-
Chương 1951-1955
Chương 1951: Cắt tay rút mạch
Lâm Chính vốn không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này, nhưng Đại tôn trưởng đã để ý đến cơ thể võ thần của anh, chắc là cũng sẽ không bỏ qua Lạc Linh Huyết. Nếu Lâm Chính cứ thể rời khỏi thiên cung Trường Sinh, Đại tôn trưởng phái người đuổi theo đến tận Giang Thành, thì chắc chắn Lâm Chính không được yên thân, mà Giang Thành cũng gặp họa.
Nếu đã vậy thì vẫn nên giải quyết chuyện này cho xong.
Mất khoảng 10 phút, cuối cùng Lâm Chính cũng đến Vô Dục Cung.
Lúc này, Vô Dục Cung đang rất ồn ào.
Còn chưa vào đến nơi đã nghe thấy những tiếng cãi vã vang lên.
"Đại tôn trưởng! Ông thật là quá đáng! Tôi đã làm theo lời ông nói, đuổi người của Giang Hương Thư Các đi rồi, tại sao ông vẫn muốn chèn ép người khác?".
"Nhị tôn trưởng! Chuyện của Giang Hương Thư Các vốn do một mình ông gây ra, chẳng phải ông nói ai làm thì người đó chịu sao? Tôi bảo ông giải quyết là làm theo ý muốn của ông còn gì!".
"Đúng là tôi nói ai làm thì người đó chịu, nhưng chuyện của Giang Hương Thư Các không phải chuyện của một mình tôi! Trước đó tôi phụng lệnh của tông môn đi cướp thuốc, là các ông yêu cầu tôi ra sát chiêu với người cướp thuốc! Thế nên tôi mới ngộ sát con trai của người kia ở Giang Hương Thư Các! Tôi vì thiên cung mới làm vậy, còn các ông để tránh xảy ra mâu thuẫn với Giang Hương Thư Các, đã đẩy tôi ra để đối phó! Đại tôn trưởng, nghe nói đây đều là chủ ý của ông, có đúng vậy không?".
"Đây không phải là chủ ý, mà là ý kiến của tôi, đồng ý hay không là do bên trên quyết định, tôi cũng hết cách! Nhị tôn trưởng, ông đến để hỏi tội tôi sao?".
"Người của Giang Hương Thư Các đã đi, tôi hỏi tội ông làm gì? Lần này có thể đuổi được người của Giang Hương Thư Các đi và giữ được tính mạng cho tôi đều là công lao của Lâm Chính! Hôm nay ông ép Lâm Chính chính là ép tôi! Tôi quyết không đồng ý!".
"Nhị tôn trưởng, ông có ý gì hả? Ông đang đối đầu với tôi sao?".
"Đại tôn trưởng, đây là nguyên tắc của tôi! Ông biết tính tôi mà!".
"Được! Được! Được lắm! Xem ra thiên cung Trường Sinh không chứa được Thượng Thanh Cung các ông nữa rồi! Người đâu! Mời hết bọn họ đến thiên lao! Chờ tôi đi gặp cung chủ, đích thân thẩm vấn Nhị tôn trưởng!".
"Rõ!".
"Đại tôn trưởng, ông không có quyền giam tôi!".
"Cung chủ bế quan, mọi việc lớn nhỏ của thiên cung đều do tôi toàn quyền phụ trách, sao tôi lại không có quyền?".
"Ông..."
Tiếng cãi nhau như sấm rền vang từ bên trong ra.
Lâm Chính nhíu mày, không ngờ tình hình lại nghiêm trọng như vậy.
Anh lập tức đi nhanh chân hơn.
Mới thấy các đệ tử của Thượng Thanh Cung đã bị các đệ tử của 5 cung 10 điện bao vây.
Nhị tôn trưởng đứng dưới bậc thềm của Vô Dục Cung, ngẩng đầu lên nhìn đám người ở bên trên, tức giận chỉ trích.
Trước Vô Dục Cung, Đại tôn trưởng, Tam tôn trưởng, cùng với mấy điện chủ đều có mặt. Bọn họ đứng từ trên cao nhìn xuống Nhị tôn trưởng, thái độ ngạo mạn không chút che giấu.
Lâm Chính thấy thế liền nhanh chân bước tới.
"Lâm Chính đến rồi!".
Đúng lúc này, không biết là ai cao giọng kêu lên.
Hiện trường đang ồn ào bỗng im lặng hẳn đi.
Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt về phía Lâm Chính.
"Hử?".
Mấy bóng dáng trước Vô Dục Cung cũng quay sang nhìn anh.
Nhưng Lâm Chính không chút sợ hãi, sải bước tiến về phía trước, ánh mắt khóa chặt lấy Tam tôn trưởng và Đại tôn trưởng.
"Nhóc con, cậu đến đây làm gì? Chẳng phải tôi đã bảo cậu ở lại Thượng Thanh Cung nghỉ ngơi sao?", Nhị tôn trưởng nhíu mày, cuống quýt nói.
"Nhị tôn trưởng, chuyện này không thể trốn tránh được! Nếu đệ tử không ra mặt ứng phó, thì còn lâu đám Đại tôn trưởng mới bỏ qua cho đệ tử", Lâm Chính lắc đầu đáp.
Nhị tôn trưởng ngập ngừng một lát, lắc đầu không nói gì.
Chuyện này quả thực không thể trốn tránh được.
Với tính tình của Đại tôn trưởng, nếu không đạt được mục đích thì ông ta tuyệt đối sẽ không cam lòng bỏ qua.
"Lâm Chính, cuối cùng cậu cũng đến rồi!", Tam tôn trưởng lên tiếng đầu tiên.
"Không biết các vị tôn trưởng tìm Lâm Chính có chuyện gì?", Lâm Chính bình thản nói.
"Ồ, cũng không phải chuyện gì quan trọng, chúng tôi chỉ muốn hỏi xem cơ thể võ thần của cậu được luyện như thế nào. Hi vọng cậu có thể công bố phương pháp luyện thành cơ thể võ thần ra ngoài, để tạo phúc cho tông môn. Lâm Chính, thân là đệ tử của thiên cung, chắc cậu không phản đối chứ?", Tam tôn trưởng mỉm cười nói.
"Phương pháp thì khá hà khắc, đệ tử nói ra thì có ích gì chứ? Không ai có thể làm được đâu!", Lâm Chính bình thản đáp.
"Cậu cứ nói ra đi!", Tam tôn trưởng nói.
"Được, muốn rèn đúc được cơ thể võ thần, điều đầu tiên là phải khai mạch tôi thể, phải dùng 10 cây Sâm Hoàng khai mạch, rồi dùng 10 cây Sâm Vương tôi thể, xong mới có thể tiến hành bước thứ hai", Lâm Chính nói thẳng.
Sâm Hoàng? Sâm Vương? Lại còn 10 cây?
Mọi người líu lưỡi.
Bảo bối như thế này, có được một cây đã là may mắn lắm rồi, lại còn 10 cây? Trên đời này làm gì có?
"Vớ vẩn! Nói hươu nói vượn! Tôi chưa bao giờ nghe nói khai mạch tôi thể phải dựa vào Sâm Hoàng Sâm Vương cả! Không ai có thể chịu đựng được năng lượng của hai loại thần dược này! Lâm Chính, cậu đừng có lừa chúng tôi!", Trịnh Thông Viễn đứng ra quát lớn.
"Các ông không tin thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác", Lâm Chính nhún vai.
"Cậu...", Trịnh Thông Viễn tức điên lên.
Nhưng Đại tôn trưởng ở bên cạnh lại ra hiệu cho ông ta im lặng.
Trịnh Thông Viễn nhìn Đại tôn trưởng một cái rồi lùi lại.
Đại tôn trưởng quát: "Lâm Chính! Nếu đã như vậy thì cậu lấy đâu ra 10 cây Sâm Hoàng và 10 cây Sâm Vương?".
"May mắn thì gặp được thôi".
"Vậy là 10 giọt Lạc Linh Huyết này... cũng là may mắn sao?".
"Phải", Lâm Chính gật đầu, nhưng ánh mắt lóe lên tia cảnh giác.
Đại tôn trưởng cười lớn, bình tĩnh nói: "Vậy thì xem ra cậu đúng là con cưng của trời rồi! Nhưng để kiểm chứng những lời cậu nói là thật hay giả, tôi hi vọng cậu có thể làm một việc!".
"Việc gì?".
"Tôi muốn cậu rạch cổ tay, lôi gân mạch của cậu ra cho chúng tôi xem có đúng là cậu đã khai mạch tôi thể hay không. Nếu đúng thì chúng tôi tin cậu, cũng không làm khó cậu, được chứ?", Đại tôn trưởng cười nói.
Mọi người nghe xong đều biến sắc.
Cắt tay rút mạch?
Chương 1952: Cậu bị điên rồi sao?
Những người có mặt đều vô cùng kinh ngạc.
Nếu không phải tận tai nghe thấy, thì không ai dám tin Đại tôn trưởng lại nói ra những lời như vậy.
Đây đâu phải là muốn Lâm Chính tự chứng minh!
Đây rõ ràng là làm khó Lâm Chính!
Cắt tay rút mạch?
Làm vậy chẳng phải sẽ bị phế sao?
"Đại tôn trưởng, ông có ý gì hả?", sao Nhị tôn trưởng có thể đồng ý cho được, liền bước tới tức giận quát.
"Sao nào? Nhị tôn trưởng, chuyện này thì khó khăn lắm sao? Đây là thiên cung Trường Sinh! Đừng nói là cắt tay rút mạch, cho dù moi tim móc phổi thì chúng ta cũng có thể cứu được cậu ta! Cắt tay rút mạch thì có gì phải kỳ quái chứ? Lẽ nào ông nghi ngờ y thuật của bổn tôn trưởng? Hay là nghĩ tôi có ý đồ khác?", Đại tôn trưởng mặt không cảm xúc nhìn Nhị tôn trưởng, nói.
Sắc mặt Nhị tôn trưởng âm trầm, trừng trừng nhìn Đại tôn trưởng, không nói câu nào.
"Lâm Chính, mau lên đi! Đừng để Đại tôn trưởng chờ lâu!", Tam tôn trưởng cao giọng nói.
"Đúng rồi, cậu mau làm đi!".
"Mau cắt tay rút mạch chứng minh những lời cậu vừa nói là thật đi! Nếu không chính là cậu đùa giỡn Đại tôn trưởng, đùa giỡn chúng tôi!".
"Mau lên Lâm Chính!".
Mọi người cũng nhao nhao kêu lên, ép buộc Lâm Chính.
Nhị tôn trưởng định lên tiếng nói giúp Lâm Chính, nhưng lúc này đầu óc ông ta không thể nghĩ được gì.
Bầu không khí vô cùng ngột ngạt, tất cả mọi người đều nhìn Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính vẫn vô cùng bình tĩnh, dường như không chút quan tâm đến sự ép buộc của mọi người.
Chỉ thấy anh bình thản gật đầu: "Tôn trưởng bảo đệ tử cắt tay rút mạch để chứng minh những lời đệ tử nói là thật hay giả? Không vấn đề gì! Bây giờ đệ tử có thể chứng minh luôn!".
"Cậu điên à Lâm Chính?".
Nhị tôn trưởng bước tới, giữ cánh tay Lâm Chính lại, tức giận mắng: "Cậu có biết đây là quỷ kế của bọn họ không? Bọn họ lo lắng không làm gì được cơ thể võ thần của cậu, nên mới bảo cậu cắt tay rút mạch để tự phế! Chờ cậu đứt mạch sẽ ra tay xử lý cậu! Nếu cậu không nghe theo thì vẫn còn quyền chủ động, nếu cậu thực sự làm theo lời bọn họ, cắt tay rút mạch, thì chẳng khác nào tự đặt mình lên thớt, để mặc họ giết thịt!".
