-
Chương 1016-1020
Chương 1016: Buổi họp báo
Ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Lâm Chính từ học viện Huyền Y Phái trở về, còn Mã Hải cũng ngay lập tức tuyên bố mở cuộc họp báo, đồng thời Chủ tịch Lâm sẽ đích thân có mặt.
Đây là một tin bom tấn.
Nhất thời, nhân sĩ tất cả các ngành nghề đều dồn sự chú ý vào buổi họp báo này.
Do sự chèn ép của các ngành nghề, hiện giờ cổ phiếu Dương Hoa đang giảm liên tục, quá nửa các nhà máy do nhiều nguyên nhân mà buộc phải ngừng sản xuất. Các công ty tập đoàn tài chính, dẫn đầu là tập đoàn Thiên Hằng, bắt đầu sản xuất các sản phẩm giống với Dương Hoa.
Tuy các sản phẩm bắt chước này không hiệu quả bằng Dương Hoa, nhưng những khách hàng không mua được sản phẩm của Dương Hoa, bất đắc dĩ chỉ có thể lựa chọn sản phẩm của tập đoàn Thiên Hằng.
Nhất thời, lượng tiêu thụ thị trường của Dương Hoa giảm mạnh, doanh thu không đủ, thậm chí còn không đủ để trả lương cho số lượng nhân viên đông đảo.
Bây giờ, ngày nào Dương Hoa cũng lỗ vốn, có thể nói là mỗi ngày dài bằng một năm.
Rất nhiều quản lý cấp cao của tập đoàn đều sốt ruột.
Bây giờ buổi họp báo sắp diễn ra, vô số người nghển cổ mong chờ, xem với tình hình hiện tại thì Chủ tịch Lâm sẽ có phương án xử lý thế nào.
Nhậm Quy đã ngồi sẵn trước màn hình tivi, bên cạnh là mấy ông lớn trong giới kinh doanh, ngay cả Cư Chí Cường cũng có mặt.
Do đoạn ghi âm kia, anh ta đành phải bồi thường cho Lâm Chính một số tiền kếch sù. Tuy phiên tòa chưa diễn ra, nhưng anh ta biết, dù mời luật sư giỏi đến đâu cũng không thể cãi được vụ án với chứng cứ vững chắc như vậy.
Đương nhiên Cư Chí Cường vô cùng căm thù Lâm Chính, Chủ tịch tập đoàn Chính Hoa Cư Nam An vốn giữ thái độ trung lập cũng đứng về phía Nhậm Quy. Cư Nam An vốn đang do dự không quyết, nhưng thấy Dương Hoa từng bước bị đánh lùi, binh bại như núi đổ, còn Nhậm Quy lại không ngừng vươn cành ô liu ra, trong lúc bất đắc dĩ cũng lựa chọn đi theo Nhậm Quy.
"Bất tài vô dụng? Để xem lần này Chủ tịch Lâm ngông cuồng của chúng ta định đối phó với đám bất tài vô dụng chúng ta kiểu gì?", Cư Chí Cường rít một hơi xì gà, mỉm cười nói.
"Dù sao Chủ tịch Lâm cũng còn quá trẻ. Tôi không phủ nhận cậu ta là một người rất có tài, nhưng dù sao trẻ tuổi cũng không phải là thứ mà thiên phú có thể thay đổi được. Trẻ tuổi ngông cuồng, bây giờ cậu ta phải trả giá cho sự ngông cuồng của mình", Nhậm Quy giơ chiếc ly đế cao lên, nhấp một ngụm rượu, mỉm cười đáp.
"Chú Nhậm, với tình hình này, thì chỉ hai tháng là thị trường của Dương Hoa sẽ bị chúng ta chia chác xong xuôi, nhưng thuốc chữa bệnh nhồi máu não và bệnh viêm mũi bọn họ sản xuất vẫn chiếm hàng đầu. Nếu không lấy được hai mảng này, thì Dương Hoa sẽ giống như con rết trăm chân, không thể diệt trừ tận gốc. Chúng ta muốn tiêu diệt nó hoàn toàn thì vẫn có chút khó khăn", Cư Chí Cường không nhịn được nói.
"Đúng vậy, chúng ta nên thêm dầu vào lửa!", một ông trùm ở bên cạnh vắt chéo hai chân nói.
Nhậm Quy suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Đừng động đến mảng này thì hơn, dù sao nó cũng liên quan đến lợi ích của quá nhiều người, chứ không chỉ có mỗi Dương Hoa. Nếu chúng ta động vào, thì e là sẽ có thế lực mà chúng ta không thể chống lại nhúng tay vào".
Nghe thấy thế, những người đang có mặt đều khẽ biến sắc, hiển nhiên họ hiểu lời Nhậm Quy nói có nghĩa là gì...
"Chú Nhậm, vậy chúng ta cứ thế thu tay sao? Liệu có không triệt để quá không?", Cư Chí Cường không cam lòng hỏi.
"Ha ha, yên tâm đi, tôi đã để lại hậu chiêu rồi".
Nhậm Quy cười lớn.
Mọi người vội quay sang nhìn ông ta.
"Chú Nhậm, chú có cách gì thế?", Cư Chí Cường vội hỏi.
"Tôi đang chuẩn bị xây dựng nhà máy dược phẩm, đồng thời lôi kéo mấy quản lý cấp cao của nhà máy dược phẩm Dương Hoa đi", Nhậm Quy nheo mắt nói.
"Chú Nhậm, ý của chú là..."
"Rất nhiều quốc gia đang nghiên cứu phân tích hai loại thuốc đặc trị này của Chủ tịch Lâm, bao gồm cả nhiều nhà máy dược phẩm trong nước. Nếu vậy thì tại sao chúng ta không thể làm thế chứ? Chúng ta không mong thuốc chúng ta nghiên cứu sản xuất ra có thể thay thế thuốc của Dương Hoa, nhưng chỉ cần chiếm thêm thị trường của nó, là Chủ tịch Lâm cũng không chịu nổi rồi, đúng không nào?", Nhậm Quy cười nói.
"Nhưng... khoản đầu tư ban đầu sẽ cực kỳ lớn", một ông trùm không nhịn được nói.
Việc nghiên cứu phát triển dược phẩm trước giờ đều rất tốn kém, một khi thất bại, thì số tiền đầu tư sẽ hóa thành bong bóng hết.
"Số tiền cực kỳ lớn thì sao chứ? Nếu thành công, chúng ta có thể lập tức đá Dương Hoa ra khỏi hàng ngũ các tập đoàn tài chính hàng đầu trong nước. Đến lúc đó, thị trường to lớn mà nó để lại đủ để chúng ta kiếm được gấp bội số vốn ban đầu. Các ông đều là những doanh nhân thành đạt, lẽ nào không có mắt nhìn sao?".
Nhậm Quy lại uống thêm một ngụm rượu.
Mấy lời nói của ông ta khiến không ít người tỉnh ra.
"Có lý!".
"Vẫn là giám đốc Nhậm nhìn xa trông rộng!".
"Đúng vậy".
Bọn họ nhao nhao tán thưởng, ai nấy tràn trề tự tin vào tương lai.
"Buổi họp báo bắt đầu rồi".
Cư Chí Cường cười nói.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tivi.
Lúc này, ở một hội trường rộng lớn, mấy trăm nhân viên công tác của giới báo chí truyền thông đang chen chúc.
Lâm Chính dẫn theo Mã Hải và mấy nhân viên cốt cán của Dương Hoa, sải bước tiến vào.
Vô số máy quay chĩa vào mặt anh.
"Thần y Lâm, lần này... cậu hối hận rồi chứ gì?", Nhậm Quy nheo mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai như thiên sứ trên màn hình tivi.
Còn lúc này, Lâm Chính cũng đã ngồi vào chỗ.
Hội trường của buổi họp báo bỗng chốc trở nên yên lặng...
Chương 1017: Danh sách đen
Lâm Chính vào chỗ, hội trường buổi họp báo lập tức trở nên yên lặng.
Đây không phải là lần đầu tiên các phóng viên của Giang Thành phỏng vấn thần y Lâm, nhưng dù là lần nào, thì nhìn thấy người đàn ông này cũng là một sự hưởng thụ, khiến người ta phải say mê.
Đẹp trai quá.
Mày kiếm mắt sao, góc cạnh rõ ràng, cả khuôn mặt không tìm được tì vết nào.
Đúng là khiến đàn ông ghen tị, phụ nữ phát cuồng...
Rất nhiều phóng viên nữ sắc mặt đỏ ửng, ánh mắt đong đưa.
"Được rồi, thưa các bạn trong giới báo chí truyền thông, bây giờ mọi người có thể đưa ra câu hỏi rồi", Lâm Chính mỉm cười nói.
Các phóng viên bên dưới lập tức giơ tay lên.
"Mời phóng viên của Báo Chiều Giang Thành hỏi trước", Mã Hải nói.
Phóng viên của Báo Chiều Giang Thành là một thanh niên trẻ tuổi, anh ta đeo kính gọng vàng, trông rất nho nhã, sau khi đứng dậy thì có vẻ lo lắng, nói năng cũng hơi ấp úng, nhưng câu hỏi thì rất lắt léo.
"Chào anh, Chủ tịch Lâm, tôi muốn hỏi chuyện gì đã gây ra tình cảnh hiện giờ cho Dương Hoa? Anh có tiện trả lời không?".
Vấn đề này có rất nhiều người quan tâm, cũng có vô số người dân đồn đoán.
Có người nói Dương Hoa làm nhiều việc bất nghĩa bị quả báo.
Có người nói Dương Hoa chọc phải người tai to mặt lớn, nên bị người kia xử lý.
Cũng có người nói Dương Hoa chọn tòa nhà không tốt, phong thủy có vấn đề, nên chắc chắn phải gặp kiếp nạn này.
Lời đồn đại nào cũng có, nhưng đều không đáng tin.
Rất nhiều người muốn biết câu trả lời.
Nhưng trong mắt nhiều người thì câu hỏi này sẽ không có đáp án.
Chuyện đã đến nước này, bảo Chủ tịch Lâm nói nguyên nhân ra thì chẳng phải là tự vả vào mặt mình sao?
Nhưng... Lâm Chính lại lên tiếng.
"Thực ra nguyên nhân rất đơn giản".
