-
Chương 5356-5360
Chương 5356: Giữ mạng
Từ Chính sững sờ.
Những người khác cũng vô cùng ngạc nhiên.
"Đại nhân... anh... anh ấy bị thương, anh ấy cũng không biết võ công... nên anh ấy thật sự không dậy nổi..."
Một người không nhìn nổi cảnh này, lập tức lên tiếng nói giúp Từ Chính.
Nhưng người này vừa nói xong.
Bốp!
Một tên người của Đại hội mặc áo choàng đứng cạnh lập tức đưa tay tát bốp một cái vào đầu người kia.
Đầu người đàn ông bị đập nát, những thứ màu trắng và đỏ bắn tung tóe xung quanh, người chết ngay tại chỗ.
"Á!"
Những người còn lại sợ đến mức hai chân mềm nhũn ra, ngã quỵ xuống đất.
Không ai ngờ rằng những kẻ trong Đại hội này lại trực tiếp ra tay giết người.
"Vi phạm quy tắc của Đại hội thì thôi đi, nhưng lại còn dám ngụy biện! Mẹ kiếp!"
Gã đàn ông lấy ra một chiếc khăn tay trên người, lau vết bẩn trong lòng bàn tay, lạnh lùng nói.
"Anh… mấy người nữa..."
“Đứng dậy nhanh lên…”
Từ Chính lúc này đã rưng rưng nước mắt, nghiến răng nghiến lợi gầm gừ.
Những người hôm nay dẫn theo đều là thiên tài ở các lĩnh vực khác nhau, đều là nhà nghiên cứu khoa học xuất sắc do chính tay Từ Chính chiêu mộ. Mỗi một người bọn họ đều giống như báu vật, thế nhưng hôm nay họ lại phải gánh chịu tai họa vô lý như vậy, Từ Chính làm sao có thể không đau lòng?
Những người vừa ngã quỵ xuống đất cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng rồi run rẩy đứng dậy.
Những kẻ trong Đại hội liếc nhìn Từ Chính, gật đầu nói: "Tuy rằng không biết võ công, nhưng các người là những kẻ thông minh. Nếu như còn có kẻ nào dám ngồi trên mặt đất, số phận của kẻ đó cũng sẽ giống như người ban nãy!"
Nghe thấy lời này, những người xung quanh đều lạnh toát cả chân tay, giờ họ đã hiểu ý của Từ Chính ban nãy.
Những kẻ này nào có phải người của tổ chức duy trì trật tự và công lý? Bọn chúng rõ ràng là một nhóm sát nhân giết người không ghê tay!
Vào lúc này, điều tốt nhất nên làm là làm theo yêu cầu của bọn chúng để bảo toàn mạng sống!
"Vậy còn anh thì sao? Anh định tự mình đi đến đây hay vẫn quyết tâm không tuân theo mệnh lệnh của chúng tôi và vi phạm quy tắc của Đại hội?"
Gã đàn ông kia nheo mắt nhìn Từ Chính rồi hỏi.
"Tôi... tôi không dám."
Từ Chính cố gắng đứng dậy trong đau đớn, nhưng cơn đau ở bụng khiến anh ta cảm thấy đau nhói ngay khi đứng dậy.
"Ọc!"
Từ Chính không thể nhịn được nữa và phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng Từ Chính biết rằng một khi ngã xuống, điều duy nhất chờ đợi anh ta chính là cái chết.
Những kẻ này không quan tâm đến việc họ sống hay chết.
Trong mắt bọn chúng, những người này chỉ là một đàn kiến, một loại sinh vật có thể tùy ý giết chóc.
Từ Chính cố gắng đứng vững và loạng choạng từng bước bước tới.
Máu tiếp tục chảy ra từ khóe miệng, sắc mặt anh ta tái nhợt.
Tuy nhiên, khát vọng sống sót mãnh liệt vẫn đưa Từ Chính đến trước mặt những kẻ trong Đại hội này.
Mặc dù vào lúc này, Từ Chính cảm thấy ngay cả việc đứng vững cũng vô cùng khó khăn.
"Thầy Từ..."
Người bên cạnh bật khóc, muốn giúp đỡ nhưng lại không dám chạm vào.
"Cũng có chút kiên trì đấy. Không tồi, không tồi, có điều tội chết có thể miễn nhưng tội sống không thể tha, treo tất cả bọn chúng lên".
Gã đàn ông ra lệnh bằng giọng lạnh tanh rồi thản nhiên ngồi lên chiếc xe bên cạnh.
Hai tên còn lại trong Đại hội lấy ra sợi xích sắt và vung lên không trung.
Vù vù vù.
Sợi xích sắt bay tới, giống như một con linh xà cuốn chặt lấy tay chân họ, đầu còn lại thì quấn quanh cành cây lớn ven đường.
Mọi người ngay lập tức bị treo lên cây.
"Á..."
Cơn đau dữ dội từ cổ tay và những nơi bị sợi xích sắt siết chặt khiến họ gần như bất tỉnh.
Từ Chính giờ cũng không thể gắng gượng được nữa, phun ra một ngụm máu nữa rồi bất tỉnh tại chỗ.
Đám người của Đại hội không quan tâm đến mấy người Từ Chính mà ngồi lên xe, đạp mạnh ga rồi phóng vút đi.
Chương 5357: Vô pháp vô thiên
Chiếc xe lao về phía cổng liên minh Thanh Huyền với tốc độ hai trăm km/h.
Những người đứng ở cổng nghe thấy tiếng động cơ gầm rú từ xa thì không khỏi giật mình nhìn xung quanh.
Khi nhìn thấy một chiếc ô tô đang lao thẳng vào mình như một viên đạn, tất cả những người có mặt ở đó đều bàng hoàng.
"Ai đang lái xe? Dừng lại!"
"Dừng lại mau!"
"Nếu không dừng lại, đừng trách chúng tôi không khách sáo!"
Mọi người hét lên, rút vũ khí ra và lo lắng quan sát chiếc xe.
Nhưng.
Chiếc xe không hề có ý định giảm tốc độ.
Mọi người da đầu tê dại, quyết định ra tay.
Nhưng vào lúc này.
Kéttt!
Chiếc xe đột nhiên dừng lại, bánh xe như bị hàn chặt, cọ xát trên mặt đất, để lại hai vệt dài, cuối cùng dừng lại trước cổng liên minh Thanh Huyền.
Người gác cửa sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng, nhanh chóng bao vây chiếc xe.
"Ai vậy? Xuống xe mau lên! Mau lên!"
Đội trưởng đội bảo vệ Lưu Tử Ngạo hét lớn.
Cửa xe bị đẩy ra.
Sau đó, vài tên mặc áo choàng bước ra khỏi xe.
Vẻ mặt những kẻ này vô cùng bình tĩnh, đôi mắt dưới tấm áo choàng sâu thăm thẳm.