"Nhị tôn trưởng, sao đệ tử lại không biết ý đồ của bọn họ chứ? Nhưng nếu đệ tử không làm theo, thì bọn họ lại càng có lý do để xử lý đệ tử, thậm chí cả tôn trưởng và Thượng Thanh Cung cũng bị trách phạt! Tình hình như vậy còn tệ hơn nhiều!".
"Còn hơn là cậu tự sát như vậy! Nhóc con, núi xanh vẫn còn thì lo gì thiếu củi đốt? Cậu phải nhịn!", Nhị tôn trưởng cuống quýt khuyên nhủ.
Nhưng... Lâm Chính vẫn lắc đầu: "Nhị tôn trưởng, đệ tử tự có tính toán!".
"Cậu... ngu xuẩn!", Nhị tôn trưởng vô cùng tức giận.
Lâm Chính đi tới, lớn tiếng nói với Đại tôn trưởng: "Đại tôn trưởng, nếu đệ tử làm theo lời tôn trưởng nói, chứng minh được những lời đệ tử nói là thật, thì Nhị tôn trưởng và các đệ tử của Thượng Thanh Cung sẽ được bình an vô sự chứ?".
"Đương nhiên, tôi cũng không định làm khó bọn họ! Dù sao Nhị tôn trưởng cũng là trụ cột của thiên cung chúng ta!".
"Được!".
Lâm Chính gật đầu, bất ngờ rút thanh đao giắt ở thắt lưng một đệ tử của đội chấp pháp ở bên cạnh, cắt cổ tay mình không chút do dự.
Xoẹt!
Lưỡi đao nhẹ nhàng cứa rách cổ tay anh.
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, rút một sợi gân mạch ra.
Nỗi đau đớn dữ dội khiến khuôn mặt đẹp trai như thiên sứ của anh trắng bệch, mồ hôi lạnh ròng ròng.
Anh không rên tiếng nào, mà cố gắng nhịn đau, giơ cao sợi gân mạch kia lên.
Mọi người ồ lên.
Đám người Đại tôn trưởng, Tam tôn trưởng, Trịnh Thông Viễn đều mở to hai mắt.
Nhị tôn trưởng kinh ngạc tột độ.
"Trên đời này... thực sự có người mạnh tay như vậy sao?", Tam tôn trưởng ngây người ra nhìn, thì thào tự nhủ.
"Cậu ta là một thằng điên! Cậu ta chính là một thằng điên!", Trịnh Thông Viễn cũng không khỏi run rẩy.
Đại tôn trưởng không nói lời nào, ánh mắt nhìn vào sợi gân mạch kia, dường như đang suy tư gì đó.
"Đại tôn trưởng, bây giờ tôn trưởng còn gì để nói nữa không? Tôn trưởng hãy nhìn xem sợi gân mạch này đã khai chưa?", Lâm Chính cao giọng nói, giọng nói còn hơi run rẩy vì đau đớn.
"Tốt lắm! Lâm Chính, cậu làm rất tốt! Khai mạch tôi thể! Đúng là như vậy, cậu không nói dối!", Đại tôn trưởng gật đầu liên tục.
"Nếu đã vậy thì phiền Đại tôn trưởng thả người của Thượng Thanh Cung ra, đừng làm khó Nhị tôn trưởng nữa".
"Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm khó bọn họ đâu, tất cả tản ra!", Đại tôn trưởng vung tay lên.
Người của 5 cung 10 điện đang bao vây các đệ tử của Thượng Thanh Cung đều lần lượt lùi lại, chừa ra một con đường rời khỏi Vô Dục Cung.
"Nhị tôn trưởng, đưa bọn họ đi đi", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Nhị tôn trưởng nhìn Lâm Chính, không trả lời anh, mà nói với Đại tôn trưởng: "Đại tôn trưởng, nếu Lâm Chính đã chứng minh được những lời mình nói là thật, thì phiền ông ghi lại cách tu luyện cơ thể võ thần, sau đó thả chúng tôi đi!".
"Các ông?".
"Lâm Chính cũng là người của Thượng Thanh Cung chúng tôi, sao cậu ấy lại không được đi chứ?".
"Cách tu luyện cơ thể võ thần vẫn còn rất nhiều chỗ khó hiểu, cần Lâm Chính giải đáp cho chúng tôi, sao cậu ta có thể đi được chứ?".
"Giải đáp? Đại tôn trưởng, ý ông là sao?".
"Bổn tôn trưởng định bảo Lâm Chính ở lại Vô Dục Cung ba ngày! Sau ba ngày, cậu ta sẽ được đi!".
"Không được!".
Nhị tôn trưởng phản đối kịch liệt.
Ở lại ba ngày?
Sợ rằng Lâm Chính vào ở không đến một ngày, đã bị đám người Đại tôn trưởng đày đọa đến chết rồi!
Phải biết rằng, thứ bọn họ nhìn trúng không chỉ là phương pháp tu luyện cơ thể võ thần, mà còn cả Lạc Linh Huyết trong tay Lâm Chính.
Ngặt nỗi trước đó Tam tôn trưởng đã hứa trước mặt vô số đệ tử là sẽ ban lại Lạc Linh Huyết cho Lâm Chính, nên dù bọn họ muốn cưỡng chế thu hồi cũng không được.
Nếu đã không thể cưỡng chế thu hồi Lạc Linh Huyết, thì cách tốt nhất chính là khiến Lâm Chính chết ngoài ý muốn. Như vậy chẳng phải Lạc Linh Huyết sẽ danh chính ngôn thuận trở lại tay bọn họ sao?
“Nhị tôn trưởng, được hay không không phải do ông quyết định! Chuyện này không liên quan đến ông, quyền quyết định nằm trong tay Lâm Chính!”, Tam tôn trưởng bình thản nói.
Nhị tôn trưởng biến sắc, không đáp lại ông ta.
“Lâm Chính, cậu thấy sao?”, Đại tôn trưởng lớn tiếng hỏi.
“Đệ tử đồng ý!”, Lâm Chính gật đầu đồng ý không chút do dự.
“Cái gì?”.
Nhị tôn trưởng quay phắt lại, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được.
Rất nhiều đệ tử của Thượng Thanh Cung cũng ngớ người ra.
E rằng đồ ngốc cũng có thể nhìn ra được Đại tôn trưởng có ý đồ khác, ở lại chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm, tại sao Lâm Chính còn đồng ý?
Đầu óc anh có vấn đề à?
Lâm Chính cười nhạt đáp: “Giải đáp nghi hoặc cho các vị tôn trưởng là vinh hạnh của Lâm Chính! Huống hồ nếu thiên cung Trường Sinh nắm được cơ thể võ thần thì cũng là chuyện vui. Thân là đệ tử thiên cung, đệ tử cũng cảm thấy vô cùng vinh hạnh!”.
“Tốt! Tốt! Ha ha ha, Lâm Chính, cậu quả nhiên rất thức thời!”.
Mọi người lập tức cười lớn.
Đại tôn trưởng cũng gật đầu, vuốt râu mỉm cười.
“Ngu ngốc! Cậu tưởng bọn họ muốn phương pháp tu luyện cơ thể võ thần sao? Cái bọn họ muốn là Lạc Linh Huyết của cậu! Cậu ở lại thì chỉ có đường chết thôi! Mau trở về với tôi!”, Nhị tôn trưởng cuống lên, lúc này cũng không quan tâm được nhiều nữa, định kéo tay Lâm Chính rời đi.
“Nhị tôn trưởng, ông làm gì vậy?”.
“Lâm Chính đã quyết định ở lại Vô Dục Cung! Ông đừng ép buộc làm khó người ta chứ!”.
Đám Tam tôn trưởng lập tức ngăn cản Nhị tôn trưởng lại.
“Các ông…”, Nhị tôn trưởng tức xì khói, nhưng không biết làm thế nào.
“Nhị tôn trưởng yên tâm đi, sẽ không sao đâu”, Lâm Chính mỉm cười đáp: “Có lẽ ngày mai là đệ tử có thể rời khỏi Vô Dục Cung rồi!”.
Nhị tôn trưởng ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, đầu óc ong lên.
“Thằng nhóc này… rốt cuộc cậu nghĩ cái gì thế hả?”.
“Suy nghĩ của đệ tử rất đơn giản, trốn tránh không giải quyết được vấn đề! Nếu phiền phức cứ kéo đến mãi không dứt thì phải cắt đứt ngọn nguồn, bóp chết nó từ trong trứng nước!”, Lâm Chính ghé lại gần, nhỏ giọng nói với Nhị tôn trưởng.
“Bóp chết từ trong trứng nước? Lẽ nào cậu muốn…”
Dường như Nhị tôn trưởng nghĩ ra gì đó, đôi mắt ông ta trợn tròn, kinh hãi nhìn Lâm Chính.
“Cậu… bị điên rồi sao?”.
Chương 1953: Mộ thiên cung
Nhị tôn trưởng dẫn các đệ tử của Thượng Thanh Cung rời đi.
Lúc đi, ánh mắt ông ta có chút đờ đẫn, cả người thẫn thờ.
Sau khi người của Thượng Thanh Cung bỏ đi, Vô Dục Cung lại khôi phục sự yên bình.
Các điện chủ tôn trưởng cũng rút người của mình đi.
“Lâm Chính, vào đây đi”.
Đại tôn trưởng nhìn Lâm Chính, ánh mắt lóe lên tia sáng, xoay người đi vào Vô Dục Cung.
Lâm Chính vội đi theo sau.
“Tam tôn trưởng, đưa cậu ta đi trị thương trước đi, sau đó triệu tập các đệ tử tinh nhuệ, để Lâm Chính truyền thụ phương pháp tu luyện cơ thể võ thần cho bọn họ, ở ngay đây!”, Đại tôn trưởng bình thản nói.
“Vâng!”.
Tam tôn trưởng ôm quyền rồi chạy đi sắp xếp.
“Lâm Chính, cậu hãy truyền thụ hết phương pháp tu luyện cơ thể võ thần cho các sư huynh sư tỷ của cậu, bổn tôn trưởng sẽ ban cho cậu 12 loại thần dược, và ba cuốn bí tịch bất truyền làm phần thưởng”, Đại tôn trưởng nói.
Ông ta vừa dứt lời, mấy người Trịnh Thông Viễn liền quay phắt lại, mở to mắt nhìn Đại tôn trưởng.
12 loại thần dược?
Đại tôn trưởng định làm gì vậy? Muốn khuynh gia bại sản sao?
“Chỉ cần truyền thụ phương pháp tu luyện là được sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Phải”, Đại tôn trưởng gật đầu.
“Cảm ơn Đại tôn trưởng”, Lâm Chính lập tức ôm quyền làm lễ, sau đó dường như nhớ ra gì đó, anh lại lên tiếng hỏi: “Xin hỏi Đại tôn trưởng, ba cuốn bí tịch bất truyền mà tôn trưởng nói là ban thưởng có bao gồm tuyệt kĩ thành danh của tôn trưởng là “Hoàng Tuyền Bất Hệ Châm” không?”.
“Không chỉ có “Hoàng Tuyền Bất Hệ Châm”, mà còn có “Lãng Tâm Đoạn Mạch Quyết” và “Thần Diệu Điểm Huyệt Pháp” do cung chủ ban cho tôi nữa, tôi sẽ đưa hết cho cậu”, Đại tôn trưởng đáp.
Mọi người xung quanh nghe thấy thế đều ngừng thở.
“Đại tôn trưởng, ông… làm cái gì vậy?”.
“Đây đều là bảo bối của ông đấy!”.
“Ông đưa hết cho Lâm Chính sao?”.
