-
Chương 2536-2540
Chương 2536: Rời đi
Dứt lời, một bóng hình vô cùng duyên dáng xinh đẹp bước tới, dựa vào Đào Thiên Tam.
“Ô! Sao người đẹp lại tới đây rồi?”, Đào Thiên Tam mỉm cười, vòng tay qua eo người phụ nữ.
“Từ xa đã thấy phu quân tức giận rồi. Chuyện gì thế? Không phải là phu quân phải ra ngoài làm nhiệm vụ sao? Sao lại về nhanh thế?”, người phụ nữ liếc nhìn Mạn Sát Hồng và mỉm cười.
“Hừ. Chẳng phải là vì cái thứ tiện nhân này thì là gì. Nhiệm vụ của bổn Ma Quân quá nhẹ nhàng. Sớm đã hoàn thành rồi. Thật không ngờ giữa chừng lại có đám mèo mả gà đồng khiêu chiến. Thế là trên đường đuổi theo chúng lại gặp phải cái thứ tiện nhân này. Bổn Ma Quân phải cứu chứ sao. Chỉ đáng tiếc, nếu lần này mà ba ta chết ở bên ngoài thì bổn Ma Quân có thể báo cáo với Đạo Chủ để người đẹp có thể trở thành Ma Nữ rồi”, Đào Thiên Tam hừ giọng.
“Phu quân không cần phải vội. Kẻ tiện nhân này sớm muộn gì cũng sẽ chết. Giờ phu quân không thể để bà ta chết ở đây được. Vì nếu bà ta không cò, Đạo Chủ sẽ trách tội phu quân. Tới khi đó sao chúng ta có thể chịu được cơn lửa giận của Đạo Chủ ? Vì vậy, phu quân cứ thưởng cho bà ta ít thuốc đi”, người phụ nữ xinh đẹp cười nói.
“Người đẹp nói đúng”.
Đào Thiên Tam gật đầu, lấy ra một cái bình nhỏ và vứt tới trước mặt Mạn Sát Hồng: “Uống thuốc rồi mau cút đi. Về cái ổ chó của bà đi, đừng có xuất hiện nữa. Nếu còn để tôi thấy thì tôi sẽ chặt chân của bà đấy".
Nói xong người đàn ông ôm eo người phụ nữ rời đi. Mạn Sát Hồng cố gắng đưa tay ra lấy lọ thuốc, bỏ ngay vào miệng. Đan dược vào cơ thể, thương thế của bà ta lập tức ổn định trở lại. Bà ta cũng dần hồi phục sức mạnh.
Bà ta không dám chần chừ, vội trở về nơi ở. Đó là một cung điện rách nát.
Mạn Sát Hồng ngồi thiền, định dùng nội khí để chữa lành phần vết thương còn lại. Nhưng một lúc sau, bà ta chợt mở mắt, siết chặt nắm đấm và lao ra ngoài
“Khốn nạn”, Mạn Sát Hồng gầm lên.
Thế nhưng nắm đấm của bà ta không có lực. Dù bà ta không cam tâm nhưng đành phải cố nén giận. Bà ta không đấu lại được Đào Thiên Tam.
Ở trước mặt kẻ này, bà ta không khác gì một con chó. Có khi còn không bằng cả một con chó.
“Không được, mình phải rời khỏi Thiên Ma Đạo. Đào Thiên Tam chắc chắn đã chọn được Ma Nữ cho hắn rồi. Nếu mình còn ở đây thì sẽ chẳng sống được bao lâu”, Mạn Sát Hồng ngước nhìn cửa lớn rồi đi ra ngoài.
Bà ta quyết định không thể ở lại đây thêm một khoảnh khắc nào nữa. Phải rời đi thôi.
“Ma Nữ đại nhân đi đâu vậy”, vừa đi chưa được bao xa thì bà ta gặp một đám ma nhân. Đám ma nhân này nhìn bà ta chăm chăm.
Lúc này Mạn Sát Hồng đang bị thương nặng, không còn sức chiến đấu. Nếu như có thể giết chết bà ta , hấp thú sức mạnh trong cơ thể thì thực lực của đám ma nhân này sẽ tăng mạnh.
Thiên Ma Đạo chẳng ai là người có nghĩa khí hết. Chỉ cần vì lợi ích thì gì họ cũng làm được.
“Bổn đại nhân đi đâu lại phải hỏi các người sao? Cút qua một bên”, Mạn Sát Hồng tức giận, phóng ra nội lực.
Đám ma nhân tái mặt, nào dám chần chừ. Chúng vội vàng rời đi. Mạn Sát Hồng thở phào, tiếp tục rời khỏi khu vực của Thiên Ma Đạo.
Chương 2537: Có cách
Đoàn người Lâm Chính quay lại Giang Thành. Lúc này Mã Hải đã chỉ huy đám đông xử lý những việc sau trận chiến.
Lâm Chính dẫn Cực Lạc Kiếm Quân tới khu mật thất của trang viên. Anh phải cung cấp cho Cực Lạc Kiếm Quân một ít lợi lạc. Đồng thời cũng phải cho ông ta thấy được những tài nguyên mà anh đang nắm giữ, nếu không ông ta sẽ không liên minh với anh.
"Tôi muốn tự thẩm vấn", Cực Lạc Kiếm Quân liếc nhìn tù binh và lạnh lùng nói.
Lâm Chính do dự rồi gật đầu: “Được, nhưng...đừng ngược đãi họ. Giá trị của họ còn lớn lắm. Không ai được phép chết hết”.
Cực Lạc Kiếm Quân không nói gì, chỉ dẫn theo vài người của Thiên Ma Đạo tới một phòng bên cạnh và đóng chặt cửa lại.
“Mọi việc xử lý xong rồi à?”, Thấy Lâm Chính máu me đầy người, Bạch Họa Thủy bèn hỏi.
“Đúng vậy”.
“Thật không thể tin được”, Bạch Họa Thủy nín thở với sắc mặt không dám tin: “Đó là người của Thiên Ma Đạo đấy...vậy mà cậu có thể...đánh lui được bọn họ”.
“Bạch minh chủ có lẽ hiểu biêt nhiều về Thiên Ma Đạo nhỉ. Có thể nói thêm cho tôi được không?”, Lâm Chính ý thức được điều gì đó bèn lập tức bước lên trước.
Bạch Họa Thủy im lặng.
