-
Chương 1926-1930
Chương 1926: Tử Huyền Thiên đã thỏa hiệp?
Bờ hồ Chu Tước im phăng phắc.
Thời gian dường như ngừng trôi.
Tất cả mọi người đều giữ nguyên động tác, đứng im bất động.
Quên cả hít thở!
Tim cũng ngừng đập!
Giờ phút này, dường như mây cũng ngừng bay, gió cũng ngừng thổi...
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào một người.
Lâm Chính!
Anh vẫn yên lặng đứng trước mặt Chấn Hám Sơn như vậy.
Cả người anh không có một vết thương nào, ánh mắt bình thản nhìn đối phương, những mảnh vụn kiếm màu đen rơi lả tả từ tay anh xuống đất, phát ra âm thanh trong trẻo vui tai.
Âm thanh này đã kéo mọi người ra khỏi sự kinh ngạc...
Nhưng không ai lên tiếng.
Bởi vì lúc này, bọn họ đã không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả suy nghĩ trong lòng mình.
Chấn Hám Sơn cũng vậy.
Ông ta sửng sốt nhìn Lâm Chính, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Cuối cùng...
"Tôi đã thua!".
Chấn Hám Sơn thở hắt ra, nở nụ cười chua chát.
"Cứ thế nhận thua sao?".
"Không phá được cơ thể võ thần của cậu thì tôi không bao giờ có khả năng thắng được. Huống hồ, những gì cậu có không chỉ là cơ thể võ thần", Chấn Hám Sơn nhỏ giọng đáp.
"Tuy kiếm của ông đã bị hủy, nhưng ông đừng nghĩ quẩn, Chấn Hám Sơn, tôi vẫn chưa muốn giết ông", Lâm Chính bình thản nói.
"Cậu yên tâm, tuy nói kiếm hủy người vong, nhưng tôi vẫn chưa đến mức ngu ngốc như vậy! Thắng chính là thắng, thua chính là thua, hôm nay thua thì tiếp tục cố gắng tu luyện, rồi giành lại chiến thắng là được!".
"Suy nghĩ của ông thoáng đấy, nhưng bây giờ xử lý thế nào không phải do các ông quyết định. Tôi không giết ông không có nghĩa là chuyện này cứ thế bỏ qua".
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, bình thản nói: "Tôi đã nói rồi, tôi đến đây là để đòi lại công bằng cho đồ đệ của tôi, chứ không phải đại khai sát giới. Nhưng nếu người của Tử Huyền Thiên các ông ức hiếp người quá đáng, thì Lâm Chính tôi cũng không ngại trở mặt thành thù với các ông. Có lẽ tôi không san bằng được Tử Huyền Thiên, nhưng muốn khiến Tử Huyền Thiên máu chảy thành sông, sinh linh đồ thán, thì tôi vẫn làm được".
Chấn Hám Sơn nghe thấy thế liền biến sắc.
Anh nói rất lưu loát, còn mang theo giọng điệu uy hiếp.
"Cậu Lâm, cậu cứ bình tĩnh, để tôi bàn bạc chuyện này với Vi tổng chấp sự đã", Chấn Hám Sơn vội nói.
"Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, tôi chỉ cho các ông nửa tiếng! Nếu sau nửa tiếng các ông không cho tôi câu trả lời, thì tôi sẽ phế đám đệ tử đã bức hại đồ đệ tôi trước, sau đó đánh thẳng tới điện chưởng môn, tìm chưởng môn của các ông nói lý!", Lâm Chính hừ mũi nói.
"Đừng đừng đừng! Cậu Lâm, cậu cứ bình tĩnh, để tôi và các vị đại nhân bàn bạc đối sách".
Chấn Hám Sơn kêu lên, sau đó chạy về đằng kia.
Sau khi mở mang tầm mắt về thực lực khủng khiếp của Lâm Chính, Chấn Hám Sơn đã không dám coi thường anh nữa, thái độ cũng nghiêm túc hơn trước đó rất nhiều.
"Chấn đại nhân, ông nói những gì với cậu ta vậy?".
Thấy Chấn Hám Sơn chạy tới, Vi tổng chấp sự lạnh lùng hỏi.
"Xin lỗi Vi tổng chấp sự, tôi đã khiến ông thất vọng rồi, có lẽ tôi không phải là đối thủ của cậu ta...", Chấn Hám Sơn tỏ vẻ xấu hổ nói.
"Không ngờ người này lại có thủ đoạn như vậy, chúng ta đã coi thường cậu ta rồi", Vi tổng chấp sự trầm giọng đáp.
"Vi tổng chấp sự, chuyện đến nước này, tôi nghĩ chúng ta không nên dùng tới vũ lực nữa. Hãy nghe theo lời Tửu thúc bá, giải quyết bằng phương thức hòa bình đi", Chấn Hám Sơn vội nói.
"Giải quyết hòa bình? Người này xông vào Tử Huyền Thiên của chúng ta, đánh các đệ tử bị thương, sỉ nhục tông môn chúng ta, sao có thể giải quyết hòa bình được chứ? Nếu chuyện này đồn ra ngoài, chẳng phải sẽ làm trò cười cho thiên hạ sao? Đến lúc đó, thiên cung Trường Sinh sẽ đè đầu cưỡi cổ chúng ta!", Vi tổng chấp sự tức điên lên, mặt mũi đỏ gay nói.
"Vi tổng chấp sự! Chuyện này vốn là chúng ta đuối lý! Vệ Tân Kiếm bái Lâm Chính làm thầy là chuyện mà tất cả mọi người đều biết! Nhưng cậu ta lại chịu nhục ở tông môn chúng ta, còn suýt nữa mất mạng! Bây giờ Lâm Chính đến tận nơi, chúng ta đương nhiên không còn gì để nói! Đây là do chúng ta dạy dỗ không nghiêm, sao lại sợ người ta chê cười chứ?", Chấn Hám Sơn trầm giọng nói.
"Ông có ý gì hả?", Vi tổng chấp sự trừng mắt lên, nghiêm giọng hỏi.
“Tôi không có ý gì khác, nếu Vi tổng chấp sự không đồng ý giải quyết hòa bình thì đơn giản thôi, ông hãy ra tay so chiêu với Lâm Chính đi! Dù sao Hám Sơn cũng bó tay rồi!", Chấn Hám Sơn bất lực nói.
"Việc này..."
Vi tổng chấp sự lập tức á khẩu.
Bảo ông ta ra tay?
Đùa sao?
Ngay cả Chấn Hám Sơn cũng thua một cách thảm hại như vậy, ông ta ra tay sao có thể nắm chắc phần thắng được chứ?
Nếu thắng còn đỡ, nhỡ cũng thua te tua thì ông ta biết giấu mặt vào đâu?
Sắc mặt của Vi tổng chấp sự rất khó coi, đanh giọng nói: "Được! Chấn đại nhân, nếu ông đã nói như vậy, thì tôi cũng không phản đối nữa. Dù sao đến lúc chưởng môn trách tội, tôi sẽ nói đây là đề nghị của ông!".
"Tôi nghĩ chưởng môn sẽ hiểu cho tôi thôi, tiếc là ông ấy đang bế quan, nếu không tôi đã mời ông ấy ra mặt giải quyết chuyện này rồi".
"Ông nói trước xem giải quyết hòa bình như thế nào đi".
"Việc này còn phải xem Lâm Chính đá".
Chấn Hám Sơn xoay người đi về phía Lâm Chính, lúc đến gần liền ôm quyền làm lễ.
"Cậu Lâm, cậu muốn chúng tôi làm thế nào?".
Ông ta vừa dứt lời, tất cả các đệ tử của Tử Huyền Thiên đang có mặt đều sửng sốt, bỗng nhiên hiểu ra.
Tử Huyền Thiên... thỏa hiệp rồi sao?
Chương 1927: Thanh Long đại sư huynh
Thỏa hiệp như vậy sao? Có rất nhiều đệ tử không cam tâm. Không cần thiết mà. Ở đây có nhiều cao thủ như vậy, hơn nữa còn là Tử Huyền Thiên, hà tất phải nhún nhường trước một tên miệng con hôi mùi sữa chứ?
Rất nhiều người tỏ ra tức giận. Vì những người đệ tử này không hề biết tới sức mạnh đáng sợ của cơ thể thần võ.
Chỉ có Tửu thúc bá, La các chủ - những người đã từng trải qua sóng gió mới biết sức mạnh khủng khiếp của cơ thể này.
Đúng như những gì Lâm Chính nói. Anh không tiêu diệt nổi Tử Huyền Thiên nhưng nếu muốn sát giới thì có thể giết được vô số đệ tử của bọn họ. Khiến máu chảy thành sông là điều mà anh hoàn toàn có thể làm được.
Nếu giờ tấn công anh thì đến quá nửa những người ở đây sẽ không thể sống được. Vì một cơn tức giận mà hi sinh như vậy thì thật không đáng.
Đừng thấy Lâm Chính chỉ có một mình mà nhầm. Uy lực của anh là điều không thể xem nhẹ được. Cũng chính vì thế mà Chấn Hám Sơn quyết định thỏa hiệp.
“Xem ra Chấn đại nhân cũng rất có thành ý. Nếu đã vậy thì tôi cũng sẽ không làm khó Tử Huyền Thiên nữa. Thế này, tôi muốn các người chữa trị thương thế cho đệ tử của tôi. Những người sỉ nhục, làm hại anh ta đều phải thay phiên phục vụ anh ta cho tới khi khỏi hoàn toàn”, Lâm Chính nói.
“Không thành vấn đế. Chuyện này vốn là lỗi của bọn họ, để bọn họ chịu khổ một chút không sao cả”, Chấn Hám Sơn đồng ý.
“Cái gì? Chấn đại nhân! Lẽ nào Bích Như cũng phải phục dịch Vệ Tân Kiếm sao?”, Chu Bích Như cuống cả lên.
“Điều này…”, Chấn Hám Sơn tỏ ra do dự.
“Cô gái này phụ trách dọn dẹp nơi ở của Tân Kiếm như là quét dọn, cọ nhà vệ sinh, vân vân…nếu không nghe theo thì đừng nghĩ tới việc hòa giải”, Lâm Chính trầm giọng.
