-
Chương 4971-4975
Chương 4971: Một kiếm mở đường
Nghe vậy, người của thế gia Lệnh Hồ mới lấy lại tinh thần.
Nhưng bây giờ muốn xuống núi sẽ dễ như thế sao?
"Đại nhân, đường chính đã bị phá hủy, bọn tôi cũng không chịu nổi chướng khí thì làm sao trốn thoát được?"
Tên cầm đầu trầm giọng.
"Đường chính không còn vậy thì tạo đường mới là được”.
Lâm Chính lắc đầu.
"Tạo đường mới hả?"
Tên cầm đầu sửng sốt rồi chế nhạo: "Đại nhân nói nghe dễ thật, anh có biết cần bao nhiêu vật liệu và nhân lực để tạo nên đường chính dẫn đến đỉnh núi không? Thậm chí ngay cả Thương Lan Võ Thần đại nhân cũng phải đích thân rót sức mạnh vào mới tạo được đường chính! Chỉ dựa vào mấy người bọn tôi thì làm sao có thể xây thêm một con đường chính dẫn ra chứ?"
“Chỉ là một con đường để chắn chướng khí thôi mà thực sự rắc rối đến vậy sao?”
Lâm Chính lắc đầu, sau đó rút Tuyệt Thế Tà Kiếm bên hông ra, đi tới trung tâm trận pháp, đâm kiếm về phía mắt trận.
Vụt!
Trận pháp lập tức khuấy động thành một cơn lốc dữ dội.
Cơn lốc xoáy xoay điên cuồng quanh thanh kiếm đen kịt, trận pháp một lần nữa phát ra một luồng ánh sáng mạnh mẽ
Tuy nhiên, độ sáng của luồng ánh sáng này mờ hơn đáng kể so với trước đó.
Như thể bị thanh Tuyệt Thế Tà Kiếm hấp dẫn, những luồng ánh sáng này điên cuồng lao về phía lưỡi kiếm.
Luồng ánh sáng không ngừng tràn ra từ trong trận pháp đi vào Tuyệt Thế Tà Kiếm, trận pháp cũng khô héo với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Người của thế gia Lệnh Hồ hoảng hốt.
Chỗ bọn họ đứng chính là trận pháp, nếu trận pháp không còn, chẳng phải bọn họ sẽ bị chướng khí ăn mòn hoàn toàn ư?
Tuy nhiên, đúng lúc mọi người đều đang trong trạng thái hoảng loạn và hỗn loạn.
Keng!
Lâm Chính bỗng nhiên nhấc thanh Tuyệt Thế Tà Kiếm lên khỏi mặt đất, chém xuống chân núi.
Ầm ầm!
Một tiếng hú kỳ quái ngay lập tức phát ra từ thanh Tuyệt Thế Tà Kiếm.
Sau đó, một luồng kiếm khí màu đen bắn ra từ thanh Tuyệt Thế Tà Kiếm, xé nát toàn bộ chướng khí trước mặt và đánh thẳng vào chân núi.
Mọi người đều choáng váng.
Bao gồm cả những người ngoài núi, tất cả đều bị chấn động bởi luồng kiếm khí từ trên đỉnh núi giáng xuống.
Như thể họ đã nhìn thấy một cây kiếm đen cắt từ đỉnh núi đến chân núi.
Kiếm quang đáng sợ xé toạc chướng khí, tạo ra một con đường thẳng tắp màu đen dẫn thẳng đến chân núi.
"Đi thôi”.
Lâm Chính thờ ơ nhìn chăm chú vào người của thế gia Lệnh Hồ, mở miệng nói.
Tại thời điểm này, tất cả mọi người như hóa đá, mắt chữ A miệng chữ O nhìn về phía con đường thẳng tắp màu đen này, cứ như đang chết lâm sàng, não ngừng hoạt động.
"Sao vậy? Chưa đi nữa à? Tôi không duy trì con đường thẳng này được lâu đâu, nếu không xuống núi sẽ không còn cơ hội đâu nhé!"
Lâm Chính thản nhiên nói, cũng không thèm để ý tới những người khác, đi theo con đường thẳng.
Những người của thế gia Lệnh Hồ cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, vội vã lao xuống con đường.
Không bao lâu sau, mọi người cuối cùng cũng trốn thoát khỏi núi Bất Ước.
Khi người cuối cùng lao ra khỏi núi Bất Ước, con đường thẳng màu đen do Tuyệt Thế Tà Kiếm bổ ra cũng bắt đầu sụp đổ.
Tên cầm đầu nhìn lại, ánh mắt vẫn đờ đẫn.
Hắn không thể nào tưởng tượng được làm thế nào người này chỉ dùng một thanh kiếm là có thể bổ ra một con đường, trong khi đó bọn họ phải hao tổn tất cả tâm huyết cùng tài lực, vật lực mới đào ra được!
Đây là loại sức mạnh gì vậy?
Đây là loại kỹ thuật nào thế?
Chẳng trách cậu chủ Vũ không phải là đối thủ của người này?
Chẳng trách Thương Lan Võ Thần lại nhân nhượng với anh như vậy?
E rằng năng lực của anh đã có thể sánh ngang với Võ Thần rồi!
Tên cầm đầu há hốc mồm kinh ngạc, trong lòng đã hình thành một kế hoạch.
Nhưng bọn họ cũng không biết một nhát kiếm này sở dĩ uy lực như thế đều dựa vào đại trận mà bọn họ giúp Lâm Chính dựng nên.
Đó là một dạng đại trận năng lượng thượng cổ, sở dĩ Lâm Chính có thể dễ dàng phá hủy đá Kình Thiên là do nhận được uy lực từ đại trận năng lượng này.
Mà nhát kiếm này cũng do hấp thụ năng lượng còn sót lại từ trận pháp mới có thể phát huy hết tiềm năng của nó.
Bằng không, chỉ dựa vào thực lực của Lâm Chính cho dù có hoàn thành được hai nhiệm vụ này, anh cũng có thể sẽ kiệt sức, hoàn toàn mệt lả.
Lâm Chính thở dài, tra thanh Tuyệt Thế Tà Kiếm vào vỏ, sau đó bước một bước về phía Thương Lan Võ Thần ở xa...
Chương 4972: Phẫn nộ
Chân núi Bất Ước yên tĩnh đến lạ thường.
Mọi người vẫn đứng yên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi.
Thương Lan Võ Thần cũng không ngoại lệ.
Khuôn mặt của ông ta vẫn bình tĩnh, lặng lẽ quan sát đỉnh núi.
Lúc này, đỉnh núi Bất Ước vô cùng bằng phẳng.
Đá Kình Thiên cao chót vót kia đã không thấy đâu.
Điều khiến ông ta bối rối là phần bị vỡ của Đá Kình Thiên có vẻ không đồng đều và lởm chởm.
Hơn nữa, toàn bộ Đá Kình Thiên đang trong trạng thái bị nổ tung.
Toàn bộ tảng đá đã vỡ thành vô số mảnh lớn nhỏ rải rác khắp núi Bất Ước.
Chỉ một thanh kiếm thì không bao giờ có thể gây ra hiệu ứng như vậy.
Chẳng lẽ người này dùng nắm đấm đập nát nó?
Không đời nào!
Người này cùng lắm chỉ là một Lục Địa Thần Tiên nhỏ bé, đâu thể sở hữu khả năng như vậy?
Nhưng nếu không phải dùng nắm đấm, vậy thì mánh khóe là gì?
Anh thậm chí còn chẳng cần một thần binh lợi khí như Tuyệt Thế Tà Kiếm, chẳng lẽ người này còn có con át chủ bài khác?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Thương Lan Võ Thần hơi căng thẳng, trong mắt cũng gợn lên vẻ e dè.
"Thương Lan đại nhân, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ mà ông giao, không biết còn có căn dặn gì nữa không ạ?”
Lâm Chính tiến lên, ôm quyền mỉm cười.
"Kỹ thuật của Lâm đại nhân thật ấn tượng, không ngờ cậu chỉ cần dùng một chiêu lại có thể đánh nát đá Kình Thiên, hơn nữa trông cậu đang có tinh thần rất tốt, như thể không cần tốt bao nhiêu công sức nhỉ”.
Thương Lan Võ Thần đánh giá Lâm Chính từ trên xuống dưới một phen, thờ ơ lên tiếng.
