-
Chương 4816-4820
Chương 4816: Anh được hời rồi
Vừa nghe nói thế, mọi người đều sửng sốt, đồng loạt quay đầu lại nhìn nơi phát ra âm thanh.
Thương Lan Phúc và Cầm Kiếm Nữ cũng ngây người, vô thức đưa mắt nhìn sang bên cạnh.
Chỉ thấy Lâm Chính rất bình tĩnh đi về phía mọi người.
“Anh bạn, anh điên rồi à?”
“Sư phụ?”
Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc vội khuyên can.
Nhưng không có tác dụng.
Dường như Lâm Chính đã quyết định rồi.
Đám người này đều không xa lạ gì với gương mặt của Lâm Chính.
“Ơ? Người này thế mà không bị Thương Lan Thiên Tuyệt đại nhân giết chết à?”
“Hừ, đúng là mạng lớn thật”.
“Tôi nghĩ các người nhầm lẫn gì rồi phải không? Thương Lan Thiên Tuyệt đại nhân không định giết người này. Thương Lan Võ Thần đại nhân đã ra chỉ thị phải bắt sống người này, mang về tra tấn”.
“Tức là Thương Lan Thiên Tuyệt đại nhân vẫn không có ý định ra tay sao?”
“Đa phần là thế, có lẽ đợi sau khi Long Cung kết thúc, Thiên Tuyệt đại nhân mới ra tay”.
“Thì ra là thế… nhưng nhắc đến mới nhớ, Thương Lan Thiên Tuyệt đại nhân đi đâu rồi?”
“Đúng thế, sao nãy giờ không thấy người đâu cả?”
“Hơn nữa cũng chẳng thấy người của phủ Thương Lan”.
“Lạ thật đấy…”
Người ở đó liên tục bàn tán không dứt.
“Lại là người tốt bụng này?”
Mị Mộng đứng phía sau đám người sửng sốt, sau đó khẽ cười.
“Tên này trước đây đã đứng ra bênh vực Cấm Kiếm Nữ, kết quả lại đắc tội với Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần, bây giờ anh ta lại giúp những người đi theo Thái Thiên Võ Thần, đây là muốn đắc tội với Diệp Viêm đại nhân và cô Ám Minh Nguyệt sao?”
“Hắn cũng to gan đấy chứ nhỉ?”
“Long mạch dưới lòng đất của mình xuất hiện tên ngốc này từ lúc nào vậy?”
“Làm việc gì cũng không suy nghĩ sao?”
Không ít người chỉ trỏ, có người chế giễu, có người cười cợt, chỉ có một số ít lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ.
Không ai biết Lâm Chính làm vậy để làm gì.
Tám người hầu còn lại của Thái Thiên Võ Thần không khỏi nhíu mày.
“Này, đừng lo chuyện bao đồng! Bọn tôi không sợ Diệp Viêm đâu”.
Người đàn ông tóc dài dẫn đầu trầm giọng nói.
“Thế nên các người định chết oan uổng trong tay Diệp Viêm sao?”
Lâm Chính nghiêng đầu nhìn người đó, lạnh nhạt nói: “Các người không phải là đối thủ của Diệp Viêm, chắc các người hiểu rõ điều này”.
Vẻ mặt tám người cứng đờ, nhưng không cãi lại.
Mặc dù họ đều là cao thủ được chính tay Thái Thiên Võ Thần dạy dỗ.
Ném vào một nơi nào đó của long mạch dưới lòng đất thì cũng là cường giả một phương.
Thực lực của tám người đủ để tiêu diệt một tông môn.
Nhưng lần này họ lại đối đầu với Diệp Viêm.
Lâm Chính dựa vào biểu hiện vừa rồi của Diệp Viêm và Thương Lan Võ Thần trước đó để đưa ra so sánh tạm thời.
Anh tin chắc thực lực lúc này của Diệp Viêm bằng một nửa Võ Thần.
Sức mạnh của đám người hầu của Thái Thiên Võ Thần này không cao đến mức đó.
Nếu đối đầu trực diện thì tám người này chắc chắn sẽ chết.
