-
Chương 2541-2545
Chương 2541: Không nể mặt
Từ Thiên không dám do dự, lập tức sắp xếp người bố trí hiện trường.
Cứ vậy bận rộn đến khi trời sáng mới vội vã bảo người giải tán.
Cực Lạc Kiếm Quân dậy rất sớm.
Thật ra tối hôm qua ông ta không ngủ, mà chỉ ngồi khoanh chân trên sạp giường điều dưỡng khí tức, ngồi thiền nhập định.
Nhưng tinh thần ông ta mãi không yên.
Thù hận trong lòng khiến tinh thần ông ta bất an.
Thế là mới sáng sớm, ông ta đã lệnh cho kiếm sứ chạy đến bên này đòi người.
“Ái chà! Kiếm sứ đại nhân, tôi quên thông báo cho các ông. Tối hôm qua, chỗ chúng tôi đã xảy ra chuyện, tất cả người của Thiên Ma Đạo đã chạy mất! Chúng tôi đang phái người truy lùng khắp nơi!”, Từ Thiên vỗ trán, vẻ mặt đầy bất lực nói.
“Cái gì? Chạy rồi?”, kiếm sứ đó sa sầm mặt.
“Ông xem chuyện mà cấp dưới vô dụng của tôi làm đi! Tối hôm qua chúng ta đều quay về, nơi này chỉ để lại vài người trông coi. Nào ngờ mấy người họ lại lén uống rượu, ai cũng say mèm, để đám người của Thiên Ma Đạo giảo hoạt có cơ hội lấy được chìa khóa từ bọn họ, sau đó thừa cơ chạy trốn!”.
“Bọn họ làm ăn kiểu gì vậy? Có mấy người cũng canh không xong?”, kiếm sứ bỗng nhiên nổi giận.
“Kiếm sứ đại nhân bớt giận, chúng tôi đã truy nã toàn thành rồi! Ông yên tâm, hôm nay trước khi trời tối, chúng tôi nhất định sẽ bắt người về, ông cứ yên tâm”, Từ Thiên vội nói.
“Một đám phế vật!”.
Kiếm sứ mắng chửi, lập tức quay người chạy về thông báo cho Cực Lạc Kiếm Quân.
Cực Lạc Kiếm Quân biết tin, nổi giận đùng đùng chạy đến trang viên.
Đối mặt với nhân vật lớn như vậy, Từ Thiên không chống đỡ được, thế là Lâm Chính cũng chạy đến đây.
“Thằng nhãi, chuyện này là sao? Các người đều là kẻ ngốc sao? Sao lại để mấy kẻ hỗn tạp đó chạy trốn?”, Cực Lạc Kiếm Quân nổi giận quát.
“Đây là do tôi sơ suất, Kiếm Quân đại nhân bớt giận, tôi sẽ sai người đuổi theo bắt về!”, Lâm Chính nói.
“Đuổi theo bắt về? Cái đó khoan hãy nói tới! Mấy tên thuộc hạ say rượu của cậu đâu? Bắt bọn họ tới đây, dùng hình cho tôi, quất cho một trận, phạt thật mạnh tay!”, Cực Lạc Kiếm Quân nổi giận quát.
“Tôi sẽ nghiêm phạt”, Lâm Chính nói.
“Tôi yêu cầu cậu nghiêm phạt bọn họ ở đây, ngay bây giờ!”, Cực Lạc Kiếm Quân lạnh lùng nói.
Cả đời ông ta tiêu dao tùy hứng, tâm trạng không tốt tất nhiên phải giết vài người cho hả giận.
Bây giờ đám ma nhân đều đã chạy mất, dù gì ông ta cũng phải tìm vài kẻ xui xẻo giúp tâm trạng của mình tốt hơn.
Nhưng lời nói của ông ta khiến Lâm Chính nhíu mày.
“Kiếm Quân đại nhân, người của tôi, tôi sẽ tự xử lý! Có lẽ không cần ông nhọc lòng đâu nhỉ?”, Lâm Chính nói.
“Cậu nói cái gì?”, ánh mắt Cực Lạc Kiếm Quân lạnh đi, một luồng sát ý lan ra, lạnh lùng nói: “Thằng nhãi, cậu đang mặc cả với tôi sao? Tôi phải nói cho cậu biết, cậu không có tư cách cãi lại tôi! Cậu nghĩ tôi không biết sao? Cậu kéo tôi đến Giang Thành là vì lo rằng tôi không kết đồng minh với cậu, một mình cậu không đủ sức đối kháng với Thiên Ma Đạo! Cậu chọc giận tôi, tôi thả tay không quản, vài hôm nữa Giang Thành của cậu sẽ bị diệt! Nói cách khác, nếu tôi giận lên làm khó cậu, cậu nghĩ dựa vào lực lượng của các cậu có thể đối kháng với tôi sao?”.
Nói xong, Cực Lạc Kiếm Quân giải phóng uy thế toàn thân, đè xuống Lâm Chính.
Trong nháy mắt, đám người Từ Thiên sợ đến mức liên tục lùi lại, hai chân run rẩy gần như sắp quỵ xuống. Đây còn là khi Cực Lạc Kiếm Quân chưa dùng hết toàn bộ uy thế, nếu phóng ra toàn bộ uy thế, sợ là đám người Từ Thiên sẽ gãy hai chân ngay lập tức.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, những lời của Cực Lạc Kiếm Quân khá nghiêm trọng, gần như là trở mặt.
Ông ta gần như không nể mặt Lâm Chính chút nào.
Nói cách khác, ông ta hoàn toàn không tôn trọng Lâm Chính.
Chương 2542: Ông ta không diệt tôi được
Mặc dù mấy người phía Từ Thiên đứng rất khó khăn, nhưng nghe được lời này, ai cũng buồn bực.
Lâm Chính trầm mặc.
Các kiếm sứ cưới híp mắt nhìn Lâm Chính.
Thật ra từ thời khắc Lâm Chính tìm tới cửa, phe Cực Lạc Kiếm Quân đã không xem Lâm Chính là đồng minh thật sự.
Trong mắt Cực Lạc Kiếm Quân, Lâm Chính là thuộc hạ của ông ta, hoặc là kẻ để ông ta lợi dụng, giúp ông ta trả thù.
Còn những cái khác Cực Lạc Kiếm Quân không quan tâm!
Đương nhiên còn có một điều.
Lâm Chính… không thể làm trái ý của ông ta!
Nếu không, ông ta sẽ nổi giận!
Là kiểu rất tức giận.