Gã vừa đi xuống từ ghế lái nhìn Lưu Tử Ngạo, sau đó đi thẳng về phía trước rồi đứng trước mặt và nhìn chằm chằm vào anh ta.
"Anh nói gì?"
Gã đàn ông lạnh lùng hỏi.
“Anh là ai?"
Lưu Tử Ngạo âm thầm nuốt nước bọt, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Nhưng nhiệm vụ gánh vác trên vai khiến anh ta không thể rút lui.
Nhưng giây tiếp theo, một bàn tay đột nhiên tóm lấy cổ Lưu Tử Ngạo.
"Ặc..."
Lưu Tử Ngạo còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đối phương một tay nhấc lên.
"Anh đang làm gì thế?"
"Buông đội trưởng Lưu ra!"
"Tên khốn nạn, bắt lấy hắn!"
Mọi người đều bị sốc và lập tức lao về phía những kẻ vừa tới.
Nhưng chưa kịp đến gần, bọn họ đã bị một luồng khí thổi bay rồi nôn ra máu, ngã xuống đất không đứng dậy được.
Về phần Lưu Tử Ngạo, anh ta cũng bị gã trong Đại hội ném một cách thô bạo.
Vụt!
Anh ta lao tới và đập mạnh vào cửa giống như một viên đạn đại bác.
Rầm!
Một tiếng nổ dữ dội vang lên.
Lưu Tử Ngạo phun ra một ngụm máu, toàn bộ xương cốt trong cơ thể đều vỡ vụn. Anh ta ngã xuống đất, bất động, không biết là còn sống hay đã chết.
Nghe thấy tiếng động lớn ở sân trước, rất nhiều cao thủ của liên minh Thanh Huyền lao ra.
"Ai mà to gan như vậy! Sao dám tới liên minh Thanh Huyền gây rối?"
Cùng với một tiếng quát giận dữ, Tường Vân tông chủ dẫn theo rất nhiều cao thủ lao ra và bao vây tất cả mấy gã đàn ông mới đến này.
Tuy nhiên, dù đối mặt với những cao thủ đang giận dữ của liên minh Thanh Huyền nhưng mấy gã đàn ông này không hề tỏ ra hoảng sợ. Gã đàn ông vừa đánh bị thương Lưu Tử Ngạo ung dung lấy từ trong người ra một tấm lệnh bài rồi giơ cao nó lên. Hắn ta mặt không cảm xúc, nói: "Chúng tôi là đội duy trì trật tự của Đại hội. Những kẻ đến từ liên minh Thanh Huyền này to gan ngông cuồng đến mức dám xúc phạm chúng tôi. Chúng tôi trừng phạt họ theo quy định của Đại hội. Các người ai dám không phục?"
Nghe xong những lời này, những người xung quanh đều kinh ngạc.
"Những người đến từ Đại hội?"
"Đội duy trì trật tự? Vậy phải là cao thủ mức nào nhỉ?"
Không ai dám manh động.
Suy cho cùng, chỉ cần hai chữ “Đại hội” cũng đủ khiến người ta phải kiêng dè.
Tường Vân tông chủ vẻ mặt cũng vô cùng khó coi.
Mấy gã người của Đại hội cười khinh bỉ nói: "Minh chủ của các người đâu? Còn không mau gọi hắn tới? Bổn đại nhân có chuyện muốn hỏi hắn!"
Đúng là thô lỗ!
Tường Vân tông chủ trong mắt bừng bừng lửa giận, còn đang định nói gì đó thì chợt nghe thấy một giọng nói dõng dạc vọng ra từ đằng sau đám đông.
"Ngay cả người của Đại hội đến đây thì cũng không được phép vô pháp vô thiên như vậy! Liên minh Thanh Huyền này là nơi các người có thể tuỳ tiện tác oai tác quái sao?"
Chương 5358: Ai khiêu khích ai?
Nghe thấy âm thanh này, mọi người đều giật mình nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh.
Họ nhìn thấy Lâm Chính dẫn đầu một nhóm cao thủ của liên minh Thanh Huyền đi tới.
Ngay cả những cao thủ của long mạch dưới lòng đất cũng tới.
"Là minh chủ!"
"Minh chủ đến rồi!"
"Bái kiến minh chủ!"
"Bái kiến minh chủ!"
Mọi người đều vui mừng đến mức quỳ xuống và hô lên.
Xung quanh vang lên tiếng hô không ngớt.
"Mọi người đứng dậy cả đi”.
Lâm Chính trầm giọng nói, sau đó nhìn các thành viên của liên minh Thanh Huyền đã ngã xuống đất, vẻ mặt anh không được tự nhiên.
Anh nhìn những người trong Đại hội và hừ lạnh: "Các người ra tay ngay trong liên minh Thanh Huyền của chúng tôi? Ai cho các người cái quyền đó?"
"Đương nhiên là Đại hội rồi”.
Gã đàn ông đi đầu mỉm cười, nheo mắt nói: “Lâm thần y, Đại hội có quy định, nếu gặp kẻ dám vi phạm quy tắc và khiêu khích quyền uy của Đại hội thì đội duy trì trật tự có quyền xử tử ngay lập tức. Bởi vì đội duy trì trật tự là tổ chức của Đại hội mà thần thánh cũng không thể xâm phạm. Lâm thần y, tôi nghĩ anh nên nghiên cứu quy tắc của Đại hội đi”.
Đội duy trì trật tự là lực lượng đặc biệt của Đại hội, tổ chức này cũng có địa vị rất cao trong Đại hội. Thậm chí người của tổ chức này đôi khi còn không cần tuân theo quy tắc của Đại hội.
Điều này cũng dẫn đến việc các thành viên của đội duy trì trật tự lúc nào cũng kiêu ngạo và độc đoán, ngay cả những người trong Đại hội cũng bị bọn họ xem thường.
Nhưng Lâm Chính nhìn những kẻ này không thuận mắt.
"Cho nên ý anh là người của liên minh Thanh Huyền đã khiêu khích anh?"
"Hiển nhiên”.
"Bọn họ khiêu khích như thế nào?"
"Khi nhìn thấy chúng tôi, họ không cư xử lịch sự. Thay vào đó, bọn họ lại nói những lời thô lỗ. Đây không phải là hành động khiêu khích sao?"
Gã đàn ông nheo mắt cười khẩy: "Lâm thần y, tôi khuyên anh nên cư xử cho phải phép, nếu không tôi sẽ coi lời nói và hành động của anh là khiêu khích. Anh phải hiểu hậu quả của việc khiêu khích đội duy trì trật tự của Đại hội là rất nghiêm trọng!"
Những người xung quanh nghe gã đàn ông nói vậy mà tức muốn nổ phổi.
Còn dám nói người của liên minh Thanh Huyền đang khiêu khích, rõ ràng là đội duy trì trật tự này đang khiêu khích thì có.
Nhưng ai cũng sợ quyền uy của Đại hội, nên dù tức giận cũng không ai dám lên tiếng.
