-
Chương 2039-2042
Chương 2039: Bỉ Dực Lâu
Đúng là không khiến người ta kinh ngạc thì không thôi mà!
“Thần y Lâm, cậu… cậu có ý gì?”, Chiêm Nhất Đao cũng sửng sốt, vội hỏi.
Lâm Chính cười nói: “Mọi người không cần lo, tôi không định giao đầu mình cho Trương Sóc thật đâu, chỉ là làm đầu giả mà thôi”.
“Giả?”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
“Thần y Lâm, chuyện này e là không được. Mặc dù Long Giang Phong là kẻ ăn chơi, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, cậu ta nhất định sẽ kiểm tra. Nếu là đầu giả, cậu ta ắt có thể nhìn ra, thuật dịch dung bình thường hoàn toàn vô dụng”, Chiêm Nhất Đao nói.
“Thế nên, đương nhiên tôi sẽ không dùng thuật dịch dung bình thường, mọi người đợi ở đây”.
Lâm Chính đứng dậy, rời khỏi phòng họp.
Khoảng một tiếng sau, anh cầm theo một cái đầu đầm đìa máu đi vào phòng, đặt đầu trước mặt Trương Sóc.
Trương Sóc sửng sốt, mở đầu ra nhìn xem, lập tức giật mình.
Trong đó đúng là đầu của Lâm Chính!
“Đây là?”, Chiêm Nhất Đao mở to mắt, khó tin nhìn cái đầu người đó, sau đó lại nhìn Lâm Chính, không thể tin nổi: “Thần y Lâm còn trẻ tuổi mà cả thủ đoạn thế này cũng làm được, siêu phàm… siêu phàm!”.
“Quá khen!”, Lâm Chính cười nhẹ: “Trương Sóc, anh cầm lấy đầu này về phục mệnh đi!”.
“Được… Được”, Trương Sóc nuốt nước bọt, sau đó lại hỏi: “Giao đầu này cho Long Giang Phong là được rồi sao? Những cái khác… không cần tôi làm nữa?”.
“Ừ, những cái khác không cần anh làm, anh giao nó cho anh ta là được, còn lại tôi sẽ xử lý”, Lâm Chính nói.
“Được, không thành vấn đề… Vậy giờ tôi sẽ quay về…”.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu, sau đó nói với Tần Bách Tùng: “Bách Tùng, hai ngày nữa hãy đóng cửa học viện, chuyển hết bệnh nhân điều trị ở đây sang bệnh viện thành phố, tạm thời không nhận thêm bệnh nhân, cũng không cho bất kỳ ai đến thăm”.
“Vâng thưa thầy”, Tần Bách Tùng nhanh chóng đi sắp xếp.
“Nhất Đao, để tôi điều trị cho ông. Ngày mai tôi sẽ rời khỏi Giang Thành, Giang Thành phải dựa vào ông giúp tôi trấn giữ rồi”, Lâm Chính nói.
Chiêm Nhất Đao hít sâu một hơi, mơ hồ hiểu được gì đó, nhẹ nhàng gật đầu, không lên tiếng nữa.
…
Chiều tối hôm đó, Lâm Chính nhận được điện thoại của Lạc Thiên.
Cô ấy đã ổn hơn nhiều, chuẩn bị về nhà họ Lạc, nhưng trước khi về muốn ăn cơm cùng Lâm Chính.
Lâm Chính vui vẻ đến đó.
“Chúng ta đi ăn món gì?”.
Trong xe Ferrari đang chạy băng băng, Lâm Chính cầm vô lăng, thuận miệng hỏi.
“Anh có nghe tới Bỉ Dực Lâu chưa?”, Lạc Thiên im lặng một lúc, đột nhiên lên tiếng.
“Bỉ Dực Lâu? Chưa từng nghe qua”, Lâm Chính lắc đầu.
“Anh đấy, suốt ngày bận rộn tới lui, không quan tâm tới chuyện xung quanh gì cả”.
“Xin lỗi, gần đây có quá nhiều chuyện. Như Thi còn phải dùng thuốc, bên này lại nhận vài bệnh nhân, thực sự không có thời gian”, Lâm Chính nói đầy chua chát.
“Biết anh là người bận rộn rồi, cho nên lần này không phải tôi dẫn anh đi xem hay sao. Đó là nhà hàng mới mở ở Giang Thành, rất đặc biệt, là nơi mà các nhân vật nổi tiếng trên mạng đến chụp ảnh, đến đó ăn còn phải đặt chỗ trước!”.
“Ồ? Giang Thành còn có nơi như vậy à?”.
“Còn không phải sao? Nghe nói thức ăn ở đó rất ngon, vừa khéo tuần trước tôi đã đặt bàn, chúng ta đến Bỉ Dực Lâu ăn đi”, Lạc Thiên cười nói.
Lâm Chính nghe vậy, không khỏi liếc nhìn cô ấy.
Hóa ra cô gái này đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi?
“Được! Chúng ta đi!”.
Lâm Chính nhấn ga, tiếng động cơ Ferrari vang vọng khắp con phố.
Không ít người đi đường dựng ngón giữa, khinh bỉ hoặc mắng chửi.
Đợi đến được Bỉ Dực Lâu, Lâm Chính mới biết Lạc Thiên không hề khoa trương chút nào.
Bỉ Dực Lâu nằm ở bên đường chính của quảng trường thành phố, đó là một tòa kiến trúc cao như tháp.
Trên nóc tòa nhà có một bức tượng hình chim liền cánh, phong cách trang trí cực kỳ cổ xưa.
Những chiếc xe xa hoa các kiểu dáng đỗ trước cổng lớn của Bỉ Dực Lâu, nam thanh nữ tú tụ tập trước cửa chờ đợi.
Hiện trường đông người, cực kỳ huyên náo.
Nghe nói là đợi gọi số.
Chỉ khi nào được gọi đến số mới có thể vào dùng bữa, nhưng số thứ tự cũng phải đặt trước, ở hiện trường không lấy được số.
Nhiều người nổi tiếng trên mạng tụ tập trước cổng, mở livestream.
“Mọi người, đây chính là Bỉ Dực Lâu trong truyền thuyết! Nơi check-in hàng đầu của người ảnh hưởng trên mạng xã hội ở Giang Thành! Hôm nay tôi sẽ dẫn mọi người vào đó dạo một vòng".
“Dùng bữa ở tầng cao nhất của Bỉ Dực Lâu nổi tiếng là trải nghiệm như thế nào? Nào, hôm nay tôi sẽ cho mọi người biết!”.
“Đến Bỉ Dực Lâu rồi, mọi người có thể xem cách bài trí này, bầu không khí, khí chất này, chậc chậc, khi mọi người xem live nhớ tặng sao nha!”.
…
Trước nhà hàng kiểu người gì cũng có, Lạc Thiên tràn đầy hứng thú.
Lâm Chính lấy châm bạc ra, chuẩn bị ngụy trang dung mạo, tránh gây náo động, nhưng Lạc Thiên đột nhiên đưa tay ngăn lại.
Lâm Chính sửng sốt.
Lạc Thiên lấy một chiếc mũ trong túi xách ra, đội lên đầu Lâm Chính.
“Lâm Chính, hôm nay anh hãy dùng dáng vẻ vốn có của anh dùng bữa với tôi đi!”, Lạc Thiên nhẹ nhàng nói.
Chương 2040: Không bán
Nhìn ánh mắt Lạc Thiên đầy mong đợi, Lâm Chính do dự, vẫn trả lời.
“Vậy được, hôm nay tôi không dùng dáng vẻ của Lâm Chính ăn với cô nữa, hôm nay sẽ là bữa cơm riêng tư giữa Chủ tịch Lâm và cô Lạc”, Lâm Chính cười, đội mũ lên.
Vào đó chắc chắn phải khiêm tốn một chút, nếu không, ở đây có nhiều người nổi tiếng như vậy, nếu Chủ tịch Lâm xuất hiện thì chẳng phải hiện trường sẽ bùng nổ hay sao?
Lâm Chính và Lạc Thiên dừng xe ở con phố gần đó, đi bộ vào trong, vô cùng khiêm tốn.
Nhưng người xinh đẹp ở đẳng cấp như Lạc Thiên đi đến đâu cũng sẽ được người khác chú ý.
