-
Chương 2127-2130
Chương 2127: Tôi không phục
Nông Tân và Nông Tiểu Mai bị đánh gãy chân, người nhà họ Nông không dám thở mạnh.
Ngược lại Nông Đường Công thở hổn hển, dù sao tình trạng bệnh của ông ấy vẫn chưa ổn định.
Bịch!
Nông Đường Công ném cây gậy trong tay xuống đất, bình tĩnh nói: "Căn dặn xuống bên dưới, dùng tất cả sức mạnh của gia tộc, dù trả bất cứ giá nào cũng phải lập tức xây dựng lại Dương Hoa! Tôi cho các người thời gian một ngày, một ngày sau, Dương Hoa trước đó có bộ dạng gì thì khôi phục lại y hệt như vậy... Không! Một ngày sau, tôi muốn Dương Hoa càng tốt hơn so với trước! Hiểu cả chưa?"
"Vâng thưa ông!"
Người nhà họ Nông vội vàng đáp lời.
"Ừ”, Nông Đường Công gật đầu, nhưng lại ho sặc sụa, người cũng không đứng vững.
Những người bên cạnh vội vàng đỡ lấy ông ấy.
"Ông cụ Nông, ông vẫn nên nằm xuống đi, đợi sau khi tôi chữa trị xong, ông phải nhanh chóng quay về dưỡng thương”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Ừ! Ừ! Phiền cậu rồi”.
Nông Đường Công gật đầu.
Lâm Chính tiếp tục châm cứu.
Lần này không ai làm phiền nữa.
Khoảng mười phút sau, Lâm Chính thu hồi châm bạc.
"Ông cụ Nông, cũng tạm ổn rồi, nhưng tôi vẫn nói câu đó, muốn khỏi bệnh cần cả quá trình, qua một thời gian nữa tôi sẽ bảo người đưa thuốc đến cho ông, khi nào cần thiết thì tôi sẽ đích thân đến châm cứu!”, Lâm Chính nói.
"Ha ha, không ngờ mạng của tôi lại dài như vậy! Lần này nếu không gặp cậu thì tôi đã chết lâu rồi”, Nông Đường Công cười nói.
“Ông cụ Nông ở hiền gặp lành, đương nhiên sẽ không sao”, Lâm Chính buột miệng nói.
“Cậu không thể nói như vậy, dù thế nào, tôi cũng phải báo đáp cậu đàng hoàng”, Nông Đường Công nói, ông ấy còn định nói thêm gì đó thì thần y Diêu đột nhiên cắt ngang.
"Thủ trưởng Nông! Nếu nói về công lao thì không thể chỉ tính cho một mình thằng nhóc này, sơn trang Thần Y của tôi cũng đóng góp không ít công sức để chữa bệnh cho ông đấy!"
“Đóng góp công sức ư?”, Nông Đường Công cau mày.
"Đương nhiên, thủ trưởng Nông, thật ra cơ thể của ông trước đó đã được tôi điều trị xong khoảng bảy tám mươi phần trăm rồi. Sở dĩ thằng ranh này có thể cứu sống được ông là do hắn may mắn chiếm hời của tôi mà thôi”.
“Vậy tại sao ông lại sớm từ bỏ việc điều trị cho tôi, tuyên bố tôi đã hết cách cứu chữa?”, Nông Đường Công khịt mũi hỏi.
"Tôi không hiểu cách chữa trị của hắn, hắn phá hủy phương châm trị liệu của tôi thì đương nhiên tôi hết cách cứu chữa. Suy cho cùng cách chữa trị của tôi và hắn hoàn toàn khác nhau”, thần y Diêu vội vàng nói.
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều thầm mắng ông ta vô liêm sỉ.
Thần y Diêu đang quyết tâm cướp công.
Cũng đúng, nếu hôm nay ông ta không cướp được chút công lao, tin tức truyền ra ngoài thì chẳng phải sẽ nói y thuật của ông ta không bằng thần y Lâm sao? Cứ như vậy, danh tiếng của sơn trang Thần Y sẽ bị hủy hoại. Nếu có được một chút công lao thì ít nhất lúc đồn ra bên ngoài ông ta vẫn có thể xoa dịu dư luận.
Nhưng Nông Đường Công không phải là Nông Tân và Nông Tiểu Mai.
Ông ấy đã trải qua vô số sóng gió trong đời, cũng đã gặp rất rất nhiều chuyện.
Miệng lưỡi của thần y Diêu sao có thể lừa được ông ấy chứ?
"Bớt nói năng bậy bạ ở đây đi! Thần y Diêu! Ông có thể chữa khỏi bệnh cho tôi hay không chẳng lẽ tôi không biết sao? Thần y Lâm đã cứu tôi, liên quan gì đến ông? Đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa!", Nông Đường Công lạnh lùng hừ một tiếng.
"Thủ trưởng Nông, tôi...”, thần y Diêu còn muốn giải thích.
Nhưng Nông Đường Công không thèm nghe ông ta nói nữa, ông ấy thẳng thừng xua tay: "Người đâu, phong tỏa sơn trang Thần Y cho tôi!"
"Rõ!"
Người nhà họ Nông đáp.
"Không thể phong tỏa!"
Thần y Diêu vội vàng hét toáng lên: "Thủ trưởng Nông, tôi đã hành nghề y cả đời, không biết đã cứu được bao nhiêu người! Những nhân vật lớn nhỏ ở Yên Kinh đều từng khám chữa bệnh ở chỗ tôi! Ông phong tỏa sơn trang Thần Y của tôi, ông không sợ chọc giận dư luận sao?”
"Chọc giận dư luận ư? Mẹ kiếp! Ông là đồ hám lợi! Lúc các nhân vật lớn đến, ông chỉ khám bệnh cho bọn họ, ném mạng sống của những người đến khám bệnh như chúng tôi sang một bên. Loại người như ông hoàn toàn không xứng đáng làm bác sĩ! Sơn trang Thần Y đáng bị phong tỏa!", Triệu Chí Đông nhổ nước bọt, mắng chửi.
"Nói đúng lắm! Nên bị phong tỏa!"
"Phong tỏa! Lập tức phong tỏa!"
"Tôi ủng hộ ông cụ Nông phong tỏa sơn trang Thần Y!"
Đám người Nhậm Nhàn, Vương Dương đồng thanh hét lớn.
Sắc mặt thần y Diêu trở nên tái nhợt.
Nông Đường Công lấy chiếc điện thoại cũ trên người ra và bấm số.
Một lúc sau, Trịnh Nam Thiên ở dưới chân núi dẫn theo đội quân xông thẳng lên, bắt đầu đuổi mọi người trong sơn trang Thần Y ra ngoài, phong tỏa cổng lớn.
"Không!"
Thần y Diêu quỳ trên mặt đất, nhìn sơn trang Thần Y bị phong tỏa, điên cuồng hét lớn.
Sơn trang Thần Y là tâm huyết cả đời của ông ta.
Cứ mất đi như vậy, sao ông ta có thể chấp nhận được?
“Ông Diêu, ông đừng buồn, y thuật của ông vẫn còn đó, sau này ông đợi thời cơ quay lại thì có khó khăn gì đâu?”, người bên cạnh an ủi.
Nhưng thần y Diêu nào cam tâm?
Điều ông ta quan tâm nhất là thể diện.
Hôm nay Lâm Chính khiến ông ta trở thành một con chó mất nhà, nếu ông ta nhẫn nhịn cục tức này thì sao có thể là thần y Diêu cơ chứ?
Mấy người Lâm Chính đang định xuống núi, thần y Diêu đột nhiên đứng dậy, rống to: "Tên họ Lâm kia! Đứng lại cho tôi!"
“Thần y Diêu có gì chỉ bảo sao?”, Lâm Chính nghiêng đầu hỏi.
"Ông đây không phục! Y thuật của tôi không thể thua kém cậu! Tôi muốn so tài y thuật với cậu!", thần y Diêu gào thét.
