-
Chương 5341-5345
Chương 5341: Khai thác
"Chữa thương sao? Gì vậy? Đây chính là lý do mấy người mời tôi đến đây à?"
"Ha ha, Lâm thần y đừng hiểu lầm. Chuyện này chỉ là tình cờ xảy ra thôi. Hơn nữa, Lâm thần y, y thuật của anh trên thế giới là vô song. Bây giờ Kiều phó tướng quân bị thương, nếu có thể nhờ anh xem giúp thì chúng tôi cũng sẽ yên tâm hơn phải không?”
Thu Tẩm Nhiễm nặn ra một nụ cười, nói.
"Đúng vậy, Lâm thần y, ở đây tuy rằng chúng tôi cũng có nhân viên y tế, nhưng y thuật của bọn họ làm sao có thể so sánh với cậu? Chỉ cần cậu xem giúp tôi, tôi nhất định sẽ khắc ghi ân tình này!"
Kiều Bất Dịch vội vàng nói.
Lâm Chính khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi đi tới, nói: "Cho tôi xem vết thương của ông đi!"
"Được rồi, cảm ơn! Cảm ơn cậu rất nhiều!"
Kiều Bất Dịch có vẻ vô cùng vui mừng.
Lâm Chính kiểm tra vết thương.
Một lúc sau, anh mới buông tay ra, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
"Sao rồi? Lâm thần y, vết thương của tôi..." Kiều Bất Dịch lo lắng hỏi.
"Do đâu mà ông bị thương như vậy?" Lâm Chính bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Kiều Bất Dịch rồi hỏi.
Kiều Bất Dịch thoáng ngạc nhiên, không ngờ Lâm Chính lại hỏi vấn đề này. Ông ta nhìn Thu Tẩm Nhiễm bên cạnh, rồi nhìn Lâm Chính với vẻ do dự.
"Ồ, vết thương này là do Kiều phó tướng quân hôm nay trong lúc tu luyện vô tình bị thương!"
Thu Tẩm Nhiễm mỉm cười đáp.
"Xem ra các người không có thành ý! Trong trường hợp này, Lâm mỗ sẽ không phiền nữa”.
Lâm Chính hừ lạnh một tiếng, đứng dậy rời đi.
"Này, này, này Lâm thần y đừng tức giận, đừng tức giận!"
Thu Tẩm Nhiễm vội vã ngăn Lâm Chính lại.
"Dù chỉ biết chút y thuật nhưng tôi hoàn toàn có thể nhìn ra vết thương này là do đâu gây ra. Tôi đã hỏi thì các người nên thành thật trả lời. Đừng coi tôi như một đứa trẻ ba tuổi”.
Lâm Chính mặt không biểu cảm đáp.
"Lâm thần y, chuyện này... Nói thật, thật sự rất khó giải thích rõ ràng, bởi vì nó liên quan đến bí mật của Đại hội chúng tôi! Thật sự rất không tiện tiết lộ... Xin thứ lỗi cho chúng tôi..."
Thu Tẩm Nhiễm có vẻ bối rối.
"Bí mật?"
Lâm Chính trong lòng có chút lay động, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh nói: "Hiện tại chúng ta đang chữa bệnh cứu người, tôi cần biết rõ tình trạng của bệnh nhân. Nếu các người có bí mật không thể nói thì có thể tự để nhân viên y tế của các người chữa trị, tìm tôi làm gì?"
"Cái này... cái này..."
Thu Tẩm Nhiễm do dự một lát, nhưng cuối cùng thở dài, lắc đầu nói: "Thôi vậy, Lâm thần y, nếu anh đã hỏi đến như vậy mà tôi không trả lời thì đúng là tiểu nhân!"
"Vậy cô hãy thành thật nói xem chuyện gì đang xảy ra?"
"Lâm thần y, tôi nói thật cho anh biết, vết thương của Kiều phó tướng quân là do cơ quan của Đại hội gây ra”.
“Tôi cũng nhận thấy có vẻ vết thương này do một thứ máy móc nào đó gây ra nhưng không rõ đó cụ thể là thứ gì”.
"Chắc chắn là không thể nhìn ra được, bởi vì cơ quan này được tạo thành từ bột Tử Thiên!"
Thu Tẩm Nhiễm đáp.
"Bột Tử Thiên?"
Hơi thở của Lâm Chính như ngưng lại.
"Đúng”.
Thu Tẩm Nhiễm giọng khàn khàn nói: "Lâm thần y, thực ra chúng tôi đang tiến hành nhiệm vụ mà Đại hội giao phó, đến một khu vực đặc biệt để khai thác bột Tử Thiên. Có lẽ anh cũng đã biết rồi, thứ bột này là thứ vô cùng cần thiết cho quân đội của chúng tôi. Không có nó, sức chiến đấu của người trong Đại hội sẽ giảm sút rất nhiều, cho nên mỗi ngày chúng tôi đều phải tiêu thụ một lượng lớn thứ bột này. Mà bột Tử Thiên này chỉ tồn tại ở một khu vực đặc biệt của Đại hội, cho nên nhiệm vụ của chúng tôi là tới đó khai thác loại bột này. Anh hiểu chứ?"
"Khu vực khai thác bột Tử Thiên là ở đâu?"
Lâm Chính trầm giọng hỏi, đôi mắt như sáng lên...
Chương 5342: Xin lỗi, tôi từ chối
"Cái này..."
Thu Tẩm Nhiễm lại do dự đưa mắt nhìn Kiều Bất Dịch.
"Thu đại nhân, lần này chúng ta mời Lâm thần y đến đây là vì chuyện khai thác này. Đến giờ phút này rồi cũng không cần giấu giếm điều gì nữa".
Kiều Bất Dịch bình tĩnh nói.
"Vậy được".
Thu Tẩm Nhiễm gật đầu, nhìn về phía Lâm Chính: "Lâm thần y, thành thật mà nói, lần này chúng tôi mời anh tới đây bởi vì hy vọng anh có thể giúp chúng tôi khai thác bột Tử Thiên!"
"Muốn tôi giúp các người khai thác bột Tử Thiên sao? Cô có chắc mình không nói nhầm không?"
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.
Nếu bột Tử Thiên thực sự quan trọng như lời họ nói thì việc này chẳng khác nào...
Nếu nhờ Lâm Chính hỗ trợ khai thác, chẳng phải là chỉ cho anh cách khai thác loại bột này sao?
Đây không phải là cách Đại hội đối xử với người ngoài!
Lâm Chính có chút cảnh giác, trầm giọng nói: "Đại hội nhiều nhân tài, cao thủ nhiều như sao trên trời, vì sao các người không nhờ Đại hội giúp đỡ mà lại tìm tôi?"