Lâm Chính hừ lạnh một tiếng, mặt không cảm xúc, nói: "Đây chỉ là lời nói phiến diện của anh. Nếu chỉ dựa vào anh thì anh nói gì chẳng được, làm sao thuyết phục được người khác?"
"Ý anh là sao?"
Gã đàn ông nọ cau mày.
"Tôi muốn anh đưa ra bằng chứng để chứng minh người của tôi đã khiêu khích anh!"
"Chuyện kiểu này mà cũng cần bằng chứng sao?"
“Tại sao lại không cần bằng chứng chứ?”
Lâm Chính lạnh lùng đáp: "Nếu đã là thành viên của Đại hội, anh nên nói có sách mách có chứng. Nếu anh không thể đưa ra bằng chứng, tôi hoàn toàn có thể cho rằng anh đang cố ý giết người bừa bãi trên địa bàn của liên minh Thanh Huyền chúng tôi. Tôi cũng có thể nhận định rằng anh đang cố tình khiêu khích liên minh Thanh Huyền của tôi!”
"Ồ?"
Gã đàn ông không chút hoảng sợ, ngược lại còn khoanh tay, nheo mắt nhìn Lâm Chính, cười hỏi: "Vậy Lâm thần y, anh định làm gì chúng tôi?"
"Bất cứ kẻ nào dám khiêu khích liên minh Thanh Huyền của chúng tôi đương nhiên sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức!"
Lâm Chính gằn giọng đáp.
Khoảnh khắc anh nói ra những lời này, tất cả những cao thủ của liên minh Thanh Huyền đã vây quanh đám người của Đại hội, vây chặt đến nỗi con kiến cũng không chui lọt.
Những kẻ trong đội duy trì trật tự cau mày.
Bọn họ có lẽ không ngờ rằng những người của liên minh Thanh Huyền lại táo bạo đến mức dám bao vây họ.
Tình cảnh bắt đầu rơi vào bế tắc.
Nhưng vào lúc này, Nam Ly thành chủ tựa hồ nhận ra cái gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng bước tới nói: "Minh chủ, chiếc xe mà những người này đi tới, hình như là của Từ Chính tiên sinh!"
"Cái gì?"
Lâm Chính hô hấp như dừng lại một nhịp.
Chương 5359: Tế cờ
Lâm Chính vội vàng nhìn về phía chiếc xe, vẻ mặt càng lúc càng khó coi.
Lúc đầu anh không để ý, nhưng khi nhìn kỹ hơn, Lâm Chính phát hiện ra rằng nó quả thực rất giống với chiếc xe mà Từ Chính và các nhà khoa học khác đã sử dụng.
Vì chiếc xe được lái ở vực Diệt Vong nên không có biển số. Hơn nữa những chiếc xe mà người của liên minh Thanh Huyền sử dụng đều được sản xuất trong nước.
Mặc dù người của Đại hội đã vào đóng quân ở vực Diệt Vong, nhưng không ai trong số họ có thói quen sử dụng ô tô.
Vậy mà những kẻ này đi ô tô tới, hơn nữa còn không nâng niu gì chiếc xe này, như vậy sao có thể khiến người khác không nảy sinh nghi ngờ?
"Chiếc xe này đến từ đâu?"
Lâm Chính mặt không cảm xúc hỏi.
"Đáng lẽ nó thuộc về liên minh Thanh Huyền của anh, nhưng hiện tại nó đã bị Đại hội của chúng tôi tịch thu”.
Gã đàn ông đến từ Đại hội vẫn tỏ vẻ khinh thường, cười nói.
Hắn không hề coi trọng những người trước mặt này chút nào.
Quả thực, đội duy trì trật tự hùng mạnh dù đi đến đâu cũng được mọi người kính trọng và sợ hãi, làm sao bọn họ có thể quan tâm đến những người dân nhỏ bé ở vực Diệt Vong này?
"Người của anh khiêu khích chúng tôi không chỉ một lần, chủ nhân của chiếc xe này cũng khiêu khích chúng tôi nên đã bị chúng tôi nghiêm khắc trừng phạt. Lâm thần y, lần này chúng tôi đến đây chính là để hỏi tội, có điều thái độ của anh dường như rất chống đối chúng tôi. Chúng tôi đại diện cho Đại hội, tất cả những gì chúng tôi làm đều tuân theo quy định của Đại hội và được Đại hội cho phép. Nếu như anh phản kháng, vậy thì hành vi của anh sẽ được coi là khiêu khích đối với Đại hội và trở thành kẻ thù của Đại hội. Lâm thần y, anh qua lại với Đại hội lâu như vậy, chắc anh biết rõ kết cục của việc này phải không?”
Một tên khác trong Đại hội bước tới và nói bằng giọng vô cảm.
Nhưng lúc này Lâm Chính cũng không có ý định trả lời kẻ này, ngược lại anh nhìn chằm chằm gã đàn ông đi đầu, lạnh lùng nói: "Nói cho tôi biết, chủ nhân của chiếc xe này đang ở đâu? Bọn họ đang ở đâu?"
"Lâm thần y, tôi không có nghĩa vụ phải nói với anh. Nghe đây, bảo người của anh lập tức giải tán, sau đó hoan nghênh chúng tôi tiến vào. Chúng tôi chuẩn bị thẩm vấn anh!"
Gã đàn ông khoanh tay trước ngực, nheo mắt cười nói.
Lâm Chính nhìn thấy cảnh này, anh đột nhiên ý thức được.
Những kẻ này căn bản sẽ không trả lời những câu hỏi của anh. Dù sao ở trong mắt bọn họ, bản thân anh không là gì.
"Nam Ly thành chủ!"
Lâm Chính gằn giọng hét lớn.
“Có thuộc hạ”.
Nam Ly thành chủ vội vàng đáp.
"Lập tức phái người đi tìm dọc đường. Nhớ kỹ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"
"Tuân lệnh!"
Nhưng khi Nam Ly thành chủ định xoay người rời đi.
Một gã trong Đại hội đột nhiên đứng dậy, lao về phía Nam Ly thành chủ với đầy sát ý.
"Đồ khốn nạn, chúng tôi bảo các người được rời đi sao? Giết!"
Gã đàn ông hét lớn, chưởng của hắn đang lao về phía Nam Ly thành chủ. Trong lòng bàn tay hắn có kim quang đáng sợ như thể nó xé rách được mọi thứ.
Nam Ly thành chủ mặt biến sắc.
Nhưng đúng lúc sức mạnh trong lòng bàn tay của gã đàn ông này sắp bộc phát.
Vụt!
Một bóng người xuất hiện bên cạnh gã đàn ông như thể vừa mới dịch chuyển tức thời. Bóng người đó dùng một tay nắm lấy cổ tay của gã đàn ông và bẻ gãy nó.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
"Á!"
Gã đàn ông hét lên đau đớn, lập tức dùng sức cố gắng hất văng bóng người kia ra.
Những người đứng xem mặt biến sắc.