“Quá đáng”, Chu Bích Như tức giận gào lên định lao tới nhưng bị ghì lại.
“Sư tỷ, đừng kích động”.
“Sư tỷ không phải là đối thủ của anh ta đâu”.
Một đệ tử vội khuyên can. Chấn Hám Sơn lập tức lên tiếng: “Không thành vấn đề Lâm Chính. Tôi đồng ý với cậu”.
“Chấn đại nhân”, Chu Bích Như quay lại nhìn ông ta bằng vẻ không dám tin. Thế nhưng Chấn Hám Sơn mặc kệ cô ta. Ông ta biết giờ có giải thích thế nào với Chu Bích Như cũng không được, đành phải ổn định tình hình rồi tính tiếp.
“Chết tiệt”, Chu Bích Như hầu như muốn phát điên, Nguyên Lam Y vội vàng giữ cô ta.
“Sư tỷ đừng kích động! Lúc này có nói gì cũng vô ích thôi, Chấn đại nhân có địa vị cao hơn sư tỷ mà. Tạm thời mình nhẫn nhịn, rời khỏi đây đi tìm chưởng môn, để chưởng môn lấy lại công bằng cho chúng ta sẽ tốt hơn”.
“Nhưng chưởng môn đã bế quan rồi. Đợi đến khi ông ấy ra thì không biết là sẽ tới ngày tháng năm nào nữa. Tới khi đó có nói gì thì cũng đã muộn”, Chu Bích Như tức giận nói.
“Sư tỷ quên rồi sao, chị có thể tìm đại sư huynh đi mời chưởng môn xuất quan mà”, Nguyên Lam Y vội nói.
“Đại sư huynh? Ý em là...Thanh Long?”, Chu Bích Như bỗng nhớ ra.
“Đúng vậy, chuyện này Chấn đại nhân không xử lý được, Vi tổng chấp sự cũng thế, La các chủ càng không phải nói, cả Tử Huyền Thiên này chỉ còn Thanh Long đại sư huynh là có quyền lực. Chị có thể nói với anh ấy mà”, Nguyên Lam Y cười nói.
Chu Bích Như nghe thấy vậy bèn suy nghĩ và gật đầu: “Được, lát nữa chị sẽ đi gặp anh ấy. Tới khi đó không chỉ tên Lâm Chính này biết mặt mà đến ngay cả Chấn Hám Sơn cùng đừng hòng thoát khỏi liên đới”.
Chu Bích Như trở nên bình tĩnh hơn, Chấn Hám Sơn cũng mặc kệ cô ta.
“Cậu Lâm, như vậy được chưa?”, Chấn Hám Sơn hỏi.
“Đương nhiên là chưa. Tôi còn cần một thứ nữa để tiến hành chữa chị cho đồ đệ của tôi. Các người phải cung cấp thứ đó thì chuyện này mới dừng lại”.
“Thứ gì?”
“Cỏ Tam Thánh”.
“Cỏ Tam Thánh sao?”
Chấn Hám Sơn giật mình. Ông ta suy nghĩ rồi ý thức ra được điều gì đó: “Cỏ Tam Thánh không phải dùng để trị thương. Với y thuật của cậu mà muốn chữa cho Tân Kiếm thì cũng chẳng phải chuyện gì khó. Có lẽ cậu dùng cho mình thì đúng hơn có phải không?’
“Ông không cần quan tâm”, Lâm Chính không định giải thích.
“Ha ha, cuối cùng thi tôi cũng hiểu ra rồi. Cậu lấy danh nghĩa đòi công bằng cho Tân Kiếm nhưng cũng vì là để lấy thuốc này đúng không, nếu không sao đang yên đang lành cậu lại tới đây, đứng ra vì một người đệ tử chỉ nhận qua lời nói xuông chứ? Xem ra giờ tất cả mọi thứ đã khá rõ ràng rồi....”, Hám Sơn bật cười.
Lâm Chính không nói gì. Vì đúng là như vậy. Anh đứng ra đòi công bằng cho Tân Kiếm là vì cỏ Tam Thánh.
Thực ra trước đó khi Vệ Tân Kiếm bị ngược đãi thì anh luôn đứng bên cạnh quan sát. Bởi vì nếu Vệ Tân Kiếm không bị hành hạ thì anh đâu có cớ gì để ra tay?
Dù cho Chấn Hám Sơn có nhận ra mục đích của anh thì cũng chẳng sao. Vì anh đang thắng về lý.
“Được, nếu cậu Lâm đã lên tiếng thì đương nhiên tôi sẽ làm. Có điều cỏ Tam Thánh không phải thứ tầm thường, tôi phải bẩm báo lên bên trên đã. Trước mắt chưởng môn không có ở đây, tôi phải báo cáo cho phó chưởng môn. Cậu đợi chút”.
“Bao lâu?”
“Một tiếng là được. Tôi có thể cho người đưa cậu đi nghỉ ngơi và cũng tiện để trị thương cho Tân Kiếm”.
“Được”, Lâm Chính đáp lại.
“Cậu Lâm xin mời bên này”, Chấn Hám Sơn mỉm cười.
“Ừm”, Lâm Chính gật đầu, cõng Vệ Tân Kiếm và nói: “Thu Phiến, chúng ta đi”.
Chương 1928: Chưởng môn có lời mời
Bịch! Vệ Tân Kiếm được Lâm Chính đặt xuống giường. Anh xử lý sơ qua vết thương cho anh ta, châm vài cây châm: “Tân Kiếm, vết thương của anh không quá nghiêm trọng, tĩnh dưỡng vài tháng là sẽ khỏi hoàn toàn”.
“Cảm ơn...sư phụ...”, Vệ Tân Kiếm đờ đẫn nói.
“Ừm, nghỉ ngơi đi”, Lâm Chính bước ra khỏi phòng. Vệ Tân Kiếm nhìn anh rời đi, bắt đầu suy nghĩ. Người này thật sự là sư phụ của mình sao? Một người có thể đánh bại cả Chấn Hám Sơn? Một yêu nghiệt trẻ vô cùng...
Giờ anh ta làm sư phụ của mình có vẻ cũng không tệ lắm. Huống hồ anh ta còn sở hữu y thuật thần kỳ như vậy, đâu phải dạng người thường có thể so sánh được. Vệ Tân Kiếm bỗng có cảm giác kỳ lạ.
Lúc này, cánh cửa được đẩy ra, Tửu thúc bá bước vào.
“Tửu thúc bá!”, Vệ Tân Kiếm vội vàng hô lên.
“Tân Kiếm vẫn ổn chứ?”, Tửu Thúc bá bước tới.
“Vừa rồi Lâm Chính đã châm cứu cho cháu, giờ tốt hơn nhiều rồi, cơ thể không còn đau nhiều nữa”, Vệ Tân Kiếm mỉm cười.
“Vậy sao?”, Tửu thúc ba chau mày, khẽ ấn vào cơ thể của Vệ Tân Kiếm như đang kiểm tra. Một lúc sau, ông nín thở.
“Tửu thúc bá sao vậy?”, Vệ Tân Kiếm nghi ngờ hỏi.
“Lợi hại quá, lợi hại quá...”, Tửu thúc bá lầm bầm.
“Cái gì lợi hại ạ?”, Vệ Tân Kiếm hỏi tiếp.
“Y thuật chứ còn cái gì được nữa”, ông ta trợn ngược mắt nhìn.
Vệ Tân Kiêm không hiểu: “Tửu thúc bá, cháu nghe nói lúc thúc bá còn trẻ cũng học về việc trị thương, chắc là thúc bá cũng có tìm tòi nghiên cứu về vấn đề này phải không?”
“Tôi có học một chút. Lúc còn trẻ thích tiêu ngạo giang hồ nên hay bị thương mà, thế là học nhưng mà không tinh thông, biết chút ít mà thôi”.
“Vậy y thuật của Lâm Chính...thúc bá thấy đạt tới trình độ nào rồi?”, Vệ Tân Kiếm vội vàng hỏi.
Tửu thúc bá trầm mặc. Một lúc sau, ông ta mới nghiêm túc nói: “Tôi cũng không biết miêu tả như nào”.
“Cái...gì cơ à?”, Vệ Tân Kiếm giật mình: “Tửu thúc bá không đùa chứ ạ. Thúc bá không bằng, lẽ nào cả ân sư lúc trước dạy thúc bá cũng không bằng sao?”
“Mặc dù y thuật của tôi không đủ tinh thông nhưng nhãn lực vẫn còn tốt lắm. Tân Kiếm, tôi nói thật vậy, đừng nói là ân sư của tôi mà e rằng tôi chưa từng gặp ai bằng người này luôn”, Tửu thúc bá lắc đầu.
Vệ Tân Kiếm há mồm trợn mắt: “Y thuật của Lâm Chính...lợi hại đến vậy sao?”
“Cậu nghĩ mà xem...trước đó cậu bị thương nghiêm trọng tới mức nào, suýt nữa thì chết. Vậy mà giờ nằm đây đau không đau, lại còn 'tám chuyện' được. Vậy còn không đủ thần kỳ sao? Hơn nữa cậu ta cũng không dùng thuốc gì nhiều, chỉ ghim vài cây châm mà đã có hiệu quả như vậy. Nếu không lợi hại nữa thì cái gì mới được gọi là lợi hại đây?”
“Đúng vậy...”, Vệ Tân Kiếm chau mày suy nghĩ. Một lúc sau, anh ta đột nhiên nói: “Tửu thúc bá, thúc bá nói xem nếu cháu học y thuật của Lâm Chính thì thế nào?”
“Ok thôi. Đó là chuyện quá tốt. Nếu cậu có thể học được y thuật của Lâm Chính, trở thành một y võ thì thực sự là hơn gấp trăm lần cái đám đệ tử tự phụ khác của Từ Huyền Thiên”, Tửu thúc bá mỉm cười. “Thế nhưng...giờ nói gì cũng vẫn còn sớm lắm”.
“Tại sao lại còn sớm ạ? Tửu thúc bá, ý của thúc bá là gì?", Vệ Tân Kiếm không hiểu.
