-
Chương 546-550
Chương 546: Liễu Như Thi xảy ra chuyện
Có lẽ Hạ An không ngờ là thần y Lâm lại muốn chơi lớn đến vậy.
Nhưng cũng phải. Vì dù sao đây cũng là Hà Linh Hoa mà. Hà Linh Hoa quá quý giá. Dù là Kỳ Dược Phòng thì cũng mong có thể dùng Hà Linh Hoa để bồi dưỡng cho những phòng chủ thế hệ sau.
Nhưng lấy vị trí của phòng chủ ra để cá cược thì…
Nói đùa gì chứ? Đây khác gì lấy cả tương lai của Kỳ Dược Phòng ra để đánh cược! Hạ An bỗng dấy lên sự sợ hãi.
Ông ta nhìn bức thư chiến cùng với khuôn mặt ung dung của Lâm Chính thì bèn nuốt nước bọt và nói khẽ: “Thần y Lâm, chuyện này…có thể để tôi gọi điện cho phòng chủ không?”
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
Hạ An lập tức chạy qua một bên gọi điện cho phòng chủ Kỳ Dược Phòng.
Ông ta nói rất nhỏ. Vẻ mặt thì đanh lại. Khoảng một phút sau, ông ta trở lại, nhìn chăm chăm thư chiến, hít một hơi thật sâu và lại đẩy bức thư tới trước mặt Lâm Chính.
“Đồng ý rồi à?”, Lâm Chính khẽ ngẩng đầu.
“Bảy ngày sau, tại Kỳ Dược Phòng, phòng chủ của chúng tôi hân hạnh được đón tiếp thần y Lâm”, Hạ An nghiêm túc nói.
“Tôi muốn các người mời người của giới Đông y Hoa Quốc làm chứng. Và thông báo cho cả nước biết về trận quyết đấu này, đồng thời để họ biết cả màn cá cược nữa”, Lâm Chính nói thêm.
Hạ An tái mặt, tiếp tục nói: “Thần y Lâm lo là Kỳ Dược Phòng chúng tôi tới khi đó sẽ lật mặt sao? Cậu yên tâm, phòng chủ của chúng tôi sẽ mời những vị tiền bối đức cao vọng trọng tới làm chứng. Nếu như cậu còn dè chừng thì chúng ta tới khi đó có thể viết cả thư máu”.
“Được, bảy ngày sao, tôi sẽ tới tận nơi”, Lâm Chính gật đầu. Hạ An khẽ cúi người, lập tức rời đi.
Một lúc sau, Tần Bách Tùng bước vào với vẻ mặt lo lắng. Ông ta định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy bức thư chiến trên bàn thì lập tức tái mét mặt. Ông ta vội vàng cầm lên xem.
“Thưa thầy, đây là…”, ông ta nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.
“Bách Tùng, ông nói xem nếu Huyền Y Phái mà có được Kỳ Dược Phòng thì có phải là cân bằng được với Cổ Phái và Ẩn Phái rồi không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Tần Bách Tùng nghe thấy vậy thì há hốc miệng. Cân bằng với Cổ Phái và Ẩn Phái sao?
Điên mất thôi. Đó là hai thế lực siêu cấp của giới Đông y Hoa Quốc đấy.
So với Nam Phái, Bắc Phái đã là quá lắm rồi. Huống hồ Huyền Y Phái còn vừa mới phát triển được vài bữa.
“Thưa thầy, tôi cảm thấy thận trọng vẫn hơn. Mặc dù hiện tại Huyền Y Phái đang rất phát triển, các phương diện đều được đánh giá rất cao nhưng chúng ta vẫn còn mới. Gốc rễ của Cổ Phái và Ẩn Phải đã được tích lũy qua hàng chục, thậm chí hàng trăm năm. Dù có được Kỳ Dược Phòng thì cũng chưa đủ để chúng ta làm gì”, Tần Bách Tùng cẩn thận nói.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn trầm ngâm suy nghĩ rồi gật đầu: “Ông nói đúng. Dục tốc thì bất đạt. Giờ đi tiếp cận với những thế lực lâu năm đó thì có phần hơi nóng vội”.
“Thưa thầy, trước mắt chúng ta vẫn chưa tiếp xúc với Cổ Phái và Ẩn Phái. Nước sông không phạm nước giếng. Tại sao thầy lại muốn đối kháng với họ”, Tần Bách Tùng lại hỏi.
“Bách Tùng, ông suy nghĩ vẫn chưa được toàn diện cho lắm”, Lâm Chính lắc đầu: “Bắn súng phải phát ra tiếng kêu. Sau này chắc chắn thực lực của Huyền Y Phái sẽ tăng vọt. Theo như những gì tôi biết về Nam Phái thì Nam Phái có thể cùng Bắc Phải, Cổ Phái, Ẩn Phái liệt vào bốn hệ thống lớn chẳng qua là do quá trình lịch sử hình thành. Còn về thực lực thì họ kém hơn những hệ phái kia nhiều. Điều này không có nghĩa là vì Nam Phái muốn thế mà là có những kè chèn ép Nam Phái. Tôi nghĩ đó chính là người của hai phái kia gây ra. Sau này chúng ta mà lớn mạnh thì họ cũng sẽ ra tay hành động như vậy thôi. Thế nên tôi muốn chuẩn bị trước”.
Tần Bách Tùng bừng tỉnh. Rõ ràng là ông ta chưa cân nhắc tới điều này.
“Chuẩn bị trước đi”, Lâm Chính lắc đầu.
Tần Bách Tùng chưa bao giờ nghi ngờ về Lâm Chính. Thầy của mình đã nói vậy thì chắc chắn ông ta sẽ làm theo. Thế là ông ta lập tức đanh mặt, nghiêm túc gật đầu và rời khỏi phòng làm việc.
Đúng lúc này, lại có tiếng bước chân đi vào. Đó là Hùng Trưởng Bạch.
“Thưa thầy, xảy ra chuyện rồi”, Hùng Trưởng Bạch lên tiếng.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Lâm Chính ngẩng đầu hỏi.
Hùng Trưởng Bạch lấy điện thoại ra đưa cho Lâm Chính. Điện thoại vẫn đang kết nối. Lâm Chính lập tức nhận lấy và hỏi: “Ai vậy?”
“Thần y Lâm phải không?”, giọng nói bên kia rõ ràng là đang rất sốt ruột.
“Ông là…”
“Thần y Lâm, cậu còn nhớ tôi không? Tôi là đại sư Phong Liệt”.
“Đại sư Phong Liệt sao?”
Lâm Chính giật mình, trong đầu lập tức nảy số và vội vàng gật đầu: “Ồ, tôi nhớ ra rồi, ông chính là đại sư Phong Liệt gây sự với võ quán Hoắc Thị ở Sùng Tông Giáo phải không?
“Thần y Lâm nhớ ra tôi rồi đấy”, đại sư Phong Liệt khóc dở mếu dở. Dù sao ông ta cũng là một nhân vật không có tên tuổi, vậy mà thần y Lâm vẫn nhớ được thì thật là diễm phúc cho ông ta.
“Ông có việc gì không?”, Lâm Chính hỏi.
Đại sư Phong Liệt do dự, sau đó khẽ nói: “Thần y Lâm, cậu còn nhớ cô Liễu Như Thi đã giúp cậu ở Sùng Tông Giáo chứ?”
“Còn nhớ. Cô ấy làm sao rồi?”
Lúc này nhắc tới Liễu Như Thi khiến anh có dự cảm chẳng lành. Anh có ấn tượng quá sâu sắc với cô gái này. Không phải vì cô gái này xinh đẹp mà đôi mắt của cô ấy quá đỗi thuần khiết.
Đôi mắt đó dù là ai nhìn vào thì có lẽ cũng không thể quên. Trông cô gái không khác gì tiên tử…
Đại sư Phong Liệt nói tiếp: “Hôm qua tôi nhận được tin, cô ấy vì cậu mà định tới nhà họ Ứng đấy”.
“Nhà họ Ứng? Ứng Phá Lãng sao?”, Lâm Chính nín thở.
“Đúng vậy”.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao nói là vì tôi?”, Lâm Chính vội hỏi.
“Tôi cũng không rõ. Thông tin này tôi cũng mới vừa được biết. Nhưng tóm lại là thần y Lâm, nếu cậu có khả năng thì giúp cô ấy với. Tình hình hiện tại của cô ấy có vẻ khá tệ…Nếu như chậm trễ thì sẽ không kịp mất”, đại sư Phong Liệt nói xong bèn tắt máy.
Lâm Chính trợn tròn mắt với vẻ không dám tin.
“Thưa thầy, thầy sao thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Hùng Trưởng Bạch cẩn trọng hỏi.
“Ông có số điện thoại của dược vương tỉnh Hoài Thiên không?”, Lâm Chính quay qua hỏi Hùng Trưởng Bạch.
“Học trò….không có, học trò rất ít khi liên hệ với những người thuộc giới y đạo của các tỉnh khác”.
“Vậy ai có?”, Lâm Chính nghiêm túc hỏi.
Đôi mắt anh đanh lại. Hùng Trưởng Bạch sợ hết hồn, giọng nói có phần lắp bắp: “Có thể…Tần Bách Tùng có".
“Mau gọi ông ấy tới cho tôi”.
“Dạ!”
Chương 547: Tôi diệt cả Sùng Tông Giáo đấy!
Tần Bách Tùng vừa mới rời đi chưa được bao lâu đã lại phải tức tốc quay lại phòng làm việc. Ông ta đưa số điện thoại cho Lâm Chính. Anh ngay lập tức bấm số.
“A lô, ai vậy?”, một giọng nói già nua từ đầu dây bên kia vang lên. Bởi vì đối phương dùng điện thoại cổ xưa nên chất lượng âm thanh cũng không được tốt lắm.
“Bà có phải là dược vương của tỉnh Hoài Thiên không?”
“Người thanh niên, cậu là ai vậy?”, dược vương nghi ngờ hỏi. Bà ấy cảm thấy không được hài lòng cho lắm. Có ai gọi điện mà không tỏ ra cung kính với bà ấy đâu. Sao người này lại chẳng tỏ ra khách khí chút nào vậy?
Một giây sau, Lâm Chính nói ra ba từ: “Thần y Lâm”.
Dược vương nghe thấy vậy thì sững sờ mất ba giây, sau đó thở dài với vẻ bất lực: “Xem ra có nhiều người thích lo chuyện bao đồng quá nên đã nói cho cậu biết chuyện của Liễu Như Thi rồi chứ gì”.
Rõ ràng là bà ấy đã đoán ra được lý do Lâm Chính gọi điện tới. Đối với thần y Lâm, dược vương không dám ra oai.