Đặc biệt là những kẻ đến từ Đại hội dường như không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.
"Lâm thần y?"
Mọi người nhìn về phía người vừa ngăn chặn gã đàn ông của Đại hội, chính là Lâm Chính.
"Anh thực sự muốn chống lại Đại hội của chúng tôi?"
Gã đàn ông mặt không cảm xúc hỏi.
“Đại hội ức hiếp người quá đáng như vậy, còn phải hỏi cái gì mà chống đối với không chống đối?”
Lâm Chính ánh mắt lạnh lùng nhìn các thành viên của đội duy trì trật tự, mặt không cảm xúc nói: "Nếu các người đã bắt nạt người của tôi như vậy, tôi tuyên chiến với Đại hội thì có sao? Nhưng trước khi chiến tranh bắt đầu, tôi sẽ lấy mạng các người đem tế cờ trước. Các người có ý kiến gì không?”
Chương 5360: Các người không phải chủ nhân thế giới này!
Khi những người trong đội duy trì trật tự nghe thấy vậy, tất cả đều cau mày và nhìn chằm chằm vào Lâm Chính với vẻ mặt nghiêm nghị.
Lâm Chính lúc này có thể nói là sát khí đằng đằng.
Những cao thủ của liên minh Thanh Huyền xung quanh cũng vô cùng tức giận, cầm vũ khí sẵn sàng chiến đấu.
Khí thế này thật đáng kinh ngạc.
Nhưng người của đội duy trì trật tự này đã có gan đến liên minh Thanh Huyền thì đương nhiên không dễ bị đe dọa.
Trên đỉnh núi phía xa.
Kiều Bất Dịch, Thu Tẩm Nhiễm và Lý Uyển Dung cùng những người khác đã chạy tới.
Nhìn thấy tình huống này, Thu Tẩm Nhiễm không khỏi nở nụ cười.
"Ha ha ha, đúng như dự đoán của Kiều phó tướng, bọn họ sắp lao vào đánh nhau rồi! Có vẻ như Lâm thần y sắp tới số rồi!"
Thu Tẩm Nhiễm không khỏi vỗ tay tán thưởng và nhìn về phía cổng liên minh Thanh Huyền phía xa, vô cùng phấn khích.
"Lâm thần y cảm thấy mình bị Đại hội đối xử quá bất công, cho nên có mối hận sâu sắc. Còn những người trong đội duy trì trật tự đều kiêu ngạo và độc đoán, không hề nói chuyện bằng lý lẽ. Nếu đến liên minh Thanh Huyền, bọn họ sẽ nhất định sẽ đắc tội Lâm thần y. Lâm thần y lúc này không chịu nhịn nữa thì chắc chắn sẽ đánh nhau, đó là điều có thể đoán trước được”.
Kiều Bất Dịch mỉm cười.
"Tình hình này thì có vẻ Lâm thần y đang có ý định ra tay”.
Lý Uyển Dung nhướng mày nói: “Nếu họ thực sự đánh nhau, chúng ta phải làm sao?”
"Vậy còn phải hỏi? Đương nhiên là tới chi viện rồi”.
Thu Tẩm Nhiễm hừ lạnh: "Đây không phải sẽ trở thành lý do chính đáng để tiêu diệt liên minh Thanh Huyền sao? Chúng ta không cần phải e dè thêm nữa”.
"Chi viện cũng được, nhưng cô đừng thiếu kiên nhẫn”.
Kiều Bất Dịch nói.
"Ồ? Kiều phó tướng còn cao kiến gì nữa?"
Thu Tẩm Nhiễm vội vàng nhìn Kiều Bất Dịch.
“Các thành viên của đội duy trì trật tự đều rất mạnh, một khi họ ra tay thì sẽ không bị đánh bại nhanh chóng như vậy. Hơn nữa, nếu chúng ta đến hỗ trợ ngay lập tức, chẳng phải sẽ khiến bọn họ nghi ngờ sao? Nếu họ biết tất cả những chuyện này là do chúng ta dàn dựng thì chẳng phải sẽ phiền phức to sao? Huống hồ, đợi đội duy trì trật tự tiêu diệt quân chủ lực của liên minh Thanh Huyền rồi chúng ta mới xuất hiện, như vậy chẳng phải trận chiến của chúng ta sẽ dễ dàng hơn nhiều sao?”
"Cuối cùng vẫn là Kiều đại nhân suy nghĩ chu toàn nhất”.
Thu Tẩm Nhiễm cười nói.
Nói rồi ba người họ tiếp tục nhìn chằm chằm vào cổng liên minh Thanh Huyền.
Vào lúc này, những cao thủ trong liên minh Thanh Huyền đã sẵn sàng ra tay.
Các thành viên của đội duy trì trật tự cũng đặt tay lên vũ khí ở thắt lưng.
Cả hai bên đều sẵn sàng chiến đấu, không gian nồng nặc mùi thuốc súng.
“Lâm thần y, có vẻ như anh vẫn quyết tâm chống lại Đại hội của chúng tôi?"
Đội trưởng đội duy trì trật tự lạnh lùng nói.
"Anh cho rằng Đại hội là chủ nhân của thế giới này sao? Các người nói cái gì thì cái đó là chân lý sao?"
Lâm Chính lấy ra Hồng Mông Long Châm, chậm rãi đâm vào cơ thể mình.
“Những người trong Đại hội các người nói một câu đã trục xuất một nửa số dân trong vực Diệt Vong. Và bây giờ, các người lại coi những người trong liên minh Thanh Huyền của chúng tôi chẳng khác gì cỏ rác và lấy mạng họ một cách tùy tiện. Sao vậy? Thực sự cho rằng họ là đàn kiến sao? Không xứng làm người sao?”
Vừa dứt lời, Hồng Mông Long Châm đã hoàn toàn đâm vào trong cơ thể Lâm Chính.
Ngay lập tức.
Vù!
Từ cơ thể Lâm Chính bộc phát ra khí tức phóng thẳng lên trời.
Những người trong đội duy trì trật tự hít một hơi, run rẩy và ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.
"Thật là một loại khí tức đáng kinh ngạc! Đây là phương pháp gì mà có thể tăng sức mạnh đến mức này?"
"Mọi người đều biết Lâm thần y am hiểu y thuật, chẳng qua chỉ là dùng một chút thủ đoạn nhỏ để nâng cao thực lực của mình mà thôi. Chỉ có một mình hắn, không sao cả, nếu có bản lĩnh thì hắn thử nâng cao thực lực cho toàn bộ liên minh Thanh Huyền thử xem!"
Một tên khác trong Đại hội khinh thường nói.
Nhưng vào lúc này.
Phiu phiu phiu phiu...
Những tia sáng rực rỡ phóng thẳng lên bầu trời.
Khí tức xung quanh đột nhiên bộc phát.
Những kẻ trong đội duy trì trật tự đều chết lặng, quay đầu nhìn xung quanh, như thể đang nhìn thấy ma vậy...