"Chắc Thương Lan đại nhân hiểu lầm tôi rồi, độ cứng của đá Kình Thiên kia quả thật không tầm thường, tôi phải dốc hết sức lực mới có thể phá vỡ nó. Không chỉ vậy, tôi còn cần phải tìm đường xuống núi. Bây giờ tôi đã hoàn toàn kiệt sức. Sau này có việc gì thì mong đừng tìm tôi, tôi cần nghỉ ngơi lấy lại sức!”
Lâm Chính liên tục xua tay nói.
"Lâm đại nhân yên tâm, cậu đã đóng góp rất nhiều, nếu còn việc gì phải làm tôi sẽ phân công người khác xử lý!"
Thương Lan Võ Thần bình tĩnh trả lời, nhưng ông ta chẳng tin câu nào của Lâm Chính.
Là một Võ Thần, ông ta cực kỳ nhạy cảm với sức mạnh phi thăng.
Lâm Chính quả thực đã sử dụng một ít sức mạnh phi thăng, nhưng đó chỉ là một phần. Chắc hẳn anh đã bảo toàn phần lớn sức mạnh của mình.
Xem ra người này quả nhiên có con át chủ bài khác!
Không riêng gì đá Kình Thiên, nhát kiếm vừa rồi cũng đều không tầm thường!
Thương Lan Võ Thần trầm tư một lát, sau đó nghiêng đầu nói: "Người đâu, mau dẫn Lâm đại nhân đi nghỉ ngơi!"
"Vâng, thưa đại nhân!"
Chẳng bao lâu, Lâm Chính đã được đưa đi.
Đám người thế gia Lệnh Hồ vừa mới chạy thoát khỏi núi Bất Ước đã nhanh chóng chạy tới bên Lệnh Hồ Vũ đưa tin.
Giờ phút này, Lệnh Hồ Vũ gần như sắp nổ tung.
Nhìn thấy đá Kình Thiên trên đỉnh núi Bất Ước biến mất, còn có con đường thẳng màu đen kinh khủng kia, một cảm giác bất an mãnh liệt dâng trào trong lòng hắn.
Cảm giác bất an này khiến hắn bồn chồn, đứng ngồi không yên.
“Cậu chủ Vũ!”
Tên cầm đầu bước lên, ôm quyền hành lễ.
"Đồ ngu! Nuôi bọn mày tốn cơm rồi hả? Không phải tao đã bảo bọn mày lên núi ra tay giết tên khốn đó cho tao sao? Sao bọn mày lại để hắn sống sót trở về?”
Lệnh Hồ Vũ lớn tiếng chửi, tung một cước đá bay tên cầm đầu.
Tên cầm đầu bị bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức ngã xuống đất, miệng trào máu, xương ngực gãy, lõm xuống một mảng lớn.
Người bên cạnh vội vàng nâng hắn dậy.
"Cậu chủ Vũ, không phải chúng tôi vô dụng, chỉ là Lâm thần y này quá lợi hại!"
Một người Lệnh Hồ đi cùng lên núi vội vàng quỳ xuống ôm quyền, cố gắng giải thích.
Nhưng Lệnh Hồ Vũ căn bản không nghe, lại đá chân vào đầu người kia.
Bộp!
Đầu người đàn ông nổ tung tại chỗ, ngã xuống đất mất mạng.
“A?”
Tất cả mọi người của thế gia Lệnh Hồ đều choáng váng.
Chương 4973: Hoảng loạn chạy sai đường
Nhìn thấy thi thể không đầu nằm trên mặt đất, tất cả người của thế gia Lệnh Hồ đều hóa đá.
Đôi mắt của mọi người trợn trừng lên, chậm rãi di chuyển về phía Lệnh Hồ Vũ.
Lệnh Hồ Vũ cũng hơi sửng sốt.
Nhưng chẳng mấy chốc hắn đã tỉnh táo lại.
Trong cơn thịnh nộ, nhất thời hắn không kiểm soát sức lực.
Nhưng hắn cũng không để ý, suy cho cùng bây giờ hắn là hy vọng của toàn bộ thế gia Lệnh Hồ, là tương lai của thế gia Lệnh Hồ…
Nếu người của cả gia tộc Lệnh Hồ còn muốn có vinh hoa phú quý, cũng chỉ còn cách ngoan ngoãn đi theo hắn.
“Nhìn tao làm gì? Sao hả? Bọn mày có ý kiến với tao à?”
Lệnh Hồ Vũ lạnh lùng khẽ quát, âm thanh tràn ngập sát ý.
“Không dám, không dám…”
“Cậu chủ thứ tội”.
Mọi người vội vàng cúi đầu xuống.
“Bọn mày không làm được việc, còn dám mở miệng chống đối tao, cậu chủ tao giết người coi như răn đe cảnh cáo, đã biết chưa?”
Lệnh Hồ Vũ hừ nói.
Mọi người không dám phản bác, chỉ đành dạ vâng liên tục.
Trong mắt tên cầm đầu đã lóe lên ngọn lửa giận.
“Chúng ta liều sống liều chết lên núi để giết người giúp Lệnh Hồ Vũ hắn, may mắn sống tới bây giờ, hắn lại đối xử với chúng ta như vậy, chúng ta không chết trên tay người ngoài, ngược lại phải chết trong tay Lệnh Hồ Vũ hắn, thật đáng buồn làm sao!”
Tên cầm đầu đè thấp giọng, khàn khàn nói.
Trong âm thanh tràn đầy sự bất đắc dĩ.
Trong lòng những người khác đột nhiên thấy thật buồn bã.
Nhưng người có quyền trong thế gia Lệnh Hồ là Lệnh Hồ Vũ, cho dù bọn họ có không hài lòng đi nữa, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo.
Lệnh Hồ Vũ không phải kẻ ngốc, hắn nhìn ra được là người trong gia tộc có rất nhiều kẻ không hài lòng với mình, nhưng hắn cũng không để ý.
“Cút hết đi, lát nữa Ám Thiên Võ Thần tới, bọn mày đều phải liều mạng cho tao, nếu ai dám yếu ớt sợ chiến đấu, đều xử tử hết!”
Lệnh Hồ Vũ khẽ quát, sau đó xoay người rời đi.
Bên phía Thương Lan Võ Thần.
“Võ Thần đại nhân, đá Kình Thiên đã bị phá, sao không thấy trong núi Bất Ước có phản ứng gì? Không lẽ chúng ta phán đoán sai rồi à?”
Một người hầu đi về phía Thương Lan Võ Thần, hoang mang hỏi.
“Yên tâm đi, trong núi vẫn luôn có phản ứng, chúng ta chờ một lát đi”.
Thương Lan Võ Thần nhìn chằm chằm vào núi Bất Ước, nhẹ nhàng nói.
“A?”
Người hầu kia nhìn về phía núi Bất Ước.
Quả nhiên.
Chỉ thấy núi Bất Ước vừa yên ổn chưa được bao lâu, đã lắc lư trở lại.
“Kết cấu chủ yếu của ngọn núi này là đá Kình Thiên, sau khi bị phá hư, thân núi cũng đã là một khối bột nhão, cho dù bên trong có cái gì, đều sẽ sụp đổ, nhưng người trong thân núi sẽ không ngồi chờ chết đâu, chắc chắn bọn họ sẽ chật vật chống đỡ, nhưng bọn họ có thể chống đỡ được bao lâu? Chờ xem, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ ra ngoài!”
Trong mắt Thương Lan Võ Thần lộ rõ sự tự tin.
Ầm ầm!
Chẳng mấy chốc, trong núi Bất Ước lại phát ra một tiếng vang lớn.
Đá vụn bắn tung tóe, bụi đất lại bay lên.
Chỉ thấy bên ngoài núi Bất Ước xuất hiện một cái khe lớn, từng sợi khí đen thấm ra ngoài từ khe hở đó.
Người dưới chân núi thấy thế đều chấn động.
“Là tà khí! Là tà khí!”
“Quả nhiên bọn họ đều ở trong núi!”
“Ha ha ha ha ha ha, bây giờ xem bọn họ sẽ bỏ chạy như thế nào?”
Người dưới chân núi cất tiếng cười to, dường như đã thấy bình minh của thắng lợi.
Hai mắt của Thương Lan Võ Thần sáng bừng, kích động vô cùng.
Cuối cùng!
Ầm!
Khi trong núi Bất Ước truyền ra một tiếng vang long trời lở đất, sau đó toàn bộ phần bên trong núi Bất Ước đều phát nổ.
Vô số bóng đen từ bên trong vọt ra.
