-
Chương 2451-2453
Chương 2451 Ngông cuồng”
Nghe thấy vậy, người của Tử Huyền Thiên ở trong bóng tối giật mình và tái mặt.Bị phát hiện rồi sao? Lần này thì xong đời rồi. Đám đông cảm thấy sợ hãi. Lâm Chính thấy vậy bèn bước ra từ sau quan tài.
"Tôi thấy bọn họ trốn kỹ đấy. Anh phát hiện ra bọn tôi bằng cách nào vậy?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Rất đơn giản, nếu chỉ dựa vào người của Thiên Thược Tông thì không thể nào có thể mở được mật thất. Lúc mới bước vào tôi phát hiện ra, cánh cửa bằng đồng xanh này nặng vô cùng, bọn họ bị tôi truy sát, sao có thế mở nó ra nhanh như thế được. Vì vậy chắc chắn là đã có người vào đây trước rồi”, Thái Thương Long cười thản nhiên. Anh ta nhìn Lâm Chính với vẻ khó hiểu. Anh ta phát hiện đã từng gặp người này ở đâu đó nhưng nhất thời không nhớ ra.
“Quả không hổ danh là thiên kiêu top 3, khả năng quan sát quả nhiên kinh người”, Lâm Chính gật đầu.
“Không cần phải khen ngợi tôi. Bởi vì lát nũa thôi các người cũng sẽ đi bầu bạn với người của Thiên Thược Tông. Tôi đã nói trước đó rồi, ai dám bước vào thì tôi sẽ giết kẻ đó. Các người khinh thường tôi thì đừng trách tôi nhé”, Thái Thương Long thản nhiên nói. Đôi mắt ánh lên sát ý hừng hực. Anh ta đi về phía đám người của Tử Huyền Thiên.
Người của Tử Huyền Thiên tái mặt. Vệ Tân Kiếm cũng run bắn người. Anh ta trố tròn mắt nhìn Thái Thương Long, không biết nên làm thế nào.
Lâm Chính thì trông vô cùng bình tĩnh: “Muốn đánh thì đánh, nhưng ở đây chẳng duỗi nổi tay chân. Nếu anh đủ gan thì chúng ta ra ngoài đấu”.
Dứt lời, Thái Thương Long chau mày: “Đánh nhau sao? Anh thật sự thú vị đấy? Không phải anh cho rằng đám mèo mả gà đồng như anh thì có thể đỡ được chiêu thức của thiên kiêu tôi đấy chứ?”
“Sao thế? Thái Thương Long, anh cho rằng anh vô địch thiên hạ thật đấy à?”, Lâm Chính khẽ cười: “Đúng là ếch ngồi đáy giếng. Tôi không cho rằng anh lợi hại đâu, muốn đánh bại anh, dễ như trở bàn tay thôi”.
“Ngông cuồng”, Thái Thương Long tức giận hừ giọng: “Nếu đã vậy thì ra tay đi. Hà tất phải ra ngoài làm gì. Tôi muốn xem xem kẻ ngông cuồng như anh rốt cuộc lợi hại như thế nào”.
Nói xong, anh ta ra tay.
“Gượm đã”, Lâm Chính hét lên.
“Sợ rồi à?”
“Không phải. Chẳng phải tôi nói rồi sao. Chỗ này nhỏ quá, không thích hợp đánh nhau”.
“Đúng là thứ chó má, anh giỏi đến đâu mà chê chỗ này nhỏ? Anh tưởng rằng anh là kẻ thông thiên chắc”, Thái Thương Long chửi.
Lâm Chính không hề tức giận, chỉ chỉ vào người của Tử Huyền Thiên và nói: “Tôi đâu có nói là sẽ đấu với anh đâu. Anh sẽ đấu với bọn họ”.
“Cái gì?”, Thái Thương Long tái mặt.
Vệ Tân Kiếm hết hồn: “Thầy ơi...thầy nói gì vậy...người của Tử Huyền Thiên đấu với Thái Thương Long sao?”
“Thầy đừng đùa chứ, chúng tôi nào phải đối thủ của Thái Thương Long?”
“Thầy muốn nướng chúng tôi luôn ạ?”, đám đông thiếu điều quỳ phụp xuống. Trong mắt bọn họ, Thái Thương Long giống như là thần linh vậy. Bọn họ lấy cái gì ra để đấu với một người như thế chứ?
Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu, mỉm cười: “Không cần sợ hãi, tin vào bản thân mình, chắc chắn mọi người sẽ chiến thắng anh ta”.
“Điều này...”, đám người Tử Huyền Thiên á khẩu.
Thái Thương Long bật cười: “Anh đã nói như vậy thì tôi cho anh cơ hội. Tôi ra ngoài đợi anh. Ở ngoài đó đủ rộng. Dù sao thì các người cũng chẳng còn đường sống nên tôi muốn xem xem các người lấy gì ra mà dám to mồm với thiên kiêu như thế”.
