-
Chương 5513-5515
Chương 5513: Bóng người trong
Cô gái nghe xong lời nói của bà cụ thì trong lòng vô cùng tò mò nhưng cũng ngoan ngoãn không hỏi thêm nữa.
Nhà họ Hạ không dám chần chừ, vội vã rời khỏi Thiên Thần Đạo.
Ở lối vào Thiên Thần Đạo có mấy cao thủ Đại hội canh giữ. Thấy người nhà họ Hạ nhếch nhác chạy ra, những người đứng canh có vẻ khá ngạc nhiên.
"Các vị, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Một cao thủ Đại hội tiến tới hỏi.
"Anh còn dám hỏi chúng tôi câu này sao. Tại sao trong Thiên Thần Đạo lại có quái vật?"
Cô cháu gái tức giận nói.
"Nha đầu, im miệng!"
Bà cụ lập tức quát.
"Bà nội……"
"Không được lên tiếng”.
Bà cụ hít một hơi thật sâu, bước tới, chắp tay nói: "Các vị, chúng tôi và những người khác xảy ra xô xát bên trong đó nên mới bị thương”.
"Tôi biết ngay mà, trong Thiên Thần Đạo làm sao có thể có quái vật được cơ chứ? Nha đầu kia, cấm nói năng xằng bậy, đây là Đại hội đấy”.
Gã đàn ông cười khẩy.
cô gái tức giận nghiến chặt hàm răng nhưng cũng không thể làm gì được.
"Các vị, nhà họ Hạ chúng tôi lần này tổn thất nặng nề, mọi người đều bị thương. Chỉ sợ không thể tiếp tục tham gia Đại hội, chúng tôi xin phép cáo từ”.
Bà cụ hành lễ chào và kính cẩn nói.
"Bà Hạ, mọi người bị thương nặng như vậy, làm sao có thể xuống núi được? Yên tâm, trên núi chúng tôi có hệ thống y tế hoàn thiện, lại có các thần y đẳng cấp thế giới có thể giúp mọi người trị thương. Đợi vết thương khỏi rồi xuống núi cũng chưa muộn”.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng màu nâu mỉm cười bước tới.
Bà cụ Hạ giật mình, sắc mặt có chút khó coi.
"Người đâu, sắp xếp chỗ nghỉ cho các vị khách nhà họ Hạ, không được phép chậm trễ biết chưa?"
Không đợi bà cụ Hạ đồng ý, người đàn ông trung niên đã trực tiếp hét lên.
"Vâng".
Đám người kia chắp tay nhận lệnh.
"Bà Hạ, mời đi bên này”.
"Phiền các vị rồi..."
Bà cụ Hạ vẻ mặt u ám dẫn người trong tộc rời đi theo người của Đại hội.
Lúc này, trong vết nứt sâu, người mặc áo choàng chăm chú nhìn con vượn dẫn đường trước mặt. Xung quanh nơi này là một bầu không khí u ám, những giọt nước trên tường nhỏ xuống đất, phát ra âm thanh lạnh lẽo quỷ dị trong không gian yên ắng rợn người.
Khi vào sâu hơn, những vệt ánh sáng xanh xuất hiện trước mặt, nhấp nháy liên tục giống như những ngọn quỷ hỏa ma quái trong địa ngục. Bước chân của người mặc áo choàng hơi khựng lại, trong lòng dâng lên một sự cảnh giác.
"Không khí tràn ngập mùi máu. Trước mặt rốt cuộc là cái gì?"
Người mặc áo choàng lạnh lùng hỏi.
Nhưng con vượn lúc này không trả lời mà đột nhiên tăng tốc độ.
"Súc vật, dám giở trò sao?"
Nhận thấy có điều gì đó không ổn, người mặc áo choàng lập tức nổi giận và lao về phía con vượn, định bắt lấy nó.
Nhưng vào lúc này, con vượn đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai.
Nó hét rất to, hướng về phía sâu trong vết nứt mà hét.
Người mặc áo choàng vẻ mặt căng thẳng, đột nhiên đưa tay ấn xuống.
