-
Chương 5161-5165
Chương 5161: Tôi có cách
Lâm Chính xông vào cửa đá, lập tức giải phóng long lực toàn thân bao bọc cơ thể.
Theo anh thấy, long mạch này và long mạch bên dưới tòa nhà treo thưởng trước kia tương tự nhau.
Chỉ cần làm theo cách của Trấn Ngục Võ Thần, hấp thu long mạch này chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng ngay khoảnh khắc Lâm Chính tiến vào long mạch, một luồng sức mạnh nóng hổi mà cuồng bạo bắt đầu ăn mòn long lực của anh.
Lâm Chính biến sắc.
“Luồng long lực này… sao lại khác với mình?”.
Anh vội vàng lùi lại, không dám đi vào sâu, vận dụng tất cả long lực phòng ngự, không dám có chút động tác hấp thu long lực nào.
Lâm Chính mở to mắt nhìn phía trước.
Đây là hang động thiên nhiên rộng lớn.
Nói là hang động nhưng vách tường xung quanh vô cùng trơn nhẵn, sạch sẽ.
Dường như… đó là tường làm từ xương trắng, vô cùng quỷ dị huyền diệu.
Long lực bay quanh không gian khu vực này chính là dung nham nóng hổi, giống như thuốc nổ có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Long lực này và long lực dưới lòng đất quả thật cách nhau một trời một vực!
“Chuyện này là sao? Chẳng lẽ long lực ở long mạch dưới lòng đất có thuộc tính khác nhau?”.
Lâm Chính nhíu mày, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Sau khi đám người Thu Ngạn rời đi chắc chắn sẽ đến cầu viện người Long tộc khác, mình không thể ở lại đây lâu.
Nhưng nếu không thể hấp thu long lực tăng cường cho mình thì lấy gì đối kháng với người Long tộc?
Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Chính quyết định bất chấp tất cả.
Dù thuộc tính khác nhau cũng phải thử một lần.
Lâm Chính hít sâu một hơi, xông vào trong long mạch, điên cuồng hấp thu long lực theo cách của Trấn Ngục Võ Thần.
“A!”.
Nhưng số long lực đó vừa vào cơ thể, Lâm Chính gào lên đau đớn, sau đó quay đầu lao ra khỏi cửa đá.
Ầm!
Cửa đá bị Lâm Chính tông mở.
Những người khác giật mình kinh hãi.
Lâm Chính lăn ra khỏi cửa đá, đến thẳng lồng khí mà Tuyệt Thế Tà Khí phóng ra mới dừng lại.
Bọn họ cúi đầu nhìn, lúc này Lâm Chính nứt da nứt thịt, thất khiếu chảy máu, dáng vẻ vô cùng thê thảm.
“Anh Lâm!”.
“Cậu sao rồi?”.
Đám người Lang Gia, Cầm Kiếm Nữ kinh hãi biến sắc, vội vàng đỡ Lâm Chính, không ngừng nhét đan dược, châm cứu cho anh…
Qua một lúc, Lâm Chính mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh vội vàng khoanh chân ngồi xuống, sử dụng Hồng Mông Long Châm chữa lành vết thương.
Nửa tiếng trôi qua, Lâm Chính dừng lại, chậm rãi mở mắt ra.
“Có điều ngoài ý muốn!”.
Lâm Chính nói.
“Điều ngoài ý muốn?”.
Bọn họ nhìn nhau, rất ngạc nhiên.
“Anh Lâm, sao lại như vậy? Không thể hấp thu long lực được sao?”.
Cầm Kiếm Nữ vội hỏi.
Lâm Chính im lặng một lúc, khẽ gật đầu: “Long lực ở đây khác hoàn toàn long lực tôi hấp thu ở tòa nhà treo thưởng lúc trước. Long lực ở đây vô cùng mạnh, khó mà khống chế. Lúc nãy tôi cố hấp thu một ít, suýt thì khiến cơ thể nổ tung mà chết…”.
“Cái gì?”.
Bọn họ kinh ngạc biến sắc.
“Xem ra chúng ta không thể lợi dụng luồng sức mạnh này”.
Đào Thành thở ra một hơi, nói: “Cậu Lâm, nếu không còn cách nào, chúng ta vẫn nên rời khỏi đây thì tốt hơn. Nếu bị người Long tộc chặn lại, chúng ta sẽ khó mà thoát được!”.
“Không sai, chúng ta phải đi mau!”.
Lang Gia kích động nói.
Lâm Chính không nói lời nào, nhìn cửa đá mà rơi vào trầm tư.
Bọn họ đều chùn bước.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên nghĩ tới điều gì, đứng bật dậy.
“Tôi có cách rồi!”.
Chương 5162: Được rồi
Nghe Lâm Chính nói, bọn họ nhìn về phía anh.
“Anh Lâm, anh có cách gì?”.
Mị Mộng vội hỏi.
Lâm Chính không nói mà quay người nhìn cửa đá, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Chốc lát sau, anh hít sâu một hơi, đột nhiên đi về phía cửa đá.
“Anh Lâm…”.
Bọn họ vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng Lâm Chính không có ý định dừng lại, đi đến trước cửa đá mở cửa ra.
Long lực mãnh liệt lập tức tuôn trào, tuôn về phía Tuyệt Thế Tà Kiếm.
Bọn họ sợ đến mức vội vàng nấp ở phía sau màn chắn.
Nhưng Lâm Chính lại không lùi bước, xông vào trong cửa đá.
“Anh Lâm!”.
“Sư phụ!”.
Tiếng hô kinh ngạc vang vọng không ngừng, nhưng Lâm Chính đã vào sau cửa đá.
“Anh Lâm…”.
Cầm Kiếm Nữ rơi nước mắt, ngã ngồi xuống đất.
Lâm Chính đã bị thương mà vẫn xông vào trong cửa đá.
“Anh ấy đang liều mạng!”.
Mị Mộng nhắm mắt, nói: “Anh ấy không cần phải như vậy. Với thực lực của anh ấy, dù là người của Long tộc cũng đối phó với anh ấy, anh ấy cũng không cần lo. Nhưng anh ấy vẫn làm như vậy, anh ấy là vì chúng ta!”.
