-
Chương 5041-5045
Chương 5041: Muốn đánh sao?
Mặc dù trong lòng Trấn Ngục Võ Thần vô cùng tức giận, nhưng giờ này cũng không có cách nào tốt hơn.
Ông ta sầm mặt ngồi xuống, nhìn chằm chằm Đặng Mão.
Đặng Mão lại cười ha ha đứng dậy: “Hai vị đại nhân đừng nóng vội, tôi mời hai ông tới đây là để giải quyết chuyện này. Người đâu, còn không mau dâng trà cho hai vị Võ Thần đại nhân?”.
“Vâng!”.
Đào Thành run rẩy cả người, vội vàng chạy đi bưng trà.
“Hai vị mời dùng!”.
Đào Thành căng thẳng.
“Tôi nói rồi, đừng lãng phí thời gian của chúng tôi. Thời gian của mọi người đều rất quý giá. Phó chủ tịch Đặng, ông nói thẳng ra đi, các ông định xử lý hai thi thể đó thế nào?”.
“Tôi và chủ tịch đã bàn bạc, có một phương án, giao hai thi thể này cho tòa nhà treo thưởng chúng tôi hai tháng. Hai tháng sau, tòa nhà treo thưởng sẽ tặng cho hai vị Võ Thần đại nhân, thế nào?”.
Đào Thành lập tức nói.
“Hai tháng sau mới giao cho chúng tôi?”.
Tiếu Thiên Võ Thần dường như ý thức được gì đó, nói: “Các ông muốn nhân thời gian hai tháng này lấy hết tất cả lợi ích trên người Thương Lan và Thái Thiên đúng không? Nếu là như vậy, e rằng hai tháng sau các người giao cho chúng tôi chỉ là hai thi thể vô dụng mà thôi”.
“Không không, hai vị Võ Thần cứ yên tâm, thi thể giao cho hai vị vào hai tháng sau bảo đảm hoàn chỉnh như mới, tuyệt đối không có bất cứ thay đổi nào. Chúng tôi sẽ dùng cách đặc biệt bảo đảm độ hoàn hảo của hai thi thể đó, không để nó thối rữa!”.
Đặng Mão vội nói.
“Thế sao? Nếu có chỗ thối rữa hay bị hư hỏng thì sao?”.
“Tòa nhà treo thưởng chúng tôi chắc chắn sẽ bồi thường cho hai vị. Đến lúc đó, hai vị Võ Thần đại nhân muốn xử lý chúng tôi thế nào tùy hai vị”.
Đặng Mão khẳng định.
Nghe xong, Tiếu Thiên Võ Thần và Trấn Ngục Võ Thần đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn chọn đồng ý.
Dù sao xác cũng ở chỗ người ta, bọn họ tấn công cũng chỉ gây thiệt hại đôi bên.
Huống hồ, chủ tịch của tòa nhà treo thưởng cũng không phải hạng tầm thường.
“Hai tháng sau, nếu không giao thi thể, chúng tôi sẽ liên kết với Bôn Lôi Võ Thần và Huyết Đồ Võ Thần san bằng tòa nhà treo thưởng!”.
Tiếu Thiên Võ Thần lạnh lùng nói: “Tôi biết người trên lầu các người thực lực phi phàm, nhưng dù ông ta có lợi hại thế nào cũng không thể chống lại sự vây công của bốn Võ Thần. Phó chủ tịch Đặng, ông nói xem?”.
“Vâng vâng, Tiếu Thiên đại nhân nói đúng”.
Đặng Mão lau mồ hôi trán, liên tục gật đầu.
“Đi thôi!”.
Trấn Ngục Võ Thần giống như không muốn nán lại thêm, tức giận quát lên.
Nhưng Tiếu Thiên Võ Thần dường như không vội rời đi, bình thản lên tiếng: “Không vội, tôi muốn gặp một người”.
“Là ai?”.
Trấn Ngục Võ Thần ngạc nhiên.
“Phó chủ tịch Đặng”, Tiếu Thiên Võ Thần nói với Đặng Mão: “Nếu hai thi thể đó hai tháng sau các người mới có thể đưa chúng tôi, có lẽ các người có thể giao Lâm Chính cho chúng tôi chứ?”.
Nói xong, bọn họ kinh hãi.
Đào Thành nhìn sang Đặng Mão.
Đặng Mão cười gượng, bất đắc dĩ nói: “Tiếu Thiên đại nhân, cậu Lâm là khách của tòa nhà treo thưởng chúng tôi, nếu giao cho ông thì e là… không phù hợp với quy tắc của tòa nhà treo thưởng chúng tôi”.
“Phó chủ tịch Đặng, sự nhẫn nại của tôi có hạn. Không lấy được thi thể, các người cũng không chịu giao Lâm Chính, các người cảm thấy chúng tôi dễ lừa lắm sao?”.
Có vẻ Tiếu Thiên Võ Thần cũng bị mài mòn sự kiên nhẫn, ánh mắt lạnh lẽo, trầm giọng quát.
Sát ý sôi trào tuôn ra.
“Chuyện… Chuyện đó…”.
Đặng Mão luống cuống không biết làm sao.
Đúng lúc đó, một giọng nói bình tĩnh vang lên.
“Tiếu Thiên đại nhân muốn gặp tôi? Được, tôi đến rồi!”.
Vừa nghe thấy người lên tiếng, ánh nhìn của mọi người đều tập trung ở cửa phòng tiếp khách bị phá nát.
Lâm Chính đã đứng ở cửa từ lúc nào không hay.
Sau lưng anh còn có nhóm Lang Gia.
Mấy người họ bình tĩnh nhìn Tiếu Thiên Võ Thần.
Tiếu Thiên Võ Thần cau mày, quan sát Lâm Chính.
“Đồ khốn, các người còn dám xuất hiện ở trước mặt tôi? Tôi sẽ giết các người!”.
Trấn Ngục Võ Thần gào lên, đánh một chưởng tới Lâm Chính từ xa.
“Trấn Ngục đại nhân, dừng tay!”.
Tiếu Thiên Võ Thần đứng dậy, tóm lấy cánh tay của Trấn Ngục Võ Thần.
“Ông cản tôi làm gì? Lần trước đám chuột nhắt này dám lừa tôi, nói thi thể của Thái Thiên và Thương Lan bị Diệp Viêm cướp đi, dẫn đến chúng ta truy sát Diệp Viêm phải hơn một tháng!”.
Trấn Ngục Võ Thần nổi giận quát.
“Vậy các ông giết Diệp Viêm được chưa?”.
Lâm Chính lập tức hỏi.
“Cậu ta được người khác cứu đi rồi, không biết đi đâu, không rõ tung tích!”.
Tiếu Thiên Võ Thần nói.
“Vô dụng vậy sao? Uổng cho các người là Võ Thần, thật khiến người ta thất vọng”.
Lâm Chính liên tục lắc đầu.
“Cậu nói cái gì?’.
Ánh mắt của Tiếu Thiên Võ Thần trở nên lạnh lẽo.
Trấn Ngục Võ Thần không nhịn được nữa, tránh khỏi tay của Tiếu Thiên Võ Thần, đánh một chưởng về phía đầu Lâm Chính.
Vèo vèo vèo!
Dòng khí bạo loạn ập đến.
Đám người Lang Gia bị dòng khí đó đánh bay.
Ngay cả vách tường bên cạnh Lâm Chính cũng nát bấy, hóa thành cát bụi.
Nhưng Lâm Chính lại sừng sững bất động, lạnh lùng nhìn chằm chằm chưởng đánh đến, đột nhiên đánh ra một chưởng, chuẩn bị đối chưởng với Trấn Ngục Võ Thần.
“Ồ?”.
Tiếu Thiên Võ Thần hồi hộp, nhìn bọn họ chằm chằm.
Ai cũng kinh hãi, không dám tin.
Ầm!
Hai chưởng đối chọi.
Một luồng thần lực lan tỏa.
Cả tầng lầu bị luồng sức mạnh đó đánh nát, tường nứt ra, thủy tinh vỡ vụn.
May thay tòa nhà treo thưởng được chế tạo bằng chất liệu đặc biệt, nếu đổi lại là tầng lầu bình thường thì đã đổ sụp.
Lâm Chính liên tục lùi về sau, suýt chút nữa đâm nát vách tường ở phía sau, bay từ trong ra ngoài tòa nhà treo thưởng.
Còn Trấn Ngục Võ Thần lại sừng sững bất động.
Nhưng lúc này, khuôn mặt ông ta cũng tràn ngập vẻ khó tin.
“Ồ? Thằng nhóc này lại có thể đỡ được một chưởng của mình?”.
“Xem ra Thái Thiên và Thương Lan thật sự đã bị cậu ta giết chết!”.
Trong mắt Tiếu Thiên Võ Thần ánh lên sự kiêng dè: “Kẻ này còn trẻ tuổi như vậy mà có thể đỡ được một chưởng của Võ Thần lâu năm. Thiên phú thực lực của cậu ta không hề tầm thường”.
Nếu đổi lại là Võ Thần mới lên như Ám Thiên Võ Thần, Tiếu Thiên Võ Thần sẽ không kinh ngạc như vậy.
Nhưng Trấn Ngục Võ Thần thì khác, ông ta là một trong những Võ Thần thành danh lâu năm nhất.
Lâm Chính lại đỡ được đòn tấn công của ông ta, hơn nữa ngoài việc cơ thể lùi lại mấy bước thì gần như không có ảnh hưởng gì…
“Muốn đánh sao?”.
