-
Chương 1611-1615
Chương 1611: Đây chính là thứ để tôi ngông cuồng
Các cao thủ của Hồng Nhan Cốc nhanh chóng tụ tập ở lối vào cấm địa.
Thánh Nữ cũng định đích thân canh chừng.
Dù sao thực lực của thần y Lâm cũng không thể coi thường, chắc là đệ tử bình thường khó có thể đối phó được, nên cô ta chỉ có thể đích thân ra tay.
"Thần y Lâm đã đến, tức là người đánh lén tôi tối hôm qua chính là anh ta. Dương Hoa giết hại đệ tử của Hồng Nhan Cốc ta, vốn là tội không thể tha, cốc chủ còn định trừng phạt Dương Hoa nghiêm khắc. Nếu thần y Lâm đã chủ động đến đây, thì chúng ta cũng đỡ phải phái người đến Dương Hoa đối phó".
Thánh Nữ vừa nói vừa đứng dậy, đi ra ngoài điện.
"Thánh Nữ đại nhân, chúng tôi xin phép", mấy người Hồng Du nói.
"Ừ".
Thánh Nữ gật đầu, bỗng dưng cô ta nhớ ra gì đó: "Khoan đã".
Mấy cô gái sửng sốt.
"Thánh Nữ đại nhân còn phân phó gì sao?", Hồng Du dè dặt hỏi.
"Mấy người các cô đừng vội đi", Thánh Nữ bình thản nói: "Người đâu!".
"Có!".
Mấy nữ đệ tử bước tới.
"Đưa bọn họ đến hồ thánh, đi lại lượt nữa", Thánh Nữ nói.
"Vâng".
Các nữ đệ tử bước tới, dẫn mấy cô gái rời đi.
"Cái gì?".
Bọn họ đều biến sắc, còn định giãy giụa, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Thánh Nữ thì không ai dám ho he tiếng nào nữa.
Xem ra Thánh Nữ vẫn nghi ngờ lòng trung thành của bọn họ.
Nhưng nếu xóa sạch ký ức thì sẽ không tồn tại những chuyện này nữa.
Bởi vì mấy cô gái đều có thể chịu đựng sự cải tạo của nước trong hồ thánh đối với cơ thể, nên về cơ bản không cần lo lắng về tính mạng, nhưng sẽ gây tổn thương không nhỏ cho đại não và ký ức, đây gần như là cải tạo từ đầu.
Nhưng cũng may trước khi đi Lâm Chính đã châm cứu cho bọn họ, và để lại thuốc, nên mấy cô gái đều không lo lắng lắm.
"Không hổ là thần y Lâm, quả nhiên suy tính chu toàn, lần này coi như chúng ta thoát được một kiếp", Hồng Du nhỏ giọng nói.
Tuy mất ký ức tạm thời không thể chết được, nhưng cô ta không muốn trở thành một con rối, mặc cho Hồng Nhan Cốc thao túng, lúc hết giá trị lợi dụng lại bị hi sinh.
Cô ta muốn giữ lại sự nhận biết của mình về Hồng Nhan Cốc.
Cô ta muốn nhớ những người quan trọng đối với mình.
Cô ta muốn mình được sống thực sự.
Xử lý xong đám người Hồng Du, Thánh Nữ vội vàng đến lối vào cấm địa.
Lối vào được bao vây cực kỳ kín kẽ.
Còn ở sâu trong cấm địa thì vô cùng yên tĩnh.
Một bóng dáng đang lội bùn, men theo con đường nhỏ trong rừng tiến về phía trước.
Bộp!
Đúng lúc này, một âm thanh kỳ lạ vang lên.
Bóng dáng kia khựng lại.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy ở cuối con đường nhỏ là một người lấm lem bùn đất, nhìn rất nhếch nhác.
"Tôi còn nhớ cậu! Chẳng phải cậu đã chạy thoát rồi sao? Tại sao còn dám đến đây? Xem ra cậu đã quyết tâm muốn chết trong tay tôi", người kia bình thản nói.
Ánh trăng rọi lên khuôn mặt của hai người, có thể nhìn ra được hai người này chính là Lâm Chính và quái nhân.
"Tôi muốn nói chuyện với ông", Lâm Chính nói.
"Đáng tiếc tôi lại thích nói chuyện với người chết hơn. Cậu hãy chết trước đi rồi nói", quái nhân quát lên rồi xông tới, một tay hóa thành vuốt, chộp về phía lồng ngực Lâm Chính.
Vừa ra tay đã là sát chiêu!
Hoàn toàn muốn dồn Lâm Chính vào chỗ chết!
Nhưng Lâm Chính không hề hoảng hốt mà nói luôn: "Tôi không phải là người của Hồng Nhan Cốc!".
"Tôi biết, Hồng Nhan Cốc trước giờ không nhận đàn ông, nhưng vậy thì sao chứ? Tuy cậu không phải là người của Hồng Nhan Cốc, nhưng chắc chắn có liên quan đến Hồng Nhan Cốc! Bất cứ người nào có liên quan đến Hồng Nhan Cốc đều nên giết!", quái nhân gầm lên, vẻ mặt đầy hung dữ và nanh ác.
Nhưng đúng khoảnh khắc ông ta sắp lại gần, Lâm Chính bỗng lên tiếng.
"Cho dù là kẻ thù của Hồng Nhan Cốc thì ông cũng giết sao?".
Quái nhân lập tức khựng lại.
Ánh mắt lạnh lùng dưới mái tóc rũ rượi quan sát Lâm Chính với vẻ đầy nghi hoặc.
"Cậu nói gì cơ?".
"Tôi nói là cho dù là kẻ thù của Hồng Nhan Cốc thì ông cũng giết sao?", Lâm Chính mỉm cười: "Tôi nhìn ra được ông cực kỳ căm hận Hồng Nhan Cốc, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Tôi nghĩ chúng ta hãy ngồi xuống nói chuyện với nhau thì hơn, ông thấy sao?".
"Hừ, cậu nói là kẻ thù thì là kẻ thù sao? Đừng coi tôi là đồ ngốc! Tuy tôi lôi thôi lề mề, nhưng không ngu ngốc!".
"Nếu ông không tin lời tôi nói, thì bây giờ có thể đến lối vào cấm địa mà xem. Tôi bị người của Hồng Nhan Cốc truy sát nên mới trốn vào đây, chắc chắn lúc này lối vào cấm địa đang có đầy người của Hồng Nhan Cốc. Bọn họ không dám xông vào cấm địa, nên ôm cây đợi thỏ ở lối vào. Ông ra đó xem là sẽ biết tôi nói thật hay giả", Lâm Chính nói.
Quái nhân nghe thấy thế liền đanh mắt nhìn Lâm Chính, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng: "Tại sao cậu lại gây thù chuốc oán với Hồng Nhan Cốc?".
"Hồng Nhan Cốc muốn cưỡng chế bắt vợ và em tôi vào cốc, bị tôi từ chối nên xảy ra mâu thuẫn, gây thù chuốc oán, tôi đã giết mấy đệ tử của Hồng Nhan Cốc. Tôi sợ sau này bọn họ sẽ trả thù nên định ra tay trước, thế nên mới trà trộn vào Hồng Nhan Cốc để tìm cơ hội. Không ngờ sự việc bại lộ, tôi bị truy sát, rơi vào cảnh này...", Lâm Chính kể qua loa.
Cũng không biết quái nhân có tin không.
"Hừ, người của Hồng Nhan Cốc bá đạo tàn nhẫn như vậy đấy, đúng là một lũ đàn bà vong ơn phụ nghĩa không tim không phổi. Chuyện gì mà họ chẳng làm được, như cậu là cái thá gì chứ?", quái nhân lạnh lùng đáp.
"Ồ, vậy ông và Hồng Nhan Cốc có thù oán gì vậy?", Lâm Chính nhân cơ hội hỏi.
Nhưng quái nhân lại biến sắc, lạnh lùng hừ một tiếng: "Liên quan gì đến cậu?".
"Tôi đến đây là muốn hợp tác với ông đối phó Hồng Nhan Cốc, nếu ông không thẳng thắn tin tưởng, thì chúng ta còn hợp tác kiểu gì đây?", Lâm Chính nói.
"Hợp tác? Ha ha ha, dựa vào đồ vô dụng như cậu sao? Cậu có tư cách gì mà hợp tác với tôi chứ? Nhóc con, tuy cậu có thù với Hồng Nhan Cốc, nhưng tôi không thích cậu, nên cậu cứ chết quách ở đây đi".
Quái nhân cười khẩy, ánh mắt lộ vẻ hung ác, cuối cùng vẫn quyết định giết Lâm Chính xong tính tiếp.
Thế là ông ta lại tung móng vuốt tới chộp lấy cổ Lâm Chính, muốn vặn gãy cổ anh.
Nhưng khoảnh khắc vuốt sắc tới gần...
Bốp.
Một cú đấm đánh thẳng vào lòng móng vuốt, sau đó khẽ chấn động.
Bốp!
Quái nhân lùi lại mấy bước, có chút đứng không vững.
"Hả?", quái nhân nhíu mày: "Cậu có sức mạnh như vậy sao?".
"Lạ lắm à?".
"Tôi nhớ trước đó từng khiến cậu bị thương nặng, nhưng nhìn cậu hiện giờ không giống như bị thương".
"Vết thương nhỏ đó có là gì chứ?".
"Khốn kiếp, khẩu khí ngông cuồng gớm nhỉ? Cậu chỉ mới 20 tuổi đầu, có bản lĩnh gì mà ngông cuồng như vậy chứ?", quái nhân nổi giận, chỉ tay vào Lâm Chính gầm lên.
Chỉ thấy Lâm Chính chậm rãi giơ tay, vén tay áo lên, để lộ tất cả Lạc Linh Huyết, đồng thời phát động chúng.
"Đây chính là thứ để tôi ngông cuồng, đã đủ chưa?".
Chương 1612: Ăn thịt người?
Nhìn những giọt Lạc Linh Huyết tỏa ra ánh sáng ở cổ tay Lâm Chính, đôi mắt dưới bộ tóc bù xù của quái nhân mở to hết cỡ.
"Cái gì? Hai... hai mươi giọt Lạc Linh Huyết?", ông ta kêu lên thất thanh, cả người ngớ ra.
"Sao nào? Ông còn muốn đánh với tôi nữa không?", Lâm Chính hạ tay xuống nói.
Sắc mặt của quái nhân trở nên vô cùng lúng túng.
"Cậu có nhiều Lạc Linh Huyết như vậy, tức là đã khai mở tiên thiên cương khu, muốn phá tiên thiên cương khu không phải là chuyện dễ. Hơn nữa, trước đó khi tôi giao đấu với cậu đã phát hiện cậu là một y võ. Một y võ sở hữu tiên thiên cương khu... quả thực rất khó để giết", quái nhân nặng nề gật đầu: "Tôi thừa nhận cậu có tư cách hợp tác với tôi".