“Chúng ta không có long lực hoàn toàn không thể chống lại người của Long tộc, cậu ấy muốn để chúng ta hấp thu long lực… cậu ấy… Ầy…”.
Lang Gia thở dài, ánh mắt bất lực.
Những người khác đều để lộ vẻ mặt đau khổ.
“Chỉ hận thực lực chúng ta quá thấp”.
Thương Lan Phúc siết chặt nắm đấm, đấm vào vách đá.
Bọn họ đều không lên tiếng.
Lâm Chính vào trong cửa đá, đi thẳng tới long mạch.
Long lực mạnh mẽ ăn mòn cơ thể anh, nhưng anh không quan tâm, chỉ dùng long lực chống đỡ.
Dù long lực của anh không thể chống lại long lực nóng hổi, anh vẫn không có ý định dừng lại.
Chẳng mấy chốc, Lâm Chính đã đến khu vực trung tâm long mạch.
Long lực ở khu vực này mạnh đến mức có thể làm nóng chảy người Long tộc bình thường.
“Là ở đây rồi!”.
Lâm Chính nói.
Dù là anh cũng không thể kiên trì quá lâu trước năng lượng ở đây, nhưng anh phải thử một lần.
Nếu thất bại, anh chỉ đành từ bỏ long mạch này, đồng nghĩa anh sẽ không có lợi thế nào.
“Thắng bại nằm ở lần này!”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, suy nghĩ một lúc, đột nhiên vận chuyển sức mạnh phi thăng.
Trong nháy mắt, long lực ở xung quanh giống như nước sông dâng tràn, điên cuồng dâng trào trong về phía cơ thể anh.
Số long lực này không ngừng kéo xé cơ thể Lâm Chính, hầu như xé hết gân cốt da thịt của anh.
“A!”.
Lâm Chính gào lên đau đớn, nghiến chặt răng cố gắng chống đỡ cơn đau.
Anh không thể ngất đi, dù cho cơn đau này khiến anh không còn tri giác.
Nhưng anh biết một khi buông lỏng khí kình, anh sẽ vạn kiếp bất phục.
Vèo vèo vèo vèo…
Lúc này, toàn bộ khu vực long mạch đã hóa thành một lốc xoáy, Lâm Chính ở ngay trung tâm lốc xoáy, tất cả long lực chui vào cơ thể anh.
Gần được rồi!
Lâm Chính mở mắt ra, đột nhiên xông về phía cửa đá.
Người ở bên ngoài vẫn không biết xảy ra chuyện gì, chợt thấy Lâm Chính mở cửa đá bước ra ngoài, kèm theo đó là một luồng long lực đáng sợ ập đến.
Ầm!
Màn chắn do Tuyệt Thế Tà Kiếm hóa thành lập tức nứt ra, ngay cả Tuyệt Thế Tà Kiếm cũng bay ra xa.
Những người khác không kịp đề phòng, bị sức mạnh đó đánh ngã ra đất, mỗi người một nơi.
Lâm Chính ngã xuống đất, một lúc lâu sau mới đứng dậy được. Anh nhìn bọn họ, để lộ vẻ vui mừng.
“Được rồi!”.
Chương 5163: Bọn họ đến rồi!
Ai nấy váng đầu hoa mắt, chậm rãi đứng dậy, trên người đầy vết thương.
May là Tuyệt Thế Tà Kiếm đã triệt tiêu phần lớn sức mạnh, cho nên mọi người không bị thương không quá nặng.
Bọn họ ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.
Anh vô cùng nhếch nhác chật vật nhưng lại ngồi đó cười ngây ngốc, bọn họ cảm thấy vừa buồn cười vừa kỳ quái.
“Anh Lâm, anh nói được rồi là sao?”.
Mị Mộng ôm trán, hít ngược một hơi.
“Tôi biết làm sao để hấp thu số long lực này rồi!”.
Lâm Chính đứng dậy, cười đáp.
“Thật sao?”.
Mị Mộng hoàn hồn lại, vội hỏi: “Phải hấp thu thế nào?”.
“Tôi mới phát hiện long lực của mỗi long mạch có thuộc tính khác nhau. Long mạch ở bên dưới tòa nhà treo thưởng như băng như nước, còn sức mạnh của long mạch ở đây lại nóng như lửa đốt! Tôi vận dụng ngược lại với cách hấp thu long mạch mà Trấn Ngục Võ Thần dạy, thế là có thể hấp thu sức mạnh này!”.
“Hóa ra là vậy!”.
Mị Mộng gật gù, tràn đầy tán thán và sùng bái: “Anh Lâm, anh đúng là thiên tài!”.
“Thời gian cấp bách, đừng nói mấy thứ vô dụng nữa. Mọi người mau qua đây, tôi sẽ truyền dạy cách hấp thu cho mọi người. Dù có thế nào, mọi người cũng phải hấp thu long lực nhiều nhất có thể trong thời gian ngắn nhất, biết chưa?”.
Lâm Chính nói.
Bọn họ cùng nhau đi tới.
Lâm Chính cũng không dài dòng, lập tức chỉ dạy cách hấp thu long mạch cho bọn họ.
Sau khi bọn họ học xong thì đi theo Lâm Chính về phía cửa đá.
Vù vù vù vù…
Cửa đá vừa mở ra một khe hở, long lực đáng sợ đã tràn ra ngoài, ập về phía bọn họ.
Mọi người kinh ngạc biến sắc.
Lâm Chính thì chui vào trong, dùng cơ thể ngăn chặn, vừa hấp thu long lực vừa kìm giữ không cho long lực thoát ra ngoài nhiều hơn.
Dù long lực tràn ra ngoài vô cùng mỏng manh, nhưng đối với đám người Mị Mộng, Cầm Kiếm Nữ, Lang Gia, Thương Lan Phúc thì không hề tầm thường.
“Thử xem!”.
Cầm Kiếm Nữ hồi hộp, bắt đầu hấp thu long lực từng chút một theo cách Lâm Chính nói.