“Tại sao Liễu Như Thi lại tới nhà họ Ứng? Tiền bối dược vương, bà có thể trả lời tôi được không?”, Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm. Đây là chuyện của chúng tôi. Hi vọng cậu không can thiệp vào. Phải làm thế nào, làm ra sao, chúng tôi sẽ tự xử lý. Huyền Y Phái của cậu gần đây danh tiếng nổi như cồn, gây chấn động cả giới Đông y khiến tôi cảm thấy vui cho cậu, còn về việc của Như Thi, đó là quyết định của con bé. Hi vọng cậu sẽ không hỏi nữa”, nói xong bà cụ bèn tắt máy.
Bà ấy căn bản không để cho Lâm Chính có cơ hội hỏi thêm. Lâm Chính lạnh mặt, lập tức gọi thêm mấy cuộc. Nhưng lần này dược vương sống chết cũng không nghe máy.
“Chuyện này…”, Tần Bách Tùng không biết phải làm sao.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Hùng Trưởng Bạch không nhịn được nữa bèn lên tiếng.
Lâm Chính đanh mắt, trầm ngâm một hồi lâu rồi ngẩng đầu nói: “Gọi điện cho Mã Hải, bảo ông ấy sắp xếp máy bay, lập tức tới Sùng Tông Giáo”.
“Dạ”.
Tần Bách Tùng gật đầu, lập tức chạy ra ngoài. Lâm Chính lấy điện thoại ra, gọi điện cho Lạc Thiên.
Gần đây Lâm Chính bận tới mức đầu tắt mặt tối, không có thời gian tới y quán. Có điều Lạc Thiên cũng biết Lâm Chính bận rộn. Dù sao thì cô ấy biết thân phận của Lâm Chính, cũng biết những sự việc gần đây của Huyền Y Phái và tập đoàn Dương Hoa nên cũng không dám làm phiền anh.
Lúc nhận được điện thoại của Lâm Chính, Lạc Thiên kích động lắm. Lập tức ấn nút nghe ngay và hào hứng nói: “Đại thần y, sao thế? Bữa nay lại có thời gian gọi điện cho tôi cơ à?”
“Xin lỗi Lạc Thiên, lâu rồi không gọi điện cho cô”, Lâm Chính dịu giọng đi nhiều. Anh nói với vẻ bất lực.
“Ây da, không cần xin lỗi. Tôi ngày nào chẳng lên mạng lướt tin. Mọi người đều biết cả mà. Có ai mà không biết tập đoàn Dương Hoa có một thần y Lâm vừa đẹp trai, vừa nhiều tiền lại có y thuật cao siêu đâu cơ chứ. Anh không thấy chứ fan trên mạng của anh lên tới hàng trăm nghìn người rồi đấy. Cứ với tình hình này thì anh sắp thành nhân vật của năm rồi đây. Trong nước có không biết bao nhiêu cô nàng mê anh đâu”, Lạc Thiên nói bằng giọng châm biếm.
Lâm Chính cười khổ: “Được rồi Lạc Thiên, giờ không phải là lúc nói mấy chuyện đó đâu. Cô có số điện thoại của Khải Tố không? Có thì gửi cho tôi”.
“Khải Tố sao?”, Lạc Thiên tái mặt, do dự một lúc rồi dè dặt hỏi: “Lâm Chính, anh cần số điện thoại của bà ta làm gì?”
Lạc Thiên rất không thích nhắc tới người này. Bởi vì mọi chuyện liên quan tới Sùng Tông Giáo đều do bà ta gây ra cả.
“Tôi có chuyện muốn hỏi bà ta”, Lâm Chính nói.
“Có chuyện sao?”
“Tóm lại là gửi số điện thoại cho tôi là được”.
Lâm Chính không muốn giải thích nhiều với Lạc Thiên, nếu không cô ấy lại lo lắng thì không hay. Lạc Thiên tỏ vẻ nghi ngờ nhưng vì tin tưởng Lâm Chính nên cô ấy cũng không nói gì, lập tức gửi số điện thoại qua cho anh.
“Có hứng thú tới Huyền Y Phái làm việc không?”, Lâm Chính đột nhiên hỏi.
“Sao thế? Muốn tôi tới Huyền Y Phái à?”
“Y thuật của cô cũng không tệ. Tới Huyền Y Phái có thể học thêm về y thuật, còn có thể đáp ứng được các yêu cầu mở y quán của cô. Chẳng phải là rất tốt sao?”
“Tôi ra ngoài mở y quán là vì không muốn dựa vào ông nội tôi. Vì vậy chắc là thôi. Có điều…tôi muốn tới Huyền Y Phái học tập, vì dù sao thì y thuật của anh…thật khiến người ta ngưỡng vọng đấy”, Lạc Thiên cười nói.
“Cô muốn tới Huyền Y Phái thì cứ tìm Tần Bách Tùng là được. Tôi sẽ nói với ông ấy”.
“Được”, Lạc Thiên gật đầu.
Sau khi có được số điện thoại của Khải Tố, Lâm Chính bèn bấm số.
“Ai vậy?”, Khải Tố vốn không định nghe số của người lạ nhưng trong lúc đang mải suy nghĩ bèn ấn nhầm phải nút nghe.
“Thần y Lâm”, Lâm Chính đáp lại bằng giọng vô cảm.
Khải Tố giật mình, lập tức hạ giọng: “Thần y Lâm à…có việc gì không?”
Bà ta đã biết chuyện về Sùng Tông Giáo, cũng đã hiểu về năng lực của thần y Lâm. Đương nhiên bà ta cũng không cảm thấy quá bất ngờ khi thần y Lâm gọi tới. Khi Liễu Như Thi quyết định tới nhà họ Ứng thì bà ta đã đợi cuộc gọi này rồi.
Thần y Lâm có thể vì Lạc Thiên mà phong sát Sùng Tông Giáo thì chắc chắn cũng sẽ không ngồi yên để Liễu Như Thi vì mình mà bước vào nhà họ Ứng…
“Thuật lại toàn bộ sự việc về Liễu Như Thi cho tôi”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Tôi…tôi không biết. Thần y Lâm, việc của Liễu Như Thi phải hỏi dược vương. Sùng Tông Giáo chúng tôi sao biết được chứ?”, Khải Tố đáp lại.
Lâm Chính nhắm mắt, im lặng một lúc rồi thản nhiên nói tiếp: “Bà không nói…thì tôi sẽ tiêu diệt luôn Sùng Tông Giáo đấy”.
Chương 548: Đến nhà họ Ứng
Nghe thấy giọng nói lạnh lẽo thấu xương của Lâm Chính, Khải Tố ở đầu bên kia điện thoại không khỏi rùng mình.
Bà ta há miệng, có chút ngập ngừng không biết nên nói gì.
Một lát sau, Khải Tố mới khàn giọng nói: "Thần y Lâm, cậu đừng ức hiếp người quá đáng, cậu thực sự nghĩ rằng Sùng Tông Giáo tôi không có người sao? Hay là cậu muốn ngọc nát đá tan? Vậy thì cậu cứ tới đi, có lẽ Sùng Tông Giáo tôi không phải là đối thủ của cậu, nhưng dù có chết, chúng tôi cũng phải gặm được một miếng xương của cậu".
Khải Tố cắn răng nói.
Không phải bà ta thực sự muốn bày tỏ quyết tâm với Lâm Chính, mà hy vọng thông qua thái độ cứng rắn này để Lâm Chính biết thái độ của bà ta, biết thái độ của Sùng Tông Giáo.
Nhưng... hiển nhiên Lâm Chính vẫn không không chấp nhận.
"Bây giờ tôi sẽ đến Sùng Tông Giáo".
Anh bình thản đáp một câu rồi tắt điện thoại.
Một lát sau, Khải Tố gọi tới.
Lâm Chính liếc nhìn một cái rồi tắt máy.
Nhưng Khải Tố vẫn gọi tới không ngừng.
Chờ đến cuộc gọi thứ năm, cuối cùng Lâm Chính cũng nghe máy.
"Rốt cuộc cậu muốn thế nào?", Khải Tố lạnh lùng chất vấn.
"Tại sao Liễu Như Thi phải đến nhà họ Ứng? Cô ấy đến nhà họ Ứng... thì sẽ thế nào?", Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
Bây giờ, câu hỏi này là mục đích hàng đầu anh đến đây.
Khải Tố không nói gì, một lát sau mới khàn giọng đáp: "Thần y Lâm, chuyện này không liên quan đến cậu, tôi khuyên cậu cũng đừng hỏi nhiều. Đây là quyết định riêng của Liễu Như Thi, chúng ta cứ coi như không biết là được. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cần gì phải tự rước phiền toái vào người chứ?".
Lâm Chính nghe thấy thế vẫn không nhiều lời, tắt máy một cách thẳng thừng.
Nhưng khoảng hơn 10 giây sau, Khải Tố lại gọi tới.
"Bà chỉ còn một cơ hội cuối cùng, nếu bà còn không nói, thì tôi chỉ đành đích thân đến Sùng Tông Giáo!", Lâm Chính lạnh lùng nói.
Để Lâm Chính đến Sùng Tông Giáo thì chẳng phải Sùng Tông Giáo sẽ bị dỡ luôn sao?
Đánh chết Khải Tố cũng sẽ không cho phép thần y Lâm lên núi.
Nếu không... đó chẳng phải là ngày tàn của Sùng Tông Giáo sao?
"Thần y Lâm, tôi hỏi cậu, nếu nhà họ Ứng định gây bất lợi cho cô Liễu Như Thi, thì có phải cậu sẽ tính sổ với người nhà họ Ứng không?", Khải Tố hít sâu một hơi, hỏi.
"Đây không phải là chuyện bà phải suy nghĩ", Lâm Chính trả lời không chút cảm xúc.
Khải Tố nghe thấy thế, nở nụ cười lạnh lùng: "Thần y Lâm, cậu đừng nghĩ là tôi quan tâm đến sống chết của cậu. Bây giờ tôi chỉ mong cậu chết quách đi, nhưng chuyện này không chỉ liên quan đến cậu, mà còn liên quan đến tôi. Nếu để người nhà họ Ứng biết là tôi tiết lộ tin này cho cậu, thì cả cậu và tôi đều gặp xui xẻo! Quy tắc làm việc của nhà họ Ứng là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, cậu hiểu không hả?".
"Nói thẳng ra là bà sợ nhà họ Ứng!".
"Nếu cậu muốn nghĩ vậy... thì là vậy", Khải Tố lắc đầu.
"Tốt lắm, nhưng tôi muốn hỏi bà một câu, bà có thể trả lời tôi không?".
"Hỏi gì?".
"Bà... có từng sợ tôi không?", Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
Khải Tố hơi ngớ ra, sau đó hít sâu một hơi, khàn giọng đáp: "Thực ra chuyện của nhà họ Ứng có liên quan đến thể chất của cô Liễu Như Thi, tôi không có hứng thú".
"Thể chất?".
"Đúng, Liễu Như Thi yếu ớt nhiều bệnh, không phải sinh ra đã thế, mà là vì thể chất đặc thù của cô ấy. Mà nhà họ Ứng lại cần thể chất đặc thù đó, nên cô Liễu Như Thi đã đồng ý với yêu cầu của nhà họ Ứng, chuẩn bị vào cửa nhà họ, chỉ vậy mà thôi", Khải Tố trầm giọng nói.
