-
Chương 2166-2167
Chương 2166: Không được cầu xin cho cô ta
Lương Huyền Mi nhìn chằm chằm Hồng Năng Toàn bằng ánh mắt nghiêm nghị
Khí tức của Hồng Năng Toàn hết sức ảo diệu, giống như cá bơi lội, toàn thân cuộn trào.
Đây không phải là một võ giả bình thường!
Lương Huyền Mi tin rằng thực lực của đối phương chắc chắn không thua kém gì mình.
Phải rời khỏi đây ngay!
Cô ta đưa ra quyết định, đột nhiên xoay người muốn lao ra khỏi cửa, nhưng Hồng Năng Toàn sao có thể cho cô ta cơ hội?
"Muốn đi hả? Đắc tội với cô giáo Cổ thì ngoan ngoãn ở lại đây chịu sự trừng phạt của cô giáo Cổ đi!"
Hồng Năng Toàn khịt mũi, tung một nắm đấm.
Lương Huyền Mi ngăn cản ngay lập tức, nhưng khoảnh khắc nắm đấm của cô ta chạm vào nắm đấm của đối phương, một luồng xảo kình kỳ dị dọc theo lòng bàn tay Lương Huyền Mi truyền đến toàn thân cô ta như một dòng điện.
"Hả...”
Cô ta thầm khịt mũi, liên tục lùi lại, suýt không thể đứng vững.
Hồng Năng Toàn thừa thắng đánh đến, giang hai tay ra, tung đòn tấn công như vũ bão về phía Lương Huyền Mi.
Lương Huyền Mi lại vội vàng dùng tay chống đỡ!
Nhưng vừa mới chống đỡ đã phát hiện không hề đơn giản.
Mỗi một chiêu thức của Hồng Năng Toàn đều ẩn chứa xảo kình cực kỳ đáng sợ, những đòn xảo kình này có thể dễ dàng đánh nát sức mạnh của Lương Huyền Mi, khiến cô ta khó có thể vận khí.
Tuy nhiên, sau hàng chục chiêu thức, Lương Huyền Mi rơi vào thế yếu, bị một chưởng của Hồng Năng Toàn đánh ngã nhào xuống đất.
Cô ta muốn đứng dậy, nhưng tốc độ của Hồng Năng Toàn quá nhanh, ông ta đã giẫm lên một cánh tay của cô ta, ngăn cô ta đứng dậy.
"Khốn kiếp!"
Lương Huyền Mi cố gắng giãy giụa, muốn tấn công Hồng Năng Toàn một lần nữa, nhưng xảo kình của Hồng Năng Toàn quá khủng khiếp. Lúc giẫm lên cánh tay của Lương Huyền Mi, xảo kình không ngừng dao động. Lương Huyền Mi lập tức cảm thấy toàn thân run rẩy, dường như có một sức mạnh vô hình đang làm chấn động mạch máu của cô ta, khiến đầu óc cô ta choáng váng, cả người lảo đảo, đau đớn đến mức căng chặt.
"Sư phụ Hồng Năng Toàn của tôi là tông sư xảo kình hàng đầu trong nước, thậm chí ngay cả các võ giả ẩn thế cũng vô cùng kính nể sư phụ tôi. Lương Huyền Mi, tôi nghe nói cậu đã từng được các võ giả ẩn thế chỉ dạy, học một vài món võ công, nhưng trước mặt sư phụ tôi, cậu hoàn toàn chẳng là cái thá gì!" La Hiên chắp tay sau lưng, bước lên phía trước nói với vẻ mặt đắc ý.
"Thật lợi hại!"
"Quả nhiên là đại sư!"
Mọi người đều kinh ngạc thán phục.
"Hay! Hay lắm! La Hiên! Em có một sư phụ giỏi đấy!", Cổ Sam gật đầu lia lịa, ánh mắt u ám tràn đầy vẻ hung ác: "Cổ Vũ! Lên đi, dạy cho con ả tiện nhân này một bài học nhớ đời!"
"Vâng!"
Cổ Vũ đi thẳng tới, túm tóc Lương Huyền Mi rồi tát vào mặt cô ta mấy bạt tai.
Bốp bốp bốp!
Những âm thanh vả vào mặt giòn giã vang dội cả căn phòng.
Lương Huyền Mi hơi choáng váng, cảm thấy hai má mình sưng tấy.
Cô ta muốn phản kháng, nhưng xảo kình trên cơ thể lại ngăn không cho cô ta làm vậy, chỉ có thể mặc cho người khác ức hiếp.
Cổ Vũ tát thêm vài cái nữa, Lương Huyền Mi đã không thể mở mắt ra.
"Bây giờ cô đã biết chúng tôi lợi hại đến mức nào chưa? Đồ con ả xấu xa! Dám ỷ vào việc có chút võ công mà hành động ngang ngược hả? Hừ! Cô là cái thá gì?", Cổ Vũ mắng chửi.
"Anh Cổ Vũ, anh tránh ra!"
Lúc này, Hoàng Diễm Hồng lao tới gào khóc: "Em phải giết con ả chó chết này! Em muốn giết cô ta!"
Cô ta đưa tay ra, móng tay sắc nhọn cào thẳng vào mặt Lương Huyền Mi.
Xoẹt!
Lương Huyền Mi thở hổn hển, chỉ cảm thấy một cơn đau xuyên thấu trên mặt, đến khi phản ứng lại, mười ngón tay của Hoàng Diễm Hồng đã dính máu, hơn nữa dường như trên mặt Lương Huyền Mi cũng có máu chảy ra.
Lương Huyền Mi sững sờ.
Nhiều người xung quanh cũng nhíu mày.
Hoàng Diễm Hồng mở to mắt nhìn Lương Huyền Mi, sau đó bật ra một tràng cười có phần điên cuồng.
"Ha ha ha ha! Con khốn! Bây giờ bộ dạng của cô thật xấu xa! Ha ha ha ha... thật xấu xa! Ha ha ha ha...”
Nghe vậy, Lương Huyền Mi lập tức nhận ra điều gì đó, ngọn lửa giận hoàn toàn bùng phát.
"Khốn nạn!"
Lương Huyền Mi gầm lên, toàn bộ sức lực trong cơ thể cô ta bỗng bộc phát như bước xả lũ.
Hồng Năng Toàn không phòng bị nên không kịp ngăn cản, Lương Huyền Mi thoát ra rồi đứng dậy.
“Cẩn thận!” ông ta vội vàng hét lên, đuổi theo Lương Huyền Mi.
Lương Huyền Mi ấn chặt Hoàng Diễm Hồng xuống đất.
"Cứu! Cứu tôi với! Cứu tôi với!", Hoàng Diễm Hồng hoảng loạn vùng vẫy.
Lương Huyền Mi đưa tay lên mặt Hoàng Diễm Hồng.
Nhưng còn chưa kịp ra tay, Hồng Năng Toàn đã đá vào gáy của Lương Huyền Mi.
Bốp!
Lương Huyền Mi lăn thẳng sang một bên, ý thức của cô ta hơi mơ hồ, cú đá này không hề nhẹ khiến đầu óc cô ta gần như bị chấn động.
Hồng Năng Toàn lại vội vàng tiến lên, giẫm vào bụng của Lương Huyền Mi, tránh việc cô ta lại vùng dậy đả thương người khác.
"Khốn kiếp! Khốn kiếp! Con ả khốn này, còn dám đánh tôi bị thương! Tôi muốn cô không được chết tử tế!"
Hoàng Diễm Hồng hét lên chói tai, đứng bật dậy, lao tới đấm đá Lương Huyền Mi, sau đó dùng giày cao gót dẫm lên lòng bàn tay của Lương Huyền Mi.
"A!"
Lương Huyền Mi đau đớn co quắp, mũi giày cao gót sắc nhọn đâm thẳng vào lòng bàn tay cô ta.
Nhiều người có mặt tại hiện trường không đành lòng.
"Cô giáo ơi, hay là… bỏ qua đi”.
"Đánh cậu ta như vậy là được rồi!"
Một số bạn học thấy chướng mắt, lên tiếng khuyên nhủ.
Không ngờ sắc mặt Cổ Sam trở nên u ám, hừ một tiếng: "Nếu mấy đứa không nhìn được nữa thì cút đi! Lúc con chó này suýt chút nữa khiến cô tức chết thì sao mấy đứa không khuyên nhủ nó?"
"À…”
Mọi người đều khó xử.
"Nghe rõ đây, kẻ nào dám cầu xin cho con chó cái này thì kẻ đó không còn là học trò của Cổ Sam nữa! Nghe rõ chưa?", Cổ Sam hét lên dữ tợn.
Mọi người lập tức im lặng, sợ hãi không dám lên tiếng.
Chương 2167: Anh trai của Lương Huyền Mi
Khụ khụ… khụ khụ khụ…
Cổ Sam lại ho khan, người bên cạnh vội vàng bưng thuốc và vỗ lưng cho bà ta.