Không ít người nhìn cô ấy, có người tự nhủ phải chăng đó là ngôi sao hay người nổi tiếng nào trên mạng.
Lạc Thiên không quan tâm, chỉ nói cười với Lâm Chính.
Hai người ngồi xuống ghế dài ở trước cửa, đợi gọi số.
Đương nhiên, cũng có không ít chợ đen đang bán số bàn ở đây.
Ở đây mà cũng có chợ đen, không thể không nói bản lĩnh của chợ đen trong nước quả thật lợi hại.
Nghe người bên cạnh nói, gần đây một số bàn đã có giá ba nghìn tệ, hơn nữa, số bàn phải đợi một tiếng mới đến lượt cũng lên đến một nghìn năm trăm tệ.
“Tôi nghe người ta nói, sau khi chợ đen xuất hiện, trong vòng một tháng số bàn đã bị đặt hết. Nếu không phải Bỉ Dực Lâu chỉ mở đặt trước trong tháng thì e là số bàn của năm nay đã bị người ta giật hết sạch”, Lạc Thiên cười nói.
“Đáng sợ thế thật sao? Vậy phải xem xem nhà hàng này có chỗ nào đặc biệt mới được”, Lâm Chính không khỏi lên tiếng.
“Số tiếp theo là đến chúng ta rồi”, lúc này Lạc Thiên xem đồng hồ, kích động nói.
Lâm Chính khẽ gật đầu, đi theo Lạc Thiên đến gần cửa, đợi gọi số.
Đúng lúc đó, một người đàn ông mặc Âu phục bước nhanh tới.
“Chào anh chị, tôi ra giá ba nghìn, có thể nhường số của hai người cho tôi không?”, người đàn ông hạ giọng nói.
Ba nghìn tệ ở chợ đen có thể nói là giá cao.
Nhưng sao Lạc Thiên có thể nhường con số đó ra vì ba nghìn tệ?
“Xin lỗi, chúng tôi cũng muốn vào trong ăn, anh hỏi thử xem người khác có muốn nhường số hay không nhé”, Lạc Thiên lịch sự từ chối.
Người đàn ông nghe vậy nhíu mày: “Hay là… tôi tăng thêm một nghìn, thành bốn nghìn, nhường số lại cho tôi được không?”.
Người bên cạnh nghe vậy đều sửng sốt.
“Bốn nghìn tệ? Người anh em, anh muốn thì lấy của tôi này!”, người bên cạnh lấy số ra, cười nói: “Tôi chỉ lấy ba nghìn chín trăm tệ, được thì giờ giao dịch luôn”.
“Số của anh phải đợi bao lâu nữa?”, người đàn ông hỏi.
“Có lẽ phải đợi nửa tiếng nữa”.
“Vậy không được, tôi phải vào trong ngay”.
“Phải vào trong ngay? Bây giờ anh có tìm chợ đen cũng không mua được. Trừ khi hai người đẹp trai xinh gái này chịu bán cho anh”.
“Nên tôi mới tìm bọn họ mua!”.
Người đàn ông mặc Âu phục nói: “Nếu cô còn không đồng ý thì tôi ra giá năm nghìn, thế nào?”.
“Tôi nói rồi, tôi không bán. Nếu anh muốn vào ăn thì mua số của người khác đi vậy”, Lạc Thiên hơi không vui.
“Năm nghìn không được thì sáu nghìn, sáu nghìn không được thì bảy nghìn, nếu không được nữa thì cô cho tôi cái giá, cô muốn bao nhiêu mới chịu bán?”, người đàn ông nói.
“Tôi đã nói rõ ràng với anh nhiều lần rồi, tôi không bán, dù anh có ra giá bao nhiêu đi nữa tôi cũng không bán!”, Lạc Thiên mất kiên nhẫn, giọng nói cũng lớn hơn.
Người đàn ông mặc Âu phục biến sắc, quan sát Lạc Thiên một lượt, lạnh lùng nói: “Tôi khách sáo thương lượng với cô là vì tôi tốt tính. Tôi cũng không sợ nói thật cho cô, hôm nay số bàn này cô bán thì bán, không muốn bán cũng phải bán, nếu không, tôi lo bữa cơm này của cô sẽ ăn không được vui đâu!”.
“Anh…”, Lạc Thiên biến sắc, vừa giận vừa sốt ruột chỉ vào người đàn ông đó: “Anh đang đe dọa tôi sao?”.
“Đúng, tôi đang đe dọa cô thì sao? Cô nghĩ số bàn này là tôi mua cho tôi sao? Cô sai rồi! Tôi mua cho sếp tôi, cô có biết sếp của tôi là ai không?”.
“Ai? Tôi cũng muốn xem thử xem!”, Lạc Thiên tức giận nói.
Người đàn ông mặc Âu phục định lên tiếng, bỗng nhiên ở đầu phố vang lên tiếng xôn xao.
Sau đó nhiều người chạy đến đầu phố, người đang chờ ở bên đó cũng đưa mắt nhìn sang.
Một chiếc xe Phantom màu trắng chậm rãi lái đến phía này.
Không ít người trông như nhà nhiếp ảnh chạy đến chỗ chiếc xe, không ngừng chụp.
Đèn flash sáng lên liên tục.
Cứ như là ngôi sao nào đó ghê gớm.
Lâm Chính và Lạc Thiên cũng không khỏi nhìn sang.
“Ai mà rình rang vậy?”.
“Không biết! Nhưng biển hiệu xe này rất quen mắt, Giang A68888? Hình như là xe của Lưu Thiên Đường!”.
“Lưu Thiên Đường? Người nổi tiếng trên mạng có bảy mươi triệu fans ở Mộ Âm đó sao?”.
“Trời ạ, anh ta chạy đến đây check-in rồi à?”.
“Chậc chậc, chẳng trách lại rình rang như vậy. Nghe nói trước khi cậu ta thành người nổi tiếng thì là một cậu ấm nhà giàu. Hôm nay cậu ta đến Bỉ Dực Lâu, e là ngày mai lại lên hot search!”.
“Lượng fans của anh ta rất khủng khiếp, hôm nay ăn, ngày mai dạo phố cũng có hàng vạn người theo dõi, cũng không biết anh ta có gì khác với người thường”.
“Haizz, cho nên anh ta mới là người nổi tiếng, còn chúng ta không phải!”.
Người ở bên đường xôn xao bàn tán, châu đầu ghé tai.
Không ít người lấy điện thoại ra quay phía này.
Xe chậm rãi dừng trước cửa Bỉ Dực Lâu, người đàn ông đòi mua số thứ tự của Lạc Thiên lập tức chạy lên phía trước, mở ô, kéo cửa xe ra.
Sau đó, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, đeo kính đen bước xuống.
Người đàn ông vừa xuống xe, đèn flash ở xung quanh lóe lên điên cuồng, gần như không ngừng lại.
Mấy người nổi tiếng khác cũng vội vàng lia máy quay tới, nhân cơ hội tăng thêm độ hot.
“Các bạn ơi, có nhìn thấy không? Lưu Thiên Đường cũng đến đây rồi! Xem ra Bỉ Dực Lâu này đúng là không tầm thường!”.
“Nào nào, quay ống kính về phía này. Lưu Thiên Đường đấy, mọi người có nhìn thấy không? Mọi người hãy nhấn theo dõi, lát nữa chúng ta sẽ lên Bỉ Dực Lâu cùng nhau ăn với Lưu Thiên Đường!”.
Mấy người nổi tiếng phấn khởi, kích động trò chuyện với cư dân mạng trong phòng livestream.
Lưu Thiên Đường cười nhạt, không để ý đến những người khác, mà đi thẳng đến cửa Bỉ Dực Lâu.
“Sếp, vẫn chưa mua được số bàn”.
Người đàn ông che ô cho Lưu Thiên Đường nhỏ giọng nói.
“Sao? Không có số phù hợp à?”, Lưu Thiên Đường thắc mắc.
“Không phải, là người ta không chịu bán!”.
“Không chịu bán?”.
Lưu Thiên Đường hơi bất ngờ: “Anh trả tiền ít quá sao?”.
“Sao có thể? Tôi bảo người ta tùy tiện ra giá, nhưng người ta không quan tâm đến tiền, chỉ là không muốn bán”.