“Tôi nghĩ Kiếm Quân đại nhân không muốn khai chiến với tôi, nếu không, kết quả tốt nhất cũng là hai bên đều thương vong. Ông còn muốn giữ sức để đối phó với người của Thiên Ma Đạo, chiến đấu với tôi chẳng phải lợi bất cập hại?”, lúc này Lâm Chính bình thản nói.
Cực Lạc Kiếm Quân kinh hãi, nghiêng đầu nghiêm túc nói: “Ranh con, cậu có ý gì?”.
“Kiếm Quân đại nhân, ông có thể đi rồi”, Lâm Chính không đổi sắc mặt, bình tĩnh nói.
“Nói vậy là cậu muốn chống đối tôi?”.
Cực Lạc Kiếm Quân nổi giận, sát khí toàn thân lại không kìm chế được mà tuôn ra.
Các kiếm sứ cũng nổi giận, đồng loạt tiến lên một bước, rút kiếm ở thắt lưng ra.
Người bên phía Từ Thiên đều biến sắc, lập tức gắng gượng chống đỡ uy thế tiến lên trợ trận.
Nhưng bọn họ vốn không có bất cứ uy hiếp gì so với bảy mươi hai kiếm sứ.
Hai bên căng thẳng.
Nhưng vẻ mặt Lâm Chính vẫn rất bình tĩnh, thản nhiên nhìn Cực Lạc Kiếm Quân, nói: “Nếu Kiếm Quân đại nhân muốn đánh… tôi chỉ đành tiếp ông!”.
“Chưa có ai dám chống đối tôi! Không ngờ một thằng nhóc thối chỉ biết chơi đùa kim may vá như cậu cũng có lá gan to như vậy! Được! Được! Nếu đã như vậy, tôi nhớ rồi! Hôm nay tôi không giết cậu, đợi tôi giải quyết Thiên Ma Đạo xong, chắc chắn sẽ tìm cậu tính món nợ ngày hôm nay!”.
Cuối cùng Cực Lạc Kiếm Quân cũng không phát tiết.
Thật ra ông ta rất muốn ra tay, nhưng Lâm Chính nói đúng, ông ta muốn giữ sức để đi giết đám người của Thiên Ma Đạo.
Huống hồ, ông ta cũng lo rằng người của Thiên Ma Đạo sẽ đến đây tập kích bất cứ lúc nào. Nếu dùng hết sức lực chiến đấu với Lâm Chính thì làm sao đối phó được với kẻ địch?
Tuy Cực Lạc Kiếm Quân tùy hứng nhưng không hề lỗ mãng, không phải kẻ ngốc.
“Ngày Thiên Ma Đạo tiêu vong, cậu hãy chạy trốn cho mau! Bởi vì lúc đó, cậu cũng không sống được bao lâu nữa!”.
Cực Lạc Kiếm Quân bực dọc lên tiếng, sau đó phất tay, dẫn người rời đi.
Nghe được câu đó, nhóm Từ Thiên đều lo lắng.
“Không ngờ chuyện của Thiên Ma Đạo còn chưa giải quyết xong lại rước về thêm kẻ địch mạnh. Chủ tịch Lâm, phải làm thế nào mới được?”, Từ Thiên cẩn thận tiến lên, nhỏ giọng hỏi.
“Không cần lo, ông ta không diệt được Thiên Ma Đạo, cũng không diệt được tôi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Từ Thiên hơi sửng sốt, không nói gì.
Lâm Chính dám nói như vậy đương nhiên anh còn có át chủ bài gì đó.
Nhưng Cực Lạc Kiếm Quân cũng không phải dễ giải quyết.
Cứ như vậy, Dương Hoa có thật sự chống đỡ nổi không?
Từ Thiên hơi lo lắng.
“Phái người theo dõi Cực Lạc Kiếm Quân cho đến khi bọn họ rời khỏi Giang Thành. Nhất định phải đếm đủ bảy mươi hai kiếm sứ, thiếu người nào phải lập tức báo cáo với tôi, tránh cho Cực Lạc Kiếm Quân để lại tai mắt. Tôi về công ty trước đây”.
Lâm Chính nói, quay người rời khỏi trang viên.
Từ Thiên vội vàng chắp tay.
Cực Lạc Kiếm Quân rời đi, chuyện cũng xem như được giải quyết.
Gia đình Tô Nhu sau khi được chữa trị thì cũng được đưa về nhà.
Đương nhiên, Lâm Chính cũng phải về nhà điểm danh.
“Lâm Chính! Anh không sao chứ?”.
Nhìn thấy Lâm Chính bình an trở về, Tô Nhu mới nhẹ lòng, vội vàng tiến lên hỏi.
“Anh không sao, Tiểu Nhu, em ổn chứ?”.
“Chúng em được thần y Lâm giúp đỡ, không có gì đáng lo… Nhưng Lâm Chính, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”, Tô Nhu sốt ruột hỏi.
Chương 2543: Thư
Lâm Chính im lặng một hồi, sau đó nói ra cái cớ mà mình đã nghĩ sẵn từ trước.
“Thật ra anh cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là đột nhiên nhận được điện thoại của thần y Lâm, nói có người muốn gây bất lợi cho em và anh, thế là anh gọi điện thông báo cho em”.
“Gây bất lợi cho chúng ta?”.
Tô Nhu nhíu mày, như nghĩ tới điều gì, lại rơi vào suy tư.
Lâm Chính ngẩn ra, vội hỏi: “Tiểu Nhu, em sao vậy?”.
“Có lẽ đúng vậy, có lẽ là vậy!”, Tô Nhu lẩm bẩm mấy câu, thở dài rồi nói: “Lâm Chính, có lẽ lần này là em đã hại anh!”.
“Em hại anh?”, Lâm Chính hơi ngạc nhiên: “Rốt cuộc là sao?”.
“Thật ra em cũng không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy… Lâm Chính, là thế này, không phải anh giới thiệu cho em gia nhập Thương Minh sao? Thời gian này công ty phát triển rất nhanh, xu thế rất mạnh mẽ. Có Thương Minh giúp đỡ, em làm gì cũng rất thuận lợi, thế nên đã định làm một cuộc làm ăn lớn. Một tháng trước, em đã ký hợp đồng với mười nhân viên nghiên cứu khoa học hàng đầu trong nước, định phát triển sản phẩm mỹ phẩm mới.