Nói xong, Thái Thương Long nhặt lấy đá Thái Vũ, rồi quay người rời đi. Đám người của Tử Huyền Thiên tái mặt, họ không biết phải làm thế nào. Lâm Chính thấy vậy bèn phất tay: “Đi thôi, đi tiêu diệt anh ta”.
Chương 2452 “Cũng...tạm rồi?
Tiêu diệt! Lấy cái gì ra tiêu diệt đây? Dựa vào cái gì chứ? Đó là thiên kiêu xếp thứ 3 đấy. Đó khác gì thần linh đâu. Sao mà họ có thể đấu lại được.Sợ rằng Thiên Diệp có tới đây thì cũng phải thần phục Thái Thương Long mà thôi. Đám đông cảm thấy sợ hãi vô cùng.
“Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi thôi”, Lâm Chính bước tới cửa, nhìn thấy đám người vẫn đứng ngây ra bèn hét lên.
“Vâng...thưa thầy”, Vệ Tân Kiêm run rẩy, vội vàng đi theo. Những người khác nhìn nhau, cuối cùng cũng phải nhấc chân lên.
“Người anh em...thần y Lâm...anh ấy có coi chúng ta là bia đỡ đạn không, định dùng chúng ta để cầm chân Thái Thương Long sau đó bỏ chạy?”, lúc này một người đệ tử của Tử Huyền Thiên không nhịn được bèn lên tiếng.
Dứt lời, những người khác đều im lặng. Một lúc sau mới có một đệ tử có vẻ lão làng đáp lại: “Dù là như vậy thì chúng ta cũng phải nghe lệnh. Chưởng môn đã dặn dò rồi, phải bảo vệ sự an toàn cho thần y Lâm. Thế nên dù có phải quyết chiến sinh tử với Thái Thương Long thì cũng không được sợ, nếu không, thần y Lâm mà chết ở đây, chúng ta cũng chẳng còn mặt mũi nào quay về Tử Huyền Thiên nữa”.
Đám đông lặng lẽ gật đầu. Bọn họ đã không còn lựa chọn. Lúc này đành phải làm theo sự sắp xếp của Lâm Chính thôi.
Thế là tất cả đều hạ quyết tâm. Họ đi qua hành lang tới một khu vực phía bên ngoài. Lúc này cả khu vực này máu đã chảy thành sông, toàn bộ là máu tươi đỏ lòm.
Đám đông sợ hãi, trố tròn mắt nhìn các thi thể. Tất cả đều là do Thái Thương Long giết sao? Có biết bao nhiêu cao thủ thế này mà giờ đã trở thành cái xác lạnh ngắt rồi.
Thái Thương Long đáng sợ quá. Đây chính là uy lực của anh ta. Đám đông cảm giác da đầu tê dại. Họ mà đấu với anh ta thì khác gì tự tìm đường chết.
“Tới thôi! Có biết bao nhiêu người ở đây đợi các người, các người sẽ không cảm thấy cô đơn đâu”, Thái Thương Long nheo mắt, cười lạnh lùng.
“Người xuống đấy chưa chắc đã là chúng tôi đâu”.
“Tôi không muốn đấu võ mồm với anh, giờ các người hoặc là ra tay hoặc là tôi sẽ lấy đầu các người”, Thái Thương Long lên tiếng.
Lâm Chính quay qua nói với Vệ Tân Kiếm: “Mọi người chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn...chuẩn bị...”
“Cũng...tạm rồi?
“Còn...cần phải chuẩn bị gì sao?", Đám đông cảm giác đầu óc trống rỗng. Họ không biết phải làm thế nào.
“Nếu đã chuẩn bị xong rồi thì xông lên đi. Yên tâm, có tôi ở đây”, Lâm Chính cười.
“Thầy...không xông lên cùng à?”, cuối cùng thì Vệ Tân Kiếm cũng phải lên tiếng.
Đám đông đồng loạt quay qua nhìn anh. Đúng là nếu thần y Lâm cùng lao lên thì có khi còn chiến đấu được một lúc. Đường đường là thần y Lâm mà, không thể khinh thường thực lực của anh được.
Thế nhưng...anh chỉ lắc đầu một cách vô cảm: “Nếu tôi mà lao lên thì có phải là ức hiếp người quá đáng không?”
Dứt lời, người của Tử Thuyền Thiên cảm thấy mất luôn hi vọng cuối cùng.
Thái Thương Long tức lắm: “Tên khốn nạn kia, anh khinh thường tôi đúng không?”
Anh ta chưa tùng nghe ai nói về mình một cách ngông cuồng như vậy.
“Không phải tôi khinh thường anh, chỉ là...thôi được rồi...tôi khinh thường anh đấy, sao nào?” ,Lâm Chính chẳng buồn giảo biện, anh thừa nhận luôn.
“Anh...”, Thái Thương Long tức giận gào lên và lao về phía đám người Tân Vệ Kiếm.
Người của Tử Huyền Thiên tái mặt.
