-
Chương 2416-2420
Chương 2416: Rốt cuộc cậu là ai?
Tới nước này rồi thì Giang Thiên Hưng cũng chẳng còn hi vọng gì nữa. Đánh thì chắc chắn đánh không lại rồi.
Giờ chỉ cố gắng giữ được mạng sống thôi. Nếu cứ cố chấp, tình hình sẽ càng trở nên tệ hơn.
Đương nhiên đại sư Tây Môn cũng biết điều đó. Thấy Giang Thiên Hưng đã nói vậy thì ông ta cũng chỉ biết lựa chọn từ bỏ.
Lúc này, Giang Thiên Hưng được Giang Tử Ức đỡ dậy. Ông ta từ từ bưới tới chỗ của đại sư Tây Môn: “Đại sư Tây Môn, chuyện ngày hôm nay do Thiên Hưng tôi bất tài. Ân tình của ông, tôi khắc kghi trong lòng, phiền ông quay về Tử Huyền Thiên, báo tin thay tôi, nói là nếu tôi có thể sống sót quay về thì tôi sẽ đích thân nhận tội”
“Thôi được…”, Đại sư Tây Môn thở dài.
Sau đó Giang Thiên Hưng quay người chuẩn bị giao đồ cho người phụ nữ đội nón. Thực ra ông ta đã cân nhắc tới việc tấn công lén. Thế nhưng hai bên luân lưu chiến đấu, mọi thứ đi theo đúng trình tự, rất quang minh chính đại nên nếu giờ ông ta mà đánh lén thì sẽ trở thành trò cười cho người đời sau.
Ông ta không thể để Tử Huyền Thiên mất mặt được. Đại sư Tây Môn để lộ vẻ bất lực. Ông ta lắc đầu.
Giang Thiên Hưng cũng run rẩy, lấy ra một cái túi nhỏ. Nhìn thấy thứ đó, hai mắt người phụ nữ kia sáng rực.
“Cầm đi đi”, Giang Thiên Hưng nói giọng khàn khàn.
“Tốt quá rồi”, người phụ nữ đội nón bật cười, lập tức bước tới định lấy. Đúng lúc này một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
“Mấy người tới đây cho tôi”, gghe thấy vậy, người phụ nữ kia khẽ khựng người. Tất cả quay qua nhìn thì thấy Lâm Chính đang ôm Tô nhu, nhìn chăm chăm người phụ nữ đội nón: “Các người dọa vợ tôi ngất rồi, có biết không?”
“Vợ của cậu?”
Người phụ nữ đội nón cũng giật mình: “Thế à? Thế thì sao?”
“Lập tức quỳ xuống, tát vào mặt mình, sau đó cút hết ra ngoài cho tôi” ,Lâm Chính đanh giọng.
Dứt lời, đám đông bật cười: “Gã này đang nói gì vậy?”
“Có lẽ bị doạ tới mất hồn nên đầu óc cũng không bình thường nữa rồi”.
“Ha ha, buồn cười chết đi được”.
Giang Thiên Hưng cũng giật mình.
“Tên ngốc này còn không ngậm miệng lại. Anh chán sống hay gì?", Giang Tử Ức hét lớn. Nhưng Lâm Chính không quan tâm, anh vẫn nhìn chăm chăm người phụ nữ đội nón lá.
Người phụ nữ cảm thấy thú vị, chỉ nheo mắt cười: “Nếu như tôi không làm theo thì sao…”
“Vậy thì đó sẽ là một quyết định hết sức ngu ngốc đấy”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Vậy à! Ha ha, tôi muốn biết các hạ định khiến tôi hối hận như thế nào”, người phụ nữ đội nón nói bằng vẻ khinh khỉnh.
Người này không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào từ Lâm Chính. Có vẻ như anh là một người bình thường. Một kẻ bình thường thì có gì phải sợ.
Thế nhưng một giây sau...Vụt...Lâm Chính biến mất. Người phụ nữ nín thở, trố tròn mắt với vẻ thất kinh và vội vàng lùi lại. Một chân xuất hiện và đạp thẳng vào eo người phụ nữ.
Rầm...Người phụ nữ bay bật ra xa, đạp mạnh vào tường, ngã đập mặt và lăn tới tận mấy vòng.
“Hả?”, đám đông bàng hoàng.
Người phụ nữ choáng váng, vội đứng dậy. Một giây sau, thêm một đạp nữa đạp lên lưng đối phương. Đối phương nín thở, lăn lộn như phát điên.
Bùm....Cú đạp khiến mặt đất rung chuyển. Cả tầng nhà như đổ sụp xuống.
Người phụ nữ vội bò dậy và gầm lên: “Rốt cuộc cậu là ai?”
Chương 2417: Chúng tôi nhận thua
"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là các người dọa sợ vợ tôi!".
Sắc mặt Lâm Chính lạnh lẽo, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn những người này với vẻ dữ tợn, toàn thân tỏa ra sát khí.
Những người đeo mặt nạ ác quỷ này đều sửng sốt.
Đại sư Tây Môn và hai bố con Giang Thiên Hưng ở phía sau đều kinh ngạc.
"Hóa ra... hóa ra người này là một cao thủ tuyệt thế!", đại sư Tây Môn ngạc nhiên nói.
"Tiểu ẩn ẩn vu dã, đại ẩn ẩn vu thị! Nhìn nhầm rồi! Nhìn nhầm rồi!", Giang Thiên Hưng vô cùng cảm khái, sau đó ngoảnh sang nhìn Giang Tử Ức đang tái mặt ở bên cạnh, khàn giọng nói: "Súc sinh! Vừa nãy... mày định nhòm ngó vợ của chàng trai này sao?".
"Bố, con... con..."
"Mày đúng là ăn gan hùm mật báo! Dám chọc cả vào người như vậy!".
"Bố, con... con không biết anh ta lợi hại như vậy... Nếu không cho con một trăm lá gan, con cũng không dám!", Giang Tử Ức sắp khóc đến nơi.
"Lát nữa lăn lại đây dập đầu với vị cao nhân này cho tao. Nếu cậu ta không tha thứ, thì mày hãy dập đầu đến khi được tha thứ thì thôi, nếu không tao cũng không bảo vệ được mày đâu!", Giang Thiên Hưng lạnh lùng hừ mũi nói.
"Vâng... vâng...", Giang Tử Ức gật đầu như gà mổ thóc.