"Không lâu trước đây, lô sản phẩm đó đã có thành quả, nếu em công bố sản phẩm này ra ngoài chắc chắn sẽ chiếm một nửa thị trường trong nước. Do đó, em cũng đổ hết tài sản trong nhà, mua đứt vài nguyên vật liệu mỹ phẩm quan trọng, đặt cược tất cả vào sản phẩm này. Không ngờ hành động của em đã đắc tội với thế gia lâu năm trong ngành mỹ phẩm ở trong nước!”.
“Ban đầu bọn họ phái người mua hết sản phẩm của em, nhưng bị em từ chối. Bọn họ ra giá quá thấp, sao em có thể bán được? Sau đó, bọn họ cảnh cáo em mấy lần, bắt em phải dừng nghiên cứu sản phẩm này, em cũng từ chối. Sản phẩm này đã dùng hết tâm huyết của em, sao em có thể từ bỏ? Thế là bọn họ không lên tiếng nữa. Em nghĩ là bọn họ dự định từ bỏ, nhưng lại em nhận được tin, nói là bọn họ tuyên bố sẽ trả thù em, muốn đè ép sản phẩm của em. Dù sao, sau khi sản phẩm của em lên sàn chắc chắn sẽ giành mất không gian sinh tồn của bọn họ, liên quan đến lợi ích, bọn họ không nóng ruột mà được sao?”.
“Nhưng em có tính thế nào cũng không ngờ được bọn họ lại ngang tàng như vậy, dám thuê sát thủ giết người…”.
Sắc mặt Tô Nhu khó coi: “Lại còn là những quái vật đáng sợ như vậy, rốt cuộc bọn họ tìm đâu ra đám người không ra người quỷ không ra quỷ kia chứ? Thật đáng sợ…”.
Nghe những lời đó, Lâm Chính ngơ ra.
Người phụ nữ này trí tưởng tượng cũng bay xa thật.
Nhưng anh không giải thích.
Bây giờ có người gánh giúp anh, sao không để người đó gánh?
“Không ngờ lại như vậy! Đám người này đúng là đáng ghét!”, Lâm Chính căm phẫn bất bình.
“Xin lỗi anh Lâm Chính, là em đã làm liên lụy đến anh”, Tô Nhu tự trách.
“Tiểu Nhu, sao em lại nói vậy? Chúng ta là vợ chồng, không có gì mà liên lụy với không liên lụy, chỉ cần chúng ta bình an là được”, Lâm Chính vội nói.
Tô Nhu thở dài, vẻ mặt vô cùng mất mát.
Đúng lúc này.
Cốc cốc cốc…
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Gia đình Tô Nhu kinh ngạc.
“Ai đấy?”, Tô Nhu cẩn thận lên tiếng.
“Chủ tịch Tô, là tôi!”, ngoài cửa vang lên giọng nói sáng trong.
“Tiểu Tây?”.
Tô Nhu ngạc nhiên, vội vàng chạy tới mở cửa.
Ngoài cửa là một cô gái tóc ngắn đeo kính, hóa ra là Tiểu Tây, thư ký của Tô Nhu.
“Sao cô lại đến đây?”, Tô Nhu nghi hoặc hỏi.
Tiểu Tây thở hổn hển đưa một bức thư cho Tô Nhu, sốt sắng nói: “Chủ tịch Tô! Thư của cô, được gửi từ Yên Kinh đến, nói là nhất định phải do cô tự tay mở!”.
“Cái gì? Thư từ Yên Kinh gửi đến? Lại còn muốn tôi tự tay mở?”.
Sắc mặt Tô Nhu trắng bệch, nhìn qua tên người gửi, lập tức kinh hãi.
Chương 2544: Trùng hợp
Tên trên bức thư: Công Thâu
Thế gia Công Thâu...
Nghe nói gia tộc của họ từ thời kỳ Đường Tống đã kinh doanh sản phẩm trang điểm. Cho tới tận ngày nay, thực lực của họ đã vô cùng hùng hậu, sản phẩm cũng đứng hàng đầu trong nước.
Thực ra những công ty sản xuất sản phẩm trang điểm bình thường không thể đấu lại được họ. Tuy nhiên Tô Nhu thì khác, bản thân cô có trực giác khác lạ ở trong ngành này, biết được sản phẩm nào sẽ phù hợp với thị trường nhất, phù hợp với thẩm mỹ của giới nữ Long Quốc. Cộng thêm với sự ủng hộ của Thương Minh nên muốn phát triển cũng không phải là điều quá khó.
Lâm Chính tin, công ty của Tô Nhu chắc chắn có kẻ nằm vùng, nếu không tại sao sản phẩm còn chưa được tung ra thì gia thế Công Thâu đã vội đàn áp cô như vậy?
“Tô Nhu, mau mở thư ra xem là gì”, Lâm Chính nói.
“Được...”, Tô Nhu gật đầu nhưng vẫn do dự. Cuối cùng, cô cẩn thận mở ra.
Thế nhưng khi vừa làm vậy thì cô đã phải giật mình. Bên trong là một tấm thiệp mời.
“Điều này...”, Tô Nhu giật mình, vội vàng đọc và sau đó thì nín thở.
“Thiệp mời gì vậy?”
“Là thiệp mời hội nghị thượng đỉnh của giới thời thượng”.
“Hội nghị thượng đỉnh sao?”
“Đúng vậy, lần này hội nghỉ thượng đỉnh do nhà Công Thâu tổ chức. Hội nghị thượng đỉnh của giới thời thượng thường được tổ chức hai năm một lần. Thật không ngờ lần này làm tổ chức sớm như vậy. Hơn nữa còn mời cả em”, Tô Nhu nói.
“Gia thế Công Thâu chắc chắn là có ý đồ khác nữa. Anh thấy không cần tham gia những hội nghị vô nghĩa như thế này. Làm tốt việc của mình là được”, Lâm Chính cười nói.
“Vậy sao được. Nếu như không tham gia thì tới khi đó không nể mặt các bậc tiền bối. Em mới phát triển mà đã kiêu căng như thế sẽ bị toàn ngành chèn ép mất. Tới khi đó chẳng phải em xong đời sao...hơn nữa em nhất định phải đi”.
“Tại sao?”
“Em định, nói chuyện với nhà Công Thâu nhường họ sản phẩm lần này”, Tô Nhu nói.
“Nhường?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Đối phương đã có ý đồ như vậy, nếu như không nhường thì chúng ta không được yên đâu. Vì sự an toàn của gia đình, em nên từ bỏ thì hơn. Nếu người không còn thì kiếm bao nhiêu tiền cũng có ý nghĩa gì chứ?”, Tô Nhu cười chua chát.