Một y tá riêng cũng chạy tới, kiểm tra sơ qua cho Cổ Sam, dặn dò bà ta đừng tức giận, nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng Cổ Sam không quan tâm.
“Hôm nay nếu không dạy cho con chó này một bài học nhớ đời thì e rằng sau này ai cũng dám ngông cuồng trước mặt tôi!”, Cổ Sam cả giận nói, chưa nói được mấy câu lại ho sặc sụa.
"Mẹ! mẹ bớt giận đi, đừng vì con chó này mà làm hại đến sức khỏe!"
"Đúng vậy thưa cô, cô nghỉ ngơi cho tốt, sức khỏe mới là quan trọng ạ!"
Người bên cạnh nhao nhao thuyết phục.
"Đừng nói lời vô ích! Người đâu, nhổ hết răng của con chó này ném ra ngoài! Bắt đầu từ hôm nay, tôi muốn cô ta không có chỗ đứng ở Yên Kinh, nhà họ Lương cũng không bảo vệ được cô ta! Ai dám cứu cô ta thì tôi sẽ xử lý luôn một thể!", Cổ Sam gầm lên.
“Vâng!"
Có người trả lời.
Những người còn lại đều kinh hãi.
Bà già này thật độc ác! Không cho người ta con đường sống!
Đây có thực sự là một giáo viên đức cao vọng trọng không?
Với thủ đoạn và tính khí như vậy thì ai dám đụng vào bà ta chứ?
"Thưa cô, để em ạ!"
Hoàng Diễm Hồng lại đứng dậy, giận dữ hét lớn: "Con chó này làm em bị thương thì đã đành, còn định cào mặt em! Cô hãy để em nhổ từng chiếc răng của cô ta! Khiến cô ta sau này không có răng ăn cơm!"
Nhóm bạn học kinh ngạc nhìn Hoàng Diễm Hồng.
Cổ Sam thẳng thắn gật đầu: "Được! Diễm Hồng, nếu em muốn hả giận thì em ra tay đi!"
"Vâng ạ!"
Hoàng Diễm Hồng nheo mắt cười dữ tợn, cô ta cầm một chiếc ghế bên cạnh, đi về phía Lương Huyền Mi.
"Cô ơi... có thể... có thể cho Huyền Mi một cơ hội không...”
Từ Đình ở một bên đã sợ hãi run bần bật, nhưng thấy những người này đối xử với Lương Huyền Mi như vậy, cuối cùng cô ta cũng lựa chọn đứng ra run rẩy hét lên.
"Từ Đình? Sao vậy? Cậu muốn giúp cậu ta à?", La Hiên ở bên cạnh nhẹ giọng gọi.
“Tôi… tôi không phải… tôi chỉ muốn nói… à…” Từ Đình sợ hãi nên nói năng lắp bắp, nói mãi một câu cũng chẳng xong.
"Không nói được thì câm miệng đi, không ai coi cô là kẻ câm đâu, nếu cô còn muốn giúp con chó này thì lát nữa kết cục của cô cũng sẽ giống như cô ta!", Hoàng Diễm Hồng nhổ nước bọt chửi bới.
Từ Đình rụt cổ lại vội vàng rút lui, cô ta đâu còn dám tiến lên nữa chứ?
Gia cảnh của cô ta ở Yên Kinh chỉ có thể nói là ở mức trung bình, không có quyền thế gì. Lần này trở lại thăm Cổ Sam cũng là muốn nhờ vào Cổ Sam để mở rộng các mối quan hệ, giúp bản thân phát triển hơn. Có cho cô ta một trăm lá gan cũng không dám đối đầu với đám người này.
"Huyền Mi, cậu khuất phục và thừa nhận sai lầm đi, nếu không... mình... mình cũng không giúp được gì cho cậu...”, Từ Đình hơi nôn nóng, thút thít nói.
Khuôn mặt Lương Huyền Mi tái nhợt, cô ta không biết nên nói gì.
Muốn cô ta khuất phục là chuyện không thể nào.
Nhưng đã đến bước đường này, nếu không chịu khuất phục thì kết cục sẽ thê thảm đến mức nào?
"Được rồi, Lương Huyền Mi, cô chịu phạt đi! Ai bảo cô vô lễ với cô giáo? Lần này tôi sẽ đập nát răng trên của cô trước, sau đó sẽ đập nốt răng dưới của cô! Cô cố gắng chịu đựng đừng khóc nhé! Hết cách rồi, đây đều do cô tự chuốc lấy!"
Hoàng Diễm Hồng cười hì hì nói, sau đó dùng hết sức vung chiếc ghế, chuẩn bị đập mạnh vào miệng Lương Huyền Mi.
Đúng lúc này.
Reng reng reng..
Điện thoại trong túi của Lương Huyền Mi đột nhiên rung lên.
"Là anh trai!"
Lương Huyền Mi vui mừng khôn xiết, muốn với lấy chiếc túi, nhưng đã bị Hồng Năng Toàn bên cạnh xé toạc và ném sang một bên.
"Sao thế? Muốn tìm người giúp ư?", Hồng Năng Toàn cười khẩy.
Sắc mặt Lương Huyền Mi tái nhợt vì sốc.
Hy vọng cuối cùng đã biến mất...
"Cô gái, ra tay đi!"
Hồng Năng Toàn hét lên.
"Được!"
Hoàng Diễm Hồng nheo mắt nói, cô ta lại vung chiếc ghế lên.
Tuy nhiên, bất ngờ lại xảy ra.
Một bóng người vội chạy vào phòng, hốt hoảng hét lên:
"Cô Cổ ơi! Thần y Lâm đến rồi!"
Mọi người sững sờ.
"Ai? Ai đến cơ?", Cổ Sam tò mò hỏi.
"Thần… Thần y Lâm! Thần y Lâm đến rồi!", người đó thở hổn hển lặp lại.
Thần y Lâm?
Những người có mặt đều thở gấp, đồng loạt liếc nhìn Lương Huyền Mi.
"Đang yên đang lành, thần y Lâm tới đây làm gì?"
"Chẳng lẽ... cô ta đã gọi thần y Lâm đến thật sao?"
"Không phải chứ?"
"Cô ta thực sự quen biết với thần y Lâm hả?"
Vài người nhỏ giọng bàn luận, vô cùng kinh ngạc.
"Không thể nào! Sao con chó này lại quen biết với thần y Lâm chứ? Tuyệt đối không thể nào!", Hoàng Diễm Hồng không tin, cô ta lại cầm ghế lên đập về phía Lương Huyền Mi.
Hô hấp của Lương Huyền Mi trở nên gấp gáp, cô ta cố gắng hết sức để quay đầu sang một bên.
Nhưng cuối cùng cũng không thể tránh được.
Mặc dù chiếc ghế không đập vào miệng nhưng nó đập rất mạnh vào đầu cô ta.
Trong tích tắc, đầu của Lương Huyền Mi bị rách, máu chảy không ngừng, trông vô cùng thê thảm.
"Còn dám trốn hả? Bà đây cho cô trốn này!"
Hoàng Diễm Hồng chửi mắng, bước tới vung ghế lên.
Nhưng lúc này, một bóng người cao lớn, thẳng tắp cầm điện thoại di động xông thẳng vào nhà trong sự ngăn cản của mấy người nhà họ Cổ.
"Huyền Mi! Em sao rồi? Tại sao em không trả lời điện thoại của anh? Em đang ở đâu?"
Người đàn ông hét lớn, tìm kiếm bóng dáng của Lương Huyền Mi.
Mọi người đều sững sờ khi thấy vậy!
Người này không phải thần y Lâm thì có thể là ai được nữa?
"Anh trai...”, Lương Huyền Mi yếu ớt gọi một tiếng, sau đó ngất lịm.
Lâm Chính đi theo thanh âm, trừng to mắt, sắc mặt lạnh như băng!
Chương 2168: Giáo viên nổi tiếng thế giới
Âm thanh giọng nói của Lương Huyền Mi không to cũng không nhỏ, mọi người đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Anh trai…
Thần y Lâm... là anh trai của Lương Huyền Mi thật sao?
Đang yên đang lành, Lương Huyền Mi sao lại có thêm một người anh trai thế?
Trước đó chưa từng nghe nhắc đến!
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn Lâm Chính bước vào.
Ai dám tin?
Ai muốn tin chứ?
Căn nhà yên ắng đến rợn người.
Lâm Chính đi tới, định đở Lương Huyền Mi đứng dậy, nhưng khi nhìn thấy bàn chân của Hồng Năng Toàn vẫn ở trên bụng của Lương Huyền Mi, đôi mắt anh lập tức đỏ ngầu.
“Ôi…”
Hồng Năng Toàn vội vàng thu chân lại, lo lắng xua tay: "Thần y Lâm! Hiểu lầm! Tất cả chỉ là hiểu lầm! Tất cả chỉ là hiểu lầm!"