Khi long lực cuồng bạo đến gần Cầm Kiếm Nữ lại giống như làn sóng bị san phẳng, chảy vào cơ thể Cầm Kiếm Nữ từng chút, chậm rãi chui vào trong khí mạch, dần dần chuyển hóa thành long lực thuộc về cô.
“Thành công rồi sao?”.
Cầm Kiếm Nữ mừng rỡ.
Những người khác thấy vậy đều lên tinh thần, đưa tay ra thử tiếp xúc với long lực.
Cùng lúc đó, bên ngoài Nhất Tuyến Thiên, đám người Thu Ngạn ngồi xếp bằng dưới đất.
Chỉ có Long Thăng vô cùng tức giận đứng ngồi không yên, còn không ngừng nhìn về phía xa, giống như đang đợi gì đó.
“Long Thăng, cậu đừng sốt ruột. Cho dù các vị đại nhân không thể tới kịp thì đám người kia cũng không chạy thoát được. Kẻ đã vào danh sách đen của Long tộc thì nhất định sẽ bị thanh trừng, đây chỉ là chuyện sớm muộn”.
Thu Ngạn chậm rãi mở mắt ra, lên tiếng.
“Cháu phải tận mắt nhìn tên khốn đó quỳ trước mặt cháu!”.
Long Thăng nghiến răng nghiến lợi: “Cháu chưa từng phải chịu nhục nhã như thế này! Nếu không trả thù hắn, cháu thề không bỏ qua!”.
Thu Ngạn không nói gì, âm thầm thở dài.
Ngay lúc đó, Long Thăng như nhìn thấy gì đó, đột nhiên nhảy từ trên tảng đá cao xuống, chạy nhanh tới phía trước, sau đó kêu lên: “Đến rồi, bọn họ đến rồi!”.
Những người khác còn đang nhắm mắt dưỡng thần nghe thấy thì mở mắt ra, đứng dậy nhìn ra xa.
Phía chân trời xa nổi gió, long lực cuồng bạo lan tràn tới, khí thế làm mọi thứ xung quanh chấn động.
Thu Ngạn trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy khó tin.
“Chuyện gì vậy? Long Tử… lại phái bọn họ đến đây?”.
Chương 5164: Long võ giả
Cuồng phong thét gào như con dao rạch lên mặt đám người Thu Ngạn.
Đại thế đáng sợ giống như Long Hoàng xuất hiện, bễ nghễ thiên hạ, vô địch thế gian.
Xung quanh cát đá xoay vần.
Núi lớn điên cuồng lay chuyển.
Ngay cả mặt đất cũng vang lên tiếng nổ ầm ầm.
Đám Thu Ngạn cũng không chịu nổi khí thế đó, quỳ rạp dưới đất, run rẩy điên cuồng.
Ngay cả Long Thăng cũng khó mà đối kháng.
Nhưng thân phận của hắn không cho phép hắn quỳ.
Hắn cắn chặt răng, nhìn chằm chằm gió nổi mây vần ở phía xa.
Không biết qua bao lâu, khí ý cuồng bạo đã đến gần trước mắt.
Trong nháy mắt, mây mù tan biến.
Bảy bóng người đầu mọc sừng rồng, mặc áo giáp màu vàng, xuất hiện trước mặt đám người Thu Ngạn.
“Bái kiến các vị Long võ đại nhân!”.
Giọng nói Thu Ngạn run rẩy, cao giọng hô.
“Bái kiến Long võ đại nhân!”.
Cô gái tóc bạc và những người khác cũng cất tiếng chào.
“Các người… Các người thu bớt khí tức lại chút, tôi… tôi… tôi không chịu được”.
Long Thăng run run hét lên.
Nhưng bảy người kia không có động tác gì, chỉ thản nhiên quan sát bọn họ.
Một lúc sau, bảy người đi về phía Long Thăng.
“Bái kiến cậu Long”.
Dẫn đầu là một người đàn ông cao hai mét, giống như chiến thần, chắp tay với Long Thăng.
“Không phải tôi nói các người rồi sao, các người thu bớt khí thế lại chút… Tôi… Tôi không chịu được”.
Long Thăng hét lên, cực kỳ tức giận.
Người đó nghe xong lại không thu bớt mà lạnh nhạt lên tiếng: “Cậu Long, khí thế của chúng tôi không bao giờ thu bớt, dù là trước mặt Long Tử cũng vậy. Chúng tôi nhận được tin cậu gặp nguy hiểm nên đến đây ngay”.
“Các người…”.
Long Thăng tức tối nhưng không nói nên lời.
Vì mỗi một người trong Long tộc đều biết Long võ xưa nay luôn là vậy.
Bọn họ chỉ trung thành với Long Tử, xưa nay không coi trọng một ai khác.
Muốn chỉ huy bọn họ thì khó càng thêm khó.
Lần này bon họ có thể đến giúp đỡ cũng vì nể mặt Long Thăng là em trai nuôi của Long Tử.
“Cậu Long Thăng, cậu đừng nói nữa!”.
Thu Ngạn nhỏ giọng nói mấy câu với Long Thăng.
Long Thăng chỉ đành dẹp bớt lửa giận.
“Cậu Long, ai chém đứt cánh tay của cậu?”.
Long võ giả đứng đầu liếc nhìn cánh tay của Long Thăng, thản nhiên hỏi.
“Người ngoại tộc”.
“Ngoại tộc có người làm cậu bị thương được sao?”.
Đôi con ngươi màu vàng của người đó khẽ co lại, hơi ngạc nhiên.
“Bây giờ người ngoại tộc đó đang ở bên trong, hắn chiếm long mạch ở trong đó, có vẻ muốn ra tay với long mạch. Tôi gọi các người đến đây là hi vọng các người mau mau vào đó chém chết người ngoại tộc đó, biết chưa?”.
Long Thăng nói: “Mau giết vào trong cho tôi, đem đầu bọn họ về cho tôi. Nếu các người không làm được, chắc chắn tôi sẽ tố cáo các người trước mặt anh nuôi!”.
Bảy người Long võ giả nghe vậy đều không lên tiếng, mà nhìn chằm chằm Nhất Tuyến Thiên giây lát.
Vèo!
Trong nháy mắt, bảy người như bảy tia chớp màu vàng bay vào Nhất Tuyến Thiên.
