-
Chương 2031-2035
Chương 2031: Giao người ra cho tôi!
Lâm Chính vô cùng tức giận.
Đang yên đang lành, sao đoàn làm phim Chiến Hổ lại xảy ra chuyện?
Không phải bảo sắp kết thúc rồi sao?
Sự an toàn của đoàn làm phim là do Từ Thiên phụ trách, nhân viên bảo vệ cử đi toàn là người lành nghề ở Kỳ Lân Môn, vô duyên vô cớ sao lại bị người ta bắt đi?
“Mọi người xảy ra chuyện ở đâu? Biết bọn họ là ai không?”, Lâm Chính hỏi.
“Ở làng chài Nang Hải, hình như người bắt cóc là người dân làng chài, nhưng… người đó rất lợi hại, người ông Từ phái đến đều bị người đó đánh nhập viện, chúng tôi không đối phó được…”.
“Ồ?”, Lâm Chính hơi bất ngờ.
Ngay cả người của Kỳ Lân Môn cũng không đối phó được?
Xem ra làng chài này không đơn giản…
“Bọn họ có mục đích gì?”.
“Chuyện đó… tôi không rõ. Chủ tịch Lâm, có cần báo cảnh sát không?”, Tống Kinh cẩn thận hỏi.
“Nếu Kỳ Lân Môn không đối phó được thì không phải chuyện mà cảnh sát có thể giải quyết. Ông hãy mau gửi vị trí của ông cho tôi, tôi đích thân đi một chuyến xem tình hình. Đúng rồi, Tô Dư sao rồi? Cô ấy thế nào rồi?”, Lâm Chính hỏi.
“Hả? Cô… Cô Tô sao? Cô ấy…”, Tống Kinh lắp bắp.
Lâm Chính biến sắc, giọng nói cũng trở nên vô cùng âm trầm: “Ông đừng nói với tôi cô ấy cũng bị bắt rồi chứ?”.
“Chủ tịch Lâm, tình hình lúc đó rất hỗn loạn, tôi suýt chút nữa đã bị bắt…”, Tống Kinh muốn khóc.
“Khốn nạn!”.
Lâm Chính chửi mắng, cúp máy, chạy nhanh ra khỏi Học viện Huyền Y Phái.
Năm phút sau, Mã Hải đích thân lái xe đến cửa, đưa Lâm Chính đi đến sân bay.
Chiến Hổ 2 đã quay đến cuối, đối với đoàn làm phim này, Lâm Chính vẫn rất coi trọng. Tuy ban đầu chỉ là vì lợi nhuận, nhưng đến sau cùng, anh phát hiện tác dụng của đoàn làm phim này lớn hơn trong tưởng tượng nhiều.
Do đó, dù có thế nào, Lâm Chính cũng phải bảo vệ đoàn làm phim này.
Theo lời kể của Tống Kinh, cảnh quay cuối cùng là ở bên biển. Đoàn làm phim vốn định hoàn thành cảnh quay cuối cùng ở bãi biển Thần Châu, nhưng không biết ai đề nghị đến Nang Hải quay. Nghe nói có người phát hiện ra một bãi biển không người ở Nang Hải, phong cảnh rất đẹp.
Tống Kinh xem ảnh, lập tức quyết định lấy cảnh cuối cùng ở đó, thế là đoàn làm phim ào ào đi đến đó.
Vì là bãi biển không người nên đoàn làm phim cũng không xin phép địa phương.
Quay được một nửa thì đột nhiên xuất hiện một nhóm ngư dân nói đoàn làm phim chiếm dụng địa bàn của bọn họ, yêu cầu đoàn làm phim trả phí trên trời, số tiền lên đến hàng trăm triệu.
Đó vốn dĩ là tống tiền, sao Tống Kinh có thể đồng ý?
Nhưng nhìn bọn họ khí thế hùng hổ, ông ta định rời khỏi đó cho yên chuyện, nào ngờ những người đó lại không cho phép đoàn làm phim rời đi, không trả tiền thì không cho đi.
Thế là hai bên xảy ra xung đột.
Tống Kinh vốn định gọi cảnh sát, nhưng nhân viên an ninh của đoàn làm phim không ngăn cản được những người đó. Trong lúc nguy cấp, Tống Kinh chỉ đành để người của Kỳ Lân Môn tham dự. Nào ngờ người của Kỳ Lân Môn vừa mới ra tay, trong làng chài đột nhiên xuất hiện một nhân vật có khí tức đáng sợ siêu phàm trác tuyệt, đánh bại toàn bộ người của Kỳ Lân Môn, người của đoàn làm phim đều bị bắt hết.
Trong đó có cả Tô Dư.
Tống Kinh mới hoảng loạn, vội vàng gọi điện cho Lâm Chính.
Biết được ngọn nguồn sự việc, vẻ mặt Lâm Chính cực kỳ âm u lạnh lẽo.
Sau khi đáp máy bay xuống Nang Hải, Mã Hải lái xe đưa Lâm Chính đến làng chài.
“Chủ tịch Lâm, cậu hãy cẩn thận. E là làng chài này ngọa hổ tàng long, có người bản lĩnh cao cường trấn giữ”, Mã Hải nói.
“Cứ qua đó trước rồi tính sau, mau lên!”, Lâm Chính vô cùng sốt ruột.
Mã Hải lập tức đạp ga nhanh hết cỡ.
Nang Hải cách Giang Thành một khoảng xa, một tiếng đồng hồ sau, Lâm Chính và Mã Hải đến nơi mà đoàn làm phim xảy ra chuyện.
Lúc này, những người còn lại của đoàn làm phim với sự dẫn dắt của Kỳ Lân Môn thử đàm phán với làng chài, nhưng rõ ràng kết quả không được lý tưởng.
“Chủ tịch Lâm, cậu đến rồi sao? Tốt quá rồi!”.
Tống Kinh chạy lên đón, như nhìn thấy cứu tinh, nước mắt giàn giụa.
“Người đâu?”, Lâm Chính hỏi.
“Ở trong làng chài. Lúc nãy chúng tôi đã phái hai nhóm người đến làng chài đòi người, nhưng bị bọn họ đánh ra ngoài, vài người bị thương nặng đã được đưa đến bệnh viện. Chủ tịch Lâm, nhóm người đó đúng là vô pháp vô thiên, ra tay tàn ác, nếu không phải chúng tôi đưa người đi kịp thời thì e rằng đã có án mạng xảy ra”.
“Thế sao?”, Lâm Chính nhíu mày.
Nếu là vậy thì đám người đó thực sự quá hung ác.
“Chủ tịch Lâm, theo tôi thấy, những người đó không dễ đối phó, nên báo cảnh sát xử lý đi”, Tống Kinh không nhịn được nói.
“Không vội”, Lâm Chính suy nghĩ một lúc, hỏi: “Bọn họ có điều kiện gì?”.
“Còn không phải tiền hay sao? Nhưng lần này bọn họ đòi không còn là cái giá ban đầu nữa”.
“Bây giờ bọn họ đòi bao nhiêu?”.
“Gấp một trăm lần… tròn mười tỷ tệ! Hơn nữa… phải đưa đến trong ngày hôm nay, còn phải là tiền mặt!”.
“Cái gì? Mười tỷ? Tiền mặt?”, Lâm Chính nhíu mày.
Trong thời gian ngắn, anh lấy đâu ra được nhiều tiền mặt như vậy?
“Rõ ràng bọn họ cố tình gây khó dễ!”, Tống Kinh tức giận.
“Được rồi, đừng nói những chuyện vô dụng đó nữa, mau đưa tôi đi gặp người của làng chài”, Lâm Chính nói.
“Được, Chủ tịch Lâm, mời cậu đi bên này”, Tống Kinh vội nói, sau đó dẫn Lâm Chính, Mã Hải đến làng chài.
Làng chài nằm ở cạnh một khu rừng rậm bên biển.
Từ ngoài thôn xa xa nhìn lại trông rất vắng vẻ tiêu điều.
Người của Kỳ Lân Môn đã lui đi, không nhìn thấy ai trong làng chài.
Tống Kinh cực kỳ sợ hãi, không dám đến gần.
Lâm Chính lại không sợ gì, đi thẳng đến cổng làng.
“Chủ tịch Lâm cẩn thận!”, lúc này Tống Kinh vội nói.
Lâm Chính nhíu mày, chợt thấy cổng làng vốn yên tĩnh đột nhiên xuất hiện bảy tám bóng người nhanh nhẹn.
Bọn họ xuất hiện như tia chớp, bao vây kín Lâm Chính…
Tống Kinh sợ đến mức mặt mày trắng bệch, Mã Hải căng thẳng, lập tức đặt tay lên khẩu súng mang theo trong người.
Lúc này, đám người trước mặt tách ra, một người đàn ông ăn mặc lôi thôi, tóc dài ngang vai lộ ra nụ cười giễu cợt, chậm rãi đi tới, nói.
“Sao? Gom tiền đủ chưa? Gom đủ rồi thì mang tới đây! Nếu quá giờ, người của các người không còn mạng nữa đâu!”, người đàn ông mỉm cười nói.
Chỉ một giây sau, Lâm Chính đột nhiên giơ tay bóp cổ người đó, dùng sức.
“Ư…”.
Gương mặt người đó lập tức đỏ bừng.
“Muốn chết!”.
“Mẹ nó, chém cho tôi!”.
Ngư dân xung quanh đột nhiên nổi giận, nắm lấy cây lao bắt cá chĩa vào người Lâm Chính.
Cây lao vừa mới đâm tới, Lâm Chính đột nhiên vung tay lia một vòng xung quanh.
Rắc…
Tất cả lao bắt cá đều gãy đôi.
Nhìn lại, nửa phần gãy đều nằm trong tay Lâm Chính.
“Cái gi?”.
Bọn họ kinh ngạc.
Lâm Chính trở tay vung ra.
Soạt! Soạt! Soạt…
Lao bắt cá đã gãy bay khỏi tay anh, đâm vào cơ thể của ngư dân ở xung quanh.
“Á!”.
Các ngư dân kêu lên thảm thiết, ngã ra đất.
Người bị Lâm Chính bóp cổ sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, run rẩy không ngừng.
“Gọi người đứng đầu của các người ra đây, thả người của tôi ra, nếu không, hôm nay làng chài của các người sẽ không còn tồn tại nữa!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó thả tay ra.
Người đó ngã trên đất, ho một trận dữ dội rồi mới hoàn hồn.
“Mày đợi đấy! Lát nữa sẽ cho mày biết tay!”.
Người đó run rẩy mắng chửi, sau đó đột nhiên xoay người chạy vào làng chài.
