-
Chương 2401-2405
Chương 2401: Niêm yết trên sàn chứng khoán
Trong cơ thể Lâm Chính vốn ẩn chứa hơn mười loại năng lượng dị hỏa, sau khi hấp thu Long Tuyền, năng lượng này cùng nhau tràn vào, va chạm với năng lượng của dị hỏa.
Lâm Chính bắt buộc phải hấp thu riêng từng loại.
Nếu không, khi hai luồng năng lượng này hoàn toàn đổ về một chỗ, năng lượng nước và lửa sẽ triệt tiêu lẫn nhau.
Đến lúc đó Lâm Chính không chỉ mất năng lượng Long Tuyền mà ngay cả dị hỏa cũng sẽ biến mất, không bao giờ... tồn tại nữa...
Như vậy, nỗ lực của Lâm Chính sẽ đổ sông đổ biển.
Cứ thế yên ổn qua mấy ngày, cuối cùng Lâm Chính cũng ra ngoài.
Bây giờ, mặt anh sáng như ngọc, hai mắt như có tia điện lóe sáng, tỏa ra nét trong sạch, tóc đen nhánh, khí chất thần bí. Khác nhau một trời một vực so với người ngày trước ở rể nhà họ Tô.
Loại thay đổi này không thể dùng châm bạc để che đậy được.
Lâm Chính soi gương, khẽ thở dài.
Nếu Tô Nhu nhìn thấy chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Mấy ngày không gặp sao chồng mình lại biến thành bộ dạng này?
“Vẫn phải nghĩ cách thay đổi diện mạo thôi”.
Anh lẩm bẩm tự nói.
Ngay lúc này.
Ù ù ù...
Điện thoại rung lên.
Nhìn tên người gọi Lâm Chính không khỏi cười khổ.
Vậy mà lại là Tô Nhu gọi tới.
Quả nhiên là sợ cái gì thì xuất hiện cái đó.
Anh lập tức bắt máy.
“Tiểu Nhu, sao vậy?”
“Lâm Chính, công ty của chúng ta sắp được niêm yết! Chuẩn bị được đưa lên thị trường chứng khoán, anh có rảnh không? Chúng ta cùng đi ra mắt quảng bá nhé!”, Tô Nhu cực kỳ kích động.
“Niêm yết ư?”
Lâm Chính hơi kinh ngạc.
“Sau khi anh giúp em gia nhập Thương Minh, công ty Quốc tế Duyệt Nhan phát triển nhanh như tên lửa, ngày nào cũng có vài đơn lớn tìm tới cửa, giá trị công ty Quốc tế Duyệt Nhan tăng lên điên cuồng!”
“Vậy sao? Chúc mừng em! Tiểu Nhu, cuối cùng em cũng thành công”, Lâm Chính cười nói.
“Đừng đùa nữa, nếu không có anh hỗ trợ, sao em có thể làm được chứ? Lâm Chính, anh cũng có một phần trong công ty này, anh mau tới đây đi, chúng ta phải đi Thượng Hỗ! Ra mắt mọi người!”
“Đúng lúc anh cũng rảnh, chúng ta đi một chuyến”.
Lâm Chính vừa dứt lời, thay một bộ quần áo mới rồi vội vàng đi tìm Tô Nhu.
Quả nhiên, vừa gặp Tô Nhu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy đã tràn ngập vẻ kinh ngạc.
“Sao vậy?”
Lâm Chính mỉm cười ngại ngùng.
“Lâm Chính, anh... anh phẫu thuật thẩm mỹ sao? Sao anh lại... biến thành bộ dạng này?”, Tô Nhu ngơ ngác hỏi.
“Tiểu Nhu, em hoa mắt à? Anh vẫn vậy mà!”, Lâm Chính tìm bừa một cái cớ qua loa cho có.
“Vậy sao?”
Mắt Tô Nhu lộ vẻ hoang mang, nhưng nhìn kỹ thì đúng là khuôn mặt của Lâm Chính không có thay đổi gì, chỉ là da và tóc anh ấy... cả ánh mắt cũng trở nên có hồn...
Mình bị ảo giác thật sao?
Cô âm thầm tự hỏi trong lòng.
“Tiểu Nhu, em đặt vé lúc mấy giờ?”
“Em không đặt vé, có trực thăng tới đón!”
“Trực thăng?”, Lâm Chính giật mình.
“Phải, tập đoàn Giang Lâm ở Thượng Hỗ phái người tới đón em! Tập đoàn Giang Lâm này chuẩn bị hợp tác với công ty chúng ta, lần này được niêm yết cũng nhờ tập đoàn Giang Lâm ra sức giúp đỡ, không thì em cũng không xử lý được hết chuyện!”, Tô Nhu cười nói.
“Nghe cũng khá tốt”.
Lâm Chính gật đầu, trong đầu cũng lưu ý.
Bíp bíp!
Lúc này, tiếng còi xe vang lên.
Sau đó một người đàn ông ăn mặc như tài xế bước ra khỏi chiếc Bentley màu đen đỗ bên đường.
“Cô Tô, tôi là người phụ trách lái xe cho cô, mời lên xe”, tài xế mỉm cười nói.
“Lâm Chính, chúng ta đi thôi!”
Tô Nhu cười nói, kéo tay Lâm Chính lên xe.
Chương 2402: Cậu chủ Giang
Chiếc Bentley chạy thẳng tới sân bay, sau đó hai người lên một chiếc máy bay tư nhân loại nhỏ, tới thẳng Thượng Hỗ.
Thủ tục niêm yết cũng không có gì thay đổi, không ít người từ các phương tiện truyền thông đã tới hiện trường chứng khoán, liên tục chụp ảnh Tô Nhu.
Danh tiếng của công ty Quốc tế Duyệt Nhan không phải lớn, nhưng giá trị nhan sắc của Tô Nhu có thể nói là người đẹp tổng tài đỉnh cao, luôn là đối tượng để mọi người chú ý thảo luận.
Lần này đi niêm yết, Tô Nhu coi như chính thức ra mắt đông đảo mọi người.
Chỉ một lúc sau, vô số người khen ngợi cô giám đốc xinh đẹp, vô cùng ngưỡng mộ cô.
Trên mạng cũng có rất nhiều lời bàn tán về cô.
Nhưng Tô Nhu cũng không để ý tới mấy chuyện này.
Xong việc cô dẫn Lâm Chính đi chọn lễ phục, nói là tham gia tiệc chúc mừng.