"Tốt lắm, nếu chúng ta đã đạt được thỏa thuận, thì hi vọng ông có thể tin tưởng tôi một chút".
"Cậu nói dự định của cậu trước đi", quái nhân trầm giọng nói.
"Cứ bình tĩnh, tôi muốn tìm hiểu tại sao ông lại xuất hiện ở đây, hơn nữa tại sao... không ngừng giết chóc những người Hồng Nhan Cốc xông vào nơi này? Đây là cấm địa của Hồng Nhan Cốc, ông ở đây lẽ nào ông cũng là người của Hồng Nhan Cốc?", Lâm Chính hỏi.
"Tôi sao? Ha ha ha, tôi không phải là người của Hồng Nhan Cốc, nhưng cốc chủ của Hồng Nhan Cốc này lại có liên quan rất lớn đến tôi. Để tôi nói cho cậu biết, nếu không có tôi, thì không có Hồng Nhan Cốc huy hoàng như ngày hôm nay", quái nhân cười nói.
"Vậy sao?".
Lâm Chính còn định truy hỏi, nhưng quái nhân không muốn nói nữa, anh hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn từ bỏ.
"Vậy mục đích của ông là gì?".
"Việc này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là tìm cốc chủ Hồng Nhan Cốc trả thù rồi! Tôi phải rút từng cái gân của bà ta, sau đó lột da bà ta, rút xương bà ta thiêu cháy, rồi lấy da của bà ta may thành áo mặc lên người tôi. Ha ha ha, tôi đang rất mong chờ ngày đó, ha ha ha...", quái nhân cười lớn.
Giữa khu rừng tối tăm âm u này có vẻ vô cùng ghê rợn.
"Còn cậu thì sao? Cậu có mục đích gì?".
"Tôi hả? Mục đích của tôi rất đơn giản, tiêu diệt Hồng Nhan Cốc, loại bỏ sự uy hiếp của bọn họ đối với tôi là được", Lâm Chính nói.
"Ha ha, nếu vậy thì chúng ta quả thực có chuyện để nói, cậu hãy nói kế hoạch của cậu đi".
"Nếu mục đích của ông là cốc chủ Hồng Nhan Cốc, thì tôi muốn ra tay luôn với cốc chủ. Nhưng tôi không biết nhiều về cốc chủ Hồng Nhan Cốc, cũng không biết thực lực của bà ta thế nào. Hai chúng ta liên thủ liệu có giết được cốc chủ không?", Lâm Chính hỏi.
"Cậu làm vậy chỉ có đường chết thôi", quái nhân cười khẩy: "Nếu cốc chủ Hồng Nhan Cốc quả thực dễ giết như vậy, thì tôi phải nấp ở đây kéo dài hơi tàn như vậy sao?".
"Ồ, với thực lực của ông mà còn sợ cốc chủ Hồng Nhan Cốc sao?", Lâm Chính tỏ vẻ kinh ngạc.
"Hừ, cậu thì biết cái gì chứ? Nếu là 30 năm trước thì tôi còn có thể quyết đấu một trận với bà ta, nhưng sau 30 năm, bà ta đã không còn là bà ta trước đây nữa rồi", quái nhân lắc đầu, ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn nói chân tướng ra.
"Thực ra cốc chủ của Hồng Nhan Cốc hiện giờ là sư muội, cũng là thanh mai trúc mã của tôi. Chúng tôi cùng nhau lớn lên, cùng nhau tập võ, cùng bái danh sư... Thiên phú của tôi và cô ấy bất phân cao thấp, thế nên thỉnh thoảng sẽ chỉ điểm cho đối phương. Tình cảm của chúng tôi rất tốt, tốt đến mức suýt nữa thì kết hôn".
"Thực ra tôi đã tỏ tình vào năm sư muội 20 tuổi, nói rằng muốn lấy cô ấy, cô ấy rất vui, còn luôn miệng nói đồng ý không chút do dự, nhưng có một điều là phải chờ năm năm. Bởi vì một khi phá thân sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến việc tu luyện Hợp Khí Công của cô ấy. Cô ấy muốn chờ công pháp đại thành mới nghĩ đến chuyện kết hôn. Lúc đó tôi không nghĩ nhiều, liền quyết định sẽ chờ năm năm".
"Nào ngờ sư muội ngày càng vùi đầu vào nghiên cứu võ đạo, cũng càng ngày càng say mê võ đạo thậm chí là thiên đạo. Lúc đầu tôi không để ý, cho đến một lần cô ấy luyện công suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, thì tôi mới ý thức được tầm quan trọng của vấn đề".
"Lúc đó cô ấy đã lấy trộm mười mấy vị đan dược của sư phụ, muốn dựa vào số đan dược này để đột phá cảnh giới Hợp Khí Công đại thành. Nhưng chuyện trong võ đạo, dục tốc thì bất đạt, sư muội tẩu hỏa nhập ma, suýt nữa mất mạng. Nếu không nhờ sư phụ phát hiện ra sớm thì cô ấy đã chết rồi".
"Sư phụ nổi giận, đuổi cô ấy khỏi sư môn, tôi và sư muội đồng lòng, đương nhiên là cùng nhau rời đi".
"Nhưng sau chuyện này, sư muội vẫn không từ bỏ, mà còn ngao du bốn phương, tìm kiếm thần công thiên đạo".
"Tôi thấy sư muội càng ngày càng điên cuồng, liền khuyên nhủ cô ấy, nhưng cô ấy không thèm đếm xỉa tới, mà còn điên cuồng hơn. Lúc đó tôi mới phát hiện sư muội đã thay đổi, cô ấy không còn là sư muội ngây thơ hồn nhiên mà tôi từng tiếp xúc trước đây nữa, mà trở nên điên cuồng và tà mị".
"Lòng tôi nguội lạnh, chuẩn bị rời đi, nhưng sư muội lại cầu xin tôi giúp cô ấy lần cuối. Đó chính là giúp Hồng Nhan Cốc dẹp yên phản loạn".
"Lúc đó Hồng Nhan Cốc xảy ra phản loạn, đệ tử tạo phản, thù trong giặc ngoài, sư muội muốn có được một vật của Hồng Nhan Cốc, nên định ra tay. Cô ấy nói với tôi, nếu có thể giúp cô ấy lần này, thì cô ấy sẽ quyết định thu tay, gả cho tôi, rồi cùng tôi ở ẩn".
"Nhìn ánh mắt chân thành của sư muội, tôi tưởng rằng lần này sư muội sẽ thu tay thật, nào ngờ tất cả chỉ là cô ấy bịa ra lừa tôi, còn tôi... chỉ là một quân cờ của cô ấy".
Quái nhân nói đến đây thì ngã ngồi xuống đất cười lớn.
Nhưng cười một lát, khuôn mặt ông ta lại đầy nước mắt, sâu trong ánh mắt là sự đau khổ, dữ tợn... và thù hận.
"Cậu có biết... sau khi tôi giúp sư muội dẹp yên trận phản loạn của Hồng Nhan Cốc, cô ấy đã làm gì không?", quái nhân ngừng cười, nheo mắt hỏi.
Khóe mắt còn vương nước mắt.
"Bà ta đã làm gì?", Lâm Chính ngập ngừng một lát rồi hỏi.
"Cô ấy... muốn ăn thịt tôi!", quái nhân cười đáp.
Lâm Chính nghe xong thì biến sắc.
Ăn thịt người?
Chương 1613: Cậu thực sự muốn chết sao?
Sau vụ việc ở hầm đỗ xe, Lâm Chính đã có sự hiểu biết đại khái về mặt tối của Hồng Nhan Cốc.
Nếu Hồng Nhan Cốc có thể tạo ra xác sống, thì chuyện ăn thịt sống... có là gì chứ?
Lâm Chính không nói gì.
Quái nhân nước mắt rưng rưng nói: "Tôi và sư muội đều có thể chất đặc biệt, tuy thể chất này không được coi là hiếm có, nhưng lại rất coi trọng sự ăn ý. Sau khi dẹp xong phản loạn, sư muội lọt vào mắt xanh của cốc chủ cũ lúc đó, được bà ta dẫn theo bên cạnh, truyền thụ võ học Hồng Nhan Cốc, và có ý để lại Hồng Nhan Cốc cho cô ấy".
"Thế nhưng... tôi vĩnh viễn không thể ngờ được lòng dạ của sư muội lại độc ác như vậy. Cô ấy nhìn trúng tài nguyên và quyền lợi to lớn của Hồng Nhan Cốc, liền giết cốc chủ cũ một cách tàn nhẫn, rồi làm giả di lệnh, kế thừa Hồng Nhan Cốc, trở thành cốc chủ mới".
"Lúc đó có rất nhiều người không phục cô ấy, nhưng những người này cũng không ngoại lệ, đều bị cô ấy giết chết. Thi thể của bọn họ bị cô ấy mang đi luyện dược hoặc luyện khí, hầu như không ai được chết toàn thây".
"Lúc đó tôi cũng không thể chịu đựng được sư muội như vậy nữa, trong lòng tôi, cô ấy đã không khác gì ma quỷ. Thế là tôi định không từ mà biệt, rời khỏi Hồng Nhan Cốc, vĩnh viễn không ở bên cô ấy nữa".
"Nhưng... cuối cùng cô ấy vẫn phát giác ra trước".
"Tôi vẫn còn nhớ cô ấy đứng một mình trên con đường đầy lá phong trong Hồng Nhan Cốc, xiêm y đỏ rực, nước mắt lưng tròng nhìn tôi. Tôi không bao giờ có thể quên được ánh mắt đó của cô ấy. Ánh mắt đó khiến trái tim tôi như muốn tan chảy".
"Cô ấy thề với tôi, dù cô ấy có trở nên thế nào cũng vẫn yêu tôi, không làm tổn thương đến tôi".
"Cô ấy nói nếu tôi nhất quyết muốn đi, thì xin tôi hãy uống với cô ấy một ly rượu giao bôi".
"Trong mắt tôi thì đây chỉ là một ly rượu từ biệt, tình cảm bao nhiêu năm không thể thực sự phai nhạt được, thế là tôi đã uống ly rượu mà cô ấy bỏ độc vào từ trước".
"Sau khi uống rượu, toàn thân tôi không còn chút sức lực nào. Còn cô ấy lấy dao ra, bắt đầu xẻo thịt trên cánh tay tôi".
Quái nhân nói đến đây, liền vén ống tay áo rách rưới lên.
Lâm Chính nhìn thấy cánh tay ông ta đầy những vết sẹo dữ tợn, nhìn mà da đầu tê dại.
"Nhóc con, cậu hãy nhớ, không bao giờ được tin ánh mắt của phụ nữ. Bởi vì cậu không thể nhìn thấy nội tâm của bọn họ từ ánh mắt đó. Sư muội tôi chính là người như vậy".
"Lúc đó cô ấy đã điên rồi".