"Ông muốn so tài thế nào?", Lâm Chính hỏi.
"Tôi muốn cậu chết!"
Thần y Diêu hét lớn, không biết ông ta lấy đâu ra mấy cây châm bạc tẩm độc, hung hăng vung về phía Lâm Chính.
Nhưng châm bạc vừa tới gần, Lâm Chính đã giơ tay lên, nắm chắc mấy cây châm bạc đó trong tay.
“Hả?”, thần y Diêu sửng sốt.
Cánh tay Lâm Chính khẽ run lên.
Vút vù vù.
Cây châm bạc chợt bay về phía ngược lại.
Vèo vèo vèo...
Vài tiếng động nhỏ phát ra, toàn bộ châm độc đâm vào người thần y Diêu...
Chương 2128: Ông đã phục chưa?
Cơ thể già nua của thần y Diêu lùi về sau. Ông ta loạng choạng, may mà có người chạy lên đỡ mới không bị ngã. Đám đông sợ hết hồn khi nhìn thấy số châm bạc trên người ông ta.
“Thần y Diêu bị trúng châm rồi sao?”
“Châm có độc. Mau giải độc! Mau lấy thuốc giải độc”, đám đông kêu lên.
“Loại độc này do thần y Diêu tạo ra, thuốc giải chỉ thần y Diêu mới có”, có người nói.
Một vị nguyên lão nghe thấy vậy thì vội vàng nhìn thần y Diêu: “Thần y Diêu, mau uống thuốc giải, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng mất”.
Thế nhưng thần y Diêu chỉ lắc đầu: “Vô tác dụng thôi. Mặc dù có thuốc giải nhưng lại ở trong kho thuốc. Từ đây tới kho thuốc cần 10 pút. Mà loại độc này thì chỉ cần trong 1 phút thôi đã có thể lấy mạng người khác rồi. Tôi..không kịp uống thuốc giải”.
“Hả?”, đám đông tái mặt. Không ai ngờ, một thần y danh tiếng lẫy lừng lại tự chết trong tay mình…Đúng là nực cười.
“Người bình thường cần 10 phút mới lấy được thuốc, nhưng nếu là cao thủ võ đạo thì 10 giây là lấy được rồi. Có khi còn cơ hội”
“Thế nhưng…sơn trang này có mấy người là cao thủ chứ? Hơn nữa, ngay cả cao thủ cũng chưa chắc đã nhanh được như vậy”.
“Trừ khi là…thiên kiêu”, dứt lời, tất cả đều quay qua nhìn Băng Thượng Quân. Một vị nguyên lão vội quỳ xuống, khấu đầu trước Băng Thượng Quân: “Băng Thượng Quân, xin cậu hãy cứu thần y Diêu của chúng tôi”.
“Ông ấy không thể chết được, phải lấy được thuốc giải. Xin cậu thay chúng tôi đi lấy thuốc giải’.
“Xin cậu”
Rất nhiều người đồng loạt quỳ xuống. Mặc dù thần y Diêu rất tự cao tự đại và là người mưu mô nhưng dù sao ông ta cũng là linh hồn của sơn trang và mang đến vinh hoa phú quý cho cả sơn trang. Giờ ông ta gặp nguy hiểm thì dù là thế nào bọn họ vẫn muốn cứu.
Băng Thượng Quân không phải là người dễ mềm lòng như thế. Anh ta khẽ hừ giọng: “Lấy thuốc giải sao? Đừng có mơ. Người này dám đánh lén thầy của tôi, tôi còn chưa tính sổ đấy. Tôi không giết ông ta đã là may mắn lắm rồi, còn hi vọng tôi cứu ông ta? Các người đang nằm mơ đấy à?”
Đám đông mặt xám ngoét, há hốc miệng. Đúng vậy thật!Muốn băng Thượng Quân ra tay đúng là chẳng khác gì khó hơn lên trời. Rõ ràng là không thể.
Đúng lúc này Lâm Chính lên tiếng: “Muốn cứu người này không khó. Loại độc này quá dễ giải”.
Nói xong anh chộp lấy thần y Diêu từ trong không gian.
Vụt vụt..Những cây châm trên người ông ta bay bật ra, đáp xuống tay Lâm Chính.
“Khí Ngự Châm sao?”, các vị nguyên lão thất thanh.
Lâm Chính lại vung tay, những cây châm bay ra nhanh như điện xẹt. Đợi đến khi đám đông có thể phản ứng lại thì những cây châm này đã lại ghim lên người thần y Diêu rồi.
Thần y Diêu vội lùi lại, cơ thể run rẩy. Sau khi đứng vững, ông ta nhìn xuống và tái mặtL “Đây…đây là…”
“Độc của ông chẳng qua là kích hoạt độc tố đã tích tụ trong cơ thể nhiều năm mà thành. Đời người, ăn uống, hít thở đều hấp thụ một lượng chất không tốt nhất định. Chúng ở trong cơ thể lâu tạo ra độc tố. Chiêu này của ông chẳng có gì là tinh diệu cả. Sử dụng châm để kích hoạt độc tố và giết chết mục tiêu. Chiêu tương tự như thế tôi có đầy. Vậy nên giải độc không hề khó”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Thần y Diêu nghe thấy vậy thì trồ tròn mắt.
“Những cây châm này có thể kích hoạt độc trong người ông thì cũng có thể kiểm soát độc trong người ông. Giờ tôi đã ghim châm vào vị trí các mệnh mạch và chặn độc tố xâm lấm rồi, đợi khoảng ba mươi giây thì những độc tốc này sẽ không thể xâm nhập được vào lục phủ ngũ tạng nữa. Như vậy ông cũng sẽ không còn nguy hiểm tới tính mạng”, Lâm Chính nói tiếp.
Thần y Diêu trông sắc mặt vô cùng phức tạp. Ông ta đứng ngây ra rồi lầm bầm: “Tôi tốn thời gian gần 50 năm để luyện chế ra loại châm độc này. Thật không ngờ cậu có thể giải được nó trong nháy mắt. Không thể…sao có thể chứ. Cậu rốt cuộc là ai?”, ông ta không thể chấp nhận được chuyện này.
“Tôi là ai mà thần y Diêu còn không rõ sao. Giờ tôi hỏi ông, ông đã phục chưa?”, Lâm Chính nói.
Thần y Diêu vội quỳ xuống, như người mất hồn: “Tôi phục rồi…”
Thần y Diêu đã bị đánh bại hoàn toàn. Lâm Chính thản nhiên nhìn ông ta và quay người rời đi. Khoảnh khắc này, dù có là kẻ ngốc thì cũng nhận ra sự chênh lệch giữa Lâm Chính và thần y Diêu.
Thần y Diêu đột nhiên lên tiếng: “Xin dừng bước”.
“Ông chơi chưa chán à? Thầy của tôi không giết còn cứu mạng ông thì ông cũng phải biết điều chứ? Nếu không phải nể tình ông tuổi cao thì tôi đã phế luôn tứ chi của ông rồi”, Băng Thượng Quân tức giận, quay qua chửi.
Thần y Diệu vội vàng chắp tay và quỳ xuống: “Thần y Lâm, xin đừng tức giận. Tôi gọi cậu là vì muốn cậu cho tôi một cơ hội, thu nạp tôi, chỉ giáo tôi có được không?”, nói xong thần y Diêu lại khấu đầu trước Lâm Chính. Động tác trông vô cùng cung kính và chân thành.
Đám đông thất kinh. Đường đường là thần y Diêu mà lại muốn bái một thanh niên hơn hai mươi tuổi làm sư phụ sao…
Chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn thể thống gì nữa. Bởi vì ai cũng biết thứ mà thần y Diêu quan tâm chính là thể diện.
Đúng là một chuyện vô lý hết sức. Đám đông nhìn chăm chăm Lâm Chính, chờ đợi câu trả lời của anh.
