-
Chương 2112-2114
Chương 2112: Đi theo tôi
“Sao mọi người có thể đánh mất một loại thuốc quan trọng như vậy chứ?”, Lâm Chính trố tròn mắt bằng vẻ không dám tin.
Tiểu Lưu khóc dở mếu dở: “Thần y Lâm, tôi cũng hết cách. Thuốc do con gái của thủ trưởng vứt đi. Cô ấy vứt ra ngoài cửa sổ. Chúng ta đã tìm cả nửa ngày rồi mà vẫn không tìm thấy…”
“Bị con gái của thủ trưởng vứt đi sao?”
“Đúng vậy! Thần y Lâm, nói một câu mà anh không muốn nghe thì có rất nhiều người nhà của thủ trưởng không thích anh. Bọn họ có tìm hiểu anh thông qua tivi và cảm thấy anh còn trẻ qúa, không thể nào có thể sở hữu y thuật thần kỳ như vậy được. Họ thấy chắc chắn là anh đang lừa họ. Vì vậy họ không tin tưởng anh lắm. Con gái của thủ trưởng cũng vậy. Sau khi cô ấy biết thuốc này do anh đưa cho thì cho rằng loại thuốc này sẽ hại chết thủ trưởng…thế là đã vứt nó đi…Vì tôi cũng hết cách nên mới chạy tới tìm anh mà…”, Tiểu Lưu cuống lên: “Thần y Lâm, anh mau cùng tôi đi thôi”.
Thật không ngờ sự việc lại xảy ra như vậy…
“Chúng ta lập tức hành động”, Lâm Chính cũng không nhiều lời, chỉ cùng Tiểu Lưu chạy ra khỏi bữa tiệc. Băng Thượng Quân và Chiêm Nhất Đao cũng chạy theo.
“Anh…”, Lương Huyền Mi định nói gì đó nhưng thấy bộ dạng của Lâm Chính thì bèn dừng lại.
Lâm Chính thấy cô ta vẫn bình an thì cũng yên tâm. Có điều, lúc rời đi, anh nhìn cô ta bằng ánh mắt rối rắm.
Lương Huyền Mi mím môi, không nói gì. Cô ta biết giờ không phải là lúc can thiệp vào. Vì dù sao tin đồn giữa cô ta và thần y Lâm đã được lan truyền đi một cách hết sức vô lý. Lúc này nếu cô ta còn nói chuyện với anh thì sẽ chỉ gây thêm rắc rối cho Lâm Chính mà thôi.
Đám người Lâm Chính vừa đi khỏi thì bầu không khí lập tức trở nên vô cùng quỷ đị. Mọi người nhìn nhau…
“Bố không sao chứ?”, Quý Bạch Sam vội chạy tới đỡ cụ tổ Cái Thiên dậy và hỏi.
Trông cụ tổ lúc này thật chật vật. Có lẽ đây chính là ngày thê thảm nhất trong cuộc đời ông ta. Thế nhưng…ông ta không hề tỏ ra trức giận. Chỉ bám lấy tay của Quý Bạch San và nói: "Đi, lập tức rời khỏi đây”.
Quý Bạch Sam giật mình, không dám cãi lại, chỉ vội gật đầu đưa theo Quý Lân vẫn đang hôn mê rời đi. Mọi chuyện kết thúc, nhưng Giang Nam Tùng đúng là xui xẻo: “Cụ tổ, Quý tông chủ, đợi đã”.
Giang Nam Tung kêu lên. Thế nhưng lúc này chẳng ai còn lo được cho mình nữa thì nào có thời gian quan tâm tới Giang Nam Tùng. Đám người Quý Bạch Sam chẳng thèm nhìn ông ta lấy một cái. Một lúc sau, cả đám đã mất dạng.
Giang Nam Tùng mặt cắt không ra máu, vội lùi lại, ngồi phịch ra ghế như người mất hồn. Những người bên cạnh chạy tới: “Hội trưởng Giang…lần này…phải làm thế nào? Người của Cái Thiên Tông bỏ chạy rồi, chúng ta lại đắc tội với thần y Lâm nữa. Độc trên người chúng ta không thể nào giải được nữa rồi. Lần này thì phải làm sao đây?”
“Xong rồi, chúng ta chết chắc".
“Tôi không muốn chết”.
Cả đám gào khóc. Giang Nam Tùng mặt tối sầm. Ông ta siết chặt nắm đấm với vẻ bất cam. Rồi ông ta lập tức lên tiếng: “Thôi bỏ đi, chuyện tới nước này mà muốn sống thì chỉ có hạ mình thôi. Lát nữa đi tìm thần y Lâm rồi nhận tội với cậu ta vậy…”
“Thần y Lâm có tha cho chúng ta không?”
“Chúng ta…đã phản bội cậu ta không chỉ có một lần…”
“Không tha thứ thì cũng làm gì được? Người của Cái Thiên Tông chạy rồi, mạng của chúng ta nằm trong tay thần y Lâm. Nếu như không được tha thứ thì các vị tự lo hậu sự đi là vừa”.
“Không…", tất cả cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Lúc này Lâm Chính cùng Tiểu Lưu đang vội vàng đi tới nhà của Nông Đường Công. Tới nơi, mọi người tức tốc xuống xe và chạy lên lầu. Thế nhưng vừa lên tới nơi thì họ thấy cửa được mở, bên trong ngoài người giúp việc đang nấu ăn dọn dẹp ra thì không thấy bóng của của Nông Đường Công đâu.
Tiểu Lưu cuống cả lên: “Di Vương, thủ trưởng đầu rồi?”
“Hả? Ông ấy đi cùng cô chủ rồi. Nói là đi khám bệnh…”, cô Vương đang nấu ăn vội vàng nói.
“Đi khám bệnh? Đi bệnh viện nào?”
“Không biết, hình như tới chỗ thần y Diêu rồi…”
“Thần y Diêu?”, Tiểu Lưu lập tức bừng tỉnh.