“Thuốc thêm hai phần nữa”, Lâm Chính khẽ nói. Bạch Họa Thủy nín thở, đưa ra ba ngón tay.
“Được, 3 phần”, Lâm Chính tỏ vẻ bất lực.
“Cậu có nhiều tù binh như vậy rồi, thì chắc chắn cũng đã nắm được những thông tin cơ bản về Thiên Ma Đạo. Cậu còn muốn hỏi tôi cái gì nữa?”, Bạch Họa Thủy hỏi.
“Bà có biết Ma Nữ không?”
“Biết, Thiên Ma Đạo có 26 Ma Nữ, đó đều là những người rất mạnh".
“Vậy ngoài Ma Nữ ra?”
“Đương nhiên là có 13 Ma Quân. Sao thế? Cậu gặp phải Ma Quân à?”, Bạch Họa Thủy vội hỏi.
“Hình như là vậy?”, Lâm Chính chau mày; “Thực lực của Ma Quân thì thế nào?”
“Rất mạnh. Mạnh tới mức vô lý. 13 Ma Quân này đều là những người do Đạo Chủ đích thân bồi dưỡng. Bọn họ có thiên tài dị bẩm, sở hữu những tài nguyên vô giá. Chính vì vậy mà võ kỹ của họ tăng cực nhanh. Mỗi một Ma Quân đều không thể dùng từ ngữ để miêu tả nữa rồi. Thần y Lâm, nếu cậu đắc tội với Ma Quân thì tôi khuyên cậu nên chạy trốn đi”, Bạch Họa Thủy nói.
“Nghiêm trọng vậy cơ à?”, Lâm Chính khẽ chau mày.
Anh biết được thông tin rằng có một người của Thiên Ma Đạo tới làm nhiệm vụ ở gần Tử Huyền Thiên nên đã cử người tới dụ kẻ này cứu Mạn Sát hồng, thật không ngờ người đó chính là Ma Quân...
Xem ra thông tin anh có được về Thiên Ma Đạo không đủ toàn diện. Nhưng cũng phải, cử tới cả Ma Quân đi làm việc thì chắc chắn đó không thể là một nhiệm vụ thông thường được. Bọn ma nhân này không nắm được thông tin cũng là điều hết sức bình thường.
“Ma Quân tới thì tới, có gì phải sợ chứ”, Lâm Chính nín thở.
“Thần y Lâm, Ma Quân không giống như Ma Nữ. Thực lực của người Thiên Ma Đạo chắc cậu cũng biết. Nếu như Ma Quân tấn công Giang Thành thì thực lực của đội quân đó sẽ tăng gấp ba. Cậu cho rằng nguồn sức mạnh trong tay cậu có thể đối phó nổi không?”, Bạch Họa Thủy hỏi.
“Vậy Bạch minh chủ có ý kiến gì không?", Lâm Chính hỏi.
“Có thì có nhưng tôi sợ cậu sẽ không chấp nhận”, Bạch Họa Thủy mỉm cười.
“Bà nói đi”.
“Thực ra rất đơn giản, chỉ cần cậu thả tôi, tôi sẽ đề cử mọi người và Thương Minh. Phía sau Thương Minh là đại hội, Thiên Ma Đạo dù có mạnh cũng không dám tuyên chiến với đại hội. Như vậy có thể đảm bảo tính mạng cho mọi người”, Bạch Họa Thủy cười nói.
Chương 2538: Thả người
Đó cũng có thể xem là một biện pháp.
Nhưng nói thật, Lâm Chính không tin Bạch Họa Thủy!
Bạch Họa Thủy là một thương nhân, hơn nữa là một thương nhân rất đặc biệt.
Bà ta không suy nghĩ giống như Lâm Chính!
Nếu Bạch Họa Thủy bán đứng anh, Lâm Chính sẽ không có cách nào khác.
Đây là một canh bạc lớn, Lâm Chính không muốn mạo hiểm.
“Bạch minh chủ nói đúng, nhưng tôi cảm thấy bây giờ Thương Minh đối với tôi mà nói đã là vật trong túi, nếu thật sự phải nhờ vào sự che chở của Thương Minh thì cũng không cần Bạch minh chủ ra mặt, tôi sẽ nhờ Dịch Tiên Thiên xử lý giúp tôi”, Lâm Chính nói.
Bạch Họa Thủy sửng sốt, vội nói: “Nhưng Dịch Tiên Thiên không có quan hệ gì ở bên phía đại hội! Một Thương Minh nho nhỏ vẫn không trấn áp được Thiên Ma Đạo, cần đại hội ra mặt mới được! Cậu bảo Dịch Tiên Thiên làm sao mời được đại hội?”.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi sẽ bảo Dịch Tiên Thiên từ từ tiếp xúc với đại hội, không cần bà lo!”.
“Đúng là không hiểu lòng người tốt, thôi được, cậu sẽ phải hối hận! Đúng rồi, đừng quên lời cậu nói lúc trước, ba mươi phần trăm!”.
Bạch Họa Thủy bực dọc, đứng dậy về phòng.
Lâm Chính không nói gì, ngồi trên ghế suy nghĩ.
Lúc này, Từ Thiên bước nhanh tới.
“Chủ tịch Lâm, xảy ra chuyện rồi!”.
“Chuyện gì?”, Lâm Chính sững sờ.
Từ Thiên rất khó xử nhìn về phía bên đó.
Lâm Chính căng thẳng, lập tức đứng dậy chạy ra.
Chợt thấy cửa phòng mở ra, Cực Lạc Kiếm Quân đầy vẻ tức giận, toàn thân là máu đi ra ngoài.
Lâm Chính vội nhìn vào bên trong.
Trong phòng đâu còn nhìn thấy bóng dáng mấy người của Thiên Ma Đạo, chỉ có thể nhìn thấy xác vụn và máu tươi đầy đất.
“Ông giết hết bọn họ rồi sao?”, sắc mặt Lâm Chính không mấy tự nhiên.
“Chỉ là mấy kẻ thấp kém, chết thì chết thôi!”.
Cực Lạc Kiếm Quân thu kiếm về, bực bội: “Mấy người này cũng đáng chết! Tôi hỏi bọn họ, bọn họ lại dám không đáp. Nếu đã như vậy, tôi tiễn bọn họ về Tây Thiên!”.
“Ồ…”.
Lâm Chính đáp lại một tiếng, ánh mắt dao động.