“Tiệc chúc mừng? Không phải nên tổ chức ở Giang Thành sao?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
“Tiệc chúc mừng lần này là do Giang Tử Ức - cậu chủ của tập đoàn Giang Lâm tổ chức cho em, đồng thời cũng là tiệc để ký hợp đồng, ở tiệc tối nay em và anh ta sẽ ký một đơn đặt hàng lớn, đơn hàng này đáng giá năm tỷ đấy!”, Tô Nhu hăng hái nói.
“Thì ra là thế”, Lâm Chính gật đầu. Xem ra Dịch Tiên Thiên vẫn cố gắng giúp đỡ Tô Nhu, đơn lớn như vậy cũng giao cho cô.
“Không nói nữa, em đi trang điểm đây, tối nay gặp ở đại sảnh”.
Dứt lời, Tô Nhu chạy vào phòng khách sạn.
Lâm Chính lắc đầu, ra hành lang hút điếu thuốc.
Nhưng lúc này, anh đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, nhìn về cuối hàng lang.
Ở đó có một bóng người đang trốn, núp kỹ ở góc.
“Theo dõi thật vụng về”.
Lâm Chính nhíu mày, nhưng mình tới tận Thượng Hỗ rồi, còn ai muốn theo dõi?
Anh muốn đuổi theo hỏi cho rõ, nhưng nhìn Tô Nhu trong phòng, cuối cùng vẫn bỏ qua.
Nếu là kế điệu hổ ly sơn thì không xong rồi.
Tô Nhu trang điểm cũng không chậm.
Vì cô không trang điểm đậm, chỉ trang điểm nhẹ nhàng với trang sức trang nhã đã đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
“Đi thôi!”
Tô Nhu cười nói, ôm tay Lâm Chính bước ra ngoài khách sạn.
Người tài xế lần trước cũng đã đứng chờ sẵn, sau đó hai người tới khách sạn Wilson ở trung tâm Thượng Hỗ.
Tiệc chúc mừng hôm nay không nhỏ, nghe nói Giang Tử Ức đã bao hết cả khách sạn này.
Tới khi hai người đi vào bữa tiệc thì nơi này đã xuất hiện không ít người nổi tiếng ở Thượng Hỗ.
“Ái chà chà, bà hoàng giới thương nhân của chúng ta tới rồi! Mọi người mau chào mừng! Chào mừng chủ tịch Tô của chúng ta đã đến!”
Một người đàn ông mặc vest giơ ly rượu đỏ, tủm tỉm cười đi tới.
Quan khách ở hiện trường lập tức vỗ tay, vẻ mặt tươi cười chào đón.
Tô Nhu cực kỳ xúc động, vẻ mặt tươi cười.
Có lẽ tới tận hôm nay, cô mới cảm nhận được thế nào gọi là thành công.
Dù vậy Lâm Chính đứng cạnh lại nhanh chóng bắt được vẻ không vui xẹt qua đáy mắt anh ta.
Nhưng người này cũng che giấu rất sâu, vẻ không vui nhanh chóng biến mất, chỉ để lại khuôn mặt tươi cười nhiệt tình.
“Chào mừng, chào mừng chủ tịch Tô! Đến đây đến đây, hôm nay chúng ta phải uống một ly thật đã”, anh ta cười nói.
“Đừng vội, cậu chủ Giang, tôi giới thiệu với anh một người, đây là chồng tôi, tên là Lâm Chính! Lâm Chính, anh này là cậu chủ Giang Tử Ức, người thừa kế tập đoàn Giang Lâm, bố của cậu chủ Giang là chủ tịch của tập đoàn Giang Lâm, nhưng ông ấy tuổi đã cao, cậu chủ Giang sắp tiếp quản công ty! Cũng là người trẻ có triển vọng!”, Tô Nhu mỉm cười nói.
“Cậu chủ Giang, xin chào!”, Lâm Chính đưa tay ra.
Chương 2403: Đại sư
“Xin chào anh Lâm! Anh Lâm thật có phúc, cưới được một người vợ xinh đẹp tới vậy! Chúng tôi ngưỡng mộ chết mất!”, Giang Tử Ức cười ha hả nói.
“Đúng vậy! Ai cũng ngưỡng mộ tôi, đúng là tôi tốt số!”, Lâm Chính cười nhạt.
“Đừng đùa nữa”, Tô Nhu âm thầm nhắc nhở.
Giang Tử Ức thấy thế, vẻ không vui trong mắt càng đậm hơn.
Nhưng anh ta vẫn không biểu hiện ra ngoài, cười nói: “Lại đây, lại đây, chúng ta ra bên đó vừa uống rượu vừa nói chuyện”.
“Mời!”
Mọi người tới bàn ở giữa sảnh tiệc rồi ngồi xuống.
Tô Nhu không thích uống rượu lắm, cũng may Lâm Chính ngồi bên cạnh, chỉ cần rượu tới thì Lâm Chính sẽ đỡ.
Giang Tử Ức nhíu mày, nhìn Lâm Chính uống một ly rồi lại một ly, hơi bồn chồn.
Giang Tử Ức cũng biết một vài thông tin về Lâm Chính.
Một người ở rể, đâu có bản lĩnh gì? Lê la cả ngày, nếu không có vợ hỗ trợ thì sao anh ta có thể ngồi ở đây?
Giang Tử Ức cực kỳ kinh thường những người như vậy. Vì vậy anh ta lặng lẽ dặn dò người bên cạnh chuốc rượu Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính ra vẻ như ngàn chén không say, làm mọi người bị dọa sợ.
Đã có sáu nhóm người tới.
Một mình Lâm Chính đã uống hết ba chai rượu, nhưng cũng không có vẻ đã say.
Quá kinh khủng nhỉ?
“Được rồi Lâm Chính, anh uống ít thôi”, Tô Nhu cũng ngồi không yên, vội nói.
“Được, cậu chủ Giang, bảo bọn họ chúc rượu sau đi, cho tôi nghỉ chút”, Lâm Chính cười nói.
“Chuyện này... không thành vấn đề... không thành vấn đề...”
Giang Tử Ức gượng cười, sắc mặt hơi khó coi.
Nhưng cũng may Tô Nhu đã phá vỡ bầu không khí gượng gạo, tán gẫu với anh ta về chuyện hợp tác.
Hai người nói chuyện vui vẻ, ăn khớp, hợp đồng cũng ký ngay tại chỗ.
Tô Nhu cực kỳ vui mừng, nhìn hợp đồng mà phấn khích muốn nhảy cẫng lên.