Lâm Chính không biết phải trả lời thế nào.
“Tiểu Thanh”.
“Có ạ, chủ tịch có gì cần dặn dò?.
“Lập tức gọi điện báo cho nhà Công Thâu, tôi sẽ tham gia hội nghị đúng giờ”, Tô Nhu nói.
“Điều này...vâng ạ”, Tiểu Thanh gật đầu, quay người rời đi.
Ánh mắt Lâm Chính trở nên phức tạp. Anh không ngờ mọi chuyện lại trùng hợp đến thế..
“Tô Nhu, hội nghị lần này anh đi cũng em”, anh nói.
“Anh cũng đi à?”, Tô Nhu giật mình nhưng sau đó gật đầu: “Cũng tốt, có anh thì em cũng yên tâm hơn. Anh cũng đừng quá lo lắng, chúng ta có thân phận của Thương Minh mà, nhà Công Thâu không dám làm gì chúng ta đâu”.
“Ừm”, Lâm Chính gật đầu nhưng vẫn cảm thấy bất an.
“Hội nghị thượng đỉnh khi nào bắt đầu?”
“Ngày mai”.
“Nhanh vậy à? Vậy chúng ta nhanh chuẩn bị đi”.
“Giờ sửa soạn, chiều sẽ xuất phát”, sau khi quyết định thì Tô Nhu lập tức đặt vé máy bay.
Lâm Chính tính toán và cho rằng Thiên Ma Đạo cũng sẽ không tấn công quá nhanh vì họ vừa mới bại trận, thế nên anh dặn dò Mã Hải xong liền cùng Tô Nhu bay đi.
Chương 2545: Em đủ tư cách sao?
Địa điểm tổ chức hội nghị thượng đỉnh diễn ra ở thành phố Thiên Hải.
Thành phố nằm ở khu vực thành phố mới của Long Quốc, dân số có mật độ khá dày, diện tích cũng lớn, tập trung nhiều đại gia, nguồn tài chính cũng rót về đây vô cùng hùng hậu.
Thế gia Công Thâu vốn ở Yến Đô nên đương nhiên sẽ tổ chức hội nghị ở đây. Lý do rất đơn giản là để tránh lời ra tiếng vào và để những người tham gia được yên tâm. Nơi tổ chức hội nghị chính là tại khách sạn Thiên Phong Đại.
Sáng sớm ngày hôm sau, hộ nghị bắt đầu. Bên ngoài khác sạn, siêu xe đỗ kín, người của tầng lập thượng lưu ra ra vào vào, chật cứng không gian.
Toàn bộ khách sạn ngừng nhận khách ngoài, chỉ tiếp đón các ông chủ tới tham dự hội nghị. Những người có thể tới đây đều là những nhân vật hàng đầu trong ngành này.
Theo lý mà nói Tô Nhu không đủ tư cách tham gia. Dù cô đã gia nhập Thương Minh đi chăng nữa. Trên đường tới đây, cô cũng nghĩ mãi về chuyện này. Vô duyên vô cớ, tại sao lại mời cô tham gia?
“Chắc chắn là nhà Công Thâu không định buông tha cho chúng ta. Như vậy thì hôm nay càng phải nói rõ ràng, có thể nhượng bộ được sẽ nhượng bộ hết. Chỉ cần chúng ta có thể bình an vô sự thì những thứ khác chẳng có gì quan trọng”, trên xe, Tô Nhu lầm bầm.
“Tô Nhu, đừng quá căng thẳng. Có thể là...những người đối phó với chúng ta không phải là người do nhà Công Thâu cử tới. Mọi chuyện chỉ là do em suy đoán thôi”, Lâm Chính an ủi.
“Không phải là họ thì có thể là ai đây? Em bình thường cũng không hề gây thù chuốc oán với ai cả”, Tô Nhu lắc đầu. Lâm Chính không biết phải giải thích như thế nào.
Lúc này, chiếc xe taxi dừng lại trước cửa khách sạn: “Hai vị tới ở đây hả? Nếu là như vậy thì tôi khuyên mọi người đổi khách sạn đi. Hôm nay ở đây diễn ra hội nghị thượng đỉnh, cả khách sạn được bao rồi, không tiếp khách ngoài đâu”, lúc này người tài xế quay lại nói.
“Chúng tôi tới tham gia hội nghị”, Tô Nhu mỉm cười, trả tiền rồi bước xuống.
“Tham gia hội nghị sao? Đùa nhau chắc, có ai tham gia hội nghị mà lại đi taxi đâu”, người tài xế không tin bèn lầm bầm rồi đạp chân ga rời đi.
Tô Nhu cảm thấy hơi căng thẳng bèn lấy thiếp mời ra rồi đi vào trong. Cô cũng nhìn thấy bên cạnh đỗ toàn siêu xe của các ông chủ lớn nên cảm thấy kích động: “Ôi trời ơi, đó chẳng phải là nữ vương giới thời thượng Trương Mina sao? Cô ấy cũng tới đây?”
“Lâm Chính mau nhìn người kia đi, đó là chủ tịch Trần Gia Hồng với thương hiệu son Huyết Hoa Hồng lớn nhất trong nước đây. Thật không thể tin được”.
“Cả người kia nữa. Anh mau nhìn xem”, Tô Nhu hét lớn.
Lâm Chính cười chua chát. Anh không thể hiểu được tâm trạng của Tô Nhu: “Tô Nhu, em đừng sùng bái bọn họ. Thực tế thì em cũng chẳng có gì kém họ cả, thậm chí còn giỏi hơn cả họ nữa. Em đừng quên, em cũng được mời tới đây”, Lâm Chính cười nói.
“Thế nhưng...em thật sự không đủ tư cách mà”. Tô Nhu cảm thấy không tự tin.
“Tin vào chính mình. Em là người tuyệt vời nhất”, Lâm Chính cười nói. Tô Nhu nín thở rồi gật đầu.
“Hóa ra là chủ tịch Tô của tập đoàn Duyệt Nhan. Mời cô đi theo tôi, chúng tôi đưa cô tới phòng nghỉ ở tầng 12 trước. Hội nghị sẽ được diễn ra vào lúc 9h. Tới khi đó, chúng tôi sẽ cho người tới thông báo với cô", người tiếp đón mỉm cười nói.
“Phiền anh rồi”, Tô Nhu gật đầu.
Hai người được đưa tới phòng khách ở tầng 12. Vừa bước vào phòng Tô Nhu đã giật mình. Lúc này bên trong có không ít người đang ngồi. Tất cả đều là những nhân vật tai to mặt lớn.