Người phụ nữ đội nón lá ở bên kia thấy thế, liền biết người này không dễ đối phó.
Nhưng cô ta vẫn chưa chịu từ bỏ.
Nếu không đồ đã đến tay còn phải chắp tay dâng cho người khác, thì chẳng phải mọi nỗ lực của cô ta đều trở nên công cốc sao?
"Không được! Tuyệt đối không được!".
"Tôi không cam lòng!".
Ánh mắt người phụ nữ đội nón lá chứa đầy sự căm thù và phẫn nộ, cắn răng rồi lao bắn về phía Lâm Chính.
"Chết đi!".
Người phụ nữ đội nón lá gầm lên, tung một nắm đấm tới.
Nhưng Lâm Chính vẫn đứng bất động, mặc kệ nắm đấm kia.
Bốp!
Rắc!
Nắm đấm của người phụ nữ đội nón lá nện vào lồng ngực Lâm Chính, lập tức phát ra âm thanh nặng nề. Nhưng âm thanh này mới vang lên chưa bao lâu, thì tiếng xương gãy cũng vang lên.
Người phụ nữ đội nón lá không những không khiến Lâm Chính bị thương, mà còn bị cơ thể rắn chắc của Lâm Chính làm cho chấn động bị thương, xương tay gãy lìa.
"Cái gì?".
Mọi người kinh ngạc kêu lên.
Người phụ nữ đội nón lá cũng ngây người, nỗi đau đớn dữ dội ở chỗ gãy xương khiến cô ta có chút không đứng thẳng được.
Ngay sau đó.
Vù!
Lâm Chính vung tay chộp tới, bóp cổ cô ta.
Người phụ nữ đội nón lá không kịp trở tay, bị anh nhấc bổng lên.
Cô ta điên cuồng giãy giụa, đấm túi bụi vào người Lâm Chính.
Nhưng dù cô ta dùng sức mạnh đến đâu, cũng không thể khiến Lâm Chính bị thương mảy may.
Dường như cơ thể của người trước mặt này được làm từ thứ cứng rắn nhất trên đời này...
Không những vậy, cô ta cảm thấy lực tay đang bóp cổ mình càng ngày càng mạnh, dường như muốn bóp cô ta chết tươi.
"Dừng... dừng tay..."
Người phụ nữ đội nón lá cảm thấy mình sắp tắt thở đến nơi, cánh tay tấn công Lâm Chính cũng yếu ớt rũ xuống, khuôn mặt xinh đẹp dưới lớp sa màu đen của chiếc nón lá ngày càng trắng nhợt.
Cứ tiếp tục thế này, e là cô ta sẽ bị Lâm Chính bóp gãy cổ mất.
"Đại nhân! Xin hãy dừng tay!".
"Chúng tôi nhận thua! Nhận thua!".
Đúng lúc này, những người đeo mặt nạ ác quỷ cũng không nhìn được nữa, nhưng bọn họ không lựa chọn tấn công Lâm Chính, mà quỳ mọp xuống đất, không ngừng dập đầu xin tha.
Lâm Chính nhíu mày, ngoảnh sang nhìn.
Chỉ thấy những người kia không ngừng dập đầu nói: "Đại nhân, chúng tôi xin lỗi vì đã dọa vợ anh, chúng tôi tội đáng muôn chết. Chúng tôi không lấy đồ nữa, bây giờ chúng tôi sẽ đi ngay, xin đại nhân giơ cao đánh khẽ, tha cho đại nhân của chúng tôi!".
Chương 2418: Khấu kiến thần y Lâm
Lâm Chính vốn muốn giết người phụ nữ đội nón lá, nhưng thấy đám người này thành khẩn như vậy thì có chút do dự.
Anh suy nghĩ một lát rồi lạnh lùng hừ mũi nói: "Thôi được rồi, nể tình vợ tôi không bị gì nghiêm trọng, tôi tạm tha cho các anh một mạng!".
Dứt lời, anh liền thả tay ra.
Mọi người thấy thế thì vô cùng mừng rỡ.
"Cảm ơn đại nhân, cảm ơn đại nhân!".
Người phụ nữ đội nón lá kia ngã nhào xuống đất, ho sù sụ, nhưng ánh mắt vẫn chứa đầy thù hận.
Nhưng lần này cô ta không kích động nữa.
Bởi vì hai lần vừa rồi khiến cô ta hiểu ra khoảnh cách thực lực giữa mình với người này là quá lớn, mình không thể thắng được đối phương.
"Cậu là người của Tử Huyền Thiên sao? Không ngờ Tử Huyền Thiên lại có sự tồn tại mạnh mẽ như cậu! Xem ra chúng tôi đã sơ suất rồi! Nhưng các cậu đừng đắc ý! Chúng tôi sẽ không bỏ cuộc đâu! Sớm muộn chúng tôi cũng lấy lại thứ đó!".
Người phụ nữ đội nón lá phẫn nộ nói, sau đó xoay người rời đi.
"Đại nhân cáo từ!".
Đám người kia cũng không dám chậm trễ, vội vàng chào Lâm Chính rồi đi.
Thấy bọn họ rời đi, đám người Giang Thiên Hưng mới thở phào nhẹ nhõm.
Đại sư Tây Môn không nói lời nào, lập tức chạy tới quỳ lạy Lâm Chính.
"Tây Môn Xuyên khấu kiến thần y Lâm! Thần y Lâm vạn an!".
Giang Thiên Hưng và Giang Tử Ức nghe xong đều há hốc miệng.
"Thần... thần y Lâm?", Giang Thiên Hưng ngây người nhìn đại sư Tây Môn, kinh ngạc nói: "Đạo trưởng, ông... ông không nhầm đấy chứ? Vị đại nhân này... chính là thần y Lâm của Giang Thành sao?".
"Sao lão đạo có thể nhầm được? Ở Giang Thành còn ai có được thực lực như vậy chứ? Ngoài thần y Lâm ra thì không còn ai cả!", đại sư Tây Môn nghiêm túc nói.
Giang Thiên Hưng run rẩy.
Đúng vậy.
Trước đó hai người này cũng nói mình đến từ Giang Thành.
Mà thực lực Lâm Chính thể hiện lại đáng sợ như vậy, anh không phải là thần y Lâm thì là ai chứ?
Giang Thiên Hưng nghĩ đến đây liền kích động đến mức toàn thân run rẩy, nước mắt như mưa.