Một bóng dáng nồng đậm nhất trong đó nhảy thẳng lên trời cao, xoay người một cái, đã giết hết những người thế gia Lệnh Hồ gần đó.
“Là Ám Thiên Võ Thần!”
“Cẩn thận!”
“Mọi người phòng thủ!”
Người của thế gia Lệnh Hồ kinh ngạc, hoảng loạn kêu gào, tay chân luống cuống ứng phó.
“Các người điên rồi à? Muốn dựa vào thực lực của bản thân để chống lại Võ Thần ư? Mau dụ ông ta sang bên kia!”
Lệnh Hồ Vũ vội vàng kêu gọi, lập tức dẫn người chạy sang chỗ Thương Lan Võ Thần.
“Vâng… vâng, cậu chủ…”
Mọi người kinh hoảng, kêu la lúng túng, vừa đánh vừa lui, tới gần chỗ Thương Lan Võ Thần.
Người của Ám Thiên Võ Thần đều có thực lực mạnh mẽ vô cùng, ai ai cũng như con thú bị vây khốn, sức chiến đấu kinh người.
Chỉ trong chớp mắt, người bên thế gia Lệnh Hồ đã tổn thất gần một phần ba.
Những người còn lại đều điên cuồng lui về sau.
Phía Thương Lan Võ Thần thấy thế, lập tức cau mày.
“Sao lại thế này? Tại sao Lệnh Hồ Vũ lại lùi về phía tôi? Không lẽ hắn muốn dẫn Ám Thiên Võ Thần tới chỗ tôi?”
Thương Lan Võ Thần hạ giọng thấp xuống khẽ quát.
“Đại nhân yên tâm đi, tôi sẽ thông báo cho hắn ngay lập tức!”
Một tên tai sai lập tức phóng về phía Lệnh Hồ Vũ.
“Lệnh Hồ Vũ, tất cả đều tiến hành theo kế hoạch, tại sao cậu lại làm bậy, dẫn người sang phía Võ Thần đại nhân hả?”
Sau khi tên tay sai kia tới gần Lệnh Hồ Vũ, lập tức lớn tiếng trách cứ.
Nhưng Lệnh Hồ Vũ hoàn toàn không để ý tới, tiếp tục lui về phía sau.
“Lệnh Hồ Vũ, cậu không nghe thấy lời của tôi à?”
Tên tay sai lại hô, thuận tiện rút kiếm, muốn ngăn cản Lệnh Hồ Vũ.
Lệnh Hồ Vũ thấy thế, đành phải căng da đầu hô: “Ám Thiên Võ Thần đột nhiên giết tới, chúng tôi không chuẩn bị kịp, hoảng quá không chọn đường, cho nên mới nhầm hướng”.
“Lập tức dẫn người qua chỗ Thái Thiên Võ Thần bên kia! Dụ bọn người Ám Thiên Võ Thần sang phía Thái Thiên Võ Thần, biết chưa?”
Tên tay sai cả giận nói.
“Thế cục phức tạp, tình huống nguy cấp, làm sao mà tôi muốn thế nào là thế đó được?”
Lệnh Hồ Vũ la lớn, vẻ mặt lo lắng, không có ý định lui về sau.
“Cậu…”
Vẻ mặt người kia giận dữ, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Hắn không thể giết Lệnh Hồ Vũ được, chỉ đành vòng về, báo cáo tình hình với Thương Lan Võ Thần?
“Thật sự là vì hoảng loạn không chọn được đường à?”
Mắt Thương Lan Võ Thần nhìn Lệnh Hồ Vũ đầy ẩn ý.
“Đại nhân, bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Ám Thiên Võ Thần sắp tới đây rồi!”
Tên tay sai nôn nóng hỏi.
“Tình hình bên Thái Thiên Võ Thần thế nào?”
“Hình như… án binh bất động…”
“Xem ra tên Thái Thiên kia cũng biết ngư ông đắc lợi mới là lựa chọn tốt nhất”.
Thương Lan Võ Thần hít một hơi thật sâu, mặt vô cảm nói: “Nếu Lệnh Hồ Vũ không dụ người đi được thì tôi đành tự mình dẫn Ám Thiên Võ Thần sang chỗ Thái Thiên thôi!”
Nói xong, Thương Lan Võ Thần nhảy lên, phóng về phía bóng đen có luồng khí tức mạnh nhất kia.
“Ám Thiên, trận chiến lần trước, không thể phân thắng bại, hôm nay, nhìn tôi chém ông đây!”
Thương Lan Võ Thần hô to, sử dụng chiêu thức mạnh nhất ngay tức khắc.
Trong nháy mắt khi đến gần bóng đen kia, sắc mặt Thương Lan Võ Thần đột nhiên biến đổi.
“Khí tức này… Ông không phải là Ám Thiên Võ Thần?”
Chương 4974: Bên trong núi
Thương Lan Võ Thần và Ám Thiên Võ Thần từng chiến đấu, cũng đã tiếp xúc với nhau nhiều năm, Thương Lan Võ Thân biết rất rõ Ám Thiên Võ Thần.
Người trước mặt có phải Ám Thiên Võ Thần hay không, ông ta gần như chỉ cần liếc mắt một cái là biết.
Đúng vậy, khí tức của bóng đen khủng bố này vô cùng kinh người, còn kèm theo một ít khí tức của Ám Thiên Võ Thần, không cần nghi ngờ, người này chỉ đang kẻ mượn danh nghĩa thôi.
Ám Thiên Võ Thần thật sự e là đã chạy thoát rồi.
Ánh mắt của Thương Lan Võ Thần híp lại, rút kiếm ra ngay lập tức, chém về phía bóng dáng kia.
Bóng dáng kia mạnh, nhưng sao có thể là đối thủ của Võ Thần thật sự như Thương Lan được? Qua một cuộc chiến khốc liệt, hắn lập tức rơi vào thế yếu.
Người xung quanh vẫn chưa biết tình hình, thấy Thương Lan Võ Thần dũng mãnh như thế, cũng nâng cao tinh thần, dồn dập xông lên chém giết.
Chẳng mấy chốc, đám người xông ra từ trong núi Bất Ước đã tổn thất trầm trọng, bọn họ khó có thể chống lại, ai nấy đều xoay người muốn chạy trốn.
Lâm Chính ở phía dưới đưa mắt nhìn, lập tức cau mày.
Trận chiến trong Long Tâm Thành, một mình Ám Thiên Võ Thần đấu với hai người, dù nói là bị thương, nhưng qua lâu như vậy, ông ta cũng khôi phục được bảy tám phần rồi, cho dù không đánh bại Thương Lan Võ Thần được, cũng không thể thua nhanh như vậy.
Vậy chỉ có một khả năng, người chém giết với Thương Lan Võ Thần, không phải Ám Thiên Võ Thần.
Nếu hắn không phải thì có nghĩa là Ám Thiên Võ Thần đã chạy trốn.
Ánh mắt Lâm Chính chuyển động, âm thầm rời đi, nhân lúc mọi người không chú ý, anh đi về phía núi Bất Ước.
Hiện giờ núi Bất Ước đã sụp đổ tan nát.
Chương khí trên núi cũng xuất hiện biến hóa lớn.
Có những nơi chướng khí quay cuồng, nồng đậm vô cùng, có nơi chướng khí lại loãng đến mức có thể đi qua được.
Lâm Chính điều khiển sức mạnh, chạy về phía ngọn núi dọc theo khu vực có chướng khí loãng.
Mục đích của anh chỉ có một.
Đó chính là nơi ở của Ám Thiên Võ Thần trong núi.
Ám Thiên Võ Thần đã ẩn náu ở đây, chắc có lẽ bên trong sẽ có không ít bảo bối.
Phải biết rằng, trước khi Ám Thiên Võ Thần chạy trốn, Diệp Viêm và Ám Minh Nguyệt đã dọn sạch toàn bộ bảo bối trong sào huyệt của ông ta trước một bước.
Bây giờ Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần đột nhiên giết tới, vây hết ngọn núi lớn này, Ám Thiên Võ Thần lại muốn dời tài nguyên đi, chỉ sợ không dễ như vậy.
Nghĩ thế, Lâm Chính hào hứng, bước chân cũng nhanh hơn không ít.
Tài nguyên của Võ Thần, sẽ như thế nào đây?
Chướng khí loãng không ảnh hưởng nhiều tới Lâm Chính, chẳng mấy chốc cơ thể anh đã chui vào trong khe hở trên núi.
Khe hở rất sâu, chắc là dẫn thẳng tới núi Bất Ước.