"Đừng căng thẳng!"
Lâm Chính cúi xuống, vừa kiểm tra vết thương của Lương Huyền Mi vừa phủi bụi trên người cô ta, bình tĩnh nói: "Ông tên là gì?"
“Tôi… tôi tên là…”, Hồng Năng Toàn há hốc mồm, do dự một lát mới nói: “Tôi tên là Hồng Năng Toàn, lần đầu tiên gặp mặt, mong... mong thần y Lâm chỉ bảo nhiều hơn…”
Hồng Năng Toàn đã từng nghe nói về thần y Lâm.
Hầu hết những người bình thường ở đây chưa bao giờ nghe nói về những chiến tích khủng khiếp của thần y Lâm, nhưng Hồng Năng Toàn lại biết rất nhiều.
Thôn Dược Vương bị hủy diệt là do một tay thần y Lâm gây ra, còn có người nói rằng thần y Lâm là Đông Hoàng Thần Quân - giáo chủ mới của Đông Hoàng Giáo tiếng tăm lẫy lừng.
Xảo kình của Hồng Năng Toàn quả thực phi phàm, có thể coi là nổi tiếng ở Yên Kinh, nhưng so với người trước mặt này... thì ông ta hoàn toàn không bằng một con tép riu.
"Hồng Năng Toàn đúng không? Tôi biết rồi”.
Sau khi Lâm Chính châm vài mũi kim bạc vào người Lương Huyền Mi, xác nhận chắc chắn vết thương đã ổn định, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào mặt cô ta.
Nhìn những vết móng vuốt cào cấu kinh hoàng, Lâm Chính cảm thấy trái tim mình như bị bóp chặt.
Chắc chắn không phải do đàn ông làm ra.
"Ai đã cào vào mặt em ấy?"
Lâm Chính khàn giọng hỏi.
Mọi người căng thẳng đến mức không dám phát ra tiếng động.
Một số người vô thức liếc nhìn Hoàng Diễm Hồng.
Lâm Chính cũng lập tức nhìn sang.
Hoàng Diễm Hồng hơi hoảng hốt, biết mình không lên tiếng cũng vô ích, cô ta chỉ nghiến răng nghiến lợi nói với giọng điệu đanh thép: "Là tôi cào đấy! Anh muốn thế nào?"
“Cô tên gì?”, Lâm Chính ngẩng đầu, bình tĩnh hỏi.
"Hoàng Diễm Hồng! Tôi nói cho anh biết, thần y Lâm, tôi biết anh rất có danh tiếng, có bản lĩnh lớn, nhưng đây là nhà họ Cổ, là nhà giáo viên của tôi! Cô Cổ Sam của tôi đang ngồi ở đây! Nếu anh dám hỗn láo tức là không nể mặt giáo viên của tôi, đừng trách giáo viên của tôi không khách khí với anh”, Hoàng Diễm Hồng hét lên.
Cô ta biết rằng mình chắc chắn không đủ tư cách để khiêu khích thần y Lâm, lúc này, cách duy nhất để sống sót là nhắc đến Cổ Sam.
Đây là nhà họ Cổ, Cổ Sam là người sĩ diện, sẽ không bao giờ ngồi yên không quan tâm.
Quả nhiên, Cổ Sam khó khăn ngồi dậy, yếu ớt nhìn Lâm Chính, trầm giọng nói: "Thần y Lâm! Cậu tự ý xông vào nhà người khác, cũng không thèm chào hỏi, cậu không cảm thấy quá mức vô lễ sao?"
Lâm Chính híp mắt, hơi ngẩng đầu lên: "Bà lại là ai?"
"Quá vô lễ!"
"Bà ấy là giáo viên của tôi, cô giáo Cổ Sam! Giáo viên nổi tiếng trên thế giới, anh chưa nghe nói đến hả?", La Hiên nghiêm nghị hét lớn.
“La Hiên!” Hồng Năng Toàn vội vàng quát lên với La Hiên, ra hiệu bảo anh ta câm miệng.
La Hiên định nói thêm gì đó nhưng thấy Hồng Năng Toàn tiếp tục nháy mắt, anh ta do dự một lúc, cuối cùng lại không nói nữa.
"Cổ Sam? Giáo viên nổi tiếng trên thế giới ư?"
Lâm Chính ngẫm nghĩ, sau đó lắc đầu: "Chưa từng nghe nói”.
"Vậy bây giờ cậu nghe thấy chưa?", Cổ Sam nghiêm túc hỏi.
"Nghe rồi!"
Lâm Chính bình tĩnh đáp, sau đó anh chỉ vào mấy vết thương trên người Lương Huyền Mi, nhẹ giọng hỏi: "Những vết thương này... lại là do ai làm?"
“Tôi!”, Cỗ Vũ cũng đứng ra, trên mặt không chút sợ hãi.
"Còn những chỗ này thì sao?"
"Tôi!", lại một người khác nói.
"Những chỗ này nữa!"
"Tôi!"
...
Lâm Chính hỏi một câu, lại có một người đứng ra.
Dù sao cũng không thoát được, cho nên thay vì trốn tránh, chi bằng thành thật thừa nhận, suy cho cùng có Cổ Sam chống lưng, bọn họ tin rằng thần y Lâm dù có mạnh đến đâu, ít nhất cũng không dám phách lối ở nhà họ Cổ!
Nếu không, chẳng phải là tát vào mặt Cổ Sam sao?
Sao Cổ Sam có thể bỏ qua?
Dù thần y Lâm có bản lĩnh đến mức nào, ở nhà họ Cổ thì anh đều phải nể mặt Cổ Sam chứ?
"Tốt! Tốt lắm! Tôi biết cả rồi”.
Lâm Chính thở hắt một hơi, bế Lương Huyền Mi đến chiếc ghế bên cạnh, cho cô ta ngồi dựa vào.
Từ Đình chạy đến đở.
"Cô là ai?"
"Thần... Thần y Lâm, tôi tên là Từ Đình, là bạn của Huyền Mi...”, Từ Đình rụt rè nói.
"Ồ ... vậy phiền cô chăm sóc Huyền Mi một lát”, Lâm Chính nói.
"Không thành vấn đề, chỉ là... chỉ là...”, Từ Đình hơi sợ hãi, nói năng không trôi chảy.
"Yên tâm đi, tôi sẽ xử lý mọi chuyện ở đây”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, anh lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá, châm một điếu, hờ hững nói: "Ông Hồng Năng Toàn phải không? Phiền ông đến đây một lát”.
Hồng Năng Toàn thở hổn hển, căng thẳng đáp: "Cậu Lâm...”
"Lại đây!"
Ông ta còn chưa nói xong, Lâm Chính đã cướp lời.
Cả người Hồng Năng Toàn run lẩy bẩy, lại không dám phản kháng, chỉ cắn môi dưới, rồi bước tới.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Hồng Năng Toàn, không ai dám tin vị tông sư xảo kình này lại nghe lời thần y Lâm tới vậy.
"Sư phụ…”, La Hiên sốt ruột, vội vàng gọi.
Hồng Năng Toàn như thế này thì mặt mũi anh ta biết để đâu?
Nhưng La Hiên hoàn toàn không biết điểm đáng sợ của thần y Lâm.
Khoảnh khắc ông ta đến gần.
Bốp!
Lâm Chính tát thẳng vào mặt ông ta một bạt tai.
Bịch!
Hồng Năng Toàn ngã nhào ngay tại chỗ, cơ thể ông ta đập mạnh xuống đất, khiến mặt sàn cũng bị nứt lìa.
Cú tát này thật đáng sợ.
Hồng Năng Toàn choáng váng, phun từ trong miệng ra một ngụm máu lớn, trong máu có bảy tám chiếc răng, da đầu tê dại.
Tuy nhiên, vẫn chưa kết thúc.
Lâm Chính lại tiến lên một bước, giẫm vào lòng bàn tay của Hồng Năng Toàn.
"A!"
Hồng Năng Toàn kêu rên thảm thiết.
Lòng bàn tay của ông ta vậy mà lại bị Lâm Chính giẫm thành thịt nát, gần như thành từng mảnh nát bấy.
Da đầu mọi người đều tê dại.
"Thần... Thần y Lâm, xin hãy tha cho tôi... xin... xin hãy tha cho tôi, tôi không biết cô ta là em gái của cậu, xin hãy tha cho tôi...”, Hồng Năng Toàn cố gắng hết sức hét lên.
Nhưng giây tiếp theo, Lâm Chính lại giơ chân lên, đạp mạnh vào lòng bàn tay còn lại của Hồng Năng Toàn.
Rắc rắc!
Mọi người có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh xương bị nghiền nát.
Hồng Năng Toàn gần như ngất xỉu vì đau đớn, mồ hôi đầm đìa.
Nhưng ông ta không dám phản kháng.
Bởi vì ông ta biết phản kháng cũng vô ích, chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
Một lúc lâu sau, Lâm Chính mới nhấc chân lên.