Từ Chính sững sờ.
Những người khác cũng vô cùng ngạc nhiên.
"Đại nhân... anh... anh ấy bị thương, anh ấy cũng không biết võ công... nên anh ấy thật sự không dậy nổi..."
Một người không nhìn nổi cảnh này, lập tức lên tiếng nói giúp Từ Chính.
Nhưng người này vừa nói xong.
Bốp!
Một tên người của Đại hội mặc áo choàng đứng cạnh lập tức đưa tay tát bốp một cái vào đầu người kia.
Đầu người đàn ông bị đập nát, những thứ màu trắng và đỏ bắn tung tóe xung quanh, người chết ngay tại chỗ.
"Á!"
Những người còn lại sợ đến mức hai chân mềm nhũn ra, ngã quỵ xuống đất.
Không ai ngờ rằng những kẻ trong Đại hội này lại trực tiếp ra tay giết người.
"Vi phạm quy tắc của Đại hội thì thôi đi, nhưng lại còn dám ngụy biện! Mẹ kiếp!"
Gã đàn ông lấy ra một chiếc khăn tay trên người, lau vết bẩn trong lòng bàn tay, lạnh lùng nói.
"Anh… mấy người nữa..."
“Đứng dậy nhanh lên…”
Từ Chính lúc này đã rưng rưng nước mắt, nghiến răng nghiến lợi gầm gừ.
Những người hôm nay dẫn theo đều là thiên tài ở các lĩnh vực khác nhau, đều là nhà nghiên cứu khoa học xuất sắc do chính tay Từ Chính chiêu mộ. Mỗi một người bọn họ đều giống như báu vật, thế nhưng hôm nay họ lại phải gánh chịu tai họa vô lý như vậy, Từ Chính làm sao có thể không đau lòng?
Những người vừa ngã quỵ xuống đất cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng rồi run rẩy đứng dậy.
Những kẻ trong Đại hội liếc nhìn Từ Chính, gật đầu nói: "Tuy rằng không biết võ công, nhưng các người là những kẻ thông minh. Nếu như còn có kẻ nào dám ngồi trên mặt đất, số phận của kẻ đó cũng sẽ giống như người ban nãy!"
Nghe thấy lời này, những người xung quanh đều lạnh toát cả chân tay, giờ họ đã hiểu ý của Từ Chính ban nãy.
Những kẻ này nào có phải người của tổ chức duy trì trật tự và công lý? Bọn chúng rõ ràng là một nhóm sát nhân giết người không ghê tay!
Vào lúc này, điều tốt nhất nên làm là làm theo yêu cầu của bọn chúng để bảo toàn mạng sống!
"Vậy còn anh thì sao? Anh định tự mình đi đến đây hay vẫn quyết tâm không tuân theo mệnh lệnh của chúng tôi và vi phạm quy tắc của Đại hội?"
Gã đàn ông kia nheo mắt nhìn Từ Chính rồi hỏi.
"Tôi... tôi không dám."
Từ Chính cố gắng đứng dậy trong đau đớn, nhưng cơn đau ở bụng khiến anh ta cảm thấy đau nhói ngay khi đứng dậy.
"Ọc!"
Từ Chính không thể nhịn được nữa và phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng Từ Chính biết rằng một khi ngã xuống, điều duy nhất chờ đợi anh ta chính là cái chết.
Những kẻ này không quan tâm đến việc họ sống hay chết.
Trong mắt bọn chúng, những người này chỉ là một đàn kiến, một loại sinh vật có thể tùy ý giết chóc.
Từ Chính cố gắng đứng vững và loạng choạng từng bước bước tới.
Máu tiếp tục chảy ra từ khóe miệng, sắc mặt anh ta tái nhợt.
Tuy nhiên, khát vọng sống sót mãnh liệt vẫn đưa Từ Chính đến trước mặt những kẻ trong Đại hội này.
Mặc dù vào lúc này, Từ Chính cảm thấy ngay cả việc đứng vững cũng vô cùng khó khăn.
"Thầy Từ..."
Người bên cạnh bật khóc, muốn giúp đỡ nhưng lại không dám chạm vào.
"Cũng có chút kiên trì đấy. Không tồi, không tồi, có điều tội chết có thể miễn nhưng tội sống không thể tha, treo tất cả bọn chúng lên".
Gã đàn ông ra lệnh bằng giọng lạnh tanh rồi thản nhiên ngồi lên chiếc xe bên cạnh.
Hai tên còn lại trong Đại hội lấy ra sợi xích sắt và vung lên không trung.
Vù vù vù.
Sợi xích sắt bay tới, giống như một con linh xà cuốn chặt lấy tay chân họ, đầu còn lại thì quấn quanh cành cây lớn ven đường.
Mọi người ngay lập tức bị treo lên cây.
"Á..."
Cơn đau dữ dội từ cổ tay và những nơi bị sợi xích sắt siết chặt khiến họ gần như bất tỉnh.
Từ Chính giờ cũng không thể gắng gượng được nữa, phun ra một ngụm máu nữa rồi bất tỉnh tại chỗ.
Đám người của Đại hội không quan tâm đến mấy người Từ Chính mà ngồi lên xe, đạp mạnh ga rồi phóng vút đi.
Chương 5357: Vô pháp vô thiên
Chiếc xe lao về phía cổng liên minh Thanh Huyền với tốc độ hai trăm km/h.
Những người đứng ở cổng nghe thấy tiếng động cơ gầm rú từ xa thì không khỏi giật mình nhìn xung quanh.
Khi nhìn thấy một chiếc ô tô đang lao thẳng vào mình như một viên đạn, tất cả những người có mặt ở đó đều bàng hoàng.
"Ai đang lái xe? Dừng lại!"
"Dừng lại mau!"
"Nếu không dừng lại, đừng trách chúng tôi không khách sáo!"
Mọi người hét lên, rút vũ khí ra và lo lắng quan sát chiếc xe.
Nhưng.
Chiếc xe không hề có ý định giảm tốc độ.
Mọi người da đầu tê dại, quyết định ra tay.
Nhưng vào lúc này.
Kéttt!
Chiếc xe đột nhiên dừng lại, bánh xe như bị hàn chặt, cọ xát trên mặt đất, để lại hai vệt dài, cuối cùng dừng lại trước cổng liên minh Thanh Huyền.
Người gác cửa sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng, nhanh chóng bao vây chiếc xe.
"Ai vậy? Xuống xe mau lên! Mau lên!"
Đội trưởng đội bảo vệ Lưu Tử Ngạo hét lớn.
Cửa xe bị đẩy ra.
Sau đó, vài tên mặc áo choàng bước ra khỏi xe.
Vẻ mặt những kẻ này vô cùng bình tĩnh, đôi mắt dưới tấm áo choàng sâu thăm thẳm.
Gã vừa đi xuống từ ghế lái nhìn Lưu Tử Ngạo, sau đó đi thẳng về phía trước rồi đứng trước mặt và nhìn chằm chằm vào anh ta.