Từ Thiên không dám do dự, lập tức sắp xếp người bố trí hiện trường.
Cứ vậy bận rộn đến khi trời sáng mới vội vã bảo người giải tán.
Cực Lạc Kiếm Quân dậy rất sớm.
Thật ra tối hôm qua ông ta không ngủ, mà chỉ ngồi khoanh chân trên sạp giường điều dưỡng khí tức, ngồi thiền nhập định.
Nhưng tinh thần ông ta mãi không yên.
Thù hận trong lòng khiến tinh thần ông ta bất an.
Thế là mới sáng sớm, ông ta đã lệnh cho kiếm sứ chạy đến bên này đòi người.
“Ái chà! Kiếm sứ đại nhân, tôi quên thông báo cho các ông. Tối hôm qua, chỗ chúng tôi đã xảy ra chuyện, tất cả người của Thiên Ma Đạo đã chạy mất! Chúng tôi đang phái người truy lùng khắp nơi!”, Từ Thiên vỗ trán, vẻ mặt đầy bất lực nói.
“Cái gì? Chạy rồi?”, kiếm sứ đó sa sầm mặt.
“Ông xem chuyện mà cấp dưới vô dụng của tôi làm đi! Tối hôm qua chúng ta đều quay về, nơi này chỉ để lại vài người trông coi. Nào ngờ mấy người họ lại lén uống rượu, ai cũng say mèm, để đám người của Thiên Ma Đạo giảo hoạt có cơ hội lấy được chìa khóa từ bọn họ, sau đó thừa cơ chạy trốn!”.
“Bọn họ làm ăn kiểu gì vậy? Có mấy người cũng canh không xong?”, kiếm sứ bỗng nhiên nổi giận.
“Kiếm sứ đại nhân bớt giận, chúng tôi đã truy nã toàn thành rồi! Ông yên tâm, hôm nay trước khi trời tối, chúng tôi nhất định sẽ bắt người về, ông cứ yên tâm”, Từ Thiên vội nói.
“Một đám phế vật!”.
Kiếm sứ mắng chửi, lập tức quay người chạy về thông báo cho Cực Lạc Kiếm Quân.
Cực Lạc Kiếm Quân biết tin, nổi giận đùng đùng chạy đến trang viên.
Đối mặt với nhân vật lớn như vậy, Từ Thiên không chống đỡ được, thế là Lâm Chính cũng chạy đến đây.
“Thằng nhãi, chuyện này là sao? Các người đều là kẻ ngốc sao? Sao lại để mấy kẻ hỗn tạp đó chạy trốn?”, Cực Lạc Kiếm Quân nổi giận quát.
“Đây là do tôi sơ suất, Kiếm Quân đại nhân bớt giận, tôi sẽ sai người đuổi theo bắt về!”, Lâm Chính nói.
“Đuổi theo bắt về? Cái đó khoan hãy nói tới! Mấy tên thuộc hạ say rượu của cậu đâu? Bắt bọn họ tới đây, dùng hình cho tôi, quất cho một trận, phạt thật mạnh tay!”, Cực Lạc Kiếm Quân nổi giận quát.
“Tôi sẽ nghiêm phạt”, Lâm Chính nói.
“Tôi yêu cầu cậu nghiêm phạt bọn họ ở đây, ngay bây giờ!”, Cực Lạc Kiếm Quân lạnh lùng nói.
Cả đời ông ta tiêu dao tùy hứng, tâm trạng không tốt tất nhiên phải giết vài người cho hả giận.
Bây giờ đám ma nhân đều đã chạy mất, dù gì ông ta cũng phải tìm vài kẻ xui xẻo giúp tâm trạng của mình tốt hơn.
Nhưng lời nói của ông ta khiến Lâm Chính nhíu mày.
“Kiếm Quân đại nhân, người của tôi, tôi sẽ tự xử lý! Có lẽ không cần ông nhọc lòng đâu nhỉ?”, Lâm Chính nói.
“Cậu nói cái gì?”, ánh mắt Cực Lạc Kiếm Quân lạnh đi, một luồng sát ý lan ra, lạnh lùng nói: “Thằng nhãi, cậu đang mặc cả với tôi sao? Tôi phải nói cho cậu biết, cậu không có tư cách cãi lại tôi! Cậu nghĩ tôi không biết sao? Cậu kéo tôi đến Giang Thành là vì lo rằng tôi không kết đồng minh với cậu, một mình cậu không đủ sức đối kháng với Thiên Ma Đạo! Cậu chọc giận tôi, tôi thả tay không quản, vài hôm nữa Giang Thành của cậu sẽ bị diệt! Nói cách khác, nếu tôi giận lên làm khó cậu, cậu nghĩ dựa vào lực lượng của các cậu có thể đối kháng với tôi sao?”.
Nói xong, Cực Lạc Kiếm Quân giải phóng uy thế toàn thân, đè xuống Lâm Chính.
Trong nháy mắt, đám người Từ Thiên sợ đến mức liên tục lùi lại, hai chân run rẩy gần như sắp quỵ xuống. Đây còn là khi Cực Lạc Kiếm Quân chưa dùng hết toàn bộ uy thế, nếu phóng ra toàn bộ uy thế, sợ là đám người Từ Thiên sẽ gãy hai chân ngay lập tức.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, những lời của Cực Lạc Kiếm Quân khá nghiêm trọng, gần như là trở mặt.
Ông ta gần như không nể mặt Lâm Chính chút nào.
Nói cách khác, ông ta hoàn toàn không tôn trọng Lâm Chính.
Chương 2542: Ông ta không diệt tôi được
Mặc dù mấy người phía Từ Thiên đứng rất khó khăn, nhưng nghe được lời này, ai cũng buồn bực.
Lâm Chính trầm mặc.
Các kiếm sứ cưới híp mắt nhìn Lâm Chính.
Thật ra từ thời khắc Lâm Chính tìm tới cửa, phe Cực Lạc Kiếm Quân đã không xem Lâm Chính là đồng minh thật sự.
Trong mắt Cực Lạc Kiếm Quân, Lâm Chính là thuộc hạ của ông ta, hoặc là kẻ để ông ta lợi dụng, giúp ông ta trả thù.
Còn những cái khác Cực Lạc Kiếm Quân không quan tâm!
Đương nhiên còn có một điều.
Lâm Chính… không thể làm trái ý của ông ta!
Nếu không, ông ta sẽ nổi giận!
Là kiểu rất tức giận.