“Thần y Lâm, những tù binh khác của cậu đâu? Giao cho tôi hết đi! Tôi sẽ thẩm vấn từng người một!”, Cực Lạc Kiếm Quân hạ giọng nói.
“Kiếm Quân đại nhân, trời đã tối, hôm nay chúng ta đã chém giết mấy bận, lại bôn ba suốt một đường cũng đã mệt. Ông nghỉ ngơi trước đi, đợi sáng ngày mai tôi sẽ giao vài người cho ông thẩm vấn”, Lâm Chính nói.
“Cũng được! Nghe đây, cậu hãy đưa vài người biết nghe lời tới đây, rõ chưa? Tốt nhất là nhiều người chút!”.
Cực Lạc Kiếm Quân lạnh lùng nói, sau đó phất tay, đi thẳng ra ngoài.
Từ Thiên hơi tức giận cũng hơi nghi hoặc.
Đợi Cực Lạc Kiếm Quân rời đi, ông ta mới lên tiếng: “Chủ tịch Lâm, người này thật là kiêu căng! Hình như ông ta xem cậu là đàn em để sai khiến à?”.
“Không phải hình như, mà đúng là vậy”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Từ ban đầu, ông ta đã không coi tôi như đồng minh. Người này rất kiêu ngạo, kiêu ngạo từ trong xương cốt, ông ta làm gì để những người như chúng ta vào trong mắt”.
“Thật đáng ghét!”, Từ Thiên không cam tâm, lại hỏi: “Vậy ngày mai đưa mấy người qua đó?”.
“Một người cũng không đưa”.
“Không đưa qua? Nhưng… Chủ tịch Lâm, làm vậy chẳng phải sẽ khiến ông ta tức giận hay sao? Người này thực lực phi phàm, chúng ta không thể đắc tội”.
“Không thể đắc tội thì đã sao? Cực Lạc Kiếm Quân đây đâu phải thẩm vấn phạm nhân? Ông ta chỉ là đang trút giận lên người của Thiên Ma Đạo, hành hạ giết chết bọn họ mà thôi. Những người này đã đầu hàng tôi, hơn nữa lúc trước tôi cũng đã hứa không giết bọn họ, đương nhiên không thể để bọn họ chết uổng như vậy!”.
“Vậy ngày mai… làm sao cậu ăn nói với Cực Lạc Kiếm Quân?”.
“Không cần ăn nói, tối nay tôi sẽ thả người đi”.
“Hả? Thả người?”.
Từ Thiên sửng sốt.
Chương 2539: Xin hãy cho chúng tôi ở lại
Lâm Chính là một người có nguyên tắc.
Chuyện đã hứa thì nhất định sẽ làm được.
Anh có thể gian trá, có thể xảo quyệt, nhưng có một vài giới hạn anh sẽ không chạm vào.
Những người của Thiên Ma Đạo sau khi đầu hàng anh gần như là không gì không đáp, hỏi cái gì cũng rất phối hợp. Nếu đã như vậy, Lâm Chính cũng không cần phải lấy mạng bọn họ.
Thả bọn họ ra cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Đêm hôm đó, Từ Thiên mở nhà giam ra, dẫn đám ma nhân đó ra khỏi trang viên, đến một bãi đất trống thì cởi bỏ toàn bộ xiềng xích trên tay bọn họ.
Người của Thiên Ma Đạo đều ngạc nhiên.
“Các người có thể đi rồi”, Từ Thiên lạnh lùng nói.
“Đi?”.
“Đại nhân, ý ông là… ông thả chúng tôi đi?”.
“Chuyện… Chuyện này là sao? Các người không giết chúng tôi sao?”.
Bọn họ đều rất bất ngờ.
Nửa đêm bắt bọn họ đến đây, đám người Thiên Ma Đạo còn tưởng là Từ Thiên giết người chôn thây.
Từ Thiên lại bực bội: “Giết các người? Nếu giết các người thật thì sao lại đưa các người đến đây? Ở trong đó đủ để ra tay rồi! Tôi nói thật cho các người biết, tôi thả các người đi là ý của Chủ tịch Lâm, bởi vì các người còn không đi thì sẽ không sống qua được sáng ngày mai!”.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
“Vì sao?”.
“Hỏi nhiều thế làm gì? Đi đi là được!”, Từ Thiên hơi nóng nảy.
Nhưng kỳ lạ là người của Thiên Ma Đạo lại không rời đi, vẫn đứng yên tại chỗ.
Từ Thiên hết cách, chỉ đành kể lại một cách đơn giản chuyện ngày hôm nay.
Nào ngờ vừa kể xong, tất cả người của Thiên Ma Đạo đều đứng ngây ra tại chỗ, một lúc lâu sau, bọn họ lại đồng loạt quỳ xuống.
“Đại nhân… Chúng… Chúng tôi muốn ở lại!”.
Mọi người run rẩy đồng thanh hét lên.
“Cái gì?”.
Từ Thiên há hốc miệng.
“Đại nhân, xin hãy cho chúng tôi ở lại! Chúng tôi thất bại ở Giang Thành, đã là tù binh, không thể trở về Thiên Ma Đạo được nữa! Vì người của Thiên Ma Đạo không thể dung tha cho kẻ thất bại! Chúng tôi mà về nhất định sẽ bị giết, bị ăn thịt, cho nên xin hãy để chúng tôi ở lại!”.
“Lâm đại nhân trạch tâm nhân hậu, chúng tôi chưa bao giờ gặp được quý nhân như vậy. Chúng tôi sẵn lòng cống hiến cho Lâm đại nhân, đi theo làm tùy tùng, lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ!”.
“Xin hãy để chúng tôi ở lại!”.
Bọn họ dập đầu, lớn tiếng hô vang.
Từ Thiên hơi đau đầu, thấy những người này mãi không chịu đi, chỉ đành lấy điện thoại ra gọi vào số Lâm Chính.
Đêm khuya, Lâm Chính gặp lại những ma nhân ở dưới tầng hầm lần nữa.
Bọn họ đã gỡ mặt nạ, để lộ những gương mặt gầy gò trắng bệch.
Trên mặt ai cũng hiện lên ma văn.
Đó không phải là hình xăm, mà là di chứng khi bọn họ tu luyện ma công. Ma văn càng nhiều, trạng thái tinh thần của con người càng kém, ý thức càng điên cuồng. Đợi ma văn hoàn toàn phủ kín khuôn mặt, ý thức của người Thiên Ma Đạo sẽ hoàn toàn bị xâm chiếm, trở thành một kẻ cuồng sát không còn ý thức tự chủ, chỉ biết giết người lung tung.