"Anh nói gì?"
Gã đàn ông lạnh lùng hỏi.
“Anh là ai?"
Lưu Tử Ngạo âm thầm nuốt nước bọt, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Nhưng nhiệm vụ gánh vác trên vai khiến anh ta không thể rút lui.
Nhưng giây tiếp theo, một bàn tay đột nhiên tóm lấy cổ Lưu Tử Ngạo.
"Ặc..."
Lưu Tử Ngạo còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đối phương một tay nhấc lên.
"Anh đang làm gì thế?"
"Buông đội trưởng Lưu ra!"
"Tên khốn nạn, bắt lấy hắn!"
Mọi người đều bị sốc và lập tức lao về phía những kẻ vừa tới.
Nhưng chưa kịp đến gần, bọn họ đã bị một luồng khí thổi bay rồi nôn ra máu, ngã xuống đất không đứng dậy được.
Về phần Lưu Tử Ngạo, anh ta cũng bị gã trong Đại hội ném một cách thô bạo.
Vụt!
Anh ta lao tới và đập mạnh vào cửa giống như một viên đạn đại bác.
Rầm!
Một tiếng nổ dữ dội vang lên.
Lưu Tử Ngạo phun ra một ngụm máu, toàn bộ xương cốt trong cơ thể đều vỡ vụn. Anh ta ngã xuống đất, bất động, không biết là còn sống hay đã chết.
Nghe thấy tiếng động lớn ở sân trước, rất nhiều cao thủ của liên minh Thanh Huyền lao ra.
"Ai mà to gan như vậy! Sao dám tới liên minh Thanh Huyền gây rối?"
Cùng với một tiếng quát giận dữ, Tường Vân tông chủ dẫn theo rất nhiều cao thủ lao ra và bao vây tất cả mấy gã đàn ông mới đến này.
Tuy nhiên, dù đối mặt với những cao thủ đang giận dữ của liên minh Thanh Huyền nhưng mấy gã đàn ông này không hề tỏ ra hoảng sợ. Gã đàn ông vừa đánh bị thương Lưu Tử Ngạo ung dung lấy từ trong người ra một tấm lệnh bài rồi giơ cao nó lên. Hắn ta mặt không cảm xúc, nói: "Chúng tôi là đội duy trì trật tự của Đại hội. Những kẻ đến từ liên minh Thanh Huyền này to gan ngông cuồng đến mức dám xúc phạm chúng tôi. Chúng tôi trừng phạt họ theo quy định của Đại hội. Các người ai dám không phục?"
Nghe xong những lời này, những người xung quanh đều kinh ngạc.
"Những người đến từ Đại hội?"
"Đội duy trì trật tự? Vậy phải là cao thủ mức nào nhỉ?"
Không ai dám manh động.
Suy cho cùng, chỉ cần hai chữ “Đại hội” cũng đủ khiến người ta phải kiêng dè.
Tường Vân tông chủ vẻ mặt cũng vô cùng khó coi.
Mấy gã người của Đại hội cười khinh bỉ nói: "Minh chủ của các người đâu? Còn không mau gọi hắn tới? Bổn đại nhân có chuyện muốn hỏi hắn!"
Đúng là thô lỗ!
Tường Vân tông chủ trong mắt bừng bừng lửa giận, còn đang định nói gì đó thì chợt nghe thấy một giọng nói dõng dạc vọng ra từ đằng sau đám đông.
"Ngay cả người của Đại hội đến đây thì cũng không được phép vô pháp vô thiên như vậy! Liên minh Thanh Huyền này là nơi các người có thể tuỳ tiện tác oai tác quái sao?"
Chương 5358: Ai khiêu khích ai?
Nghe thấy âm thanh này, mọi người đều giật mình nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh.
Họ nhìn thấy Lâm Chính dẫn đầu một nhóm cao thủ của liên minh Thanh Huyền đi tới.
Ngay cả những cao thủ của long mạch dưới lòng đất cũng tới.
"Là minh chủ!"
"Minh chủ đến rồi!"
"Bái kiến minh chủ!"
"Bái kiến minh chủ!"
Mọi người đều vui mừng đến mức quỳ xuống và hô lên.
Xung quanh vang lên tiếng hô không ngớt.
"Mọi người đứng dậy cả đi”.
Lâm Chính trầm giọng nói, sau đó nhìn các thành viên của liên minh Thanh Huyền đã ngã xuống đất, vẻ mặt anh không được tự nhiên.
Anh nhìn những người trong Đại hội và hừ lạnh: "Các người ra tay ngay trong liên minh Thanh Huyền của chúng tôi? Ai cho các người cái quyền đó?"
"Đương nhiên là Đại hội rồi”.
Gã đàn ông đi đầu mỉm cười, nheo mắt nói: “Lâm thần y, Đại hội có quy định, nếu gặp kẻ dám vi phạm quy tắc và khiêu khích quyền uy của Đại hội thì đội duy trì trật tự có quyền xử tử ngay lập tức. Bởi vì đội duy trì trật tự là tổ chức của Đại hội mà thần thánh cũng không thể xâm phạm. Lâm thần y, tôi nghĩ anh nên nghiên cứu quy tắc của Đại hội đi”.
Đội duy trì trật tự là lực lượng đặc biệt của Đại hội, tổ chức này cũng có địa vị rất cao trong Đại hội. Thậm chí người của tổ chức này đôi khi còn không cần tuân theo quy tắc của Đại hội.
Điều này cũng dẫn đến việc các thành viên của đội duy trì trật tự lúc nào cũng kiêu ngạo và độc đoán, ngay cả những người trong Đại hội cũng bị bọn họ xem thường.
Nhưng Lâm Chính nhìn những kẻ này không thuận mắt.
"Cho nên ý anh là người của liên minh Thanh Huyền đã khiêu khích anh?"
"Hiển nhiên”.
"Bọn họ khiêu khích như thế nào?"
"Khi nhìn thấy chúng tôi, họ không cư xử lịch sự. Thay vào đó, bọn họ lại nói những lời thô lỗ. Đây không phải là hành động khiêu khích sao?"
Gã đàn ông nheo mắt cười khẩy: "Lâm thần y, tôi khuyên anh nên cư xử cho phải phép, nếu không tôi sẽ coi lời nói và hành động của anh là khiêu khích. Anh phải hiểu hậu quả của việc khiêu khích đội duy trì trật tự của Đại hội là rất nghiêm trọng!"
Những người xung quanh nghe gã đàn ông nói vậy mà tức muốn nổ phổi.
Còn dám nói người của liên minh Thanh Huyền đang khiêu khích, rõ ràng là đội duy trì trật tự này đang khiêu khích thì có.
Nhưng ai cũng sợ quyền uy của Đại hội, nên dù tức giận cũng không ai dám lên tiếng.