Trong mắt Lâm Chính tràn ngập sự hứng thú, không hề bị Tiếu Thiên Võ Thần dọa sợ, ngược lại dữ tợn nói: “Nếu là một chọi một, tôi cảm thấy chúng ta có thể thử một lần!”.
“Khốn nạn! Thằng ranh, cậu dám khiêu chiến với tôi?”.
Trấn Ngục Võ Thần nổi giận, vẫn muốn ra tay.
“Dừng tay!”.
Đặng Mão không nhìn thêm được nữa, hét lên: “Trấn Ngục đại nhân, ông nghĩ tòa nhà treo thưởng chúng tôi là nơi nào? Sao có thể làm loạn như vậy? Tôi nói ông biết, nếu ông còn tiếp tục chiến đấu, thần y Lục không biết tình hình chắc chắn sẽ hủy thi thể! Mong ông hãy dừng tay ngay!”.
Trấn Ngục Võ Thần nghe xong thì dừng lại, lửa giận trong mắt giống như sắp thiêu đốt con ngươi.
“Vậy là tòa nhà treo thưởng các người đang bảo vệ cậu ta, để cậu ta sỉ nhục tôi?”.
Trấn Ngục Võ Thần lạnh lùng hỏi.
Chương 5042: Bắt đầu hành động
Nghe được lời này, vẻ mặt của Đặng Mão không được tự nhiên.
Ông ta biết Trấn Ngục Võ Thần không kiên nhẫn được nữa.
Nếu còn kích động ông ta, ông ta sẽ bất chấp tất cả mà ra tay.
Làm thế nào đây?
Vẻ mặt Đặng Mão thâm trầm, hơi luống cuống.
Trong khi hiện trường đang giương cung bạt kiếm, một giọng nói bình thản vang lên: “Trấn Ngục đại nhân, nếu ông thiếu đối thủ, không ngại đấu với tôi một trận chứ?”.
Tất cả mọi người nghe được giọng nói này đều run rẩy, ngẩng đầu nhìn lên.
Giọng nói xuất phát từ trên đỉnh đầu bọn họ.
Khu vực mà bọn họ đứng đã là vị trí cao nhất mà tất cả người của tòa nhà treo thưởng có thể đến.
Vậy thì người trên đỉnh đầu có nghĩa gì, không cần nói cũng biết.
“Chủ tịch!”.
Đặng Mão vội vàng chắp tay, cúi người đối diện với hướng giọng nói vang lên, thái độ cung kính.
Bà Kỳ Dương và những người khác cũng không dám chậm trễ, chắp tay cúi đầu, cung kính cực kỳ.
Trấn Ngục Võ Thần sầm mặt, nhìn chằm chằm phía trần nhà, lạnh lùng lên tiếng: “Ông cảm thấy tôi sẽ sợ ông sao?”.
“Trấn Ngục đại nhân thiên hạ vô địch, sao có thể sợ tôi? Nhưng Trấn Ngục đại nhân đến tòa nhà treo thưởng chúng tôi thì tức là khách, tôi là chủ nhà, sao có thể không tiếp đón khách được?”.
Giọng nói đó lại vang lên.
Trấn Ngục Võ Thần siết chặt nắm đấm, dường như đang suy nghĩ có nên ra tay không.
Tiếu Thiên Võ Thần ở bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng.
“Chuyện này cứ quyết định như vậy, hai tháng sau chúng tôi sẽ đến lấy thi thể. Còn người tên Lâm Chính, các người muốn bảo vệ cũng không sao. Trấn Ngục đại nhân, chúng ta đi thôi”.
Tiếu Thiên Võ Thần bình tĩnh nói, không nhìn ra vẻ tức giận.
Trấn Ngục Võ Thần có vẻ không hiểu được, nhưnng khi nhìn sang Tiếu Thiên Võ Thần, mơ hồ đã hiểu ra điều gì.
“Lâm Chính đúng không?”.
Ông ta nhìn sang Lâm Chính.
“Sao?”.
Lâm Chính hỏi.
“Cậu rất thú vị, tôi nhớ cậu rồi! Chuyện này sẽ không dừng lại ở đây đâu”.
Trấn Ngục Võ Thần bình tĩnh nói, sau đó rời khỏi cùng với Tiếu Thiên Võ Thần.
Lâm Chính nhíu mày, quan sát bóng lưng Trấn Ngục Võ Thần rời đi, đôi mắt lóe lên sát ý.
Tuy nhiên anh biết dựa vào mình hiện tại đỡ được chiêu thức của Võ Thần không vấn đề, nhưng muốn giết chết Võ Thần thì chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
Chẳng mấy chốc, hai vị Võ Thần đã rời khỏi tòa nhà treo thưởng.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu Lâm, không sao chứ?”.
Đặng Mão cười đi tới, lên tiếng hỏi.
“Cảm ơn Phó chủ tịch Đặng đã quan tâm, tôi vẫn ổn”.
Lâm Chính cười đáp.
“Cậu Lâm, lần này xem như cậu đã đắc tội chết với Trấn Ngục Võ Thần, tạm thời cậu đừng rời khỏi đây, tôi sẽ đi gặp chủ tịch”.
“Được”.
Đặng Mão chắp tay, sau đó vội vã rời khỏi phòng, đi theo cầu thang có hai thủ vệ canh giữ lên trên.
Lâm Chính nhìn lên lầu, tâm niệm khẽ động, cũng không nán lại thêm mà vội vã rời đi.
Đợi Lâm Chính quay về phòng bế quan, Ngự Bích Hồng, Cầm Kiếm Nữ và những người khác đã đợi ở cửa.
Thấy Lâm Chính bình an vô sự, họ đều thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Lâm, không sao chứ?”.
Cầm Kiếm Nữ vội hỏi.
“Yên tâm, tôi không sao, gọi mọi người đến đây gặp tôi!”.
Lâm Chính nói.
“Vâng, anh đợi một lát!”.
Không lâu sau, Lang Gia, Thương Lan Phúc, Tửu Ngọc và những người khác đều tụ tập ở phòng bế quan.
“Sư phụ, gọi chúng tôi đến đây có việc gì sao?”.
Thương Lan Phúc nghi hoặc hỏi.
“Tôi phải xem xem kết quả bế quan của mọi người thời gian này, ngoài ra phải bắt đầu hành động rồi”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Chương 5043: Săn giết Võ Thần
Bọn họ nghe xong đều nở nụ cười.
“Đại nhân, bản tâm pháp mà cậu cho quả nhiên không tầm thường, tôi cảm thấy sau khi bế quan thời gian này thực lực đã tăng vọt!”.
“Sư phụ, tôi cảm thấy thực lực của tôi đấu với Diệp Viêm trăm chiêu cũng không bại”.
Thương Lan Phúc tự tin đáp.
“Lâm đại nhân, đan dược mà anh cho tôi rất tốt, tôi cảm thấy cường độ thân xác của tôi đã nâng cao lên mấy cấp độ. Nếu nhìn thấy Diệp Viêm, tôi chắc chắn sẽ băm thây hắn ra!”.
Trong mắt Ám Minh Nguyệt lóe lên ý chí chiến đấu nồng đậm, chỉ muốn đi tìm Diệp Viêm tính sổ với hắn ngay.
Nhóm Cầm Kiếm Nữ, Tửu Ngọc, Lang Gia, Huyền Thông cũng có không ít lợi ích, mỗi người đều được nâng cao hoặc ít hoặc nhiều.
Nhìn thực lực bọn họ nâng cao như vậy, Lâm Chính vô cùng hài lòng gật đầu.
“Tốt lắm, xem ra thực lực của mọi người tăng trưởng được theo mong đợi, chúng ta có thể thực hiện kế hoạch sớm một bước rồi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Kế hoạch?”.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
“Anh Lâm, kế hoạch gì, đối phó ai?”.
Cầm Kiếm Nữ vội hỏi.
“Hiện nay Trấn Ngục Võ Thần đã nhắm vào tôi, nhìn khí thế của bọn họ e là không dễ dàng tha cho tôi, cho nên bây giờ phải thí nghiệm Trấn Ngục Võ Thần trước”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Trấn Ngục Võ Thần?”.
Tất cả mọi người giật mình.
“Sư phụ, không thể làm vậy, Trấn Ngục Võ Thần là nhân vật dày dặn kinh nghiệm, thực lực cao nhất trong Thất Đại Võ Thần. Nếu sư phụ gây rắc rối cho ông ta, e là…”.
Thương Lan Phúc ngạc nhiên, muốn nói lại thôi.
“E là cái gì?”.
Lâm Chính bình tĩnh hỏi: “Cho dù chúng ta không tìm ông ta, ông ta cũng sẽ tìm chúng ta. Hơn nữa, tôi đoán rằng các Võ Thần đó sẽ không đợi tới hai tháng, bọn họ đồng ý với Đặng Mão chỉ để khiến chúng ta lơ là”.
“Khiến chúng ta lơ là? Ý anh là…”.
“Bọn họ rất có khả năng đang đợi Huyết Đồ Võ Thần và Bôn Lôi Võ Thần”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
“Bốn Võ Thần hợp tác?”.
Những người khác kinh hãi.
“Đúng là coi thường tòa nhà treo thưởng mà”.
Ám Minh Nguyệt nói: “Lâm đại nhân, anh lo rằng bốn Võ Thần sẽ tấn công tòa nhà treo thưởng phải không?”.