"Xin lỗi, xin lỗi...”, Hồng Năng Toàn yếu ớt đau đớn kêu lên, ông ta đã hoàn toàn kinh hãi.
Mặc dù không phản kháng, nhưng ông ta có thể cảm nhận được đạo kình cuồn cuộn bá đạo từ hai lòng bàn chân kia.
Loại sức mạnh này chắc chắn không phải là thứ mà ông ta có thể chống lại.
Sau khi liếc nhìn Hồng Năng Toàn đang nằm trên mặt đất như một con chó chết không dám đứng dậy, Lâm Chính lắc đầu nhìn Hoàng Diễm Hồng.
“Cô, lại đây!”, anh bình tĩnh nói.
Nhưng ba từ này lại mang đến cho Hoàng Diễm Hồng cảm giác như sóng to gió lớn kinh hoàng.
Hồng Năng Toàn không hề phản kháng, còn rơi vào kết cục thảm hại như vậy...
Sao lại thế chứ?
Cô ta ngây ngốc đứng tại chỗ, đâu còn dám động đậy?
Chương 2169: Trả thù
Toàn thân Hoàng Diễm Hồng cứng đờ, thần kinh căng thẳng, đâu còn dám nhúc nhích?
Sắc mặt của cô ta tái nhợt đáng sợ, đồng tử co rụt lại nhìn Lâm Chính, một lúc sau mới run rẩy quay đầu nhìn Cổ Sam: "Cô... cô Cổ..”.
"Diễm Hồng, đừng lo! Đây là nhà họ Cổ, không ai động vào em được đâu!"
Cổ Sam ho khan, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Chính hét lớn: "Thần y Lâm! Cậu thật quá đáng! Cậu đang gây chuyện trong nhà họ Cổ của tôi đấy! Cậu coi chúng tôi như không khí sao?"
"Em gái tôi xảy ra chuyện ở nhà họ Cổ của bà, tôi còn chưa tính sổ với các người, bà lại tự mình nhảy ra, sao hả? Bà đang muốn tôi xử lý các người trước đúng không?”, Lâm Chính nói với khuôn mặt không chút biểu cảm.
"Cậu...”
"Thần y Lâm! Đừng hỗn láo! Anh thật sự cho rằng người nhà họ Cổ chúng tôi dễ bắt nạt sao?"
"Làm gì có chuyện đó!"
Đám người nhà họ Cổ rối rít đứng ra, chỉ vào mũi Lâm Chính chửi rủa ầm ỉ.
Lâm Chính lười so đo với bọn họ, anh nhìn thẳng Hoàng Diễm Hồng: "Tôi không muốn lặp lại lần thứ ba, cô lập tức tới đây ngay!"
"Cô ơi, cứu... cứu em...”
Hoàng Diễm Hồng hoàn toàn sợ hãi, liên tiếp lùi về sau, khóc lóc lao vào vòng tay của Cổ Sam.
"Yên tâm, có cô ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.
Cổ Sam do dự, an ủi.
"Cảm ơn cô!", Hoàng Diễm Hồng cảm kích nói.
Lúc này, Lâm Chính đã bước tới.
Anh đã mất kiên nhẫn.
Thần kinh của mọi người đều căng thẳng.
"Thần y Lâm, anh là một thằng đàn ông to lớn, tại sao phải làm khó một cô gái chứ? Tôi thừa nhận Diễm Hồng đã sai nhưng anh cũng không đến mức chấp nhặt không chịu buông tha cho người ta thế chứ? Với y thuật của anh, vết thương trên người Huyền Mi muốn chữa khỏi chẳng phải rất dễ dàng sao?”, La Hiên lập tức đứng ra, nói.
Nhưng La Hiên vừa dứt lời, Lâm Chính đột nhiên vươn tay, nắm lấy tóc anh ta rồi đập mạnh đầu anh ta xuống bàn bên cạnh.
Bốp!
Chiếc bàn cứng rắn bị đầu La Hiên đập vỡ.
La Hiên hôn mê ngay tại chỗ.
Tất cả mọi người sợ chết khiếp.
Lâm Chính lại cầm lấy chiếc ghế bên cạnh, đập mạnh vào người La Hiên.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Mỗi tiếng bốp vang lên, lại có những mảnh vụn bay ra.
Lâm Chính không hề nương tay.
Một lúc sau, năm chiếc ghế bị đập tan tành.
Còn La Hiên đã không còn hình dạng của một con người, nằm bất động trên mặt đất. Những người xung quanh có thể thấy xương của La Hiên đã bị đập nát thành từng mảnh nhỏ, cả người hoàn toàn tê liệt, cũng không biết còn sống hay đã chết.
"Em gái tôi bị các người đánh bị thương ra nông nỗi này, cũng không thấy đám chó má các người đứng ra ngăn cản! Bây giờ còn dám ngăn cản tôi sao?"
Lâm Chính thở hắt ra một hơi, ném cái ghế đã tan tành sang một bên, nhìn quanh rồi nói: “Còn ai muốn đứng ra dạy bảo tôi nữa không?”
Những người xung quanh đều vô thức lùi lại, đâu còn dám mở miệng.
Thấy vậy, Lâm Chính đi thẳng về phía Hoàng Diễm Hồng.
Với thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, lần này ngay cả người nhà họ Cổ cũng bị dọa sợ.
"Kẻ Điên! Tên này... tên này đúng là một kẻ điên!”
"Thần y Lâm! Tốt nhất anh đừng làm loạn nữa”.
"Mau dừng lại!"
Mọi người liên tục gào thét.
Trên gương mặt già nua của Cổ Sam cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
Nhưng dù sao bà ta cũng sống đến từng này tuổi, có sóng gió gì mà bà ta chưa từng thấy chứ? Bà ta hét lên đanh thép:
"Thần y Lâm, cậu dừng lại cho tôi!"
Lâm Chính hoàn toàn không thèm để ý đến bà ta.
"Được! Được lắm! Đây là do cậu tự chuốc lấy!", Cổ Sam tức giận quay đầu lại nói: "Lập tức gọi cảnh sát, gọi đội tuần tra đến đây, ngoài ra mời tất cả phóng viên của Yên Kinh tới! Để mọi người nhìn kỹ thằng ranh được xưng là thần y Lâm rốt cuộc là loại người gì!"
Thằng ranh con!
Cổ Sam biết nếu dựa vào võ lực thì mình không phải là đối thủ của Lâm Chính, nên chỉ đành lựa chọn báo cảnh sát, hơn nữa có phóng viên đến, có áp lực dư luận, Lâm Chính sao có thể làm bậy?
Càng huống hồ, Cổ Sam là một giáo viên nổi tiếng thế giới, đức cao vọng trọng, lời nói và hành động của bà ta đều đúng trong mắt mọi người, dư luận là lợi thế của bà ta! Dùng dư luận để đối phó Lâm Chính quả thực là lựa chọn tốt nhất.
Người nhà họ Cổ bên cạnh lập tức lấy điện thoại ra bấm số.
Lâm Chính không dừng lại mà kéo Hoàng Diễm Hồng ra khỏi chỗ Cổ Sam.
"Dừng lại!"
"Buông cô ta ra!"
Một số người nhà họ Cổ muốn ngăn cản, nhưng lại bị ánh mắt của Lâm Chính dọa sợ, không dám tiến lên.
Hoàng Diễm Hồng bị một tay Lâm Chính ném xuống đất, cô ta lập tức hét lên: "Giết người rồi! Giết người rồi!"
Cô ta muốn dựa vào tiếng khóc lóc om sòm để khiến Lâm Chính chấn động, nhưng không có ích gì cả.
"Thần y Lâm! Nếu cậu thực sự dám động vào học sinh của tôi thì tôi sẽ khiến cậu thân bại danh liệt! Nhất định sẽ khiến cậu thân bại danh liệt!", Cổ Sam gào mồm lên.
"Các người động đến em gái tôi, hôm nay dù tôi thân bại danh liệt cũng phải khiến các người trả giá đắt!"
Khuôn mặt Lâm Chính dữ tợn, lạnh lùng nói.
Cổ Sam hít một hơi thật sâu.
Nhưng Lâm Chính đã giữ lấy Hoàng Diễm Hồng đang điên cuồng giãy giụa la hét chói tai trên mặt đất, anh rút một cây châm bạc ra, không chút khách khí đâm vào gương mặt của Hoàng Diễm Hồng.
Ngay lập tức, khuôn mặt trang điểm đậm của Hoàng Diễm Hồng già đi với tốc độ đáng kinh ngạc.
Gương mặt cô ta xuất hiện nhiều nếp nhăn, làn da không còn căng mịn, đôi mắt trũng sâu, môi khô khốc, thậm chí xuất hiện cả những vết đồi mồi.
Chỉ trong chốc lát, khuôn mặt trẻ trung và xinh đẹp đã biến thành khuôn mặt của một bà lão...