Con vượn vùng vẫy dữ dội.
Người mặc áo choàng không còn do dự nữa, tập trung sức mạnh chuẩn bị ra đòn.
Nhưng vào lúc này, một tiếng cười lạnh lùng từ sâu trong vết nứt truyền đến.
"Các hạ đang làm gì vậy? Tại sao lại đôi co với một con súc sinh như vậy?"
Người mặc áo choàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào khe nứt sâu: "Ngươi là ai?"
“Không phải cậu đã biết ta là ai rồi sao?”
Đối phương cười nói: "Các hạ có thể tìm được con đường dẫn vào khe nứt này ở trong Thiên Thần Đạo, chứng tỏ cậu có duyên với ta. Mời cậu tới đây, ta sẽ mời cậu tách trà".
Trong tiếng cười có chút đùa giỡn.
Người mặc áo choàng hừ lạnh một tiếng: “Trong không khí mùi máu tanh nồng nặc, lại là máu người còn mới. Vậy mà ngươi cho rằng ta sẽ dễ dàng bị ngươi lừa sao?”
"Các hạ không muốn đi vào? Không sao cả, dù sao cậu cũng không thể rời đi”.
Giọng nói bên trong chợt phá lên cười.
Ngay sau đó.
Rầm rầm rầm…
Vết nứt phía sau người đàn ông mặc áo choàng thực sự đã tự đóng lại...
Chương 5514: Tế thân của Huyết Ma
Sắc mặt người đàn ông mặc áo choàng tối sầm lại, nhưng rất nhanh sau đó anh đã lấy lại bình tĩnh.
"Thuật Dịch Sơn? Không, hình như chỉ là một loại cơ quan đơn giản”.
Người mặc áo choàng quay người lại, nhìn về phía cuối khe nứt, bình thản nói: “Xem ra ngươi rất giỏi giả thần giả quỷ?”
"Ta vốn là quỷ thần, tại sao phải giả vờ?"
Giọng nói ở cuối khe nứt đầy vẻ giễu cợt và hung dữ.
Người mặc áo choàng lại lắc đầu: "Trên đời này không có quỷ thần, cho dù có cái gọi là tiên, ma, quỷ, thần thì bản chất cũng chỉ là những con người có chút đặc biệt”.
“Tâm thái rất tốt, nhưng lời nói của cậu không thể giải thích được gì ngoài việc thể hiện cậu là kẻ ngu ngốc như thế nào”, giọng nói giễu cợt tiếp tục: “Không phải cậu nói mình không tin trên thế gian này có quỷ thần sao? Hãy đến đây, đến chỗ ta là cậu có thể tận mắt nhìn thấy quỷ thần thực sự".
"Kế khích tướng này vụng về quá”.
"Sao vậy? Không dám à?"
"Đó không phải là vấn đề dám hay không dám".
Người mặc áo choàng quay người nhìn về phía ngọn núi bị phong ấn sau lưng, bình tĩnh nói: “Nếu ta không mở cơ quan này ra từ chỗ ngươi, ta muốn xuyên qua ngọn núi này cũng không phải chuyện dễ. Mặc dù ta có thể phá núi, nhưng chỉ e sẽ hao tổn quá nhiều sức lực. Sức lực của ta còn phải dành để đối phó với Đại hội”.
"Cậu nói cái gì vậy? Cậu muốn đối phó với Đại hội à? Ha ha ha ha ha..."
Giọng nói trong khe nứt đột nhiên bật lên tiếng cười, giọng cười đầy sự chế giễu.
"Dựa vào mình cậu cũng muốn đối phó với Đại hội? Đúng là một việc ngu ngốc! Cậu có biết gì về Đại hội không?"
Người mặc áo choàng lắc đầu: “Không biết nhiều lắm”.
"Vậy mà còn dám nói nhảm như vậy?"
"Vậy ngươi nghĩ Đại hội...có biết gì về ta không?"
Người đàn ông mặc áo choàng hỏi vặn lại.
Giọng nói đột nhiên im bặt.
"Thôi bỏ đi, cũng không nên dùng dằng ở đây quá lâu, nên ra ngoài càng sớm càng tốt”.