Chương 2032: Đề nghị dùng nắm đấm nói chuyện
Không lâu sau, nội bộ làng chài có một đám người hùng hổ chạy ra.
Những người đó cầm lao bắt cá và dao phay, ai nấy cực kỳ hung dữ, đáng sợ.
Lâm Chính liếc nhìn những người đó, phát hiện những ngư dân này đều có chút bản lĩnh. Trên tay bọn họ ai nấy đầy vết chai, không ít người nơi gang bàn tay và ngón tay trỏ có dấu vết mới.
Những dấu vết đó không giống như hình thành từ việc bắt cá hoặc làm việc nặng, mà giống như là do luyện võ.
Hình như gần đây những ngư dân đó đã được huấn luyện?
“Những người nằm dưới đất là ai làm bị thương?”.
Một gã đàn ông cao to cầm theo dao phay, hung hăng chỉ vào Lâm Chính, quát lớn.
Gã cao gần hai mét, mặt rộng, tròng mắt mở to, vẻ mặt và hành động cực kỳ hung hãn dọa người, trường năng lượng sung túc.
Lâm Chính vẫn sừng sững bất động, chỉ lên tiếng đáp lại: “Là tôi làm bị thương”.
“Con mẹ mày muốn chết!”.
Gã gào lên, không hề do dự chém vào đầu Lâm Chính.
Keng!
Tiếng động to rõ vang lên.
Chợt thấy con dao dày nặng của gã gãy làm hai, còn đầu Lâm Chính lại không hề hấn gì.
“Cái gì?”.
Gã đàn ông sửng sốt.
Ngư dân xung quanh nhìn anh như nhìn thấy quỷ.
Đầu còn cứng hơn cả dao?
Tên này là người sao?
Gã đàn ông hơi luống cuống.
Nhưng Lâm Chính không có tâm trạng khách sáo với bọn họ, tóm cổ gã đàn ông xách lên cao.
“Khốn nạn!”, gã đàn ông điên cuồng giãy giụa, hai nắm đấm sắt bất chấp tất cả đấm lên người Lâm Chính.
Nắm đấm vung lên, phát ra những tiếng gió vù vù.
Nhưng dù gã có gắng sức thế nào cũng không động được vào Lâm Chính.
“Nghe đây! Tôi là thần y Lâm của Dương Hoa! Tôi nghe nói người của tôi bị làng chài các người bắt giữ! Tôi mặc kệ làng chài các người có nhân vật lớn như thế nào, mau mau thả người ra cho tôi. Nếu không, hôm nay tôi sẽ không tha cho bất cứ ai trong làng chài!”.
Nói xong, Lâm Chính quăng gã đàn ông cao to đi.
Vèo!
Cơ thể gã bay vào trong làng chài giống như đạn pháo.
Rầm!
Gã đàn ông đâm xuyên bảy ngôi nhà, cuối cùng va vào một tảng đá lớn ở bên biển, phá nát tảng đá mới dừng lại.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, những ngư dân kia đều sợ hãi, ai nấy trợn tròn mắt, đâu dám đối địch với Lâm Chính, định quay đầu chạy trốn.
Nhưng Lâm Chính không có ý định tha cho bọn họ, lao vọt tới, nhắm vào tay và chân của đám người đó.
Rắc!
Rắc!
Rắc…
“Á!”.
“Á!”.
“Ui da!”.
…
Tiếng động ầm ĩ vang lên, có tiếng xương gãy, có tiếng la đau đớn thảm thiết, các loại âm thanh đan xen.
Không lâu sau, những ngư dân đó đều nằm trên đất lăn lộn rên la, không đứng dậy nổi nữa.
“Mã Hải!”, Lâm Chính lạnh lùng hét.
“Có”.
“Phái người bắt giữ những người đó lại, bọn họ không giao người, chúng ta cũng không giao người!”, Lâm Chính nói.
“Được!”.
Mã Hải gật đầu, phất tay với phía sau, một nhóm tay chân của Từ Thiên chạy đến, trói gô đám người đó.
“Kẻ nào dám đến quấy nhiễu sự thanh tịnh của tôi?”.
Lúc này, một giọng nói hờ hững mà trầm ấm vang lên từ bên trong làng chài.
Mã Hải, Tống Kinh không khỏi rùng mình, khắp người dâng lên cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ.
Lâm Chính cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Giọng nói đó mang theo một sức mạnh kỳ diệu ảnh hưởng đến thần kinh con người, trong làng chài đúng là có cao thủ ẩn giấu.
Soạt…
Lúc này, trong làng chài vang lên tiếng xé gió, một người nhảy vọt lên cao, giống như chim ưng sải cánh bay tới.
Mọi người ngước mắt nhìn, kêu lên kinh ngạc.
Tư thế đó chẳng khác nào thiên nhân!
Lâm Chính ngước mắt lên.
Đó là một người đàn ông ăn mặc rách rưới lôi thôi.
Người đàn ông đó để râu quai nón, tóc dài tới lưng, nhìn có vẻ lâu rồi không sửa soạn vẻ ngoài, trên người toàn mùi rượu, trên râu còn vương mẩu vụn thức ăn.
Đợi đến khi đáp xuống đất, cơ thể người đó đứng không vững, giống như đã uống hơi nhiều.
Lâm Chính quan sát kỹ càng, phát hiện người đó không phải người của làng chài.
Anh không ngửi được chút mùi máu tanh của cá, hơn nữa hai tay người này cũng không thấy có bất cứ vết chai nào do lưới đánh cá.
“Cậu là ai? Vì sao lại đến làm phiền tôi?”, người đó mất kiên nhẫn quát lên với Lâm Chính: “Mau cút đi cho tôi, nếu không tôi xé xác cậu ra!”.
“Người của tôi đâu? Thả bọn họ ra!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Người của cậu? Người gì của cậu? Sao tôi biết được?”, người đó hừ một tiếng.
“Anh không biết?”.
Lâm Chính cũng hơi mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Xem ra dùng lời nói chuyện là không được rồi nhỉ?”.
“Tôi đề nghị cậu dùng nắm đấm nói chuyện! Bởi vì con người tôi chỉ biết cái đó, không biết miệng lưỡi!”, người đó bật cười, giơ nắm đấm lên, nói.
“Được!”.
Lâm Chính không khách sáo, tràn ngập lửa giận đấm về phía người kia.
Người đó cũng không yếu thế, vung cánh tay lên, quyền phong ập tới.
Rầm!
Hai quyền đối chọi.
Người đó không hề động đậy.
Nhìn lại Lâm Chính đã bay ra xa hơn mười mét, sau khi rơi xuống đất thì không ngừng lùi ra sau, suýt chút nữa không đứng vững.
“Cái gì?”, mọi người sửng sốt.
Chủ tịch Lâm danh tiếng lẫy lừng… lại không phải là đối thủ của người đó?
Chương 2033: Chuyện này chưa xong được
Chút võ vẽ mà cũng đòi tới đây sao? Hôm nay ông đây tâm trạng không tốt. Nghe đây, giờ cậu lập tức quỳ xuống, dập đầu ba cái rồi biến. Như vậy thì ông còn tha mạng cho. Nếu còn không chịu tỉnh ngộ, tiếp tục làm loạn thì hôm nay ông sẽ đánh phế đấy”, người đàn ông để râu chửi rủa.
Lâm Chính bật cười. Nhưng ánh mắt anh thì lạnh như băng. Anh không phản bác mà chỉ lấy châm ra, đâm vào cơ thể mình. Lúc này, thực lực của anh tăng vọt, đồng thời anh cũng thầm kích hoạt 33 giọt Lạc Linh Huyết.
“Hả?", người đàn ông để râu quai nón chau mày, mơ hồ ý thức được điều gì đó bất ổn.
Lâm Chính lao về phía trước, giáng một cú đấm xuống người đàn ông. Cú đấm chứa đựng sức mạnh hủy diệt. Nó như một con rồng gầm, lao tới xé rách cả bầu không gian.
Không một ai có thể chặn lại được. Người đàn ông hết hồn, thầm nhủ “hỏng bét”
Nhưng anh ta cũng không hề lùi lại, chỉ gầm lên và đỡ đòn. Anh ta cũng tung ra một đòn phản kháng. Chỉ đang tiếc cú đấm của anh ta không là gì.
Rầm! Hai cú đấm va chạm phát ra luồng sức mạnh kinh người. Mặt đất dưới chân người đàn ông nổ tung, những đường nứt lan ra bốn phía. Cây cối ở phía xa nghiêng ngả, mặt biển bỗng nổi sóng dữ.
Những người có mặt hết hồn. Những người không có võ như Mã Hải, Tống Kinh đều ngã ra đất, trầy trật chân tay. Lâm Chính vẫn đứng im tại chỗ. Người đàn ông kia đã bị đấm ngã, lăn mấy chục vòng mới chịu dừng lại.
Bàn tay khi nãy va chạm với Lâm Chính đã bị gãy, xương lòi cả ra ngoài?
“Cái gì?”
“Thua…rồi sao?”
Người của làng chài trố tròn mắt. Nhân vật như thần linh đó của làng chài đã bị đánh bại rồi? Người dân làng chài đồng loạt vứt bỏ vũ khí, quỳ xuống đất và giơ hai tay lên.
“Đầu hàng rồi…”
“Chúng tôi nhận thua, đừng làm hại chúng tôi”.
Bọn họ run rẩy nói. Lâm Chính mặc kệ họ, chỉ nhìn người đàn ông. Người này chật vật bò dậy. Thế nhưng khi anh ta vừa đứng lên thì Lâm Chính đã đạp cho người đàn ông một phát nữa và ghì anh ta xuống.
“Cậu định làm gì? Tôi…cảnh cáo cậu, đừng có làm loạn”, người đàn ông vội vàng hét lên.
“Người đâu?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“Người nào, tôi không biết”.
“Còn giả vờ à?”, Lâm Chính lấy một cây sào đâm cá lên nhắm thẳng vào hai mắt người đàn ông.
Người đàn ông lập tức tỉnh lại, gào lên: “Tôi thật sự không biết…chắc chắn…cậu nhầm rồi”.
“Anh đã không nói thì tôi sẽ tự đi tìm. Có điều trước đó, chắc là anh nên nói lời tạm biệt với thế giới này đi”, Lâm Chính lạnh giọng, định giải quyết người đàn ông.
Đúng lúc này có tiếng hét vang lên: “Dừng tay”.
Lâm Chính khựng người, quay qua nhìn. Một người đàn ông trung niên dẫn theo một đám người chạy tới.
“Dừng tay. Người của cậu ở phía sau, vẫn đang được tiếp đãi rất tốt. Bọn họ đều bình an vô sự cả. Cậu tha cho người này đi” người đàn ông trung niên vội nói.