Ông ta vội xông tới vái lạy Lâm Chính, tâm trạng kích động nói: "Giang... Giang Thiên Hưng bái kiến thần y Lâm! Thần y Lâm, vậy là tôi được gặp cậu rồi! Súc sinh, còn không mau lại đây tạ tội với thần y Lâm?".
Giang Thiên Hưng trừng mắt, gào lên với cậu con trai đang ngây như phỗng ở bên cạnh.
Giang Tử Ức đã bị dọa cho phát điên.
Chẳng phải người này là thằng chồng vô dụng của Tô Nhu sao?
Tại sao thoắt cái lại biến thành thần y Lâm nổi tiếng như cồn vậy?
Toi rồi!
Toi rồi!
Hai chân Giang Tử Ức nhũn ra, run rẩy đi tới quỳ xuống, dập đầu xuống đất.
"Thần y Lâm tha mạng, thần y Lâm tha mạng..."
Lâm Chính bình thản nhìn anh ta, cũng không bảo dừng, mà quay sang nhìn Giang Thiên Hưng, nói: "Ông là người của Tử Huyền Thiên?".
"Đúng... đúng vậy thần y Lâm, chưởng môn và phó chưởng môn... thường hay nhắc đến cậu, bọn họ nhớ cậu lắm đấy!", Giang Thiên Hưng kích động nói.
"Nhớ tôi làm gì? Tôi có phải là người của Tử Huyền Thiên đâu", Lâm Chính bình thản đáp.
"Thần y Lâm không biết đấy thôi, chưởng môn và phó chưởng môn rất tán thưởng cậu, luôn miệng nhắc đến cậu. Nhất là chưởng môn, ông ấy thường nói nếu thần y Lâm có thể gia nhập Tử Huyền Thiên, thì đảm bảo Tử Huyền Thiên trăm năm không lo, thậm chí có thể khiến Tử Huyền Thiên phồn vinh lớn mạnh. Thế nên tháng nào ông ấy cũng phái người đến Giang Thành, hi vọng có thể mời được cậu vào Tử Huyền Thiên. Thậm chí ông ấy còn nói, nếu cậu đồng ý gia nhập Tử Huyền Thiên, thì ông ấy sẽ để cậu làm chưởng môn, lãnh đạo Tử Huyền Thiên", Giang Thiên Hưng kích động nói.
Lâm Chính hơi sửng sốt.
Lăng Kiếm Phi kia... coi trọng anh vậy sao?
Chương 2419: Cơ hội
"Thần y Lâm, xin cậu hãy lãnh đạo Tử Huyền Thiên chúng tôi!", Giang Thiên Hưng kêu lên, tâm trạng lại càng kích động hơn.
Nhưng Lâm Chính vẫn lạnh lùng lắc đầu.
"Xin lỗi, tôi không có chút hứng thú gì với Tử Huyền Thiên, cũng không muốn dây dưa với nó. Tôi nghĩ chắc các ông cũng biết trước kia tôi là người của thiên cung Trường Sinh. Tử Huyền Thiên và thiên cung Trường Sinh vốn không đội trời chung, các ông bảo tôi lãnh đạo Tử Huyền Thiên, cho dù các ông đồng ý, nhưng các đệ tử của Tử Huyền Thiên biết chuyện thì sao có thể cam lòng? Sao có thể phục tôi?", Lâm Chính bình thản nói.
"Việc này...", Giang Thiên Hưng có chút á khẩu.
Đúng vậy, chỉ có chưởng môn và phó chưởng môn tán thưởng Lâm Chính, các đệ tử bên dưới không biết bản lĩnh của Lâm Chính, sao có thể phục anh chứ?
"Nể tình Tử Huyền Thiên từng giúp tôi, hôm nay tôi không chấp nhặt các ông, các ông đi đi! Còn con trai ông thì sau này trông chừng cẩn thận, nếu còn động đến tôi, tôi sẽ giết không tha!", Lâm Chính lạnh lùng hừ mũi.
"Vâng! Vâng! Thần y Lâm! Súc sinh, còn không mau cảm ơn thần y Lâm đi?".
"Cảm ơn thần y Lâm! Cảm ơn thần y Lâm!".
Giang Tử Ức dập đầu bôm bốp, đến mức rách đầu chảy máu, nhưng không dám than vãn câu nào, cố nặn ra nụ cười nói.
"Cút đi!".
Lâm Chính ôm Tô Nhu, đang định rời đi.
"Thần y Lâm..."
Giang Thiên Hưng vẫn không cam lòng, không nhịn được gọi một tiếng.
Lâm Chính khựng lại, ngoảnh sang nhìn.
Giang Thiên Hưng há miệng, muốn nói nhưng không biết nói gì cho phải, ông ta chỉ đành nhìn sang đại sư Tây Môn với ánh mắt van nài.
Sao đại sư Tây Môn lại không hiểu ý của ông ta chứ? Đại sư Tây Môn suy nghĩ một lát rồi lập tức ôm quyền nói: "Thần y Lâm, vợ cậu bị kinh hãi ngất xỉu, cần được nghỉ ngơi ngay. Chỗ này đã bị phá hoại, tôi sẽ lập tức sắp xếp phòng cho các cậu. Trời đã tối rồi, các cậu tạm thời ở lại nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai về Giang Thành cũng không muộn".
Giang Thiên Hưng nghe thấy thế thì vô cùng mừng rỡ, liên tục giơ ngón tay cái với đại sư Tây Môn.
Đúng vậy, cứ giữ chân thần y Lâm lại đã, rồi tùy cơ ứng biến, tiếp tục tìm cơ hội.
Quả nhiên, Lâm Chính nhìn khuôn mặt đầy mệt mỏi của Tô Nhu, gật đầu: "Mau sắp xếp đi!".
"Vâng".
Giang Thiên Hưng vội đáp, rồi giục Giang Tử Ức đi chuẩn bị.
Cả sảnh tiệc đã tan hoang, hiển nhiên không thể ở được nữa, thậm chí tầng trên tầng dưới cũng có vết nứt, cần phải sửa chữa, không phù hợp để ở.
Thế nên Lâm Chính và Tô Nhu được đưa đến một khách sạn khác.
Sau khi sắp xếp xong xuôi cho Lâm Chính và Tô Nhu, Giang Thiên Hưng và đại sư Tây Môn lập tức đi xử lý vết thương.