Chương 2453 Chán sống rồi hay gì?
Trong mắt Thái Thương Long, đám người này không khác gì con sâu cái kiến. Thế mà lúc này anh ta lại bị con sâu cái kiến sỉ nhục. Vậy thi sao mà anh ta không tức giận cho được. Đường đường là thiên kiêu thứ ba, được biết bao nhiêu người ngưỡng vọng mà lại để cho đám hề này nó giỡn mặt sao?“Chết đi”, Thái Thương Long gầm lên, tung một cú đấm về phía Tân Vệ Kiếm đang đứng ở vị trí đầu tiên. Tân Vệ Kiếm định dùng kiếm đỡ nhưng tốc độ của Thái Thương Long quá nhanh nên anh ta không kịp phản ứng.
Rầm! Cú đấm trúng ngực, Tân Vệ Kiếm bay bật ra, đập mạnh vào vách đá.
Rầm...Đá rơi rào rào, trong nháy mắt, cảm giác như cả vùng cơ quan đều rung chuyển.
“Hả!!", người của Tử Huyền Thiên sợ hãi. Thế nhưng một giây sau, họ còn bàng hoàng hơn. Tân Vệ Kiếm bò dậy, ho vài tiếng và nhìn xung quanh bằng vẻ hoang mang...
Bọn họ trố tròn mắt...
“Tôi...chưa chết sao? Kỳ lạ quá? Chưa chết à?”, Tân Vệ Kiếm sờ ngực, thốt lên.
“Sao lại như thế?”, Thái Thương Long hóa đá.Anh ta có thể cảm nhận được thực lực của Tân Vệ Kiếm.
Tân Vệ Kiếm vốn chẳng là gì trong mắt Thái Thương Long. Chỉ cần anh ta búng tay là chết Vậy mà vừa rồi anh ta đã dồn toàn lực tấn công lại không thể đấm nát được đối phương?
Thái Thương Long bắt đầu run rẩy. Người của Tử Huyền Thiên cũng cảm thấy khó hiểu. Duy chỉ có Tân Vệ Kiếm là ý thức được điều gì đó. Anh ta quay lại nhìn Lâm Chính “Thầy ơi, lẽ nào...”
“Xông lên đi, để anh ta thấy được sự lợi hại của Tử Huyền Thiên”.
Tân Vệ Kiếm nghe thấy vậy thì nỗi sợ hãi cũng dần biến mất. Anh ta hừ giọng, rút kiếm lao lên.
“Khốn nạn”, Thái Thương Long tức giận, lập tức đấm trả. Một con chó con mà cũng dám khiêu chiến với thiên kiêu. Đôi mắt anh ta hừng hực sát ý, cú đấm cực mạnh giáng xuống Vệ Tân Kiếm.
Rầm! Vệ Tân Kiếm lại bay bật ra, đập mạnh vào đống đổ nát. Thế rồi anh ta lại lồm cồm bò dậy lao về phía Thái Thương Long.
Lúc này Tân Vệ Kiếm giống như một đối thủ đấm mãi không chết. Cứ bị đấm ngã lại đứng lên, cứ thế, khiến người ta cảm giác da đầu tê dại.
Những người khác của Tử Huyền Thiên không biết phải làm thế nào Người đệ tử lâu năm kia ý thức được điều gì đó bèn lên tiếng: “Anh em, chúng ta cùng xông lên”.
“Cái gì? Xông lên sao?”
“Đó là thiên kiêu thứ ba đấy, lấy gì mà đấu với anh ta?”
“Chán sống rồi hay gì?”, đám đông sợ hãi.
Nhưng người đệ tử kia gầm lên: “Mọi người đừng sợ, không thấy Vệ sư đệ vẫn bình an vô sự sao. Chắc chắn là do thần y Lâm đã giúp chúng ta rồi. Chắc chắn cậu ấy đã ghim châm khiến cơ thể chúng ta mạnh lên nên mới có thể đỡ được sự tấn công của Thái Thương Long. Nếu chúng ta cùng lao lên thì thần y Lâm sẽ trợ lực tiếp. Thái Thương Long muốn giết chúng ta cũng sẽ không còn đơn giản nữa” .
“Hóa ra là vậy”, đám đông bừng tỉnh.
“Nhanh chóng ra tay, Vệ sư đệ sắp không cầm cự được nữa rồi”.
“Được, xông lên”, thế là người của Tử Huyền Thiên đồng loạt rút kiếm ra.
“Các người...được lắm. Tôi sẽ xé nát các người”, Thái Thương Long tức tới mức dựng cả tóc gáy, anh ta chộp lấy Vệ Tân Kiếm.
Vệ tân Kiếm nín thở, vội vàng lùi lại nhưng không kịp. Thái Thương Long một tay chộp cổ, một tay chộp chân anh ta và phát lực, nhấc anh ta lên đỉnh đầu.
Tư thế này là muốn xé rách người của Vệ Tân Kiếm.