Người đàn ông mặc áo choàng dường như không còn hứng thú nói chuyện với kẻ ở sâu trong khe nứt, anh đột nhiên sải bước nhanh về phía sâu trong khe nứt.
Khi người đàn ông mặc áo choàng ngày càng đến gần, mùi máu trong không khí càng lúc càng nồng.
Không chỉ vậy, vết máu dần dần xuất hiện trên mặt đất.
Chúng như những dòng suối nhỏ, chảy tràn theo mặt núi gồ ghề.
Người đàn ông mặc áo choàng lặng lẽ bước đi, dáng vẻ vẫn rất thong thả.
Chẳng bao lâu sau, anh dừng lại.
Ánh sáng xuất hiện trong bóng tối trước mặt anh.
Con vượn phủ phục trên mặt đất, quỳ về phía trước.
Phía trước là một khoảng đất rộng.
Nó giống như một khoảng trống bên trong núi Thánh Huyền.
Và trên khoảng đất này, một cảnh tượng rợn người xuất hiện.
Toàn bộ khu vực đó được bao phủ bởi những bộ xương trắng.
Hằng hà sa số những bộ xương trắng khiến người ta rợn tóc gáy.
Xương người được xếp thành mặt đường, bậc thang, thậm chí cả bàn ghế, cột kèo...
Mọi thứ trong toàn bộ khu vực này đều được làm bằng xương.
Nhưng khi bước vào bên trong, thứ xuất hiện không còn là xương người mà là những xác chết đã bị gió làm khô da thịt.
Vào sâu hơn nữa, thứ anh nhìn thấy lại là những xác chết vừa mới chết.
Người đàn ông mặc áo choàng không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả những gì mình nhìn thấy trước mặt.
Nếu trên đời có địa ngục, e rằng nó chẳng khác gì nơi này.
Anh đi tiếp một lát rồi dừng lại.
Ánh mắt của người đàn ông mặc áo choàng dừng lại ở chiếc ghế xương phía trên.
Ở đó có một kẻ toàn thân đầy máu đang ngồi.
Hắn ta tóc dài phủ lên vai, để râu dài, dáng ngồi thẳng tắp. Trên người hắn không mảnh vải che thân, cơ thể hoàn toàn là màu đỏ như máu trông thật quỷ dị.
Người đàn ông mặc áo choàng cảm thấy kỳ quái, anh nhìn chằm chằm vào tư thế ngồi của gã đàn ông, như thể cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Một lúc sau, người mặc áo choàng như nhận ra điều gì đó, vẻ mặt tối sầm lại.
"Ngươi... là tế thân của Huyết Ma sao?"
Chương 5515: Ta chính là trời
Kẻ toàn thân đầy máu kia từ từ ngẩng đầu lên, để lộ ra một đôi mắt đỏ như máu, khóe miệng nở nụ cười tà ác: "Không ngờ cậu lại nhận ra ta là tế thân của Huyết Ma".
người đàn ông mặc áo choàng bình tĩnh đáp: "Lấy thân tế Huyết Ma vốn là tà thuật. Tà thuật này sử dụng máu và linh hồn của vô số sinh linh làm vật hiến tế nhằm đạt được sức mạnh vô song. Ngươi làm việc điên rồ như vậy, không sợ bị trời phạt sao?"
"Trời phạt?", huyết nhân điên cuồng cười đáp: “Khi ta thành công, ta chính là trời!"
Người mặc áo choàng lắc đầu nói: "Đúng là kẻ điên nói bậy! Chưa nói đến việc lấy thân tế Huyết Ma của ngươi là sai trái, đến phương pháp của ngươi cũng vụng về như vậy, vậy mà muốn thành trời sao? Ta nghĩ ngươi đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"
Gã huyết nhân nghe nói liền sững lại: "Cậu nói cái gì? Phương pháp của ta sai? Không thể nào, sao có thể sai được? Đừng có ở đây nói nhảm nữa!"
"Các bước sai".
người đàn ông mặc áo choàng trả lời.