“Nhiều quá! Nhiều quá! Ông thưởng nhiều quá rồi!”.
Trịnh Thông Viễn vội bước tới kêu lên.
“Có vấn đề gì sao? Lâm Chính có thiên phú dị bẩm, thực lực trác tuyệt, là yêu nghiệt tuyệt thế vạn năm mới có của thiên cung Trường Sinh chúng ta! Tôi định truyền thụ tất cả y bát của mình cho cậu ta, để cậu ta trở thành trụ cột của thiên cung, cống hiến cho thiên cung, có gì không tốt sao?”, Đại tôn trưởng bình tĩnh nói.
“Việc này…”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều á khẩu.
“Được rồi Lâm Chính, cậu chuẩn bị một chút đi! Lát nữa còn có nhiệm vụ cho cậu đấy!”.
Đại tôn trưởng bình thản nói, sau đó xoay người đi vào nội điện.
Lâm Chính khẽ gật đầu, chẳng nói chẳng rằng.
Đám người Trịnh Thông Viễn thấy thế, vội vàng vào theo.
“Đại tôn trưởng, ông đang làm gì vậy? Tại sao lại đưa cho Lâm Chính nhiều bảo bối như vậy? Lẽ nào ông định bồi dưỡng cậu ta thật sao?”.
“Thằng oắt này dã tâm không nhỏ, cẩn thận nuôi hổ thành họa!”.
Trịnh Thông Viễn hết lời khuyên nhủ.
“Sao tôi có thể không biết dã tâm của cậu ta chứ? Tôi cho cậu ta lợi ích cũng là có nguyên nhân cả”.
“Nguyên nhân?”.
“Các ông sẽ nhanh chóng biết thôi”.
Đại tôn trưởng mỉm cười.
Mấy người ù ù cạc cạc, đưa mắt nhìn nhau.
Đêm khuya, Lâm Chính giảng xong bài cho những đệ tử do Tam tôn trưởng đưa tới, rồi trở về.
Anh muốn xem Đại tôn trưởng này muốn giở trò gì, có thực sự định truyền thụ hết các tuyệt học của ông ta cho anh hay không.
Bước vào nội điện, anh mới phát hiện đám người Đại tôn trưởng, Tam tôn trưởng, Trịnh Thông Viễn vẫn đang ở đây.
Bọn họ ngồi ở hai bên, Đại tôn trưởng ngồi ở trên cùng, dường như đang bàn bạc chuyện gì đó.
Thấy Lâm Chính bước vào, Đại tôn trưởng mỉm cười: “Lâm Chính, dạy xong rồi sao?”.
“Xong rồi ạ”.
“Tốt! Tốt! Tốt lắm! Nào, những thứ này cho cậu đấy!”.
Đại tôn trưởng vung tay lên, lập tức có đệ tử bê mâm được phủ vải đỏ đi vào.
Mở tấm vải đỏ ra, trên mâm đặt rất nhiều thần dược đỉnh cao, đều là những bảo bối mà Lâm Chính chỉ từng thấy trong sách chứ chưa từng thấy ngoài đời.
Đồng tử Lâm Chính hơi co lại.
Ngoài ra, trên mâm còn có ba cuốn sách cũ kĩ, những cuốn sách này không được làm từ giấy, mà bằng mảnh gỗ, ít nhất là từ thời kỳ Lưỡng Hán…
“Những thứ này… cho đệ tử thật sao?”, Lâm Chính vẫn có chút không dám tin.
“Đương nhiên, trước mặt bao nhiêu người như vậy mà bổn tôn trưởng có thể nuốt lời được sao?”, Đại tôn trưởng nói.
“Vậy thì cảm ơn Đại tôn trưởng rất nhiều”.
Lâm Chính bước mấy bước tới, đỡ lấy chiếc mâm.
Anh kiểm tra kĩ càng…
Đều là đồ thật!
Lâm Chính có chút kích động!
Nhưng anh không phải là đồ ngốc, Đại tôn trưởng nỡ tặng anh nhiều bảo bối như vậy, chắc chắn là có mục đích.
“Đại tôn trưởng, mọi chuyện đã xong, trời cũng không còn sớm nữa, đệ tử cũng nên về rồi!”.
Lâm Chính lập tức ôm quyền, định mang đồ rời đi.
“Lâm Chính, khoan đã!”, đúng lúc này, Đại tôn trưởng đứng lên, lớn tiếng gọi.
Quả nhiên!
Lâm Chính không hề bất ngờ, mà ngoảnh sang, bình tĩnh hỏi: “Đại tôn trưởng còn chuyện gì phân phó sao?”.
“À, là chuyện liên quan đến Hoạt Độc trên người cậu! Vừa nãy tôi đã bàn bạc với mấy tôn trưởng và điện chủ, quyết định giải Hoạt Độc cho cậu!”.
“Thật sao?”.
“Đương nhiên, nhưng Từ Bi Thất bị cướp, thần dược của cung ta đã bị cướp hết, thiên cung thực sự không có thuốc tốt để giải độc cho cậu, nên hiện giờ chỉ có một cách có thể giúp cậu giải được Hoạt Độc này!”.
“Cách gì?”.
“Để cậu vào mộ thiên cung, lấy các vật bồi táng của cung chủ đời thứ tư của thiên cung chúng ta, Vạn Độc Bất Diệt Đan! Có viên đan này, thì chắc chắn có thể giải được Hoạt Độc trên người cậu!”, Đại tôn trưởng nghiêm túc nói.
“Mộ thiên cung?”.
Hơi thở của Lâm Chính dường như muốn nghẹn lại.
Chương 1954: Không còn cách nào khác
“Có vấn đề gì không?”, Đại tôn trưởng nhìn Lâm Chính chằm chằm, hỏi.
“Đại tôn trưởng, mộ thiên cung là cấm địa, đừng nói là đệ tử, cho dù là tôn trưởng hay các điện chủ cũng không được tùy tiện vào đó đúng không?”, Lâm Chính đanh mắt hỏi lại.
“Haizz! Có chuyện gấp mà! Hoạt Độc trong người cậu đã không còn nhiều thời gian nữa. Vừa nãy tôi nghe Nhị tôn trưởng nói đã không kiểm tra được Hoạt Độc trong người cậu nữa, chắc chắn nó đã vào cốt tủy! Nếu còn kéo dài thì chắc chắn cậu sẽ mất mạng, thế nên bổn tôn trưởng quyết định cùng các vị tôn trưởng, điện chủ hợp lực mở mộ thiên cung, để cậu vào trong tìm thuốc! Cung chủ bế quan, hiện giờ mọi chuyện trong cung đều do bổn tôn trưởng quyết định! Chuyện này chờ cung chủ xuất quan, tôi sẽ đích thân giải thích với ông ấy! Cậu không cần lo lắng!”, Đại tôn trưởng nói.
“Cảm ơn ý tốt của Đại tôn trưởng, chỉ là mộ thiên cung này… đệ tử cũng từng nghe tới, nghe nói trong đó nguy hiểm rình rập, cơ quan trùng điệp, đệ tử chỉ có một mình, chẳng phải sẽ chết trong đó sao?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“Cậu sợ cái gì chứ? Cậu có cơ thể võ thần mà! Những cơ quan trong đó sao có thể đối phó với cậu được?”, Trịnh Thông Viễn lập tức kêu lên.
“Đúng vậy, cơ thể võ thần của cậu đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, gần như có thể nói là trên đời này không có bất cứ thứ gì có thể giết được cậu. Mấy cơ quan tép riu đó có thể làm gì được cậu chứ?”, Tam tôn trưởng cũng lên tiếng.
“Lâm Chính, cậu cứ vào đi, đừng sợ, lấy được Vạn Độc Bất Diệt Đan là cậu sẽ giải được Hoạt Độc trên người, hơn nữa… dùng Vạn Độc Bất Diệt Đan còn trở thành Vạn Độc Bất Diệt Thể! Bất cứ độc tố gì trên đời này cũng không thể xâm nhập vào người cậu, cậu lại có thêm rất nhiều lợi ích, tội gì mà không làm?”, Đại tôn trưởng vuốt râu nói, ánh mắt lóe lên một tia dị thường.
Lâm Chính nghe thấy thế thì nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Khoảng bảy tám giây sau, anh khẽ gật đầu.
“Nếu các vị tôn trưởng điện chủ đã nói như vậy thì được, đệ tử sẽ đi một chuyến, kẻo lại phụ ý tốt của mọi người!”.
“Vậy thì cậu hãy chuẩn bị đi, bây giờ chúng ta sẽ đi ngay!”, Đại tôn trưởng đứng lên nói.
“Đi luôn bây giờ? Sao vội thế?”.
“Hoạt Độc trên người cậu không thể kéo dài quá lâu! Chúng tôi cũng là muốn tốt cho cậu mà!”.
“Việc này… Thôi được rồi, chúng ta xuất phát đi!”.
“Được! Mọi người hãy theo tôi đến mộ thiên cung!”.
Đại tôn trưởng quát, rồi phất tay, bảo mọi người chuẩn bị.
Bọn họ ào ào tiến về phía mộ thiên cung.
Mộ thiên cung là nơi chôn cất cung chủ các đời của thiên cung Trường Sinh.
Bình thường mộ thiên cung này chỉ mở vào đại lễ thiên cung mỗi năm năm một lần, và chỉ có cung chủ được phép vào trong bái tế.
E rằng ngay cả Đại tôn trưởng cũng chưa từng vào mộ thiên cung.
Lâm Chính chắc chắn Đại tôn trưởng không hề có ý tốt.
Tuy anh chưa bao giờ vào đây, nhưng biết rất rõ mọi thứ về mộ thiên cung.
Lần này chắc chắn nguy hiểm trùng trùng, e rằng ngay cả có cơ thể võ thần cũng chưa chắc được an toàn…
Làm sao bây giờ?
Lâm Chính cúi đầu suy nghĩ đối sách.
Anh không còn cách nào khác!
Đại tôn trưởng định mượn dao giết người, chờ Lâm Chính chết trong mộ thiên cung, ông ta sẽ vào trong, lấy lại mọi thứ trên người Lâm Chính, bao gồm cả Lạc Linh Huyết.
Còn cơ thể võ thần, Lâm Chính đoán chắc là Đại tôn trưởng đã từ bỏ.
Không nói những lời Lâm Chính nói là thật hay giả, riêng cơ thể võ thần này vốn đã không có phương pháp gì, nếu không nó đã tràn lan từ lâu rồi.
Chắc chắn việc tu luyện thể chất này vô cùng hà khắc, có biết phương pháp cũng không luyện được.
Sở dĩ Đại tôn trưởng cứ túm chặt không buông cơ thể võ thần là muốn kiếm cớ ra tay với Lâm Chính thôi.
Một tiếng chuông du dương nhanh chóng vang khắp bầu trời đêm của thiên cung Trường Sinh.
Cả đám người đi tới lối vào mộ thiên cung.
“Mở cửa ra!”.
Đại tôn trưởng bước tới, quát người canh mộ.
“Đại tôn trưởng! Mộ thiên cung là cấm địa của thiên cung, không có mệnh lệnh của cung chủ thì không ai được phép vào! Xin thứ cho thuộc hạ không thể nghe lệnh!”.
Người đàn ông trung niên canh lối vào mộ bước tới, cung kính đáp.
“Cung chủ bế quan, tôi chính là cung chủ đại diện! Lời nói của tôi chính là mệnh lệnh của cung chủ! Mau mở cửa ra cho tôi, nếu không tôi sẽ trị tội của ông thật nặng!”, Đại tôn trưởng quát.
Ông ta vừa dứt lời, các tôn trưởng, điện chủ khác cũng bước tới.