"Lâm thần y, xin đừng hiểu lầm, chúng tôi cũng có khó khăn của mình! Thực ra chúng tôi tới vực Diệt Vong này là do đã chủ động ứng tuyển. Vốn dĩ nhiệm vụ này được giao cho kẻ thù của chúng tôi trong Đại hội. Nhưng để không bị vượt mặt, chúng tôi đã tìm đủ mọi cách để giành lấy nhiệm vụ này, nhưng hiện tại công việc khai thác đang có chút vấn đề. Nếu bây giờ chúng tôi nhờ đến sự giúp đỡ từ phía Đại hội thì chẳng phải chúng tôi là kẻ bất tài sao?"
Thu Tẩm Nhiễm thở dài.
"Lâm thần y, chín người thì mười ý. Đại hội chúng tôi mặc dù có trách nhiệm chung là duy trì trật tự thế giới, nhưng mỗi người bên trong Đại hội đều có suy nghĩ khác nhau. Trong Đại hội cũng có rất nhiều tiếng nói khác nhau. Tôi hy vọng cậu có thể hiểu được".
Kiều Bất Dịch bước tới, nghiêm túc nói.
"Chính xác thì các người muốn tôi làm gì?"
Lâm Chính hỏi lại.
"Lâm thần y y thuật cao minh, mà mỏ Tử Thiên này trước giờ chưa từng được khai thác. Vì vậy, có rất nhiều cạm bẫy tự nhiên và chướng khí ở bên trong đó. Nhân viên y tế của chúng tôi chưa đủ trình độ, khi có người bị thương bên trong mỏ, họ không thể chữa trị được. Nhưng nếu có y thuật vô song của Lâm thần y hỗ trợ thì chúng tôi sẽ không còn gì phải e ngại, nhiệm vụ lần này nhất định sẽ thành công viên mãn".
Kiều Bất Dịch mỉm cười.
Lâm Chính nghe vậy thì cười nhạt, nói: "Ý tưởng của ông không tệ, nhưng tại sao tôi phải giúp ông? Tôi không phải thành viên của Đại hội".
"Lâm thần y đừng vội, xin cứ yên tâm, chúng tôi sẽ cho anh mức đãi ngộ thỏa đáng!"
Thu Tẩm Nhiễm vội vàng nói.
"Các người có thể đưa ra những điều kiện gì?"
"Việc này sao... Lâm thần y, chúng ta đều biết rằng đối với cậu thì tiền bạc hay mỹ nhân đều không phải thứ đáng quan tâm. Thứ cậu có hứng thú nhất chính là những món bảo bối, đặc biệt là những thứ hiếm có khó tìm".
Kiều Bất Dịch đột nhiên đến gần, hạ giọng rồi cười nói: "Lâm thần y, không biết... cậu có hứng thú với mỏ Tử Thiên không?"
"Mỏ Tử Thiên?"
Lâm Chính hơi thở dồn dập, đồng tử hơi giãn ra.
"Xem ra Lâm thần y quả thực có hứng thú với mỏ Tử Thiên này".
Thu Tẩm Nhiễm nhận ra sự thay đổi trong nét mặt của Lâm Chính, khóe miệng cô ta không khỏi nhếch lên, lộ ra một tia thích thú.
Nhưng sau khi Lâm Chính bình tĩnh lại, anh đột nhiên nói: "Thực xin lỗi, tôi từ chối".
Anh nói dứt lời, cả hai người kia đều sững sờ, nhìn Lâm Chính với vẻ mặt khó tin.
"Lâm thần y, anh... anh nói cái gì?"
"Tôi nói...tôi từ chối".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Chẳng lẽ Lâm thần y không có hứng thú với mỏ Tử Thiên?"
Thu Tẩm Nhiễm sững người.
"Không, tôi rất có hứng thú với mỏ Tử Thiên, nhưng... tôi không biết cách sử dụng bột Tử Thiên, vậy thì có hứng thú cũng đâu có tác dụng gì?"
Lâm Chính lắc đầu.
Chương 5343: Sao có thể nuốt lời?
Lâm Chính rốt cuộc là có ý gì, bọn họ sao có thể không nghe ra?
Đây rõ ràng là đang hỏi hai người họ cách sử dụng bột Tử Thiên.
Thu Tẩm Nhiễm như thể không dám trực tiếp nói thẳng ra, lập tức nhìn về phía Kiều Bất Dịch.
"Cái này chúng tôi có thể dạy cậu”.
Kiều Bất Dịch suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính lại lên tiếng.
"Vậy còn những trang bị đó thì sao?"
"Lâm thần y, xin đừng đòi hỏi quá đáng. Cho cậu biết cách sử dụng bột Tử Thiên là chúng tôi đã vi phạm nghiêm trọng nguyên tắc của Đại hội, nếu bị phát hiện thì chúng tôi sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc”.
Kiều Bất Dịch bình tĩnh nói.
Lâm Chính mỉm cười, cũng cảm thấy yêu cầu của mình có chút quá đáng.
"Được rồi, vậy hãy cho tôi biết cách sử dụng bột Tử Thiên đi”.
"Lâm thần y có ý gì? Cậu muốn học ngay bây giờ sao?"
"Đương nhiên”.
Lâm Chính trả lời không chút do dự.
"Vậy được”.
Kiều Bất Dịch gật đầu: "Vậy để Thu đại nhân dạy cậu”.
“Thu đại nhân có dạy nổi không?”
"Đồ khốn, ý anh là sao?"
Thu Tẩm Nhiễm đập bàn, tức giận quát lên. Nhưng gần như ngay lập tức, cô ta nhận ra mình lỡ lời nên nhanh chóng nén cơn giận xuống và giải thích: "Lâm thần y, không nên coi thường người khác, dù sao tôi cũng là người chỉ huy! Tôi là người nắm trong tay quân đội của Đại hội, nếu tôi không nắm rõ cách sử dụng bột Tử Thiên thì Đại hội sao có thể giao trách nhiệm trọng đại này cho tôi?”
"Nói cũng đúng!"
Lâm Chính gật đầu và cười nói: "Vậy thì phiền Thu đại nhân rồi”.
Thu Tẩm Nhiễm hít một hơi thật sâu, dường như đang cố gắng hết sức để đè nén cơn tức giận trong lòng.
Lâm Chính không khỏi trở nên đề phòng.
Thu Tẩm Nhiễm rõ ràng rất bất mãn với anh, cô ta không giỏi đóng kịch như Kiều Bất Dịch.
Kiều Bất Dịch từ đầu đến cuối đều có vẻ bình tĩnh, cho dù Lâm Chính có yêu cầu quá đáng thế nào ông ta cũng không để lộ ra bất kỳ cảm xúc quá khích nào.
Chỉ e rằng có điều gì đó mờ ám trong chuyện này.
Lâm Chính thầm nghĩ trong lòng.