Bảy chữ này lập tức khiến trái tim của những người đang có mặt đều vọt lên tận cổ họng, cũng thu hút sự chú ý của vô số khán giả đang ngồi trước màn hình tivi.
Lâm Chính bình thản cười đáp: "Tôi chỉ tố cáo một vài nhà doanh nghiệp có hành vi không thận trọng, đưa bọn họ vào tù, nên mới bị trả thù như vậy".
"Nhưng bây giờ là hơn một trăm công ty doanh nghiệp đang chèn ép anh", một phóng viên ngay thẳng không nhịn được lên tiếng.
"Đúng vậy, anh có muốn biết tại sao không?", Lâm Chính nhìn anh ta, cười hỏi.
"Tại sao?", người kia sửng sốt hỏi.
"Vì tôi đã phá vỡ quy tắc", Lâm Chính cười đáp.
"Phá vỡ quy tắc?".
Rõ ràng phóng viên kia không hiểu hàm ý của câu này.
Lâm Chính đáp: "Tôi hỏi anh, nếu anh và một nhóm người cùng chơi đá bóng, kĩ thuật đá của anh rất tốt, được mọi người đánh giá cao, nhưng những người còn lại không những kĩ thuật đá bình thường, mà còn cố ý phá hoại, đá vỡ cửa sổ nhà người ta, đá bóng vào con gái nhà người ta, thậm chí còn la lối muốn đánh chết con gái nhà người ta, sau đó anh đưa đám coi trời bằng vung này vào tù. Anh nghĩ những người cùng đội từng có hành vi như vậy có chấp nhận anh nữa không?".
Phóng viên kia lập tức ngẩn ra, lắc đầu: "Không..."
"Đúng vậy, bởi vì bọn họ sợ anh cũng đưa nốt bọn họ vào tù. Bọn họ còn sợ kĩ thuật đá của anh tốt quá, đẩy bọn họ xuống dưới, thế nên họ sẽ nghĩ mọi cách để đẩy anh ra khỏi đội bóng, khiến anh không còn chỗ đứng ở đây. Tôi giải thích như vậy đã đủ rõ ràng chưa?", Lâm Chính mỉm cười nói.
Anh vừa dứt lời, các phóng viên đều lập tức hiểu ra.
Các khán giả trên cả nước cũng xôn xao.
Còn đám Nhậm Quy, Cư Chí Cường đang ngồi xem tivi thì sắc mặt sa sầm, nghiến răng nghiến lợi.
"Chú Nhậm, rõ ràng là thằng chó này đang nói mỉa chúng ta", Cư Chí Cường tức giận nói.
"Đương nhiên là tôi nghe ra được rồi, nhưng cũng chỉ được cái miệng lưỡi sắc bén, không có gì ghê gớm cả, để xem cậu ta diễn đến được lúc nào?", Nhậm Quy lạnh lùng hừ một tiếng.
Những người khác đều gật đầu.
Ở buổi họp báo.
"Thần y Lâm, nói vậy là vì anh tố cáo mấy nhà doanh nghiệp có hành vi vi phạm pháp luật, nên mới bị trả thù, đúng không? Nếu vậy thì anh định đối phó thế nào với sự trả thù của bọn họ?".
Lại một phóng viên khác hỏi.
"Tôi tin xã hội công bằng, pháp luật bình đẳng, đứng trước pháp luật thì mọi người đều như nhau. Bọn họ trả thù thì sẽ có pháp luật trừng trị, tôi không cần phải ứng phó, tôi chỉ cần yên phận làm tốt việc của mình là được", Lâm Chính mỉm cười đáp.
Tất cả mọi người đều gật đầu.
"Chủ tịch Lâm, nghe nói mấy nhà máy của Dương Hoa đều bị ép phải ngừng hoạt động vì các nhà cung cấp nguyên vật liệu cưỡng chế hủy hợp đồng với các anh, không biết là có chuyện này thật không?", lại một phóng viên nữa đặt câu hỏi.
Lâm Chính nghe thấy câu hỏi này thì im lặng.
Các phóng viên đều vô cùng tò mò.
Đây không phải là câu hỏi sắc bén gì, tại sao Chủ tịch Lâm phải suy nghĩ lâu như vậy?
Mã Hải ở bên cạnh cuống lên, vội vàng đỡ lời, cố nặn ra một nụ cười, đáp: "Hiện giờ thì chuyện này là thật, chúng tôi đang cố gắng khai thông với các nhà cung cấp, hy vọng có thể khôi phục mối quan hệ hợp tác với bọn họ".
"Vậy xin hỏi giám đốc Mã, nếu không thể khai thông với bọn họ, thì Dương Hoa sẽ ứng phó thế nào?", phóng viên lại hỏi.
"Việc này..."
"Nếu nhà máy ngừng sản xuất, thì liệu có phải tuyên bố đóng cửa không?".
"Dương Hoa đóng cửa nhà máy, không thể sản xuất sản phẩm mới, liệu có gây ảnh hưởng đến cả tập đoàn Dương Hoa không?".
"Liệu tập đoàn Dương Hoa có vì vậy mà cắt giảm nhân viên không?".
"Chủ tịch Lâm, anh có thể trả lời thẳng thắn những câu hỏi này không?".
Dường như phóng viên này đã có sự chuẩn bị trước, hỏi một loạt những câu sắc bén.
Những câu hỏi này được ném ra, lập tức khiến mọi người xôn xao.
Những người bên tập đoàn Dương Hoa đều tỏ vẻ lúng túng.
Nhậm Quy thấy vậy thì bật cười.
"Đây là người do chúng ta sắp xếp sao?", Cư Chí Cường hỏi.
"Đương nhiên rồi, không sắp xếp một vài người thì sao có thể khiến tên họ Lâm này hiện nguyên hình được?", Nhậm Quy cười đáp.
Cư Chí Cường nghe thấy vậy liền giơ ngón cái lên.
"Giám đốc Nhậm đúng là nhìn xa trông rộng".
"Đúng vậy, chắc chỉ có giám đốc Nhậm mới đối phó được tên họ Lâm này, nếu là chúng ta thì sao mà đấu lại được chứ?".
"Ông nghĩ giám đốc Nhậm là ai nào? Trong giới kinh doanh trong nước, giám đốc Nhậm là người mà giậm chân thôi cũng khiến nơi này phải rung lên! Thằng nhãi kia so được sao?".
"Đúng vậy".
Ai nấy gật gù khen ngợi.
Nhậm Quy cười nhạt, phẩy tay: "Mọi người đánh giá tôi cao quá rồi, tôi cũng chỉ có kinh nghiệm dày dặn hơn, chứ không có gì ghê gớm cả".
"Ha ha, giám đốc Nhậm lại khiêm tốn rồi".
Bọn họ cười ầm lên, rồi lại nhìn chằm chằm vào tivi, chờ xem Lâm Chính ứng phó như thế nào.
Mã Hải đã có chút sứt đầu mẻ trán.
Các phóng viên cũng nhấp nhổm không yên, cảm thấy Lâm Chính im lặng như đang giấu giếm gì đó.
"Chủ tịch Lâm, chúng ta phải trả lời sao đây? Hay là... bảo người bên quan hệ công chúng ứng phó qua loa cho xong", Mã Hải lau mồ hôi trên mặt, ghé lại gần Lâm Chính, dè dặt nói.
Nhưng Lâm Chính trầm ngâm một lát rồi bỗng lên tiếng.
"Hủy bỏ tất cả hợp đồng, cho vào danh sách đen!".
Anh vừa dứt lời, xung quanh liền im lặng hẳn...
Chương 1018: Tin bom tấn
“Yên lặng! Mọi người yên lặng! Đề nghị mọi người giữ yên lặng!”.
Nhân viên duy trì trật tự lập tức kêu lên.
Buổi họp báo đang xôn xao lắng xuống một chút.
“Đề nghị mọi người giữ trật tự, từng người hỏi một, nếu ai còn ồn ào thì xin mời ra ngoài!”, Mã Hải nghiêm túc nói.
Mấy phóng viên không được an phận lắm lúc này mới ngoan ngoãn một chút.
“Chủ tịch Lâm, xin hỏi câu vừa rồi của anh là có ý gì?”.
Phóng viên đặt câu hỏi đầu tiên lập tức chĩa micro về phía Lâm Chính, ánh mắt sáng rực hỏi.
“Chắc hẳn ý của tôi đã rất rõ ràng rồi nhỉ?”.
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói: “Tôi là người luôn hướng tới tinh thần hợp tác, nếu đối tác làm ăn của tôi làm trái tinh thần này, cưỡng chế hủy hợp đồng, thì tôi sẽ liệt bọn họ vào danh sách đen của Dương Hoa, cả đời này Dương Hoa sẽ không hợp tác với bọn họ nữa”.
Tất cả mọi người đều há hốc miệng.
Lần này Chủ tịch Lâm làm thật kìa…
“Việc bàn bạc mà Mã Hải vừa nói chỉ là những lời khách sáo, trên thực tế thì đây là chuyện không thể bàn bạc được, bởi vì những nhà cung cấp này cắt đứt nguyên vật liệu cho nhà máy của chúng tôi nhận tiền của người khác, nên mới làm vậy. Thực ra người kinh doanh mà, người chết vì tiền, chim chết vì ăn, đây là chuyện rất bình thường. Nhưng tôi không thích loại người này, nên dù sau này Dương Hoa thiếu nguyên liệu, chúng tôi cũng sẽ không chọn những nhà cung cấp đã làm trái tinh thần hợp tác như vậy”, Lâm Chính bình thản nói.
Một số phóng viên không khỏi nuốt nước bọt.
Bọn họ có thể cảm nhận được sự tức giận của Lâm Chính.
“Hừ, Dương Hoa của cậu sắp đổ rồi, ai thèm hợp tác với cậu chứ?”.
Một ông chủ đang ngồi xem tivi không khỏi cười nói.
“Phải đấy, hợp tác? Vậy còn phải xem người ta có chịu hay không nữa! Cứ làm như mình béo bở lắm ấy!”.
“Chuẩn luôn!”.
Mấy ông chủ khác cũng cười ra tiếng.
“Chủ tịch Lâm, nghe cách nói chuyện của anh thì hình như anh rất tự tin sẽ nắm phần thắng trong cuộc chiến tranh thương mại này? Anh nghĩ Dương Hoa có thể vượt qua được sóng gió lần này không?”, lại một phóng viên nữa đặt câu hỏi.
