-
Chương 1681-1685
Chương 1681: Khổ Tình Nữ
Lâm Chính hít sâu một hơi, lại gọi điện thoại tiếp.
Cảnh sát ập đến, đưa cả đám chị Tri Thù đi, những cô gái bị bắt đến đều được đưa về nhà.
Rất nhiều người may mắn sống sót, nhưng số người chết còn nhiều hơn.
Chuyện này chắc chắn sẽ để lại ký ức cả đời không thể xóa nhòa cho nhiều người.
Còn Trịnh Bảo Nguyệt cũng khó thoát khỏi chế tài pháp luật, bị đưa về đồn.
Lâm Chính lái xe, đưa Tô Tiểu Khuynh và Khương Mạn Vân về Giang Thành.
Khương Mạn Vân vô cùng kích động, không chỉ vì có một trải nghiệm đặc biệt, mà còn vì người đang lái xe ở đằng trước.
Cô ta ghé lại gần Tô Tiểu Khuynh, nhỏ giọng nói: "Tô Tiểu Khuynh, cậu được đấy! Cậu là em gái Chủ tịch Lâm mà chẳng nói cho mình biết gì! Cậu chơi chẳng đẹp gì cả!".
"Mình...", Tô Tiểu Khuynh há miệng, không biết nên giải thích thế nào.
"Tiểu Khuynh, em lên đại học rồi hả?", đúng lúc này, Lâm Chính đang lái xe bỗng lên tiếng.
"Vâng..."
"Anh xin lỗi vì lúc em nhập học không đưa em đi được, dạo này bận quá", Lâm Chính nói đầy tự trách.
"Không sao ạ...", Tô Tiểu Khuynh không để ý, dường như đang có tâm sự.
Lâm Chính nhìn Tô Tiểu Khuynh qua gương chiếu hậu, ánh mắt hơi dao động, không nói gì nữa.
Khương Mạn Vân cũng cảm thấy người chị em của mình có chút khác thường, liền không trêu nữa.
Đúng lúc này, dường như Tô Tiểu Khuynh lấy hết dũng khí, ngẩng phắt đầu lên nói: "Anh Lâm!".
"Hử?", Lâm Chính có chút ngạc nhiên.
Cô ấy gọi như vậy khiến anh rất không quen.
"Anh có thể hứa với em một việc không?".
"Việc gì?".
"Ừm... em muốn làm phiền anh, có thể tránh xa Tô Nhu không?", Tô Tiểu Khuynh nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lâm Chính trong gương chiếu hậu, nói rất nghiêm túc.
Lâm Chính sửng sốt.
"Tiểu Khuynh, cậu nói cái gì vậy?", Khương Mạn Vân cũng ngạc nhiên.
Nhưng thái độ của Tô Tiểu Khuynh rất kiên quyết, nghiêm túc nói: "Anh Lâm, em biết anh là người tốt, cũng giúp đỡ nhà chúng em rất nhiều, nhưng Tô Nhu với Lâm Chính yêu nhau thật lòng. Lâm Chính cũng là người tốt, có lẽ anh ấy không lợi hại bằng anh, nhưng em tin sau này chắc chắn anh ấy cũng không kém cạnh gì anh. Nên mong anh đừng quấy rầy Tô Nhu nữa, đừng để Lâm Chính khó xử nữa, được không?".
Nghe những lời vừa nghiêm túc vừa kiên định của Tô Tiểu Khuynh, Lâm Chính cảm thấy vừa bất lực vừa buồn cười.
Chắc là cô ấy đang buồn bực vì chuyện này.
Cũng phải, cả Giang Thành đều biết Chủ tịch Lâm cắm sừng Lâm Chính, Tô Tiểu Khuynh cũng đã lớn, sao có thể không biết chứ?
Anh rất muốn nói cho Tô Tiểu Khuynh biết sự thật, nhưng bây giờ anh đang có quá nhiều kẻ thù, nếu tuyên bố Lâm Chính chính là thần y Lâm, thì sau này không chỉ có Tô Nhu chịu tội, mà e là tất cả mọi người nhà họ Tô, ngay cả bà cụ Tô cũng bị liên lụy...
"Được, anh biết rồi".
Lâm Chính bình tĩnh đáp, cũng không giải thích.
"Cảm ơn anh", Tô Tiểu Khuynh thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.
Sau khi đưa hai cô gái về, Lâm Chính trở về Dương Hoa một mình.
Mã Hải đã thu thập xong tư liệu, sau khi xử lý một chút thì Lâm Chính tiếp tục tiêu hóa Kim Ô Đan trong người.
Những cố gắng lúc trước ở nhà máy không hề uổng phí, Kim Ô Đan trong người Lâm Chính đã được tiêu hóa bảy tám phần, tiếp theo chính là củng cố, bồi dưỡng nguyên khí, để sức mạnh của Kim Ô Đan ngấm vào từng tấc xương máu khắp toàn thân.
Trong phòng làm việc, Lâm Chính đang ngồi xếp bằng dưới đất hít sâu một hơi, cảm thấy giờ phút này, linh hồn của mình cũng trở nên thăng hoa.
"Kim Ô Đan không hổ là thần đan tuyệt thế, quả nhiên không hề tầm thường", Lâm Chính mở mắt ra, không nhịn được cảm khái.
Nhưng muốn tiêu hóa hoàn toàn thì không chỉ một sớm một chiều.
Đan dược này quá lợi hại, đến mức thân thể này của anh cũng không thể hoàn toàn thích ứng.
Cũng không biết đan hoàn đáng sợ này do ai luyện chế ra...
Rè rè...
Đúng lúc này, điện thoại đặt trên bàn bỗng rung lên.
Lâm Chính đang chuẩn bị tọa thiền không khỏi nhíu mày, đứng dậy cầm điện thoại lên xem.
Là một dãy số lạ...
Lẽ nào là Huyết Kiêu?
Anh ấn nút nghe.
"Thần y Lâm?", đầu bên kia là giọng nữ khàn khàn.
"Xin hỏi là ai vậy?".
"Quả Thiên Tinh", đối phương chỉ thốt ra ba chữ.
Lâm Chính biến sắc, lập tức hiểu ra tất cả.
"Bà là Khổ Tình Nữ?".
"Cậu cầm ngay Kim Ô Đan đến Khổ Tình Viên gặp tôi, nếu không đám sư phụ của cậu sẽ bị tôi chôn dưới gốc cây Khổ Tình làm phân bón đó".
Dứt lời liền tắt máy...
Chương 1682: U Thủy Kiếm Vương
Quả nhiên vẫn xảy ra chuyện.
Lâm Chính nghiêm nghị, lập tức xuất phát, chạy về núi Chung Thân.
Anh không thể không đi, cũng không có thời gian phán đoán chuyện này là thật hay giả.
Bởi vì nếu không thể lấy được quả Thiên Tinh trong thời gian sớm nhất, một khi bị cốc chủ Hồng Nhan Cốc cướp được, giúp bà ta khôi phục vết thương, thần công đại thành thì Lâm Chính sẽ không có năng lực nào để kháng cự. Cả Dương Hoa sẽ hóa thành tro tàn dưới sức mạnh thế như chẻ tre của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Thời gian không đợi người.
Ngay cả khi Kim Ô Đan đã được anh tiêu hóa, anh cũng phải đi một chuyến.
Ngay cả khi Phong Thanh Vũ đã thất bại, anh cũng phải dựa vào bản thân mình.
Núi Chung Thân nằm ở nơi vắng người phía Tây Bắc, nơi này hiếm thấy khói bếp, ít có người bước chân vào. Qua lời của người dân bình thường, núi Chung Thân là cấm địa cực kỳ nguy hiểm, dù là những nhà thám hiểm cũng không dám tùy tiện tiến vào.
Khổ Tình Nữ ẩn cư ở núi Chung Thân.
Nghe nói bà ta luôn đợi một người ở trên núi Chung Thân, một người đã phụ bà ta.
Dù người mà bà ta đợi đã tròn năm mươi năm không xuất hiện, nhưng bà ta vẫn không từ bỏ. Do đó, bà ta được gọi là Khổ Tình Nữ.
Khổ Tình Nữ thực lực vô song, cực kỳ đáng sợ. Khổ Tình Viên của bà ta thật ra là bảo địa chứa đầy phúc trạch. Trong đó có đầy hoa thơm cỏ lạ, cây Thiên Tinh là một trong những loại thực vật cực kỳ đặc biệt ở trong đó.
Nhiều người đến núi Chung Thân muốn hái một ít hoa thơm cỏ lạ đều bị Khổ Tình Nữ đuổi đi, không ai có thể là đối thủ của bà ta.
Lâm Chính cũng chỉ có một khái niệm mơ hồ về thực lực của bà ta, nhưng từ chuyện mấy người Phong Thanh Vũ đều bị hạ gục cho thấy, thực lực của Khổ Tình Nữ không thua kém anh.
Trên con đường bên ngoài núi Chung Thân.
Xe của Lâm Chính vừa dừng ở bên đường, một người phụ nữ đội mũ lưỡi trai, mặc áo thể thao nhảy xuống khỏi một chiếc Jeep Wrangler màu đỏ trên đường.
Cô gái có dáng người thanh tú, da ngăm đen, đeo kính râm.
“Chủ tịch Lâm, chào anh, rất vui được gặp anh!”, cô gái cực kỳ kích động, vội vàng tháo kính râm ra, tiến tới.
“Cô là?”.
“Tôi là Quách Lệ, hướng dẫn viên mà Giám đốc Mã sắp xếp, tôi sẽ dẫn anh lên núi Chung Thân”, cô gái mỉm cười nói.
“Dẫn tôi? Là ý gì?”.
“Chủ tịch Lâm có điều không biết, địa hình núi Chung Thân khá phức tạp, đường núi rất nhiều, nếu không ai dẫn đường thì e là mấy ngày mấy đêm cũng chưa lên được đỉnh núi”.
“Thế à? Vậy được, làm phiền cô rồi”, Lâm Chính nói.
“Chủ tịch Lâm, khung xe của anh quá thấp, đi xe của tôi đi”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, đi theo Quách Lệ lên xe Jeep, đi đến núi Chung Thân.
Đường núi đúng là dốc đứng khó đi, nhưng Quách Lệ quen đường, lái đi rất nhanh.
“Không phải bảo núi Chung Thân là nơi vắng người sao? Vì sao còn có hướng dẫn viên?”, Lâm Chính ngồi ở ghế lái phụ tò mò hỏi.
“Luôn sẽ có người không sợ chết muốn đến đây dạo xem. Tôi sinh ra lớn lên ở thôn gần đây, rất quen thuộc với khu này. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi không tìm được việc làm nên đã dứt khoát ở đây làm hướng dẫn viên. Mặc dù du khách ít, nhưng chỉ cần nhận một đơn là đủ để ăn cả năm”, Quách Lệ cười đáp.