Dù sao cũng là người có truyền thừa chí tôn, tốc độ tu luyện của Diệp Viêm rất nhanh.
“Anh đi? Cũng được”.
Diệp Viêm lạnh nhạt nhìn Lâm Chính, ánh mắt lóe lên tia ngờ vực nhưng không từ chối.
Lâm Chính gật đầu, xoay người đi về phía bức tượng đá.
Nhưng lúc này người đàn ông tóc dài bỗng đè bả vai Lâm Chính lại.
“Này, nếu có muốn đi thật thì cần gì đến cậu? Bọn tôi không cần cậu thương hại”.
Nói rồi người đàn ông tóc dài nhảy lên, dẫn theo người chạy về phía tượng đá, đánh nhau với tượng đá.
Tám người lao đến chỗ tượng đá, đều vung vẫy đao kiếm, điên cuồng chống đỡ đòn tấn công của tượng đá.
Tám người phối hợp rất ăn ý, cuối cùng khống chế được tượng đá.
Lâm Chính yên tĩnh đứng đó nhìn.
Thật ra anh biết mình sẽ không ra tay.
Vì đám người hầu của Thái Thiên Võ Thần này đều là những người kiêu ngạo.
Họ rất coi trọng thể diện.
Sở dĩ từ chối Diệp Viêm là không muốn mất mặt, để mặc cho Diệp Viêm sắp xếp.
Cho dù họ biết thực lực của Diệp Viêm mạnh, không dễ chọc vào.
Nhưng vì tôn nghiêm của Võ Thần, họ chỉ đành liều mạng đánh một trận.
Bây giờ Lâm Chính phải đánh với tượng đá thay họ thì họ lại càng mất mặt.
Cho dù thế nào cũng sẽ không để Lâm Chính giải quyết hậu quả cho họ.
Dù có đánh không lại cũng không muốn cái người không hề quen biết tên Lâm Chính này hy sinh cho họ.
Vì thể diện nên cuối cùng những người này đã chọn thử tự mình đánh với tượng đá.
Mọi người im lặng nhìn theo, đều không thể hiểu được.
Nhưng Diệp Viêm lại yên tĩnh nhìn Lâm Chính.
“Thì ra là thế, anh được hời rồi”.
Chương 4817: Đợi ai?
“Diệp Viêm đại nhân, anh đang nói gì thế? Sao tôi chẳng hiểu gì cả?”
Lâm Chính cố ý tỏ ra khó hiểu hỏi.
Diệp Viêm lắc đầu không đáp.
Người khác không nhìn ra nhưng hắn biết rõ.
Lâm Chính chẳng làm gì, chỉ đứng ra nói vài câu đã khiến đám cao thủ dưới quyền Thái Thiên Võ Thần nợ Lâm Chính một ân tình.
Cho dù đám cao thủ này không để Lâm Chính lên nhưng họ cũng phải thừa nhận ơn tình này.
Dù sao những người này cũng đều là người thích thể diện.
Diệp Viêm nhìn chằm chằm trận chiến của tám cao thủ và tượng đá, không hề chớp mắt lấy một cái.
Lâm Chính vẫn nhìn rất chăm chú.
Anh nhìn chằm chằm một hồi, sau đó bỗng giơ tay lên xoa mắt phải mình.
Tám người đánh giết rất dữ dội.
Họ không chỉ muốn thử chiêu mà càng muốn đột phá tượng đá, tiến vào tầng thứ ba.
Tượng đá cũng hơi mất sức trước sự tấn công của tám người.
Mọi người đều ngạc nhiên thốt lên.
Dù sao cũng là người truyền thừa của Thái Thiên Võ Thần.
Chiêu pháp của tám người rất tuyệt diệu khiến mọi người không thể tưởng tượng được.
Cuối cùng.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên.
Người đàn ông tóc dài chém một nhát kiếm vào tượng đá, tránh được huyết kiếm đáng sợ của tượng đá, chém vào cổ tượng đá.
Thoáng chốc.
Rắc!
Một tiếng động rất khẽ vang lên trong tượng đá.