“Tôi đã nói rồi, tôi chưa bao giờ nghĩ đây là một cuộc chiến tranh thương mại. Tôi cảm thấy môi trường trong nước chính là như vậy, giữ tốt bỏ xấu, công ty nào đưa ra được sản phẩm tốt, thì mới được người dân tiếp nhận, mới có thể thích ứng với môi trường tàn khốc này. Thế nên nếu Dương Hoa không vượt qua được sóng gió lần này, thì chỉ có thể là thực lực của Dương Hoa chưa đủ, thế thôi”, Lâm Chính đáp.
Ai nấy đều gật gù.
“Xem ra thằng khốn này cũng nghĩ thoáng đấy chứ!”, Cư Chí Cường rít một hơi xì gà, cười nói.
“Nói nhiều như vậy nhưng chẳng thấy trọng điểm ở đâu cả. Giám đốc Nhậm, tôi thấy thằng nhãi này không nghĩ ra được cách gì để đối phó chúng ta nữa rồi! Lần này cậu ta thua là cái chắc!”, một ông chủ cười nói.
“Trừ khi cậu ta có thể đánh bại hơn trăm doanh nghiệp, nếu không thua là chuyện tất nhiên!”, Nhậm Quy nheo mắt cười đáp.
“Nếu vậy là chúng ta có thể tổ chức tiệc mừng công rồi sao?”.
“Ha ha ha, đương nhiên là có thể rồi!”.
“Được, vậy để tôi mời, chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc tối hoành tráng ở Giang Thành này, mời hết những nhân vật tai to mặt lớn ở Giang Thành đến, trừ tên họ Lâm kia ra!”.
“Ha ha ha, đây là buổi liên hoan của những kẻ vô dụng bất tài, Chủ tịch Lâm danh tiếng như cồn đến làm gì chứ? Ông đang khinh người ta sao?”.
“Ha ha ha…”
Bọn họ cười ầm lên.
Nhậm Quy giơ ly rượu lên, nheo mắt nhìn màn hình tivi.
Ông ta biết mình chỉ còn cách thắng lợi trong gang tấc nữa thôi.
Chỉ cần đạp đổ được Dương Hoa, thì địa vị của ông ta trong giới kinh doanh Hoa Quốc sẽ lại lên một tầm cao mới.
Đến lúc đó, ông ta chính là nhân vật dẫn quân thực sự.
Hình như buổi họp báo đã sắp kết thúc.
Ngoài danh sách đen này ra, dường như Chủ tịch Lâm cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Đám phóng viên cũng có vẻ chán chường, nhưng những chủ đề này vẫn có không ít người quan tâm, chỉ cần giật tít một chút thì vẫn có thể thu hút nhiều lượt click hơn.
“Được rồi, còn phóng viên nào đặt câu hỏi nữa không?”.
Mã Hải nhìn đám truyền thông báo chí đang viết bản thảo, lên tiếng hỏi.
Nhưng không ai giơ tay nữa.
Mã Hải thấy thế thì gật đầu với Lâm Chính.
Lâm Chính hiểu ý, liền kéo micro trước mặt lại gần, chỉnh một chút rồi mới bình thản lên tiếng: “Kính thưa quý vị, bây giờ tôi muốn chính thức tuyên bố một chuyện”.
Một câu nói đơn giản của anh lập tức khiến tất cả các phóng viên đều dừng bút.
Ai nấy đều ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Chính chằm chằm.
Hội trường vô cùng yên tĩnh.
Những người đang ngồi trước tivi cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
Đến lúc này rồi Lâm Chính còn muốn tuyên bố gì nữa?
“Chắc không phải là tuyên bố Dương Hoa đóng cửa đấy chứ?”.
“Ha ha ha…”
Cư Chí Cường cười lớn.
Nhưng Nhậm Quy lại có dự cảm không lành, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình tivi.
Lâm Chính nói rất nghiêm túc: “Thưa quý vị, bây giờ tôi xin chính thức tuyên bố, năm ngày sau, Dương Hoa chúng tôi sẽ đưa ra thị trường một loại thuốc mới! Loại thuốc này sẽ được bán trên cả nước, thậm chí là ra nước ngoài. Hiện giờ thuốc mới sắp được đưa vào sản xuất, chúng tôi đã làm xong các thủ tục liên quan. Nếu quý vị có hứng thú thì có thể theo dõi trang web chính thức hoặc các động thái khác của tập đoàn Dương Hoa chúng tôi”.
“Chủ tịch Lâm, xin hỏi đây là loại thuốc gì?”.
Lập tức có phóng viên đưa ra câu hỏi.
Lâm Chính nhìn anh ta, bình thản đáp: “Thuốc đặc trị tiểu đường!”.
Sáu chữ này vừa dứt, xung quanh bỗng trở nên yên lặng một cách kỳ quái.
Chương 1019: Một bước lên tiên
Bầu không khí kỳ dị kéo dài tầm vài giây. Sau đó…
Ầm! HIện trường lập tức bùng nổ. Tất cả đám nhà báo mất kiểm soát, nhảy cả lên ghế và chĩa míc về phía Lâm Chính. Những người ngồi trước màn hình cũng nhốn nháo cả lên. Tất cả đã mất kiểm soát.
Nhiều người còn gào thét. Lúc này, mọi người có cảm giác như muốn nổ tung .
“Ôi trời…bệnh đó mà thần y Lâm cũng có thể chữa trị được sao?”
“Tốt quá rồi! Tốt quá rồi bố ơi. Bệnh của bố có thể chữa khỏi rồi!”
“Tôi cũng không phải kiêng kị nữa rồi”.
“Căn bệnh đã hành hạ tôi không biết bao nhiêu năm. Cuối cùng có thể hồi phục được rồi!”
Vô số người kích động rơi nước mắt và ôm chầm lấy người nhà của mình. Bọn họ không hề nghi ngờ thần y Lâm. Bởi vì thần y Lâm từng tạo ra những loại thuốc tương tự như thế. Đầu tiên là nhồi máu não rồi đến viêm mũi. Tất cả đều mang tới hi vọng cho người khác và cứu sống không ít mạng người. Lời nói của thần y Lâm đã đủ để đảm bảo rồi.
Mọi người hoan hô và hò reo không ngớt. Rất nhiều gia đình bắt đầu ca hát nhảy múa. Đối với rất nhiều người bệnh thì ngày hôm nay là ngày đáng để kỷ niệm. Đối với những phóng viên có mặt, bọn họ cũng biết điều này có nghĩa là gì.
“Thần y Lâm! Xin hỏi thuốc đặc trị tiểu đường này nghiên cứu ra từ khi nào vậy? Có thể điều trị khỏi hoàn toàn căn bệnh này không?”
“Thần y Lâm! Đây có phải là đòn sát phát đánh lại những doanh nghiệp đã tấn công tập đoàn Dương Hoa không?”
“Thần y Lâm! Anh cố ý giấu chiêu bài này đúng không?”
“Tiếp theo anh sẽ có dự định gì?”
Đám nhà báo điên cuồng dí míc về phía Lâm Chính. Thế nhưng anh không hề trả lời mà chỉ đứng dậy rời đi. Mã Hải vội vàng sắp xếp bảo vệ hộ tống anh. Buổi họp báo đã kết thúc khi Lâm Chính đưa ra thông tin quan trọng xong.
Đám người Nhậm Quy ngồi trước màn hình đã không còn cười được nữa. Tất cả đều nhìn chăm chăm tivi.Căn phòng im lặng ghê người. Dường như có thể nghe được cả hơi thở của nhau và cả tiếng tim đập mãnh liệt nữa. Nhậm Quy nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
“Chuyện gì thế này? Tại sao chủ tịch Lâm vẫn còn chiêu này chứ?", Cư Chí Cường khóc dở mếu dở.
“Tôi cũng không biết”, Nhậm Quy nói giọng khàn đặc. Cuối cùng thì ông ta cũng hiểu vì sao Lâm Chính dám ăn nói như vậy. Đúng là…nếu loại thuốc này là thật thì dù những doanh nghiệp kia có chèn ép Lâm Chính thế nào cũng vô ích.
Chỉ dựa vào loại thuốc này thôi không chỉ giúp Dương Hoa đổi đời mà còn một bước lên tiên nữa. Người ta đã một bước lên tiên rồi thì bạn ngăn chặn kiểu gì?
“Không thể nào! Là giả! Chắc chắn là giả!”
Một ông chủ nghiến răng hét lên: “Ông Nhậm! Các vị! Mọi người đừng sợ. Chắc chắn là giả. Có lẽ lúc này tên họ Lâm đó không còn cách nào khác nên mới bịa ra như vậy. Làm gì có thuốc đặc trị tiểu đường chứ. Tất cả là lừa đảo hết”.
“Có phải là lừa đảo hay không thì ba ngày nữa sẽ biết mà. Ông cảm thấy cậu ta dám lấy chuyện đó ra lừa gạt người khác sao? Như vậy thì ba ngày sau cậu ta giải thích kiểu gì? Nếu là giả, chẳng phải danh tiếng của Dương Hoa sẽ bị hủy hoại hả?”, Nhậm Quy lạnh lùng nói.
“Vậy thì giờ chúng ta phải làm sao? Nếu anh ta mà thành công thì bao nhiêu nỗ lực của chúng ta chẳng phải là công cốc?”, Cư Chí Cường vội hỏi.
“Đừng vội. Thuốc còn chưa tung ra thị trường mà. Nếu đã vậy thì chúng ta vẫn còn cơ hội”, Nhậm Quy nheo mắt.
“Ông Nhậm có cách gì?”, cả đám người sà tới.
“Rất đơn giản. Lập tức tìm người điều tra nơi sản xuất loại thuốc này, sau đó…”, Nhậm Quy không nói tiếp nhưng ai cũng hiểu ý của ông ta.
“Ý của ông Nhậm là…”
“Chúng ta không cần phải chôn vùi loại thuốc này chỉ cần nghĩ cách kéo dài thời gian ra vài ngày thôi. Như vậy Dương Hoa sẽ bị tổn thất. Nếu có thể thì kiếm luôn phương thuốc rồi chúng ta tự sản xuất. Như vậy thì chắc chắn Dương Hoa sẽ chết không có đất chôn”, Nhậm Quy cười nói.
“Nếu đã làm như vậy thì chúng ta sẽ vận động toàn bộ nguồn lực của mình”.