“Phòng ngừa trước vẫn hơn, tóm lại chúng ta phải hành động trước. Thể chất của mọi người đã được nâng cao rất nhiều, bây giờ tôi sẽ hỗ trợ thêm cho mọi người. Mọi người ngồi xuống, tôi sẽ châm cứu cho mọi người”.
Nói xong, Lâm Chính đưa tay lên.
Vù vù vù vù…
Nhiều cây Hồng Mông Long Châm bay ra, vây xung quanh Lâm Chính.
Lâm Chính cầm một lọ thuốc trên bàn lên, ném vào không trung.
Long Châm xuyên qua nước thuốc, phủ đầy nước thuốc, sau đó bay đến Lang Gia ở gần nhất.
Lang Gia không dám chậm trễ, lập tức ngồi xuống.
Hồng Mông Long Châm đâm vào cơ thể anh ta.
Lang Gia lập tức tiến vào trạng thái nhập định.
Những người khác cũng bắt chước theo.
Đợi thi triển xong Long Châm cho bọn họ, Lâm Chính thở hổn hển, trán toát đầy mồ hôi.
“Nhập định ba ngày, ba ngày sau tất cả rời khỏi tòa nhà treo thưởng, tôi đã chọn trước khu vực cho mọi người, mọi người chia ra đến những khu vực này”.
Lâm Chính cầm bản đồ trên bàn lên, nói.
Mấy người họ tập trung nhìn sang, bản đồ này là bản đồ của Long Tâm Thành.
Trên bản đồ có ký hiệu vài điểm, đó là khu vực mà mọi người cần đến.
Ở trung tâm những điểm này chính là tòa nhà treo thưởng.
“Anh Lâm, anh định làm gì?”.
Đôi mắt Cầm Kiếm Nữ long lanh, khẽ hỏi.
“Võ Thần đã nhắm vào tôi, tôi cũng không cần khách sáo nữa!”.
“Lần này hãy xem tôi săn giết Võ Thần!”.
Lâm Chính nói, trong mắt tỏa ra sát ý vô tận.
Chương 5044: Võ Thần tụ họp
Vút!
Tiếng xé gió vang lên.
Chỉ thấy Trấn Ngục Võ Thần mạnh mẽ dừng lại trên một đỉnh núi hoang.
Ông ta rít gào một tiếng phẫn nộ, cách không khí tát vào ngọn núi đối diện mình.
Ầm ầm!
Đỉnh núi đối diện nổ tung ngay tức khắc, hóa thành đá vụn bay tán loạn, bụi đất mịt mù, đất núi rung chuyển, ngay cả tầng nham thạch cũng lắc lư.
Nhưng Trấn Ngục Võ Thần vẫn không bỏ qua, cánh tay tiếp tục múa may.
Bùm bùm bùm bùm bùm…
Sức mạnh hủy diệt trời đất thoải mái phá tan ngọn núi hoang đó.
Hết một lượt, Trấn Ngục Võ Thần mới ngừng lại.
“Hết giận chưa?”
Tiếu Thiên Võ Thần đi tới, lạnh nhạt lên tiếng.
“Hết giận? Hừ, ông cảm thấy chút chuyện này là có thể dễ dàng hết giận được à? Gần trăm năm nay Võ Thần tôi đây chưa bao giờ bị người ta khiêu khích như vậy, không giết được tên Lâm Chính kia, Võ Thần này thề không bỏ qua!”
Trấn Ngục Võ Thần gầm nhẹ, sau đó trừng mắt nhìn Tiếu Thiên Võ Thần đầy phẫn nộ: “Nói cho tôi nghe, vì sao ông ngăn cản tôi? Tôi muốn giết thằng nhóc đó ngay trước mặt mọi người!”
“Ông không giết được hắn! Người kia đã lên tiếng rồi, ông cho rằng người của tòa nhà treo thưởng sẽ trơ mắt nhìn ông ra tay à?”
Tiếu Thiên Võ Thần lắc đầu: “Nếu vị kia ra mặt, kết hợp với sức mạnh của toàn bộ tòa nhà treo thưởng, chúng ta không làm gì được thằng nhóc kia, hơn nữa còn có hại, thực lực của người kia, chắc là ông cũng hiểu nhỉ?”
Trấn Ngục Võ Thần nắm chặt tay, qua một hồi lâu cũng không hé răng.
“Trấn Ngục đại nhân, tôi biết trong lòng ông tức giận, không trút ra thì không vui, nhưng ông yên tâm, chẳng mấy chốc cơn giận này của ông sẽ được phát tiết thôi, hơn nữa tất cả những thứ chúng ta muốn, sẽ có được nhanh thôi”.
Tiếu Thiên Võ Thần bình tĩnh nói.
“Ý của ông là…”
Ầm ầm!
Một tiếng sấm vang vọng bốn phương.
Tiếu Thiên Võ Thần nhìn về phía tiếng sấm phát ra, cười nhạt: “Còn phải hỏi à?”
“A?”
Trấn Ngục Võ Thần cũng nhìn về phía tiếng sấm vang vọng.
Nhưng chỉ thấy tiếng sấm sét ầm ầm ở chân trời, sau đó là ánh sáng xé toạc không khí tối tăm, đánh về phía này.
Dưới ánh sáng kia, có một luồng khí máu đỏ bừng giống như làn sóng lớn, chấn động điên cuồng, lao về phía này.
Không lâu sau, ánh sáng và sóng máu tới gần núi lớn.
Đợi ánh sáng và sóng máu tan biến, đã thấy hai thân hình xuất hiện giữa không trung.
“Huyết Đồ! Bôn Lôi! Các ông đã tới rồi!”
Tiếu Thiên Võ Thần lạnh nhạt lên tiếng.
“Tại sao hai người lại ở đây? Sao thế? Bị chịu thiệt ở tòa nhà treo thưởng à?”
Bôn Lôi Võ Thần híp mắt cười, trong mắt có sấm sét lập lòe, như thiên thần.
“Đương nhiên chịu thiệt rồi, với tính cách của bọn họ, sao có thể chờ chúng ta tới chứ?”
Người đàn ông bên cạnh mặc quần áo màu đỏ, bên hông có hai cái lưỡi hái màu máu, cười khẩy nói.
Người đàn ông có mái tóc đỏ, hai mắt như máu, áo choàng trên người như bị máu tươi nhuộm đẫm, cực kì yêu dị, toàn thần tản ra mùi máu tươi nồng nặc khiến người ta buồn nôn.
“Chúng tôi từng giao tiếp với tòa nhà treo thưởng, bọn họ nói phải hai tháng sau mới giao thi thể của Thương Lan và Thái Thiên cho chúng ta được”.
Trấn Ngục Võ Thần âm trầm nói.
“Hai tháng sau mới giao cho chúng ta hả?”
Bôn Lôi Võ Thần cười mỉa: “Bọn họ muốn đào hết chỗ tốt trên thi thể, mới giao cho chúng ta à?”
“Bọn họ nói nhất định sẽ giao thi thể hoàn hoàn như lúc đầu cho chúng ta, nhưng tôi cảm thấy như vậy không có ý nghĩa gì, thi thể của hai Võ Thần hoàn toàn có thể tạo ra một Võ Thần mới, tôi nghĩ mọi người cũng không muốn Võ Thần mới xuất hiện, phân chia lợi ích của chúng ta đâu nhỉ?”
Tiếu Thiên Võ Thần mỉm cười nói.
“Vậy ý mọi người thế nào?”
Huyết Đồ Võ Thần dữ tợn nói.
“Tôi đồng ý với tòa nhà treo thưởng rồi, nhưng đồng ý thì đồng ý, chắc chắn không thể đưa thi thể cho bọn họ được! Bây giờ người có uy hiếp nhất trong tòa nhà treo thưởng kia, cũng chỉ có lão già trên đỉnh tòa nhà thôi, chúng ta giết lão thì tòa nhà treo thưởng không đáng lo nữa!”
Tiếu Thiên Võ Thần cười nói.
Vừa dứt lời, ba người kia đều đồng ý tham chiến.
“Khi nào ra tay?”
“Lão già kia là người gian trá, nếu ra tay, chắc chắn là phải một phát chết ngay! Mọi người, tôi có thể sử dụng trận pháp xé rách đất trời, san bằng nửa tòa nhà! Nhưng tôi cần các người giúp đỡ!”
“Được!”
“Nếu đã như vậy, lập tức ra tay đi!”
Chương 5045: Tầng hầm thứ mười
Cộp!
Cộp!
Cộp!
Tiếng bước chân của Lâm Chính vang lên trên dãy hành lang yên tĩnh.
Dẫn đường ở phía trước là Đặng Mão.
Sau khi Lâm Chính dùng châm bạc để làm tăng sức mạnh thể lực cho đám người Lang Gia, Cầm Kiếm Nữ và Ám Minh Nguyệt, anh âm thầm đưa bọn họ ra khỏi tòa nhà treo thưởng.
Vốn dĩ Lâm Chính còn định bế quan để khôi phục lại. Thế nhưng lại nhận được thông báo của Đào Thành, nói rằng Chủ tịch của tòa nhà treo thưởng muốn gặp anh.
Lâm Chính cũng rất tò mò về vị chủ tịch bí ẩn này, nên đã lập tức đồng ý.
Chính vì vậy, anh đang bước lên tầng trên cùng của tòa nhà treo thưởng dưới sự chỉ dẫn của Đặng Mão.
Không gian của tầng trên cùng rất nhỏ, trông giống như một sân thượng được cải tạo lại.
