-
Chương 2356-2360
Chương 2356: Để cậu ta đến cưới
“Bố, sao con dám nói dối bố được chứ?”, Trí Băng Thanh vội nói.
“U Minh Sát Khu… U Minh Sát Khu… Người dùng hơn một triệu loại độc dược mà không chết mới có thể luyện được cơ thể đáng sợ đó!”.
“Nghe nói cơ thể đó đã không phải cơ thể người trần, mà đã có thể sánh ngang với cơ thể bất tử bất diệt của địa phủ u minh! Một người thế tục chỉ mới hai mươi mấy tuổi, vì sao lại có năng lực như vậy? Mỗi ngày cậu ta dùng độc được làm cơm ăn sao?”.
Thánh Y Giả nhíu mày, lẩm bẩm.
Ông ta hiểu sự đáng sợ của U Minh Sát Khu, chỉ người ngoan cường trong truyền thuyết mới có cơ hội rèn luyện thân xác đó.
Nhưng chỉ ngoan cường thôi thì chưa đủ, mạng cũng phải đủ cứng!
Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu người chết trên con đường tu luyện U Minh Sát Khu…
“Bố, chuyện này đã ngã ngũ, cam kết đã ký, con gái thực sự lực bất tòng tâm. Hi vọng bố đừng gây khó dễ cho cô gái nhà họ Lạc đó nữa, nếu không, vô duyên vô cớ rước về một kẻ địch mạnh có U Minh Sát Khu thì lợi bất cập hại!”, Trí Băng Thanh khuyên nhủ.
“Con gái, rốt cuộc kẻ đó có U Minh Sát Khu hay không còn phải điều tra thêm. Đây không phải cơ thể bình thường, một người mới hơn hai mươi tuổi sao có thể có được? Có lẽ con bị người ta lừa rồi!”, Thánh Y Giả vẫn không dám tin.
“Chuyện đó…”.
“Nhưng con gái à, nếu những gì con nói là thật, dù cho người đó không có U Minh Sát Khu cũng sẽ là một nhân tài hiếm có!”.
Thánh Y Giả nhìn tờ giấy cam kết trong tay mình, trong mắt đột nhiên lóe lên tia sáng kỳ dị, hạ giọng nói: “Con gái nhà họ Lạc thì thôi bỏ qua, bố sẽ tìm một vật phẩm thay thế khác”.
“Vâng thưa bố!”.
“Nhưng bố không định hủy tờ giấy cam kết này”, Thánh Y Giả lại nói.
“Cái gì?”.
Trí Băng Thanh sửng sốt.
“Vị thần y Lâm này là một thiên tài yêu nghiệt, có lẽ bố có thể lợi dụng tờ giấy cam kết này của con trói cậu ta vào sơn trang Thánh Y!”, Thánh Y Giả thản nhiên cười nói.
Trí Băng Thanh nghe vậy, kinh ngạc lùi về sau, run giọng nói: “Bố, bố đang nói…”.
“Con mau phái người đi thông báo cho thần y Lâm, nói với cậu ta, bố cho cậu ta hai lựa chọn! Một là đưa con gái nhà họ Lạc đến đây, hai là để cậu ta tự mình đến đây, cưới con!”, Thánh Y Giả cười nói.
“Cái gì? Bố… làm vậy sao được?”.
Trí Băng Thanh vô cùng sửng sốt, vội vàng nói: “Nếu vậy chẳng phải sẽ đắc tội với người của Huyền Thanh Các hay sao?”.
Thật ra theo Trí Băng Thanh thấy, với thực lực và ngoại hình của thần y Lâm, có thể gả cho anh cũng không tệ.
Nhưng so với Hình Thư Trường, cậu chủ của Huyền Thanh Các, thần y Lâm thực sự kém quá xa!
Chưa nói tới Hình Thư Trường cũng có vẻ ngoài tuấn tú, tuy không bằng thần y Lâm, nhưng hắn có một điểm mà thần y Lâm có thế nào cũng không thể so bì.
Đó là thân phận của Hình Thư Trường!
Hắn là con trai của các chủ Huyền Thanh Các, người thừa kế tương lai của Huyền Thanh Các!
Nếu Trí Băng Thanh có thể gả cho Hình Thư Trường, rất có khả năng sau này sẽ ngồi lên vị trí vợ các chủ!
Chỉ một thần y nho nhỏ của thế tục làm sao có thể so sánh với Huyền Thanh Các quyền thế ngút trời, thực lực lớn mạnh?
Trí Băng Thanh khao khát vị trí vợ các chủ Huyền Thanh Các quyền thế ngút trời kia, sao có thể đi làm vợ của một thầy thuốc Đông y ở giới thế tục?
“Con gái, sao con lại ngốc như vậy? Bố chỉ tương kế tựu kế, không phải để con gả đi thật. Một bác sĩ nho nhỏ ở thế tục sao có thể so sánh với Huyền Thanh Các? Bố chỉ xem trọng tài năng của thần y Lâm. Con chỉ cần làm theo lời bố nói, đợi thần y Lâm đến đây, đương nhiên bố sẽ có cách giữ cậu ta ở lại sơn trang Thánh Y, cống hiến cho sơn trang chúng ta!”, Thánh Y Giả cười nói.
Trí Băng Thanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn hơi do dự.
“Nếu là như vậy... con gái sẽ đi làm ngay”.
“Lần này đừng để bố thất vọng!”.
“Vâng thưa bố!”.
Chương 2357: Trúng kế rồi
Lâm Chính nghỉ ngơi ở nhà họ Lạc một ngày, đợi ra khỏi nhà, tinh thần đã sảng khoái, sắc mặt hồng hào.
Lạc Thiên thấy vậy, tâm trạng căng thẳng mới được thả lỏng.
Cô ấy vốn còn định nói chuyện với Lâm Chính, nhưng đúng lúc Trương Thất Dạ gọi tới.
Lâm Chính nghe máy, vẻ mặt hơi căng thẳng, lập tức tạm biệt Lạc Thiên, đi đến chỗ Trương Thất Dạ.
“Có tin tức rồi!”.
Trong trang viên, Trương Thất Dạ hô to, lấy nhiều tấm ảnh từ một túi tài liệu, trải ra bàn.
“Hiện nay có ba thế lực gia tộc quay về sớm nhất là Cuồng Sư Tông, Tinh Hải Phái và gia tộc Lâm Thị!”.
“Đây là hình ảnh do người của chúng ta chụp được lúc bọn họ rút quân”.
“Nhìn trên hình, có vẻ bọn họ đều bị thương nặng, không thể tiếp tục tìm kiếm Hồng Mông Huyền Thiết nên mới rút về”.
“Tuyến đường rút về đều là đường nhỏ, bây giờ bọn họ đều đã đi vào các tỉnh có thế lực của gia tộc mình”.
Trương Thất Dạ vừa nói vừa đẩy ảnh chụp tới.
Lâm Chính quan sát kỹ mỗi một tấm ảnh.
Bởi vì là ảnh chụp lén nên có vài bức ảnh không được rõ lắm.
Từ trên ảnh có thể thấy, ba thế lực này đều bị thương vong nặng nề, gia tộc Lâm Thị chỉ còn mấy chục người trở về.
Phải biết rằng Trương Thất Dạ nhận được tin từ gia tộc Lâm Thị là lần này bọn họ đã phái ba trăm cao thủ tuyệt đỉnh đến hoang mạc Đại Tây tìm kiếm Hồng Mông Huyền Thiết.
Thế mà lại chết hết chỉ còn mấy chục người… thê thảm đến mức nào?