Thật ra người Thiên Ma Đạo cũng có người đáng thương, có người lạc lối, cũng có người tham lam võ công muốn trở nên mạnh hơn.
Người đáng thương ắt có chỗ đáng hận.
Khi bọn họ hoàn toàn tỉnh ngộ cũng đã muộn, người của Thiên Ma Đạo đã càng lúc càng lún sâu, muốn thoát khỏi Thiên Ma Đạo đâu phải chuyện dễ dàng?
Hôm nay nhóm người này đã không còn đường lui.
Dù Lâm Chính thả bọn họ rời đi, trên đất trời này cũng không có chỗ cho bọn họ dung thân.
“Thực lực các người không tính là mạnh, nói thật tôi giữ các người lại không có tác dụng gì lớn, ngược lại sẽ rước về một kẻ địch mạnh, lợi bất cập hại!”.
Một hồi lâu sau, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.
Chương 2540: Nhược điểm
Nghe được lời nói của Lâm Chính, tất cả người của Thiên Ma Đạo đều im lặng không lên tiếng, từng đôi mắt tràn ngập sự tuyệt vọng và bất lực.
Chuyện lại có kết quả như vậy, bọn họ cũng không làm gì được.
Suy cho cùng, bọn họ là người của Thiên Ma Đạo không chuyện ác gì không làm.
Lựa chọn con đường này thật ra đã không thể quay đầu.
Chết có lẽ mới là chốn quy thuộc duy nhất của bọn họ.
“Các anh em, nếu Lâm đại nhân có chỗ khó, chúng ta cũng không cần phải cưỡng cầu. Dù gì chúng ta cũng không còn sống được lâu nữa, thay vì bị đau đớn giày vò, hoặc là bị chủ nhân ma đạo giam cầm, chịu đủ giày vò mà chết, chi bằng bây giờ tự sát, vậy ít ra có thể chết một cách nhẹ nhàng hơn”.
Lúc này, một ma nhân đứng ra nói: “Các anh em, tôi đi trước một bước đây!”.
Nói xong thì đưa tay đánh vào tim mình, định tự sát.
Những người khác của Thiên Ma Đạo lặng lẽ nhìn, không lên tiếng, không ngăn cản.
Ngược lại, bọn họ cũng vận khí kình, định bắt chước người đó tự sát ở đây.
Chết ở đây ít nhất… được sạch sẽ hơn một chút.
Nhưng ngay khi bàn tay của người Thiên Ma Đạo sắp sửa đánh nát tim.
Vù!
Một cây châm bạc đâm thẳng vào cánh tay người đó.
Cánh tay người đó đột nhiên cứng đờ.
“Lâm đại nhân?”, ma nhân đó sửng sốt.
“Lời tôi vừa nói chỉ là đứng trên lập trường chủ của Dương Hoa mà nói. Đứng trên lập trường của một bác sĩ, cứu giúp người bệnh là chức trách của tôi, tôi phải tuân thủ tâm nguyện ban đầu của mình”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Mọi người kinh ngạc.
“Vậy Lâm đại nhân, ý của cậu là…”.
“Nếu các người đã muốn ở lại, tôi sẽ cho các người cơ hội, ở lại đi!”, Lâm Chính nói.
“Tốt quá rồi!”.
“Cảm ơn Lâm đại nhân!”.
Bọn họ lập tức quỳ xuống đất, cảm kích rơi nước mắt, kích động đến mức run rẩy cả người.
“Chuyện này…”, Từ Thiên muốn nói lại thôi.
“Từ Thiên, đi sắp xếp chỗ ở cho bọn họ. Mau chóng dẫn bọn họ đi, đừng để Cực Lạc Kiếm Quân nhìn thấy! Động tác kín đáo một chút”, Lâm Chính nói.
“Vâng… Chủ tịch Lâm”.
Từ Thiên lắp bắp, chắp tay nói, sau đó dẫn những ma nhân đó rời đi.
Khoảng một tiếng sau, ông ta quay lại.
“Chủ tịch Lâm, vì sao lại giữ những người này lại? Nếu Cực Lạc Kiếm Quân phát hiện chắc chắn sẽ nổi giận, đến lúc đó làm sao giải quyết?”, Từ Thiên vội vàng nói, vẻ mặt cực kỳ khẩn trương.
“Bọn họ có tác dụng. Thực ra giá trị của bọn họ rất lớn! Lớn hơn tưởng tượng của ông nhiều”, Lâm Chính nói.
“Bọn họ có giá trị gì được? Bọn họ đã nói tất cả tình báo mà bọn họ biết cho chúng ta! Thân phận của bọn họ ở Thiên Ma Đạo không tính là cao, biết cũng không nhiều. Theo lý mà nói hoàn toàn không có giá trị gì mới phải, không thì vì sao lúc trước Chủ tịch Lâm lại thả họ đi?”, Từ Thiên khó hiểu hỏi.
“Lúc đầu tôi cũng nghĩ bọn họ không hề có giá trị gì, nhưng vừa rồi tôi đột nhiên phát hiện giá trị của bọn họ, cũng phát hiện ra một nhược điểm cực kỳ lớn của Thiên Ma Đạo”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Nhược điểm?”, Từ Thiên hít sâu một hơi, vội lên tiếng hỏi: “Chủ tịch Lâm, là nhược điểm gì?".
“Không vội, rồi ông sẽ biết thôi, vẫn nên đi chuẩn bị nhanh lên đi. Trời sắp sáng rồi, Cực Lạc Kiếm Quân cũng sắp ngủ dậy đi giết người rồi!”, Lâm Chính đứng dậy, rời khỏi tầng hầm.
Từ Thiên hoang mang, nhưng không hỏi thêm nữa.
Trong lòng ông ta có nghi hoặc chỉ sẽ hỏi một lần, nếu còn hỏi nữa thì sẽ là mạo phạm. Nếu cái gì cũng không nói thì sẽ chỉ cho người ta ấn tượng lòng dạ thâm sâu.
Mặc dù Từ Thiên luôn phục vụ Lâm Chính, Lâm Chính cũng không xem ông ta như người ngoài, nhưng giữa cấp trên và cấp dưới ông ta vẫn biết giữ chừng mực.