Điều khiến Lâm Chính kinh ngạc là, không gian bên trong của ngọn núi này lại do con người dùng tay không đào ra.
Xem ra trước đây Ám Thiên Võ Thần đã chuẩn bị sẵn chỗ ẩn nấp cho bản thân mình.
Đây gọi là thỏ khôn có ba hang.
Lâm Chính tin rằng, chỗ ẩn nấp như thế này không chỉ có một.
Nếu đã thế, chỗ tài nguyên của Võ Thần chất đống ở đây cũng chưa chắc là tất cả.
Lộp bộp!
Một tiếng vang thanh thúy phát ra, cuối cùng Lâm Chính cũng vào trong ngọn núi.
Nơi này giống như một tòa cung điện được chế tạo tạm bợ, rất rộng lớn.
Đập vào mắt trước tiên là một cánh cửa cung điện khổng lồ, đi vào trong, có thể nhìn thấy từng gian được chế tạo bằng ngọc, các gian vô cùng rộng rãi, bên trong chất rất nhiều tài nguyên tu luyện.
Đợi đã.
Lâm Chính đột nhiên nghĩ tới điều gì, lập tức nhìn lại phía sau.
Ngoài cửa lớn là một vùng rộng lớn, phía trên của vùng rộng lớn đó thông lên đỉnh núi.
Vừa liếc nhìn, anh cảm nhận được đỉnh núi này là lối ra của cung điện trong núi.
Nhưng thực tế… trước đây khe hở phía trên đó là một khối đá Kình Thiên lớn.
Nhóm người này cũng đâu thể đánh nát đá Kình Thiên để rời khỏi cung điện trong núi này được?
Nếu không làm như vậy thì chỉ có một khả năng.
Nơi này, còn có cửa ra vào ở chỗ khác.
Ánh mắt Lâm Chính híp lại, lập tức tìm kiếm ở mọi nơi.
Cuối cùng, ánh mắt anh nhìn vào đống đá vụn ở một bên, lập tức đi qua, kéo hết chỗ đá vụn đó ra.
Chỉ lát sau, một đường hầm xuất hiện trong tầm mắt của anh…
Chương 4975: Ngôi mộ đáng sợ
Nhìn thấy đường hầm này, Lâm Chính đã hiểu ra mọi thứ.
Xem ra Ám Thiên Võ Thần đã dẫn người rời đi từ đường hầm này.
Những người đang chém giết bên ngoài, cùng lắm chỉ là kẻ mạo danh để dụ Thương Lan Võ Thần đánh nhau với Thái Thiên Võ Thần mà thôi.
Chỉ là, dù có đường hầm chạy trốn, nhưng hai Võ Thần kia đã bao vây núi Bất Ước quá nhanh, cho nên chuyện chạy trốn quá gian nan, bọn họ cũng không mang đi nhiều đồ đạc quá được.
Lâm Chính lập tức xoay người đi vào cung điện trong núi, bắt đầu tìm kiếm.
Chỉ lát sau, Lâm Chính đã tìm được căn phòng được khóa bằng kết giới và cơ quan.
Cơ quan này cực kì rườm rà, người bình thường khó mà hiểu được, trong cơ quan còn có những ngăn bí mật, nếu bên ngoài dùng lực cố phá vỡ, cơ quan sẽ khởi động ngăn bí mật, sau đó ngăn bí mật sẽ lập tức đưa lửa ra đốt cháy mọi thứ trong phòng.
Cho nên ngoài cách dùng chìa khóa để mở cơ quan, nếu sử dụng bất kì phương pháp mạnh mẽ nào để mở, đều tốn công vô ích.
Nhưng Lâm Chính ở dưới Long Cung suốt nửa năm đã sớm quen với loại cơ quan nhỏ này rồi.
Anh nhìn khắp nơi, tìm thấy một cái xà ngang bằng gỗ, dùng lực tước nó thành từng cây tăm xỉa răng, sau đó đâm vào ổ khóa trước mắt, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại.
Răng rắc!
Răng rắc!
Răng rắc…
Khi chiếc tăm kia chuyển động không ngừng, bên trong khóa cũng truyền ra những tiếng vang thanh thúy liên tục.
Qua mười mấy giây như vậy.
Ầm ầm ầm…
Cửa phòng lớn phát ra những âm thanh nặng nề dày đặc, chậm rãi mở ra.
Lâm Chính sung sướng, lập tức nhìn vào trong cửa.
Nhưng chỉ liếc mắt một cái, Lâm Chính đã ngây dại.
Trong căn phòng nhỏ bé này không cất giấu bảo vật gì cả, thứ bày biện ở đó lại là từng thi thể, thi thể đầm đìa máu tươi…
Những thi thể đó đều đã được nước thuốc đặc biệt xử lí, sẽ không dễ biến chất.
Bọn họ hoặc là bị treo lên, mổ bụng, hoặc là bị tách rời hoàn toàn, đào sạch nội tạng…
Toàn bộ căn phòng giống như cảnh tượng của địa ngục.
Đôi mắt Lâm Chính trừng lớn, ngơ ngác đi vào trong, nhìn cảnh tượng làm cho người ta sợ hãi này, đầu óc không thể xoay chuyển được nữa.
Nhưng chẳng mấy chốc, anh lập tức nghĩ tới cái gì đấy.
“Diệp Viêm!”
Lâm Chính âm thầm cắn răng.
Anh đi tới chỗ thi thể hoặc những khối thi thể cắt nhỏ kia, kiểm tra một lượt.
Một số khối thi thể bị khắc hoa văn, còn được rót sức mạnh phi thăng vào.
“Nếu mình đoán không sai, chắc là Diệp Viêm định cấy những cơ quan nội tạng và chân tay này vào cơ thể của hắn…”
Lâm Chính nhìn chằm chằm vào những khối thi thể, ánh mắt cực kì lạnh lẽo.
Hành động của Diệp Viêm vi phạm đạo đức của con người, khiến người ta oán giận.
Để nâng cao thực lực, người này không từ thủ đoạn, hoàn toàn không kiêng kị bất cứ điều gì.
Ở trong mắt hắn, chỉ có thực lực mới là quan trọng nhất.
Chỉ là điều khiến Lâm Chính cảm thấy tò mò, một mình Diệp Viêm, vì sao lại dùng nhiều thi thể như vậy?
Cho dù hắn có thể cải tạo chân tay của người khác thành của mình, cũng không cần dùng nhiều tới vậy.
Lâm Chính nhìn chằm chằm vào những thi thể trong nhà kho, cảm thấy vô cùng hoang mang.
Đột nhiên, dường như anh đã nhận ra gì đó, bước nhanh đến chiếc giường đá ở căn phòng phía sau.
Trên giường đá có một người đàn ông mạnh mẽ rắn chắc đang nằm.
Cả người hắn trần trụi, cơ thể đã lạnh lẽo từ lâu, lông tóc trên người bị cạo sạch, từ trên xuống dưới được bôi một loại nước thuốc đặc biệt, qua mười năm hai mươi năm cũng không hư thối.
Nhưng Lâm Chính kiểm tra một lần, phát hiện người đàn ông này hoàn toàn không có thương tích gì.
Anh duỗi tay ấn vào ngực người đàn ông, phát hiện nội tạng của người này cũng hoàn hảo.
“Chẳng lẽ…”
Hô hấp của Lâm Chính đột nhiên gấp gáp hơn, lập tức nắm lấy dao phẫu thuật bên cạnh, mở ngực người đàn ông ra.
Nhìn kĩ.
Quả nhiên.
Mạch máu của hắn đã bị cắt đứt.
Hơn nữa… Không phải bị người khác phá hủy, nhìn vết thương này, càng giống như tự mình cắt đứt kinh mạch hơn.
Người này tự sát.
Quan sát khí mạch của hắn.
Người này ít nhất cũng là một cường giả Lục Địa Thần Tiên…
Một Lục Địa Thần Tiên, thế mà lại tự sát?
Sao lại thế?
Người có thể tu luyện đến trình độ này, ai lại bằng lòng từ bỏ sự nỗ lực nhiều năm, lựa chọn tự sát chứ?
Trừ khi…
Trái tim của Lâm Chính đập loạn, một phỏng đoán khủng bố xẹt qua não.
Anh lấy một cây châm bạc ra, cẩn thận đâm vào trong khí mạch của người đàn ông.
Sau khi rút ra, trên châm bạc đã có một sợi tà khí.