Hai thế lực kia thì đỡ hơn một chút, nhưng cũng thương vong hơn một nửa.
Lâm Chính nhìn chằm chằm vết thương một lúc lâu, ánh mắt nghiêm nghị, trầm giọng lên tiếng.
“Bây giờ người của gia tộc Lâm Thị đã đi đến đâu?”.
“Theo phân tích, có lẽ là đã vào trong tỉnh Thiên Hành…”.
“Mau! Lập tức đến tỉnh Thiên Hành chặn bọn họ lại!”, Lâm Chính quát lên.
Trương Thất Dạ sửng sốt: “Thần y Lâm, chẳng lẽ… đội quân gia tộc Lâm Thị rút lui là ngụy trang?”.
“Rất có khả năng là vậy! Phân tích vết thương qua ảnh này có thể thấy, vết thương của Cuồng Sư Tông và Tinh Hải Phái rất tự nhiên, không giống như tự tạo ra, mà có lẽ là thật sự đã trải qua chém giết tạo nên, hơn nữa tinh thần bọn họ cũng rất sợ hãi hoảng hốt, không giống như đang diễn kịch, cho nên chắc chắn không phải vì bọn họ lấy được Hồng Mông Huyền Thiết mà như vậy, có thể loại trừ bọn họ!”.
“Còn cao thủ của gia tộc Lâm Thị, tuy vết thương của bọn họ có những chỗ trông cũng tự nhiên, nhưng phần lớn vết thương trên người họ trông như cố tình tạo ra. Rất rõ ràng, bọn họ cố ý làm mình bị thương, khiến người khác tưởng rằng bọn họ cũng bị thương nặng nề nên rút lui. Trên thực tế, bọn họ đã lấy được Hồng Mông Huyền Thiết!”.
“Chúng ta phải chặn bọn họ lại ngay, nếu để bọn họ mang Hồng Mông Huyền Thiết về gia tộc Lâm Thị thì không xong”.
Lâm Chính khẽ quát.
Trương Thất Dạ kinh hãi, lập tức triệu tập đám người Từ Thiên, Nguyên Tinh nhanh chóng đi đến tỉnh Thiên Hành.
Chẳng mấy chốc, Mã Hải đã chuẩn bị sẵn chuyên cơ, đoàn người lập tức lên đường.
Trên máy bay, Lâm Chính tỏ ra cực kỳ sốt sắng, không ngừng hối thúc máy bay bay nhanh lên.
“Chủ tịch Lâm, nhanh hết mức rồi”.
Từ Thiên lau mồ hôi.
Ông ta không thể hiểu được tâm trạng của Lâm Chính.
Suy cho cùng ông ta cũng không biết, một khi vật này rơi vào tay gia tộc Lâm Thị, được gia tộc Lâm Thị luyện chế thành vũ khí, Lâm Chính sẽ rơi vào thế yếu tuyệt đối.
Từ lời nói của Thần Hỏa Tôn Giả có thể thấy, ngay cả ông ta cũng không dám đối đầu với uy lực của Hồng Mông Huyền Thiết.
Trước mặt thần binh tuyệt thế, những thủ đoạn của Lâm Chính sẽ vô cùng yếu ớt.
“Phải cướp Hồng Mông Huyền Thiết về!”.
“Phải chặn bọn họ lại!”.
Lâm Chính nhìn ra bên ngoài máy bay, không ngừng lẩm bẩm.
Nhưng ngay sau đó anh đột nhiên khựng lại, dường như nghĩ tới chuyện gì, bỗng lấy mấy bức ảnh đó ra, quan sát lại lần nữa.
Đồng tử Lâm Chính lập tức mở lớn, sắc mặt trắng nhợt, la lên thất thanh: “Không hay, trúng kế rồi…”.
Chương 2358: Mãn Long Cốc
“Chuyên gia phân tích! Chuyên gia phân tích đâu rồi?”.
Lâm Chính hoàn hồn, hô lên.
Mọi người giật mình.
“Cậu Lâm, sao… sao thế?”.
Trương Thất Dạ gọi đoàn chuyên gia phân tích đến, sửng sốt hỏi.
“Đừng đến tỉnh Thiên Hành! Chúng ta trúng kế rồi, trúng kế điệu hổ ly sơn rồi! Mau, chuyên gia phân tích lập tức phân tích cho tôi, có phải gia tộc Lâm Thị còn con đường nào khác để rút lui an toàn hay không? Mau!”, Lâm Chính hét lên.
Mọi người sợ hãi.
“Bản đồ! Mau đem bản đồ tới đây!”.
Chuyên gia phân tích hàng đầu vội hô lên.
Mọi người lấy bản đồ ra, trải xuống đất.
“Cậu Lâm, rốt cuộc… chuyện là sao?”, Trương Thất Dạ khó hiểu hỏi.
“Tôi sơ ý quá rồi! Tôi chỉ chú ý đến vết thương trên người bọn họ mà không chú ý đến tư thế đứng của bọn họ, ánh mắt của bọn họ, thậm chí là đội hình của bọn họ…”.
Lâm Chính nghiến chặt răng, đáp.
Trương Thất Dạ sửng sốt, lập tức cầm mấy bức ảnh kia lên xem tường tận, một lúc sau ông ta bừng tỉnh.
“Đội quân này của gia tộc Lâm Thị… quá rời rạc!”.
“Đúng, rời rạc! Nếu bọn họ đã lấy được Hồng Mông Huyền Thiết thì nhất định sẽ vô cùng cảnh giác, cẩn thận từng bước, nhưng bọn họ lại không. Ngược lại, bọn họ buông lỏng kỷ luật, đội hình phân tán, hoàn toàn không có vẻ gì đã lấy được Hồng Mông Huyền Thiết. Cho nên, Hồng Mông Huyền Thiết chắc chắn không nằm trên người bọn họ! Đội ngũ này chỉ dùng để nhử chúng ta, đội ngũ thật sự đang vận chuyển Hồng Mông Huyền Thiết ắt hẳn sắp về đến gia tộc Lâm Thị rồi!”, Lâm Chính sốt sắng nói.
Người xung quanh nghe vậy, trong lòng kinh hãi.
“Mãn Long Cốc!”.
Lúc này, chuyên gia phân tích hàng đầu đột nhiên ngẩng đầu lên, vội nói: “Nếu đội ngũ còn lại muốn rút quân về gia tộc Lâm Thị chắc chắn sẽ đi theo hướng Mãn Long Cốc!”.
“Từ Thiên! Lập tức chuyển hướng, đi Mãn Long Cốc!”, Lâm Chính hét lên.
“Cậu Lâm, ở đó không có chỗ để máy bay hạ cánh!”.
Từ Thiên muốn khóc.
“Không cần hạ cánh, đến Mãn Long Cốc tôi sẽ nhảy xuống!”.
Lâm Chính hét to.
Từ Thiên sửng sốt, ngơ ngác gật đầu.
Khoảng nửa tiếng sau, máy bay đã dừng ở Mãn Long Cốc.
“Mau mở cửa khoang máy bay, chúng ta sẽ nhảy xuống!”.
Lâm Chính chuẩn bị sẵn sàng, đâm châm bạc lên khắp người mình, tăng cường thực lực, sau đó lại lấy vài túi châm ra, mở nó ra, vung tay.
Vèo vèo vèo…
Những cây châm bạc như luồng sáng bay về phía các cao thủ ở xung quanh, châm lên người họ.