Sau đó động tác của tượng đá dừng lại, các hoa văn bí mật trên bề mặt mờ đi như thể ngừng cung cấp năng lượng cho tượng đá.
Thấy thế người đàn ông tóc dài mừng rỡ, lập tức nói: “Mau lên, mở cửa”.
“Vâng!”
Mấy người khác lập tức nhảy qua tượng đá chạy đến cổng.
Các cao thủ đè chặt lên tấm cửa đồng cực lớn, sau đó dùng sức.
Ầm…
Cánh cửa bị đẩy ra.
Mọi người thốt lên.
“Cửa… cửa mở rồi”.
“Mau, mau chạy đến tầng thứ ba”.
“Đi thôi!”
Người ở bên này ngồi không yên được nữa, đều vượt lên chạy về phía cánh cửa.
“Này, cậu có đến tầng thứ ba không? Nếu đi thì mau lên”.
Lúc này người đàn ông tóc dài quay đầu lại nói với Lâm Chính.
Lâm Chính lắc đầu mỉm cười: “Không cần đâu, các anh vào trước đi”.
“Đồ ngốc!”
Người đàn ông mắng một tiếng, nhìn Lâm Chính rồi dẫn mọi người chạy đến cánh cửa tầng ba.
Những người còn lại nhao nhao chạy vào trong.
Có người phản ứng khá nhanh, cũng chạy vào trong.
Nhưng ngay khi những người khác chuẩn bị chui vào, tượng đá vốn dĩ bất động bỗng cử động trở lại, các hoa văn bí mật trên khắp cơ thể bắt đầu tỏa ra ánh sáng huyền bí, sau đó cầm huyết kiếm trong tay chém vào những người đang đến gần.
Thoáng chốc máu thịt lại lẫn lộn thêm lần nữa.
Những người còn lại hoảng sợ vội lùi về sau.
Thế nhưng chẳng được mấy người có thể lùi lại.
Mọi người đều hết sức ngạc nhiên.
“Muốn vượt qua cửa thứ hai thì nhất định phải đánh vào điểm mấu chốt của tượng đá. Như thế nó sẽ dừng hoạt động khoảng bảy giây, người khiêu chiến có thể tận dụng bảy giây này để đẩy cửa đi vào, một khi để thời gian này trôi qua, nó sẽ cử động trở lại”.
Diệp Viêm nói.
Hắn đã nhìn thấu tất cả.
Lâm Chính lại xoa mắt phải lần nữa, không nói lời nào, yên lặng lùi sang một bên.
Anh đã quen thuộc hết các chiêu thức của tượng đá…
Muốn qua tầng thứ hai cũng không khó.
Nhưng anh không định ra tay ngay bây giờ.
“Sư phụ ơi, tại sao sư phụ không đi theo đám người Thái Thiên Võ Thần vào trong khi có cơ hội vừa rồi?”
Thương Lan Phúc bước lên trước nói.
“Đúng đấy anh bạn, cơ hội tốt như vậy sao lại lãng phí chứ?”
Cầm Kiếm Nữ lộ ra vẻ tiếc nuối nói.
“Muốn qua được tượng đá không khó, đợi thêm chút nữa đi”.
Lâm Chính nói.
“Đợi? Đợi ai?”
Thương Lan Phúc khó hiểu hỏi.
“Diệp Viêm”.
Lâm Chính thấp giọng nói.
Thương Lan Phúc sửng sốt.
Quả nhiên, chỉ thấy Diệp Viêm bên kia nhắm mắt một lúc lâu, sau đó lại mở mắt ra đi về phía tượng đá lần nữa…
Chương 4818: Anh bạn, mời đi trước
Từ khi Diệp Viêm đánh nhau với người hầu của Thái Thiên Võ Thần, Lâm Chính biết Diệp Viêm không phải không có năng lực đi qua tượng đá.
Hắn muốn đánh bại tượng đá đi lên tầng ba, dễ như trở bàn tay.
Nhưng hắn vẫn chọn cách thử chiêu, hoàn toàn vì hắn muốn biết rõ công pháp của tượng đá.