Đi khoảng một tiếng đồng hồ, đường dưới chân đã biến thành đường núi gập ghềnh khó đi, thân xe xóc nảy, không ngừng lắc lư.
“Chủ tịch Lâm, ngồi cho vững nhé!”.
Quách Lệ nắm chặt vô lăng, đạp chân ga, dùng hết sức chạy lên núi.
Đi tiếp một tiếng đồng hồ nữa, xe đã đến lưng núi của núi Chung Thân.
Nơi này đường hẹp, bên cạnh là vực sâu vạn trượng, lái xe rất nguy hiểm. Nếu người có tố chất tâm lý không vững, lái xe ở nơi này e là không có sức lực để đạp ga, sợ đến mức cả người nhũn ra.
Vù!
Lúc này, một tảng đá đột nhiên lăn từ trên vách núi xuống.
“Cẩn thận!”.
Lâm Chính vội vàng hét lên.
Quách Lệ kinh hãi, vội vàng đạp phanh.
Xe Jeep lập tức dừng lại, tảng đá khổng lồ đường kính đến ba mét lăn xuống phía trước xe, đập vào giữa đường.
Nguy hiểm quá!
Hai người thở phào một hơi.
Quách Lệ lập tức kéo cửa xe ra, xuống xem xét, mặt mày buồn bã.
“Chuyện gì thế này? Trời không mưa, vách núi cũng rất sạch sẽ, tảng đá lớn thế này… ở đâu ra đây?”.
“Đương nhiên là có người đẩy từ trên núi xuống!”, Lâm Chính cũng xuống xe, bình tĩnh nói.
“Cái gì?”.
Quách Lệ sửng sốt, đột nhiên cô ta cảm giác được gì đó, vội vàng nhìn quanh. Lúc này mới phát hiện con đường trước và sau xe xuất hiện rất nhiều bóng người lúc nào không hay.
Những người này ăn mặc kỳ lạ, có người mặc đồ cổ trang, có người mặc Âu phục, trang phục thường ngày, không ai giống ai, nhưng trên tay bọn họ đều cầm đao kiếm.
“Các người là ai? Sơn… Sơn tặc sao?”, Quách Lệ sốt ruột, liên tục quát lên: “Tôi nói cho các người biết, đừng có làm bậy, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”.
Quách Lệ làm hướng dẫn viên ở đây bao nhiêu năm vẫn chưa từng nghe nói ở đây có sơn tặc, nên ngay cả cô ta cũng hoang mang.
“Các người là ai?”.
Một người đàn ông để tóc dài nhưng gương mặt tái nhợt đi tới trước, nhìn chằm chằm hai người, lạnh lùng hỏi.
Lúc này, khuôn mặt Lâm Chính không phải gương mặt của thần y Lâm, những người này không nhận ra anh.
“Chúng tôi là… là du khách tới đây”, Quách Lệ sững người một lúc, sau đó nói.
Cô ta không dám nói rõ thân phận của Chủ tịch Lâm, cô ta cảm thấy những người này không giống sơn tặc.
“Du khách? Hừ, nơi này có gì đáng để du lịch?”, người đàn ông tóc dài lạnh lùng quát: “Các người đến đây là vì quả Thiên Tinh đúng không?”.
“Đúng thì sao?”.
Lâm Chính không có kiên nhẫn, nhìn người đàn ông tóc dài, bình tĩnh nói: “Tốt nhất anh nên nhường đường để tôi qua mau, nếu không, hậu quả tự chịu!”.
“Khốn nạn, gan lớn thật! Dám nói chuyện với sư huynh tao như vậy!”.
“Mày có biết sư huynh tao là ai không? Khoái Kiếm Sở Giang Long! Có nghe qua chưa? Sư huynh tao muốn giết mày chỉ cần một ý nghĩ!”.
“Thứ không biết điều, mau quỳ xuống!”.
Người xung quanh thi nhau mắng chửi, rút kiếm trừng Lâm Chính.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, vô cùng thản nhiên.
“Không quỳ?”.
Người đàn ông tóc dài tên Sở Giang Long nheo mắt lại, rút một thanh kiếm mỏng ở thắt lưng ra, lạnh giọng: “Nếu đã như vậy thì tôi sẽ cắt đứt gân hai chân cậu, xem cậu có quỳ hay không!”.
Nói xong, anh ta dương kiếm nhảy lên, chém về phía Lâm Chính.
Đúng lúc đó, một giọng nói trong trẻo mà du dương đột nhiên vang vọng khắp lưng núi.
“Ha ha ha ha, hay cho Thương Nguyệt Giáo, nhiều người như vậy lại đi ức hiếp hai người, đúng là không biết xấu hổ!”.
Bọn họ nghe vậy, vẻ mặt đều thay đổi, đồng loạt ngước mắt nhìn lên.
“Ai?”, Sở Giang Long quát lớn.
Anh ta vừa nói xong, một bóng người đột nhiên lướt tới cực nhanh, một tia sáng lạnh lẽo nhắm thẳng vào tim anh ta.
Sở Giang Long phản ứng nhanh, vội vàng trở tay vung kiếm đỡ.
Keng!
Tiếng động to rõ vang lên, Sở Giang Long lại bị đẩy lùi ra xa mấy mét.
Đợi đến khi bọn họ nhìn rõ thì phát hiện đó là một thiếu nữ mặc váy xanh lục phong cách cổ đại, cầm trường kiếm trong tay đứng trước mặt Lâm Chính.
“U Thủy Kiếm Vương?”.
Bọn họ biến sắc, hết sức kinh hãi.
Chương 1683: Thiếu nữ kỳ lạ
U Thủy Kiếm Vương?
Là thiếu nữ đó sao?
Lâm Chính để lộ vẻ nghi hoặc, vô cùng khó hiểu.
Hình như nhìn người xung quanh đều vô cùng kiêng dè thiếu nữ này. Nhất là Sở Giang Long đó, gương mặt vốn trắng nhợt lại trắng thêm mấy phần, ánh mắt đầy vẻ kiêng dè, đâu dám làm bậy?
“Lại là cô? Khốn kiếp! Cô nhất quyết muốn đối đầu với Thương Nguyệt Giáo chúng tôi?”, Sở Giang Long phẫn nộ quát lên.
“Tôi không có hứng thú với giáo phái các người, tôi chỉ không ưa các người làm xằng làm bậy ở đây mà thôi. Nghe đây, biết điều thì mau cút đi cho tôi! Đừng ép tôi phải đại khai sát giới!”.
Thiếu nữ lạnh lùng nói, giơ ngang kiếm ra phía trước, bày tư thế tác chiến.
Sở Giang Long đanh mặt lại, nghiến răng nhìn chằm chằm thiếu nữ, nhưng anh ta lại nhịn xuống, phất tay, phẫn nộ gào lên: “Rút!”.
Bọn họ loạt soạt rời đi ngay lập tức.
Nhìn thấy vậy, Quách Lệ kinh ngạc không thôi.
“Cô lợi hại quá! Cô luyện võ sao? Những người đó nghe lời cô chạy luôn rồi?”.
“Bọn họ không chạy thì phải chết. Ở nơi thế này giết người không phạm pháp, ngược lại, hai người các người không có việc gì chạy tới đây làm gì? Không biết ở đây rất nguy hiểm sao? Mau đi đi!”, thiếu nữ nói.
“Không được, tôi là hướng dẫn viên, phụ trách dẫn người này lên đỉnh núi. Bây giờ vẫn chưa tới nơi, chúng tôi không thể đi được!”.
“Lên đỉnh núi?”.
Thiếu nữ cực kỳ ngạc nhiên, nhìn Lâm Chính, nhíu mày: “Tôi thấy anh khí tức bình thường, không phải người luyện võ! Anh chạy đến đỉnh núi làm gì? Không biết ở đó còn nguy hiểm hơn sao?”.
“Thầy tôi bị Khổ Tình Nữ bắt nhốt ở đó, tôi đến đây là muốn Khổ Tình Nữ thả người”, Lâm Chính nói.
“Anh cũng biết Khổ Tình Nữ?”, thiếu nữ cực kỳ kinh ngạc, sau đó cười thành tiếng: “Nếu anh biết Khổ Tình Nữ thì chắc anh cũng biết bà ta đáng sợ thế nào chứ? Ngay cả sư phụ anh cũng bị bà ta bắt, anh nghĩ anh là đối thủ của Khổ Tình Nữ sao? Anh làm sao bắt Khổ Tình Nữ thả người? Đúng là nực cười. Tôi thấy anh đừng nên đi tìm chết nữa!”.
“Tới cũng tới rồi, dù thế nào cũng phải đi xem thử rồi mới tính chứ?”, Lâm Chính đáp.
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Được, vừa khéo tôi đi đường cũng đã mệt, ngồi xe các người cùng nhau lên núi vậy”.
“Cô cũng đi tìm Khổ Tình Nữ?”.
“Ha, tôi không có hứng thú với bà già đó!”, thiếu nữ khẽ hừ một tiếng, không đồng ý.
Lâm Chính cũng không hỏi nhiều.
Có người chỉ dẫn tốt như vậy, đương nhiên Quách Lệ rất vui.
Lâm Chính cũng không từ chối, dù sao người ta cũng vừa mới giúp anh giải quyết rắc rối.
Thiếu nữ cầm kiếm đi tới phía trước tảng đá, vung kiếm chém mạnh.
Vù vù…
Vài luồng kiếm quang lóe lên, sau đó tảng đá khổng lồ bị xẻ nát.
Xe Jeep thuận lợi đi qua, tiến về phía đỉnh núi.
Lâm Chính nhắm mắt dưỡng thần.
Thiếu nữ thì bắt chéo chân, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Quách Lệ hơi phấn khích, nhìn hai người qua gương chiếu hậu, cuối cùng cô ta vẫn không kìm được thẳng thắn lên tiếng.
“Chào cô, tôi là Quách Lệ, cô tên gì?”.
“U Thủy”, thiếu nữ liếc nhìn cô ta, thờ ơ nói.
“U Thủy? Hình như là tên một địa danh nào đó? Trước kia tôi nghe đám người kia gọi cô là U Thủy Kiếm Vương, nó nghĩa là gì?”.
“Cô đoán đúng rồi, U Thủy đúng là một địa danh, tên tôi cũng đặt theo địa danh đó. Còn U Thủy Kiếm Vương có nghĩa gì… cô tự suy ngẫm đi”.
“Vậy à… Đám người lúc trước làm gì vậy? Vì sao bọn họ lại ngăn cản chúng tôi?”.
“Sao tôi biết được? Cô cũng nhiều lời thật!”, thiếu nữ mất kiên nhẫn, bực dọc nói.
“Xin lỗi”, Quách Lệ cảm thấy bất đắc dĩ, không nói nữa.
Ngược lại, thiếu nữ không khỏi liếc nhìn Lâm Chính thêm mấy cái, nhíu chặt mày, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Đi khoảng hai tiếng đồng hồ, cuối cùng xe Jeep cũng lên đỉnh núi Chung Thân.