Những lời này của Khải Tố rất khôn khéo.
Liễu Như Thi vào cửa nhà họ Ứng để làm gì? Nhà họ Ứng định yêu cầu Liễu Như Thi thế nào?
Khải Tố đều tránh né những câu hỏi này.
Lâm Chính nghe ra được manh mối.
"Nếu chỉ là đồng ý với yêu cầu của nhà họ Ứng, thì tại sao phải giấu mọi người?", Lâm Chính hỏi.
Chuyện như thế này sẽ không thể giấu được.
Khải Tố cười khẽ: "Thần y Lâm, cậu vẫn còn quá trẻ, không biết nguyên do trong này đâu, lại càng không hiểu tại sao Liễu Như Thi phải làm vậy”.
"Tại sao?", Lâm Chính kinh ngạc.
"Cậu còn chưa hiểu sao? Cô Liễu Như Thi làm tất cả những chuyện này đều là vì cậu, để bảo vệ cậu", Khải Tố lắc đầu nói.
Anh cũng nên được biết rồi.
"Bảo vệ tôi? Tôi có lúc nào cần người khác bảo vệ chứ?", Lâm Chính khẽ hừ một tiếng.
"Lần này thì khác, lần này cậu đối mặt với nhà họ Ứng. Cậu động đến Ứng Phá Lãng, dù thế nào nhà họ Ứng cũng sẽ không tha cho cậu, bọn họ sẽ điên cuồng trả thù cậu. Để bảo vệ cậu, Liễu Như Thi định tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, làm dịu cơn giận của nhà họ Ứng”.
Lâm Chính thầm siết chặt nắm tay, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo.
Quả nhiên giống với suy đoán của anh.
Bởi vì anh từng giúp Liễu Như Thi, còn định chữa khỏi bệnh khó nói cho cô.
Liễu Như Thi vô cùng cảm kích, nên mới có hành động như bây giờ.
Trong mắt Liễu Như Thi, thần y Lâm là sự tồn tại hoàn hảo.
"Theo lời bà nói thì để bảo vệ tôi, Liễu Như Thi đã cho nhà họ Ứng một lời giải thích, rồi đích thân đến nhà họ Ứng, đáp ứng yêu cầu của bọn họ?".
"Đại khái là như vậy".
Khải Tố đáp.
Lâm Chính hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, một lát sau mới tắt điện thoại, nói với chuyên cơ đang sắp xếp: "Thay đổi hành trình giúp tôi, không đến Sùng Tông Giáo nữa!".
"Vậy thì đi đâu Chủ tịch Lâm?".
"Nhà họ Ứng".
Chương 549: Hòa bình?
Ở Hoa Quốc thì nhà họ Ứng không phải là một gia tộc nổi tiếng, đương nhiên đây là đối với người ngoài giới.
Trên thực tế, nhà họ Ứng là một thế gia thuộc Cổ Phái, nhưng sở trường không nằm ở y thuật, mà là cổ võ. Thế nên trong giới cổ võ toàn quốc vẫn có rất nhiều người từng nghe danh nhà họ Ứng.
Nhưng nói đến nhà họ Ứng, thì bất cứ ai biết rõ căn cơ của nhà bọn họ đều phải biến sắc.
Lâm Chính không biết nhiều về gia tộc này, dù sao cũng là Cổ Phái, cực ít lộ mặt ra ngoài, chỉ có Long Thủ là biết một chút.
Thế là lần này Long Thủ cũng bị gọi đi.
Nhà họ Ứng nằm ở thành phố Huyền Bình.
Huyền Bình là một thành phố gần sát Yên Kinh, vô cùng phát triển, thuộc tốp 20 thành phố phát triển nhất cả nước, nhân khẩu gần 10 triệu người.
Ở ngoại ô thành phố Huyền Bình có một ngọn núi tên là Huyền Bình, đây là thắng cảnh của thành phố. Phần gần trung tâm núi Huyền Bình thông thường cấm du khách vào, vì đây là phần đất tư nhân. Nơi này chính là sơn trang Ứng Long, cũng là nơi ở của nhà họ Ứng.
Trên chuyên cơ.
Lâm Chính mặt không cảm xúc ngắm mây trắng bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt không có gì thay đổi.
Long Thủ ngồi ở đối diện, Tần Bách Tùng không đi cùng. Dù sao Huyền Y Phái đã đủ bận rộn, vốn dĩ Long Thủ cũng không đi được, nhưng đối với Lâm Chính đây không phải là chuyện nhỏ, nên ông ta phải đi theo.
"Thầy, chuyện này thực sự rất nghiêm trọng sao? Liệu... liệu chúng ta có kết thù với nhà họ Ứng không?", Long Thủ ngập ngừng một lát, mới dè dặt hỏi Lâm Chính.
Đối với nhà họ Ứng thì chắc chắn là Long Thủ biết nhiều hơn Lâm Chính.
Ông ta biết rõ đắc tội với nhà họ Ứng sẽ có hậu quả gì, nếu thực sự kết thù với nhà họ Ứng, thì e là những ngày tháng sau này của Lâm Chính chắc chắn sẽ không được yên ổn.
Hiện giờ Lâm Chính đã có quá nhiều kẻ địch, nếu là ông ta thì chắc chắn sẽ nhẫn nhịn, lựa chọn ẩn náu.
Nhưng từ trước đến giờ Lâm Chính không nghĩ như vậy.
"Ông muốn nói gì?", Lâm Chính vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, bình thản hỏi.
"Thầy, tôi nghĩ nếu không phải là chuyện gì lớn, thì đừng vội ra tay. Nếu có thể giải quyết trong hòa bình thì đương nhiên là tốt nhất...", Long Thủ cẩn thận đáp.
Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi nói: "Lâm Chính tôi không thích dựa dẫm vào người khác, càng không muốn để một cô gái phải che chắn cho tôi. Lần này Liễu Như Thi vào nhà họ Ứng là vì tôi, thế nên tôi phải đưa cô ấy ra. Nếu nhà họ Ứng đồng ý giải quyết chuyện này trong hòa bình thì thực ra tôi cũng rất tán đồng".
"Ồ, là vì cô Liễu Như Thi sao?", Long Thủ xoa cằm, bỗng nhiên nói: "Thầy, hay là thế này đi, để tôi gọi điện thoại, bảo người đến nhà họ Ứng nói chuyện trước. Chúng ta đến thăm đột ngột như vậy, chắc chắn sẽ khiến nhà họ Ứng cảm thấy khó chịu. Nhà họ Ứng là gia tộc lớn, chắc chắn phải suy nghĩ chu đáo hơn chút. Bây giờ thầy đang lên như diều gặp gió, nắm trong tay Dương Hoa và Huyền Y Phái, kiểu gì nhà họ Ứng cũng sẽ nể mặt. Có lẽ chuyện này có thể giải quyết bằng hình thức thương thảo, thầy thấy sao?".
"Phái người đến nói chuyện trước?".
"Đúng, thăm dò ý tứ của nhà họ Ứng trước đã, cho dù nhà họ Ứng không muốn ngồi xuống bàn bạc với chúng ta, thì ít nhất cũng có thể báo với bọn họ một tiếng, để bọn họ biết là thầy tới".
"Ừm... Thôi được rồi, người của chúng ta có ai đang ở thành phồ Huyền Bình?", Lâm Chính do dự một lát rồi vẫn đồng ý.
"Ha ha, vừa khéo cháu tôi hai ngày nay đang ở Huyền Bình, tôi có thể bảo nó đến nhà họ Ứng nói chuyện".
"Cháu ông?".
"Đúng vậy, nó xin nghỉ phép, đang đi du lịch ở Huyền Bình. Cho dù chúng ta ngồi chuyên cơ thì cũng phải mất mấy tiếng, còn nó đến sơn trang Ứng Long thì nhanh lắm".
"Cậu ta là người của Dương Hoa sao?".
"Không, nó chỉ là sinh viên của học viện y, nhưng tôi thấy thiên phú của nó không tệ, sau khi tốt nghiệp có thể học ở Huyền Y Phái. Giao chuyện này cho nó thì quá hợp, cũng cho nó cơ hội rèn luyện, mở mang tầm mắt", Long Thủ cười nói.
Hóa ra Long Thủ có chủ ý như vậy.
Lâm Chính gật đầu, bình thản nói: "Nếu đã vậy thì làm như lời ông nói đi, nhưng dặn cháu của ông là cẩn thận một chút".
"Thầy yên tâm đi".
Long Thủ lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho cháu ông ta.
Một lát sau, Long Thủ bỏ điện thoại xuống, cười nói: "Thầy, cháu tôi chỉ cách sơn trang Ứng Long 20 phút ngồi xe, tôi đã bảo nó đại diện cho Huyền Y Phái chúng ta đến sơn trang Ứng Long trước".
"Nếu sơn trang Ứng Long thực sự đồng ý giải quyết trong hòa bình, thì bọn họ muốn bồi thường thế nào tôi cũng có thể suy nghĩ", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Thực ra anh cũng biết hiện giờ mình có quá nhiều kẻ thù, có thể không chọc đến những thế lực mạnh thì hạn chế không chọc đến.
Nhưng nếu đối phương giẫm lên tận đầu, thì anh cũng không thể nhẫn nhịn được.
Bốn tiếng sau, chuyên cơ thuận lợi đáp xuống sân bay quốc tế Huyền Bình.
Lâm Chính dẫn theo Long Thủ và mấy đàn em bước ra khỏi sân bay, đến thẳng sơn trang Ứng Long.
Sắc mặt Lâm Chính lúc nào cũng lạnh tanh, không ai biết anh đang nghĩ gì.
Long Thủ không tiện làm phiền anh, nên cũng im lặng.
Lúc sắp đến chân núi Huyền Bình, Long Thủ lấy điện thoại ra, gọi cho cháu ông ta, định hỏi xem tình hình thế nào.
Nhưng điện thoại tút tút rất lâu không có ai nghe máy.
"Hử, sao thế nhỉ?".
Long Thủ nhíu mày, lại gọi thêm mấy lần nữa.
Nhưng dù ông ta gọi thế nào cũng không ai nghe máy.
"Làm sao thế nhỉ?".
Sắc mặt Long Thủ có chút lúng túng.
"Sao thế?", Lâm Chính hỏi.
"Không... không có gì..."
Long Thủ cố nặn ra nụ cười, sau đó gửi mấy tin nhắn thoại cho cháu ông ta.
Nhưng vẫn không nhận được hồi âm.
Trong lòng Long Thủ đã có chút lo lắng.
Nhưng đúng lúc này.
Két!
Tài xế đang lái xe bỗng phanh gấp, chiếc xe lập tức dừng lại.
"Có chuyện gì vậy?".