“Bởi vì sư phụ của cậu có thể sống sót rời khỏi Tử Huyền Thiên không thì vẫn còn chưa thể biết được. Vì vậy những gì cậu vừa nói còn hơi sớm”, Tửu thúc bá lắc đầu.
“Cái gì”, Vệ Tân Kiếm bàng hoàng, vội vàng hỏi: “Tửu thúc bá, đã xảy ra chuyện gì vậy? Lẽ nào đám người Chấn Hám Sơn định ra tay với Lâm Chính sao?
“Không phải là Chấn đại nhân mà là tôi thấy Chu Bích Như sau khi rời khỏi hồ Chu Tước thì đã chạy về hướng Thanh Long Cốc rồi”.
“Thanh Long Cốc sao?”, Vệ Tân Kiếm co đồng tử: “Thanh Long đại sư huynh?”
“Tôi đoán có lẽ Chu Tước định nhờ Thanh Long thỉnh cầu lên chưởng môn, để đòi lại công bằng cho cô ta. Nếu chưởng môn xuất quan thì chẳng ai biết được sẽ xử lý Lâm Chính thế nào”, Tửu thúc bá khẽ nói.
Vệ Tân Kiếm tái mặt, anh ta suy nghĩ một lúc rồi vội vàng nói: “Tửu thúc bá, Tân Kiếm xin thúc bá một việc có được không?”
“Sao thế? Cậu định bảo tôi khuyên sư phụ của cậu rời đi sao?”
“Tân Kiếm đã nói rồi, dù thế nào thì Lâm Chính vẫn là sư phụ của cháu”.
“Thế nhưng có thể khuyên được sư phụ của cậu hay không đây? Trước đó tôi đã đưa cậu ta ra tận sơn khẩu rồi mà cậu ta vẫn chuồn vào. Cậu ta mà không muốn đi thì ai nói lại được?”
“Điều này...”
“Tôi nói này, thôi thì để coi tạo hóa của cậu ta đi”, Tửu thúc bá lắc đầu.
Vệ Tân Kiếm thở dài, không nói gì nữa. Lâm Chính đang ung dung phơi nắng bên ngoài cửa và uống trà.
Cỏ Tam Thánh nằm trong tay, Lâm Chính có thể về trị thương cho chính mình được rồi. Sự việc thuận lợi hơn kế hoạch của anh nhiều. Vậy nên đương nhiên tâm trạng của anh khá tốt.
Thế nhưng Thu Phiến vẫn cảm thấy bất an. Cô ấy nhìn Lâm Chính, bặm môi và cuối cùng vẫn phải lên tiếng.
“Lâm đại ca...Anh...rốt cuộc là thế nào vậy? Sao anh đột nhiên trở nên lợi hại như vậy chứ?”, Thu Phiến thận trọng hỏi.
Có thể đánh bại được Chu Tước, đối với Thu Phiến mà nói đã là một điều không tưởng. Vậy mà Lâm Chính lại còn chấn nhiếp được cả Chấn Hám Sơn...Thu Phiến thật không dám tin.
“Nhờ cả vào thiên cung Trường Sinh đấy”.
“Liên quan gì tới thiên cung chứ?”
“Sao lại không liên quan? Trên thực tế còn liên quan cả tới Tử Huyền Thiên nữa”, Lâm Chính mỉm cười.
“Tại sao?”, Thu Phiến càng lúc càng không hiểu.
Lâm Chính chỉ đột nhiên tiến lại gần, nói giọng khàn khàn: “Cô từng nghe qua về Thần Ngạo Tập không?”
Dứt lời, Thu Phiến trố tròn mắt: “Lâm đại ca...lẽ nào...”
“Tôi sử dụng Thần Ngạo Tập để gia tăng sức lực”.
“Sao...anh biết Thần Ngạo Tập vậy?"
“Tôi thấy trong Tàng Thư Các, vì vậy phải cảm ơn thiên cung mới đúng. Nếu không chuyến đi tới Tử Huyền Thiên này sao có thể dễ dàng như vậy được”, Lâm Chính mỉm cười.
Thu Phiến gật đầu: “Thần Ngạo Tập lợi hại vậy cơ à? Chẳng trách Tử Huyền Thiên muốn giành được bằng mọi giá".
“Lấy đồ rồi đi thôi. Cũng không còn sớm nữa. Không thể ở lại lâu được”, Lâm Chính nói.
“Được, Thu Phiến gật đầu.
Đúng lúc này, đột nhiên cửa được đẩy ra, ngay sau đó có vài để tử bước vào.
“Lâm Chính, phiền anh đi cùng chúng tôi một chuyến”, người đệ tử lên tiếng.
“Ồ? Cỏ Tam Thánh chuẩn bị xong rồi à?”
“Không phải, là chưởng môn chúng tôi mời anh”, người đệ tử nói.
Dứt lời, Lâm Chính khẽ chau mày: “Chưởng môn?”
Chương 1929: Lâm Chính đồng ý
Tử Huyền Thần Điện...
Chu Bích Như quỳ dưới đất, mặt tái nhợt, không nói gì. Vết thương trên người cô ta vẫn chưa được xử lý, thậm chí quần áo còn chưa thay, khiến người khác nhìn thấy cũng đau lòng.
Rõ ràng là cô ta cố tình không xử lý vết thương. Để làm chứng cứ.
Một người thanh niên với mái tóc trắng đứng bên cạnh. Người thanh niên mặc áo bào màu xanh nhạt, lông mày quắc thước, tóc dài buông xuống, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Có không ít các tầng lớp cấp cao khác của Tử Huyền Thiên có mặt. Chấn Hám Sơn, La các chủ, Vi tổng chấp sự, ngoài ra còn có cả các nguyên lão và các quản sự. Bọn họ xếp thành hai hàng, sắc mặt trông vô cùng nghiêm túc.
Một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu vàng ngồi chính giữa. Người đàn ông để râu dài, đôi mắt đầy sự uy nghiêm. Đây chính là chưởng môn của Tử Huyền Thiên – Lăng Kiếm Phi.
Giữ vị trí này đã ba chục năm, đội quân mà ông ta nắm giữ ngày càng gia tăng sức mạnh. Giờ đây không có ai dám khinh thường bọn họ nữa.
“Chưởng môn! Chu Tước ở đây, những vết thương trên người kia cũng đã quá rõ ràng. Đệ tử cho rằng không thể tha cho Lâm Chính được. Nếu không, sẽ mất đi sự tôn nghiêm của Tử Huyền Thiên. Nếu để người ngoài biết được thì khác gì trở thành trò cười. Khi đó đệ tử của Huyền Thiên làm sao có thể ngẩng mặt được với bên ngoài. Vì vậy đệ tử có ý kiến, mong chưởng môn hạ lệnh, cho phép đệ tự giết Lâm Chính ngay lập tức”, người này cũng chính là Thanh Long đại sư huynh lên tiếng.
Dứt lời, Chu Bích Như lập tức khấu đầu: “Đệ tử vô dụng, mong chưởng môn lấy lại công bằng cho đệ tử”.
Đám đông nghe thấy vậy đều nhìn về phía chưởng môn và chờ đợi câu trả lời từ ông ta.
“Không được! Không được", không đợi chưởng môn lên tiếng thì Chấn Hám Sơn đã lập tức kêu lên.
“Ồ, Hám Sơn, có vấn đề gì sao?”, Lăng chưởng môn hỏi.
“Chưởng môn, Lâm Chính không hề đơn giản. Nếu như giết cậu ta thì chúng ta sẽ bị tổn thất không hề nhỏ”, Chấn Hám Sơn chắp tay.
“Tổn thất sao?”
“Đúng vậy chưởng môn. Chắc chưởng môn không biết Lâm Chính sở hữu cơ thể thần võ. Nếu như giết cậu ta, chắc chắn không phải chuyện dễ. Nếu mà chiến đấu thì chúng ta cũng sẽ phải trả cái giá không hề rẻ. Như vậy thì được chẳng bằng mất”, Chấn Hám Sơn khổ sở nói.
“Cơ thể thần võ?”
Lăng chưởng môn chau mày: “Lâm Chính bao nhiêu tuổi?"
“Nhìn có vẻ hơn 20 tuổi, có vẻ là nhỏ hơn cả Thanh Nhai".
“Cái gì? Nhỏ hơn Thanh Nhai sao?”, những người khác hô lên đầy kinh ngạc, rõ ràng là họ khó có thể chấp nhận được.
“Thanh Nhai cũng mới 29 lẽ nào người này mới tầm 25, 26? Mới tầm đó tuổi mà đã luyện được cơ thể thần võ rồi sao? Đùa chắc?”, một người đàn ông tóc bạc lên tiếng: “Chấn đại nhân, không phải là ông nhìn nhầm đấy chứ”.
“Đúng vậy. 25,26 tuổi luyện được cơ thể thần võ? Hừ, dù có có cơ duyên lớn đến mấy thì cũng không làm được. Chấn đại nhân, chắc chắn là người đó lừa ông rồi. Ông trưởng rằng đó là cơ thể thần võ nhưng trên thực tế chỉ là chút thủ đoạn mà thôi”, có người nói tiếp. Không ai chịu tin.
Chấn Hám Sơn chỉ lắc đầu: “Tôi đã đích thân giao đấu với Lâm Chính, cậu ta có phải sở hữu cơ thể thần võ hay không, bản thân tôi biết rõ, các vị không cần phải nghi ngờ”.
“Dù cậu ta có cơ thể thần võ thì đã làm sao. Lẽ nào lại mạnh hơn được cả Tử Huyền Thiên. Chấn đại nhân, chuyện này không cần ông phải ra mặt, Lâm Chính giao cho tôi”, Thanh Long đại sư huynh điềm đạm nói.
“Điều này...”, Chấn Hám Sơn không biết phải nói như thế nào.
“Được rồi Hám Sơn, ông không cần nói nhiều nữa, tôi hiểu ý của ông”.