Trên tầng chỉ có một căn phòng.
Lâm Chính đi đến giữa hành lang rồi dừng lại, nhìn thấy một cánh cửa chống trộm hai cánh cực kỳ sang trọng. Trên cửa chống trộm treo một tấm biển vàng.
“Văn phòng chủ tịch”.
Cốc cốc cốc.
Đặng Mão gõ cửa.
Cửa lớn lập tức mở ra.
Một người phụ nữ ăn mặc giống như thư ký, dáng người duyên dáng, mặc một chiếc váy ngắn bước ra mở cửa.
“Xin chào Phó chủ tịch Đặng”.
Cô thư ký khẽ mỉm cười: “Mời vào. Chủ tịch đang đợi anh và cậu Lâm đến”.
“Được rồi”.
Đặng Mão gật đầu, nghiêng đầu cười nói: “Cậu Lâm, mời vào”.
“Vâng”.
Lâm Chính gật đầu, hai người bước vào bên trong.
Văn phòng chủ tịch khiến Lâm Chính cực kỳ bất ngờ.
Bên trong cực kỳ rộng rãi. Sô pha, tủ lạnh, điều hòa đều có đủ cả.
Ở trước khung cửa sổ lớn sát đất nằm ở phía cuối đó đặt một bàn giám đốc và một ghế giám đốc. Một ông lão mái tóc hoa râm đang ngồi trên chiếc ghế giám đốc, quay lưng lại với mọi người, nhìn chăm chú về phía Long Tâm Thành bên ngoài khung cửa sổ.
Khi Lâm Chính và Đặng Mão đi đến, ông lão mới xoay ghế giám đốc lại rồi nhìn Lâm Chính.
Ông lão mặc com lê chỉnh tề, râu tóc đều được chải chuốt gọn gàng. Trong miệng ông ta còn đang ngậm một điếu xì gà, thong thả hút.
Ông ta đặt điếu xì gà xuống, khẽ cười rồi đứng thẳng dậy.
“Chủ tịch Mộ Dung!”
Đặng Mão hơi cúi đầu nói.
“Không cần khách khí. Đây là cậu Lâm đúng không? Quả là anh hùng trẻ tuổi”.
Ông lão tên Mộ Dung này đứng dậy đưa tay về phía Lâm Chính.
Lâm Chính hơi bất ngờ.
Người này chính là người nắm giữ quyền kiểm soát sự tồn tại của cả tòa nhà treo thưởng sao?
Sao lại trông giống người Long Quốc vậy?
Hơn nữa dường như trên người ông ta cũng không có một chút sự dao động nào của sức mạnh phi thăng.
Chẳng lẽ ông ta đã đạt tới cảnh giới Phản Phác Quy Chân rồi sao?
“Xin chào chủ tịch Mộ Dung, lần đầu gặp mặt, mong được ông chỉ giáo nhiều hơn”.
Lâm Chính đúng mực đưa tay ra bắt tay
“Chỉ giáo thì tôi không dám. Có thể đỡ một đòn của Trấn Ngục Võ Thần mà không chết, thực lực của cậu Lâm thật khiến cho người ta phải kinh ngạc”.
Mộ Dung Tùng nhẹ nhàng cười: “Nào nào lại đây, mời ngồi”.
“Cảm ơn ông”.
Lâm Chính ngồi trên ghế sô pha.
“Cậu Lâm, cậu muốn uống cà phê hay uống trà?”
Thư kí mỉm cười hỏi.
“Chỗ của mọi người cũng có cà phê sao?”
Lâm Chính ngạc nhiên nói.
“Chỗ này của tôi cái gì cũng có”.
Mộ Dung Tùng cười đáp.
"Tất cả đều được mua từ thế tục sao?”
“Đúng vậy, tòa nhà treo thưởng chúng tôi có một đội mua hàng chuyên biệt. Hàng tháng đều tới Long Quốc để mua vật tư!”
“Thì ra là vậy...”
Lâm Chính rất kinh ngạc, sau đó gật đầu nói: “Cho tôi một ly cà phê nhé. Không đường”.
“Được cậu Lâm”.
Thư kí gật đầu một cái rồi rất nhanh đã mang tới một cốc cà phê.
“Chủ tịch Mộ Dung. Ông tìm tôi là có việc gì vậy?”
Lâm Chính uống một ngụm cà phê, không nhịn được mà hỏi.
“Là chuyện liên quan tới bốn Võ Thần”.
Sắc mặt ông lão lập tức nghiêm túc lại.
“Xem ra Chủ tịch Mộ Dung cũng cảm thấy bốn vị Võ Thần này sẽ không dễ dàng chịu để yên sao?”
“Nếu bốn vị Võ Thần liên hợp lại với nhau, thì tòa nhà treo thưởng khẳng định không thể chống chọi được. Chúng ta cần phải chuẩn bị sớm. Sở dĩ hôm nay chúng tôi mời cậu Lâm đến, là muốn chúng ta cùng nhau bàn bạc tìm cách đối phó”.
Ông lão cười nói.
“Chủ tịch Mộ Dung đã có kế sách ứng phó nào chưa?”
Lâm Chính hỏi.
“Tòa nhà treo thưởng có rất nhiều cách để kiềm chế lại Võ Thần. Nhưng về cơ bản thì không thể giết được Võ Thần, đặc biệt là khi bốn vị Võ Thần hùng mạnh này liên thủ lại với nhau, thì những cách của tòa nhà treo thưởng càng trở nên vô dụng”.
Ông lão lại hút một hơi xì gà, sau đó mới khàn giọng nói tiếp: “Nếu chỉ có Tiếu Thiên và Trấn Ngục, thì việc đối phó lại sẽ không có vấn đề gì. Nhưng nếu có thêm Huyết Đồ và Bôn Lôi cùng đến thì toà nhà treo thưởng sẽ hoàn toàn bị tấn công một cách bị động, không thể tính thêm cách nào khác”.
“Xem ra bây giờ, bốn người bọn họ liên thủ lại đã là chuyện vô cùng chắc chắn rồi”.
Lâm Chính lắc đầu nói.
“Vậy nên, chúng ta cần dùng một biện pháp đặc biệt”.
“Biện pháp đặc biệt sao?”
“Cậu Lâm, nhiều năm trước tòa nhà treo thưởng chúng tôi có được một bảo vật. Vật này có thể xem như là thần binh lợi khí, nếu có thể lấy được vật này, thì việc đối phó với Võ Thần sẽ vô cùng dễ dàng. Nhưng món thần khí như vậy, chỉ có người đặc biệt mới có thể lấy được. Vì vậy tôi mới muốn bàn với cậu Lâm, xem cậu có thể đi lấy nó được không?”
Mộ Dung Tùng cười nói.
“Là như vậy sao?”
Lâm Chính nhíu mày, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
“Vậy món thần binh lợi khí đó đang ở đâu?”
“Hiện tại nó đang được cất ở dưới tầng hầm của tòa nhà treo thưởng và đang được phong ấn lại. Nếu cậu Lâm đồng ý, bây giờ tôi sẽ dẫn cậu đi đến đó”.
Mộ Dung Tùng nói.
“Vậy được, trước tiên đi xem thử đã rồi tôi sẽ cho ông câu trả lời”.
Lâm Chính đáp.
“Được, cậu Lâm mời đi bên này”.
Mộ Dung Tùng mỉm cười rồi đi đến phía bên phải của phòng làm việc, ấn lên đó vài cái.
Chiếc tủ quần áo lớn bằng gỗ lê ở trước mặt đột nhiên tự động mở ra.
Vậy mà bên trong lại có một cái thang máy ẩn nhỏ.
Ba người bước vào bên trong.
Mộ Dung Tùng ấn nút.
Thang máy đi thẳng xuống tầng thứ mười ở dưới lòng đất.
Lâm Chính vô cùng bất ngờ.
Tòa nhà treo thưởng còn có hơn mười tầng ở dưới đất sao?
Xem ra bí mật của tòa cao ốc này, còn nhiều hơn anh nghĩ.
Đinh!
Cùng với tiếng thang máy vang lên, cánh cửa trước mặt cũng từ từ mở ra.
Mà vào giây phút cánh cửa thang máy mở ra.
Rào rào rào...
Một luồng khí tức cuồng bạo và lạnh lẽo xông thẳng tới. Hung hãn bao trùm lấy cơ thể của Lâm Chính.
Lâm Chính không kịp trở tay, cả người lui về phía sau hai bước.
“Đây là cái gì vậy?”
Lâm Chính trừng to mắt, nhìn ra bên ngoài thang máy.
Lại nhìn thấy kiếm khí vô tận đang dao động trong không trung, làn khói của sức mạnh hủy diệt bao trùm khắp không gian…
Mộ Dung Tùng không đáp lời, chỉ chắp hai tay ở sau lưng, đi ra ngoài thang máy.
Đặng Mão cũng thúc giục khí tức, đi ở đằng sau.
Mắt Lâm Chính lập tức đanh lại.
Thực lực của hai người này đều mạnh hơn anh.
Tòa nhà treo thưởng quả thực là nơi ngọa hổ tàng long.
Chỉ với thực lực của Đặng Mão, sợ là cũng mạnh ngang gần với Võ Thần rồi.
Lâm Chính thở ra một hơi, thúc giục sức mạnh phi thăng, cắn răng đi theo phía sau.