Long Thủ ngạc nhiên hỏi.
"Cậu Lâm, ông Long, phía trước bị chặn rồi", tài xế bất đắc dĩ ngoảnh lại nói.
"Bị chặn?".
Mấy người ngạc nhiên, nhìn về đằng trước, mới thấy con đường núi phía trước có không ít người tụ tập, chặn cả đường lại.
Những người này xúm thành một vòng, hình như đang bàn tán gì đó, có người còn lấy điện thoại ra gọi.
"Đi xem có chuyện gì", Long Thủ nói với đàn em.
Một tên đàn em lập tức mở cửa xuống xe, chen vào đám người kia.
Một lát sau, anh ta quay lại.
"Phía trước có một thanh niên đang nằm đó, những người này đang báo cảnh sát và gọi xe cấp cứu", tên đàn em nói với Long Thủ.
"Một thanh niên đang nằm đó?", mấy người đều kinh ngạc.
"Vâng, nhìn dáng vẻ như bị người khác đánh, gãy hết tay chân, sợ là không sống được", tên đàn em đáp.
"Đúng là xui xẻo".
Một tên đàn em khác không nhịn được nói.
Lâm Chính nhíu chặt mày.
Còn Long Thủ tỏ vẻ hoảng hốt, nhìn tên đàn em kia với vẻ không thể tin nổi, một lúc lâu không nói nên lời.
Bỗng Long Thủ đẩy mạnh cửa xe, xông về phía đám người kia.
Khi ông ta chen được vào đám người liền đứng sững như trời trồng.
Chương 550: Tôi quá ngây thơ rồi
Một chàng trai trẻ toàn thân đầy máu đang nằm dưới đất, tay chân gãy hết, mặt mũi tím bầm, rách da lộ thịt, cả người từ trên xuống dưới không có chỗ nào lành lặn, chẳng còn hình dáng của con người nữa.
“Thật là tàn nhẫn!”.
“Là ai làm vậy?”.
“Cậu ấy còn trẻ như vậy, rốt cuộc là ai đã đánh cậu ấy thành thế này?”.
“Chắc không phải là gặp cướp đấy chứ?”.
“Mau, mau gọi cấp cứu, tôi thấy cậu ấy sắp không ổn rồi”.
“Gọi xe cấp cứu rồi, nhưng không biết cậu ấy có gắng gượng được đến lúc xe cấp cứu đến hay không nữa”.
Người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xôn xao.
“A Lực… A Lực…”
Long Thủ nhìn tứ chi vặn vẹo của chàng trai kia, thì thào một tiếng, rồi bỗng gào lên, bổ nhào tới.
“Này, ông làm gì vậy?”.
Những người ở bên cạnh giật nảy mình, quay sang nhìn Long Thủ.
Chỉ thấy Long Thủ quỳ bên cạnh chàng trai kia, run rẩy lấy túi châm bên hông ra, ngã ngồi xuống đất, run rẩy châm cứu cho chàng trai kia.
“Ấy? Hình như ông ấy là bác sĩ Đông y”.
“Tốt quá, cậu ấy được cứu rồi”.
Mọi người xung quanh cũng có chút kích động.
Nhưng… đâm mấy châm xong, tình trạng của chàng trai không những không biến chuyển, mà hơi thở còn gấp gáp hơn, sắc mặt cũng trở nên tím tái, đôi mắt sưng vù trợn tròn nhìn Long Thủ, dường như muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời.
“A Lực! Tất cả là tại chú! Tất cả là tại chú, chú không nên bảo cháu đi, không nên bảo cháu đi!”.
Đôi mắt Long Thủ trống rỗng, bàn tay run rẩy còn định châm cứu tiếp.
Ông ta không ngờ sự việc lại trở nên như vậy.
Ông ta cũng không ngờ, một người đang lành lặn, mấy tiếng sau lại trở thành thế này…
Đúng lúc Long Thủ định đâm châm, thì một bàn tay ở bên cạnh bỗng tóm lấy cổ tay ông ta.
Long Thủ khó khăn ngoảnh đầu lại, mới phát hiện Lâm Chính không biết đã đứng ở bên cạnh ông ta từ lúc nào.
“Thầy…”, Long Thủ ngập ngừng một lát, khàn giọng nói.
“Đây chính là… cháu ông à?”, Lâm Chính nhỏ giọng hỏi.
Đôi mắt Long Thủ đục ngầu, nặng nề gật đầu.
Lâm Chính trầm mặc.
Anh nhìn dáng vẻ thê thảm của chàng trai kia, một lát sau nhỏ giọng nói: “Tâm trí ông đang loạn, châm cứu không đúng, để tôi làm cho”.
“Cảm… cảm ơn thầy…”, Long Thủ há miệng, khàn giọng nói.
Lâm Chính không nói gì, nhận châm bạc trong tay Long Thủ, bắt đầu châm cứu cho chàng trai này.
Sau khi châm cứu một hồi, sắc mặt của chàng trai tốt hơn rất nhiều, nhưng hơi thở vẫn rất yếu ớt.
“Đừng lo, những vết thương trên người cậu ấy đều có thể chữa khỏi được, chỉ là thời gian chữa trị sẽ hơi dài. Đưa cậu ấy đến Huyền Y Phái ngay đi, bảo Tần Bách Tùng chữa cho cậu ấy, chắc sẽ không để lại di chứng gì đâu”, Lâm Chính thu châm bạc lại, bình thản nói.
“Cảm ơn thầy”.
Long Thủ vô cùng kích động, vội vàng đứng dậy cúi người với Lâm Chính.
“Cảm ơn? Không, ông đừng cảm ơn tôi, ngược lại tôi còn nợ ông”, sắc mặt Lâm Chính bỗng trở nên lạnh lùng, ánh mắt cũng ngập tràn sát khí.
“Thầy đừng nói vậy…”
“Tôi không khách sáo với ông đâu, nếu chúng ta đến muộn 10 phút thôi thì chắc là cháu ông đã chết rồi”, Lâm Chính trầm giọng nói.
Long Thủ như ngừng thở.
Chết…
Sự việc… đã nghiêm trọng đến mức này sao?
Lâm Chính đứng dậy, mặt không cảm xúc nói: “Đây là cách nhà họ Ứng chào đón tôi, tôi đã hiểu rồi. Tôi bỗng nhiên phát hiện ra mình có chút ngây thơ. Chuyện như thế này sao có thể để người khác làm chứ? Tôi quá trẻ con, quá ngây thơ, là tôi đã hại cháu ông…”
“Thầy…”, Long Thủ ngây ra nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính ngoái đầu lại, nói với hai tên đàn em: “Các anh lập tức đưa cậu ấy đến Huyền Y Phái, nhớ là dùng dược liệu tốt nhất để chữa trị cho cậu ấy. Chuyện này giao cho Tần Bách Tùng phụ trách, nói với ông ấy là nếu không chữa khỏi cho người này thì cút khỏi Huyền Y Phái, rõ chưa?”.
Hai người kia hơi sửng sốt, nhìn vẻ mặt lúc này của Lâm Chính, sao dám do dự, vội vàng đáp: “Vâng, anh Lâm”.
“Long Thủ, ông đi cùng tôi đến sơn trang Ứng Long”.
“Thầy, chuyện này… hay là thầy nhịn đi”.
Long Thủ vội kêu lên, có chút do dự nói.
Tuy cháu ông ta suýt bị người nhà họ Ứng hại chết, trong lòng ông ta cũng lửa giận ngút trời, nhưng nhà họ Ứng biết rõ đây là người do Lâm Chính phái tới mà vẫn dám ra tay nặng như vậy, đủ để thấy bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Lâm Chính một thân một mình đến nhà họ Ứng, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Dù sao nhà họ Ứng cũng là thế gia cổ võ…
“Đi thôi”.
Lâm Chính bình thản nói một câu, rồi lên xe.
Long Thủ còn định nói gì đó, nhưng thấy thái độ kiên định của Lâm Chính, chỉ đành thở dài, lên xe cùng anh.
Đám người nhường đường, xe lại lái vào trong núi Huyền Bình.
Đi khoảng hơn 10 phút thì xe đến trung tâm núi.
Chỗ này chia làm hai đường, một đường vòng quanh núi, men theo đường núi sẽ rời khỏi núi Huyền Bình. Con đường còn lại là đi tới sơn trang Ứng Long, nhưng đã đặt chướng ngại trên đường.
Xe lái tới chướng ngại kia, lập tức có một bảo vệ đi tới.
“Làm cái gì vậy?”.
Gã bảo vệ liếc nhìn trong xe, lên tiếng hỏi.
“Đến thăm nhà họ Ứng”, Lâm Chính bình thản thốt ra năm chữ.
“Có giấy mời không?”.
“Không”.
“Đến tìm ai của nhà họ Ứng? Có thể gọi điện thoại cho người đó không?”.
“Tôi không có số điện thoại của ai cả”, Lâm Chính lại nói.
Gã bảo vệ nhíu mày, thầm hừ một tiếng: “Nếu vậy thì mời các anh rời khỏi đây, không có sự cho phép của ông chủ thì không ai được vào”.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, hạ cửa sổ xe xuống, nói với tài xế: “Cứ xông vào đi”.
“Hả? Cậu Lâm, việc này…”, tài xế ngớ ra.
“Xông vào”, Lâm Chính lặp lại.
Tài xế có chút do dự, nhưng vẫn làm theo lời Lâm Chính, đạp chân ga, chiếc xe lao vút tới.
Rầm!
Chướng ngại trên đường bị húc bay, chiếc xe lao qua, phóng thẳng về phía sơn trang Ứng Long.
“Này! Các người làm gì vậy? Dừng lại! Mau dừng lại!”.
Gã bảo vệ cuống lên đuổi theo.
Nhưng vô ích, chiếc ô tô đã phóng đi mất hút.
Gã bảo vệ vội vàng lấy bộ đàm ở hông xuống, hét lên với bên kia: “Có người xông vào sơn trang rồi! Có người xông vào sơn trang rồi!”.
Vừa nhận được tin này, lực lượng bảo vệ của sơn trang lập tức trở nên sôi sục.
Cổng sơn trang mở ra, mấy chiếc xe con màu đen lao ra, dàn hàng ngang trên con đường cách sơn trang 100m, ngăn những kẻ tự ý xông vào sơn trang lại.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”.
Một người nhà họ Ứng bước ra khỏi sơn trang, nhìn đám vệ sĩ ra quân ồ ạt như vậy, không khỏi hỏi.
“Cậu năm, có người xông vào núi”.
Một vệ sĩ đáp.
“Cái gì?”.
Người đàn ông kia nhíu mày: “Ai mà to gan vậy? Không biết đây là nơi nào sao?”.
“Cậu chủ, cậu vào đi, nơi này để chúng tôi xử lý là được”, vệ sĩ nói.
“Không cần, tôi cũng muốn xem là kẻ nào mà liều lĩnh như vậy!”.