Lúc này, Lăng chưởng môn đứng dậy, điềm đạm nói: “Giống như Thanh Long nói, chuyện này không chỉ giúp giữ thể diện cho Tử Huyền Thiên mà quan trọng hơn còn có được một lời giải thích với các đệ tử. Đệ tử của chúng ta ở ngay trong tông môn của mình mà bị ức hiếp như thế, tôi là chưởng môn lại không bảo vệ được sao?”
Thể diện quan trọng nhưng lòng người càng quan trọng hơn. Là chưởng môn, đương nhiên ông ta biết điều đó.
“Điều này...”, Chấn Hám Sơn định nói gì đó.
“Đưa Lâm Chính đi xét xử trước đi. Tử Huyền Thiên cũng không làm gì quá đáng, đợi cậu ta đến, hỏi tội, ai đúng ai sai thì bổn chưởng môn sẽ biết cách xử lý”.
Nói tới đây chưởng môn nhìn lên: “Lâm Chính tới chưa?”
“Đã cử người đi thông báo rồi ạ, chắc là sắp tới”.
“Ừ”, chưởng môn gật đầu.
Đúng lúc này có giọng nói từ ngoài thần điện vọng vào: “Lâm Chính đã tới, Lăng chưởng môn, ông muốn xét xử tôi thì tôi đồng ý thôi”.
Dứt lời, Lâm Chính và Thu Phiến bước vào. Đám đông quay qua nhìn.
Chương 1930: Không thể làm người này bị thương
Chính chủ đã đến!
Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt lên người Lâm Chính.
“Lâm Chính, cậu thật vô lễ! Nhìn thấy chưởng môn của chúng tôi còn không mau quỳ xuống dập đầu?”, La các chủ ở bên này lập tức quát lớn.
“Ông ta là chưởng môn các người, không phải chưởng môn của tôi, vì sao tôi phải quỳ dập đầu?”, Lâm Chính nghiêng đầu hỏi.
“Cậu… Cậu nói gì? Cậu… thật to gan!”, La các chủ đỏ mặt tía tai, phẫn nộ chỉ trích.
Nếu không phải không đánh lại Lâm Chính, ông ta đã xông tới đánh anh từ lâu.
Những người khác cũng tức giận mà không có chỗ nào phát tiết.
Tên nhóc này nhìn thấy người địa vị cao nhất ở Tử Huyền Thiên mà còn ngông cuồng như vậy, sao không khiến người ta bực tức!
Như thế là đang coi thường Tử Huyền Thiên!
Vèo!
Một đường kiếm quang màu xanh đột nhiên chém về phía Lâm Chính với tốc độ nhanh như chớp.
Sát cơ lộ rõ!
“Ồ?”.
Lâm Chính nhíu mày, giơ tay chặn.
Keng!
Kiếm quang màu xanh bị cánh tay anh chặn lại một cách chuẩn xác.
Người trong đại điện sững sờ, đợi đến khi nhìn rõ mới phát hiện kiếm quang màu xanh đó xuất phát từ Thanh Long đại sư huynh.
“Quả nhiên có chút bản lĩnh, nhưng vô ích, xem chiêu của tôi đây!”.
Thanh Long đại sư huynh quát khẽ, kiếm trong tay vung lên nhanh như chớp, chém về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lộ vẻ dữ tợn, đang định đánh trả.
Đúng lúc đó, một giọng nói nghiêm túc vang lên.
“Ngông cuồng!”.
Sau tiếng quát đó, động tác của Thanh Long đại sư huynh khựng lại, dừng tay lùi về sau. Anh ta cầm kiếm, chắp tay nói với Lăng chưởng môn đang nổi giận: “Chưởng môn bớt giận!”.
“Thanh Long, đừng làm loạn! Lui xuống!”, Lăng chưởng môn lại quát lên.
Thanh Long đại sự huynh không dám nói gì, chỉ đành lui sang một bên.
Lăng chưởng môn dời tầm nhìn sang phía Lâm Chính, bình tĩnh nói: “Không hành lễ cũng không sao, cậu tên Lâm Chính đúng không?”.
“Đúng”, Lâm Chính gật đầu.
“Vì sao lại gây chuyện?”.
“Gây chuyện? Sao lại nói vậy?”.
“Chu Bích Như đang quỳ ở đây, khắp người nó đầy thương tích, sao cậu có thể coi như không thấy?”, Lăng chưởng môn hỏi.
“Vậy đồ đệ của tôi vẫn còn nằm trên giường, vì sao các vị coi như không thấy?”, Lâm Chính hỏi.
“Đồ đệ của cậu?”, Lăng chưởng môn nhíu mày.
“Chính là Vệ Tân Kiếm”.
Chấn Hám Sơn vội vàng kể lại đầu đuôi sự việc.
Lăng chưởng môn nghe được, trong mắt lóe lên tia sáng quái dị.
Người trong tông môn của mình bái người khác làm thầy, chuyện này đã rất mất mặt. Bây giờ người ta nói mình bạc đãi người trong tông môn, tìm đến tận cửa, chuyện này bất kể có xử lý thế nào, mặt mũi của Tử Huyền Thiên cũng mất hết.
“Ông chỉ thấy đám Chu Bích Như bị thương mà lại không thấy Vệ Tân Kiếm suýt nữa đã bị bọn họ hại chết. Người làm chưởng môn như ông không phải vô trách nhiệm lắm sao?”, Lâm Chính nói thẳng, không hề kiêng dè.
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều biến sắc.
“Đồ khốn kiếp! Cậu có ý gì?”.
“Cậu đang chỉ trích chưởng môn của chúng tôi sao?”.
“Đúng là to gan!”.
Tiếng hò hét lại vang lên.
Lần này tất cả mọi người đều ngồi không yên.
Ngay cả Chấn Hám Sơn cũng cảm thấy không tin nổi, vội vàng hô khẽ: “Cậu Lâm, cậu… cậu ăn nói cẩn thận một chút!”.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm.
Lăng chưởng môn khẽ gật đầu, trên mặt không có vẻ giận dữ, nhưng hình như không muốn nói thêm nữa.
“Chuyện của Vệ Tân Kiếm tôi quả thật không biết, nhưng dù thế nào thì đây cũng là chuyện của Tử Huyền Thiên tôi, chưa đến lượt cậu nhúng tay vào. Cậu Lâm, tuy thực lực của cậu trác tuyệt, có thể gọi là yêu nghiệt, nhưng cậu quá ngông cuồng. Hơn nữa, thiên cung Trường Sinh và Tử Huyền Thiên từ chuyện Thần Ngạo Tập vẫn chưa chấm dứt, hai bên không phải quan hệ bạn bè. Nếu cậu vô lễ như vậy, tôi cũng không cần phải khách sáo với cậu nữa!”.
Nói xong, ông ta phất tay: “Người đâu!”.
Lâm Chính nhíu mày, âm thầm siết chặt nắm đấm, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Cao thủ của Tử Huyền Thiên ở xung quanh cũng đã chuẩn bị tư thế.
Chỉ cần Lăng chưởng môn ra lệnh, bọn họ sẽ xông lên khống chế Lâm Chính ngay lập tức.
Đúng lúc đó, Chấn Hám Sơn đột nhiên chạy lên điện.
“Chưởng môn, không được!”.
“Ồ?”, Lăng chưởng môn nhíu mày, nghiêng đầu hỏi: “Hám Sơn, ông còn gì muốn nói?”.
Chấn Hám Sơn vội vàng chạy đến bên cạnh Lăng chưởng môn, nhỏ giọng nói: “Chưởng môn, không thể xử lý Lâm Chính! Người này có lợi ích rất lớn cho Tử Huyền Thiên chúng ta!”.
“Sao lại nói vậy?”, Lăng chưởng môn khó hiểu hỏi.
Chấn Hám Sơn lại nhỏ giọng nói: “Chưởng môn, ông cảm thấy thực lực của người này thế nào?”.
“Có cơ thể võ thần, siêu phàm vượt trội, vả lại tâm tính của cậu ta cũng rất đặc biệt. Đệ tử Tử Huyền Thiên chúng ta không thể so bì, phải là cấp bậc nguyên lão mới có thể áp chế được cậu ta”.
“Thiên phú của cậu ta thì sao?”, Chấn Hám Sơn lại hỏi.
Lăng chưởng môn nghe vậy, nhìn chằm chằm Lâm Chính một lúc, nói: “Có thể gọi là yêu nghiệt!”.
“Vậy là được rồi”.
“Sao? Hám Sơn, ông đang lo tôi không giải quyết được người này sao? Tuy cơ thể võ thần mạnh, nhưng tôi muốn khiến cậu ta đổ máu cũng không phải chuyện gì khó!”, Lăng chưởng môn bình tĩnh nói, trong lời nói để lộ sự tự tin cực cao.
Đây tuyệt đối không phải lời nói khoa trương.
Ngay cả Lâm Chính cũng không cảm thấy mình có thể chống lại được nhiều cao thủ của Tử Huyền Thiên ở đây.
Chấn Hám Sơn lại lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Chưởng môn, không phải tôi lo ông không giải quyết được cậu ta, tôi chỉ thấy hoàn toàn không cần thiết phải ra tay với cậu ta”.
“Vì sao?”.
“Vì tôi nghĩ rằng… Tử Huyền Thiên chúng ta có thể chiêu mộ cậu ta vào tông môn, để cậu ta trở thành người của Tử Huyền Thiên. Lẽ nào chưởng môn không muốn có được một yêu nghiệt như vậy sao?”, Chấn Hám Sơn vô cùng nghiêm túc nói.
“Chiêu mộ cậu ta vào tông môn?”, Lăng chưởng môn vô cùng bất ngờ, trong mắt lóe lên dao động mờ nhạt.
“Không sai!”, Chấn Hám Sơn hạ thấp giọng nói: “Nếu tôi đoán không lầm, Lâm Chính này có lẽ có… mâu thuẫn rất lớn với thiên cung Trường Sinh”.
“Mâu thuẫn? Chính vì vậy nên ông mới bảo vệ Lâm Chính đến thế?”, Lăng chưởng môn hỏi.
“Phải!”, Chấn Hám Sơn trịnh trọng gật đầu: “Vậy nên Lăng chưởng môn, không thể làm người này bị thương mà còn phải tiếp đãi nồng hậu”.