Người canh mộ biến sắc, chần chừ một lát, cuối cùng vẫn không dám làm trái ý mọi người, chỉ đành nháy mắt với người ở phía sau.
“Mở cửa!”.
“Mở cửa!”.
Người ở phía sau kêu lên, lập tức mở cơ quan.
Ầm ầm…
Những âm thanh nặng nề và hùng hậu vang lên.
Chỉ thấy cánh cửa bằng đá to nặng rộng bảy tám mét trước mặt chậm rãi mở ra…
Lâm Chính nhìn vào bên trong cánh cửa, một con đường bằng bạch ngọc dài dẫn xuống dưới lòng đất, bên dưới tối thui, không nhìn thấy bất cứ cái gì.
“Lâm Chính, cậu vào đi! Bên trong đó không lớn, chắc chắn cậu sẽ nhanh chóng ra thôi, chúng tôi ở đây chờ tin tốt của cậu!”, Đại tôn trưởng mỉm cười nói.
Lâm Chính không nói một lời, nhìn cánh cửa mộ thiên cung, sau đó cất bước đi vào…
Chương 1955: Nguy hiểm bủa vây
Lâm Chính biến mất ở lối vào mộ thiên cung sâu hun hút và thần bí.
Các tôn trưởng và điện chủ đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Lần này thì cậu ta chết là cái chắc”, Tam tôn trưởng không khỏi bật cười.
“Thật không Tam tôn trưởng? Thằng oắt này có cơ thể võ thần, muốn giết được cậu ta chắc chắn không dễ dàng! Cơ quan bên trong có giết được cậu ta không?”, Trịnh Thông Viễn vẫn có chút không dám tin, dè dặt hỏi.
“Ha ha ha, cơ thể võ thần là cái thá gì chứ? Trịnh điện chủ, chắc ông không biết nguồn gốc của mộ thiên cung rồi!”, Tam tôn trưởng cười lớn.
“Đương nhiên là biết rồi, đó là mộ huyệt do cung chủ đời đầu tiên của thiên cung Trường Sinh chúng ta xây cho người mình yêu! Nghe nói tất cả các cơ quan bên trong đều do chính tay ông ấy thiết lập”, Trịnh Thông Viễn đáp.
“Đúng, vậy ông có biết thực lực của cung chủ đầu tiên mạnh đến mức nào không?”.
“Việc này… tôi quả thực không biết! Mạnh đến mức nào vậy?”, Trịnh Thông Viễn hỏi.
“Dưới thần tiên thì là thiên hạ đệ nhất!”, không chờ Tam tôn trưởng lên tiếng, Đại tôn trưởng đã bình thản thốt ra mấy chữ.
Ông ta vừa dứt lời, trái tim Trịnh Thông Viễn liền đập thình thịch.
“Các tư liệu về cung chủ đời đầu trong thiên cung cực kỳ ít, dường như chỉ có cung chủ mới được tiếp xúc, quả thực không ngờ người sáng lập nên thiên cung Trường Sinh chúng ta lại mạnh đến như vậy…”, Trịnh Thông Viễn cảm khái nói.
“Đâu chỉ là mạnh mẽ, cái thiên cung Trường Sinh chúng ta truy tìm là đạo trường sinh, bắt đầu từ y thuật, chuyên nghiên cứu về cực hạn của cơ thể người. Nghe nói người đó đã sống được 500 năm, không khác gì thần tiên. Chỉ tiếc đã xảy ra chuyện gì đó, khiến ông ấy không còn lưu luyến gì với thế gian này nữa… Haizz, bí mật trong đó khiến người ta khó mà hiểu được”, Đại tôn trưởng thở dài.
“Nói vậy là Lâm Chính chắc chắn sẽ bỏ mạng trong đó?”, Trịnh Thông Viễn lại hỏi.
“Hừ, sau khi người kia qua đời và được chôn ở mộ thiên cung, không biết có bao nhiêu cường giả hàng đầu nhòm ngó di vật của ông ấy. Có vô số người từng xông vào mộ thiên cung, trong đó có cả các cường giả có cơ thể võ thần, nhưng kết quả thì sao? Chẳng phải đều bỏ mạng trong đó, chôn cùng người kia sao? Thế nên chỉ có cơ thể võ thần thì không là cái thá gì hết!”.
“Hóa ra là vậy!”.
Hai mắt Trịnh Thông Viễn sáng lên, vỗ tay khen hay.
“Đại tôn trưởng, nếu đã giải quyết được Lâm Chính rồi thì lúc nào ông vào trong đó lấy Lạc Linh Huyết?”, Tam tôn trưởng hỏi.
“Chờ năm tiếng đi, sau năm tiếng tôi sẽ vào đó lấy. Cơ quan trong đó tôi thuộc như lòng bàn tay, lấy được Lạc Linh Huyết là chuyện đơn giản”.
“Phía cung chủ thì phải giải thích thế nào đây?”.
“Cung chủ?”.
Đại tôn trưởng nheo mắt, bỗng quay người lại, nói với những người canh mộ: “Nghe đây! Đệ tử vừa rồi tên Lâm Chính, tự ý xông vào mộ thiên cung, không liên quan gì đến chúng tôi! Các ông nghe rõ chưa?”.
Những người canh mộ biến sắc, nhưng vì uy nghiêm của Đại tôn trưởng, chỉ đành ôm quyền đồng thanh: “Vâng!”.
“Bày trà, chờ ở đây đi!”.
Đại tôn trưởng mỉm cười rồi phân phó.
…
Cộp cộp cộp…
Tiếng bước chân vang vọng trên bậc thềm trống trải.
Do cánh cửa đã khép lại, trong mộ thiên cung tối như hũ nút, Lâm Chính chỉ có thể dò dẫm đi xuống bậc thềm như một người mù.
Bỗng dưng.
Tách!
Một âm thanh kỳ diệu vang lên.
Sau đó không gian tối đen bỗng sáng lên.
Hóa ra Lâm Chính đã sờ trúng cơ quan nào đó, khiến đèn dầu trong mộ thiên cung đều sáng lên.
Tầm nhìn khôi phục.
Lâm Chính ngước mắt lên nhìn, mới phát hiện đằng sau bậc thềm là một hành lang rất dài.
Cuối hành lang là một bãi đất trống rất lớn, trên bãi đất trống bày mười mấy chiếc quan tài.
Chắc chắn đó là chỗ chôn các đời cung chủ.
Lâm Chính liếc mắt nhìn hành lang này, phát hiện hai bên vách tường có rất nhiều chữ viết bằng máu. Những dòng chữ này đều viết về chiến công vĩ đại của các đời cung chủ, ca tụng công đức của bọn họ.
Lâm Chính không dám lỗ mãng đặt chân xuống hành lang này, bởi vì hai bên hành lang chất đầy xương trắng, chỗ nào cũng có hài cốt.
Rõ ràng bọn họ đã gặp nguy hiểm khi đi qua hành lang, rồi bỏ mạng ở đây.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, rồi nhặt khúc xương đùi của một bộ xương dưới đất lên, ném về phía hành lang.
Cạch!
Xương đùi rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan, nhưng… hành lang không có bất cứ động tĩnh gì.
“Lẽ nào người đi qua mới khởi động cơ quan?”.
Lâm Chính đanh mắt lại, cúi đầu trầm tư.
Cuối cùng, anh quyết định bước tới thử xem sao.
Nếu không cứ đứng ở đây cũng chỉ lãng phí thời gian.
Đúng lúc Lâm Chính vừa đặt một chân giẫm xuống hành lang.
Cạch! Cạch! Cạch!
Vách tường dày nặng ở hai bên hành lang bỗng phát ra rất nhiều tiếng trầm đục.
Dường như có cơ quan gì đó bị khởi động.
Âm thanh kéo dài đúng 30 giây mới dừng lại.
Sau đó nơi này lại trở nên yên tĩnh.
Vẫn không xảy ra bất cứ chuyện gì…
Quỷ dị đến mức khiến người ta sởn da gà.
Lâm Chính nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm hai bên, hoàn toàn không nhìn ra manh mối gì.
Suy nghĩ một lúc, anh quyết định đi tiếp bước thứ hai.
Nhưng đúng lúc bước chân thứ hai đặt xuống.
Rắc!
Dường như vách tường bên trái có thứ gì đó chuyển động, Lâm Chính ngoảnh sang nhìn, cảm thấy da đầu tê dại.
Anh phát hiện vách tường bên trái xuất hiện hàng nghìn hàng vạn lỗ châm nhỏ xíu, sau đó gần vạn chiếc phi châm tẩm kịch độc bay ra, đâm về phía Lâm Chính như một tấm lưới lớn.
Lâm Chính vội vàng phát động cơ thể võ thần, đồng thời lùi lại.
Bịch!
Cơ thể anh nặng nề ngã xuống bậc thềm ở phía sau.
Nhưng khi hoàn hồn, Lâm Chính mới phát hiện nửa người bên phải mình đã cắm đầy châm bạc.
“Cái gì?”.
Lâm Chính ngây ra.
Anh đã phát động cơ thể võ thần rồi cơ mà! Tại sao những chiếc châm bạc này… vẫn có thể đâm vào người anh?
Lâm Chính vội vàng giơ tay, định nhổ châm bạc ra, nhưng ngón tay anh vừa chạm vào châm bạc liền khựng lại.
“Không được! Nếu nhổ châm linh tinh thì mình chắc chắn sẽ chết!”.
Anh lẩm bẩm một câu, vội vàng nhìn về phía những chiếc châm bạc này, muốn làm rõ xem chúng được tẩm thuốc độc gì.
Nhưng một lát sau, đồng tử Lâm Chính bỗng co lại.
“Đây là… Cửu Cung Đồ Ấn?”.
Lúc này, châm bạc cắm trên nửa người anh xếp theo hình dạng của Cửu Cung Đồ Ấn.
Nhưng vì Lâm Chính tránh kịp thời, có một phần châm bạc không đâm trúng, nên bức Cửu Cung Đồ Ấn này không được hoàn chỉnh.
“Nếu trúng châm đúng theo quy luật của Cửu Cung Đồ Ấn… Ặc… E là người trúng châm sẽ chết ngay tại chỗ, thần tiên cũng không thể cứu được!”.
Lâm Chính sởn cả gai ốc, cũng may anh tránh kịp.
Nhưng đúng lúc anh đang suy nghĩ.
Phụt!
Lâm Chính há miệng phun ra một ngụm máu tươi rất lớn, sau đó bắt đầu ho dữ dội.
“Quả nhiên là đã trúng độc!”.
Lâm Chính lau máu tươi ở khóe miệng, khàn giọng nói: “Tuy chưa trúng Cửu Cung Đồ Ấn Châm hoàn chỉnh, nhưng chất độc trên mỗi cây châm bạc này cũng đủ để khiến mình chết rồi… Tình hình không lạc quan chút nào”.
Anh nhíu mày suy nghĩ đối sách.
Rời khỏi đây? Ra ngoài xin sự trợ giúp?
E là không thể.
Nếu Đại tôn trưởng biết anh trúng kịch độc quay lại, thì chắc chắn sẽ thấy chết không cứu, chờ anh phát độc mà chết.
Dù sao ông ta cũng bắt anh vào đây để mượn mộ thiên cung này giết anh mà.
Lúc này vẫn phải dựa vào bản thân thôi.
Lâm Chính hít vào một hơi, đầu óc có chút tỉnh táo.
Anh rút châm bạc mang theo bên người ra, bày xuống đất, sau đó lại quan sát những chiếc châm độc cắm trên người mình, rồi thuận theo những chiếc châm độc kia, tiếp tục cắm châm vào.