Lương Huyền Mi nhìn chằm chằm Hồng Năng Toàn bằng ánh mắt nghiêm nghị
Khí tức của Hồng Năng Toàn hết sức ảo diệu, giống như cá bơi lội, toàn thân cuộn trào.
Đây không phải là một võ giả bình thường!
Lương Huyền Mi tin rằng thực lực của đối phương chắc chắn không thua kém gì mình.
Phải rời khỏi đây ngay!
Cô ta đưa ra quyết định, đột nhiên xoay người muốn lao ra khỏi cửa, nhưng Hồng Năng Toàn sao có thể cho cô ta cơ hội?
"Muốn đi hả? Đắc tội với cô giáo Cổ thì ngoan ngoãn ở lại đây chịu sự trừng phạt của cô giáo Cổ đi!"
Hồng Năng Toàn khịt mũi, tung một nắm đấm.
Lương Huyền Mi ngăn cản ngay lập tức, nhưng khoảnh khắc nắm đấm của cô ta chạm vào nắm đấm của đối phương, một luồng xảo kình kỳ dị dọc theo lòng bàn tay Lương Huyền Mi truyền đến toàn thân cô ta như một dòng điện.
"Hả...”
Cô ta thầm khịt mũi, liên tục lùi lại, suýt không thể đứng vững.
Hồng Năng Toàn thừa thắng đánh đến, giang hai tay ra, tung đòn tấn công như vũ bão về phía Lương Huyền Mi.
Lương Huyền Mi lại vội vàng dùng tay chống đỡ!
Nhưng vừa mới chống đỡ đã phát hiện không hề đơn giản.
Mỗi một chiêu thức của Hồng Năng Toàn đều ẩn chứa xảo kình cực kỳ đáng sợ, những đòn xảo kình này có thể dễ dàng đánh nát sức mạnh của Lương Huyền Mi, khiến cô ta khó có thể vận khí.
Tuy nhiên, sau hàng chục chiêu thức, Lương Huyền Mi rơi vào thế yếu, bị một chưởng của Hồng Năng Toàn đánh ngã nhào xuống đất.
Cô ta muốn đứng dậy, nhưng tốc độ của Hồng Năng Toàn quá nhanh, ông ta đã giẫm lên một cánh tay của cô ta, ngăn cô ta đứng dậy.
"Khốn kiếp!"
Lương Huyền Mi cố gắng giãy giụa, muốn tấn công Hồng Năng Toàn một lần nữa, nhưng xảo kình của Hồng Năng Toàn quá khủng khiếp. Lúc giẫm lên cánh tay của Lương Huyền Mi, xảo kình không ngừng dao động. Lương Huyền Mi lập tức cảm thấy toàn thân run rẩy, dường như có một sức mạnh vô hình đang làm chấn động mạch máu của cô ta, khiến đầu óc cô ta choáng váng, cả người lảo đảo, đau đớn đến mức căng chặt.
"Sư phụ Hồng Năng Toàn của tôi là tông sư xảo kình hàng đầu trong nước, thậm chí ngay cả các võ giả ẩn thế cũng vô cùng kính nể sư phụ tôi. Lương Huyền Mi, tôi nghe nói cậu đã từng được các võ giả ẩn thế chỉ dạy, học một vài món võ công, nhưng trước mặt sư phụ tôi, cậu hoàn toàn chẳng là cái thá gì!" La Hiên chắp tay sau lưng, bước lên phía trước nói với vẻ mặt đắc ý.
"Thật lợi hại!"
"Quả nhiên là đại sư!"
Mọi người đều kinh ngạc thán phục.
"Hay! Hay lắm! La Hiên! Em có một sư phụ giỏi đấy!", Cổ Sam gật đầu lia lịa, ánh mắt u ám tràn đầy vẻ hung ác: "Cổ Vũ! Lên đi, dạy cho con ả tiện nhân này một bài học nhớ đời!"
"Vâng!"
Cổ Vũ đi thẳng tới, túm tóc Lương Huyền Mi rồi tát vào mặt cô ta mấy bạt tai.
Bốp bốp bốp!
Những âm thanh vả vào mặt giòn giã vang dội cả căn phòng.
Lương Huyền Mi hơi choáng váng, cảm thấy hai má mình sưng tấy.
Cô ta muốn phản kháng, nhưng xảo kình trên cơ thể lại ngăn không cho cô ta làm vậy, chỉ có thể mặc cho người khác ức hiếp.
Cổ Vũ tát thêm vài cái nữa, Lương Huyền Mi đã không thể mở mắt ra.
"Bây giờ cô đã biết chúng tôi lợi hại đến mức nào chưa? Đồ con ả xấu xa! Dám ỷ vào việc có chút võ công mà hành động ngang ngược hả? Hừ! Cô là cái thá gì?", Cổ Vũ mắng chửi.
"Anh Cổ Vũ, anh tránh ra!"
Lúc này, Hoàng Diễm Hồng lao tới gào khóc: "Em phải giết con ả chó chết này! Em muốn giết cô ta!"
Cô ta đưa tay ra, móng tay sắc nhọn cào thẳng vào mặt Lương Huyền Mi.
Xoẹt!
Lương Huyền Mi thở hổn hển, chỉ cảm thấy một cơn đau xuyên thấu trên mặt, đến khi phản ứng lại, mười ngón tay của Hoàng Diễm Hồng đã dính máu, hơn nữa dường như trên mặt Lương Huyền Mi cũng có máu chảy ra.
Lương Huyền Mi sững sờ.
Nhiều người xung quanh cũng nhíu mày.
Hoàng Diễm Hồng mở to mắt nhìn Lương Huyền Mi, sau đó bật ra một tràng cười có phần điên cuồng.
"Ha ha ha ha! Con khốn! Bây giờ bộ dạng của cô thật xấu xa! Ha ha ha ha... thật xấu xa! Ha ha ha ha...”
Nghe vậy, Lương Huyền Mi lập tức nhận ra điều gì đó, ngọn lửa giận hoàn toàn bùng phát.
"Khốn nạn!"
Lương Huyền Mi gầm lên, toàn bộ sức lực trong cơ thể cô ta bỗng bộc phát như bước xả lũ.
Hồng Năng Toàn không phòng bị nên không kịp ngăn cản, Lương Huyền Mi thoát ra rồi đứng dậy.
“Cẩn thận!” ông ta vội vàng hét lên, đuổi theo Lương Huyền Mi.
Lương Huyền Mi ấn chặt Hoàng Diễm Hồng xuống đất.
"Cứu! Cứu tôi với! Cứu tôi với!", Hoàng Diễm Hồng hoảng loạn vùng vẫy.
Lương Huyền Mi đưa tay lên mặt Hoàng Diễm Hồng.
Nhưng còn chưa kịp ra tay, Hồng Năng Toàn đã đá vào gáy của Lương Huyền Mi.
Bốp!
Lương Huyền Mi lăn thẳng sang một bên, ý thức của cô ta hơi mơ hồ, cú đá này không hề nhẹ khiến đầu óc cô ta gần như bị chấn động.
Hồng Năng Toàn lại vội vàng tiến lên, giẫm vào bụng của Lương Huyền Mi, tránh việc cô ta lại vùng dậy đả thương người khác.
"Khốn kiếp! Khốn kiếp! Con ả khốn này, còn dám đánh tôi bị thương! Tôi muốn cô không được chết tử tế!"
Hoàng Diễm Hồng hét lên chói tai, đứng bật dậy, lao tới đấm đá Lương Huyền Mi, sau đó dùng giày cao gót dẫm lên lòng bàn tay của Lương Huyền Mi.
"A!"
Lương Huyền Mi đau đớn co quắp, mũi giày cao gót sắc nhọn đâm thẳng vào lòng bàn tay cô ta.
Nhiều người có mặt tại hiện trường không đành lòng.
"Cô giáo ơi, hay là… bỏ qua đi”.
"Đánh cậu ta như vậy là được rồi!"
Một số bạn học thấy chướng mắt, lên tiếng khuyên nhủ.
Không ngờ sắc mặt Cổ Sam trở nên u ám, hừ một tiếng: "Nếu mấy đứa không nhìn được nữa thì cút đi! Lúc con chó này suýt chút nữa khiến cô tức chết thì sao mấy đứa không khuyên nhủ nó?"
"À…”
Mọi người đều khó xử.
"Nghe rõ đây, kẻ nào dám cầu xin cho con chó cái này thì kẻ đó không còn là học trò của Cổ Sam nữa! Nghe rõ chưa?", Cổ Sam hét lên dữ tợn.
Mọi người lập tức im lặng, sợ hãi không dám lên tiếng.
Chương 2167: Anh trai của Lương Huyền Mi
Khụ khụ… khụ khụ khụ…
Cổ Sam lại ho khan, người bên cạnh vội vàng bưng thuốc và vỗ lưng cho bà ta.