Dứt lời, một bóng hình vô cùng duyên dáng xinh đẹp bước tới, dựa vào Đào Thiên Tam.
“Ô! Sao người đẹp lại tới đây rồi?”, Đào Thiên Tam mỉm cười, vòng tay qua eo người phụ nữ.
“Từ xa đã thấy phu quân tức giận rồi. Chuyện gì thế? Không phải là phu quân phải ra ngoài làm nhiệm vụ sao? Sao lại về nhanh thế?”, người phụ nữ liếc nhìn Mạn Sát Hồng và mỉm cười.
“Hừ. Chẳng phải là vì cái thứ tiện nhân này thì là gì. Nhiệm vụ của bổn Ma Quân quá nhẹ nhàng. Sớm đã hoàn thành rồi. Thật không ngờ giữa chừng lại có đám mèo mả gà đồng khiêu chiến. Thế là trên đường đuổi theo chúng lại gặp phải cái thứ tiện nhân này. Bổn Ma Quân phải cứu chứ sao. Chỉ đáng tiếc, nếu lần này mà ba ta chết ở bên ngoài thì bổn Ma Quân có thể báo cáo với Đạo Chủ để người đẹp có thể trở thành Ma Nữ rồi”, Đào Thiên Tam hừ giọng.
“Phu quân không cần phải vội. Kẻ tiện nhân này sớm muộn gì cũng sẽ chết. Giờ phu quân không thể để bà ta chết ở đây được. Vì nếu bà ta không cò, Đạo Chủ sẽ trách tội phu quân. Tới khi đó sao chúng ta có thể chịu được cơn lửa giận của Đạo Chủ ? Vì vậy, phu quân cứ thưởng cho bà ta ít thuốc đi”, người phụ nữ xinh đẹp cười nói.
“Người đẹp nói đúng”.
Đào Thiên Tam gật đầu, lấy ra một cái bình nhỏ và vứt tới trước mặt Mạn Sát Hồng: “Uống thuốc rồi mau cút đi. Về cái ổ chó của bà đi, đừng có xuất hiện nữa. Nếu còn để tôi thấy thì tôi sẽ chặt chân của bà đấy".
Nói xong người đàn ông ôm eo người phụ nữ rời đi. Mạn Sát Hồng cố gắng đưa tay ra lấy lọ thuốc, bỏ ngay vào miệng. Đan dược vào cơ thể, thương thế của bà ta lập tức ổn định trở lại. Bà ta cũng dần hồi phục sức mạnh.
Bà ta không dám chần chừ, vội trở về nơi ở. Đó là một cung điện rách nát.
Mạn Sát Hồng ngồi thiền, định dùng nội khí để chữa lành phần vết thương còn lại. Nhưng một lúc sau, bà ta chợt mở mắt, siết chặt nắm đấm và lao ra ngoài
“Khốn nạn”, Mạn Sát Hồng gầm lên.
Thế nhưng nắm đấm của bà ta không có lực. Dù bà ta không cam tâm nhưng đành phải cố nén giận. Bà ta không đấu lại được Đào Thiên Tam.
Ở trước mặt kẻ này, bà ta không khác gì một con chó. Có khi còn không bằng cả một con chó.
“Không được, mình phải rời khỏi Thiên Ma Đạo. Đào Thiên Tam chắc chắn đã chọn được Ma Nữ cho hắn rồi. Nếu mình còn ở đây thì sẽ chẳng sống được bao lâu”, Mạn Sát Hồng ngước nhìn cửa lớn rồi đi ra ngoài.
Bà ta quyết định không thể ở lại đây thêm một khoảnh khắc nào nữa. Phải rời đi thôi.
“Ma Nữ đại nhân đi đâu vậy”, vừa đi chưa được bao xa thì bà ta gặp một đám ma nhân. Đám ma nhân này nhìn bà ta chăm chăm.
Lúc này Mạn Sát Hồng đang bị thương nặng, không còn sức chiến đấu. Nếu như có thể giết chết bà ta , hấp thú sức mạnh trong cơ thể thì thực lực của đám ma nhân này sẽ tăng mạnh.
Thiên Ma Đạo chẳng ai là người có nghĩa khí hết. Chỉ cần vì lợi ích thì gì họ cũng làm được.
“Bổn đại nhân đi đâu lại phải hỏi các người sao? Cút qua một bên”, Mạn Sát Hồng tức giận, phóng ra nội lực.
Đám ma nhân tái mặt, nào dám chần chừ. Chúng vội vàng rời đi. Mạn Sát Hồng thở phào, tiếp tục rời khỏi khu vực của Thiên Ma Đạo.
Chương 2537: Có cách
Đoàn người Lâm Chính quay lại Giang Thành. Lúc này Mã Hải đã chỉ huy đám đông xử lý những việc sau trận chiến.
Lâm Chính dẫn Cực Lạc Kiếm Quân tới khu mật thất của trang viên. Anh phải cung cấp cho Cực Lạc Kiếm Quân một ít lợi lạc. Đồng thời cũng phải cho ông ta thấy được những tài nguyên mà anh đang nắm giữ, nếu không ông ta sẽ không liên minh với anh.
"Tôi muốn tự thẩm vấn", Cực Lạc Kiếm Quân liếc nhìn tù binh và lạnh lùng nói.
Lâm Chính do dự rồi gật đầu: “Được, nhưng...đừng ngược đãi họ. Giá trị của họ còn lớn lắm. Không ai được phép chết hết”.
Cực Lạc Kiếm Quân không nói gì, chỉ dẫn theo vài người của Thiên Ma Đạo tới một phòng bên cạnh và đóng chặt cửa lại.
“Mọi việc xử lý xong rồi à?”, Thấy Lâm Chính máu me đầy người, Bạch Họa Thủy bèn hỏi.
“Đúng vậy”.
“Thật không thể tin được”, Bạch Họa Thủy nín thở với sắc mặt không dám tin: “Đó là người của Thiên Ma Đạo đấy...vậy mà cậu có thể...đánh lui được bọn họ”.
“Bạch minh chủ có lẽ hiểu biêt nhiều về Thiên Ma Đạo nhỉ. Có thể nói thêm cho tôi được không?”, Lâm Chính ý thức được điều gì đó bèn lập tức bước lên trước.
Bạch Họa Thủy im lặng.