"Cô ấy phát hiện ra phương pháp truy tìm thiên đạo trong sách cổ của Hồng Nhan Cốc, thế là cô ấy bắt đầu không từ thủ đoạn, bắt đầu đốt giết cướp bóc, thậm chí bắt đầu ăn thịt sống, chỉ để truy cầu trường sinh, truy cầu thiên đạo".
"Cô ấy nói nếu cô ấy ăn thịt tôi, thì thể chất của cô ấy có thể tiến hóa, có mẹo để tu luyện thể chất trường sinh".
"Cậu có biết lúc cô ấy cắt từng miếng thịt của tôi, cảm giác của tôi là gì không? Tôi không cảm nhận được nỗi đau ở cánh tay, bởi vì sự đau lòng đã vượt qua tất thảy".
"Thực ra con dao đó đang xẻo từng miếng thịt ở trái tim tôi".
"Ha ha ha..."
Quái nhân cười lớn, âm thanh dường như có thể xuyên thấu trời xanh, bao phủ cấm địa.
Lâm Chính không nói gì, anh nghe ra được sự đau khổ và thê lương trong giọng cười của quái nhân.
Một lát sau, tiếng cười dừng lại, Lâm Chính mới lên tiếng hỏi.
"Ông chạy tới nơi này kiểu gì vậy?".
"Tuy tôi uống rượu, nhưng đã có đề phòng từ trước. Trước khi uống rượu tôi đã uống thuốc tỉnh thần, nên không bị lịm hẳn đi. Nhân lúc sư muội không chú ý, tôi đã đánh cô ấy bị thương rồi chạy vào cấm địa, trốn ở trong này. Tuy sư muội có thực lực phi phàm, nhưng cấm địa rộng lớn, nguy hiểm bủa vây, cô ấy không dám đuổi vào quá sâu, sợ trúng mai phục của tôi. Thế là tôi đã ở đây được mấy chục năm".
"Trong thời gian đó, cô ấy từng tổ chức mấy lần lùng bắt quy mô lớn, nhưng không bắt được tôi, mà còn phải trả cái giá rất lớn. Thế là cô ấy liền từ bỏ, dù sao theo cô ấy thì tôi không rời khỏi lối vào cấm địa tức là không thể ra khỏi đây. Nơi này chẳng khác nào một chiếc lồng giam, cô ấy không nghĩ là tôi có thể trốn được".
"Chỉ đáng tiếc, tôi cũng không có ý định rời khỏi đây".
Quái nhân nheo mắt nói.
"Ông ở lại đây mấy chục năm e là để tìm cơ hội trả thù hả?".
"Đương nhiên".
Quái nhân cười dữ tợn: "Loại người rắn rết vong ơn bội nghĩa như vậy, tôi chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi bà ta, giống như bà ta từng đối xử với tôi".
"Hóa ra là vậy... Nhưng vừa nãy ông nói hai ta không thể đánh lại được cốc chủ hiện giờ... Ý ông là sao? Hiện giờ bà ta đáng sợ lắm sao?", Lâm Chính hỏi.
"Cậu từng nghe tới Lục Địa Thần Tiên chưa?", quái nhân mỉm cười nói.
"Lục Địa Thần Tiên?", Lâm Chính sửng sốt.
"Cậu tưởng bao nhiêu năm nay bà ta không từ thủ đoạn, thậm chí ăn thịt sống để tu luyện, thiên đạo truy cầu đều là hoang đường sao? Cậu nhầm rồi, bà ta có thu hoạch, võ đạo của bà ta đã đạt đến nút thắt, những gì bà ta tu luyện hiện giờ đều là pháp tắc thiên đạo. Mười năm trước, tôi từng đánh lén bà ta một lần, nhưng bị bà ta đánh bại chỉ bằng một chiêu, suýt nữa mất mạng. Nếu không phải lúc ấy bà ta đang luyện công, không tiện truy kích, thì tôi đã chết trong tay bà ta rồi", quái nhân nói.
"Vậy sao?".
Vẻ mặt Lâm Chính trở nên nghiêm túc.
"Nhóc con, cậu hãy từ bỏ đi! Nếu cậu đã đến đây thì tôi nghĩ cậu cũng không ra được đâu. Yên tâm ở lại đây làm bạn với tôi đi, ha ha ha...", quái nhân cười lớn.
Lâm Chính im lặng.
Một lát sau, anh lắc đầu.
"Cũng chưa chắc".
"Xem ra cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Thế này đi, chúng ta cũng rất có duyên với nhau, tôi chỉ cho cậu một con đường sống, giúp cậu ra khỏi cốc, thế nào?", quái nhân nói.
"Không cần đâu, ông đưa tôi đi giết cốc chủ là được", Lâm Chính đáp.
"Cậu thực sự muốn chết sao?", quái nhân nhíu mày.
Chương 1614: Thời cơ đã đến
Lối vào cấm địa.
Một tán ô lớn được dựng ở đó.
Thánh Nữ ngồi dưới tán ô, uống trà, ăn hoa quả, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào lối ra.
Đúng lúc này, Triệu Nguyệt bước tới.
“Bẩm Thánh Nữ, đám Hồng Dư, Ngưng Hương, Lâm Nhược Nam đã trải qua lễ tẩy ở hồ thánh, hiện giờ đã được đưa đến phòng giáo dưỡng để học”, Triệu Nguyệt cung kính nói.
“Ừ”, Thánh Nữ khẽ gật đầu: “Dù bọn họ có phải là gian tế của thần y Lâm hay không, thì sau khi ngâm nước Thoát Thai Hoán Cốt, bọn họ cũng là người của Hồng Nhan Cốc ta”.
Triệu Nguyệt không nói gì, nhưng ánh mắt lóe lên vẻ bi thương.
Cô ta không thể chấp nhận được sự thực Kỳ Lân chính là thần y Lâm, đáng tiếc nỗi lòng phức tạp này không biết bày tỏ với ai.
“Thánh Nữ đại nhân! Phía trước có động tĩnh!”.
Đúng lúc này, một đệ tử Hồng Nhan Cốc kêu lên.
Tất cả mọi người vội vàng quay sang nhìn.
Thánh Nữ cũng đặt chén trà xuống, nhìn về phía lối vào cấm địa.
Chỉ thấy trên con đường nhỏ phía trước lối vào xuất hiện một bóng dáng mờ ảo, đang chậm rãi đi về phía này.
“Là thần y Lâm sao?”, Triệu Nguyệt thì thào hỏi.
“Hừ, xem ra thần y Lâm không chịu nổi nữa rồi”.
Thánh Nữ đứng dậy bước tới, lớn tiếng nói: “Thần y Lâm, nếu anh ngoan ngoãn đầu hàng, Hồng Nhan Cốc chúng tôi có thể tha cho anh một mạng! Anh thấy thế nào?”.
Nhưng…
Đối phương không có bất cứ hồi âm gì.
Thậm chí bước chân cũng không dừng lại.
“Sao nào? Chẳng lẽ thần y Lâm không muốn đầu hàng sao? Tôi đã thương lượng với cốc chủ rồi! Thần y Lâm, nếu anh sẵn lòng chia sẻ y thuật của anh với Hồng Nhan Cốc, thì chúng tôi sẽ đối xử tử tế với anh. Nếu anh không chịu, thì tôi nghĩ cả đời này anh cũng không thể rời khỏi Hồng Nhan Cốc được đâu. Anh là người thông minh, hi vọng anh có thể suy nghĩ kĩ càng”, Thánh Nữ lại nói.
Nhưng… đối phương vẫn không có phản ứng gì, làm ngơ trước những lời nói của Thánh Nữ.
Thánh Nữ nổi giận.
Ánh mắt cô ta lạnh lẽo, hừ mũi nói: “Trước giờ chưa từng có ai dám coi thường tôi như vậy! Được! Được lắm! Thần y Lâm! Đây là anh tự chuốc đấy nhé!”.
Dứt lời, Thánh Nữ cầm thanh kiếm bên cạnh lên, rút ra rồi quát lớn: “Bày trận!”.
“Vâng!”.
Các đệ tử Hồng Nhan Cốc ở hai bên lần lượt giơ kiếm lên bày trận.
Chẳng mấy chốc, một kiếm trận tinh diệu đã được thành hình.
“Hoa Cốt Kiếm Trận?”.
Tiếng cười khàn khàn vang lên.
“Hử?”.
Thánh Nữ sửng sốt, nhìn chằm chằm bóng dáng kia: “Anh biết trận này?”.
Chỉ thấy bóng dáng kia dần tiến lại gần, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ dáng vẻ.
Lập tức có người kinh hãi kêu lên.
“Là quái nhân kia!”.
“Đó không phải là thần y Lâm!”.
“Trời ơi, quái nhân kia ra ngoài rồi!”.
“A!”.
Tiếng hét chói tai vang lên, tất cả các đệ tử của Hồng Nhan Cốc đều sợ hãi.
Tuy rất nhiều người không biết thực lực thực sự của quái nhân này, nhưng có quá nhiều truyền thuyết liên quan đến ông ta được lưu truyền trong cốc.
Đương nhiên tất cả mọi người đều nảy sinh tâm lý sợ hãi đối với ông ta.
Nhưng Thánh Nữ không sợ.
“Không ngờ lại là ông!”.
Thánh Nữ hừ mũi nói: “Tôi còn tưởng ông sẽ mãi chui rúc trong cấm địa không dám ra ngoài chứ, không ngờ lần này lại chạy đến đây! Sao nào? Ở trong đó chán rồi, nên ra đây chịu chết hả?”.
“Chịu chết? Ranh con! Dựa vào cô thì không giết được tôi đâu!”, quái nhân toét miệng cười đáp, hàm răng vàng khè dưới ánh trăng mờ ảo trông rất nhức mắt.
“Còn chưa chắc đâu! Ra tay!”.
Thánh Nữ quát.
Hoa Cốt Kiếm Trận lập tức được phát động, bảy bảy bốn chín thanh trường kiếm lạnh lẽo giống như từng hàm răng sắc nhọn của dã thú, nhào về phía quái nhân kia.
Nhưng quái nhân ung dung tránh được, lướt qua vô số thanh kiếm sắc như một bóng ma.
Dù kiếm nhanh mạnh đến đâu cũng không thể chạm được vào người ông ta.
“Hử?”, Thánh Nữ nhíu mày.
“Ha ha ha, ranh con, cô nghĩ Hoa Cốt Kiếm Trận này do ai nghĩ ra hả? Là tôi và sư phụ cô cùng nghĩ ra đấy! Cô dùng kiếm trận này để giết tôi chẳng phải là chuyện cười sao?”, quái nhân cười lớn, sau đó nhằm trúng một đệ tử, vung tay lên.
Bốp!
Đệ tử kia lập tức bị hất bay đi, phần bụng bị móc mất một miếng thịt lớn, ngã xuống đất phun ra máu, mất mạng tại chỗ.