Bờ hồ Chu Tước im phăng phắc.
Thời gian dường như ngừng trôi.
Tất cả mọi người đều giữ nguyên động tác, đứng im bất động.
Quên cả hít thở!
Tim cũng ngừng đập!
Giờ phút này, dường như mây cũng ngừng bay, gió cũng ngừng thổi...
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào một người.
Lâm Chính!
Anh vẫn yên lặng đứng trước mặt Chấn Hám Sơn như vậy.
Cả người anh không có một vết thương nào, ánh mắt bình thản nhìn đối phương, những mảnh vụn kiếm màu đen rơi lả tả từ tay anh xuống đất, phát ra âm thanh trong trẻo vui tai.
Âm thanh này đã kéo mọi người ra khỏi sự kinh ngạc...
Nhưng không ai lên tiếng.
Bởi vì lúc này, bọn họ đã không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả suy nghĩ trong lòng mình.
Chấn Hám Sơn cũng vậy.
Ông ta sửng sốt nhìn Lâm Chính, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Cuối cùng...
"Tôi đã thua!".
Chấn Hám Sơn thở hắt ra, nở nụ cười chua chát.
"Cứ thế nhận thua sao?".
"Không phá được cơ thể võ thần của cậu thì tôi không bao giờ có khả năng thắng được. Huống hồ, những gì cậu có không chỉ là cơ thể võ thần", Chấn Hám Sơn nhỏ giọng đáp.
"Tuy kiếm của ông đã bị hủy, nhưng ông đừng nghĩ quẩn, Chấn Hám Sơn, tôi vẫn chưa muốn giết ông", Lâm Chính bình thản nói.
"Cậu yên tâm, tuy nói kiếm hủy người vong, nhưng tôi vẫn chưa đến mức ngu ngốc như vậy! Thắng chính là thắng, thua chính là thua, hôm nay thua thì tiếp tục cố gắng tu luyện, rồi giành lại chiến thắng là được!".
"Suy nghĩ của ông thoáng đấy, nhưng bây giờ xử lý thế nào không phải do các ông quyết định. Tôi không giết ông không có nghĩa là chuyện này cứ thế bỏ qua".
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, bình thản nói: "Tôi đã nói rồi, tôi đến đây là để đòi lại công bằng cho đồ đệ của tôi, chứ không phải đại khai sát giới. Nhưng nếu người của Tử Huyền Thiên các ông ức hiếp người quá đáng, thì Lâm Chính tôi cũng không ngại trở mặt thành thù với các ông. Có lẽ tôi không san bằng được Tử Huyền Thiên, nhưng muốn khiến Tử Huyền Thiên máu chảy thành sông, sinh linh đồ thán, thì tôi vẫn làm được".
Chấn Hám Sơn nghe thấy thế liền biến sắc.
Anh nói rất lưu loát, còn mang theo giọng điệu uy hiếp.
"Cậu Lâm, cậu cứ bình tĩnh, để tôi bàn bạc chuyện này với Vi tổng chấp sự đã", Chấn Hám Sơn vội nói.
"Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, tôi chỉ cho các ông nửa tiếng! Nếu sau nửa tiếng các ông không cho tôi câu trả lời, thì tôi sẽ phế đám đệ tử đã bức hại đồ đệ tôi trước, sau đó đánh thẳng tới điện chưởng môn, tìm chưởng môn của các ông nói lý!", Lâm Chính hừ mũi nói.
"Đừng đừng đừng! Cậu Lâm, cậu cứ bình tĩnh, để tôi và các vị đại nhân bàn bạc đối sách".
Chấn Hám Sơn kêu lên, sau đó chạy về đằng kia.
Sau khi mở mang tầm mắt về thực lực khủng khiếp của Lâm Chính, Chấn Hám Sơn đã không dám coi thường anh nữa, thái độ cũng nghiêm túc hơn trước đó rất nhiều.
"Chấn đại nhân, ông nói những gì với cậu ta vậy?".
Thấy Chấn Hám Sơn chạy tới, Vi tổng chấp sự lạnh lùng hỏi.
"Xin lỗi Vi tổng chấp sự, tôi đã khiến ông thất vọng rồi, có lẽ tôi không phải là đối thủ của cậu ta...", Chấn Hám Sơn tỏ vẻ xấu hổ nói.
"Không ngờ người này lại có thủ đoạn như vậy, chúng ta đã coi thường cậu ta rồi", Vi tổng chấp sự trầm giọng đáp.
"Vi tổng chấp sự, chuyện đến nước này, tôi nghĩ chúng ta không nên dùng tới vũ lực nữa. Hãy nghe theo lời Tửu thúc bá, giải quyết bằng phương thức hòa bình đi", Chấn Hám Sơn vội nói.
"Giải quyết hòa bình? Người này xông vào Tử Huyền Thiên của chúng ta, đánh các đệ tử bị thương, sỉ nhục tông môn chúng ta, sao có thể giải quyết hòa bình được chứ? Nếu chuyện này đồn ra ngoài, chẳng phải sẽ làm trò cười cho thiên hạ sao? Đến lúc đó, thiên cung Trường Sinh sẽ đè đầu cưỡi cổ chúng ta!", Vi tổng chấp sự tức điên lên, mặt mũi đỏ gay nói.
"Vi tổng chấp sự! Chuyện này vốn là chúng ta đuối lý! Vệ Tân Kiếm bái Lâm Chính làm thầy là chuyện mà tất cả mọi người đều biết! Nhưng cậu ta lại chịu nhục ở tông môn chúng ta, còn suýt nữa mất mạng! Bây giờ Lâm Chính đến tận nơi, chúng ta đương nhiên không còn gì để nói! Đây là do chúng ta dạy dỗ không nghiêm, sao lại sợ người ta chê cười chứ?", Chấn Hám Sơn trầm giọng nói.
"Ông có ý gì hả?", Vi tổng chấp sự trừng mắt lên, nghiêm giọng hỏi.
“Tôi không có ý gì khác, nếu Vi tổng chấp sự không đồng ý giải quyết hòa bình thì đơn giản thôi, ông hãy ra tay so chiêu với Lâm Chính đi! Dù sao Hám Sơn cũng bó tay rồi!", Chấn Hám Sơn bất lực nói.
"Việc này..."
Vi tổng chấp sự lập tức á khẩu.
Bảo ông ta ra tay?
Đùa sao?
Ngay cả Chấn Hám Sơn cũng thua một cách thảm hại như vậy, ông ta ra tay sao có thể nắm chắc phần thắng được chứ?
Nếu thắng còn đỡ, nhỡ cũng thua te tua thì ông ta biết giấu mặt vào đâu?
Sắc mặt của Vi tổng chấp sự rất khó coi, đanh giọng nói: "Được! Chấn đại nhân, nếu ông đã nói như vậy, thì tôi cũng không phản đối nữa. Dù sao đến lúc chưởng môn trách tội, tôi sẽ nói đây là đề nghị của ông!".
"Tôi nghĩ chưởng môn sẽ hiểu cho tôi thôi, tiếc là ông ấy đang bế quan, nếu không tôi đã mời ông ấy ra mặt giải quyết chuyện này rồi".
"Ông nói trước xem giải quyết hòa bình như thế nào đi".
"Việc này còn phải xem Lâm Chính đá".
Chấn Hám Sơn xoay người đi về phía Lâm Chính, lúc đến gần liền ôm quyền làm lễ.
"Cậu Lâm, cậu muốn chúng tôi làm thế nào?".
Ông ta vừa dứt lời, tất cả các đệ tử của Tử Huyền Thiên đang có mặt đều sửng sốt, bỗng nhiên hiểu ra.
Tử Huyền Thiên... thỏa hiệp rồi sao?
Chương 1927: Thanh Long đại sư huynh
Thỏa hiệp như vậy sao? Có rất nhiều đệ tử không cam tâm. Không cần thiết mà. Ở đây có nhiều cao thủ như vậy, hơn nữa còn là Tử Huyền Thiên, hà tất phải nhún nhường trước một tên miệng con hôi mùi sữa chứ?
Rất nhiều người tỏ ra tức giận. Vì những người đệ tử này không hề biết tới sức mạnh đáng sợ của cơ thể thần võ.
Chỉ có Tửu thúc bá, La các chủ - những người đã từng trải qua sóng gió mới biết sức mạnh khủng khiếp của cơ thể này.
Đúng như những gì Lâm Chính nói. Anh không tiêu diệt nổi Tử Huyền Thiên nhưng nếu muốn sát giới thì có thể giết được vô số đệ tử của bọn họ. Khiến máu chảy thành sông là điều mà anh hoàn toàn có thể làm được.
Nếu giờ tấn công anh thì đến quá nửa những người ở đây sẽ không thể sống được. Vì một cơn tức giận mà hi sinh như vậy thì thật không đáng.
Đừng thấy Lâm Chính chỉ có một mình mà nhầm. Uy lực của anh là điều không thể xem nhẹ được. Cũng chính vì thế mà Chấn Hám Sơn quyết định thỏa hiệp.
“Xem ra Chấn đại nhân cũng rất có thành ý. Nếu đã vậy thì tôi cũng sẽ không làm khó Tử Huyền Thiên nữa. Thế này, tôi muốn các người chữa trị thương thế cho đệ tử của tôi. Những người sỉ nhục, làm hại anh ta đều phải thay phiên phục vụ anh ta cho tới khi khỏi hoàn toàn”, Lâm Chính nói.
“Không thành vấn đế. Chuyện này vốn là lỗi của bọn họ, để bọn họ chịu khổ một chút không sao cả”, Chấn Hám Sơn đồng ý.
“Cái gì? Chấn đại nhân! Lẽ nào Bích Như cũng phải phục dịch Vệ Tân Kiếm sao?”, Chu Bích Như cuống cả lên.
“Điều này…”, Chấn Hám Sơn tỏ ra do dự.
“Cô gái này phụ trách dọn dẹp nơi ở của Tân Kiếm như là quét dọn, cọ nhà vệ sinh, vân vân…nếu không nghe theo thì đừng nghĩ tới việc hòa giải”, Lâm Chính trầm giọng.