“Chủ tịch Tô, sau này tôi phải nhờ vào cô rồi, hợp tác vui vẻ!”, Giang Tử Ức nâng ly.
“Cậu chủ Giang khách sáo rồi! Hợp tác vui vẻ!”, Tô Nhu cuối cùng cũng nâng ly rượu vang, khẽ nhấp một ngụm.
Chỉ một lát sau, hai má cô đỏ ửng, ánh mắt mê ly, đẹp đẽ động lòng người, khiến trái tim Giang Tử Ức suýt nhảy khỏi cổ họng.
Ngay lúc đó, một tên bồi bàn bước nhanh tới cạnh Giang Tử Ức, nói nhỏ vài câu.
Hai mắt Giang Tử Ức sáng rực, mừng rỡ vội vàng hỏi: “Người đâu? Người đang ở đâu rồi?”
“Ngay ở ngoài thôi!”
“Còn ngây ra đó làm gì? Chạy ra mời vào!”, Giang Tử Ức quát.
“Vâng! Thưa cậu chủ!”
Bồi bàn vội vàng chạy ra ngoài.
“Sao vậy cậu chủ Giang, có khách quý tới sao?”, Tô Nhu hoang mang hỏi.
“Chủ tịch Tô, hôm nay cô rất may mắn! Tôi có biết một vị đại sư! Hôm nay vừa khéo lại tới Thượng Hỗ, tôi đã mời ông ấy tới đây, vị đại sư này tinh thông xem tướng số, thầy tướng số cực chuẩn! Bây giờ có thể mở rộng tầm mắt!”, Giang Tử Ức cười nói.
“Ồ? Đại sư xem tướng số ư?”
Tô Nhu hơi sững sờ, mày liễu cau lại: “Chắc không phải bọn giang hồ bịp bợm đâu nhỉ?”
Cô luôn phản cảm với chuyện này.
Nhưng người của Giang Tử Ức đồng thời nhìn nhau, cười lớn.
Tô Nhu thấy vậy, không hiểu gì.
Giang Tử Ức cười nói: “Cô Tô! Có phải lừa đảo hay không, cô xem sẽ biết!”
“Vậy sao?”, Tô Nhu không nói nhiều.
Ngay lúc đó, có người kinh ngạc hô lên.
“Đại sư Tây Môn tới rồi!”
Vừa dứt lời, quan khách ở hiện trường đều nhìn về phía cửa, thấy một ông lão mặc áo đạo sĩ, khuôn mặt để râu dài, bước nhanh vào trong.
Phong cách đó đúng là có vài phần như thần tiên.
Chương 2404: Sắp gặp tai ương
“Hình như đúng là đại sư Tây Môn!”
“Trời ạ, không ngờ hôm nay lại gặp ông ấy ở đây”.
“Đại sư, ông xem cho tôi một quẻ đi”.
“Đại sư, gần đây vận khí tôi không tốt, ông xem cho tôi đi!”
“Đại sư, không biết dạo gần đây ông có rảnh không? Tôi muốn mời ông ăn một bữa cơm!”
“Đại sư...”
Rất nhiều quan khách chen chúc, liên tục nịnh nọt lấy lòng ông lão.
Nhưng đại sư kia cũng liên tục lắc đầu xua tay, miệng lẩm nhẩm: “Mọi người lùi ra! Mọi người lùi ra!”
Mọi người đều sờ mũi.
Đại sư Tây Môn lập tức đi tới bàn giữa sảnh tiệc.
“Giang Tử Ức tôi đã nghe đến phong thái của đại sư, hôm nay được gặp, thật sự là vinh hạnh ba đời!” Giang Tử Úc kích động đứng dậy cúi đầu.
Tô Nhu và Lâm Chính sửng sốt.
Có vẻ Giang Tử Ức cũng lần đầu gặp đại sư Tây Môn gì đó...
“Đâu có, đâu có! Tôi quen với bố cậu, hôm nay vừa khéo tới Thượng Hỗ, lại nghe tin cậu mời cơm nên tôi tới đây! Bây giờ tôi đói rồi, rượu đâu? Thịt đâu?”, đại sư Tây Môn lạnh nhạt hỏi.
“Người đâu! Đưa lên rượu ngon nhất, thịt ngon nhất!”
Giang Tử Ức vội gọi món.
Đại sư Tây Môn ngồi xuống ăn như hổ đói, phàm ăn tục uống như đói khát lâu lắm rồi.
Tô Nhu cau mày, không nói nên lời.
Giang Tử Ức hơi lúng túng, đang định mở lời.
Ngay lúc đó, đại sư Tây Môn đột nhiên nuốt hết đồ ăn trong miệng, lau miệng nói: “Không cần nói nhiều, tôi biết rồi, vừa nãy cô đây hẳn là đang nói tôi là bọn giang hồ bịp bợm phải không?”
“Cái gì?”
Tô Nhu ngây người theo bản năng nói: “Ông... sao ông biết?”
Nhưng vừa dứt lời cô lập tức bụm miệng.
“Sao lại không biết? Tôi có thể biết hết mọi chuyện ở đây, sao có thể giấu được tôi chứ?”
Đại sư Tây Môn lạnh nhạt nói: “Tôi không chỉ biết cô vừa nói gì, tôi còn biết cô là ai! Cô họ Tô, tên Nhu, người Giang Thành, người bên cạnh cô là chồng cô, họ Lâm tên Chính, là người ở rể nhà họ Tô của cô... Thế nào? Tôi nói không đúng?”
Vừa dứt lời, Tô Nhu lập tức phục sát đất, gật đầu liên tục: “Đúng, đều đúng, đại sư, thật sự xin lỗi, vừa nãy Tô Nhu có mắt như mù, mạo phạm ông, xin đại sư thứ tội”.
Nói xong cô đứng dậy cúi mình vái chào.
Lâm Chính khẽ nhíu mày.
Mấy thông tin đó... ai cũng có thể biết mà.
Chứng tỏ được gì chứ?
Nhưng Lâm Chính cũng không hé răng.
Thật ra anh cũng không biết đại sư này có lai lịch gì, cho tới bây giờ anh cũng chưa nghe nói đến.
Nhưng có thể biết rằng, đại sư này rất nổi tiếng trong giới thượng lưu Thượng Hỗ.
“Cô Tô, người không biết không có tội, tôi không trách cô, nhưng... Tôi nên nhắc cô một câu, sắp tới e là cô sẽ gặp nhiều tai nạn!”, đột nhiên, đại sư nhìn chằm chằm vào mặt Tô Nhu một lúc rồi nói.