Ngay sau đó, thực lực mấy người Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương, Trương Thất Dạ, Băng Thượng Quân tăng lên điên cuồng, khí tức mỗi người đều mạnh đến nghịch thiên.
Lần này, Lâm Chính không định giữ lại gì nữa.
Đám người của gia tộc Lâm Thị chắc chắn là những người có thực lực ghê gớm.
Một khi bất cẩn có thể sẽ không ngóc đầu lên được nữa.
“Cậu Lâm!”.
Từ Thiên thò đầu ra từ khoang lái.
Lâm Chính gật đầu, người bên cạnh mở cửa máy bay, dòng khí lọt vào trong.
Anh không do dự, nhảy ra khỏi máy bay, đáp xuống Mãn Long Cốc.
Các cao thủ Dương Hoa theo sát sau anh.
Ầm ầm ầm ầm…
Tiếng rơi mạnh vang lên ở khu rừng bên ngoài Mãn Long Cốc.
Chim chóc kinh hoảng bay đi.
Mọi người bình an vô sự, nhưng khi đáp xuống đất thì nhìn xung quanh, vô cùng cảnh giác.
“Cậu Lâm, chúng ta mai phục trong Mãn Long Cốc, ôm cây đợi thỏ đi!”.
Trương Thất Dạ thấy xung quanh không có động tĩnh, cảm thấy có lẽ người của gia tộc Lâm Thị vẫn chưa đến nơi, lập tức nói.
“Không! Đừng đặt bẫy trong Mãn Long Cốc. Địa hình trong cốc chật hẹp, hơn nữa ánh sáng mờ tối, dù là ai vào trong cốc cũng sẽ nâng cao cảnh giác một trăm hai mươi lần, cực kỳ đề phòng. Nếu chúng ta đặt bẫy trong cốc, ngược lại sẽ rất khó giải quyết. Cao thủ gia tộc Lâm Thị có cảnh giác, chúng ta chưa chắc có thể đánh thắng bọn họ!”.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, nói: “Chúng ta ra ngoài đặt bẫy!”.
“Phía sau Mãn Long Cốc sao?”, Băng Thượng Quân ngạc nhiên hỏi.
“Đúng!”.
“Không tồi! Giáo chủ đúng là trí dũng song toàn!”, Nguyên Tinh lập tức tán tụng.
“Đi!”.
Lâm Chính chẳng màng quan tâm ông ta, lập tức chạy ra sau Mãn Long Cốc.
Mãn Long Cốc có độ dài khoảng 1,5 km.
Nếu không đi theo lối này mà lựa chọn leo núi thì phải đi thêm mấy chục cây số.
Mọi người đi qua khe núi dài, đến bên ngoài một sườn đồi ở bên ngoài Mãn Long Cốc, tìm chỗ ẩn trốn, im lặng chờ đợi.
Chỉ để lại một người trong khe núi, đó là Băng Thượng Quân.
Anh ta đứng ở lối vào, một tay cầm bộ đàm, một tay cầm kính viễn vọng, không ngừng nhìn ra bốn phía xem xét xung quanh.
Nhưng xung quanh yên ắng vô cùng.
Trừ những động vật nhỏ trong rừng ra, không có động tĩnh nào khác.
Cho đến lúc này.
Soạt!
Trong khu rừng nhỏ ở phía xa vang lên tiếng động.
Băng Thượng Quân hít sâu một hơi, lập tức ẩn nấp.
Một võ giả mặc áo màu xanh đi giữa không trung, tiến về phía Mãn Long Cốc.
“Có người đến rồi! Nhưng… chỉ có một người…”.
Băng Thượng Quân vội vàng thông báo qua bộ đàm.
“Một người?”.
Mọi người ở sườn đồi phía sau sơn cốc nghi hoặc không thôi.
“Có lẽ là người gia tộc Lâm Thị phái đến thám thính tình hình, cẩn thận một chút, đừng để người đó phát hiện!”, Lâm Chính khẽ nói.
Băng Thượng Quân gật đầu, tắt bộ đàm, yên tĩnh chờ đợi.
Quả nhiên!
Người đó đi một mình vào trong Mãn Long Cốc, tìm kiếm một vòng, thấy không có gì khác thường mới quay trở về khu rừng nhỏ.
Chốc lát sau, một đội ngũ gồm mười hai người bước nhanh vào Mãn Long Cốc.
Đây rõ ràng là đội ngũ của gia tộc Lâm Thị!
Chương 2359: Độc nhân?
“Đến thật rồi!”.
“Cậu Lâm thật là anh minh!”.
“Xem ra bọn họ thật sự đã lấy được Hồng Mông Huyền Thiết! Coi như chúng ta không uổng công”.
Mọi người kích động không thôi.
Nhưng Lâm Chính lại nhíu mày, ngẩng đầu nhìn, Trương Thất Dạ cũng có vẻ mặt đó.
“Cảm nhận được rồi à?”, Lâm Chính khẽ nói.
“Ừ”.
Trương Thất Dạ khẽ gật đầu: “Gia tộc Lâm Thị mạnh tay thật, lại phái một tồn tại đáng sợ như vậy đi. Cậu Lâm, dù chúng ta có đặt bẫy, trận này cũng không dễ đánh!”.
“Không dễ đánh cũng phải đánh, mọi người cứ liều cả mạng sống là được. Dù gãy tay gãy chân, thậm chí là chết, tôi cũng bảo đảm có thể cứu sống mọi người”, Lâm Chính nói.
“Được!”.
Mọi người gật đầu, trong mắt tràn ngập vẻ quyết tuyệt.
Lúc này, trong bộ đàm vang lên tiếng của Băng Thượng Quân.
“Thần y Lâm, bọn họ đến rồi!”.
Mọi người cảnh giác.
Lâm Chính phất tay, mọi người lập tức tản ra, nấp ở bên ngoài cửa cốc.
Chỉ thấy nơi cửa cốc có bóng người xao động, sau đó một nhóm người thận trọng đi vào.
Vừa ra khỏi cửa cốc, bọn họ đã tăng tốc chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay khi bọn họ vừa đến gần sườn đồi.
Vèo vèo vèo vèo…
Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương và những người khác đang mai phục lao ra tấn công, dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết bảy người nhà họ Lâm.
“Có mai phục!”.
Những người còn lại của nhà họ Lâm biến sắc, lập tức vây xung quanh người đàn ông trung niên ở giữa.
Người đàn ông trung niên để râu quai nón, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lạnh băng.
Ông ta không hoảng hốt, mà thản nhiên nhìn những người xông đến, không biểu lộ cảm xúc, hỏi: “Các người là ai?”.
“Tôi cũng giống các ông, cũng họ Lâm”.
Lâm Chính chậm rãi đi tới, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, trả lời.
Người đàn ông trung niên liếc nhìn Lâm Chính, ánh mắt nghiêm túc: “Lẽ nào cậu… chính là thần y Lâm?”.
“Giao thứ đó cho tôi đi”.
Lâm Chính đưa tay ra.
“Không ngờ thần y Lâm lại chặn đường tới được đây, xem ra cậu hiểu rõ hành động của người nhà họ Lâm chúng tôi”, người đàn ông trung niên lạnh nhạt nói.
“Cũng tạm, giao hay không giao?”.
Lâm Chính không muốn lãng phí thời gian, anh tin rằng nhà họ Lâm chắc chắn sẽ phái viện binh tiếp ứng. Nếu viện binh của nhà họ Lâm tới đây, mọi chuyện sẽ hỏng bét.
Người đàn ông trung niên không đáp lại, chỉ nhìn về phía cao thủ nhà họ Lâm ở xung quanh.