Lâm Chính im lặng. Anh nhìn thần y Diêu. Một lúc sau, anh lắc đầu: “Tôi sẽ không thu nạp ông đâu”.
“Tại sao?”, thần y Diêu ngẩng đầu.
“Tôi dù chẳng phải là người tốt đẹp gì những cũng hiểu về y đức, y phẩm. Ông là người chỉ biết tới danh lợi, tự cao tự đại, không có đạo đức. Người như thế thì sao tôi có thể dạy được?”
“Tôi sẽ sửa. Tôi sẽ sửa hết. Xin cậu hãy cho tôi một cơ hội”, thần y Diêu nói.
Nhưng Lâm Chính vẫn lắc đầu và đi xuống núi: “Đã nói không nhận là không nhận. Đợi ông thật sự có thể thay đổi rồi thì hãy tới tìm tôi”.
Nói xong anh rời đi. Thần y Diêu sững sờ nhìn theo.
Chương 2129: Khóc dở mếu dở
Xuống núi, Nông Đường Công sống chết đòi đưa Lâm Chính về nhà ăn cơm. Lâm Chính vốn định từ chối nhưng ông cụ nhiệt tình quá nên đã đồng ý. Chiêm Nhất Đao và Băng Thượng Quân cũng đi theo.
Trên xe Nông Đường Công sau khi biết chuyện thì cảm thấy không hiểu: “Sao cậu lại từ chối ông Diêu thế? Mặc dù nhân cách ông ta không tốt nhưng lại có mối quan hệ khá rộng. Sơn trang thần y đã trụ vững ở Yên Kinh mấy chục năm rồi. Những năm qua ông ta tích lũy được sức mạnh hùng hậu lắm. Cậu mà làm thầy ông ta thì còn phải sợ ai ở Yên Kinh này nữa chứ?”, Nông Đường Công dựa ra ghế, nói bằng giọng yếu ớt.
“Ông nói vậy là không hiểu tôi rồi. Tôi nói rồi, ông ta không có nhân cách, tôi mà truyền thụ y thuật thì phải tìm người có đạo đức. Còn về thân phận hay là thiên phú của họ thì tôi không quan tâm lắm. Thần y Diêu bái tôi làm sư chẳng qua là vì nhìn trúng y thuật của tôi mà thôi. Ông ta muốn học được chút gì đó từ tôi để có thể kéo dài tuổi thọ. Nói trắng ra là vì nhìn thấy lợi lạc nên mới quỳ xuống như thế”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Kéo dài tuổi thọ sao?”, Nông Đường Công khá bất ngờ.
“Thần y Diêu tuổi đã cao. Tình hình của ông ta thế nào ông ta tự biết. Từ sắc mặt của ông ta là tôi đoán ra nhưng năm qua ông ta đã phục dùng loại thuốc giúp trường thọ, nhưng có vẻ như hướng đi không đúng. Mặc dù thuốc đó lợi nhưng tác dụng phụ cũng không ít. Ông ta khá đau đầu cho chuyện này. Y thuật của ông ta chỉ có thể giúp ông ta tới đó, vì vậy ôn ta bái tôi làm sư phụ để mong muốn tìm được cách đột phá và có thể sống thọ hơn”, Lâm Chính nói.
“Hóa ra là như vậy…chẳng trách cậu không chịu nhận lời…ông ta đúng là hết thuốc chữa thật rồi”, Nông Đường Công lắc đầu: “Có điều cậu cho ông ta cơ hội sửa đổi, nếu ông ta làm được thật thì sao? Nếu ông ta làm vậy, rồi đi cứu dân giúp đời thì cậu có thu nạp ông ta không?”
Lâm Chính mỉm cười, không hề trả lời. Nông Đường Công cười ha ha. Ông ta cũng không nói tiếp chuyện đó nữa.
Chiếc xe nhanh chóng đỗ bên ngoài nhà họ Nông. Mặc dù Nông Đường Công còn yếu nhưng tâm trạng tốt cực kỳ. Ông ta hỏi Lâm Chính có uống rượu hay không, sau khi anh nói có thể thì ông ta vui mừng lấy ra loại rượu đã cất hai mươi năm mời anh. Nông Tân và Nông Tiểu Mai được được tới bệnh viện chữa trị.
Mặc dù chuyện về sơn trang thần y có bị đồn đại ra ngoài ít nhiều nhưng cũng được Nông Đường Công kiểm soát nên cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Cô giúp việc chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn. Nông Đường Công nhiệt tình mời mọi người ngồi vào chỗ. Những người khác của nhà họ Nông không hề tham gia. Bữa cơm này do đích thân ông cụ tiếp khách.
Chiêm Nhất Đao và Băng Thượng Quân đều là những kẻ thích rượu thế là ngồi xuống là uống tới tấp.
Cộc cộc…Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên. Ông cụ chau mày, nói với người bên cạnh: “Bất kể là ai thì cũng đuổi đi”.
“Vâng”, người nhà họ Nông lập tức chạy ra mở cửa.
Một lúc sau người này quay lại: “Thưa ông, là Lý bộ trưởng. Ông ấy nghe nói ông bị bệnh nên tới thăm”.
“Nói với ông ta tôi không sao nhưng phải nghỉ ngơi, đừng có tới làm phiền”, Nông Đường Công hừ giọng.
“Điều này…”, người kia có vẻ chần chừ.
“Còn phải đợi tôi nhắc lại hay gì?”, Nông Đường Công hét lớn.
Người này run rẩy, vội vàng chạy đi. Lý bộ trưởng cũng là người thông minh, biết là hôm nay ông cụ không tiện tiếp khách nên cũng không nán lại. Lý bộ trưởng vừa đi khỏi thì nào là Trương bộ trưởng, Lưu bộ trưởng cũng đều chạy tới. Thế nhưng tất cả đều phải ra về. Không ai có thể bước vào nhà họ Nông.
Người nhà họ Nông khổ sở đuổi họ đi. Những người vừa tới đều là những nhân vật tai to mặt lớn cả, nào dễ gì đắc tội.
“Mặc kệ họ, nào nào, chúng ta uống”, ông cụ Nông nâng chén rượu cười nói. Lâm Chính cũng khẽ cụng ly.
Cộc cộ…Lại có tiếng gõ cửa vang lên. Nhưng lần này tiếng gõ có phần mạnh bạo và dồn dập hơn nhiều.
“Ai mà mất lịch sự thế?", người nhà họ Nông tỏ ra không vui, vội chạy đi mở cửa.
Không ngờ người đứng trước mặt lại là Giang Nam Tùng.
“Nông thủ trưởng có nhà không?”, Giang Nam Tùng vội hỏi.
“Ông nhà không được khỏe, đang nghỉ ngơi. Ngày khác mời ông tới”, người nhà họ Nông đáp lại.
“Nói vậy tức là ông cụ ở nhà đúng không? Tôi phải gặp ông ấy. Tôi có chuyện quan trọng cần bàn với ông cụ”, Giang Nam Tùng cuống cả lên.
“Chuyện gì cũng không được. Mời ông về cho”.
Thế nhưng Giang Nam Tùng mặc kệ, cứ thế lao vào: “Ông Nông, tôi là Giang Nam Tùng, tôi có chuyện cần nói”.
Giang Nam Tùng hô vang, rồi ông ta bỗng khựng người, không dám bước tới khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
“Ồ? Không phải là Giang hội trưởng đây sao? Ông ăn chưa? Chưa thì ngồi xuống làm miếng”, Lâm Chính đặt chén rượu xuống, điềm đạm nhìn Giang Nam Tùng.
Giang Nam Tùng khóc dở mếu dở. Ông ta nào ngờ lại vẫn gặp phải sát thần ở đây chứ…
Chương 2130: Ở lại
Chuyện về Cái Thiên Tông, Giang Nam Tùng đã thất bại thảm hại. Giờ cái mạng nhỏ của ông ta nằm trong tay người khác nên ông ta nào dám làm loạn, thế là ông ta vội quỳ phụp xuống: “Thần y Lâm, trước đó đều là do tôi sai. Mong cậu độ lượng, do tôi có mắt như mù, xin cậu tha mạng”, nói xong, Giang Nam Tùng đập mạnh đầu xuống đất.
