-
Chương 5026-2030
Chương 5026: Bốn Võ Thần
Phòng hội nghị.
Đào Thành đi vào với vẻ hơi căng thẳng.
Có mấy người ngồi trong phòng, hình như đang bàn bạc chuyện gì đó, sau khi Đào Thành đi vào, mọi người lập tức ngừng thảo luận, ánh mắt đều hướng về phía Đào Thành.
“Quản lý Đào, ghi vào sổ chưa? Trong hai cái túi màu đen kia, có phải là thi thể không?”
Một ông già có râu dài, đầu tóc sáng bóng lập tức đứng dậy trầm giọng hỏi.
Đào Thành ngẩn ra, sau đó cười tươi nói: “Thiệu đại nhân, sai rồi, đó không phải là thi thể gì đó, mà là hai túi dược liệu lớn, chỉ có hình dạng như thi thể thôi”.
“Không phải thi thể ư?”
Ông già tên là Thiệu đại nhân kia nhăn mày.
“Thiệu đại nhân, xem ra ông đoán sai rồi! Sao cậu Lâm có thể đoạt được thi thể của Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần chứ? Còn đưa tới tòa nhà treo thưởng? Suy đoán của ông đều là lời nói không có căn cứ”.
Người khác liên tục cười nói.
“Không phải tình báo của chúng tôi nói rồi sao? Thi thể của Thái Thiên Võ Thần và Thương Lan Võ Thần bị Diệp Viêm đoạt mất rồi, ngay cả nửa thi thể của Ám Thiên Võ Thần cũng bị hắn cướp đi, bây giờ người này gần như có đủ thi thể của ba Võ Thần rồi, sau này sẽ có thành tựu vô hạn!”
Một người phụ nữ trầm giọng nói.
“Nghe nói người này tinh thông những thuật pháp tà cấm, cấy ghép thi thể của người khác vào cơ thể mình, kể từ đó, hắn dễ dàng bước vào cảnh giới của Võ Thần, thậm chí đánh vỡ thế cân bằng của bảy Võ Thần!”
Sắc mặt của Thiệu đại nhân trầm xuống: “Vậy xem ra, hòa bình nhiều năm của long mạch dưới lòng đất e rằng không thể tồn tại được nữa”.
“Đã không tồn tại rồi!”
Lúc này, một thân hình cao lớn vội vàng đi vào, trong tay cầm một bản báo cáo, lập tức ngồi vào vị trí ghế đầu của phòng hội nghị.
Mọi người thấy thế, vội vàng đứng dậy khom lưng.
“Chào phó chủ tịch Kinh!”
“Chào phó chủ tịch Kinh!”
“Xin chào phó chủ tịch Kinh!”
Đào Thành cũng vội vàng làm lễ, khom lưng gập người, hãi hùng khiếp vía.
Ông ta không ngờ được rằng, phó chủ tịch Kinh Khai lại xuất hiện!
Không phải người này vẫn luôn hoạt động ở mấy tầng trên à? Sao hôm nay lại xuất hiện ở phòng họp?
Chẳng lẽ… đã xảy ra chuyện lớn gì rồi?
Hô hấp Đào Thành dồn dập, da đầu tê dại.
Chỉ thấy Kinh Khai mở bản báo cáo trước mặt ra, mặt vô cảm nói.
“Căn cứ vào tình báo của chúng ta, Trấn Ngục Võ Thần đã xuất quan, hơn nữa ông ta cũng đã nghe nói chuyện ba Võ Thần đã chết, ông ta hiện đang truy kích Diệp Viêm!”
“Cái gì? Trấn Ngục Võ Thần hiện thế ư?”
“Trời ơi, đây chính là Võ Thần lâu đời đấy!”
“Người này vui buồn bất thường, chém giết tùy tiện, lần hiện thế này, không biết sẽ lấy đi bao nhiêu mạng người…”
Da đầu của mọi người tê dại, mặt lộ vẻ kinh hãi.
“Ngoài ra, Tiếu Thiên Võ Thần, Huyết Đồ Võ Thần và Bôn Lôi Võ Thần đều nhận được tin tức, bọn họ đã xuất quan cả rồi!”
Kinh Khai trầm giọng nói.
“Phó chủ tịch, tại sao bọn họ lại xuất quan?”
Đào Thành vội vàng dò hỏi.
“Hả?”
Kinh Khai nhìn vào mắt Đào Thành, trong mắt lộ ra chút bất ngờ.
Mặc dù Đào Thành là quản lí của tòa nhà treo thưởng, nhưng không có địa vị cao lắm, ông ta chỉ phụ trách một số công việc cơ bản của tòa nhà, những chuyện lớn hoàn toàn không liên quan gì tới ông ta.
Nhưng Kinh Khai vẫn giải thích cho Đào Thành.
“Tất nhiên là mục đích của bọn họ rất rõ ràng rồi, đều đến vì thi thể và truyền thừa của ba vị Võ Thần!”
“Đoạt truyền thừa?”
Đào Thành kinh ngạc.
“Đồng thời, còn đuổi giết cả Diệp Viêm!”
Kinh Khai lạnh nhạt nói.
Trong nháy mắt Đào Thành đã hiểu rõ mọi chuyện.
Không phải những Võ Thần này muốn xuất quan, mà là không còn lựa chọn.
Bọn họ phải đoạt được truyền thừa, nếu để nó rơi vào tay của các vị Võ Thần khác, thế thì thế hòa bình nhiều năm qua của bảy Võ Thần sẽ bị phá vỡ.
Bọn họ cũng không chịu để người như Diệp Viêm tồn tại, thuật cấy ghép của hắn quá khủng bố, cần phải xóa bỏ.
“Bốn vị Võ Thần hiện thế cùng một lúc, chắc chắn sẽ có mưa tanh gió máu, ngay từ hôm nay trở đi, phát lệnh đóng của Long Tâm Thành, yêu cầu phong tỏa, tạm thời đóng cửa tòa nhà treo thưởng, không cho bất kì ai ra vào, khi nào mở lại, chờ quyết định!”
Kinh Khai quát.
“Vâng, thưa phó chủ tịch!”
Chương 5027:
“Cái gì? Phong tỏa cả thành ư?”
Lâm Chính đang nghiên cứu thứ gì đó trước bàn phẫu thuật trong phòng bế quan hơi giật mình, ngẩng đầu liếc nhìn Ngự Bích Hồng đang báo cáo trước mặt, cau mày.
“Đúng vậy đại nhân, không chỉ phong tỏa thành mà cả tòa nhà treo thưởng cũng bị đóng cửa, nghe nói là để đề phòng Võ Thần tác oai tác quái”.
Ngự Bích Hồng nói.
“Võ Thần tác oai tác quái?”
Lâm Chính tò mò: “Võ Thần không phải là người đức cao vọng trọng sao? Tại sao lại phải đề phòng? Với cả trước đây Long Tâm Thành cũng chưa từng có chuyện Võ Thần làm càn mà”.
“Đại nhân, anh không biết đấy thôi, trước đây Long Tâm Thành có Thương Lan Võ Thần cai quản, vậy nên có thể kê cao gối mà ngủ, bây giờ Thương Lan Võ Thần đã chết, nguồn tài nguyên phong phú của Long Tâm Thành trở thành bánh thơm trái ngọt trong mắt những Võ Thần khác, nếu có Võ Thần khác tới đây đánh chiếm thì nhất định sẽ máu chảy thành sông”.
Ngự Bích Hồng thở dài, chắp tay nói: “Không giấu gì anh, hai ngày trước khi tin tức Thương Lan Võ Thần chết lan truyền tới Long Tâm Thành, Long Tâm Thành đã có một trận hỗn loạn, rất nhiều người xông vào phủ Thương Lan đốt giết đánh cướp, những cao thủ ở phủ Thương Lan mang theo một số bảo bối và người cùng tộc chạy tán loạn ra khỏi thành nhưng vẫn bị người ta bao vây, trong số mười người, không còn ai sống sót, phủ Thương Lan đã bị cướp sạch, không chỉ thế, đến cả những người khác cũng phải chịu khổ!”