Lâm Chính thì tối mặt: “Tiểu Lưu, lập tức đưa tôi đi tìm ông ấy. Bệnh của ông ấy không thể kéo dài được. Thần y Diêu không nắm tình hình, chắc chắn sẽ để xảy ra chuyện. Mau đưa tôi đi. Nếu mà muộn thì ông cụ sẽ xong đời mất".
Tiểu Lưu giật bắn người: “Đi theo tôi”.
Nói xong, bọn họ lao ra ngoài…
Chương 2113: Sơn trang Thần Y
Dưới chân một ngọn núi nhỏ ở ngoại ô Yên Kinh.
Một chiếc xe Buick dừng ở dưới chân núi, vài người đàn ông dùng cáng khiêng một ông lão đã hôn mê nhanh chóng chạy lên núi.
Dưới chân núi có rất nhiều xe sang trọng.
Những người nhà giàu hiển quý các kiểu ồ ạt đi bộ lên núi.
Trên ngọn núi có một vị thần y sống trên đó, tiếng lành đồn xa.
Mặc dù danh tiếng của thần y Lâm truyền khắp thế giới, nhưng trong mắt nhiều nhân sĩ thượng lưu, thần y chân chính thì phải là nhân vật tiên phong đạo cốt, ở ẩn nơi rừng núi cách xa đô thị này.
Tuổi trẻ mà có y thuật không ai sánh bằng…
Ai tin chứ?
Nhiều người cảm thấy chẳng qua là do mánh khóe lừa đảo của Lâm Chính quá cao siêu mà thôi, hoặc là giống với sản phẩm của việc thổi phồng hơn.
Ngược lại, vị thần y Diêu ở ngoại ô Yên Kinh là người nổi danh trên khắp thủ đô đã mấy chục năm, không biết đã chữa khỏi bao nhiêu chứng bệnh phức tạp, có thể gọi là đức cao vọng trọng ở địa phương.
Ngọn núi nhỏ này không tính là cao, theo lý mà nói, xe có thể chạy lên được.
Nhưng để thể hiện sự tôn trọng với thần y Diêu, tất cả người đến đây xin chữa bệnh đều dừng xe dưới chân núi.
Mấy chục năm qua không ai dám phá hoại quy tắc.
Thần y Diêu cũng mặc nhận quy tắc này.
Nghe nói có lần một người bệnh tình hình nguy cấp, tự lái xe xông thẳng vào sơn trang Thần Y ở đỉnh núi xin chữa trị, kết quả thần y Diêu nổi giận, ném cả người lẫn xe ra khỏi núi, còn người bệnh đó thì chết ở dưới chân núi.
Người thân của người bệnh đó cũng thuộc nhà quyền quý, nhưng không dám truy cứu trách nhiệm của thần y Diêu.
Từ đó về sau, không ai còn dám bất kính với thần y Diêu.
“Tránh ra, tôi bảo các người tránh ra! Nếu làm ảnh hưởng đến bệnh tình của bố tôi, tôi sẽ cho các người biết tay! Tất cả tránh ra cho tôi”.
Một người phụ nữ ba mươi bốn mươi tuổi chạy vào, lớn tiếng hét.
Giọng hét cực kỳ chói tai, không hề khách sáo.
Dọc đường đi, người lên núi xin chữa bệnh cực kỳ bất mãn, vốn không muốn nhường.
Dù sao mọi người cũng lên núi xin chữa bệnh, ai cũng sốt ruột muốn chết.
Nhưng khi quay đầu nhìn lại, bọn họ đều biến sắc, đồng loạt lui ra, không ai dám cản đường.
Người phụ nữ dẫn theo cả đoàn người chạy thẳng lên núi.
Đợi cô ta đi xa mới có người không kìm được hỏi: “Đó là ai mà kiêu căng vậy?”.
“Anh đui à? Không nhìn thấy người đang nằm trên cáng là ai sao?”.
“Ai?”.
“Nông Đường Công!”.
“Hả? Thủ… Thủ trưởng Nông?”.
“Ai dám ngăn cản chứ?”.
“Còn không phải à… Nhưng vì sao thủ trưởng Nông lại ra nông nỗi đó? Chẳng phải lúc trước vẫn còn thấy ông ấy xuất hiện trên tivi sắc mặt hồng hào lắm sao?”.
“Ai biết được… Cũng không biết tình trạng của thủ trưởng Nông thế nào”.
“Hi vọng là không xảy ra chuyện gì, nếu không thì sẽ có biến đấy”.
Mọi người lo lắng bàn tán.
Bây giờ, trước sơn trang Thần Y ở trên núi đã xếp một hàng dài những người.
Đó đều là những người đến xin chữa trị.
Có người đã chờ đợi ở đây đến mấy ngày, vì mỗi ngày thần y Diêu chỉ khám cho mười người bệnh, nên những ai lâm thời mới đến đây xếp hàng chắc chắn sẽ không được khám, chỉ có đợi ở đây từ sớm mới có hi vọng.
Tuy nhiên, cũng vì quy tắc này của thần y Diêu dẫn đến tình trạng của nhiều bệnh nhân ác hóa, trút hơi thở cuối cùng, không đợi được thần y Diêu khám bệnh cho.
Nhưng dù là vậy vẫn không ai nói gì thần y Diêu.
“Tránh ra, tất cả tránh ra cho tôi!”.
Người phụ nữ chạy tới đỉnh núi, lao thẳng vào trong cửa, hét lớn thêm.
“Này này, cô làm gì vậy? Muốn khám bệnh thì đi xếp hàng!”.
Người ở cổng sơn trang lập tức ngăn cô ta lại.
Nào ngờ cô ta trở tay tát vào mặt người đó, phẫn nộ quát: “Tên chó không có mắt! Không biết tôi là ai sao? Mau cút sang một bên, đi gọi thần y Diêu đến khám bệnh cho bố tôi! Tôi nói cho mà biết, nếu bố tôi có bất trắc gì, các người không ai thoát khỏi, tất cả đều phải chôn chung với bố tôi!”.