"Đại sư Tây Môn, may mà có ông", Giang Thiên Hưng hưng phấn nói: "Tôi sẽ lập tức báo với tông môn, để phó chưởng môn đích thân đến đây một chuyến. Nếu có thể khuyên được thần y Lâm, thì nguy cơ của Tử Huyền Thiên chúng ta sẽ được dễ dàng hóa giải, mọi vấn đề chỉ là chuyện nhỏ".
"Bảo phó chưởng môn đến đây? Hừ, Giang chấp sự, ông nghĩ đơn giản quá đấy! Cho dù bây giờ phó chưởng môn đi ngay, thì cũng không thể đến Thượng Hỗ trong sáng mai được! Sáng sớm mai là thần y Lâm về Giang Thành rồi, không thể kịp được!", đại sư Tây Môn lạnh lùng nói.
"Vậy làm sao bây giờ?", Giang Thiên Hưng vội hỏi.
"Chỉ có thể dựa vào ông thôi".
"Dựa vào tôi? Trước đó tôi đã nói rồi, nhưng thần y Lâm không có hứng thú..."
"Vậy thì ông phải dùng nhiều thành ý hơn nữa để đả động cậu ta".
"Cái này... có tác dụng không?", Giang Thiên Hưng thấp thỏm hỏi.
"Còn hơn là không làm gì cả, ông yên tâm, tôi sẽ cố gắng tranh thủ thời gian cho ông, đây là cơ hội cuối cùng của Tử Huyền Thiên các ông", đại sư Tây Môn khàn giọng nói.
Chương 2420: Dây dưa
Đương nhiên Giang Thiên Hưng hiểu những lời đại sư Tây Môn nói.
Ông ta lấy một cái bọc trong người ra, lặng lẽ nhìn chằm chằm.
Vì thứ này mà không biết Tử Huyền Thiên đã phải đổ bao nhiêu máu.
Tuy hôm nay giữ được, nhưng chỉ dựa vào nó thì chưa đủ.
"Đây đúng là cơ hội cuối cùng của Tử Huyền Thiên chúng tôi, nếu như không thành công thì Tử Huyền Thiên... cũng hết hi vọng hoàn toàn".
"Nếu vậy thì tôi sẽ cố gắng đánh liều một phen!".
"Đạo trưởng, lúc nào thì tôi qua đó?”.
Giang Thiên Hưng hít sâu một hơi, đôi mắt sáng rực hỏi.
"Sáng sớm mai".
Đại sư Tây Môn nhỏ giọng nói: "Càng sớm càng tốt".
"Được".
Giang Thiên Hưng nặng nề gật đầu.
Trong khách sạn.
Nhờ việc mát xa xoa bóp và châm cứu của Lâm Chính, Tô Nhu đang hôn mê phát ra một tiếng rên rất khẽ, sau đó chậm rãi mở mắt.
"Em đang ở đâu vậy?".
Cô khó hiểu hỏi.
"Đồ ngốc, em đang ở khách sạn, vừa nãy em bị ngất, nên anh đưa em đến đây nghỉ ngơi", Lâm Chính cười đáp.
"Vậy sao? Em bị ngất?", Tô Nhu sửng sốt, dường như nhớ ra gì đó, cô kinh sợ kêu lên: "Lâm Chính, những... những người kia đâu? Bọn họ đâu rồi?".
"Bọn họ đi rồi".
"Bọn họ không làm gì chúng ta đấy chứ?", Tô Nhu lo lắng hỏi.
"Đồ ngốc, có chồng em ở đây, bọn họ dám làm gì chúng ta sao?", Lâm Chính không khỏi nhéo cái mũi tinh xảo của Tô Nhu, cười nói.
Tô Nhu khẽ hừ một tiếng, quan sát Lâm Chính một lượt, khinh bỉ nói: "Tuy anh đánh đấm không tệ, nhưng những người kia đều biết võ công, bọn họ sợ anh chắc?".
"Anh cũng biết võ mà, hơn nữa võ thuật của anh rất lợi hại".
"Anh cứ chém gió đi!".
Tô Nhu đương nhiên không tin, nhưng trong lòng vẫn rất cảm động.
Ít nhất lúc gặp nguy nan, Lâm Chính không hề bỏ chạy mà ra mặt thay cô, hơn nữa còn bình an vượt qua.
"Được rồi Tiểu Nhu, cũng không còn sớm nữa, mau nghỉ ngơi đi! Sáng mai chúng ta về Giang Thành", Lâm Chính cười nói.
"Vâng".
Tô Nhu gật đầu.
Hai người ôm nhau ngủ.
Lâm Chính có chút xao động, nhưng nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Tô Nhu, cuối cùng vẫn kiềm chế sự kích động trong lòng lại, nhắm mắt ngủ.
Nếu anh còn giày vò Tô Nhu nữa thì e là cô không đi nổi mất.
Ngày hôm sau.
Hai người dậy rất sớm, mặc quần áo chỉnh tề định rời khỏi khách sạn, đi ăn sáng rồi đến sân bay.
Nhưng bọn họ vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Giang Thiên Hưng mặc vest đang đứng ở cửa.
"Chào cậu Lâm, chào Chủ tịch Tô!".
Giang Thiên Hưng vội cúi người chào.
Vành mắt của ông ta hơi thâm, hiển nhiên trời chưa sáng đã chờ sẵn ở đây.
"Chủ tịch Giang?".
Tô Nhu có chút ngạc nhiên: "Sao ông lại ở đây? Trời đất, tôi nhớ hình như hôm qua ông còn bị thương mà. Ông không sao chứ?".
"Cảm ơn Chủ tịch Tô quan tâm, hôm qua đúng là xảy ra chút chuyện không vui, tôi xin lỗi vì không tiếp đãi cô chu đáo".
"Chủ tịch Giang khách sáo quá".
Tô Nhu lại càng kinh ngạc hơn.
Cô phát hiện Giang Thiên Hưng có vẻ khách sáo một cách thái quá.
Khách sáo đến mức... có chút cung kính.
"Mới sáng ra Chủ tịch Giang đến tìm chúng tôi có chuyện gì không?", Lâm Chính hơi nhíu mày hỏi.
"À, cậu Lâm, cậu đừng hiểu lầm, cũng không phải chuyện gì to tát, tôi chỉ là... chỉ là có mấy dự án muốn bàn bạc với Chủ tịch Tô. Cậu yên tâm đi, sẽ không làm mất nhiều thời gian của các cậu đâu. Chủ tịch Tô, cô xem, đây là mấy dự án tôi muốn hợp tác với quý công ty".