Long võ giả vừa đi, đám người Thu Ngạn đều ngã ngồi xuống đất.
“Khí trường này… thật đáng sợ!”.
“Đây là Long võ mà Long Tử đích thân đào tạo ra sao? Đúng là khiến người khác không tin nổi!”.
“Cứ như thần vậy, khủng khiếp! Khủng khiếp quá!”.
Bọn họ lẩm bẩm, ai cũng lau mồ hôi.
“Cậu Long, lần này cậu yên tâm, có Long võ giả ra tay, những người đó chết chắc!”.
Thu Ngạn cười nói.
Long Thăng gật đầu, âm thầm nhếch khóe miệng: “Kẻ to gan dám khiêu khích Long tộc chúng ta, bất kể là ai cũng chỉ có đường chết. Các người ở đây nghỉ một lát đi, đợi Long võ giả mang đầu bọn họ về!”.
“Được!”.
Chương 5165: Tấn công
Tốc độ của các Long võ giả cực kỳ nhanh, gần như xuyên qua Nhất Tuyến Thiên nhanh như chớp, đến thẳng long mạch.
"Kết giới ở đây đã bị phá hoại".
Long võ giả dẫn đầu đanh mặt nhìn lối vào long mạch, trầm giọng quát: "Đi! Vào trong xem sao! Gặp người nào giết luôn người nấy, không cần hỏi tội!".
"Tuân lệnh!".
Mọi người đồng thanh.
Bảy người lao vào, xông xuống bậc thang, chạy như bay tới cánh cửa đá.
Bọn họ nhanh chóng đứng trước cửa đá.
"Đại nhân, chúng tôi không cảm nhận được chút long lực nào, chỉ e long lực trong long mạch đã bị người ta lấy mất!".
Một người nhắm mắt cảm nhận xung quanh cánh cửa, sắc mặt thay đổi, cắn răng nói.
"To gan!".
Long võ giả dẫn đầu nổi giận: "Dám lấy trộm long mạch của Long tộc chúng ta, dù là ai thì tôi cũng phải xé xác hắn!".
"Đại nhân, có lẽ chúng còn ở bên trong".
"Đã vậy thì chúng ta xông vào giết!".
Long võ giả dẫn đầu khẽ gầm lên, đẩy mạnh cánh cửa đá.
Khoảnh khắc cửa đá bị đẩy ra.
Ầm!
Tiếng nổ dữ dội bất ngờ vang lên.
Sau đó, một luồng khí lưu tàn bạo tỏa ra từ trong cánh cửa.
Những người ở bên ngoài đều không kịp tránh, bị luồng khí lưu này hất bay đi, nặng nề va vào vách núi ở bên ngoài.
Long võ giả dẫn đầu phun ra máu tươi, vô cùng chật vật.
Ông ta cố gắng ổn định cơ thể, lau máu tươi ở khóe miệng, rồi cúi xuống nhìn lồng ngực của mình.
Chỉ thấy nơi đó đã nứt toác, tạng phủ bị tổn thương, long lực tinh thuần và cuồng bạo đang quanh quẩn chỗ lồng ngực.
"Cái gì?".
Long võ giả dẫn đầu dường như ngừng thở.
Đây là sức mạnh của long mạch!
Đối phương dùng long lực của long mạch làm bẫy, chờ lúc ông ta đẩy cửa liền kích hoạt cái bẫy.
Hiển nhiên đối phương đã có chuẩn bị từ trước.
Nhưng điều khiến Long võ giả dẫn đầu cảm thấy khó tin là đối phương có thể sử dụng sức mạnh của long mạch một cách linh hoạt như vậy sao?
"Bọn chúng là ai? Là người của Long tộc chúng ta sao?".
Long võ giả dẫn đầu đanh giọng hỏi.
"Đại nhân, nghe đám Thu Ngạn kể thì hình như là không phải".
"Nếu không phải thì tại sao chúng lại có thể sử dụng sức mạnh của long mạch một cách nhuần nhuyễn như vậy?".
"Chúng tôi... cũng không biết..."
"Xông lên!".
Long võ giả dẫn đầu nhanh chóng nuốt một viên đan dược, cắn răng nói: "Bọn chúng đang ẩn náu ở trong, không thoát được đâu! Giết cho tôi!".
"Rõ!".
Mọi người đồng thanh, sau đó lại cùng Long võ giả dẫn đầu xông về phía cửa đá.
Cùng lúc đó, Lâm Chính đang ở bên trong, tay cầm Tuyệt Thế Tà Kiếm, nhìn chằm chằm cửa đá.
Phía sau là đám Mị Mộng, Đào Thành.
Bọn họ vẫn đang hấp thu long lực, nhưng tốc độ cực kỳ chậm, trong thời gian ngắn không thể nâng cao được bao nhiêu.
Còn Lâm Chính do nguyên nhân thể chất, cộng thêm long lực đã sở hữu trước đó, nên tốc độ hấp thu của anh đã lên một cảnh giới cực kỳ đáng sợ.
Chỉ trong chốc lát, người anh đã chứa đầy long lực, nếu hấp thu thêm e là sẽ bạo thể mà chết.
Thế nên anh định hộ pháp cho mọi người.
"Mọi người nghĩ cách hấp thu long lực đi, được bao nhiêu hay bấy nhiêu, tôi cản bọn họ một lát, khi nào hấp thu được kha khá thì theo tôi xông ra ngoài".
Lâm Chính trầm giọng quát.
"Được!".
"Anh Lâm, anh hãy cẩn thận!".
Mọi người gật đầu, tiếp tục nhắm mắt hấp thu.
Rầm!
Đúng lúc này, cửa đá lại mở ra, sau đó một luồng long lực mạnh mẽ len qua khe cửa, ập về phía Lâm Chính.
Luồng sức mạnh này giống như giao long, rít gào xông tới tấn công.
Lâm Chính lập tức giơ kiếm lên đỡ.
Ầm!
Tiếng nổ dữ dội lại vang lên.
Lâm Chính bị chấn động lùi lại không ngừng.
Mạnh quá!
Lâm Chính thầm kinh ngạc.
Những người của Long tộc đến lần này sao lại có thực lực đáng sợ như vậy?