Người đàn ông lạnh lùng nói, rồi bước tới…
Có lẽ Hạ An không ngờ là thần y Lâm lại muốn chơi lớn đến vậy.
Nhưng cũng phải. Vì dù sao đây cũng là Hà Linh Hoa mà. Hà Linh Hoa quá quý giá. Dù là Kỳ Dược Phòng thì cũng mong có thể dùng Hà Linh Hoa để bồi dưỡng cho những phòng chủ thế hệ sau.
Nhưng lấy vị trí của phòng chủ ra để cá cược thì…
Nói đùa gì chứ? Đây khác gì lấy cả tương lai của Kỳ Dược Phòng ra để đánh cược! Hạ An bỗng dấy lên sự sợ hãi.
Ông ta nhìn bức thư chiến cùng với khuôn mặt ung dung của Lâm Chính thì bèn nuốt nước bọt và nói khẽ: “Thần y Lâm, chuyện này…có thể để tôi gọi điện cho phòng chủ không?”
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
Hạ An lập tức chạy qua một bên gọi điện cho phòng chủ Kỳ Dược Phòng.
Ông ta nói rất nhỏ. Vẻ mặt thì đanh lại. Khoảng một phút sau, ông ta trở lại, nhìn chăm chăm thư chiến, hít một hơi thật sâu và lại đẩy bức thư tới trước mặt Lâm Chính.
“Đồng ý rồi à?”, Lâm Chính khẽ ngẩng đầu.
“Bảy ngày sau, tại Kỳ Dược Phòng, phòng chủ của chúng tôi hân hạnh được đón tiếp thần y Lâm”, Hạ An nghiêm túc nói.
“Tôi muốn các người mời người của giới Đông y Hoa Quốc làm chứng. Và thông báo cho cả nước biết về trận quyết đấu này, đồng thời để họ biết cả màn cá cược nữa”, Lâm Chính nói thêm.
Hạ An tái mặt, tiếp tục nói: “Thần y Lâm lo là Kỳ Dược Phòng chúng tôi tới khi đó sẽ lật mặt sao? Cậu yên tâm, phòng chủ của chúng tôi sẽ mời những vị tiền bối đức cao vọng trọng tới làm chứng. Nếu như cậu còn dè chừng thì chúng ta tới khi đó có thể viết cả thư máu”.
“Được, bảy ngày sao, tôi sẽ tới tận nơi”, Lâm Chính gật đầu. Hạ An khẽ cúi người, lập tức rời đi.
Một lúc sau, Tần Bách Tùng bước vào với vẻ mặt lo lắng. Ông ta định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy bức thư chiến trên bàn thì lập tức tái mét mặt. Ông ta vội vàng cầm lên xem.
“Thưa thầy, đây là…”, ông ta nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.
“Bách Tùng, ông nói xem nếu Huyền Y Phái mà có được Kỳ Dược Phòng thì có phải là cân bằng được với Cổ Phái và Ẩn Phái rồi không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Tần Bách Tùng nghe thấy vậy thì há hốc miệng. Cân bằng với Cổ Phái và Ẩn Phái sao?
Điên mất thôi. Đó là hai thế lực siêu cấp của giới Đông y Hoa Quốc đấy.
So với Nam Phái, Bắc Phái đã là quá lắm rồi. Huống hồ Huyền Y Phái còn vừa mới phát triển được vài bữa.
“Thưa thầy, tôi cảm thấy thận trọng vẫn hơn. Mặc dù hiện tại Huyền Y Phái đang rất phát triển, các phương diện đều được đánh giá rất cao nhưng chúng ta vẫn còn mới. Gốc rễ của Cổ Phái và Ẩn Phải đã được tích lũy qua hàng chục, thậm chí hàng trăm năm. Dù có được Kỳ Dược Phòng thì cũng chưa đủ để chúng ta làm gì”, Tần Bách Tùng cẩn thận nói.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn trầm ngâm suy nghĩ rồi gật đầu: “Ông nói đúng. Dục tốc thì bất đạt. Giờ đi tiếp cận với những thế lực lâu năm đó thì có phần hơi nóng vội”.
“Thưa thầy, trước mắt chúng ta vẫn chưa tiếp xúc với Cổ Phái và Ẩn Phái. Nước sông không phạm nước giếng. Tại sao thầy lại muốn đối kháng với họ”, Tần Bách Tùng lại hỏi.
“Bách Tùng, ông suy nghĩ vẫn chưa được toàn diện cho lắm”, Lâm Chính lắc đầu: “Bắn súng phải phát ra tiếng kêu. Sau này chắc chắn thực lực của Huyền Y Phái sẽ tăng vọt. Theo như những gì tôi biết về Nam Phái thì Nam Phái có thể cùng Bắc Phải, Cổ Phái, Ẩn Phái liệt vào bốn hệ thống lớn chẳng qua là do quá trình lịch sử hình thành. Còn về thực lực thì họ kém hơn những hệ phái kia nhiều. Điều này không có nghĩa là vì Nam Phái muốn thế mà là có những kè chèn ép Nam Phái. Tôi nghĩ đó chính là người của hai phái kia gây ra. Sau này chúng ta mà lớn mạnh thì họ cũng sẽ ra tay hành động như vậy thôi. Thế nên tôi muốn chuẩn bị trước”.
Tần Bách Tùng bừng tỉnh. Rõ ràng là ông ta chưa cân nhắc tới điều này.
“Chuẩn bị trước đi”, Lâm Chính lắc đầu.
Tần Bách Tùng chưa bao giờ nghi ngờ về Lâm Chính. Thầy của mình đã nói vậy thì chắc chắn ông ta sẽ làm theo. Thế là ông ta lập tức đanh mặt, nghiêm túc gật đầu và rời khỏi phòng làm việc.
Đúng lúc này, lại có tiếng bước chân đi vào. Đó là Hùng Trưởng Bạch.
“Thưa thầy, xảy ra chuyện rồi”, Hùng Trưởng Bạch lên tiếng.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Lâm Chính ngẩng đầu hỏi.
Hùng Trưởng Bạch lấy điện thoại ra đưa cho Lâm Chính. Điện thoại vẫn đang kết nối. Lâm Chính lập tức nhận lấy và hỏi: “Ai vậy?”
“Thần y Lâm phải không?”, giọng nói bên kia rõ ràng là đang rất sốt ruột.
“Ông là…”
“Thần y Lâm, cậu còn nhớ tôi không? Tôi là đại sư Phong Liệt”.
“Đại sư Phong Liệt sao?”
Lâm Chính giật mình, trong đầu lập tức nảy số và vội vàng gật đầu: “Ồ, tôi nhớ ra rồi, ông chính là đại sư Phong Liệt gây sự với võ quán Hoắc Thị ở Sùng Tông Giáo phải không?
“Thần y Lâm nhớ ra tôi rồi đấy”, đại sư Phong Liệt khóc dở mếu dở. Dù sao ông ta cũng là một nhân vật không có tên tuổi, vậy mà thần y Lâm vẫn nhớ được thì thật là diễm phúc cho ông ta.
“Ông có việc gì không?”, Lâm Chính hỏi.
Đại sư Phong Liệt do dự, sau đó khẽ nói: “Thần y Lâm, cậu còn nhớ cô Liễu Như Thi đã giúp cậu ở Sùng Tông Giáo chứ?”
“Còn nhớ. Cô ấy làm sao rồi?”
Lúc này nhắc tới Liễu Như Thi khiến anh có dự cảm chẳng lành. Anh có ấn tượng quá sâu sắc với cô gái này. Không phải vì cô gái này xinh đẹp mà đôi mắt của cô ấy quá đỗi thuần khiết.
Đôi mắt đó dù là ai nhìn vào thì có lẽ cũng không thể quên. Trông cô gái không khác gì tiên tử…
Đại sư Phong Liệt nói tiếp: “Hôm qua tôi nhận được tin, cô ấy vì cậu mà định tới nhà họ Ứng đấy”.
“Nhà họ Ứng? Ứng Phá Lãng sao?”, Lâm Chính nín thở.
“Đúng vậy”.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao nói là vì tôi?”, Lâm Chính vội hỏi.
“Tôi cũng không rõ. Thông tin này tôi cũng mới vừa được biết. Nhưng tóm lại là thần y Lâm, nếu cậu có khả năng thì giúp cô ấy với. Tình hình hiện tại của cô ấy có vẻ khá tệ…Nếu như chậm trễ thì sẽ không kịp mất”, đại sư Phong Liệt nói xong bèn tắt máy.
Lâm Chính trợn tròn mắt với vẻ không dám tin.
“Thưa thầy, thầy sao thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Hùng Trưởng Bạch cẩn trọng hỏi.
“Ông có số điện thoại của dược vương tỉnh Hoài Thiên không?”, Lâm Chính quay qua hỏi Hùng Trưởng Bạch.
“Học trò….không có, học trò rất ít khi liên hệ với những người thuộc giới y đạo của các tỉnh khác”.
“Vậy ai có?”, Lâm Chính nghiêm túc hỏi.
Đôi mắt anh đanh lại. Hùng Trưởng Bạch sợ hết hồn, giọng nói có phần lắp bắp: “Có thể…Tần Bách Tùng có".
“Mau gọi ông ấy tới cho tôi”.
“Dạ!”
Chương 547: Tôi diệt cả Sùng Tông Giáo đấy!
Tần Bách Tùng vừa mới rời đi chưa được bao lâu đã lại phải tức tốc quay lại phòng làm việc. Ông ta đưa số điện thoại cho Lâm Chính. Anh ngay lập tức bấm số.
“A lô, ai vậy?”, một giọng nói già nua từ đầu dây bên kia vang lên. Bởi vì đối phương dùng điện thoại cổ xưa nên chất lượng âm thanh cũng không được tốt lắm.
“Bà có phải là dược vương của tỉnh Hoài Thiên không?”
“Người thanh niên, cậu là ai vậy?”, dược vương nghi ngờ hỏi. Bà ấy cảm thấy không được hài lòng cho lắm. Có ai gọi điện mà không tỏ ra cung kính với bà ấy đâu. Sao người này lại chẳng tỏ ra khách khí chút nào vậy?
Một giây sau, Lâm Chính nói ra ba từ: “Thần y Lâm”.
Dược vương nghe thấy vậy thì sững sờ mất ba giây, sau đó thở dài với vẻ bất lực: “Xem ra có nhiều người thích lo chuyện bao đồng quá nên đã nói cho cậu biết chuyện của Liễu Như Thi rồi chứ gì”.
Rõ ràng là bà ấy đã đoán ra được lý do Lâm Chính gọi điện tới. Đối với thần y Lâm, dược vương không dám ra oai.