“Những kẻ thừa nước đục thả câu?”
Lâm Chính trầm giọng hỏi.
Ngự Bích Hồng lại gật đầu.
“Đúng vậy! Hầu hết những kẻ xấu rất hay thừa nước đục thả câu, sau khi không có Võ Thần cai quản, trật tự của Long Tâm Thành trở nên hỗn loạn, cũng may là tòa nhà treo thưởng đã kịp thời phái cao thủ tới trấn áp, ổn định trật tự, họ còn bảo vệ một số người dân, nếu như tòa nhà treo thường không ra tay thì e là Long Tâm Thành tiêu đời rồi”.
Nói đến đây, Ngự Bích Hồng thở dài.
“Vốn dĩ tòa nhà treo thưởng ra tay cũng chẳng phải xuất từ lòng tốt, một khi Long Tâm Thành sụp đổ, việc làm ăn của bọn họ đương nhiên cũng không tốt, nếu bọn họ thật sự một lòng vì dân thì đã ra tay từ lâu rồi, cần gì phải chờ tới khi tình trạng hỗn loạn lan khắp thành chứ?”
Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: “Quản lý Đào quả nhiên không tệ, nhưng thái độ của tòa nhà treo thưởng như thế nào thì còn phải chờ thảo luận đã”.
“Đại nhân nói rất đúng!”
“Phải rồi, Tửu Ngọc hồi phục thế nào rồi?”
Lâm Chính buông cái nhíp và dao phẫu thuật trong tay xuống, nghiêng đầu hỏi.
“Kinh mạch điều trị cũng gần khỏi rồi, bây giờ tu vi cũng đã tăng lên nhưng vẫn không thể khôi phục lại trạng thái đỉnh cao”.
“Vậy sao?”
Lâm Chính gật đầu, đột nhiên lấy một gốc cây thảo dược trên người ra, đưa tới.
“Cầm đi nấu với nước không nguồn rồi cho ông ta uống, như thế có thể sẽ khôi phục nhanh hơn”.
“Vâng thưa đại nhân!”
Ngự Bích Hồng nhận lấy thảo dược, liếc một cái, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc đến cực điểm.
Cô ta không ngờ rằng mình lại không biết đến loại thảo dược này…
Nhưng nhìn hình dáng và mùi vị thì loại thảo dược này chắc chắn phải cực kỳ hiếm.
Ngự Bích Hồng nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nhưng không biết qua bao lâu, cô ta lại vòng trở về.
“Đại nhân, cô Mị Mộng và bà tổ Huyết Đao tới gặp!”
“Hả?”
Lâm Chính ngẩn người ra, nhìn bàn phẫu thuật trước mặt, trầm giọng nói: “Bảo hai người đó tới văn phòng của Đào Thành chờ tôi đi”.
“Chuyện này… Được ạ”.
Ngự Bích Hồng gật đầu.
Lâm Chính thu dọn xong, sau đó ra khỏi phòng bế quan, báo với Tửu Ngọc đang đứng ở cửa một tiếng rồi lập tức đi lên lầu.
Sau khi tòa nhà treo thưởng ra lệnh phong tỏa thành và tòa nhà, Đào Thành vô cùng bận rộn.
Tuy nói là phong tỏa thành và tòa nhà, nhưng đến cả việc cung ứng cho dân chúng tu sĩ toàn thành của tòa nhà treo thưởng cũng là một vấn đề.
Thương Lan Võ Thần đã chết, tòa nhà treo thưởng chuẩn bị tiếp quản thành nên những nguồn tài nguyên đó được giao cho Đào Thành quản lý.
Đến khi Lâm Chính bước vào văn phòng thì chỉ có Mị Mộng và bà tổ Huyết Đao đang ngồi trong đó.
Giờ phút này, bà tổ Huyết Đao còn đang rất yếu ớt nhưng sắc mặt đã khá hơn.
Thấy Lâm Chính bước vào, bà tổ Huyết Đao vội vàng đứng dậy.
“Tôi đã từng gặp Lâm đại nhân, bái kiến Lâm đại nhân!”
Bà tổ Huyết Đao cười ha ha nói.
“Bà cần gì phải khách sáo như vậy? Mau đứng lên rồi nói chuyện”.
Lâm Chính nhanh chóng bước tới đỡ bà lão lên.
“Lâm đại nhân có công lớn với thế gia Huyết Đao của tôi, tôi nhất định sẽ không quên, nếu Lâm đại nhân cần giúp đỡ thì cứ việc nói, tôi và thế gia Huyết Đao nhất định sẽ không từ chối!”
Bà tổ Huyết Đao nói.
Lâm Chính cười nhạt: “Chỉ là một chuyện nhỏ không tốn nhiều sức, huống hồ cô Mị Mộng cũng đã từng giúp tôi, tôi cũng chỉ lấy ơn báo ơn thôi”.
“Lâm đại nhân tuổi trẻ tài cao mà lại khiêm tốn như vậy, thật là hiếm gặp, tương lai của Lâm đại nhân nhất định sẽ là vô hạn, trở thành Võ Thần chỉ là việc trong tầm tay!”
Bà tổ Huyết Đao cười nói, đôi mắt già nua lộ vẻ ngưỡng mộ.
Bà ta vốn là người cách cảnh giới Võ Thần chỉ còn một bước, khi còn trẻ, chẳng phải bà ta cũng có thiên phú dị bẩm, là người tuyệt thế vô song đó sao?
Nhưng vận mệnh trêu người khiến cuộc đời này của bà ta không thể nào chạm tới cảnh giới đó được nữa.
“Bà không cần phải nói lời khách sáo như vậy, hai người tới tìm tôi chắc không phải chỉ để cảm ơn thôi đâu nhỉ?”
Lâm Chính cười nhạt, nói.
“Lâm đại nhân quả nhiên rất thẳng thắn, suy nghĩ thấu đáo, không tệ, lần này tôi tới đây đúng là có việc cần nói với Lâm đại nhân”.
Bà tổ Huyết Đao ngập ngừng một lát, đột nhiên thấp giọng nói: “Lâm đại nhân, xin hỏi thi thể của Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần có ở chỗ cậu không?”
“Bà tổ Huyết Đao hỏi chuyện này làm gì?”
Lâm Chính cau mày.
“Lâm đại nhân đừng giấu tôi, cũng đừng trách tôi nhiều chuyện, tôi cũng chỉ muốn tốt cho Lâm đại nhân thôi”.
Bà tổ Huyết Đạo thở dài: “Tuy rằng tôi bị thương lâu như vậy mới khỏi bệnh, nhưng trong khoảng thời gian này, tôi cũng đã tìm hiểu rất rõ những chuyện bên ngoài kia rồi!”
“Thế gia Huyết Đao cần được xây dựng lại, nhưng tôi không muốn dẫn người trong tộc tới Long Tâm Thành an cư lạc nghiệp, vậy nên trong khoảng thời gian này, tôi vẫn luôn phái người ra ngoài dò la tin tức”.
“Tôi đã biết chuyện ở núi Bất Ước rồi, nói thật, Lâm đại nhân, tuy tôi không thân với cậu cho lắm, nhưng theo quan điểm của tôi, nếu Diệp Viêm thật sự đoạt được thi thể của ba vị Võ Thần thì Lâm đại nhân không thể nào bình tĩnh ngồi ở tòa nhà treo thưởng như vậy được, cậu chắc chắn phải tìm mọi cách truy sát Diệp Viêm, cho dù không thể truy sát Diệp Viêm cũng sẽ cung cấp tin tức cho những Võ Thần khác, đúng không?”
Bà tổ Huyết Đao cười nói.