Lâm Chính xông vào cửa đá, lập tức giải phóng long lực toàn thân bao bọc cơ thể.
Theo anh thấy, long mạch này và long mạch bên dưới tòa nhà treo thưởng trước kia tương tự nhau.
Chỉ cần làm theo cách của Trấn Ngục Võ Thần, hấp thu long mạch này chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng ngay khoảnh khắc Lâm Chính tiến vào long mạch, một luồng sức mạnh nóng hổi mà cuồng bạo bắt đầu ăn mòn long lực của anh.
Lâm Chính biến sắc.
“Luồng long lực này… sao lại khác với mình?”.
Anh vội vàng lùi lại, không dám đi vào sâu, vận dụng tất cả long lực phòng ngự, không dám có chút động tác hấp thu long lực nào.
Lâm Chính mở to mắt nhìn phía trước.
Đây là hang động thiên nhiên rộng lớn.
Nói là hang động nhưng vách tường xung quanh vô cùng trơn nhẵn, sạch sẽ.
Dường như… đó là tường làm từ xương trắng, vô cùng quỷ dị huyền diệu.
Long lực bay quanh không gian khu vực này chính là dung nham nóng hổi, giống như thuốc nổ có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Long lực này và long lực dưới lòng đất quả thật cách nhau một trời một vực!
“Chuyện này là sao? Chẳng lẽ long lực ở long mạch dưới lòng đất có thuộc tính khác nhau?”.
Lâm Chính nhíu mày, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Sau khi đám người Thu Ngạn rời đi chắc chắn sẽ đến cầu viện người Long tộc khác, mình không thể ở lại đây lâu.
Nhưng nếu không thể hấp thu long lực tăng cường cho mình thì lấy gì đối kháng với người Long tộc?
Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Chính quyết định bất chấp tất cả.
Dù thuộc tính khác nhau cũng phải thử một lần.
Lâm Chính hít sâu một hơi, xông vào trong long mạch, điên cuồng hấp thu long lực theo cách của Trấn Ngục Võ Thần.
“A!”.
Nhưng số long lực đó vừa vào cơ thể, Lâm Chính gào lên đau đớn, sau đó quay đầu lao ra khỏi cửa đá.
Ầm!
Cửa đá bị Lâm Chính tông mở.
Những người khác giật mình kinh hãi.
Lâm Chính lăn ra khỏi cửa đá, đến thẳng lồng khí mà Tuyệt Thế Tà Khí phóng ra mới dừng lại.
Bọn họ cúi đầu nhìn, lúc này Lâm Chính nứt da nứt thịt, thất khiếu chảy máu, dáng vẻ vô cùng thê thảm.
“Anh Lâm!”.
“Cậu sao rồi?”.
Đám người Lang Gia, Cầm Kiếm Nữ kinh hãi biến sắc, vội vàng đỡ Lâm Chính, không ngừng nhét đan dược, châm cứu cho anh…
Qua một lúc, Lâm Chính mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh vội vàng khoanh chân ngồi xuống, sử dụng Hồng Mông Long Châm chữa lành vết thương.
Nửa tiếng trôi qua, Lâm Chính dừng lại, chậm rãi mở mắt ra.
“Có điều ngoài ý muốn!”.
Lâm Chính nói.
“Điều ngoài ý muốn?”.
Bọn họ nhìn nhau, rất ngạc nhiên.
“Anh Lâm, sao lại như vậy? Không thể hấp thu long lực được sao?”.
Cầm Kiếm Nữ vội hỏi.
Lâm Chính im lặng một lúc, khẽ gật đầu: “Long lực ở đây khác hoàn toàn long lực tôi hấp thu ở tòa nhà treo thưởng lúc trước. Long lực ở đây vô cùng mạnh, khó mà khống chế. Lúc nãy tôi cố hấp thu một ít, suýt thì khiến cơ thể nổ tung mà chết…”.
“Cái gì?”.
Bọn họ kinh ngạc biến sắc.
“Xem ra chúng ta không thể lợi dụng luồng sức mạnh này”.
Đào Thành thở ra một hơi, nói: “Cậu Lâm, nếu không còn cách nào, chúng ta vẫn nên rời khỏi đây thì tốt hơn. Nếu bị người Long tộc chặn lại, chúng ta sẽ khó mà thoát được!”.
“Không sai, chúng ta phải đi mau!”.
Lang Gia kích động nói.
Lâm Chính không nói lời nào, nhìn cửa đá mà rơi vào trầm tư.
Bọn họ đều chùn bước.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên nghĩ tới điều gì, đứng bật dậy.
“Tôi có cách rồi!”.
Chương 5162: Được rồi
Nghe Lâm Chính nói, bọn họ nhìn về phía anh.
“Anh Lâm, anh có cách gì?”.
Mị Mộng vội hỏi.
Lâm Chính không nói mà quay người nhìn cửa đá, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Chốc lát sau, anh hít sâu một hơi, đột nhiên đi về phía cửa đá.
“Anh Lâm…”.
Bọn họ vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng Lâm Chính không có ý định dừng lại, đi đến trước cửa đá mở cửa ra.
Long lực mãnh liệt lập tức tuôn trào, tuôn về phía Tuyệt Thế Tà Kiếm.
Bọn họ sợ đến mức vội vàng nấp ở phía sau màn chắn.
Nhưng Lâm Chính lại không lùi bước, xông vào trong cửa đá.
“Anh Lâm!”.
“Sư phụ!”.
Tiếng hô kinh ngạc vang vọng không ngừng, nhưng Lâm Chính đã vào sau cửa đá.
“Anh Lâm…”.
Cầm Kiếm Nữ rơi nước mắt, ngã ngồi xuống đất.
Lâm Chính đã bị thương mà vẫn xông vào trong cửa đá.
“Anh ấy đang liều mạng!”.
Mị Mộng nhắm mắt, nói: “Anh ấy không cần phải như vậy. Với thực lực của anh ấy, dù là người của Long tộc cũng đối phó với anh ấy, anh ấy cũng không cần lo. Nhưng anh ấy vẫn làm như vậy, anh ấy là vì chúng ta!”.