Đồng tử Lâm Chính lập tức to lên mấy vòng…
Nghe vậy, người của thế gia Lệnh Hồ mới lấy lại tinh thần.
Nhưng bây giờ muốn xuống núi sẽ dễ như thế sao?
"Đại nhân, đường chính đã bị phá hủy, bọn tôi cũng không chịu nổi chướng khí thì làm sao trốn thoát được?"
Tên cầm đầu trầm giọng.
"Đường chính không còn vậy thì tạo đường mới là được”.
Lâm Chính lắc đầu.
"Tạo đường mới hả?"
Tên cầm đầu sửng sốt rồi chế nhạo: "Đại nhân nói nghe dễ thật, anh có biết cần bao nhiêu vật liệu và nhân lực để tạo nên đường chính dẫn đến đỉnh núi không? Thậm chí ngay cả Thương Lan Võ Thần đại nhân cũng phải đích thân rót sức mạnh vào mới tạo được đường chính! Chỉ dựa vào mấy người bọn tôi thì làm sao có thể xây thêm một con đường chính dẫn ra chứ?"
“Chỉ là một con đường để chắn chướng khí thôi mà thực sự rắc rối đến vậy sao?”
Lâm Chính lắc đầu, sau đó rút Tuyệt Thế Tà Kiếm bên hông ra, đi tới trung tâm trận pháp, đâm kiếm về phía mắt trận.
Vụt!
Trận pháp lập tức khuấy động thành một cơn lốc dữ dội.
Cơn lốc xoáy xoay điên cuồng quanh thanh kiếm đen kịt, trận pháp một lần nữa phát ra một luồng ánh sáng mạnh mẽ
Tuy nhiên, độ sáng của luồng ánh sáng này mờ hơn đáng kể so với trước đó.
Như thể bị thanh Tuyệt Thế Tà Kiếm hấp dẫn, những luồng ánh sáng này điên cuồng lao về phía lưỡi kiếm.
Luồng ánh sáng không ngừng tràn ra từ trong trận pháp đi vào Tuyệt Thế Tà Kiếm, trận pháp cũng khô héo với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Người của thế gia Lệnh Hồ hoảng hốt.
Chỗ bọn họ đứng chính là trận pháp, nếu trận pháp không còn, chẳng phải bọn họ sẽ bị chướng khí ăn mòn hoàn toàn ư?
Tuy nhiên, đúng lúc mọi người đều đang trong trạng thái hoảng loạn và hỗn loạn.
Keng!
Lâm Chính bỗng nhiên nhấc thanh Tuyệt Thế Tà Kiếm lên khỏi mặt đất, chém xuống chân núi.
Ầm ầm!
Một tiếng hú kỳ quái ngay lập tức phát ra từ thanh Tuyệt Thế Tà Kiếm.
Sau đó, một luồng kiếm khí màu đen bắn ra từ thanh Tuyệt Thế Tà Kiếm, xé nát toàn bộ chướng khí trước mặt và đánh thẳng vào chân núi.
Mọi người đều choáng váng.
Bao gồm cả những người ngoài núi, tất cả đều bị chấn động bởi luồng kiếm khí từ trên đỉnh núi giáng xuống.
Như thể họ đã nhìn thấy một cây kiếm đen cắt từ đỉnh núi đến chân núi.
Kiếm quang đáng sợ xé toạc chướng khí, tạo ra một con đường thẳng tắp màu đen dẫn thẳng đến chân núi.
"Đi thôi”.
Lâm Chính thờ ơ nhìn chăm chú vào người của thế gia Lệnh Hồ, mở miệng nói.
Tại thời điểm này, tất cả mọi người như hóa đá, mắt chữ A miệng chữ O nhìn về phía con đường thẳng tắp màu đen này, cứ như đang chết lâm sàng, não ngừng hoạt động.
"Sao vậy? Chưa đi nữa à? Tôi không duy trì con đường thẳng này được lâu đâu, nếu không xuống núi sẽ không còn cơ hội đâu nhé!"
Lâm Chính thản nhiên nói, cũng không thèm để ý tới những người khác, đi theo con đường thẳng.
Những người của thế gia Lệnh Hồ cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, vội vã lao xuống con đường.
Không bao lâu sau, mọi người cuối cùng cũng trốn thoát khỏi núi Bất Ước.
Khi người cuối cùng lao ra khỏi núi Bất Ước, con đường thẳng màu đen do Tuyệt Thế Tà Kiếm bổ ra cũng bắt đầu sụp đổ.
Tên cầm đầu nhìn lại, ánh mắt vẫn đờ đẫn.
Hắn không thể nào tưởng tượng được làm thế nào người này chỉ dùng một thanh kiếm là có thể bổ ra một con đường, trong khi đó bọn họ phải hao tổn tất cả tâm huyết cùng tài lực, vật lực mới đào ra được!
Đây là loại sức mạnh gì vậy?
Đây là loại kỹ thuật nào thế?
Chẳng trách cậu chủ Vũ không phải là đối thủ của người này?
Chẳng trách Thương Lan Võ Thần lại nhân nhượng với anh như vậy?
E rằng năng lực của anh đã có thể sánh ngang với Võ Thần rồi!
Tên cầm đầu há hốc mồm kinh ngạc, trong lòng đã hình thành một kế hoạch.
Nhưng bọn họ cũng không biết một nhát kiếm này sở dĩ uy lực như thế đều dựa vào đại trận mà bọn họ giúp Lâm Chính dựng nên.
Đó là một dạng đại trận năng lượng thượng cổ, sở dĩ Lâm Chính có thể dễ dàng phá hủy đá Kình Thiên là do nhận được uy lực từ đại trận năng lượng này.
Mà nhát kiếm này cũng do hấp thụ năng lượng còn sót lại từ trận pháp mới có thể phát huy hết tiềm năng của nó.
Bằng không, chỉ dựa vào thực lực của Lâm Chính cho dù có hoàn thành được hai nhiệm vụ này, anh cũng có thể sẽ kiệt sức, hoàn toàn mệt lả.
Lâm Chính thở dài, tra thanh Tuyệt Thế Tà Kiếm vào vỏ, sau đó bước một bước về phía Thương Lan Võ Thần ở xa...
Chương 4972: Phẫn nộ
Chân núi Bất Ước yên tĩnh đến lạ thường.
Mọi người vẫn đứng yên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi.
Thương Lan Võ Thần cũng không ngoại lệ.
Khuôn mặt của ông ta vẫn bình tĩnh, lặng lẽ quan sát đỉnh núi.
Lúc này, đỉnh núi Bất Ước vô cùng bằng phẳng.
Đá Kình Thiên cao chót vót kia đã không thấy đâu.
Điều khiến ông ta bối rối là phần bị vỡ của Đá Kình Thiên có vẻ không đồng đều và lởm chởm.
Hơn nữa, toàn bộ Đá Kình Thiên đang trong trạng thái bị nổ tung.
Toàn bộ tảng đá đã vỡ thành vô số mảnh lớn nhỏ rải rác khắp núi Bất Ước.
Chỉ một thanh kiếm thì không bao giờ có thể gây ra hiệu ứng như vậy.
Chẳng lẽ người này dùng nắm đấm đập nát nó?
Không đời nào!
Người này cùng lắm chỉ là một Lục Địa Thần Tiên nhỏ bé, đâu thể sở hữu khả năng như vậy?
Nhưng nếu không phải dùng nắm đấm, vậy thì mánh khóe là gì?
Anh thậm chí còn chẳng cần một thần binh lợi khí như Tuyệt Thế Tà Kiếm, chẳng lẽ người này còn có con át chủ bài khác?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Thương Lan Võ Thần hơi căng thẳng, trong mắt cũng gợn lên vẻ e dè.
"Thương Lan đại nhân, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ mà ông giao, không biết còn có căn dặn gì nữa không ạ?”
Lâm Chính tiến lên, ôm quyền mỉm cười.
"Kỹ thuật của Lâm đại nhân thật ấn tượng, không ngờ cậu chỉ cần dùng một chiêu lại có thể đánh nát đá Kình Thiên, hơn nữa trông cậu đang có tinh thần rất tốt, như thể không cần tốt bao nhiêu công sức nhỉ”.
Thương Lan Võ Thần đánh giá Lâm Chính từ trên xuống dưới một phen, thờ ơ lên tiếng.