Lâm Chính hừ lạnh một tiếng, mặt không cảm xúc, nói: "Đây chỉ là lời nói phiến diện của anh. Nếu chỉ dựa vào anh thì anh nói gì chẳng được, làm sao thuyết phục được người khác?"
"Ý anh là sao?"
Gã đàn ông nọ cau mày.
"Tôi muốn anh đưa ra bằng chứng để chứng minh người của tôi đã khiêu khích anh!"
"Chuyện kiểu này mà cũng cần bằng chứng sao?"
“Tại sao lại không cần bằng chứng chứ?”
Lâm Chính lạnh lùng đáp: "Nếu đã là thành viên của Đại hội, anh nên nói có sách mách có chứng. Nếu anh không thể đưa ra bằng chứng, tôi hoàn toàn có thể cho rằng anh đang cố ý giết người bừa bãi trên địa bàn của liên minh Thanh Huyền chúng tôi. Tôi cũng có thể nhận định rằng anh đang cố tình khiêu khích liên minh Thanh Huyền của tôi!”
"Ồ?"
Gã đàn ông không chút hoảng sợ, ngược lại còn khoanh tay, nheo mắt nhìn Lâm Chính, cười hỏi: "Vậy Lâm thần y, anh định làm gì chúng tôi?"
"Bất cứ kẻ nào dám khiêu khích liên minh Thanh Huyền của chúng tôi đương nhiên sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức!"
Lâm Chính gằn giọng đáp.
Khoảnh khắc anh nói ra những lời này, tất cả những cao thủ của liên minh Thanh Huyền đã vây quanh đám người của Đại hội, vây chặt đến nỗi con kiến cũng không chui lọt.
Những kẻ trong đội duy trì trật tự cau mày.
Bọn họ có lẽ không ngờ rằng những người của liên minh Thanh Huyền lại táo bạo đến mức dám bao vây họ.
Tình cảnh bắt đầu rơi vào bế tắc.
Nhưng vào lúc này, Nam Ly thành chủ tựa hồ nhận ra cái gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng bước tới nói: "Minh chủ, chiếc xe mà những người này đi tới, hình như là của Từ Chính tiên sinh!"
"Cái gì?"
Lâm Chính hô hấp như dừng lại một nhịp.
Chương 5359: Tế cờ
Lâm Chính vội vàng nhìn về phía chiếc xe, vẻ mặt càng lúc càng khó coi.
Lúc đầu anh không để ý, nhưng khi nhìn kỹ hơn, Lâm Chính phát hiện ra rằng nó quả thực rất giống với chiếc xe mà Từ Chính và các nhà khoa học khác đã sử dụng.
Vì chiếc xe được lái ở vực Diệt Vong nên không có biển số. Hơn nữa những chiếc xe mà người của liên minh Thanh Huyền sử dụng đều được sản xuất trong nước.
Mặc dù người của Đại hội đã vào đóng quân ở vực Diệt Vong, nhưng không ai trong số họ có thói quen sử dụng ô tô.
Vậy mà những kẻ này đi ô tô tới, hơn nữa còn không nâng niu gì chiếc xe này, như vậy sao có thể khiến người khác không nảy sinh nghi ngờ?
"Chiếc xe này đến từ đâu?"
Lâm Chính mặt không cảm xúc hỏi.
"Đáng lẽ nó thuộc về liên minh Thanh Huyền của anh, nhưng hiện tại nó đã bị Đại hội của chúng tôi tịch thu”.
Gã đàn ông đến từ Đại hội vẫn tỏ vẻ khinh thường, cười nói.
Hắn không hề coi trọng những người trước mặt này chút nào.
Quả thực, đội duy trì trật tự hùng mạnh dù đi đến đâu cũng được mọi người kính trọng và sợ hãi, làm sao bọn họ có thể quan tâm đến những người dân nhỏ bé ở vực Diệt Vong này?
"Người của anh khiêu khích chúng tôi không chỉ một lần, chủ nhân của chiếc xe này cũng khiêu khích chúng tôi nên đã bị chúng tôi nghiêm khắc trừng phạt. Lâm thần y, lần này chúng tôi đến đây chính là để hỏi tội, có điều thái độ của anh dường như rất chống đối chúng tôi. Chúng tôi đại diện cho Đại hội, tất cả những gì chúng tôi làm đều tuân theo quy định của Đại hội và được Đại hội cho phép. Nếu như anh phản kháng, vậy thì hành vi của anh sẽ được coi là khiêu khích đối với Đại hội và trở thành kẻ thù của Đại hội. Lâm thần y, anh qua lại với Đại hội lâu như vậy, chắc anh biết rõ kết cục của việc này phải không?”
Một tên khác trong Đại hội bước tới và nói bằng giọng vô cảm.
Nhưng lúc này Lâm Chính cũng không có ý định trả lời kẻ này, ngược lại anh nhìn chằm chằm gã đàn ông đi đầu, lạnh lùng nói: "Nói cho tôi biết, chủ nhân của chiếc xe này đang ở đâu? Bọn họ đang ở đâu?"
"Lâm thần y, tôi không có nghĩa vụ phải nói với anh. Nghe đây, bảo người của anh lập tức giải tán, sau đó hoan nghênh chúng tôi tiến vào. Chúng tôi chuẩn bị thẩm vấn anh!"
Gã đàn ông khoanh tay trước ngực, nheo mắt cười nói.
Lâm Chính nhìn thấy cảnh này, anh đột nhiên ý thức được.
Những kẻ này căn bản sẽ không trả lời những câu hỏi của anh. Dù sao ở trong mắt bọn họ, bản thân anh không là gì.
"Nam Ly thành chủ!"
Lâm Chính gằn giọng hét lớn.
“Có thuộc hạ”.
Nam Ly thành chủ vội vàng đáp.
"Lập tức phái người đi tìm dọc đường. Nhớ kỹ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"
"Tuân lệnh!"
Nhưng khi Nam Ly thành chủ định xoay người rời đi.
Một gã trong Đại hội đột nhiên đứng dậy, lao về phía Nam Ly thành chủ với đầy sát ý.
"Đồ khốn nạn, chúng tôi bảo các người được rời đi sao? Giết!"
Gã đàn ông hét lớn, chưởng của hắn đang lao về phía Nam Ly thành chủ. Trong lòng bàn tay hắn có kim quang đáng sợ như thể nó xé rách được mọi thứ.
Nam Ly thành chủ mặt biến sắc.
Nhưng đúng lúc sức mạnh trong lòng bàn tay của gã đàn ông này sắp bộc phát.
Vụt!
Một bóng người xuất hiện bên cạnh gã đàn ông như thể vừa mới dịch chuyển tức thời. Bóng người đó dùng một tay nắm lấy cổ tay của gã đàn ông và bẻ gãy nó.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
"Á!"
Gã đàn ông hét lên đau đớn, lập tức dùng sức cố gắng hất văng bóng người kia ra.
Những người đứng xem mặt biến sắc.