“Hả?”, người đàn ông dưới đất trố tròn mắt khi nghe thấy vậy: “Cái gì? Trưởng thôn, ông bắt người của cậu ta sao?”
“Cậu Chiêm, thật sự là xin lỗi…chúng tôi cũng vì chút tiền mà thôi…”, người đàn ông trung niên đáp lại.
“Các người…khốn nạn…toàn là họa do các người gây ra thôi”, người đàn ông tức giận quát.
“Cậu Chiêm, chúng tôi cũng vị muốn tốt cho ông cụ thôi mà”, trưởng thôn vội giải thích.
Người đàn ông để râu vẫn tức lắm nhưng không nói gì nữa, chỉ quay qua trừng mắt với Lâm Chính: “Nghe đây, người này là trưởng thôn của làng chài. Người của cậu chắc bị ông ta bắt đi rồi, các người đòi người từ ông ta là được”.
“Đưa người của tôi ra đây”, Lâm Chính lạnh giọng.
“Mau đưa người ra”, trưởng thôn hô lên.
Một lúc sau, Tô Dư cũng nhân viên được đưa tới: “Chủ tịch Lâm”.
“Tốt quá rồi, chủ tịch Lâm tới cứu chúng ta rồi”, đám đông mừng rỡ chạy tới.
“Tô Dư, cô không sao chứ?”, Lâm Chính kiểm tra cho Tô Dư. Cô ta vẫn bình yên vô sự, không hề có vết thương trên người. Lâm Chính thở phào.
“Cảm ơn anh, chủ tịch Lâm”, Tô Dư mỉm cười, nhưng mặt vẫn tái nhợt. Có vẻ cô ta vẫn chưa hoàn hồn.
“Tống Kinh, lập tức sắp xếp xe cứu thương, đưa bọn họ tới bệnh viện tĩnh dưỡng”.
“Vâng, chủ tịch Lâm”, Tống Kinh lập tức gọi điện thoại.
“Lần này thì cậu đã hài lòng chưa?”, trưởng thôn mỉm cười.
“Hài lòng sao? Người của tôi bị bắt tới đây một cách vô duyên vô cớ mà ông còn hỏi tôi có hài lòng hay không à?”, Lâm Chính hừ giọng.
“Chúng tôi đã thả người ra rồi mà”, trưởng thôn vội nói.
“Thả người ra? Vậy là xong rồi sao? Toàn bộ người dân làng chài đều cút ra đây quỳ xuống cho tôi. Mã Hải, dỡ nguyên cái làng chài này cho tôi”, Lâm Chính gào lên.
“Vâng”, Mã Hải hô hào thuộc hạ lao về phía những người dân.
“Dừng tay!”, người đàn ông để râu cuống cả lên, vội chặn Lâm Chính lại. Thế nhưng khi anh ta vừa làm thế thì đã bị Lâm Chính đạp vào bụng.
Phụt. Anh ta lập tức nôn ra máu.
“Á!”, người dân làng chài sợ hết hồn. Thực ra chỗ dựa của bọn họ chính là người đàn ông này. Nếu đến cả anh ta cũng bị đánh thì những người dân ở đây khác gì những con dê non chứ.
Bọn họ không dám làm trái ý của Lâm Chính. Tất cả đều quỳ xuống, run rẩy. Mã Hải cho người dỡ toàn bộ làng chài.
Lúc này, lại có một giọng nói khác vang lên: “Người anh em dừng tay, tha cho bọn họ đi”.
Chương 2034: Thần đao
Ngay sau đó là một cô gái ăn mặc giản dị đẩy một chiếc xe lăn bước tới. Ngồi trên chiếc xe lăn là một ông cụ với khuôn mặt tái nhợt, chân tay khô khốc, hơi thở yếu ớt giống như không còn sống được bao lâu nữa.
“Bố?”
Người đàn ông để râu hét lớn: “Sao bố lại ra đây?”
“Bố không xuất hiện thì có lẽ con đã chết trong tay người ta rồi. Bình thường bảo chăm chỉ luyện công thì chỉ biết ăn chơi chác táng, tốn thời gian. Bằng này tuổi rồi mà không đối phó nổi với một cậu thanh niên. Con còn mặt mũi nào mà tự xưng là hậu nhân của Chiêm Nhất Đao chứ”, người đàn ông hừ giọng.
“Chiêm Nhất Đao à?”, Lâm Chính giật mình, đột nhiên nghĩ ra được điều gì đó: “Lẽ nào ông chính là thần đao – Chiêm Nhất Đao sao?”
“Chính là tôi” ,người đàn ông ngồi xe lăn gật đầu.
Lâm Chính cảm thấy khá bất ngờ. Anh nhìn người đàn ông rồi cảm thán: “Thật không ngờ thần đao hiển hách một thời giờ lại phải ngồi xe lăn. Đúng là sông có khúc người có lúc”.
Thực ra từ nhỏ anh đã từng nghe về cái tên Chiêm Nhất Đao. Đó là người từng gây chấn động Yên Kinh.
Một người một đao, khiêu chiến với toàn bộ những người hàng đầu của Yên Kinh. Chỉ trong vòng ba ngày, những người ra mặt đều không đỡ nổi đòn của Chiêm Nhất đao. Thậm chí, có những tông môn ẩn thế xuất hiện cũng bị ông ta thu phục.
Anh hùng hào kiệt của Yên Kinh cũng từng bị đánh cho tan tác hoa rơi. Ba ngày sau, Chiêm Nhất Đao thất vọng rời khỏi Yên Kinh, để lại những câu chuyện thần kỳ trong nhân gian.
Có người sau đó nói rằng, ông ta đã tới Bắc Hải. Cũng có người nói ông ta tới Nam Sơn đấu võ với Cửu Phật Thần Tăng.
Một đao khai thiên. Một đao liệt đất. Một đao chém núi. Một đao đoạn biển. Thế nhưng tất cả chỉ là lời đồn, thần đao cuối cùng đi đâu, thực lực của ông ta ngày nay mạnh tới mức nào thì không ai thật sự biết.
Mọi người chỉ biết, đã từng có một người đàn ông như thần linh tồn tại. Lâm Chính không ngờ lại gặp được ông ta ở một làng chài xa xôi hẻo lánh như thế này.
“Anh hùng thì không dám nhận, chỉ là một con chó cùng đường mà thôi! Người anh em quá lời rồi”, Chiêm Nhất đao điềm đạm đáp lại.
“Cùng đường sao?”
“Người anh em, không giấu gì câu. Người của cậu bị bắt, con tôi không biết, nó chỉ giúp những người dân chài thôi. Lão phu giờ rơi vào hoàn cảnh này, còn bị thương nữa nên cùng con trai sống vật vờ ở đây cho qua ngày. Con trai tôi rảnh rang quá nên đã dạy người dân ở đây chút võ công để đổi lấy thức ăn chỗ ở. Không ngờ những người dân này cũng không hề vừa, cho thằng bé uống rượu với gái đẹp để nó đứng ra giải quyết rắc rối cho bọn họ. Lần này họ bắt người, gây ra rắc rối cũng dựa vào nó. Thằng bé uống say, không rõ thực hư nên mới đắc tội với các vị. Đây đều là do tôi dạy dỗ không nghiêm”.
Chiêm Nhất Đao nói xong bèn hét lớn: “Lại dây, Hùng Nhi”.
Chiêm Hùng giật mình, cúi đầu bước tới.
“Mau quỳ xuống xin lỗi người ta đi”, Chiếm Nhất Đao đanh mặt.
“Cái gì? Bố, bố bảo con quỳ xuống sao?”, Chiêm Hùng kinh ngạc. Đường đường là con trai của thần đao mà lại bị sỉ nhục đến vậy?
“Con không quỳ thì đi đánh bại cậu ta đi. Nếu con không làm được thì chỉ có thể trách con không bằng người ta mà thôi. Giờ bố bảo con quỳ đã là dễ dãi cho con lắm rồi. Nếu là bình thường, con không địch nổi đối phương thì chỉ có nước chét thôi, biết không?”, Chiêm Nhất Đao hừ giọng.
Chiêm Hùng trố tròn mắt, không nói nên lời.
“Còn không quỳ xuống”, Chiêm Nhất Đao hét lên.
Chiêm Hung run rẩy, cũng không dám nói nhiều, đành bặm môi, siết nắm đấm quỳ xuống...
“Xin...xin lỗi, tôi sai rồi...xinh hãy tha thứ cho tôi...”, Chiêm Hùng đau khổ cúi đầu.
“Tại sao không có chút thành ý nào vậy? Hét to lên chút đi”, Chiêm Nhất Đao quát.
Chiêm Hùng mặt méo mó, cảm thấy không cam tâm. Thế nhưng bố đã ép tới mức đó thì anh ta cũng không còn lựa chọn nào khác, đành nhắm mắt hét lớn: “Xin lỗi cậu, tôi biết tôi sai rồi. Xin cậu tha thứ cho tôi”.
Nói xong, anh ta đập mạnh đầu xuống đất.
Bốp...Âm thanh vang khá lớn. Thành ý cũng có vẻ đủ rồi. Ông cụ vội quay qua nhìn Lâm Chính và chắp tay: “Mong cậu tha cho con trai tôi”.
Lâm Chính im lặng, sau đó nhìn bọn họ và nói: “Chiêm Nhất Đao, mặc dù ông là thần đao nhưng giờ cả người toàn vết thương thế kia, bệnh cũng nặng, không sống được bao lâu nữa. Tôi không hề yếu hơn ông, cũng không quen thân với ông, sao tôi phải nể mặt ông chứ?”
Chiêm Hùng tái mặt.
Ông cụ thì không nói gì, chỉ điềm đạm nhìn Lâm Chính và nói bằng vẻ mặt đầy thành ý: “Người anh em, lúc này tôi bị thương, cậu giết tôi dễ như trở bàn tay, tôi cũng phát hiện ra thực lực của cậu phi phàm. Nếu như hành động của Chiêm Hùng không thể khiến cậu bớt giận thì tôi đành để cậu tùy ý xử lý nó thôi. Vì dù sao thì chúng tôi có gộp lại cũng không phải là đối thủ của cậu. Cậu...ra tay đi”.
Nghe tới đây đám đông tái mặt và tỏ ra sợ hãi: “Ông...nói vậy là có ý gì?”
“Ông từ bỏ rồi sao?”
“Không, ông phải nghĩ cách, nhất định phải nghĩ cách chứ”.
“Ông phải cứu làng chài chứ”.