Kiều Bất Dịch đứng dậy rời đi, còn Thu Tẩm Nhiễm bắt đầu dạy Lâm Chính cách sử dụng bột Tử Thiên.
Lâm Chính lắng nghe rất chăm chú.
Nhưng lông mày của Thu Tẩm Nhiễm càng lúc càng cau chặt lại.
Cô ta nhìn Lâm Chính trước mặt, không khỏi cảm thấy có chút nghi hoặc.
Khi cô ta miêu tả cách sử dụng bột Tử Thiên, Lâm Chính luôn hỏi những câu hỏi lặt vặt tưởng chừng như không quan trọng. Những câu hỏi này thoạt nghe có vẻ không phù hợp, Thu Tẩm Nhiễm cũng theo quán tính trả lời từng câu hỏi của anh. Cô ta ban đầu cho rằng đó chỉ là sự tò mò của Lâm Chính nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Mãi đến cuối câu chuyện, Thu Tẩm Nhiễm mới chợt nhận ra mình hình như đã mắc bẫy của Lâm Chính. Những câu hỏi tưởng chừng như không quan trọng đó thực ra lại là những cái bẫy được Lâm Chính sắp xếp tinh vi để khai thác được nhiều thông tin nhất có thể từ miệng cô ta.
Sự tức giận đột nhiên dâng trào trong lòng Thu Tẩm Nhiễm. Có điều, cô ta cũng không thể phát tiết ngay lập tức mà chỉ đành nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính dường như không nhận thấy sự thay đổi trong cảm xúc của Thu Tẩm Nhiễm, anh vẫn giữ nụ cười trên gương mặt.
“Được rồi, đó là cách sử dụng cơ bản của bột Tử Thiên”.
Thu Tẩm Nhiễm lạnh lùng nói.
"Ừm, xin đa tạ”.
Lâm Chính mỉm cười, sau đó bắt đầu nhắm mắt lại, tựa như đang tiêu hóa kiến thức vừa thu được.
Nhưng Thu Tẩm Nhiễm không thể đợi được nữa, cô ta đứng dậy, trịnh trọng nói: "Lâm thần y, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta có thể xuất phát ngay bây giờ được không?"
"Đi đâu vậy?"
"Đến mỏ khoáng, đừng nói là anh định nuốt lời đấy nhé?"
Thu Tẩm Nhiễm không thể nhịn được nữa.
Lâm Chính nghe vậy thì mở mắt ra, khẽ mỉm cười đáp: "Sao có thể như vậy? Chúng ta đi thôi!"
Chương 5344: Chính là chỗ này
Kiều Bất Dịch đã triệu tập sẵn quân đội.
Nhìn dáng vẻ của họ có lẽ sắp không chờ được nữa rồi.
Nhưng Lâm Chính suốt dọc đường lại vô cùng lơ đãng, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó.
Ngay cả khi đi tới đằng trước đoàn quân, anh cũng không phản ứng lại.
"Lâm thần y? Lâm thần y!"
Kiều Bất Dịch nhìn Lâm Chính đang trầm tư, không khỏi cất tiếng gọi vài lần.
Nhưng Lâm Chính tựa hồ không nghe thấy.
Mãi đến khi Kiều Bất Dịch hét lên mấy lần nữa, Lâm Chính mới phản ứng lại.
"Hả? Kiều phó tướng quân, sao vậy?"
Lâm Chính ngẩng đầu nhìn Kiều Bất Dịch, nghi hoặc hỏi.
"Lâm thần y, mời lên ngựa, chúng ta sắp xuất phát".
Kiều Bất Dịch khẽ cau mày nói.
"Ồ xin lỗi".
Lâm Chính mỉm cười, sau đó đi tới chỗ con ngựa được chỉ định rồi nhảy lên lưng ngựa.
Cả đoàn khởi hành.
Kiều Bất Dịch cau mày nhìn chằm chằm Thu Tẩm Nhiễm, nghiêm nghị nói: “Cô đã nói cho hắn hết phương pháp chưa?”
"Nói rồi".
"Chỉ là cách sử dụng căn bản thôi phải không? Những thứ khác đều không nói phải không?"
Kiều Bất Dịch lại hỏi.
Thu Tẩm Nhiễm do dự một chút, thấp giọng nói: "Tôi vốn định chỉ nói một chút những kiến thức rất cơ bản mà thôi. Nhưng hắn ta rất giảo hoạt, hắn cố ý hỏi một số câu rất đơn giản, sau đó ngày một đi sâu để khai thác thông tin từ tôi. Tôi nhất thời không cảnh giác nên đã nói thêm một chút ..."
"Nói thêm một chút?"
Sắc mặt Kiều Bất Dịch có chút mất tự nhiên.
Ông ta đương nhiên biết cái gọi là "nói thêm một chút" này có nghĩa là gì.
"Chẳng trách Lâm thần y hiện giờ lại mất tập trung như vậy, chỉ sợ hắn còn đang suy đoán về bí ẩn của bột Tử Thiên!"
"Hừ, hắn suy đoán thì có sao? Dù có biết cách dùng bột thì hắn cũng không thay đổi được gì!"
Trong mắt Thu Tẩm Nhiễm lại loé lên một tia lạnh lùng: “Khi đến khu vực khai thác mỏ, chúng ta có thể gán cho hắn bất cứ tội danh nào mà chúng ta muốn! Lúc đó, chúng ta chỉ cần bắt hắn và áp giải hắn đến Đại hội là được. Vậy thì chúng ta không chỉ giải quyết được một vấn đề mà còn lập công lớn!”
"Hy vọng mọi chuyện đều suôn sẻ".
Kiều Bất Dịch bình tĩnh nói, nhưng lại có chút không yên tâm.
Cả đoàn quân rầm rập tiến về khu mỏ khai thác bột Tử Thiên.
Đi được nửa đường, Lâm Chính cuối cùng cũng thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Khi anh bắt đầu nhìn xung quanh, anh nhận ra rằng đây vẫn là vực Diệt Vong, nhưng là một vùng đất hoang rất xa về phía Bắc.
"Cái gì? Kiều phó tướng quân, đây là khu vực khai thác bột Tử Thiên ở vực Diệt Vong sao?"
Lâm Chính kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, chúng tôi phát hiện có một mỏ bột Tử Thiên mới ở vực Diệt Vong nên Đại hội đã sắp xếp để chúng tôi khai thác nó".
Kiều Bất Dịch mỉm cười.
Lâm Chính cau mày.
Ở vực Diệt Vong này cũng có mỏ bột Tử Thiên, chứng tỏ trên thế giới còn nhiều nơi cũng có mỏ khoáng này.
Nếu như có thể tìm thấy một mỏ bột Tử Thiên mới để khai thác thì với năng lượng của thứ bột này, sức mạnh vũ khí sẽ được cải thiện rất nhiều và sẽ có được rất nhiều lợi thế trong cuộc đối đầu.