Đặc biệt là những kẻ đến từ Đại hội dường như không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.
"Lâm thần y?"
Mọi người nhìn về phía người vừa ngăn chặn gã đàn ông của Đại hội, chính là Lâm Chính.
"Anh thực sự muốn chống lại Đại hội của chúng tôi?"
Gã đàn ông mặt không cảm xúc hỏi.
“Đại hội ức hiếp người quá đáng như vậy, còn phải hỏi cái gì mà chống đối với không chống đối?”
Lâm Chính ánh mắt lạnh lùng nhìn các thành viên của đội duy trì trật tự, mặt không cảm xúc nói: "Nếu các người đã bắt nạt người của tôi như vậy, tôi tuyên chiến với Đại hội thì có sao? Nhưng trước khi chiến tranh bắt đầu, tôi sẽ lấy mạng các người đem tế cờ trước. Các người có ý kiến gì không?”
Chương 5360: Các người không phải chủ nhân thế giới này!
Khi những người trong đội duy trì trật tự nghe thấy vậy, tất cả đều cau mày và nhìn chằm chằm vào Lâm Chính với vẻ mặt nghiêm nghị.
Lâm Chính lúc này có thể nói là sát khí đằng đằng.
Những cao thủ của liên minh Thanh Huyền xung quanh cũng vô cùng tức giận, cầm vũ khí sẵn sàng chiến đấu.
Khí thế này thật đáng kinh ngạc.
Nhưng người của đội duy trì trật tự này đã có gan đến liên minh Thanh Huyền thì đương nhiên không dễ bị đe dọa.
Trên đỉnh núi phía xa.
Kiều Bất Dịch, Thu Tẩm Nhiễm và Lý Uyển Dung cùng những người khác đã chạy tới.
Nhìn thấy tình huống này, Thu Tẩm Nhiễm không khỏi nở nụ cười.
"Ha ha ha, đúng như dự đoán của Kiều phó tướng, bọn họ sắp lao vào đánh nhau rồi! Có vẻ như Lâm thần y sắp tới số rồi!"
Thu Tẩm Nhiễm không khỏi vỗ tay tán thưởng và nhìn về phía cổng liên minh Thanh Huyền phía xa, vô cùng phấn khích.
"Lâm thần y cảm thấy mình bị Đại hội đối xử quá bất công, cho nên có mối hận sâu sắc. Còn những người trong đội duy trì trật tự đều kiêu ngạo và độc đoán, không hề nói chuyện bằng lý lẽ. Nếu đến liên minh Thanh Huyền, bọn họ sẽ nhất định sẽ đắc tội Lâm thần y. Lâm thần y lúc này không chịu nhịn nữa thì chắc chắn sẽ đánh nhau, đó là điều có thể đoán trước được”.
Kiều Bất Dịch mỉm cười.
"Tình hình này thì có vẻ Lâm thần y đang có ý định ra tay”.
Lý Uyển Dung nhướng mày nói: “Nếu họ thực sự đánh nhau, chúng ta phải làm sao?”
"Vậy còn phải hỏi? Đương nhiên là tới chi viện rồi”.
Thu Tẩm Nhiễm hừ lạnh: "Đây không phải sẽ trở thành lý do chính đáng để tiêu diệt liên minh Thanh Huyền sao? Chúng ta không cần phải e dè thêm nữa”.
"Chi viện cũng được, nhưng cô đừng thiếu kiên nhẫn”.
Kiều Bất Dịch nói.
"Ồ? Kiều phó tướng còn cao kiến gì nữa?"
Thu Tẩm Nhiễm vội vàng nhìn Kiều Bất Dịch.
“Các thành viên của đội duy trì trật tự đều rất mạnh, một khi họ ra tay thì sẽ không bị đánh bại nhanh chóng như vậy. Hơn nữa, nếu chúng ta đến hỗ trợ ngay lập tức, chẳng phải sẽ khiến bọn họ nghi ngờ sao? Nếu họ biết tất cả những chuyện này là do chúng ta dàn dựng thì chẳng phải sẽ phiền phức to sao? Huống hồ, đợi đội duy trì trật tự tiêu diệt quân chủ lực của liên minh Thanh Huyền rồi chúng ta mới xuất hiện, như vậy chẳng phải trận chiến của chúng ta sẽ dễ dàng hơn nhiều sao?”
"Cuối cùng vẫn là Kiều đại nhân suy nghĩ chu toàn nhất”.
Thu Tẩm Nhiễm cười nói.
Nói rồi ba người họ tiếp tục nhìn chằm chằm vào cổng liên minh Thanh Huyền.
Vào lúc này, những cao thủ trong liên minh Thanh Huyền đã sẵn sàng ra tay.
Các thành viên của đội duy trì trật tự cũng đặt tay lên vũ khí ở thắt lưng.
Cả hai bên đều sẵn sàng chiến đấu, không gian nồng nặc mùi thuốc súng.
“Lâm thần y, có vẻ như anh vẫn quyết tâm chống lại Đại hội của chúng tôi?"
Đội trưởng đội duy trì trật tự lạnh lùng nói.
"Anh cho rằng Đại hội là chủ nhân của thế giới này sao? Các người nói cái gì thì cái đó là chân lý sao?"
Lâm Chính lấy ra Hồng Mông Long Châm, chậm rãi đâm vào cơ thể mình.
“Những người trong Đại hội các người nói một câu đã trục xuất một nửa số dân trong vực Diệt Vong. Và bây giờ, các người lại coi những người trong liên minh Thanh Huyền của chúng tôi chẳng khác gì cỏ rác và lấy mạng họ một cách tùy tiện. Sao vậy? Thực sự cho rằng họ là đàn kiến sao? Không xứng làm người sao?”
Vừa dứt lời, Hồng Mông Long Châm đã hoàn toàn đâm vào trong cơ thể Lâm Chính.
Ngay lập tức.
Vù!
Từ cơ thể Lâm Chính bộc phát ra khí tức phóng thẳng lên trời.
Những người trong đội duy trì trật tự hít một hơi, run rẩy và ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.
"Thật là một loại khí tức đáng kinh ngạc! Đây là phương pháp gì mà có thể tăng sức mạnh đến mức này?"
"Mọi người đều biết Lâm thần y am hiểu y thuật, chẳng qua chỉ là dùng một chút thủ đoạn nhỏ để nâng cao thực lực của mình mà thôi. Chỉ có một mình hắn, không sao cả, nếu có bản lĩnh thì hắn thử nâng cao thực lực cho toàn bộ liên minh Thanh Huyền thử xem!"
Một tên khác trong Đại hội khinh thường nói.
Nhưng vào lúc này.
Phiu phiu phiu phiu...
Những tia sáng rực rỡ phóng thẳng lên bầu trời.
Khí tức xung quanh đột nhiên bộc phát.
Những kẻ trong đội duy trì trật tự đều chết lặng, quay đầu nhìn xung quanh, như thể đang nhìn thấy ma vậy...