Hoa Cốt Kiếm Trận cũng xuất hiện lỗ hổng, lập tức bị phá.
“Cái gì?”.
Ánh mắt Thánh Nữ lạnh lẽo.
“Ranh con! Nếu hôm nay sư phụ cô không ra mặt, thì Hồng Nhan Cốc không ai có thể ngăn được tôi hết! Chịu chết đi!”.
Quái nhân cười lớn, rồi xông ra khỏi đại trận, đánh về phía Thánh Nữ.
“Khốn kiếp!”.
Thánh Nữ nổi giận, rút kiếm ra đỡ, bắt đầu đánh nhau với ông ta.
Lối vào cấm địa vô cùng hỗn loạn.
“Mau, mau đi báo cho cốc chủ biết! Mời cốc chủ đến giết quái nhân! Mau lên!”, Triệu Nguyệt vội vàng nói với đệ tử ở bên cạnh.
“Vâng, sư tỷ!”.
Các đệ tử chạy thẳng về phía nơi ở của cốc chủ.
Cùng lúc đó trong bóng tối, một bóng dáng cũng lặng lẽ lại gần nơi ở của cốc chủ.
Nhưng anh không vào cung điện của cốc chủ, mà nhảy qua, rồi dừng trước hồ nước Thoát Thai Hoán Cốt…
“Được rồi đấy!”.
Một giọng nói bình thản vang lên.
Chương 1615: Tôi sắp hóa thành tiên
“Ai?”.
Các đệ tử canh giữ bên cạnh nước Thoát Thai Hoán Cốt phát hiện có người đến gần, lập tức quát lên.
Bọn họ vừa định chạy đến xem thì lại bị mấy cây châm bạc đâm vào người, đứng sững tại chỗ không thể động đậy.
“Hả?”.
Hoa Huyền ngồi nhập định bên cạnh hồ nước lập tức tức mở mắt ra, nhìn về phía đó.
Thấy có người đến gần, cô ta lập tức đứng dậy đầy vẻ cảnh giác.
“Là người nào đến đây? Đêm hôm chạy đến trước hồ Thoát Thai Hoán Cốt có việc gì sao?", Hoa Huyền thận trọng quát khẽ.
Nhưng người kia không trả lời.
Hai cây châm bạc bắn về phía Hoa Huyền.
Sắc mặt cô ta biến đổi, vội vàng né tránh.
Châm bạc cực kỳ nhanh, mũi châm lóe lên ánh sáng, vô cùng đáng sợ.
May là thân pháp của Hoa Huyền không tệ, kinh hãi tránh được. Nhưng sau khi cô ta đứng vững lại thì thấy trước mặt xuất hiện một người.
Đó chính là Lâm Chính!
“Thần y Lâm?”, Hoa Huyền kêu lên.
Đợi cô ta phản ứng lại, một cánh tay đã điểm huyệt cô ta.
Trong nháy mắt, Hoa Huyền không thể động đậy.
Sắc mặt cô ta không được tự nhiên, ánh mắt nghiêm nghị: “Thần y Lâm, không phải anh đang ở cấm địa sao? Theo tôi được biết, Thánh Nữ đích thân canh giữ lối vào cấm địa, sao anh lại vượt được cô ấy ra ngoài?”.
“Chuyện này không cần cô quan tâm, cô Hoa Huyền!”.
Lâm Chính không giải thích, đi thẳng đến bên hồ nước thánh, vốc một ít đưa lên mũi ngửi.
“Sao? Lẽ nào thần y Lâm cũng có hứng thú với nước hồ này?”, Hoa Huyền thản nhiên hỏi.
“Đương nhiên! Đây là nước dùng dược liệu xa xưa kết hợp với bí pháp để điều chế, công hiệu của nó không tầm thường”.
“Nếu đã như vậy, sao thần y Lâm không vào hồ hưởng thụ thử xem?”, Hoa Huyền nói.
Cô ta hi vọng thần y Lâm xuống hồ, bị hiệu quả của nước Thoát Thai Hoán Cốt ăn mòn, vì thế mà chết, như vậy thì bọn họ cũng được an toàn.
Nhưng cô ta biết chuyện này là không thể.
Nếu anh đã mạo danh Kỳ Lân vào Hồng Nhan Cốc, vậy thì anh cũng sẽ có hiểu biết nhất định về nước Thoát Thai Hoán Cốt.
Hoa Huyền cảm thấy hơi bất lực.
Đúng lúc này.
Soạt!
Tiếng nước vang lên.
Cô ta mở lớn mắt, lại thấy Lâm Chính nhảy thẳng vào trong nước, ngâm cả người vào hồ nước.
“Cái gì?”, cô ta há miệng. Mặc dù cơ thể không thể động đậy, nhưng sự chấn động và vui mừng trong lòng lại khó có thể kìm chế.
Chẳng lẽ tên đó không biết đặc tính của nước Thoát Thai Hoán Cốt?
Cho dù anh không chết vì nước hồ thì ít nhất cũng sẽ mất ký ức!
Nước Thoát Thai Hoán Cốt ảnh hưởng rất lớn tới đại não, đợi thần y Lâm ra khỏi hồ nước, chắc chắn anh sẽ mất đi tất cả ký ức trước kia. Lúc đó có lẽ có thể dùng lời nói khiến anh khuất phục!
Nghĩ đến đó, ánh mắt Hoa Huyền toát ra vẻ nóng bỏng.
Nhưng…
Lâm Chính vào hồ nước gần một phút.
Sau đó, soạt một tiếng, anh lại ngoi lên từ dưới hồ, trèo lên bờ.
Hình như anh đang suy nghĩ gì đó, sau khi lên bờ thì cứ nhìn chằm chằm hồ nước. Chốc lát sau, anh lấy vài chiếc lọ từ trong túi nhỏ đặt bên cạnh ra, ném thuốc bột và dược liệu kỳ quái vào trong hồ.
Nhìn thấy cảnh ấy, Hoa Huyền hơi ngẩn ra.
Cô ta há hốc miệng: “Thần y Lâm, anh… anh… đang làm gì vậy?”
“Tôi nói với cô thì có tác dụng gì? Cô có thể thay đổi được gì không?”, Lâm Chính tiếp tục lo việc của mình, không quay đầu.
“Vậy anh… không sao à?”, Hoa Huyền ngạc nhiên hỏi.
Lâm Chính quay đầu lại nhìn cô ta, khẽ cười hỏi: “Sao? Cô nghĩ hồ nước này có thể xóa ký ức của tôi?”
“Chuyện đó…”.
Lâm Chính lắc đầu, sau đó đứng dậy, lại nhảy vào trong hồ nước.
Lần này, anh ngồi khoanh chân dưới đáy hồ, nín thở ngồi thiền.
Hoa Huyền vô cùng kinh ngạc, cũng không rõ rốt cuộc Lâm Chính muốn làm gì.
Cô ta chỉ nhìn thấy nước hồ vốn bình lặng đột nhiên bốc lên lượng lớn khói trắng.
Ục ục ục…
Bề mặt hồ nước cũng nổi lên rất nhiều bong bóng, giống như nước sôi bốc hơi.
“Rốt cuộc anh… đang làm gì vậy?”.
Hoa Huyền lẩm bẩm.
…
Lối vào cấm địa.
Ầm!
Một tiếng động nặng nề vang lên.
Thánh Nữ liên tục lùi ra sau, bàn chân không lớn in từng dấu chân thật sâu trên mặt đất.
Đợi cô ta đứng vững.
“Phụt…”.
Bên môi Thánh Nữ trào máu.
“Thánh Nữ đại nhân!”.
“Thánh Nữ đại nhân! Cô sao rồi?”.
“Cô không sao chứ?”.
Đệ tử Hồng Nhan Cốc ở xung quanh bao vây lại.
“Tránh ra!”.
Thánh Nữ đẩy người xung quanh ra, lạnh lùng nhìn quái nhân ở phía trước.
Lúc này bên cạnh quái nhân toàn là thi thể của đệ tử Hồng Nhan Cốc. Nhưng quái nhân cũng không dễ chịu, trên dưới toàn thân toàn là vết thương, trông có vẻ bị thương không nhẹ hơn Thánh nữ.
“Ranh con… Không tồi! Rất không tồi! Không ngờ con khốn kia lại có thể dạy ra người có thực lực như cô! Đúng là khiến người ta bất ngờ! Chỉ là cô không giết tôi… e rằng không dễ như vậy! Ha ha ha ha…”, quái nhân nhếch miệng cười, răng dính đầy máu.
“Hừ! Loại chuột nhắt đợi chết, xem tôi lấy đầu ông xuống!”.
Thánh Nữ quát lên, giậm chân xông tới, định tấn công lần nữa.
Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói to rõ hùng hồn truyền tới phía này.
“Đồ đệ mau lùi lại! Người đó để ta giết!”.
Giọng nói đó vang lên, tất cả đệ tử Hồng Nhan Cốc đều run rẩy, nhìn về phía người nói.
“Là cốc chủ?”.
Thánh Nữ ngước mắt, kêu lên.
“Cái gì? Cốc chủ đến rồi sao?”.
“Cốc chủ!”.
“Bái kiến cốc chủ!”.
“Đệ tử bái kiến cốc chủ!”.
“Bái kiến cốc chủ!”.
Mọi người đều quỳ một gối xuống, quỳ bái theo hướng phát ra tiếng nói, mỗi người đều vô cùng thành kính.
Thánh Nữ cũng không ngoại lệ.
“Sư muội?”.
Quái nhân dừng tay, nhìn chằm chằm hướng tiếng nói, đôi mắt dưới đầu tóc bù xù tràn ngập thù hận và lửa giận.
Hướng giọng nói tỏa ra ánh sáng trắng, sau đó một người phụ nữ toàn thân tỏa ra ánh sáng bay tới.
Người phụ nữ tóc bạc, nhưng vẻ ngoài lại không thấy già, một thân áo trắng, đạp trên hư không, giống như thần tiên từ trên trời giáng xuống, thần kỳ đến mức khiến người ta kinh ngạc tán thán.
Các đệ tử Hồng Nhan Cốc nhìn bóng người đó, trong mắt đầy vẻ thành kính, vô cùng kích động, có người không ngừng quỳ lạy, giống như nhìn thấy thần tiên sống.
Bà ta đứng giữa không trung trên một ngọn núi, từ trên cao nhìn xuống quái nhân.
“Sư huynh, đã lâu không gặp!”.
“Phải, không ngờ mấy năm không gặp được bà, bà càng lúc càng trẻ, còn tôi lại đầy vẻ phong trần, vô cùng già nua”, quái nhân cười nói, trong giọng nói đầy sự cảm khái.
“Ông biết nó chứng tỏ điều gì không? Chứng tỏ quyết định của tôi năm xưa là đúng đắn. Ông chung quy chỉ là một người phàm! Còn tôi… đã chạm đến ngưỡng cửa đại đạo, tôi sẽ hóa thành tiên!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc kiêu ngạo nói.