Lâm Chính nhíu mày, im lặng một lát rồi nói: “Tại sao bà lại hiểu rõ tôi như vậy?”
“Tuy tôi không phải Võ Thần nhưng cũng đã lăn lộn ở long mạch dưới lòng đất cả đời, đã từng gặp qua vô số người nên đương nhiên cũng có thể phán đoán!”
Bà tổ Huyết Đao cười nhẹ, sau đó nghiêm túc nói: “Nhưng Lâm đại nhân… Cậu sắp gặp tai họa lớn rồi!”
Chương 5028: Tuyệt Kỹ Linh Tê
Nghe bà tổ Huyết Đao nói xong, Lâm Chính sửng sốt.
“Tôi? Tai họa sắp đến?”.
Lâm Chính một lúc lâu sau mới hoàn hồn, nở nụ cười: “Sao bà lại nghĩ như vậy? Không tôi vừa mới trừ hậu họa rồi sao?”.
Thi thể của Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần còn đang ở phòng bế quan, Diệp Viêm còn bị Trấn Ngục Võ Thần truy sát, không còn uy hiếp nào đối với anh, sao lại có tai họa được?
“Lâm đại nhân, tôi hỏi cậu, cậu có từng gặp Trấn Ngục Võ Thần chưa?”.
“Vì sao bà lại hỏi như vậy?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Tôi nghe nói khi ba vị Võ Thần đó chết, Trấn Ngục Võ Thần đến nơi đầu tiên. Nếu Lâm đại nhân nhặt xác cho Thương Lan và Thái Thiên thì rất có khả năng đã gặp được Trấn Ngục Võ Thần”.
“Có liên quan gì sao?”.
“Đương nhiên là có”.
Bà tổ Huyết Đao lắc đầu: “Trấn Ngục Võ Thần đến đây là vì thi thể và truyền thừa của ba vị Võ Thần, cho nên ông ta sẽ hỏi cậu về tình hình của ba thi thể. Đương nhiên bất cứ người bình thường nào cũng sẽ nói sự thật, nhưng Lâm đại nhân sẽ nói cho Trấn Ngục Võ Thần rằng Diệp Viêm đã cướp đi truyền thừa và thi thể của ba vị Võ Thần”.
Lâm Chính im lặng.
Thật ra không phải anh không nói, mà là Huyền Thông đã nói thay bọn họ.
“Diệp Viêm chết là cái chắc”.
Bà tổ Huyết Đao thở dài: “Cuối cùng rồi bốn vị Võ Thần sẽ dồn sự chú ý lên người cậu. Lâm đại nhân, cậu sắp bị bốn vị Võ Thần nhắm đến rồi!”.
“Bà nói gì?”.
Lâm Chính ngạc nhiên.
“Trấn Ngục Võ Thần dễ lừa, ông ta bế quan quanh năm chỉ truy cầu võ lực, không mấy thấu hiểu chuyện đối nhân xử thế, nhưng Tiếu Thiên Võ Thần thì khác. Ông ta có một loại chiêu thức có thể thấu hiểu lòng người tên là Tuyệt Kỹ Linh Tê. Một khi ông ta tìm được Diệp Viêm thì chắc chắn sẽ biết được Diệp Viêm không lấy thi thể của Thương Lan và Thái Thiên, hỏi đến thì Diệp Viêm chắc chắn sẽ khai ra cậu, bốn vị Võ Thần sẽ nhắm tới cậu”.
“Lâm đại nhân, Trấn Ngục Võ Thần, Tiếu Thiên Võ Thần, Bôn Lôi Võ Thần và Huyết Đồ Võ Thần đều là Võ Thần lâu năm ở long mạch dưới lòng đất. Thực lực của Ám Thiên, Thương Lan và Thái Thiên đều thua xa bọn họ. Bốn người hợp sức đủ để làm điên đảo toàn bộ long mạch dưới lòng đất. Cậu làm sao chống đỡ được?”.
Bà tổ Huyết Đao nghiêm túc nói.
Lâm Chính nghe xong, ánh mắt nghiêm túc, hồi lâu không nói.
Anh không ngờ việc này lại nghiêm trọng như vậy, cũng không ngờ bà lão được mình cứu vớt từ ranh giới của cái chết, còn chưa rời khỏi tòa nhà treo thưởng mà đã có cái nhìn thấu triệt như vậy…
“Tiền bối cao kiến, vãn bối khâm phục!”.
Lâm Chính chắp tay đáp.
“Lâm đại nhân đừng khách sáo. Tuy tôi không phải Võ Thần, nhưng chỉ còn cách Võ Thần một bước. Cả đời tôi sống trong bóng râm của những Võ Thần đó, tất nhiên hiểu rõ bọn họ”.
“Vậy tiền bối có cách nào cứu vãn không?”.
Lâm Chính hỏi.
Bà tổ Huyết Đao đã lên tiếng thì chắc chắn đã nghĩ sẵn cách đối phó, không thì đã không hẹn Lâm Chính đến.
Quả nhiên, nghe Lâm Chính hỏi, bà tổ Huyết Đao gật đầu, bình tĩnh nói: “Đúng là tôi có cách để giải cứu, chỉ sợ … cậu không chịu mà thôi…”.
“Tiền bối cứ nói”.
Lâm Chính nói.
“Thật ra rất đơn giản”.
Bà tổ Huyết Đao hạ giọng: “Cậu chỉ cần giao hai cơ thể của Võ Thần này cho… tòa nhà treo thưởng là được!”.
“Cái gì?”.
Lâm Chính sửng sốt.
Giao cho tòa nhà treo thưởng?
Chương 5029: Sắp không còn giá trị rồi
“Bà nội, thế sao được ạ? Đây là truyền thừa Võ Thần, nếu cứ giao ra như vậy thì đáng tiếc quá! Cơ duyên lớn như vậy hoàn toàn có thể giúp anh Lâm bước vào hàng ngũ Võ Thần, giữ lại một năm hai năm, chắc chắn anh Lâm có thể đối kháng với những Võ Thần khác!”.
Mị Mộng ở cạnh mãi không nói chuyện lên tiếng phản đối.
Vào lúc này, bất cứ bảo tàng nào ở long mạch dưới lòng đất cũng không thể so với hai thi thể này, từ bỏ như vậy thì đáng tiếc thế nào?
Nhưng bà tổ Huyết Đao lại lắc đầu.
“Bà biết cách nghĩ của cháu, nhưng có lúc lợi ích trước mắt có phải lợi ích hay không vẫn cần phải cân nhắc. Hai thi thể này đúng là có thể cho người sở hữu nó lợi ích vô tận, nhưng cháu có từng nghĩ khoảng thời gian một năm mà Lâm đại nhân giữ nó hay không?”.
Bà tổ Huyết Đao liên tục lắc đầu: “Chỉ sợ chưa tới một tháng, bốn vị Võ Thần đã giết tới nơi, đến lúc đó e là bản thân cũng sẽ thành thi thể, còn quan tâm đến hai thi thể khác làm gì?”.
Mị Mộng căng thẳng, rơi vào trầm tư.
“Tôi giao!”.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
Hai người cùng nhìn về phía anh.
“Lâm đại nhân cầm được buông được, định sẵn sẽ là người làm nên đại sự”.
Bà tổ Huyết Đao tán thưởng.
Mị Mộng tiếc nuối, nhưng không nói gì.
“Tiền bối hiểu lầm rồi, tôi sẽ giao nhưng không định giao vào lúc này”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Vậy cậu định khi nào giao?”.
“Để nửa tháng nữa vậy”.
“Lâm đại nhân, thời gian nửa tháng cậu cũng không có được bao nhiêu lợi ích từ hai thi thể này. Nếu trong nửa tháng này bốn vị Võ Thần kia đến đây, lúc đó có giao cũng muộn rồi”.
Bà tổ Huyết Đao nhíu mày.