Các cao thủ hiểu ý, đồng loạt gào lên, xông về phía đám người Nguyên Tinh.
Ai nấy ôm quyết tâm liều chết tấn công.
Mọi người không kịp đề phòng, bị đánh không kịp trở tay.
Người đàn ông trung niên đột nhiên rút lui, lùi vào trong cốc.
“Không hay, cậu Lâm, ông ta muốn bỏ chạy!”, Trương Thất Dạ hét lên, lập tức đuổi theo.
Lâm Chính tỏ ra nghiêm nghị, thân mình như rồng lao về phía đó.
Sát ý lan ra.
Chỉ trong chớp mắt anh đã tiếp cận người đàn ông trung niên, đánh tới một chưởng.
Sức mạnh tàn bạo ập đến.
Ầm!
Đúng lúc đó, quanh người đàn ông trung niên nổ ra một làn khói độc màu xanh sẫm, che phủ Lâm Chính và Trương Thất Dạ.
“A!”.
Trương Thất Dạ hét lên đau đớn.
Lúc phản ứng lại được, ông ta đã ngã xuống đất, da thịt toàn thân bị ăn mòn.
“Đây là khói độc!”, Nguyên Tinh kinh ngạc la lên.
“Mọi người đừng lại gần, để tôi chiến đấu với ông ta!”.
Lâm Chính hét lên, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên.
Người đàn ông điên cuồng thôi thúc khí độc, mỗi một tấc da thịt giống như máy phun sương.
Hơn nữa, ông ta đứng ở lối vào cốc, gió thổi qua, khí độc mượn sức gió cuốn về phía mọi người.
Trong chớp mắt, Lâm Chính đã hiểu ra mọi chuyện.
“Ông là… độc nhân?”.
Chương 2360: Thử độc của tôi đi
Nhà họ Lâm giỏi về y đạo. Lâm Chính biết rõ điều đó. Còn gia chủ Lâm Thị thì càng không phải nói tới. Kiến thức cơ bản về y thuật mà Lâm Chính có được bắt nguồn từ nhà họ Lâm. Hơn nữa nhà họ Lâm cũng cất giấu rất nhiều sách vè y thuật cổ. Lâm Chính không cho rằng nhà họ Lâm lại không có đại y tuyệt thế.
Thế nhưng anh không ngờ nhà họ Lâm còn tạo ra cả độc nhân. Đây là một thủ đoạn luyện chế vô cùng tàn nhẫn. Để tạo ra độc nhân không chỉ phải chịu đựng sự hành hạ khác người mà còn phải thích ứng với cả các loại tế phẩm. Mà những loại tế phẩm này lại chính là người sống.
Thế nhưng không phải tất cả người sống đều có thể trở thành nguyên liệu luyện chế ra độc nhân mà cần phải do nhiều yếu tố kết hợp tạo thành. Người sống làm tế phẩm phù hợp nhất với độc nhân chính là con cháu.
Nếu như gia chủ Lâm Thị không tốn quá nhiều nhân lực, tài lực đi tìm tế phẩm thì chắc chắc độc nhân này sẽ phải giết chết con cháu của mình để có thể biến mình thành độc nhân. Vì chỉ có con cháu mới có các tiêu chuẩn phù hợp với chính cơ thể của độc nhân.
Thế nhưng hổ dữ còn không ăn thịt con mà. Sau những người này có thể tàn nhẫn như vậy chứ?
“Tản ra”, Lâm Chính bị độc khí xâm nhập, không còn tiếp tục phòng ngự hay tấn công nữa mà chỉ gầm lên với Nguyên Tinh và Trương Thất Dạ ở phía sau. Đám đông bị độc khí ăn vào da thịt, người be bét máu, nào dám do dự. Bọn họ quay đầu bỏ chạy.
Các cao thủ nhà họ Lâm cũng không hề đuổi theo mà chỉ quay lại trợ lực cho người đàn ông trung niên kia. Thế nhưng bọn họ không phải là độc nhân, người đàn ông lại đang đứng đầu gió, độc khí mà ông ta phát ra đi theo gió phủ lên cả không gian khiến bọn họ không dám tiếp cận. Đành đứng từ xa sẵn sàng tiêu diệt Lâm Chính.
Có vẻ như người đàn ông trung niên không biết được cơ thể của Lâm Chính đáng sợ tới mức nào. Đợi đám người Nguyên Tinh rời đi, Lâm Chính ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên và bước tới.
“Hả!”, người đàn ông trung niên hít một hơi thật sâu, sắc mặt tối sầm. Ông ta hét lớn.
Độc khí phóng ra từ cơ thể của ông ta đổi màu, hóa thành màu đỏ máu. Độc lực mạnh tới mức có thể khiến một con người tan chảy. Những cao thủ khác của nhà họ Lâm tái mặt, vội vàng lùi lại, đồng thời bịt mũi, không dám hít khí độc vào người.
“Đây là Huyết Độc”.
Lâm Chính cảm nhận được độc lực trên người mình. Anh chỉ điềm đạm nói: “Chỉ có độc nhân cấp độ ba mới có thể phóng ra được độc lực như thế này. Xem ra, phải có ba người sống làm tế phẩm thì ông mới có thể luyện ra được cơ thể này rồi”.
“Cậu biết nhiều vậy cơ à”.
Người độc nhân kia kinh ngạc, gầm lên: “Xem ra huyết độc không giết nổi cậu rồi. Nếu đã vậy thì để tôi cho cậu thưởng thức Tử Độc nhé. Phóng ra”.
Bùm! Người đàn ông phát ra độc lực, tỏa ra khắp bốn phía. Lần này độc lực mà ông ta phóng ra có đủ màu. Hồng và xanh, xanh rồi đen...
Nó giống như nước thải ra từ ống cống, tạo ra một màu sắc chết chóc khắp không gian. Cả khu vực bị nhiễm độc này, có lẽ hàng nghìn năm nữa con người cũng không thể đến gần, nếu không sẽ bị ăn mòn mà chết.
Thế nhưng Lâm Chính vẫn không quan tâm. Độc nhân trố tròn mắt: “Không...không thể nào...tử độc cấp độ bốn của tôi...mà cậu cũng không coi ra gì sao? Cậu...rốt cuộc là ai vậy...Rốt cuộc cơ thể cậu là gì vậy?"
“Tử Độc à? Ông đã giết tới bốn đứa con của mình sao?”, Lâm Chính nói.
“Bớt nói nhảm lại, chết đi cho tôi”, độc nhân cảm thấy không cam tâm, chỉ gào lên định chiến đấu tiếp. Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên giơ tay lên.
“Thử độc của tôi đi”.
“Cái gì?”, độc nhân bàng hoàng.
Một giây sau, cơ thể Lâm Chính khẽ di chuyển. Anh tiếp cận người đàn ông trung niên, đồng thời cơ thể cũng phát ra độc lực cực mạnh, bao trùm lấy toàn bộ người đàn ông.
“Không hay rồi, đại nhân gặp nguy hiểm rồi”.
“Phải làm sao đây”.
“Vì nhà họ Lâm, lao vào cứu đại nhân thôi”, các cao thủ nhà họ Lâm ý thức được tình hình không ổn bèn gầm lên lao vào vùng khí độc. Nhưng khi bọn họ vừa lao vào thì đã ý thức được sự bất ổn thật sự.
“Độc tố này...”, bọn họ đau khổ gào thét, nhưng chưa kịp nói ra câu nào thì đã ngã rầm ra đất, từ từ phân rã, chết ngay lập tức.