“Cần cử người nào là cử đi hết”.
“Tuyệt đối không được nương tay”.
“Được!”, đám đông hạ quyết tâm. Sau đó họ lấy điện thoại ra và sắp xếp công việc.
Lâm Chính lúc này đã về tới phòng làm việc. Mã Hải vui mừng chạy vào: “Chủ tịch Lâm, Sau khi thông báo về thuốc mới, cổ phiếu đã bắt đầu tăng lên rồi. Không chỉ có vậy, các bên đối tác cũng đã gọi điện nói là muốn bàn về thuốc mới với chúng ta. Đây chính là cơ hội, chắc chắn chúng ta phải nắm thật chắc”
“Nhận lúc còn sốt dẻo mau tìm nhà cung ứng nguyên liệu đi”, Lâm Chính nói.
“Vâng chủ tịch”, Mã Hải gật đầu, lập tức đi làm việc.
Tin tức bùng nổ, Dương Hoa lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của đám đông. Đúng lúc này, điện thoại trên bàn đổ chuông. Lâm Chính liếc nhìn số điện thoại và mỉm cười.
“Cuối cùng cũng gọi tới rồi, lần này…chắc ông không còn gì phải đắn đo nữa đâu nhỉ?"
Chương 1020: Lamborghini Gallardo
Lâm chính cầm điện thoại và ấn nút nghe.
“Đại thống lĩnh có chuyện gì không?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Nhóc con, cậu sao thế? Tung ra chiêu đó cũng không nói? Cậu khiến tôi sốt ruột chết đi được”, giọng nói trách móc của Trịnh Nam Thiên vang lên.
“Tôi cũng là do bất đắc dĩ mà thôi. Nếu như nói ra trước thì sẽ không có lợi cho kế hoạch của tôi mà”, Lâm Chính lắc đầu.
“Được lắm. Cậu càng ngày càng giảo hoạt rồi nhỉ”, Trịnh Nam Thiên cười ha ha.
“Đại thống lĩnh, ông gọi cho tôi chỉ là để nói chuyện này thôi hả?”, Lâm Chính hỏi.
“Đương nhiên không phải. Nhóc…Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết thuốc của cậu chắc chắn sẽ tạo phúc cho rất nhiều người. Ngày tung ra thị trường không được trì hoãn đâu đấy. Đây là chuyện lớn có lợi cho nước cho dân, có rất nhiều nhân vật ở phía trên đang quan tâm tới cậu. Vì vậy tôi muốn giúp cậu để cậu có thể làm việc suôn sẻ hơn”, Trịnh Nam Thiên nói.
Lâm Chính cũng hiểu ngay ý của ông ta. Có được loại thuốc này thì tình cảnh trước mắt của Dương Hoa sẽ được hòa hoãn đi nhiều. Vì dù sao cũng sẽ có rất nhiều người thỏa hiệp vì loại thuốc mới này.
Trước đó Trịnh Nam Thiên không dám hành động vì Nhậm Quy có chỗ dựa. Giờ thì khác, thuốc này có thể giúp Lâm Chính có càng nhiều chỗ dựa hơn. Mà Trịnh Nam Thiên lúc này cũng có lý do để ra tay rồi nên cũng không cần kiêng dè gì nữa.
“Ông định giúp tôi thế nào?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Cậu cần tôi giúp gì?”, Trịnh Nam Thiên hỏi ngược lại.
Lâm Chính suy nghĩ rồi khẽ nói: “Mấy nhà máy thuốc của tôi có khả năng sẽ xảy ra vấn đề. Tôi muốn ông cử người canh chừng giúp tôi”.
“Nhà máy thuốc?”
Trịnh Nam Thiên giật mình sau đó nổi giận: “Bọn họ to gan gớm! Đến cả thuốc cứu người mà cũng dám động vào. Đúng là vô pháp vô thiên.”
Lâm Chính lắc đầu: “Không được xem nhẹ lòng người, nhất là vào những lúc then chốt như thế này!”
Lòng người là thứ khó lường nhất trên đời. Có đôi khi đoán trúng rồi cũng phải giả vờ như không biết.
“Những nhà máy nào cần người canh chừng? Giờ tôi sẽ cử người đi”.
“Tôi có dựng thêm ba nhà máy để gia công thuốc. Nhân công đã đủ, chỉ đợi máy móc nữa thôi. Tôi nghĩ chắc chắn đám người Nhậm Quy sẽ không để thuốc của tôi được tung ra thị trường một cách thuận lợi đâu. Chắc chắn bọn họ sẽ phá hoại, hơn nữa còn muốn dí chết tôi nữa. Nếu không làm vậy thì họ sẽ không thể nào hạ gục được tôi. Vì vậy tôi nghĩ họ sẽ áp dụng hành vi quá kích để ra đòn sát phạt đối với tôi”.
“Họ sẽ đánh vào phương thuốc à?”, Trịnh Nam Thiên nghi ngờ.
“Không rõ, nhưng đề phòng vẫn hơn”.
“Vậy phương thuốc giờ ở đâu?”
“Đương nhiên là ở chỗ tôi. Thế nhưng các bước thực hiện ở nhà máy cũng có thể vạch ra được một phương thuốc tổng quát. Vì dù sao việc luyện chế thuốc cũng phải làm theo phương thuốc mới được mà!”
“Được! Giờ tôi cử người. Thuốc mới của cậu, tôi sẽ đảm bảo cho cậu!”, Trịnh Nam Thiên trầm giọng rồi tắt máy.
Lâm Chính cũng thở phào. Có Trịnh Nam Thiên ra tay thì mọi việc trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều. Giờ thì chờ đợi diễn biến của sự việc thôi.
Reng reng…Lúc này điện thoại lại đổ chuông. Lâm Chính cầm lên. Anh khẽ chau mày. Là Tô Nhu.
“Sao thế em?’, anh ấn nút nghe.
“Anh đang ở đâu? Ăn cơm cùng em”, Tô Nhu lên tiếng, giọng của cô gái có gì đó rất kỳ lạ.
Lâm Chính gật đầu: “Em đang ở đâu?”
“Đang ở lối ra đại lộ Cao Tân”.
“Đợi anh”, Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó lấy chìa khóa chiếc Lamborghini Gallardo và lái về hướng đại lộ Cao Tân.
Tô Nhu mặc trang phục OL, đứng đó như một điểm nhấn trong bức tranh tuyệt đẹp khiến ai nhìn thấy cũng phải ngất ngây. Những người qua đường cũng không khỏi ngoái lại nhìn.
Đương nhiên, tiếng động cơ phát ra từ chiếc siêu xe của Lâm Chính cũng khiến đám đông chú ý. Khi thấy chiếc xe đỗ trước mặt Tô Nhu, không ít người đã phải chảy nước miếng.
“Người đẹp và đại gia”.
“Mẹ kiếp! Có tiền sướng thật đấy”.
Tô Nhu không bận tâm mà chỉ nhìn vào bên trong chiếc Gallardo bằng vẻ tò mò. Cô thấy Lâm Chính ngồi bên trong.
“Lâm Chính?", Tô Nhu ngạc nhiên lắm.
Lâm Chính giật mình. Thấy vẻ mặt khác thường của Tô Nhu thì anh mới ý thức được là mình đã lái nhầm xe. Một chàng rể ở nhờ thì sao có thể lái nổi chiếc xe như thế này chứ? Do anh vội quá nên giờ mới phản ứng kịp. Chắc là do gần đây nhiều việc quá..
Nhưng Lâm Chính vẫn vô cùng bình tĩnh vẫy tay: “Lên xe đi”.
Tô Nhu do dự, sau đó mơ cửa xe và ngồi vào trong.
“Em muốn đi đâu ăn?”, Lâm Chính đạp chân ga và hỏi.
“Tìm đại nhà hàng nào cũng được”, Tô Nhu nói.
“Được!", Lâm Chính gật đầu. Anh nhớ lần trước Lạc Thiên nói có một nhà hàng mới mở bên bờ sông nên lái xe tới đó.
“Anh lấy xe này ở đâu ra vậy?”, Tô Nhu hỏi.
“Cái này…”, Lâm Chính suy nghĩ, không biết trả lời thế nào.
“Đừng lừa em”, Tô Nhu bỗng nhiên nghiêm túc nhìn anh.
Lâm Chính giật mình, sau đó điềm đạm nói: “Anh mua”.
Tô Nhu quay ngoắt qua, nhìn anh bằng vẻ không dám tin. Một lúc sau cô mới bặm môi: “Vụ kiện chưa xong,tiền bồi thường của Cư Chí Cường và Trần Bình vẫn chưa nhận được, anh lấy tiền đâu ra mua xe thế?”
Lâm Chính im lặng. Anh không biết phải giải thích thế nào.
“Có phải anh giống bác gái đi vay tiền mua xe không đấy?”, Tô Nhu lạnh lùng hỏi.
“Không hề?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Anh còn không chịu thừa nhận? Xe này mà không có tầm vài triệu tệ thì sao mua được. Lâm Chính! Em biết so với bộ trang phục kia thì số tiền này không là bao, nhưng…nếu như Cư Chí Cường mà không bồi thường cho chúng ta thì anh trả tiền xe như thế nào? Cư Chí Cường là người có quyền có thế, anh tưởng vụ kiện này dễ thắng và mình có thể lấy được nhiều tiền bồi thường lắm hả?”, Tô Nhu nói.
Lâm Chính xoay tay lái, nói giọng điềm đạm: "Tô Nhu! Trong mắt em, anh là người như thế nào?”
Tô Nhu nghe thấy vậy thì giật mình: “Anh hỏi vậy làm gì?”
“Có phải em cảm thấy anh là một kẻ vô dụng không?”, Lâm Chính lại hỏi.
Tô Nhu nhìn anh và lắc đầu: “Có thể trước đây có nhưng giờ thì không”.
“Anh biết rồi”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu: “Đi thôi, chúng ta đi ăn”.
Tô Nhu cũng không nói thêm, chỉ cùng bước xuống xe với Lâm Chính.
Nhưng họ còn chưa bước vào trong thì Tô Nhu đột nhiên lên tiếng: “Gần đây anh thay đổi nhiều lắm anh biết không? Có lẽ em không nên dùng thái độ trước đây để nhìn nhận anh nữa rồi”.
“Vậy à? Vậy thì dùng thái độ gì?”, Lâm chính quay lại cười.