Tới nước này rồi thì Giang Thiên Hưng cũng chẳng còn hi vọng gì nữa. Đánh thì chắc chắn đánh không lại rồi.
Giờ chỉ cố gắng giữ được mạng sống thôi. Nếu cứ cố chấp, tình hình sẽ càng trở nên tệ hơn.
Đương nhiên đại sư Tây Môn cũng biết điều đó. Thấy Giang Thiên Hưng đã nói vậy thì ông ta cũng chỉ biết lựa chọn từ bỏ.
Lúc này, Giang Thiên Hưng được Giang Tử Ức đỡ dậy. Ông ta từ từ bưới tới chỗ của đại sư Tây Môn: “Đại sư Tây Môn, chuyện ngày hôm nay do Thiên Hưng tôi bất tài. Ân tình của ông, tôi khắc kghi trong lòng, phiền ông quay về Tử Huyền Thiên, báo tin thay tôi, nói là nếu tôi có thể sống sót quay về thì tôi sẽ đích thân nhận tội”
“Thôi được…”, Đại sư Tây Môn thở dài.
Sau đó Giang Thiên Hưng quay người chuẩn bị giao đồ cho người phụ nữ đội nón. Thực ra ông ta đã cân nhắc tới việc tấn công lén. Thế nhưng hai bên luân lưu chiến đấu, mọi thứ đi theo đúng trình tự, rất quang minh chính đại nên nếu giờ ông ta mà đánh lén thì sẽ trở thành trò cười cho người đời sau.
Ông ta không thể để Tử Huyền Thiên mất mặt được. Đại sư Tây Môn để lộ vẻ bất lực. Ông ta lắc đầu.
Giang Thiên Hưng cũng run rẩy, lấy ra một cái túi nhỏ. Nhìn thấy thứ đó, hai mắt người phụ nữ kia sáng rực.
“Cầm đi đi”, Giang Thiên Hưng nói giọng khàn khàn.
“Tốt quá rồi”, người phụ nữ đội nón bật cười, lập tức bước tới định lấy. Đúng lúc này một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
“Mấy người tới đây cho tôi”, gghe thấy vậy, người phụ nữ kia khẽ khựng người. Tất cả quay qua nhìn thì thấy Lâm Chính đang ôm Tô nhu, nhìn chăm chăm người phụ nữ đội nón: “Các người dọa vợ tôi ngất rồi, có biết không?”
“Vợ của cậu?”
Người phụ nữ đội nón cũng giật mình: “Thế à? Thế thì sao?”
“Lập tức quỳ xuống, tát vào mặt mình, sau đó cút hết ra ngoài cho tôi” ,Lâm Chính đanh giọng.
Dứt lời, đám đông bật cười: “Gã này đang nói gì vậy?”
“Có lẽ bị doạ tới mất hồn nên đầu óc cũng không bình thường nữa rồi”.
“Ha ha, buồn cười chết đi được”.
Giang Thiên Hưng cũng giật mình.
“Tên ngốc này còn không ngậm miệng lại. Anh chán sống hay gì?", Giang Tử Ức hét lớn. Nhưng Lâm Chính không quan tâm, anh vẫn nhìn chăm chăm người phụ nữ đội nón lá.
Người phụ nữ cảm thấy thú vị, chỉ nheo mắt cười: “Nếu như tôi không làm theo thì sao…”
“Vậy thì đó sẽ là một quyết định hết sức ngu ngốc đấy”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Vậy à! Ha ha, tôi muốn biết các hạ định khiến tôi hối hận như thế nào”, người phụ nữ đội nón nói bằng vẻ khinh khỉnh.
Người này không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào từ Lâm Chính. Có vẻ như anh là một người bình thường. Một kẻ bình thường thì có gì phải sợ.
Thế nhưng một giây sau...Vụt...Lâm Chính biến mất. Người phụ nữ nín thở, trố tròn mắt với vẻ thất kinh và vội vàng lùi lại. Một chân xuất hiện và đạp thẳng vào eo người phụ nữ.
Rầm...Người phụ nữ bay bật ra xa, đạp mạnh vào tường, ngã đập mặt và lăn tới tận mấy vòng.
“Hả?”, đám đông bàng hoàng.
Người phụ nữ choáng váng, vội đứng dậy. Một giây sau, thêm một đạp nữa đạp lên lưng đối phương. Đối phương nín thở, lăn lộn như phát điên.
Bùm....Cú đạp khiến mặt đất rung chuyển. Cả tầng nhà như đổ sụp xuống.
Người phụ nữ vội bò dậy và gầm lên: “Rốt cuộc cậu là ai?”
Chương 2417: Chúng tôi nhận thua
"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là các người dọa sợ vợ tôi!".
Sắc mặt Lâm Chính lạnh lẽo, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn những người này với vẻ dữ tợn, toàn thân tỏa ra sát khí.
Những người đeo mặt nạ ác quỷ này đều sửng sốt.
Đại sư Tây Môn và hai bố con Giang Thiên Hưng ở phía sau đều kinh ngạc.
"Hóa ra... hóa ra người này là một cao thủ tuyệt thế!", đại sư Tây Môn ngạc nhiên nói.
"Tiểu ẩn ẩn vu dã, đại ẩn ẩn vu thị! Nhìn nhầm rồi! Nhìn nhầm rồi!", Giang Thiên Hưng vô cùng cảm khái, sau đó ngoảnh sang nhìn Giang Tử Ức đang tái mặt ở bên cạnh, khàn giọng nói: "Súc sinh! Vừa nãy... mày định nhòm ngó vợ của chàng trai này sao?".
"Bố, con... con..."
"Mày đúng là ăn gan hùm mật báo! Dám chọc cả vào người như vậy!".
"Bố, con... con không biết anh ta lợi hại như vậy... Nếu không cho con một trăm lá gan, con cũng không dám!", Giang Tử Ức sắp khóc đến nơi.
"Lát nữa lăn lại đây dập đầu với vị cao nhân này cho tao. Nếu cậu ta không tha thứ, thì mày hãy dập đầu đến khi được tha thứ thì thôi, nếu không tao cũng không bảo vệ được mày đâu!", Giang Thiên Hưng lạnh lùng hừ mũi nói.
"Vâng... vâng...", Giang Tử Ức gật đầu như gà mổ thóc.
Người phụ nữ đội nón lá ở bên kia thấy thế, liền biết người này không dễ đối phó.