“Tại sao Liễu Như Thi lại tới nhà họ Ứng? Tiền bối dược vương, bà có thể trả lời tôi được không?”, Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm. Đây là chuyện của chúng tôi. Hi vọng cậu không can thiệp vào. Phải làm thế nào, làm ra sao, chúng tôi sẽ tự xử lý. Huyền Y Phái của cậu gần đây danh tiếng nổi như cồn, gây chấn động cả giới Đông y khiến tôi cảm thấy vui cho cậu, còn về việc của Như Thi, đó là quyết định của con bé. Hi vọng cậu sẽ không hỏi nữa”, nói xong bà cụ bèn tắt máy.
Bà ấy căn bản không để cho Lâm Chính có cơ hội hỏi thêm. Lâm Chính lạnh mặt, lập tức gọi thêm mấy cuộc. Nhưng lần này dược vương sống chết cũng không nghe máy.
“Chuyện này…”, Tần Bách Tùng không biết phải làm sao.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Hùng Trưởng Bạch không nhịn được nữa bèn lên tiếng.
Lâm Chính đanh mắt, trầm ngâm một hồi lâu rồi ngẩng đầu nói: “Gọi điện cho Mã Hải, bảo ông ấy sắp xếp máy bay, lập tức tới Sùng Tông Giáo”.
“Dạ”.
Tần Bách Tùng gật đầu, lập tức chạy ra ngoài. Lâm Chính lấy điện thoại ra, gọi điện cho Lạc Thiên.
Gần đây Lâm Chính bận tới mức đầu tắt mặt tối, không có thời gian tới y quán. Có điều Lạc Thiên cũng biết Lâm Chính bận rộn. Dù sao thì cô ấy biết thân phận của Lâm Chính, cũng biết những sự việc gần đây của Huyền Y Phái và tập đoàn Dương Hoa nên cũng không dám làm phiền anh.
Lúc nhận được điện thoại của Lâm Chính, Lạc Thiên kích động lắm. Lập tức ấn nút nghe ngay và hào hứng nói: “Đại thần y, sao thế? Bữa nay lại có thời gian gọi điện cho tôi cơ à?”
“Xin lỗi Lạc Thiên, lâu rồi không gọi điện cho cô”, Lâm Chính dịu giọng đi nhiều. Anh nói với vẻ bất lực.
“Ây da, không cần xin lỗi. Tôi ngày nào chẳng lên mạng lướt tin. Mọi người đều biết cả mà. Có ai mà không biết tập đoàn Dương Hoa có một thần y Lâm vừa đẹp trai, vừa nhiều tiền lại có y thuật cao siêu đâu cơ chứ. Anh không thấy chứ fan trên mạng của anh lên tới hàng trăm nghìn người rồi đấy. Cứ với tình hình này thì anh sắp thành nhân vật của năm rồi đây. Trong nước có không biết bao nhiêu cô nàng mê anh đâu”, Lạc Thiên nói bằng giọng châm biếm.
Lâm Chính cười khổ: “Được rồi Lạc Thiên, giờ không phải là lúc nói mấy chuyện đó đâu. Cô có số điện thoại của Khải Tố không? Có thì gửi cho tôi”.
“Khải Tố sao?”, Lạc Thiên tái mặt, do dự một lúc rồi dè dặt hỏi: “Lâm Chính, anh cần số điện thoại của bà ta làm gì?”
Lạc Thiên rất không thích nhắc tới người này. Bởi vì mọi chuyện liên quan tới Sùng Tông Giáo đều do bà ta gây ra cả.
“Tôi có chuyện muốn hỏi bà ta”, Lâm Chính nói.
“Có chuyện sao?”
“Tóm lại là gửi số điện thoại cho tôi là được”.
Lâm Chính không muốn giải thích nhiều với Lạc Thiên, nếu không cô ấy lại lo lắng thì không hay. Lạc Thiên tỏ vẻ nghi ngờ nhưng vì tin tưởng Lâm Chính nên cô ấy cũng không nói gì, lập tức gửi số điện thoại qua cho anh.
“Có hứng thú tới Huyền Y Phái làm việc không?”, Lâm Chính đột nhiên hỏi.
“Sao thế? Muốn tôi tới Huyền Y Phái à?”
“Y thuật của cô cũng không tệ. Tới Huyền Y Phái có thể học thêm về y thuật, còn có thể đáp ứng được các yêu cầu mở y quán của cô. Chẳng phải là rất tốt sao?”
“Tôi ra ngoài mở y quán là vì không muốn dựa vào ông nội tôi. Vì vậy chắc là thôi. Có điều…tôi muốn tới Huyền Y Phái học tập, vì dù sao thì y thuật của anh…thật khiến người ta ngưỡng vọng đấy”, Lạc Thiên cười nói.
“Cô muốn tới Huyền Y Phái thì cứ tìm Tần Bách Tùng là được. Tôi sẽ nói với ông ấy”.
“Được”, Lạc Thiên gật đầu.
Sau khi có được số điện thoại của Khải Tố, Lâm Chính bèn bấm số.
“Ai vậy?”, Khải Tố vốn không định nghe số của người lạ nhưng trong lúc đang mải suy nghĩ bèn ấn nhầm phải nút nghe.
“Thần y Lâm”, Lâm Chính đáp lại bằng giọng vô cảm.
Khải Tố giật mình, lập tức hạ giọng: “Thần y Lâm à…có việc gì không?”
Bà ta đã biết chuyện về Sùng Tông Giáo, cũng đã hiểu về năng lực của thần y Lâm. Đương nhiên bà ta cũng không cảm thấy quá bất ngờ khi thần y Lâm gọi tới. Khi Liễu Như Thi quyết định tới nhà họ Ứng thì bà ta đã đợi cuộc gọi này rồi.
Thần y Lâm có thể vì Lạc Thiên mà phong sát Sùng Tông Giáo thì chắc chắn cũng sẽ không ngồi yên để Liễu Như Thi vì mình mà bước vào nhà họ Ứng…
“Thuật lại toàn bộ sự việc về Liễu Như Thi cho tôi”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Tôi…tôi không biết. Thần y Lâm, việc của Liễu Như Thi phải hỏi dược vương. Sùng Tông Giáo chúng tôi sao biết được chứ?”, Khải Tố đáp lại.
Lâm Chính nhắm mắt, im lặng một lúc rồi thản nhiên nói tiếp: “Bà không nói…thì tôi sẽ tiêu diệt luôn Sùng Tông Giáo đấy”.
Chương 548: Đến nhà họ Ứng
Nghe thấy giọng nói lạnh lẽo thấu xương của Lâm Chính, Khải Tố ở đầu bên kia điện thoại không khỏi rùng mình.
Bà ta há miệng, có chút ngập ngừng không biết nên nói gì.
Một lát sau, Khải Tố mới khàn giọng nói: "Thần y Lâm, cậu đừng ức hiếp người quá đáng, cậu thực sự nghĩ rằng Sùng Tông Giáo tôi không có người sao? Hay là cậu muốn ngọc nát đá tan? Vậy thì cậu cứ tới đi, có lẽ Sùng Tông Giáo tôi không phải là đối thủ của cậu, nhưng dù có chết, chúng tôi cũng phải gặm được một miếng xương của cậu".
Khải Tố cắn răng nói.
Không phải bà ta thực sự muốn bày tỏ quyết tâm với Lâm Chính, mà hy vọng thông qua thái độ cứng rắn này để Lâm Chính biết thái độ của bà ta, biết thái độ của Sùng Tông Giáo.
Nhưng... hiển nhiên Lâm Chính vẫn không không chấp nhận.
"Bây giờ tôi sẽ đến Sùng Tông Giáo".
Anh bình thản đáp một câu rồi tắt điện thoại.
Một lát sau, Khải Tố gọi tới.
Lâm Chính liếc nhìn một cái rồi tắt máy.
Nhưng Khải Tố vẫn gọi tới không ngừng.
Chờ đến cuộc gọi thứ năm, cuối cùng Lâm Chính cũng nghe máy.
"Rốt cuộc cậu muốn thế nào?", Khải Tố lạnh lùng chất vấn.
"Tại sao Liễu Như Thi phải đến nhà họ Ứng? Cô ấy đến nhà họ Ứng... thì sẽ thế nào?", Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
Bây giờ, câu hỏi này là mục đích hàng đầu anh đến đây.
Khải Tố không nói gì, một lát sau mới khàn giọng đáp: "Thần y Lâm, chuyện này không liên quan đến cậu, tôi khuyên cậu cũng đừng hỏi nhiều. Đây là quyết định riêng của Liễu Như Thi, chúng ta cứ coi như không biết là được. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cần gì phải tự rước phiền toái vào người chứ?".
Lâm Chính nghe thấy thế vẫn không nhiều lời, tắt máy một cách thẳng thừng.
Nhưng khoảng hơn 10 giây sau, Khải Tố lại gọi tới.
"Bà chỉ còn một cơ hội cuối cùng, nếu bà còn không nói, thì tôi chỉ đành đích thân đến Sùng Tông Giáo!", Lâm Chính lạnh lùng nói.
Để Lâm Chính đến Sùng Tông Giáo thì chẳng phải Sùng Tông Giáo sẽ bị dỡ luôn sao?
Đánh chết Khải Tố cũng sẽ không cho phép thần y Lâm lên núi.
Nếu không... đó chẳng phải là ngày tàn của Sùng Tông Giáo sao?
"Thần y Lâm, tôi hỏi cậu, nếu nhà họ Ứng định gây bất lợi cho cô Liễu Như Thi, thì có phải cậu sẽ tính sổ với người nhà họ Ứng không?", Khải Tố hít sâu một hơi, hỏi.
"Đây không phải là chuyện bà phải suy nghĩ", Lâm Chính trả lời không chút cảm xúc.
Khải Tố nghe thấy thế, nở nụ cười lạnh lùng: "Thần y Lâm, cậu đừng nghĩ là tôi quan tâm đến sống chết của cậu. Bây giờ tôi chỉ mong cậu chết quách đi, nhưng chuyện này không chỉ liên quan đến cậu, mà còn liên quan đến tôi. Nếu để người nhà họ Ứng biết là tôi tiết lộ tin này cho cậu, thì cả cậu và tôi đều gặp xui xẻo! Quy tắc làm việc của nhà họ Ứng là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, cậu hiểu không hả?".
"Nói thẳng ra là bà sợ nhà họ Ứng!".
"Nếu cậu muốn nghĩ vậy... thì là vậy", Khải Tố lắc đầu.
"Tốt lắm, nhưng tôi muốn hỏi bà một câu, bà có thể trả lời tôi không?".
"Hỏi gì?".
"Bà... có từng sợ tôi không?", Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
Khải Tố hơi ngớ ra, sau đó hít sâu một hơi, khàn giọng đáp: "Thực ra chuyện của nhà họ Ứng có liên quan đến thể chất của cô Liễu Như Thi, tôi không có hứng thú".
"Thể chất?".
"Đúng, Liễu Như Thi yếu ớt nhiều bệnh, không phải sinh ra đã thế, mà là vì thể chất đặc thù của cô ấy. Mà nhà họ Ứng lại cần thể chất đặc thù đó, nên cô Liễu Như Thi đã đồng ý với yêu cầu của nhà họ Ứng, chuẩn bị vào cửa nhà họ, chỉ vậy mà thôi", Khải Tố trầm giọng nói.