“Sao anh lại vô dụng vậy? Bảo anh làm chút chuyện cũng không xong! Đồ vô dụng!”.
Lưu Thiên Đường khẽ giọng mắng chửi, hỏi: “Số bàn đang ở trong tay ai?”.
“Người đó”, người đàn ông mặc Âu phục chỉ vào Lạc Thiên.
Lưu Thiên Đường nhìn sang, hai mắt lập tức bừng sáng.
“Ô? Còn là một người đẹp? Không tồi không tồi!”.
Nói xong thì đi thẳng tới chỗ Lạc Thiên.
“Chào cô, tôi là Lưu Thiên Đường. Xin được mạo muội hỏi, cô có bán số thứ tự trong tay cô không? Tôi sẽ trả số tiền mà cô mong muốn”, Lưu Thiên Đường cười híp mắt nói.
Trong lúc anh ta nói, vô số ống kính xung quanh đều chĩa về phía này.
Chương 2041: Người có ảnh hưởng siêu cấp
Lạc Thiên không thích xem Mỗ Âm cho lắm, cũng không thích người nổi tiếng trên đó, trừ một số người lan truyền năng lượng tích cực. Những người ảnh hưởng lấy danh lợi làm mục đích như Lưu Thiên Đường, thật ra cô ấy cực kỳ phản cảm.
Do đó trước mặt Lưu Thiên Đường, Lạc Thiên cũng không không kích động như những người khác.
“Thật ngại quá, tôi đã nói rồi, tôi không bán số này!”, thái độ của Lạc Thiên rất kiên định.
“Chào cô, coi như chúng ta kết bạn với nhau đi! Hôm nay vốn dĩ tôi sẽ livestream ở đây, nhưng trợ lý của tôi nhất thời lơ là, quên mất đặt trước. Tôi đã hứa với fans, không thể nuốt lời, cho nên mong cô châm chước nhường số thứ tự cho tôi. Nếu cô muốn vào ăn, chúng ta có thể vào cùng. Tôi thấy khí chất của cô rất tốt, thế này, buổi live hôm nay cô tiến hành cùng tôi, tôi bảo đảm sẽ giúp cô nổi tiếng, giúp cô trở thành người có ảnh hưởng lớn được người người chú ý. Thế nào?”, Lưu Thiên Đường mỉm cười nói.
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú, hơn nữa, lần này tôi đến đây là muốn dùng bữa với bạn tôi, không hi vọng bị người khác quấy rầy!”, Lạc Thiên nói, lạnh lùng từ chối.
Điều này khiến những người xung quanh kinh ngạc.
Nếu có Lưu Thiên Đường livestream cùng, đổi lại là ai lượt follow cũng có thể tăng cao chóng mặt. Mỗi ngày không biết có bao nhiêu người nổi tiếng trên mạng muốn hưởng ké độ nổi từ Lưu Thiên Đường, thế mà cô gái này lại từ chối.
Chẳng lẽ cô ấy không muốn trở thành ngôi sao được nhiều người chú ý? Không muốn được nổi tiếng, vinh hoa phú quý?
“Xin mời quý khách số 1892 tiến vào nhà hàng dùng bữa”, lúc này máy thông báo điện tử phát ra tiếng.
“Là số của chúng ta!”.
Lạc Thiên nhìn số thứ tự của mình, kéo tay Lâm Chính nói: “Chúng ta vào trong đi”.
“Ừ”.
Lâm Chính gật đầu, sau đó đi cùng Lạc Thiên vào trong.
Nhưng hành động này đã chọc giận Lưu Thiên Đường.
Bao nhiêu ống kính quay bọn họ như thế, còn có nhiều fans đang xem livestream, nếu cứ để Lạc Thiên vào đó thì anh ta sẽ mất hết mặt mũi.
Chỉ sợ đến lúc đó, đứng đầu lượt tìm kiếm sẽ là tin Lưu Thiên Đường bị cô gái lạ từ chối.
Nhưng Lưu Thiên Đường cũng không ngốc, trước mặt công chúng, anh ta không dám đến gây rối cho Lạc Thiên, chỉ đành ra hiệu cho người bên cạnh.
Người đó vội vàng lấy điện thoại ra gọi.
Chốc lát sau, vài nhân viên nhà hàng nhanh chóng chạy xuống.
“Cậu Lưu?”, dẫn đầu là quản lý nhà hàng, anh ta rất ngạc nhiên, vội vàng chạy tới bắt tay với Lưu Thiên Đường, tươi cười nói: “Cậu Lưu đến đây sao không nói với Bỉ Dực Lâu chúng tôi một tiếng, tôi cũng tiện giữ chỗ cho cậu!”.
“Anh là?”.
“Tôi là quản lý Ngô của nhà hàng, đây là danh thiếp của tôi”.
“Quản lý Ngô phải không? Chào anh! Thật ra lần này là trợ lý tôi sai sót, tôi bảo trợ lý tôi đặt trước chỗ tốt, nhưng trợ lý tôi lại quên mất. Thật ngại quá, hôm nay không thưởng thức được món ngon của Bỉ Dực Lâu, khi nào có thời gian thì gặp lại vậy”, Lưu Thiên Đường mỉm cười, chuẩn bị rời đi.
Quản lý Ngô thấy vậy lập tức sốt ruột.
“Đợi đã, cậu Lưu, cậu định đi đâu vậy?”.
“Tôi không đặt được chỗ, tất nhiên là quay về rồi”.
“Cậu Lưu nói gì vậy, cậu là người có thân phận thế nào. Cậu đến Bỉ Dực Lâu của chúng tôi ăn không cần đặt trước, tôi sẽ xếp chỗ cho cậu!”, quản lý Ngô cười ha ha nói.
“Vậy thì… có vẻ không tốt lắm nhỉ?”.
“Có gì mà không tốt chứ? Cậu Lưu có thể đến chỗ chúng tôi thì là vinh hạnh của tôi, còn cần đặt trước cái gì? Nào Nào, cậu Lưu, mời vào bên trong”.
“Ồ? Trong đó còn chỗ sao?”.
“Yên tâm, chắc chắn là còn!”, quản lý Ngô cười nói, sau đó nghiêng đầu nói với nhân viên: “Mau lên sắp xếp cho cậu Lưu và đội ngũ của cậu ấy một bàn ăn lớn! Phải đảm bảo hôm nay cậu Lưu dùng bữa được hài lòng!”.
“Quản lý Ngô… bây giờ trong nhà hàng đã hết chỗ”.
“Không còn chỗ trống sao? Vậy cậu không biết nhường ra một bàn cho cậu Lưu à? Cậu không biết cậu Lưu là ai sao? Lát nữa chắc chắn cậu ấy sẽ livestream, mang lại không biết bao nhiêu lưu lượng khách cho chúng ta. Đến lúc đó, danh tiếng của Bỉ Dực Lâu chúng ta cũng sẽ vươn ra ngoài Giang Thành, tiến đến toàn quốc! Đây là chuyện mà ông chủ luôn khao khát, bây giờ cơ hội bày ra trước mắt, lẽ nào lại không trân trọng?”.
“Chuyện đó…”.
“Bây giờ xếp hàng tới số nào rồi?”.
“Số 1892”.
“Khách đã vào chỗ ngồi chưa?”.
“Vẫn chưa vào chỗ ngồi ạ”.
“Vậy được, tạm thời hủy số đó đi, để cậu Lưu vào trong đi”, quản lý Ngô cười nói.
“Quản lý Ngô, chuyện… chuyện này hình như không ổn lắm đâu. Nếu khách gây náo loạn, chúng ta phải giải thích thế nào?”, nhân viên phục vụ do dự.
“Sợ cái gì? Cùng lắm bồi thường tiền cho bọn họ là được, so được với cậu Lưu đây sao?”, quản lý Ngô khinh thường nói.
Nhân viên phục vụ chỉ đành làm theo.
Lâm Chính và Lạc Thiên cầm số thứ tự đi thẳng vào trong.
“Chào anh chị, xin hãy cho xem số thứ tự của anh chị”, nhân viên phục vụ ở ngoài cửa mỉm cười nói.
Lạc Thiên vội đưa số thứ tự sang.
Nhân viên phục vụ nhận lấy, cầm số thứ tự thao tác với máy tính trước mặt, chốc lát sau, cô ta nói với vẻ đầy tiếc nuối: “Xin lỗi anh chị, số thứ tự của anh chị đã mất hiệu lực rồi”.