“Bố, sao con dám nói dối bố được chứ?”, Trí Băng Thanh vội nói.
“U Minh Sát Khu… U Minh Sát Khu… Người dùng hơn một triệu loại độc dược mà không chết mới có thể luyện được cơ thể đáng sợ đó!”.
“Nghe nói cơ thể đó đã không phải cơ thể người trần, mà đã có thể sánh ngang với cơ thể bất tử bất diệt của địa phủ u minh! Một người thế tục chỉ mới hai mươi mấy tuổi, vì sao lại có năng lực như vậy? Mỗi ngày cậu ta dùng độc được làm cơm ăn sao?”.
Thánh Y Giả nhíu mày, lẩm bẩm.
Ông ta hiểu sự đáng sợ của U Minh Sát Khu, chỉ người ngoan cường trong truyền thuyết mới có cơ hội rèn luyện thân xác đó.
Nhưng chỉ ngoan cường thôi thì chưa đủ, mạng cũng phải đủ cứng!
Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu người chết trên con đường tu luyện U Minh Sát Khu…
“Bố, chuyện này đã ngã ngũ, cam kết đã ký, con gái thực sự lực bất tòng tâm. Hi vọng bố đừng gây khó dễ cho cô gái nhà họ Lạc đó nữa, nếu không, vô duyên vô cớ rước về một kẻ địch mạnh có U Minh Sát Khu thì lợi bất cập hại!”, Trí Băng Thanh khuyên nhủ.
“Con gái, rốt cuộc kẻ đó có U Minh Sát Khu hay không còn phải điều tra thêm. Đây không phải cơ thể bình thường, một người mới hơn hai mươi tuổi sao có thể có được? Có lẽ con bị người ta lừa rồi!”, Thánh Y Giả vẫn không dám tin.
“Chuyện đó…”.
“Nhưng con gái à, nếu những gì con nói là thật, dù cho người đó không có U Minh Sát Khu cũng sẽ là một nhân tài hiếm có!”.
Thánh Y Giả nhìn tờ giấy cam kết trong tay mình, trong mắt đột nhiên lóe lên tia sáng kỳ dị, hạ giọng nói: “Con gái nhà họ Lạc thì thôi bỏ qua, bố sẽ tìm một vật phẩm thay thế khác”.
“Vâng thưa bố!”.
“Nhưng bố không định hủy tờ giấy cam kết này”, Thánh Y Giả lại nói.
“Cái gì?”.
Trí Băng Thanh sửng sốt.
“Vị thần y Lâm này là một thiên tài yêu nghiệt, có lẽ bố có thể lợi dụng tờ giấy cam kết này của con trói cậu ta vào sơn trang Thánh Y!”, Thánh Y Giả thản nhiên cười nói.
Trí Băng Thanh nghe vậy, kinh ngạc lùi về sau, run giọng nói: “Bố, bố đang nói…”.
“Con mau phái người đi thông báo cho thần y Lâm, nói với cậu ta, bố cho cậu ta hai lựa chọn! Một là đưa con gái nhà họ Lạc đến đây, hai là để cậu ta tự mình đến đây, cưới con!”, Thánh Y Giả cười nói.
“Cái gì? Bố… làm vậy sao được?”.
Trí Băng Thanh vô cùng sửng sốt, vội vàng nói: “Nếu vậy chẳng phải sẽ đắc tội với người của Huyền Thanh Các hay sao?”.
Thật ra theo Trí Băng Thanh thấy, với thực lực và ngoại hình của thần y Lâm, có thể gả cho anh cũng không tệ.
Nhưng so với Hình Thư Trường, cậu chủ của Huyền Thanh Các, thần y Lâm thực sự kém quá xa!
Chưa nói tới Hình Thư Trường cũng có vẻ ngoài tuấn tú, tuy không bằng thần y Lâm, nhưng hắn có một điểm mà thần y Lâm có thế nào cũng không thể so bì.
Đó là thân phận của Hình Thư Trường!
Hắn là con trai của các chủ Huyền Thanh Các, người thừa kế tương lai của Huyền Thanh Các!
Nếu Trí Băng Thanh có thể gả cho Hình Thư Trường, rất có khả năng sau này sẽ ngồi lên vị trí vợ các chủ!
Chỉ một thần y nho nhỏ của thế tục làm sao có thể so sánh với Huyền Thanh Các quyền thế ngút trời, thực lực lớn mạnh?
Trí Băng Thanh khao khát vị trí vợ các chủ Huyền Thanh Các quyền thế ngút trời kia, sao có thể đi làm vợ của một thầy thuốc Đông y ở giới thế tục?
“Con gái, sao con lại ngốc như vậy? Bố chỉ tương kế tựu kế, không phải để con gả đi thật. Một bác sĩ nho nhỏ ở thế tục sao có thể so sánh với Huyền Thanh Các? Bố chỉ xem trọng tài năng của thần y Lâm. Con chỉ cần làm theo lời bố nói, đợi thần y Lâm đến đây, đương nhiên bố sẽ có cách giữ cậu ta ở lại sơn trang Thánh Y, cống hiến cho sơn trang chúng ta!”, Thánh Y Giả cười nói.
Trí Băng Thanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn hơi do dự.
“Nếu là như vậy... con gái sẽ đi làm ngay”.
“Lần này đừng để bố thất vọng!”.
“Vâng thưa bố!”.
Chương 2357: Trúng kế rồi
Lâm Chính nghỉ ngơi ở nhà họ Lạc một ngày, đợi ra khỏi nhà, tinh thần đã sảng khoái, sắc mặt hồng hào.
Lạc Thiên thấy vậy, tâm trạng căng thẳng mới được thả lỏng.
Cô ấy vốn còn định nói chuyện với Lâm Chính, nhưng đúng lúc Trương Thất Dạ gọi tới.
Lâm Chính nghe máy, vẻ mặt hơi căng thẳng, lập tức tạm biệt Lạc Thiên, đi đến chỗ Trương Thất Dạ.
“Có tin tức rồi!”.
Trong trang viên, Trương Thất Dạ hô to, lấy nhiều tấm ảnh từ một túi tài liệu, trải ra bàn.
“Hiện nay có ba thế lực gia tộc quay về sớm nhất là Cuồng Sư Tông, Tinh Hải Phái và gia tộc Lâm Thị!”.
“Đây là hình ảnh do người của chúng ta chụp được lúc bọn họ rút quân”.
“Nhìn trên hình, có vẻ bọn họ đều bị thương nặng, không thể tiếp tục tìm kiếm Hồng Mông Huyền Thiết nên mới rút về”.
“Tuyến đường rút về đều là đường nhỏ, bây giờ bọn họ đều đã đi vào các tỉnh có thế lực của gia tộc mình”.
Trương Thất Dạ vừa nói vừa đẩy ảnh chụp tới.
Lâm Chính quan sát kỹ mỗi một tấm ảnh.
Bởi vì là ảnh chụp lén nên có vài bức ảnh không được rõ lắm.
Từ trên ảnh có thể thấy, ba thế lực này đều bị thương vong nặng nề, gia tộc Lâm Thị chỉ còn mấy chục người trở về.
Phải biết rằng Trương Thất Dạ nhận được tin từ gia tộc Lâm Thị là lần này bọn họ đã phái ba trăm cao thủ tuyệt đỉnh đến hoang mạc Đại Tây tìm kiếm Hồng Mông Huyền Thiết.
Thế mà lại chết hết chỉ còn mấy chục người… thê thảm đến mức nào?