Nhưng cô ta vẫn chưa chịu từ bỏ.
Nếu không đồ đã đến tay còn phải chắp tay dâng cho người khác, thì chẳng phải mọi nỗ lực của cô ta đều trở nên công cốc sao?
"Không được! Tuyệt đối không được!".
"Tôi không cam lòng!".
Ánh mắt người phụ nữ đội nón lá chứa đầy sự căm thù và phẫn nộ, cắn răng rồi lao bắn về phía Lâm Chính.
"Chết đi!".
Người phụ nữ đội nón lá gầm lên, tung một nắm đấm tới.
Nhưng Lâm Chính vẫn đứng bất động, mặc kệ nắm đấm kia.
Bốp!
Rắc!
Nắm đấm của người phụ nữ đội nón lá nện vào lồng ngực Lâm Chính, lập tức phát ra âm thanh nặng nề. Nhưng âm thanh này mới vang lên chưa bao lâu, thì tiếng xương gãy cũng vang lên.
Người phụ nữ đội nón lá không những không khiến Lâm Chính bị thương, mà còn bị cơ thể rắn chắc của Lâm Chính làm cho chấn động bị thương, xương tay gãy lìa.
"Cái gì?".
Mọi người kinh ngạc kêu lên.
Người phụ nữ đội nón lá cũng ngây người, nỗi đau đớn dữ dội ở chỗ gãy xương khiến cô ta có chút không đứng thẳng được.
Ngay sau đó.
Vù!
Lâm Chính vung tay chộp tới, bóp cổ cô ta.
Người phụ nữ đội nón lá không kịp trở tay, bị anh nhấc bổng lên.
Cô ta điên cuồng giãy giụa, đấm túi bụi vào người Lâm Chính.
Nhưng dù cô ta dùng sức mạnh đến đâu, cũng không thể khiến Lâm Chính bị thương mảy may.
Dường như cơ thể của người trước mặt này được làm từ thứ cứng rắn nhất trên đời này...
Không những vậy, cô ta cảm thấy lực tay đang bóp cổ mình càng ngày càng mạnh, dường như muốn bóp cô ta chết tươi.
"Dừng... dừng tay..."
Người phụ nữ đội nón lá cảm thấy mình sắp tắt thở đến nơi, cánh tay tấn công Lâm Chính cũng yếu ớt rũ xuống, khuôn mặt xinh đẹp dưới lớp sa màu đen của chiếc nón lá ngày càng trắng nhợt.
Cứ tiếp tục thế này, e là cô ta sẽ bị Lâm Chính bóp gãy cổ mất.
"Đại nhân! Xin hãy dừng tay!".
"Chúng tôi nhận thua! Nhận thua!".
Đúng lúc này, những người đeo mặt nạ ác quỷ cũng không nhìn được nữa, nhưng bọn họ không lựa chọn tấn công Lâm Chính, mà quỳ mọp xuống đất, không ngừng dập đầu xin tha.
Lâm Chính nhíu mày, ngoảnh sang nhìn.
Chỉ thấy những người kia không ngừng dập đầu nói: "Đại nhân, chúng tôi xin lỗi vì đã dọa vợ anh, chúng tôi tội đáng muôn chết. Chúng tôi không lấy đồ nữa, bây giờ chúng tôi sẽ đi ngay, xin đại nhân giơ cao đánh khẽ, tha cho đại nhân của chúng tôi!".
Chương 2418: Khấu kiến thần y Lâm
Lâm Chính vốn muốn giết người phụ nữ đội nón lá, nhưng thấy đám người này thành khẩn như vậy thì có chút do dự.
Anh suy nghĩ một lát rồi lạnh lùng hừ mũi nói: "Thôi được rồi, nể tình vợ tôi không bị gì nghiêm trọng, tôi tạm tha cho các anh một mạng!".
Dứt lời, anh liền thả tay ra.
Mọi người thấy thế thì vô cùng mừng rỡ.
"Cảm ơn đại nhân, cảm ơn đại nhân!".
Người phụ nữ đội nón lá kia ngã nhào xuống đất, ho sù sụ, nhưng ánh mắt vẫn chứa đầy thù hận.
Nhưng lần này cô ta không kích động nữa.
Bởi vì hai lần vừa rồi khiến cô ta hiểu ra khoảnh cách thực lực giữa mình với người này là quá lớn, mình không thể thắng được đối phương.
"Cậu là người của Tử Huyền Thiên sao? Không ngờ Tử Huyền Thiên lại có sự tồn tại mạnh mẽ như cậu! Xem ra chúng tôi đã sơ suất rồi! Nhưng các cậu đừng đắc ý! Chúng tôi sẽ không bỏ cuộc đâu! Sớm muộn chúng tôi cũng lấy lại thứ đó!".
Người phụ nữ đội nón lá phẫn nộ nói, sau đó xoay người rời đi.
"Đại nhân cáo từ!".
Đám người kia cũng không dám chậm trễ, vội vàng chào Lâm Chính rồi đi.
Thấy bọn họ rời đi, đám người Giang Thiên Hưng mới thở phào nhẹ nhõm.
Đại sư Tây Môn không nói lời nào, lập tức chạy tới quỳ lạy Lâm Chính.
"Tây Môn Xuyên khấu kiến thần y Lâm! Thần y Lâm vạn an!".
Giang Thiên Hưng và Giang Tử Ức nghe xong đều há hốc miệng.
"Thần... thần y Lâm?", Giang Thiên Hưng ngây người nhìn đại sư Tây Môn, kinh ngạc nói: "Đạo trưởng, ông... ông không nhầm đấy chứ? Vị đại nhân này... chính là thần y Lâm của Giang Thành sao?".
"Sao lão đạo có thể nhầm được? Ở Giang Thành còn ai có được thực lực như vậy chứ? Ngoài thần y Lâm ra thì không còn ai cả!", đại sư Tây Môn nghiêm túc nói.
Giang Thiên Hưng run rẩy.
Đúng vậy.
Trước đó hai người này cũng nói mình đến từ Giang Thành.
Mà thực lực Lâm Chính thể hiện lại đáng sợ như vậy, anh không phải là thần y Lâm thì là ai chứ?
Giang Thiên Hưng nghĩ đến đây liền kích động đến mức toàn thân run rẩy, nước mắt như mưa.