Nhưng phương pháp để tìm ra mỏ bột Tử Thiên là gì? Lâm Chính không biết gì cả.
Có vẻ như Kiều Bất Dịch và Thu Tẩm Nhiễm vẫn còn giấu anh rất nhiều điều.
Lâm Chính sờ sờ cằm.
Đội quân đã đến vùng đất hoang nhưng không dừng lại mà tiếp tục tiến về phía trước.
Vùng đất hoang này không chỉ cằn cỗi toàn cỏ dại mà linh lực cũng cực kỳ mỏng manh, môi trường cũng rất khắc nghiệt, bầu trời quanh năm đầy gió và cát. Nếu tiếp tục đi về phía trước thì sẽ ra khỏi khu vực hay có bão cát và cũng ra khỏi địa phận vực Diệt Vong. Ở bên ngoài đó là một vùng sa mạc.
Bởi vậy, khu vực này hầu như không có người dân nào sinh sống.
Không ai có thể ngờ một nơi như vậy lại có bột Tử Thiên.
Lúc này, Kiều Bất Dịch đột nhiên cưỡi ngựa tiến lên và phi nước đại về phía trước.
Lâm Chính tò mò đưa mắt nhìn ông ta.
Kiều Bất Dịch phi tới khoảng trống trước mặt, nhìn xung quanh rồi nói: "Chính là chỗ này!"
Chương 5345: Biện pháp bảo hộ
Lâm Chính sửng sốt.
Kiều Bất Dịch chính là người biết cách tìm ra mỏ bột Tử Thiên sao?
Nhưng ông ta dựa vào đâu để tìm thấy nó?
Lâm Chính nhanh chóng nhìn xung quanh.
Nhưng xung quanh chỉ là những vùng đất hoang, chẳng có gì cả.
Kiều Bất Dịch vẫy tay và một nhóm người trong Đại hội tay cầm cuốc xẻng bắt đầu đào bới trên mặt đất.
Một lúc sau, một thành viên trong Đại hội dường như đã phát hiện ra điều gì đó liền bắt đầu cào bới cật lực.
Thấy vậy, những người khác cũng chạy tới chỗ người đàn ông này và bắt đầu phụ một tay.
Hiện trường vô cùng nhộn nhịp.
Chẳng mấy chốc một cái hố lớn đã được họ đào xong.
Nhưng những người này dường như không có ý định dừng lại và tiếp tục đào bới cật lực.
Không lâu sau.
Bùm!
Một luồng khí màu tím đột nhiên lao ra khỏi cái hố lớn họ đào.
Những người của Đại hội đang đào bới còn chưa kịp né thì trong nháy mắt đã bị luồng khí màu tím thổi bay. Từng người một ngã xuống đất, da thịt bị xé toạc, máu chảy khắp người trông cực kỳ đau đớn.
Lâm Chính sửng sốt và nhìn vào trong hố.
Khi đó anh mới phát hiện ra rằng thực ra còn có một cái hố tự nhiên kéo dài xuống rất sâu trong lòng đất.
Luồng khí màu tím phun ra từ chính cái hố này.
"Lâm thần y, xin hãy nhanh chóng chữa trị cho những người bị thương của chúng tôi”.
Kiều Bất Dịch vội vàng chỉ vào những người nằm dưới đất nói.
"Đó chỉ là những vết thương ngoài da, đơn giản thôi”.
Lâm Chính nhẹ nhàng nói, sau đó từ trên người lấy ra hai bình sứ nhỏ ném về phía Kiều Bất Dịch.
"Hãy bôi lên cho họ đi. Thứ này có thể nhanh chóng chữa lành vết thương của bọn họ".
"Cảm ơn Lâm thần y”.
Kiều Bất Dịch vội vàng đưa thuốc cho thuộc hạ.
"Đây là lối vào mỏ Tử Thiên. Kiều phó tướng quân, ông giỏi thật đấy”.
Thu Tẩm Nhiễm liếc nhìn cái hố tự nhiên bên trong và mỉm cười nói.
"Là những thuộc hạ này đào ra, có liên quan gì đến tôi đâu?"
Kiều Bất Dịch bình tĩnh nói.
"Không phải tất cả những thuộc hạ đó đều do ông đào tạo sao? Công lao này còn không phải của ông sao?"
Thu Tẩm Nhiễm mỉm cười đáp.
Nhưng cô ta vừa nói xong, Kiều Bất Dịch liền lập tức ho khan mấy tiếng.
Thu Tẩm Nhiễm giật mình, nhìn thấy vẻ mặt không tự nhiên của Kiều Bất Dịch, cô ta liền lập tức nhận ra mình lại lỡ lời.
"Kiều phó tướng quân, ông có thể nói cho tôi biết vì sao ông biết được nơi này có một hang động ẩn không?"
Lâm Chính bình thản nhìn Kiều Bất Dịch hỏi.
"Lâm thần y cũng cảm thấy đây là vấn đề không dễ trả lời đúng không? Đây là bí mật của Đại hội chúng tôi, không thể tùy tiện nói cho cậu biết, xin thứ lỗi!"
Kiều Bất Dịch bình tĩnh nói.
"Được rồi được rồi, nếu ông không muốn nói thì thôi vậy”.
Lâm Chính mỉm cười.
Anh cũng không trông mong Kiều Bất Dịch sẽ nói ra.
"Hiện tại lối vào mỏ Tử Thiên đã mở, chúng ta đi vào đi”.
Lâm Chính nói.
"Lâm thần y đừng vội, chúng ta vẫn phải làm một số công tác phòng hộ”.
Thu Tẩm Nhiễm mỉm cười.
"Công tác phòng hộ?"
Lâm Chính tựa hồ nghĩ tới cái gì, cau mày hỏi lại: "Là loại khí màu tím kia sao?"
"Đúng”.
“Bên trong có loại khí này sao?”
"Đúng vậy".
Thu Tẩm Nhiễm gật đầu và nói: "Đây là một luồng khí độc chỉ có ở khu vực khai thác bột Tử Thiên. Nó giống như luồng khí toả ra từ mỏ Tử Thiên. Những khu mỏ dưới lòng đất đã lâu không được khai quật chắc chắn sẽ có những loại khí như thế này... Với môi trường như vậy, nếu người bình thường đi vào mà không có đồ bảo hộ, họ sẽ dễ dàng bị loại khí này ăn mòn tâm cảnh, khiến họ tẩu hoả nhậo ma, trở nên điên loạn, sau đó nổ tung mà chết!
"Đáng sợ như vậy sao?"
Lâm Chính giật mình.
"Đây đều là những bài học xương máu”.
Kiều Bất Dịch vẻ mặt nghiêm túc nói, sau đó cầm lấy một bộ quần áo bảo hộ bên cạnh ném cho Lâm Chính.