Lâm Chính mạnh dạn suy đoán Diệp Viêm muốn thông qua công kích của tượng đá, để khám phá bí mật trong Long Cung.
Dù sao tượng đá này cũng do người của Long Cung chế tạo ra.
Mọi thứ ở đây đều liên quan đến đối phương.
Giống như cơ quan của tượng đá, nó đại diện cho chiêu pháp của người chế tạo.
Để chế tạo ra Long Cung, nếu không phải là vị chí tôn tuyệt thế thì không thể làm được.
Diệp Viêm muốn “đào ra” vị chí tôn tuyệt thế này!
Xem ra tham vọng của Diệp Viêm không nhỏ.
Mục đích hắn đến đây không chỉ vì bảo bối của chí tôn tuyệt thế để lại, mà càng muốn lấy được truyền thừa.
Âm mưu và tầm nhìn của người này thật đáng sợ.
Lâm Chính nhìn Diệp Viêm chằm chằm, ánh mắt thờ ơ.
Càng như vậy, càng phải giết Diệp Viêm.
Không thể giữ lại!
Khi Diệp Viêm đi về phía tượng đá, hiện trường lần nữa trở nên yên tĩnh.
Ám Minh Nguyệt lập tức cầm kiếm đuổi theo.
“Mấy người không cần ra tay, chỉ cần đẩy cửa vào là được”.
Diệp Viêm nghiêng đầu, bình tĩnh nói.
“Rõ, thưa anh Diệp!”
Ám Minh Nguyệt gật đầu.
Diệp Viêm lập tức xoay người lao về phía tượng đá.
Nhưng... hắn không tấn công tượng đá, mà chỉ phòng thủ.
Kiếm Bạch Cốt không ngừng tung hoành trước ngực hắn, liên tục chặn đòn tấn công của tượng đá.
Điều này làm mọi người bối rối.
Sức mạnh ác liệt chém giết người hầu của Thái Thiên Võ Thần vừa nãy đã biến mất không dấu vết.
Thế này là sao?
Ngay cả tám tên người hầu của Thái Thiên Võ Thần cũng có thể đánh bại tượng đá, Diệp Viêm hoàn toàn không cần phải chiến đấu mà.
Ngay cả Ám Minh Nguyệt cũng không hiểu.
Nhưng không lâu sau, Diệp Viêm không phòng ngự nữa, mà chuyển sang tấn công, dùng kiếm đâm vào giữa chân mày tượng đá.
Trong chốc lát, tượng đá đứng im.
“Đẹp!”
Nhiều người nghẹn ngào tại chỗ, vỗ tay thốt lên.
Thấy vậy, Lâm Chính biết Diệp Viêm đã thăm dò được tượng đá.
Ám Minh Nguyệt lập tức dẫn người xông vào, đẩy cửa ra.
Diệp Viêm bình tĩnh đi vào.
Đoàn người biến mất ở cánh cửa tầng hai.
“Mạnh quá!”
Cầm Kiếm Nữ không nói nên lời.
“Xem ra Diệp Viêm bước vào hàng ngũ Võ Thần, đã là chuyện chắc chắn như ván đóng thuyền”.
Thương Lan Phúc thở dài, quay đầu nói: "Sư phụ, chúng ta cũng đi vào thôi”.
“Không vội”.
Lâm Chính nhìn xung quanh, bình tĩnh nói: "Để người khác vào trước”.
“Sư phụ, với thực lực của anh, chúng ta liên thủ, đi vào tầng ba không thành vấn đề, cần gì phải lãng phí thời gian? Ba ngày sau Long Cung sẽ đóng cửa rồi đấy”.
Thương Lan Phúc vội nói.
“Sao thế? Anh có thể đi lên tầng bốn à?”
Lâm Chính nghiêng đầu nói.
Thương Lan Phúc sửng sốt, vội vàng lắc đầu.
Đi lên tầng bốn? Anh ta nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Nếu không vào được, thì cần gì phải vội?”
“À... được rồi”.
Khi Diệp Viêm rời đi, có nhiều người đã từ bỏ ý định đi lên tầng ba.