Tô Nhu chỉ im lặng.
Ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Lâm Chính từ học viện Huyền Y Phái trở về, còn Mã Hải cũng ngay lập tức tuyên bố mở cuộc họp báo, đồng thời Chủ tịch Lâm sẽ đích thân có mặt.
Đây là một tin bom tấn.
Nhất thời, nhân sĩ tất cả các ngành nghề đều dồn sự chú ý vào buổi họp báo này.
Do sự chèn ép của các ngành nghề, hiện giờ cổ phiếu Dương Hoa đang giảm liên tục, quá nửa các nhà máy do nhiều nguyên nhân mà buộc phải ngừng sản xuất. Các công ty tập đoàn tài chính, dẫn đầu là tập đoàn Thiên Hằng, bắt đầu sản xuất các sản phẩm giống với Dương Hoa.
Tuy các sản phẩm bắt chước này không hiệu quả bằng Dương Hoa, nhưng những khách hàng không mua được sản phẩm của Dương Hoa, bất đắc dĩ chỉ có thể lựa chọn sản phẩm của tập đoàn Thiên Hằng.
Nhất thời, lượng tiêu thụ thị trường của Dương Hoa giảm mạnh, doanh thu không đủ, thậm chí còn không đủ để trả lương cho số lượng nhân viên đông đảo.
Bây giờ, ngày nào Dương Hoa cũng lỗ vốn, có thể nói là mỗi ngày dài bằng một năm.
Rất nhiều quản lý cấp cao của tập đoàn đều sốt ruột.
Bây giờ buổi họp báo sắp diễn ra, vô số người nghển cổ mong chờ, xem với tình hình hiện tại thì Chủ tịch Lâm sẽ có phương án xử lý thế nào.
Nhậm Quy đã ngồi sẵn trước màn hình tivi, bên cạnh là mấy ông lớn trong giới kinh doanh, ngay cả Cư Chí Cường cũng có mặt.
Do đoạn ghi âm kia, anh ta đành phải bồi thường cho Lâm Chính một số tiền kếch sù. Tuy phiên tòa chưa diễn ra, nhưng anh ta biết, dù mời luật sư giỏi đến đâu cũng không thể cãi được vụ án với chứng cứ vững chắc như vậy.
Đương nhiên Cư Chí Cường vô cùng căm thù Lâm Chính, Chủ tịch tập đoàn Chính Hoa Cư Nam An vốn giữ thái độ trung lập cũng đứng về phía Nhậm Quy. Cư Nam An vốn đang do dự không quyết, nhưng thấy Dương Hoa từng bước bị đánh lùi, binh bại như núi đổ, còn Nhậm Quy lại không ngừng vươn cành ô liu ra, trong lúc bất đắc dĩ cũng lựa chọn đi theo Nhậm Quy.
"Bất tài vô dụng? Để xem lần này Chủ tịch Lâm ngông cuồng của chúng ta định đối phó với đám bất tài vô dụng chúng ta kiểu gì?", Cư Chí Cường rít một hơi xì gà, mỉm cười nói.
"Dù sao Chủ tịch Lâm cũng còn quá trẻ. Tôi không phủ nhận cậu ta là một người rất có tài, nhưng dù sao trẻ tuổi cũng không phải là thứ mà thiên phú có thể thay đổi được. Trẻ tuổi ngông cuồng, bây giờ cậu ta phải trả giá cho sự ngông cuồng của mình", Nhậm Quy giơ chiếc ly đế cao lên, nhấp một ngụm rượu, mỉm cười đáp.
"Chú Nhậm, với tình hình này, thì chỉ hai tháng là thị trường của Dương Hoa sẽ bị chúng ta chia chác xong xuôi, nhưng thuốc chữa bệnh nhồi máu não và bệnh viêm mũi bọn họ sản xuất vẫn chiếm hàng đầu. Nếu không lấy được hai mảng này, thì Dương Hoa sẽ giống như con rết trăm chân, không thể diệt trừ tận gốc. Chúng ta muốn tiêu diệt nó hoàn toàn thì vẫn có chút khó khăn", Cư Chí Cường không nhịn được nói.
"Đúng vậy, chúng ta nên thêm dầu vào lửa!", một ông trùm ở bên cạnh vắt chéo hai chân nói.
Nhậm Quy suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Đừng động đến mảng này thì hơn, dù sao nó cũng liên quan đến lợi ích của quá nhiều người, chứ không chỉ có mỗi Dương Hoa. Nếu chúng ta động vào, thì e là sẽ có thế lực mà chúng ta không thể chống lại nhúng tay vào".
Nghe thấy thế, những người đang có mặt đều khẽ biến sắc, hiển nhiên họ hiểu lời Nhậm Quy nói có nghĩa là gì...
"Chú Nhậm, vậy chúng ta cứ thế thu tay sao? Liệu có không triệt để quá không?", Cư Chí Cường không cam lòng hỏi.
"Ha ha, yên tâm đi, tôi đã để lại hậu chiêu rồi".
Nhậm Quy cười lớn.
Mọi người vội quay sang nhìn ông ta.
"Chú Nhậm, chú có cách gì thế?", Cư Chí Cường vội hỏi.
"Tôi đang chuẩn bị xây dựng nhà máy dược phẩm, đồng thời lôi kéo mấy quản lý cấp cao của nhà máy dược phẩm Dương Hoa đi", Nhậm Quy nheo mắt nói.
"Chú Nhậm, ý của chú là..."
"Rất nhiều quốc gia đang nghiên cứu phân tích hai loại thuốc đặc trị này của Chủ tịch Lâm, bao gồm cả nhiều nhà máy dược phẩm trong nước. Nếu vậy thì tại sao chúng ta không thể làm thế chứ? Chúng ta không mong thuốc chúng ta nghiên cứu sản xuất ra có thể thay thế thuốc của Dương Hoa, nhưng chỉ cần chiếm thêm thị trường của nó, là Chủ tịch Lâm cũng không chịu nổi rồi, đúng không nào?", Nhậm Quy cười nói.
"Nhưng... khoản đầu tư ban đầu sẽ cực kỳ lớn", một ông trùm không nhịn được nói.
Việc nghiên cứu phát triển dược phẩm trước giờ đều rất tốn kém, một khi thất bại, thì số tiền đầu tư sẽ hóa thành bong bóng hết.
"Số tiền cực kỳ lớn thì sao chứ? Nếu thành công, chúng ta có thể lập tức đá Dương Hoa ra khỏi hàng ngũ các tập đoàn tài chính hàng đầu trong nước. Đến lúc đó, thị trường to lớn mà nó để lại đủ để chúng ta kiếm được gấp bội số vốn ban đầu. Các ông đều là những doanh nhân thành đạt, lẽ nào không có mắt nhìn sao?".
Nhậm Quy lại uống thêm một ngụm rượu.
Mấy lời nói của ông ta khiến không ít người tỉnh ra.
"Có lý!".
"Vẫn là giám đốc Nhậm nhìn xa trông rộng!".
"Đúng vậy".
Bọn họ nhao nhao tán thưởng, ai nấy tràn trề tự tin vào tương lai.
"Buổi họp báo bắt đầu rồi".
Cư Chí Cường cười nói.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tivi.
Lúc này, ở một hội trường rộng lớn, mấy trăm nhân viên công tác của giới báo chí truyền thông đang chen chúc.
Lâm Chính dẫn theo Mã Hải và mấy nhân viên cốt cán của Dương Hoa, sải bước tiến vào.
Vô số máy quay chĩa vào mặt anh.
"Thần y Lâm, lần này... cậu hối hận rồi chứ gì?", Nhậm Quy nheo mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai như thiên sứ trên màn hình tivi.
Còn lúc này, Lâm Chính cũng đã ngồi vào chỗ.
Hội trường của buổi họp báo bỗng chốc trở nên yên lặng...
Chương 1017: Danh sách đen
Lâm Chính vào chỗ, hội trường buổi họp báo lập tức trở nên yên lặng.
Đây không phải là lần đầu tiên các phóng viên của Giang Thành phỏng vấn thần y Lâm, nhưng dù là lần nào, thì nhìn thấy người đàn ông này cũng là một sự hưởng thụ, khiến người ta phải say mê.
Đẹp trai quá.
Mày kiếm mắt sao, góc cạnh rõ ràng, cả khuôn mặt không tìm được tì vết nào.
Đúng là khiến đàn ông ghen tị, phụ nữ phát cuồng...
Rất nhiều phóng viên nữ sắc mặt đỏ ửng, ánh mắt đong đưa.
"Được rồi, thưa các bạn trong giới báo chí truyền thông, bây giờ mọi người có thể đưa ra câu hỏi rồi", Lâm Chính mỉm cười nói.
Các phóng viên bên dưới lập tức giơ tay lên.
"Mời phóng viên của Báo Chiều Giang Thành hỏi trước", Mã Hải nói.
Phóng viên của Báo Chiều Giang Thành là một thanh niên trẻ tuổi, anh ta đeo kính gọng vàng, trông rất nho nhã, sau khi đứng dậy thì có vẻ lo lắng, nói năng cũng hơi ấp úng, nhưng câu hỏi thì rất lắt léo.
"Chào anh, Chủ tịch Lâm, tôi muốn hỏi chuyện gì đã gây ra tình cảnh hiện giờ cho Dương Hoa? Anh có tiện trả lời không?".
Vấn đề này có rất nhiều người quan tâm, cũng có vô số người dân đồn đoán.
Có người nói Dương Hoa làm nhiều việc bất nghĩa bị quả báo.
Có người nói Dương Hoa chọc phải người tai to mặt lớn, nên bị người kia xử lý.
Cũng có người nói Dương Hoa chọn tòa nhà không tốt, phong thủy có vấn đề, nên chắc chắn phải gặp kiếp nạn này.
Lời đồn đại nào cũng có, nhưng đều không đáng tin.
Rất nhiều người muốn biết câu trả lời.
Nhưng trong mắt nhiều người thì câu hỏi này sẽ không có đáp án.
Chuyện đã đến nước này, bảo Chủ tịch Lâm nói nguyên nhân ra thì chẳng phải là tự vả vào mặt mình sao?
Nhưng... Lâm Chính lại lên tiếng.
"Thực ra nguyên nhân rất đơn giản".
Bảy chữ này lập tức khiến trái tim của những người đang có mặt đều vọt lên tận cổ họng, cũng thu hút sự chú ý của vô số khán giả đang ngồi trước màn hình tivi.
