“Nhóc là đứa nào vậy?”, Côn Chính quay qua nhìn.
“Bà đây vẫn là Đại Ma Nữ của Thiên Ma Đạo đấy”, Mạn Sát Hồng hừ giọng.
“Đại Ma Nữ của Thiên Ma Đạo không phải là Bỉ Ngạn Hoa sao? Từ khi nào mà thành cô thế?”, Côn Chính khinh thường nói.
“Đại Ma Nữ nhiệm kỳ trước không được à?”, Mạn Sát Hồng tức giận, cầm đao bổ mạnh. Cô ta không quên quay qua hét với Thánh Nữ: "Mau lùi về sau, thông báo cho thần y Lâm, bảo cậu ta mau quay lại cứu viện”.
Nói xong, hai người lại lao vào nhau. Thần Hỏa Thánh Nữ giật bắn người. Cô ta không dám do dự, vội lấy điện thoại mà Lâm Chính mua gọi cho anh.
Thế nhưng không ai nghe máy. Có thể thấy phía bên Lâm Chính cũng chẳng tốt đẹp gì.
Anh cầm kiếm công nghệ cao điên cuồng chém tới và anh cũng phải lùi lại không ngừng. Thần Hỏa Tôn Giả như một kẻ phát bệnh dại, tấn công anh liên tục.
Bùm!
Bùm!
Một ngọn lửa phóng ra, thiêu rụi không gian và đổ xuống người Lâm Chính. Anh điều động chân khí, bặm môi nhìn chăm chăm về phía trước…
Đang tải...
Chương 2724: Băng Kính
Lúc này Lâm Chính giống như một chiếc lá giữa giông bão. Khí tức của anh bị ngọn lửa của đối phương đánh bại, tưởng như anh có thể nổ tung ra được.
Cứ tiếp tục thế này thì anh sẽ không thể cầm cự được mất. Điện thoại bỗng đổ chuông nhưng anh không thể nghe máy.
“Sao thế? Sốt ruột rồi à? Muốn rời đi sao? Ha ha, đáng tiếc là cậu lại không có được cơ hội đâu", Thần Hỏa Tôn Giả trông vô cùng dữ dằn. Ông ta vừa cười vừa điều động người lửa tấn công Lâm Chính.
Người lửa với thanh kiếm lửa bổ xuống giống như phá nát cả không gian, tạo ra những vụ nổ ầm ầm. Áp lực khủng khiếp có thể phá nát cả núi và chém nổ cả biển.
Lâm Chính không cầm cự được thêm nữa, cứ thế loạng choạng chìm trong hồ băng.
“Chết đi”, Thần Hỏa Tôn Giả vẫn không chịu buông ta. Ông ta điều khiển người lửa khiến hồ băng bốc hơi nước và vớt Lâm Chính lên.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên bật mạnh người. Anh không hề né tránh mà chỉ lao về phía Thần Hỏa Tôn Giả.
“Cái gì?”, Thần Hỏa Tôn Giả giật mình.
Đột nhiên, ông ta ý thức ra được điều gì đó. Lâm Chính lấy ra một bông hoa sen xinh đẹp giơ lên trên đỉnh đầu và hô lên: “Tịnh Thế Bạch Liên”.
Bùm bùm…Tịnh Thế Bạch Liên lập tức phát ra ánh sáng chói mắt, xuyên lên tận mây xanh và xuyên xuống tận dưới đáy hồ.
Bạch Liên được kích hoạt, chẳng khác gì thần tiên giáng thế. Cảnh tượng đẹp đẽ đó khiến người khác khó có thể quên được. Sức mạnh từ bông hoa cũng tuôn ra như muốn hủy diệt mọi thứ.
Đối diện với một thần vật như vậy nhưng Thần Hỏa Tôn Giả không hề tỏ ra hoang mang mà chỉ bật cười.
“Tịnh Thế Bạch Liên vốn là đồ của đảo Thần Hỏa, cậu lại dùng nó để đối phó với tôi sao? Thật là nực cười. Thôi cũng được, hôm nay tôi sẽ cho cậu thấy thứ khắc chế với Tịnh Thế Bạch Liên và cũng tới lúc để cho cậu biết rằng có được Tịnh Thế Bạch Liên không đồng nghĩa với việc có được tất cả”.
Nói xong, Thần Hỏa Tôn Giả lấy ra một tảng băng hình giống chiếc gương tròn giơ lên cao và rót năng lực vào.
Trong nháy mắt một luồng khí tức từ thứ này phát ra. Nó giống như một lớp sương mù bao trùm lên không gian. Sau đó đổ xuống.
Ầm ầm…Cả không gian dường như bị khóa chặt. Hồ băng dưới chân Lâm Chính một lần nữa lại đông cứng.
Sức nóng mà Tịnh Thế Bạch Liên phát ra cũng bị kiểm soát. Thế nhưng tới lúc này rồi thì Lâm Chính không thể từ bỏ được. Anh bặm môi, gầm lên.
“Mở”.
Bùm bùm…Sức mạnh bên trong Tịnh Thế Bạch Liên lại được phóng ra một lần nữa.
Bông hoa sen bùng phát trên hồ băng. Thế nhưng sức mạnh của bông hoa chưa kịp phát huy hết thì cái lạnh từ trên như một bàn tay đè xuống.
Bông hoa lập tức bị kiểm soát và luồng sức mạnh nó phát ra bị thu hẹp lại. Thần Hỏa Tôn Giả nhìn sức mạnh nhỏ lại dần của bông hoa thì hào hứng bật cười.