Cường độ của tầng ba ngoài tầm kiểm soát của người bình thường.
Mặc dù có một số đại diện của các thế tộc cố gắng xông qua tượng đá, tiến vào tầng ba, nhưng hầu hết đều bị chặn ở tầng hai.
Thấy không có hy vọng tiến vào, bọn họ chỉ đành lựa chọn quay lại đường cũ, rời khỏi Long Cung.
Chẳng bao lâu, trước cửa trạm gác tầng hai chỉ còn Mị Mộng và một nhóm cao thủ thế gia Huyết Đao.
“Anh bạn, anh không vào sao?”
Mị Mộng nhìn Lâm Chính, cười hỏi.
“Cô Mị Mộng không vào ư?”
Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Vào, tất nhiên là vào rồi, chẳng phải tôi đang đợi anh đây sao?”
Khóe mắt Mị Mộng cong lên, nheo mắt mỉm cười: “Anh bạn, mời đi trước!”
Chương 4819: Cướp kiếm
Lông mày Lâm Chính khẽ động, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Mị Mộng vẫn cười nói: “Anh bạn, đừng nói với tôi anh không thể vượt qua nhé? Nếu không thể vượt qua, sao lại dám ra mặt vì đám người của Thái Thiên Võ Thần?”
“Đương nhiên là có thể vượt qua, nếu cô Mị Mộng không qua được, có thể đi sau lưng tôi, theo tôi lên tầng ba”.
Lâm Chính nói.
“Không cần đâu, nơi này không làm khó được tôi”.
Mị Mộng nhún vai nói.
“Nếu vậy, tôi đi trước một bước”.
Lâm Chính nói, sau đó đi về phía tượng đá.
Thương Lan Phúc và Cầm Kiếm Nữ lập tức đi theo.
Ánh mắt hai người họ đanh lại, vẻ mặt nghiêm túc.
Nhưng ngay khi Lâm Chính đứng trước tượng đá, anh chợt thả lỏng tay, ném kiếm trên tay xuống đất.
Mị Mộng giật mình.
Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc đều choáng váng.
“Sư phụ, anh cảm thấy vũ khí này không hợp với anh sao? Nếu vậy, kiếm của tôi cũng ổn này!”
Thương Lan Phúc vội nói.
“Sư phụ?”
Mị Mộng hơi giật mình, ngạc nhiên nhìn Thương Lan Phúc.
Ai lại dám làm sư phụ của con trai Võ Thần?
“Không phải vũ khí không hợp tay, tôi chỉ không muốn dùng vũ khí thôi”.
Lâm Chính lắc đầu nói.
“Cái gì?”
Hai người như bị sét đánh ngang tai.
Đôi mắt của Mị Mộng run lên, không dám tin vào những gì mình nghe được.
“Cô chủ, anh ta điên rồi à?”
“Không cần vũ khí? Chẳng lẽ anh ta muốn tay không chiến đấu?”
Người của thế gia Huyết Đao đứng bên cạnh cũng sửng sốt, không thể tin.
Mị Mộng lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm Lâm Chính, khẽ nói: “Xem người này định giở trò gì”.
“Cô chủ, tôi nghĩ anh ta là kẻ ngu dốt ngông cuồng, lúc trước đối đầu với Võ Thần, sau đó đắc tội với Diệp đại nhân, hôm nay ở trước mặt chúng ta, lại tỏ ra điên khùng như vậy, rõ ràng là chuột nhắt không biết trời cao đất rộng!”
Có người không nhẫn nhịn được chửi rủa.
Mị Mộng không để ý.
Mặc dù cô ta cũng cảm thấy người xung quanh nói có lý.
Nhưng sau khi quan sát, cô ta thấy người này không giống người không có đầu óc!
“Anh bạn, anh đừng làm loạn, kiếm trong tay tượng đá không phải kiếm thường, cơ thể bằng xương bằng thịt như anh sao chống đỡ được nó? Hay là dùng kiếm của tôi đi!"
Cầm Kiếm Nữ cũng hoảng sợ, lập tức ấn kiếm trong tay vào tay anh.