Hai thế lực kia thì đỡ hơn một chút, nhưng cũng thương vong hơn một nửa.
Lâm Chính nhìn chằm chằm vết thương một lúc lâu, ánh mắt nghiêm nghị, trầm giọng lên tiếng.
“Bây giờ người của gia tộc Lâm Thị đã đi đến đâu?”.
“Theo phân tích, có lẽ là đã vào trong tỉnh Thiên Hành…”.
“Mau! Lập tức đến tỉnh Thiên Hành chặn bọn họ lại!”, Lâm Chính quát lên.
Trương Thất Dạ sửng sốt: “Thần y Lâm, chẳng lẽ… đội quân gia tộc Lâm Thị rút lui là ngụy trang?”.
“Rất có khả năng là vậy! Phân tích vết thương qua ảnh này có thể thấy, vết thương của Cuồng Sư Tông và Tinh Hải Phái rất tự nhiên, không giống như tự tạo ra, mà có lẽ là thật sự đã trải qua chém giết tạo nên, hơn nữa tinh thần bọn họ cũng rất sợ hãi hoảng hốt, không giống như đang diễn kịch, cho nên chắc chắn không phải vì bọn họ lấy được Hồng Mông Huyền Thiết mà như vậy, có thể loại trừ bọn họ!”.
“Còn cao thủ của gia tộc Lâm Thị, tuy vết thương của bọn họ có những chỗ trông cũng tự nhiên, nhưng phần lớn vết thương trên người họ trông như cố tình tạo ra. Rất rõ ràng, bọn họ cố ý làm mình bị thương, khiến người khác tưởng rằng bọn họ cũng bị thương nặng nề nên rút lui. Trên thực tế, bọn họ đã lấy được Hồng Mông Huyền Thiết!”.
“Chúng ta phải chặn bọn họ lại ngay, nếu để bọn họ mang Hồng Mông Huyền Thiết về gia tộc Lâm Thị thì không xong”.
Lâm Chính khẽ quát.
Trương Thất Dạ kinh hãi, lập tức triệu tập đám người Từ Thiên, Nguyên Tinh nhanh chóng đi đến tỉnh Thiên Hành.
Chẳng mấy chốc, Mã Hải đã chuẩn bị sẵn chuyên cơ, đoàn người lập tức lên đường.
Trên máy bay, Lâm Chính tỏ ra cực kỳ sốt sắng, không ngừng hối thúc máy bay bay nhanh lên.
“Chủ tịch Lâm, nhanh hết mức rồi”.
Từ Thiên lau mồ hôi.
Ông ta không thể hiểu được tâm trạng của Lâm Chính.
Suy cho cùng ông ta cũng không biết, một khi vật này rơi vào tay gia tộc Lâm Thị, được gia tộc Lâm Thị luyện chế thành vũ khí, Lâm Chính sẽ rơi vào thế yếu tuyệt đối.
Từ lời nói của Thần Hỏa Tôn Giả có thể thấy, ngay cả ông ta cũng không dám đối đầu với uy lực của Hồng Mông Huyền Thiết.
Trước mặt thần binh tuyệt thế, những thủ đoạn của Lâm Chính sẽ vô cùng yếu ớt.
“Phải cướp Hồng Mông Huyền Thiết về!”.
“Phải chặn bọn họ lại!”.
Lâm Chính nhìn ra bên ngoài máy bay, không ngừng lẩm bẩm.
Nhưng ngay sau đó anh đột nhiên khựng lại, dường như nghĩ tới chuyện gì, bỗng lấy mấy bức ảnh đó ra, quan sát lại lần nữa.
Đồng tử Lâm Chính lập tức mở lớn, sắc mặt trắng nhợt, la lên thất thanh: “Không hay, trúng kế rồi…”.
Chương 2358: Mãn Long Cốc
“Chuyên gia phân tích! Chuyên gia phân tích đâu rồi?”.
Lâm Chính hoàn hồn, hô lên.
Mọi người giật mình.
“Cậu Lâm, sao… sao thế?”.
Trương Thất Dạ gọi đoàn chuyên gia phân tích đến, sửng sốt hỏi.
“Đừng đến tỉnh Thiên Hành! Chúng ta trúng kế rồi, trúng kế điệu hổ ly sơn rồi! Mau, chuyên gia phân tích lập tức phân tích cho tôi, có phải gia tộc Lâm Thị còn con đường nào khác để rút lui an toàn hay không? Mau!”, Lâm Chính hét lên.
Mọi người sợ hãi.
“Bản đồ! Mau đem bản đồ tới đây!”.
Chuyên gia phân tích hàng đầu vội hô lên.
Mọi người lấy bản đồ ra, trải xuống đất.
“Cậu Lâm, rốt cuộc… chuyện là sao?”, Trương Thất Dạ khó hiểu hỏi.
“Tôi sơ ý quá rồi! Tôi chỉ chú ý đến vết thương trên người bọn họ mà không chú ý đến tư thế đứng của bọn họ, ánh mắt của bọn họ, thậm chí là đội hình của bọn họ…”.
Lâm Chính nghiến chặt răng, đáp.
Trương Thất Dạ sửng sốt, lập tức cầm mấy bức ảnh kia lên xem tường tận, một lúc sau ông ta bừng tỉnh.
“Đội quân này của gia tộc Lâm Thị… quá rời rạc!”.
“Đúng, rời rạc! Nếu bọn họ đã lấy được Hồng Mông Huyền Thiết thì nhất định sẽ vô cùng cảnh giác, cẩn thận từng bước, nhưng bọn họ lại không. Ngược lại, bọn họ buông lỏng kỷ luật, đội hình phân tán, hoàn toàn không có vẻ gì đã lấy được Hồng Mông Huyền Thiết. Cho nên, Hồng Mông Huyền Thiết chắc chắn không nằm trên người bọn họ! Đội ngũ này chỉ dùng để nhử chúng ta, đội ngũ thật sự đang vận chuyển Hồng Mông Huyền Thiết ắt hẳn sắp về đến gia tộc Lâm Thị rồi!”, Lâm Chính sốt sắng nói.
Người xung quanh nghe vậy, trong lòng kinh hãi.
“Mãn Long Cốc!”.
Lúc này, chuyên gia phân tích hàng đầu đột nhiên ngẩng đầu lên, vội nói: “Nếu đội ngũ còn lại muốn rút quân về gia tộc Lâm Thị chắc chắn sẽ đi theo hướng Mãn Long Cốc!”.
“Từ Thiên! Lập tức chuyển hướng, đi Mãn Long Cốc!”, Lâm Chính hét lên.
“Cậu Lâm, ở đó không có chỗ để máy bay hạ cánh!”.
Từ Thiên muốn khóc.
“Không cần hạ cánh, đến Mãn Long Cốc tôi sẽ nhảy xuống!”.
Lâm Chính hét to.
Từ Thiên sửng sốt, ngơ ngác gật đầu.
Khoảng nửa tiếng sau, máy bay đã dừng ở Mãn Long Cốc.
“Mau mở cửa khoang máy bay, chúng ta sẽ nhảy xuống!”.
Lâm Chính chuẩn bị sẵn sàng, đâm châm bạc lên khắp người mình, tăng cường thực lực, sau đó lại lấy vài túi châm ra, mở nó ra, vung tay.
Vèo vèo vèo…
Những cây châm bạc như luồng sáng bay về phía các cao thủ ở xung quanh, châm lên người họ.
Ngay sau đó, thực lực mấy người Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương, Trương Thất Dạ, Băng Thượng Quân tăng lên điên cuồng, khí tức mỗi người đều mạnh đến nghịch thiên.