"Chắc Thương Lan đại nhân hiểu lầm tôi rồi, độ cứng của đá Kình Thiên kia quả thật không tầm thường, tôi phải dốc hết sức lực mới có thể phá vỡ nó. Không chỉ vậy, tôi còn cần phải tìm đường xuống núi. Bây giờ tôi đã hoàn toàn kiệt sức. Sau này có việc gì thì mong đừng tìm tôi, tôi cần nghỉ ngơi lấy lại sức!”
Lâm Chính liên tục xua tay nói.
"Lâm đại nhân yên tâm, cậu đã đóng góp rất nhiều, nếu còn việc gì phải làm tôi sẽ phân công người khác xử lý!"
Thương Lan Võ Thần bình tĩnh trả lời, nhưng ông ta chẳng tin câu nào của Lâm Chính.
Là một Võ Thần, ông ta cực kỳ nhạy cảm với sức mạnh phi thăng.
Lâm Chính quả thực đã sử dụng một ít sức mạnh phi thăng, nhưng đó chỉ là một phần. Chắc hẳn anh đã bảo toàn phần lớn sức mạnh của mình.
Xem ra người này quả nhiên có con át chủ bài khác!
Không riêng gì đá Kình Thiên, nhát kiếm vừa rồi cũng đều không tầm thường!
Thương Lan Võ Thần trầm tư một lát, sau đó nghiêng đầu nói: "Người đâu, mau dẫn Lâm đại nhân đi nghỉ ngơi!"
"Vâng, thưa đại nhân!"
Chẳng bao lâu, Lâm Chính đã được đưa đi.
Đám người thế gia Lệnh Hồ vừa mới chạy thoát khỏi núi Bất Ước đã nhanh chóng chạy tới bên Lệnh Hồ Vũ đưa tin.
Giờ phút này, Lệnh Hồ Vũ gần như sắp nổ tung.
Nhìn thấy đá Kình Thiên trên đỉnh núi Bất Ước biến mất, còn có con đường thẳng màu đen kinh khủng kia, một cảm giác bất an mãnh liệt dâng trào trong lòng hắn.
Cảm giác bất an này khiến hắn bồn chồn, đứng ngồi không yên.
“Cậu chủ Vũ!”
Tên cầm đầu bước lên, ôm quyền hành lễ.
"Đồ ngu! Nuôi bọn mày tốn cơm rồi hả? Không phải tao đã bảo bọn mày lên núi ra tay giết tên khốn đó cho tao sao? Sao bọn mày lại để hắn sống sót trở về?”
Lệnh Hồ Vũ lớn tiếng chửi, tung một cước đá bay tên cầm đầu.
Tên cầm đầu bị bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức ngã xuống đất, miệng trào máu, xương ngực gãy, lõm xuống một mảng lớn.
Người bên cạnh vội vàng nâng hắn dậy.
"Cậu chủ Vũ, không phải chúng tôi vô dụng, chỉ là Lâm thần y này quá lợi hại!"
Một người Lệnh Hồ đi cùng lên núi vội vàng quỳ xuống ôm quyền, cố gắng giải thích.
Nhưng Lệnh Hồ Vũ căn bản không nghe, lại đá chân vào đầu người kia.
Bộp!
Đầu người đàn ông nổ tung tại chỗ, ngã xuống đất mất mạng.
“A?”
Tất cả mọi người của thế gia Lệnh Hồ đều choáng váng.
Chương 4973: Hoảng loạn chạy sai đường
Nhìn thấy thi thể không đầu nằm trên mặt đất, tất cả người của thế gia Lệnh Hồ đều hóa đá.
Đôi mắt của mọi người trợn trừng lên, chậm rãi di chuyển về phía Lệnh Hồ Vũ.
Lệnh Hồ Vũ cũng hơi sửng sốt.
Nhưng chẳng mấy chốc hắn đã tỉnh táo lại.
Trong cơn thịnh nộ, nhất thời hắn không kiểm soát sức lực.
Nhưng hắn cũng không để ý, suy cho cùng bây giờ hắn là hy vọng của toàn bộ thế gia Lệnh Hồ, là tương lai của thế gia Lệnh Hồ…
Nếu người của cả gia tộc Lệnh Hồ còn muốn có vinh hoa phú quý, cũng chỉ còn cách ngoan ngoãn đi theo hắn.
“Nhìn tao làm gì? Sao hả? Bọn mày có ý kiến với tao à?”
Lệnh Hồ Vũ lạnh lùng khẽ quát, âm thanh tràn ngập sát ý.
“Không dám, không dám…”
“Cậu chủ thứ tội”.
Mọi người vội vàng cúi đầu xuống.
“Bọn mày không làm được việc, còn dám mở miệng chống đối tao, cậu chủ tao giết người coi như răn đe cảnh cáo, đã biết chưa?”
Lệnh Hồ Vũ hừ nói.
Mọi người không dám phản bác, chỉ đành dạ vâng liên tục.
Trong mắt tên cầm đầu đã lóe lên ngọn lửa giận.
“Chúng ta liều sống liều chết lên núi để giết người giúp Lệnh Hồ Vũ hắn, may mắn sống tới bây giờ, hắn lại đối xử với chúng ta như vậy, chúng ta không chết trên tay người ngoài, ngược lại phải chết trong tay Lệnh Hồ Vũ hắn, thật đáng buồn làm sao!”
Tên cầm đầu đè thấp giọng, khàn khàn nói.
Trong âm thanh tràn đầy sự bất đắc dĩ.
Trong lòng những người khác đột nhiên thấy thật buồn bã.
Nhưng người có quyền trong thế gia Lệnh Hồ là Lệnh Hồ Vũ, cho dù bọn họ có không hài lòng đi nữa, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo.
Lệnh Hồ Vũ không phải kẻ ngốc, hắn nhìn ra được là người trong gia tộc có rất nhiều kẻ không hài lòng với mình, nhưng hắn cũng không để ý.
“Cút hết đi, lát nữa Ám Thiên Võ Thần tới, bọn mày đều phải liều mạng cho tao, nếu ai dám yếu ớt sợ chiến đấu, đều xử tử hết!”
Lệnh Hồ Vũ khẽ quát, sau đó xoay người rời đi.
Bên phía Thương Lan Võ Thần.
“Võ Thần đại nhân, đá Kình Thiên đã bị phá, sao không thấy trong núi Bất Ước có phản ứng gì? Không lẽ chúng ta phán đoán sai rồi à?”
Một người hầu đi về phía Thương Lan Võ Thần, hoang mang hỏi.
“Yên tâm đi, trong núi vẫn luôn có phản ứng, chúng ta chờ một lát đi”.
Thương Lan Võ Thần nhìn chằm chằm vào núi Bất Ước, nhẹ nhàng nói.
“A?”
Người hầu kia nhìn về phía núi Bất Ước.
Quả nhiên.
Chỉ thấy núi Bất Ước vừa yên ổn chưa được bao lâu, đã lắc lư trở lại.
“Kết cấu chủ yếu của ngọn núi này là đá Kình Thiên, sau khi bị phá hư, thân núi cũng đã là một khối bột nhão, cho dù bên trong có cái gì, đều sẽ sụp đổ, nhưng người trong thân núi sẽ không ngồi chờ chết đâu, chắc chắn bọn họ sẽ chật vật chống đỡ, nhưng bọn họ có thể chống đỡ được bao lâu? Chờ xem, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ ra ngoài!”
Trong mắt Thương Lan Võ Thần lộ rõ sự tự tin.
Ầm ầm!
Chẳng mấy chốc, trong núi Bất Ước lại phát ra một tiếng vang lớn.
Đá vụn bắn tung tóe, bụi đất lại bay lên.
Chỉ thấy bên ngoài núi Bất Ước xuất hiện một cái khe lớn, từng sợi khí đen thấm ra ngoài từ khe hở đó.
Người dưới chân núi thấy thế đều chấn động.
“Là tà khí! Là tà khí!”
“Quả nhiên bọn họ đều ở trong núi!”
“Ha ha ha ha ha ha, bây giờ xem bọn họ sẽ bỏ chạy như thế nào?”
Người dưới chân núi cất tiếng cười to, dường như đã thấy bình minh của thắng lợi.
Hai mắt của Thương Lan Võ Thần sáng bừng, kích động vô cùng.
Cuối cùng!
Ầm!
Khi trong núi Bất Ước truyền ra một tiếng vang long trời lở đất, sau đó toàn bộ phần bên trong núi Bất Ước đều phát nổ.
Vô số bóng đen từ bên trong vọt ra.
Một bóng dáng nồng đậm nhất trong đó nhảy thẳng lên trời cao, xoay người một cái, đã giết hết những người thế gia Lệnh Hồ gần đó.