“Không, các người ở đây đợi tôi!”
Lâm Chính đột nhiên nói lớn, bước lên một bước, lao vào tượng đá.
Tốc độ nhanh đến mức không bắt kịp.
Nhưng tốc độ của tượng đá cũng rất nhanh.
Bóng người đỏ thắm hung dữ chợt di chuyển, vung kiếm lên.
Vèo.
Huyết kiếm vạch ra nửa đường vòng cung, kiếm khí đáng sợ như trăng non ngút trời, chém về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lắc người né tránh, nhanh chóng tiếp cận tượng đá, đấm một quyền.
Tuy nhiên tốc độ của tượng đá cực nhanh, vừa mới tung ra kiếm chiêu, lại giơ kiếm lên chém, hai luồng kiếm giáng xuống.
Lâm Chính không còn cách nào khác đành từ bỏ tấn công, lần nữa né tránh.
Chỉ thấy anh cong mình, ngửa đầu về sau, dường như huyết kiếm lướt qua trán anh.
Sau khi né đòn này, Lâm Chính đã đứng trước tượng đá.
Khoảng cách gần như bằng không.
Tượng đá không có cảm xúc, chỉ biết vô tình chém bất kỳ ai đến gần nó.
Mặc dù chiêu này đánh vào khoảng không, nhưng nó không bỏ cuộc, chuẩn bị tung ra đòn tấn công thứ ba.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính bỗng nhảy bật lên, đưa tay ra, bắt lấy tay tượng đá.
“Cái gì?”
Mị Mộng sửng sốt.
Hai mắt Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc đều trợn to, như hóa đá.
Lâm Chính nắm chặt tay cầm huyết kiếm của tượng đá, dùng lực mạnh, cố gắng ấn mạnh vào sát chiêu của tượng đá.
Cánh tay tượng đá và cánh tay Lâm Chính không khỏi rung lên.
Hai bên đấu tranh quyết liệt.
Nhưng tượng đá vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục giơ tay trái lên, vung về phía Lâm Chính.
Lâm Chính cũng có hai tay, anh lại tiếp tục giơ tay lên ấn vào tay trái tượng đá.
Hai bên giống như đang đấu vật.
Xem ra, Lâm Chính có thực lực ngang với tượng đá.
Một người một tượng, cứ giằng co như vậy.
Nhưng bản lĩnh tượng đá không chỉ có vậy.
Chỉ thấy cơ thể nó phát ra tiếng kêu, ngay sau đó hoa văn trên thân nó càng lúc càng sáng và chói mắt.
Chỉ chốc lát sau.
Bùm!!!
Trong cơ thể tượng đá phun ra vô số sóng hoa văn, bắn ra bốn phía.
“Không ổn! Rút lui!”
Sắc mặt Thương Lan Phúc thay đổi, lập tức kêu lên.
Cùng Cầm Kiếm Nữ vội vàng rút lui.
“Bảo vệ cô chủ!”
“Cẩn thận!”
Người của thế gia Huyết Đao xông lên trước, dựng lên tường người bảo vệ Mị Mộng.
Nhưng ngay khi bọn họ dựng lên tường người, lực xung kích cũng phóng đến, làm người của thế gia Huyết Đao ngổn ngang, Mộng Mị cũng bị đánh mạnh không ngừng lùi về sau...
Đến khi cô ta dừng lại, vội nhìn Lâm Chính.
Mới phát hiện Lâm Chính và tượng đá vẫn đang giằng co.
Thật khủng khiếp!
Hai mắt Mị Mộng mở to, không dám tin vào những gì đang thấy.
Người này dùng tay không áp chế tượng đá hả?
Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì cô ta sẽ không tin!
Nhưng ... anh ta làm như vậy có mục đích gì?
Với thực lực của anh ta, vượt qua trạm gác tầng hai, tiến vào tầng ba dễ như trở bàn tay.
Sao anh ta lại dùng tay không chiến đấu với tượng đá? Sao anh ta phải áp chế tượng đá?
Làm như vậy có ý nghĩa gì?