Các cao thủ của Hồng Nhan Cốc nhanh chóng tụ tập ở lối vào cấm địa.
Thánh Nữ cũng định đích thân canh chừng.
Dù sao thực lực của thần y Lâm cũng không thể coi thường, chắc là đệ tử bình thường khó có thể đối phó được, nên cô ta chỉ có thể đích thân ra tay.
"Thần y Lâm đã đến, tức là người đánh lén tôi tối hôm qua chính là anh ta. Dương Hoa giết hại đệ tử của Hồng Nhan Cốc ta, vốn là tội không thể tha, cốc chủ còn định trừng phạt Dương Hoa nghiêm khắc. Nếu thần y Lâm đã chủ động đến đây, thì chúng ta cũng đỡ phải phái người đến Dương Hoa đối phó".
Thánh Nữ vừa nói vừa đứng dậy, đi ra ngoài điện.
"Thánh Nữ đại nhân, chúng tôi xin phép", mấy người Hồng Du nói.
"Ừ".
Thánh Nữ gật đầu, bỗng dưng cô ta nhớ ra gì đó: "Khoan đã".
Mấy cô gái sửng sốt.
"Thánh Nữ đại nhân còn phân phó gì sao?", Hồng Du dè dặt hỏi.
"Mấy người các cô đừng vội đi", Thánh Nữ bình thản nói: "Người đâu!".
"Có!".
Mấy nữ đệ tử bước tới.
"Đưa bọn họ đến hồ thánh, đi lại lượt nữa", Thánh Nữ nói.
"Vâng".
Các nữ đệ tử bước tới, dẫn mấy cô gái rời đi.
"Cái gì?".
Bọn họ đều biến sắc, còn định giãy giụa, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Thánh Nữ thì không ai dám ho he tiếng nào nữa.
Xem ra Thánh Nữ vẫn nghi ngờ lòng trung thành của bọn họ.
Nhưng nếu xóa sạch ký ức thì sẽ không tồn tại những chuyện này nữa.
Bởi vì mấy cô gái đều có thể chịu đựng sự cải tạo của nước trong hồ thánh đối với cơ thể, nên về cơ bản không cần lo lắng về tính mạng, nhưng sẽ gây tổn thương không nhỏ cho đại não và ký ức, đây gần như là cải tạo từ đầu.
Nhưng cũng may trước khi đi Lâm Chính đã châm cứu cho bọn họ, và để lại thuốc, nên mấy cô gái đều không lo lắng lắm.
"Không hổ là thần y Lâm, quả nhiên suy tính chu toàn, lần này coi như chúng ta thoát được một kiếp", Hồng Du nhỏ giọng nói.
Tuy mất ký ức tạm thời không thể chết được, nhưng cô ta không muốn trở thành một con rối, mặc cho Hồng Nhan Cốc thao túng, lúc hết giá trị lợi dụng lại bị hi sinh.
Cô ta muốn giữ lại sự nhận biết của mình về Hồng Nhan Cốc.
Cô ta muốn nhớ những người quan trọng đối với mình.
Cô ta muốn mình được sống thực sự.
Xử lý xong đám người Hồng Du, Thánh Nữ vội vàng đến lối vào cấm địa.
Lối vào được bao vây cực kỳ kín kẽ.
Còn ở sâu trong cấm địa thì vô cùng yên tĩnh.
Một bóng dáng đang lội bùn, men theo con đường nhỏ trong rừng tiến về phía trước.
Bộp!
Đúng lúc này, một âm thanh kỳ lạ vang lên.
Bóng dáng kia khựng lại.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy ở cuối con đường nhỏ là một người lấm lem bùn đất, nhìn rất nhếch nhác.
"Tôi còn nhớ cậu! Chẳng phải cậu đã chạy thoát rồi sao? Tại sao còn dám đến đây? Xem ra cậu đã quyết tâm muốn chết trong tay tôi", người kia bình thản nói.
Ánh trăng rọi lên khuôn mặt của hai người, có thể nhìn ra được hai người này chính là Lâm Chính và quái nhân.
"Tôi muốn nói chuyện với ông", Lâm Chính nói.
"Đáng tiếc tôi lại thích nói chuyện với người chết hơn. Cậu hãy chết trước đi rồi nói", quái nhân quát lên rồi xông tới, một tay hóa thành vuốt, chộp về phía lồng ngực Lâm Chính.
Vừa ra tay đã là sát chiêu!
Hoàn toàn muốn dồn Lâm Chính vào chỗ chết!
Nhưng Lâm Chính không hề hoảng hốt mà nói luôn: "Tôi không phải là người của Hồng Nhan Cốc!".
"Tôi biết, Hồng Nhan Cốc trước giờ không nhận đàn ông, nhưng vậy thì sao chứ? Tuy cậu không phải là người của Hồng Nhan Cốc, nhưng chắc chắn có liên quan đến Hồng Nhan Cốc! Bất cứ người nào có liên quan đến Hồng Nhan Cốc đều nên giết!", quái nhân gầm lên, vẻ mặt đầy hung dữ và nanh ác.
Nhưng đúng khoảnh khắc ông ta sắp lại gần, Lâm Chính bỗng lên tiếng.
"Cho dù là kẻ thù của Hồng Nhan Cốc thì ông cũng giết sao?".
Quái nhân lập tức khựng lại.
Ánh mắt lạnh lùng dưới mái tóc rũ rượi quan sát Lâm Chính với vẻ đầy nghi hoặc.
"Cậu nói gì cơ?".
"Tôi nói là cho dù là kẻ thù của Hồng Nhan Cốc thì ông cũng giết sao?", Lâm Chính mỉm cười: "Tôi nhìn ra được ông cực kỳ căm hận Hồng Nhan Cốc, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Tôi nghĩ chúng ta hãy ngồi xuống nói chuyện với nhau thì hơn, ông thấy sao?".
"Hừ, cậu nói là kẻ thù thì là kẻ thù sao? Đừng coi tôi là đồ ngốc! Tuy tôi lôi thôi lề mề, nhưng không ngu ngốc!".
"Nếu ông không tin lời tôi nói, thì bây giờ có thể đến lối vào cấm địa mà xem. Tôi bị người của Hồng Nhan Cốc truy sát nên mới trốn vào đây, chắc chắn lúc này lối vào cấm địa đang có đầy người của Hồng Nhan Cốc. Bọn họ không dám xông vào cấm địa, nên ôm cây đợi thỏ ở lối vào. Ông ra đó xem là sẽ biết tôi nói thật hay giả", Lâm Chính nói.
Quái nhân nghe thấy thế liền đanh mắt nhìn Lâm Chính, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng: "Tại sao cậu lại gây thù chuốc oán với Hồng Nhan Cốc?".
"Hồng Nhan Cốc muốn cưỡng chế bắt vợ và em tôi vào cốc, bị tôi từ chối nên xảy ra mâu thuẫn, gây thù chuốc oán, tôi đã giết mấy đệ tử của Hồng Nhan Cốc. Tôi sợ sau này bọn họ sẽ trả thù nên định ra tay trước, thế nên mới trà trộn vào Hồng Nhan Cốc để tìm cơ hội. Không ngờ sự việc bại lộ, tôi bị truy sát, rơi vào cảnh này...", Lâm Chính kể qua loa.
Cũng không biết quái nhân có tin không.
"Hừ, người của Hồng Nhan Cốc bá đạo tàn nhẫn như vậy đấy, đúng là một lũ đàn bà vong ơn phụ nghĩa không tim không phổi. Chuyện gì mà họ chẳng làm được, như cậu là cái thá gì chứ?", quái nhân lạnh lùng đáp.
"Ồ, vậy ông và Hồng Nhan Cốc có thù oán gì vậy?", Lâm Chính nhân cơ hội hỏi.
Nhưng quái nhân lại biến sắc, lạnh lùng hừ một tiếng: "Liên quan gì đến cậu?".
"Tôi đến đây là muốn hợp tác với ông đối phó Hồng Nhan Cốc, nếu ông không thẳng thắn tin tưởng, thì chúng ta còn hợp tác kiểu gì đây?", Lâm Chính nói.
"Hợp tác? Ha ha ha, dựa vào đồ vô dụng như cậu sao? Cậu có tư cách gì mà hợp tác với tôi chứ? Nhóc con, tuy cậu có thù với Hồng Nhan Cốc, nhưng tôi không thích cậu, nên cậu cứ chết quách ở đây đi".
Quái nhân cười khẩy, ánh mắt lộ vẻ hung ác, cuối cùng vẫn quyết định giết Lâm Chính xong tính tiếp.
Thế là ông ta lại tung móng vuốt tới chộp lấy cổ Lâm Chính, muốn vặn gãy cổ anh.
Nhưng khoảnh khắc vuốt sắc tới gần...
Bốp.
Một cú đấm đánh thẳng vào lòng móng vuốt, sau đó khẽ chấn động.
Bốp!
Quái nhân lùi lại mấy bước, có chút đứng không vững.
"Hả?", quái nhân nhíu mày: "Cậu có sức mạnh như vậy sao?".
"Lạ lắm à?".
"Tôi nhớ trước đó từng khiến cậu bị thương nặng, nhưng nhìn cậu hiện giờ không giống như bị thương".
"Vết thương nhỏ đó có là gì chứ?".
"Khốn kiếp, khẩu khí ngông cuồng gớm nhỉ? Cậu chỉ mới 20 tuổi đầu, có bản lĩnh gì mà ngông cuồng như vậy chứ?", quái nhân nổi giận, chỉ tay vào Lâm Chính gầm lên.
Chỉ thấy Lâm Chính chậm rãi giơ tay, vén tay áo lên, để lộ tất cả Lạc Linh Huyết, đồng thời phát động chúng.
"Đây chính là thứ để tôi ngông cuồng, đã đủ chưa?".
Chương 1612: Ăn thịt người?
Nhìn những giọt Lạc Linh Huyết tỏa ra ánh sáng ở cổ tay Lâm Chính, đôi mắt dưới bộ tóc bù xù của quái nhân mở to hết cỡ.
"Cái gì? Hai... hai mươi giọt Lạc Linh Huyết?", ông ta kêu lên thất thanh, cả người ngớ ra.
"Sao nào? Ông còn muốn đánh với tôi nữa không?", Lâm Chính hạ tay xuống nói.
Sắc mặt của quái nhân trở nên vô cùng lúng túng.
"Cậu có nhiều Lạc Linh Huyết như vậy, tức là đã khai mở tiên thiên cương khu, muốn phá tiên thiên cương khu không phải là chuyện dễ. Hơn nữa, trước đó khi tôi giao đấu với cậu đã phát hiện cậu là một y võ. Một y võ sở hữu tiên thiên cương khu... quả thực rất khó để giết", quái nhân nặng nề gật đầu: "Tôi thừa nhận cậu có tư cách hợp tác với tôi".