“Thuốc thêm hai phần nữa”, Lâm Chính khẽ nói. Bạch Họa Thủy nín thở, đưa ra ba ngón tay.
“Được, 3 phần”, Lâm Chính tỏ vẻ bất lực.
“Cậu có nhiều tù binh như vậy rồi, thì chắc chắn cũng đã nắm được những thông tin cơ bản về Thiên Ma Đạo. Cậu còn muốn hỏi tôi cái gì nữa?”, Bạch Họa Thủy hỏi.
“Bà có biết Ma Nữ không?”
“Biết, Thiên Ma Đạo có 26 Ma Nữ, đó đều là những người rất mạnh".
“Vậy ngoài Ma Nữ ra?”
“Đương nhiên là có 13 Ma Quân. Sao thế? Cậu gặp phải Ma Quân à?”, Bạch Họa Thủy vội hỏi.
“Hình như là vậy?”, Lâm Chính chau mày; “Thực lực của Ma Quân thì thế nào?”
“Rất mạnh. Mạnh tới mức vô lý. 13 Ma Quân này đều là những người do Đạo Chủ đích thân bồi dưỡng. Bọn họ có thiên tài dị bẩm, sở hữu những tài nguyên vô giá. Chính vì vậy mà võ kỹ của họ tăng cực nhanh. Mỗi một Ma Quân đều không thể dùng từ ngữ để miêu tả nữa rồi. Thần y Lâm, nếu cậu đắc tội với Ma Quân thì tôi khuyên cậu nên chạy trốn đi”, Bạch Họa Thủy nói.
“Nghiêm trọng vậy cơ à?”, Lâm Chính khẽ chau mày.
Anh biết được thông tin rằng có một người của Thiên Ma Đạo tới làm nhiệm vụ ở gần Tử Huyền Thiên nên đã cử người tới dụ kẻ này cứu Mạn Sát hồng, thật không ngờ người đó chính là Ma Quân...
Xem ra thông tin anh có được về Thiên Ma Đạo không đủ toàn diện. Nhưng cũng phải, cử tới cả Ma Quân đi làm việc thì chắc chắn đó không thể là một nhiệm vụ thông thường được. Bọn ma nhân này không nắm được thông tin cũng là điều hết sức bình thường.
“Ma Quân tới thì tới, có gì phải sợ chứ”, Lâm Chính nín thở.
“Thần y Lâm, Ma Quân không giống như Ma Nữ. Thực lực của người Thiên Ma Đạo chắc cậu cũng biết. Nếu như Ma Quân tấn công Giang Thành thì thực lực của đội quân đó sẽ tăng gấp ba. Cậu cho rằng nguồn sức mạnh trong tay cậu có thể đối phó nổi không?”, Bạch Họa Thủy hỏi.
“Vậy Bạch minh chủ có ý kiến gì không?", Lâm Chính hỏi.
“Có thì có nhưng tôi sợ cậu sẽ không chấp nhận”, Bạch Họa Thủy mỉm cười.
“Bà nói đi”.
“Thực ra rất đơn giản, chỉ cần cậu thả tôi, tôi sẽ đề cử mọi người và Thương Minh. Phía sau Thương Minh là đại hội, Thiên Ma Đạo dù có mạnh cũng không dám tuyên chiến với đại hội. Như vậy có thể đảm bảo tính mạng cho mọi người”, Bạch Họa Thủy cười nói.
Chương 2538: Thả người
Đó cũng có thể xem là một biện pháp.
Nhưng nói thật, Lâm Chính không tin Bạch Họa Thủy!
Bạch Họa Thủy là một thương nhân, hơn nữa là một thương nhân rất đặc biệt.
Bà ta không suy nghĩ giống như Lâm Chính!
Nếu Bạch Họa Thủy bán đứng anh, Lâm Chính sẽ không có cách nào khác.
Đây là một canh bạc lớn, Lâm Chính không muốn mạo hiểm.
“Bạch minh chủ nói đúng, nhưng tôi cảm thấy bây giờ Thương Minh đối với tôi mà nói đã là vật trong túi, nếu thật sự phải nhờ vào sự che chở của Thương Minh thì cũng không cần Bạch minh chủ ra mặt, tôi sẽ nhờ Dịch Tiên Thiên xử lý giúp tôi”, Lâm Chính nói.
Bạch Họa Thủy sửng sốt, vội nói: “Nhưng Dịch Tiên Thiên không có quan hệ gì ở bên phía đại hội! Một Thương Minh nho nhỏ vẫn không trấn áp được Thiên Ma Đạo, cần đại hội ra mặt mới được! Cậu bảo Dịch Tiên Thiên làm sao mời được đại hội?”.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi sẽ bảo Dịch Tiên Thiên từ từ tiếp xúc với đại hội, không cần bà lo!”.
“Đúng là không hiểu lòng người tốt, thôi được, cậu sẽ phải hối hận! Đúng rồi, đừng quên lời cậu nói lúc trước, ba mươi phần trăm!”.
Bạch Họa Thủy bực dọc, đứng dậy về phòng.
Lâm Chính không nói gì, ngồi trên ghế suy nghĩ.
Lúc này, Từ Thiên bước nhanh tới.
“Chủ tịch Lâm, xảy ra chuyện rồi!”.
“Chuyện gì?”, Lâm Chính sững sờ.
Từ Thiên rất khó xử nhìn về phía bên đó.
Lâm Chính căng thẳng, lập tức đứng dậy chạy ra.
Chợt thấy cửa phòng mở ra, Cực Lạc Kiếm Quân đầy vẻ tức giận, toàn thân là máu đi ra ngoài.
Lâm Chính vội nhìn vào bên trong.
Trong phòng đâu còn nhìn thấy bóng dáng mấy người của Thiên Ma Đạo, chỉ có thể nhìn thấy xác vụn và máu tươi đầy đất.
“Ông giết hết bọn họ rồi sao?”, sắc mặt Lâm Chính không mấy tự nhiên.
“Chỉ là mấy kẻ thấp kém, chết thì chết thôi!”.
Cực Lạc Kiếm Quân thu kiếm về, bực bội: “Mấy người này cũng đáng chết! Tôi hỏi bọn họ, bọn họ lại dám không đáp. Nếu đã như vậy, tôi tiễn bọn họ về Tây Thiên!”.
“Ồ…”.
Lâm Chính đáp lại một tiếng, ánh mắt dao động.