Đám người trưởng thôn sợ hãi, ôm lấy ông cụ và gào khóc. Thế nhưng ông cụ không nói gì. Lúc này đến cả mạng của chính mình mà ông ta còn không giữ được thì làm gì có thể quan tâm được tới người khác.
“Là tôi mạo phạm tới cậu, nếu muốn giết thì giết tôi thôi, đừng làm hại bố tôi”, Chiêm Hùng ngẩng đầu, hét lớn.
“Anh nói vậy không thấy trẻ con à. Anh thấy mình đủ tư cách để ra giá với tôi không?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Chiêm Hùng giật mình. Anh ta bặm môi, không dám nói gì nữa. Lâm Chính mặc kệ anh ta, chỉ nhìn chăm chăm Chiếm Nhất Đao. Đám đông cảm thấy vô cùng căng thẳng.
“Bố”, Chiêm Hùng đứng dậy, định chạy tới ngăn Lâm Chính lại.
“Đừng làm loạn”, Chiếm Nhất Đao trầm giọng.
Chiêm Hùng hai mắt đỏ au, nhìn Lâm Chính. Nếu Lâm Chính dám động vào Chiêm Nhất Đao thì đương nhiên là anh ta sẽ liều mạng.
Thế nhưng Lâm Chính không hề có ý định làm vậy. Anh chỉ tới trước mặt ông cụ, nhìn ông ta rồi cầm tay ông ta bắt mạch. Một lúc sau Lâm Chính lên tiếng: “Ông trúng độc à?”
“Cậu hiểu về y thuật sao?”, Chiêm Nhất Đáo ngạc nhiên.
“Biết một chút”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi lại tiếp tục kiểm tra hai cánh tay của Chiêm Nhất Đao. Sau đó lật tấm chăn đang đắp chân ông ta lên.
Tấm chăn được lật ra, một mùi hôi thối bốc lên. Hai chân khô khốc hiện ra trước mặt đám đông. Không ít người bịt mũi, chau mày. Lâm Chính cũng chau mày.
“Chân của ông bị là sao vậy?”, Mã Hải hỏi.
“Thần kinh hoại tử, xương thủy tinh, về cơ bản thì phế rồi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Tất cả là do độc trên người tôi gây ra”, Chiêm Nhất Đao thở dài: “Xưa thì là thần đao, giờ về già thì rơi vào tình cảnh như thế này, đúng là tạo hóa”.
“Bố, con nhất định sẽ tìm được danh y chữa khỏi cho bố”, Chiếm Hùng rưng rưng nước mắt.
“Vô ích thôi, chân của bố không chữa được nữa rồi. Loại độc này không thể giải được. Sống được ngày nào thì hay ngày đó thôi. Tất cả đã là số mệnh cả rồi”, Chiêm Nhất Đao nói giọng khàn khàn.
“Bố ơi”, Chiêm Hùng quỳ xuống gào khóc. Mọi người cũng thấy cảm động.
Từng là thần đao mà giờ rơi vào tình cảnh thế này thì không đáng thương sao được.
Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Ai nói là không giải được thế?”
“Hả?”, Chiêm Nhất Đao giật mình.
Chiêm Hùng cũng bàng hoàng: “Cậu nói cái gì?”
“Tôi nói, độc của ông ấy có thể giải được”.
Chương 2035: Tôi muốn ông ta làm trâu làm ngựa
“Thật sao?”, Chiêm Hùng mừng lắm, vội vàng bước lên hỏi: “Ai giải được? Mau để người đó cứu giúp bố tôi”.
“Tôi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Thật sao?”, vậy cầu xin cậu mau giải độc giúp bố tôi. Chỉ cần cậu có thể giải độc được cho ông ấy thì có bắt tôi làm trâu làm ngựa tôi cũng bằng lòng".
“Anh làm trâu làm ngựa có tác dụng gì chứ? Tôi không có hứng thú với anh”.
Lâm Chính lắc đầu, sau đó chỉ về phía Chiêm Nhất Đao: “Tôi muốn ông ta làm trâu làm ngựa cho tôi”.
“Cái gì?”
Tất cả đều sững sờ. Chiêm Nhất Đao cũng bất ngờ, ông ta cười khổ: “Người anh em, tôi đã là một kẻ tàn phế rồi, sống cũng không được bao lâu nữa. Cậu muốn tôi làm trâu làm ngựa cho cậu làm gì? Tôi mà đồng ý thì cậu cũng giống như nuôi một kẻ tàn phế mà thôi”.
“Ông không cần quan tâm điều đó, tôi chỉ hỏi ông có đồng ý hay không”, Lâm Chính nghiêm túc đáp lại.
Chiêm Nhất Đao chau mày: “Người anh em...cậu thật sự có thể chữa trị được cho tôi sao?”
“Có niềm tin”, Lâm Chính nói.
Mặc dù nghe anh nói đầy tự tinh nhưng Chiêm Nhất Đao vẫn cảm thấy nghi ngờ. Ông ta suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “Nếu như cậu thật sự có thể chữa trị cho tôi thì cái mạng này của tôi giao cho cậu. Tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu, thế nào?”
“Vậy là ông đồng ý đúng không?”
“Tôi chưa bao giờ nói lời mà không giữ lời”, Chiêm Nhất Đao trầm giọng.
“Tốt”.
Lâm Chính gật đầu: “Cùng tôi về thôi. Ở đây điều kiện không đủ, sau khi về thì tôi có thể chữa trị cho ông”.
“Được”, Chiêm Nhất Đao đồng ý ngay.
“Bố, có khi nào có lừa đảo không?”, Chiêm Hùng lo lắng hỏi.
“Ngốc này, người ta nếu mà muốn hại chúng ta thì hà tất phải làm vậy, chỉ cần ra tay là được thôi mà”, Chiêm Nhất Đao thầm chửi.
“Điều này...”, Chiêm Hùng á khẩu.
“Con lớn thế rồi mà vẫn ngốc thế. Võ công không học được thì cũng thôi mà, sợ rằng hương hỏa nhà họ Chiêm đến con thì bị đoạn mất thôi”, Chiêm Nhất Đao giận sắt không rèn được thành thép.
Chiêm Hùng mặt đỏ linh căng, không dám phản bác.
Sau khi đã thỏa thuận, Lâm Chính lập tức bảo Mã Hải sắp xếp xe đưa Chiêm Nhất Đao về học viện Huyền Y Phái.
Trên xe...
“Xin hỏi cậu tên là gì?”
“Lâm Chính”.
“Vị này là chủ tịch Lâm của Dương Hoa, mọi người chưa từng nghe qua sao?”, Mã Hải tò mò hỏi ông ta.
Chiêm Nhất Đao lắc đầu: “Tôi ở làng chài đã lâu, chỉ vì muốn trốn kẻ địch, yên tâm dưỡng bệnh nên không biết nhiều chuyện bên ngoài”.
“Hóa ra là vậy”.
“Cậu Lâm, tôi đi với cậu nhưng lịch trình của tôi hi vọng được cậu bảo mật, nếu không sẽ khiến kẻ địch gây thêm phiền phức”.
“Yên tâm, tôi sẽ cho người giữ bí mật”.
Lâm Chính gật đầu. Tình hình của Giang Thành hiện tại rất phức tạp. Tai mắt khắp nơi. Dù Chiêm Nhất Đao không nói thì Lâm Chính cũng định che giấu thân phận cho ông ta. Dù sao thì người này cũng là một người không hề tầm thường.
Về tới Huyền Y Phái, Lâm Chính lập tức bảo Tần Bách Tùng sắp xếp những điều kiện tốt nhất để chữa trị cho Chiêm Nhất Đao. Anh cũng đích thân châm cứu cho ông ta.
Chiêm Nhất Đao thì cũng không hi vọng gì nhiều.
“Tôi hành tẩu giang hồ đã nhiều năm, loại người nào cũng từng gặp qua. Nói thật, trước khi tới làng chài, tôi từng gặp ba vị thần y tuyệt đỉnh vậy mà họ cũng phải bó tay đối với độc tố trên người tôi. Người anh em, tôi thấy lần này cậu cũng chỉ lãng phí công sức mà thôi”, thấy Lâm Chính đang nghiêm túc châm cứu hai chân thì Chiêm Nhất Đao bèn lên tiếng.
Lâm Chính không nó gì. Chiêm Nhất Đao thở dài. Lúc này, cửa được đẩy vào, ngay sau đó Nguyên Tinh tức tốc chạy tới.
“Giáo chủ, thần đao đâu? Thần đao ở đâu?”, Nguyên Tinh hét lớn, trông vô cùng kích động.
“Đừng nóng”, Lâm Chính chau mày, trầm giọng. Nguyên Tinh thấy vậy bèn im lặng.
Ông ta vội vàng di chuyển ánh mắt từ Lâm Chính sang Chiêm Nhất Đao. Thấy bộ dạng của ông ta, Nguyên Tinh bất ngờ: “Giáo chủ, đây...là Chiêm Nhất Đao sao?”
“Ừm”, Lâm Chính đáp lại, tiếp tục châm cứu.
“Các hạ là...?”, Chiêm Nhất Đao nhìn Nguyên Tinh bằng vẻ tò mò.
“Tôi là Nguyên Tinh, thái thượng trưởng lão của Đông Hoàng Giáo".
Dứt lời, Chiêm Nhất Đạo giật mình.
“Thái thượng trưởng lão của Đông Hoàng Giáo sao? Nguyên Tinh là ông à?”, Chiêm Nhất Đao trố tròn mắt. Nhưng lúc này ông ta đột nhiên để ý tới điều gì đó bèn vội vàng nhìn Lâm Chính rồi lại nhìn Nguyên Tinh: “Đợi đã, Nguyên Tinh trưởng lão, ông vừa gọi cậu ta ...là gì cơ?”
“Giáo chủ”, Nguyên Tinh trịnh trọng trả lời: “Vị này chính là giáo chủ mới của chúng tôi, Đông Hoàng Thần Quân! Chiêm Nhất Đao, lẽ nào ông không nhận ra sao?”.
“Cậu ấy là Đông Hoàng giáo chủ sao?”, Chiêm Nhất Đao cảm tưởng đầu óc trống rỗng.
Còn ít tuổi như vậy mà đã trở thành Đông Hoàng Thần Quân rồi à? Thật không thể tin được...
Lúc này, một cơn đau từ chân ông ta trỗi dậy. Chiêm Nhất Đao vô thức co người, hai chân run bắn lên. Ông ta thu chân lại theo bản năng. Ông ta còn định nói gì đó nhưng lúc này cả người như bị sét đánh, ông ta vội nhìn xuống chân của mình: “Chân...chân của tôi...”
“Sao...có cảm giác rồi phải không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Chiêm Nhất Đao không nói gì, chỉ rưng rưng nước mắt và siết chặt nắm tay...