Trong chớp mắt, cả người Lâm Chính lại có thêm mấy nghìn chiếc châm bạc, chi chít như một con nhím, nhìn rất đáng sợ…
Lâm Chính vốn không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này, nhưng Đại tôn trưởng đã để ý đến cơ thể võ thần của anh, chắc là cũng sẽ không bỏ qua Lạc Linh Huyết. Nếu Lâm Chính cứ thể rời khỏi thiên cung Trường Sinh, Đại tôn trưởng phái người đuổi theo đến tận Giang Thành, thì chắc chắn Lâm Chính không được yên thân, mà Giang Thành cũng gặp họa.
Nếu đã vậy thì vẫn nên giải quyết chuyện này cho xong.
Mất khoảng 10 phút, cuối cùng Lâm Chính cũng đến Vô Dục Cung.
Lúc này, Vô Dục Cung đang rất ồn ào.
Còn chưa vào đến nơi đã nghe thấy những tiếng cãi vã vang lên.
"Đại tôn trưởng! Ông thật là quá đáng! Tôi đã làm theo lời ông nói, đuổi người của Giang Hương Thư Các đi rồi, tại sao ông vẫn muốn chèn ép người khác?".
"Nhị tôn trưởng! Chuyện của Giang Hương Thư Các vốn do một mình ông gây ra, chẳng phải ông nói ai làm thì người đó chịu sao? Tôi bảo ông giải quyết là làm theo ý muốn của ông còn gì!".
"Đúng là tôi nói ai làm thì người đó chịu, nhưng chuyện của Giang Hương Thư Các không phải chuyện của một mình tôi! Trước đó tôi phụng lệnh của tông môn đi cướp thuốc, là các ông yêu cầu tôi ra sát chiêu với người cướp thuốc! Thế nên tôi mới ngộ sát con trai của người kia ở Giang Hương Thư Các! Tôi vì thiên cung mới làm vậy, còn các ông để tránh xảy ra mâu thuẫn với Giang Hương Thư Các, đã đẩy tôi ra để đối phó! Đại tôn trưởng, nghe nói đây đều là chủ ý của ông, có đúng vậy không?".
"Đây không phải là chủ ý, mà là ý kiến của tôi, đồng ý hay không là do bên trên quyết định, tôi cũng hết cách! Nhị tôn trưởng, ông đến để hỏi tội tôi sao?".
"Người của Giang Hương Thư Các đã đi, tôi hỏi tội ông làm gì? Lần này có thể đuổi được người của Giang Hương Thư Các đi và giữ được tính mạng cho tôi đều là công lao của Lâm Chính! Hôm nay ông ép Lâm Chính chính là ép tôi! Tôi quyết không đồng ý!".
"Nhị tôn trưởng, ông có ý gì hả? Ông đang đối đầu với tôi sao?".
"Đại tôn trưởng, đây là nguyên tắc của tôi! Ông biết tính tôi mà!".
"Được! Được! Được lắm! Xem ra thiên cung Trường Sinh không chứa được Thượng Thanh Cung các ông nữa rồi! Người đâu! Mời hết bọn họ đến thiên lao! Chờ tôi đi gặp cung chủ, đích thân thẩm vấn Nhị tôn trưởng!".
"Rõ!".
"Đại tôn trưởng, ông không có quyền giam tôi!".
"Cung chủ bế quan, mọi việc lớn nhỏ của thiên cung đều do tôi toàn quyền phụ trách, sao tôi lại không có quyền?".
"Ông..."
Tiếng cãi nhau như sấm rền vang từ bên trong ra.
Lâm Chính nhíu mày, không ngờ tình hình lại nghiêm trọng như vậy.
Anh lập tức đi nhanh chân hơn.
Mới thấy các đệ tử của Thượng Thanh Cung đã bị các đệ tử của 5 cung 10 điện bao vây.
Nhị tôn trưởng đứng dưới bậc thềm của Vô Dục Cung, ngẩng đầu lên nhìn đám người ở bên trên, tức giận chỉ trích.
Trước Vô Dục Cung, Đại tôn trưởng, Tam tôn trưởng, cùng với mấy điện chủ đều có mặt. Bọn họ đứng từ trên cao nhìn xuống Nhị tôn trưởng, thái độ ngạo mạn không chút che giấu.
Lâm Chính thấy thế liền nhanh chân bước tới.
"Lâm Chính đến rồi!".
Đúng lúc này, không biết là ai cao giọng kêu lên.
Hiện trường đang ồn ào bỗng im lặng hẳn đi.
Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt về phía Lâm Chính.
"Hử?".
Mấy bóng dáng trước Vô Dục Cung cũng quay sang nhìn anh.
Nhưng Lâm Chính không chút sợ hãi, sải bước tiến về phía trước, ánh mắt khóa chặt lấy Tam tôn trưởng và Đại tôn trưởng.
"Nhóc con, cậu đến đây làm gì? Chẳng phải tôi đã bảo cậu ở lại Thượng Thanh Cung nghỉ ngơi sao?", Nhị tôn trưởng nhíu mày, cuống quýt nói.
"Nhị tôn trưởng, chuyện này không thể trốn tránh được! Nếu đệ tử không ra mặt ứng phó, thì còn lâu đám Đại tôn trưởng mới bỏ qua cho đệ tử", Lâm Chính lắc đầu đáp.
Nhị tôn trưởng ngập ngừng một lát, lắc đầu không nói gì.
Chuyện này quả thực không thể trốn tránh được.
Với tính tình của Đại tôn trưởng, nếu không đạt được mục đích thì ông ta tuyệt đối sẽ không cam lòng bỏ qua.
"Lâm Chính, cuối cùng cậu cũng đến rồi!", Tam tôn trưởng lên tiếng đầu tiên.
"Không biết các vị tôn trưởng tìm Lâm Chính có chuyện gì?", Lâm Chính bình thản nói.
"Ồ, cũng không phải chuyện gì quan trọng, chúng tôi chỉ muốn hỏi xem cơ thể võ thần của cậu được luyện như thế nào. Hi vọng cậu có thể công bố phương pháp luyện thành cơ thể võ thần ra ngoài, để tạo phúc cho tông môn. Lâm Chính, thân là đệ tử của thiên cung, chắc cậu không phản đối chứ?", Tam tôn trưởng mỉm cười nói.
"Phương pháp thì khá hà khắc, đệ tử nói ra thì có ích gì chứ? Không ai có thể làm được đâu!", Lâm Chính bình thản đáp.
"Cậu cứ nói ra đi!", Tam tôn trưởng nói.
"Được, muốn rèn đúc được cơ thể võ thần, điều đầu tiên là phải khai mạch tôi thể, phải dùng 10 cây Sâm Hoàng khai mạch, rồi dùng 10 cây Sâm Vương tôi thể, xong mới có thể tiến hành bước thứ hai", Lâm Chính nói thẳng.
Sâm Hoàng? Sâm Vương? Lại còn 10 cây?
Mọi người líu lưỡi.
Bảo bối như thế này, có được một cây đã là may mắn lắm rồi, lại còn 10 cây? Trên đời này làm gì có?
"Vớ vẩn! Nói hươu nói vượn! Tôi chưa bao giờ nghe nói khai mạch tôi thể phải dựa vào Sâm Hoàng Sâm Vương cả! Không ai có thể chịu đựng được năng lượng của hai loại thần dược này! Lâm Chính, cậu đừng có lừa chúng tôi!", Trịnh Thông Viễn đứng ra quát lớn.
"Các ông không tin thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác", Lâm Chính nhún vai.
"Cậu...", Trịnh Thông Viễn tức điên lên.
Nhưng Đại tôn trưởng ở bên cạnh lại ra hiệu cho ông ta im lặng.
Trịnh Thông Viễn nhìn Đại tôn trưởng một cái rồi lùi lại.
Đại tôn trưởng quát: "Lâm Chính! Nếu đã như vậy thì cậu lấy đâu ra 10 cây Sâm Hoàng và 10 cây Sâm Vương?".
"May mắn thì gặp được thôi".
"Vậy là 10 giọt Lạc Linh Huyết này... cũng là may mắn sao?".
"Phải", Lâm Chính gật đầu, nhưng ánh mắt lóe lên tia cảnh giác.
Đại tôn trưởng cười lớn, bình tĩnh nói: "Vậy thì xem ra cậu đúng là con cưng của trời rồi! Nhưng để kiểm chứng những lời cậu nói là thật hay giả, tôi hi vọng cậu có thể làm một việc!".
"Việc gì?".
"Tôi muốn cậu rạch cổ tay, lôi gân mạch của cậu ra cho chúng tôi xem có đúng là cậu đã khai mạch tôi thể hay không. Nếu đúng thì chúng tôi tin cậu, cũng không làm khó cậu, được chứ?", Đại tôn trưởng cười nói.
Mọi người nghe xong đều biến sắc.
Cắt tay rút mạch?
Chương 1952: Cậu bị điên rồi sao?
Những người có mặt đều vô cùng kinh ngạc.
Nếu không phải tận tai nghe thấy, thì không ai dám tin Đại tôn trưởng lại nói ra những lời như vậy.
Đây đâu phải là muốn Lâm Chính tự chứng minh!
Đây rõ ràng là làm khó Lâm Chính!
Cắt tay rút mạch?
Làm vậy chẳng phải sẽ bị phế sao?
"Đại tôn trưởng, ông có ý gì hả?", sao Nhị tôn trưởng có thể đồng ý cho được, liền bước tới tức giận quát.
"Sao nào? Nhị tôn trưởng, chuyện này thì khó khăn lắm sao? Đây là thiên cung Trường Sinh! Đừng nói là cắt tay rút mạch, cho dù moi tim móc phổi thì chúng ta cũng có thể cứu được cậu ta! Cắt tay rút mạch thì có gì phải kỳ quái chứ? Lẽ nào ông nghi ngờ y thuật của bổn tôn trưởng? Hay là nghĩ tôi có ý đồ khác?", Đại tôn trưởng mặt không cảm xúc nhìn Nhị tôn trưởng, nói.
Sắc mặt Nhị tôn trưởng âm trầm, trừng trừng nhìn Đại tôn trưởng, không nói câu nào.
"Lâm Chính, mau lên đi! Đừng để Đại tôn trưởng chờ lâu!", Tam tôn trưởng cao giọng nói.
"Đúng rồi, cậu mau làm đi!".
"Mau cắt tay rút mạch chứng minh những lời cậu vừa nói là thật đi! Nếu không chính là cậu đùa giỡn Đại tôn trưởng, đùa giỡn chúng tôi!".
"Mau lên Lâm Chính!".
Mọi người cũng nhao nhao kêu lên, ép buộc Lâm Chính.
Nhị tôn trưởng định lên tiếng nói giúp Lâm Chính, nhưng lúc này đầu óc ông ta không thể nghĩ được gì.
Bầu không khí vô cùng ngột ngạt, tất cả mọi người đều nhìn Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính vẫn vô cùng bình tĩnh, dường như không chút quan tâm đến sự ép buộc của mọi người.
Chỉ thấy anh bình thản gật đầu: "Tôn trưởng bảo đệ tử cắt tay rút mạch để chứng minh những lời đệ tử nói là thật hay giả? Không vấn đề gì! Bây giờ đệ tử có thể chứng minh luôn!".
"Cậu điên à Lâm Chính?".
Nhị tôn trưởng bước tới, giữ cánh tay Lâm Chính lại, tức giận mắng: "Cậu có biết đây là quỷ kế của bọn họ không? Bọn họ lo lắng không làm gì được cơ thể võ thần của cậu, nên mới bảo cậu cắt tay rút mạch để tự phế! Chờ cậu đứt mạch sẽ ra tay xử lý cậu! Nếu cậu không nghe theo thì vẫn còn quyền chủ động, nếu cậu thực sự làm theo lời bọn họ, cắt tay rút mạch, thì chẳng khác nào tự đặt mình lên thớt, để mặc họ giết thịt!".