“Thần y Lâm, những tù binh khác của cậu đâu? Giao cho tôi hết đi! Tôi sẽ thẩm vấn từng người một!”, Cực Lạc Kiếm Quân hạ giọng nói.
“Kiếm Quân đại nhân, trời đã tối, hôm nay chúng ta đã chém giết mấy bận, lại bôn ba suốt một đường cũng đã mệt. Ông nghỉ ngơi trước đi, đợi sáng ngày mai tôi sẽ giao vài người cho ông thẩm vấn”, Lâm Chính nói.
“Cũng được! Nghe đây, cậu hãy đưa vài người biết nghe lời tới đây, rõ chưa? Tốt nhất là nhiều người chút!”.
Cực Lạc Kiếm Quân lạnh lùng nói, sau đó phất tay, đi thẳng ra ngoài.
Từ Thiên hơi tức giận cũng hơi nghi hoặc.
Đợi Cực Lạc Kiếm Quân rời đi, ông ta mới lên tiếng: “Chủ tịch Lâm, người này thật là kiêu căng! Hình như ông ta xem cậu là đàn em để sai khiến à?”.
“Không phải hình như, mà đúng là vậy”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Từ ban đầu, ông ta đã không coi tôi như đồng minh. Người này rất kiêu ngạo, kiêu ngạo từ trong xương cốt, ông ta làm gì để những người như chúng ta vào trong mắt”.
“Thật đáng ghét!”, Từ Thiên không cam tâm, lại hỏi: “Vậy ngày mai đưa mấy người qua đó?”.
“Một người cũng không đưa”.
“Không đưa qua? Nhưng… Chủ tịch Lâm, làm vậy chẳng phải sẽ khiến ông ta tức giận hay sao? Người này thực lực phi phàm, chúng ta không thể đắc tội”.
“Không thể đắc tội thì đã sao? Cực Lạc Kiếm Quân đây đâu phải thẩm vấn phạm nhân? Ông ta chỉ là đang trút giận lên người của Thiên Ma Đạo, hành hạ giết chết bọn họ mà thôi. Những người này đã đầu hàng tôi, hơn nữa lúc trước tôi cũng đã hứa không giết bọn họ, đương nhiên không thể để bọn họ chết uổng như vậy!”.
“Vậy ngày mai… làm sao cậu ăn nói với Cực Lạc Kiếm Quân?”.
“Không cần ăn nói, tối nay tôi sẽ thả người đi”.
“Hả? Thả người?”.
Từ Thiên sửng sốt.
Chương 2539: Xin hãy cho chúng tôi ở lại
Lâm Chính là một người có nguyên tắc.
Chuyện đã hứa thì nhất định sẽ làm được.
Anh có thể gian trá, có thể xảo quyệt, nhưng có một vài giới hạn anh sẽ không chạm vào.
Những người của Thiên Ma Đạo sau khi đầu hàng anh gần như là không gì không đáp, hỏi cái gì cũng rất phối hợp. Nếu đã như vậy, Lâm Chính cũng không cần phải lấy mạng bọn họ.
Thả bọn họ ra cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Đêm hôm đó, Từ Thiên mở nhà giam ra, dẫn đám ma nhân đó ra khỏi trang viên, đến một bãi đất trống thì cởi bỏ toàn bộ xiềng xích trên tay bọn họ.
Người của Thiên Ma Đạo đều ngạc nhiên.
“Các người có thể đi rồi”, Từ Thiên lạnh lùng nói.
“Đi?”.
“Đại nhân, ý ông là… ông thả chúng tôi đi?”.
“Chuyện… Chuyện này là sao? Các người không giết chúng tôi sao?”.
Bọn họ đều rất bất ngờ.
Nửa đêm bắt bọn họ đến đây, đám người Thiên Ma Đạo còn tưởng là Từ Thiên giết người chôn thây.
Từ Thiên lại bực bội: “Giết các người? Nếu giết các người thật thì sao lại đưa các người đến đây? Ở trong đó đủ để ra tay rồi! Tôi nói thật cho các người biết, tôi thả các người đi là ý của Chủ tịch Lâm, bởi vì các người còn không đi thì sẽ không sống qua được sáng ngày mai!”.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
“Vì sao?”.
“Hỏi nhiều thế làm gì? Đi đi là được!”, Từ Thiên hơi nóng nảy.
Nhưng kỳ lạ là người của Thiên Ma Đạo lại không rời đi, vẫn đứng yên tại chỗ.
Từ Thiên hết cách, chỉ đành kể lại một cách đơn giản chuyện ngày hôm nay.
Nào ngờ vừa kể xong, tất cả người của Thiên Ma Đạo đều đứng ngây ra tại chỗ, một lúc lâu sau, bọn họ lại đồng loạt quỳ xuống.
“Đại nhân… Chúng… Chúng tôi muốn ở lại!”.
Mọi người run rẩy đồng thanh hét lên.
“Cái gì?”.
Từ Thiên há hốc miệng.
“Đại nhân, xin hãy cho chúng tôi ở lại! Chúng tôi thất bại ở Giang Thành, đã là tù binh, không thể trở về Thiên Ma Đạo được nữa! Vì người của Thiên Ma Đạo không thể dung tha cho kẻ thất bại! Chúng tôi mà về nhất định sẽ bị giết, bị ăn thịt, cho nên xin hãy để chúng tôi ở lại!”.
“Lâm đại nhân trạch tâm nhân hậu, chúng tôi chưa bao giờ gặp được quý nhân như vậy. Chúng tôi sẵn lòng cống hiến cho Lâm đại nhân, đi theo làm tùy tùng, lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ!”.
“Xin hãy để chúng tôi ở lại!”.
Bọn họ dập đầu, lớn tiếng hô vang.
Từ Thiên hơi đau đầu, thấy những người này mãi không chịu đi, chỉ đành lấy điện thoại ra gọi vào số Lâm Chính.
Đêm khuya, Lâm Chính gặp lại những ma nhân ở dưới tầng hầm lần nữa.
Bọn họ đã gỡ mặt nạ, để lộ những gương mặt gầy gò trắng bệch.
Trên mặt ai cũng hiện lên ma văn.
Đó không phải là hình xăm, mà là di chứng khi bọn họ tu luyện ma công. Ma văn càng nhiều, trạng thái tinh thần của con người càng kém, ý thức càng điên cuồng. Đợi ma văn hoàn toàn phủ kín khuôn mặt, ý thức của người Thiên Ma Đạo sẽ hoàn toàn bị xâm chiếm, trở thành một kẻ cuồng sát không còn ý thức tự chủ, chỉ biết giết người lung tung.