“Bố cô là ai? Tôi nói cho cô biết, dù là Vương Sách Lâm tỷ phú trong nước có đến đây cũng phải xếp hàng! Đây là quy tắc của sơn trang!”, người đó phẫn nộ quát.
Người phụ nữ trở tay tát cho người đó một cái, quát: “Bố tôi là Nông Đường Công!”.
Giọng quát đó làm tất cả mọi người ở đây sợ hãi.
Người bị đánh ôm mặt, kinh ngạc nhìn cô ta.
“Anh điếc rồi à? Còn không cút đi mời thần y Diêu?”, cô gái thấy người đó đơ ra tại chỗ, lại quát lên.
Người đó run rẩy, vội hét to: “Cô Nông yên tâm! Tôi sẽ đi mời sư phụ! Tôi sẽ đi mời ngay!”.
Nói xong, người đó quay người chạy vào trong.
Bọn họ cũng nối đuôi chạy theo.
Không lâu sau, người lúc trước lại chạy ra, hét lên: “Hôm nay đóng sơn trang!”.
“Mời các vị về cho! Hôm nay không khám bệnh nữa!”.
“Về đi!”.
Nói xong, vài đệ tử của sơn trang bắt đầu đóng cửa.
Người bên ngoài thấy vậy lập tức sốt ruột.
“Hả? Các người làm gì vậy? Tôi đã ở đây bốn ngày, sắp đến lượt tôi rồi, sao lại đóng cửa?”, một người lập tức tiến lên hỏi.
“Đây là yêu cầu của thần y Diêu! Vì sao à? Anh đi hỏi thần y Diêu đi!”.
Đệ tử đó bực dọc nói, không muốn quan tâm đến bọn họ, bắt đầu đóng cửa.
“Anh trai, đừng! Đừng đóng cửa, cầu xin anh hãy mời thần y Diêu ra cứu bố tôi! Hôm nay là hạn cuối chữa trị cho bố tôi, nếu bỏ lỡ ngày hôm nay, e là bố tôi không chống chịu được nữa. Cầu xin anh mời thần y Diêu đi, tôi dập đầu với anh!”.
“Phải đó, bệnh của con trai tôi vô cùng nguy kịch, sợ là không chịu nổi tới ngày mai. Theo thứ tự, hôm nay tôi là người thứ năm có thể khám bệnh, mong cậu vào trong chuyển lời cho thần y Diêu, ông ấy nhất định phải chữa bệnh cho con trai tôi, cầu xin cậu”.
“Cầu xin thần y Diêu khám bệnh cho chúng tôi”.
“Chúng tôi có thể đợi, nhưng bệnh nhân không đợi được nữa”.
“Cầu xin các người!”.
Người bên ngoài đều quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin.
Nhưng những người đó vẫn không quan tâm.
“Sư phụ đã nói đợi một hôm thì hãy đợi một hôm! Mọi người thành thật đợi đấy cho tôi, nếu không muốn khám bệnh thì cứ xuống núi, không ai cản các người!”.
Nói xong, người đó phất tay: “Đóng cửa!”.
“Vâng!”.
Cửa lớn chậm rãi khép lại.
“Thần y Diêu! Thần y Diêu!”.
Người bên ngoài gào thét thảm thiết, ai nấy đều lộ vẻ tuyệt vọng.
Nhưng… không có tác dụng gì.
Ngoài sơn trang ngập tràn tiếng khóc la.
Trong sơn trang, thần y Diêu bước nhanh đến Thánh Y Đường trong vòng vây của các đệ tử.
Thần y Diêu mặc một thân áo trắng, tóc bạc râu trắng tung bay, tiên phong đạo cốt, trông giống như tiên nhân.
Nhìn thần y Diêu bước đến, con gái của Nông Đường Công là Nông Tiểu Mai mừng rỡ, vội vàng tiến lên, nói: “Thần y Diêu, ông đến rồi! Mau, mau xem bệnh cho bố tôi với, bố tôi sắp không ổn rồi!”.
“Cô Nông yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức chữa trị”.
Thần y Diêu đáp, ra lệnh cho người lấy châm bạc tới, châm cứu cho Nông Đường Công, sau đó kiểm tra.
Chốc lát sau, vẻ mặt ông ta không được tự nhiên, cực kỳ khó coi.
“Thần y Diêu, tình trạng của bố tôi thế nào rồi?”, cô Nông vội hỏi.
“Cô Nông, cô đợi cho một lát, tôi và mấy vị nguyên lão trong sơn trang bàn bạc xem”.
Thần y Diêu nói, sau đó đi đến một bên, mấy vị nguyên lão đi theo ông ta đến đây cũng lần lượt tiến lại gần.
“Thầy Diêu, tình hình của thủ trưởng Nông thế nào rồi?”, một người lập tức nhỏ giọng hỏi.
Thần y Diêu do dự một lúc, khẽ nói: “Không thể cứu chữa!”.
Chương 2114: Bắt thần y Lâm lại cho tôi
“Không thể cứu chữa?”.
Bọn họ đều kinh ngạc.
“Triệu chứng của ông ấy quá kỳ lạ, y thuật của tôi e là không cứu được người này… Đại hạn của Nông Đường Công đã đến!”, thần y Diêu lắc đầu nói.
“Thần y Diêu, vậy… phải làm sao mới tốt? Nếu không cứu được Nông Đường Công, đừng nói là danh dự của sơn trang Thần Y chúng ta bị hủy, mà ông cũng sẽ bị người ta nghi ngờ. Quan trọng là nếu vị này chết ở sơn trang chúng ta, làm sao chúng ta giải thích với bên ngoài? Làm sao giải thích với phía bên đó?”.
“Thần y Diêu, ông phải nghĩ cách đi!”.
Các nguyên lão vội vàng lên tiếng.
“Tôi cũng đang có suy nghĩ đó, vậy nên không được để Nông Đường Công chết ở đây, phải nghĩ cách đưa ông ta đi!”.
Thần y Diêu nói, mấy người họ quyết ý, chuẩn bị tìm cách đưa Nông Đường Công rời khỏi đây.