Tô Nhu sửng sốt: “Nhiều tai nạn ư? Đại sư, ông nói vậy là ý gì?”
Đại sư Tây Môn đứng dậy, cực kỳ trang trọng nhìn Tô Nhu, sau đó trầm giọng nói: “Cô Tô, cho tôi xem lòng bàn tay cô”.
“Được”.
Tô Nhu vội vàng mở bàn tay.
Đại sư Tây Môn nhìn chằm chằm lòng bàn tay, một lát sau trầm giọng nói: “Cô Tô! Sắp tới cô sẽ dính phải tai ương! Hơn nữa tai ương này rất khó tránh khỏi!”
“Cái gì?”, Tô Nhu biến sắc: “Đang yên đang lành sao lại có tai ương chứ?”
“Cô đừng sốt ruột, tai ương này thật ra không phải của cô, mà là do bị người khác làm liên lụy, nếu cô rời xa người đó thì cô sẽ bình an vô sự!”, đại sư Tây Môn nói.
“Người đó là ai?”, Tô Nhu buột miệng hỏi.
“Người bên cạnh này!”, đại sư Tây Môn lãnh đạm nói.
Tô Nhu căng thẳng, nhìn sang bên cạnh.
“Chồng tôi? Lâm Chính sao?”...
Chương 2405: Vạch mặt
Tô Nhu kinh ngạc nhìn về phía Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày, không nói gì.
“Đại sư, ông có nhầm lẫn gì không vậy? Chuyện này thì có liên quan gì tới chồng tôi chứ?”, Tô Nhu khó hiểu hỏi.
"Chồng cô đúng là sao chổi! Ai ở cùng cậu ta đều sẽ gặp xui xẻo! Cô cũng không ngoại lệ! Nhìn cậu ta đi, ấn đường tối đen, gò má xám xịt, giữa trán cũng u ám, cả người toát ra một luồng khí xui xẻo, như vậy, ở cùng người này lâu không phải sẽ rất xui xẻo sao?", đại sư Tây Môn lắc đầu, vẻ mặt u ám nói.
Tô Nhu liếc nhìn Lâm Chính, cau mày.
Ấn đường của Lâm Chính không tối, gò má cũng không xám xịt... chỉ là do ánh đèn chiếu rọi, vậy cũng được tính là đặc điểm tướng số sao?
Cô hơi khó hiểu, nhưng vừa nãy cô đã từng thấy thực lực của đại sư Tây Môn, tuy rằng nghi ngờ, nhưng cũng có phần bị thuyết phục.
"Vậy đại sư, tôi nên làm gì bây giờ? Có cách nào để giải trừ tai họa cho chồng tôi không?", Tô Nhu vội vàng nói.
Ông lão lại lắc đầu liên tục.
"Không thể giải trừ hết! Không thể giải trừ hết! Chỉ có một cách để cô có thể tránh khỏi tai họa! Đó là tránh xa người này! Cách cậu ta càng xa càng tốt!"
“Cái này…”
Tô Nhu không biết phải nói gì.
Giang Tử Ức ở bên cạnh cười nói: "Anh Lâm, anh đã nghe thấy đại sư nói gì chưa? Tôi thấy nên tin tưởng chuyện này thì tốt hơn, để tốt cho vợ của anh, tôi nghĩ anh nên trở về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, tạm thời đừng ở bên cạnh vợ anh, để tôi cùng đại sư Tây Môn bàn bạc xem có cách nào giải trừ vận xui của anh không, anh thấy sao?”
“Về khách sạn thì nhớ phải thuê thêm phòng, tối nay hai người chia phòng ngủ đi!”, đại sư Tây Môn lại nói.
“Đúng vậy, phải chia phòng ngủ! Anh Lâm, anh mau đi làm đi”, Giang Tử Ức cười nói.
Sắc mặt của Tô Nhu không được tự nhiên lắm.
Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không biết kỳ quái ở chỗ nào.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên mở lời.
"Thuê hai phòng ư? Bảo tôi rời đi hả? Thế nào? Các người định chuốc vợ tôi say rồi đưa cô ấy về khách sạn để giở trò sao?"
Vừa dứt lời, mọi người ở xung quanh bàn đều sững sờ.
Lâm Chính này nói chuyện quá thẳng thắn rồi nhỉ?
“Anh Lâm! Anh đang nói gì vậy? Tôi đâu phải loại người đó?”, Giang Tử Ức nhíu mày.
Tô Nhu cũng cau mày, nhỏ giọng nói: "Lâm Chính, đừng nói bậy nữa!"
"Tiểu Nhu, em còn chưa nhận ra sao? Đây chỉ là một trò lừa bịp thôi, đại sư Tây Môn này chẳng qua là do Giang Tử Ức tìm tới để bày trò, anh đoán những vị khách ở đây nhiệt tình chào đón đại sư Tây Môn cũng đều do Giang Tử Ức sắp xếp từ trước! Mục đích là làm cho em tin tưởng đại sư Tây Môn, sau khi em tin tưởng đại sư này, anh ta sẽ bảo vị đại sư này tẩy não em! Khiến em phải nghe lời ông ta! Bằng cách này, anh ta sẽ được như ý nguyện!", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Giang Tử Ức vừa nghe vậy, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
“Họ Lâm kia, anh thật quá đáng! Lại dám ngậm máu phun người! Cô Tô! Hóa ra phẩm chất của chồng cô là như thế này sao? Tôi hy vọng cô có thể bảo anh ta xin lỗi tôi!”
"Thật xin lỗi, cậu chủ Giang, chồng của tôi nói năng thiếu suy nghĩ, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh”, Tô Nhu vội vàng đứng dậy cúi người, sau đó trừng mắt nhìn Lâm Chính.
"Tiểu Nhu, em cho rằng lời anh nói là giả sao?", Lâm Chính thờ ơ hỏi.
“Đây cũng chỉ là suy nghĩ chủ quan của anh mà thôi!”, Tô Nhu âm thầm nghiến răng.
“Suy nghĩ chủ quan sao? Vậy được rồi, để anh lấy bằng chứng cho em xem!”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Bằng chứng ư?”
Vài người sửng sốt.
Lâm Chính nhìn chằm chằm đại sư Tây Môn, bình tĩnh nói: “Vị đại sư này, tôi hỏi ông mấy câu, nếu như ông có thể trả lời được, tôi sẽ nghe lời các người, trở về khách sạn thuê phòng, được chứ?"