“Tôi đã cho ông cơ hội mà ông không biết quý trọng. Giờ ông lại xin tha mạng thì có phải là hơi muộn không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Giang Nam Tùng sợ hãi, không biết phải làm sao, đành tự tát vào mặt mình: “Tôi là đồ súc sinh, là đồ mất dạy, là đồ khốn nạn...”
Ông ta vừa chửi vừa tự tát...Bốp bốp...Âm thanh giòn giã vang lên trong không gian.
Một lúc sau, mặt ông ta sưng phồng. Thế nhưng Lâm Chính vẫn vô cùng thản nhiên. Giang Nam Tùng run rẩy, biết là dù mình có làm gì cũng vô ích nên đành phải nhìn Nông Đường Công bằng ánh mắt cầu cứu.
“Sao thế?”, Nông Đường Công không biết mối ân oán giữa Giang Nam Tùng và Lâm Chính nên hỏi.
“Ông cụ muốn quản hở?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Tôi quản làm gì, nhưng dù sao Giang Nam Tùng cũng là hội trưởng hiệp hội võ thuật. Ông ta mà chết ở đây thì khéo bên ngoài lại tưởng tôi làm”, Nông Đường Công lắc đầu.
Nói thì vậy chứ thực ra Lâm Chính biết ông cụ không nỡ. Dù sao Giang Nam Tùng cũng 60 tuổi rồi. Ông ta ở Yên Kinh lâu như vậy, không thể không qua lại với Nông Đường Công. Nếu không phải là Lâm Chính đang ngồi đây thì Nông Đường Công đã ngăn hành động tự hành hạ mình của ông ta lại rồi.
Lâm Chính không có hứng với Giang Nam Tùng, giết hay không giết ông ta cũng không ảnh hưởng tới anh. Nếu đã vậy thì thôi cứ thuận theo lòng người vậy.
“Đứng dậy trước đi. Muốn sống thì còn phải xem biểu hiện sau này của ông nữa”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.
Dứt lời, Giang Nam Tùng mừng lắm, vội vàng khấu đầu thêm vài cái: “Cảm ơn thần y Lâm, cảm ơn thần y Lâm”
Thấy bộ dạng sợ sệt của Giang Nam Tùng, Nông Đường Công tỏ ra bất ngờ. Đường đường là hội trưởng của Hiệp hội võ thuật mà lại sợ thần y Lâm tới vậy sao?
“Nhóc, xem ra cậu không chỉ giỏi mỗi y thuật nhỉ”, Nông Đường Công cảm thán.
“So với ông thì tôi chẳng qua là múa rìu qua mắt thợ mà thôi”.
“Cậu khiêm tốn rồi”.
“Thôi đừng nói chuyện đó nữa, tôi nghĩ ông lao vào đây chắc chắn không phải là tìm tôi. Ông nói chuyện chính với ông cụ đi”, Lâm Chính thản nhiên nói,
Lúc này Giang Nam Tùng mới bừng tỉnh: “Nông thủ trưởng, xảy ra chuyện rồi”.
“Chuyện gì mà hoang mang vậy? Từ từ nói, nói không rõ ràng là tôi vứt ra ngoài đấy”, Nông Đường Công hừ giọng.
Lúc này ông ta khá khó chịu, vì dù sao thì Giang Nam Tùng cũng tự ý xông vào, không hề nể mặt ông ta. Thế nhưng Giang Nam Tùng cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ nói tiếp: “Nông thủ trưởng, Bạch Thiếu Phi bị đánh chết rồi”.
“Cái gì?”, Nông Đường Công đứng bật dậy với vẻ không dám tin.
Một lúc sau ông ta mới bình tĩnh trở lại. Tuy nhiên tay chân ông ta vẫn run lẩy bẩy.
“Nói. Nói rõ ràng cho tôi...sao Bạch Thiếu Phi lại bị đánh chết? Còn ra thể thống gì nữa?", người đàn ông gào lên đầy kích động.
“Đối phương chẳng quan tâm tới điều đó. Lúc mới bắt đầu họ đã quyết tâm giết chết Thiếu Phi rồi”, Giang Nam Tùng rưng rưng nước mắt.
“Không thể nào! Thực lực của Thiếu Phi đâu phải người bình thường có thể đối phó được. Bọn chúng đã lấy cái gì ra đấu với Thiếu Phi vậy?”
“Thủ trưởng, người giết chết Thiếu Phi không phải là Giới Long mà là một người tên Trung Xuyên. Người này có thực lực cực mạnh. Thiếu Phi không hiểu rõ về thực lực của đối phương, đấu tầm 30 hiệp là đã bị đánh bại rồi. Thiếu Phi biết mình không phải là đối thủ nên định đầu hàng nhưng đối phương đột nhiên bẽ gãy đầu của Thiếu Phi, không cho cậu ta nói ra được hai từ đầu hàng nữa...”, Giang Nam Tùng đau khổ nói.
Nông Đường Công nghe thấy vậy thì bốc hỏa. Một lúc sau, ông ta đập mạnh tay xuống bàn: “Đúng là ức hiếp người quá đáng”.
Ông ta gầm lên. Trần nhà cũng rung chuyển.Cô giúp việc đang nấu ăn cũng hét lớn, vội núp kỹ.
“Thủ trưởng, Thiếu Phi đã chết, đối phương nói thêm rằng, trong vòng ba ngày sẽ tổ chức một buổi đại hội giao lưu võ thuật giữa hai nước. Bọn họ đã thông báo trên các phương tiện truyền thông rồi. Chắc chẳng bao lâu nữa chuyện này sẽ được truyền khắp mạng xã hội. Giờ chúng ta phải làm sao?”, Giang Nam Tùng nói tiếp.
“Bọn họ không nể mặt tôi hay gì? Đúng là vô liêm sỉ”.
Nông Đường Công uống cạn chén rượu trên bàn và lạnh giọng: “Thế nhưng không cần phải lo lắng, nước ta nhân tài đông như quân nguyên, ngọa hổ tàng long mà, chẳng lẽ lại không đối phó được với bọn họ? Tôi sẽ sắp xếp ngay, ba ngày cũng là đủ rồi. Nếu không có ai thì tôi sẽ mời thiên kiêu”.
“Thiên kiêu?”, Giang Nam Tùng giật mình, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn quay qua nhìn Lâm Chính.
Nông Đường Công thấy vậy mới bừng tỉnh, lập tức nhìn sang Băng Thượng Quân ngồ bên cạnh.
“Thời gian gấp gáp, chuyện thế này tốt nhất để người khác đi”, Lâm Chính làm gì có chuyện không biết ý đồ của hai người bọn họ. Chuyện về đại hội và bên phía Thương Minh đã khiến họ phải sứt đầu mẻ trán rồi, làm gì có thời gian mà xen vào những chuyện khác.
“Thần y Lâm, tôi biết cậu rất bận. Có điều chuyện này cậu cũng đừng vội từ chối. Cậu không đi thì có thể bảo đệ tử của cậu đi mà. Dù sao cậu ấy cũng là thiên kiêu, nếu có thể vì nước lập công thì sẽ nhận được rất nhiều lợi lạc đấy. Sau này cậu ta muốn làm gì thì phía bên trên cũng đều sẽ dễ dãi với cậu ta cả”, Nông Đường Công mỉm cười.
Lâm Chính nghe thấy vậy chỉ im lặng nhìn Băng Thượng Quân.
“Thầy yên tâm, chắc cũng không tốn nhiều thời gian đâu”, Băng Thượng Quân nói.
“Vậy được, anh đã muốn đi thì ở lại đây, tôi về Giang Thành trước. Đợi anh xong việc ở đây rồi tính”.