Bọn họ quay trở lại, Nông Tiểu Mai vội hỏi: “Thần y Diêu, tình hình của bố tôi thế nào rồi? Ông mau chữa trị cho ông ấy đi!”.
“Tình hình… rất tồi tệ…”.
Thần y Diêu muốn nói lại thôi, đang định nói thật, nào ngờ Nông Tiểu Mai đột nhiên căm phẫn hét lên: “Nhất định, nhất định là tên đó hại!”.
“Hả?”.
Thần y Diêu nhướng mày: “Cô Nông, cô nói vậy là ý gì?”.
“Thần y Diêu, thật không dám giấu, bố tôi bị người ta lừa!”.
“Bị người ta lừa?”.
“Phải! Người lừa ông ấy chính là thần y Lâm!”.
“Ồ?”.
Thần y Diêu ý thức được đây là cơ hội thoái thác, vội hỏi: “Cô Nông, cô hãy nói ra xem, đừng bỏ sót điều gì, chuyện này liên quan đến tính mạng của bố cô!”.
“Được, thần y Diêu, ông không biết chứ hôm nay không hiểu sao Lâm Chính lại chạy đến nhà tôi, bố tôi bị cậu ta lừa. Tôi nghe Tiểu Lưu nói, thần y Lâm đã chữa trị cho bố tôi, còn cho bố tôi một viên thuốc, nói là uống nó sẽ kéo dài mạng sống. Thần y Lâm là cái thá gì, cậu ta biết trị bệnh? Tôi đoán chắc chắn là thần y Lâm đã khiến bố tôi thành ra như vậy!”, Nông Tiểu Mai căm phẫn bất bình nói.
Thần y Diêu sáng mắt lên, đưa mắt nhìn mấy nguyên lão, giả bộ tiếc nuối và bất đắc dĩ: “Ầy, vậy thì đúng rồi!”.
“Cái gì đúng rồi?”, Nông Tiểu Mai sửng sốt, cảm giác có gì đó không ổn.
“Bố cô… không qua nổi lần này rồi…”, thần y Diêu thở dài.
“Hả?”.
Nông Tiểu Mai kinh ngạc, sắc mặt trắng bệch, vội vàng lùi về sau.
Người xung quanh cũng sững sờ.
Một lát sau, Nông Tiểu Mai quỳ dưới đất, nắm tay áo thần y Diêu gào khóc: “Thần y Diêu! Ông nhất định phải cứu bố tôi, cầu xin ông, nhất định phải cứu ông ấy! Dù ông có muốn tôi làm gì, có yêu cầu gì, chúng tôi đều đáp ứng ông! Cầu xin ông cứu ông ấy!”.
“Cô Nông, không phải tôi không muốn cứu, mà thực sự tình hình hiện tại của thủ trưởng Nông dù là Đại La Kim Tiên cũng không cứu được. Tôi vốn dĩ điều trị cho thủ trưởng Nông bằng phác đồ điều trị của riêng mình. Phác đồ của tôi vô cùng nghiêm ngặt, điều trị tận gốc từ lục phủ ngũ tạng đến huyết quản, cả quá trình vô cùng nghiêm ngặt, không được có sai lệch. Nhưng… thủ trưởng Nông tin lầm y thuật của một thằng nhãi ranh, dẫn đến vết thương trong cơ thể phát tác, phá hoại phác đồ điều trị của tôi. Thuốc tôi dùng trước kia đều không thể dùng tiếp nữa, phác đồ này không thể dùng được nữa, bố cô… cũng không có khả năng chữa khỏi được nữa… Cô Nông, thật sự xin lỗi, cô hãy đưa thủ trưởng Nông về lo hậu sự đi”.
Thần y Diêu thở dài nói.
“Không!”.
Nông Tiểu Mai gào khóc.
Lúc này, một nhóm người nữa lại xông vào sơn trang, chạy tới phía này.
Nhìn lại thì là con trai, con rể và người thân trong gia đình của Nông Đường Công.
Nông Đường Công là chủ của nhà họ Nông, nếu ông ấy ngã xuống, nhà họ Nông cũng sẽ tiêu tùng.
“Bố!”.
“Đường Công!”.
Bọn họ hô gọi, cùng nhau chạy tới.
Thấy Nông Tiểu Mai khóc lóc, nước mắt nước mũi giàn giụa, mấy người họ đều cảm thấy không hay.
“Chị! Sao rồi? Tình hình của bố thế nào? Ông ấy không sao chứ?”.
Con trai của Nông Đường Công là Nông Tân sốt sắng hỏi.
Nông Tiểu Mai lại khóc lóc: “Bố không cứu được rồi! Thần y Lâm đó đã hại chết bố, bố sắp chết rồi, hu hu hu…”.
“Cái gì?”.
Mọi người biến sắc.
“Thần y Diêu, bố tôi… thật sự không cứu được sao?”, Nông Tân không tin nổi, trợn to mắt hỏi.
“Tôi đã tận lực rồi. Tôi vốn có thể điều trị cho thủ trưởng Nông, nhưng ông ấy lại tin lời của kẻ hữu danh vô thực, cho cậu ta chữa trị làm hỏng dược hiệu của tôi. Bây giờ, dù là Đại La Kim Tiên cũng không chữa được cho thủ trưởng Nông”, thần y Diêu thở dài.
“Aaaa!”.
Người nhà họ Nông gào khóc thảm thiết.
Thần y Diêu là nhân vật thế nào, ông ta nói không cứu được thì chắc chắn không cứu được.
Lúc này, ở trong mắt bọn họ, Nông Đường Công giống như người đã chết.
“Thần y Lâm!”.
Nông Tân gào lên đứng dậy, lớn tiếng hét.
“Cảnh vệ!”.
“Thống lĩnh!”.
Một người mặc đồng phục chạy vào.
“Mau thông báo cho đội 1 đội 2 đội 3, tất cả trang bị vũ khí đi bắt thần y Lâm đến đây cho tôi! Nếu dám phản kháng, bắn chết tại chỗ!”, Nông Tân gào lên, hai mắt đỏ ngầu.