Lâm Chính vô cùng tức giận.
Đang yên đang lành, sao đoàn làm phim Chiến Hổ lại xảy ra chuyện?
Không phải bảo sắp kết thúc rồi sao?
Sự an toàn của đoàn làm phim là do Từ Thiên phụ trách, nhân viên bảo vệ cử đi toàn là người lành nghề ở Kỳ Lân Môn, vô duyên vô cớ sao lại bị người ta bắt đi?
“Mọi người xảy ra chuyện ở đâu? Biết bọn họ là ai không?”, Lâm Chính hỏi.
“Ở làng chài Nang Hải, hình như người bắt cóc là người dân làng chài, nhưng… người đó rất lợi hại, người ông Từ phái đến đều bị người đó đánh nhập viện, chúng tôi không đối phó được…”.
“Ồ?”, Lâm Chính hơi bất ngờ.
Ngay cả người của Kỳ Lân Môn cũng không đối phó được?
Xem ra làng chài này không đơn giản…
“Bọn họ có mục đích gì?”.
“Chuyện đó… tôi không rõ. Chủ tịch Lâm, có cần báo cảnh sát không?”, Tống Kinh cẩn thận hỏi.
“Nếu Kỳ Lân Môn không đối phó được thì không phải chuyện mà cảnh sát có thể giải quyết. Ông hãy mau gửi vị trí của ông cho tôi, tôi đích thân đi một chuyến xem tình hình. Đúng rồi, Tô Dư sao rồi? Cô ấy thế nào rồi?”, Lâm Chính hỏi.
“Hả? Cô… Cô Tô sao? Cô ấy…”, Tống Kinh lắp bắp.
Lâm Chính biến sắc, giọng nói cũng trở nên vô cùng âm trầm: “Ông đừng nói với tôi cô ấy cũng bị bắt rồi chứ?”.
“Chủ tịch Lâm, tình hình lúc đó rất hỗn loạn, tôi suýt chút nữa đã bị bắt…”, Tống Kinh muốn khóc.
“Khốn nạn!”.
Lâm Chính chửi mắng, cúp máy, chạy nhanh ra khỏi Học viện Huyền Y Phái.
Năm phút sau, Mã Hải đích thân lái xe đến cửa, đưa Lâm Chính đi đến sân bay.
Chiến Hổ 2 đã quay đến cuối, đối với đoàn làm phim này, Lâm Chính vẫn rất coi trọng. Tuy ban đầu chỉ là vì lợi nhuận, nhưng đến sau cùng, anh phát hiện tác dụng của đoàn làm phim này lớn hơn trong tưởng tượng nhiều.
Do đó, dù có thế nào, Lâm Chính cũng phải bảo vệ đoàn làm phim này.
Theo lời kể của Tống Kinh, cảnh quay cuối cùng là ở bên biển. Đoàn làm phim vốn định hoàn thành cảnh quay cuối cùng ở bãi biển Thần Châu, nhưng không biết ai đề nghị đến Nang Hải quay. Nghe nói có người phát hiện ra một bãi biển không người ở Nang Hải, phong cảnh rất đẹp.
Tống Kinh xem ảnh, lập tức quyết định lấy cảnh cuối cùng ở đó, thế là đoàn làm phim ào ào đi đến đó.
Vì là bãi biển không người nên đoàn làm phim cũng không xin phép địa phương.
Quay được một nửa thì đột nhiên xuất hiện một nhóm ngư dân nói đoàn làm phim chiếm dụng địa bàn của bọn họ, yêu cầu đoàn làm phim trả phí trên trời, số tiền lên đến hàng trăm triệu.
Đó vốn dĩ là tống tiền, sao Tống Kinh có thể đồng ý?
Nhưng nhìn bọn họ khí thế hùng hổ, ông ta định rời khỏi đó cho yên chuyện, nào ngờ những người đó lại không cho phép đoàn làm phim rời đi, không trả tiền thì không cho đi.
Thế là hai bên xảy ra xung đột.
Tống Kinh vốn định gọi cảnh sát, nhưng nhân viên an ninh của đoàn làm phim không ngăn cản được những người đó. Trong lúc nguy cấp, Tống Kinh chỉ đành để người của Kỳ Lân Môn tham dự. Nào ngờ người của Kỳ Lân Môn vừa mới ra tay, trong làng chài đột nhiên xuất hiện một nhân vật có khí tức đáng sợ siêu phàm trác tuyệt, đánh bại toàn bộ người của Kỳ Lân Môn, người của đoàn làm phim đều bị bắt hết.
Trong đó có cả Tô Dư.
Tống Kinh mới hoảng loạn, vội vàng gọi điện cho Lâm Chính.
Biết được ngọn nguồn sự việc, vẻ mặt Lâm Chính cực kỳ âm u lạnh lẽo.
Sau khi đáp máy bay xuống Nang Hải, Mã Hải lái xe đưa Lâm Chính đến làng chài.
“Chủ tịch Lâm, cậu hãy cẩn thận. E là làng chài này ngọa hổ tàng long, có người bản lĩnh cao cường trấn giữ”, Mã Hải nói.
“Cứ qua đó trước rồi tính sau, mau lên!”, Lâm Chính vô cùng sốt ruột.
Mã Hải lập tức đạp ga nhanh hết cỡ.
Nang Hải cách Giang Thành một khoảng xa, một tiếng đồng hồ sau, Lâm Chính và Mã Hải đến nơi mà đoàn làm phim xảy ra chuyện.
Lúc này, những người còn lại của đoàn làm phim với sự dẫn dắt của Kỳ Lân Môn thử đàm phán với làng chài, nhưng rõ ràng kết quả không được lý tưởng.
“Chủ tịch Lâm, cậu đến rồi sao? Tốt quá rồi!”.
Tống Kinh chạy lên đón, như nhìn thấy cứu tinh, nước mắt giàn giụa.
“Người đâu?”, Lâm Chính hỏi.
“Ở trong làng chài. Lúc nãy chúng tôi đã phái hai nhóm người đến làng chài đòi người, nhưng bị bọn họ đánh ra ngoài, vài người bị thương nặng đã được đưa đến bệnh viện. Chủ tịch Lâm, nhóm người đó đúng là vô pháp vô thiên, ra tay tàn ác, nếu không phải chúng tôi đưa người đi kịp thời thì e rằng đã có án mạng xảy ra”.
“Thế sao?”, Lâm Chính nhíu mày.
Nếu là vậy thì đám người đó thực sự quá hung ác.
“Chủ tịch Lâm, theo tôi thấy, những người đó không dễ đối phó, nên báo cảnh sát xử lý đi”, Tống Kinh không nhịn được nói.
“Không vội”, Lâm Chính suy nghĩ một lúc, hỏi: “Bọn họ có điều kiện gì?”.
“Còn không phải tiền hay sao? Nhưng lần này bọn họ đòi không còn là cái giá ban đầu nữa”.
“Bây giờ bọn họ đòi bao nhiêu?”.
“Gấp một trăm lần… tròn mười tỷ tệ! Hơn nữa… phải đưa đến trong ngày hôm nay, còn phải là tiền mặt!”.
“Cái gì? Mười tỷ? Tiền mặt?”, Lâm Chính nhíu mày.
Trong thời gian ngắn, anh lấy đâu ra được nhiều tiền mặt như vậy?
“Rõ ràng bọn họ cố tình gây khó dễ!”, Tống Kinh tức giận.
“Được rồi, đừng nói những chuyện vô dụng đó nữa, mau đưa tôi đi gặp người của làng chài”, Lâm Chính nói.
“Được, Chủ tịch Lâm, mời cậu đi bên này”, Tống Kinh vội nói, sau đó dẫn Lâm Chính, Mã Hải đến làng chài.
Làng chài nằm ở cạnh một khu rừng rậm bên biển.
Từ ngoài thôn xa xa nhìn lại trông rất vắng vẻ tiêu điều.
Người của Kỳ Lân Môn đã lui đi, không nhìn thấy ai trong làng chài.
Tống Kinh cực kỳ sợ hãi, không dám đến gần.
Lâm Chính lại không sợ gì, đi thẳng đến cổng làng.
“Chủ tịch Lâm cẩn thận!”, lúc này Tống Kinh vội nói.
Lâm Chính nhíu mày, chợt thấy cổng làng vốn yên tĩnh đột nhiên xuất hiện bảy tám bóng người nhanh nhẹn.
Bọn họ xuất hiện như tia chớp, bao vây kín Lâm Chính…
Tống Kinh sợ đến mức mặt mày trắng bệch, Mã Hải căng thẳng, lập tức đặt tay lên khẩu súng mang theo trong người.
Lúc này, đám người trước mặt tách ra, một người đàn ông ăn mặc lôi thôi, tóc dài ngang vai lộ ra nụ cười giễu cợt, chậm rãi đi tới, nói.
“Sao? Gom tiền đủ chưa? Gom đủ rồi thì mang tới đây! Nếu quá giờ, người của các người không còn mạng nữa đâu!”, người đàn ông mỉm cười nói.
Chỉ một giây sau, Lâm Chính đột nhiên giơ tay bóp cổ người đó, dùng sức.
“Ư…”.
Gương mặt người đó lập tức đỏ bừng.
“Muốn chết!”.
“Mẹ nó, chém cho tôi!”.
Ngư dân xung quanh đột nhiên nổi giận, nắm lấy cây lao bắt cá chĩa vào người Lâm Chính.
Cây lao vừa mới đâm tới, Lâm Chính đột nhiên vung tay lia một vòng xung quanh.
Rắc…
Tất cả lao bắt cá đều gãy đôi.
Nhìn lại, nửa phần gãy đều nằm trong tay Lâm Chính.
“Cái gi?”.
Bọn họ kinh ngạc.
Lâm Chính trở tay vung ra.
Soạt! Soạt! Soạt…
Lao bắt cá đã gãy bay khỏi tay anh, đâm vào cơ thể của ngư dân ở xung quanh.
“Á!”.
Các ngư dân kêu lên thảm thiết, ngã ra đất.
Người bị Lâm Chính bóp cổ sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, run rẩy không ngừng.
“Gọi người đứng đầu của các người ra đây, thả người của tôi ra, nếu không, hôm nay làng chài của các người sẽ không còn tồn tại nữa!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó thả tay ra.
Người đó ngã trên đất, ho một trận dữ dội rồi mới hoàn hồn.
“Mày đợi đấy! Lát nữa sẽ cho mày biết tay!”.
Người đó run rẩy mắng chửi, sau đó đột nhiên xoay người chạy vào làng chài.