Thật ra người Thiên Ma Đạo cũng có người đáng thương, có người lạc lối, cũng có người tham lam võ công muốn trở nên mạnh hơn.
Người đáng thương ắt có chỗ đáng hận.
Khi bọn họ hoàn toàn tỉnh ngộ cũng đã muộn, người của Thiên Ma Đạo đã càng lúc càng lún sâu, muốn thoát khỏi Thiên Ma Đạo đâu phải chuyện dễ dàng?
Hôm nay nhóm người này đã không còn đường lui.
Dù Lâm Chính thả bọn họ rời đi, trên đất trời này cũng không có chỗ cho bọn họ dung thân.
“Thực lực các người không tính là mạnh, nói thật tôi giữ các người lại không có tác dụng gì lớn, ngược lại sẽ rước về một kẻ địch mạnh, lợi bất cập hại!”.
Một hồi lâu sau, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.
Chương 2540: Nhược điểm
Nghe được lời nói của Lâm Chính, tất cả người của Thiên Ma Đạo đều im lặng không lên tiếng, từng đôi mắt tràn ngập sự tuyệt vọng và bất lực.
Chuyện lại có kết quả như vậy, bọn họ cũng không làm gì được.
Suy cho cùng, bọn họ là người của Thiên Ma Đạo không chuyện ác gì không làm.
Lựa chọn con đường này thật ra đã không thể quay đầu.
Chết có lẽ mới là chốn quy thuộc duy nhất của bọn họ.
“Các anh em, nếu Lâm đại nhân có chỗ khó, chúng ta cũng không cần phải cưỡng cầu. Dù gì chúng ta cũng không còn sống được lâu nữa, thay vì bị đau đớn giày vò, hoặc là bị chủ nhân ma đạo giam cầm, chịu đủ giày vò mà chết, chi bằng bây giờ tự sát, vậy ít ra có thể chết một cách nhẹ nhàng hơn”.
Lúc này, một ma nhân đứng ra nói: “Các anh em, tôi đi trước một bước đây!”.
Nói xong thì đưa tay đánh vào tim mình, định tự sát.
Những người khác của Thiên Ma Đạo lặng lẽ nhìn, không lên tiếng, không ngăn cản.
Ngược lại, bọn họ cũng vận khí kình, định bắt chước người đó tự sát ở đây.
Chết ở đây ít nhất… được sạch sẽ hơn một chút.
Nhưng ngay khi bàn tay của người Thiên Ma Đạo sắp sửa đánh nát tim.
Vù!
Một cây châm bạc đâm thẳng vào cánh tay người đó.
Cánh tay người đó đột nhiên cứng đờ.
“Lâm đại nhân?”, ma nhân đó sửng sốt.
“Lời tôi vừa nói chỉ là đứng trên lập trường chủ của Dương Hoa mà nói. Đứng trên lập trường của một bác sĩ, cứu giúp người bệnh là chức trách của tôi, tôi phải tuân thủ tâm nguyện ban đầu của mình”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Mọi người kinh ngạc.
“Vậy Lâm đại nhân, ý của cậu là…”.
“Nếu các người đã muốn ở lại, tôi sẽ cho các người cơ hội, ở lại đi!”, Lâm Chính nói.
“Tốt quá rồi!”.
“Cảm ơn Lâm đại nhân!”.
Bọn họ lập tức quỳ xuống đất, cảm kích rơi nước mắt, kích động đến mức run rẩy cả người.
“Chuyện này…”, Từ Thiên muốn nói lại thôi.
“Từ Thiên, đi sắp xếp chỗ ở cho bọn họ. Mau chóng dẫn bọn họ đi, đừng để Cực Lạc Kiếm Quân nhìn thấy! Động tác kín đáo một chút”, Lâm Chính nói.
“Vâng… Chủ tịch Lâm”.
Từ Thiên lắp bắp, chắp tay nói, sau đó dẫn những ma nhân đó rời đi.
Khoảng một tiếng sau, ông ta quay lại.
“Chủ tịch Lâm, vì sao lại giữ những người này lại? Nếu Cực Lạc Kiếm Quân phát hiện chắc chắn sẽ nổi giận, đến lúc đó làm sao giải quyết?”, Từ Thiên vội vàng nói, vẻ mặt cực kỳ khẩn trương.
“Bọn họ có tác dụng. Thực ra giá trị của bọn họ rất lớn! Lớn hơn tưởng tượng của ông nhiều”, Lâm Chính nói.
“Bọn họ có giá trị gì được? Bọn họ đã nói tất cả tình báo mà bọn họ biết cho chúng ta! Thân phận của bọn họ ở Thiên Ma Đạo không tính là cao, biết cũng không nhiều. Theo lý mà nói hoàn toàn không có giá trị gì mới phải, không thì vì sao lúc trước Chủ tịch Lâm lại thả họ đi?”, Từ Thiên khó hiểu hỏi.
“Lúc đầu tôi cũng nghĩ bọn họ không hề có giá trị gì, nhưng vừa rồi tôi đột nhiên phát hiện giá trị của bọn họ, cũng phát hiện ra một nhược điểm cực kỳ lớn của Thiên Ma Đạo”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Nhược điểm?”, Từ Thiên hít sâu một hơi, vội lên tiếng hỏi: “Chủ tịch Lâm, là nhược điểm gì?".
“Không vội, rồi ông sẽ biết thôi, vẫn nên đi chuẩn bị nhanh lên đi. Trời sắp sáng rồi, Cực Lạc Kiếm Quân cũng sắp ngủ dậy đi giết người rồi!”, Lâm Chính đứng dậy, rời khỏi tầng hầm.
Từ Thiên hoang mang, nhưng không hỏi thêm nữa.
Trong lòng ông ta có nghi hoặc chỉ sẽ hỏi một lần, nếu còn hỏi nữa thì sẽ là mạo phạm. Nếu cái gì cũng không nói thì sẽ chỉ cho người ta ấn tượng lòng dạ thâm sâu.
Mặc dù Từ Thiên luôn phục vụ Lâm Chính, Lâm Chính cũng không xem ông ta như người ngoài, nhưng giữa cấp trên và cấp dưới ông ta vẫn biết giữ chừng mực.