Nhưng còn chưa đi được vài bước, Lâm Chính hoàn toàn sững sờ trước cảnh tượng ở trước mắt…
Mặc dù trong lòng Trấn Ngục Võ Thần vô cùng tức giận, nhưng giờ này cũng không có cách nào tốt hơn.
Ông ta sầm mặt ngồi xuống, nhìn chằm chằm Đặng Mão.
Đặng Mão lại cười ha ha đứng dậy: “Hai vị đại nhân đừng nóng vội, tôi mời hai ông tới đây là để giải quyết chuyện này. Người đâu, còn không mau dâng trà cho hai vị Võ Thần đại nhân?”.
“Vâng!”.
Đào Thành run rẩy cả người, vội vàng chạy đi bưng trà.
“Hai vị mời dùng!”.
Đào Thành căng thẳng.
“Tôi nói rồi, đừng lãng phí thời gian của chúng tôi. Thời gian của mọi người đều rất quý giá. Phó chủ tịch Đặng, ông nói thẳng ra đi, các ông định xử lý hai thi thể đó thế nào?”.
“Tôi và chủ tịch đã bàn bạc, có một phương án, giao hai thi thể này cho tòa nhà treo thưởng chúng tôi hai tháng. Hai tháng sau, tòa nhà treo thưởng sẽ tặng cho hai vị Võ Thần đại nhân, thế nào?”.
Đào Thành lập tức nói.
“Hai tháng sau mới giao cho chúng tôi?”.
Tiếu Thiên Võ Thần dường như ý thức được gì đó, nói: “Các ông muốn nhân thời gian hai tháng này lấy hết tất cả lợi ích trên người Thương Lan và Thái Thiên đúng không? Nếu là như vậy, e rằng hai tháng sau các người giao cho chúng tôi chỉ là hai thi thể vô dụng mà thôi”.
“Không không, hai vị Võ Thần cứ yên tâm, thi thể giao cho hai vị vào hai tháng sau bảo đảm hoàn chỉnh như mới, tuyệt đối không có bất cứ thay đổi nào. Chúng tôi sẽ dùng cách đặc biệt bảo đảm độ hoàn hảo của hai thi thể đó, không để nó thối rữa!”.
Đặng Mão vội nói.
“Thế sao? Nếu có chỗ thối rữa hay bị hư hỏng thì sao?”.
“Tòa nhà treo thưởng chúng tôi chắc chắn sẽ bồi thường cho hai vị. Đến lúc đó, hai vị Võ Thần đại nhân muốn xử lý chúng tôi thế nào tùy hai vị”.
Đặng Mão khẳng định.
Nghe xong, Tiếu Thiên Võ Thần và Trấn Ngục Võ Thần đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn chọn đồng ý.
Dù sao xác cũng ở chỗ người ta, bọn họ tấn công cũng chỉ gây thiệt hại đôi bên.
Huống hồ, chủ tịch của tòa nhà treo thưởng cũng không phải hạng tầm thường.
“Hai tháng sau, nếu không giao thi thể, chúng tôi sẽ liên kết với Bôn Lôi Võ Thần và Huyết Đồ Võ Thần san bằng tòa nhà treo thưởng!”.
Tiếu Thiên Võ Thần lạnh lùng nói: “Tôi biết người trên lầu các người thực lực phi phàm, nhưng dù ông ta có lợi hại thế nào cũng không thể chống lại sự vây công của bốn Võ Thần. Phó chủ tịch Đặng, ông nói xem?”.
“Vâng vâng, Tiếu Thiên đại nhân nói đúng”.
Đặng Mão lau mồ hôi trán, liên tục gật đầu.
“Đi thôi!”.
Trấn Ngục Võ Thần giống như không muốn nán lại thêm, tức giận quát lên.
Nhưng Tiếu Thiên Võ Thần dường như không vội rời đi, bình thản lên tiếng: “Không vội, tôi muốn gặp một người”.
“Là ai?”.
Trấn Ngục Võ Thần ngạc nhiên.
“Phó chủ tịch Đặng”, Tiếu Thiên Võ Thần nói với Đặng Mão: “Nếu hai thi thể đó hai tháng sau các người mới có thể đưa chúng tôi, có lẽ các người có thể giao Lâm Chính cho chúng tôi chứ?”.
Nói xong, bọn họ kinh hãi.
Đào Thành nhìn sang Đặng Mão.
Đặng Mão cười gượng, bất đắc dĩ nói: “Tiếu Thiên đại nhân, cậu Lâm là khách của tòa nhà treo thưởng chúng tôi, nếu giao cho ông thì e là… không phù hợp với quy tắc của tòa nhà treo thưởng chúng tôi”.
“Phó chủ tịch Đặng, sự nhẫn nại của tôi có hạn. Không lấy được thi thể, các người cũng không chịu giao Lâm Chính, các người cảm thấy chúng tôi dễ lừa lắm sao?”.
Có vẻ Tiếu Thiên Võ Thần cũng bị mài mòn sự kiên nhẫn, ánh mắt lạnh lẽo, trầm giọng quát.
Sát ý sôi trào tuôn ra.
“Chuyện… Chuyện đó…”.
Đặng Mão luống cuống không biết làm sao.
Đúng lúc đó, một giọng nói bình tĩnh vang lên.
“Tiếu Thiên đại nhân muốn gặp tôi? Được, tôi đến rồi!”.
Vừa nghe thấy người lên tiếng, ánh nhìn của mọi người đều tập trung ở cửa phòng tiếp khách bị phá nát.
Lâm Chính đã đứng ở cửa từ lúc nào không hay.
Sau lưng anh còn có nhóm Lang Gia.
Mấy người họ bình tĩnh nhìn Tiếu Thiên Võ Thần.
Tiếu Thiên Võ Thần cau mày, quan sát Lâm Chính.
“Đồ khốn, các người còn dám xuất hiện ở trước mặt tôi? Tôi sẽ giết các người!”.
Trấn Ngục Võ Thần gào lên, đánh một chưởng tới Lâm Chính từ xa.
“Trấn Ngục đại nhân, dừng tay!”.
Tiếu Thiên Võ Thần đứng dậy, tóm lấy cánh tay của Trấn Ngục Võ Thần.
“Ông cản tôi làm gì? Lần trước đám chuột nhắt này dám lừa tôi, nói thi thể của Thái Thiên và Thương Lan bị Diệp Viêm cướp đi, dẫn đến chúng ta truy sát Diệp Viêm phải hơn một tháng!”.
Trấn Ngục Võ Thần nổi giận quát.
“Vậy các ông giết Diệp Viêm được chưa?”.
Lâm Chính lập tức hỏi.
“Cậu ta được người khác cứu đi rồi, không biết đi đâu, không rõ tung tích!”.
Tiếu Thiên Võ Thần nói.
“Vô dụng vậy sao? Uổng cho các người là Võ Thần, thật khiến người ta thất vọng”.
Lâm Chính liên tục lắc đầu.
“Cậu nói cái gì?’.
Ánh mắt của Tiếu Thiên Võ Thần trở nên lạnh lẽo.
Trấn Ngục Võ Thần không nhịn được nữa, tránh khỏi tay của Tiếu Thiên Võ Thần, đánh một chưởng về phía đầu Lâm Chính.
Vèo vèo vèo!
Dòng khí bạo loạn ập đến.
Đám người Lang Gia bị dòng khí đó đánh bay.
Ngay cả vách tường bên cạnh Lâm Chính cũng nát bấy, hóa thành cát bụi.
Nhưng Lâm Chính lại sừng sững bất động, lạnh lùng nhìn chằm chằm chưởng đánh đến, đột nhiên đánh ra một chưởng, chuẩn bị đối chưởng với Trấn Ngục Võ Thần.
“Ồ?”.
Tiếu Thiên Võ Thần hồi hộp, nhìn bọn họ chằm chằm.
Ai cũng kinh hãi, không dám tin.
Ầm!
Hai chưởng đối chọi.
Một luồng thần lực lan tỏa.
Cả tầng lầu bị luồng sức mạnh đó đánh nát, tường nứt ra, thủy tinh vỡ vụn.
May thay tòa nhà treo thưởng được chế tạo bằng chất liệu đặc biệt, nếu đổi lại là tầng lầu bình thường thì đã đổ sụp.
Lâm Chính liên tục lùi về sau, suýt chút nữa đâm nát vách tường ở phía sau, bay từ trong ra ngoài tòa nhà treo thưởng.
Còn Trấn Ngục Võ Thần lại sừng sững bất động.
Nhưng lúc này, khuôn mặt ông ta cũng tràn ngập vẻ khó tin.
“Ồ? Thằng nhóc này lại có thể đỡ được một chưởng của mình?”.
“Xem ra Thái Thiên và Thương Lan thật sự đã bị cậu ta giết chết!”.
Trong mắt Tiếu Thiên Võ Thần ánh lên sự kiêng dè: “Kẻ này còn trẻ tuổi như vậy mà có thể đỡ được một chưởng của Võ Thần lâu năm. Thiên phú thực lực của cậu ta không hề tầm thường”.
Nếu đổi lại là Võ Thần mới lên như Ám Thiên Võ Thần, Tiếu Thiên Võ Thần sẽ không kinh ngạc như vậy.
Nhưng Trấn Ngục Võ Thần thì khác, ông ta là một trong những Võ Thần thành danh lâu năm nhất.
Lâm Chính lại đỡ được đòn tấn công của ông ta, hơn nữa ngoài việc cơ thể lùi lại mấy bước thì gần như không có ảnh hưởng gì…
“Muốn đánh sao?”.