Lâm Chính bình thản cười đáp: "Tôi chỉ tố cáo một vài nhà doanh nghiệp có hành vi không thận trọng, đưa bọn họ vào tù, nên mới bị trả thù như vậy".
"Nhưng bây giờ là hơn một trăm công ty doanh nghiệp đang chèn ép anh", một phóng viên ngay thẳng không nhịn được lên tiếng.
"Đúng vậy, anh có muốn biết tại sao không?", Lâm Chính nhìn anh ta, cười hỏi.
"Tại sao?", người kia sửng sốt hỏi.
"Vì tôi đã phá vỡ quy tắc", Lâm Chính cười đáp.
"Phá vỡ quy tắc?".
Rõ ràng phóng viên kia không hiểu hàm ý của câu này.
Lâm Chính đáp: "Tôi hỏi anh, nếu anh và một nhóm người cùng chơi đá bóng, kĩ thuật đá của anh rất tốt, được mọi người đánh giá cao, nhưng những người còn lại không những kĩ thuật đá bình thường, mà còn cố ý phá hoại, đá vỡ cửa sổ nhà người ta, đá bóng vào con gái nhà người ta, thậm chí còn la lối muốn đánh chết con gái nhà người ta, sau đó anh đưa đám coi trời bằng vung này vào tù. Anh nghĩ những người cùng đội từng có hành vi như vậy có chấp nhận anh nữa không?".
Phóng viên kia lập tức ngẩn ra, lắc đầu: "Không..."
"Đúng vậy, bởi vì bọn họ sợ anh cũng đưa nốt bọn họ vào tù. Bọn họ còn sợ kĩ thuật đá của anh tốt quá, đẩy bọn họ xuống dưới, thế nên họ sẽ nghĩ mọi cách để đẩy anh ra khỏi đội bóng, khiến anh không còn chỗ đứng ở đây. Tôi giải thích như vậy đã đủ rõ ràng chưa?", Lâm Chính mỉm cười nói.
Anh vừa dứt lời, các phóng viên đều lập tức hiểu ra.
Các khán giả trên cả nước cũng xôn xao.
Còn đám Nhậm Quy, Cư Chí Cường đang ngồi xem tivi thì sắc mặt sa sầm, nghiến răng nghiến lợi.
"Chú Nhậm, rõ ràng là thằng chó này đang nói mỉa chúng ta", Cư Chí Cường tức giận nói.
"Đương nhiên là tôi nghe ra được rồi, nhưng cũng chỉ được cái miệng lưỡi sắc bén, không có gì ghê gớm cả, để xem cậu ta diễn đến được lúc nào?", Nhậm Quy lạnh lùng hừ một tiếng.
Những người khác đều gật đầu.
Ở buổi họp báo.
"Thần y Lâm, nói vậy là vì anh tố cáo mấy nhà doanh nghiệp có hành vi vi phạm pháp luật, nên mới bị trả thù, đúng không? Nếu vậy thì anh định đối phó thế nào với sự trả thù của bọn họ?".
Lại một phóng viên khác hỏi.
"Tôi tin xã hội công bằng, pháp luật bình đẳng, đứng trước pháp luật thì mọi người đều như nhau. Bọn họ trả thù thì sẽ có pháp luật trừng trị, tôi không cần phải ứng phó, tôi chỉ cần yên phận làm tốt việc của mình là được", Lâm Chính mỉm cười đáp.
Tất cả mọi người đều gật đầu.
"Chủ tịch Lâm, nghe nói mấy nhà máy của Dương Hoa đều bị ép phải ngừng hoạt động vì các nhà cung cấp nguyên vật liệu cưỡng chế hủy hợp đồng với các anh, không biết là có chuyện này thật không?", lại một phóng viên nữa đặt câu hỏi.
Lâm Chính nghe thấy câu hỏi này thì im lặng.
Các phóng viên đều vô cùng tò mò.
Đây không phải là câu hỏi sắc bén gì, tại sao Chủ tịch Lâm phải suy nghĩ lâu như vậy?
Mã Hải ở bên cạnh cuống lên, vội vàng đỡ lời, cố nặn ra một nụ cười, đáp: "Hiện giờ thì chuyện này là thật, chúng tôi đang cố gắng khai thông với các nhà cung cấp, hy vọng có thể khôi phục mối quan hệ hợp tác với bọn họ".
"Vậy xin hỏi giám đốc Mã, nếu không thể khai thông với bọn họ, thì Dương Hoa sẽ ứng phó thế nào?", phóng viên lại hỏi.
"Việc này..."
"Nếu nhà máy ngừng sản xuất, thì liệu có phải tuyên bố đóng cửa không?".
"Dương Hoa đóng cửa nhà máy, không thể sản xuất sản phẩm mới, liệu có gây ảnh hưởng đến cả tập đoàn Dương Hoa không?".
"Liệu tập đoàn Dương Hoa có vì vậy mà cắt giảm nhân viên không?".
"Chủ tịch Lâm, anh có thể trả lời thẳng thắn những câu hỏi này không?".
Dường như phóng viên này đã có sự chuẩn bị trước, hỏi một loạt những câu sắc bén.
Những câu hỏi này được ném ra, lập tức khiến mọi người xôn xao.
Những người bên tập đoàn Dương Hoa đều tỏ vẻ lúng túng.
Nhậm Quy thấy vậy thì bật cười.
"Đây là người do chúng ta sắp xếp sao?", Cư Chí Cường hỏi.
"Đương nhiên rồi, không sắp xếp một vài người thì sao có thể khiến tên họ Lâm này hiện nguyên hình được?", Nhậm Quy cười đáp.
Cư Chí Cường nghe thấy vậy liền giơ ngón cái lên.
"Giám đốc Nhậm đúng là nhìn xa trông rộng".
"Đúng vậy, chắc chỉ có giám đốc Nhậm mới đối phó được tên họ Lâm này, nếu là chúng ta thì sao mà đấu lại được chứ?".
"Ông nghĩ giám đốc Nhậm là ai nào? Trong giới kinh doanh trong nước, giám đốc Nhậm là người mà giậm chân thôi cũng khiến nơi này phải rung lên! Thằng nhãi kia so được sao?".
"Đúng vậy".
Ai nấy gật gù khen ngợi.
Nhậm Quy cười nhạt, phẩy tay: "Mọi người đánh giá tôi cao quá rồi, tôi cũng chỉ có kinh nghiệm dày dặn hơn, chứ không có gì ghê gớm cả".
"Ha ha, giám đốc Nhậm lại khiêm tốn rồi".
Bọn họ cười ầm lên, rồi lại nhìn chằm chằm vào tivi, chờ xem Lâm Chính ứng phó như thế nào.
Mã Hải đã có chút sứt đầu mẻ trán.
Các phóng viên cũng nhấp nhổm không yên, cảm thấy Lâm Chính im lặng như đang giấu giếm gì đó.
"Chủ tịch Lâm, chúng ta phải trả lời sao đây? Hay là... bảo người bên quan hệ công chúng ứng phó qua loa cho xong", Mã Hải lau mồ hôi trên mặt, ghé lại gần Lâm Chính, dè dặt nói.
Nhưng Lâm Chính trầm ngâm một lát rồi bỗng lên tiếng.
"Hủy bỏ tất cả hợp đồng, cho vào danh sách đen!".
Anh vừa dứt lời, xung quanh liền im lặng hẳn...
Chương 1018: Tin bom tấn
“Yên lặng! Mọi người yên lặng! Đề nghị mọi người giữ yên lặng!”.
Nhân viên duy trì trật tự lập tức kêu lên.
Buổi họp báo đang xôn xao lắng xuống một chút.
“Đề nghị mọi người giữ trật tự, từng người hỏi một, nếu ai còn ồn ào thì xin mời ra ngoài!”, Mã Hải nghiêm túc nói.
Mấy phóng viên không được an phận lắm lúc này mới ngoan ngoãn một chút.
“Chủ tịch Lâm, xin hỏi câu vừa rồi của anh là có ý gì?”.
Phóng viên đặt câu hỏi đầu tiên lập tức chĩa micro về phía Lâm Chính, ánh mắt sáng rực hỏi.
“Chắc hẳn ý của tôi đã rất rõ ràng rồi nhỉ?”.
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói: “Tôi là người luôn hướng tới tinh thần hợp tác, nếu đối tác làm ăn của tôi làm trái tinh thần này, cưỡng chế hủy hợp đồng, thì tôi sẽ liệt bọn họ vào danh sách đen của Dương Hoa, cả đời này Dương Hoa sẽ không hợp tác với bọn họ nữa”.
Tất cả mọi người đều há hốc miệng.
Lần này Chủ tịch Lâm làm thật kìa…
“Việc bàn bạc mà Mã Hải vừa nói chỉ là những lời khách sáo, trên thực tế thì đây là chuyện không thể bàn bạc được, bởi vì những nhà cung cấp này cắt đứt nguyên vật liệu cho nhà máy của chúng tôi nhận tiền của người khác, nên mới làm vậy. Thực ra người kinh doanh mà, người chết vì tiền, chim chết vì ăn, đây là chuyện rất bình thường. Nhưng tôi không thích loại người này, nên dù sau này Dương Hoa thiếu nguyên liệu, chúng tôi cũng sẽ không chọn những nhà cung cấp đã làm trái tinh thần hợp tác như vậy”, Lâm Chính bình thản nói.
Một số phóng viên không khỏi nuốt nước bọt.
Bọn họ có thể cảm nhận được sự tức giận của Lâm Chính.
“Hừ, Dương Hoa của cậu sắp đổ rồi, ai thèm hợp tác với cậu chứ?”.
Một ông chủ đang ngồi xem tivi không khỏi cười nói.
“Phải đấy, hợp tác? Vậy còn phải xem người ta có chịu hay không nữa! Cứ làm như mình béo bở lắm ấy!”.
“Chuẩn luôn!”.
Mấy ông chủ khác cũng cười ra tiếng.
“Chủ tịch Lâm, nghe cách nói chuyện của anh thì hình như anh rất tự tin sẽ nắm phần thắng trong cuộc chiến tranh thương mại này? Anh nghĩ Dương Hoa có thể vượt qua được sóng gió lần này không?”, lại một phóng viên nữa đặt câu hỏi.