“Cái gì?”, Lạc Thiên sửng sốt.
Chương 2042: Nơi này không cần thiết phải tồn tại nữa
Lạc Thiên cứ tưởng mình nghe lầm, vội hỏi: “Cô không nhầm lẫn chứ? Số thứ tự của tôi đặt từ một tuần trước, tất cả trình tự đang nằm trong điện thoại của tôi. Cô đối chiếu lại xem, sao lại sai được?”.
“Xin lỗi cô, màn hình hiển thị số của cô đã mất hiệu lực, chúng tôi cũng không còn cách nào khác”, nhân viên phục vụ bất lực nói.
“Đang yên đang lành sao lại mất hiệu lực? Tôi cần một lời giải thích”, Lạc Thiên không cam tâm.
“Trên màn hình hiển thị lý do số bàn của cô mất hiệu lực là vì cô đã bỏ lỡ thời gian vào dùng bữa”, nhân viên phục vụ nói.
“Lỡ thời gian? Không đúng! Số thứ tự của tôi hiển thị là năm giờ rưỡi chiều đến dùng bữa Bây giờ mới năm giờ ba mươi ba, sao lại bỏ lỡ thời gian? Không phải các người có quy tắc trong vòng mười phút trong thời gian quy định đều có hiệu lực sao? Vì sao chỉ mới qua ba phút số thứ tự của tôi đã mất hiệu lực rồi?”, Lạc Thiên tức giận: “Hôm nay các người phải có lời giải thích hợp lý cho tôi! Nếu không, tôi sẽ không bỏ qua đâu!”.
“Tiểu Thiên, hay là thôi đi, chúng ta đổi nơi khác ăn”, Lâm Chính nhíu mày, tuy không biết là chuyện gì, nhưng cũng không muốn dây dưa.
Ra ngoài ăn cơm vốn dĩ phải vui vẻ kia mà.
Nhưng Lạc Thiên lại không chịu từ bỏ.
“Lâm Chính, tôi vất vả lắm mới có được số thứ tự, bọn họ lại cưỡng chế báo mất hiệu lực, tôi không cam tâm! Cho dù không ăn ở đây, ít nhất tôi cũng phải có được lời giải thích!”, Lạc Thiên nghiêm túc nói: “Làm phiền cô đi mời quản lý ra đây! Tôi phải gặp được quản lý của các cô”.
“Xin lỗi cô, quản lý của chúng tôi rất bận. Nếu cô có ý kiến hoặc kiến nghị gì với Bỉ Dực Lâu thì có thể soạn tin gửi đến hộp thư của Bỉ Dực Lâu chúng tôi, chúng tôi sẽ kịp thời xử lý cho cô”, nhân viên phục vụ mỉm cười nói.
“Các người…”, Lạc Thiên tức đến mức toàn thân run rẩy, chỉ muốn hất bàn ngay tại chỗ.
Nhưng tu dưỡng bao nhiêu năm nay không cho phép cô ấy làm vậy.
“Thôi bỏ đi Tiểu Thiên, chúng ta không đến đây ăn là được, đổi chỗ khác, trên đường này có không ít nhà hàng ngon, chúng ta có thể từ từ chọn”, Lâm Chính an ủi.
“Được thôi…”, Lạc Thiên đè nén lửa giận, chỉ đành hậm hực định rời đi.
Nhưng khi hai người vừa định đi, Lưu Thiên Đường đột nhiên dẫn đám người đi về phía này.
“Cậu Lưu, mời cậu đi bên này, chỗ ngồi của cậu đã được sắp xếp ở bàn số 1892. Cậu cứ dẫn người của cậu qua đó trước, chúng tôi sẽ sắp xếp món ăn quy cách cao nhất của chúng tôi cho các cậu!”, quản lý Ngô nhiệt tình chào đón.
Lạc Thiên tình cờ nghe được câu nói đó thì sửng sốt, chẳng mấy chốc cô ấy đã hiểu ra mọi chuyện.
“1892? Đó không phải bàn chúng ta sao?”, Lạc Thiên lập tức ngăn quản lý Ngô lại, phẫn nộ quát: “Vì sao bàn của tôi lại được sắp xếp cho anh ta? Anh là người của nhà hàng đúng không? Cho tôi một lời giải thích!”.
“Ồ?”.
Quản lý Ngô nhíu mày, nhìn chằm chằm Lạc Thiên, cực kỳ không vui: “Cô làm gì vậy? Cái gì mà bàn của cô? Bàn ở đây đều là bàn của nhà hàng, phiền cô đừng có quấy phá vô cớ, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”.
“Khốn nạn!”, Lạc Thiên tức giận.
Ngược lại Lưu Thiên Đường mỉm cười tiến lên: “Cô đừng giận, tức giận không tốt cho sức khỏe. Thế này vậy, vẫn là câu nói đó, nếu cô thật sự muốn đến Bỉ Dực Lâu ăn thử thì cứ đi theo tôi. Quản lý Ngô cũng xem như bạn tôi, tôi dẫn thêm một người nữa vào chắc là không thành vấn đề. À, đương nhiên người bạn bên cạnh cô có lẽ là không dẫn theo được, nếu không thì ngồi không hết”.
“Anh…”, Lạc Thiên tức đến mức phổi sắp nổ tung.
Xem như cô ấy đã hiểu ra, hóa ra chỗ ngồi của mình đã bị người của nhà hàng xếp cho Lưu Thiên Đường.
Dù sao đây cũng là người có ảnh hưởng lớn, nếu Lưu Thiên Đường có thể mở livestream ở Bỉ Dực Lâu, độ nổi tiếng của Bỉ Dực Lâu sẽ nâng cao.
“Sao? Cô đồng ý không? Nếu cô đồng ý thì chúng ta đi luôn, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì không còn nữa đâu”, Lưu Thiên Đường cười híp mắt, nói.
“Bỏ lỡ thì bỏ lỡ! Cùng lắm tôi không đến đây ăn nữa! Lâm Chính! Chúng ta đi!”.
Lạc Thiên tức đến run người, nhưng cô ấy biết mình không làm gì được đám người đó, chỉ đành kéo Lâm Chính rời đi.
Người xung quanh đều chỉ trỏ, nghị luận xôn xao.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Anh không biết à? Số thứ tự của hai người đó bị quản lý Ngô tặng cho Lưu Thiên Đường!”.
“Ha ha, mặt mũi của Lưu Thiên Đường cũng lớn thật, quản lý của Bỉ Dực Lâu đích thân đến đón, chậc chậc…”.
“Hai người đó cũng xem như xui xẻo, xếp hàng lâu như vậy kết quả không được ăn, lại bị Lưu Thiên Đường thọc gậy bánh xe”.
“Chuyện này không thể trách Lưu Thiên Đường”.
“Ê? Hai người đó không phải là người vừa được trợ lý của Lưu Thiên Đường bỏ tiền mua số đấy sao?”.
“Đúng là bọn họ!”.
“Cười chết tôi rồi, lúc trước thái độ của hai người đó cứng rắn lắm, mãi không chịu bán số cho trợ lý Lưu Thiên Đường. Bây giờ hay rồi, số của bọn họ bị quản lý Ngô tặng đi, kết quả không ăn được, tiền cũng không kiếm được, ha ha…”.
“Chỉ hai chữ, đáng đời!”.
Không ít người hả hê, giễu cợt châm chọc.
Lạc Thiên nghe mà cảm thấy rối rắm, tức giận và chua chát tràn ngập trong lòng.
Lâm Chính nhíu mày, đột nhiên dừng bước.
“Lâm Chính, anh sao vậy?”, Lạc Thiên tò mò nhìn anh.
“Tiểu Thiên, cô thật sự muốn ăn ở đây sao? Muốn thì tôi dẫn cô lên”, Lâm Chính hỏi.
“Lúc trước rất mong chờ, nhưng bây giờ hết hứng thú rồi”, Lạc Thiên nhún vai.
“Vậy được, nếu cô đã không còn hứng thú… vậy thì nơi này cũng không còn cần thiết phải tồn tại nữa”.
Lâm Chính lấy điện thoại ra, gọi vào một số.
“Mau dẫn người đến Bỉ Dực Lâu, dỡ bỏ nơi này cho tôi!”.