Trong mắt Lâm Chính tràn ngập sự hứng thú, không hề bị Tiếu Thiên Võ Thần dọa sợ, ngược lại dữ tợn nói: “Nếu là một chọi một, tôi cảm thấy chúng ta có thể thử một lần!”.
“Khốn nạn! Thằng ranh, cậu dám khiêu chiến với tôi?”.
Trấn Ngục Võ Thần nổi giận, vẫn muốn ra tay.
“Dừng tay!”.
Đặng Mão không nhìn thêm được nữa, hét lên: “Trấn Ngục đại nhân, ông nghĩ tòa nhà treo thưởng chúng tôi là nơi nào? Sao có thể làm loạn như vậy? Tôi nói ông biết, nếu ông còn tiếp tục chiến đấu, thần y Lục không biết tình hình chắc chắn sẽ hủy thi thể! Mong ông hãy dừng tay ngay!”.
Trấn Ngục Võ Thần nghe xong thì dừng lại, lửa giận trong mắt giống như sắp thiêu đốt con ngươi.
“Vậy là tòa nhà treo thưởng các người đang bảo vệ cậu ta, để cậu ta sỉ nhục tôi?”.
Trấn Ngục Võ Thần lạnh lùng hỏi.
Chương 5042: Bắt đầu hành động
Nghe được lời này, vẻ mặt của Đặng Mão không được tự nhiên.
Ông ta biết Trấn Ngục Võ Thần không kiên nhẫn được nữa.
Nếu còn kích động ông ta, ông ta sẽ bất chấp tất cả mà ra tay.
Làm thế nào đây?
Vẻ mặt Đặng Mão thâm trầm, hơi luống cuống.
Trong khi hiện trường đang giương cung bạt kiếm, một giọng nói bình thản vang lên: “Trấn Ngục đại nhân, nếu ông thiếu đối thủ, không ngại đấu với tôi một trận chứ?”.
Tất cả mọi người nghe được giọng nói này đều run rẩy, ngẩng đầu nhìn lên.
Giọng nói xuất phát từ trên đỉnh đầu bọn họ.
Khu vực mà bọn họ đứng đã là vị trí cao nhất mà tất cả người của tòa nhà treo thưởng có thể đến.
Vậy thì người trên đỉnh đầu có nghĩa gì, không cần nói cũng biết.
“Chủ tịch!”.
Đặng Mão vội vàng chắp tay, cúi người đối diện với hướng giọng nói vang lên, thái độ cung kính.
Bà Kỳ Dương và những người khác cũng không dám chậm trễ, chắp tay cúi đầu, cung kính cực kỳ.
Trấn Ngục Võ Thần sầm mặt, nhìn chằm chằm phía trần nhà, lạnh lùng lên tiếng: “Ông cảm thấy tôi sẽ sợ ông sao?”.
“Trấn Ngục đại nhân thiên hạ vô địch, sao có thể sợ tôi? Nhưng Trấn Ngục đại nhân đến tòa nhà treo thưởng chúng tôi thì tức là khách, tôi là chủ nhà, sao có thể không tiếp đón khách được?”.
Giọng nói đó lại vang lên.
Trấn Ngục Võ Thần siết chặt nắm đấm, dường như đang suy nghĩ có nên ra tay không.
Tiếu Thiên Võ Thần ở bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng.
“Chuyện này cứ quyết định như vậy, hai tháng sau chúng tôi sẽ đến lấy thi thể. Còn người tên Lâm Chính, các người muốn bảo vệ cũng không sao. Trấn Ngục đại nhân, chúng ta đi thôi”.
Tiếu Thiên Võ Thần bình tĩnh nói, không nhìn ra vẻ tức giận.
Trấn Ngục Võ Thần có vẻ không hiểu được, nhưnng khi nhìn sang Tiếu Thiên Võ Thần, mơ hồ đã hiểu ra điều gì.
“Lâm Chính đúng không?”.
Ông ta nhìn sang Lâm Chính.
“Sao?”.
Lâm Chính hỏi.
“Cậu rất thú vị, tôi nhớ cậu rồi! Chuyện này sẽ không dừng lại ở đây đâu”.
Trấn Ngục Võ Thần bình tĩnh nói, sau đó rời khỏi cùng với Tiếu Thiên Võ Thần.
Lâm Chính nhíu mày, quan sát bóng lưng Trấn Ngục Võ Thần rời đi, đôi mắt lóe lên sát ý.
Tuy nhiên anh biết dựa vào mình hiện tại đỡ được chiêu thức của Võ Thần không vấn đề, nhưng muốn giết chết Võ Thần thì chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
Chẳng mấy chốc, hai vị Võ Thần đã rời khỏi tòa nhà treo thưởng.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu Lâm, không sao chứ?”.
Đặng Mão cười đi tới, lên tiếng hỏi.
“Cảm ơn Phó chủ tịch Đặng đã quan tâm, tôi vẫn ổn”.
Lâm Chính cười đáp.
“Cậu Lâm, lần này xem như cậu đã đắc tội chết với Trấn Ngục Võ Thần, tạm thời cậu đừng rời khỏi đây, tôi sẽ đi gặp chủ tịch”.
“Được”.
Đặng Mão chắp tay, sau đó vội vã rời khỏi phòng, đi theo cầu thang có hai thủ vệ canh giữ lên trên.
Lâm Chính nhìn lên lầu, tâm niệm khẽ động, cũng không nán lại thêm mà vội vã rời đi.
Đợi Lâm Chính quay về phòng bế quan, Ngự Bích Hồng, Cầm Kiếm Nữ và những người khác đã đợi ở cửa.
Thấy Lâm Chính bình an vô sự, họ đều thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Lâm, không sao chứ?”.
Cầm Kiếm Nữ vội hỏi.
“Yên tâm, tôi không sao, gọi mọi người đến đây gặp tôi!”.
Lâm Chính nói.
“Vâng, anh đợi một lát!”.
Không lâu sau, Lang Gia, Thương Lan Phúc, Tửu Ngọc và những người khác đều tụ tập ở phòng bế quan.
“Sư phụ, gọi chúng tôi đến đây có việc gì sao?”.
Thương Lan Phúc nghi hoặc hỏi.
“Tôi phải xem xem kết quả bế quan của mọi người thời gian này, ngoài ra phải bắt đầu hành động rồi”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Chương 5043: Săn giết Võ Thần
Bọn họ nghe xong đều nở nụ cười.
“Đại nhân, bản tâm pháp mà cậu cho quả nhiên không tầm thường, tôi cảm thấy sau khi bế quan thời gian này thực lực đã tăng vọt!”.
“Sư phụ, tôi cảm thấy thực lực của tôi đấu với Diệp Viêm trăm chiêu cũng không bại”.
Thương Lan Phúc tự tin đáp.
“Lâm đại nhân, đan dược mà anh cho tôi rất tốt, tôi cảm thấy cường độ thân xác của tôi đã nâng cao lên mấy cấp độ. Nếu nhìn thấy Diệp Viêm, tôi chắc chắn sẽ băm thây hắn ra!”.
Trong mắt Ám Minh Nguyệt lóe lên ý chí chiến đấu nồng đậm, chỉ muốn đi tìm Diệp Viêm tính sổ với hắn ngay.
Nhóm Cầm Kiếm Nữ, Tửu Ngọc, Lang Gia, Huyền Thông cũng có không ít lợi ích, mỗi người đều được nâng cao hoặc ít hoặc nhiều.
Nhìn thực lực bọn họ nâng cao như vậy, Lâm Chính vô cùng hài lòng gật đầu.
“Tốt lắm, xem ra thực lực của mọi người tăng trưởng được theo mong đợi, chúng ta có thể thực hiện kế hoạch sớm một bước rồi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Kế hoạch?”.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
“Anh Lâm, kế hoạch gì, đối phó ai?”.
Cầm Kiếm Nữ vội hỏi.
“Hiện nay Trấn Ngục Võ Thần đã nhắm vào tôi, nhìn khí thế của bọn họ e là không dễ dàng tha cho tôi, cho nên bây giờ phải thí nghiệm Trấn Ngục Võ Thần trước”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Trấn Ngục Võ Thần?”.
Tất cả mọi người giật mình.
“Sư phụ, không thể làm vậy, Trấn Ngục Võ Thần là nhân vật dày dặn kinh nghiệm, thực lực cao nhất trong Thất Đại Võ Thần. Nếu sư phụ gây rắc rối cho ông ta, e là…”.
Thương Lan Phúc ngạc nhiên, muốn nói lại thôi.
“E là cái gì?”.
Lâm Chính bình tĩnh hỏi: “Cho dù chúng ta không tìm ông ta, ông ta cũng sẽ tìm chúng ta. Hơn nữa, tôi đoán rằng các Võ Thần đó sẽ không đợi tới hai tháng, bọn họ đồng ý với Đặng Mão chỉ để khiến chúng ta lơ là”.
“Khiến chúng ta lơ là? Ý anh là…”.
“Bọn họ rất có khả năng đang đợi Huyết Đồ Võ Thần và Bôn Lôi Võ Thần”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
“Bốn Võ Thần hợp tác?”.
Những người khác kinh hãi.
“Đúng là coi thường tòa nhà treo thưởng mà”.
Ám Minh Nguyệt nói: “Lâm đại nhân, anh lo rằng bốn Võ Thần sẽ tấn công tòa nhà treo thưởng phải không?”.