“Yên tâm, không sao đâu”.
Lâm Chính mỉm cười đáp: “Tôi nghĩ trong vòng một tháng, bốn Võ Thần sẽ không đến đây đâu”.
“Ồ?”.
Bà tổ Huyết Đạo ngạc nhiên: “Sao cậu nói vậy?”.
“Lý do rất đơn giản”.
Lâm Chính mỉm cười: “Tôi tin Diệp Viêm sẽ không dễ dàng bị Võ Thần đánh bại như vậy”.
Bà tổ Huyết Đao hơi sửng sốt, không nói gì nữa.
Tạm biệt bà tổ Huyết Đao, Lâm Chính quay về phòng bế quan, vùi đầu trong đó, không còn động tĩnh gì nữa.
Ngự Bích Hồng, Tửu Ngọc thì canh ở ngoài cửa phòng bế quan.
Thương Lan Phúc chịu trách nhiệm thu thập tin tức ở bên ngoài.
Trong lúc đó, anh ta ra vào phòng bế quan, liếc nhìn thi thể của bố mình, nhưng không có cảm giác gì nhiều.
Trong lòng anh ta, Thương Lan Võ Thần đã không còn là bố mình nữa.
Người bố thật sự thì sao lại giày vò con trai mình, ngày nào cũng cho dùng thuốc kéo dài tính mạng?
Nhớ lại những ngày bị giày vò trong nhà lao của phủ Thương Lan, trong lòng Thương Lan Phúc lại tràn ngập thù hận.
“Bây giờ bên ngoài có động tĩnh gì không?”.
Trước bàn phẫu thuật, Lâm Chính đang châm kim cho hai thi thể lên tiếng hỏi.
“Sư phụ, bây giờ không có động tĩnh gì, nhưng nghe nói gần đây bốn vị Võ Thần xuất hiện ở khu vực núi Nam Long”.
Thương Lan Phúc nói.
“Núi Nam Long?”.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, bình tĩnh nói: “Ở đó gần lối ra vào long mạch dưới lòng đất, có lẽ bọn họ đã tìm được Diệp Viêm, vậy thì không lâu nữa bọn họ sẽ đến đây…”.
“Sư phụ, chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng…”.
“Không cần, ngày mai anh hãy đi tìm Đào Thành giúp tôi, nói ông ta thông báo cho tòa nhà treo thưởng, tôi muốn gặp người phụ trách cao nhất của tòa nhà treo thưởng”.
Lâm Chính nói.
“Sư phụ chuẩn bị giao thi thể này ra sao?”.
Thương Lan Phúc hơi sốt sắng.
“Chứ còn định kéo dài đến lúc nào?”.
Lâm Chính mỉm cười: “Hai thi thể này sắp không còn giá trị nữa rồi…”.
Chương 5030: Tôi thấy không cần phải họp nữa
Ngày thứ mười bảy phong tỏa thành.
Cuối cùng Thương Lan Phúc cũng về.
“Sư phụ, nghe nói Trấn Ngục Võ Thần và Tiếu Thiên Võ Thần đã tìm được Diệp Viêm. Trấn mà Diệp Viêm ở đã bị san bằng, Diệp Viêm không rõ tung tích… Bây giờ, hai vị Võ Thần đã đuổi đến Long Tâm Thành”.
Trong phòng bế quan, Thương Lan Phúc cung kính nói với Lâm Chính.
“Thế à?”.
Lâm Chính chậm rãi đứng dậy, rút hết châm bạc trên hai thi thể trước mặt ra.
“Xem ra không còn nhiều thời gian cho tôi”.
“Sư phụ, chắc chắn là Diệp Viêm đã nói gì đó nên mới khiến hai vị Võ Thần nhắm tới chúng ta, chúng ta nên đối phó thế nào?”.
Thương Lan Phúc cẩn thận nói, giọng nói căng thẳng.
Hai người này đều là Võ Thần lâu năm, người bình thường không thể đối kháng.
Mục đích bọn họ đến Long Tâm Thành đã rõ như ban ngày, hiển nhiên là đến vì Lâm Chính.
“Không cần lo, sẽ có người giải quyết giúp tôi”.
Lâm Chính nói.
“Có người giải quyết giúp chúng ta?”.
Thương Lan Phúc ngạc nhiên.
Đúng lúc đó, Tửu Ngọc bước nhanh vào.
“Đại nhân, người của tòa nhà treo thưởng đã đợi cậu ở tầng cao nhất, cậu có thời gian không?”.
Tửu Ngọc cung kính hỏi.
“Đi thôi”.
Lâm Chính đứng dậy, bình tĩnh nói: “Hai người khiêng hai thi thể này lên đi”.
Nghe vậy, Thương Lan Phúc giật mình, bỗng hiểu ra lý do.
“Sư phụ định…”.
Thương Lan Phúc ngơ ngác hỏi.
Lâm Chính cười cười không nói gì, đi ra khỏi phòng bế quan.
Thương Lan Phúc ngơ ngác một lúc mới giậm chân, vẻ mặt tiếc nuối.
“Cậu Thương Lan, cậu sao vậy?”.
Tửu Ngọc hiếu kỳ hỏi.
“Sư phụ định giao hai thi thể này cho tòa nhà treo thưởng sao? Tiếc thật! Tiếc quá!”.
Thương Lan Phúc muốn khóc mà không có nước mắt.
“Đại nhân có cách nghĩ của đại nhân, chúng ta cũng không làm gì được, nghe theo sự sắp xếp của đại nhân đi!”.
Tửu Ngọc cười chua chát, nhưng ánh mắt lại chứa sự bất lực sâu đậm.
Hai người cùng thở dài, đi theo Lâm Chính lên lầu.
Tầng thứ 55 của tòa nhà treo thưởng.
Đây là số tầng cao thứ hai của tòa nhà treo thưởng.
Từ tầng 50 trở lên là có thể nhìn bao quát phong cảnh của Long Tâm Thành, tầng 55 có thể nhìn thấy được phong cảnh của cả Long Tâm Thành.
Tầng 55 là tầng chuyên để mở cuộc họp.
Chỉ khi nào tòa nhà treo thưởng gặp đại sự mới tụ tập ở tầng cao để họp.
Lúc này, trong phòng hội nghị đã có rất nhiều lãnh đạo cấp cao của tòa nhà treo thưởng, có đến gần trăm người.
Quản lý như Đào Thành cũng ở đây, nhưng ông ta chỉ có thể ngồi ở vị trí gần cửa.
“Đào Thành, người đâu?”.
Người đàn ông trung niên ở phía trước nhíu mày hỏi Đào Thành.
“Diêu đại nhân đừng nóng ruột, cậu Lâm sắp đến rồi!”.
Đào Thành vội vàng cười gượng đáp.
“Sắp đến? Hừ, Đào Thành, cậu nói phải dùng quy cách cao nhất để nghênh đón vị Lâm tiên sinh đó, tòa nhà treo thưởng chúng ta cũng nể mặt sự trung thành của cậu nên mới triệu tập tất cả mọi người lại đây. Cậu ta thì lại cho chúng ta leo cây, đây là ý gì? Đào Thành, cậu không bày mưu với cậu ta đùa bỡn chúng tôi đấy chứ?”.
Một ông lão mất kiên nhẫn quát lên, dường như ngồi không yên.
Đào Thành toát mồ hôi, nhưng không biết làm sao.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía cửa.
“Các người không đợi được nữa sao? Nếu vậy, tôi cảm thấy cuộc họp này cũng không cần thiết phải tiến hành nữa”.
Mọi người sững sờ, đưa mắt nhìn sang.
Lâm Chính bước nhanh vào trong phòng.
Vô số ánh mắt tập trung về phía anh.
Anh cũng không khách sáo, ngồi thẳng xuống ghế ở phía trên vốn thuộc về chủ tịch tòa nhà treo thưởng.