“Vâng thưa thầy”.
Nông Tân và Nông Tiểu Mai bị đánh gãy chân, người nhà họ Nông không dám thở mạnh.
Ngược lại Nông Đường Công thở hổn hển, dù sao tình trạng bệnh của ông ấy vẫn chưa ổn định.
Bịch!
Nông Đường Công ném cây gậy trong tay xuống đất, bình tĩnh nói: "Căn dặn xuống bên dưới, dùng tất cả sức mạnh của gia tộc, dù trả bất cứ giá nào cũng phải lập tức xây dựng lại Dương Hoa! Tôi cho các người thời gian một ngày, một ngày sau, Dương Hoa trước đó có bộ dạng gì thì khôi phục lại y hệt như vậy... Không! Một ngày sau, tôi muốn Dương Hoa càng tốt hơn so với trước! Hiểu cả chưa?"
"Vâng thưa ông!"
Người nhà họ Nông vội vàng đáp lời.
"Ừ”, Nông Đường Công gật đầu, nhưng lại ho sặc sụa, người cũng không đứng vững.
Những người bên cạnh vội vàng đỡ lấy ông ấy.
"Ông cụ Nông, ông vẫn nên nằm xuống đi, đợi sau khi tôi chữa trị xong, ông phải nhanh chóng quay về dưỡng thương”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Ừ! Ừ! Phiền cậu rồi”.
Nông Đường Công gật đầu.
Lâm Chính tiếp tục châm cứu.
Lần này không ai làm phiền nữa.
Khoảng mười phút sau, Lâm Chính thu hồi châm bạc.
"Ông cụ Nông, cũng tạm ổn rồi, nhưng tôi vẫn nói câu đó, muốn khỏi bệnh cần cả quá trình, qua một thời gian nữa tôi sẽ bảo người đưa thuốc đến cho ông, khi nào cần thiết thì tôi sẽ đích thân đến châm cứu!”, Lâm Chính nói.
"Ha ha, không ngờ mạng của tôi lại dài như vậy! Lần này nếu không gặp cậu thì tôi đã chết lâu rồi”, Nông Đường Công cười nói.
“Ông cụ Nông ở hiền gặp lành, đương nhiên sẽ không sao”, Lâm Chính buột miệng nói.
“Cậu không thể nói như vậy, dù thế nào, tôi cũng phải báo đáp cậu đàng hoàng”, Nông Đường Công nói, ông ấy còn định nói thêm gì đó thì thần y Diêu đột nhiên cắt ngang.
"Thủ trưởng Nông! Nếu nói về công lao thì không thể chỉ tính cho một mình thằng nhóc này, sơn trang Thần Y của tôi cũng đóng góp không ít công sức để chữa bệnh cho ông đấy!"
“Đóng góp công sức ư?”, Nông Đường Công cau mày.
"Đương nhiên, thủ trưởng Nông, thật ra cơ thể của ông trước đó đã được tôi điều trị xong khoảng bảy tám mươi phần trăm rồi. Sở dĩ thằng ranh này có thể cứu sống được ông là do hắn may mắn chiếm hời của tôi mà thôi”.
“Vậy tại sao ông lại sớm từ bỏ việc điều trị cho tôi, tuyên bố tôi đã hết cách cứu chữa?”, Nông Đường Công khịt mũi hỏi.
"Tôi không hiểu cách chữa trị của hắn, hắn phá hủy phương châm trị liệu của tôi thì đương nhiên tôi hết cách cứu chữa. Suy cho cùng cách chữa trị của tôi và hắn hoàn toàn khác nhau”, thần y Diêu vội vàng nói.
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều thầm mắng ông ta vô liêm sỉ.
Thần y Diêu đang quyết tâm cướp công.
Cũng đúng, nếu hôm nay ông ta không cướp được chút công lao, tin tức truyền ra ngoài thì chẳng phải sẽ nói y thuật của ông ta không bằng thần y Lâm sao? Cứ như vậy, danh tiếng của sơn trang Thần Y sẽ bị hủy hoại. Nếu có được một chút công lao thì ít nhất lúc đồn ra bên ngoài ông ta vẫn có thể xoa dịu dư luận.
Nhưng Nông Đường Công không phải là Nông Tân và Nông Tiểu Mai.
Ông ấy đã trải qua vô số sóng gió trong đời, cũng đã gặp rất rất nhiều chuyện.
Miệng lưỡi của thần y Diêu sao có thể lừa được ông ấy chứ?
"Bớt nói năng bậy bạ ở đây đi! Thần y Diêu! Ông có thể chữa khỏi bệnh cho tôi hay không chẳng lẽ tôi không biết sao? Thần y Lâm đã cứu tôi, liên quan gì đến ông? Đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa!", Nông Đường Công lạnh lùng hừ một tiếng.
"Thủ trưởng Nông, tôi...”, thần y Diêu còn muốn giải thích.
Nhưng Nông Đường Công không thèm nghe ông ta nói nữa, ông ấy thẳng thừng xua tay: "Người đâu, phong tỏa sơn trang Thần Y cho tôi!"
"Rõ!"
Người nhà họ Nông đáp.
"Không thể phong tỏa!"
Thần y Diêu vội vàng hét toáng lên: "Thủ trưởng Nông, tôi đã hành nghề y cả đời, không biết đã cứu được bao nhiêu người! Những nhân vật lớn nhỏ ở Yên Kinh đều từng khám chữa bệnh ở chỗ tôi! Ông phong tỏa sơn trang Thần Y của tôi, ông không sợ chọc giận dư luận sao?”
"Chọc giận dư luận ư? Mẹ kiếp! Ông là đồ hám lợi! Lúc các nhân vật lớn đến, ông chỉ khám bệnh cho bọn họ, ném mạng sống của những người đến khám bệnh như chúng tôi sang một bên. Loại người như ông hoàn toàn không xứng đáng làm bác sĩ! Sơn trang Thần Y đáng bị phong tỏa!", Triệu Chí Đông nhổ nước bọt, mắng chửi.
"Nói đúng lắm! Nên bị phong tỏa!"
"Phong tỏa! Lập tức phong tỏa!"
"Tôi ủng hộ ông cụ Nông phong tỏa sơn trang Thần Y!"
Đám người Nhậm Nhàn, Vương Dương đồng thanh hét lớn.
Sắc mặt thần y Diêu trở nên tái nhợt.
Nông Đường Công lấy chiếc điện thoại cũ trên người ra và bấm số.
Một lúc sau, Trịnh Nam Thiên ở dưới chân núi dẫn theo đội quân xông thẳng lên, bắt đầu đuổi mọi người trong sơn trang Thần Y ra ngoài, phong tỏa cổng lớn.
"Không!"
Thần y Diêu quỳ trên mặt đất, nhìn sơn trang Thần Y bị phong tỏa, điên cuồng hét lớn.
Sơn trang Thần Y là tâm huyết cả đời của ông ta.
Cứ mất đi như vậy, sao ông ta có thể chấp nhận được?
“Ông Diêu, ông đừng buồn, y thuật của ông vẫn còn đó, sau này ông đợi thời cơ quay lại thì có khó khăn gì đâu?”, người bên cạnh an ủi.
Nhưng thần y Diêu nào cam tâm?
Điều ông ta quan tâm nhất là thể diện.
Hôm nay Lâm Chính khiến ông ta trở thành một con chó mất nhà, nếu ông ta nhẫn nhịn cục tức này thì sao có thể là thần y Diêu cơ chứ?
Mấy người Lâm Chính đang định xuống núi, thần y Diêu đột nhiên đứng dậy, rống to: "Tên họ Lâm kia! Đứng lại cho tôi!"
“Thần y Diêu có gì chỉ bảo sao?”, Lâm Chính nghiêng đầu hỏi.
"Ông đây không phục! Y thuật của tôi không thể thua kém cậu! Tôi muốn so tài y thuật với cậu!", thần y Diêu gào thét.