Đỉnh núi rất lớn, nhưng lại rất bằng phẳng, xe ô tô lái thẳng đến trước Khổ Tình Viên.
Lâm Chính xuống xe.
“Quách Lệ, cô có thể về rồi”, Lâm Chính nhìn Khổ Tình Viên, bình tĩnh nói.
“Tôi đợi anh ở đây, anh không xuống núi sao?”.
“Tôi sẽ tự xuống núi”.
“Cái đó…”.
“Cô mau đi đi, cô không xuống núi thì sẽ chết trong tay Khổ Tình Nữ”, U Thủy khẽ hừ một tiếng, ôm thanh kiếm, khinh thường nói.
Quách Lệ hơi do dự.
Lâm Chính không quan tâm, đi thẳng vào bên trong.
U Thủy nheo mắt lại nhìn Lâm Chính, quay người đi đến một tảng đá lớn ở bên cạnh ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần, giống như đang đợi gì đó.
Khoảnh khắc Lâm Chính bước vào Khổ Tình Viên, một giọng nói già nua mà khản đặc vang lên từ trong lâm viên.
“Ai? Dám xâm nhập vào lãnh địa của tôi? Mau quỳ xuống xin tha, nếu không, thi cốt không còn, hồn phi phách tán!”.
Chương 1684: Hoán Phát Đan
Đó là giọng của Khổ Tình Nữ.
Lâm Chính ngẩng đầu nhìn nơi phát ra tiếng nói, sau đó lớn tiếng hô: “Tiền bối, tại hạ theo lời tiền bối đến đây, mong tiền bối thả ân sư Phong Thanh Vũ! Tại hạ cảm kích vô tận”.
“Ồ? Cậu chính là thần y Lâm?”.
Khổ Tình Nữ rõ ràng hơi bất ngờ: “Cậu thật sự dám đến đây? Xem ra tôi xem thường cậu rồi!”.
“Tiền bối có lời, sao tại hạ dám không tuân?”.
“Đừng nói mấy lời hoa hòe, cậu qua đây cho tôi!”, Khổ Tình Nữ lạnh lùng nói.
Lâm Chính cũng không tức giận, đi xuyên qua lâm viên, đến trước một biển hoa.
Lúc này, Khổ Tình Nữ đang đứng trên một cây đại thụ ở chính giữa biển hoa.
Đó là một bà lão tóc bạc lưng còng, đầu tóc bù xù.
Bà ta run tóc bạc da mồi, gầy như que củi, gần đất xa trời.
So với cảnh xán lạn của biển hoa đúng là không ăn nhập gì.
Lâm Chính quan sát bà lão. Bà ta lại không nhìn anh mà ngồi xổm nơi đó, giống như đang bảo vệ một đóa hoa xinh đẹp dưới chân.
“Tiền bối, thầy tôi thế nào rồi?”, Lâm Chính đi tới, thản nhiên hỏi.
“Yên tâm, vẫn chưa chết! Kim Ô Đan đâu?”, Khổ Tình Nữ đứng dậy, bình tĩnh hỏi.
“Tôi phải thấy được người trước!”, Lâm Chính nói.
“Cậu đang mặc cả với tôi?”, Khổ Tình Nữ dữ tợn nhìn anh, sát ý lộ ra: “Thanh niên, cậu phải nhìn rõ vị trí của mình! Cậu không có tư cách mặc cả với tôi! Mau giao Kim Ô Đan ra đây, nếu không, cậu đợi nhặt xác cho thầy cậu đi!”.
“Nếu vậy thì cả đời này tiền bối cũng không thể lấy được Kim Ô Đan nữa”, Lâm Chính nói.
“Không có nó thì tôi không tìm Kim Ô Đan khác được sao? Ngược lại, một khi con người này chết thì thật sự không còn nữa, tuyệt đối sẽ không có thứ thay thế”, Khổ Tình Nữ cười nói.
“Tiền bối nói hay lắm, nhưng trong vòng một năm ngắn ngủi, làm sao bà tìm được viên Kim Ô Đan thứ hai?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Khổ Tình Nữ hơi dừng lại, ngẩng đầu lên, khó tin nhìn Lâm Chính: “Cậu có ý gì?”.
“Tiền bối, cơ thể bà đã rất già nua, già đến mức chỉ còn lại một năm tuổi thọ. Một năm sau, các cơ quan trong cơ thể bà đều lão hóa, không thể duy trì sinh mạng cho bà nữa! Lúc đó, bà đương nhiên sẽ nhắm mắt xuôi tay”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu nói bậy!”.
Khổ Tình Nữ như bị chọc giận, gào lên thảm thiết: “Tôi sẽ không chết! Tôi tuyệt đối không chết! Lão già kia còn chưa xuất hiện, tôi không thể chết! Tôi cũng sẽ không chết!”.
Bà ta hơi suy sụp, mắt đỏ lên, sát khí toàn thân cũng trở nên hung mãnh hơn.
“Tiền bối không tin? Vậy thì thật đáng tiếc, tôi hiểu sơ về y thuật, tôi cảm thấy tôi không nhìn lầm đâu”, Lâm Chính nói.
“Cậu hiểu y thuật? Thằng nhóc, cậu nghĩ chỉ mình cậu hiểu y thuật thôi sao? Cơ thể xương cốt của tôi còn tốt lắm! Những năm này tôi luôn dùng dược vật điều hòa cơ thể, sao tôi có thể chỉ còn lại một năm tuổi thọ? Cậu bớt ở đó đe dọa tôi! Nếu cậu còn nói lung tung, bây giờ tôi sẽ đánh nát người cậu, làm chất bổ nuôi dưỡng số hoa này!”, Khổ Tình Nữ dữ tợn nói.
“Sức khỏe của tiền bối đúng là có dấu hiệu dùng dược vật điều hòa, nhưng cách tiền bối dùng không đúng, dẫn đến mỗi lần dùng dược vật điều chỉnh cơ thể sẽ khiến một phần dược lực dư thừa sót lại trong cơ thể. Lâu dần số dược lực đó tích lũy, trở thành độc dược hại cơ thể, cơ thể bà cũng do đó mà lão hóa. Tôi đoán năm nay bà đã bảy mươi sáu rồi đúng không? Thật ra bà sống đến một trăm tuổi không thành vấn đề, nhưng vì bà điều chỉnh sai cách nên cơ thể bà lúc này không khác gì bà lão một trăm tuổi! Một năm sau, bà chắc chắn sẽ chết!”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Khốn kiếp!”.
Khổ Tình Nữ nổi giận, vung chưởng đánh về phía Lâm Chính từ xa.
Ầm!
Chưởng lực bùng phát.
Đó là một luồng sức mạnh giống như luồng cầu vồng, thoáng chốc đánh cho tảng đá bên cạnh Lâm Chính tan nát.
Đánh hụt rồi!
Có lẽ là Khổ Tình Nữ cố ý đánh hụt.
Chưởng lực đáng sợ xuyên qua bầu trời, đánh tan mây mù, đến giữa bầu trời sao.
Nếu nó đánh vào người thì có lẽ cả người sẽ bị đánh tan nát.
Nhưng Khổ Tình Nữ vẫn chưa có ý định giết Lâm Chính.
Kim Ô Đan còn chưa tới tay, sao bà ta có thể giết anh dễ dàng như vậy được?
“Nhóc, bây giờ tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, mau chóng đưa Kim Ô Đan cho tôi, vậy thì tôi còn có thể để cậu sống sót xuống núi. Nếu không, nơi này sẽ là nơi chôn thân của cậu!”, Khổ Tình Nữ nghiến răng, dữ tợn quát lên.
“Tiền bối, Kim Ô Đan không còn nữa rồi”.
“Cậu nói cái gì?”.
“Trước khi tôi đến đây, Kim Ô Đan đã bị tôi ăn mất rồi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cái gì?”.
Khổ Tình Nữ mở to mắt, sau đó lửa giận vô tận tràn ngập khuôn mặt già nua của bà ta.
“Khốn nạn! Khốn nạn! Cậu lại dám đùa bỡn tôi! Tôi nhất định phải khiến cậu chết ở đây! Tôi phải lăng trì xử tử thầy cậu, bạn bè cậu. Tôi phải cắt từng miếng thịt trên người các người xuống! Phủ kín biển hoa này!”.
Khổ Tình Nữ không nhịn được nữa, hét lên một tiếng, xông về phía Lâm Chính như phát điên.
Lần này, bà ta không định nương tay nữa, bà ta chỉ muốn giẫm nát xương người này.
Nhưng ngay khi bà ta đến gần Lâm Chính, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Tiền bối, mặc dù tôi không còn Kim Ô Đan, nhưng tôi có thứ còn tốt hơn Kim Ô Đan!”.
Anh nói xong, Khổ Tình Nữ đột nhiên dừng bước.
“Cậu nói gì? Cậu còn có đan dược tốt hơn Kim Ô Đan?”, bà ta dữ tợn hỏi.
“Đúng!”.
“Là đan dược gì?”.
“Là viên đan trong tay tôi”, Lâm Chính lấy từ trong túi ra một viên đan hoàn óng ánh trong suốt giống như Dạ Minh Châu.
“Đó là gì? Công hiệu của nó còn hơn Kim Ô Đan?”, Khổ Tình Nữ sững sờ hỏi.
“Đương nhiên hơn, nó còn mạnh hơn Kim Ô Đan một nghìn lần, một vạn lần!”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Nó được gọi là Hoán Phát Đan!”.
“Hoán Phát Đan?”, Khổ Tình Nữ lẩm bẩm.
“Đúng, Hoán Phát Đan, ngụ ý dung nhan rạng rỡ! Tiền bối, sở dĩ bà muốn có Kim Ô Đan thật ra là vì muốn dựa vào dược lực của Kim Ô Đan lấy lại tuổi thanh xuân, khôi phục dung nhan xinh đẹp trước kia, cởi bỏ hình tượng già nua lọm khọm hiện nay đúng không? Nếu bà ôm mục đích đó, viên Hoán Phát Đan này sẽ tốt hơn Kim Ô Đan vô số lần!”, ánh mắt Lâm Chính lấp lóe, nghiêm túc nói.
Anh dứt lời, mắt Khổ Tình Nữ lóe sáng…
Chương 1685: Hi vọng bà đừng hối hận
Lâm Chính đoán được mục đích Khổ Tình Nữ muốn có Kim Ô Đan chỉ là để khôi phục tư sắc dung mạo thời trẻ của mình.
Bà ta đợi người yêu trên núi Chung Thân đã mấy chục năm, răng đã long da dẻ nhăn nheo, trở thành một bà lão gần đất xa trời.
Bà ta đâu muốn như vậy, cho nên bà ta mới gấp rút tìm cách khôi phục dung nhan thời trẻ.
Để khi người yêu mình trở về vẫn sẽ nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người, chứ không phải một bà lão tóc bạc da mồi như bây giờ.