“Tôi đã nói rồi, tôi chưa bao giờ nghĩ đây là một cuộc chiến tranh thương mại. Tôi cảm thấy môi trường trong nước chính là như vậy, giữ tốt bỏ xấu, công ty nào đưa ra được sản phẩm tốt, thì mới được người dân tiếp nhận, mới có thể thích ứng với môi trường tàn khốc này. Thế nên nếu Dương Hoa không vượt qua được sóng gió lần này, thì chỉ có thể là thực lực của Dương Hoa chưa đủ, thế thôi”, Lâm Chính đáp.
Ai nấy đều gật gù.
“Xem ra thằng khốn này cũng nghĩ thoáng đấy chứ!”, Cư Chí Cường rít một hơi xì gà, cười nói.
“Nói nhiều như vậy nhưng chẳng thấy trọng điểm ở đâu cả. Giám đốc Nhậm, tôi thấy thằng nhãi này không nghĩ ra được cách gì để đối phó chúng ta nữa rồi! Lần này cậu ta thua là cái chắc!”, một ông chủ cười nói.
“Trừ khi cậu ta có thể đánh bại hơn trăm doanh nghiệp, nếu không thua là chuyện tất nhiên!”, Nhậm Quy nheo mắt cười đáp.
“Nếu vậy là chúng ta có thể tổ chức tiệc mừng công rồi sao?”.
“Ha ha ha, đương nhiên là có thể rồi!”.
“Được, vậy để tôi mời, chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc tối hoành tráng ở Giang Thành này, mời hết những nhân vật tai to mặt lớn ở Giang Thành đến, trừ tên họ Lâm kia ra!”.
“Ha ha ha, đây là buổi liên hoan của những kẻ vô dụng bất tài, Chủ tịch Lâm danh tiếng như cồn đến làm gì chứ? Ông đang khinh người ta sao?”.
“Ha ha ha…”
Bọn họ cười ầm lên.
Nhậm Quy giơ ly rượu lên, nheo mắt nhìn màn hình tivi.
Ông ta biết mình chỉ còn cách thắng lợi trong gang tấc nữa thôi.
Chỉ cần đạp đổ được Dương Hoa, thì địa vị của ông ta trong giới kinh doanh Hoa Quốc sẽ lại lên một tầm cao mới.
Đến lúc đó, ông ta chính là nhân vật dẫn quân thực sự.
Hình như buổi họp báo đã sắp kết thúc.
Ngoài danh sách đen này ra, dường như Chủ tịch Lâm cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Đám phóng viên cũng có vẻ chán chường, nhưng những chủ đề này vẫn có không ít người quan tâm, chỉ cần giật tít một chút thì vẫn có thể thu hút nhiều lượt click hơn.
“Được rồi, còn phóng viên nào đặt câu hỏi nữa không?”.
Mã Hải nhìn đám truyền thông báo chí đang viết bản thảo, lên tiếng hỏi.
Nhưng không ai giơ tay nữa.
Mã Hải thấy thế thì gật đầu với Lâm Chính.
Lâm Chính hiểu ý, liền kéo micro trước mặt lại gần, chỉnh một chút rồi mới bình thản lên tiếng: “Kính thưa quý vị, bây giờ tôi muốn chính thức tuyên bố một chuyện”.
Một câu nói đơn giản của anh lập tức khiến tất cả các phóng viên đều dừng bút.
Ai nấy đều ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Chính chằm chằm.
Hội trường vô cùng yên tĩnh.
Những người đang ngồi trước tivi cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
Đến lúc này rồi Lâm Chính còn muốn tuyên bố gì nữa?
“Chắc không phải là tuyên bố Dương Hoa đóng cửa đấy chứ?”.
“Ha ha ha…”
Cư Chí Cường cười lớn.
Nhưng Nhậm Quy lại có dự cảm không lành, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình tivi.
Lâm Chính nói rất nghiêm túc: “Thưa quý vị, bây giờ tôi xin chính thức tuyên bố, năm ngày sau, Dương Hoa chúng tôi sẽ đưa ra thị trường một loại thuốc mới! Loại thuốc này sẽ được bán trên cả nước, thậm chí là ra nước ngoài. Hiện giờ thuốc mới sắp được đưa vào sản xuất, chúng tôi đã làm xong các thủ tục liên quan. Nếu quý vị có hứng thú thì có thể theo dõi trang web chính thức hoặc các động thái khác của tập đoàn Dương Hoa chúng tôi”.
“Chủ tịch Lâm, xin hỏi đây là loại thuốc gì?”.
Lập tức có phóng viên đưa ra câu hỏi.
Lâm Chính nhìn anh ta, bình thản đáp: “Thuốc đặc trị tiểu đường!”.
Sáu chữ này vừa dứt, xung quanh bỗng trở nên yên lặng một cách kỳ quái.
Chương 1019: Một bước lên tiên
Bầu không khí kỳ dị kéo dài tầm vài giây. Sau đó…
Ầm! HIện trường lập tức bùng nổ. Tất cả đám nhà báo mất kiểm soát, nhảy cả lên ghế và chĩa míc về phía Lâm Chính. Những người ngồi trước màn hình cũng nhốn nháo cả lên. Tất cả đã mất kiểm soát.
Nhiều người còn gào thét. Lúc này, mọi người có cảm giác như muốn nổ tung .
“Ôi trời…bệnh đó mà thần y Lâm cũng có thể chữa trị được sao?”
“Tốt quá rồi! Tốt quá rồi bố ơi. Bệnh của bố có thể chữa khỏi rồi!”
“Tôi cũng không phải kiêng kị nữa rồi”.
“Căn bệnh đã hành hạ tôi không biết bao nhiêu năm. Cuối cùng có thể hồi phục được rồi!”
Vô số người kích động rơi nước mắt và ôm chầm lấy người nhà của mình. Bọn họ không hề nghi ngờ thần y Lâm. Bởi vì thần y Lâm từng tạo ra những loại thuốc tương tự như thế. Đầu tiên là nhồi máu não rồi đến viêm mũi. Tất cả đều mang tới hi vọng cho người khác và cứu sống không ít mạng người. Lời nói của thần y Lâm đã đủ để đảm bảo rồi.
Mọi người hoan hô và hò reo không ngớt. Rất nhiều gia đình bắt đầu ca hát nhảy múa. Đối với rất nhiều người bệnh thì ngày hôm nay là ngày đáng để kỷ niệm. Đối với những phóng viên có mặt, bọn họ cũng biết điều này có nghĩa là gì.
“Thần y Lâm! Xin hỏi thuốc đặc trị tiểu đường này nghiên cứu ra từ khi nào vậy? Có thể điều trị khỏi hoàn toàn căn bệnh này không?”
“Thần y Lâm! Đây có phải là đòn sát phát đánh lại những doanh nghiệp đã tấn công tập đoàn Dương Hoa không?”
“Thần y Lâm! Anh cố ý giấu chiêu bài này đúng không?”
“Tiếp theo anh sẽ có dự định gì?”
Đám nhà báo điên cuồng dí míc về phía Lâm Chính. Thế nhưng anh không hề trả lời mà chỉ đứng dậy rời đi. Mã Hải vội vàng sắp xếp bảo vệ hộ tống anh. Buổi họp báo đã kết thúc khi Lâm Chính đưa ra thông tin quan trọng xong.
Đám người Nhậm Quy ngồi trước màn hình đã không còn cười được nữa. Tất cả đều nhìn chăm chăm tivi.Căn phòng im lặng ghê người. Dường như có thể nghe được cả hơi thở của nhau và cả tiếng tim đập mãnh liệt nữa. Nhậm Quy nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
“Chuyện gì thế này? Tại sao chủ tịch Lâm vẫn còn chiêu này chứ?", Cư Chí Cường khóc dở mếu dở.
“Tôi cũng không biết”, Nhậm Quy nói giọng khàn đặc. Cuối cùng thì ông ta cũng hiểu vì sao Lâm Chính dám ăn nói như vậy. Đúng là…nếu loại thuốc này là thật thì dù những doanh nghiệp kia có chèn ép Lâm Chính thế nào cũng vô ích.
Chỉ dựa vào loại thuốc này thôi không chỉ giúp Dương Hoa đổi đời mà còn một bước lên tiên nữa. Người ta đã một bước lên tiên rồi thì bạn ngăn chặn kiểu gì?
“Không thể nào! Là giả! Chắc chắn là giả!”
Một ông chủ nghiến răng hét lên: “Ông Nhậm! Các vị! Mọi người đừng sợ. Chắc chắn là giả. Có lẽ lúc này tên họ Lâm đó không còn cách nào khác nên mới bịa ra như vậy. Làm gì có thuốc đặc trị tiểu đường chứ. Tất cả là lừa đảo hết”.
“Có phải là lừa đảo hay không thì ba ngày nữa sẽ biết mà. Ông cảm thấy cậu ta dám lấy chuyện đó ra lừa gạt người khác sao? Như vậy thì ba ngày sau cậu ta giải thích kiểu gì? Nếu là giả, chẳng phải danh tiếng của Dương Hoa sẽ bị hủy hoại hả?”, Nhậm Quy lạnh lùng nói.
“Vậy thì giờ chúng ta phải làm sao? Nếu anh ta mà thành công thì bao nhiêu nỗ lực của chúng ta chẳng phải là công cốc?”, Cư Chí Cường vội hỏi.
“Đừng vội. Thuốc còn chưa tung ra thị trường mà. Nếu đã vậy thì chúng ta vẫn còn cơ hội”, Nhậm Quy nheo mắt.
“Ông Nhậm có cách gì?”, cả đám người sà tới.
“Rất đơn giản. Lập tức tìm người điều tra nơi sản xuất loại thuốc này, sau đó…”, Nhậm Quy không nói tiếp nhưng ai cũng hiểu ý của ông ta.
“Ý của ông Nhậm là…”
“Chúng ta không cần phải chôn vùi loại thuốc này chỉ cần nghĩ cách kéo dài thời gian ra vài ngày thôi. Như vậy Dương Hoa sẽ bị tổn thất. Nếu có thể thì kiếm luôn phương thuốc rồi chúng ta tự sản xuất. Như vậy thì chắc chắn Dương Hoa sẽ chết không có đất chôn”, Nhậm Quy cười nói.
“Nếu đã làm như vậy thì chúng ta sẽ vận động toàn bộ nguồn lực của mình”.
“Cần cử người nào là cử đi hết”.