Trong cơ thể Lâm Chính vốn ẩn chứa hơn mười loại năng lượng dị hỏa, sau khi hấp thu Long Tuyền, năng lượng này cùng nhau tràn vào, va chạm với năng lượng của dị hỏa.
Lâm Chính bắt buộc phải hấp thu riêng từng loại.
Nếu không, khi hai luồng năng lượng này hoàn toàn đổ về một chỗ, năng lượng nước và lửa sẽ triệt tiêu lẫn nhau.
Đến lúc đó Lâm Chính không chỉ mất năng lượng Long Tuyền mà ngay cả dị hỏa cũng sẽ biến mất, không bao giờ... tồn tại nữa...
Như vậy, nỗ lực của Lâm Chính sẽ đổ sông đổ biển.
Cứ thế yên ổn qua mấy ngày, cuối cùng Lâm Chính cũng ra ngoài.
Bây giờ, mặt anh sáng như ngọc, hai mắt như có tia điện lóe sáng, tỏa ra nét trong sạch, tóc đen nhánh, khí chất thần bí. Khác nhau một trời một vực so với người ngày trước ở rể nhà họ Tô.
Loại thay đổi này không thể dùng châm bạc để che đậy được.
Lâm Chính soi gương, khẽ thở dài.
Nếu Tô Nhu nhìn thấy chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Mấy ngày không gặp sao chồng mình lại biến thành bộ dạng này?
“Vẫn phải nghĩ cách thay đổi diện mạo thôi”.
Anh lẩm bẩm tự nói.
Ngay lúc này.
Ù ù ù...
Điện thoại rung lên.
Nhìn tên người gọi Lâm Chính không khỏi cười khổ.
Vậy mà lại là Tô Nhu gọi tới.
Quả nhiên là sợ cái gì thì xuất hiện cái đó.
Anh lập tức bắt máy.
“Tiểu Nhu, sao vậy?”
“Lâm Chính, công ty của chúng ta sắp được niêm yết! Chuẩn bị được đưa lên thị trường chứng khoán, anh có rảnh không? Chúng ta cùng đi ra mắt quảng bá nhé!”, Tô Nhu cực kỳ kích động.
“Niêm yết ư?”
Lâm Chính hơi kinh ngạc.
“Sau khi anh giúp em gia nhập Thương Minh, công ty Quốc tế Duyệt Nhan phát triển nhanh như tên lửa, ngày nào cũng có vài đơn lớn tìm tới cửa, giá trị công ty Quốc tế Duyệt Nhan tăng lên điên cuồng!”
“Vậy sao? Chúc mừng em! Tiểu Nhu, cuối cùng em cũng thành công”, Lâm Chính cười nói.
“Đừng đùa nữa, nếu không có anh hỗ trợ, sao em có thể làm được chứ? Lâm Chính, anh cũng có một phần trong công ty này, anh mau tới đây đi, chúng ta phải đi Thượng Hỗ! Ra mắt mọi người!”
“Đúng lúc anh cũng rảnh, chúng ta đi một chuyến”.
Lâm Chính vừa dứt lời, thay một bộ quần áo mới rồi vội vàng đi tìm Tô Nhu.
Quả nhiên, vừa gặp Tô Nhu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy đã tràn ngập vẻ kinh ngạc.
“Sao vậy?”
Lâm Chính mỉm cười ngại ngùng.
“Lâm Chính, anh... anh phẫu thuật thẩm mỹ sao? Sao anh lại... biến thành bộ dạng này?”, Tô Nhu ngơ ngác hỏi.
“Tiểu Nhu, em hoa mắt à? Anh vẫn vậy mà!”, Lâm Chính tìm bừa một cái cớ qua loa cho có.
“Vậy sao?”
Mắt Tô Nhu lộ vẻ hoang mang, nhưng nhìn kỹ thì đúng là khuôn mặt của Lâm Chính không có thay đổi gì, chỉ là da và tóc anh ấy... cả ánh mắt cũng trở nên có hồn...
Mình bị ảo giác thật sao?
Cô âm thầm tự hỏi trong lòng.
“Tiểu Nhu, em đặt vé lúc mấy giờ?”
“Em không đặt vé, có trực thăng tới đón!”
“Trực thăng?”, Lâm Chính giật mình.
“Phải, tập đoàn Giang Lâm ở Thượng Hỗ phái người tới đón em! Tập đoàn Giang Lâm này chuẩn bị hợp tác với công ty chúng ta, lần này được niêm yết cũng nhờ tập đoàn Giang Lâm ra sức giúp đỡ, không thì em cũng không xử lý được hết chuyện!”, Tô Nhu cười nói.
“Nghe cũng khá tốt”.
Lâm Chính gật đầu, trong đầu cũng lưu ý.
Bíp bíp!
Lúc này, tiếng còi xe vang lên.
Sau đó một người đàn ông ăn mặc như tài xế bước ra khỏi chiếc Bentley màu đen đỗ bên đường.
“Cô Tô, tôi là người phụ trách lái xe cho cô, mời lên xe”, tài xế mỉm cười nói.
“Lâm Chính, chúng ta đi thôi!”
Tô Nhu cười nói, kéo tay Lâm Chính lên xe.
Chương 2402: Cậu chủ Giang
Chiếc Bentley chạy thẳng tới sân bay, sau đó hai người lên một chiếc máy bay tư nhân loại nhỏ, tới thẳng Thượng Hỗ.
Thủ tục niêm yết cũng không có gì thay đổi, không ít người từ các phương tiện truyền thông đã tới hiện trường chứng khoán, liên tục chụp ảnh Tô Nhu.
Danh tiếng của công ty Quốc tế Duyệt Nhan không phải lớn, nhưng giá trị nhan sắc của Tô Nhu có thể nói là người đẹp tổng tài đỉnh cao, luôn là đối tượng để mọi người chú ý thảo luận.
Lần này đi niêm yết, Tô Nhu coi như chính thức ra mắt đông đảo mọi người.
Chỉ một lúc sau, vô số người khen ngợi cô giám đốc xinh đẹp, vô cùng ngưỡng mộ cô.
Trên mạng cũng có rất nhiều lời bàn tán về cô.
Nhưng Tô Nhu cũng không để ý tới mấy chuyện này.
Xong việc cô dẫn Lâm Chính đi chọn lễ phục, nói là tham gia tiệc chúc mừng.