Đúng là không khiến người ta kinh ngạc thì không thôi mà!
“Thần y Lâm, cậu… cậu có ý gì?”, Chiêm Nhất Đao cũng sửng sốt, vội hỏi.
Lâm Chính cười nói: “Mọi người không cần lo, tôi không định giao đầu mình cho Trương Sóc thật đâu, chỉ là làm đầu giả mà thôi”.
“Giả?”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
“Thần y Lâm, chuyện này e là không được. Mặc dù Long Giang Phong là kẻ ăn chơi, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, cậu ta nhất định sẽ kiểm tra. Nếu là đầu giả, cậu ta ắt có thể nhìn ra, thuật dịch dung bình thường hoàn toàn vô dụng”, Chiêm Nhất Đao nói.
“Thế nên, đương nhiên tôi sẽ không dùng thuật dịch dung bình thường, mọi người đợi ở đây”.
Lâm Chính đứng dậy, rời khỏi phòng họp.
Khoảng một tiếng sau, anh cầm theo một cái đầu đầm đìa máu đi vào phòng, đặt đầu trước mặt Trương Sóc.
Trương Sóc sửng sốt, mở đầu ra nhìn xem, lập tức giật mình.
Trong đó đúng là đầu của Lâm Chính!
“Đây là?”, Chiêm Nhất Đao mở to mắt, khó tin nhìn cái đầu người đó, sau đó lại nhìn Lâm Chính, không thể tin nổi: “Thần y Lâm còn trẻ tuổi mà cả thủ đoạn thế này cũng làm được, siêu phàm… siêu phàm!”.
“Quá khen!”, Lâm Chính cười nhẹ: “Trương Sóc, anh cầm lấy đầu này về phục mệnh đi!”.
“Được… Được”, Trương Sóc nuốt nước bọt, sau đó lại hỏi: “Giao đầu này cho Long Giang Phong là được rồi sao? Những cái khác… không cần tôi làm nữa?”.
“Ừ, những cái khác không cần anh làm, anh giao nó cho anh ta là được, còn lại tôi sẽ xử lý”, Lâm Chính nói.
“Được, không thành vấn đề… Vậy giờ tôi sẽ quay về…”.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu, sau đó nói với Tần Bách Tùng: “Bách Tùng, hai ngày nữa hãy đóng cửa học viện, chuyển hết bệnh nhân điều trị ở đây sang bệnh viện thành phố, tạm thời không nhận thêm bệnh nhân, cũng không cho bất kỳ ai đến thăm”.
“Vâng thưa thầy”, Tần Bách Tùng nhanh chóng đi sắp xếp.
“Nhất Đao, để tôi điều trị cho ông. Ngày mai tôi sẽ rời khỏi Giang Thành, Giang Thành phải dựa vào ông giúp tôi trấn giữ rồi”, Lâm Chính nói.
Chiêm Nhất Đao hít sâu một hơi, mơ hồ hiểu được gì đó, nhẹ nhàng gật đầu, không lên tiếng nữa.
…
Chiều tối hôm đó, Lâm Chính nhận được điện thoại của Lạc Thiên.
Cô ấy đã ổn hơn nhiều, chuẩn bị về nhà họ Lạc, nhưng trước khi về muốn ăn cơm cùng Lâm Chính.
Lâm Chính vui vẻ đến đó.
“Chúng ta đi ăn món gì?”.
Trong xe Ferrari đang chạy băng băng, Lâm Chính cầm vô lăng, thuận miệng hỏi.
“Anh có nghe tới Bỉ Dực Lâu chưa?”, Lạc Thiên im lặng một lúc, đột nhiên lên tiếng.
“Bỉ Dực Lâu? Chưa từng nghe qua”, Lâm Chính lắc đầu.
“Anh đấy, suốt ngày bận rộn tới lui, không quan tâm tới chuyện xung quanh gì cả”.
“Xin lỗi, gần đây có quá nhiều chuyện. Như Thi còn phải dùng thuốc, bên này lại nhận vài bệnh nhân, thực sự không có thời gian”, Lâm Chính nói đầy chua chát.
“Biết anh là người bận rộn rồi, cho nên lần này không phải tôi dẫn anh đi xem hay sao. Đó là nhà hàng mới mở ở Giang Thành, rất đặc biệt, là nơi mà các nhân vật nổi tiếng trên mạng đến chụp ảnh, đến đó ăn còn phải đặt chỗ trước!”.
“Ồ? Giang Thành còn có nơi như vậy à?”.
“Còn không phải sao? Nghe nói thức ăn ở đó rất ngon, vừa khéo tuần trước tôi đã đặt bàn, chúng ta đến Bỉ Dực Lâu ăn đi”, Lạc Thiên cười nói.
Lâm Chính nghe vậy, không khỏi liếc nhìn cô ấy.
Hóa ra cô gái này đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi?
“Được! Chúng ta đi!”.
Lâm Chính nhấn ga, tiếng động cơ Ferrari vang vọng khắp con phố.
Không ít người đi đường dựng ngón giữa, khinh bỉ hoặc mắng chửi.
Đợi đến được Bỉ Dực Lâu, Lâm Chính mới biết Lạc Thiên không hề khoa trương chút nào.
Bỉ Dực Lâu nằm ở bên đường chính của quảng trường thành phố, đó là một tòa kiến trúc cao như tháp.
Trên nóc tòa nhà có một bức tượng hình chim liền cánh, phong cách trang trí cực kỳ cổ xưa.
Những chiếc xe xa hoa các kiểu dáng đỗ trước cổng lớn của Bỉ Dực Lâu, nam thanh nữ tú tụ tập trước cửa chờ đợi.
Hiện trường đông người, cực kỳ huyên náo.
Nghe nói là đợi gọi số.
Chỉ khi nào được gọi đến số mới có thể vào dùng bữa, nhưng số thứ tự cũng phải đặt trước, ở hiện trường không lấy được số.
Nhiều người nổi tiếng trên mạng tụ tập trước cổng, mở livestream.
“Mọi người, đây chính là Bỉ Dực Lâu trong truyền thuyết! Nơi check-in hàng đầu của người ảnh hưởng trên mạng xã hội ở Giang Thành! Hôm nay tôi sẽ dẫn mọi người vào đó dạo một vòng".
“Dùng bữa ở tầng cao nhất của Bỉ Dực Lâu nổi tiếng là trải nghiệm như thế nào? Nào, hôm nay tôi sẽ cho mọi người biết!”.
“Đến Bỉ Dực Lâu rồi, mọi người có thể xem cách bài trí này, bầu không khí, khí chất này, chậc chậc, khi mọi người xem live nhớ tặng sao nha!”.
…
Trước nhà hàng kiểu người gì cũng có, Lạc Thiên tràn đầy hứng thú.
Lâm Chính lấy châm bạc ra, chuẩn bị ngụy trang dung mạo, tránh gây náo động, nhưng Lạc Thiên đột nhiên đưa tay ngăn lại.
Lâm Chính sửng sốt.
Lạc Thiên lấy một chiếc mũ trong túi xách ra, đội lên đầu Lâm Chính.
“Lâm Chính, hôm nay anh hãy dùng dáng vẻ vốn có của anh dùng bữa với tôi đi!”, Lạc Thiên nhẹ nhàng nói.
Chương 2040: Không bán
Nhìn ánh mắt Lạc Thiên đầy mong đợi, Lâm Chính do dự, vẫn trả lời.
“Vậy được, hôm nay tôi không dùng dáng vẻ của Lâm Chính ăn với cô nữa, hôm nay sẽ là bữa cơm riêng tư giữa Chủ tịch Lâm và cô Lạc”, Lâm Chính cười, đội mũ lên.
Vào đó chắc chắn phải khiêm tốn một chút, nếu không, ở đây có nhiều người nổi tiếng như vậy, nếu Chủ tịch Lâm xuất hiện thì chẳng phải hiện trường sẽ bùng nổ hay sao?
Lâm Chính và Lạc Thiên dừng xe ở con phố gần đó, đi bộ vào trong, vô cùng khiêm tốn.
Nhưng người xinh đẹp ở đẳng cấp như Lạc Thiên đi đến đâu cũng sẽ được người khác chú ý.