Lần này, Lâm Chính không định giữ lại gì nữa.
Đám người của gia tộc Lâm Thị chắc chắn là những người có thực lực ghê gớm.
Một khi bất cẩn có thể sẽ không ngóc đầu lên được nữa.
“Cậu Lâm!”.
Từ Thiên thò đầu ra từ khoang lái.
Lâm Chính gật đầu, người bên cạnh mở cửa máy bay, dòng khí lọt vào trong.
Anh không do dự, nhảy ra khỏi máy bay, đáp xuống Mãn Long Cốc.
Các cao thủ Dương Hoa theo sát sau anh.
Ầm ầm ầm ầm…
Tiếng rơi mạnh vang lên ở khu rừng bên ngoài Mãn Long Cốc.
Chim chóc kinh hoảng bay đi.
Mọi người bình an vô sự, nhưng khi đáp xuống đất thì nhìn xung quanh, vô cùng cảnh giác.
“Cậu Lâm, chúng ta mai phục trong Mãn Long Cốc, ôm cây đợi thỏ đi!”.
Trương Thất Dạ thấy xung quanh không có động tĩnh, cảm thấy có lẽ người của gia tộc Lâm Thị vẫn chưa đến nơi, lập tức nói.
“Không! Đừng đặt bẫy trong Mãn Long Cốc. Địa hình trong cốc chật hẹp, hơn nữa ánh sáng mờ tối, dù là ai vào trong cốc cũng sẽ nâng cao cảnh giác một trăm hai mươi lần, cực kỳ đề phòng. Nếu chúng ta đặt bẫy trong cốc, ngược lại sẽ rất khó giải quyết. Cao thủ gia tộc Lâm Thị có cảnh giác, chúng ta chưa chắc có thể đánh thắng bọn họ!”.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, nói: “Chúng ta ra ngoài đặt bẫy!”.
“Phía sau Mãn Long Cốc sao?”, Băng Thượng Quân ngạc nhiên hỏi.
“Đúng!”.
“Không tồi! Giáo chủ đúng là trí dũng song toàn!”, Nguyên Tinh lập tức tán tụng.
“Đi!”.
Lâm Chính chẳng màng quan tâm ông ta, lập tức chạy ra sau Mãn Long Cốc.
Mãn Long Cốc có độ dài khoảng 1,5 km.
Nếu không đi theo lối này mà lựa chọn leo núi thì phải đi thêm mấy chục cây số.
Mọi người đi qua khe núi dài, đến bên ngoài một sườn đồi ở bên ngoài Mãn Long Cốc, tìm chỗ ẩn trốn, im lặng chờ đợi.
Chỉ để lại một người trong khe núi, đó là Băng Thượng Quân.
Anh ta đứng ở lối vào, một tay cầm bộ đàm, một tay cầm kính viễn vọng, không ngừng nhìn ra bốn phía xem xét xung quanh.
Nhưng xung quanh yên ắng vô cùng.
Trừ những động vật nhỏ trong rừng ra, không có động tĩnh nào khác.
Cho đến lúc này.
Soạt!
Trong khu rừng nhỏ ở phía xa vang lên tiếng động.
Băng Thượng Quân hít sâu một hơi, lập tức ẩn nấp.
Một võ giả mặc áo màu xanh đi giữa không trung, tiến về phía Mãn Long Cốc.
“Có người đến rồi! Nhưng… chỉ có một người…”.
Băng Thượng Quân vội vàng thông báo qua bộ đàm.
“Một người?”.
Mọi người ở sườn đồi phía sau sơn cốc nghi hoặc không thôi.
“Có lẽ là người gia tộc Lâm Thị phái đến thám thính tình hình, cẩn thận một chút, đừng để người đó phát hiện!”, Lâm Chính khẽ nói.
Băng Thượng Quân gật đầu, tắt bộ đàm, yên tĩnh chờ đợi.
Quả nhiên!
Người đó đi một mình vào trong Mãn Long Cốc, tìm kiếm một vòng, thấy không có gì khác thường mới quay trở về khu rừng nhỏ.
Chốc lát sau, một đội ngũ gồm mười hai người bước nhanh vào Mãn Long Cốc.
Đây rõ ràng là đội ngũ của gia tộc Lâm Thị!
Chương 2359: Độc nhân?
“Đến thật rồi!”.
“Cậu Lâm thật là anh minh!”.
“Xem ra bọn họ thật sự đã lấy được Hồng Mông Huyền Thiết! Coi như chúng ta không uổng công”.
Mọi người kích động không thôi.
Nhưng Lâm Chính lại nhíu mày, ngẩng đầu nhìn, Trương Thất Dạ cũng có vẻ mặt đó.
“Cảm nhận được rồi à?”, Lâm Chính khẽ nói.
“Ừ”.
Trương Thất Dạ khẽ gật đầu: “Gia tộc Lâm Thị mạnh tay thật, lại phái một tồn tại đáng sợ như vậy đi. Cậu Lâm, dù chúng ta có đặt bẫy, trận này cũng không dễ đánh!”.
“Không dễ đánh cũng phải đánh, mọi người cứ liều cả mạng sống là được. Dù gãy tay gãy chân, thậm chí là chết, tôi cũng bảo đảm có thể cứu sống mọi người”, Lâm Chính nói.
“Được!”.
Mọi người gật đầu, trong mắt tràn ngập vẻ quyết tuyệt.
Lúc này, trong bộ đàm vang lên tiếng của Băng Thượng Quân.
“Thần y Lâm, bọn họ đến rồi!”.
Mọi người cảnh giác.
Lâm Chính phất tay, mọi người lập tức tản ra, nấp ở bên ngoài cửa cốc.
Chỉ thấy nơi cửa cốc có bóng người xao động, sau đó một nhóm người thận trọng đi vào.
Vừa ra khỏi cửa cốc, bọn họ đã tăng tốc chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay khi bọn họ vừa đến gần sườn đồi.
Vèo vèo vèo vèo…
Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương và những người khác đang mai phục lao ra tấn công, dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết bảy người nhà họ Lâm.
“Có mai phục!”.
Những người còn lại của nhà họ Lâm biến sắc, lập tức vây xung quanh người đàn ông trung niên ở giữa.
Người đàn ông trung niên để râu quai nón, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lạnh băng.
Ông ta không hoảng hốt, mà thản nhiên nhìn những người xông đến, không biểu lộ cảm xúc, hỏi: “Các người là ai?”.
“Tôi cũng giống các ông, cũng họ Lâm”.
Lâm Chính chậm rãi đi tới, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, trả lời.
Người đàn ông trung niên liếc nhìn Lâm Chính, ánh mắt nghiêm túc: “Lẽ nào cậu… chính là thần y Lâm?”.
“Giao thứ đó cho tôi đi”.
Lâm Chính đưa tay ra.
“Không ngờ thần y Lâm lại chặn đường tới được đây, xem ra cậu hiểu rõ hành động của người nhà họ Lâm chúng tôi”, người đàn ông trung niên lạnh nhạt nói.
“Cũng tạm, giao hay không giao?”.
Lâm Chính không muốn lãng phí thời gian, anh tin rằng nhà họ Lâm chắc chắn sẽ phái viện binh tiếp ứng. Nếu viện binh của nhà họ Lâm tới đây, mọi chuyện sẽ hỏng bét.
Người đàn ông trung niên không đáp lại, chỉ nhìn về phía cao thủ nhà họ Lâm ở xung quanh.