Chương 2032: Đề nghị dùng nắm đấm nói chuyện
Không lâu sau, nội bộ làng chài có một đám người hùng hổ chạy ra.
Những người đó cầm lao bắt cá và dao phay, ai nấy cực kỳ hung dữ, đáng sợ.
Lâm Chính liếc nhìn những người đó, phát hiện những ngư dân này đều có chút bản lĩnh. Trên tay bọn họ ai nấy đầy vết chai, không ít người nơi gang bàn tay và ngón tay trỏ có dấu vết mới.
Những dấu vết đó không giống như hình thành từ việc bắt cá hoặc làm việc nặng, mà giống như là do luyện võ.
Hình như gần đây những ngư dân đó đã được huấn luyện?
“Những người nằm dưới đất là ai làm bị thương?”.
Một gã đàn ông cao to cầm theo dao phay, hung hăng chỉ vào Lâm Chính, quát lớn.
Gã cao gần hai mét, mặt rộng, tròng mắt mở to, vẻ mặt và hành động cực kỳ hung hãn dọa người, trường năng lượng sung túc.
Lâm Chính vẫn sừng sững bất động, chỉ lên tiếng đáp lại: “Là tôi làm bị thương”.
“Con mẹ mày muốn chết!”.
Gã gào lên, không hề do dự chém vào đầu Lâm Chính.
Keng!
Tiếng động to rõ vang lên.
Chợt thấy con dao dày nặng của gã gãy làm hai, còn đầu Lâm Chính lại không hề hấn gì.
“Cái gì?”.
Gã đàn ông sửng sốt.
Ngư dân xung quanh nhìn anh như nhìn thấy quỷ.
Đầu còn cứng hơn cả dao?
Tên này là người sao?
Gã đàn ông hơi luống cuống.
Nhưng Lâm Chính không có tâm trạng khách sáo với bọn họ, tóm cổ gã đàn ông xách lên cao.
“Khốn nạn!”, gã đàn ông điên cuồng giãy giụa, hai nắm đấm sắt bất chấp tất cả đấm lên người Lâm Chính.
Nắm đấm vung lên, phát ra những tiếng gió vù vù.
Nhưng dù gã có gắng sức thế nào cũng không động được vào Lâm Chính.
“Nghe đây! Tôi là thần y Lâm của Dương Hoa! Tôi nghe nói người của tôi bị làng chài các người bắt giữ! Tôi mặc kệ làng chài các người có nhân vật lớn như thế nào, mau mau thả người ra cho tôi. Nếu không, hôm nay tôi sẽ không tha cho bất cứ ai trong làng chài!”.
Nói xong, Lâm Chính quăng gã đàn ông cao to đi.
Vèo!
Cơ thể gã bay vào trong làng chài giống như đạn pháo.
Rầm!
Gã đàn ông đâm xuyên bảy ngôi nhà, cuối cùng va vào một tảng đá lớn ở bên biển, phá nát tảng đá mới dừng lại.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, những ngư dân kia đều sợ hãi, ai nấy trợn tròn mắt, đâu dám đối địch với Lâm Chính, định quay đầu chạy trốn.
Nhưng Lâm Chính không có ý định tha cho bọn họ, lao vọt tới, nhắm vào tay và chân của đám người đó.
Rắc!
Rắc!
Rắc…
“Á!”.
“Á!”.
“Ui da!”.
…
Tiếng động ầm ĩ vang lên, có tiếng xương gãy, có tiếng la đau đớn thảm thiết, các loại âm thanh đan xen.
Không lâu sau, những ngư dân đó đều nằm trên đất lăn lộn rên la, không đứng dậy nổi nữa.
“Mã Hải!”, Lâm Chính lạnh lùng hét.
“Có”.
“Phái người bắt giữ những người đó lại, bọn họ không giao người, chúng ta cũng không giao người!”, Lâm Chính nói.
“Được!”.
Mã Hải gật đầu, phất tay với phía sau, một nhóm tay chân của Từ Thiên chạy đến, trói gô đám người đó.
“Kẻ nào dám đến quấy nhiễu sự thanh tịnh của tôi?”.
Lúc này, một giọng nói hờ hững mà trầm ấm vang lên từ bên trong làng chài.
Mã Hải, Tống Kinh không khỏi rùng mình, khắp người dâng lên cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ.
Lâm Chính cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Giọng nói đó mang theo một sức mạnh kỳ diệu ảnh hưởng đến thần kinh con người, trong làng chài đúng là có cao thủ ẩn giấu.
Soạt…
Lúc này, trong làng chài vang lên tiếng xé gió, một người nhảy vọt lên cao, giống như chim ưng sải cánh bay tới.
Mọi người ngước mắt nhìn, kêu lên kinh ngạc.
Tư thế đó chẳng khác nào thiên nhân!
Lâm Chính ngước mắt lên.
Đó là một người đàn ông ăn mặc rách rưới lôi thôi.
Người đàn ông đó để râu quai nón, tóc dài tới lưng, nhìn có vẻ lâu rồi không sửa soạn vẻ ngoài, trên người toàn mùi rượu, trên râu còn vương mẩu vụn thức ăn.
Đợi đến khi đáp xuống đất, cơ thể người đó đứng không vững, giống như đã uống hơi nhiều.
Lâm Chính quan sát kỹ càng, phát hiện người đó không phải người của làng chài.
Anh không ngửi được chút mùi máu tanh của cá, hơn nữa hai tay người này cũng không thấy có bất cứ vết chai nào do lưới đánh cá.
“Cậu là ai? Vì sao lại đến làm phiền tôi?”, người đó mất kiên nhẫn quát lên với Lâm Chính: “Mau cút đi cho tôi, nếu không tôi xé xác cậu ra!”.
“Người của tôi đâu? Thả bọn họ ra!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Người của cậu? Người gì của cậu? Sao tôi biết được?”, người đó hừ một tiếng.
“Anh không biết?”.
Lâm Chính cũng hơi mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Xem ra dùng lời nói chuyện là không được rồi nhỉ?”.
“Tôi đề nghị cậu dùng nắm đấm nói chuyện! Bởi vì con người tôi chỉ biết cái đó, không biết miệng lưỡi!”, người đó bật cười, giơ nắm đấm lên, nói.
“Được!”.
Lâm Chính không khách sáo, tràn ngập lửa giận đấm về phía người kia.
Người đó cũng không yếu thế, vung cánh tay lên, quyền phong ập tới.
Rầm!
Hai quyền đối chọi.
Người đó không hề động đậy.
Nhìn lại Lâm Chính đã bay ra xa hơn mười mét, sau khi rơi xuống đất thì không ngừng lùi ra sau, suýt chút nữa không đứng vững.
“Cái gì?”, mọi người sửng sốt.
Chủ tịch Lâm danh tiếng lẫy lừng… lại không phải là đối thủ của người đó?
Chương 2033: Chuyện này chưa xong được
Chút võ vẽ mà cũng đòi tới đây sao? Hôm nay ông đây tâm trạng không tốt. Nghe đây, giờ cậu lập tức quỳ xuống, dập đầu ba cái rồi biến. Như vậy thì ông còn tha mạng cho. Nếu còn không chịu tỉnh ngộ, tiếp tục làm loạn thì hôm nay ông sẽ đánh phế đấy”, người đàn ông để râu chửi rủa.
Lâm Chính bật cười. Nhưng ánh mắt anh thì lạnh như băng. Anh không phản bác mà chỉ lấy châm ra, đâm vào cơ thể mình. Lúc này, thực lực của anh tăng vọt, đồng thời anh cũng thầm kích hoạt 33 giọt Lạc Linh Huyết.
“Hả?", người đàn ông để râu quai nón chau mày, mơ hồ ý thức được điều gì đó bất ổn.
Lâm Chính lao về phía trước, giáng một cú đấm xuống người đàn ông. Cú đấm chứa đựng sức mạnh hủy diệt. Nó như một con rồng gầm, lao tới xé rách cả bầu không gian.
Không một ai có thể chặn lại được. Người đàn ông hết hồn, thầm nhủ “hỏng bét”
Nhưng anh ta cũng không hề lùi lại, chỉ gầm lên và đỡ đòn. Anh ta cũng tung ra một đòn phản kháng. Chỉ đang tiếc cú đấm của anh ta không là gì.
Rầm! Hai cú đấm va chạm phát ra luồng sức mạnh kinh người. Mặt đất dưới chân người đàn ông nổ tung, những đường nứt lan ra bốn phía. Cây cối ở phía xa nghiêng ngả, mặt biển bỗng nổi sóng dữ.
Những người có mặt hết hồn. Những người không có võ như Mã Hải, Tống Kinh đều ngã ra đất, trầy trật chân tay. Lâm Chính vẫn đứng im tại chỗ. Người đàn ông kia đã bị đấm ngã, lăn mấy chục vòng mới chịu dừng lại.
Bàn tay khi nãy va chạm với Lâm Chính đã bị gãy, xương lòi cả ra ngoài?
“Cái gì?”
“Thua…rồi sao?”
Người của làng chài trố tròn mắt. Nhân vật như thần linh đó của làng chài đã bị đánh bại rồi? Người dân làng chài đồng loạt vứt bỏ vũ khí, quỳ xuống đất và giơ hai tay lên.
“Đầu hàng rồi…”
“Chúng tôi nhận thua, đừng làm hại chúng tôi”.
Bọn họ run rẩy nói. Lâm Chính mặc kệ họ, chỉ nhìn người đàn ông. Người này chật vật bò dậy. Thế nhưng khi anh ta vừa đứng lên thì Lâm Chính đã đạp cho người đàn ông một phát nữa và ghì anh ta xuống.
“Cậu định làm gì? Tôi…cảnh cáo cậu, đừng có làm loạn”, người đàn ông vội vàng hét lên.
“Người đâu?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“Người nào, tôi không biết”.
“Còn giả vờ à?”, Lâm Chính lấy một cây sào đâm cá lên nhắm thẳng vào hai mắt người đàn ông.
Người đàn ông lập tức tỉnh lại, gào lên: “Tôi thật sự không biết…chắc chắn…cậu nhầm rồi”.
“Anh đã không nói thì tôi sẽ tự đi tìm. Có điều trước đó, chắc là anh nên nói lời tạm biệt với thế giới này đi”, Lâm Chính lạnh giọng, định giải quyết người đàn ông.
Đúng lúc này có tiếng hét vang lên: “Dừng tay”.
Lâm Chính khựng người, quay qua nhìn. Một người đàn ông trung niên dẫn theo một đám người chạy tới.
“Dừng tay. Người của cậu ở phía sau, vẫn đang được tiếp đãi rất tốt. Bọn họ đều bình an vô sự cả. Cậu tha cho người này đi” người đàn ông trung niên vội nói.