Chỉ một câu nói của người mặc áo choàng đã khiến nét mặt gã huyết nhân biến đổi.
"Không thể nào! Không thể nào! Ta sao có thể sai được? Ở đây nhất định có vấn đề gì đó. Chắc chắn là ngươi đang quấy rối Đạo tâm của ta. Ta đã tốn nhiều năm khổ tu như vậy, sao có thể sai được?"
Đôi mắt của huyết nhân càng lúc càng đỏ thẫm lại như máu, hắn ta dường như sắp phát điên.
"Ta chỉ còn một bước nữa là hoàn toàn trở thành tế thân Huyết Ma. Nếu ngươi đã dám làm loạn Đạo tâm của ta, ta sẽ dùng ngươi làm vật tế!"
Gã huyết nhân gầm lên giận dữ.
"Vậy chúng ta thử xem!", người mặc áo choàng ngừng nói, né sang một bên rồi trực tiếp tấn công về phía huyết nhân.
huyết nhân cũng đột ngột giơ tay lên, một luồng sức mạnh mạnh mẽ trào ra.
Bịch!
Hai luồng sức mạnh va chạm giữa không trung.
Người mặc áo choàng đột ngột lùi lại, cau mày.
"Sức con kiến thì sao có thể làm rung chuyển bầu trời?”
huyết nhân bật cười lớn.
"Đây hoàn toàn không phải sức mạnh của ngươi, mà là sức mạnh của những người mà ngươi đã tàn sát. Ngươi chỉ chuyển sức mạnh của họ vào cơ thể mình, sau đó dần dần tiêu hóa nó bằng tà thuật để tăng sức mạnh. Đây chính là điểm đáng sợ của tế thân Huyết Ma, nhưng ngươi đã đánh giá quá cao cơ thể của mình. Cơ thể ngươi căn bản hoàn toàn không chịu được sức mạnh này nên giờ ngươi thậm chí còn không thể đứng dậy mà chỉ có thể ngồi trên chiếc ghế đó như một con rối. Đúng không?"
Người mặc áo choàng bình tĩnh nói.
Những lời này đã vạch trần điểm yếu của huyết nhân.
huyết nhân càng giận dữ gầm lên: "Ta muốn ngươi chết!"
Khi huyết nhân gầm lên, huyết khí trong cơ thể hắn ta trở nên đặc hơn và một luồng áp lực mạnh mẽ tràn ngập không khí.
người đàn ông mặc áo choàng hít một hơi thật sâu, ánh mắt vô cùng kiên định.
Anh lại huy động sức mạnh của mình, hai tay kết ấn, miệng niệm chú. Từ cơ thể anh tỏa ra một ánh sáng kỳ lạ, và trong luồng sáng dường như ẩn hiện những đường phù văn bí ẩn.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của huyết nhân càng trở nên hung tợn hơn: “Mấy thủ đoạn rẻ tiền này cũng dám giở ra trước mặt ta!"
Hắn ta múa tay, huyết khí mạnh mẽ quét về phía người đàn ông mặc áo choàng như một làn sóng.
Tuy nhiên, khi huyết khí chạm tới ánh sáng trên người người mặc áo choàng thì nó dần dần biến mất.
Người mặc áo choàng nhân cơ hội lao vào, như một bóng ma tiếp cận huyết nhân.
huyết nhân vội vàng huy động thêm sức mạnh để chống cự, nhưng động tác của hắn ta rõ ràng đã trở nên chậm chạp. Đúng như lời người đàn ông mặc áo choàng nói, cơ thể hắn ta sắp không chịu nổi sức mạnh lớn như vậy nữa.
Tuy nhiên, ngay khi người đàn ông mặc áo choàng chuẩn bị đánh trúng gã huyết ma thì một luồng bạo huyết phát nổ.
Bùm!
Người mặc áo choàng bị đánh bay ra sau.
huyết nhân cười lớn: “Ngu ngốc, đã biết trong cơ thể ta ẩn chứa sức mạnh vô hạn, ngươi còn dám đến gần ta tìm cái chết sao?”
Nhưng khi hắn vừa nói xong liền bắt đầu nôn ra máu...