“Vâng!”.
“Sao mọi người có thể đánh mất một loại thuốc quan trọng như vậy chứ?”, Lâm Chính trố tròn mắt bằng vẻ không dám tin.
Tiểu Lưu khóc dở mếu dở: “Thần y Lâm, tôi cũng hết cách. Thuốc do con gái của thủ trưởng vứt đi. Cô ấy vứt ra ngoài cửa sổ. Chúng ta đã tìm cả nửa ngày rồi mà vẫn không tìm thấy…”
“Bị con gái của thủ trưởng vứt đi sao?”
“Đúng vậy! Thần y Lâm, nói một câu mà anh không muốn nghe thì có rất nhiều người nhà của thủ trưởng không thích anh. Bọn họ có tìm hiểu anh thông qua tivi và cảm thấy anh còn trẻ qúa, không thể nào có thể sở hữu y thuật thần kỳ như vậy được. Họ thấy chắc chắn là anh đang lừa họ. Vì vậy họ không tin tưởng anh lắm. Con gái của thủ trưởng cũng vậy. Sau khi cô ấy biết thuốc này do anh đưa cho thì cho rằng loại thuốc này sẽ hại chết thủ trưởng…thế là đã vứt nó đi…Vì tôi cũng hết cách nên mới chạy tới tìm anh mà…”, Tiểu Lưu cuống lên: “Thần y Lâm, anh mau cùng tôi đi thôi”.
Thật không ngờ sự việc lại xảy ra như vậy…
“Chúng ta lập tức hành động”, Lâm Chính cũng không nhiều lời, chỉ cùng Tiểu Lưu chạy ra khỏi bữa tiệc. Băng Thượng Quân và Chiêm Nhất Đao cũng chạy theo.
“Anh…”, Lương Huyền Mi định nói gì đó nhưng thấy bộ dạng của Lâm Chính thì bèn dừng lại.
Lâm Chính thấy cô ta vẫn bình an thì cũng yên tâm. Có điều, lúc rời đi, anh nhìn cô ta bằng ánh mắt rối rắm.
Lương Huyền Mi mím môi, không nói gì. Cô ta biết giờ không phải là lúc can thiệp vào. Vì dù sao tin đồn giữa cô ta và thần y Lâm đã được lan truyền đi một cách hết sức vô lý. Lúc này nếu cô ta còn nói chuyện với anh thì sẽ chỉ gây thêm rắc rối cho Lâm Chính mà thôi.
Đám người Lâm Chính vừa đi khỏi thì bầu không khí lập tức trở nên vô cùng quỷ đị. Mọi người nhìn nhau…
“Bố không sao chứ?”, Quý Bạch Sam vội chạy tới đỡ cụ tổ Cái Thiên dậy và hỏi.
Trông cụ tổ lúc này thật chật vật. Có lẽ đây chính là ngày thê thảm nhất trong cuộc đời ông ta. Thế nhưng…ông ta không hề tỏ ra trức giận. Chỉ bám lấy tay của Quý Bạch San và nói: "Đi, lập tức rời khỏi đây”.
Quý Bạch Sam giật mình, không dám cãi lại, chỉ vội gật đầu đưa theo Quý Lân vẫn đang hôn mê rời đi. Mọi chuyện kết thúc, nhưng Giang Nam Tùng đúng là xui xẻo: “Cụ tổ, Quý tông chủ, đợi đã”.
Giang Nam Tung kêu lên. Thế nhưng lúc này chẳng ai còn lo được cho mình nữa thì nào có thời gian quan tâm tới Giang Nam Tùng. Đám người Quý Bạch Sam chẳng thèm nhìn ông ta lấy một cái. Một lúc sau, cả đám đã mất dạng.
Giang Nam Tùng mặt cắt không ra máu, vội lùi lại, ngồi phịch ra ghế như người mất hồn. Những người bên cạnh chạy tới: “Hội trưởng Giang…lần này…phải làm thế nào? Người của Cái Thiên Tông bỏ chạy rồi, chúng ta lại đắc tội với thần y Lâm nữa. Độc trên người chúng ta không thể nào giải được nữa rồi. Lần này thì phải làm sao đây?”
“Xong rồi, chúng ta chết chắc".
“Tôi không muốn chết”.
Cả đám gào khóc. Giang Nam Tùng mặt tối sầm. Ông ta siết chặt nắm đấm với vẻ bất cam. Rồi ông ta lập tức lên tiếng: “Thôi bỏ đi, chuyện tới nước này mà muốn sống thì chỉ có hạ mình thôi. Lát nữa đi tìm thần y Lâm rồi nhận tội với cậu ta vậy…”
“Thần y Lâm có tha cho chúng ta không?”
“Chúng ta…đã phản bội cậu ta không chỉ có một lần…”
“Không tha thứ thì cũng làm gì được? Người của Cái Thiên Tông chạy rồi, mạng của chúng ta nằm trong tay thần y Lâm. Nếu như không được tha thứ thì các vị tự lo hậu sự đi là vừa”.
“Không…", tất cả cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Lúc này Lâm Chính cùng Tiểu Lưu đang vội vàng đi tới nhà của Nông Đường Công. Tới nơi, mọi người tức tốc xuống xe và chạy lên lầu. Thế nhưng vừa lên tới nơi thì họ thấy cửa được mở, bên trong ngoài người giúp việc đang nấu ăn dọn dẹp ra thì không thấy bóng của của Nông Đường Công đâu.
Tiểu Lưu cuống cả lên: “Di Vương, thủ trưởng đầu rồi?”
“Hả? Ông ấy đi cùng cô chủ rồi. Nói là đi khám bệnh…”, cô Vương đang nấu ăn vội vàng nói.
“Đi khám bệnh? Đi bệnh viện nào?”
“Không biết, hình như tới chỗ thần y Diêu rồi…”
“Thần y Diêu?”, Tiểu Lưu lập tức bừng tỉnh.