Những người khác đều biến sắc.
Phòng hội nghị.
Đào Thành đi vào với vẻ hơi căng thẳng.
Có mấy người ngồi trong phòng, hình như đang bàn bạc chuyện gì đó, sau khi Đào Thành đi vào, mọi người lập tức ngừng thảo luận, ánh mắt đều hướng về phía Đào Thành.
“Quản lý Đào, ghi vào sổ chưa? Trong hai cái túi màu đen kia, có phải là thi thể không?”
Một ông già có râu dài, đầu tóc sáng bóng lập tức đứng dậy trầm giọng hỏi.
Đào Thành ngẩn ra, sau đó cười tươi nói: “Thiệu đại nhân, sai rồi, đó không phải là thi thể gì đó, mà là hai túi dược liệu lớn, chỉ có hình dạng như thi thể thôi”.
“Không phải thi thể ư?”
Ông già tên là Thiệu đại nhân kia nhăn mày.
“Thiệu đại nhân, xem ra ông đoán sai rồi! Sao cậu Lâm có thể đoạt được thi thể của Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần chứ? Còn đưa tới tòa nhà treo thưởng? Suy đoán của ông đều là lời nói không có căn cứ”.
Người khác liên tục cười nói.
“Không phải tình báo của chúng tôi nói rồi sao? Thi thể của Thái Thiên Võ Thần và Thương Lan Võ Thần bị Diệp Viêm đoạt mất rồi, ngay cả nửa thi thể của Ám Thiên Võ Thần cũng bị hắn cướp đi, bây giờ người này gần như có đủ thi thể của ba Võ Thần rồi, sau này sẽ có thành tựu vô hạn!”
Một người phụ nữ trầm giọng nói.
“Nghe nói người này tinh thông những thuật pháp tà cấm, cấy ghép thi thể của người khác vào cơ thể mình, kể từ đó, hắn dễ dàng bước vào cảnh giới của Võ Thần, thậm chí đánh vỡ thế cân bằng của bảy Võ Thần!”
Sắc mặt của Thiệu đại nhân trầm xuống: “Vậy xem ra, hòa bình nhiều năm của long mạch dưới lòng đất e rằng không thể tồn tại được nữa”.
“Đã không tồn tại rồi!”
Lúc này, một thân hình cao lớn vội vàng đi vào, trong tay cầm một bản báo cáo, lập tức ngồi vào vị trí ghế đầu của phòng hội nghị.
Mọi người thấy thế, vội vàng đứng dậy khom lưng.
“Chào phó chủ tịch Kinh!”
“Chào phó chủ tịch Kinh!”
“Xin chào phó chủ tịch Kinh!”
Đào Thành cũng vội vàng làm lễ, khom lưng gập người, hãi hùng khiếp vía.
Ông ta không ngờ được rằng, phó chủ tịch Kinh Khai lại xuất hiện!
Không phải người này vẫn luôn hoạt động ở mấy tầng trên à? Sao hôm nay lại xuất hiện ở phòng họp?
Chẳng lẽ… đã xảy ra chuyện lớn gì rồi?
Hô hấp Đào Thành dồn dập, da đầu tê dại.
Chỉ thấy Kinh Khai mở bản báo cáo trước mặt ra, mặt vô cảm nói.
“Căn cứ vào tình báo của chúng ta, Trấn Ngục Võ Thần đã xuất quan, hơn nữa ông ta cũng đã nghe nói chuyện ba Võ Thần đã chết, ông ta hiện đang truy kích Diệp Viêm!”
“Cái gì? Trấn Ngục Võ Thần hiện thế ư?”
“Trời ơi, đây chính là Võ Thần lâu đời đấy!”
“Người này vui buồn bất thường, chém giết tùy tiện, lần hiện thế này, không biết sẽ lấy đi bao nhiêu mạng người…”
Da đầu của mọi người tê dại, mặt lộ vẻ kinh hãi.
“Ngoài ra, Tiếu Thiên Võ Thần, Huyết Đồ Võ Thần và Bôn Lôi Võ Thần đều nhận được tin tức, bọn họ đã xuất quan cả rồi!”
Kinh Khai trầm giọng nói.
“Phó chủ tịch, tại sao bọn họ lại xuất quan?”
Đào Thành vội vàng dò hỏi.
“Hả?”
Kinh Khai nhìn vào mắt Đào Thành, trong mắt lộ ra chút bất ngờ.
Mặc dù Đào Thành là quản lí của tòa nhà treo thưởng, nhưng không có địa vị cao lắm, ông ta chỉ phụ trách một số công việc cơ bản của tòa nhà, những chuyện lớn hoàn toàn không liên quan gì tới ông ta.
Nhưng Kinh Khai vẫn giải thích cho Đào Thành.
“Tất nhiên là mục đích của bọn họ rất rõ ràng rồi, đều đến vì thi thể và truyền thừa của ba vị Võ Thần!”
“Đoạt truyền thừa?”
Đào Thành kinh ngạc.
“Đồng thời, còn đuổi giết cả Diệp Viêm!”
Kinh Khai lạnh nhạt nói.
Trong nháy mắt Đào Thành đã hiểu rõ mọi chuyện.
Không phải những Võ Thần này muốn xuất quan, mà là không còn lựa chọn.
Bọn họ phải đoạt được truyền thừa, nếu để nó rơi vào tay của các vị Võ Thần khác, thế thì thế hòa bình nhiều năm qua của bảy Võ Thần sẽ bị phá vỡ.
Bọn họ cũng không chịu để người như Diệp Viêm tồn tại, thuật cấy ghép của hắn quá khủng bố, cần phải xóa bỏ.
“Bốn vị Võ Thần hiện thế cùng một lúc, chắc chắn sẽ có mưa tanh gió máu, ngay từ hôm nay trở đi, phát lệnh đóng của Long Tâm Thành, yêu cầu phong tỏa, tạm thời đóng cửa tòa nhà treo thưởng, không cho bất kì ai ra vào, khi nào mở lại, chờ quyết định!”
Kinh Khai quát.
“Vâng, thưa phó chủ tịch!”
Chương 5027:
“Cái gì? Phong tỏa cả thành ư?”
Lâm Chính đang nghiên cứu thứ gì đó trước bàn phẫu thuật trong phòng bế quan hơi giật mình, ngẩng đầu liếc nhìn Ngự Bích Hồng đang báo cáo trước mặt, cau mày.
“Đúng vậy đại nhân, không chỉ phong tỏa thành mà cả tòa nhà treo thưởng cũng bị đóng cửa, nghe nói là để đề phòng Võ Thần tác oai tác quái”.
Ngự Bích Hồng nói.
“Võ Thần tác oai tác quái?”
Lâm Chính tò mò: “Võ Thần không phải là người đức cao vọng trọng sao? Tại sao lại phải đề phòng? Với cả trước đây Long Tâm Thành cũng chưa từng có chuyện Võ Thần làm càn mà”.
“Đại nhân, anh không biết đấy thôi, trước đây Long Tâm Thành có Thương Lan Võ Thần cai quản, vậy nên có thể kê cao gối mà ngủ, bây giờ Thương Lan Võ Thần đã chết, nguồn tài nguyên phong phú của Long Tâm Thành trở thành bánh thơm trái ngọt trong mắt những Võ Thần khác, nếu có Võ Thần khác tới đây đánh chiếm thì nhất định sẽ máu chảy thành sông”.
Ngự Bích Hồng thở dài, chắp tay nói: “Không giấu gì anh, hai ngày trước khi tin tức Thương Lan Võ Thần chết lan truyền tới Long Tâm Thành, Long Tâm Thành đã có một trận hỗn loạn, rất nhiều người xông vào phủ Thương Lan đốt giết đánh cướp, những cao thủ ở phủ Thương Lan mang theo một số bảo bối và người cùng tộc chạy tán loạn ra khỏi thành nhưng vẫn bị người ta bao vây, trong số mười người, không còn ai sống sót, phủ Thương Lan đã bị cướp sạch, không chỉ thế, đến cả những người khác cũng phải chịu khổ!”