“Quá đáng”, Chu Bích Như tức giận gào lên định lao tới nhưng bị ghì lại.
“Sư tỷ, đừng kích động”.
“Sư tỷ không phải là đối thủ của anh ta đâu”.
Một đệ tử vội khuyên can. Chấn Hám Sơn lập tức lên tiếng: “Không thành vấn đề Lâm Chính. Tôi đồng ý với cậu”.
“Chấn đại nhân”, Chu Bích Như quay lại nhìn ông ta bằng vẻ không dám tin. Thế nhưng Chấn Hám Sơn mặc kệ cô ta. Ông ta biết giờ có giải thích thế nào với Chu Bích Như cũng không được, đành phải ổn định tình hình rồi tính tiếp.
“Chết tiệt”, Chu Bích Như hầu như muốn phát điên, Nguyên Lam Y vội vàng giữ cô ta.
“Sư tỷ đừng kích động! Lúc này có nói gì cũng vô ích thôi, Chấn đại nhân có địa vị cao hơn sư tỷ mà. Tạm thời mình nhẫn nhịn, rời khỏi đây đi tìm chưởng môn, để chưởng môn lấy lại công bằng cho chúng ta sẽ tốt hơn”.
“Nhưng chưởng môn đã bế quan rồi. Đợi đến khi ông ấy ra thì không biết là sẽ tới ngày tháng năm nào nữa. Tới khi đó có nói gì thì cũng đã muộn”, Chu Bích Như tức giận nói.
“Sư tỷ quên rồi sao, chị có thể tìm đại sư huynh đi mời chưởng môn xuất quan mà”, Nguyên Lam Y vội nói.
“Đại sư huynh? Ý em là...Thanh Long?”, Chu Bích Như bỗng nhớ ra.
“Đúng vậy, chuyện này Chấn đại nhân không xử lý được, Vi tổng chấp sự cũng thế, La các chủ càng không phải nói, cả Tử Huyền Thiên này chỉ còn Thanh Long đại sư huynh là có quyền lực. Chị có thể nói với anh ấy mà”, Nguyên Lam Y cười nói.
Chu Bích Như nghe thấy vậy bèn suy nghĩ và gật đầu: “Được, lát nữa chị sẽ đi gặp anh ấy. Tới khi đó không chỉ tên Lâm Chính này biết mặt mà đến ngay cả Chấn Hám Sơn cùng đừng hòng thoát khỏi liên đới”.
Chu Bích Như trở nên bình tĩnh hơn, Chấn Hám Sơn cũng mặc kệ cô ta.
“Cậu Lâm, như vậy được chưa?”, Chấn Hám Sơn hỏi.
“Đương nhiên là chưa. Tôi còn cần một thứ nữa để tiến hành chữa chị cho đồ đệ của tôi. Các người phải cung cấp thứ đó thì chuyện này mới dừng lại”.
“Thứ gì?”
“Cỏ Tam Thánh”.
“Cỏ Tam Thánh sao?”
Chấn Hám Sơn giật mình. Ông ta suy nghĩ rồi ý thức ra được điều gì đó: “Cỏ Tam Thánh không phải dùng để trị thương. Với y thuật của cậu mà muốn chữa cho Tân Kiếm thì cũng chẳng phải chuyện gì khó. Có lẽ cậu dùng cho mình thì đúng hơn có phải không?’
“Ông không cần quan tâm”, Lâm Chính không định giải thích.
“Ha ha, cuối cùng thi tôi cũng hiểu ra rồi. Cậu lấy danh nghĩa đòi công bằng cho Tân Kiếm nhưng cũng vì là để lấy thuốc này đúng không, nếu không sao đang yên đang lành cậu lại tới đây, đứng ra vì một người đệ tử chỉ nhận qua lời nói xuông chứ? Xem ra giờ tất cả mọi thứ đã khá rõ ràng rồi....”, Hám Sơn bật cười.
Lâm Chính không nói gì. Vì đúng là như vậy. Anh đứng ra đòi công bằng cho Tân Kiếm là vì cỏ Tam Thánh.
Thực ra trước đó khi Vệ Tân Kiếm bị ngược đãi thì anh luôn đứng bên cạnh quan sát. Bởi vì nếu Vệ Tân Kiếm không bị hành hạ thì anh đâu có cớ gì để ra tay?
Dù cho Chấn Hám Sơn có nhận ra mục đích của anh thì cũng chẳng sao. Vì anh đang thắng về lý.
“Được, nếu cậu Lâm đã lên tiếng thì đương nhiên tôi sẽ làm. Có điều cỏ Tam Thánh không phải thứ tầm thường, tôi phải bẩm báo lên bên trên đã. Trước mắt chưởng môn không có ở đây, tôi phải báo cáo cho phó chưởng môn. Cậu đợi chút”.
“Bao lâu?”
“Một tiếng là được. Tôi có thể cho người đưa cậu đi nghỉ ngơi và cũng tiện để trị thương cho Tân Kiếm”.
“Được”, Lâm Chính đáp lại.
“Cậu Lâm xin mời bên này”, Chấn Hám Sơn mỉm cười.
“Ừm”, Lâm Chính gật đầu, cõng Vệ Tân Kiếm và nói: “Thu Phiến, chúng ta đi”.
Chương 1928: Chưởng môn có lời mời
Bịch! Vệ Tân Kiếm được Lâm Chính đặt xuống giường. Anh xử lý sơ qua vết thương cho anh ta, châm vài cây châm: “Tân Kiếm, vết thương của anh không quá nghiêm trọng, tĩnh dưỡng vài tháng là sẽ khỏi hoàn toàn”.
“Cảm ơn...sư phụ...”, Vệ Tân Kiếm đờ đẫn nói.
“Ừm, nghỉ ngơi đi”, Lâm Chính bước ra khỏi phòng. Vệ Tân Kiếm nhìn anh rời đi, bắt đầu suy nghĩ. Người này thật sự là sư phụ của mình sao? Một người có thể đánh bại cả Chấn Hám Sơn? Một yêu nghiệt trẻ vô cùng...
Giờ anh ta làm sư phụ của mình có vẻ cũng không tệ lắm. Huống hồ anh ta còn sở hữu y thuật thần kỳ như vậy, đâu phải dạng người thường có thể so sánh được. Vệ Tân Kiếm bỗng có cảm giác kỳ lạ.
Lúc này, cánh cửa được đẩy ra, Tửu thúc bá bước vào.
“Tửu thúc bá!”, Vệ Tân Kiếm vội vàng hô lên.
“Tân Kiếm vẫn ổn chứ?”, Tửu Thúc bá bước tới.
“Vừa rồi Lâm Chính đã châm cứu cho cháu, giờ tốt hơn nhiều rồi, cơ thể không còn đau nhiều nữa”, Vệ Tân Kiếm mỉm cười.
“Vậy sao?”, Tửu thúc ba chau mày, khẽ ấn vào cơ thể của Vệ Tân Kiếm như đang kiểm tra. Một lúc sau, ông nín thở.
“Tửu thúc bá sao vậy?”, Vệ Tân Kiếm nghi ngờ hỏi.
“Lợi hại quá, lợi hại quá...”, Tửu thúc bá lầm bầm.
“Cái gì lợi hại ạ?”, Vệ Tân Kiếm hỏi tiếp.
“Y thuật chứ còn cái gì được nữa”, ông ta trợn ngược mắt nhìn.
Vệ Tân Kiêm không hiểu: “Tửu thúc bá, cháu nghe nói lúc thúc bá còn trẻ cũng học về việc trị thương, chắc là thúc bá cũng có tìm tòi nghiên cứu về vấn đề này phải không?”
“Tôi có học một chút. Lúc còn trẻ thích tiêu ngạo giang hồ nên hay bị thương mà, thế là học nhưng mà không tinh thông, biết chút ít mà thôi”.
“Vậy y thuật của Lâm Chính...thúc bá thấy đạt tới trình độ nào rồi?”, Vệ Tân Kiếm vội vàng hỏi.
Tửu thúc bá trầm mặc. Một lúc sau, ông ta mới nghiêm túc nói: “Tôi cũng không biết miêu tả như nào”.
“Cái...gì cơ à?”, Vệ Tân Kiếm giật mình: “Tửu thúc bá không đùa chứ ạ. Thúc bá không bằng, lẽ nào cả ân sư lúc trước dạy thúc bá cũng không bằng sao?”
“Mặc dù y thuật của tôi không đủ tinh thông nhưng nhãn lực vẫn còn tốt lắm. Tân Kiếm, tôi nói thật vậy, đừng nói là ân sư của tôi mà e rằng tôi chưa từng gặp ai bằng người này luôn”, Tửu thúc bá lắc đầu.
Vệ Tân Kiếm há mồm trợn mắt: “Y thuật của Lâm Chính...lợi hại đến vậy sao?”
“Cậu nghĩ mà xem...trước đó cậu bị thương nghiêm trọng tới mức nào, suýt nữa thì chết. Vậy mà giờ nằm đây đau không đau, lại còn 'tám chuyện' được. Vậy còn không đủ thần kỳ sao? Hơn nữa cậu ta cũng không dùng thuốc gì nhiều, chỉ ghim vài cây châm mà đã có hiệu quả như vậy. Nếu không lợi hại nữa thì cái gì mới được gọi là lợi hại đây?”
“Đúng vậy...”, Vệ Tân Kiếm chau mày suy nghĩ. Một lúc sau, anh ta đột nhiên nói: “Tửu thúc bá, thúc bá nói xem nếu cháu học y thuật của Lâm Chính thì thế nào?”
“Ok thôi. Đó là chuyện quá tốt. Nếu cậu có thể học được y thuật của Lâm Chính, trở thành một y võ thì thực sự là hơn gấp trăm lần cái đám đệ tử tự phụ khác của Từ Huyền Thiên”, Tửu thúc bá mỉm cười. “Thế nhưng...giờ nói gì cũng vẫn còn sớm lắm”.
“Tại sao lại còn sớm ạ? Tửu thúc bá, ý của thúc bá là gì?", Vệ Tân Kiếm không hiểu.