“Tôi nghĩ Kiếm Quân đại nhân không muốn khai chiến với tôi, nếu không, kết quả tốt nhất cũng là hai bên đều thương vong. Ông còn muốn giữ sức để đối phó với người của Thiên Ma Đạo, chiến đấu với tôi chẳng phải lợi bất cập hại?”, lúc này Lâm Chính bình thản nói.
Cực Lạc Kiếm Quân kinh hãi, nghiêng đầu nghiêm túc nói: “Ranh con, cậu có ý gì?”.
“Kiếm Quân đại nhân, ông có thể đi rồi”, Lâm Chính không đổi sắc mặt, bình tĩnh nói.
“Nói vậy là cậu muốn chống đối tôi?”.
Cực Lạc Kiếm Quân nổi giận, sát khí toàn thân lại không kìm chế được mà tuôn ra.
Các kiếm sứ cũng nổi giận, đồng loạt tiến lên một bước, rút kiếm ở thắt lưng ra.
Người bên phía Từ Thiên đều biến sắc, lập tức gắng gượng chống đỡ uy thế tiến lên trợ trận.
Nhưng bọn họ vốn không có bất cứ uy hiếp gì so với bảy mươi hai kiếm sứ.
Hai bên căng thẳng.
Nhưng vẻ mặt Lâm Chính vẫn rất bình tĩnh, thản nhiên nhìn Cực Lạc Kiếm Quân, nói: “Nếu Kiếm Quân đại nhân muốn đánh… tôi chỉ đành tiếp ông!”.
“Chưa có ai dám chống đối tôi! Không ngờ một thằng nhóc thối chỉ biết chơi đùa kim may vá như cậu cũng có lá gan to như vậy! Được! Được! Nếu đã như vậy, tôi nhớ rồi! Hôm nay tôi không giết cậu, đợi tôi giải quyết Thiên Ma Đạo xong, chắc chắn sẽ tìm cậu tính món nợ ngày hôm nay!”.
Cuối cùng Cực Lạc Kiếm Quân cũng không phát tiết.
Thật ra ông ta rất muốn ra tay, nhưng Lâm Chính nói đúng, ông ta muốn giữ sức để đi giết đám người của Thiên Ma Đạo.
Huống hồ, ông ta cũng lo rằng người của Thiên Ma Đạo sẽ đến đây tập kích bất cứ lúc nào. Nếu dùng hết sức lực chiến đấu với Lâm Chính thì làm sao đối phó được với kẻ địch?
Tuy Cực Lạc Kiếm Quân tùy hứng nhưng không hề lỗ mãng, không phải kẻ ngốc.
“Ngày Thiên Ma Đạo tiêu vong, cậu hãy chạy trốn cho mau! Bởi vì lúc đó, cậu cũng không sống được bao lâu nữa!”.
Cực Lạc Kiếm Quân bực dọc lên tiếng, sau đó phất tay, dẫn người rời đi.
Nghe được câu đó, nhóm Từ Thiên đều lo lắng.
“Không ngờ chuyện của Thiên Ma Đạo còn chưa giải quyết xong lại rước về thêm kẻ địch mạnh. Chủ tịch Lâm, phải làm thế nào mới được?”, Từ Thiên cẩn thận tiến lên, nhỏ giọng hỏi.
“Không cần lo, ông ta không diệt được Thiên Ma Đạo, cũng không diệt được tôi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Từ Thiên hơi sửng sốt, không nói gì.
Lâm Chính dám nói như vậy đương nhiên anh còn có át chủ bài gì đó.
Nhưng Cực Lạc Kiếm Quân cũng không phải dễ giải quyết.
Cứ như vậy, Dương Hoa có thật sự chống đỡ nổi không?
Từ Thiên hơi lo lắng.
“Phái người theo dõi Cực Lạc Kiếm Quân cho đến khi bọn họ rời khỏi Giang Thành. Nhất định phải đếm đủ bảy mươi hai kiếm sứ, thiếu người nào phải lập tức báo cáo với tôi, tránh cho Cực Lạc Kiếm Quân để lại tai mắt. Tôi về công ty trước đây”.
Lâm Chính nói, quay người rời khỏi trang viên.
Từ Thiên vội vàng chắp tay.
Cực Lạc Kiếm Quân rời đi, chuyện cũng xem như được giải quyết.
Gia đình Tô Nhu sau khi được chữa trị thì cũng được đưa về nhà.
Đương nhiên, Lâm Chính cũng phải về nhà điểm danh.
“Lâm Chính! Anh không sao chứ?”.
Nhìn thấy Lâm Chính bình an trở về, Tô Nhu mới nhẹ lòng, vội vàng tiến lên hỏi.
“Anh không sao, Tiểu Nhu, em ổn chứ?”.
“Chúng em được thần y Lâm giúp đỡ, không có gì đáng lo… Nhưng Lâm Chính, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”, Tô Nhu sốt ruột hỏi.
Chương 2543: Thư
Lâm Chính im lặng một hồi, sau đó nói ra cái cớ mà mình đã nghĩ sẵn từ trước.
“Thật ra anh cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là đột nhiên nhận được điện thoại của thần y Lâm, nói có người muốn gây bất lợi cho em và anh, thế là anh gọi điện thông báo cho em”.
“Gây bất lợi cho chúng ta?”.
Tô Nhu nhíu mày, như nghĩ tới điều gì, lại rơi vào suy tư.
Lâm Chính ngẩn ra, vội hỏi: “Tiểu Nhu, em sao vậy?”.
“Có lẽ đúng vậy, có lẽ là vậy!”, Tô Nhu lẩm bẩm mấy câu, thở dài rồi nói: “Lâm Chính, có lẽ lần này là em đã hại anh!”.
“Em hại anh?”, Lâm Chính hơi ngạc nhiên: “Rốt cuộc là sao?”.
“Thật ra em cũng không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy… Lâm Chính, là thế này, không phải anh giới thiệu cho em gia nhập Thương Minh sao? Thời gian này công ty phát triển rất nhanh, xu thế rất mạnh mẽ. Có Thương Minh giúp đỡ, em làm gì cũng rất thuận lợi, thế nên đã định làm một cuộc làm ăn lớn. Một tháng trước, em đã ký hợp đồng với mười nhân viên nghiên cứu khoa học hàng đầu trong nước, định phát triển sản phẩm mỹ phẩm mới.