"Chữa thương sao? Gì vậy? Đây chính là lý do mấy người mời tôi đến đây à?"
"Ha ha, Lâm thần y đừng hiểu lầm. Chuyện này chỉ là tình cờ xảy ra thôi. Hơn nữa, Lâm thần y, y thuật của anh trên thế giới là vô song. Bây giờ Kiều phó tướng quân bị thương, nếu có thể nhờ anh xem giúp thì chúng tôi cũng sẽ yên tâm hơn phải không?”
Thu Tẩm Nhiễm nặn ra một nụ cười, nói.
"Đúng vậy, Lâm thần y, ở đây tuy rằng chúng tôi cũng có nhân viên y tế, nhưng y thuật của bọn họ làm sao có thể so sánh với cậu? Chỉ cần cậu xem giúp tôi, tôi nhất định sẽ khắc ghi ân tình này!"
Kiều Bất Dịch vội vàng nói.
Lâm Chính khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi đi tới, nói: "Cho tôi xem vết thương của ông đi!"
"Được rồi, cảm ơn! Cảm ơn cậu rất nhiều!"
Kiều Bất Dịch có vẻ vô cùng vui mừng.
Lâm Chính kiểm tra vết thương.
Một lúc sau, anh mới buông tay ra, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
"Sao rồi? Lâm thần y, vết thương của tôi..." Kiều Bất Dịch lo lắng hỏi.
"Do đâu mà ông bị thương như vậy?" Lâm Chính bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Kiều Bất Dịch rồi hỏi.
Kiều Bất Dịch thoáng ngạc nhiên, không ngờ Lâm Chính lại hỏi vấn đề này. Ông ta nhìn Thu Tẩm Nhiễm bên cạnh, rồi nhìn Lâm Chính với vẻ do dự.
"Ồ, vết thương này là do Kiều phó tướng quân hôm nay trong lúc tu luyện vô tình bị thương!"
Thu Tẩm Nhiễm mỉm cười đáp.
"Xem ra các người không có thành ý! Trong trường hợp này, Lâm mỗ sẽ không phiền nữa”.
Lâm Chính hừ lạnh một tiếng, đứng dậy rời đi.
"Này, này, này Lâm thần y đừng tức giận, đừng tức giận!"
Thu Tẩm Nhiễm vội vã ngăn Lâm Chính lại.
"Dù chỉ biết chút y thuật nhưng tôi hoàn toàn có thể nhìn ra vết thương này là do đâu gây ra. Tôi đã hỏi thì các người nên thành thật trả lời. Đừng coi tôi như một đứa trẻ ba tuổi”.
Lâm Chính mặt không biểu cảm đáp.
"Lâm thần y, chuyện này... Nói thật, thật sự rất khó giải thích rõ ràng, bởi vì nó liên quan đến bí mật của Đại hội chúng tôi! Thật sự rất không tiện tiết lộ... Xin thứ lỗi cho chúng tôi..."
Thu Tẩm Nhiễm có vẻ bối rối.
"Bí mật?"
Lâm Chính trong lòng có chút lay động, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh nói: "Hiện tại chúng ta đang chữa bệnh cứu người, tôi cần biết rõ tình trạng của bệnh nhân. Nếu các người có bí mật không thể nói thì có thể tự để nhân viên y tế của các người chữa trị, tìm tôi làm gì?"
"Cái này... cái này..."
Thu Tẩm Nhiễm do dự một lát, nhưng cuối cùng thở dài, lắc đầu nói: "Thôi vậy, Lâm thần y, nếu anh đã hỏi đến như vậy mà tôi không trả lời thì đúng là tiểu nhân!"
"Vậy cô hãy thành thật nói xem chuyện gì đang xảy ra?"
"Lâm thần y, tôi nói thật cho anh biết, vết thương của Kiều phó tướng quân là do cơ quan của Đại hội gây ra”.
“Tôi cũng nhận thấy có vẻ vết thương này do một thứ máy móc nào đó gây ra nhưng không rõ đó cụ thể là thứ gì”.
"Chắc chắn là không thể nhìn ra được, bởi vì cơ quan này được tạo thành từ bột Tử Thiên!"
Thu Tẩm Nhiễm đáp.
"Bột Tử Thiên?"
Hơi thở của Lâm Chính như ngưng lại.
"Đúng”.
Thu Tẩm Nhiễm giọng khàn khàn nói: "Lâm thần y, thực ra chúng tôi đang tiến hành nhiệm vụ mà Đại hội giao phó, đến một khu vực đặc biệt để khai thác bột Tử Thiên. Có lẽ anh cũng đã biết rồi, thứ bột này là thứ vô cùng cần thiết cho quân đội của chúng tôi. Không có nó, sức chiến đấu của người trong Đại hội sẽ giảm sút rất nhiều, cho nên mỗi ngày chúng tôi đều phải tiêu thụ một lượng lớn thứ bột này. Mà bột Tử Thiên này chỉ tồn tại ở một khu vực đặc biệt của Đại hội, cho nên nhiệm vụ của chúng tôi là tới đó khai thác loại bột này. Anh hiểu chứ?"
"Khu vực khai thác bột Tử Thiên là ở đâu?"
Lâm Chính trầm giọng hỏi, đôi mắt như sáng lên...
Chương 5342: Xin lỗi, tôi từ chối
"Cái này..."
Thu Tẩm Nhiễm lại do dự đưa mắt nhìn Kiều Bất Dịch.
"Thu đại nhân, lần này chúng ta mời Lâm thần y đến đây là vì chuyện khai thác này. Đến giờ phút này rồi cũng không cần giấu giếm điều gì nữa".
Kiều Bất Dịch bình tĩnh nói.
"Vậy được".
Thu Tẩm Nhiễm gật đầu, nhìn về phía Lâm Chính: "Lâm thần y, thành thật mà nói, lần này chúng tôi mời anh tới đây bởi vì hy vọng anh có thể giúp chúng tôi khai thác bột Tử Thiên!"
"Muốn tôi giúp các người khai thác bột Tử Thiên sao? Cô có chắc mình không nói nhầm không?"
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.
Nếu bột Tử Thiên thực sự quan trọng như lời họ nói thì việc này chẳng khác nào...
Nếu nhờ Lâm Chính hỗ trợ khai thác, chẳng phải là chỉ cho anh cách khai thác loại bột này sao?
Đây không phải là cách Đại hội đối xử với người ngoài!
Lâm Chính có chút cảnh giác, trầm giọng nói: "Đại hội nhiều nhân tài, cao thủ nhiều như sao trên trời, vì sao các người không nhờ Đại hội giúp đỡ mà lại tìm tôi?"