"Tốt lắm, nếu chúng ta đã đạt được thỏa thuận, thì hi vọng ông có thể tin tưởng tôi một chút".
"Cậu nói dự định của cậu trước đi", quái nhân trầm giọng nói.
"Cứ bình tĩnh, tôi muốn tìm hiểu tại sao ông lại xuất hiện ở đây, hơn nữa tại sao... không ngừng giết chóc những người Hồng Nhan Cốc xông vào nơi này? Đây là cấm địa của Hồng Nhan Cốc, ông ở đây lẽ nào ông cũng là người của Hồng Nhan Cốc?", Lâm Chính hỏi.
"Tôi sao? Ha ha ha, tôi không phải là người của Hồng Nhan Cốc, nhưng cốc chủ của Hồng Nhan Cốc này lại có liên quan rất lớn đến tôi. Để tôi nói cho cậu biết, nếu không có tôi, thì không có Hồng Nhan Cốc huy hoàng như ngày hôm nay", quái nhân cười nói.
"Vậy sao?".
Lâm Chính còn định truy hỏi, nhưng quái nhân không muốn nói nữa, anh hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn từ bỏ.
"Vậy mục đích của ông là gì?".
"Việc này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là tìm cốc chủ Hồng Nhan Cốc trả thù rồi! Tôi phải rút từng cái gân của bà ta, sau đó lột da bà ta, rút xương bà ta thiêu cháy, rồi lấy da của bà ta may thành áo mặc lên người tôi. Ha ha ha, tôi đang rất mong chờ ngày đó, ha ha ha...", quái nhân cười lớn.
Giữa khu rừng tối tăm âm u này có vẻ vô cùng ghê rợn.
"Còn cậu thì sao? Cậu có mục đích gì?".
"Tôi hả? Mục đích của tôi rất đơn giản, tiêu diệt Hồng Nhan Cốc, loại bỏ sự uy hiếp của bọn họ đối với tôi là được", Lâm Chính nói.
"Ha ha, nếu vậy thì chúng ta quả thực có chuyện để nói, cậu hãy nói kế hoạch của cậu đi".
"Nếu mục đích của ông là cốc chủ Hồng Nhan Cốc, thì tôi muốn ra tay luôn với cốc chủ. Nhưng tôi không biết nhiều về cốc chủ Hồng Nhan Cốc, cũng không biết thực lực của bà ta thế nào. Hai chúng ta liên thủ liệu có giết được cốc chủ không?", Lâm Chính hỏi.
"Cậu làm vậy chỉ có đường chết thôi", quái nhân cười khẩy: "Nếu cốc chủ Hồng Nhan Cốc quả thực dễ giết như vậy, thì tôi phải nấp ở đây kéo dài hơi tàn như vậy sao?".
"Ồ, với thực lực của ông mà còn sợ cốc chủ Hồng Nhan Cốc sao?", Lâm Chính tỏ vẻ kinh ngạc.
"Hừ, cậu thì biết cái gì chứ? Nếu là 30 năm trước thì tôi còn có thể quyết đấu một trận với bà ta, nhưng sau 30 năm, bà ta đã không còn là bà ta trước đây nữa rồi", quái nhân lắc đầu, ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn nói chân tướng ra.
"Thực ra cốc chủ của Hồng Nhan Cốc hiện giờ là sư muội, cũng là thanh mai trúc mã của tôi. Chúng tôi cùng nhau lớn lên, cùng nhau tập võ, cùng bái danh sư... Thiên phú của tôi và cô ấy bất phân cao thấp, thế nên thỉnh thoảng sẽ chỉ điểm cho đối phương. Tình cảm của chúng tôi rất tốt, tốt đến mức suýt nữa thì kết hôn".
"Thực ra tôi đã tỏ tình vào năm sư muội 20 tuổi, nói rằng muốn lấy cô ấy, cô ấy rất vui, còn luôn miệng nói đồng ý không chút do dự, nhưng có một điều là phải chờ năm năm. Bởi vì một khi phá thân sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến việc tu luyện Hợp Khí Công của cô ấy. Cô ấy muốn chờ công pháp đại thành mới nghĩ đến chuyện kết hôn. Lúc đó tôi không nghĩ nhiều, liền quyết định sẽ chờ năm năm".
"Nào ngờ sư muội ngày càng vùi đầu vào nghiên cứu võ đạo, cũng càng ngày càng say mê võ đạo thậm chí là thiên đạo. Lúc đầu tôi không để ý, cho đến một lần cô ấy luyện công suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, thì tôi mới ý thức được tầm quan trọng của vấn đề".
"Lúc đó cô ấy đã lấy trộm mười mấy vị đan dược của sư phụ, muốn dựa vào số đan dược này để đột phá cảnh giới Hợp Khí Công đại thành. Nhưng chuyện trong võ đạo, dục tốc thì bất đạt, sư muội tẩu hỏa nhập ma, suýt nữa mất mạng. Nếu không nhờ sư phụ phát hiện ra sớm thì cô ấy đã chết rồi".
"Sư phụ nổi giận, đuổi cô ấy khỏi sư môn, tôi và sư muội đồng lòng, đương nhiên là cùng nhau rời đi".
"Nhưng sau chuyện này, sư muội vẫn không từ bỏ, mà còn ngao du bốn phương, tìm kiếm thần công thiên đạo".
"Tôi thấy sư muội càng ngày càng điên cuồng, liền khuyên nhủ cô ấy, nhưng cô ấy không thèm đếm xỉa tới, mà còn điên cuồng hơn. Lúc đó tôi mới phát hiện sư muội đã thay đổi, cô ấy không còn là sư muội ngây thơ hồn nhiên mà tôi từng tiếp xúc trước đây nữa, mà trở nên điên cuồng và tà mị".
"Lòng tôi nguội lạnh, chuẩn bị rời đi, nhưng sư muội lại cầu xin tôi giúp cô ấy lần cuối. Đó chính là giúp Hồng Nhan Cốc dẹp yên phản loạn".
"Lúc đó Hồng Nhan Cốc xảy ra phản loạn, đệ tử tạo phản, thù trong giặc ngoài, sư muội muốn có được một vật của Hồng Nhan Cốc, nên định ra tay. Cô ấy nói với tôi, nếu có thể giúp cô ấy lần này, thì cô ấy sẽ quyết định thu tay, gả cho tôi, rồi cùng tôi ở ẩn".
"Nhìn ánh mắt chân thành của sư muội, tôi tưởng rằng lần này sư muội sẽ thu tay thật, nào ngờ tất cả chỉ là cô ấy bịa ra lừa tôi, còn tôi... chỉ là một quân cờ của cô ấy".
Quái nhân nói đến đây thì ngã ngồi xuống đất cười lớn.
Nhưng cười một lát, khuôn mặt ông ta lại đầy nước mắt, sâu trong ánh mắt là sự đau khổ, dữ tợn... và thù hận.
"Cậu có biết... sau khi tôi giúp sư muội dẹp yên trận phản loạn của Hồng Nhan Cốc, cô ấy đã làm gì không?", quái nhân ngừng cười, nheo mắt hỏi.
Khóe mắt còn vương nước mắt.
"Bà ta đã làm gì?", Lâm Chính ngập ngừng một lát rồi hỏi.
"Cô ấy... muốn ăn thịt tôi!", quái nhân cười đáp.
Lâm Chính nghe xong thì biến sắc.
Ăn thịt người?
Chương 1613: Cậu thực sự muốn chết sao?
Sau vụ việc ở hầm đỗ xe, Lâm Chính đã có sự hiểu biết đại khái về mặt tối của Hồng Nhan Cốc.
Nếu Hồng Nhan Cốc có thể tạo ra xác sống, thì chuyện ăn thịt sống... có là gì chứ?
Lâm Chính không nói gì.
Quái nhân nước mắt rưng rưng nói: "Tôi và sư muội đều có thể chất đặc biệt, tuy thể chất này không được coi là hiếm có, nhưng lại rất coi trọng sự ăn ý. Sau khi dẹp xong phản loạn, sư muội lọt vào mắt xanh của cốc chủ cũ lúc đó, được bà ta dẫn theo bên cạnh, truyền thụ võ học Hồng Nhan Cốc, và có ý để lại Hồng Nhan Cốc cho cô ấy".
"Thế nhưng... tôi vĩnh viễn không thể ngờ được lòng dạ của sư muội lại độc ác như vậy. Cô ấy nhìn trúng tài nguyên và quyền lợi to lớn của Hồng Nhan Cốc, liền giết cốc chủ cũ một cách tàn nhẫn, rồi làm giả di lệnh, kế thừa Hồng Nhan Cốc, trở thành cốc chủ mới".
"Lúc đó có rất nhiều người không phục cô ấy, nhưng những người này cũng không ngoại lệ, đều bị cô ấy giết chết. Thi thể của bọn họ bị cô ấy mang đi luyện dược hoặc luyện khí, hầu như không ai được chết toàn thây".
"Lúc đó tôi cũng không thể chịu đựng được sư muội như vậy nữa, trong lòng tôi, cô ấy đã không khác gì ma quỷ. Thế là tôi định không từ mà biệt, rời khỏi Hồng Nhan Cốc, vĩnh viễn không ở bên cô ấy nữa".
"Nhưng... cuối cùng cô ấy vẫn phát giác ra trước".
"Tôi vẫn còn nhớ cô ấy đứng một mình trên con đường đầy lá phong trong Hồng Nhan Cốc, xiêm y đỏ rực, nước mắt lưng tròng nhìn tôi. Tôi không bao giờ có thể quên được ánh mắt đó của cô ấy. Ánh mắt đó khiến trái tim tôi như muốn tan chảy".
"Cô ấy thề với tôi, dù cô ấy có trở nên thế nào cũng vẫn yêu tôi, không làm tổn thương đến tôi".
"Cô ấy nói nếu tôi nhất quyết muốn đi, thì xin tôi hãy uống với cô ấy một ly rượu giao bôi".
"Trong mắt tôi thì đây chỉ là một ly rượu từ biệt, tình cảm bao nhiêu năm không thể thực sự phai nhạt được, thế là tôi đã uống ly rượu mà cô ấy bỏ độc vào từ trước".
"Sau khi uống rượu, toàn thân tôi không còn chút sức lực nào. Còn cô ấy lấy dao ra, bắt đầu xẻo thịt trên cánh tay tôi".
Quái nhân nói đến đây, liền vén ống tay áo rách rưới lên.
Lâm Chính nhìn thấy cánh tay ông ta đầy những vết sẹo dữ tợn, nhìn mà da đầu tê dại.
"Nhóc con, cậu hãy nhớ, không bao giờ được tin ánh mắt của phụ nữ. Bởi vì cậu không thể nhìn thấy nội tâm của bọn họ từ ánh mắt đó. Sư muội tôi chính là người như vậy".
"Lúc đó cô ấy đã điên rồi".