“Tiệc chúc mừng? Không phải nên tổ chức ở Giang Thành sao?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
“Tiệc chúc mừng lần này là do Giang Tử Ức - cậu chủ của tập đoàn Giang Lâm tổ chức cho em, đồng thời cũng là tiệc để ký hợp đồng, ở tiệc tối nay em và anh ta sẽ ký một đơn đặt hàng lớn, đơn hàng này đáng giá năm tỷ đấy!”, Tô Nhu hăng hái nói.
“Thì ra là thế”, Lâm Chính gật đầu. Xem ra Dịch Tiên Thiên vẫn cố gắng giúp đỡ Tô Nhu, đơn lớn như vậy cũng giao cho cô.
“Không nói nữa, em đi trang điểm đây, tối nay gặp ở đại sảnh”.
Dứt lời, Tô Nhu chạy vào phòng khách sạn.
Lâm Chính lắc đầu, ra hành lang hút điếu thuốc.
Nhưng lúc này, anh đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, nhìn về cuối hàng lang.
Ở đó có một bóng người đang trốn, núp kỹ ở góc.
“Theo dõi thật vụng về”.
Lâm Chính nhíu mày, nhưng mình tới tận Thượng Hỗ rồi, còn ai muốn theo dõi?
Anh muốn đuổi theo hỏi cho rõ, nhưng nhìn Tô Nhu trong phòng, cuối cùng vẫn bỏ qua.
Nếu là kế điệu hổ ly sơn thì không xong rồi.
Tô Nhu trang điểm cũng không chậm.
Vì cô không trang điểm đậm, chỉ trang điểm nhẹ nhàng với trang sức trang nhã đã đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
“Đi thôi!”
Tô Nhu cười nói, ôm tay Lâm Chính bước ra ngoài khách sạn.
Người tài xế lần trước cũng đã đứng chờ sẵn, sau đó hai người tới khách sạn Wilson ở trung tâm Thượng Hỗ.
Tiệc chúc mừng hôm nay không nhỏ, nghe nói Giang Tử Ức đã bao hết cả khách sạn này.
Tới khi hai người đi vào bữa tiệc thì nơi này đã xuất hiện không ít người nổi tiếng ở Thượng Hỗ.
“Ái chà chà, bà hoàng giới thương nhân của chúng ta tới rồi! Mọi người mau chào mừng! Chào mừng chủ tịch Tô của chúng ta đã đến!”
Một người đàn ông mặc vest giơ ly rượu đỏ, tủm tỉm cười đi tới.
Quan khách ở hiện trường lập tức vỗ tay, vẻ mặt tươi cười chào đón.
Tô Nhu cực kỳ xúc động, vẻ mặt tươi cười.
Có lẽ tới tận hôm nay, cô mới cảm nhận được thế nào gọi là thành công.
Dù vậy Lâm Chính đứng cạnh lại nhanh chóng bắt được vẻ không vui xẹt qua đáy mắt anh ta.
Nhưng người này cũng che giấu rất sâu, vẻ không vui nhanh chóng biến mất, chỉ để lại khuôn mặt tươi cười nhiệt tình.
“Chào mừng, chào mừng chủ tịch Tô! Đến đây đến đây, hôm nay chúng ta phải uống một ly thật đã”, anh ta cười nói.
“Đừng vội, cậu chủ Giang, tôi giới thiệu với anh một người, đây là chồng tôi, tên là Lâm Chính! Lâm Chính, anh này là cậu chủ Giang Tử Ức, người thừa kế tập đoàn Giang Lâm, bố của cậu chủ Giang là chủ tịch của tập đoàn Giang Lâm, nhưng ông ấy tuổi đã cao, cậu chủ Giang sắp tiếp quản công ty! Cũng là người trẻ có triển vọng!”, Tô Nhu mỉm cười nói.
“Cậu chủ Giang, xin chào!”, Lâm Chính đưa tay ra.
Chương 2403: Đại sư
“Xin chào anh Lâm! Anh Lâm thật có phúc, cưới được một người vợ xinh đẹp tới vậy! Chúng tôi ngưỡng mộ chết mất!”, Giang Tử Ức cười ha hả nói.
“Đúng vậy! Ai cũng ngưỡng mộ tôi, đúng là tôi tốt số!”, Lâm Chính cười nhạt.
“Đừng đùa nữa”, Tô Nhu âm thầm nhắc nhở.
Giang Tử Ức thấy thế, vẻ không vui trong mắt càng đậm hơn.
Nhưng anh ta vẫn không biểu hiện ra ngoài, cười nói: “Lại đây, lại đây, chúng ta ra bên đó vừa uống rượu vừa nói chuyện”.
“Mời!”
Mọi người tới bàn ở giữa sảnh tiệc rồi ngồi xuống.
Tô Nhu không thích uống rượu lắm, cũng may Lâm Chính ngồi bên cạnh, chỉ cần rượu tới thì Lâm Chính sẽ đỡ.
Giang Tử Ức nhíu mày, nhìn Lâm Chính uống một ly rồi lại một ly, hơi bồn chồn.
Giang Tử Ức cũng biết một vài thông tin về Lâm Chính.
Một người ở rể, đâu có bản lĩnh gì? Lê la cả ngày, nếu không có vợ hỗ trợ thì sao anh ta có thể ngồi ở đây?
Giang Tử Ức cực kỳ kinh thường những người như vậy. Vì vậy anh ta lặng lẽ dặn dò người bên cạnh chuốc rượu Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính ra vẻ như ngàn chén không say, làm mọi người bị dọa sợ.
Đã có sáu nhóm người tới.
Một mình Lâm Chính đã uống hết ba chai rượu, nhưng cũng không có vẻ đã say.
Quá kinh khủng nhỉ?
“Được rồi Lâm Chính, anh uống ít thôi”, Tô Nhu cũng ngồi không yên, vội nói.
“Được, cậu chủ Giang, bảo bọn họ chúc rượu sau đi, cho tôi nghỉ chút”, Lâm Chính cười nói.
“Chuyện này... không thành vấn đề... không thành vấn đề...”
Giang Tử Ức gượng cười, sắc mặt hơi khó coi.
Nhưng cũng may Tô Nhu đã phá vỡ bầu không khí gượng gạo, tán gẫu với anh ta về chuyện hợp tác.
Hai người nói chuyện vui vẻ, ăn khớp, hợp đồng cũng ký ngay tại chỗ.
Tô Nhu cực kỳ vui mừng, nhìn hợp đồng mà phấn khích muốn nhảy cẫng lên.