Không thể không nói Khổ Tình Nữ không hổ danh là Khổ Tình Nữ, si tình vì yêu.
Tuy nhiên, Lâm Chính không thể nào có được loại thuốc cải lão hoàn đồng này, dù sao nó cũng đi ngược lẽ trời, trái với luân lý tự nhiên. Nhưng thuốc trong tay anh cũng có chút công hiệu, ít nhất là có công hiệu đủ để Khổ Tình Nữ tin tưởng.
Quả nhiên, Khổ Tình Nữ liên tục hô lên: “Mau! Mau đưa nó cho tôi! Mau đưa cho tôi!”.
Trong lúc nói, bà ta đưa tay chụp lấy đan dược.
Lâm Chính trở tay cất nó đi, Khổ Tình Nữ chụp hụt.
“Cậu làm gì vậy?”, bà ta phẫn nộ hét lên.
“Tiền bối muốn có thuốc, tôi muốn đòi người, bà giao người, tôi giao thuốc!”.
“Nếu cậu lấy thuốc giả ra lừa gạt tôi thì sao? Sao tôi biết được cậu có lừa tôi hay không? Cậu phải giao thuốc cho tôi trước!”, Khổ Tình Nữ lạnh lùng nói.
“Nếu tiền bối không yên tâm thì cứ uống thuốc thử là được. Tôi thấy trong Khổ Tình Viên cũng trồng một số cây thuốc, có lẽ bà cũng khá am hiểu về phương diện y lý, có hiệu quả hay không chắc bà sẽ biết”, Lâm Chính nói xong, búng ngón tay.
Vù!
Hoán Phát Đan bay đi.
Khổ Tình Nữ vội vàng đưa tay bắt lấy, lập tức nhét vào miệng.
Ực.
Đan dược vào bụng.
Bà ta khoanh chân ngồi xuống, dường như đang vận khí để tiêu hóa đan dược nhanh chóng.
Lâm Chính cũng không vội, đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát.
Khoảng nửa tiếng sau, Khổ Tình Nữ đột nhiên mở to hai mắt.
Lúc này, gương mặt bà ta trở nên hồng hào, nếp nhăn trên mặt giảm đi nhiều, mái tóc cũng có nhiều tóc đen hơn, trông trẻ ra mấy tuổi.
“Tiền bối có thể soi xem gương mặt mình”, Lâm Chính nói.
Khổ Tình Nữ nghe vậy, vội vàng chạy đến bên hồ nước, nhìn hình bóng phản chiếu dưới nước mà thất thần.
Chốc lát sau, bà ta mừng rỡ: “Có hiệu quả, thật sự có hiệu quả! Ha ha ha, được! Được! Ha ha ha…”.
“Đan này đương nhiên là có hiệu quả, nhưng chỉ dùng một viên thì không đủ. Nếu tiền bối muốn khôi phục dung nhan thời trẻ thì phải kiên trì sử dụng vài liệu trình. Vừa khéo ở chỗ tôi có đầy đủ số thuốc mà tiền bối cần, mỗi ngày dùng một viên, không ngoài hai tháng, tiền bối sẽ có thể đạt được nguyện vọng, khôi phục thanh xuân!”, Lâm Chính không biết lấy từ đâu ra một bình sứ, cầm trong tay, bình tĩnh nói.
“Đưa cho tôi!”, Khổ Tình Nữ hét lên.
“Giao người!”.
“Cậu còn dám bàn điều kiện với tôi? Không sợ tôi giết cậu sao?”.
“Có lẽ bà giết được tôi, nhưng tôi bảo đảm, số thuốc này sẽ bị tôi hủy đi trước khi bà giết tôi!”, Lâm Chính không hề sợ hãi, bình tĩnh nói.
Khổ Tình Nữ cắn răng, hừ một tiếng, quay người rời đi.
Chốc lát sau, bà ta kéo theo một sợi xích sắt đi tới.
Đầu kia xích sắt chính là đám người Phong Thanh Vũ.
“Thần y Lâm!”.
“Đồ đệ…”.
Mấy người họ cực kỳ hổ thẹn.
“Mọi người không sao chứ?”.
“Không sao… Bọn ta thật vô năng”, Phong Thanh Vũ thở dài, đầy áy náy.
“Không cần phải tự trách, chỉ có thể nói thực lực của Khổ Tình Nữ vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người”.
Lâm Chính cười bất đắc dĩ.
Khổ Tình Nữ đột nhiên dùng sức.
Keng!
Xích sắt bị bà ta đánh nát.
Mấy người Phong Thanh Vũ lập tức chạy đến bên cạnh Lâm Chính.
“Thuốc!”.
“Cho bà!”.
Lâm Chính vung tay, lọ sứ lập tức bay đi.
Khổ Tình Nữ bắt lấy lọ sứ, vô cùng mừng rỡ, xem xét một phen rồi vội vàng cất đi một cách cẩn thận.
Bà ta chẳng muốn quan tâm đến đám Lâm Chính nữa, lập tức tránh đi nơi khác tu luyện.
Đúng lúc đó, Lâm Chính hét lên: “Tiền bối chờ đã!”.
“Cậu đã cứu được người rồi, mau dẫn theo bọn họ cút đi!”, Khổ Tình Nữ mất kiên nhẫn nói.
“Tiền bối đừng vội, tôi chỉ muốn hỏi xem, có phải trong tay bà có một quả Thiên Tinh không?”, Lâm Chính hỏi.
“Sao? Các người vẫn không từ bỏ nó à? Đó không phải thứ các người có thể nhắm đến! Mau cút đi!”, Khổ Tình Nữ la mắng.
“Nếu tiền bối không nỡ thì tôi có thể lấy thứ khác đổi!”.
“Trừ đan này ra, tôi không có hứng thú với thứ gì khác. Huống hồ, cậu đã cho tôi đủ số lượng Hoán Phát Đan, cậu nói thứ gì có thể khiến tôi quan tâm?”, Khổ Tình Nữ hừ lạnh, không quan tâm.
“Tăng Nhan Đan, tiền bối có từng nghe qua?”, Lâm Chính cười nói.
“Tăng Nhan?”, Khổ Tình Nữ sững sờ: “Đó là gì?”.
“Nghĩa cũng như tên, tăng thêm dung nhan, giúp người ta thêm xinh đẹp, tuyệt mỹ hơn”.
“Trên đời còn có thứ như vậy?”.
“Tiền bối, có vẻ tôi phải lặp lại lần nữa, tôi là một bác sĩ, trong kiến thức mà tôi học có cả dưỡng thân và mỹ nhan. Loại đan dược và nước thuốc liên quan tới dung nhan tôi có rất nhiều”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Vậy thì mau đưa cho tôi! Có bao nhiêu tôi lấy bấy nhiêu!”, Khổ Tình Nữ sáng mắt, vội nói.
Nhìn thấy bà ta có dáng vẻ như vậy, trong lòng Lâm Chính có chút tò mò.
Rốt cuộc là người đàn ông thế nào mà có thể khiến một người phụ nữ si ngốc đợi chờ mấy chục năm, hồng nhan bạc tóc, si tâm không hối? Thậm chí còn muốn trở nên xinh đẹp hơn, hoàn hảo hơn…
“Tiền bối muốn có thuốc này? Được, xin hãy lấy quả Thiên Tinh ra đổi!”, Lâm Chính nói.
Đây là vật cược của Lâm Chính.
Nào ngờ Khổ Tình Nữ vừa nghe vậy đã biến sắc, bỗng nhiên trở nên im lặng, sắc mặt thay đổi liên tục, khản giọng nói: “Không thể đổi quả Thiên Tinh, những thứ khác cậu muốn gì tôi cũng có thể cho cậu!”.
“Vì sao không thể đổi quả Thiên Tinh?”, Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.
“Bớt dong dài, tôi nói rồi không thể đổi là không thể đổi. Nếu cậu đồng ý cho tôi thì ra cái giá khác. Nếu cậu không đồng ý thì cút đi, tôi không có thời gian để lãng phí với các người”, Khổ Tình Nữ nổi giận.
Ánh mắt Lâm Chính trở nên nghiêm nghị.
Anh không ngờ Khổ Tình Nữ lại xem trọng quả Thiên Tinh như vậy.
Đây rốt cuộc là vì sao?
Lâm Chính khó hiểu vô cùng.
“Xem ra là không thể thương lượng. Đồ đệ, hay là chúng ta đi trước đi!”, Phong Thanh Vũ ra hiệu cho Lâm Chính, nói anh rời đi.
Dù sao bọn họ cũng đã giao đấu với Khổ Tình Nữ, đã có hiểu biết về thực lực của Khổ Tình Nữ, lấy cứng chọi cứng chắc chắn sẽ chịu thiệt.
“Thầy biết cây Thiên Tinh ở đâu không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Đồ đệ ngốc, bọn ta đều bị mụ điên đó khống chế một cách dễ dàng, con còn định làm gì? Mụ điên này có thực lực không tầm thường, đừng làm bậy, chúng ta rời khỏi đây trước, tính kế lâu dài!”, Phong Thanh Vũ vội vàng nói khẽ.
“Nhưng chúng ta không có thời gian nữa!”, ánh mắt Lâm Chính nghiêm nghị lạnh lùng: “Đến lúc này rồi, dù có thế nào tôi cũng phải thử xem!”.
“Con…”.
Phong Thanh Vũ nổi giận, vẫn định nói gì đó.
Nhưng Lâm Chính đã bước tới trước.
“Ồ?”, Khổ Tình Nữ khẽ ngước mắt lên, thản nhiên nhìn anh.
“Cậu muốn làm gì?”.
“Xin tiền bối cho tôi quả Thiên Tinh!”, Lâm Chính nói một cách lạnh lùng, ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Khổ Tình Nữ sửng sốt, sau đó bật cười.
“Thú vị! Thú vị! Một thằng nhóc như cậu cũng dám khiêu khích trước mặt tôi, đúng là thú vị! Được! Nếu đã như vậy, tôi sẽ cho cậu một cơ hội! Cậu chỉ cần đỡ được ba chiêu của tôi, tôi sẽ cho cậu quả Thiên Tinh, thế nào?”.
“Thật sao?”, Lâm Chính nghiêm nghị hỏi.
“Bà già này chưa từng nuốt lời!”.
“Được!”.
Ánh mắt Lâm Chính lộ ra vẻ dữ tợn, đột nhiên kéo túi châm ở thắt lưng ra.
Soạt!
Túi châm được trải ra, gần một nghìn cây châm đập vào mắt mọi người.
“Hi vọng bà đừng hối hận!”.
Anh dứt lời, túi châm chấn động.
Toàn bộ châm bạc bay ra, đâm vào tất cả huyệt vị từ đầu tới chân trên người Lâm Chính.
Khoảnh khắc ấy, khí tức của Lâm Chính biến hóa long trời lở đất.
Cả người giống như được thăng hoa…
“Cái gì?”, Khổ Tình Nữ sửng sốt.