“Chúng ta không có long lực hoàn toàn không thể chống lại người của Long tộc, cậu ấy muốn để chúng ta hấp thu long lực… cậu ấy… Ầy…”.
Lang Gia thở dài, ánh mắt bất lực.
Những người khác đều để lộ vẻ mặt đau khổ.
“Chỉ hận thực lực chúng ta quá thấp”.
Thương Lan Phúc siết chặt nắm đấm, đấm vào vách đá.
Bọn họ đều không lên tiếng.
Lâm Chính vào trong cửa đá, đi thẳng tới long mạch.
Long lực mạnh mẽ ăn mòn cơ thể anh, nhưng anh không quan tâm, chỉ dùng long lực chống đỡ.
Dù long lực của anh không thể chống lại long lực nóng hổi, anh vẫn không có ý định dừng lại.
Chẳng mấy chốc, Lâm Chính đã đến khu vực trung tâm long mạch.
Long lực ở khu vực này mạnh đến mức có thể làm nóng chảy người Long tộc bình thường.
“Là ở đây rồi!”.
Lâm Chính nói.
Dù là anh cũng không thể kiên trì quá lâu trước năng lượng ở đây, nhưng anh phải thử một lần.
Nếu thất bại, anh chỉ đành từ bỏ long mạch này, đồng nghĩa anh sẽ không có lợi thế nào.
“Thắng bại nằm ở lần này!”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, suy nghĩ một lúc, đột nhiên vận chuyển sức mạnh phi thăng.
Trong nháy mắt, long lực ở xung quanh giống như nước sông dâng tràn, điên cuồng dâng trào trong về phía cơ thể anh.
Số long lực này không ngừng kéo xé cơ thể Lâm Chính, hầu như xé hết gân cốt da thịt của anh.
“A!”.
Lâm Chính gào lên đau đớn, nghiến chặt răng cố gắng chống đỡ cơn đau.
Anh không thể ngất đi, dù cho cơn đau này khiến anh không còn tri giác.
Nhưng anh biết một khi buông lỏng khí kình, anh sẽ vạn kiếp bất phục.
Vèo vèo vèo vèo…
Lúc này, toàn bộ khu vực long mạch đã hóa thành một lốc xoáy, Lâm Chính ở ngay trung tâm lốc xoáy, tất cả long lực chui vào cơ thể anh.
Gần được rồi!
Lâm Chính mở mắt ra, đột nhiên xông về phía cửa đá.
Người ở bên ngoài vẫn không biết xảy ra chuyện gì, chợt thấy Lâm Chính mở cửa đá bước ra ngoài, kèm theo đó là một luồng long lực đáng sợ ập đến.
Ầm!
Màn chắn do Tuyệt Thế Tà Kiếm hóa thành lập tức nứt ra, ngay cả Tuyệt Thế Tà Kiếm cũng bay ra xa.
Những người khác không kịp đề phòng, bị sức mạnh đó đánh ngã ra đất, mỗi người một nơi.
Lâm Chính ngã xuống đất, một lúc lâu sau mới đứng dậy được. Anh nhìn bọn họ, để lộ vẻ vui mừng.
“Được rồi!”.
Chương 5163: Bọn họ đến rồi!
Ai nấy váng đầu hoa mắt, chậm rãi đứng dậy, trên người đầy vết thương.
May là Tuyệt Thế Tà Kiếm đã triệt tiêu phần lớn sức mạnh, cho nên mọi người không bị thương không quá nặng.
Bọn họ ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.
Anh vô cùng nhếch nhác chật vật nhưng lại ngồi đó cười ngây ngốc, bọn họ cảm thấy vừa buồn cười vừa kỳ quái.
“Anh Lâm, anh nói được rồi là sao?”.
Mị Mộng ôm trán, hít ngược một hơi.
“Tôi biết làm sao để hấp thu số long lực này rồi!”.
Lâm Chính đứng dậy, cười đáp.
“Thật sao?”.
Mị Mộng hoàn hồn lại, vội hỏi: “Phải hấp thu thế nào?”.
“Tôi mới phát hiện long lực của mỗi long mạch có thuộc tính khác nhau. Long mạch ở bên dưới tòa nhà treo thưởng như băng như nước, còn sức mạnh của long mạch ở đây lại nóng như lửa đốt! Tôi vận dụng ngược lại với cách hấp thu long mạch mà Trấn Ngục Võ Thần dạy, thế là có thể hấp thu sức mạnh này!”.
“Hóa ra là vậy!”.
Mị Mộng gật gù, tràn đầy tán thán và sùng bái: “Anh Lâm, anh đúng là thiên tài!”.
“Thời gian cấp bách, đừng nói mấy thứ vô dụng nữa. Mọi người mau qua đây, tôi sẽ truyền dạy cách hấp thu cho mọi người. Dù có thế nào, mọi người cũng phải hấp thu long lực nhiều nhất có thể trong thời gian ngắn nhất, biết chưa?”.
Lâm Chính nói.
Bọn họ cùng nhau đi tới.
Lâm Chính cũng không dài dòng, lập tức chỉ dạy cách hấp thu long mạch cho bọn họ.
Sau khi bọn họ học xong thì đi theo Lâm Chính về phía cửa đá.
Vù vù vù vù…
Cửa đá vừa mở ra một khe hở, long lực đáng sợ đã tràn ra ngoài, ập về phía bọn họ.
Mọi người kinh ngạc biến sắc.
Lâm Chính thì chui vào trong, dùng cơ thể ngăn chặn, vừa hấp thu long lực vừa kìm giữ không cho long lực thoát ra ngoài nhiều hơn.
Dù long lực tràn ra ngoài vô cùng mỏng manh, nhưng đối với đám người Mị Mộng, Cầm Kiếm Nữ, Lang Gia, Thương Lan Phúc thì không hề tầm thường.
“Thử xem!”.
Cầm Kiếm Nữ hồi hộp, bắt đầu hấp thu long lực từng chút một theo cách Lâm Chính nói.
Khi long lực cuồng bạo đến gần Cầm Kiếm Nữ lại giống như làn sóng bị san phẳng, chảy vào cơ thể Cầm Kiếm Nữ từng chút, chậm rãi chui vào trong khí mạch, dần dần chuyển hóa thành long lực thuộc về cô.