Lâm Chính thì tối mặt: “Tiểu Lưu, lập tức đưa tôi đi tìm ông ấy. Bệnh của ông ấy không thể kéo dài được. Thần y Diêu không nắm tình hình, chắc chắn sẽ để xảy ra chuyện. Mau đưa tôi đi. Nếu mà muộn thì ông cụ sẽ xong đời mất".
Tiểu Lưu giật bắn người: “Đi theo tôi”.
Nói xong, bọn họ lao ra ngoài…
Chương 2113: Sơn trang Thần Y
Dưới chân một ngọn núi nhỏ ở ngoại ô Yên Kinh.
Một chiếc xe Buick dừng ở dưới chân núi, vài người đàn ông dùng cáng khiêng một ông lão đã hôn mê nhanh chóng chạy lên núi.
Dưới chân núi có rất nhiều xe sang trọng.
Những người nhà giàu hiển quý các kiểu ồ ạt đi bộ lên núi.
Trên ngọn núi có một vị thần y sống trên đó, tiếng lành đồn xa.
Mặc dù danh tiếng của thần y Lâm truyền khắp thế giới, nhưng trong mắt nhiều nhân sĩ thượng lưu, thần y chân chính thì phải là nhân vật tiên phong đạo cốt, ở ẩn nơi rừng núi cách xa đô thị này.
Tuổi trẻ mà có y thuật không ai sánh bằng…
Ai tin chứ?
Nhiều người cảm thấy chẳng qua là do mánh khóe lừa đảo của Lâm Chính quá cao siêu mà thôi, hoặc là giống với sản phẩm của việc thổi phồng hơn.
Ngược lại, vị thần y Diêu ở ngoại ô Yên Kinh là người nổi danh trên khắp thủ đô đã mấy chục năm, không biết đã chữa khỏi bao nhiêu chứng bệnh phức tạp, có thể gọi là đức cao vọng trọng ở địa phương.
Ngọn núi nhỏ này không tính là cao, theo lý mà nói, xe có thể chạy lên được.
Nhưng để thể hiện sự tôn trọng với thần y Diêu, tất cả người đến đây xin chữa bệnh đều dừng xe dưới chân núi.
Mấy chục năm qua không ai dám phá hoại quy tắc.
Thần y Diêu cũng mặc nhận quy tắc này.
Nghe nói có lần một người bệnh tình hình nguy cấp, tự lái xe xông thẳng vào sơn trang Thần Y ở đỉnh núi xin chữa trị, kết quả thần y Diêu nổi giận, ném cả người lẫn xe ra khỏi núi, còn người bệnh đó thì chết ở dưới chân núi.
Người thân của người bệnh đó cũng thuộc nhà quyền quý, nhưng không dám truy cứu trách nhiệm của thần y Diêu.
Từ đó về sau, không ai còn dám bất kính với thần y Diêu.
“Tránh ra, tôi bảo các người tránh ra! Nếu làm ảnh hưởng đến bệnh tình của bố tôi, tôi sẽ cho các người biết tay! Tất cả tránh ra cho tôi”.
Một người phụ nữ ba mươi bốn mươi tuổi chạy vào, lớn tiếng hét.
Giọng hét cực kỳ chói tai, không hề khách sáo.
Dọc đường đi, người lên núi xin chữa bệnh cực kỳ bất mãn, vốn không muốn nhường.
Dù sao mọi người cũng lên núi xin chữa bệnh, ai cũng sốt ruột muốn chết.
Nhưng khi quay đầu nhìn lại, bọn họ đều biến sắc, đồng loạt lui ra, không ai dám cản đường.
Người phụ nữ dẫn theo cả đoàn người chạy thẳng lên núi.
Đợi cô ta đi xa mới có người không kìm được hỏi: “Đó là ai mà kiêu căng vậy?”.
“Anh đui à? Không nhìn thấy người đang nằm trên cáng là ai sao?”.
“Ai?”.
“Nông Đường Công!”.
“Hả? Thủ… Thủ trưởng Nông?”.
“Ai dám ngăn cản chứ?”.
“Còn không phải à… Nhưng vì sao thủ trưởng Nông lại ra nông nỗi đó? Chẳng phải lúc trước vẫn còn thấy ông ấy xuất hiện trên tivi sắc mặt hồng hào lắm sao?”.
“Ai biết được… Cũng không biết tình trạng của thủ trưởng Nông thế nào”.
“Hi vọng là không xảy ra chuyện gì, nếu không thì sẽ có biến đấy”.
Mọi người lo lắng bàn tán.
Bây giờ, trước sơn trang Thần Y ở trên núi đã xếp một hàng dài những người.
Đó đều là những người đến xin chữa trị.
Có người đã chờ đợi ở đây đến mấy ngày, vì mỗi ngày thần y Diêu chỉ khám cho mười người bệnh, nên những ai lâm thời mới đến đây xếp hàng chắc chắn sẽ không được khám, chỉ có đợi ở đây từ sớm mới có hi vọng.
Tuy nhiên, cũng vì quy tắc này của thần y Diêu dẫn đến tình trạng của nhiều bệnh nhân ác hóa, trút hơi thở cuối cùng, không đợi được thần y Diêu khám bệnh cho.
Nhưng dù là vậy vẫn không ai nói gì thần y Diêu.
“Tránh ra, tất cả tránh ra cho tôi!”.
Người phụ nữ chạy tới đỉnh núi, lao thẳng vào trong cửa, hét lớn thêm.
“Này này, cô làm gì vậy? Muốn khám bệnh thì đi xếp hàng!”.
Người ở cổng sơn trang lập tức ngăn cô ta lại.
Nào ngờ cô ta trở tay tát vào mặt người đó, phẫn nộ quát: “Tên chó không có mắt! Không biết tôi là ai sao? Mau cút sang một bên, đi gọi thần y Diêu đến khám bệnh cho bố tôi! Tôi nói cho mà biết, nếu bố tôi có bất trắc gì, các người không ai thoát khỏi, tất cả đều phải chôn chung với bố tôi!”.
“Bố cô là ai? Tôi nói cho cô biết, dù là Vương Sách Lâm tỷ phú trong nước có đến đây cũng phải xếp hàng! Đây là quy tắc của sơn trang!”, người đó phẫn nộ quát.