Không ít người nhìn cô ấy, có người tự nhủ phải chăng đó là ngôi sao hay người nổi tiếng nào trên mạng.
Lạc Thiên không quan tâm, chỉ nói cười với Lâm Chính.
Hai người ngồi xuống ghế dài ở trước cửa, đợi gọi số.
Đương nhiên, cũng có không ít chợ đen đang bán số bàn ở đây.
Ở đây mà cũng có chợ đen, không thể không nói bản lĩnh của chợ đen trong nước quả thật lợi hại.
Nghe người bên cạnh nói, gần đây một số bàn đã có giá ba nghìn tệ, hơn nữa, số bàn phải đợi một tiếng mới đến lượt cũng lên đến một nghìn năm trăm tệ.
“Tôi nghe người ta nói, sau khi chợ đen xuất hiện, trong vòng một tháng số bàn đã bị đặt hết. Nếu không phải Bỉ Dực Lâu chỉ mở đặt trước trong tháng thì e là số bàn của năm nay đã bị người ta giật hết sạch”, Lạc Thiên cười nói.
“Đáng sợ thế thật sao? Vậy phải xem xem nhà hàng này có chỗ nào đặc biệt mới được”, Lâm Chính không khỏi lên tiếng.
“Số tiếp theo là đến chúng ta rồi”, lúc này Lạc Thiên xem đồng hồ, kích động nói.
Lâm Chính khẽ gật đầu, đi theo Lạc Thiên đến gần cửa, đợi gọi số.
Đúng lúc đó, một người đàn ông mặc Âu phục bước nhanh tới.
“Chào anh chị, tôi ra giá ba nghìn, có thể nhường số của hai người cho tôi không?”, người đàn ông hạ giọng nói.
Ba nghìn tệ ở chợ đen có thể nói là giá cao.
Nhưng sao Lạc Thiên có thể nhường con số đó ra vì ba nghìn tệ?
“Xin lỗi, chúng tôi cũng muốn vào trong ăn, anh hỏi thử xem người khác có muốn nhường số hay không nhé”, Lạc Thiên lịch sự từ chối.
Người đàn ông nghe vậy nhíu mày: “Hay là… tôi tăng thêm một nghìn, thành bốn nghìn, nhường số lại cho tôi được không?”.
Người bên cạnh nghe vậy đều sửng sốt.
“Bốn nghìn tệ? Người anh em, anh muốn thì lấy của tôi này!”, người bên cạnh lấy số ra, cười nói: “Tôi chỉ lấy ba nghìn chín trăm tệ, được thì giờ giao dịch luôn”.
“Số của anh phải đợi bao lâu nữa?”, người đàn ông hỏi.
“Có lẽ phải đợi nửa tiếng nữa”.
“Vậy không được, tôi phải vào trong ngay”.
“Phải vào trong ngay? Bây giờ anh có tìm chợ đen cũng không mua được. Trừ khi hai người đẹp trai xinh gái này chịu bán cho anh”.
“Nên tôi mới tìm bọn họ mua!”.
Người đàn ông mặc Âu phục nói: “Nếu cô còn không đồng ý thì tôi ra giá năm nghìn, thế nào?”.
“Tôi nói rồi, tôi không bán. Nếu anh muốn vào ăn thì mua số của người khác đi vậy”, Lạc Thiên hơi không vui.
“Năm nghìn không được thì sáu nghìn, sáu nghìn không được thì bảy nghìn, nếu không được nữa thì cô cho tôi cái giá, cô muốn bao nhiêu mới chịu bán?”, người đàn ông nói.
“Tôi đã nói rõ ràng với anh nhiều lần rồi, tôi không bán, dù anh có ra giá bao nhiêu đi nữa tôi cũng không bán!”, Lạc Thiên mất kiên nhẫn, giọng nói cũng lớn hơn.
Người đàn ông mặc Âu phục biến sắc, quan sát Lạc Thiên một lượt, lạnh lùng nói: “Tôi khách sáo thương lượng với cô là vì tôi tốt tính. Tôi cũng không sợ nói thật cho cô, hôm nay số bàn này cô bán thì bán, không muốn bán cũng phải bán, nếu không, tôi lo bữa cơm này của cô sẽ ăn không được vui đâu!”.
“Anh…”, Lạc Thiên biến sắc, vừa giận vừa sốt ruột chỉ vào người đàn ông đó: “Anh đang đe dọa tôi sao?”.
“Đúng, tôi đang đe dọa cô thì sao? Cô nghĩ số bàn này là tôi mua cho tôi sao? Cô sai rồi! Tôi mua cho sếp tôi, cô có biết sếp của tôi là ai không?”.
“Ai? Tôi cũng muốn xem thử xem!”, Lạc Thiên tức giận nói.
Người đàn ông mặc Âu phục định lên tiếng, bỗng nhiên ở đầu phố vang lên tiếng xôn xao.
Sau đó nhiều người chạy đến đầu phố, người đang chờ ở bên đó cũng đưa mắt nhìn sang.
Một chiếc xe Phantom màu trắng chậm rãi lái đến phía này.
Không ít người trông như nhà nhiếp ảnh chạy đến chỗ chiếc xe, không ngừng chụp.
Đèn flash sáng lên liên tục.
Cứ như là ngôi sao nào đó ghê gớm.
Lâm Chính và Lạc Thiên cũng không khỏi nhìn sang.
“Ai mà rình rang vậy?”.
“Không biết! Nhưng biển hiệu xe này rất quen mắt, Giang A68888? Hình như là xe của Lưu Thiên Đường!”.
“Lưu Thiên Đường? Người nổi tiếng trên mạng có bảy mươi triệu fans ở Mộ Âm đó sao?”.
“Trời ạ, anh ta chạy đến đây check-in rồi à?”.
“Chậc chậc, chẳng trách lại rình rang như vậy. Nghe nói trước khi cậu ta thành người nổi tiếng thì là một cậu ấm nhà giàu. Hôm nay cậu ta đến Bỉ Dực Lâu, e là ngày mai lại lên hot search!”.
“Lượng fans của anh ta rất khủng khiếp, hôm nay ăn, ngày mai dạo phố cũng có hàng vạn người theo dõi, cũng không biết anh ta có gì khác với người thường”.
“Haizz, cho nên anh ta mới là người nổi tiếng, còn chúng ta không phải!”.
Người ở bên đường xôn xao bàn tán, châu đầu ghé tai.
Không ít người lấy điện thoại ra quay phía này.
Xe chậm rãi dừng trước cửa Bỉ Dực Lâu, người đàn ông đòi mua số thứ tự của Lạc Thiên lập tức chạy lên phía trước, mở ô, kéo cửa xe ra.
Sau đó, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, đeo kính đen bước xuống.
Người đàn ông vừa xuống xe, đèn flash ở xung quanh lóe lên điên cuồng, gần như không ngừng lại.
Mấy người nổi tiếng khác cũng vội vàng lia máy quay tới, nhân cơ hội tăng thêm độ hot.
“Các bạn ơi, có nhìn thấy không? Lưu Thiên Đường cũng đến đây rồi! Xem ra Bỉ Dực Lâu này đúng là không tầm thường!”.
“Nào nào, quay ống kính về phía này. Lưu Thiên Đường đấy, mọi người có nhìn thấy không? Mọi người hãy nhấn theo dõi, lát nữa chúng ta sẽ lên Bỉ Dực Lâu cùng nhau ăn với Lưu Thiên Đường!”.
Mấy người nổi tiếng phấn khởi, kích động trò chuyện với cư dân mạng trong phòng livestream.
Lưu Thiên Đường cười nhạt, không để ý đến những người khác, mà đi thẳng đến cửa Bỉ Dực Lâu.
“Sếp, vẫn chưa mua được số bàn”.
Người đàn ông che ô cho Lưu Thiên Đường nhỏ giọng nói.
“Sao? Không có số phù hợp à?”, Lưu Thiên Đường thắc mắc.
“Không phải, là người ta không chịu bán!”.
“Không chịu bán?”.
Lưu Thiên Đường hơi bất ngờ: “Anh trả tiền ít quá sao?”.
“Sao có thể? Tôi bảo người ta tùy tiện ra giá, nhưng người ta không quan tâm đến tiền, chỉ là không muốn bán”.
“Sao anh lại vô dụng vậy? Bảo anh làm chút chuyện cũng không xong! Đồ vô dụng!”.