“Phòng ngừa trước vẫn hơn, tóm lại chúng ta phải hành động trước. Thể chất của mọi người đã được nâng cao rất nhiều, bây giờ tôi sẽ hỗ trợ thêm cho mọi người. Mọi người ngồi xuống, tôi sẽ châm cứu cho mọi người”.
Nói xong, Lâm Chính đưa tay lên.
Vù vù vù vù…
Nhiều cây Hồng Mông Long Châm bay ra, vây xung quanh Lâm Chính.
Lâm Chính cầm một lọ thuốc trên bàn lên, ném vào không trung.
Long Châm xuyên qua nước thuốc, phủ đầy nước thuốc, sau đó bay đến Lang Gia ở gần nhất.
Lang Gia không dám chậm trễ, lập tức ngồi xuống.
Hồng Mông Long Châm đâm vào cơ thể anh ta.
Lang Gia lập tức tiến vào trạng thái nhập định.
Những người khác cũng bắt chước theo.
Đợi thi triển xong Long Châm cho bọn họ, Lâm Chính thở hổn hển, trán toát đầy mồ hôi.
“Nhập định ba ngày, ba ngày sau tất cả rời khỏi tòa nhà treo thưởng, tôi đã chọn trước khu vực cho mọi người, mọi người chia ra đến những khu vực này”.
Lâm Chính cầm bản đồ trên bàn lên, nói.
Mấy người họ tập trung nhìn sang, bản đồ này là bản đồ của Long Tâm Thành.
Trên bản đồ có ký hiệu vài điểm, đó là khu vực mà mọi người cần đến.
Ở trung tâm những điểm này chính là tòa nhà treo thưởng.
“Anh Lâm, anh định làm gì?”.
Đôi mắt Cầm Kiếm Nữ long lanh, khẽ hỏi.
“Võ Thần đã nhắm vào tôi, tôi cũng không cần khách sáo nữa!”.
“Lần này hãy xem tôi săn giết Võ Thần!”.
Lâm Chính nói, trong mắt tỏa ra sát ý vô tận.
Chương 5044: Võ Thần tụ họp
Vút!
Tiếng xé gió vang lên.
Chỉ thấy Trấn Ngục Võ Thần mạnh mẽ dừng lại trên một đỉnh núi hoang.
Ông ta rít gào một tiếng phẫn nộ, cách không khí tát vào ngọn núi đối diện mình.
Ầm ầm!
Đỉnh núi đối diện nổ tung ngay tức khắc, hóa thành đá vụn bay tán loạn, bụi đất mịt mù, đất núi rung chuyển, ngay cả tầng nham thạch cũng lắc lư.
Nhưng Trấn Ngục Võ Thần vẫn không bỏ qua, cánh tay tiếp tục múa may.
Bùm bùm bùm bùm bùm…
Sức mạnh hủy diệt trời đất thoải mái phá tan ngọn núi hoang đó.
Hết một lượt, Trấn Ngục Võ Thần mới ngừng lại.
“Hết giận chưa?”
Tiếu Thiên Võ Thần đi tới, lạnh nhạt lên tiếng.
“Hết giận? Hừ, ông cảm thấy chút chuyện này là có thể dễ dàng hết giận được à? Gần trăm năm nay Võ Thần tôi đây chưa bao giờ bị người ta khiêu khích như vậy, không giết được tên Lâm Chính kia, Võ Thần này thề không bỏ qua!”
Trấn Ngục Võ Thần gầm nhẹ, sau đó trừng mắt nhìn Tiếu Thiên Võ Thần đầy phẫn nộ: “Nói cho tôi nghe, vì sao ông ngăn cản tôi? Tôi muốn giết thằng nhóc đó ngay trước mặt mọi người!”
“Ông không giết được hắn! Người kia đã lên tiếng rồi, ông cho rằng người của tòa nhà treo thưởng sẽ trơ mắt nhìn ông ra tay à?”
Tiếu Thiên Võ Thần lắc đầu: “Nếu vị kia ra mặt, kết hợp với sức mạnh của toàn bộ tòa nhà treo thưởng, chúng ta không làm gì được thằng nhóc kia, hơn nữa còn có hại, thực lực của người kia, chắc là ông cũng hiểu nhỉ?”
Trấn Ngục Võ Thần nắm chặt tay, qua một hồi lâu cũng không hé răng.
“Trấn Ngục đại nhân, tôi biết trong lòng ông tức giận, không trút ra thì không vui, nhưng ông yên tâm, chẳng mấy chốc cơn giận này của ông sẽ được phát tiết thôi, hơn nữa tất cả những thứ chúng ta muốn, sẽ có được nhanh thôi”.
Tiếu Thiên Võ Thần bình tĩnh nói.
“Ý của ông là…”
Ầm ầm!
Một tiếng sấm vang vọng bốn phương.
Tiếu Thiên Võ Thần nhìn về phía tiếng sấm phát ra, cười nhạt: “Còn phải hỏi à?”
“A?”
Trấn Ngục Võ Thần cũng nhìn về phía tiếng sấm vang vọng.
Nhưng chỉ thấy tiếng sấm sét ầm ầm ở chân trời, sau đó là ánh sáng xé toạc không khí tối tăm, đánh về phía này.
Dưới ánh sáng kia, có một luồng khí máu đỏ bừng giống như làn sóng lớn, chấn động điên cuồng, lao về phía này.
Không lâu sau, ánh sáng và sóng máu tới gần núi lớn.
Đợi ánh sáng và sóng máu tan biến, đã thấy hai thân hình xuất hiện giữa không trung.
“Huyết Đồ! Bôn Lôi! Các ông đã tới rồi!”
Tiếu Thiên Võ Thần lạnh nhạt lên tiếng.
“Tại sao hai người lại ở đây? Sao thế? Bị chịu thiệt ở tòa nhà treo thưởng à?”
Bôn Lôi Võ Thần híp mắt cười, trong mắt có sấm sét lập lòe, như thiên thần.
“Đương nhiên chịu thiệt rồi, với tính cách của bọn họ, sao có thể chờ chúng ta tới chứ?”
Người đàn ông bên cạnh mặc quần áo màu đỏ, bên hông có hai cái lưỡi hái màu máu, cười khẩy nói.
Người đàn ông có mái tóc đỏ, hai mắt như máu, áo choàng trên người như bị máu tươi nhuộm đẫm, cực kì yêu dị, toàn thần tản ra mùi máu tươi nồng nặc khiến người ta buồn nôn.
“Chúng tôi từng giao tiếp với tòa nhà treo thưởng, bọn họ nói phải hai tháng sau mới giao thi thể của Thương Lan và Thái Thiên cho chúng ta được”.
Trấn Ngục Võ Thần âm trầm nói.
“Hai tháng sau mới giao cho chúng ta hả?”
Bôn Lôi Võ Thần cười mỉa: “Bọn họ muốn đào hết chỗ tốt trên thi thể, mới giao cho chúng ta à?”
“Bọn họ nói nhất định sẽ giao thi thể hoàn hoàn như lúc đầu cho chúng ta, nhưng tôi cảm thấy như vậy không có ý nghĩa gì, thi thể của hai Võ Thần hoàn toàn có thể tạo ra một Võ Thần mới, tôi nghĩ mọi người cũng không muốn Võ Thần mới xuất hiện, phân chia lợi ích của chúng ta đâu nhỉ?”
Tiếu Thiên Võ Thần mỉm cười nói.
“Vậy ý mọi người thế nào?”
Huyết Đồ Võ Thần dữ tợn nói.
“Tôi đồng ý với tòa nhà treo thưởng rồi, nhưng đồng ý thì đồng ý, chắc chắn không thể đưa thi thể cho bọn họ được! Bây giờ người có uy hiếp nhất trong tòa nhà treo thưởng kia, cũng chỉ có lão già trên đỉnh tòa nhà thôi, chúng ta giết lão thì tòa nhà treo thưởng không đáng lo nữa!”
Tiếu Thiên Võ Thần cười nói.
Vừa dứt lời, ba người kia đều đồng ý tham chiến.
“Khi nào ra tay?”
“Lão già kia là người gian trá, nếu ra tay, chắc chắn là phải một phát chết ngay! Mọi người, tôi có thể sử dụng trận pháp xé rách đất trời, san bằng nửa tòa nhà! Nhưng tôi cần các người giúp đỡ!”
“Được!”
“Nếu đã như vậy, lập tức ra tay đi!”
Chương 5045: Tầng hầm thứ mười
Cộp!
Cộp!
Cộp!
Tiếng bước chân của Lâm Chính vang lên trên dãy hành lang yên tĩnh.
Dẫn đường ở phía trước là Đặng Mão.
Sau khi Lâm Chính dùng châm bạc để làm tăng sức mạnh thể lực cho đám người Lang Gia, Cầm Kiếm Nữ và Ám Minh Nguyệt, anh âm thầm đưa bọn họ ra khỏi tòa nhà treo thưởng.
Vốn dĩ Lâm Chính còn định bế quan để khôi phục lại. Thế nhưng lại nhận được thông báo của Đào Thành, nói rằng Chủ tịch của tòa nhà treo thưởng muốn gặp anh.
Lâm Chính cũng rất tò mò về vị chủ tịch bí ẩn này, nên đã lập tức đồng ý.
Chính vì vậy, anh đang bước lên tầng trên cùng của tòa nhà treo thưởng dưới sự chỉ dẫn của Đặng Mão.
Không gian của tầng trên cùng rất nhỏ, trông giống như một sân thượng được cải tạo lại.