Cô gái nghe xong lời nói của bà cụ thì trong lòng vô cùng tò mò nhưng cũng ngoan ngoãn không hỏi thêm nữa.
Nhà họ Hạ không dám chần chừ, vội vã rời khỏi Thiên Thần Đạo.
Ở lối vào Thiên Thần Đạo có mấy cao thủ Đại hội canh giữ. Thấy người nhà họ Hạ nhếch nhác chạy ra, những người đứng canh có vẻ khá ngạc nhiên.
"Các vị, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Một cao thủ Đại hội tiến tới hỏi.
"Anh còn dám hỏi chúng tôi câu này sao. Tại sao trong Thiên Thần Đạo lại có quái vật?"
Cô cháu gái tức giận nói.
"Nha đầu, im miệng!"
Bà cụ lập tức quát.
"Bà nội……"
"Không được lên tiếng”.
Bà cụ hít một hơi thật sâu, bước tới, chắp tay nói: "Các vị, chúng tôi và những người khác xảy ra xô xát bên trong đó nên mới bị thương”.
"Tôi biết ngay mà, trong Thiên Thần Đạo làm sao có thể có quái vật được cơ chứ? Nha đầu kia, cấm nói năng xằng bậy, đây là Đại hội đấy”.
Gã đàn ông cười khẩy.
cô gái tức giận nghiến chặt hàm răng nhưng cũng không thể làm gì được.
"Các vị, nhà họ Hạ chúng tôi lần này tổn thất nặng nề, mọi người đều bị thương. Chỉ sợ không thể tiếp tục tham gia Đại hội, chúng tôi xin phép cáo từ”.
Bà cụ hành lễ chào và kính cẩn nói.
"Bà Hạ, mọi người bị thương nặng như vậy, làm sao có thể xuống núi được? Yên tâm, trên núi chúng tôi có hệ thống y tế hoàn thiện, lại có các thần y đẳng cấp thế giới có thể giúp mọi người trị thương. Đợi vết thương khỏi rồi xuống núi cũng chưa muộn”.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng màu nâu mỉm cười bước tới.
Bà cụ Hạ giật mình, sắc mặt có chút khó coi.
"Người đâu, sắp xếp chỗ nghỉ cho các vị khách nhà họ Hạ, không được phép chậm trễ biết chưa?"
Không đợi bà cụ Hạ đồng ý, người đàn ông trung niên đã trực tiếp hét lên.
"Vâng".
Đám người kia chắp tay nhận lệnh.
"Bà Hạ, mời đi bên này”.
"Phiền các vị rồi..."
Bà cụ Hạ vẻ mặt u ám dẫn người trong tộc rời đi theo người của Đại hội.
Lúc này, trong vết nứt sâu, người mặc áo choàng chăm chú nhìn con vượn dẫn đường trước mặt. Xung quanh nơi này là một bầu không khí u ám, những giọt nước trên tường nhỏ xuống đất, phát ra âm thanh lạnh lẽo quỷ dị trong không gian yên ắng rợn người.
Khi vào sâu hơn, những vệt ánh sáng xanh xuất hiện trước mặt, nhấp nháy liên tục giống như những ngọn quỷ hỏa ma quái trong địa ngục. Bước chân của người mặc áo choàng hơi khựng lại, trong lòng dâng lên một sự cảnh giác.
"Không khí tràn ngập mùi máu. Trước mặt rốt cuộc là cái gì?"
Người mặc áo choàng lạnh lùng hỏi.
Nhưng con vượn lúc này không trả lời mà đột nhiên tăng tốc độ.
"Súc vật, dám giở trò sao?"
Nhận thấy có điều gì đó không ổn, người mặc áo choàng lập tức nổi giận và lao về phía con vượn, định bắt lấy nó.
Nhưng vào lúc này, con vượn đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai.
Nó hét rất to, hướng về phía sâu trong vết nứt mà hét.
Người mặc áo choàng vẻ mặt căng thẳng, đột nhiên đưa tay ấn xuống.
Con vượn vùng vẫy dữ dội.