Lâm Chính hít sâu một hơi, lại gọi điện thoại tiếp.
Cảnh sát ập đến, đưa cả đám chị Tri Thù đi, những cô gái bị bắt đến đều được đưa về nhà.
Rất nhiều người may mắn sống sót, nhưng số người chết còn nhiều hơn.
Chuyện này chắc chắn sẽ để lại ký ức cả đời không thể xóa nhòa cho nhiều người.
Còn Trịnh Bảo Nguyệt cũng khó thoát khỏi chế tài pháp luật, bị đưa về đồn.
Lâm Chính lái xe, đưa Tô Tiểu Khuynh và Khương Mạn Vân về Giang Thành.
Khương Mạn Vân vô cùng kích động, không chỉ vì có một trải nghiệm đặc biệt, mà còn vì người đang lái xe ở đằng trước.
Cô ta ghé lại gần Tô Tiểu Khuynh, nhỏ giọng nói: "Tô Tiểu Khuynh, cậu được đấy! Cậu là em gái Chủ tịch Lâm mà chẳng nói cho mình biết gì! Cậu chơi chẳng đẹp gì cả!".
"Mình...", Tô Tiểu Khuynh há miệng, không biết nên giải thích thế nào.
"Tiểu Khuynh, em lên đại học rồi hả?", đúng lúc này, Lâm Chính đang lái xe bỗng lên tiếng.
"Vâng..."
"Anh xin lỗi vì lúc em nhập học không đưa em đi được, dạo này bận quá", Lâm Chính nói đầy tự trách.
"Không sao ạ...", Tô Tiểu Khuynh không để ý, dường như đang có tâm sự.
Lâm Chính nhìn Tô Tiểu Khuynh qua gương chiếu hậu, ánh mắt hơi dao động, không nói gì nữa.
Khương Mạn Vân cũng cảm thấy người chị em của mình có chút khác thường, liền không trêu nữa.
Đúng lúc này, dường như Tô Tiểu Khuynh lấy hết dũng khí, ngẩng phắt đầu lên nói: "Anh Lâm!".
"Hử?", Lâm Chính có chút ngạc nhiên.
Cô ấy gọi như vậy khiến anh rất không quen.
"Anh có thể hứa với em một việc không?".
"Việc gì?".
"Ừm... em muốn làm phiền anh, có thể tránh xa Tô Nhu không?", Tô Tiểu Khuynh nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lâm Chính trong gương chiếu hậu, nói rất nghiêm túc.
Lâm Chính sửng sốt.
"Tiểu Khuynh, cậu nói cái gì vậy?", Khương Mạn Vân cũng ngạc nhiên.
Nhưng thái độ của Tô Tiểu Khuynh rất kiên quyết, nghiêm túc nói: "Anh Lâm, em biết anh là người tốt, cũng giúp đỡ nhà chúng em rất nhiều, nhưng Tô Nhu với Lâm Chính yêu nhau thật lòng. Lâm Chính cũng là người tốt, có lẽ anh ấy không lợi hại bằng anh, nhưng em tin sau này chắc chắn anh ấy cũng không kém cạnh gì anh. Nên mong anh đừng quấy rầy Tô Nhu nữa, đừng để Lâm Chính khó xử nữa, được không?".
Nghe những lời vừa nghiêm túc vừa kiên định của Tô Tiểu Khuynh, Lâm Chính cảm thấy vừa bất lực vừa buồn cười.
Chắc là cô ấy đang buồn bực vì chuyện này.
Cũng phải, cả Giang Thành đều biết Chủ tịch Lâm cắm sừng Lâm Chính, Tô Tiểu Khuynh cũng đã lớn, sao có thể không biết chứ?
Anh rất muốn nói cho Tô Tiểu Khuynh biết sự thật, nhưng bây giờ anh đang có quá nhiều kẻ thù, nếu tuyên bố Lâm Chính chính là thần y Lâm, thì sau này không chỉ có Tô Nhu chịu tội, mà e là tất cả mọi người nhà họ Tô, ngay cả bà cụ Tô cũng bị liên lụy...
"Được, anh biết rồi".
Lâm Chính bình tĩnh đáp, cũng không giải thích.
"Cảm ơn anh", Tô Tiểu Khuynh thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.
Sau khi đưa hai cô gái về, Lâm Chính trở về Dương Hoa một mình.
Mã Hải đã thu thập xong tư liệu, sau khi xử lý một chút thì Lâm Chính tiếp tục tiêu hóa Kim Ô Đan trong người.
Những cố gắng lúc trước ở nhà máy không hề uổng phí, Kim Ô Đan trong người Lâm Chính đã được tiêu hóa bảy tám phần, tiếp theo chính là củng cố, bồi dưỡng nguyên khí, để sức mạnh của Kim Ô Đan ngấm vào từng tấc xương máu khắp toàn thân.
Trong phòng làm việc, Lâm Chính đang ngồi xếp bằng dưới đất hít sâu một hơi, cảm thấy giờ phút này, linh hồn của mình cũng trở nên thăng hoa.
"Kim Ô Đan không hổ là thần đan tuyệt thế, quả nhiên không hề tầm thường", Lâm Chính mở mắt ra, không nhịn được cảm khái.
Nhưng muốn tiêu hóa hoàn toàn thì không chỉ một sớm một chiều.
Đan dược này quá lợi hại, đến mức thân thể này của anh cũng không thể hoàn toàn thích ứng.
Cũng không biết đan hoàn đáng sợ này do ai luyện chế ra...
Rè rè...
Đúng lúc này, điện thoại đặt trên bàn bỗng rung lên.
Lâm Chính đang chuẩn bị tọa thiền không khỏi nhíu mày, đứng dậy cầm điện thoại lên xem.
Là một dãy số lạ...
Lẽ nào là Huyết Kiêu?
Anh ấn nút nghe.
"Thần y Lâm?", đầu bên kia là giọng nữ khàn khàn.
"Xin hỏi là ai vậy?".
"Quả Thiên Tinh", đối phương chỉ thốt ra ba chữ.
Lâm Chính biến sắc, lập tức hiểu ra tất cả.
"Bà là Khổ Tình Nữ?".
"Cậu cầm ngay Kim Ô Đan đến Khổ Tình Viên gặp tôi, nếu không đám sư phụ của cậu sẽ bị tôi chôn dưới gốc cây Khổ Tình làm phân bón đó".
Dứt lời liền tắt máy...
Chương 1682: U Thủy Kiếm Vương
Quả nhiên vẫn xảy ra chuyện.
Lâm Chính nghiêm nghị, lập tức xuất phát, chạy về núi Chung Thân.
Anh không thể không đi, cũng không có thời gian phán đoán chuyện này là thật hay giả.
Bởi vì nếu không thể lấy được quả Thiên Tinh trong thời gian sớm nhất, một khi bị cốc chủ Hồng Nhan Cốc cướp được, giúp bà ta khôi phục vết thương, thần công đại thành thì Lâm Chính sẽ không có năng lực nào để kháng cự. Cả Dương Hoa sẽ hóa thành tro tàn dưới sức mạnh thế như chẻ tre của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Thời gian không đợi người.
Ngay cả khi Kim Ô Đan đã được anh tiêu hóa, anh cũng phải đi một chuyến.
Ngay cả khi Phong Thanh Vũ đã thất bại, anh cũng phải dựa vào bản thân mình.
Núi Chung Thân nằm ở nơi vắng người phía Tây Bắc, nơi này hiếm thấy khói bếp, ít có người bước chân vào. Qua lời của người dân bình thường, núi Chung Thân là cấm địa cực kỳ nguy hiểm, dù là những nhà thám hiểm cũng không dám tùy tiện tiến vào.
Khổ Tình Nữ ẩn cư ở núi Chung Thân.
Nghe nói bà ta luôn đợi một người ở trên núi Chung Thân, một người đã phụ bà ta.
Dù người mà bà ta đợi đã tròn năm mươi năm không xuất hiện, nhưng bà ta vẫn không từ bỏ. Do đó, bà ta được gọi là Khổ Tình Nữ.
Khổ Tình Nữ thực lực vô song, cực kỳ đáng sợ. Khổ Tình Viên của bà ta thật ra là bảo địa chứa đầy phúc trạch. Trong đó có đầy hoa thơm cỏ lạ, cây Thiên Tinh là một trong những loại thực vật cực kỳ đặc biệt ở trong đó.
Nhiều người đến núi Chung Thân muốn hái một ít hoa thơm cỏ lạ đều bị Khổ Tình Nữ đuổi đi, không ai có thể là đối thủ của bà ta.
Lâm Chính cũng chỉ có một khái niệm mơ hồ về thực lực của bà ta, nhưng từ chuyện mấy người Phong Thanh Vũ đều bị hạ gục cho thấy, thực lực của Khổ Tình Nữ không thua kém anh.
Trên con đường bên ngoài núi Chung Thân.
Xe của Lâm Chính vừa dừng ở bên đường, một người phụ nữ đội mũ lưỡi trai, mặc áo thể thao nhảy xuống khỏi một chiếc Jeep Wrangler màu đỏ trên đường.
Cô gái có dáng người thanh tú, da ngăm đen, đeo kính râm.
“Chủ tịch Lâm, chào anh, rất vui được gặp anh!”, cô gái cực kỳ kích động, vội vàng tháo kính râm ra, tiến tới.
“Cô là?”.
“Tôi là Quách Lệ, hướng dẫn viên mà Giám đốc Mã sắp xếp, tôi sẽ dẫn anh lên núi Chung Thân”, cô gái mỉm cười nói.
“Dẫn tôi? Là ý gì?”.
“Chủ tịch Lâm có điều không biết, địa hình núi Chung Thân khá phức tạp, đường núi rất nhiều, nếu không ai dẫn đường thì e là mấy ngày mấy đêm cũng chưa lên được đỉnh núi”.
“Thế à? Vậy được, làm phiền cô rồi”, Lâm Chính nói.
“Chủ tịch Lâm, khung xe của anh quá thấp, đi xe của tôi đi”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, đi theo Quách Lệ lên xe Jeep, đi đến núi Chung Thân.
Đường núi đúng là dốc đứng khó đi, nhưng Quách Lệ quen đường, lái đi rất nhanh.
“Không phải bảo núi Chung Thân là nơi vắng người sao? Vì sao còn có hướng dẫn viên?”, Lâm Chính ngồi ở ghế lái phụ tò mò hỏi.
“Luôn sẽ có người không sợ chết muốn đến đây dạo xem. Tôi sinh ra lớn lên ở thôn gần đây, rất quen thuộc với khu này. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi không tìm được việc làm nên đã dứt khoát ở đây làm hướng dẫn viên. Mặc dù du khách ít, nhưng chỉ cần nhận một đơn là đủ để ăn cả năm”, Quách Lệ cười đáp.
Đi khoảng một tiếng đồng hồ, đường dưới chân đã biến thành đường núi gập ghềnh khó đi, thân xe xóc nảy, không ngừng lắc lư.