Mị Mộng không thể hiểu nổi.
Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc cũng hơi bối rối.
“Rốt cuộc anh bạn này đang làm gì?”
Cầm Kiếm Nữ định thần lại, ổn định khí tức, nhìn Lâm Chính, ngơ ngác hỏi.
“Không biết”.
Thương Lan Phúc cười khổ: "Sư phụ làm việc, vẫn luôn kỳ quái, khiến người ta khó hiểu...”
“Có cần đến giúp không?”
Cầm Kiếm Nữ hỏi.
“Không cần đâu! Sư phụ nói không cần giúp, chúng ta ở đây xem thôi”.
Thương Lan Phúc nói.
Cầm Kiếm Nữ gật đầu, nhưng lúc này, sự nghi ngờ trong mắt cô ta càng lúc càng mãnh liệt, trong lòng xuất hiện cảm giác kỳ lạ.
Bóng lưng này... sao quen vậy?
Cầm Kiếm Nữ bối rối, nhưng cô ta không thể nhớ mình đã thấy ở đâu.
Đúng lúc mọi người đang hoang mang về hành động của Lâm Chính.
Bùm!
Âm thanh chấn động chợt vang khắp tầng hai của Long Cung.
Chỉ thấy Lâm Chính vẫn giằng co với tượng đá, đột nhiên anh hất tay trái tượng đá ra, sau đó giơ tay bắt lấy, bẻ gãy huyết kiếm trong tay tượng đá...
Cướp kiếm?
Chương 4820: Đặt cược
Đoạt được huyết kiếm, Lâm Chính thuận thế đẩy tượng đá ra, sau đó lùi lại, tránh khỏi khu vực cánh cửa.
Xung quanh tượng đá không có người, nó lập tức trở về vị trí cũ, lại đứng bất động.
Lâm Chính liếc mắt nhìn tượng đá, ánh mắt dừng lại ở thanh kiếm trong tay.
Cả thanh huyết kiếm đỏ tươi như sắt nung, nhưng thân kiếm cực kì lạnh lẽo, nắm trong tay mà cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Lưỡi kiếm vô cùng sắc bén, cực kì đáng sợ.
“Nguyên liệu này thật đặc biệt!”.
Lâm Chính quan sát kĩ một lúc lâu, vẫn không biết nó được làm từ nguyên liệu gì.
Chỉ thấy trên thanh kiếm khắc hai chữ.
“Chí Võ!”.
“Lẽ nào là tên của đại năng tạo ra Long Cung này?”.
Lâm Chính lẩm bẩm.
Nhưng Lâm Chính không biết, hiện giờ tất cả người của thế gia Huyết Đao đang có mặt đều bị hành động này của anh làm cho kinh hãi.
Người thường vào được tầng ba phải liều cả tính mạng, thập tử nhất sinh.
Những người như Ám Minh Nguyệt vào được không khó, nhưng cũng phải mất chút công sức.
Diệp Viêm coi như có thể vào được dễ dàng, nhưng cũng phải mất thời gian mày mò chiêu thức của tượng đá.
Vậy mà… Lâm Chính không những có thể nhẹ nhàng đối phó với chiêu thức của tượng đá, mà còn cướp được bảo kiếm của cơ quan này.
Đây không còn được gọi là dễ dàng nữa!
Mà phải gọi là chơi đùa!
Mị Mộng há hốc miệng, một lát sau vẫn không nói nên lời.
Thương Lan Phúc và Cầm Kiếm Nữ cũng trợn mắt há mồm.
“Kiếm này không tệ!”.
Lâm Chính múa mấy đường kiếm, rồi ngoảnh sang nói: “Đi nào, chúng ta vào trong!”.
“Hả? À được, được!”.
Lúc này Cầm Kiếm Nữ mới hoàn hồn.
Thương Lan Phúc thì kích động chạy tới.
“Sư phụ thần uy cái thế, khiến đồ đệ được mở mang tầm mắt! Khâm phục!”.
Thương Lan Phúc nói đầy kích động.
Không phải anh ta nịnh nọt.