Những lời này của Khải Tố rất khôn khéo.
Liễu Như Thi vào cửa nhà họ Ứng để làm gì? Nhà họ Ứng định yêu cầu Liễu Như Thi thế nào?
Khải Tố đều tránh né những câu hỏi này.
Lâm Chính nghe ra được manh mối.
"Nếu chỉ là đồng ý với yêu cầu của nhà họ Ứng, thì tại sao phải giấu mọi người?", Lâm Chính hỏi.
Chuyện như thế này sẽ không thể giấu được.
Khải Tố cười khẽ: "Thần y Lâm, cậu vẫn còn quá trẻ, không biết nguyên do trong này đâu, lại càng không hiểu tại sao Liễu Như Thi phải làm vậy”.
"Tại sao?", Lâm Chính kinh ngạc.
"Cậu còn chưa hiểu sao? Cô Liễu Như Thi làm tất cả những chuyện này đều là vì cậu, để bảo vệ cậu", Khải Tố lắc đầu nói.
Anh cũng nên được biết rồi.
"Bảo vệ tôi? Tôi có lúc nào cần người khác bảo vệ chứ?", Lâm Chính khẽ hừ một tiếng.
"Lần này thì khác, lần này cậu đối mặt với nhà họ Ứng. Cậu động đến Ứng Phá Lãng, dù thế nào nhà họ Ứng cũng sẽ không tha cho cậu, bọn họ sẽ điên cuồng trả thù cậu. Để bảo vệ cậu, Liễu Như Thi định tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, làm dịu cơn giận của nhà họ Ứng”.
Lâm Chính thầm siết chặt nắm tay, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo.
Quả nhiên giống với suy đoán của anh.
Bởi vì anh từng giúp Liễu Như Thi, còn định chữa khỏi bệnh khó nói cho cô.
Liễu Như Thi vô cùng cảm kích, nên mới có hành động như bây giờ.
Trong mắt Liễu Như Thi, thần y Lâm là sự tồn tại hoàn hảo.
"Theo lời bà nói thì để bảo vệ tôi, Liễu Như Thi đã cho nhà họ Ứng một lời giải thích, rồi đích thân đến nhà họ Ứng, đáp ứng yêu cầu của bọn họ?".
"Đại khái là như vậy".
Khải Tố đáp.
Lâm Chính hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, một lát sau mới tắt điện thoại, nói với chuyên cơ đang sắp xếp: "Thay đổi hành trình giúp tôi, không đến Sùng Tông Giáo nữa!".
"Vậy thì đi đâu Chủ tịch Lâm?".
"Nhà họ Ứng".
Chương 549: Hòa bình?
Ở Hoa Quốc thì nhà họ Ứng không phải là một gia tộc nổi tiếng, đương nhiên đây là đối với người ngoài giới.
Trên thực tế, nhà họ Ứng là một thế gia thuộc Cổ Phái, nhưng sở trường không nằm ở y thuật, mà là cổ võ. Thế nên trong giới cổ võ toàn quốc vẫn có rất nhiều người từng nghe danh nhà họ Ứng.
Nhưng nói đến nhà họ Ứng, thì bất cứ ai biết rõ căn cơ của nhà bọn họ đều phải biến sắc.
Lâm Chính không biết nhiều về gia tộc này, dù sao cũng là Cổ Phái, cực ít lộ mặt ra ngoài, chỉ có Long Thủ là biết một chút.
Thế là lần này Long Thủ cũng bị gọi đi.
Nhà họ Ứng nằm ở thành phố Huyền Bình.
Huyền Bình là một thành phố gần sát Yên Kinh, vô cùng phát triển, thuộc tốp 20 thành phố phát triển nhất cả nước, nhân khẩu gần 10 triệu người.
Ở ngoại ô thành phố Huyền Bình có một ngọn núi tên là Huyền Bình, đây là thắng cảnh của thành phố. Phần gần trung tâm núi Huyền Bình thông thường cấm du khách vào, vì đây là phần đất tư nhân. Nơi này chính là sơn trang Ứng Long, cũng là nơi ở của nhà họ Ứng.
Trên chuyên cơ.
Lâm Chính mặt không cảm xúc ngắm mây trắng bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt không có gì thay đổi.
Long Thủ ngồi ở đối diện, Tần Bách Tùng không đi cùng. Dù sao Huyền Y Phái đã đủ bận rộn, vốn dĩ Long Thủ cũng không đi được, nhưng đối với Lâm Chính đây không phải là chuyện nhỏ, nên ông ta phải đi theo.
"Thầy, chuyện này thực sự rất nghiêm trọng sao? Liệu... liệu chúng ta có kết thù với nhà họ Ứng không?", Long Thủ ngập ngừng một lát, mới dè dặt hỏi Lâm Chính.
Đối với nhà họ Ứng thì chắc chắn là Long Thủ biết nhiều hơn Lâm Chính.
Ông ta biết rõ đắc tội với nhà họ Ứng sẽ có hậu quả gì, nếu thực sự kết thù với nhà họ Ứng, thì e là những ngày tháng sau này của Lâm Chính chắc chắn sẽ không được yên ổn.
Hiện giờ Lâm Chính đã có quá nhiều kẻ địch, nếu là ông ta thì chắc chắn sẽ nhẫn nhịn, lựa chọn ẩn náu.
Nhưng từ trước đến giờ Lâm Chính không nghĩ như vậy.
"Ông muốn nói gì?", Lâm Chính vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, bình thản hỏi.
"Thầy, tôi nghĩ nếu không phải là chuyện gì lớn, thì đừng vội ra tay. Nếu có thể giải quyết trong hòa bình thì đương nhiên là tốt nhất...", Long Thủ cẩn thận đáp.
Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi nói: "Lâm Chính tôi không thích dựa dẫm vào người khác, càng không muốn để một cô gái phải che chắn cho tôi. Lần này Liễu Như Thi vào nhà họ Ứng là vì tôi, thế nên tôi phải đưa cô ấy ra. Nếu nhà họ Ứng đồng ý giải quyết chuyện này trong hòa bình thì thực ra tôi cũng rất tán đồng".
"Ồ, là vì cô Liễu Như Thi sao?", Long Thủ xoa cằm, bỗng nhiên nói: "Thầy, hay là thế này đi, để tôi gọi điện thoại, bảo người đến nhà họ Ứng nói chuyện trước. Chúng ta đến thăm đột ngột như vậy, chắc chắn sẽ khiến nhà họ Ứng cảm thấy khó chịu. Nhà họ Ứng là gia tộc lớn, chắc chắn phải suy nghĩ chu đáo hơn chút. Bây giờ thầy đang lên như diều gặp gió, nắm trong tay Dương Hoa và Huyền Y Phái, kiểu gì nhà họ Ứng cũng sẽ nể mặt. Có lẽ chuyện này có thể giải quyết bằng hình thức thương thảo, thầy thấy sao?".
"Phái người đến nói chuyện trước?".
"Đúng, thăm dò ý tứ của nhà họ Ứng trước đã, cho dù nhà họ Ứng không muốn ngồi xuống bàn bạc với chúng ta, thì ít nhất cũng có thể báo với bọn họ một tiếng, để bọn họ biết là thầy tới".
"Ừm... Thôi được rồi, người của chúng ta có ai đang ở thành phồ Huyền Bình?", Lâm Chính do dự một lát rồi vẫn đồng ý.
"Ha ha, vừa khéo cháu tôi hai ngày nay đang ở Huyền Bình, tôi có thể bảo nó đến nhà họ Ứng nói chuyện".
"Cháu ông?".
"Đúng vậy, nó xin nghỉ phép, đang đi du lịch ở Huyền Bình. Cho dù chúng ta ngồi chuyên cơ thì cũng phải mất mấy tiếng, còn nó đến sơn trang Ứng Long thì nhanh lắm".
"Cậu ta là người của Dương Hoa sao?".
"Không, nó chỉ là sinh viên của học viện y, nhưng tôi thấy thiên phú của nó không tệ, sau khi tốt nghiệp có thể học ở Huyền Y Phái. Giao chuyện này cho nó thì quá hợp, cũng cho nó cơ hội rèn luyện, mở mang tầm mắt", Long Thủ cười nói.
Hóa ra Long Thủ có chủ ý như vậy.
Lâm Chính gật đầu, bình thản nói: "Nếu đã vậy thì làm như lời ông nói đi, nhưng dặn cháu của ông là cẩn thận một chút".
"Thầy yên tâm đi".
Long Thủ lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho cháu ông ta.
Một lát sau, Long Thủ bỏ điện thoại xuống, cười nói: "Thầy, cháu tôi chỉ cách sơn trang Ứng Long 20 phút ngồi xe, tôi đã bảo nó đại diện cho Huyền Y Phái chúng ta đến sơn trang Ứng Long trước".
"Nếu sơn trang Ứng Long thực sự đồng ý giải quyết trong hòa bình, thì bọn họ muốn bồi thường thế nào tôi cũng có thể suy nghĩ", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Thực ra anh cũng biết hiện giờ mình có quá nhiều kẻ thù, có thể không chọc đến những thế lực mạnh thì hạn chế không chọc đến.
Nhưng nếu đối phương giẫm lên tận đầu, thì anh cũng không thể nhẫn nhịn được.
Bốn tiếng sau, chuyên cơ thuận lợi đáp xuống sân bay quốc tế Huyền Bình.
Lâm Chính dẫn theo Long Thủ và mấy đàn em bước ra khỏi sân bay, đến thẳng sơn trang Ứng Long.
Sắc mặt Lâm Chính lúc nào cũng lạnh tanh, không ai biết anh đang nghĩ gì.
Long Thủ không tiện làm phiền anh, nên cũng im lặng.
Lúc sắp đến chân núi Huyền Bình, Long Thủ lấy điện thoại ra, gọi cho cháu ông ta, định hỏi xem tình hình thế nào.
Nhưng điện thoại tút tút rất lâu không có ai nghe máy.
"Hử, sao thế nhỉ?".
Long Thủ nhíu mày, lại gọi thêm mấy lần nữa.
Nhưng dù ông ta gọi thế nào cũng không ai nghe máy.
"Làm sao thế nhỉ?".
Sắc mặt Long Thủ có chút lúng túng.
"Sao thế?", Lâm Chính hỏi.
"Không... không có gì..."
Long Thủ cố nặn ra nụ cười, sau đó gửi mấy tin nhắn thoại cho cháu ông ta.
Nhưng vẫn không nhận được hồi âm.
Trong lòng Long Thủ đã có chút lo lắng.
Nhưng đúng lúc này.
Két!
Tài xế đang lái xe bỗng phanh gấp, chiếc xe lập tức dừng lại.
"Có chuyện gì vậy?".
Long Thủ ngạc nhiên hỏi.