“Chủ tịch Lâm, ngồi cho vững nhé!”.
Quách Lệ nắm chặt vô lăng, đạp chân ga, dùng hết sức chạy lên núi.
Đi tiếp một tiếng đồng hồ nữa, xe đã đến lưng núi của núi Chung Thân.
Nơi này đường hẹp, bên cạnh là vực sâu vạn trượng, lái xe rất nguy hiểm. Nếu người có tố chất tâm lý không vững, lái xe ở nơi này e là không có sức lực để đạp ga, sợ đến mức cả người nhũn ra.
Vù!
Lúc này, một tảng đá đột nhiên lăn từ trên vách núi xuống.
“Cẩn thận!”.
Lâm Chính vội vàng hét lên.
Quách Lệ kinh hãi, vội vàng đạp phanh.
Xe Jeep lập tức dừng lại, tảng đá khổng lồ đường kính đến ba mét lăn xuống phía trước xe, đập vào giữa đường.
Nguy hiểm quá!
Hai người thở phào một hơi.
Quách Lệ lập tức kéo cửa xe ra, xuống xem xét, mặt mày buồn bã.
“Chuyện gì thế này? Trời không mưa, vách núi cũng rất sạch sẽ, tảng đá lớn thế này… ở đâu ra đây?”.
“Đương nhiên là có người đẩy từ trên núi xuống!”, Lâm Chính cũng xuống xe, bình tĩnh nói.
“Cái gì?”.
Quách Lệ sửng sốt, đột nhiên cô ta cảm giác được gì đó, vội vàng nhìn quanh. Lúc này mới phát hiện con đường trước và sau xe xuất hiện rất nhiều bóng người lúc nào không hay.
Những người này ăn mặc kỳ lạ, có người mặc đồ cổ trang, có người mặc Âu phục, trang phục thường ngày, không ai giống ai, nhưng trên tay bọn họ đều cầm đao kiếm.
“Các người là ai? Sơn… Sơn tặc sao?”, Quách Lệ sốt ruột, liên tục quát lên: “Tôi nói cho các người biết, đừng có làm bậy, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”.
Quách Lệ làm hướng dẫn viên ở đây bao nhiêu năm vẫn chưa từng nghe nói ở đây có sơn tặc, nên ngay cả cô ta cũng hoang mang.
“Các người là ai?”.
Một người đàn ông để tóc dài nhưng gương mặt tái nhợt đi tới trước, nhìn chằm chằm hai người, lạnh lùng hỏi.
Lúc này, khuôn mặt Lâm Chính không phải gương mặt của thần y Lâm, những người này không nhận ra anh.
“Chúng tôi là… là du khách tới đây”, Quách Lệ sững người một lúc, sau đó nói.
Cô ta không dám nói rõ thân phận của Chủ tịch Lâm, cô ta cảm thấy những người này không giống sơn tặc.
“Du khách? Hừ, nơi này có gì đáng để du lịch?”, người đàn ông tóc dài lạnh lùng quát: “Các người đến đây là vì quả Thiên Tinh đúng không?”.
“Đúng thì sao?”.
Lâm Chính không có kiên nhẫn, nhìn người đàn ông tóc dài, bình tĩnh nói: “Tốt nhất anh nên nhường đường để tôi qua mau, nếu không, hậu quả tự chịu!”.
“Khốn nạn, gan lớn thật! Dám nói chuyện với sư huynh tao như vậy!”.
“Mày có biết sư huynh tao là ai không? Khoái Kiếm Sở Giang Long! Có nghe qua chưa? Sư huynh tao muốn giết mày chỉ cần một ý nghĩ!”.
“Thứ không biết điều, mau quỳ xuống!”.
Người xung quanh thi nhau mắng chửi, rút kiếm trừng Lâm Chính.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, vô cùng thản nhiên.
“Không quỳ?”.
Người đàn ông tóc dài tên Sở Giang Long nheo mắt lại, rút một thanh kiếm mỏng ở thắt lưng ra, lạnh giọng: “Nếu đã như vậy thì tôi sẽ cắt đứt gân hai chân cậu, xem cậu có quỳ hay không!”.
Nói xong, anh ta dương kiếm nhảy lên, chém về phía Lâm Chính.
Đúng lúc đó, một giọng nói trong trẻo mà du dương đột nhiên vang vọng khắp lưng núi.
“Ha ha ha ha, hay cho Thương Nguyệt Giáo, nhiều người như vậy lại đi ức hiếp hai người, đúng là không biết xấu hổ!”.
Bọn họ nghe vậy, vẻ mặt đều thay đổi, đồng loạt ngước mắt nhìn lên.
“Ai?”, Sở Giang Long quát lớn.
Anh ta vừa nói xong, một bóng người đột nhiên lướt tới cực nhanh, một tia sáng lạnh lẽo nhắm thẳng vào tim anh ta.
Sở Giang Long phản ứng nhanh, vội vàng trở tay vung kiếm đỡ.
Keng!
Tiếng động to rõ vang lên, Sở Giang Long lại bị đẩy lùi ra xa mấy mét.
Đợi đến khi bọn họ nhìn rõ thì phát hiện đó là một thiếu nữ mặc váy xanh lục phong cách cổ đại, cầm trường kiếm trong tay đứng trước mặt Lâm Chính.
“U Thủy Kiếm Vương?”.
Bọn họ biến sắc, hết sức kinh hãi.
Chương 1683: Thiếu nữ kỳ lạ
U Thủy Kiếm Vương?
Là thiếu nữ đó sao?
Lâm Chính để lộ vẻ nghi hoặc, vô cùng khó hiểu.
Hình như nhìn người xung quanh đều vô cùng kiêng dè thiếu nữ này. Nhất là Sở Giang Long đó, gương mặt vốn trắng nhợt lại trắng thêm mấy phần, ánh mắt đầy vẻ kiêng dè, đâu dám làm bậy?
“Lại là cô? Khốn kiếp! Cô nhất quyết muốn đối đầu với Thương Nguyệt Giáo chúng tôi?”, Sở Giang Long phẫn nộ quát lên.
“Tôi không có hứng thú với giáo phái các người, tôi chỉ không ưa các người làm xằng làm bậy ở đây mà thôi. Nghe đây, biết điều thì mau cút đi cho tôi! Đừng ép tôi phải đại khai sát giới!”.
Thiếu nữ lạnh lùng nói, giơ ngang kiếm ra phía trước, bày tư thế tác chiến.
Sở Giang Long đanh mặt lại, nghiến răng nhìn chằm chằm thiếu nữ, nhưng anh ta lại nhịn xuống, phất tay, phẫn nộ gào lên: “Rút!”.
Bọn họ loạt soạt rời đi ngay lập tức.
Nhìn thấy vậy, Quách Lệ kinh ngạc không thôi.
“Cô lợi hại quá! Cô luyện võ sao? Những người đó nghe lời cô chạy luôn rồi?”.
“Bọn họ không chạy thì phải chết. Ở nơi thế này giết người không phạm pháp, ngược lại, hai người các người không có việc gì chạy tới đây làm gì? Không biết ở đây rất nguy hiểm sao? Mau đi đi!”, thiếu nữ nói.
“Không được, tôi là hướng dẫn viên, phụ trách dẫn người này lên đỉnh núi. Bây giờ vẫn chưa tới nơi, chúng tôi không thể đi được!”.
“Lên đỉnh núi?”.
Thiếu nữ cực kỳ ngạc nhiên, nhìn Lâm Chính, nhíu mày: “Tôi thấy anh khí tức bình thường, không phải người luyện võ! Anh chạy đến đỉnh núi làm gì? Không biết ở đó còn nguy hiểm hơn sao?”.
“Thầy tôi bị Khổ Tình Nữ bắt nhốt ở đó, tôi đến đây là muốn Khổ Tình Nữ thả người”, Lâm Chính nói.
“Anh cũng biết Khổ Tình Nữ?”, thiếu nữ cực kỳ kinh ngạc, sau đó cười thành tiếng: “Nếu anh biết Khổ Tình Nữ thì chắc anh cũng biết bà ta đáng sợ thế nào chứ? Ngay cả sư phụ anh cũng bị bà ta bắt, anh nghĩ anh là đối thủ của Khổ Tình Nữ sao? Anh làm sao bắt Khổ Tình Nữ thả người? Đúng là nực cười. Tôi thấy anh đừng nên đi tìm chết nữa!”.
“Tới cũng tới rồi, dù thế nào cũng phải đi xem thử rồi mới tính chứ?”, Lâm Chính đáp.
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Được, vừa khéo tôi đi đường cũng đã mệt, ngồi xe các người cùng nhau lên núi vậy”.
“Cô cũng đi tìm Khổ Tình Nữ?”.
“Ha, tôi không có hứng thú với bà già đó!”, thiếu nữ khẽ hừ một tiếng, không đồng ý.
Lâm Chính cũng không hỏi nhiều.
Có người chỉ dẫn tốt như vậy, đương nhiên Quách Lệ rất vui.
Lâm Chính cũng không từ chối, dù sao người ta cũng vừa mới giúp anh giải quyết rắc rối.
Thiếu nữ cầm kiếm đi tới phía trước tảng đá, vung kiếm chém mạnh.
Vù vù…
Vài luồng kiếm quang lóe lên, sau đó tảng đá khổng lồ bị xẻ nát.
Xe Jeep thuận lợi đi qua, tiến về phía đỉnh núi.
Lâm Chính nhắm mắt dưỡng thần.
Thiếu nữ thì bắt chéo chân, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Quách Lệ hơi phấn khích, nhìn hai người qua gương chiếu hậu, cuối cùng cô ta vẫn không kìm được thẳng thắn lên tiếng.
“Chào cô, tôi là Quách Lệ, cô tên gì?”.
“U Thủy”, thiếu nữ liếc nhìn cô ta, thờ ơ nói.
“U Thủy? Hình như là tên một địa danh nào đó? Trước kia tôi nghe đám người kia gọi cô là U Thủy Kiếm Vương, nó nghĩa là gì?”.
“Cô đoán đúng rồi, U Thủy đúng là một địa danh, tên tôi cũng đặt theo địa danh đó. Còn U Thủy Kiếm Vương có nghĩa gì… cô tự suy ngẫm đi”.
“Vậy à… Đám người lúc trước làm gì vậy? Vì sao bọn họ lại ngăn cản chúng tôi?”.
“Sao tôi biết được? Cô cũng nhiều lời thật!”, thiếu nữ mất kiên nhẫn, bực dọc nói.
“Xin lỗi”, Quách Lệ cảm thấy bất đắc dĩ, không nói nữa.
Ngược lại, thiếu nữ không khỏi liếc nhìn Lâm Chính thêm mấy cái, nhíu chặt mày, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Đi khoảng hai tiếng đồng hồ, cuối cùng xe Jeep cũng lên đỉnh núi Chung Thân.