“Thành công rồi sao?”.
Cầm Kiếm Nữ mừng rỡ.
Những người khác thấy vậy đều lên tinh thần, đưa tay ra thử tiếp xúc với long lực.
Cùng lúc đó, bên ngoài Nhất Tuyến Thiên, đám người Thu Ngạn ngồi xếp bằng dưới đất.
Chỉ có Long Thăng vô cùng tức giận đứng ngồi không yên, còn không ngừng nhìn về phía xa, giống như đang đợi gì đó.
“Long Thăng, cậu đừng sốt ruột. Cho dù các vị đại nhân không thể tới kịp thì đám người kia cũng không chạy thoát được. Kẻ đã vào danh sách đen của Long tộc thì nhất định sẽ bị thanh trừng, đây chỉ là chuyện sớm muộn”.
Thu Ngạn chậm rãi mở mắt ra, lên tiếng.
“Cháu phải tận mắt nhìn tên khốn đó quỳ trước mặt cháu!”.
Long Thăng nghiến răng nghiến lợi: “Cháu chưa từng phải chịu nhục nhã như thế này! Nếu không trả thù hắn, cháu thề không bỏ qua!”.
Thu Ngạn không nói gì, âm thầm thở dài.
Ngay lúc đó, Long Thăng như nhìn thấy gì đó, đột nhiên nhảy từ trên tảng đá cao xuống, chạy nhanh tới phía trước, sau đó kêu lên: “Đến rồi, bọn họ đến rồi!”.
Những người khác còn đang nhắm mắt dưỡng thần nghe thấy thì mở mắt ra, đứng dậy nhìn ra xa.
Phía chân trời xa nổi gió, long lực cuồng bạo lan tràn tới, khí thế làm mọi thứ xung quanh chấn động.
Thu Ngạn trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy khó tin.
“Chuyện gì vậy? Long Tử… lại phái bọn họ đến đây?”.
Chương 5164: Long võ giả
Cuồng phong thét gào như con dao rạch lên mặt đám người Thu Ngạn.
Đại thế đáng sợ giống như Long Hoàng xuất hiện, bễ nghễ thiên hạ, vô địch thế gian.
Xung quanh cát đá xoay vần.
Núi lớn điên cuồng lay chuyển.
Ngay cả mặt đất cũng vang lên tiếng nổ ầm ầm.
Đám Thu Ngạn cũng không chịu nổi khí thế đó, quỳ rạp dưới đất, run rẩy điên cuồng.
Ngay cả Long Thăng cũng khó mà đối kháng.
Nhưng thân phận của hắn không cho phép hắn quỳ.
Hắn cắn chặt răng, nhìn chằm chằm gió nổi mây vần ở phía xa.
Không biết qua bao lâu, khí ý cuồng bạo đã đến gần trước mắt.
Trong nháy mắt, mây mù tan biến.
Bảy bóng người đầu mọc sừng rồng, mặc áo giáp màu vàng, xuất hiện trước mặt đám người Thu Ngạn.
“Bái kiến các vị Long võ đại nhân!”.
Giọng nói Thu Ngạn run rẩy, cao giọng hô.
“Bái kiến Long võ đại nhân!”.
Cô gái tóc bạc và những người khác cũng cất tiếng chào.
“Các người… Các người thu bớt khí tức lại chút, tôi… tôi… tôi không chịu được”.
Long Thăng run run hét lên.
Nhưng bảy người kia không có động tác gì, chỉ thản nhiên quan sát bọn họ.
Một lúc sau, bảy người đi về phía Long Thăng.
“Bái kiến cậu Long”.
Dẫn đầu là một người đàn ông cao hai mét, giống như chiến thần, chắp tay với Long Thăng.
“Không phải tôi nói các người rồi sao, các người thu bớt khí thế lại chút… Tôi… Tôi không chịu được”.
Long Thăng hét lên, cực kỳ tức giận.
Người đó nghe xong lại không thu bớt mà lạnh nhạt lên tiếng: “Cậu Long, khí thế của chúng tôi không bao giờ thu bớt, dù là trước mặt Long Tử cũng vậy. Chúng tôi nhận được tin cậu gặp nguy hiểm nên đến đây ngay”.
“Các người…”.
Long Thăng tức tối nhưng không nói nên lời.
Vì mỗi một người trong Long tộc đều biết Long võ xưa nay luôn là vậy.
Bọn họ chỉ trung thành với Long Tử, xưa nay không coi trọng một ai khác.
Muốn chỉ huy bọn họ thì khó càng thêm khó.
Lần này bon họ có thể đến giúp đỡ cũng vì nể mặt Long Thăng là em trai nuôi của Long Tử.
“Cậu Long Thăng, cậu đừng nói nữa!”.
Thu Ngạn nhỏ giọng nói mấy câu với Long Thăng.
Long Thăng chỉ đành dẹp bớt lửa giận.
“Cậu Long, ai chém đứt cánh tay của cậu?”.
Long võ giả đứng đầu liếc nhìn cánh tay của Long Thăng, thản nhiên hỏi.
“Người ngoại tộc”.
“Ngoại tộc có người làm cậu bị thương được sao?”.
Đôi con ngươi màu vàng của người đó khẽ co lại, hơi ngạc nhiên.
“Bây giờ người ngoại tộc đó đang ở bên trong, hắn chiếm long mạch ở trong đó, có vẻ muốn ra tay với long mạch. Tôi gọi các người đến đây là hi vọng các người mau mau vào đó chém chết người ngoại tộc đó, biết chưa?”.
Long Thăng nói: “Mau giết vào trong cho tôi, đem đầu bọn họ về cho tôi. Nếu các người không làm được, chắc chắn tôi sẽ tố cáo các người trước mặt anh nuôi!”.
Bảy người Long võ giả nghe vậy đều không lên tiếng, mà nhìn chằm chằm Nhất Tuyến Thiên giây lát.
Vèo!
Trong nháy mắt, bảy người như bảy tia chớp màu vàng bay vào Nhất Tuyến Thiên.