"Nhị tôn trưởng, sao đệ tử lại không biết ý đồ của bọn họ chứ? Nhưng nếu đệ tử không làm theo, thì bọn họ lại càng có lý do để xử lý đệ tử, thậm chí cả tôn trưởng và Thượng Thanh Cung cũng bị trách phạt! Tình hình như vậy còn tệ hơn nhiều!".
"Còn hơn là cậu tự sát như vậy! Nhóc con, núi xanh vẫn còn thì lo gì thiếu củi đốt? Cậu phải nhịn!", Nhị tôn trưởng cuống quýt khuyên nhủ.
Nhưng... Lâm Chính vẫn lắc đầu: "Nhị tôn trưởng, đệ tử tự có tính toán!".
"Cậu... ngu xuẩn!", Nhị tôn trưởng vô cùng tức giận.
Lâm Chính đi tới, lớn tiếng nói với Đại tôn trưởng: "Đại tôn trưởng, nếu đệ tử làm theo lời tôn trưởng nói, chứng minh được những lời đệ tử nói là thật, thì Nhị tôn trưởng và các đệ tử của Thượng Thanh Cung sẽ được bình an vô sự chứ?".
"Đương nhiên, tôi cũng không định làm khó bọn họ! Dù sao Nhị tôn trưởng cũng là trụ cột của thiên cung chúng ta!".
"Được!".
Lâm Chính gật đầu, bất ngờ rút thanh đao giắt ở thắt lưng một đệ tử của đội chấp pháp ở bên cạnh, cắt cổ tay mình không chút do dự.
Xoẹt!
Lưỡi đao nhẹ nhàng cứa rách cổ tay anh.
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, rút một sợi gân mạch ra.
Nỗi đau đớn dữ dội khiến khuôn mặt đẹp trai như thiên sứ của anh trắng bệch, mồ hôi lạnh ròng ròng.
Anh không rên tiếng nào, mà cố gắng nhịn đau, giơ cao sợi gân mạch kia lên.
Mọi người ồ lên.
Đám người Đại tôn trưởng, Tam tôn trưởng, Trịnh Thông Viễn đều mở to hai mắt.
Nhị tôn trưởng kinh ngạc tột độ.
"Trên đời này... thực sự có người mạnh tay như vậy sao?", Tam tôn trưởng ngây người ra nhìn, thì thào tự nhủ.
"Cậu ta là một thằng điên! Cậu ta chính là một thằng điên!", Trịnh Thông Viễn cũng không khỏi run rẩy.
Đại tôn trưởng không nói lời nào, ánh mắt nhìn vào sợi gân mạch kia, dường như đang suy tư gì đó.
"Đại tôn trưởng, bây giờ tôn trưởng còn gì để nói nữa không? Tôn trưởng hãy nhìn xem sợi gân mạch này đã khai chưa?", Lâm Chính cao giọng nói, giọng nói còn hơi run rẩy vì đau đớn.
"Tốt lắm! Lâm Chính, cậu làm rất tốt! Khai mạch tôi thể! Đúng là như vậy, cậu không nói dối!", Đại tôn trưởng gật đầu liên tục.
"Nếu đã vậy thì phiền Đại tôn trưởng thả người của Thượng Thanh Cung ra, đừng làm khó Nhị tôn trưởng nữa".
"Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm khó bọn họ đâu, tất cả tản ra!", Đại tôn trưởng vung tay lên.
Người của 5 cung 10 điện đang bao vây các đệ tử của Thượng Thanh Cung đều lần lượt lùi lại, chừa ra một con đường rời khỏi Vô Dục Cung.
"Nhị tôn trưởng, đưa bọn họ đi đi", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Nhị tôn trưởng nhìn Lâm Chính, không trả lời anh, mà nói với Đại tôn trưởng: "Đại tôn trưởng, nếu Lâm Chính đã chứng minh được những lời mình nói là thật, thì phiền ông ghi lại cách tu luyện cơ thể võ thần, sau đó thả chúng tôi đi!".
"Các ông?".
"Lâm Chính cũng là người của Thượng Thanh Cung chúng tôi, sao cậu ấy lại không được đi chứ?".
"Cách tu luyện cơ thể võ thần vẫn còn rất nhiều chỗ khó hiểu, cần Lâm Chính giải đáp cho chúng tôi, sao cậu ta có thể đi được chứ?".
"Giải đáp? Đại tôn trưởng, ý ông là sao?".
"Bổn tôn trưởng định bảo Lâm Chính ở lại Vô Dục Cung ba ngày! Sau ba ngày, cậu ta sẽ được đi!".
"Không được!".
Nhị tôn trưởng phản đối kịch liệt.
Ở lại ba ngày?
Sợ rằng Lâm Chính vào ở không đến một ngày, đã bị đám người Đại tôn trưởng đày đọa đến chết rồi!
Phải biết rằng, thứ bọn họ nhìn trúng không chỉ là phương pháp tu luyện cơ thể võ thần, mà còn cả Lạc Linh Huyết trong tay Lâm Chính.
Ngặt nỗi trước đó Tam tôn trưởng đã hứa trước mặt vô số đệ tử là sẽ ban lại Lạc Linh Huyết cho Lâm Chính, nên dù bọn họ muốn cưỡng chế thu hồi cũng không được.
Nếu đã không thể cưỡng chế thu hồi Lạc Linh Huyết, thì cách tốt nhất chính là khiến Lâm Chính chết ngoài ý muốn. Như vậy chẳng phải Lạc Linh Huyết sẽ danh chính ngôn thuận trở lại tay bọn họ sao?
“Nhị tôn trưởng, được hay không không phải do ông quyết định! Chuyện này không liên quan đến ông, quyền quyết định nằm trong tay Lâm Chính!”, Tam tôn trưởng bình thản nói.
Nhị tôn trưởng biến sắc, không đáp lại ông ta.
“Lâm Chính, cậu thấy sao?”, Đại tôn trưởng lớn tiếng hỏi.
“Đệ tử đồng ý!”, Lâm Chính gật đầu đồng ý không chút do dự.
“Cái gì?”.
Nhị tôn trưởng quay phắt lại, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được.
Rất nhiều đệ tử của Thượng Thanh Cung cũng ngớ người ra.
E rằng đồ ngốc cũng có thể nhìn ra được Đại tôn trưởng có ý đồ khác, ở lại chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm, tại sao Lâm Chính còn đồng ý?
Đầu óc anh có vấn đề à?
Lâm Chính cười nhạt đáp: “Giải đáp nghi hoặc cho các vị tôn trưởng là vinh hạnh của Lâm Chính! Huống hồ nếu thiên cung Trường Sinh nắm được cơ thể võ thần thì cũng là chuyện vui. Thân là đệ tử thiên cung, đệ tử cũng cảm thấy vô cùng vinh hạnh!”.
“Tốt! Tốt! Ha ha ha, Lâm Chính, cậu quả nhiên rất thức thời!”.
Mọi người lập tức cười lớn.
Đại tôn trưởng cũng gật đầu, vuốt râu mỉm cười.
“Ngu ngốc! Cậu tưởng bọn họ muốn phương pháp tu luyện cơ thể võ thần sao? Cái bọn họ muốn là Lạc Linh Huyết của cậu! Cậu ở lại thì chỉ có đường chết thôi! Mau trở về với tôi!”, Nhị tôn trưởng cuống lên, lúc này cũng không quan tâm được nhiều nữa, định kéo tay Lâm Chính rời đi.
“Nhị tôn trưởng, ông làm gì vậy?”.
“Lâm Chính đã quyết định ở lại Vô Dục Cung! Ông đừng ép buộc làm khó người ta chứ!”.
Đám Tam tôn trưởng lập tức ngăn cản Nhị tôn trưởng lại.
“Các ông…”, Nhị tôn trưởng tức xì khói, nhưng không biết làm thế nào.
“Nhị tôn trưởng yên tâm đi, sẽ không sao đâu”, Lâm Chính mỉm cười đáp: “Có lẽ ngày mai là đệ tử có thể rời khỏi Vô Dục Cung rồi!”.
Nhị tôn trưởng ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, đầu óc ong lên.
“Thằng nhóc này… rốt cuộc cậu nghĩ cái gì thế hả?”.
“Suy nghĩ của đệ tử rất đơn giản, trốn tránh không giải quyết được vấn đề! Nếu phiền phức cứ kéo đến mãi không dứt thì phải cắt đứt ngọn nguồn, bóp chết nó từ trong trứng nước!”, Lâm Chính ghé lại gần, nhỏ giọng nói với Nhị tôn trưởng.
“Bóp chết từ trong trứng nước? Lẽ nào cậu muốn…”
Dường như Nhị tôn trưởng nghĩ ra gì đó, đôi mắt ông ta trợn tròn, kinh hãi nhìn Lâm Chính.
“Cậu… bị điên rồi sao?”.
Chương 1953: Mộ thiên cung
Nhị tôn trưởng dẫn các đệ tử của Thượng Thanh Cung rời đi.
Lúc đi, ánh mắt ông ta có chút đờ đẫn, cả người thẫn thờ.
Sau khi người của Thượng Thanh Cung bỏ đi, Vô Dục Cung lại khôi phục sự yên bình.
Các điện chủ tôn trưởng cũng rút người của mình đi.
“Lâm Chính, vào đây đi”.
Đại tôn trưởng nhìn Lâm Chính, ánh mắt lóe lên tia sáng, xoay người đi vào Vô Dục Cung.
Lâm Chính vội đi theo sau.
“Tam tôn trưởng, đưa cậu ta đi trị thương trước đi, sau đó triệu tập các đệ tử tinh nhuệ, để Lâm Chính truyền thụ phương pháp tu luyện cơ thể võ thần cho bọn họ, ở ngay đây!”, Đại tôn trưởng bình thản nói.
“Vâng!”.
Tam tôn trưởng ôm quyền rồi chạy đi sắp xếp.
“Lâm Chính, cậu hãy truyền thụ hết phương pháp tu luyện cơ thể võ thần cho các sư huynh sư tỷ của cậu, bổn tôn trưởng sẽ ban cho cậu 12 loại thần dược, và ba cuốn bí tịch bất truyền làm phần thưởng”, Đại tôn trưởng nói.
Ông ta vừa dứt lời, mấy người Trịnh Thông Viễn liền quay phắt lại, mở to mắt nhìn Đại tôn trưởng.
12 loại thần dược?
Đại tôn trưởng định làm gì vậy? Muốn khuynh gia bại sản sao?
“Chỉ cần truyền thụ phương pháp tu luyện là được sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Phải”, Đại tôn trưởng gật đầu.
“Cảm ơn Đại tôn trưởng”, Lâm Chính lập tức ôm quyền làm lễ, sau đó dường như nhớ ra gì đó, anh lại lên tiếng hỏi: “Xin hỏi Đại tôn trưởng, ba cuốn bí tịch bất truyền mà tôn trưởng nói là ban thưởng có bao gồm tuyệt kĩ thành danh của tôn trưởng là “Hoàng Tuyền Bất Hệ Châm” không?”.
“Không chỉ có “Hoàng Tuyền Bất Hệ Châm”, mà còn có “Lãng Tâm Đoạn Mạch Quyết” và “Thần Diệu Điểm Huyệt Pháp” do cung chủ ban cho tôi nữa, tôi sẽ đưa hết cho cậu”, Đại tôn trưởng đáp.
Mọi người xung quanh nghe thấy thế đều ngừng thở.
“Đại tôn trưởng, ông… làm cái gì vậy?”.
“Đây đều là bảo bối của ông đấy!”.
“Ông đưa hết cho Lâm Chính sao?”.