Đỉnh núi rất lớn, nhưng lại rất bằng phẳng, xe ô tô lái thẳng đến trước Khổ Tình Viên.
Lâm Chính xuống xe.
“Quách Lệ, cô có thể về rồi”, Lâm Chính nhìn Khổ Tình Viên, bình tĩnh nói.
“Tôi đợi anh ở đây, anh không xuống núi sao?”.
“Tôi sẽ tự xuống núi”.
“Cái đó…”.
“Cô mau đi đi, cô không xuống núi thì sẽ chết trong tay Khổ Tình Nữ”, U Thủy khẽ hừ một tiếng, ôm thanh kiếm, khinh thường nói.
Quách Lệ hơi do dự.
Lâm Chính không quan tâm, đi thẳng vào bên trong.
U Thủy nheo mắt lại nhìn Lâm Chính, quay người đi đến một tảng đá lớn ở bên cạnh ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần, giống như đang đợi gì đó.
Khoảnh khắc Lâm Chính bước vào Khổ Tình Viên, một giọng nói già nua mà khản đặc vang lên từ trong lâm viên.
“Ai? Dám xâm nhập vào lãnh địa của tôi? Mau quỳ xuống xin tha, nếu không, thi cốt không còn, hồn phi phách tán!”.
Chương 1684: Hoán Phát Đan
Đó là giọng của Khổ Tình Nữ.
Lâm Chính ngẩng đầu nhìn nơi phát ra tiếng nói, sau đó lớn tiếng hô: “Tiền bối, tại hạ theo lời tiền bối đến đây, mong tiền bối thả ân sư Phong Thanh Vũ! Tại hạ cảm kích vô tận”.
“Ồ? Cậu chính là thần y Lâm?”.
Khổ Tình Nữ rõ ràng hơi bất ngờ: “Cậu thật sự dám đến đây? Xem ra tôi xem thường cậu rồi!”.
“Tiền bối có lời, sao tại hạ dám không tuân?”.
“Đừng nói mấy lời hoa hòe, cậu qua đây cho tôi!”, Khổ Tình Nữ lạnh lùng nói.
Lâm Chính cũng không tức giận, đi xuyên qua lâm viên, đến trước một biển hoa.
Lúc này, Khổ Tình Nữ đang đứng trên một cây đại thụ ở chính giữa biển hoa.
Đó là một bà lão tóc bạc lưng còng, đầu tóc bù xù.
Bà ta run tóc bạc da mồi, gầy như que củi, gần đất xa trời.
So với cảnh xán lạn của biển hoa đúng là không ăn nhập gì.
Lâm Chính quan sát bà lão. Bà ta lại không nhìn anh mà ngồi xổm nơi đó, giống như đang bảo vệ một đóa hoa xinh đẹp dưới chân.
“Tiền bối, thầy tôi thế nào rồi?”, Lâm Chính đi tới, thản nhiên hỏi.
“Yên tâm, vẫn chưa chết! Kim Ô Đan đâu?”, Khổ Tình Nữ đứng dậy, bình tĩnh hỏi.
“Tôi phải thấy được người trước!”, Lâm Chính nói.
“Cậu đang mặc cả với tôi?”, Khổ Tình Nữ dữ tợn nhìn anh, sát ý lộ ra: “Thanh niên, cậu phải nhìn rõ vị trí của mình! Cậu không có tư cách mặc cả với tôi! Mau giao Kim Ô Đan ra đây, nếu không, cậu đợi nhặt xác cho thầy cậu đi!”.
“Nếu vậy thì cả đời này tiền bối cũng không thể lấy được Kim Ô Đan nữa”, Lâm Chính nói.
“Không có nó thì tôi không tìm Kim Ô Đan khác được sao? Ngược lại, một khi con người này chết thì thật sự không còn nữa, tuyệt đối sẽ không có thứ thay thế”, Khổ Tình Nữ cười nói.
“Tiền bối nói hay lắm, nhưng trong vòng một năm ngắn ngủi, làm sao bà tìm được viên Kim Ô Đan thứ hai?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Khổ Tình Nữ hơi dừng lại, ngẩng đầu lên, khó tin nhìn Lâm Chính: “Cậu có ý gì?”.
“Tiền bối, cơ thể bà đã rất già nua, già đến mức chỉ còn lại một năm tuổi thọ. Một năm sau, các cơ quan trong cơ thể bà đều lão hóa, không thể duy trì sinh mạng cho bà nữa! Lúc đó, bà đương nhiên sẽ nhắm mắt xuôi tay”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu nói bậy!”.
Khổ Tình Nữ như bị chọc giận, gào lên thảm thiết: “Tôi sẽ không chết! Tôi tuyệt đối không chết! Lão già kia còn chưa xuất hiện, tôi không thể chết! Tôi cũng sẽ không chết!”.
Bà ta hơi suy sụp, mắt đỏ lên, sát khí toàn thân cũng trở nên hung mãnh hơn.
“Tiền bối không tin? Vậy thì thật đáng tiếc, tôi hiểu sơ về y thuật, tôi cảm thấy tôi không nhìn lầm đâu”, Lâm Chính nói.
“Cậu hiểu y thuật? Thằng nhóc, cậu nghĩ chỉ mình cậu hiểu y thuật thôi sao? Cơ thể xương cốt của tôi còn tốt lắm! Những năm này tôi luôn dùng dược vật điều hòa cơ thể, sao tôi có thể chỉ còn lại một năm tuổi thọ? Cậu bớt ở đó đe dọa tôi! Nếu cậu còn nói lung tung, bây giờ tôi sẽ đánh nát người cậu, làm chất bổ nuôi dưỡng số hoa này!”, Khổ Tình Nữ dữ tợn nói.
“Sức khỏe của tiền bối đúng là có dấu hiệu dùng dược vật điều hòa, nhưng cách tiền bối dùng không đúng, dẫn đến mỗi lần dùng dược vật điều chỉnh cơ thể sẽ khiến một phần dược lực dư thừa sót lại trong cơ thể. Lâu dần số dược lực đó tích lũy, trở thành độc dược hại cơ thể, cơ thể bà cũng do đó mà lão hóa. Tôi đoán năm nay bà đã bảy mươi sáu rồi đúng không? Thật ra bà sống đến một trăm tuổi không thành vấn đề, nhưng vì bà điều chỉnh sai cách nên cơ thể bà lúc này không khác gì bà lão một trăm tuổi! Một năm sau, bà chắc chắn sẽ chết!”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Khốn kiếp!”.
Khổ Tình Nữ nổi giận, vung chưởng đánh về phía Lâm Chính từ xa.
Ầm!
Chưởng lực bùng phát.
Đó là một luồng sức mạnh giống như luồng cầu vồng, thoáng chốc đánh cho tảng đá bên cạnh Lâm Chính tan nát.
Đánh hụt rồi!
Có lẽ là Khổ Tình Nữ cố ý đánh hụt.
Chưởng lực đáng sợ xuyên qua bầu trời, đánh tan mây mù, đến giữa bầu trời sao.
Nếu nó đánh vào người thì có lẽ cả người sẽ bị đánh tan nát.
Nhưng Khổ Tình Nữ vẫn chưa có ý định giết Lâm Chính.
Kim Ô Đan còn chưa tới tay, sao bà ta có thể giết anh dễ dàng như vậy được?
“Nhóc, bây giờ tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, mau chóng đưa Kim Ô Đan cho tôi, vậy thì tôi còn có thể để cậu sống sót xuống núi. Nếu không, nơi này sẽ là nơi chôn thân của cậu!”, Khổ Tình Nữ nghiến răng, dữ tợn quát lên.
“Tiền bối, Kim Ô Đan không còn nữa rồi”.
“Cậu nói cái gì?”.
“Trước khi tôi đến đây, Kim Ô Đan đã bị tôi ăn mất rồi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cái gì?”.
Khổ Tình Nữ mở to mắt, sau đó lửa giận vô tận tràn ngập khuôn mặt già nua của bà ta.
“Khốn nạn! Khốn nạn! Cậu lại dám đùa bỡn tôi! Tôi nhất định phải khiến cậu chết ở đây! Tôi phải lăng trì xử tử thầy cậu, bạn bè cậu. Tôi phải cắt từng miếng thịt trên người các người xuống! Phủ kín biển hoa này!”.
Khổ Tình Nữ không nhịn được nữa, hét lên một tiếng, xông về phía Lâm Chính như phát điên.
Lần này, bà ta không định nương tay nữa, bà ta chỉ muốn giẫm nát xương người này.
Nhưng ngay khi bà ta đến gần Lâm Chính, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Tiền bối, mặc dù tôi không còn Kim Ô Đan, nhưng tôi có thứ còn tốt hơn Kim Ô Đan!”.
Anh nói xong, Khổ Tình Nữ đột nhiên dừng bước.
“Cậu nói gì? Cậu còn có đan dược tốt hơn Kim Ô Đan?”, bà ta dữ tợn hỏi.
“Đúng!”.
“Là đan dược gì?”.
“Là viên đan trong tay tôi”, Lâm Chính lấy từ trong túi ra một viên đan hoàn óng ánh trong suốt giống như Dạ Minh Châu.
“Đó là gì? Công hiệu của nó còn hơn Kim Ô Đan?”, Khổ Tình Nữ sững sờ hỏi.
“Đương nhiên hơn, nó còn mạnh hơn Kim Ô Đan một nghìn lần, một vạn lần!”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Nó được gọi là Hoán Phát Đan!”.
“Hoán Phát Đan?”, Khổ Tình Nữ lẩm bẩm.
“Đúng, Hoán Phát Đan, ngụ ý dung nhan rạng rỡ! Tiền bối, sở dĩ bà muốn có Kim Ô Đan thật ra là vì muốn dựa vào dược lực của Kim Ô Đan lấy lại tuổi thanh xuân, khôi phục dung nhan xinh đẹp trước kia, cởi bỏ hình tượng già nua lọm khọm hiện nay đúng không? Nếu bà ôm mục đích đó, viên Hoán Phát Đan này sẽ tốt hơn Kim Ô Đan vô số lần!”, ánh mắt Lâm Chính lấp lóe, nghiêm túc nói.
Anh dứt lời, mắt Khổ Tình Nữ lóe sáng…
Chương 1685: Hi vọng bà đừng hối hận
Lâm Chính đoán được mục đích Khổ Tình Nữ muốn có Kim Ô Đan chỉ là để khôi phục tư sắc dung mạo thời trẻ của mình.
Bà ta đợi người yêu trên núi Chung Thân đã mấy chục năm, răng đã long da dẻ nhăn nheo, trở thành một bà lão gần đất xa trời.
Bà ta đâu muốn như vậy, cho nên bà ta mới gấp rút tìm cách khôi phục dung nhan thời trẻ.
Để khi người yêu mình trở về vẫn sẽ nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người, chứ không phải một bà lão tóc bạc da mồi như bây giờ.