"Cậu Lâm, ông Long, phía trước bị chặn rồi", tài xế bất đắc dĩ ngoảnh lại nói.
"Bị chặn?".
Mấy người ngạc nhiên, nhìn về đằng trước, mới thấy con đường núi phía trước có không ít người tụ tập, chặn cả đường lại.
Những người này xúm thành một vòng, hình như đang bàn tán gì đó, có người còn lấy điện thoại ra gọi.
"Đi xem có chuyện gì", Long Thủ nói với đàn em.
Một tên đàn em lập tức mở cửa xuống xe, chen vào đám người kia.
Một lát sau, anh ta quay lại.
"Phía trước có một thanh niên đang nằm đó, những người này đang báo cảnh sát và gọi xe cấp cứu", tên đàn em nói với Long Thủ.
"Một thanh niên đang nằm đó?", mấy người đều kinh ngạc.
"Vâng, nhìn dáng vẻ như bị người khác đánh, gãy hết tay chân, sợ là không sống được", tên đàn em đáp.
"Đúng là xui xẻo".
Một tên đàn em khác không nhịn được nói.
Lâm Chính nhíu chặt mày.
Còn Long Thủ tỏ vẻ hoảng hốt, nhìn tên đàn em kia với vẻ không thể tin nổi, một lúc lâu không nói nên lời.
Bỗng Long Thủ đẩy mạnh cửa xe, xông về phía đám người kia.
Khi ông ta chen được vào đám người liền đứng sững như trời trồng.
Chương 550: Tôi quá ngây thơ rồi
Một chàng trai trẻ toàn thân đầy máu đang nằm dưới đất, tay chân gãy hết, mặt mũi tím bầm, rách da lộ thịt, cả người từ trên xuống dưới không có chỗ nào lành lặn, chẳng còn hình dáng của con người nữa.
“Thật là tàn nhẫn!”.
“Là ai làm vậy?”.
“Cậu ấy còn trẻ như vậy, rốt cuộc là ai đã đánh cậu ấy thành thế này?”.
“Chắc không phải là gặp cướp đấy chứ?”.
“Mau, mau gọi cấp cứu, tôi thấy cậu ấy sắp không ổn rồi”.
“Gọi xe cấp cứu rồi, nhưng không biết cậu ấy có gắng gượng được đến lúc xe cấp cứu đến hay không nữa”.
Người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xôn xao.
“A Lực… A Lực…”
Long Thủ nhìn tứ chi vặn vẹo của chàng trai kia, thì thào một tiếng, rồi bỗng gào lên, bổ nhào tới.
“Này, ông làm gì vậy?”.
Những người ở bên cạnh giật nảy mình, quay sang nhìn Long Thủ.
Chỉ thấy Long Thủ quỳ bên cạnh chàng trai kia, run rẩy lấy túi châm bên hông ra, ngã ngồi xuống đất, run rẩy châm cứu cho chàng trai kia.
“Ấy? Hình như ông ấy là bác sĩ Đông y”.
“Tốt quá, cậu ấy được cứu rồi”.
Mọi người xung quanh cũng có chút kích động.
Nhưng… đâm mấy châm xong, tình trạng của chàng trai không những không biến chuyển, mà hơi thở còn gấp gáp hơn, sắc mặt cũng trở nên tím tái, đôi mắt sưng vù trợn tròn nhìn Long Thủ, dường như muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời.
“A Lực! Tất cả là tại chú! Tất cả là tại chú, chú không nên bảo cháu đi, không nên bảo cháu đi!”.
Đôi mắt Long Thủ trống rỗng, bàn tay run rẩy còn định châm cứu tiếp.
Ông ta không ngờ sự việc lại trở nên như vậy.
Ông ta cũng không ngờ, một người đang lành lặn, mấy tiếng sau lại trở thành thế này…
Đúng lúc Long Thủ định đâm châm, thì một bàn tay ở bên cạnh bỗng tóm lấy cổ tay ông ta.
Long Thủ khó khăn ngoảnh đầu lại, mới phát hiện Lâm Chính không biết đã đứng ở bên cạnh ông ta từ lúc nào.
“Thầy…”, Long Thủ ngập ngừng một lát, khàn giọng nói.
“Đây chính là… cháu ông à?”, Lâm Chính nhỏ giọng hỏi.
Đôi mắt Long Thủ đục ngầu, nặng nề gật đầu.
Lâm Chính trầm mặc.
Anh nhìn dáng vẻ thê thảm của chàng trai kia, một lát sau nhỏ giọng nói: “Tâm trí ông đang loạn, châm cứu không đúng, để tôi làm cho”.
“Cảm… cảm ơn thầy…”, Long Thủ há miệng, khàn giọng nói.
Lâm Chính không nói gì, nhận châm bạc trong tay Long Thủ, bắt đầu châm cứu cho chàng trai này.
Sau khi châm cứu một hồi, sắc mặt của chàng trai tốt hơn rất nhiều, nhưng hơi thở vẫn rất yếu ớt.
“Đừng lo, những vết thương trên người cậu ấy đều có thể chữa khỏi được, chỉ là thời gian chữa trị sẽ hơi dài. Đưa cậu ấy đến Huyền Y Phái ngay đi, bảo Tần Bách Tùng chữa cho cậu ấy, chắc sẽ không để lại di chứng gì đâu”, Lâm Chính thu châm bạc lại, bình thản nói.
“Cảm ơn thầy”.
Long Thủ vô cùng kích động, vội vàng đứng dậy cúi người với Lâm Chính.
“Cảm ơn? Không, ông đừng cảm ơn tôi, ngược lại tôi còn nợ ông”, sắc mặt Lâm Chính bỗng trở nên lạnh lùng, ánh mắt cũng ngập tràn sát khí.
“Thầy đừng nói vậy…”
“Tôi không khách sáo với ông đâu, nếu chúng ta đến muộn 10 phút thôi thì chắc là cháu ông đã chết rồi”, Lâm Chính trầm giọng nói.
Long Thủ như ngừng thở.
Chết…
Sự việc… đã nghiêm trọng đến mức này sao?
Lâm Chính đứng dậy, mặt không cảm xúc nói: “Đây là cách nhà họ Ứng chào đón tôi, tôi đã hiểu rồi. Tôi bỗng nhiên phát hiện ra mình có chút ngây thơ. Chuyện như thế này sao có thể để người khác làm chứ? Tôi quá trẻ con, quá ngây thơ, là tôi đã hại cháu ông…”
“Thầy…”, Long Thủ ngây ra nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính ngoái đầu lại, nói với hai tên đàn em: “Các anh lập tức đưa cậu ấy đến Huyền Y Phái, nhớ là dùng dược liệu tốt nhất để chữa trị cho cậu ấy. Chuyện này giao cho Tần Bách Tùng phụ trách, nói với ông ấy là nếu không chữa khỏi cho người này thì cút khỏi Huyền Y Phái, rõ chưa?”.
Hai người kia hơi sửng sốt, nhìn vẻ mặt lúc này của Lâm Chính, sao dám do dự, vội vàng đáp: “Vâng, anh Lâm”.
“Long Thủ, ông đi cùng tôi đến sơn trang Ứng Long”.
“Thầy, chuyện này… hay là thầy nhịn đi”.
Long Thủ vội kêu lên, có chút do dự nói.
Tuy cháu ông ta suýt bị người nhà họ Ứng hại chết, trong lòng ông ta cũng lửa giận ngút trời, nhưng nhà họ Ứng biết rõ đây là người do Lâm Chính phái tới mà vẫn dám ra tay nặng như vậy, đủ để thấy bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Lâm Chính một thân một mình đến nhà họ Ứng, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Dù sao nhà họ Ứng cũng là thế gia cổ võ…
“Đi thôi”.
Lâm Chính bình thản nói một câu, rồi lên xe.
Long Thủ còn định nói gì đó, nhưng thấy thái độ kiên định của Lâm Chính, chỉ đành thở dài, lên xe cùng anh.
Đám người nhường đường, xe lại lái vào trong núi Huyền Bình.
Đi khoảng hơn 10 phút thì xe đến trung tâm núi.
Chỗ này chia làm hai đường, một đường vòng quanh núi, men theo đường núi sẽ rời khỏi núi Huyền Bình. Con đường còn lại là đi tới sơn trang Ứng Long, nhưng đã đặt chướng ngại trên đường.
Xe lái tới chướng ngại kia, lập tức có một bảo vệ đi tới.
“Làm cái gì vậy?”.
Gã bảo vệ liếc nhìn trong xe, lên tiếng hỏi.
“Đến thăm nhà họ Ứng”, Lâm Chính bình thản thốt ra năm chữ.
“Có giấy mời không?”.
“Không”.
“Đến tìm ai của nhà họ Ứng? Có thể gọi điện thoại cho người đó không?”.
“Tôi không có số điện thoại của ai cả”, Lâm Chính lại nói.
Gã bảo vệ nhíu mày, thầm hừ một tiếng: “Nếu vậy thì mời các anh rời khỏi đây, không có sự cho phép của ông chủ thì không ai được vào”.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, hạ cửa sổ xe xuống, nói với tài xế: “Cứ xông vào đi”.
“Hả? Cậu Lâm, việc này…”, tài xế ngớ ra.
“Xông vào”, Lâm Chính lặp lại.
Tài xế có chút do dự, nhưng vẫn làm theo lời Lâm Chính, đạp chân ga, chiếc xe lao vút tới.
Rầm!
Chướng ngại trên đường bị húc bay, chiếc xe lao qua, phóng thẳng về phía sơn trang Ứng Long.
“Này! Các người làm gì vậy? Dừng lại! Mau dừng lại!”.
Gã bảo vệ cuống lên đuổi theo.
Nhưng vô ích, chiếc ô tô đã phóng đi mất hút.
Gã bảo vệ vội vàng lấy bộ đàm ở hông xuống, hét lên với bên kia: “Có người xông vào sơn trang rồi! Có người xông vào sơn trang rồi!”.
Vừa nhận được tin này, lực lượng bảo vệ của sơn trang lập tức trở nên sôi sục.
Cổng sơn trang mở ra, mấy chiếc xe con màu đen lao ra, dàn hàng ngang trên con đường cách sơn trang 100m, ngăn những kẻ tự ý xông vào sơn trang lại.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”.
Một người nhà họ Ứng bước ra khỏi sơn trang, nhìn đám vệ sĩ ra quân ồ ạt như vậy, không khỏi hỏi.
“Cậu năm, có người xông vào núi”.
Một vệ sĩ đáp.
“Cái gì?”.
Người đàn ông kia nhíu mày: “Ai mà to gan vậy? Không biết đây là nơi nào sao?”.
“Cậu chủ, cậu vào đi, nơi này để chúng tôi xử lý là được”, vệ sĩ nói.
“Không cần, tôi cũng muốn xem là kẻ nào mà liều lĩnh như vậy!”.
Người đàn ông lạnh lùng nói, rồi bước tới…