“Ha ha, đúng là không biết lượng sức mình…”
Cuối cùng thì bông hòa đành phải để cho lớp băng bao phủ. Chẳng có gì xảy ra hết. Một màn sương hàn bao trùm đất trời…
“Thần y Lâm, lần này…cậu còn con át chủ bài nào không?", Thần Hỏa Tôn Giả nhìn anh. Thế nhưng ông ta không thấy bóng dáng của Lâm Chính đâu nữa.
Chương 2725: Năng lượng nghịch thiên
“Cái gì?”.
Thần Hỏa Tôn Giả sửng sốt, lập tức quay đầu lại.
Lúc đó mới thấy Lâm Chính đã bay ra ngoài, lao vọt về phía thôn trang ở phía xa.
“Muốn trốn? Không dễ như vậy!”.
Thần Hỏa Tôn Giả cười nhạt, lập tức quay người đuổi theo, đồng thời ngọn lửa đáng sợ lại ập tới như dời sông lấp bể.
Lâm Chính không thể phản công, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ cơ thể võ thần tiếp tục tiến tới.
Dù sau lưng anh đã bị thiêu cháy cũng không dám quay đầu.
Cứ vậy qua mấy phút, Lâm Chính tới trước thôn trang.
Nhưng trận chiến ở thôn trang làm anh kinh ngạc.
Bên ngoài thôn trang một mảnh hoang tàn, khắp nơi đều là thi thể cháy sém.
Một mảng biển lửa giống như vòng tròn lớn bao bọc toàn bộ thôn trang.
Người trong đó dường như bị trói trong một lò luyện, không thoát ra được, chỉ có thể đợi chết ở trong biển lửa.
Vô số người của Đông Hoàng Giáo và Cổ Phái nối tiếp nhau tấn công người của đảo Thần Hỏa ở bên ngoài thôn trang, dù sự tấn công của bọn họ chỉ như muối bỏ biển.
Nhưng vì bọn họ không sợ chết nên người của đảo Thần Hỏa vẫn chưa vào được trong thôn.
Hai mắt Lâm Chính lập tức đỏ lên, oán hận ngút trời dâng tràn.
Anh chỉ muốn xông vào đó giết chết toàn bộ người của đảo Thần Hỏa ngay lập tức.
Nhưng bây giờ anh không thể làm vậy.
Bởi vì Thần Hỏa Tôn Giả cũng đã đuổi tới.
“Thần y Lâm!”.
Cùng Đao ở bên dưới nhìn thấy Lâm Chính đã tới, kích động la lên.
“Thần y Lâm đến rồi!”.
“Tốt quá rồi!”.
“Chúng ta được cứu rồi!”.
Bọn họ như gặp được cứu tinh, kích động la lên.
Người của đảo Thần Hỏa đều biến sắc.
Nhưng chẳng lâu sau, vẻ mặt bọn họ cũng tràn ngập vui mừng.
“Tôn Giả đến rồi!”.
“Ha ha ha ha, lần này coi bọn họ có thể kiên trì được bao lâu!”.
Người của Dương Hoa nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc.
Thần Hỏa Tôn Giả cũng đã đuổi tới.
Với thực lực của ông ta, muốn san bằng một thôn trang nho nhỏ đúng là dễ như trở bàn tay…
“Thần y Lâm! Đừng chạy trốn nữa! Cậu không thoát được đâu, ngoan ngoãn giao Tịnh Thế Bạch Liên ra đây, tôi còn có thể cho cậu chết toàn thây!”.
Thần Hỏa Tôn Giả cười nhạt, lại vung tay.
Vù!
Vù!
Vù!
Bên ngoài thôn lại dâng lên ba bức tường lửa cao năm mét.
“Tôi không trốn!”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, mặt không cảm xúc, nói: “Tôi sẽ so một trận cao thấp với ông ở đây!”.
“So cao thấp với tôi? Ha ha ha, cậu cũng xứng sao? Cậu là cái thá gì? Cậu thậm chí còn không phá được thân xác tôi! Cậu lấy cái gì đấu với tôi?”.
Thần Hỏa Tôn Giả cười lớn, trong mắt tràn ngập sự khinh thường.
Người của đảo Thần Hỏa ở quanh đó cũng bật cười.
Bây giờ Thần Hỏa Tôn Giả đã lấy được thần vật, Tịnh Thế Bạch Liên hoàn toàn không thể tạo thành uy hiếp cho ông ta.
Không còn sự uy hiếp của Tịnh Thế Bạch Liên, chỉ xét riêng tu vi, ba người như Lâm Chính cũng không thể đánh lại Thần Hỏa Tôn Giả!
Đúng lúc này, một tiếng hét vang lên từ trong thôn: “Thần y Lâm! Thành công rồi!”.
Đó là giọng của đám người Từ Thiên.
Nghe vậy, Thần Hỏa Tôn Giả ngạc nhiên.
Đồng tử Lâm Chính cũng run rẩy, sau đó lạnh nhạt bật cười.
“Thần Hỏa Tôn Giả, xem ra tôi có cái để đấu với ông rồi!”.
“Cái gì?”.
Thần Hỏa Tôn Giả vô thức hỏi.
Lâm Chính lại đột nhiên quay đầu, hét lớn: “Tất cả mọi người lập tức rút vào giữa thôn, nhanh!”.
Người của Dương Hoa không dám do dự, loạt soạt rút về trung tâm của thôn.
“Giết! Giết hết bọn họ cho tôi!”.
Thần Hỏa Tôn Giả không nói lời dư thừa nữa, gào lên một tiếng, xông thẳng vào thôn, bắt đầu chém giết.
Đúng lúc này, toàn thân ông ta run rẩy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trung tâm thôn.
Ông ta cảm nhận được rồi!
Nơi đó có một luồng năng lượng nghịch thiên đang xao động…