"Không lâu trước đây, lô sản phẩm đó đã có thành quả, nếu em công bố sản phẩm này ra ngoài chắc chắn sẽ chiếm một nửa thị trường trong nước. Do đó, em cũng đổ hết tài sản trong nhà, mua đứt vài nguyên vật liệu mỹ phẩm quan trọng, đặt cược tất cả vào sản phẩm này. Không ngờ hành động của em đã đắc tội với thế gia lâu năm trong ngành mỹ phẩm ở trong nước!”.
“Ban đầu bọn họ phái người mua hết sản phẩm của em, nhưng bị em từ chối. Bọn họ ra giá quá thấp, sao em có thể bán được? Sau đó, bọn họ cảnh cáo em mấy lần, bắt em phải dừng nghiên cứu sản phẩm này, em cũng từ chối. Sản phẩm này đã dùng hết tâm huyết của em, sao em có thể từ bỏ? Thế là bọn họ không lên tiếng nữa. Em nghĩ là bọn họ dự định từ bỏ, nhưng lại em nhận được tin, nói là bọn họ tuyên bố sẽ trả thù em, muốn đè ép sản phẩm của em. Dù sao, sau khi sản phẩm của em lên sàn chắc chắn sẽ giành mất không gian sinh tồn của bọn họ, liên quan đến lợi ích, bọn họ không nóng ruột mà được sao?”.
“Nhưng em có tính thế nào cũng không ngờ được bọn họ lại ngang tàng như vậy, dám thuê sát thủ giết người…”.
Sắc mặt Tô Nhu khó coi: “Lại còn là những quái vật đáng sợ như vậy, rốt cuộc bọn họ tìm đâu ra đám người không ra người quỷ không ra quỷ kia chứ? Thật đáng sợ…”.
Nghe những lời đó, Lâm Chính ngơ ra.
Người phụ nữ này trí tưởng tượng cũng bay xa thật.
Nhưng anh không giải thích.
Bây giờ có người gánh giúp anh, sao không để người đó gánh?
“Không ngờ lại như vậy! Đám người này đúng là đáng ghét!”, Lâm Chính căm phẫn bất bình.
“Xin lỗi anh Lâm Chính, là em đã làm liên lụy đến anh”, Tô Nhu tự trách.
“Tiểu Nhu, sao em lại nói vậy? Chúng ta là vợ chồng, không có gì mà liên lụy với không liên lụy, chỉ cần chúng ta bình an là được”, Lâm Chính vội nói.
Tô Nhu thở dài, vẻ mặt vô cùng mất mát.
Đúng lúc này.
Cốc cốc cốc…
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Gia đình Tô Nhu kinh ngạc.
“Ai đấy?”, Tô Nhu cẩn thận lên tiếng.
“Chủ tịch Tô, là tôi!”, ngoài cửa vang lên giọng nói sáng trong.
“Tiểu Tây?”.
Tô Nhu ngạc nhiên, vội vàng chạy tới mở cửa.
Ngoài cửa là một cô gái tóc ngắn đeo kính, hóa ra là Tiểu Tây, thư ký của Tô Nhu.
“Sao cô lại đến đây?”, Tô Nhu nghi hoặc hỏi.
Tiểu Tây thở hổn hển đưa một bức thư cho Tô Nhu, sốt sắng nói: “Chủ tịch Tô! Thư của cô, được gửi từ Yên Kinh đến, nói là nhất định phải do cô tự tay mở!”.
“Cái gì? Thư từ Yên Kinh gửi đến? Lại còn muốn tôi tự tay mở?”.
Sắc mặt Tô Nhu trắng bệch, nhìn qua tên người gửi, lập tức kinh hãi.
Chương 2544: Trùng hợp
Tên trên bức thư: Công Thâu
Thế gia Công Thâu...
Nghe nói gia tộc của họ từ thời kỳ Đường Tống đã kinh doanh sản phẩm trang điểm. Cho tới tận ngày nay, thực lực của họ đã vô cùng hùng hậu, sản phẩm cũng đứng hàng đầu trong nước.
Thực ra những công ty sản xuất sản phẩm trang điểm bình thường không thể đấu lại được họ. Tuy nhiên Tô Nhu thì khác, bản thân cô có trực giác khác lạ ở trong ngành này, biết được sản phẩm nào sẽ phù hợp với thị trường nhất, phù hợp với thẩm mỹ của giới nữ Long Quốc. Cộng thêm với sự ủng hộ của Thương Minh nên muốn phát triển cũng không phải là điều quá khó.
Lâm Chính tin, công ty của Tô Nhu chắc chắn có kẻ nằm vùng, nếu không tại sao sản phẩm còn chưa được tung ra thì gia thế Công Thâu đã vội đàn áp cô như vậy?
“Tô Nhu, mau mở thư ra xem là gì”, Lâm Chính nói.
“Được...”, Tô Nhu gật đầu nhưng vẫn do dự. Cuối cùng, cô cẩn thận mở ra.
Thế nhưng khi vừa làm vậy thì cô đã phải giật mình. Bên trong là một tấm thiệp mời.
“Điều này...”, Tô Nhu giật mình, vội vàng đọc và sau đó thì nín thở.
“Thiệp mời gì vậy?”
“Là thiệp mời hội nghị thượng đỉnh của giới thời thượng”.
“Hội nghị thượng đỉnh sao?”
“Đúng vậy, lần này hội nghỉ thượng đỉnh do nhà Công Thâu tổ chức. Hội nghị thượng đỉnh của giới thời thượng thường được tổ chức hai năm một lần. Thật không ngờ lần này làm tổ chức sớm như vậy. Hơn nữa còn mời cả em”, Tô Nhu nói.
“Gia thế Công Thâu chắc chắn là có ý đồ khác nữa. Anh thấy không cần tham gia những hội nghị vô nghĩa như thế này. Làm tốt việc của mình là được”, Lâm Chính cười nói.
“Vậy sao được. Nếu như không tham gia thì tới khi đó không nể mặt các bậc tiền bối. Em mới phát triển mà đã kiêu căng như thế sẽ bị toàn ngành chèn ép mất. Tới khi đó chẳng phải em xong đời sao...hơn nữa em nhất định phải đi”.
“Tại sao?”
“Em định, nói chuyện với nhà Công Thâu nhường họ sản phẩm lần này”, Tô Nhu nói.
“Nhường?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Đối phương đã có ý đồ như vậy, nếu như không nhường thì chúng ta không được yên đâu. Vì sự an toàn của gia đình, em nên từ bỏ thì hơn. Nếu người không còn thì kiếm bao nhiêu tiền cũng có ý nghĩa gì chứ?”, Tô Nhu cười chua chát.
Lâm Chính không biết phải trả lời thế nào.