Không thể không nói Khổ Tình Nữ không hổ danh là Khổ Tình Nữ, si tình vì yêu.
Tuy nhiên, Lâm Chính không thể nào có được loại thuốc cải lão hoàn đồng này, dù sao nó cũng đi ngược lẽ trời, trái với luân lý tự nhiên. Nhưng thuốc trong tay anh cũng có chút công hiệu, ít nhất là có công hiệu đủ để Khổ Tình Nữ tin tưởng.
Quả nhiên, Khổ Tình Nữ liên tục hô lên: “Mau! Mau đưa nó cho tôi! Mau đưa cho tôi!”.
Trong lúc nói, bà ta đưa tay chụp lấy đan dược.
Lâm Chính trở tay cất nó đi, Khổ Tình Nữ chụp hụt.
“Cậu làm gì vậy?”, bà ta phẫn nộ hét lên.
“Tiền bối muốn có thuốc, tôi muốn đòi người, bà giao người, tôi giao thuốc!”.
“Nếu cậu lấy thuốc giả ra lừa gạt tôi thì sao? Sao tôi biết được cậu có lừa tôi hay không? Cậu phải giao thuốc cho tôi trước!”, Khổ Tình Nữ lạnh lùng nói.
“Nếu tiền bối không yên tâm thì cứ uống thuốc thử là được. Tôi thấy trong Khổ Tình Viên cũng trồng một số cây thuốc, có lẽ bà cũng khá am hiểu về phương diện y lý, có hiệu quả hay không chắc bà sẽ biết”, Lâm Chính nói xong, búng ngón tay.
Vù!
Hoán Phát Đan bay đi.
Khổ Tình Nữ vội vàng đưa tay bắt lấy, lập tức nhét vào miệng.
Ực.
Đan dược vào bụng.
Bà ta khoanh chân ngồi xuống, dường như đang vận khí để tiêu hóa đan dược nhanh chóng.
Lâm Chính cũng không vội, đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát.
Khoảng nửa tiếng sau, Khổ Tình Nữ đột nhiên mở to hai mắt.
Lúc này, gương mặt bà ta trở nên hồng hào, nếp nhăn trên mặt giảm đi nhiều, mái tóc cũng có nhiều tóc đen hơn, trông trẻ ra mấy tuổi.
“Tiền bối có thể soi xem gương mặt mình”, Lâm Chính nói.
Khổ Tình Nữ nghe vậy, vội vàng chạy đến bên hồ nước, nhìn hình bóng phản chiếu dưới nước mà thất thần.
Chốc lát sau, bà ta mừng rỡ: “Có hiệu quả, thật sự có hiệu quả! Ha ha ha, được! Được! Ha ha ha…”.
“Đan này đương nhiên là có hiệu quả, nhưng chỉ dùng một viên thì không đủ. Nếu tiền bối muốn khôi phục dung nhan thời trẻ thì phải kiên trì sử dụng vài liệu trình. Vừa khéo ở chỗ tôi có đầy đủ số thuốc mà tiền bối cần, mỗi ngày dùng một viên, không ngoài hai tháng, tiền bối sẽ có thể đạt được nguyện vọng, khôi phục thanh xuân!”, Lâm Chính không biết lấy từ đâu ra một bình sứ, cầm trong tay, bình tĩnh nói.
“Đưa cho tôi!”, Khổ Tình Nữ hét lên.
“Giao người!”.
“Cậu còn dám bàn điều kiện với tôi? Không sợ tôi giết cậu sao?”.
“Có lẽ bà giết được tôi, nhưng tôi bảo đảm, số thuốc này sẽ bị tôi hủy đi trước khi bà giết tôi!”, Lâm Chính không hề sợ hãi, bình tĩnh nói.
Khổ Tình Nữ cắn răng, hừ một tiếng, quay người rời đi.
Chốc lát sau, bà ta kéo theo một sợi xích sắt đi tới.
Đầu kia xích sắt chính là đám người Phong Thanh Vũ.
“Thần y Lâm!”.
“Đồ đệ…”.
Mấy người họ cực kỳ hổ thẹn.
“Mọi người không sao chứ?”.
“Không sao… Bọn ta thật vô năng”, Phong Thanh Vũ thở dài, đầy áy náy.
“Không cần phải tự trách, chỉ có thể nói thực lực của Khổ Tình Nữ vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người”.
Lâm Chính cười bất đắc dĩ.
Khổ Tình Nữ đột nhiên dùng sức.
Keng!
Xích sắt bị bà ta đánh nát.
Mấy người Phong Thanh Vũ lập tức chạy đến bên cạnh Lâm Chính.
“Thuốc!”.
“Cho bà!”.
Lâm Chính vung tay, lọ sứ lập tức bay đi.
Khổ Tình Nữ bắt lấy lọ sứ, vô cùng mừng rỡ, xem xét một phen rồi vội vàng cất đi một cách cẩn thận.
Bà ta chẳng muốn quan tâm đến đám Lâm Chính nữa, lập tức tránh đi nơi khác tu luyện.
Đúng lúc đó, Lâm Chính hét lên: “Tiền bối chờ đã!”.
“Cậu đã cứu được người rồi, mau dẫn theo bọn họ cút đi!”, Khổ Tình Nữ mất kiên nhẫn nói.
“Tiền bối đừng vội, tôi chỉ muốn hỏi xem, có phải trong tay bà có một quả Thiên Tinh không?”, Lâm Chính hỏi.
“Sao? Các người vẫn không từ bỏ nó à? Đó không phải thứ các người có thể nhắm đến! Mau cút đi!”, Khổ Tình Nữ la mắng.
“Nếu tiền bối không nỡ thì tôi có thể lấy thứ khác đổi!”.
“Trừ đan này ra, tôi không có hứng thú với thứ gì khác. Huống hồ, cậu đã cho tôi đủ số lượng Hoán Phát Đan, cậu nói thứ gì có thể khiến tôi quan tâm?”, Khổ Tình Nữ hừ lạnh, không quan tâm.
“Tăng Nhan Đan, tiền bối có từng nghe qua?”, Lâm Chính cười nói.
“Tăng Nhan?”, Khổ Tình Nữ sững sờ: “Đó là gì?”.
“Nghĩa cũng như tên, tăng thêm dung nhan, giúp người ta thêm xinh đẹp, tuyệt mỹ hơn”.
“Trên đời còn có thứ như vậy?”.
“Tiền bối, có vẻ tôi phải lặp lại lần nữa, tôi là một bác sĩ, trong kiến thức mà tôi học có cả dưỡng thân và mỹ nhan. Loại đan dược và nước thuốc liên quan tới dung nhan tôi có rất nhiều”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Vậy thì mau đưa cho tôi! Có bao nhiêu tôi lấy bấy nhiêu!”, Khổ Tình Nữ sáng mắt, vội nói.
Nhìn thấy bà ta có dáng vẻ như vậy, trong lòng Lâm Chính có chút tò mò.
Rốt cuộc là người đàn ông thế nào mà có thể khiến một người phụ nữ si ngốc đợi chờ mấy chục năm, hồng nhan bạc tóc, si tâm không hối? Thậm chí còn muốn trở nên xinh đẹp hơn, hoàn hảo hơn…
“Tiền bối muốn có thuốc này? Được, xin hãy lấy quả Thiên Tinh ra đổi!”, Lâm Chính nói.
Đây là vật cược của Lâm Chính.
Nào ngờ Khổ Tình Nữ vừa nghe vậy đã biến sắc, bỗng nhiên trở nên im lặng, sắc mặt thay đổi liên tục, khản giọng nói: “Không thể đổi quả Thiên Tinh, những thứ khác cậu muốn gì tôi cũng có thể cho cậu!”.
“Vì sao không thể đổi quả Thiên Tinh?”, Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.
“Bớt dong dài, tôi nói rồi không thể đổi là không thể đổi. Nếu cậu đồng ý cho tôi thì ra cái giá khác. Nếu cậu không đồng ý thì cút đi, tôi không có thời gian để lãng phí với các người”, Khổ Tình Nữ nổi giận.
Ánh mắt Lâm Chính trở nên nghiêm nghị.
Anh không ngờ Khổ Tình Nữ lại xem trọng quả Thiên Tinh như vậy.
Đây rốt cuộc là vì sao?
Lâm Chính khó hiểu vô cùng.
“Xem ra là không thể thương lượng. Đồ đệ, hay là chúng ta đi trước đi!”, Phong Thanh Vũ ra hiệu cho Lâm Chính, nói anh rời đi.
Dù sao bọn họ cũng đã giao đấu với Khổ Tình Nữ, đã có hiểu biết về thực lực của Khổ Tình Nữ, lấy cứng chọi cứng chắc chắn sẽ chịu thiệt.
“Thầy biết cây Thiên Tinh ở đâu không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Đồ đệ ngốc, bọn ta đều bị mụ điên đó khống chế một cách dễ dàng, con còn định làm gì? Mụ điên này có thực lực không tầm thường, đừng làm bậy, chúng ta rời khỏi đây trước, tính kế lâu dài!”, Phong Thanh Vũ vội vàng nói khẽ.
“Nhưng chúng ta không có thời gian nữa!”, ánh mắt Lâm Chính nghiêm nghị lạnh lùng: “Đến lúc này rồi, dù có thế nào tôi cũng phải thử xem!”.
“Con…”.
Phong Thanh Vũ nổi giận, vẫn định nói gì đó.
Nhưng Lâm Chính đã bước tới trước.
“Ồ?”, Khổ Tình Nữ khẽ ngước mắt lên, thản nhiên nhìn anh.
“Cậu muốn làm gì?”.
“Xin tiền bối cho tôi quả Thiên Tinh!”, Lâm Chính nói một cách lạnh lùng, ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Khổ Tình Nữ sửng sốt, sau đó bật cười.
“Thú vị! Thú vị! Một thằng nhóc như cậu cũng dám khiêu khích trước mặt tôi, đúng là thú vị! Được! Nếu đã như vậy, tôi sẽ cho cậu một cơ hội! Cậu chỉ cần đỡ được ba chiêu của tôi, tôi sẽ cho cậu quả Thiên Tinh, thế nào?”.
“Thật sao?”, Lâm Chính nghiêm nghị hỏi.
“Bà già này chưa từng nuốt lời!”.
“Được!”.
Ánh mắt Lâm Chính lộ ra vẻ dữ tợn, đột nhiên kéo túi châm ở thắt lưng ra.
Soạt!
Túi châm được trải ra, gần một nghìn cây châm đập vào mắt mọi người.
“Hi vọng bà đừng hối hận!”.
Anh dứt lời, túi châm chấn động.
Toàn bộ châm bạc bay ra, đâm vào tất cả huyệt vị từ đầu tới chân trên người Lâm Chính.
Khoảnh khắc ấy, khí tức của Lâm Chính biến hóa long trời lở đất.
Cả người giống như được thăng hoa…
“Cái gì?”, Khổ Tình Nữ sửng sốt.