"Lâm thần y, xin đừng hiểu lầm, chúng tôi cũng có khó khăn của mình! Thực ra chúng tôi tới vực Diệt Vong này là do đã chủ động ứng tuyển. Vốn dĩ nhiệm vụ này được giao cho kẻ thù của chúng tôi trong Đại hội. Nhưng để không bị vượt mặt, chúng tôi đã tìm đủ mọi cách để giành lấy nhiệm vụ này, nhưng hiện tại công việc khai thác đang có chút vấn đề. Nếu bây giờ chúng tôi nhờ đến sự giúp đỡ từ phía Đại hội thì chẳng phải chúng tôi là kẻ bất tài sao?"
Thu Tẩm Nhiễm thở dài.
"Lâm thần y, chín người thì mười ý. Đại hội chúng tôi mặc dù có trách nhiệm chung là duy trì trật tự thế giới, nhưng mỗi người bên trong Đại hội đều có suy nghĩ khác nhau. Trong Đại hội cũng có rất nhiều tiếng nói khác nhau. Tôi hy vọng cậu có thể hiểu được".
Kiều Bất Dịch bước tới, nghiêm túc nói.
"Chính xác thì các người muốn tôi làm gì?"
Lâm Chính hỏi lại.
"Lâm thần y y thuật cao minh, mà mỏ Tử Thiên này trước giờ chưa từng được khai thác. Vì vậy, có rất nhiều cạm bẫy tự nhiên và chướng khí ở bên trong đó. Nhân viên y tế của chúng tôi chưa đủ trình độ, khi có người bị thương bên trong mỏ, họ không thể chữa trị được. Nhưng nếu có y thuật vô song của Lâm thần y hỗ trợ thì chúng tôi sẽ không còn gì phải e ngại, nhiệm vụ lần này nhất định sẽ thành công viên mãn".
Kiều Bất Dịch mỉm cười.
Lâm Chính nghe vậy thì cười nhạt, nói: "Ý tưởng của ông không tệ, nhưng tại sao tôi phải giúp ông? Tôi không phải thành viên của Đại hội".
"Lâm thần y đừng vội, xin cứ yên tâm, chúng tôi sẽ cho anh mức đãi ngộ thỏa đáng!"
Thu Tẩm Nhiễm vội vàng nói.
"Các người có thể đưa ra những điều kiện gì?"
"Việc này sao... Lâm thần y, chúng ta đều biết rằng đối với cậu thì tiền bạc hay mỹ nhân đều không phải thứ đáng quan tâm. Thứ cậu có hứng thú nhất chính là những món bảo bối, đặc biệt là những thứ hiếm có khó tìm".
Kiều Bất Dịch đột nhiên đến gần, hạ giọng rồi cười nói: "Lâm thần y, không biết... cậu có hứng thú với mỏ Tử Thiên không?"
"Mỏ Tử Thiên?"
Lâm Chính hơi thở dồn dập, đồng tử hơi giãn ra.
"Xem ra Lâm thần y quả thực có hứng thú với mỏ Tử Thiên này".
Thu Tẩm Nhiễm nhận ra sự thay đổi trong nét mặt của Lâm Chính, khóe miệng cô ta không khỏi nhếch lên, lộ ra một tia thích thú.
Nhưng sau khi Lâm Chính bình tĩnh lại, anh đột nhiên nói: "Thực xin lỗi, tôi từ chối".
Anh nói dứt lời, cả hai người kia đều sững sờ, nhìn Lâm Chính với vẻ mặt khó tin.
"Lâm thần y, anh... anh nói cái gì?"
"Tôi nói...tôi từ chối".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Chẳng lẽ Lâm thần y không có hứng thú với mỏ Tử Thiên?"
Thu Tẩm Nhiễm sững người.
"Không, tôi rất có hứng thú với mỏ Tử Thiên, nhưng... tôi không biết cách sử dụng bột Tử Thiên, vậy thì có hứng thú cũng đâu có tác dụng gì?"
Lâm Chính lắc đầu.
Chương 5343: Sao có thể nuốt lời?
Lâm Chính rốt cuộc là có ý gì, bọn họ sao có thể không nghe ra?
Đây rõ ràng là đang hỏi hai người họ cách sử dụng bột Tử Thiên.
Thu Tẩm Nhiễm như thể không dám trực tiếp nói thẳng ra, lập tức nhìn về phía Kiều Bất Dịch.
"Cái này chúng tôi có thể dạy cậu”.
Kiều Bất Dịch suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính lại lên tiếng.
"Vậy còn những trang bị đó thì sao?"
"Lâm thần y, xin đừng đòi hỏi quá đáng. Cho cậu biết cách sử dụng bột Tử Thiên là chúng tôi đã vi phạm nghiêm trọng nguyên tắc của Đại hội, nếu bị phát hiện thì chúng tôi sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc”.
Kiều Bất Dịch bình tĩnh nói.
Lâm Chính mỉm cười, cũng cảm thấy yêu cầu của mình có chút quá đáng.
"Được rồi, vậy hãy cho tôi biết cách sử dụng bột Tử Thiên đi”.
"Lâm thần y có ý gì? Cậu muốn học ngay bây giờ sao?"
"Đương nhiên”.
Lâm Chính trả lời không chút do dự.
"Vậy được”.
Kiều Bất Dịch gật đầu: "Vậy để Thu đại nhân dạy cậu”.
“Thu đại nhân có dạy nổi không?”
"Đồ khốn, ý anh là sao?"
Thu Tẩm Nhiễm đập bàn, tức giận quát lên. Nhưng gần như ngay lập tức, cô ta nhận ra mình lỡ lời nên nhanh chóng nén cơn giận xuống và giải thích: "Lâm thần y, không nên coi thường người khác, dù sao tôi cũng là người chỉ huy! Tôi là người nắm trong tay quân đội của Đại hội, nếu tôi không nắm rõ cách sử dụng bột Tử Thiên thì Đại hội sao có thể giao trách nhiệm trọng đại này cho tôi?”
"Nói cũng đúng!"
Lâm Chính gật đầu và cười nói: "Vậy thì phiền Thu đại nhân rồi”.
Thu Tẩm Nhiễm hít một hơi thật sâu, dường như đang cố gắng hết sức để đè nén cơn tức giận trong lòng.
Lâm Chính không khỏi trở nên đề phòng.
Thu Tẩm Nhiễm rõ ràng rất bất mãn với anh, cô ta không giỏi đóng kịch như Kiều Bất Dịch.
Kiều Bất Dịch từ đầu đến cuối đều có vẻ bình tĩnh, cho dù Lâm Chính có yêu cầu quá đáng thế nào ông ta cũng không để lộ ra bất kỳ cảm xúc quá khích nào.
Chỉ e rằng có điều gì đó mờ ám trong chuyện này.
Lâm Chính thầm nghĩ trong lòng.