“Tiểu Thanh”.
“Có ạ, chủ tịch có gì cần dặn dò?.
“Lập tức gọi điện báo cho nhà Công Thâu, tôi sẽ tham gia hội nghị đúng giờ”, Tô Nhu nói.
“Điều này...vâng ạ”, Tiểu Thanh gật đầu, quay người rời đi.
Ánh mắt Lâm Chính trở nên phức tạp. Anh không ngờ mọi chuyện lại trùng hợp đến thế..
“Tô Nhu, hội nghị lần này anh đi cũng em”, anh nói.
“Anh cũng đi à?”, Tô Nhu giật mình nhưng sau đó gật đầu: “Cũng tốt, có anh thì em cũng yên tâm hơn. Anh cũng đừng quá lo lắng, chúng ta có thân phận của Thương Minh mà, nhà Công Thâu không dám làm gì chúng ta đâu”.
“Ừm”, Lâm Chính gật đầu nhưng vẫn cảm thấy bất an.
“Hội nghị thượng đỉnh khi nào bắt đầu?”
“Ngày mai”.
“Nhanh vậy à? Vậy chúng ta nhanh chuẩn bị đi”.
“Giờ sửa soạn, chiều sẽ xuất phát”, sau khi quyết định thì Tô Nhu lập tức đặt vé máy bay.
Lâm Chính tính toán và cho rằng Thiên Ma Đạo cũng sẽ không tấn công quá nhanh vì họ vừa mới bại trận, thế nên anh dặn dò Mã Hải xong liền cùng Tô Nhu bay đi.
Chương 2545: Em đủ tư cách sao?
Địa điểm tổ chức hội nghị thượng đỉnh diễn ra ở thành phố Thiên Hải.
Thành phố nằm ở khu vực thành phố mới của Long Quốc, dân số có mật độ khá dày, diện tích cũng lớn, tập trung nhiều đại gia, nguồn tài chính cũng rót về đây vô cùng hùng hậu.
Thế gia Công Thâu vốn ở Yến Đô nên đương nhiên sẽ tổ chức hội nghị ở đây. Lý do rất đơn giản là để tránh lời ra tiếng vào và để những người tham gia được yên tâm. Nơi tổ chức hội nghị chính là tại khách sạn Thiên Phong Đại.
Sáng sớm ngày hôm sau, hộ nghị bắt đầu. Bên ngoài khác sạn, siêu xe đỗ kín, người của tầng lập thượng lưu ra ra vào vào, chật cứng không gian.
Toàn bộ khách sạn ngừng nhận khách ngoài, chỉ tiếp đón các ông chủ tới tham dự hội nghị. Những người có thể tới đây đều là những nhân vật hàng đầu trong ngành này.
Theo lý mà nói Tô Nhu không đủ tư cách tham gia. Dù cô đã gia nhập Thương Minh đi chăng nữa. Trên đường tới đây, cô cũng nghĩ mãi về chuyện này. Vô duyên vô cớ, tại sao lại mời cô tham gia?
“Chắc chắn là nhà Công Thâu không định buông tha cho chúng ta. Như vậy thì hôm nay càng phải nói rõ ràng, có thể nhượng bộ được sẽ nhượng bộ hết. Chỉ cần chúng ta có thể bình an vô sự thì những thứ khác chẳng có gì quan trọng”, trên xe, Tô Nhu lầm bầm.
“Tô Nhu, đừng quá căng thẳng. Có thể là...những người đối phó với chúng ta không phải là người do nhà Công Thâu cử tới. Mọi chuyện chỉ là do em suy đoán thôi”, Lâm Chính an ủi.
“Không phải là họ thì có thể là ai đây? Em bình thường cũng không hề gây thù chuốc oán với ai cả”, Tô Nhu lắc đầu. Lâm Chính không biết phải giải thích như thế nào.
Lúc này, chiếc xe taxi dừng lại trước cửa khách sạn: “Hai vị tới ở đây hả? Nếu là như vậy thì tôi khuyên mọi người đổi khách sạn đi. Hôm nay ở đây diễn ra hội nghị thượng đỉnh, cả khách sạn được bao rồi, không tiếp khách ngoài đâu”, lúc này người tài xế quay lại nói.
“Chúng tôi tới tham gia hội nghị”, Tô Nhu mỉm cười, trả tiền rồi bước xuống.
“Tham gia hội nghị sao? Đùa nhau chắc, có ai tham gia hội nghị mà lại đi taxi đâu”, người tài xế không tin bèn lầm bầm rồi đạp chân ga rời đi.
Tô Nhu cảm thấy hơi căng thẳng bèn lấy thiếp mời ra rồi đi vào trong. Cô cũng nhìn thấy bên cạnh đỗ toàn siêu xe của các ông chủ lớn nên cảm thấy kích động: “Ôi trời ơi, đó chẳng phải là nữ vương giới thời thượng Trương Mina sao? Cô ấy cũng tới đây?”
“Lâm Chính mau nhìn người kia đi, đó là chủ tịch Trần Gia Hồng với thương hiệu son Huyết Hoa Hồng lớn nhất trong nước đây. Thật không thể tin được”.
“Cả người kia nữa. Anh mau nhìn xem”, Tô Nhu hét lớn.
Lâm Chính cười chua chát. Anh không thể hiểu được tâm trạng của Tô Nhu: “Tô Nhu, em đừng sùng bái bọn họ. Thực tế thì em cũng chẳng có gì kém họ cả, thậm chí còn giỏi hơn cả họ nữa. Em đừng quên, em cũng được mời tới đây”, Lâm Chính cười nói.
“Thế nhưng...em thật sự không đủ tư cách mà”. Tô Nhu cảm thấy không tự tin.
“Tin vào chính mình. Em là người tuyệt vời nhất”, Lâm Chính cười nói. Tô Nhu nín thở rồi gật đầu.
“Hóa ra là chủ tịch Tô của tập đoàn Duyệt Nhan. Mời cô đi theo tôi, chúng tôi đưa cô tới phòng nghỉ ở tầng 12 trước. Hội nghị sẽ được diễn ra vào lúc 9h. Tới khi đó, chúng tôi sẽ cho người tới thông báo với cô", người tiếp đón mỉm cười nói.
“Phiền anh rồi”, Tô Nhu gật đầu.
Hai người được đưa tới phòng khách ở tầng 12. Vừa bước vào phòng Tô Nhu đã giật mình. Lúc này bên trong có không ít người đang ngồi. Tất cả đều là những nhân vật tai to mặt lớn.