Ông ta vội xông tới vái lạy Lâm Chính, tâm trạng kích động nói: "Giang... Giang Thiên Hưng bái kiến thần y Lâm! Thần y Lâm, vậy là tôi được gặp cậu rồi! Súc sinh, còn không mau lại đây tạ tội với thần y Lâm?".
Giang Thiên Hưng trừng mắt, gào lên với cậu con trai đang ngây như phỗng ở bên cạnh.
Giang Tử Ức đã bị dọa cho phát điên.
Chẳng phải người này là thằng chồng vô dụng của Tô Nhu sao?
Tại sao thoắt cái lại biến thành thần y Lâm nổi tiếng như cồn vậy?
Toi rồi!
Toi rồi!
Hai chân Giang Tử Ức nhũn ra, run rẩy đi tới quỳ xuống, dập đầu xuống đất.
"Thần y Lâm tha mạng, thần y Lâm tha mạng..."
Lâm Chính bình thản nhìn anh ta, cũng không bảo dừng, mà quay sang nhìn Giang Thiên Hưng, nói: "Ông là người của Tử Huyền Thiên?".
"Đúng... đúng vậy thần y Lâm, chưởng môn và phó chưởng môn... thường hay nhắc đến cậu, bọn họ nhớ cậu lắm đấy!", Giang Thiên Hưng kích động nói.
"Nhớ tôi làm gì? Tôi có phải là người của Tử Huyền Thiên đâu", Lâm Chính bình thản đáp.
"Thần y Lâm không biết đấy thôi, chưởng môn và phó chưởng môn rất tán thưởng cậu, luôn miệng nhắc đến cậu. Nhất là chưởng môn, ông ấy thường nói nếu thần y Lâm có thể gia nhập Tử Huyền Thiên, thì đảm bảo Tử Huyền Thiên trăm năm không lo, thậm chí có thể khiến Tử Huyền Thiên phồn vinh lớn mạnh. Thế nên tháng nào ông ấy cũng phái người đến Giang Thành, hi vọng có thể mời được cậu vào Tử Huyền Thiên. Thậm chí ông ấy còn nói, nếu cậu đồng ý gia nhập Tử Huyền Thiên, thì ông ấy sẽ để cậu làm chưởng môn, lãnh đạo Tử Huyền Thiên", Giang Thiên Hưng kích động nói.
Lâm Chính hơi sửng sốt.
Lăng Kiếm Phi kia... coi trọng anh vậy sao?
Chương 2419: Cơ hội
"Thần y Lâm, xin cậu hãy lãnh đạo Tử Huyền Thiên chúng tôi!", Giang Thiên Hưng kêu lên, tâm trạng lại càng kích động hơn.
Nhưng Lâm Chính vẫn lạnh lùng lắc đầu.
"Xin lỗi, tôi không có chút hứng thú gì với Tử Huyền Thiên, cũng không muốn dây dưa với nó. Tôi nghĩ chắc các ông cũng biết trước kia tôi là người của thiên cung Trường Sinh. Tử Huyền Thiên và thiên cung Trường Sinh vốn không đội trời chung, các ông bảo tôi lãnh đạo Tử Huyền Thiên, cho dù các ông đồng ý, nhưng các đệ tử của Tử Huyền Thiên biết chuyện thì sao có thể cam lòng? Sao có thể phục tôi?", Lâm Chính bình thản nói.
"Việc này...", Giang Thiên Hưng có chút á khẩu.
Đúng vậy, chỉ có chưởng môn và phó chưởng môn tán thưởng Lâm Chính, các đệ tử bên dưới không biết bản lĩnh của Lâm Chính, sao có thể phục anh chứ?
"Nể tình Tử Huyền Thiên từng giúp tôi, hôm nay tôi không chấp nhặt các ông, các ông đi đi! Còn con trai ông thì sau này trông chừng cẩn thận, nếu còn động đến tôi, tôi sẽ giết không tha!", Lâm Chính lạnh lùng hừ mũi.
"Vâng! Vâng! Thần y Lâm! Súc sinh, còn không mau cảm ơn thần y Lâm đi?".
"Cảm ơn thần y Lâm! Cảm ơn thần y Lâm!".
Giang Tử Ức dập đầu bôm bốp, đến mức rách đầu chảy máu, nhưng không dám than vãn câu nào, cố nặn ra nụ cười nói.
"Cút đi!".
Lâm Chính ôm Tô Nhu, đang định rời đi.
"Thần y Lâm..."
Giang Thiên Hưng vẫn không cam lòng, không nhịn được gọi một tiếng.
Lâm Chính khựng lại, ngoảnh sang nhìn.
Giang Thiên Hưng há miệng, muốn nói nhưng không biết nói gì cho phải, ông ta chỉ đành nhìn sang đại sư Tây Môn với ánh mắt van nài.
Sao đại sư Tây Môn lại không hiểu ý của ông ta chứ? Đại sư Tây Môn suy nghĩ một lát rồi lập tức ôm quyền nói: "Thần y Lâm, vợ cậu bị kinh hãi ngất xỉu, cần được nghỉ ngơi ngay. Chỗ này đã bị phá hoại, tôi sẽ lập tức sắp xếp phòng cho các cậu. Trời đã tối rồi, các cậu tạm thời ở lại nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai về Giang Thành cũng không muộn".
Giang Thiên Hưng nghe thấy thế thì vô cùng mừng rỡ, liên tục giơ ngón tay cái với đại sư Tây Môn.
Đúng vậy, cứ giữ chân thần y Lâm lại đã, rồi tùy cơ ứng biến, tiếp tục tìm cơ hội.
Quả nhiên, Lâm Chính nhìn khuôn mặt đầy mệt mỏi của Tô Nhu, gật đầu: "Mau sắp xếp đi!".
"Vâng".
Giang Thiên Hưng vội đáp, rồi giục Giang Tử Ức đi chuẩn bị.
Cả sảnh tiệc đã tan hoang, hiển nhiên không thể ở được nữa, thậm chí tầng trên tầng dưới cũng có vết nứt, cần phải sửa chữa, không phù hợp để ở.
Thế nên Lâm Chính và Tô Nhu được đưa đến một khách sạn khác.
Sau khi sắp xếp xong xuôi cho Lâm Chính và Tô Nhu, Giang Thiên Hưng và đại sư Tây Môn lập tức đi xử lý vết thương.