Người mặc áo choàng không còn do dự nữa, tập trung sức mạnh chuẩn bị ra đòn.
Nhưng vào lúc này, một tiếng cười lạnh lùng từ sâu trong vết nứt truyền đến.
"Các hạ đang làm gì vậy? Tại sao lại đôi co với một con súc sinh như vậy?"
Người mặc áo choàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào khe nứt sâu: "Ngươi là ai?"
“Không phải cậu đã biết ta là ai rồi sao?”
Đối phương cười nói: "Các hạ có thể tìm được con đường dẫn vào khe nứt này ở trong Thiên Thần Đạo, chứng tỏ cậu có duyên với ta. Mời cậu tới đây, ta sẽ mời cậu tách trà".
Trong tiếng cười có chút đùa giỡn.
Người mặc áo choàng hừ lạnh một tiếng: “Trong không khí mùi máu tanh nồng nặc, lại là máu người còn mới. Vậy mà ngươi cho rằng ta sẽ dễ dàng bị ngươi lừa sao?”
"Các hạ không muốn đi vào? Không sao cả, dù sao cậu cũng không thể rời đi”.
Giọng nói bên trong chợt phá lên cười.
Ngay sau đó.
Rầm rầm rầm…
Vết nứt phía sau người đàn ông mặc áo choàng thực sự đã tự đóng lại...
Chương 5514: Tế thân của Huyết Ma
Sắc mặt người đàn ông mặc áo choàng tối sầm lại, nhưng rất nhanh sau đó anh đã lấy lại bình tĩnh.
"Thuật Dịch Sơn? Không, hình như chỉ là một loại cơ quan đơn giản”.
Người mặc áo choàng quay người lại, nhìn về phía cuối khe nứt, bình thản nói: “Xem ra ngươi rất giỏi giả thần giả quỷ?”
"Ta vốn là quỷ thần, tại sao phải giả vờ?"
Giọng nói ở cuối khe nứt đầy vẻ giễu cợt và hung dữ.
Người mặc áo choàng lại lắc đầu: "Trên đời này không có quỷ thần, cho dù có cái gọi là tiên, ma, quỷ, thần thì bản chất cũng chỉ là những con người có chút đặc biệt”.
“Tâm thái rất tốt, nhưng lời nói của cậu không thể giải thích được gì ngoài việc thể hiện cậu là kẻ ngu ngốc như thế nào”, giọng nói giễu cợt tiếp tục: “Không phải cậu nói mình không tin trên thế gian này có quỷ thần sao? Hãy đến đây, đến chỗ ta là cậu có thể tận mắt nhìn thấy quỷ thần thực sự".
"Kế khích tướng này vụng về quá”.
"Sao vậy? Không dám à?"
"Đó không phải là vấn đề dám hay không dám".
Người mặc áo choàng quay người nhìn về phía ngọn núi bị phong ấn sau lưng, bình tĩnh nói: “Nếu ta không mở cơ quan này ra từ chỗ ngươi, ta muốn xuyên qua ngọn núi này cũng không phải chuyện dễ. Mặc dù ta có thể phá núi, nhưng chỉ e sẽ hao tổn quá nhiều sức lực. Sức lực của ta còn phải dành để đối phó với Đại hội”.
"Cậu nói cái gì vậy? Cậu muốn đối phó với Đại hội à? Ha ha ha ha ha..."
Giọng nói trong khe nứt đột nhiên bật lên tiếng cười, giọng cười đầy sự chế giễu.
"Dựa vào mình cậu cũng muốn đối phó với Đại hội? Đúng là một việc ngu ngốc! Cậu có biết gì về Đại hội không?"
Người mặc áo choàng lắc đầu: “Không biết nhiều lắm”.
"Vậy mà còn dám nói nhảm như vậy?"
"Vậy ngươi nghĩ Đại hội...có biết gì về ta không?"
Người đàn ông mặc áo choàng hỏi vặn lại.
Giọng nói đột nhiên im bặt.
"Thôi bỏ đi, cũng không nên dùng dằng ở đây quá lâu, nên ra ngoài càng sớm càng tốt”.