Kiều Bất Dịch đứng dậy rời đi, còn Thu Tẩm Nhiễm bắt đầu dạy Lâm Chính cách sử dụng bột Tử Thiên.
Lâm Chính lắng nghe rất chăm chú.
Nhưng lông mày của Thu Tẩm Nhiễm càng lúc càng cau chặt lại.
Cô ta nhìn Lâm Chính trước mặt, không khỏi cảm thấy có chút nghi hoặc.
Khi cô ta miêu tả cách sử dụng bột Tử Thiên, Lâm Chính luôn hỏi những câu hỏi lặt vặt tưởng chừng như không quan trọng. Những câu hỏi này thoạt nghe có vẻ không phù hợp, Thu Tẩm Nhiễm cũng theo quán tính trả lời từng câu hỏi của anh. Cô ta ban đầu cho rằng đó chỉ là sự tò mò của Lâm Chính nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Mãi đến cuối câu chuyện, Thu Tẩm Nhiễm mới chợt nhận ra mình hình như đã mắc bẫy của Lâm Chính. Những câu hỏi tưởng chừng như không quan trọng đó thực ra lại là những cái bẫy được Lâm Chính sắp xếp tinh vi để khai thác được nhiều thông tin nhất có thể từ miệng cô ta.
Sự tức giận đột nhiên dâng trào trong lòng Thu Tẩm Nhiễm. Có điều, cô ta cũng không thể phát tiết ngay lập tức mà chỉ đành nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính dường như không nhận thấy sự thay đổi trong cảm xúc của Thu Tẩm Nhiễm, anh vẫn giữ nụ cười trên gương mặt.
“Được rồi, đó là cách sử dụng cơ bản của bột Tử Thiên”.
Thu Tẩm Nhiễm lạnh lùng nói.
"Ừm, xin đa tạ”.
Lâm Chính mỉm cười, sau đó bắt đầu nhắm mắt lại, tựa như đang tiêu hóa kiến thức vừa thu được.
Nhưng Thu Tẩm Nhiễm không thể đợi được nữa, cô ta đứng dậy, trịnh trọng nói: "Lâm thần y, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta có thể xuất phát ngay bây giờ được không?"
"Đi đâu vậy?"
"Đến mỏ khoáng, đừng nói là anh định nuốt lời đấy nhé?"
Thu Tẩm Nhiễm không thể nhịn được nữa.
Lâm Chính nghe vậy thì mở mắt ra, khẽ mỉm cười đáp: "Sao có thể như vậy? Chúng ta đi thôi!"
Chương 5344: Chính là chỗ này
Kiều Bất Dịch đã triệu tập sẵn quân đội.
Nhìn dáng vẻ của họ có lẽ sắp không chờ được nữa rồi.
Nhưng Lâm Chính suốt dọc đường lại vô cùng lơ đãng, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó.
Ngay cả khi đi tới đằng trước đoàn quân, anh cũng không phản ứng lại.
"Lâm thần y? Lâm thần y!"
Kiều Bất Dịch nhìn Lâm Chính đang trầm tư, không khỏi cất tiếng gọi vài lần.
Nhưng Lâm Chính tựa hồ không nghe thấy.
Mãi đến khi Kiều Bất Dịch hét lên mấy lần nữa, Lâm Chính mới phản ứng lại.
"Hả? Kiều phó tướng quân, sao vậy?"
Lâm Chính ngẩng đầu nhìn Kiều Bất Dịch, nghi hoặc hỏi.
"Lâm thần y, mời lên ngựa, chúng ta sắp xuất phát".
Kiều Bất Dịch khẽ cau mày nói.
"Ồ xin lỗi".
Lâm Chính mỉm cười, sau đó đi tới chỗ con ngựa được chỉ định rồi nhảy lên lưng ngựa.
Cả đoàn khởi hành.
Kiều Bất Dịch cau mày nhìn chằm chằm Thu Tẩm Nhiễm, nghiêm nghị nói: “Cô đã nói cho hắn hết phương pháp chưa?”
"Nói rồi".
"Chỉ là cách sử dụng căn bản thôi phải không? Những thứ khác đều không nói phải không?"
Kiều Bất Dịch lại hỏi.
Thu Tẩm Nhiễm do dự một chút, thấp giọng nói: "Tôi vốn định chỉ nói một chút những kiến thức rất cơ bản mà thôi. Nhưng hắn ta rất giảo hoạt, hắn cố ý hỏi một số câu rất đơn giản, sau đó ngày một đi sâu để khai thác thông tin từ tôi. Tôi nhất thời không cảnh giác nên đã nói thêm một chút ..."
"Nói thêm một chút?"
Sắc mặt Kiều Bất Dịch có chút mất tự nhiên.
Ông ta đương nhiên biết cái gọi là "nói thêm một chút" này có nghĩa là gì.
"Chẳng trách Lâm thần y hiện giờ lại mất tập trung như vậy, chỉ sợ hắn còn đang suy đoán về bí ẩn của bột Tử Thiên!"
"Hừ, hắn suy đoán thì có sao? Dù có biết cách dùng bột thì hắn cũng không thay đổi được gì!"
Trong mắt Thu Tẩm Nhiễm lại loé lên một tia lạnh lùng: “Khi đến khu vực khai thác mỏ, chúng ta có thể gán cho hắn bất cứ tội danh nào mà chúng ta muốn! Lúc đó, chúng ta chỉ cần bắt hắn và áp giải hắn đến Đại hội là được. Vậy thì chúng ta không chỉ giải quyết được một vấn đề mà còn lập công lớn!”
"Hy vọng mọi chuyện đều suôn sẻ".
Kiều Bất Dịch bình tĩnh nói, nhưng lại có chút không yên tâm.
Cả đoàn quân rầm rập tiến về khu mỏ khai thác bột Tử Thiên.
Đi được nửa đường, Lâm Chính cuối cùng cũng thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Khi anh bắt đầu nhìn xung quanh, anh nhận ra rằng đây vẫn là vực Diệt Vong, nhưng là một vùng đất hoang rất xa về phía Bắc.
"Cái gì? Kiều phó tướng quân, đây là khu vực khai thác bột Tử Thiên ở vực Diệt Vong sao?"
Lâm Chính kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, chúng tôi phát hiện có một mỏ bột Tử Thiên mới ở vực Diệt Vong nên Đại hội đã sắp xếp để chúng tôi khai thác nó".
Kiều Bất Dịch mỉm cười.
Lâm Chính cau mày.
Ở vực Diệt Vong này cũng có mỏ bột Tử Thiên, chứng tỏ trên thế giới còn nhiều nơi cũng có mỏ khoáng này.
Nếu như có thể tìm thấy một mỏ bột Tử Thiên mới để khai thác thì với năng lượng của thứ bột này, sức mạnh vũ khí sẽ được cải thiện rất nhiều và sẽ có được rất nhiều lợi thế trong cuộc đối đầu.