Một y tá riêng cũng chạy tới, kiểm tra sơ qua cho Cổ Sam, dặn dò bà ta đừng tức giận, nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng Cổ Sam không quan tâm.
“Hôm nay nếu không dạy cho con chó này một bài học nhớ đời thì e rằng sau này ai cũng dám ngông cuồng trước mặt tôi!”, Cổ Sam cả giận nói, chưa nói được mấy câu lại ho sặc sụa.
"Mẹ! mẹ bớt giận đi, đừng vì con chó này mà làm hại đến sức khỏe!"
"Đúng vậy thưa cô, cô nghỉ ngơi cho tốt, sức khỏe mới là quan trọng ạ!"
Người bên cạnh nhao nhao thuyết phục.
"Đừng nói lời vô ích! Người đâu, nhổ hết răng của con chó này ném ra ngoài! Bắt đầu từ hôm nay, tôi muốn cô ta không có chỗ đứng ở Yên Kinh, nhà họ Lương cũng không bảo vệ được cô ta! Ai dám cứu cô ta thì tôi sẽ xử lý luôn một thể!", Cổ Sam gầm lên.
“Vâng!"
Có người trả lời.
Những người còn lại đều kinh hãi.
Bà già này thật độc ác! Không cho người ta con đường sống!
Đây có thực sự là một giáo viên đức cao vọng trọng không?
Với thủ đoạn và tính khí như vậy thì ai dám đụng vào bà ta chứ?
"Thưa cô, để em ạ!"
Hoàng Diễm Hồng lại đứng dậy, giận dữ hét lớn: "Con chó này làm em bị thương thì đã đành, còn định cào mặt em! Cô hãy để em nhổ từng chiếc răng của cô ta! Khiến cô ta sau này không có răng ăn cơm!"
Nhóm bạn học kinh ngạc nhìn Hoàng Diễm Hồng.
Cổ Sam thẳng thắn gật đầu: "Được! Diễm Hồng, nếu em muốn hả giận thì em ra tay đi!"
"Vâng ạ!"
Hoàng Diễm Hồng nheo mắt cười dữ tợn, cô ta cầm một chiếc ghế bên cạnh, đi về phía Lương Huyền Mi.
"Cô ơi... có thể... có thể cho Huyền Mi một cơ hội không...”
Từ Đình ở một bên đã sợ hãi run bần bật, nhưng thấy những người này đối xử với Lương Huyền Mi như vậy, cuối cùng cô ta cũng lựa chọn đứng ra run rẩy hét lên.
"Từ Đình? Sao vậy? Cậu muốn giúp cậu ta à?", La Hiên ở bên cạnh nhẹ giọng gọi.
“Tôi… tôi không phải… tôi chỉ muốn nói… à…” Từ Đình sợ hãi nên nói năng lắp bắp, nói mãi một câu cũng chẳng xong.
"Không nói được thì câm miệng đi, không ai coi cô là kẻ câm đâu, nếu cô còn muốn giúp con chó này thì lát nữa kết cục của cô cũng sẽ giống như cô ta!", Hoàng Diễm Hồng nhổ nước bọt chửi bới.
Từ Đình rụt cổ lại vội vàng rút lui, cô ta đâu còn dám tiến lên nữa chứ?
Gia cảnh của cô ta ở Yên Kinh chỉ có thể nói là ở mức trung bình, không có quyền thế gì. Lần này trở lại thăm Cổ Sam cũng là muốn nhờ vào Cổ Sam để mở rộng các mối quan hệ, giúp bản thân phát triển hơn. Có cho cô ta một trăm lá gan cũng không dám đối đầu với đám người này.
"Huyền Mi, cậu khuất phục và thừa nhận sai lầm đi, nếu không... mình... mình cũng không giúp được gì cho cậu...”, Từ Đình hơi nôn nóng, thút thít nói.
Khuôn mặt Lương Huyền Mi tái nhợt, cô ta không biết nên nói gì.
Muốn cô ta khuất phục là chuyện không thể nào.
Nhưng đã đến bước đường này, nếu không chịu khuất phục thì kết cục sẽ thê thảm đến mức nào?
"Được rồi, Lương Huyền Mi, cô chịu phạt đi! Ai bảo cô vô lễ với cô giáo? Lần này tôi sẽ đập nát răng trên của cô trước, sau đó sẽ đập nốt răng dưới của cô! Cô cố gắng chịu đựng đừng khóc nhé! Hết cách rồi, đây đều do cô tự chuốc lấy!"
Hoàng Diễm Hồng cười hì hì nói, sau đó dùng hết sức vung chiếc ghế, chuẩn bị đập mạnh vào miệng Lương Huyền Mi.
Đúng lúc này.
Reng reng reng..
Điện thoại trong túi của Lương Huyền Mi đột nhiên rung lên.
"Là anh trai!"
Lương Huyền Mi vui mừng khôn xiết, muốn với lấy chiếc túi, nhưng đã bị Hồng Năng Toàn bên cạnh xé toạc và ném sang một bên.
"Sao thế? Muốn tìm người giúp ư?", Hồng Năng Toàn cười khẩy.
Sắc mặt Lương Huyền Mi tái nhợt vì sốc.
Hy vọng cuối cùng đã biến mất...
"Cô gái, ra tay đi!"
Hồng Năng Toàn hét lên.
"Được!"
Hoàng Diễm Hồng nheo mắt nói, cô ta lại vung chiếc ghế lên.
Tuy nhiên, bất ngờ lại xảy ra.
Một bóng người vội chạy vào phòng, hốt hoảng hét lên:
"Cô Cổ ơi! Thần y Lâm đến rồi!"
Mọi người sững sờ.
"Ai? Ai đến cơ?", Cổ Sam tò mò hỏi.
"Thần… Thần y Lâm! Thần y Lâm đến rồi!", người đó thở hổn hển lặp lại.
Thần y Lâm?
Những người có mặt đều thở gấp, đồng loạt liếc nhìn Lương Huyền Mi.
"Đang yên đang lành, thần y Lâm tới đây làm gì?"
"Chẳng lẽ... cô ta đã gọi thần y Lâm đến thật sao?"
"Không phải chứ?"
"Cô ta thực sự quen biết với thần y Lâm hả?"
Vài người nhỏ giọng bàn luận, vô cùng kinh ngạc.
"Không thể nào! Sao con chó này lại quen biết với thần y Lâm chứ? Tuyệt đối không thể nào!", Hoàng Diễm Hồng không tin, cô ta lại cầm ghế lên đập về phía Lương Huyền Mi.
Hô hấp của Lương Huyền Mi trở nên gấp gáp, cô ta cố gắng hết sức để quay đầu sang một bên.
Nhưng cuối cùng cũng không thể tránh được.
Mặc dù chiếc ghế không đập vào miệng nhưng nó đập rất mạnh vào đầu cô ta.
Trong tích tắc, đầu của Lương Huyền Mi bị rách, máu chảy không ngừng, trông vô cùng thê thảm.
"Còn dám trốn hả? Bà đây cho cô trốn này!"
Hoàng Diễm Hồng chửi mắng, bước tới vung ghế lên.
Nhưng lúc này, một bóng người cao lớn, thẳng tắp cầm điện thoại di động xông thẳng vào nhà trong sự ngăn cản của mấy người nhà họ Cổ.
"Huyền Mi! Em sao rồi? Tại sao em không trả lời điện thoại của anh? Em đang ở đâu?"
Người đàn ông hét lớn, tìm kiếm bóng dáng của Lương Huyền Mi.
Mọi người đều sững sờ khi thấy vậy!
Người này không phải thần y Lâm thì có thể là ai được nữa?
"Anh trai...”, Lương Huyền Mi yếu ớt gọi một tiếng, sau đó ngất lịm.
Lâm Chính đi theo thanh âm, trừng to mắt, sắc mặt lạnh như băng!
Chương 2168: Giáo viên nổi tiếng thế giới
Âm thanh giọng nói của Lương Huyền Mi không to cũng không nhỏ, mọi người đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Anh trai…
Thần y Lâm... là anh trai của Lương Huyền Mi thật sao?
Đang yên đang lành, Lương Huyền Mi sao lại có thêm một người anh trai thế?
Trước đó chưa từng nghe nhắc đến!
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn Lâm Chính bước vào.
Ai dám tin?
Ai muốn tin chứ?
Căn nhà yên ắng đến rợn người.
Lâm Chính đi tới, định đở Lương Huyền Mi đứng dậy, nhưng khi nhìn thấy bàn chân của Hồng Năng Toàn vẫn ở trên bụng của Lương Huyền Mi, đôi mắt anh lập tức đỏ ngầu.
“Ôi…”
Hồng Năng Toàn vội vàng thu chân lại, lo lắng xua tay: "Thần y Lâm! Hiểu lầm! Tất cả chỉ là hiểu lầm! Tất cả chỉ là hiểu lầm!"
"Đừng căng thẳng!"