Người đàn ông mặc áo choàng dường như không còn hứng thú nói chuyện với kẻ ở sâu trong khe nứt, anh đột nhiên sải bước nhanh về phía sâu trong khe nứt.
Khi người đàn ông mặc áo choàng ngày càng đến gần, mùi máu trong không khí càng lúc càng nồng.
Không chỉ vậy, vết máu dần dần xuất hiện trên mặt đất.
Chúng như những dòng suối nhỏ, chảy tràn theo mặt núi gồ ghề.
Người đàn ông mặc áo choàng lặng lẽ bước đi, dáng vẻ vẫn rất thong thả.
Chẳng bao lâu sau, anh dừng lại.
Ánh sáng xuất hiện trong bóng tối trước mặt anh.
Con vượn phủ phục trên mặt đất, quỳ về phía trước.
Phía trước là một khoảng đất rộng.
Nó giống như một khoảng trống bên trong núi Thánh Huyền.
Và trên khoảng đất này, một cảnh tượng rợn người xuất hiện.
Toàn bộ khu vực đó được bao phủ bởi những bộ xương trắng.
Hằng hà sa số những bộ xương trắng khiến người ta rợn tóc gáy.
Xương người được xếp thành mặt đường, bậc thang, thậm chí cả bàn ghế, cột kèo...
Mọi thứ trong toàn bộ khu vực này đều được làm bằng xương.
Nhưng khi bước vào bên trong, thứ xuất hiện không còn là xương người mà là những xác chết đã bị gió làm khô da thịt.
Vào sâu hơn nữa, thứ anh nhìn thấy lại là những xác chết vừa mới chết.
Người đàn ông mặc áo choàng không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả những gì mình nhìn thấy trước mặt.
Nếu trên đời có địa ngục, e rằng nó chẳng khác gì nơi này.
Anh đi tiếp một lát rồi dừng lại.
Ánh mắt của người đàn ông mặc áo choàng dừng lại ở chiếc ghế xương phía trên.
Ở đó có một kẻ toàn thân đầy máu đang ngồi.
Hắn ta tóc dài phủ lên vai, để râu dài, dáng ngồi thẳng tắp. Trên người hắn không mảnh vải che thân, cơ thể hoàn toàn là màu đỏ như máu trông thật quỷ dị.
Người đàn ông mặc áo choàng cảm thấy kỳ quái, anh nhìn chằm chằm vào tư thế ngồi của gã đàn ông, như thể cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Một lúc sau, người mặc áo choàng như nhận ra điều gì đó, vẻ mặt tối sầm lại.
"Ngươi... là tế thân của Huyết Ma sao?"
Chương 5515: Ta chính là trời
Kẻ toàn thân đầy máu kia từ từ ngẩng đầu lên, để lộ ra một đôi mắt đỏ như máu, khóe miệng nở nụ cười tà ác: "Không ngờ cậu lại nhận ra ta là tế thân của Huyết Ma".
người đàn ông mặc áo choàng bình tĩnh đáp: "Lấy thân tế Huyết Ma vốn là tà thuật. Tà thuật này sử dụng máu và linh hồn của vô số sinh linh làm vật hiến tế nhằm đạt được sức mạnh vô song. Ngươi làm việc điên rồ như vậy, không sợ bị trời phạt sao?"
"Trời phạt?", huyết nhân điên cuồng cười đáp: “Khi ta thành công, ta chính là trời!"
Người mặc áo choàng lắc đầu nói: "Đúng là kẻ điên nói bậy! Chưa nói đến việc lấy thân tế Huyết Ma của ngươi là sai trái, đến phương pháp của ngươi cũng vụng về như vậy, vậy mà muốn thành trời sao? Ta nghĩ ngươi đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"
Gã huyết nhân nghe nói liền sững lại: "Cậu nói cái gì? Phương pháp của ta sai? Không thể nào, sao có thể sai được? Đừng có ở đây nói nhảm nữa!"
"Các bước sai".
người đàn ông mặc áo choàng trả lời.