“Hả?”, người đàn ông dưới đất trố tròn mắt khi nghe thấy vậy: “Cái gì? Trưởng thôn, ông bắt người của cậu ta sao?”
“Cậu Chiêm, thật sự là xin lỗi…chúng tôi cũng vì chút tiền mà thôi…”, người đàn ông trung niên đáp lại.
“Các người…khốn nạn…toàn là họa do các người gây ra thôi”, người đàn ông tức giận quát.
“Cậu Chiêm, chúng tôi cũng vị muốn tốt cho ông cụ thôi mà”, trưởng thôn vội giải thích.
Người đàn ông để râu vẫn tức lắm nhưng không nói gì nữa, chỉ quay qua trừng mắt với Lâm Chính: “Nghe đây, người này là trưởng thôn của làng chài. Người của cậu chắc bị ông ta bắt đi rồi, các người đòi người từ ông ta là được”.
“Đưa người của tôi ra đây”, Lâm Chính lạnh giọng.
“Mau đưa người ra”, trưởng thôn hô lên.
Một lúc sau, Tô Dư cũng nhân viên được đưa tới: “Chủ tịch Lâm”.
“Tốt quá rồi, chủ tịch Lâm tới cứu chúng ta rồi”, đám đông mừng rỡ chạy tới.
“Tô Dư, cô không sao chứ?”, Lâm Chính kiểm tra cho Tô Dư. Cô ta vẫn bình yên vô sự, không hề có vết thương trên người. Lâm Chính thở phào.
“Cảm ơn anh, chủ tịch Lâm”, Tô Dư mỉm cười, nhưng mặt vẫn tái nhợt. Có vẻ cô ta vẫn chưa hoàn hồn.
“Tống Kinh, lập tức sắp xếp xe cứu thương, đưa bọn họ tới bệnh viện tĩnh dưỡng”.
“Vâng, chủ tịch Lâm”, Tống Kinh lập tức gọi điện thoại.
“Lần này thì cậu đã hài lòng chưa?”, trưởng thôn mỉm cười.
“Hài lòng sao? Người của tôi bị bắt tới đây một cách vô duyên vô cớ mà ông còn hỏi tôi có hài lòng hay không à?”, Lâm Chính hừ giọng.
“Chúng tôi đã thả người ra rồi mà”, trưởng thôn vội nói.
“Thả người ra? Vậy là xong rồi sao? Toàn bộ người dân làng chài đều cút ra đây quỳ xuống cho tôi. Mã Hải, dỡ nguyên cái làng chài này cho tôi”, Lâm Chính gào lên.
“Vâng”, Mã Hải hô hào thuộc hạ lao về phía những người dân.
“Dừng tay!”, người đàn ông để râu cuống cả lên, vội chặn Lâm Chính lại. Thế nhưng khi anh ta vừa làm thế thì đã bị Lâm Chính đạp vào bụng.
Phụt. Anh ta lập tức nôn ra máu.
“Á!”, người dân làng chài sợ hết hồn. Thực ra chỗ dựa của bọn họ chính là người đàn ông này. Nếu đến cả anh ta cũng bị đánh thì những người dân ở đây khác gì những con dê non chứ.
Bọn họ không dám làm trái ý của Lâm Chính. Tất cả đều quỳ xuống, run rẩy. Mã Hải cho người dỡ toàn bộ làng chài.
Lúc này, lại có một giọng nói khác vang lên: “Người anh em dừng tay, tha cho bọn họ đi”.
Chương 2034: Thần đao
Ngay sau đó là một cô gái ăn mặc giản dị đẩy một chiếc xe lăn bước tới. Ngồi trên chiếc xe lăn là một ông cụ với khuôn mặt tái nhợt, chân tay khô khốc, hơi thở yếu ớt giống như không còn sống được bao lâu nữa.
“Bố?”
Người đàn ông để râu hét lớn: “Sao bố lại ra đây?”
“Bố không xuất hiện thì có lẽ con đã chết trong tay người ta rồi. Bình thường bảo chăm chỉ luyện công thì chỉ biết ăn chơi chác táng, tốn thời gian. Bằng này tuổi rồi mà không đối phó nổi với một cậu thanh niên. Con còn mặt mũi nào mà tự xưng là hậu nhân của Chiêm Nhất Đao chứ”, người đàn ông hừ giọng.
“Chiêm Nhất Đao à?”, Lâm Chính giật mình, đột nhiên nghĩ ra được điều gì đó: “Lẽ nào ông chính là thần đao – Chiêm Nhất Đao sao?”
“Chính là tôi” ,người đàn ông ngồi xe lăn gật đầu.
Lâm Chính cảm thấy khá bất ngờ. Anh nhìn người đàn ông rồi cảm thán: “Thật không ngờ thần đao hiển hách một thời giờ lại phải ngồi xe lăn. Đúng là sông có khúc người có lúc”.
Thực ra từ nhỏ anh đã từng nghe về cái tên Chiêm Nhất Đao. Đó là người từng gây chấn động Yên Kinh.
Một người một đao, khiêu chiến với toàn bộ những người hàng đầu của Yên Kinh. Chỉ trong vòng ba ngày, những người ra mặt đều không đỡ nổi đòn của Chiêm Nhất đao. Thậm chí, có những tông môn ẩn thế xuất hiện cũng bị ông ta thu phục.
Anh hùng hào kiệt của Yên Kinh cũng từng bị đánh cho tan tác hoa rơi. Ba ngày sau, Chiêm Nhất Đao thất vọng rời khỏi Yên Kinh, để lại những câu chuyện thần kỳ trong nhân gian.
Có người sau đó nói rằng, ông ta đã tới Bắc Hải. Cũng có người nói ông ta tới Nam Sơn đấu võ với Cửu Phật Thần Tăng.
Một đao khai thiên. Một đao liệt đất. Một đao chém núi. Một đao đoạn biển. Thế nhưng tất cả chỉ là lời đồn, thần đao cuối cùng đi đâu, thực lực của ông ta ngày nay mạnh tới mức nào thì không ai thật sự biết.
Mọi người chỉ biết, đã từng có một người đàn ông như thần linh tồn tại. Lâm Chính không ngờ lại gặp được ông ta ở một làng chài xa xôi hẻo lánh như thế này.
“Anh hùng thì không dám nhận, chỉ là một con chó cùng đường mà thôi! Người anh em quá lời rồi”, Chiêm Nhất đao điềm đạm đáp lại.
“Cùng đường sao?”
“Người anh em, không giấu gì câu. Người của cậu bị bắt, con tôi không biết, nó chỉ giúp những người dân chài thôi. Lão phu giờ rơi vào hoàn cảnh này, còn bị thương nữa nên cùng con trai sống vật vờ ở đây cho qua ngày. Con trai tôi rảnh rang quá nên đã dạy người dân ở đây chút võ công để đổi lấy thức ăn chỗ ở. Không ngờ những người dân này cũng không hề vừa, cho thằng bé uống rượu với gái đẹp để nó đứng ra giải quyết rắc rối cho bọn họ. Lần này họ bắt người, gây ra rắc rối cũng dựa vào nó. Thằng bé uống say, không rõ thực hư nên mới đắc tội với các vị. Đây đều là do tôi dạy dỗ không nghiêm”.
Chiêm Nhất Đao nói xong bèn hét lớn: “Lại dây, Hùng Nhi”.
Chiêm Hùng giật mình, cúi đầu bước tới.
“Mau quỳ xuống xin lỗi người ta đi”, Chiếm Nhất Đao đanh mặt.
“Cái gì? Bố, bố bảo con quỳ xuống sao?”, Chiêm Hùng kinh ngạc. Đường đường là con trai của thần đao mà lại bị sỉ nhục đến vậy?
“Con không quỳ thì đi đánh bại cậu ta đi. Nếu con không làm được thì chỉ có thể trách con không bằng người ta mà thôi. Giờ bố bảo con quỳ đã là dễ dãi cho con lắm rồi. Nếu là bình thường, con không địch nổi đối phương thì chỉ có nước chét thôi, biết không?”, Chiêm Nhất Đao hừ giọng.
Chiêm Hùng trố tròn mắt, không nói nên lời.
“Còn không quỳ xuống”, Chiêm Nhất Đao hét lên.
Chiêm Hung run rẩy, cũng không dám nói nhiều, đành bặm môi, siết nắm đấm quỳ xuống...
“Xin...xin lỗi, tôi sai rồi...xinh hãy tha thứ cho tôi...”, Chiêm Hùng đau khổ cúi đầu.
“Tại sao không có chút thành ý nào vậy? Hét to lên chút đi”, Chiêm Nhất Đao quát.
Chiêm Hùng mặt méo mó, cảm thấy không cam tâm. Thế nhưng bố đã ép tới mức đó thì anh ta cũng không còn lựa chọn nào khác, đành nhắm mắt hét lớn: “Xin lỗi cậu, tôi biết tôi sai rồi. Xin cậu tha thứ cho tôi”.
Nói xong, anh ta đập mạnh đầu xuống đất.
Bốp...Âm thanh vang khá lớn. Thành ý cũng có vẻ đủ rồi. Ông cụ vội quay qua nhìn Lâm Chính và chắp tay: “Mong cậu tha cho con trai tôi”.
Lâm Chính im lặng, sau đó nhìn bọn họ và nói: “Chiêm Nhất Đao, mặc dù ông là thần đao nhưng giờ cả người toàn vết thương thế kia, bệnh cũng nặng, không sống được bao lâu nữa. Tôi không hề yếu hơn ông, cũng không quen thân với ông, sao tôi phải nể mặt ông chứ?”
Chiêm Hùng tái mặt.
Ông cụ thì không nói gì, chỉ điềm đạm nhìn Lâm Chính và nói bằng vẻ mặt đầy thành ý: “Người anh em, lúc này tôi bị thương, cậu giết tôi dễ như trở bàn tay, tôi cũng phát hiện ra thực lực của cậu phi phàm. Nếu như hành động của Chiêm Hùng không thể khiến cậu bớt giận thì tôi đành để cậu tùy ý xử lý nó thôi. Vì dù sao thì chúng tôi có gộp lại cũng không phải là đối thủ của cậu. Cậu...ra tay đi”.
Nghe tới đây đám đông tái mặt và tỏ ra sợ hãi: “Ông...nói vậy là có ý gì?”
“Ông từ bỏ rồi sao?”
“Không, ông phải nghĩ cách, nhất định phải nghĩ cách chứ”.
“Ông phải cứu làng chài chứ”.
Đám người trưởng thôn sợ hãi, ôm lấy ông cụ và gào khóc. Thế nhưng ông cụ không nói gì. Lúc này đến cả mạng của chính mình mà ông ta còn không giữ được thì làm gì có thể quan tâm được tới người khác.