“Chủ tịch Tô, sau này tôi phải nhờ vào cô rồi, hợp tác vui vẻ!”, Giang Tử Ức nâng ly.
“Cậu chủ Giang khách sáo rồi! Hợp tác vui vẻ!”, Tô Nhu cuối cùng cũng nâng ly rượu vang, khẽ nhấp một ngụm.
Chỉ một lát sau, hai má cô đỏ ửng, ánh mắt mê ly, đẹp đẽ động lòng người, khiến trái tim Giang Tử Ức suýt nhảy khỏi cổ họng.
Ngay lúc đó, một tên bồi bàn bước nhanh tới cạnh Giang Tử Ức, nói nhỏ vài câu.
Hai mắt Giang Tử Ức sáng rực, mừng rỡ vội vàng hỏi: “Người đâu? Người đang ở đâu rồi?”
“Ngay ở ngoài thôi!”
“Còn ngây ra đó làm gì? Chạy ra mời vào!”, Giang Tử Ức quát.
“Vâng! Thưa cậu chủ!”
Bồi bàn vội vàng chạy ra ngoài.
“Sao vậy cậu chủ Giang, có khách quý tới sao?”, Tô Nhu hoang mang hỏi.
“Chủ tịch Tô, hôm nay cô rất may mắn! Tôi có biết một vị đại sư! Hôm nay vừa khéo lại tới Thượng Hỗ, tôi đã mời ông ấy tới đây, vị đại sư này tinh thông xem tướng số, thầy tướng số cực chuẩn! Bây giờ có thể mở rộng tầm mắt!”, Giang Tử Ức cười nói.
“Ồ? Đại sư xem tướng số ư?”
Tô Nhu hơi sững sờ, mày liễu cau lại: “Chắc không phải bọn giang hồ bịp bợm đâu nhỉ?”
Cô luôn phản cảm với chuyện này.
Nhưng người của Giang Tử Ức đồng thời nhìn nhau, cười lớn.
Tô Nhu thấy vậy, không hiểu gì.
Giang Tử Ức cười nói: “Cô Tô! Có phải lừa đảo hay không, cô xem sẽ biết!”
“Vậy sao?”, Tô Nhu không nói nhiều.
Ngay lúc đó, có người kinh ngạc hô lên.
“Đại sư Tây Môn tới rồi!”
Vừa dứt lời, quan khách ở hiện trường đều nhìn về phía cửa, thấy một ông lão mặc áo đạo sĩ, khuôn mặt để râu dài, bước nhanh vào trong.
Phong cách đó đúng là có vài phần như thần tiên.
Chương 2404: Sắp gặp tai ương
“Hình như đúng là đại sư Tây Môn!”
“Trời ạ, không ngờ hôm nay lại gặp ông ấy ở đây”.
“Đại sư, ông xem cho tôi một quẻ đi”.
“Đại sư, gần đây vận khí tôi không tốt, ông xem cho tôi đi!”
“Đại sư, không biết dạo gần đây ông có rảnh không? Tôi muốn mời ông ăn một bữa cơm!”
“Đại sư...”
Rất nhiều quan khách chen chúc, liên tục nịnh nọt lấy lòng ông lão.
Nhưng đại sư kia cũng liên tục lắc đầu xua tay, miệng lẩm nhẩm: “Mọi người lùi ra! Mọi người lùi ra!”
Mọi người đều sờ mũi.
Đại sư Tây Môn lập tức đi tới bàn giữa sảnh tiệc.
“Giang Tử Ức tôi đã nghe đến phong thái của đại sư, hôm nay được gặp, thật sự là vinh hạnh ba đời!” Giang Tử Úc kích động đứng dậy cúi đầu.
Tô Nhu và Lâm Chính sửng sốt.
Có vẻ Giang Tử Ức cũng lần đầu gặp đại sư Tây Môn gì đó...
“Đâu có, đâu có! Tôi quen với bố cậu, hôm nay vừa khéo tới Thượng Hỗ, lại nghe tin cậu mời cơm nên tôi tới đây! Bây giờ tôi đói rồi, rượu đâu? Thịt đâu?”, đại sư Tây Môn lạnh nhạt hỏi.
“Người đâu! Đưa lên rượu ngon nhất, thịt ngon nhất!”
Giang Tử Ức vội gọi món.
Đại sư Tây Môn ngồi xuống ăn như hổ đói, phàm ăn tục uống như đói khát lâu lắm rồi.
Tô Nhu cau mày, không nói nên lời.
Giang Tử Ức hơi lúng túng, đang định mở lời.
Ngay lúc đó, đại sư Tây Môn đột nhiên nuốt hết đồ ăn trong miệng, lau miệng nói: “Không cần nói nhiều, tôi biết rồi, vừa nãy cô đây hẳn là đang nói tôi là bọn giang hồ bịp bợm phải không?”
“Cái gì?”
Tô Nhu ngây người theo bản năng nói: “Ông... sao ông biết?”
Nhưng vừa dứt lời cô lập tức bụm miệng.
“Sao lại không biết? Tôi có thể biết hết mọi chuyện ở đây, sao có thể giấu được tôi chứ?”
Đại sư Tây Môn lạnh nhạt nói: “Tôi không chỉ biết cô vừa nói gì, tôi còn biết cô là ai! Cô họ Tô, tên Nhu, người Giang Thành, người bên cạnh cô là chồng cô, họ Lâm tên Chính, là người ở rể nhà họ Tô của cô... Thế nào? Tôi nói không đúng?”
Vừa dứt lời, Tô Nhu lập tức phục sát đất, gật đầu liên tục: “Đúng, đều đúng, đại sư, thật sự xin lỗi, vừa nãy Tô Nhu có mắt như mù, mạo phạm ông, xin đại sư thứ tội”.
Nói xong cô đứng dậy cúi mình vái chào.
Lâm Chính khẽ nhíu mày.
Mấy thông tin đó... ai cũng có thể biết mà.
Chứng tỏ được gì chứ?
Nhưng Lâm Chính cũng không hé răng.
Thật ra anh cũng không biết đại sư này có lai lịch gì, cho tới bây giờ anh cũng chưa nghe nói đến.
Nhưng có thể biết rằng, đại sư này rất nổi tiếng trong giới thượng lưu Thượng Hỗ.
“Cô Tô, người không biết không có tội, tôi không trách cô, nhưng... Tôi nên nhắc cô một câu, sắp tới e là cô sẽ gặp nhiều tai nạn!”, đột nhiên, đại sư nhìn chằm chằm vào mặt Tô Nhu một lúc rồi nói.