Lâm Chính cúi xuống, vừa kiểm tra vết thương của Lương Huyền Mi vừa phủi bụi trên người cô ta, bình tĩnh nói: "Ông tên là gì?"
“Tôi… tôi tên là…”, Hồng Năng Toàn há hốc mồm, do dự một lát mới nói: “Tôi tên là Hồng Năng Toàn, lần đầu tiên gặp mặt, mong... mong thần y Lâm chỉ bảo nhiều hơn…”
Hồng Năng Toàn đã từng nghe nói về thần y Lâm.
Hầu hết những người bình thường ở đây chưa bao giờ nghe nói về những chiến tích khủng khiếp của thần y Lâm, nhưng Hồng Năng Toàn lại biết rất nhiều.
Thôn Dược Vương bị hủy diệt là do một tay thần y Lâm gây ra, còn có người nói rằng thần y Lâm là Đông Hoàng Thần Quân - giáo chủ mới của Đông Hoàng Giáo tiếng tăm lẫy lừng.
Xảo kình của Hồng Năng Toàn quả thực phi phàm, có thể coi là nổi tiếng ở Yên Kinh, nhưng so với người trước mặt này... thì ông ta hoàn toàn không bằng một con tép riu.
"Hồng Năng Toàn đúng không? Tôi biết rồi”.
Sau khi Lâm Chính châm vài mũi kim bạc vào người Lương Huyền Mi, xác nhận chắc chắn vết thương đã ổn định, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào mặt cô ta.
Nhìn những vết móng vuốt cào cấu kinh hoàng, Lâm Chính cảm thấy trái tim mình như bị bóp chặt.
Chắc chắn không phải do đàn ông làm ra.
"Ai đã cào vào mặt em ấy?"
Lâm Chính khàn giọng hỏi.
Mọi người căng thẳng đến mức không dám phát ra tiếng động.
Một số người vô thức liếc nhìn Hoàng Diễm Hồng.
Lâm Chính cũng lập tức nhìn sang.
Hoàng Diễm Hồng hơi hoảng hốt, biết mình không lên tiếng cũng vô ích, cô ta chỉ nghiến răng nghiến lợi nói với giọng điệu đanh thép: "Là tôi cào đấy! Anh muốn thế nào?"
“Cô tên gì?”, Lâm Chính ngẩng đầu, bình tĩnh hỏi.
"Hoàng Diễm Hồng! Tôi nói cho anh biết, thần y Lâm, tôi biết anh rất có danh tiếng, có bản lĩnh lớn, nhưng đây là nhà họ Cổ, là nhà giáo viên của tôi! Cô Cổ Sam của tôi đang ngồi ở đây! Nếu anh dám hỗn láo tức là không nể mặt giáo viên của tôi, đừng trách giáo viên của tôi không khách khí với anh”, Hoàng Diễm Hồng hét lên.
Cô ta biết rằng mình chắc chắn không đủ tư cách để khiêu khích thần y Lâm, lúc này, cách duy nhất để sống sót là nhắc đến Cổ Sam.
Đây là nhà họ Cổ, Cổ Sam là người sĩ diện, sẽ không bao giờ ngồi yên không quan tâm.
Quả nhiên, Cổ Sam khó khăn ngồi dậy, yếu ớt nhìn Lâm Chính, trầm giọng nói: "Thần y Lâm! Cậu tự ý xông vào nhà người khác, cũng không thèm chào hỏi, cậu không cảm thấy quá mức vô lễ sao?"
Lâm Chính híp mắt, hơi ngẩng đầu lên: "Bà lại là ai?"
"Quá vô lễ!"
"Bà ấy là giáo viên của tôi, cô giáo Cổ Sam! Giáo viên nổi tiếng trên thế giới, anh chưa nghe nói đến hả?", La Hiên nghiêm nghị hét lớn.
“La Hiên!” Hồng Năng Toàn vội vàng quát lên với La Hiên, ra hiệu bảo anh ta câm miệng.
La Hiên định nói thêm gì đó nhưng thấy Hồng Năng Toàn tiếp tục nháy mắt, anh ta do dự một lúc, cuối cùng lại không nói nữa.
"Cổ Sam? Giáo viên nổi tiếng trên thế giới ư?"
Lâm Chính ngẫm nghĩ, sau đó lắc đầu: "Chưa từng nghe nói”.
"Vậy bây giờ cậu nghe thấy chưa?", Cổ Sam nghiêm túc hỏi.
"Nghe rồi!"
Lâm Chính bình tĩnh đáp, sau đó anh chỉ vào mấy vết thương trên người Lương Huyền Mi, nhẹ giọng hỏi: "Những vết thương này... lại là do ai làm?"
“Tôi!”, Cỗ Vũ cũng đứng ra, trên mặt không chút sợ hãi.
"Còn những chỗ này thì sao?"
"Tôi!", lại một người khác nói.
"Những chỗ này nữa!"
"Tôi!"
...
Lâm Chính hỏi một câu, lại có một người đứng ra.
Dù sao cũng không thoát được, cho nên thay vì trốn tránh, chi bằng thành thật thừa nhận, suy cho cùng có Cổ Sam chống lưng, bọn họ tin rằng thần y Lâm dù có mạnh đến đâu, ít nhất cũng không dám phách lối ở nhà họ Cổ!
Nếu không, chẳng phải là tát vào mặt Cổ Sam sao?
Sao Cổ Sam có thể bỏ qua?
Dù thần y Lâm có bản lĩnh đến mức nào, ở nhà họ Cổ thì anh đều phải nể mặt Cổ Sam chứ?
"Tốt! Tốt lắm! Tôi biết cả rồi”.
Lâm Chính thở hắt một hơi, bế Lương Huyền Mi đến chiếc ghế bên cạnh, cho cô ta ngồi dựa vào.
Từ Đình chạy đến đở.
"Cô là ai?"
"Thần... Thần y Lâm, tôi tên là Từ Đình, là bạn của Huyền Mi...”, Từ Đình rụt rè nói.
"Ồ ... vậy phiền cô chăm sóc Huyền Mi một lát”, Lâm Chính nói.
"Không thành vấn đề, chỉ là... chỉ là...”, Từ Đình hơi sợ hãi, nói năng không trôi chảy.
"Yên tâm đi, tôi sẽ xử lý mọi chuyện ở đây”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, anh lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá, châm một điếu, hờ hững nói: "Ông Hồng Năng Toàn phải không? Phiền ông đến đây một lát”.
Hồng Năng Toàn thở hổn hển, căng thẳng đáp: "Cậu Lâm...”
"Lại đây!"
Ông ta còn chưa nói xong, Lâm Chính đã cướp lời.
Cả người Hồng Năng Toàn run lẩy bẩy, lại không dám phản kháng, chỉ cắn môi dưới, rồi bước tới.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Hồng Năng Toàn, không ai dám tin vị tông sư xảo kình này lại nghe lời thần y Lâm tới vậy.
"Sư phụ…”, La Hiên sốt ruột, vội vàng gọi.
Hồng Năng Toàn như thế này thì mặt mũi anh ta biết để đâu?
Nhưng La Hiên hoàn toàn không biết điểm đáng sợ của thần y Lâm.
Khoảnh khắc ông ta đến gần.
Bốp!
Lâm Chính tát thẳng vào mặt ông ta một bạt tai.
Bịch!
Hồng Năng Toàn ngã nhào ngay tại chỗ, cơ thể ông ta đập mạnh xuống đất, khiến mặt sàn cũng bị nứt lìa.
Cú tát này thật đáng sợ.
Hồng Năng Toàn choáng váng, phun từ trong miệng ra một ngụm máu lớn, trong máu có bảy tám chiếc răng, da đầu tê dại.
Tuy nhiên, vẫn chưa kết thúc.
Lâm Chính lại tiến lên một bước, giẫm vào lòng bàn tay của Hồng Năng Toàn.
"A!"
Hồng Năng Toàn kêu rên thảm thiết.
Lòng bàn tay của ông ta vậy mà lại bị Lâm Chính giẫm thành thịt nát, gần như thành từng mảnh nát bấy.
Da đầu mọi người đều tê dại.
"Thần... Thần y Lâm, xin hãy tha cho tôi... xin... xin hãy tha cho tôi, tôi không biết cô ta là em gái của cậu, xin hãy tha cho tôi...”, Hồng Năng Toàn cố gắng hết sức hét lên.
Nhưng giây tiếp theo, Lâm Chính lại giơ chân lên, đạp mạnh vào lòng bàn tay còn lại của Hồng Năng Toàn.
Rắc rắc!
Mọi người có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh xương bị nghiền nát.
Hồng Năng Toàn gần như ngất xỉu vì đau đớn, mồ hôi đầm đìa.
Nhưng ông ta không dám phản kháng.
Bởi vì ông ta biết phản kháng cũng vô ích, chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
Một lúc lâu sau, Lâm Chính mới nhấc chân lên.