Lưu Thiên Đường khẽ giọng mắng chửi, hỏi: “Số bàn đang ở trong tay ai?”.
“Người đó”, người đàn ông mặc Âu phục chỉ vào Lạc Thiên.
Lưu Thiên Đường nhìn sang, hai mắt lập tức bừng sáng.
“Ô? Còn là một người đẹp? Không tồi không tồi!”.
Nói xong thì đi thẳng tới chỗ Lạc Thiên.
“Chào cô, tôi là Lưu Thiên Đường. Xin được mạo muội hỏi, cô có bán số thứ tự trong tay cô không? Tôi sẽ trả số tiền mà cô mong muốn”, Lưu Thiên Đường cười híp mắt nói.
Trong lúc anh ta nói, vô số ống kính xung quanh đều chĩa về phía này.
Chương 2041: Người có ảnh hưởng siêu cấp
Lạc Thiên không thích xem Mỗ Âm cho lắm, cũng không thích người nổi tiếng trên đó, trừ một số người lan truyền năng lượng tích cực. Những người ảnh hưởng lấy danh lợi làm mục đích như Lưu Thiên Đường, thật ra cô ấy cực kỳ phản cảm.
Do đó trước mặt Lưu Thiên Đường, Lạc Thiên cũng không không kích động như những người khác.
“Thật ngại quá, tôi đã nói rồi, tôi không bán số này!”, thái độ của Lạc Thiên rất kiên định.
“Chào cô, coi như chúng ta kết bạn với nhau đi! Hôm nay vốn dĩ tôi sẽ livestream ở đây, nhưng trợ lý của tôi nhất thời lơ là, quên mất đặt trước. Tôi đã hứa với fans, không thể nuốt lời, cho nên mong cô châm chước nhường số thứ tự cho tôi. Nếu cô muốn vào ăn, chúng ta có thể vào cùng. Tôi thấy khí chất của cô rất tốt, thế này, buổi live hôm nay cô tiến hành cùng tôi, tôi bảo đảm sẽ giúp cô nổi tiếng, giúp cô trở thành người có ảnh hưởng lớn được người người chú ý. Thế nào?”, Lưu Thiên Đường mỉm cười nói.
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú, hơn nữa, lần này tôi đến đây là muốn dùng bữa với bạn tôi, không hi vọng bị người khác quấy rầy!”, Lạc Thiên nói, lạnh lùng từ chối.
Điều này khiến những người xung quanh kinh ngạc.
Nếu có Lưu Thiên Đường livestream cùng, đổi lại là ai lượt follow cũng có thể tăng cao chóng mặt. Mỗi ngày không biết có bao nhiêu người nổi tiếng trên mạng muốn hưởng ké độ nổi từ Lưu Thiên Đường, thế mà cô gái này lại từ chối.
Chẳng lẽ cô ấy không muốn trở thành ngôi sao được nhiều người chú ý? Không muốn được nổi tiếng, vinh hoa phú quý?
“Xin mời quý khách số 1892 tiến vào nhà hàng dùng bữa”, lúc này máy thông báo điện tử phát ra tiếng.
“Là số của chúng ta!”.
Lạc Thiên nhìn số thứ tự của mình, kéo tay Lâm Chính nói: “Chúng ta vào trong đi”.
“Ừ”.
Lâm Chính gật đầu, sau đó đi cùng Lạc Thiên vào trong.
Nhưng hành động này đã chọc giận Lưu Thiên Đường.
Bao nhiêu ống kính quay bọn họ như thế, còn có nhiều fans đang xem livestream, nếu cứ để Lạc Thiên vào đó thì anh ta sẽ mất hết mặt mũi.
Chỉ sợ đến lúc đó, đứng đầu lượt tìm kiếm sẽ là tin Lưu Thiên Đường bị cô gái lạ từ chối.
Nhưng Lưu Thiên Đường cũng không ngốc, trước mặt công chúng, anh ta không dám đến gây rối cho Lạc Thiên, chỉ đành ra hiệu cho người bên cạnh.
Người đó vội vàng lấy điện thoại ra gọi.
Chốc lát sau, vài nhân viên nhà hàng nhanh chóng chạy xuống.
“Cậu Lưu?”, dẫn đầu là quản lý nhà hàng, anh ta rất ngạc nhiên, vội vàng chạy tới bắt tay với Lưu Thiên Đường, tươi cười nói: “Cậu Lưu đến đây sao không nói với Bỉ Dực Lâu chúng tôi một tiếng, tôi cũng tiện giữ chỗ cho cậu!”.
“Anh là?”.
“Tôi là quản lý Ngô của nhà hàng, đây là danh thiếp của tôi”.
“Quản lý Ngô phải không? Chào anh! Thật ra lần này là trợ lý tôi sai sót, tôi bảo trợ lý tôi đặt trước chỗ tốt, nhưng trợ lý tôi lại quên mất. Thật ngại quá, hôm nay không thưởng thức được món ngon của Bỉ Dực Lâu, khi nào có thời gian thì gặp lại vậy”, Lưu Thiên Đường mỉm cười, chuẩn bị rời đi.
Quản lý Ngô thấy vậy lập tức sốt ruột.
“Đợi đã, cậu Lưu, cậu định đi đâu vậy?”.
“Tôi không đặt được chỗ, tất nhiên là quay về rồi”.
“Cậu Lưu nói gì vậy, cậu là người có thân phận thế nào. Cậu đến Bỉ Dực Lâu của chúng tôi ăn không cần đặt trước, tôi sẽ xếp chỗ cho cậu!”, quản lý Ngô cười ha ha nói.
“Vậy thì… có vẻ không tốt lắm nhỉ?”.
“Có gì mà không tốt chứ? Cậu Lưu có thể đến chỗ chúng tôi thì là vinh hạnh của tôi, còn cần đặt trước cái gì? Nào Nào, cậu Lưu, mời vào bên trong”.
“Ồ? Trong đó còn chỗ sao?”.
“Yên tâm, chắc chắn là còn!”, quản lý Ngô cười nói, sau đó nghiêng đầu nói với nhân viên: “Mau lên sắp xếp cho cậu Lưu và đội ngũ của cậu ấy một bàn ăn lớn! Phải đảm bảo hôm nay cậu Lưu dùng bữa được hài lòng!”.
“Quản lý Ngô… bây giờ trong nhà hàng đã hết chỗ”.
“Không còn chỗ trống sao? Vậy cậu không biết nhường ra một bàn cho cậu Lưu à? Cậu không biết cậu Lưu là ai sao? Lát nữa chắc chắn cậu ấy sẽ livestream, mang lại không biết bao nhiêu lưu lượng khách cho chúng ta. Đến lúc đó, danh tiếng của Bỉ Dực Lâu chúng ta cũng sẽ vươn ra ngoài Giang Thành, tiến đến toàn quốc! Đây là chuyện mà ông chủ luôn khao khát, bây giờ cơ hội bày ra trước mắt, lẽ nào lại không trân trọng?”.
“Chuyện đó…”.
“Bây giờ xếp hàng tới số nào rồi?”.
“Số 1892”.
“Khách đã vào chỗ ngồi chưa?”.
“Vẫn chưa vào chỗ ngồi ạ”.
“Vậy được, tạm thời hủy số đó đi, để cậu Lưu vào trong đi”, quản lý Ngô cười nói.
“Quản lý Ngô, chuyện… chuyện này hình như không ổn lắm đâu. Nếu khách gây náo loạn, chúng ta phải giải thích thế nào?”, nhân viên phục vụ do dự.
“Sợ cái gì? Cùng lắm bồi thường tiền cho bọn họ là được, so được với cậu Lưu đây sao?”, quản lý Ngô khinh thường nói.
Nhân viên phục vụ chỉ đành làm theo.
Lâm Chính và Lạc Thiên cầm số thứ tự đi thẳng vào trong.
“Chào anh chị, xin hãy cho xem số thứ tự của anh chị”, nhân viên phục vụ ở ngoài cửa mỉm cười nói.
Lạc Thiên vội đưa số thứ tự sang.
Nhân viên phục vụ nhận lấy, cầm số thứ tự thao tác với máy tính trước mặt, chốc lát sau, cô ta nói với vẻ đầy tiếc nuối: “Xin lỗi anh chị, số thứ tự của anh chị đã mất hiệu lực rồi”.