Người phụ nữ trở tay tát cho người đó một cái, quát: “Bố tôi là Nông Đường Công!”.
Giọng quát đó làm tất cả mọi người ở đây sợ hãi.
Người bị đánh ôm mặt, kinh ngạc nhìn cô ta.
“Anh điếc rồi à? Còn không cút đi mời thần y Diêu?”, cô gái thấy người đó đơ ra tại chỗ, lại quát lên.
Người đó run rẩy, vội hét to: “Cô Nông yên tâm! Tôi sẽ đi mời sư phụ! Tôi sẽ đi mời ngay!”.
Nói xong, người đó quay người chạy vào trong.
Bọn họ cũng nối đuôi chạy theo.
Không lâu sau, người lúc trước lại chạy ra, hét lên: “Hôm nay đóng sơn trang!”.
“Mời các vị về cho! Hôm nay không khám bệnh nữa!”.
“Về đi!”.
Nói xong, vài đệ tử của sơn trang bắt đầu đóng cửa.
Người bên ngoài thấy vậy lập tức sốt ruột.
“Hả? Các người làm gì vậy? Tôi đã ở đây bốn ngày, sắp đến lượt tôi rồi, sao lại đóng cửa?”, một người lập tức tiến lên hỏi.
“Đây là yêu cầu của thần y Diêu! Vì sao à? Anh đi hỏi thần y Diêu đi!”.
Đệ tử đó bực dọc nói, không muốn quan tâm đến bọn họ, bắt đầu đóng cửa.
“Anh trai, đừng! Đừng đóng cửa, cầu xin anh hãy mời thần y Diêu ra cứu bố tôi! Hôm nay là hạn cuối chữa trị cho bố tôi, nếu bỏ lỡ ngày hôm nay, e là bố tôi không chống chịu được nữa. Cầu xin anh mời thần y Diêu đi, tôi dập đầu với anh!”.
“Phải đó, bệnh của con trai tôi vô cùng nguy kịch, sợ là không chịu nổi tới ngày mai. Theo thứ tự, hôm nay tôi là người thứ năm có thể khám bệnh, mong cậu vào trong chuyển lời cho thần y Diêu, ông ấy nhất định phải chữa bệnh cho con trai tôi, cầu xin cậu”.
“Cầu xin thần y Diêu khám bệnh cho chúng tôi”.
“Chúng tôi có thể đợi, nhưng bệnh nhân không đợi được nữa”.
“Cầu xin các người!”.
Người bên ngoài đều quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin.
Nhưng những người đó vẫn không quan tâm.
“Sư phụ đã nói đợi một hôm thì hãy đợi một hôm! Mọi người thành thật đợi đấy cho tôi, nếu không muốn khám bệnh thì cứ xuống núi, không ai cản các người!”.
Nói xong, người đó phất tay: “Đóng cửa!”.
“Vâng!”.
Cửa lớn chậm rãi khép lại.
“Thần y Diêu! Thần y Diêu!”.
Người bên ngoài gào thét thảm thiết, ai nấy đều lộ vẻ tuyệt vọng.
Nhưng… không có tác dụng gì.
Ngoài sơn trang ngập tràn tiếng khóc la.
Trong sơn trang, thần y Diêu bước nhanh đến Thánh Y Đường trong vòng vây của các đệ tử.
Thần y Diêu mặc một thân áo trắng, tóc bạc râu trắng tung bay, tiên phong đạo cốt, trông giống như tiên nhân.
Nhìn thần y Diêu bước đến, con gái của Nông Đường Công là Nông Tiểu Mai mừng rỡ, vội vàng tiến lên, nói: “Thần y Diêu, ông đến rồi! Mau, mau xem bệnh cho bố tôi với, bố tôi sắp không ổn rồi!”.
“Cô Nông yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức chữa trị”.
Thần y Diêu đáp, ra lệnh cho người lấy châm bạc tới, châm cứu cho Nông Đường Công, sau đó kiểm tra.
Chốc lát sau, vẻ mặt ông ta không được tự nhiên, cực kỳ khó coi.
“Thần y Diêu, tình trạng của bố tôi thế nào rồi?”, cô Nông vội hỏi.
“Cô Nông, cô đợi cho một lát, tôi và mấy vị nguyên lão trong sơn trang bàn bạc xem”.
Thần y Diêu nói, sau đó đi đến một bên, mấy vị nguyên lão đi theo ông ta đến đây cũng lần lượt tiến lại gần.
“Thầy Diêu, tình hình của thủ trưởng Nông thế nào rồi?”, một người lập tức nhỏ giọng hỏi.
Thần y Diêu do dự một lúc, khẽ nói: “Không thể cứu chữa!”.
Chương 2114: Bắt thần y Lâm lại cho tôi
“Không thể cứu chữa?”.
Bọn họ đều kinh ngạc.
“Triệu chứng của ông ấy quá kỳ lạ, y thuật của tôi e là không cứu được người này… Đại hạn của Nông Đường Công đã đến!”, thần y Diêu lắc đầu nói.
“Thần y Diêu, vậy… phải làm sao mới tốt? Nếu không cứu được Nông Đường Công, đừng nói là danh dự của sơn trang Thần Y chúng ta bị hủy, mà ông cũng sẽ bị người ta nghi ngờ. Quan trọng là nếu vị này chết ở sơn trang chúng ta, làm sao chúng ta giải thích với bên ngoài? Làm sao giải thích với phía bên đó?”.
“Thần y Diêu, ông phải nghĩ cách đi!”.
Các nguyên lão vội vàng lên tiếng.
“Tôi cũng đang có suy nghĩ đó, vậy nên không được để Nông Đường Công chết ở đây, phải nghĩ cách đưa ông ta đi!”.
Thần y Diêu nói, mấy người họ quyết ý, chuẩn bị tìm cách đưa Nông Đường Công rời khỏi đây.