“Là tôi mạo phạm tới cậu, nếu muốn giết thì giết tôi thôi, đừng làm hại bố tôi”, Chiêm Hùng ngẩng đầu, hét lớn.
“Anh nói vậy không thấy trẻ con à. Anh thấy mình đủ tư cách để ra giá với tôi không?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Chiêm Hùng giật mình. Anh ta bặm môi, không dám nói gì nữa. Lâm Chính mặc kệ anh ta, chỉ nhìn chăm chăm Chiếm Nhất Đao. Đám đông cảm thấy vô cùng căng thẳng.
“Bố”, Chiêm Hùng đứng dậy, định chạy tới ngăn Lâm Chính lại.
“Đừng làm loạn”, Chiếm Nhất Đao trầm giọng.
Chiêm Hùng hai mắt đỏ au, nhìn Lâm Chính. Nếu Lâm Chính dám động vào Chiêm Nhất Đao thì đương nhiên là anh ta sẽ liều mạng.
Thế nhưng Lâm Chính không hề có ý định làm vậy. Anh chỉ tới trước mặt ông cụ, nhìn ông ta rồi cầm tay ông ta bắt mạch. Một lúc sau Lâm Chính lên tiếng: “Ông trúng độc à?”
“Cậu hiểu về y thuật sao?”, Chiêm Nhất Đáo ngạc nhiên.
“Biết một chút”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi lại tiếp tục kiểm tra hai cánh tay của Chiêm Nhất Đao. Sau đó lật tấm chăn đang đắp chân ông ta lên.
Tấm chăn được lật ra, một mùi hôi thối bốc lên. Hai chân khô khốc hiện ra trước mặt đám đông. Không ít người bịt mũi, chau mày. Lâm Chính cũng chau mày.
“Chân của ông bị là sao vậy?”, Mã Hải hỏi.
“Thần kinh hoại tử, xương thủy tinh, về cơ bản thì phế rồi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Tất cả là do độc trên người tôi gây ra”, Chiêm Nhất Đao thở dài: “Xưa thì là thần đao, giờ về già thì rơi vào tình cảnh như thế này, đúng là tạo hóa”.
“Bố, con nhất định sẽ tìm được danh y chữa khỏi cho bố”, Chiếm Hùng rưng rưng nước mắt.
“Vô ích thôi, chân của bố không chữa được nữa rồi. Loại độc này không thể giải được. Sống được ngày nào thì hay ngày đó thôi. Tất cả đã là số mệnh cả rồi”, Chiêm Nhất Đao nói giọng khàn khàn.
“Bố ơi”, Chiêm Hùng quỳ xuống gào khóc. Mọi người cũng thấy cảm động.
Từng là thần đao mà giờ rơi vào tình cảnh thế này thì không đáng thương sao được.
Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Ai nói là không giải được thế?”
“Hả?”, Chiêm Nhất Đao giật mình.
Chiêm Hùng cũng bàng hoàng: “Cậu nói cái gì?”
“Tôi nói, độc của ông ấy có thể giải được”.
Chương 2035: Tôi muốn ông ta làm trâu làm ngựa
“Thật sao?”, Chiêm Hùng mừng lắm, vội vàng bước lên hỏi: “Ai giải được? Mau để người đó cứu giúp bố tôi”.
“Tôi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Thật sao?”, vậy cầu xin cậu mau giải độc giúp bố tôi. Chỉ cần cậu có thể giải độc được cho ông ấy thì có bắt tôi làm trâu làm ngựa tôi cũng bằng lòng".
“Anh làm trâu làm ngựa có tác dụng gì chứ? Tôi không có hứng thú với anh”.
Lâm Chính lắc đầu, sau đó chỉ về phía Chiêm Nhất Đao: “Tôi muốn ông ta làm trâu làm ngựa cho tôi”.
“Cái gì?”
Tất cả đều sững sờ. Chiêm Nhất Đao cũng bất ngờ, ông ta cười khổ: “Người anh em, tôi đã là một kẻ tàn phế rồi, sống cũng không được bao lâu nữa. Cậu muốn tôi làm trâu làm ngựa cho cậu làm gì? Tôi mà đồng ý thì cậu cũng giống như nuôi một kẻ tàn phế mà thôi”.
“Ông không cần quan tâm điều đó, tôi chỉ hỏi ông có đồng ý hay không”, Lâm Chính nghiêm túc đáp lại.
Chiêm Nhất Đao chau mày: “Người anh em...cậu thật sự có thể chữa trị được cho tôi sao?”
“Có niềm tin”, Lâm Chính nói.
Mặc dù nghe anh nói đầy tự tinh nhưng Chiêm Nhất Đao vẫn cảm thấy nghi ngờ. Ông ta suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “Nếu như cậu thật sự có thể chữa trị cho tôi thì cái mạng này của tôi giao cho cậu. Tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu, thế nào?”
“Vậy là ông đồng ý đúng không?”
“Tôi chưa bao giờ nói lời mà không giữ lời”, Chiêm Nhất Đao trầm giọng.
“Tốt”.
Lâm Chính gật đầu: “Cùng tôi về thôi. Ở đây điều kiện không đủ, sau khi về thì tôi có thể chữa trị cho ông”.
“Được”, Chiêm Nhất Đao đồng ý ngay.
“Bố, có khi nào có lừa đảo không?”, Chiêm Hùng lo lắng hỏi.
“Ngốc này, người ta nếu mà muốn hại chúng ta thì hà tất phải làm vậy, chỉ cần ra tay là được thôi mà”, Chiêm Nhất Đao thầm chửi.
“Điều này...”, Chiêm Hùng á khẩu.
“Con lớn thế rồi mà vẫn ngốc thế. Võ công không học được thì cũng thôi mà, sợ rằng hương hỏa nhà họ Chiêm đến con thì bị đoạn mất thôi”, Chiêm Nhất Đao giận sắt không rèn được thành thép.
Chiêm Hùng mặt đỏ linh căng, không dám phản bác.
Sau khi đã thỏa thuận, Lâm Chính lập tức bảo Mã Hải sắp xếp xe đưa Chiêm Nhất Đao về học viện Huyền Y Phái.
Trên xe...
“Xin hỏi cậu tên là gì?”
“Lâm Chính”.
“Vị này là chủ tịch Lâm của Dương Hoa, mọi người chưa từng nghe qua sao?”, Mã Hải tò mò hỏi ông ta.
Chiêm Nhất Đao lắc đầu: “Tôi ở làng chài đã lâu, chỉ vì muốn trốn kẻ địch, yên tâm dưỡng bệnh nên không biết nhiều chuyện bên ngoài”.
“Hóa ra là vậy”.
“Cậu Lâm, tôi đi với cậu nhưng lịch trình của tôi hi vọng được cậu bảo mật, nếu không sẽ khiến kẻ địch gây thêm phiền phức”.
“Yên tâm, tôi sẽ cho người giữ bí mật”.
Lâm Chính gật đầu. Tình hình của Giang Thành hiện tại rất phức tạp. Tai mắt khắp nơi. Dù Chiêm Nhất Đao không nói thì Lâm Chính cũng định che giấu thân phận cho ông ta. Dù sao thì người này cũng là một người không hề tầm thường.
Về tới Huyền Y Phái, Lâm Chính lập tức bảo Tần Bách Tùng sắp xếp những điều kiện tốt nhất để chữa trị cho Chiêm Nhất Đao. Anh cũng đích thân châm cứu cho ông ta.
Chiêm Nhất Đao thì cũng không hi vọng gì nhiều.
“Tôi hành tẩu giang hồ đã nhiều năm, loại người nào cũng từng gặp qua. Nói thật, trước khi tới làng chài, tôi từng gặp ba vị thần y tuyệt đỉnh vậy mà họ cũng phải bó tay đối với độc tố trên người tôi. Người anh em, tôi thấy lần này cậu cũng chỉ lãng phí công sức mà thôi”, thấy Lâm Chính đang nghiêm túc châm cứu hai chân thì Chiêm Nhất Đao bèn lên tiếng.
Lâm Chính không nó gì. Chiêm Nhất Đao thở dài. Lúc này, cửa được đẩy vào, ngay sau đó Nguyên Tinh tức tốc chạy tới.
“Giáo chủ, thần đao đâu? Thần đao ở đâu?”, Nguyên Tinh hét lớn, trông vô cùng kích động.
“Đừng nóng”, Lâm Chính chau mày, trầm giọng. Nguyên Tinh thấy vậy bèn im lặng.
Ông ta vội vàng di chuyển ánh mắt từ Lâm Chính sang Chiêm Nhất Đao. Thấy bộ dạng của ông ta, Nguyên Tinh bất ngờ: “Giáo chủ, đây...là Chiêm Nhất Đao sao?”
“Ừm”, Lâm Chính đáp lại, tiếp tục châm cứu.
“Các hạ là...?”, Chiêm Nhất Đao nhìn Nguyên Tinh bằng vẻ tò mò.
“Tôi là Nguyên Tinh, thái thượng trưởng lão của Đông Hoàng Giáo".
Dứt lời, Chiêm Nhất Đạo giật mình.
“Thái thượng trưởng lão của Đông Hoàng Giáo sao? Nguyên Tinh là ông à?”, Chiêm Nhất Đao trố tròn mắt. Nhưng lúc này ông ta đột nhiên để ý tới điều gì đó bèn vội vàng nhìn Lâm Chính rồi lại nhìn Nguyên Tinh: “Đợi đã, Nguyên Tinh trưởng lão, ông vừa gọi cậu ta ...là gì cơ?”
“Giáo chủ”, Nguyên Tinh trịnh trọng trả lời: “Vị này chính là giáo chủ mới của chúng tôi, Đông Hoàng Thần Quân! Chiêm Nhất Đao, lẽ nào ông không nhận ra sao?”.
“Cậu ấy là Đông Hoàng giáo chủ sao?”, Chiêm Nhất Đao cảm tưởng đầu óc trống rỗng.
Còn ít tuổi như vậy mà đã trở thành Đông Hoàng Thần Quân rồi à? Thật không thể tin được...
Lúc này, một cơn đau từ chân ông ta trỗi dậy. Chiêm Nhất Đao vô thức co người, hai chân run bắn lên. Ông ta thu chân lại theo bản năng. Ông ta còn định nói gì đó nhưng lúc này cả người như bị sét đánh, ông ta vội nhìn xuống chân của mình: “Chân...chân của tôi...”
“Sao...có cảm giác rồi phải không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Chiêm Nhất Đao không nói gì, chỉ rưng rưng nước mắt và siết chặt nắm tay...