“Bởi vì sư phụ của cậu có thể sống sót rời khỏi Tử Huyền Thiên không thì vẫn còn chưa thể biết được. Vì vậy những gì cậu vừa nói còn hơi sớm”, Tửu thúc bá lắc đầu.
“Cái gì”, Vệ Tân Kiếm bàng hoàng, vội vàng hỏi: “Tửu thúc bá, đã xảy ra chuyện gì vậy? Lẽ nào đám người Chấn Hám Sơn định ra tay với Lâm Chính sao?
“Không phải là Chấn đại nhân mà là tôi thấy Chu Bích Như sau khi rời khỏi hồ Chu Tước thì đã chạy về hướng Thanh Long Cốc rồi”.
“Thanh Long Cốc sao?”, Vệ Tân Kiếm co đồng tử: “Thanh Long đại sư huynh?”
“Tôi đoán có lẽ Chu Tước định nhờ Thanh Long thỉnh cầu lên chưởng môn, để đòi lại công bằng cho cô ta. Nếu chưởng môn xuất quan thì chẳng ai biết được sẽ xử lý Lâm Chính thế nào”, Tửu thúc bá khẽ nói.
Vệ Tân Kiếm tái mặt, anh ta suy nghĩ một lúc rồi vội vàng nói: “Tửu thúc bá, Tân Kiếm xin thúc bá một việc có được không?”
“Sao thế? Cậu định bảo tôi khuyên sư phụ của cậu rời đi sao?”
“Tân Kiếm đã nói rồi, dù thế nào thì Lâm Chính vẫn là sư phụ của cháu”.
“Thế nhưng có thể khuyên được sư phụ của cậu hay không đây? Trước đó tôi đã đưa cậu ta ra tận sơn khẩu rồi mà cậu ta vẫn chuồn vào. Cậu ta mà không muốn đi thì ai nói lại được?”
“Điều này...”
“Tôi nói này, thôi thì để coi tạo hóa của cậu ta đi”, Tửu thúc bá lắc đầu.
Vệ Tân Kiếm thở dài, không nói gì nữa. Lâm Chính đang ung dung phơi nắng bên ngoài cửa và uống trà.
Cỏ Tam Thánh nằm trong tay, Lâm Chính có thể về trị thương cho chính mình được rồi. Sự việc thuận lợi hơn kế hoạch của anh nhiều. Vậy nên đương nhiên tâm trạng của anh khá tốt.
Thế nhưng Thu Phiến vẫn cảm thấy bất an. Cô ấy nhìn Lâm Chính, bặm môi và cuối cùng vẫn phải lên tiếng.
“Lâm đại ca...Anh...rốt cuộc là thế nào vậy? Sao anh đột nhiên trở nên lợi hại như vậy chứ?”, Thu Phiến thận trọng hỏi.
Có thể đánh bại được Chu Tước, đối với Thu Phiến mà nói đã là một điều không tưởng. Vậy mà Lâm Chính lại còn chấn nhiếp được cả Chấn Hám Sơn...Thu Phiến thật không dám tin.
“Nhờ cả vào thiên cung Trường Sinh đấy”.
“Liên quan gì tới thiên cung chứ?”
“Sao lại không liên quan? Trên thực tế còn liên quan cả tới Tử Huyền Thiên nữa”, Lâm Chính mỉm cười.
“Tại sao?”, Thu Phiến càng lúc càng không hiểu.
Lâm Chính chỉ đột nhiên tiến lại gần, nói giọng khàn khàn: “Cô từng nghe qua về Thần Ngạo Tập không?”
Dứt lời, Thu Phiến trố tròn mắt: “Lâm đại ca...lẽ nào...”
“Tôi sử dụng Thần Ngạo Tập để gia tăng sức lực”.
“Sao...anh biết Thần Ngạo Tập vậy?"
“Tôi thấy trong Tàng Thư Các, vì vậy phải cảm ơn thiên cung mới đúng. Nếu không chuyến đi tới Tử Huyền Thiên này sao có thể dễ dàng như vậy được”, Lâm Chính mỉm cười.
Thu Phiến gật đầu: “Thần Ngạo Tập lợi hại vậy cơ à? Chẳng trách Tử Huyền Thiên muốn giành được bằng mọi giá".
“Lấy đồ rồi đi thôi. Cũng không còn sớm nữa. Không thể ở lại lâu được”, Lâm Chính nói.
“Được, Thu Phiến gật đầu.
Đúng lúc này, đột nhiên cửa được đẩy ra, ngay sau đó có vài để tử bước vào.
“Lâm Chính, phiền anh đi cùng chúng tôi một chuyến”, người đệ tử lên tiếng.
“Ồ? Cỏ Tam Thánh chuẩn bị xong rồi à?”
“Không phải, là chưởng môn chúng tôi mời anh”, người đệ tử nói.
Dứt lời, Lâm Chính khẽ chau mày: “Chưởng môn?”
Chương 1929: Lâm Chính đồng ý
Tử Huyền Thần Điện...
Chu Bích Như quỳ dưới đất, mặt tái nhợt, không nói gì. Vết thương trên người cô ta vẫn chưa được xử lý, thậm chí quần áo còn chưa thay, khiến người khác nhìn thấy cũng đau lòng.
Rõ ràng là cô ta cố tình không xử lý vết thương. Để làm chứng cứ.
Một người thanh niên với mái tóc trắng đứng bên cạnh. Người thanh niên mặc áo bào màu xanh nhạt, lông mày quắc thước, tóc dài buông xuống, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Có không ít các tầng lớp cấp cao khác của Tử Huyền Thiên có mặt. Chấn Hám Sơn, La các chủ, Vi tổng chấp sự, ngoài ra còn có cả các nguyên lão và các quản sự. Bọn họ xếp thành hai hàng, sắc mặt trông vô cùng nghiêm túc.
Một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu vàng ngồi chính giữa. Người đàn ông để râu dài, đôi mắt đầy sự uy nghiêm. Đây chính là chưởng môn của Tử Huyền Thiên – Lăng Kiếm Phi.
Giữ vị trí này đã ba chục năm, đội quân mà ông ta nắm giữ ngày càng gia tăng sức mạnh. Giờ đây không có ai dám khinh thường bọn họ nữa.
“Chưởng môn! Chu Tước ở đây, những vết thương trên người kia cũng đã quá rõ ràng. Đệ tử cho rằng không thể tha cho Lâm Chính được. Nếu không, sẽ mất đi sự tôn nghiêm của Tử Huyền Thiên. Nếu để người ngoài biết được thì khác gì trở thành trò cười. Khi đó đệ tử của Huyền Thiên làm sao có thể ngẩng mặt được với bên ngoài. Vì vậy đệ tử có ý kiến, mong chưởng môn hạ lệnh, cho phép đệ tự giết Lâm Chính ngay lập tức”, người này cũng chính là Thanh Long đại sư huynh lên tiếng.
Dứt lời, Chu Bích Như lập tức khấu đầu: “Đệ tử vô dụng, mong chưởng môn lấy lại công bằng cho đệ tử”.
Đám đông nghe thấy vậy đều nhìn về phía chưởng môn và chờ đợi câu trả lời từ ông ta.
“Không được! Không được", không đợi chưởng môn lên tiếng thì Chấn Hám Sơn đã lập tức kêu lên.
“Ồ, Hám Sơn, có vấn đề gì sao?”, Lăng chưởng môn hỏi.
“Chưởng môn, Lâm Chính không hề đơn giản. Nếu như giết cậu ta thì chúng ta sẽ bị tổn thất không hề nhỏ”, Chấn Hám Sơn chắp tay.
“Tổn thất sao?”
“Đúng vậy chưởng môn. Chắc chưởng môn không biết Lâm Chính sở hữu cơ thể thần võ. Nếu như giết cậu ta, chắc chắn không phải chuyện dễ. Nếu mà chiến đấu thì chúng ta cũng sẽ phải trả cái giá không hề rẻ. Như vậy thì được chẳng bằng mất”, Chấn Hám Sơn khổ sở nói.
“Cơ thể thần võ?”
Lăng chưởng môn chau mày: “Lâm Chính bao nhiêu tuổi?"
“Nhìn có vẻ hơn 20 tuổi, có vẻ là nhỏ hơn cả Thanh Nhai".
“Cái gì? Nhỏ hơn Thanh Nhai sao?”, những người khác hô lên đầy kinh ngạc, rõ ràng là họ khó có thể chấp nhận được.
“Thanh Nhai cũng mới 29 lẽ nào người này mới tầm 25, 26? Mới tầm đó tuổi mà đã luyện được cơ thể thần võ rồi sao? Đùa chắc?”, một người đàn ông tóc bạc lên tiếng: “Chấn đại nhân, không phải là ông nhìn nhầm đấy chứ”.
“Đúng vậy. 25,26 tuổi luyện được cơ thể thần võ? Hừ, dù có có cơ duyên lớn đến mấy thì cũng không làm được. Chấn đại nhân, chắc chắn là người đó lừa ông rồi. Ông trưởng rằng đó là cơ thể thần võ nhưng trên thực tế chỉ là chút thủ đoạn mà thôi”, có người nói tiếp. Không ai chịu tin.
Chấn Hám Sơn chỉ lắc đầu: “Tôi đã đích thân giao đấu với Lâm Chính, cậu ta có phải sở hữu cơ thể thần võ hay không, bản thân tôi biết rõ, các vị không cần phải nghi ngờ”.
“Dù cậu ta có cơ thể thần võ thì đã làm sao. Lẽ nào lại mạnh hơn được cả Tử Huyền Thiên. Chấn đại nhân, chuyện này không cần ông phải ra mặt, Lâm Chính giao cho tôi”, Thanh Long đại sư huynh điềm đạm nói.
“Điều này...”, Chấn Hám Sơn không biết phải nói như thế nào.
“Được rồi Hám Sơn, ông không cần nói nhiều nữa, tôi hiểu ý của ông”.