“Những kẻ thừa nước đục thả câu?”
Lâm Chính trầm giọng hỏi.
Ngự Bích Hồng lại gật đầu.
“Đúng vậy! Hầu hết những kẻ xấu rất hay thừa nước đục thả câu, sau khi không có Võ Thần cai quản, trật tự của Long Tâm Thành trở nên hỗn loạn, cũng may là tòa nhà treo thưởng đã kịp thời phái cao thủ tới trấn áp, ổn định trật tự, họ còn bảo vệ một số người dân, nếu như tòa nhà treo thường không ra tay thì e là Long Tâm Thành tiêu đời rồi”.
Nói đến đây, Ngự Bích Hồng thở dài.
“Vốn dĩ tòa nhà treo thưởng ra tay cũng chẳng phải xuất từ lòng tốt, một khi Long Tâm Thành sụp đổ, việc làm ăn của bọn họ đương nhiên cũng không tốt, nếu bọn họ thật sự một lòng vì dân thì đã ra tay từ lâu rồi, cần gì phải chờ tới khi tình trạng hỗn loạn lan khắp thành chứ?”
Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: “Quản lý Đào quả nhiên không tệ, nhưng thái độ của tòa nhà treo thưởng như thế nào thì còn phải chờ thảo luận đã”.
“Đại nhân nói rất đúng!”
“Phải rồi, Tửu Ngọc hồi phục thế nào rồi?”
Lâm Chính buông cái nhíp và dao phẫu thuật trong tay xuống, nghiêng đầu hỏi.
“Kinh mạch điều trị cũng gần khỏi rồi, bây giờ tu vi cũng đã tăng lên nhưng vẫn không thể khôi phục lại trạng thái đỉnh cao”.
“Vậy sao?”
Lâm Chính gật đầu, đột nhiên lấy một gốc cây thảo dược trên người ra, đưa tới.
“Cầm đi nấu với nước không nguồn rồi cho ông ta uống, như thế có thể sẽ khôi phục nhanh hơn”.
“Vâng thưa đại nhân!”
Ngự Bích Hồng nhận lấy thảo dược, liếc một cái, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc đến cực điểm.
Cô ta không ngờ rằng mình lại không biết đến loại thảo dược này…
Nhưng nhìn hình dáng và mùi vị thì loại thảo dược này chắc chắn phải cực kỳ hiếm.
Ngự Bích Hồng nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nhưng không biết qua bao lâu, cô ta lại vòng trở về.
“Đại nhân, cô Mị Mộng và bà tổ Huyết Đao tới gặp!”
“Hả?”
Lâm Chính ngẩn người ra, nhìn bàn phẫu thuật trước mặt, trầm giọng nói: “Bảo hai người đó tới văn phòng của Đào Thành chờ tôi đi”.
“Chuyện này… Được ạ”.
Ngự Bích Hồng gật đầu.
Lâm Chính thu dọn xong, sau đó ra khỏi phòng bế quan, báo với Tửu Ngọc đang đứng ở cửa một tiếng rồi lập tức đi lên lầu.
Sau khi tòa nhà treo thưởng ra lệnh phong tỏa thành và tòa nhà, Đào Thành vô cùng bận rộn.
Tuy nói là phong tỏa thành và tòa nhà, nhưng đến cả việc cung ứng cho dân chúng tu sĩ toàn thành của tòa nhà treo thưởng cũng là một vấn đề.
Thương Lan Võ Thần đã chết, tòa nhà treo thưởng chuẩn bị tiếp quản thành nên những nguồn tài nguyên đó được giao cho Đào Thành quản lý.
Đến khi Lâm Chính bước vào văn phòng thì chỉ có Mị Mộng và bà tổ Huyết Đao đang ngồi trong đó.
Giờ phút này, bà tổ Huyết Đao còn đang rất yếu ớt nhưng sắc mặt đã khá hơn.
Thấy Lâm Chính bước vào, bà tổ Huyết Đao vội vàng đứng dậy.
“Tôi đã từng gặp Lâm đại nhân, bái kiến Lâm đại nhân!”
Bà tổ Huyết Đao cười ha ha nói.
“Bà cần gì phải khách sáo như vậy? Mau đứng lên rồi nói chuyện”.
Lâm Chính nhanh chóng bước tới đỡ bà lão lên.
“Lâm đại nhân có công lớn với thế gia Huyết Đao của tôi, tôi nhất định sẽ không quên, nếu Lâm đại nhân cần giúp đỡ thì cứ việc nói, tôi và thế gia Huyết Đao nhất định sẽ không từ chối!”
Bà tổ Huyết Đao nói.
Lâm Chính cười nhạt: “Chỉ là một chuyện nhỏ không tốn nhiều sức, huống hồ cô Mị Mộng cũng đã từng giúp tôi, tôi cũng chỉ lấy ơn báo ơn thôi”.
“Lâm đại nhân tuổi trẻ tài cao mà lại khiêm tốn như vậy, thật là hiếm gặp, tương lai của Lâm đại nhân nhất định sẽ là vô hạn, trở thành Võ Thần chỉ là việc trong tầm tay!”
Bà tổ Huyết Đao cười nói, đôi mắt già nua lộ vẻ ngưỡng mộ.
Bà ta vốn là người cách cảnh giới Võ Thần chỉ còn một bước, khi còn trẻ, chẳng phải bà ta cũng có thiên phú dị bẩm, là người tuyệt thế vô song đó sao?
Nhưng vận mệnh trêu người khiến cuộc đời này của bà ta không thể nào chạm tới cảnh giới đó được nữa.
“Bà không cần phải nói lời khách sáo như vậy, hai người tới tìm tôi chắc không phải chỉ để cảm ơn thôi đâu nhỉ?”
Lâm Chính cười nhạt, nói.
“Lâm đại nhân quả nhiên rất thẳng thắn, suy nghĩ thấu đáo, không tệ, lần này tôi tới đây đúng là có việc cần nói với Lâm đại nhân”.
Bà tổ Huyết Đao ngập ngừng một lát, đột nhiên thấp giọng nói: “Lâm đại nhân, xin hỏi thi thể của Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần có ở chỗ cậu không?”
“Bà tổ Huyết Đao hỏi chuyện này làm gì?”
Lâm Chính cau mày.
“Lâm đại nhân đừng giấu tôi, cũng đừng trách tôi nhiều chuyện, tôi cũng chỉ muốn tốt cho Lâm đại nhân thôi”.
Bà tổ Huyết Đạo thở dài: “Tuy rằng tôi bị thương lâu như vậy mới khỏi bệnh, nhưng trong khoảng thời gian này, tôi cũng đã tìm hiểu rất rõ những chuyện bên ngoài kia rồi!”
“Thế gia Huyết Đao cần được xây dựng lại, nhưng tôi không muốn dẫn người trong tộc tới Long Tâm Thành an cư lạc nghiệp, vậy nên trong khoảng thời gian này, tôi vẫn luôn phái người ra ngoài dò la tin tức”.
“Tôi đã biết chuyện ở núi Bất Ước rồi, nói thật, Lâm đại nhân, tuy tôi không thân với cậu cho lắm, nhưng theo quan điểm của tôi, nếu Diệp Viêm thật sự đoạt được thi thể của ba vị Võ Thần thì Lâm đại nhân không thể nào bình tĩnh ngồi ở tòa nhà treo thưởng như vậy được, cậu chắc chắn phải tìm mọi cách truy sát Diệp Viêm, cho dù không thể truy sát Diệp Viêm cũng sẽ cung cấp tin tức cho những Võ Thần khác, đúng không?”
Bà tổ Huyết Đao cười nói.