"Ông muốn so tài thế nào?", Lâm Chính hỏi.
"Tôi muốn cậu chết!"
Thần y Diêu hét lớn, không biết ông ta lấy đâu ra mấy cây châm bạc tẩm độc, hung hăng vung về phía Lâm Chính.
Nhưng châm bạc vừa tới gần, Lâm Chính đã giơ tay lên, nắm chắc mấy cây châm bạc đó trong tay.
“Hả?”, thần y Diêu sửng sốt.
Cánh tay Lâm Chính khẽ run lên.
Vút vù vù.
Cây châm bạc chợt bay về phía ngược lại.
Vèo vèo vèo...
Vài tiếng động nhỏ phát ra, toàn bộ châm độc đâm vào người thần y Diêu...
Chương 2128: Ông đã phục chưa?
Cơ thể già nua của thần y Diêu lùi về sau. Ông ta loạng choạng, may mà có người chạy lên đỡ mới không bị ngã. Đám đông sợ hết hồn khi nhìn thấy số châm bạc trên người ông ta.
“Thần y Diêu bị trúng châm rồi sao?”
“Châm có độc. Mau giải độc! Mau lấy thuốc giải độc”, đám đông kêu lên.
“Loại độc này do thần y Diêu tạo ra, thuốc giải chỉ thần y Diêu mới có”, có người nói.
Một vị nguyên lão nghe thấy vậy thì vội vàng nhìn thần y Diêu: “Thần y Diêu, mau uống thuốc giải, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng mất”.
Thế nhưng thần y Diêu chỉ lắc đầu: “Vô tác dụng thôi. Mặc dù có thuốc giải nhưng lại ở trong kho thuốc. Từ đây tới kho thuốc cần 10 pút. Mà loại độc này thì chỉ cần trong 1 phút thôi đã có thể lấy mạng người khác rồi. Tôi..không kịp uống thuốc giải”.
“Hả?”, đám đông tái mặt. Không ai ngờ, một thần y danh tiếng lẫy lừng lại tự chết trong tay mình…Đúng là nực cười.
“Người bình thường cần 10 phút mới lấy được thuốc, nhưng nếu là cao thủ võ đạo thì 10 giây là lấy được rồi. Có khi còn cơ hội”
“Thế nhưng…sơn trang này có mấy người là cao thủ chứ? Hơn nữa, ngay cả cao thủ cũng chưa chắc đã nhanh được như vậy”.
“Trừ khi là…thiên kiêu”, dứt lời, tất cả đều quay qua nhìn Băng Thượng Quân. Một vị nguyên lão vội quỳ xuống, khấu đầu trước Băng Thượng Quân: “Băng Thượng Quân, xin cậu hãy cứu thần y Diêu của chúng tôi”.
“Ông ấy không thể chết được, phải lấy được thuốc giải. Xin cậu thay chúng tôi đi lấy thuốc giải’.
“Xin cậu”
Rất nhiều người đồng loạt quỳ xuống. Mặc dù thần y Diêu rất tự cao tự đại và là người mưu mô nhưng dù sao ông ta cũng là linh hồn của sơn trang và mang đến vinh hoa phú quý cho cả sơn trang. Giờ ông ta gặp nguy hiểm thì dù là thế nào bọn họ vẫn muốn cứu.
Băng Thượng Quân không phải là người dễ mềm lòng như thế. Anh ta khẽ hừ giọng: “Lấy thuốc giải sao? Đừng có mơ. Người này dám đánh lén thầy của tôi, tôi còn chưa tính sổ đấy. Tôi không giết ông ta đã là may mắn lắm rồi, còn hi vọng tôi cứu ông ta? Các người đang nằm mơ đấy à?”
Đám đông mặt xám ngoét, há hốc miệng. Đúng vậy thật!Muốn băng Thượng Quân ra tay đúng là chẳng khác gì khó hơn lên trời. Rõ ràng là không thể.
Đúng lúc này Lâm Chính lên tiếng: “Muốn cứu người này không khó. Loại độc này quá dễ giải”.
Nói xong anh chộp lấy thần y Diêu từ trong không gian.
Vụt vụt..Những cây châm trên người ông ta bay bật ra, đáp xuống tay Lâm Chính.
“Khí Ngự Châm sao?”, các vị nguyên lão thất thanh.
Lâm Chính lại vung tay, những cây châm bay ra nhanh như điện xẹt. Đợi đến khi đám đông có thể phản ứng lại thì những cây châm này đã lại ghim lên người thần y Diêu rồi.
Thần y Diêu vội lùi lại, cơ thể run rẩy. Sau khi đứng vững, ông ta nhìn xuống và tái mặtL “Đây…đây là…”
“Độc của ông chẳng qua là kích hoạt độc tố đã tích tụ trong cơ thể nhiều năm mà thành. Đời người, ăn uống, hít thở đều hấp thụ một lượng chất không tốt nhất định. Chúng ở trong cơ thể lâu tạo ra độc tố. Chiêu này của ông chẳng có gì là tinh diệu cả. Sử dụng châm để kích hoạt độc tố và giết chết mục tiêu. Chiêu tương tự như thế tôi có đầy. Vậy nên giải độc không hề khó”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Thần y Diêu nghe thấy vậy thì trồ tròn mắt.
“Những cây châm này có thể kích hoạt độc trong người ông thì cũng có thể kiểm soát độc trong người ông. Giờ tôi đã ghim châm vào vị trí các mệnh mạch và chặn độc tố xâm lấm rồi, đợi khoảng ba mươi giây thì những độc tốc này sẽ không thể xâm nhập được vào lục phủ ngũ tạng nữa. Như vậy ông cũng sẽ không còn nguy hiểm tới tính mạng”, Lâm Chính nói tiếp.
Thần y Diêu trông sắc mặt vô cùng phức tạp. Ông ta đứng ngây ra rồi lầm bầm: “Tôi tốn thời gian gần 50 năm để luyện chế ra loại châm độc này. Thật không ngờ cậu có thể giải được nó trong nháy mắt. Không thể…sao có thể chứ. Cậu rốt cuộc là ai?”, ông ta không thể chấp nhận được chuyện này.
“Tôi là ai mà thần y Diêu còn không rõ sao. Giờ tôi hỏi ông, ông đã phục chưa?”, Lâm Chính nói.
Thần y Diêu vội quỳ xuống, như người mất hồn: “Tôi phục rồi…”
Thần y Diêu đã bị đánh bại hoàn toàn. Lâm Chính thản nhiên nhìn ông ta và quay người rời đi. Khoảnh khắc này, dù có là kẻ ngốc thì cũng nhận ra sự chênh lệch giữa Lâm Chính và thần y Diêu.
Thần y Diêu đột nhiên lên tiếng: “Xin dừng bước”.
“Ông chơi chưa chán à? Thầy của tôi không giết còn cứu mạng ông thì ông cũng phải biết điều chứ? Nếu không phải nể tình ông tuổi cao thì tôi đã phế luôn tứ chi của ông rồi”, Băng Thượng Quân tức giận, quay qua chửi.
Thần y Diệu vội vàng chắp tay và quỳ xuống: “Thần y Lâm, xin đừng tức giận. Tôi gọi cậu là vì muốn cậu cho tôi một cơ hội, thu nạp tôi, chỉ giáo tôi có được không?”, nói xong thần y Diêu lại khấu đầu trước Lâm Chính. Động tác trông vô cùng cung kính và chân thành.
Đám đông thất kinh. Đường đường là thần y Diêu mà lại muốn bái một thanh niên hơn hai mươi tuổi làm sư phụ sao…
Chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn thể thống gì nữa. Bởi vì ai cũng biết thứ mà thần y Diêu quan tâm chính là thể diện.
Đúng là một chuyện vô lý hết sức. Đám đông nhìn chăm chăm Lâm Chính, chờ đợi câu trả lời của anh.