“Nhiều quá! Nhiều quá! Ông thưởng nhiều quá rồi!”.
Trịnh Thông Viễn vội bước tới kêu lên.
“Có vấn đề gì sao? Lâm Chính có thiên phú dị bẩm, thực lực trác tuyệt, là yêu nghiệt tuyệt thế vạn năm mới có của thiên cung Trường Sinh chúng ta! Tôi định truyền thụ tất cả y bát của mình cho cậu ta, để cậu ta trở thành trụ cột của thiên cung, cống hiến cho thiên cung, có gì không tốt sao?”, Đại tôn trưởng bình tĩnh nói.
“Việc này…”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều á khẩu.
“Được rồi Lâm Chính, cậu chuẩn bị một chút đi! Lát nữa còn có nhiệm vụ cho cậu đấy!”.
Đại tôn trưởng bình thản nói, sau đó xoay người đi vào nội điện.
Lâm Chính khẽ gật đầu, chẳng nói chẳng rằng.
Đám người Trịnh Thông Viễn thấy thế, vội vàng vào theo.
“Đại tôn trưởng, ông đang làm gì vậy? Tại sao lại đưa cho Lâm Chính nhiều bảo bối như vậy? Lẽ nào ông định bồi dưỡng cậu ta thật sao?”.
“Thằng oắt này dã tâm không nhỏ, cẩn thận nuôi hổ thành họa!”.
Trịnh Thông Viễn hết lời khuyên nhủ.
“Sao tôi có thể không biết dã tâm của cậu ta chứ? Tôi cho cậu ta lợi ích cũng là có nguyên nhân cả”.
“Nguyên nhân?”.
“Các ông sẽ nhanh chóng biết thôi”.
Đại tôn trưởng mỉm cười.
Mấy người ù ù cạc cạc, đưa mắt nhìn nhau.
Đêm khuya, Lâm Chính giảng xong bài cho những đệ tử do Tam tôn trưởng đưa tới, rồi trở về.
Anh muốn xem Đại tôn trưởng này muốn giở trò gì, có thực sự định truyền thụ hết các tuyệt học của ông ta cho anh hay không.
Bước vào nội điện, anh mới phát hiện đám người Đại tôn trưởng, Tam tôn trưởng, Trịnh Thông Viễn vẫn đang ở đây.
Bọn họ ngồi ở hai bên, Đại tôn trưởng ngồi ở trên cùng, dường như đang bàn bạc chuyện gì đó.
Thấy Lâm Chính bước vào, Đại tôn trưởng mỉm cười: “Lâm Chính, dạy xong rồi sao?”.
“Xong rồi ạ”.
“Tốt! Tốt! Tốt lắm! Nào, những thứ này cho cậu đấy!”.
Đại tôn trưởng vung tay lên, lập tức có đệ tử bê mâm được phủ vải đỏ đi vào.
Mở tấm vải đỏ ra, trên mâm đặt rất nhiều thần dược đỉnh cao, đều là những bảo bối mà Lâm Chính chỉ từng thấy trong sách chứ chưa từng thấy ngoài đời.
Đồng tử Lâm Chính hơi co lại.
Ngoài ra, trên mâm còn có ba cuốn sách cũ kĩ, những cuốn sách này không được làm từ giấy, mà bằng mảnh gỗ, ít nhất là từ thời kỳ Lưỡng Hán…
“Những thứ này… cho đệ tử thật sao?”, Lâm Chính vẫn có chút không dám tin.
“Đương nhiên, trước mặt bao nhiêu người như vậy mà bổn tôn trưởng có thể nuốt lời được sao?”, Đại tôn trưởng nói.
“Vậy thì cảm ơn Đại tôn trưởng rất nhiều”.
Lâm Chính bước mấy bước tới, đỡ lấy chiếc mâm.
Anh kiểm tra kĩ càng…
Đều là đồ thật!
Lâm Chính có chút kích động!
Nhưng anh không phải là đồ ngốc, Đại tôn trưởng nỡ tặng anh nhiều bảo bối như vậy, chắc chắn là có mục đích.
“Đại tôn trưởng, mọi chuyện đã xong, trời cũng không còn sớm nữa, đệ tử cũng nên về rồi!”.
Lâm Chính lập tức ôm quyền, định mang đồ rời đi.
“Lâm Chính, khoan đã!”, đúng lúc này, Đại tôn trưởng đứng lên, lớn tiếng gọi.
Quả nhiên!
Lâm Chính không hề bất ngờ, mà ngoảnh sang, bình tĩnh hỏi: “Đại tôn trưởng còn chuyện gì phân phó sao?”.
“À, là chuyện liên quan đến Hoạt Độc trên người cậu! Vừa nãy tôi đã bàn bạc với mấy tôn trưởng và điện chủ, quyết định giải Hoạt Độc cho cậu!”.
“Thật sao?”.
“Đương nhiên, nhưng Từ Bi Thất bị cướp, thần dược của cung ta đã bị cướp hết, thiên cung thực sự không có thuốc tốt để giải độc cho cậu, nên hiện giờ chỉ có một cách có thể giúp cậu giải được Hoạt Độc này!”.
“Cách gì?”.
“Để cậu vào mộ thiên cung, lấy các vật bồi táng của cung chủ đời thứ tư của thiên cung chúng ta, Vạn Độc Bất Diệt Đan! Có viên đan này, thì chắc chắn có thể giải được Hoạt Độc trên người cậu!”, Đại tôn trưởng nghiêm túc nói.
“Mộ thiên cung?”.
Hơi thở của Lâm Chính dường như muốn nghẹn lại.
Chương 1954: Không còn cách nào khác
“Có vấn đề gì không?”, Đại tôn trưởng nhìn Lâm Chính chằm chằm, hỏi.
“Đại tôn trưởng, mộ thiên cung là cấm địa, đừng nói là đệ tử, cho dù là tôn trưởng hay các điện chủ cũng không được tùy tiện vào đó đúng không?”, Lâm Chính đanh mắt hỏi lại.
“Haizz! Có chuyện gấp mà! Hoạt Độc trong người cậu đã không còn nhiều thời gian nữa. Vừa nãy tôi nghe Nhị tôn trưởng nói đã không kiểm tra được Hoạt Độc trong người cậu nữa, chắc chắn nó đã vào cốt tủy! Nếu còn kéo dài thì chắc chắn cậu sẽ mất mạng, thế nên bổn tôn trưởng quyết định cùng các vị tôn trưởng, điện chủ hợp lực mở mộ thiên cung, để cậu vào trong tìm thuốc! Cung chủ bế quan, hiện giờ mọi chuyện trong cung đều do bổn tôn trưởng quyết định! Chuyện này chờ cung chủ xuất quan, tôi sẽ đích thân giải thích với ông ấy! Cậu không cần lo lắng!”, Đại tôn trưởng nói.
“Cảm ơn ý tốt của Đại tôn trưởng, chỉ là mộ thiên cung này… đệ tử cũng từng nghe tới, nghe nói trong đó nguy hiểm rình rập, cơ quan trùng điệp, đệ tử chỉ có một mình, chẳng phải sẽ chết trong đó sao?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“Cậu sợ cái gì chứ? Cậu có cơ thể võ thần mà! Những cơ quan trong đó sao có thể đối phó với cậu được?”, Trịnh Thông Viễn lập tức kêu lên.
“Đúng vậy, cơ thể võ thần của cậu đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, gần như có thể nói là trên đời này không có bất cứ thứ gì có thể giết được cậu. Mấy cơ quan tép riu đó có thể làm gì được cậu chứ?”, Tam tôn trưởng cũng lên tiếng.
“Lâm Chính, cậu cứ vào đi, đừng sợ, lấy được Vạn Độc Bất Diệt Đan là cậu sẽ giải được Hoạt Độc trên người, hơn nữa… dùng Vạn Độc Bất Diệt Đan còn trở thành Vạn Độc Bất Diệt Thể! Bất cứ độc tố gì trên đời này cũng không thể xâm nhập vào người cậu, cậu lại có thêm rất nhiều lợi ích, tội gì mà không làm?”, Đại tôn trưởng vuốt râu nói, ánh mắt lóe lên một tia dị thường.
Lâm Chính nghe thấy thế thì nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Khoảng bảy tám giây sau, anh khẽ gật đầu.
“Nếu các vị tôn trưởng điện chủ đã nói như vậy thì được, đệ tử sẽ đi một chuyến, kẻo lại phụ ý tốt của mọi người!”.
“Vậy thì cậu hãy chuẩn bị đi, bây giờ chúng ta sẽ đi ngay!”, Đại tôn trưởng đứng lên nói.
“Đi luôn bây giờ? Sao vội thế?”.
“Hoạt Độc trên người cậu không thể kéo dài quá lâu! Chúng tôi cũng là muốn tốt cho cậu mà!”.
“Việc này… Thôi được rồi, chúng ta xuất phát đi!”.
“Được! Mọi người hãy theo tôi đến mộ thiên cung!”.
Đại tôn trưởng quát, rồi phất tay, bảo mọi người chuẩn bị.
Bọn họ ào ào tiến về phía mộ thiên cung.
Mộ thiên cung là nơi chôn cất cung chủ các đời của thiên cung Trường Sinh.
Bình thường mộ thiên cung này chỉ mở vào đại lễ thiên cung mỗi năm năm một lần, và chỉ có cung chủ được phép vào trong bái tế.
E rằng ngay cả Đại tôn trưởng cũng chưa từng vào mộ thiên cung.
Lâm Chính chắc chắn Đại tôn trưởng không hề có ý tốt.
Tuy anh chưa bao giờ vào đây, nhưng biết rất rõ mọi thứ về mộ thiên cung.
Lần này chắc chắn nguy hiểm trùng trùng, e rằng ngay cả có cơ thể võ thần cũng chưa chắc được an toàn…
Làm sao bây giờ?
Lâm Chính cúi đầu suy nghĩ đối sách.
Anh không còn cách nào khác!
Đại tôn trưởng định mượn dao giết người, chờ Lâm Chính chết trong mộ thiên cung, ông ta sẽ vào trong, lấy lại mọi thứ trên người Lâm Chính, bao gồm cả Lạc Linh Huyết.
Còn cơ thể võ thần, Lâm Chính đoán chắc là Đại tôn trưởng đã từ bỏ.
Không nói những lời Lâm Chính nói là thật hay giả, riêng cơ thể võ thần này vốn đã không có phương pháp gì, nếu không nó đã tràn lan từ lâu rồi.
Chắc chắn việc tu luyện thể chất này vô cùng hà khắc, có biết phương pháp cũng không luyện được.
Sở dĩ Đại tôn trưởng cứ túm chặt không buông cơ thể võ thần là muốn kiếm cớ ra tay với Lâm Chính thôi.
Một tiếng chuông du dương nhanh chóng vang khắp bầu trời đêm của thiên cung Trường Sinh.
Cả đám người đi tới lối vào mộ thiên cung.
“Mở cửa ra!”.
Đại tôn trưởng bước tới, quát người canh mộ.
“Đại tôn trưởng! Mộ thiên cung là cấm địa của thiên cung, không có mệnh lệnh của cung chủ thì không ai được phép vào! Xin thứ cho thuộc hạ không thể nghe lệnh!”.
Người đàn ông trung niên canh lối vào mộ bước tới, cung kính đáp.
“Cung chủ bế quan, tôi chính là cung chủ đại diện! Lời nói của tôi chính là mệnh lệnh của cung chủ! Mau mở cửa ra cho tôi, nếu không tôi sẽ trị tội của ông thật nặng!”, Đại tôn trưởng quát.
Ông ta vừa dứt lời, các tôn trưởng, điện chủ khác cũng bước tới.