"Cô ấy phát hiện ra phương pháp truy tìm thiên đạo trong sách cổ của Hồng Nhan Cốc, thế là cô ấy bắt đầu không từ thủ đoạn, bắt đầu đốt giết cướp bóc, thậm chí bắt đầu ăn thịt sống, chỉ để truy cầu trường sinh, truy cầu thiên đạo".
"Cô ấy nói nếu cô ấy ăn thịt tôi, thì thể chất của cô ấy có thể tiến hóa, có mẹo để tu luyện thể chất trường sinh".
"Cậu có biết lúc cô ấy cắt từng miếng thịt của tôi, cảm giác của tôi là gì không? Tôi không cảm nhận được nỗi đau ở cánh tay, bởi vì sự đau lòng đã vượt qua tất thảy".
"Thực ra con dao đó đang xẻo từng miếng thịt ở trái tim tôi".
"Ha ha ha..."
Quái nhân cười lớn, âm thanh dường như có thể xuyên thấu trời xanh, bao phủ cấm địa.
Lâm Chính không nói gì, anh nghe ra được sự đau khổ và thê lương trong giọng cười của quái nhân.
Một lát sau, tiếng cười dừng lại, Lâm Chính mới lên tiếng hỏi.
"Ông chạy tới nơi này kiểu gì vậy?".
"Tuy tôi uống rượu, nhưng đã có đề phòng từ trước. Trước khi uống rượu tôi đã uống thuốc tỉnh thần, nên không bị lịm hẳn đi. Nhân lúc sư muội không chú ý, tôi đã đánh cô ấy bị thương rồi chạy vào cấm địa, trốn ở trong này. Tuy sư muội có thực lực phi phàm, nhưng cấm địa rộng lớn, nguy hiểm bủa vây, cô ấy không dám đuổi vào quá sâu, sợ trúng mai phục của tôi. Thế là tôi đã ở đây được mấy chục năm".
"Trong thời gian đó, cô ấy từng tổ chức mấy lần lùng bắt quy mô lớn, nhưng không bắt được tôi, mà còn phải trả cái giá rất lớn. Thế là cô ấy liền từ bỏ, dù sao theo cô ấy thì tôi không rời khỏi lối vào cấm địa tức là không thể ra khỏi đây. Nơi này chẳng khác nào một chiếc lồng giam, cô ấy không nghĩ là tôi có thể trốn được".
"Chỉ đáng tiếc, tôi cũng không có ý định rời khỏi đây".
Quái nhân nheo mắt nói.
"Ông ở lại đây mấy chục năm e là để tìm cơ hội trả thù hả?".
"Đương nhiên".
Quái nhân cười dữ tợn: "Loại người rắn rết vong ơn bội nghĩa như vậy, tôi chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi bà ta, giống như bà ta từng đối xử với tôi".
"Hóa ra là vậy... Nhưng vừa nãy ông nói hai ta không thể đánh lại được cốc chủ hiện giờ... Ý ông là sao? Hiện giờ bà ta đáng sợ lắm sao?", Lâm Chính hỏi.
"Cậu từng nghe tới Lục Địa Thần Tiên chưa?", quái nhân mỉm cười nói.
"Lục Địa Thần Tiên?", Lâm Chính sửng sốt.
"Cậu tưởng bao nhiêu năm nay bà ta không từ thủ đoạn, thậm chí ăn thịt sống để tu luyện, thiên đạo truy cầu đều là hoang đường sao? Cậu nhầm rồi, bà ta có thu hoạch, võ đạo của bà ta đã đạt đến nút thắt, những gì bà ta tu luyện hiện giờ đều là pháp tắc thiên đạo. Mười năm trước, tôi từng đánh lén bà ta một lần, nhưng bị bà ta đánh bại chỉ bằng một chiêu, suýt nữa mất mạng. Nếu không phải lúc ấy bà ta đang luyện công, không tiện truy kích, thì tôi đã chết trong tay bà ta rồi", quái nhân nói.
"Vậy sao?".
Vẻ mặt Lâm Chính trở nên nghiêm túc.
"Nhóc con, cậu hãy từ bỏ đi! Nếu cậu đã đến đây thì tôi nghĩ cậu cũng không ra được đâu. Yên tâm ở lại đây làm bạn với tôi đi, ha ha ha...", quái nhân cười lớn.
Lâm Chính im lặng.
Một lát sau, anh lắc đầu.
"Cũng chưa chắc".
"Xem ra cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Thế này đi, chúng ta cũng rất có duyên với nhau, tôi chỉ cho cậu một con đường sống, giúp cậu ra khỏi cốc, thế nào?", quái nhân nói.
"Không cần đâu, ông đưa tôi đi giết cốc chủ là được", Lâm Chính đáp.
"Cậu thực sự muốn chết sao?", quái nhân nhíu mày.
Chương 1614: Thời cơ đã đến
Lối vào cấm địa.
Một tán ô lớn được dựng ở đó.
Thánh Nữ ngồi dưới tán ô, uống trà, ăn hoa quả, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào lối ra.
Đúng lúc này, Triệu Nguyệt bước tới.
“Bẩm Thánh Nữ, đám Hồng Dư, Ngưng Hương, Lâm Nhược Nam đã trải qua lễ tẩy ở hồ thánh, hiện giờ đã được đưa đến phòng giáo dưỡng để học”, Triệu Nguyệt cung kính nói.
“Ừ”, Thánh Nữ khẽ gật đầu: “Dù bọn họ có phải là gian tế của thần y Lâm hay không, thì sau khi ngâm nước Thoát Thai Hoán Cốt, bọn họ cũng là người của Hồng Nhan Cốc ta”.
Triệu Nguyệt không nói gì, nhưng ánh mắt lóe lên vẻ bi thương.
Cô ta không thể chấp nhận được sự thực Kỳ Lân chính là thần y Lâm, đáng tiếc nỗi lòng phức tạp này không biết bày tỏ với ai.
“Thánh Nữ đại nhân! Phía trước có động tĩnh!”.
Đúng lúc này, một đệ tử Hồng Nhan Cốc kêu lên.
Tất cả mọi người vội vàng quay sang nhìn.
Thánh Nữ cũng đặt chén trà xuống, nhìn về phía lối vào cấm địa.
Chỉ thấy trên con đường nhỏ phía trước lối vào xuất hiện một bóng dáng mờ ảo, đang chậm rãi đi về phía này.
“Là thần y Lâm sao?”, Triệu Nguyệt thì thào hỏi.
“Hừ, xem ra thần y Lâm không chịu nổi nữa rồi”.
Thánh Nữ đứng dậy bước tới, lớn tiếng nói: “Thần y Lâm, nếu anh ngoan ngoãn đầu hàng, Hồng Nhan Cốc chúng tôi có thể tha cho anh một mạng! Anh thấy thế nào?”.
Nhưng…
Đối phương không có bất cứ hồi âm gì.
Thậm chí bước chân cũng không dừng lại.
“Sao nào? Chẳng lẽ thần y Lâm không muốn đầu hàng sao? Tôi đã thương lượng với cốc chủ rồi! Thần y Lâm, nếu anh sẵn lòng chia sẻ y thuật của anh với Hồng Nhan Cốc, thì chúng tôi sẽ đối xử tử tế với anh. Nếu anh không chịu, thì tôi nghĩ cả đời này anh cũng không thể rời khỏi Hồng Nhan Cốc được đâu. Anh là người thông minh, hi vọng anh có thể suy nghĩ kĩ càng”, Thánh Nữ lại nói.
Nhưng… đối phương vẫn không có phản ứng gì, làm ngơ trước những lời nói của Thánh Nữ.
Thánh Nữ nổi giận.
Ánh mắt cô ta lạnh lẽo, hừ mũi nói: “Trước giờ chưa từng có ai dám coi thường tôi như vậy! Được! Được lắm! Thần y Lâm! Đây là anh tự chuốc đấy nhé!”.
Dứt lời, Thánh Nữ cầm thanh kiếm bên cạnh lên, rút ra rồi quát lớn: “Bày trận!”.
“Vâng!”.
Các đệ tử Hồng Nhan Cốc ở hai bên lần lượt giơ kiếm lên bày trận.
Chẳng mấy chốc, một kiếm trận tinh diệu đã được thành hình.
“Hoa Cốt Kiếm Trận?”.
Tiếng cười khàn khàn vang lên.
“Hử?”.
Thánh Nữ sửng sốt, nhìn chằm chằm bóng dáng kia: “Anh biết trận này?”.
Chỉ thấy bóng dáng kia dần tiến lại gần, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ dáng vẻ.
Lập tức có người kinh hãi kêu lên.
“Là quái nhân kia!”.
“Đó không phải là thần y Lâm!”.
“Trời ơi, quái nhân kia ra ngoài rồi!”.
“A!”.
Tiếng hét chói tai vang lên, tất cả các đệ tử của Hồng Nhan Cốc đều sợ hãi.
Tuy rất nhiều người không biết thực lực thực sự của quái nhân này, nhưng có quá nhiều truyền thuyết liên quan đến ông ta được lưu truyền trong cốc.
Đương nhiên tất cả mọi người đều nảy sinh tâm lý sợ hãi đối với ông ta.
Nhưng Thánh Nữ không sợ.
“Không ngờ lại là ông!”.
Thánh Nữ hừ mũi nói: “Tôi còn tưởng ông sẽ mãi chui rúc trong cấm địa không dám ra ngoài chứ, không ngờ lần này lại chạy đến đây! Sao nào? Ở trong đó chán rồi, nên ra đây chịu chết hả?”.
“Chịu chết? Ranh con! Dựa vào cô thì không giết được tôi đâu!”, quái nhân toét miệng cười đáp, hàm răng vàng khè dưới ánh trăng mờ ảo trông rất nhức mắt.
“Còn chưa chắc đâu! Ra tay!”.
Thánh Nữ quát.
Hoa Cốt Kiếm Trận lập tức được phát động, bảy bảy bốn chín thanh trường kiếm lạnh lẽo giống như từng hàm răng sắc nhọn của dã thú, nhào về phía quái nhân kia.
Nhưng quái nhân ung dung tránh được, lướt qua vô số thanh kiếm sắc như một bóng ma.
Dù kiếm nhanh mạnh đến đâu cũng không thể chạm được vào người ông ta.
“Hử?”, Thánh Nữ nhíu mày.
“Ha ha ha, ranh con, cô nghĩ Hoa Cốt Kiếm Trận này do ai nghĩ ra hả? Là tôi và sư phụ cô cùng nghĩ ra đấy! Cô dùng kiếm trận này để giết tôi chẳng phải là chuyện cười sao?”, quái nhân cười lớn, sau đó nhằm trúng một đệ tử, vung tay lên.
Bốp!
Đệ tử kia lập tức bị hất bay đi, phần bụng bị móc mất một miếng thịt lớn, ngã xuống đất phun ra máu, mất mạng tại chỗ.
Hoa Cốt Kiếm Trận cũng xuất hiện lỗ hổng, lập tức bị phá.