“Cái gì?”, Lạc Thiên sửng sốt.
Chương 2042: Nơi này không cần thiết phải tồn tại nữa
Lạc Thiên cứ tưởng mình nghe lầm, vội hỏi: “Cô không nhầm lẫn chứ? Số thứ tự của tôi đặt từ một tuần trước, tất cả trình tự đang nằm trong điện thoại của tôi. Cô đối chiếu lại xem, sao lại sai được?”.
“Xin lỗi cô, màn hình hiển thị số của cô đã mất hiệu lực, chúng tôi cũng không còn cách nào khác”, nhân viên phục vụ bất lực nói.
“Đang yên đang lành sao lại mất hiệu lực? Tôi cần một lời giải thích”, Lạc Thiên không cam tâm.
“Trên màn hình hiển thị lý do số bàn của cô mất hiệu lực là vì cô đã bỏ lỡ thời gian vào dùng bữa”, nhân viên phục vụ nói.
“Lỡ thời gian? Không đúng! Số thứ tự của tôi hiển thị là năm giờ rưỡi chiều đến dùng bữa Bây giờ mới năm giờ ba mươi ba, sao lại bỏ lỡ thời gian? Không phải các người có quy tắc trong vòng mười phút trong thời gian quy định đều có hiệu lực sao? Vì sao chỉ mới qua ba phút số thứ tự của tôi đã mất hiệu lực rồi?”, Lạc Thiên tức giận: “Hôm nay các người phải có lời giải thích hợp lý cho tôi! Nếu không, tôi sẽ không bỏ qua đâu!”.
“Tiểu Thiên, hay là thôi đi, chúng ta đổi nơi khác ăn”, Lâm Chính nhíu mày, tuy không biết là chuyện gì, nhưng cũng không muốn dây dưa.
Ra ngoài ăn cơm vốn dĩ phải vui vẻ kia mà.
Nhưng Lạc Thiên lại không chịu từ bỏ.
“Lâm Chính, tôi vất vả lắm mới có được số thứ tự, bọn họ lại cưỡng chế báo mất hiệu lực, tôi không cam tâm! Cho dù không ăn ở đây, ít nhất tôi cũng phải có được lời giải thích!”, Lạc Thiên nghiêm túc nói: “Làm phiền cô đi mời quản lý ra đây! Tôi phải gặp được quản lý của các cô”.
“Xin lỗi cô, quản lý của chúng tôi rất bận. Nếu cô có ý kiến hoặc kiến nghị gì với Bỉ Dực Lâu thì có thể soạn tin gửi đến hộp thư của Bỉ Dực Lâu chúng tôi, chúng tôi sẽ kịp thời xử lý cho cô”, nhân viên phục vụ mỉm cười nói.
“Các người…”, Lạc Thiên tức đến mức toàn thân run rẩy, chỉ muốn hất bàn ngay tại chỗ.
Nhưng tu dưỡng bao nhiêu năm nay không cho phép cô ấy làm vậy.
“Thôi bỏ đi Tiểu Thiên, chúng ta không đến đây ăn là được, đổi chỗ khác, trên đường này có không ít nhà hàng ngon, chúng ta có thể từ từ chọn”, Lâm Chính an ủi.
“Được thôi…”, Lạc Thiên đè nén lửa giận, chỉ đành hậm hực định rời đi.
Nhưng khi hai người vừa định đi, Lưu Thiên Đường đột nhiên dẫn đám người đi về phía này.
“Cậu Lưu, mời cậu đi bên này, chỗ ngồi của cậu đã được sắp xếp ở bàn số 1892. Cậu cứ dẫn người của cậu qua đó trước, chúng tôi sẽ sắp xếp món ăn quy cách cao nhất của chúng tôi cho các cậu!”, quản lý Ngô nhiệt tình chào đón.
Lạc Thiên tình cờ nghe được câu nói đó thì sửng sốt, chẳng mấy chốc cô ấy đã hiểu ra mọi chuyện.
“1892? Đó không phải bàn chúng ta sao?”, Lạc Thiên lập tức ngăn quản lý Ngô lại, phẫn nộ quát: “Vì sao bàn của tôi lại được sắp xếp cho anh ta? Anh là người của nhà hàng đúng không? Cho tôi một lời giải thích!”.
“Ồ?”.
Quản lý Ngô nhíu mày, nhìn chằm chằm Lạc Thiên, cực kỳ không vui: “Cô làm gì vậy? Cái gì mà bàn của cô? Bàn ở đây đều là bàn của nhà hàng, phiền cô đừng có quấy phá vô cớ, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”.
“Khốn nạn!”, Lạc Thiên tức giận.
Ngược lại Lưu Thiên Đường mỉm cười tiến lên: “Cô đừng giận, tức giận không tốt cho sức khỏe. Thế này vậy, vẫn là câu nói đó, nếu cô thật sự muốn đến Bỉ Dực Lâu ăn thử thì cứ đi theo tôi. Quản lý Ngô cũng xem như bạn tôi, tôi dẫn thêm một người nữa vào chắc là không thành vấn đề. À, đương nhiên người bạn bên cạnh cô có lẽ là không dẫn theo được, nếu không thì ngồi không hết”.
“Anh…”, Lạc Thiên tức đến mức phổi sắp nổ tung.
Xem như cô ấy đã hiểu ra, hóa ra chỗ ngồi của mình đã bị người của nhà hàng xếp cho Lưu Thiên Đường.
Dù sao đây cũng là người có ảnh hưởng lớn, nếu Lưu Thiên Đường có thể mở livestream ở Bỉ Dực Lâu, độ nổi tiếng của Bỉ Dực Lâu sẽ nâng cao.
“Sao? Cô đồng ý không? Nếu cô đồng ý thì chúng ta đi luôn, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì không còn nữa đâu”, Lưu Thiên Đường cười híp mắt, nói.
“Bỏ lỡ thì bỏ lỡ! Cùng lắm tôi không đến đây ăn nữa! Lâm Chính! Chúng ta đi!”.
Lạc Thiên tức đến run người, nhưng cô ấy biết mình không làm gì được đám người đó, chỉ đành kéo Lâm Chính rời đi.
Người xung quanh đều chỉ trỏ, nghị luận xôn xao.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Anh không biết à? Số thứ tự của hai người đó bị quản lý Ngô tặng cho Lưu Thiên Đường!”.
“Ha ha, mặt mũi của Lưu Thiên Đường cũng lớn thật, quản lý của Bỉ Dực Lâu đích thân đến đón, chậc chậc…”.
“Hai người đó cũng xem như xui xẻo, xếp hàng lâu như vậy kết quả không được ăn, lại bị Lưu Thiên Đường thọc gậy bánh xe”.
“Chuyện này không thể trách Lưu Thiên Đường”.
“Ê? Hai người đó không phải là người vừa được trợ lý của Lưu Thiên Đường bỏ tiền mua số đấy sao?”.
“Đúng là bọn họ!”.
“Cười chết tôi rồi, lúc trước thái độ của hai người đó cứng rắn lắm, mãi không chịu bán số cho trợ lý Lưu Thiên Đường. Bây giờ hay rồi, số của bọn họ bị quản lý Ngô tặng đi, kết quả không ăn được, tiền cũng không kiếm được, ha ha…”.
“Chỉ hai chữ, đáng đời!”.
Không ít người hả hê, giễu cợt châm chọc.
Lạc Thiên nghe mà cảm thấy rối rắm, tức giận và chua chát tràn ngập trong lòng.
Lâm Chính nhíu mày, đột nhiên dừng bước.
“Lâm Chính, anh sao vậy?”, Lạc Thiên tò mò nhìn anh.
“Tiểu Thiên, cô thật sự muốn ăn ở đây sao? Muốn thì tôi dẫn cô lên”, Lâm Chính hỏi.
“Lúc trước rất mong chờ, nhưng bây giờ hết hứng thú rồi”, Lạc Thiên nhún vai.
“Vậy được, nếu cô đã không còn hứng thú… vậy thì nơi này cũng không còn cần thiết phải tồn tại nữa”.
Lâm Chính lấy điện thoại ra, gọi vào một số.
“Mau dẫn người đến Bỉ Dực Lâu, dỡ bỏ nơi này cho tôi!”.