“Là Ám Thiên Võ Thần!”
“Cẩn thận!”
“Mọi người phòng thủ!”
Người của thế gia Lệnh Hồ kinh ngạc, hoảng loạn kêu gào, tay chân luống cuống ứng phó.
“Các người điên rồi à? Muốn dựa vào thực lực của bản thân để chống lại Võ Thần ư? Mau dụ ông ta sang bên kia!”
Lệnh Hồ Vũ vội vàng kêu gọi, lập tức dẫn người chạy sang chỗ Thương Lan Võ Thần.
“Vâng… vâng, cậu chủ…”
Mọi người kinh hoảng, kêu la lúng túng, vừa đánh vừa lui, tới gần chỗ Thương Lan Võ Thần.
Người của Ám Thiên Võ Thần đều có thực lực mạnh mẽ vô cùng, ai ai cũng như con thú bị vây khốn, sức chiến đấu kinh người.
Chỉ trong chớp mắt, người bên thế gia Lệnh Hồ đã tổn thất gần một phần ba.
Những người còn lại đều điên cuồng lui về sau.
Phía Thương Lan Võ Thần thấy thế, lập tức cau mày.
“Sao lại thế này? Tại sao Lệnh Hồ Vũ lại lùi về phía tôi? Không lẽ hắn muốn dẫn Ám Thiên Võ Thần tới chỗ tôi?”
Thương Lan Võ Thần hạ giọng thấp xuống khẽ quát.
“Đại nhân yên tâm đi, tôi sẽ thông báo cho hắn ngay lập tức!”
Một tên tai sai lập tức phóng về phía Lệnh Hồ Vũ.
“Lệnh Hồ Vũ, tất cả đều tiến hành theo kế hoạch, tại sao cậu lại làm bậy, dẫn người sang phía Võ Thần đại nhân hả?”
Sau khi tên tay sai kia tới gần Lệnh Hồ Vũ, lập tức lớn tiếng trách cứ.
Nhưng Lệnh Hồ Vũ hoàn toàn không để ý tới, tiếp tục lui về phía sau.
“Lệnh Hồ Vũ, cậu không nghe thấy lời của tôi à?”
Tên tay sai lại hô, thuận tiện rút kiếm, muốn ngăn cản Lệnh Hồ Vũ.
Lệnh Hồ Vũ thấy thế, đành phải căng da đầu hô: “Ám Thiên Võ Thần đột nhiên giết tới, chúng tôi không chuẩn bị kịp, hoảng quá không chọn đường, cho nên mới nhầm hướng”.
“Lập tức dẫn người qua chỗ Thái Thiên Võ Thần bên kia! Dụ bọn người Ám Thiên Võ Thần sang phía Thái Thiên Võ Thần, biết chưa?”
Tên tay sai cả giận nói.
“Thế cục phức tạp, tình huống nguy cấp, làm sao mà tôi muốn thế nào là thế đó được?”
Lệnh Hồ Vũ la lớn, vẻ mặt lo lắng, không có ý định lui về sau.
“Cậu…”
Vẻ mặt người kia giận dữ, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Hắn không thể giết Lệnh Hồ Vũ được, chỉ đành vòng về, báo cáo tình hình với Thương Lan Võ Thần?
“Thật sự là vì hoảng loạn không chọn được đường à?”
Mắt Thương Lan Võ Thần nhìn Lệnh Hồ Vũ đầy ẩn ý.
“Đại nhân, bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Ám Thiên Võ Thần sắp tới đây rồi!”
Tên tay sai nôn nóng hỏi.
“Tình hình bên Thái Thiên Võ Thần thế nào?”
“Hình như… án binh bất động…”
“Xem ra tên Thái Thiên kia cũng biết ngư ông đắc lợi mới là lựa chọn tốt nhất”.
Thương Lan Võ Thần hít một hơi thật sâu, mặt vô cảm nói: “Nếu Lệnh Hồ Vũ không dụ người đi được thì tôi đành tự mình dẫn Ám Thiên Võ Thần sang chỗ Thái Thiên thôi!”
Nói xong, Thương Lan Võ Thần nhảy lên, phóng về phía bóng đen có luồng khí tức mạnh nhất kia.
“Ám Thiên, trận chiến lần trước, không thể phân thắng bại, hôm nay, nhìn tôi chém ông đây!”
Thương Lan Võ Thần hô to, sử dụng chiêu thức mạnh nhất ngay tức khắc.
Trong nháy mắt khi đến gần bóng đen kia, sắc mặt Thương Lan Võ Thần đột nhiên biến đổi.
“Khí tức này… Ông không phải là Ám Thiên Võ Thần?”
Chương 4974: Bên trong núi
Thương Lan Võ Thần và Ám Thiên Võ Thần từng chiến đấu, cũng đã tiếp xúc với nhau nhiều năm, Thương Lan Võ Thân biết rất rõ Ám Thiên Võ Thần.
Người trước mặt có phải Ám Thiên Võ Thần hay không, ông ta gần như chỉ cần liếc mắt một cái là biết.
Đúng vậy, khí tức của bóng đen khủng bố này vô cùng kinh người, còn kèm theo một ít khí tức của Ám Thiên Võ Thần, không cần nghi ngờ, người này chỉ đang kẻ mượn danh nghĩa thôi.
Ám Thiên Võ Thần thật sự e là đã chạy thoát rồi.
Ánh mắt của Thương Lan Võ Thần híp lại, rút kiếm ra ngay lập tức, chém về phía bóng dáng kia.
Bóng dáng kia mạnh, nhưng sao có thể là đối thủ của Võ Thần thật sự như Thương Lan được? Qua một cuộc chiến khốc liệt, hắn lập tức rơi vào thế yếu.
Người xung quanh vẫn chưa biết tình hình, thấy Thương Lan Võ Thần dũng mãnh như thế, cũng nâng cao tinh thần, dồn dập xông lên chém giết.
Chẳng mấy chốc, đám người xông ra từ trong núi Bất Ước đã tổn thất trầm trọng, bọn họ khó có thể chống lại, ai nấy đều xoay người muốn chạy trốn.
Lâm Chính ở phía dưới đưa mắt nhìn, lập tức cau mày.
Trận chiến trong Long Tâm Thành, một mình Ám Thiên Võ Thần đấu với hai người, dù nói là bị thương, nhưng qua lâu như vậy, ông ta cũng khôi phục được bảy tám phần rồi, cho dù không đánh bại Thương Lan Võ Thần được, cũng không thể thua nhanh như vậy.
Vậy chỉ có một khả năng, người chém giết với Thương Lan Võ Thần, không phải Ám Thiên Võ Thần.
Nếu hắn không phải thì có nghĩa là Ám Thiên Võ Thần đã chạy trốn.
Ánh mắt Lâm Chính chuyển động, âm thầm rời đi, nhân lúc mọi người không chú ý, anh đi về phía núi Bất Ước.
Hiện giờ núi Bất Ước đã sụp đổ tan nát.
Chương khí trên núi cũng xuất hiện biến hóa lớn.
Có những nơi chướng khí quay cuồng, nồng đậm vô cùng, có nơi chướng khí lại loãng đến mức có thể đi qua được.
Lâm Chính điều khiển sức mạnh, chạy về phía ngọn núi dọc theo khu vực có chướng khí loãng.
Mục đích của anh chỉ có một.
Đó chính là nơi ở của Ám Thiên Võ Thần trong núi.
Ám Thiên Võ Thần đã ẩn náu ở đây, chắc có lẽ bên trong sẽ có không ít bảo bối.
Phải biết rằng, trước khi Ám Thiên Võ Thần chạy trốn, Diệp Viêm và Ám Minh Nguyệt đã dọn sạch toàn bộ bảo bối trong sào huyệt của ông ta trước một bước.
Bây giờ Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần đột nhiên giết tới, vây hết ngọn núi lớn này, Ám Thiên Võ Thần lại muốn dời tài nguyên đi, chỉ sợ không dễ như vậy.
Nghĩ thế, Lâm Chính hào hứng, bước chân cũng nhanh hơn không ít.
Tài nguyên của Võ Thần, sẽ như thế nào đây?
Chướng khí loãng không ảnh hưởng nhiều tới Lâm Chính, chẳng mấy chốc cơ thể anh đã chui vào trong khe hở trên núi.
Khe hở rất sâu, chắc là dẫn thẳng tới núi Bất Ước.