Tô Nhu sửng sốt: “Nhiều tai nạn ư? Đại sư, ông nói vậy là ý gì?”
Đại sư Tây Môn đứng dậy, cực kỳ trang trọng nhìn Tô Nhu, sau đó trầm giọng nói: “Cô Tô, cho tôi xem lòng bàn tay cô”.
“Được”.
Tô Nhu vội vàng mở bàn tay.
Đại sư Tây Môn nhìn chằm chằm lòng bàn tay, một lát sau trầm giọng nói: “Cô Tô! Sắp tới cô sẽ dính phải tai ương! Hơn nữa tai ương này rất khó tránh khỏi!”
“Cái gì?”, Tô Nhu biến sắc: “Đang yên đang lành sao lại có tai ương chứ?”
“Cô đừng sốt ruột, tai ương này thật ra không phải của cô, mà là do bị người khác làm liên lụy, nếu cô rời xa người đó thì cô sẽ bình an vô sự!”, đại sư Tây Môn nói.
“Người đó là ai?”, Tô Nhu buột miệng hỏi.
“Người bên cạnh này!”, đại sư Tây Môn lãnh đạm nói.
Tô Nhu căng thẳng, nhìn sang bên cạnh.
“Chồng tôi? Lâm Chính sao?”...
Chương 2405: Vạch mặt
Tô Nhu kinh ngạc nhìn về phía Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày, không nói gì.
“Đại sư, ông có nhầm lẫn gì không vậy? Chuyện này thì có liên quan gì tới chồng tôi chứ?”, Tô Nhu khó hiểu hỏi.
"Chồng cô đúng là sao chổi! Ai ở cùng cậu ta đều sẽ gặp xui xẻo! Cô cũng không ngoại lệ! Nhìn cậu ta đi, ấn đường tối đen, gò má xám xịt, giữa trán cũng u ám, cả người toát ra một luồng khí xui xẻo, như vậy, ở cùng người này lâu không phải sẽ rất xui xẻo sao?", đại sư Tây Môn lắc đầu, vẻ mặt u ám nói.
Tô Nhu liếc nhìn Lâm Chính, cau mày.
Ấn đường của Lâm Chính không tối, gò má cũng không xám xịt... chỉ là do ánh đèn chiếu rọi, vậy cũng được tính là đặc điểm tướng số sao?
Cô hơi khó hiểu, nhưng vừa nãy cô đã từng thấy thực lực của đại sư Tây Môn, tuy rằng nghi ngờ, nhưng cũng có phần bị thuyết phục.
"Vậy đại sư, tôi nên làm gì bây giờ? Có cách nào để giải trừ tai họa cho chồng tôi không?", Tô Nhu vội vàng nói.
Ông lão lại lắc đầu liên tục.
"Không thể giải trừ hết! Không thể giải trừ hết! Chỉ có một cách để cô có thể tránh khỏi tai họa! Đó là tránh xa người này! Cách cậu ta càng xa càng tốt!"
“Cái này…”
Tô Nhu không biết phải nói gì.
Giang Tử Ức ở bên cạnh cười nói: "Anh Lâm, anh đã nghe thấy đại sư nói gì chưa? Tôi thấy nên tin tưởng chuyện này thì tốt hơn, để tốt cho vợ của anh, tôi nghĩ anh nên trở về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, tạm thời đừng ở bên cạnh vợ anh, để tôi cùng đại sư Tây Môn bàn bạc xem có cách nào giải trừ vận xui của anh không, anh thấy sao?”
“Về khách sạn thì nhớ phải thuê thêm phòng, tối nay hai người chia phòng ngủ đi!”, đại sư Tây Môn lại nói.
“Đúng vậy, phải chia phòng ngủ! Anh Lâm, anh mau đi làm đi”, Giang Tử Ức cười nói.
Sắc mặt của Tô Nhu không được tự nhiên lắm.
Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không biết kỳ quái ở chỗ nào.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên mở lời.
"Thuê hai phòng ư? Bảo tôi rời đi hả? Thế nào? Các người định chuốc vợ tôi say rồi đưa cô ấy về khách sạn để giở trò sao?"
Vừa dứt lời, mọi người ở xung quanh bàn đều sững sờ.
Lâm Chính này nói chuyện quá thẳng thắn rồi nhỉ?
“Anh Lâm! Anh đang nói gì vậy? Tôi đâu phải loại người đó?”, Giang Tử Ức nhíu mày.
Tô Nhu cũng cau mày, nhỏ giọng nói: "Lâm Chính, đừng nói bậy nữa!"
"Tiểu Nhu, em còn chưa nhận ra sao? Đây chỉ là một trò lừa bịp thôi, đại sư Tây Môn này chẳng qua là do Giang Tử Ức tìm tới để bày trò, anh đoán những vị khách ở đây nhiệt tình chào đón đại sư Tây Môn cũng đều do Giang Tử Ức sắp xếp từ trước! Mục đích là làm cho em tin tưởng đại sư Tây Môn, sau khi em tin tưởng đại sư này, anh ta sẽ bảo vị đại sư này tẩy não em! Khiến em phải nghe lời ông ta! Bằng cách này, anh ta sẽ được như ý nguyện!", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Giang Tử Ức vừa nghe vậy, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
“Họ Lâm kia, anh thật quá đáng! Lại dám ngậm máu phun người! Cô Tô! Hóa ra phẩm chất của chồng cô là như thế này sao? Tôi hy vọng cô có thể bảo anh ta xin lỗi tôi!”
"Thật xin lỗi, cậu chủ Giang, chồng của tôi nói năng thiếu suy nghĩ, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh”, Tô Nhu vội vàng đứng dậy cúi người, sau đó trừng mắt nhìn Lâm Chính.
"Tiểu Nhu, em cho rằng lời anh nói là giả sao?", Lâm Chính thờ ơ hỏi.
“Đây cũng chỉ là suy nghĩ chủ quan của anh mà thôi!”, Tô Nhu âm thầm nghiến răng.
“Suy nghĩ chủ quan sao? Vậy được rồi, để anh lấy bằng chứng cho em xem!”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Bằng chứng ư?”
Vài người sửng sốt.
Lâm Chính nhìn chằm chằm đại sư Tây Môn, bình tĩnh nói: “Vị đại sư này, tôi hỏi ông mấy câu, nếu như ông có thể trả lời được, tôi sẽ nghe lời các người, trở về khách sạn thuê phòng, được chứ?"