Nhưng phương pháp để tìm ra mỏ bột Tử Thiên là gì? Lâm Chính không biết gì cả.
Có vẻ như Kiều Bất Dịch và Thu Tẩm Nhiễm vẫn còn giấu anh rất nhiều điều.
Lâm Chính sờ sờ cằm.
Đội quân đã đến vùng đất hoang nhưng không dừng lại mà tiếp tục tiến về phía trước.
Vùng đất hoang này không chỉ cằn cỗi toàn cỏ dại mà linh lực cũng cực kỳ mỏng manh, môi trường cũng rất khắc nghiệt, bầu trời quanh năm đầy gió và cát. Nếu tiếp tục đi về phía trước thì sẽ ra khỏi khu vực hay có bão cát và cũng ra khỏi địa phận vực Diệt Vong. Ở bên ngoài đó là một vùng sa mạc.
Bởi vậy, khu vực này hầu như không có người dân nào sinh sống.
Không ai có thể ngờ một nơi như vậy lại có bột Tử Thiên.
Lúc này, Kiều Bất Dịch đột nhiên cưỡi ngựa tiến lên và phi nước đại về phía trước.
Lâm Chính tò mò đưa mắt nhìn ông ta.
Kiều Bất Dịch phi tới khoảng trống trước mặt, nhìn xung quanh rồi nói: "Chính là chỗ này!"
Chương 5345: Biện pháp bảo hộ
Lâm Chính sửng sốt.
Kiều Bất Dịch chính là người biết cách tìm ra mỏ bột Tử Thiên sao?
Nhưng ông ta dựa vào đâu để tìm thấy nó?
Lâm Chính nhanh chóng nhìn xung quanh.
Nhưng xung quanh chỉ là những vùng đất hoang, chẳng có gì cả.
Kiều Bất Dịch vẫy tay và một nhóm người trong Đại hội tay cầm cuốc xẻng bắt đầu đào bới trên mặt đất.
Một lúc sau, một thành viên trong Đại hội dường như đã phát hiện ra điều gì đó liền bắt đầu cào bới cật lực.
Thấy vậy, những người khác cũng chạy tới chỗ người đàn ông này và bắt đầu phụ một tay.
Hiện trường vô cùng nhộn nhịp.
Chẳng mấy chốc một cái hố lớn đã được họ đào xong.
Nhưng những người này dường như không có ý định dừng lại và tiếp tục đào bới cật lực.
Không lâu sau.
Bùm!
Một luồng khí màu tím đột nhiên lao ra khỏi cái hố lớn họ đào.
Những người của Đại hội đang đào bới còn chưa kịp né thì trong nháy mắt đã bị luồng khí màu tím thổi bay. Từng người một ngã xuống đất, da thịt bị xé toạc, máu chảy khắp người trông cực kỳ đau đớn.
Lâm Chính sửng sốt và nhìn vào trong hố.
Khi đó anh mới phát hiện ra rằng thực ra còn có một cái hố tự nhiên kéo dài xuống rất sâu trong lòng đất.
Luồng khí màu tím phun ra từ chính cái hố này.
"Lâm thần y, xin hãy nhanh chóng chữa trị cho những người bị thương của chúng tôi”.
Kiều Bất Dịch vội vàng chỉ vào những người nằm dưới đất nói.
"Đó chỉ là những vết thương ngoài da, đơn giản thôi”.
Lâm Chính nhẹ nhàng nói, sau đó từ trên người lấy ra hai bình sứ nhỏ ném về phía Kiều Bất Dịch.
"Hãy bôi lên cho họ đi. Thứ này có thể nhanh chóng chữa lành vết thương của bọn họ".
"Cảm ơn Lâm thần y”.
Kiều Bất Dịch vội vàng đưa thuốc cho thuộc hạ.
"Đây là lối vào mỏ Tử Thiên. Kiều phó tướng quân, ông giỏi thật đấy”.
Thu Tẩm Nhiễm liếc nhìn cái hố tự nhiên bên trong và mỉm cười nói.
"Là những thuộc hạ này đào ra, có liên quan gì đến tôi đâu?"
Kiều Bất Dịch bình tĩnh nói.
"Không phải tất cả những thuộc hạ đó đều do ông đào tạo sao? Công lao này còn không phải của ông sao?"
Thu Tẩm Nhiễm mỉm cười đáp.
Nhưng cô ta vừa nói xong, Kiều Bất Dịch liền lập tức ho khan mấy tiếng.
Thu Tẩm Nhiễm giật mình, nhìn thấy vẻ mặt không tự nhiên của Kiều Bất Dịch, cô ta liền lập tức nhận ra mình lại lỡ lời.
"Kiều phó tướng quân, ông có thể nói cho tôi biết vì sao ông biết được nơi này có một hang động ẩn không?"
Lâm Chính bình thản nhìn Kiều Bất Dịch hỏi.
"Lâm thần y cũng cảm thấy đây là vấn đề không dễ trả lời đúng không? Đây là bí mật của Đại hội chúng tôi, không thể tùy tiện nói cho cậu biết, xin thứ lỗi!"
Kiều Bất Dịch bình tĩnh nói.
"Được rồi được rồi, nếu ông không muốn nói thì thôi vậy”.
Lâm Chính mỉm cười.
Anh cũng không trông mong Kiều Bất Dịch sẽ nói ra.
"Hiện tại lối vào mỏ Tử Thiên đã mở, chúng ta đi vào đi”.
Lâm Chính nói.
"Lâm thần y đừng vội, chúng ta vẫn phải làm một số công tác phòng hộ”.
Thu Tẩm Nhiễm mỉm cười.
"Công tác phòng hộ?"
Lâm Chính tựa hồ nghĩ tới cái gì, cau mày hỏi lại: "Là loại khí màu tím kia sao?"
"Đúng”.
“Bên trong có loại khí này sao?”
"Đúng vậy".
Thu Tẩm Nhiễm gật đầu và nói: "Đây là một luồng khí độc chỉ có ở khu vực khai thác bột Tử Thiên. Nó giống như luồng khí toả ra từ mỏ Tử Thiên. Những khu mỏ dưới lòng đất đã lâu không được khai quật chắc chắn sẽ có những loại khí như thế này... Với môi trường như vậy, nếu người bình thường đi vào mà không có đồ bảo hộ, họ sẽ dễ dàng bị loại khí này ăn mòn tâm cảnh, khiến họ tẩu hoả nhậo ma, trở nên điên loạn, sau đó nổ tung mà chết!
"Đáng sợ như vậy sao?"
Lâm Chính giật mình.
"Đây đều là những bài học xương máu”.
Kiều Bất Dịch vẻ mặt nghiêm túc nói, sau đó cầm lấy một bộ quần áo bảo hộ bên cạnh ném cho Lâm Chính.