Các cao thủ hiểu ý, đồng loạt gào lên, xông về phía đám người Nguyên Tinh.
Ai nấy ôm quyết tâm liều chết tấn công.
Mọi người không kịp đề phòng, bị đánh không kịp trở tay.
Người đàn ông trung niên đột nhiên rút lui, lùi vào trong cốc.
“Không hay, cậu Lâm, ông ta muốn bỏ chạy!”, Trương Thất Dạ hét lên, lập tức đuổi theo.
Lâm Chính tỏ ra nghiêm nghị, thân mình như rồng lao về phía đó.
Sát ý lan ra.
Chỉ trong chớp mắt anh đã tiếp cận người đàn ông trung niên, đánh tới một chưởng.
Sức mạnh tàn bạo ập đến.
Ầm!
Đúng lúc đó, quanh người đàn ông trung niên nổ ra một làn khói độc màu xanh sẫm, che phủ Lâm Chính và Trương Thất Dạ.
“A!”.
Trương Thất Dạ hét lên đau đớn.
Lúc phản ứng lại được, ông ta đã ngã xuống đất, da thịt toàn thân bị ăn mòn.
“Đây là khói độc!”, Nguyên Tinh kinh ngạc la lên.
“Mọi người đừng lại gần, để tôi chiến đấu với ông ta!”.
Lâm Chính hét lên, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên.
Người đàn ông điên cuồng thôi thúc khí độc, mỗi một tấc da thịt giống như máy phun sương.
Hơn nữa, ông ta đứng ở lối vào cốc, gió thổi qua, khí độc mượn sức gió cuốn về phía mọi người.
Trong chớp mắt, Lâm Chính đã hiểu ra mọi chuyện.
“Ông là… độc nhân?”.
Chương 2360: Thử độc của tôi đi
Nhà họ Lâm giỏi về y đạo. Lâm Chính biết rõ điều đó. Còn gia chủ Lâm Thị thì càng không phải nói tới. Kiến thức cơ bản về y thuật mà Lâm Chính có được bắt nguồn từ nhà họ Lâm. Hơn nữa nhà họ Lâm cũng cất giấu rất nhiều sách vè y thuật cổ. Lâm Chính không cho rằng nhà họ Lâm lại không có đại y tuyệt thế.
Thế nhưng anh không ngờ nhà họ Lâm còn tạo ra cả độc nhân. Đây là một thủ đoạn luyện chế vô cùng tàn nhẫn. Để tạo ra độc nhân không chỉ phải chịu đựng sự hành hạ khác người mà còn phải thích ứng với cả các loại tế phẩm. Mà những loại tế phẩm này lại chính là người sống.
Thế nhưng không phải tất cả người sống đều có thể trở thành nguyên liệu luyện chế ra độc nhân mà cần phải do nhiều yếu tố kết hợp tạo thành. Người sống làm tế phẩm phù hợp nhất với độc nhân chính là con cháu.
Nếu như gia chủ Lâm Thị không tốn quá nhiều nhân lực, tài lực đi tìm tế phẩm thì chắc chắc độc nhân này sẽ phải giết chết con cháu của mình để có thể biến mình thành độc nhân. Vì chỉ có con cháu mới có các tiêu chuẩn phù hợp với chính cơ thể của độc nhân.
Thế nhưng hổ dữ còn không ăn thịt con mà. Sau những người này có thể tàn nhẫn như vậy chứ?
“Tản ra”, Lâm Chính bị độc khí xâm nhập, không còn tiếp tục phòng ngự hay tấn công nữa mà chỉ gầm lên với Nguyên Tinh và Trương Thất Dạ ở phía sau. Đám đông bị độc khí ăn vào da thịt, người be bét máu, nào dám do dự. Bọn họ quay đầu bỏ chạy.
Các cao thủ nhà họ Lâm cũng không hề đuổi theo mà chỉ quay lại trợ lực cho người đàn ông trung niên kia. Thế nhưng bọn họ không phải là độc nhân, người đàn ông lại đang đứng đầu gió, độc khí mà ông ta phát ra đi theo gió phủ lên cả không gian khiến bọn họ không dám tiếp cận. Đành đứng từ xa sẵn sàng tiêu diệt Lâm Chính.
Có vẻ như người đàn ông trung niên không biết được cơ thể của Lâm Chính đáng sợ tới mức nào. Đợi đám người Nguyên Tinh rời đi, Lâm Chính ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên và bước tới.
“Hả!”, người đàn ông trung niên hít một hơi thật sâu, sắc mặt tối sầm. Ông ta hét lớn.
Độc khí phóng ra từ cơ thể của ông ta đổi màu, hóa thành màu đỏ máu. Độc lực mạnh tới mức có thể khiến một con người tan chảy. Những cao thủ khác của nhà họ Lâm tái mặt, vội vàng lùi lại, đồng thời bịt mũi, không dám hít khí độc vào người.
“Đây là Huyết Độc”.
Lâm Chính cảm nhận được độc lực trên người mình. Anh chỉ điềm đạm nói: “Chỉ có độc nhân cấp độ ba mới có thể phóng ra được độc lực như thế này. Xem ra, phải có ba người sống làm tế phẩm thì ông mới có thể luyện ra được cơ thể này rồi”.
“Cậu biết nhiều vậy cơ à”.
Người độc nhân kia kinh ngạc, gầm lên: “Xem ra huyết độc không giết nổi cậu rồi. Nếu đã vậy thì để tôi cho cậu thưởng thức Tử Độc nhé. Phóng ra”.
Bùm! Người đàn ông phát ra độc lực, tỏa ra khắp bốn phía. Lần này độc lực mà ông ta phóng ra có đủ màu. Hồng và xanh, xanh rồi đen...
Nó giống như nước thải ra từ ống cống, tạo ra một màu sắc chết chóc khắp không gian. Cả khu vực bị nhiễm độc này, có lẽ hàng nghìn năm nữa con người cũng không thể đến gần, nếu không sẽ bị ăn mòn mà chết.
Thế nhưng Lâm Chính vẫn không quan tâm. Độc nhân trố tròn mắt: “Không...không thể nào...tử độc cấp độ bốn của tôi...mà cậu cũng không coi ra gì sao? Cậu...rốt cuộc là ai vậy...Rốt cuộc cơ thể cậu là gì vậy?"
“Tử Độc à? Ông đã giết tới bốn đứa con của mình sao?”, Lâm Chính nói.
“Bớt nói nhảm lại, chết đi cho tôi”, độc nhân cảm thấy không cam tâm, chỉ gào lên định chiến đấu tiếp. Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên giơ tay lên.
“Thử độc của tôi đi”.
“Cái gì?”, độc nhân bàng hoàng.
Một giây sau, cơ thể Lâm Chính khẽ di chuyển. Anh tiếp cận người đàn ông trung niên, đồng thời cơ thể cũng phát ra độc lực cực mạnh, bao trùm lấy toàn bộ người đàn ông.
“Không hay rồi, đại nhân gặp nguy hiểm rồi”.
“Phải làm sao đây”.
“Vì nhà họ Lâm, lao vào cứu đại nhân thôi”, các cao thủ nhà họ Lâm ý thức được tình hình không ổn bèn gầm lên lao vào vùng khí độc. Nhưng khi bọn họ vừa lao vào thì đã ý thức được sự bất ổn thật sự.
“Độc tố này...”, bọn họ đau khổ gào thét, nhưng chưa kịp nói ra câu nào thì đã ngã rầm ra đất, từ từ phân rã, chết ngay lập tức.