Lâm Chính im lặng. Anh nhìn thần y Diêu. Một lúc sau, anh lắc đầu: “Tôi sẽ không thu nạp ông đâu”.
“Tại sao?”, thần y Diêu ngẩng đầu.
“Tôi dù chẳng phải là người tốt đẹp gì những cũng hiểu về y đức, y phẩm. Ông là người chỉ biết tới danh lợi, tự cao tự đại, không có đạo đức. Người như thế thì sao tôi có thể dạy được?”
“Tôi sẽ sửa. Tôi sẽ sửa hết. Xin cậu hãy cho tôi một cơ hội”, thần y Diêu nói.
Nhưng Lâm Chính vẫn lắc đầu và đi xuống núi: “Đã nói không nhận là không nhận. Đợi ông thật sự có thể thay đổi rồi thì hãy tới tìm tôi”.
Nói xong anh rời đi. Thần y Diêu sững sờ nhìn theo.
Chương 2129: Khóc dở mếu dở
Xuống núi, Nông Đường Công sống chết đòi đưa Lâm Chính về nhà ăn cơm. Lâm Chính vốn định từ chối nhưng ông cụ nhiệt tình quá nên đã đồng ý. Chiêm Nhất Đao và Băng Thượng Quân cũng đi theo.
Trên xe Nông Đường Công sau khi biết chuyện thì cảm thấy không hiểu: “Sao cậu lại từ chối ông Diêu thế? Mặc dù nhân cách ông ta không tốt nhưng lại có mối quan hệ khá rộng. Sơn trang thần y đã trụ vững ở Yên Kinh mấy chục năm rồi. Những năm qua ông ta tích lũy được sức mạnh hùng hậu lắm. Cậu mà làm thầy ông ta thì còn phải sợ ai ở Yên Kinh này nữa chứ?”, Nông Đường Công dựa ra ghế, nói bằng giọng yếu ớt.
“Ông nói vậy là không hiểu tôi rồi. Tôi nói rồi, ông ta không có nhân cách, tôi mà truyền thụ y thuật thì phải tìm người có đạo đức. Còn về thân phận hay là thiên phú của họ thì tôi không quan tâm lắm. Thần y Diêu bái tôi làm sư chẳng qua là vì nhìn trúng y thuật của tôi mà thôi. Ông ta muốn học được chút gì đó từ tôi để có thể kéo dài tuổi thọ. Nói trắng ra là vì nhìn thấy lợi lạc nên mới quỳ xuống như thế”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Kéo dài tuổi thọ sao?”, Nông Đường Công khá bất ngờ.
“Thần y Diêu tuổi đã cao. Tình hình của ông ta thế nào ông ta tự biết. Từ sắc mặt của ông ta là tôi đoán ra nhưng năm qua ông ta đã phục dùng loại thuốc giúp trường thọ, nhưng có vẻ như hướng đi không đúng. Mặc dù thuốc đó lợi nhưng tác dụng phụ cũng không ít. Ông ta khá đau đầu cho chuyện này. Y thuật của ông ta chỉ có thể giúp ông ta tới đó, vì vậy ôn ta bái tôi làm sư phụ để mong muốn tìm được cách đột phá và có thể sống thọ hơn”, Lâm Chính nói.
“Hóa ra là như vậy…chẳng trách cậu không chịu nhận lời…ông ta đúng là hết thuốc chữa thật rồi”, Nông Đường Công lắc đầu: “Có điều cậu cho ông ta cơ hội sửa đổi, nếu ông ta làm được thật thì sao? Nếu ông ta làm vậy, rồi đi cứu dân giúp đời thì cậu có thu nạp ông ta không?”
Lâm Chính mỉm cười, không hề trả lời. Nông Đường Công cười ha ha. Ông ta cũng không nói tiếp chuyện đó nữa.
Chiếc xe nhanh chóng đỗ bên ngoài nhà họ Nông. Mặc dù Nông Đường Công còn yếu nhưng tâm trạng tốt cực kỳ. Ông ta hỏi Lâm Chính có uống rượu hay không, sau khi anh nói có thể thì ông ta vui mừng lấy ra loại rượu đã cất hai mươi năm mời anh. Nông Tân và Nông Tiểu Mai được được tới bệnh viện chữa trị.
Mặc dù chuyện về sơn trang thần y có bị đồn đại ra ngoài ít nhiều nhưng cũng được Nông Đường Công kiểm soát nên cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Cô giúp việc chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn. Nông Đường Công nhiệt tình mời mọi người ngồi vào chỗ. Những người khác của nhà họ Nông không hề tham gia. Bữa cơm này do đích thân ông cụ tiếp khách.
Chiêm Nhất Đao và Băng Thượng Quân đều là những kẻ thích rượu thế là ngồi xuống là uống tới tấp.
Cộc cộc…Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên. Ông cụ chau mày, nói với người bên cạnh: “Bất kể là ai thì cũng đuổi đi”.
“Vâng”, người nhà họ Nông lập tức chạy ra mở cửa.
Một lúc sau người này quay lại: “Thưa ông, là Lý bộ trưởng. Ông ấy nghe nói ông bị bệnh nên tới thăm”.
“Nói với ông ta tôi không sao nhưng phải nghỉ ngơi, đừng có tới làm phiền”, Nông Đường Công hừ giọng.
“Điều này…”, người kia có vẻ chần chừ.
“Còn phải đợi tôi nhắc lại hay gì?”, Nông Đường Công hét lớn.
Người này run rẩy, vội vàng chạy đi. Lý bộ trưởng cũng là người thông minh, biết là hôm nay ông cụ không tiện tiếp khách nên cũng không nán lại. Lý bộ trưởng vừa đi khỏi thì nào là Trương bộ trưởng, Lưu bộ trưởng cũng đều chạy tới. Thế nhưng tất cả đều phải ra về. Không ai có thể bước vào nhà họ Nông.
Người nhà họ Nông khổ sở đuổi họ đi. Những người vừa tới đều là những nhân vật tai to mặt lớn cả, nào dễ gì đắc tội.
“Mặc kệ họ, nào nào, chúng ta uống”, ông cụ Nông nâng chén rượu cười nói. Lâm Chính cũng khẽ cụng ly.
Cộc cộ…Lại có tiếng gõ cửa vang lên. Nhưng lần này tiếng gõ có phần mạnh bạo và dồn dập hơn nhiều.
“Ai mà mất lịch sự thế?", người nhà họ Nông tỏ ra không vui, vội chạy đi mở cửa.
Không ngờ người đứng trước mặt lại là Giang Nam Tùng.
“Nông thủ trưởng có nhà không?”, Giang Nam Tùng vội hỏi.
“Ông nhà không được khỏe, đang nghỉ ngơi. Ngày khác mời ông tới”, người nhà họ Nông đáp lại.
“Nói vậy tức là ông cụ ở nhà đúng không? Tôi phải gặp ông ấy. Tôi có chuyện quan trọng cần bàn với ông cụ”, Giang Nam Tùng cuống cả lên.
“Chuyện gì cũng không được. Mời ông về cho”.
Thế nhưng Giang Nam Tùng mặc kệ, cứ thế lao vào: “Ông Nông, tôi là Giang Nam Tùng, tôi có chuyện cần nói”.
Giang Nam Tùng hô vang, rồi ông ta bỗng khựng người, không dám bước tới khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
“Ồ? Không phải là Giang hội trưởng đây sao? Ông ăn chưa? Chưa thì ngồi xuống làm miếng”, Lâm Chính đặt chén rượu xuống, điềm đạm nhìn Giang Nam Tùng.
Giang Nam Tùng khóc dở mếu dở. Ông ta nào ngờ lại vẫn gặp phải sát thần ở đây chứ…
Chương 2130: Ở lại
Chuyện về Cái Thiên Tông, Giang Nam Tùng đã thất bại thảm hại. Giờ cái mạng nhỏ của ông ta nằm trong tay người khác nên ông ta nào dám làm loạn, thế là ông ta vội quỳ phụp xuống: “Thần y Lâm, trước đó đều là do tôi sai. Mong cậu độ lượng, do tôi có mắt như mù, xin cậu tha mạng”, nói xong, Giang Nam Tùng đập mạnh đầu xuống đất.