Bọn họ quay trở lại, Nông Tiểu Mai vội hỏi: “Thần y Diêu, tình hình của bố tôi thế nào rồi? Ông mau chữa trị cho ông ấy đi!”.
“Tình hình… rất tồi tệ…”.
Thần y Diêu muốn nói lại thôi, đang định nói thật, nào ngờ Nông Tiểu Mai đột nhiên căm phẫn hét lên: “Nhất định, nhất định là tên đó hại!”.
“Hả?”.
Thần y Diêu nhướng mày: “Cô Nông, cô nói vậy là ý gì?”.
“Thần y Diêu, thật không dám giấu, bố tôi bị người ta lừa!”.
“Bị người ta lừa?”.
“Phải! Người lừa ông ấy chính là thần y Lâm!”.
“Ồ?”.
Thần y Diêu ý thức được đây là cơ hội thoái thác, vội hỏi: “Cô Nông, cô hãy nói ra xem, đừng bỏ sót điều gì, chuyện này liên quan đến tính mạng của bố cô!”.
“Được, thần y Diêu, ông không biết chứ hôm nay không hiểu sao Lâm Chính lại chạy đến nhà tôi, bố tôi bị cậu ta lừa. Tôi nghe Tiểu Lưu nói, thần y Lâm đã chữa trị cho bố tôi, còn cho bố tôi một viên thuốc, nói là uống nó sẽ kéo dài mạng sống. Thần y Lâm là cái thá gì, cậu ta biết trị bệnh? Tôi đoán chắc chắn là thần y Lâm đã khiến bố tôi thành ra như vậy!”, Nông Tiểu Mai căm phẫn bất bình nói.
Thần y Diêu sáng mắt lên, đưa mắt nhìn mấy nguyên lão, giả bộ tiếc nuối và bất đắc dĩ: “Ầy, vậy thì đúng rồi!”.
“Cái gì đúng rồi?”, Nông Tiểu Mai sửng sốt, cảm giác có gì đó không ổn.
“Bố cô… không qua nổi lần này rồi…”, thần y Diêu thở dài.
“Hả?”.
Nông Tiểu Mai kinh ngạc, sắc mặt trắng bệch, vội vàng lùi về sau.
Người xung quanh cũng sững sờ.
Một lát sau, Nông Tiểu Mai quỳ dưới đất, nắm tay áo thần y Diêu gào khóc: “Thần y Diêu! Ông nhất định phải cứu bố tôi, cầu xin ông, nhất định phải cứu ông ấy! Dù ông có muốn tôi làm gì, có yêu cầu gì, chúng tôi đều đáp ứng ông! Cầu xin ông cứu ông ấy!”.
“Cô Nông, không phải tôi không muốn cứu, mà thực sự tình hình hiện tại của thủ trưởng Nông dù là Đại La Kim Tiên cũng không cứu được. Tôi vốn dĩ điều trị cho thủ trưởng Nông bằng phác đồ điều trị của riêng mình. Phác đồ của tôi vô cùng nghiêm ngặt, điều trị tận gốc từ lục phủ ngũ tạng đến huyết quản, cả quá trình vô cùng nghiêm ngặt, không được có sai lệch. Nhưng… thủ trưởng Nông tin lầm y thuật của một thằng nhãi ranh, dẫn đến vết thương trong cơ thể phát tác, phá hoại phác đồ điều trị của tôi. Thuốc tôi dùng trước kia đều không thể dùng tiếp nữa, phác đồ này không thể dùng được nữa, bố cô… cũng không có khả năng chữa khỏi được nữa… Cô Nông, thật sự xin lỗi, cô hãy đưa thủ trưởng Nông về lo hậu sự đi”.
Thần y Diêu thở dài nói.
“Không!”.
Nông Tiểu Mai gào khóc.
Lúc này, một nhóm người nữa lại xông vào sơn trang, chạy tới phía này.
Nhìn lại thì là con trai, con rể và người thân trong gia đình của Nông Đường Công.
Nông Đường Công là chủ của nhà họ Nông, nếu ông ấy ngã xuống, nhà họ Nông cũng sẽ tiêu tùng.
“Bố!”.
“Đường Công!”.
Bọn họ hô gọi, cùng nhau chạy tới.
Thấy Nông Tiểu Mai khóc lóc, nước mắt nước mũi giàn giụa, mấy người họ đều cảm thấy không hay.
“Chị! Sao rồi? Tình hình của bố thế nào? Ông ấy không sao chứ?”.
Con trai của Nông Đường Công là Nông Tân sốt sắng hỏi.
Nông Tiểu Mai lại khóc lóc: “Bố không cứu được rồi! Thần y Lâm đó đã hại chết bố, bố sắp chết rồi, hu hu hu…”.
“Cái gì?”.
Mọi người biến sắc.
“Thần y Diêu, bố tôi… thật sự không cứu được sao?”, Nông Tân không tin nổi, trợn to mắt hỏi.
“Tôi đã tận lực rồi. Tôi vốn có thể điều trị cho thủ trưởng Nông, nhưng ông ấy lại tin lời của kẻ hữu danh vô thực, cho cậu ta chữa trị làm hỏng dược hiệu của tôi. Bây giờ, dù là Đại La Kim Tiên cũng không chữa được cho thủ trưởng Nông”, thần y Diêu thở dài.
“Aaaa!”.
Người nhà họ Nông gào khóc thảm thiết.
Thần y Diêu là nhân vật thế nào, ông ta nói không cứu được thì chắc chắn không cứu được.
Lúc này, ở trong mắt bọn họ, Nông Đường Công giống như người đã chết.
“Thần y Lâm!”.
Nông Tân gào lên đứng dậy, lớn tiếng hét.
“Cảnh vệ!”.
“Thống lĩnh!”.
Một người mặc đồng phục chạy vào.
“Mau thông báo cho đội 1 đội 2 đội 3, tất cả trang bị vũ khí đi bắt thần y Lâm đến đây cho tôi! Nếu dám phản kháng, bắn chết tại chỗ!”, Nông Tân gào lên, hai mắt đỏ ngầu.
“Vâng!”.