Lâm Chính nhíu mày, im lặng một lát rồi nói: “Tại sao bà lại hiểu rõ tôi như vậy?”
“Tuy tôi không phải Võ Thần nhưng cũng đã lăn lộn ở long mạch dưới lòng đất cả đời, đã từng gặp qua vô số người nên đương nhiên cũng có thể phán đoán!”
Bà tổ Huyết Đao cười nhẹ, sau đó nghiêm túc nói: “Nhưng Lâm đại nhân… Cậu sắp gặp tai họa lớn rồi!”
Chương 5028: Tuyệt Kỹ Linh Tê
Nghe bà tổ Huyết Đao nói xong, Lâm Chính sửng sốt.
“Tôi? Tai họa sắp đến?”.
Lâm Chính một lúc lâu sau mới hoàn hồn, nở nụ cười: “Sao bà lại nghĩ như vậy? Không tôi vừa mới trừ hậu họa rồi sao?”.
Thi thể của Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần còn đang ở phòng bế quan, Diệp Viêm còn bị Trấn Ngục Võ Thần truy sát, không còn uy hiếp nào đối với anh, sao lại có tai họa được?
“Lâm đại nhân, tôi hỏi cậu, cậu có từng gặp Trấn Ngục Võ Thần chưa?”.
“Vì sao bà lại hỏi như vậy?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Tôi nghe nói khi ba vị Võ Thần đó chết, Trấn Ngục Võ Thần đến nơi đầu tiên. Nếu Lâm đại nhân nhặt xác cho Thương Lan và Thái Thiên thì rất có khả năng đã gặp được Trấn Ngục Võ Thần”.
“Có liên quan gì sao?”.
“Đương nhiên là có”.
Bà tổ Huyết Đao lắc đầu: “Trấn Ngục Võ Thần đến đây là vì thi thể và truyền thừa của ba vị Võ Thần, cho nên ông ta sẽ hỏi cậu về tình hình của ba thi thể. Đương nhiên bất cứ người bình thường nào cũng sẽ nói sự thật, nhưng Lâm đại nhân sẽ nói cho Trấn Ngục Võ Thần rằng Diệp Viêm đã cướp đi truyền thừa và thi thể của ba vị Võ Thần”.
Lâm Chính im lặng.
Thật ra không phải anh không nói, mà là Huyền Thông đã nói thay bọn họ.
“Diệp Viêm chết là cái chắc”.
Bà tổ Huyết Đao thở dài: “Cuối cùng rồi bốn vị Võ Thần sẽ dồn sự chú ý lên người cậu. Lâm đại nhân, cậu sắp bị bốn vị Võ Thần nhắm đến rồi!”.
“Bà nói gì?”.
Lâm Chính ngạc nhiên.
“Trấn Ngục Võ Thần dễ lừa, ông ta bế quan quanh năm chỉ truy cầu võ lực, không mấy thấu hiểu chuyện đối nhân xử thế, nhưng Tiếu Thiên Võ Thần thì khác. Ông ta có một loại chiêu thức có thể thấu hiểu lòng người tên là Tuyệt Kỹ Linh Tê. Một khi ông ta tìm được Diệp Viêm thì chắc chắn sẽ biết được Diệp Viêm không lấy thi thể của Thương Lan và Thái Thiên, hỏi đến thì Diệp Viêm chắc chắn sẽ khai ra cậu, bốn vị Võ Thần sẽ nhắm tới cậu”.
“Lâm đại nhân, Trấn Ngục Võ Thần, Tiếu Thiên Võ Thần, Bôn Lôi Võ Thần và Huyết Đồ Võ Thần đều là Võ Thần lâu năm ở long mạch dưới lòng đất. Thực lực của Ám Thiên, Thương Lan và Thái Thiên đều thua xa bọn họ. Bốn người hợp sức đủ để làm điên đảo toàn bộ long mạch dưới lòng đất. Cậu làm sao chống đỡ được?”.
Bà tổ Huyết Đao nghiêm túc nói.
Lâm Chính nghe xong, ánh mắt nghiêm túc, hồi lâu không nói.
Anh không ngờ việc này lại nghiêm trọng như vậy, cũng không ngờ bà lão được mình cứu vớt từ ranh giới của cái chết, còn chưa rời khỏi tòa nhà treo thưởng mà đã có cái nhìn thấu triệt như vậy…
“Tiền bối cao kiến, vãn bối khâm phục!”.
Lâm Chính chắp tay đáp.
“Lâm đại nhân đừng khách sáo. Tuy tôi không phải Võ Thần, nhưng chỉ còn cách Võ Thần một bước. Cả đời tôi sống trong bóng râm của những Võ Thần đó, tất nhiên hiểu rõ bọn họ”.
“Vậy tiền bối có cách nào cứu vãn không?”.
Lâm Chính hỏi.
Bà tổ Huyết Đao đã lên tiếng thì chắc chắn đã nghĩ sẵn cách đối phó, không thì đã không hẹn Lâm Chính đến.
Quả nhiên, nghe Lâm Chính hỏi, bà tổ Huyết Đao gật đầu, bình tĩnh nói: “Đúng là tôi có cách để giải cứu, chỉ sợ … cậu không chịu mà thôi…”.
“Tiền bối cứ nói”.
Lâm Chính nói.
“Thật ra rất đơn giản”.
Bà tổ Huyết Đao hạ giọng: “Cậu chỉ cần giao hai cơ thể của Võ Thần này cho… tòa nhà treo thưởng là được!”.
“Cái gì?”.
Lâm Chính sửng sốt.
Giao cho tòa nhà treo thưởng?
Chương 5029: Sắp không còn giá trị rồi
“Bà nội, thế sao được ạ? Đây là truyền thừa Võ Thần, nếu cứ giao ra như vậy thì đáng tiếc quá! Cơ duyên lớn như vậy hoàn toàn có thể giúp anh Lâm bước vào hàng ngũ Võ Thần, giữ lại một năm hai năm, chắc chắn anh Lâm có thể đối kháng với những Võ Thần khác!”.
Mị Mộng ở cạnh mãi không nói chuyện lên tiếng phản đối.
Vào lúc này, bất cứ bảo tàng nào ở long mạch dưới lòng đất cũng không thể so với hai thi thể này, từ bỏ như vậy thì đáng tiếc thế nào?
Nhưng bà tổ Huyết Đao lại lắc đầu.
“Bà biết cách nghĩ của cháu, nhưng có lúc lợi ích trước mắt có phải lợi ích hay không vẫn cần phải cân nhắc. Hai thi thể này đúng là có thể cho người sở hữu nó lợi ích vô tận, nhưng cháu có từng nghĩ khoảng thời gian một năm mà Lâm đại nhân giữ nó hay không?”.
Bà tổ Huyết Đao liên tục lắc đầu: “Chỉ sợ chưa tới một tháng, bốn vị Võ Thần đã giết tới nơi, đến lúc đó e là bản thân cũng sẽ thành thi thể, còn quan tâm đến hai thi thể khác làm gì?”.
Mị Mộng căng thẳng, rơi vào trầm tư.
“Tôi giao!”.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
Hai người cùng nhìn về phía anh.
“Lâm đại nhân cầm được buông được, định sẵn sẽ là người làm nên đại sự”.
Bà tổ Huyết Đao tán thưởng.
Mị Mộng tiếc nuối, nhưng không nói gì.
“Tiền bối hiểu lầm rồi, tôi sẽ giao nhưng không định giao vào lúc này”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Vậy cậu định khi nào giao?”.
“Để nửa tháng nữa vậy”.
“Lâm đại nhân, thời gian nửa tháng cậu cũng không có được bao nhiêu lợi ích từ hai thi thể này. Nếu trong nửa tháng này bốn vị Võ Thần kia đến đây, lúc đó có giao cũng muộn rồi”.
Bà tổ Huyết Đao nhíu mày.
“Yên tâm, không sao đâu”.