Chỉ một câu nói của người mặc áo choàng đã khiến nét mặt gã huyết nhân biến đổi.
"Không thể nào! Không thể nào! Ta sao có thể sai được? Ở đây nhất định có vấn đề gì đó. Chắc chắn là ngươi đang quấy rối Đạo tâm của ta. Ta đã tốn nhiều năm khổ tu như vậy, sao có thể sai được?"
Đôi mắt của huyết nhân càng lúc càng đỏ thẫm lại như máu, hắn ta dường như sắp phát điên.
"Ta chỉ còn một bước nữa là hoàn toàn trở thành tế thân Huyết Ma. Nếu ngươi đã dám làm loạn Đạo tâm của ta, ta sẽ dùng ngươi làm vật tế!"
Gã huyết nhân gầm lên giận dữ.
"Vậy chúng ta thử xem!", người mặc áo choàng ngừng nói, né sang một bên rồi trực tiếp tấn công về phía huyết nhân.
huyết nhân cũng đột ngột giơ tay lên, một luồng sức mạnh mạnh mẽ trào ra.
Bịch!
Hai luồng sức mạnh va chạm giữa không trung.
Người mặc áo choàng đột ngột lùi lại, cau mày.
"Sức con kiến thì sao có thể làm rung chuyển bầu trời?”
huyết nhân bật cười lớn.
"Đây hoàn toàn không phải sức mạnh của ngươi, mà là sức mạnh của những người mà ngươi đã tàn sát. Ngươi chỉ chuyển sức mạnh của họ vào cơ thể mình, sau đó dần dần tiêu hóa nó bằng tà thuật để tăng sức mạnh. Đây chính là điểm đáng sợ của tế thân Huyết Ma, nhưng ngươi đã đánh giá quá cao cơ thể của mình. Cơ thể ngươi căn bản hoàn toàn không chịu được sức mạnh này nên giờ ngươi thậm chí còn không thể đứng dậy mà chỉ có thể ngồi trên chiếc ghế đó như một con rối. Đúng không?"
Người mặc áo choàng bình tĩnh nói.
Những lời này đã vạch trần điểm yếu của huyết nhân.
huyết nhân càng giận dữ gầm lên: "Ta muốn ngươi chết!"
Khi huyết nhân gầm lên, huyết khí trong cơ thể hắn ta trở nên đặc hơn và một luồng áp lực mạnh mẽ tràn ngập không khí.
người đàn ông mặc áo choàng hít một hơi thật sâu, ánh mắt vô cùng kiên định.
Anh lại huy động sức mạnh của mình, hai tay kết ấn, miệng niệm chú. Từ cơ thể anh tỏa ra một ánh sáng kỳ lạ, và trong luồng sáng dường như ẩn hiện những đường phù văn bí ẩn.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của huyết nhân càng trở nên hung tợn hơn: “Mấy thủ đoạn rẻ tiền này cũng dám giở ra trước mặt ta!"
Hắn ta múa tay, huyết khí mạnh mẽ quét về phía người đàn ông mặc áo choàng như một làn sóng.
Tuy nhiên, khi huyết khí chạm tới ánh sáng trên người người mặc áo choàng thì nó dần dần biến mất.
Người mặc áo choàng nhân cơ hội lao vào, như một bóng ma tiếp cận huyết nhân.
huyết nhân vội vàng huy động thêm sức mạnh để chống cự, nhưng động tác của hắn ta rõ ràng đã trở nên chậm chạp. Đúng như lời người đàn ông mặc áo choàng nói, cơ thể hắn ta sắp không chịu nổi sức mạnh lớn như vậy nữa.
Tuy nhiên, ngay khi người đàn ông mặc áo choàng chuẩn bị đánh trúng gã huyết ma thì một luồng bạo huyết phát nổ.
Bùm!
Người mặc áo choàng bị đánh bay ra sau.
huyết nhân cười lớn: “Ngu ngốc, đã biết trong cơ thể ta ẩn chứa sức mạnh vô hạn, ngươi còn dám đến gần ta tìm cái chết sao?”
Nhưng khi hắn vừa nói xong liền bắt đầu nôn ra máu...