“Cái gì?”.
Ánh mắt Thánh Nữ lạnh lẽo.
“Ranh con! Nếu hôm nay sư phụ cô không ra mặt, thì Hồng Nhan Cốc không ai có thể ngăn được tôi hết! Chịu chết đi!”.
Quái nhân cười lớn, rồi xông ra khỏi đại trận, đánh về phía Thánh Nữ.
“Khốn kiếp!”.
Thánh Nữ nổi giận, rút kiếm ra đỡ, bắt đầu đánh nhau với ông ta.
Lối vào cấm địa vô cùng hỗn loạn.
“Mau, mau đi báo cho cốc chủ biết! Mời cốc chủ đến giết quái nhân! Mau lên!”, Triệu Nguyệt vội vàng nói với đệ tử ở bên cạnh.
“Vâng, sư tỷ!”.
Các đệ tử chạy thẳng về phía nơi ở của cốc chủ.
Cùng lúc đó trong bóng tối, một bóng dáng cũng lặng lẽ lại gần nơi ở của cốc chủ.
Nhưng anh không vào cung điện của cốc chủ, mà nhảy qua, rồi dừng trước hồ nước Thoát Thai Hoán Cốt…
“Được rồi đấy!”.
Một giọng nói bình thản vang lên.
Chương 1615: Tôi sắp hóa thành tiên
“Ai?”.
Các đệ tử canh giữ bên cạnh nước Thoát Thai Hoán Cốt phát hiện có người đến gần, lập tức quát lên.
Bọn họ vừa định chạy đến xem thì lại bị mấy cây châm bạc đâm vào người, đứng sững tại chỗ không thể động đậy.
“Hả?”.
Hoa Huyền ngồi nhập định bên cạnh hồ nước lập tức tức mở mắt ra, nhìn về phía đó.
Thấy có người đến gần, cô ta lập tức đứng dậy đầy vẻ cảnh giác.
“Là người nào đến đây? Đêm hôm chạy đến trước hồ Thoát Thai Hoán Cốt có việc gì sao?", Hoa Huyền thận trọng quát khẽ.
Nhưng người kia không trả lời.
Hai cây châm bạc bắn về phía Hoa Huyền.
Sắc mặt cô ta biến đổi, vội vàng né tránh.
Châm bạc cực kỳ nhanh, mũi châm lóe lên ánh sáng, vô cùng đáng sợ.
May là thân pháp của Hoa Huyền không tệ, kinh hãi tránh được. Nhưng sau khi cô ta đứng vững lại thì thấy trước mặt xuất hiện một người.
Đó chính là Lâm Chính!
“Thần y Lâm?”, Hoa Huyền kêu lên.
Đợi cô ta phản ứng lại, một cánh tay đã điểm huyệt cô ta.
Trong nháy mắt, Hoa Huyền không thể động đậy.
Sắc mặt cô ta không được tự nhiên, ánh mắt nghiêm nghị: “Thần y Lâm, không phải anh đang ở cấm địa sao? Theo tôi được biết, Thánh Nữ đích thân canh giữ lối vào cấm địa, sao anh lại vượt được cô ấy ra ngoài?”.
“Chuyện này không cần cô quan tâm, cô Hoa Huyền!”.
Lâm Chính không giải thích, đi thẳng đến bên hồ nước thánh, vốc một ít đưa lên mũi ngửi.
“Sao? Lẽ nào thần y Lâm cũng có hứng thú với nước hồ này?”, Hoa Huyền thản nhiên hỏi.
“Đương nhiên! Đây là nước dùng dược liệu xa xưa kết hợp với bí pháp để điều chế, công hiệu của nó không tầm thường”.
“Nếu đã như vậy, sao thần y Lâm không vào hồ hưởng thụ thử xem?”, Hoa Huyền nói.
Cô ta hi vọng thần y Lâm xuống hồ, bị hiệu quả của nước Thoát Thai Hoán Cốt ăn mòn, vì thế mà chết, như vậy thì bọn họ cũng được an toàn.
Nhưng cô ta biết chuyện này là không thể.
Nếu anh đã mạo danh Kỳ Lân vào Hồng Nhan Cốc, vậy thì anh cũng sẽ có hiểu biết nhất định về nước Thoát Thai Hoán Cốt.
Hoa Huyền cảm thấy hơi bất lực.
Đúng lúc này.
Soạt!
Tiếng nước vang lên.
Cô ta mở lớn mắt, lại thấy Lâm Chính nhảy thẳng vào trong nước, ngâm cả người vào hồ nước.
“Cái gì?”, cô ta há miệng. Mặc dù cơ thể không thể động đậy, nhưng sự chấn động và vui mừng trong lòng lại khó có thể kìm chế.
Chẳng lẽ tên đó không biết đặc tính của nước Thoát Thai Hoán Cốt?
Cho dù anh không chết vì nước hồ thì ít nhất cũng sẽ mất ký ức!
Nước Thoát Thai Hoán Cốt ảnh hưởng rất lớn tới đại não, đợi thần y Lâm ra khỏi hồ nước, chắc chắn anh sẽ mất đi tất cả ký ức trước kia. Lúc đó có lẽ có thể dùng lời nói khiến anh khuất phục!
Nghĩ đến đó, ánh mắt Hoa Huyền toát ra vẻ nóng bỏng.
Nhưng…
Lâm Chính vào hồ nước gần một phút.
Sau đó, soạt một tiếng, anh lại ngoi lên từ dưới hồ, trèo lên bờ.
Hình như anh đang suy nghĩ gì đó, sau khi lên bờ thì cứ nhìn chằm chằm hồ nước. Chốc lát sau, anh lấy vài chiếc lọ từ trong túi nhỏ đặt bên cạnh ra, ném thuốc bột và dược liệu kỳ quái vào trong hồ.
Nhìn thấy cảnh ấy, Hoa Huyền hơi ngẩn ra.
Cô ta há hốc miệng: “Thần y Lâm, anh… anh… đang làm gì vậy?”
“Tôi nói với cô thì có tác dụng gì? Cô có thể thay đổi được gì không?”, Lâm Chính tiếp tục lo việc của mình, không quay đầu.
“Vậy anh… không sao à?”, Hoa Huyền ngạc nhiên hỏi.
Lâm Chính quay đầu lại nhìn cô ta, khẽ cười hỏi: “Sao? Cô nghĩ hồ nước này có thể xóa ký ức của tôi?”
“Chuyện đó…”.
Lâm Chính lắc đầu, sau đó đứng dậy, lại nhảy vào trong hồ nước.
Lần này, anh ngồi khoanh chân dưới đáy hồ, nín thở ngồi thiền.
Hoa Huyền vô cùng kinh ngạc, cũng không rõ rốt cuộc Lâm Chính muốn làm gì.
Cô ta chỉ nhìn thấy nước hồ vốn bình lặng đột nhiên bốc lên lượng lớn khói trắng.
Ục ục ục…
Bề mặt hồ nước cũng nổi lên rất nhiều bong bóng, giống như nước sôi bốc hơi.
“Rốt cuộc anh… đang làm gì vậy?”.
Hoa Huyền lẩm bẩm.
…
Lối vào cấm địa.
Ầm!
Một tiếng động nặng nề vang lên.
Thánh Nữ liên tục lùi ra sau, bàn chân không lớn in từng dấu chân thật sâu trên mặt đất.
Đợi cô ta đứng vững.
“Phụt…”.
Bên môi Thánh Nữ trào máu.
“Thánh Nữ đại nhân!”.
“Thánh Nữ đại nhân! Cô sao rồi?”.
“Cô không sao chứ?”.
Đệ tử Hồng Nhan Cốc ở xung quanh bao vây lại.
“Tránh ra!”.
Thánh Nữ đẩy người xung quanh ra, lạnh lùng nhìn quái nhân ở phía trước.
Lúc này bên cạnh quái nhân toàn là thi thể của đệ tử Hồng Nhan Cốc. Nhưng quái nhân cũng không dễ chịu, trên dưới toàn thân toàn là vết thương, trông có vẻ bị thương không nhẹ hơn Thánh nữ.
“Ranh con… Không tồi! Rất không tồi! Không ngờ con khốn kia lại có thể dạy ra người có thực lực như cô! Đúng là khiến người ta bất ngờ! Chỉ là cô không giết tôi… e rằng không dễ như vậy! Ha ha ha ha…”, quái nhân nhếch miệng cười, răng dính đầy máu.
“Hừ! Loại chuột nhắt đợi chết, xem tôi lấy đầu ông xuống!”.
Thánh Nữ quát lên, giậm chân xông tới, định tấn công lần nữa.
Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói to rõ hùng hồn truyền tới phía này.
“Đồ đệ mau lùi lại! Người đó để ta giết!”.
Giọng nói đó vang lên, tất cả đệ tử Hồng Nhan Cốc đều run rẩy, nhìn về phía người nói.
“Là cốc chủ?”.
Thánh Nữ ngước mắt, kêu lên.
“Cái gì? Cốc chủ đến rồi sao?”.
“Cốc chủ!”.
“Bái kiến cốc chủ!”.
“Đệ tử bái kiến cốc chủ!”.
“Bái kiến cốc chủ!”.
Mọi người đều quỳ một gối xuống, quỳ bái theo hướng phát ra tiếng nói, mỗi người đều vô cùng thành kính.
Thánh Nữ cũng không ngoại lệ.
“Sư muội?”.
Quái nhân dừng tay, nhìn chằm chằm hướng tiếng nói, đôi mắt dưới đầu tóc bù xù tràn ngập thù hận và lửa giận.
Hướng giọng nói tỏa ra ánh sáng trắng, sau đó một người phụ nữ toàn thân tỏa ra ánh sáng bay tới.
Người phụ nữ tóc bạc, nhưng vẻ ngoài lại không thấy già, một thân áo trắng, đạp trên hư không, giống như thần tiên từ trên trời giáng xuống, thần kỳ đến mức khiến người ta kinh ngạc tán thán.
Các đệ tử Hồng Nhan Cốc nhìn bóng người đó, trong mắt đầy vẻ thành kính, vô cùng kích động, có người không ngừng quỳ lạy, giống như nhìn thấy thần tiên sống.
Bà ta đứng giữa không trung trên một ngọn núi, từ trên cao nhìn xuống quái nhân.
“Sư huynh, đã lâu không gặp!”.
“Phải, không ngờ mấy năm không gặp được bà, bà càng lúc càng trẻ, còn tôi lại đầy vẻ phong trần, vô cùng già nua”, quái nhân cười nói, trong giọng nói đầy sự cảm khái.
“Ông biết nó chứng tỏ điều gì không? Chứng tỏ quyết định của tôi năm xưa là đúng đắn. Ông chung quy chỉ là một người phàm! Còn tôi… đã chạm đến ngưỡng cửa đại đạo, tôi sẽ hóa thành tiên!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc kiêu ngạo nói.