Lâm Chính mỉm cười đáp: “Tôi nghĩ trong vòng một tháng, bốn Võ Thần sẽ không đến đây đâu”.
“Ồ?”.
Bà tổ Huyết Đạo ngạc nhiên: “Sao cậu nói vậy?”.
“Lý do rất đơn giản”.
Lâm Chính mỉm cười: “Tôi tin Diệp Viêm sẽ không dễ dàng bị Võ Thần đánh bại như vậy”.
Bà tổ Huyết Đao hơi sửng sốt, không nói gì nữa.
Tạm biệt bà tổ Huyết Đao, Lâm Chính quay về phòng bế quan, vùi đầu trong đó, không còn động tĩnh gì nữa.
Ngự Bích Hồng, Tửu Ngọc thì canh ở ngoài cửa phòng bế quan.
Thương Lan Phúc chịu trách nhiệm thu thập tin tức ở bên ngoài.
Trong lúc đó, anh ta ra vào phòng bế quan, liếc nhìn thi thể của bố mình, nhưng không có cảm giác gì nhiều.
Trong lòng anh ta, Thương Lan Võ Thần đã không còn là bố mình nữa.
Người bố thật sự thì sao lại giày vò con trai mình, ngày nào cũng cho dùng thuốc kéo dài tính mạng?
Nhớ lại những ngày bị giày vò trong nhà lao của phủ Thương Lan, trong lòng Thương Lan Phúc lại tràn ngập thù hận.
“Bây giờ bên ngoài có động tĩnh gì không?”.
Trước bàn phẫu thuật, Lâm Chính đang châm kim cho hai thi thể lên tiếng hỏi.
“Sư phụ, bây giờ không có động tĩnh gì, nhưng nghe nói gần đây bốn vị Võ Thần xuất hiện ở khu vực núi Nam Long”.
Thương Lan Phúc nói.
“Núi Nam Long?”.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, bình tĩnh nói: “Ở đó gần lối ra vào long mạch dưới lòng đất, có lẽ bọn họ đã tìm được Diệp Viêm, vậy thì không lâu nữa bọn họ sẽ đến đây…”.
“Sư phụ, chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng…”.
“Không cần, ngày mai anh hãy đi tìm Đào Thành giúp tôi, nói ông ta thông báo cho tòa nhà treo thưởng, tôi muốn gặp người phụ trách cao nhất của tòa nhà treo thưởng”.
Lâm Chính nói.
“Sư phụ chuẩn bị giao thi thể này ra sao?”.
Thương Lan Phúc hơi sốt sắng.
“Chứ còn định kéo dài đến lúc nào?”.
Lâm Chính mỉm cười: “Hai thi thể này sắp không còn giá trị nữa rồi…”.
Chương 5030: Tôi thấy không cần phải họp nữa
Ngày thứ mười bảy phong tỏa thành.
Cuối cùng Thương Lan Phúc cũng về.
“Sư phụ, nghe nói Trấn Ngục Võ Thần và Tiếu Thiên Võ Thần đã tìm được Diệp Viêm. Trấn mà Diệp Viêm ở đã bị san bằng, Diệp Viêm không rõ tung tích… Bây giờ, hai vị Võ Thần đã đuổi đến Long Tâm Thành”.
Trong phòng bế quan, Thương Lan Phúc cung kính nói với Lâm Chính.
“Thế à?”.
Lâm Chính chậm rãi đứng dậy, rút hết châm bạc trên hai thi thể trước mặt ra.
“Xem ra không còn nhiều thời gian cho tôi”.
“Sư phụ, chắc chắn là Diệp Viêm đã nói gì đó nên mới khiến hai vị Võ Thần nhắm tới chúng ta, chúng ta nên đối phó thế nào?”.
Thương Lan Phúc cẩn thận nói, giọng nói căng thẳng.
Hai người này đều là Võ Thần lâu năm, người bình thường không thể đối kháng.
Mục đích bọn họ đến Long Tâm Thành đã rõ như ban ngày, hiển nhiên là đến vì Lâm Chính.
“Không cần lo, sẽ có người giải quyết giúp tôi”.
Lâm Chính nói.
“Có người giải quyết giúp chúng ta?”.
Thương Lan Phúc ngạc nhiên.
Đúng lúc đó, Tửu Ngọc bước nhanh vào.
“Đại nhân, người của tòa nhà treo thưởng đã đợi cậu ở tầng cao nhất, cậu có thời gian không?”.
Tửu Ngọc cung kính hỏi.
“Đi thôi”.
Lâm Chính đứng dậy, bình tĩnh nói: “Hai người khiêng hai thi thể này lên đi”.
Nghe vậy, Thương Lan Phúc giật mình, bỗng hiểu ra lý do.
“Sư phụ định…”.
Thương Lan Phúc ngơ ngác hỏi.
Lâm Chính cười cười không nói gì, đi ra khỏi phòng bế quan.
Thương Lan Phúc ngơ ngác một lúc mới giậm chân, vẻ mặt tiếc nuối.
“Cậu Thương Lan, cậu sao vậy?”.
Tửu Ngọc hiếu kỳ hỏi.
“Sư phụ định giao hai thi thể này cho tòa nhà treo thưởng sao? Tiếc thật! Tiếc quá!”.
Thương Lan Phúc muốn khóc mà không có nước mắt.
“Đại nhân có cách nghĩ của đại nhân, chúng ta cũng không làm gì được, nghe theo sự sắp xếp của đại nhân đi!”.
Tửu Ngọc cười chua chát, nhưng ánh mắt lại chứa sự bất lực sâu đậm.
Hai người cùng thở dài, đi theo Lâm Chính lên lầu.
Tầng thứ 55 của tòa nhà treo thưởng.
Đây là số tầng cao thứ hai của tòa nhà treo thưởng.
Từ tầng 50 trở lên là có thể nhìn bao quát phong cảnh của Long Tâm Thành, tầng 55 có thể nhìn thấy được phong cảnh của cả Long Tâm Thành.
Tầng 55 là tầng chuyên để mở cuộc họp.
Chỉ khi nào tòa nhà treo thưởng gặp đại sự mới tụ tập ở tầng cao để họp.
Lúc này, trong phòng hội nghị đã có rất nhiều lãnh đạo cấp cao của tòa nhà treo thưởng, có đến gần trăm người.
Quản lý như Đào Thành cũng ở đây, nhưng ông ta chỉ có thể ngồi ở vị trí gần cửa.
“Đào Thành, người đâu?”.
Người đàn ông trung niên ở phía trước nhíu mày hỏi Đào Thành.
“Diêu đại nhân đừng nóng ruột, cậu Lâm sắp đến rồi!”.
Đào Thành vội vàng cười gượng đáp.
“Sắp đến? Hừ, Đào Thành, cậu nói phải dùng quy cách cao nhất để nghênh đón vị Lâm tiên sinh đó, tòa nhà treo thưởng chúng ta cũng nể mặt sự trung thành của cậu nên mới triệu tập tất cả mọi người lại đây. Cậu ta thì lại cho chúng ta leo cây, đây là ý gì? Đào Thành, cậu không bày mưu với cậu ta đùa bỡn chúng tôi đấy chứ?”.
Một ông lão mất kiên nhẫn quát lên, dường như ngồi không yên.
Đào Thành toát mồ hôi, nhưng không biết làm sao.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía cửa.
“Các người không đợi được nữa sao? Nếu vậy, tôi cảm thấy cuộc họp này cũng không cần thiết phải tiến hành nữa”.
Mọi người sững sờ, đưa mắt nhìn sang.
Lâm Chính bước nhanh vào trong phòng.
Vô số ánh mắt tập trung về phía anh.
Anh cũng không khách sáo, ngồi thẳng xuống ghế ở phía trên vốn thuộc về chủ tịch tòa nhà treo thưởng.
Những người khác đều biến sắc.