“Tôi đã cho ông cơ hội mà ông không biết quý trọng. Giờ ông lại xin tha mạng thì có phải là hơi muộn không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Giang Nam Tùng sợ hãi, không biết phải làm sao, đành tự tát vào mặt mình: “Tôi là đồ súc sinh, là đồ mất dạy, là đồ khốn nạn...”
Ông ta vừa chửi vừa tự tát...Bốp bốp...Âm thanh giòn giã vang lên trong không gian.
Một lúc sau, mặt ông ta sưng phồng. Thế nhưng Lâm Chính vẫn vô cùng thản nhiên. Giang Nam Tùng run rẩy, biết là dù mình có làm gì cũng vô ích nên đành phải nhìn Nông Đường Công bằng ánh mắt cầu cứu.
“Sao thế?”, Nông Đường Công không biết mối ân oán giữa Giang Nam Tùng và Lâm Chính nên hỏi.
“Ông cụ muốn quản hở?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Tôi quản làm gì, nhưng dù sao Giang Nam Tùng cũng là hội trưởng hiệp hội võ thuật. Ông ta mà chết ở đây thì khéo bên ngoài lại tưởng tôi làm”, Nông Đường Công lắc đầu.
Nói thì vậy chứ thực ra Lâm Chính biết ông cụ không nỡ. Dù sao Giang Nam Tùng cũng 60 tuổi rồi. Ông ta ở Yên Kinh lâu như vậy, không thể không qua lại với Nông Đường Công. Nếu không phải là Lâm Chính đang ngồi đây thì Nông Đường Công đã ngăn hành động tự hành hạ mình của ông ta lại rồi.
Lâm Chính không có hứng với Giang Nam Tùng, giết hay không giết ông ta cũng không ảnh hưởng tới anh. Nếu đã vậy thì thôi cứ thuận theo lòng người vậy.
“Đứng dậy trước đi. Muốn sống thì còn phải xem biểu hiện sau này của ông nữa”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.
Dứt lời, Giang Nam Tùng mừng lắm, vội vàng khấu đầu thêm vài cái: “Cảm ơn thần y Lâm, cảm ơn thần y Lâm”
Thấy bộ dạng sợ sệt của Giang Nam Tùng, Nông Đường Công tỏ ra bất ngờ. Đường đường là hội trưởng của Hiệp hội võ thuật mà lại sợ thần y Lâm tới vậy sao?
“Nhóc, xem ra cậu không chỉ giỏi mỗi y thuật nhỉ”, Nông Đường Công cảm thán.
“So với ông thì tôi chẳng qua là múa rìu qua mắt thợ mà thôi”.
“Cậu khiêm tốn rồi”.
“Thôi đừng nói chuyện đó nữa, tôi nghĩ ông lao vào đây chắc chắn không phải là tìm tôi. Ông nói chuyện chính với ông cụ đi”, Lâm Chính thản nhiên nói,
Lúc này Giang Nam Tùng mới bừng tỉnh: “Nông thủ trưởng, xảy ra chuyện rồi”.
“Chuyện gì mà hoang mang vậy? Từ từ nói, nói không rõ ràng là tôi vứt ra ngoài đấy”, Nông Đường Công hừ giọng.
Lúc này ông ta khá khó chịu, vì dù sao thì Giang Nam Tùng cũng tự ý xông vào, không hề nể mặt ông ta. Thế nhưng Giang Nam Tùng cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ nói tiếp: “Nông thủ trưởng, Bạch Thiếu Phi bị đánh chết rồi”.
“Cái gì?”, Nông Đường Công đứng bật dậy với vẻ không dám tin.
Một lúc sau ông ta mới bình tĩnh trở lại. Tuy nhiên tay chân ông ta vẫn run lẩy bẩy.
“Nói. Nói rõ ràng cho tôi...sao Bạch Thiếu Phi lại bị đánh chết? Còn ra thể thống gì nữa?", người đàn ông gào lên đầy kích động.
“Đối phương chẳng quan tâm tới điều đó. Lúc mới bắt đầu họ đã quyết tâm giết chết Thiếu Phi rồi”, Giang Nam Tùng rưng rưng nước mắt.
“Không thể nào! Thực lực của Thiếu Phi đâu phải người bình thường có thể đối phó được. Bọn chúng đã lấy cái gì ra đấu với Thiếu Phi vậy?”
“Thủ trưởng, người giết chết Thiếu Phi không phải là Giới Long mà là một người tên Trung Xuyên. Người này có thực lực cực mạnh. Thiếu Phi không hiểu rõ về thực lực của đối phương, đấu tầm 30 hiệp là đã bị đánh bại rồi. Thiếu Phi biết mình không phải là đối thủ nên định đầu hàng nhưng đối phương đột nhiên bẽ gãy đầu của Thiếu Phi, không cho cậu ta nói ra được hai từ đầu hàng nữa...”, Giang Nam Tùng đau khổ nói.
Nông Đường Công nghe thấy vậy thì bốc hỏa. Một lúc sau, ông ta đập mạnh tay xuống bàn: “Đúng là ức hiếp người quá đáng”.
Ông ta gầm lên. Trần nhà cũng rung chuyển.Cô giúp việc đang nấu ăn cũng hét lớn, vội núp kỹ.
“Thủ trưởng, Thiếu Phi đã chết, đối phương nói thêm rằng, trong vòng ba ngày sẽ tổ chức một buổi đại hội giao lưu võ thuật giữa hai nước. Bọn họ đã thông báo trên các phương tiện truyền thông rồi. Chắc chẳng bao lâu nữa chuyện này sẽ được truyền khắp mạng xã hội. Giờ chúng ta phải làm sao?”, Giang Nam Tùng nói tiếp.
“Bọn họ không nể mặt tôi hay gì? Đúng là vô liêm sỉ”.
Nông Đường Công uống cạn chén rượu trên bàn và lạnh giọng: “Thế nhưng không cần phải lo lắng, nước ta nhân tài đông như quân nguyên, ngọa hổ tàng long mà, chẳng lẽ lại không đối phó được với bọn họ? Tôi sẽ sắp xếp ngay, ba ngày cũng là đủ rồi. Nếu không có ai thì tôi sẽ mời thiên kiêu”.
“Thiên kiêu?”, Giang Nam Tùng giật mình, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn quay qua nhìn Lâm Chính.
Nông Đường Công thấy vậy mới bừng tỉnh, lập tức nhìn sang Băng Thượng Quân ngồ bên cạnh.
“Thời gian gấp gáp, chuyện thế này tốt nhất để người khác đi”, Lâm Chính làm gì có chuyện không biết ý đồ của hai người bọn họ. Chuyện về đại hội và bên phía Thương Minh đã khiến họ phải sứt đầu mẻ trán rồi, làm gì có thời gian mà xen vào những chuyện khác.
“Thần y Lâm, tôi biết cậu rất bận. Có điều chuyện này cậu cũng đừng vội từ chối. Cậu không đi thì có thể bảo đệ tử của cậu đi mà. Dù sao cậu ấy cũng là thiên kiêu, nếu có thể vì nước lập công thì sẽ nhận được rất nhiều lợi lạc đấy. Sau này cậu ta muốn làm gì thì phía bên trên cũng đều sẽ dễ dãi với cậu ta cả”, Nông Đường Công mỉm cười.
Lâm Chính nghe thấy vậy chỉ im lặng nhìn Băng Thượng Quân.
“Thầy yên tâm, chắc cũng không tốn nhiều thời gian đâu”, Băng Thượng Quân nói.
“Vậy được, anh đã muốn đi thì ở lại đây, tôi về Giang Thành trước. Đợi anh xong việc ở đây rồi tính”.
“Vâng thưa thầy”.