Người canh mộ biến sắc, chần chừ một lát, cuối cùng vẫn không dám làm trái ý mọi người, chỉ đành nháy mắt với người ở phía sau.
“Mở cửa!”.
“Mở cửa!”.
Người ở phía sau kêu lên, lập tức mở cơ quan.
Ầm ầm…
Những âm thanh nặng nề và hùng hậu vang lên.
Chỉ thấy cánh cửa bằng đá to nặng rộng bảy tám mét trước mặt chậm rãi mở ra…
Lâm Chính nhìn vào bên trong cánh cửa, một con đường bằng bạch ngọc dài dẫn xuống dưới lòng đất, bên dưới tối thui, không nhìn thấy bất cứ cái gì.
“Lâm Chính, cậu vào đi! Bên trong đó không lớn, chắc chắn cậu sẽ nhanh chóng ra thôi, chúng tôi ở đây chờ tin tốt của cậu!”, Đại tôn trưởng mỉm cười nói.
Lâm Chính không nói một lời, nhìn cánh cửa mộ thiên cung, sau đó cất bước đi vào…
Chương 1955: Nguy hiểm bủa vây
Lâm Chính biến mất ở lối vào mộ thiên cung sâu hun hút và thần bí.
Các tôn trưởng và điện chủ đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Lần này thì cậu ta chết là cái chắc”, Tam tôn trưởng không khỏi bật cười.
“Thật không Tam tôn trưởng? Thằng oắt này có cơ thể võ thần, muốn giết được cậu ta chắc chắn không dễ dàng! Cơ quan bên trong có giết được cậu ta không?”, Trịnh Thông Viễn vẫn có chút không dám tin, dè dặt hỏi.
“Ha ha ha, cơ thể võ thần là cái thá gì chứ? Trịnh điện chủ, chắc ông không biết nguồn gốc của mộ thiên cung rồi!”, Tam tôn trưởng cười lớn.
“Đương nhiên là biết rồi, đó là mộ huyệt do cung chủ đời đầu tiên của thiên cung Trường Sinh chúng ta xây cho người mình yêu! Nghe nói tất cả các cơ quan bên trong đều do chính tay ông ấy thiết lập”, Trịnh Thông Viễn đáp.
“Đúng, vậy ông có biết thực lực của cung chủ đầu tiên mạnh đến mức nào không?”.
“Việc này… tôi quả thực không biết! Mạnh đến mức nào vậy?”, Trịnh Thông Viễn hỏi.
“Dưới thần tiên thì là thiên hạ đệ nhất!”, không chờ Tam tôn trưởng lên tiếng, Đại tôn trưởng đã bình thản thốt ra mấy chữ.
Ông ta vừa dứt lời, trái tim Trịnh Thông Viễn liền đập thình thịch.
“Các tư liệu về cung chủ đời đầu trong thiên cung cực kỳ ít, dường như chỉ có cung chủ mới được tiếp xúc, quả thực không ngờ người sáng lập nên thiên cung Trường Sinh chúng ta lại mạnh đến như vậy…”, Trịnh Thông Viễn cảm khái nói.
“Đâu chỉ là mạnh mẽ, cái thiên cung Trường Sinh chúng ta truy tìm là đạo trường sinh, bắt đầu từ y thuật, chuyên nghiên cứu về cực hạn của cơ thể người. Nghe nói người đó đã sống được 500 năm, không khác gì thần tiên. Chỉ tiếc đã xảy ra chuyện gì đó, khiến ông ấy không còn lưu luyến gì với thế gian này nữa… Haizz, bí mật trong đó khiến người ta khó mà hiểu được”, Đại tôn trưởng thở dài.
“Nói vậy là Lâm Chính chắc chắn sẽ bỏ mạng trong đó?”, Trịnh Thông Viễn lại hỏi.
“Hừ, sau khi người kia qua đời và được chôn ở mộ thiên cung, không biết có bao nhiêu cường giả hàng đầu nhòm ngó di vật của ông ấy. Có vô số người từng xông vào mộ thiên cung, trong đó có cả các cường giả có cơ thể võ thần, nhưng kết quả thì sao? Chẳng phải đều bỏ mạng trong đó, chôn cùng người kia sao? Thế nên chỉ có cơ thể võ thần thì không là cái thá gì hết!”.
“Hóa ra là vậy!”.
Hai mắt Trịnh Thông Viễn sáng lên, vỗ tay khen hay.
“Đại tôn trưởng, nếu đã giải quyết được Lâm Chính rồi thì lúc nào ông vào trong đó lấy Lạc Linh Huyết?”, Tam tôn trưởng hỏi.
“Chờ năm tiếng đi, sau năm tiếng tôi sẽ vào đó lấy. Cơ quan trong đó tôi thuộc như lòng bàn tay, lấy được Lạc Linh Huyết là chuyện đơn giản”.
“Phía cung chủ thì phải giải thích thế nào đây?”.
“Cung chủ?”.
Đại tôn trưởng nheo mắt, bỗng quay người lại, nói với những người canh mộ: “Nghe đây! Đệ tử vừa rồi tên Lâm Chính, tự ý xông vào mộ thiên cung, không liên quan gì đến chúng tôi! Các ông nghe rõ chưa?”.
Những người canh mộ biến sắc, nhưng vì uy nghiêm của Đại tôn trưởng, chỉ đành ôm quyền đồng thanh: “Vâng!”.
“Bày trà, chờ ở đây đi!”.
Đại tôn trưởng mỉm cười rồi phân phó.
…
Cộp cộp cộp…
Tiếng bước chân vang vọng trên bậc thềm trống trải.
Do cánh cửa đã khép lại, trong mộ thiên cung tối như hũ nút, Lâm Chính chỉ có thể dò dẫm đi xuống bậc thềm như một người mù.
Bỗng dưng.
Tách!
Một âm thanh kỳ diệu vang lên.
Sau đó không gian tối đen bỗng sáng lên.
Hóa ra Lâm Chính đã sờ trúng cơ quan nào đó, khiến đèn dầu trong mộ thiên cung đều sáng lên.
Tầm nhìn khôi phục.
Lâm Chính ngước mắt lên nhìn, mới phát hiện đằng sau bậc thềm là một hành lang rất dài.
Cuối hành lang là một bãi đất trống rất lớn, trên bãi đất trống bày mười mấy chiếc quan tài.
Chắc chắn đó là chỗ chôn các đời cung chủ.
Lâm Chính liếc mắt nhìn hành lang này, phát hiện hai bên vách tường có rất nhiều chữ viết bằng máu. Những dòng chữ này đều viết về chiến công vĩ đại của các đời cung chủ, ca tụng công đức của bọn họ.
Lâm Chính không dám lỗ mãng đặt chân xuống hành lang này, bởi vì hai bên hành lang chất đầy xương trắng, chỗ nào cũng có hài cốt.
Rõ ràng bọn họ đã gặp nguy hiểm khi đi qua hành lang, rồi bỏ mạng ở đây.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, rồi nhặt khúc xương đùi của một bộ xương dưới đất lên, ném về phía hành lang.
Cạch!
Xương đùi rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan, nhưng… hành lang không có bất cứ động tĩnh gì.
“Lẽ nào người đi qua mới khởi động cơ quan?”.
Lâm Chính đanh mắt lại, cúi đầu trầm tư.
Cuối cùng, anh quyết định bước tới thử xem sao.
Nếu không cứ đứng ở đây cũng chỉ lãng phí thời gian.
Đúng lúc Lâm Chính vừa đặt một chân giẫm xuống hành lang.
Cạch! Cạch! Cạch!
Vách tường dày nặng ở hai bên hành lang bỗng phát ra rất nhiều tiếng trầm đục.
Dường như có cơ quan gì đó bị khởi động.
Âm thanh kéo dài đúng 30 giây mới dừng lại.
Sau đó nơi này lại trở nên yên tĩnh.
Vẫn không xảy ra bất cứ chuyện gì…
Quỷ dị đến mức khiến người ta sởn da gà.
Lâm Chính nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm hai bên, hoàn toàn không nhìn ra manh mối gì.
Suy nghĩ một lúc, anh quyết định đi tiếp bước thứ hai.
Nhưng đúng lúc bước chân thứ hai đặt xuống.
Rắc!
Dường như vách tường bên trái có thứ gì đó chuyển động, Lâm Chính ngoảnh sang nhìn, cảm thấy da đầu tê dại.
Anh phát hiện vách tường bên trái xuất hiện hàng nghìn hàng vạn lỗ châm nhỏ xíu, sau đó gần vạn chiếc phi châm tẩm kịch độc bay ra, đâm về phía Lâm Chính như một tấm lưới lớn.
Lâm Chính vội vàng phát động cơ thể võ thần, đồng thời lùi lại.
Bịch!
Cơ thể anh nặng nề ngã xuống bậc thềm ở phía sau.
Nhưng khi hoàn hồn, Lâm Chính mới phát hiện nửa người bên phải mình đã cắm đầy châm bạc.
“Cái gì?”.
Lâm Chính ngây ra.
Anh đã phát động cơ thể võ thần rồi cơ mà! Tại sao những chiếc châm bạc này… vẫn có thể đâm vào người anh?
Lâm Chính vội vàng giơ tay, định nhổ châm bạc ra, nhưng ngón tay anh vừa chạm vào châm bạc liền khựng lại.
“Không được! Nếu nhổ châm linh tinh thì mình chắc chắn sẽ chết!”.
Anh lẩm bẩm một câu, vội vàng nhìn về phía những chiếc châm bạc này, muốn làm rõ xem chúng được tẩm thuốc độc gì.
Nhưng một lát sau, đồng tử Lâm Chính bỗng co lại.
“Đây là… Cửu Cung Đồ Ấn?”.
Lúc này, châm bạc cắm trên nửa người anh xếp theo hình dạng của Cửu Cung Đồ Ấn.
Nhưng vì Lâm Chính tránh kịp thời, có một phần châm bạc không đâm trúng, nên bức Cửu Cung Đồ Ấn này không được hoàn chỉnh.
“Nếu trúng châm đúng theo quy luật của Cửu Cung Đồ Ấn… Ặc… E là người trúng châm sẽ chết ngay tại chỗ, thần tiên cũng không thể cứu được!”.
Lâm Chính sởn cả gai ốc, cũng may anh tránh kịp.
Nhưng đúng lúc anh đang suy nghĩ.
Phụt!
Lâm Chính há miệng phun ra một ngụm máu tươi rất lớn, sau đó bắt đầu ho dữ dội.
“Quả nhiên là đã trúng độc!”.
Lâm Chính lau máu tươi ở khóe miệng, khàn giọng nói: “Tuy chưa trúng Cửu Cung Đồ Ấn Châm hoàn chỉnh, nhưng chất độc trên mỗi cây châm bạc này cũng đủ để khiến mình chết rồi… Tình hình không lạc quan chút nào”.
Anh nhíu mày suy nghĩ đối sách.
Rời khỏi đây? Ra ngoài xin sự trợ giúp?
E là không thể.
Nếu Đại tôn trưởng biết anh trúng kịch độc quay lại, thì chắc chắn sẽ thấy chết không cứu, chờ anh phát độc mà chết.
Dù sao ông ta cũng bắt anh vào đây để mượn mộ thiên cung này giết anh mà.
Lúc này vẫn phải dựa vào bản thân thôi.
Lâm Chính hít vào một hơi, đầu óc có chút tỉnh táo.
Anh rút châm bạc mang theo bên người ra, bày xuống đất, sau đó lại quan sát những chiếc châm độc cắm trên người mình, rồi thuận theo những chiếc châm độc kia, tiếp tục cắm châm vào.
Trong chớp mắt, cả người Lâm Chính lại có thêm mấy nghìn chiếc châm bạc, chi chít như một con nhím, nhìn rất đáng sợ…