“Tuyệt đối không được nương tay”.
“Được!”, đám đông hạ quyết tâm. Sau đó họ lấy điện thoại ra và sắp xếp công việc.
Lâm Chính lúc này đã về tới phòng làm việc. Mã Hải vui mừng chạy vào: “Chủ tịch Lâm, Sau khi thông báo về thuốc mới, cổ phiếu đã bắt đầu tăng lên rồi. Không chỉ có vậy, các bên đối tác cũng đã gọi điện nói là muốn bàn về thuốc mới với chúng ta. Đây chính là cơ hội, chắc chắn chúng ta phải nắm thật chắc”
“Nhận lúc còn sốt dẻo mau tìm nhà cung ứng nguyên liệu đi”, Lâm Chính nói.
“Vâng chủ tịch”, Mã Hải gật đầu, lập tức đi làm việc.
Tin tức bùng nổ, Dương Hoa lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của đám đông. Đúng lúc này, điện thoại trên bàn đổ chuông. Lâm Chính liếc nhìn số điện thoại và mỉm cười.
“Cuối cùng cũng gọi tới rồi, lần này…chắc ông không còn gì phải đắn đo nữa đâu nhỉ?"
Chương 1020: Lamborghini Gallardo
Lâm chính cầm điện thoại và ấn nút nghe.
“Đại thống lĩnh có chuyện gì không?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Nhóc con, cậu sao thế? Tung ra chiêu đó cũng không nói? Cậu khiến tôi sốt ruột chết đi được”, giọng nói trách móc của Trịnh Nam Thiên vang lên.
“Tôi cũng là do bất đắc dĩ mà thôi. Nếu như nói ra trước thì sẽ không có lợi cho kế hoạch của tôi mà”, Lâm Chính lắc đầu.
“Được lắm. Cậu càng ngày càng giảo hoạt rồi nhỉ”, Trịnh Nam Thiên cười ha ha.
“Đại thống lĩnh, ông gọi cho tôi chỉ là để nói chuyện này thôi hả?”, Lâm Chính hỏi.
“Đương nhiên không phải. Nhóc…Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết thuốc của cậu chắc chắn sẽ tạo phúc cho rất nhiều người. Ngày tung ra thị trường không được trì hoãn đâu đấy. Đây là chuyện lớn có lợi cho nước cho dân, có rất nhiều nhân vật ở phía trên đang quan tâm tới cậu. Vì vậy tôi muốn giúp cậu để cậu có thể làm việc suôn sẻ hơn”, Trịnh Nam Thiên nói.
Lâm Chính cũng hiểu ngay ý của ông ta. Có được loại thuốc này thì tình cảnh trước mắt của Dương Hoa sẽ được hòa hoãn đi nhiều. Vì dù sao cũng sẽ có rất nhiều người thỏa hiệp vì loại thuốc mới này.
Trước đó Trịnh Nam Thiên không dám hành động vì Nhậm Quy có chỗ dựa. Giờ thì khác, thuốc này có thể giúp Lâm Chính có càng nhiều chỗ dựa hơn. Mà Trịnh Nam Thiên lúc này cũng có lý do để ra tay rồi nên cũng không cần kiêng dè gì nữa.
“Ông định giúp tôi thế nào?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Cậu cần tôi giúp gì?”, Trịnh Nam Thiên hỏi ngược lại.
Lâm Chính suy nghĩ rồi khẽ nói: “Mấy nhà máy thuốc của tôi có khả năng sẽ xảy ra vấn đề. Tôi muốn ông cử người canh chừng giúp tôi”.
“Nhà máy thuốc?”
Trịnh Nam Thiên giật mình sau đó nổi giận: “Bọn họ to gan gớm! Đến cả thuốc cứu người mà cũng dám động vào. Đúng là vô pháp vô thiên.”
Lâm Chính lắc đầu: “Không được xem nhẹ lòng người, nhất là vào những lúc then chốt như thế này!”
Lòng người là thứ khó lường nhất trên đời. Có đôi khi đoán trúng rồi cũng phải giả vờ như không biết.
“Những nhà máy nào cần người canh chừng? Giờ tôi sẽ cử người đi”.
“Tôi có dựng thêm ba nhà máy để gia công thuốc. Nhân công đã đủ, chỉ đợi máy móc nữa thôi. Tôi nghĩ chắc chắn đám người Nhậm Quy sẽ không để thuốc của tôi được tung ra thị trường một cách thuận lợi đâu. Chắc chắn bọn họ sẽ phá hoại, hơn nữa còn muốn dí chết tôi nữa. Nếu không làm vậy thì họ sẽ không thể nào hạ gục được tôi. Vì vậy tôi nghĩ họ sẽ áp dụng hành vi quá kích để ra đòn sát phạt đối với tôi”.
“Họ sẽ đánh vào phương thuốc à?”, Trịnh Nam Thiên nghi ngờ.
“Không rõ, nhưng đề phòng vẫn hơn”.
“Vậy phương thuốc giờ ở đâu?”
“Đương nhiên là ở chỗ tôi. Thế nhưng các bước thực hiện ở nhà máy cũng có thể vạch ra được một phương thuốc tổng quát. Vì dù sao việc luyện chế thuốc cũng phải làm theo phương thuốc mới được mà!”
“Được! Giờ tôi cử người. Thuốc mới của cậu, tôi sẽ đảm bảo cho cậu!”, Trịnh Nam Thiên trầm giọng rồi tắt máy.
Lâm Chính cũng thở phào. Có Trịnh Nam Thiên ra tay thì mọi việc trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều. Giờ thì chờ đợi diễn biến của sự việc thôi.
Reng reng…Lúc này điện thoại lại đổ chuông. Lâm Chính cầm lên. Anh khẽ chau mày. Là Tô Nhu.
“Sao thế em?’, anh ấn nút nghe.
“Anh đang ở đâu? Ăn cơm cùng em”, Tô Nhu lên tiếng, giọng của cô gái có gì đó rất kỳ lạ.
Lâm Chính gật đầu: “Em đang ở đâu?”
“Đang ở lối ra đại lộ Cao Tân”.
“Đợi anh”, Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó lấy chìa khóa chiếc Lamborghini Gallardo và lái về hướng đại lộ Cao Tân.
Tô Nhu mặc trang phục OL, đứng đó như một điểm nhấn trong bức tranh tuyệt đẹp khiến ai nhìn thấy cũng phải ngất ngây. Những người qua đường cũng không khỏi ngoái lại nhìn.
Đương nhiên, tiếng động cơ phát ra từ chiếc siêu xe của Lâm Chính cũng khiến đám đông chú ý. Khi thấy chiếc xe đỗ trước mặt Tô Nhu, không ít người đã phải chảy nước miếng.
“Người đẹp và đại gia”.
“Mẹ kiếp! Có tiền sướng thật đấy”.
Tô Nhu không bận tâm mà chỉ nhìn vào bên trong chiếc Gallardo bằng vẻ tò mò. Cô thấy Lâm Chính ngồi bên trong.
“Lâm Chính?", Tô Nhu ngạc nhiên lắm.
Lâm Chính giật mình. Thấy vẻ mặt khác thường của Tô Nhu thì anh mới ý thức được là mình đã lái nhầm xe. Một chàng rể ở nhờ thì sao có thể lái nổi chiếc xe như thế này chứ? Do anh vội quá nên giờ mới phản ứng kịp. Chắc là do gần đây nhiều việc quá..
Nhưng Lâm Chính vẫn vô cùng bình tĩnh vẫy tay: “Lên xe đi”.
Tô Nhu do dự, sau đó mơ cửa xe và ngồi vào trong.
“Em muốn đi đâu ăn?”, Lâm Chính đạp chân ga và hỏi.
“Tìm đại nhà hàng nào cũng được”, Tô Nhu nói.
“Được!", Lâm Chính gật đầu. Anh nhớ lần trước Lạc Thiên nói có một nhà hàng mới mở bên bờ sông nên lái xe tới đó.
“Anh lấy xe này ở đâu ra vậy?”, Tô Nhu hỏi.
“Cái này…”, Lâm Chính suy nghĩ, không biết trả lời thế nào.
“Đừng lừa em”, Tô Nhu bỗng nhiên nghiêm túc nhìn anh.
Lâm Chính giật mình, sau đó điềm đạm nói: “Anh mua”.
Tô Nhu quay ngoắt qua, nhìn anh bằng vẻ không dám tin. Một lúc sau cô mới bặm môi: “Vụ kiện chưa xong,tiền bồi thường của Cư Chí Cường và Trần Bình vẫn chưa nhận được, anh lấy tiền đâu ra mua xe thế?”
Lâm Chính im lặng. Anh không biết phải giải thích thế nào.
“Có phải anh giống bác gái đi vay tiền mua xe không đấy?”, Tô Nhu lạnh lùng hỏi.
“Không hề?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Anh còn không chịu thừa nhận? Xe này mà không có tầm vài triệu tệ thì sao mua được. Lâm Chính! Em biết so với bộ trang phục kia thì số tiền này không là bao, nhưng…nếu như Cư Chí Cường mà không bồi thường cho chúng ta thì anh trả tiền xe như thế nào? Cư Chí Cường là người có quyền có thế, anh tưởng vụ kiện này dễ thắng và mình có thể lấy được nhiều tiền bồi thường lắm hả?”, Tô Nhu nói.
Lâm Chính xoay tay lái, nói giọng điềm đạm: "Tô Nhu! Trong mắt em, anh là người như thế nào?”
Tô Nhu nghe thấy vậy thì giật mình: “Anh hỏi vậy làm gì?”
“Có phải em cảm thấy anh là một kẻ vô dụng không?”, Lâm Chính lại hỏi.
Tô Nhu nhìn anh và lắc đầu: “Có thể trước đây có nhưng giờ thì không”.
“Anh biết rồi”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu: “Đi thôi, chúng ta đi ăn”.
Tô Nhu cũng không nói thêm, chỉ cùng bước xuống xe với Lâm Chính.
Nhưng họ còn chưa bước vào trong thì Tô Nhu đột nhiên lên tiếng: “Gần đây anh thay đổi nhiều lắm anh biết không? Có lẽ em không nên dùng thái độ trước đây để nhìn nhận anh nữa rồi”.
“Vậy à? Vậy thì dùng thái độ gì?”, Lâm chính quay lại cười.
Tô Nhu chỉ im lặng.