Điều khiến Lâm Chính kinh ngạc là, không gian bên trong của ngọn núi này lại do con người dùng tay không đào ra.
Xem ra trước đây Ám Thiên Võ Thần đã chuẩn bị sẵn chỗ ẩn nấp cho bản thân mình.
Đây gọi là thỏ khôn có ba hang.
Lâm Chính tin rằng, chỗ ẩn nấp như thế này không chỉ có một.
Nếu đã thế, chỗ tài nguyên của Võ Thần chất đống ở đây cũng chưa chắc là tất cả.
Lộp bộp!
Một tiếng vang thanh thúy phát ra, cuối cùng Lâm Chính cũng vào trong ngọn núi.
Nơi này giống như một tòa cung điện được chế tạo tạm bợ, rất rộng lớn.
Đập vào mắt trước tiên là một cánh cửa cung điện khổng lồ, đi vào trong, có thể nhìn thấy từng gian được chế tạo bằng ngọc, các gian vô cùng rộng rãi, bên trong chất rất nhiều tài nguyên tu luyện.
Đợi đã.
Lâm Chính đột nhiên nghĩ tới điều gì, lập tức nhìn lại phía sau.
Ngoài cửa lớn là một vùng rộng lớn, phía trên của vùng rộng lớn đó thông lên đỉnh núi.
Vừa liếc nhìn, anh cảm nhận được đỉnh núi này là lối ra của cung điện trong núi.
Nhưng thực tế… trước đây khe hở phía trên đó là một khối đá Kình Thiên lớn.
Nhóm người này cũng đâu thể đánh nát đá Kình Thiên để rời khỏi cung điện trong núi này được?
Nếu không làm như vậy thì chỉ có một khả năng.
Nơi này, còn có cửa ra vào ở chỗ khác.
Ánh mắt Lâm Chính híp lại, lập tức tìm kiếm ở mọi nơi.
Cuối cùng, ánh mắt anh nhìn vào đống đá vụn ở một bên, lập tức đi qua, kéo hết chỗ đá vụn đó ra.
Chỉ lát sau, một đường hầm xuất hiện trong tầm mắt của anh…
Chương 4975: Ngôi mộ đáng sợ
Nhìn thấy đường hầm này, Lâm Chính đã hiểu ra mọi thứ.
Xem ra Ám Thiên Võ Thần đã dẫn người rời đi từ đường hầm này.
Những người đang chém giết bên ngoài, cùng lắm chỉ là kẻ mạo danh để dụ Thương Lan Võ Thần đánh nhau với Thái Thiên Võ Thần mà thôi.
Chỉ là, dù có đường hầm chạy trốn, nhưng hai Võ Thần kia đã bao vây núi Bất Ước quá nhanh, cho nên chuyện chạy trốn quá gian nan, bọn họ cũng không mang đi nhiều đồ đạc quá được.
Lâm Chính lập tức xoay người đi vào cung điện trong núi, bắt đầu tìm kiếm.
Chỉ lát sau, Lâm Chính đã tìm được căn phòng được khóa bằng kết giới và cơ quan.
Cơ quan này cực kì rườm rà, người bình thường khó mà hiểu được, trong cơ quan còn có những ngăn bí mật, nếu bên ngoài dùng lực cố phá vỡ, cơ quan sẽ khởi động ngăn bí mật, sau đó ngăn bí mật sẽ lập tức đưa lửa ra đốt cháy mọi thứ trong phòng.
Cho nên ngoài cách dùng chìa khóa để mở cơ quan, nếu sử dụng bất kì phương pháp mạnh mẽ nào để mở, đều tốn công vô ích.
Nhưng Lâm Chính ở dưới Long Cung suốt nửa năm đã sớm quen với loại cơ quan nhỏ này rồi.
Anh nhìn khắp nơi, tìm thấy một cái xà ngang bằng gỗ, dùng lực tước nó thành từng cây tăm xỉa răng, sau đó đâm vào ổ khóa trước mắt, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại.
Răng rắc!
Răng rắc!
Răng rắc…
Khi chiếc tăm kia chuyển động không ngừng, bên trong khóa cũng truyền ra những tiếng vang thanh thúy liên tục.
Qua mười mấy giây như vậy.
Ầm ầm ầm…
Cửa phòng lớn phát ra những âm thanh nặng nề dày đặc, chậm rãi mở ra.
Lâm Chính sung sướng, lập tức nhìn vào trong cửa.
Nhưng chỉ liếc mắt một cái, Lâm Chính đã ngây dại.
Trong căn phòng nhỏ bé này không cất giấu bảo vật gì cả, thứ bày biện ở đó lại là từng thi thể, thi thể đầm đìa máu tươi…
Những thi thể đó đều đã được nước thuốc đặc biệt xử lí, sẽ không dễ biến chất.
Bọn họ hoặc là bị treo lên, mổ bụng, hoặc là bị tách rời hoàn toàn, đào sạch nội tạng…
Toàn bộ căn phòng giống như cảnh tượng của địa ngục.
Đôi mắt Lâm Chính trừng lớn, ngơ ngác đi vào trong, nhìn cảnh tượng làm cho người ta sợ hãi này, đầu óc không thể xoay chuyển được nữa.
Nhưng chẳng mấy chốc, anh lập tức nghĩ tới cái gì đấy.
“Diệp Viêm!”
Lâm Chính âm thầm cắn răng.
Anh đi tới chỗ thi thể hoặc những khối thi thể cắt nhỏ kia, kiểm tra một lượt.
Một số khối thi thể bị khắc hoa văn, còn được rót sức mạnh phi thăng vào.
“Nếu mình đoán không sai, chắc là Diệp Viêm định cấy những cơ quan nội tạng và chân tay này vào cơ thể của hắn…”
Lâm Chính nhìn chằm chằm vào những khối thi thể, ánh mắt cực kì lạnh lẽo.
Hành động của Diệp Viêm vi phạm đạo đức của con người, khiến người ta oán giận.
Để nâng cao thực lực, người này không từ thủ đoạn, hoàn toàn không kiêng kị bất cứ điều gì.
Ở trong mắt hắn, chỉ có thực lực mới là quan trọng nhất.
Chỉ là điều khiến Lâm Chính cảm thấy tò mò, một mình Diệp Viêm, vì sao lại dùng nhiều thi thể như vậy?
Cho dù hắn có thể cải tạo chân tay của người khác thành của mình, cũng không cần dùng nhiều tới vậy.
Lâm Chính nhìn chằm chằm vào những thi thể trong nhà kho, cảm thấy vô cùng hoang mang.
Đột nhiên, dường như anh đã nhận ra gì đó, bước nhanh đến chiếc giường đá ở căn phòng phía sau.
Trên giường đá có một người đàn ông mạnh mẽ rắn chắc đang nằm.
Cả người hắn trần trụi, cơ thể đã lạnh lẽo từ lâu, lông tóc trên người bị cạo sạch, từ trên xuống dưới được bôi một loại nước thuốc đặc biệt, qua mười năm hai mươi năm cũng không hư thối.
Nhưng Lâm Chính kiểm tra một lần, phát hiện người đàn ông này hoàn toàn không có thương tích gì.
Anh duỗi tay ấn vào ngực người đàn ông, phát hiện nội tạng của người này cũng hoàn hảo.
“Chẳng lẽ…”
Hô hấp của Lâm Chính đột nhiên gấp gáp hơn, lập tức nắm lấy dao phẫu thuật bên cạnh, mở ngực người đàn ông ra.
Nhìn kĩ.
Quả nhiên.
Mạch máu của hắn đã bị cắt đứt.
Hơn nữa… Không phải bị người khác phá hủy, nhìn vết thương này, càng giống như tự mình cắt đứt kinh mạch hơn.
Người này tự sát.
Quan sát khí mạch của hắn.
Người này ít nhất cũng là một cường giả Lục Địa Thần Tiên…
Một Lục Địa Thần Tiên, thế mà lại tự sát?
Sao lại thế?
Người có thể tu luyện đến trình độ này, ai lại bằng lòng từ bỏ sự nỗ lực nhiều năm, lựa chọn tự sát chứ?
Trừ khi…
Trái tim của Lâm Chính đập loạn, một phỏng đoán khủng bố xẹt qua não.
Anh lấy một cây châm bạc ra, cẩn thận đâm vào trong khí mạch của người đàn ông.
Sau khi rút ra, trên châm bạc đã có một sợi tà khí.
Đồng tử Lâm Chính lập tức to lên mấy vòng…