Trên tầng chỉ có một căn phòng.
Lâm Chính đi đến giữa hành lang rồi dừng lại, nhìn thấy một cánh cửa chống trộm hai cánh cực kỳ sang trọng. Trên cửa chống trộm treo một tấm biển vàng.
“Văn phòng chủ tịch”.
Cốc cốc cốc.
Đặng Mão gõ cửa.
Cửa lớn lập tức mở ra.
Một người phụ nữ ăn mặc giống như thư ký, dáng người duyên dáng, mặc một chiếc váy ngắn bước ra mở cửa.
“Xin chào Phó chủ tịch Đặng”.
Cô thư ký khẽ mỉm cười: “Mời vào. Chủ tịch đang đợi anh và cậu Lâm đến”.
“Được rồi”.
Đặng Mão gật đầu, nghiêng đầu cười nói: “Cậu Lâm, mời vào”.
“Vâng”.
Lâm Chính gật đầu, hai người bước vào bên trong.
Văn phòng chủ tịch khiến Lâm Chính cực kỳ bất ngờ.
Bên trong cực kỳ rộng rãi. Sô pha, tủ lạnh, điều hòa đều có đủ cả.
Ở trước khung cửa sổ lớn sát đất nằm ở phía cuối đó đặt một bàn giám đốc và một ghế giám đốc. Một ông lão mái tóc hoa râm đang ngồi trên chiếc ghế giám đốc, quay lưng lại với mọi người, nhìn chăm chú về phía Long Tâm Thành bên ngoài khung cửa sổ.
Khi Lâm Chính và Đặng Mão đi đến, ông lão mới xoay ghế giám đốc lại rồi nhìn Lâm Chính.
Ông lão mặc com lê chỉnh tề, râu tóc đều được chải chuốt gọn gàng. Trong miệng ông ta còn đang ngậm một điếu xì gà, thong thả hút.
Ông ta đặt điếu xì gà xuống, khẽ cười rồi đứng thẳng dậy.
“Chủ tịch Mộ Dung!”
Đặng Mão hơi cúi đầu nói.
“Không cần khách khí. Đây là cậu Lâm đúng không? Quả là anh hùng trẻ tuổi”.
Ông lão tên Mộ Dung này đứng dậy đưa tay về phía Lâm Chính.
Lâm Chính hơi bất ngờ.
Người này chính là người nắm giữ quyền kiểm soát sự tồn tại của cả tòa nhà treo thưởng sao?
Sao lại trông giống người Long Quốc vậy?
Hơn nữa dường như trên người ông ta cũng không có một chút sự dao động nào của sức mạnh phi thăng.
Chẳng lẽ ông ta đã đạt tới cảnh giới Phản Phác Quy Chân rồi sao?
“Xin chào chủ tịch Mộ Dung, lần đầu gặp mặt, mong được ông chỉ giáo nhiều hơn”.
Lâm Chính đúng mực đưa tay ra bắt tay
“Chỉ giáo thì tôi không dám. Có thể đỡ một đòn của Trấn Ngục Võ Thần mà không chết, thực lực của cậu Lâm thật khiến cho người ta phải kinh ngạc”.
Mộ Dung Tùng nhẹ nhàng cười: “Nào nào lại đây, mời ngồi”.
“Cảm ơn ông”.
Lâm Chính ngồi trên ghế sô pha.
“Cậu Lâm, cậu muốn uống cà phê hay uống trà?”
Thư kí mỉm cười hỏi.
“Chỗ của mọi người cũng có cà phê sao?”
Lâm Chính ngạc nhiên nói.
“Chỗ này của tôi cái gì cũng có”.
Mộ Dung Tùng cười đáp.
"Tất cả đều được mua từ thế tục sao?”
“Đúng vậy, tòa nhà treo thưởng chúng tôi có một đội mua hàng chuyên biệt. Hàng tháng đều tới Long Quốc để mua vật tư!”
“Thì ra là vậy...”
Lâm Chính rất kinh ngạc, sau đó gật đầu nói: “Cho tôi một ly cà phê nhé. Không đường”.
“Được cậu Lâm”.
Thư kí gật đầu một cái rồi rất nhanh đã mang tới một cốc cà phê.
“Chủ tịch Mộ Dung. Ông tìm tôi là có việc gì vậy?”
Lâm Chính uống một ngụm cà phê, không nhịn được mà hỏi.
“Là chuyện liên quan tới bốn Võ Thần”.
Sắc mặt ông lão lập tức nghiêm túc lại.
“Xem ra Chủ tịch Mộ Dung cũng cảm thấy bốn vị Võ Thần này sẽ không dễ dàng chịu để yên sao?”
“Nếu bốn vị Võ Thần liên hợp lại với nhau, thì tòa nhà treo thưởng khẳng định không thể chống chọi được. Chúng ta cần phải chuẩn bị sớm. Sở dĩ hôm nay chúng tôi mời cậu Lâm đến, là muốn chúng ta cùng nhau bàn bạc tìm cách đối phó”.
Ông lão cười nói.
“Chủ tịch Mộ Dung đã có kế sách ứng phó nào chưa?”
Lâm Chính hỏi.
“Tòa nhà treo thưởng có rất nhiều cách để kiềm chế lại Võ Thần. Nhưng về cơ bản thì không thể giết được Võ Thần, đặc biệt là khi bốn vị Võ Thần hùng mạnh này liên thủ lại với nhau, thì những cách của tòa nhà treo thưởng càng trở nên vô dụng”.
Ông lão lại hút một hơi xì gà, sau đó mới khàn giọng nói tiếp: “Nếu chỉ có Tiếu Thiên và Trấn Ngục, thì việc đối phó lại sẽ không có vấn đề gì. Nhưng nếu có thêm Huyết Đồ và Bôn Lôi cùng đến thì toà nhà treo thưởng sẽ hoàn toàn bị tấn công một cách bị động, không thể tính thêm cách nào khác”.
“Xem ra bây giờ, bốn người bọn họ liên thủ lại đã là chuyện vô cùng chắc chắn rồi”.
Lâm Chính lắc đầu nói.
“Vậy nên, chúng ta cần dùng một biện pháp đặc biệt”.
“Biện pháp đặc biệt sao?”
“Cậu Lâm, nhiều năm trước tòa nhà treo thưởng chúng tôi có được một bảo vật. Vật này có thể xem như là thần binh lợi khí, nếu có thể lấy được vật này, thì việc đối phó với Võ Thần sẽ vô cùng dễ dàng. Nhưng món thần khí như vậy, chỉ có người đặc biệt mới có thể lấy được. Vì vậy tôi mới muốn bàn với cậu Lâm, xem cậu có thể đi lấy nó được không?”
Mộ Dung Tùng cười nói.
“Là như vậy sao?”
Lâm Chính nhíu mày, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
“Vậy món thần binh lợi khí đó đang ở đâu?”
“Hiện tại nó đang được cất ở dưới tầng hầm của tòa nhà treo thưởng và đang được phong ấn lại. Nếu cậu Lâm đồng ý, bây giờ tôi sẽ dẫn cậu đi đến đó”.
Mộ Dung Tùng nói.
“Vậy được, trước tiên đi xem thử đã rồi tôi sẽ cho ông câu trả lời”.
Lâm Chính đáp.
“Được, cậu Lâm mời đi bên này”.
Mộ Dung Tùng mỉm cười rồi đi đến phía bên phải của phòng làm việc, ấn lên đó vài cái.
Chiếc tủ quần áo lớn bằng gỗ lê ở trước mặt đột nhiên tự động mở ra.
Vậy mà bên trong lại có một cái thang máy ẩn nhỏ.
Ba người bước vào bên trong.
Mộ Dung Tùng ấn nút.
Thang máy đi thẳng xuống tầng thứ mười ở dưới lòng đất.
Lâm Chính vô cùng bất ngờ.
Tòa nhà treo thưởng còn có hơn mười tầng ở dưới đất sao?
Xem ra bí mật của tòa cao ốc này, còn nhiều hơn anh nghĩ.
Đinh!
Cùng với tiếng thang máy vang lên, cánh cửa trước mặt cũng từ từ mở ra.
Mà vào giây phút cánh cửa thang máy mở ra.
Rào rào rào...
Một luồng khí tức cuồng bạo và lạnh lẽo xông thẳng tới. Hung hãn bao trùm lấy cơ thể của Lâm Chính.
Lâm Chính không kịp trở tay, cả người lui về phía sau hai bước.
“Đây là cái gì vậy?”
Lâm Chính trừng to mắt, nhìn ra bên ngoài thang máy.
Lại nhìn thấy kiếm khí vô tận đang dao động trong không trung, làn khói của sức mạnh hủy diệt bao trùm khắp không gian…
Mộ Dung Tùng không đáp lời, chỉ chắp hai tay ở sau lưng, đi ra ngoài thang máy.
Đặng Mão cũng thúc giục khí tức, đi ở đằng sau.
Mắt Lâm Chính lập tức đanh lại.
Thực lực của hai người này đều mạnh hơn anh.
Tòa nhà treo thưởng quả thực là nơi ngọa hổ tàng long.
Chỉ với thực lực của Đặng Mão, sợ là cũng mạnh ngang gần với Võ Thần rồi.
Lâm Chính thở ra một hơi, thúc giục sức mạnh phi thăng, cắn răng đi theo phía sau.
Nhưng còn chưa đi được vài bước, Lâm Chính hoàn toàn sững sờ trước cảnh tượng ở trước mắt…