"Xin lỗi, xin lỗi...”, Hồng Năng Toàn yếu ớt đau đớn kêu lên, ông ta đã hoàn toàn kinh hãi.
Mặc dù không phản kháng, nhưng ông ta có thể cảm nhận được đạo kình cuồn cuộn bá đạo từ hai lòng bàn chân kia.
Loại sức mạnh này chắc chắn không phải là thứ mà ông ta có thể chống lại.
Sau khi liếc nhìn Hồng Năng Toàn đang nằm trên mặt đất như một con chó chết không dám đứng dậy, Lâm Chính lắc đầu nhìn Hoàng Diễm Hồng.
“Cô, lại đây!”, anh bình tĩnh nói.
Nhưng ba từ này lại mang đến cho Hoàng Diễm Hồng cảm giác như sóng to gió lớn kinh hoàng.
Hồng Năng Toàn không hề phản kháng, còn rơi vào kết cục thảm hại như vậy...
Sao lại thế chứ?
Cô ta ngây ngốc đứng tại chỗ, đâu còn dám động đậy?
Chương 2169: Trả thù
Toàn thân Hoàng Diễm Hồng cứng đờ, thần kinh căng thẳng, đâu còn dám nhúc nhích?
Sắc mặt của cô ta tái nhợt đáng sợ, đồng tử co rụt lại nhìn Lâm Chính, một lúc sau mới run rẩy quay đầu nhìn Cổ Sam: "Cô... cô Cổ..”.
"Diễm Hồng, đừng lo! Đây là nhà họ Cổ, không ai động vào em được đâu!"
Cổ Sam ho khan, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Chính hét lớn: "Thần y Lâm! Cậu thật quá đáng! Cậu đang gây chuyện trong nhà họ Cổ của tôi đấy! Cậu coi chúng tôi như không khí sao?"
"Em gái tôi xảy ra chuyện ở nhà họ Cổ của bà, tôi còn chưa tính sổ với các người, bà lại tự mình nhảy ra, sao hả? Bà đang muốn tôi xử lý các người trước đúng không?”, Lâm Chính nói với khuôn mặt không chút biểu cảm.
"Cậu...”
"Thần y Lâm! Đừng hỗn láo! Anh thật sự cho rằng người nhà họ Cổ chúng tôi dễ bắt nạt sao?"
"Làm gì có chuyện đó!"
Đám người nhà họ Cổ rối rít đứng ra, chỉ vào mũi Lâm Chính chửi rủa ầm ỉ.
Lâm Chính lười so đo với bọn họ, anh nhìn thẳng Hoàng Diễm Hồng: "Tôi không muốn lặp lại lần thứ ba, cô lập tức tới đây ngay!"
"Cô ơi, cứu... cứu em...”
Hoàng Diễm Hồng hoàn toàn sợ hãi, liên tiếp lùi về sau, khóc lóc lao vào vòng tay của Cổ Sam.
"Yên tâm, có cô ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.
Cổ Sam do dự, an ủi.
"Cảm ơn cô!", Hoàng Diễm Hồng cảm kích nói.
Lúc này, Lâm Chính đã bước tới.
Anh đã mất kiên nhẫn.
Thần kinh của mọi người đều căng thẳng.
"Thần y Lâm, anh là một thằng đàn ông to lớn, tại sao phải làm khó một cô gái chứ? Tôi thừa nhận Diễm Hồng đã sai nhưng anh cũng không đến mức chấp nhặt không chịu buông tha cho người ta thế chứ? Với y thuật của anh, vết thương trên người Huyền Mi muốn chữa khỏi chẳng phải rất dễ dàng sao?”, La Hiên lập tức đứng ra, nói.
Nhưng La Hiên vừa dứt lời, Lâm Chính đột nhiên vươn tay, nắm lấy tóc anh ta rồi đập mạnh đầu anh ta xuống bàn bên cạnh.
Bốp!
Chiếc bàn cứng rắn bị đầu La Hiên đập vỡ.
La Hiên hôn mê ngay tại chỗ.
Tất cả mọi người sợ chết khiếp.
Lâm Chính lại cầm lấy chiếc ghế bên cạnh, đập mạnh vào người La Hiên.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Mỗi tiếng bốp vang lên, lại có những mảnh vụn bay ra.
Lâm Chính không hề nương tay.
Một lúc sau, năm chiếc ghế bị đập tan tành.
Còn La Hiên đã không còn hình dạng của một con người, nằm bất động trên mặt đất. Những người xung quanh có thể thấy xương của La Hiên đã bị đập nát thành từng mảnh nhỏ, cả người hoàn toàn tê liệt, cũng không biết còn sống hay đã chết.
"Em gái tôi bị các người đánh bị thương ra nông nỗi này, cũng không thấy đám chó má các người đứng ra ngăn cản! Bây giờ còn dám ngăn cản tôi sao?"
Lâm Chính thở hắt ra một hơi, ném cái ghế đã tan tành sang một bên, nhìn quanh rồi nói: “Còn ai muốn đứng ra dạy bảo tôi nữa không?”
Những người xung quanh đều vô thức lùi lại, đâu còn dám mở miệng.
Thấy vậy, Lâm Chính đi thẳng về phía Hoàng Diễm Hồng.
Với thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, lần này ngay cả người nhà họ Cổ cũng bị dọa sợ.
"Kẻ Điên! Tên này... tên này đúng là một kẻ điên!”
"Thần y Lâm! Tốt nhất anh đừng làm loạn nữa”.
"Mau dừng lại!"
Mọi người liên tục gào thét.
Trên gương mặt già nua của Cổ Sam cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
Nhưng dù sao bà ta cũng sống đến từng này tuổi, có sóng gió gì mà bà ta chưa từng thấy chứ? Bà ta hét lên đanh thép:
"Thần y Lâm, cậu dừng lại cho tôi!"
Lâm Chính hoàn toàn không thèm để ý đến bà ta.
"Được! Được lắm! Đây là do cậu tự chuốc lấy!", Cổ Sam tức giận quay đầu lại nói: "Lập tức gọi cảnh sát, gọi đội tuần tra đến đây, ngoài ra mời tất cả phóng viên của Yên Kinh tới! Để mọi người nhìn kỹ thằng ranh được xưng là thần y Lâm rốt cuộc là loại người gì!"
Thằng ranh con!
Cổ Sam biết nếu dựa vào võ lực thì mình không phải là đối thủ của Lâm Chính, nên chỉ đành lựa chọn báo cảnh sát, hơn nữa có phóng viên đến, có áp lực dư luận, Lâm Chính sao có thể làm bậy?
Càng huống hồ, Cổ Sam là một giáo viên nổi tiếng thế giới, đức cao vọng trọng, lời nói và hành động của bà ta đều đúng trong mắt mọi người, dư luận là lợi thế của bà ta! Dùng dư luận để đối phó Lâm Chính quả thực là lựa chọn tốt nhất.
Người nhà họ Cổ bên cạnh lập tức lấy điện thoại ra bấm số.
Lâm Chính không dừng lại mà kéo Hoàng Diễm Hồng ra khỏi chỗ Cổ Sam.
"Dừng lại!"
"Buông cô ta ra!"
Một số người nhà họ Cổ muốn ngăn cản, nhưng lại bị ánh mắt của Lâm Chính dọa sợ, không dám tiến lên.
Hoàng Diễm Hồng bị một tay Lâm Chính ném xuống đất, cô ta lập tức hét lên: "Giết người rồi! Giết người rồi!"
Cô ta muốn dựa vào tiếng khóc lóc om sòm để khiến Lâm Chính chấn động, nhưng không có ích gì cả.
"Thần y Lâm! Nếu cậu thực sự dám động vào học sinh của tôi thì tôi sẽ khiến cậu thân bại danh liệt! Nhất định sẽ khiến cậu thân bại danh liệt!", Cổ Sam gào mồm lên.
"Các người động đến em gái tôi, hôm nay dù tôi thân bại danh liệt cũng phải khiến các người trả giá đắt!"
Khuôn mặt Lâm Chính dữ tợn, lạnh lùng nói.
Cổ Sam hít một hơi thật sâu.
Nhưng Lâm Chính đã giữ lấy Hoàng Diễm Hồng đang điên cuồng giãy giụa la hét chói tai trên mặt đất, anh rút một cây châm bạc ra, không chút khách khí đâm vào gương mặt của Hoàng Diễm Hồng.
Ngay lập tức, khuôn mặt trang điểm đậm của Hoàng Diễm Hồng già đi với tốc độ đáng kinh ngạc.
Gương mặt cô ta xuất hiện nhiều nếp nhăn, làn da không còn căng mịn, đôi mắt trũng sâu, môi khô khốc, thậm chí xuất hiện cả những vết đồi mồi.
Chỉ trong chốc lát, khuôn mặt trẻ trung và xinh đẹp đã biến thành khuôn mặt của một bà lão...