"Đại sư Tây Môn, may mà có ông", Giang Thiên Hưng hưng phấn nói: "Tôi sẽ lập tức báo với tông môn, để phó chưởng môn đích thân đến đây một chuyến. Nếu có thể khuyên được thần y Lâm, thì nguy cơ của Tử Huyền Thiên chúng ta sẽ được dễ dàng hóa giải, mọi vấn đề chỉ là chuyện nhỏ".
"Bảo phó chưởng môn đến đây? Hừ, Giang chấp sự, ông nghĩ đơn giản quá đấy! Cho dù bây giờ phó chưởng môn đi ngay, thì cũng không thể đến Thượng Hỗ trong sáng mai được! Sáng sớm mai là thần y Lâm về Giang Thành rồi, không thể kịp được!", đại sư Tây Môn lạnh lùng nói.
"Vậy làm sao bây giờ?", Giang Thiên Hưng vội hỏi.
"Chỉ có thể dựa vào ông thôi".
"Dựa vào tôi? Trước đó tôi đã nói rồi, nhưng thần y Lâm không có hứng thú..."
"Vậy thì ông phải dùng nhiều thành ý hơn nữa để đả động cậu ta".
"Cái này... có tác dụng không?", Giang Thiên Hưng thấp thỏm hỏi.
"Còn hơn là không làm gì cả, ông yên tâm, tôi sẽ cố gắng tranh thủ thời gian cho ông, đây là cơ hội cuối cùng của Tử Huyền Thiên các ông", đại sư Tây Môn khàn giọng nói.
Chương 2420: Dây dưa
Đương nhiên Giang Thiên Hưng hiểu những lời đại sư Tây Môn nói.
Ông ta lấy một cái bọc trong người ra, lặng lẽ nhìn chằm chằm.
Vì thứ này mà không biết Tử Huyền Thiên đã phải đổ bao nhiêu máu.
Tuy hôm nay giữ được, nhưng chỉ dựa vào nó thì chưa đủ.
"Đây đúng là cơ hội cuối cùng của Tử Huyền Thiên chúng tôi, nếu như không thành công thì Tử Huyền Thiên... cũng hết hi vọng hoàn toàn".
"Nếu vậy thì tôi sẽ cố gắng đánh liều một phen!".
"Đạo trưởng, lúc nào thì tôi qua đó?”.
Giang Thiên Hưng hít sâu một hơi, đôi mắt sáng rực hỏi.
"Sáng sớm mai".
Đại sư Tây Môn nhỏ giọng nói: "Càng sớm càng tốt".
"Được".
Giang Thiên Hưng nặng nề gật đầu.
Trong khách sạn.
Nhờ việc mát xa xoa bóp và châm cứu của Lâm Chính, Tô Nhu đang hôn mê phát ra một tiếng rên rất khẽ, sau đó chậm rãi mở mắt.
"Em đang ở đâu vậy?".
Cô khó hiểu hỏi.
"Đồ ngốc, em đang ở khách sạn, vừa nãy em bị ngất, nên anh đưa em đến đây nghỉ ngơi", Lâm Chính cười đáp.
"Vậy sao? Em bị ngất?", Tô Nhu sửng sốt, dường như nhớ ra gì đó, cô kinh sợ kêu lên: "Lâm Chính, những... những người kia đâu? Bọn họ đâu rồi?".
"Bọn họ đi rồi".
"Bọn họ không làm gì chúng ta đấy chứ?", Tô Nhu lo lắng hỏi.
"Đồ ngốc, có chồng em ở đây, bọn họ dám làm gì chúng ta sao?", Lâm Chính không khỏi nhéo cái mũi tinh xảo của Tô Nhu, cười nói.
Tô Nhu khẽ hừ một tiếng, quan sát Lâm Chính một lượt, khinh bỉ nói: "Tuy anh đánh đấm không tệ, nhưng những người kia đều biết võ công, bọn họ sợ anh chắc?".
"Anh cũng biết võ mà, hơn nữa võ thuật của anh rất lợi hại".
"Anh cứ chém gió đi!".
Tô Nhu đương nhiên không tin, nhưng trong lòng vẫn rất cảm động.
Ít nhất lúc gặp nguy nan, Lâm Chính không hề bỏ chạy mà ra mặt thay cô, hơn nữa còn bình an vượt qua.
"Được rồi Tiểu Nhu, cũng không còn sớm nữa, mau nghỉ ngơi đi! Sáng mai chúng ta về Giang Thành", Lâm Chính cười nói.
"Vâng".
Tô Nhu gật đầu.
Hai người ôm nhau ngủ.
Lâm Chính có chút xao động, nhưng nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Tô Nhu, cuối cùng vẫn kiềm chế sự kích động trong lòng lại, nhắm mắt ngủ.
Nếu anh còn giày vò Tô Nhu nữa thì e là cô không đi nổi mất.
Ngày hôm sau.
Hai người dậy rất sớm, mặc quần áo chỉnh tề định rời khỏi khách sạn, đi ăn sáng rồi đến sân bay.
Nhưng bọn họ vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Giang Thiên Hưng mặc vest đang đứng ở cửa.
"Chào cậu Lâm, chào Chủ tịch Tô!".
Giang Thiên Hưng vội cúi người chào.
Vành mắt của ông ta hơi thâm, hiển nhiên trời chưa sáng đã chờ sẵn ở đây.
"Chủ tịch Giang?".
Tô Nhu có chút ngạc nhiên: "Sao ông lại ở đây? Trời đất, tôi nhớ hình như hôm qua ông còn bị thương mà. Ông không sao chứ?".
"Cảm ơn Chủ tịch Tô quan tâm, hôm qua đúng là xảy ra chút chuyện không vui, tôi xin lỗi vì không tiếp đãi cô chu đáo".
"Chủ tịch Giang khách sáo quá".
Tô Nhu lại càng kinh ngạc hơn.
Cô phát hiện Giang Thiên Hưng có vẻ khách sáo một cách thái quá.
Khách sáo đến mức... có chút cung kính.
"Mới sáng ra Chủ tịch Giang đến tìm chúng tôi có chuyện gì không?", Lâm Chính hơi nhíu mày hỏi.
"À, cậu Lâm, cậu đừng hiểu lầm, cũng không phải chuyện gì to tát, tôi chỉ là... chỉ là có mấy dự án muốn bàn bạc với Chủ tịch Tô. Cậu yên tâm đi, sẽ không làm mất nhiều thời gian của các cậu đâu. Chủ tịch Tô, cô xem, đây là mấy dự án tôi muốn hợp tác với quý công ty".