Long võ giả vừa đi, đám người Thu Ngạn đều ngã ngồi xuống đất.
“Khí trường này… thật đáng sợ!”.
“Đây là Long võ mà Long Tử đích thân đào tạo ra sao? Đúng là khiến người khác không tin nổi!”.
“Cứ như thần vậy, khủng khiếp! Khủng khiếp quá!”.
Bọn họ lẩm bẩm, ai cũng lau mồ hôi.
“Cậu Long, lần này cậu yên tâm, có Long võ giả ra tay, những người đó chết chắc!”.
Thu Ngạn cười nói.
Long Thăng gật đầu, âm thầm nhếch khóe miệng: “Kẻ to gan dám khiêu khích Long tộc chúng ta, bất kể là ai cũng chỉ có đường chết. Các người ở đây nghỉ một lát đi, đợi Long võ giả mang đầu bọn họ về!”.
“Được!”.
Chương 5165: Tấn công
Tốc độ của các Long võ giả cực kỳ nhanh, gần như xuyên qua Nhất Tuyến Thiên nhanh như chớp, đến thẳng long mạch.
"Kết giới ở đây đã bị phá hoại".
Long võ giả dẫn đầu đanh mặt nhìn lối vào long mạch, trầm giọng quát: "Đi! Vào trong xem sao! Gặp người nào giết luôn người nấy, không cần hỏi tội!".
"Tuân lệnh!".
Mọi người đồng thanh.
Bảy người lao vào, xông xuống bậc thang, chạy như bay tới cánh cửa đá.
Bọn họ nhanh chóng đứng trước cửa đá.
"Đại nhân, chúng tôi không cảm nhận được chút long lực nào, chỉ e long lực trong long mạch đã bị người ta lấy mất!".
Một người nhắm mắt cảm nhận xung quanh cánh cửa, sắc mặt thay đổi, cắn răng nói.
"To gan!".
Long võ giả dẫn đầu nổi giận: "Dám lấy trộm long mạch của Long tộc chúng ta, dù là ai thì tôi cũng phải xé xác hắn!".
"Đại nhân, có lẽ chúng còn ở bên trong".
"Đã vậy thì chúng ta xông vào giết!".
Long võ giả dẫn đầu khẽ gầm lên, đẩy mạnh cánh cửa đá.
Khoảnh khắc cửa đá bị đẩy ra.
Ầm!
Tiếng nổ dữ dội bất ngờ vang lên.
Sau đó, một luồng khí lưu tàn bạo tỏa ra từ trong cánh cửa.
Những người ở bên ngoài đều không kịp tránh, bị luồng khí lưu này hất bay đi, nặng nề va vào vách núi ở bên ngoài.
Long võ giả dẫn đầu phun ra máu tươi, vô cùng chật vật.
Ông ta cố gắng ổn định cơ thể, lau máu tươi ở khóe miệng, rồi cúi xuống nhìn lồng ngực của mình.
Chỉ thấy nơi đó đã nứt toác, tạng phủ bị tổn thương, long lực tinh thuần và cuồng bạo đang quanh quẩn chỗ lồng ngực.
"Cái gì?".
Long võ giả dẫn đầu dường như ngừng thở.
Đây là sức mạnh của long mạch!
Đối phương dùng long lực của long mạch làm bẫy, chờ lúc ông ta đẩy cửa liền kích hoạt cái bẫy.
Hiển nhiên đối phương đã có chuẩn bị từ trước.
Nhưng điều khiến Long võ giả dẫn đầu cảm thấy khó tin là đối phương có thể sử dụng sức mạnh của long mạch một cách linh hoạt như vậy sao?
"Bọn chúng là ai? Là người của Long tộc chúng ta sao?".
Long võ giả dẫn đầu đanh giọng hỏi.
"Đại nhân, nghe đám Thu Ngạn kể thì hình như là không phải".
"Nếu không phải thì tại sao chúng lại có thể sử dụng sức mạnh của long mạch một cách nhuần nhuyễn như vậy?".
"Chúng tôi... cũng không biết..."
"Xông lên!".
Long võ giả dẫn đầu nhanh chóng nuốt một viên đan dược, cắn răng nói: "Bọn chúng đang ẩn náu ở trong, không thoát được đâu! Giết cho tôi!".
"Rõ!".
Mọi người đồng thanh, sau đó lại cùng Long võ giả dẫn đầu xông về phía cửa đá.
Cùng lúc đó, Lâm Chính đang ở bên trong, tay cầm Tuyệt Thế Tà Kiếm, nhìn chằm chằm cửa đá.
Phía sau là đám Mị Mộng, Đào Thành.
Bọn họ vẫn đang hấp thu long lực, nhưng tốc độ cực kỳ chậm, trong thời gian ngắn không thể nâng cao được bao nhiêu.
Còn Lâm Chính do nguyên nhân thể chất, cộng thêm long lực đã sở hữu trước đó, nên tốc độ hấp thu của anh đã lên một cảnh giới cực kỳ đáng sợ.
Chỉ trong chốc lát, người anh đã chứa đầy long lực, nếu hấp thu thêm e là sẽ bạo thể mà chết.
Thế nên anh định hộ pháp cho mọi người.
"Mọi người nghĩ cách hấp thu long lực đi, được bao nhiêu hay bấy nhiêu, tôi cản bọn họ một lát, khi nào hấp thu được kha khá thì theo tôi xông ra ngoài".
Lâm Chính trầm giọng quát.
"Được!".
"Anh Lâm, anh hãy cẩn thận!".
Mọi người gật đầu, tiếp tục nhắm mắt hấp thu.
Rầm!
Đúng lúc này, cửa đá lại mở ra, sau đó một luồng long lực mạnh mẽ len qua khe cửa, ập về phía Lâm Chính.
Luồng sức mạnh này giống như giao long, rít gào xông tới tấn công.
Lâm Chính lập tức giơ kiếm lên đỡ.
Ầm!
Tiếng nổ dữ dội lại vang lên.
Lâm Chính bị chấn động lùi lại không ngừng.
Mạnh quá!
Lâm Chính thầm kinh ngạc.
Những người của Long tộc đến lần này sao lại có thực lực đáng sợ như vậy?