Lúc này, Lăng chưởng môn đứng dậy, điềm đạm nói: “Giống như Thanh Long nói, chuyện này không chỉ giúp giữ thể diện cho Tử Huyền Thiên mà quan trọng hơn còn có được một lời giải thích với các đệ tử. Đệ tử của chúng ta ở ngay trong tông môn của mình mà bị ức hiếp như thế, tôi là chưởng môn lại không bảo vệ được sao?”
Thể diện quan trọng nhưng lòng người càng quan trọng hơn. Là chưởng môn, đương nhiên ông ta biết điều đó.
“Điều này...”, Chấn Hám Sơn định nói gì đó.
“Đưa Lâm Chính đi xét xử trước đi. Tử Huyền Thiên cũng không làm gì quá đáng, đợi cậu ta đến, hỏi tội, ai đúng ai sai thì bổn chưởng môn sẽ biết cách xử lý”.
Nói tới đây chưởng môn nhìn lên: “Lâm Chính tới chưa?”
“Đã cử người đi thông báo rồi ạ, chắc là sắp tới”.
“Ừ”, chưởng môn gật đầu.
Đúng lúc này có giọng nói từ ngoài thần điện vọng vào: “Lâm Chính đã tới, Lăng chưởng môn, ông muốn xét xử tôi thì tôi đồng ý thôi”.
Dứt lời, Lâm Chính và Thu Phiến bước vào. Đám đông quay qua nhìn.
Chương 1930: Không thể làm người này bị thương
Chính chủ đã đến!
Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt lên người Lâm Chính.
“Lâm Chính, cậu thật vô lễ! Nhìn thấy chưởng môn của chúng tôi còn không mau quỳ xuống dập đầu?”, La các chủ ở bên này lập tức quát lớn.
“Ông ta là chưởng môn các người, không phải chưởng môn của tôi, vì sao tôi phải quỳ dập đầu?”, Lâm Chính nghiêng đầu hỏi.
“Cậu… Cậu nói gì? Cậu… thật to gan!”, La các chủ đỏ mặt tía tai, phẫn nộ chỉ trích.
Nếu không phải không đánh lại Lâm Chính, ông ta đã xông tới đánh anh từ lâu.
Những người khác cũng tức giận mà không có chỗ nào phát tiết.
Tên nhóc này nhìn thấy người địa vị cao nhất ở Tử Huyền Thiên mà còn ngông cuồng như vậy, sao không khiến người ta bực tức!
Như thế là đang coi thường Tử Huyền Thiên!
Vèo!
Một đường kiếm quang màu xanh đột nhiên chém về phía Lâm Chính với tốc độ nhanh như chớp.
Sát cơ lộ rõ!
“Ồ?”.
Lâm Chính nhíu mày, giơ tay chặn.
Keng!
Kiếm quang màu xanh bị cánh tay anh chặn lại một cách chuẩn xác.
Người trong đại điện sững sờ, đợi đến khi nhìn rõ mới phát hiện kiếm quang màu xanh đó xuất phát từ Thanh Long đại sư huynh.
“Quả nhiên có chút bản lĩnh, nhưng vô ích, xem chiêu của tôi đây!”.
Thanh Long đại sư huynh quát khẽ, kiếm trong tay vung lên nhanh như chớp, chém về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lộ vẻ dữ tợn, đang định đánh trả.
Đúng lúc đó, một giọng nói nghiêm túc vang lên.
“Ngông cuồng!”.
Sau tiếng quát đó, động tác của Thanh Long đại sư huynh khựng lại, dừng tay lùi về sau. Anh ta cầm kiếm, chắp tay nói với Lăng chưởng môn đang nổi giận: “Chưởng môn bớt giận!”.
“Thanh Long, đừng làm loạn! Lui xuống!”, Lăng chưởng môn lại quát lên.
Thanh Long đại sự huynh không dám nói gì, chỉ đành lui sang một bên.
Lăng chưởng môn dời tầm nhìn sang phía Lâm Chính, bình tĩnh nói: “Không hành lễ cũng không sao, cậu tên Lâm Chính đúng không?”.
“Đúng”, Lâm Chính gật đầu.
“Vì sao lại gây chuyện?”.
“Gây chuyện? Sao lại nói vậy?”.
“Chu Bích Như đang quỳ ở đây, khắp người nó đầy thương tích, sao cậu có thể coi như không thấy?”, Lăng chưởng môn hỏi.
“Vậy đồ đệ của tôi vẫn còn nằm trên giường, vì sao các vị coi như không thấy?”, Lâm Chính hỏi.
“Đồ đệ của cậu?”, Lăng chưởng môn nhíu mày.
“Chính là Vệ Tân Kiếm”.
Chấn Hám Sơn vội vàng kể lại đầu đuôi sự việc.
Lăng chưởng môn nghe được, trong mắt lóe lên tia sáng quái dị.
Người trong tông môn của mình bái người khác làm thầy, chuyện này đã rất mất mặt. Bây giờ người ta nói mình bạc đãi người trong tông môn, tìm đến tận cửa, chuyện này bất kể có xử lý thế nào, mặt mũi của Tử Huyền Thiên cũng mất hết.
“Ông chỉ thấy đám Chu Bích Như bị thương mà lại không thấy Vệ Tân Kiếm suýt nữa đã bị bọn họ hại chết. Người làm chưởng môn như ông không phải vô trách nhiệm lắm sao?”, Lâm Chính nói thẳng, không hề kiêng dè.
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều biến sắc.
“Đồ khốn kiếp! Cậu có ý gì?”.
“Cậu đang chỉ trích chưởng môn của chúng tôi sao?”.
“Đúng là to gan!”.
Tiếng hò hét lại vang lên.
Lần này tất cả mọi người đều ngồi không yên.
Ngay cả Chấn Hám Sơn cũng cảm thấy không tin nổi, vội vàng hô khẽ: “Cậu Lâm, cậu… cậu ăn nói cẩn thận một chút!”.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm.
Lăng chưởng môn khẽ gật đầu, trên mặt không có vẻ giận dữ, nhưng hình như không muốn nói thêm nữa.
“Chuyện của Vệ Tân Kiếm tôi quả thật không biết, nhưng dù thế nào thì đây cũng là chuyện của Tử Huyền Thiên tôi, chưa đến lượt cậu nhúng tay vào. Cậu Lâm, tuy thực lực của cậu trác tuyệt, có thể gọi là yêu nghiệt, nhưng cậu quá ngông cuồng. Hơn nữa, thiên cung Trường Sinh và Tử Huyền Thiên từ chuyện Thần Ngạo Tập vẫn chưa chấm dứt, hai bên không phải quan hệ bạn bè. Nếu cậu vô lễ như vậy, tôi cũng không cần phải khách sáo với cậu nữa!”.
Nói xong, ông ta phất tay: “Người đâu!”.
Lâm Chính nhíu mày, âm thầm siết chặt nắm đấm, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Cao thủ của Tử Huyền Thiên ở xung quanh cũng đã chuẩn bị tư thế.
Chỉ cần Lăng chưởng môn ra lệnh, bọn họ sẽ xông lên khống chế Lâm Chính ngay lập tức.
Đúng lúc đó, Chấn Hám Sơn đột nhiên chạy lên điện.
“Chưởng môn, không được!”.
“Ồ?”, Lăng chưởng môn nhíu mày, nghiêng đầu hỏi: “Hám Sơn, ông còn gì muốn nói?”.
Chấn Hám Sơn vội vàng chạy đến bên cạnh Lăng chưởng môn, nhỏ giọng nói: “Chưởng môn, không thể xử lý Lâm Chính! Người này có lợi ích rất lớn cho Tử Huyền Thiên chúng ta!”.
“Sao lại nói vậy?”, Lăng chưởng môn khó hiểu hỏi.
Chấn Hám Sơn lại nhỏ giọng nói: “Chưởng môn, ông cảm thấy thực lực của người này thế nào?”.
“Có cơ thể võ thần, siêu phàm vượt trội, vả lại tâm tính của cậu ta cũng rất đặc biệt. Đệ tử Tử Huyền Thiên chúng ta không thể so bì, phải là cấp bậc nguyên lão mới có thể áp chế được cậu ta”.
“Thiên phú của cậu ta thì sao?”, Chấn Hám Sơn lại hỏi.
Lăng chưởng môn nghe vậy, nhìn chằm chằm Lâm Chính một lúc, nói: “Có thể gọi là yêu nghiệt!”.
“Vậy là được rồi”.
“Sao? Hám Sơn, ông đang lo tôi không giải quyết được người này sao? Tuy cơ thể võ thần mạnh, nhưng tôi muốn khiến cậu ta đổ máu cũng không phải chuyện gì khó!”, Lăng chưởng môn bình tĩnh nói, trong lời nói để lộ sự tự tin cực cao.
Đây tuyệt đối không phải lời nói khoa trương.
Ngay cả Lâm Chính cũng không cảm thấy mình có thể chống lại được nhiều cao thủ của Tử Huyền Thiên ở đây.
Chấn Hám Sơn lại lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Chưởng môn, không phải tôi lo ông không giải quyết được cậu ta, tôi chỉ thấy hoàn toàn không cần thiết phải ra tay với cậu ta”.
“Vì sao?”.
“Vì tôi nghĩ rằng… Tử Huyền Thiên chúng ta có thể chiêu mộ cậu ta vào tông môn, để cậu ta trở thành người của Tử Huyền Thiên. Lẽ nào chưởng môn không muốn có được một yêu nghiệt như vậy sao?”, Chấn Hám Sơn vô cùng nghiêm túc nói.
“Chiêu mộ cậu ta vào tông môn?”, Lăng chưởng môn vô cùng bất ngờ, trong mắt lóe lên dao động mờ nhạt.
“Không sai!”, Chấn Hám Sơn hạ thấp giọng nói: “Nếu tôi đoán không lầm, Lâm Chính này có lẽ có… mâu thuẫn rất lớn với thiên cung Trường Sinh”.
“Mâu thuẫn? Chính vì vậy nên ông mới bảo vệ Lâm Chính đến thế?”, Lăng chưởng môn hỏi.
“Phải!”, Chấn Hám Sơn trịnh trọng gật đầu: “Vậy nên Lăng chưởng môn, không thể làm người này bị thương mà còn phải tiếp đãi nồng hậu”.