Mà chiêu này của Lâm Chính quả thực khiến anh ta phải phục sát đất.
“Chỉ là chút kĩ xảo vớ vẩn thôi”.
Lâm Chính mỉm cười, sau đó nhìn về phía Cầm Kiếm Nữ: “Cô Cầm Kiếm, tuy thanh nhuyễn kiếm này của cô do thế gia Cầm Kiếm truyền lại, nhưng phẩm cấp không cao! Tôi tặng thanh kiếm này cho cô nhé?”.
“Cái gì?”.
Cầm Kiếm Nữ sửng sốt, ngây ra nhìn huyết kiếm trong tay Lâm Chính, còn tưởng là mình đang nằm mơ.
“Sao… sao có thể được? Thanh kiếm này chắc chắn là đồ bất phàm, là vũ khí của người tạo ra Long Cung, chẳng khác nào thần kiếm! Sao anh có thể tùy ý tặng đồ quý trọng như vậy cho tôi chứ?”.
“Không sao, bình thường tôi không dùng kiếm, huống hồ cô Cầm Kiếm từng tặng tôi một thanh kiếm, hôm nay coi như tôi trả ơn đi”.
Lâm Chính cười nói, đưa huyết kiếm cho Cầm Kiếm Nữ.
Đầu óc cô ta trở nên hỗn loạn.
“Tôi từng tặng kiếm cho anh? Việc này… sao tôi lại không nhớ nhỉ? Hơn nữa, trước kia chúng ta từng gặp nhau sao?”.
Cầm Kiếm Nữ hỏi với vẻ nghi hoặc.
Nhưng Lâm Chính chỉ cười không đáp, xoay người đi về phía tượng đá.
Thương Lan Phúc ở bên cạnh tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Nhưng nghe những lời Lâm Chính nói, anh ta cũng cảm thấy dễ chịu.
Cầm Kiếm Nữ cầm huyết kiếm, khuôn mặt tỏ vẻ yêu thích, vuốt ve không ngừng, nhưng trong lòng lại càng cảm thấy khó hiểu hơn.
Rốt cuộc người này là ai?
Tượng đá mất đi huyết kiếm, sức chiến đấu giảm mạnh, với lại nó chỉ là cơ quan chứ không phải người sống, cho dù không có nhuyễn kiếm thì vẫn giơ tay lên làm động tác vung kiếm chiêu.
Tuy có thể phóng ra kiếm khí, nhưng độ sắc bén và tốc độ không còn được như trước, không thể gây uy hiếp gì.
Ba người dễ dàng tiến vào tầng ba.
Đám Mị Mộng ở phía sau có tâm trạng vô cùng phức tạp.
“Thủ đoạn của người này e rằng không kém gì Diệp Viêm”.
Một cao thủ của thế gia Huyết Đao ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
“Đúng vậy, người này cũng có tư thái của Võ Thần, chỉ e cho thêm thời gian thì chính là thời đại anh ta và Diệp Viêm tranh hùng!”.
Mị Mộng vô cùng cảm khái, bỗng dưng cô ta nghĩ ra gì đó, đôi mắt hạnh chợt sáng lên, nhỏ giọng nói: “Diệp Viêm đã bị Ám Minh Nguyệt hớt tay trên, tôi sợ là không thể lấy được Võ Thần. Nếu đặt cược toàn bộ cho người này, tương lai anh ta chắc chắn sẽ lên được cảnh giới Võ Thần, nếu cũng có thể giúp tôi lên được Võ Thần thì thế gia Huyết Đao sẽ là song Võ Thần, chẳng phải sẽ có ngày xưng hùng xưng bá ở long mạch dưới lòng đất sao?".
Người của thế gia Huyết Đao nghe xong đều trở nên kích động.
Nhưng mấy người có tuổi không hề bị viễn cảnh này che mờ mắt.
"Cô chủ, tuy người này thiên phú phi phàm, nhưng tính tình lỗ mãng, trẻ tuổi ngông cuồng, cậu ta đã đắc tội với Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần, hiện giờ có thể sống sót ra khỏi Long Cung hay không cũng là vấn đề. Cho dù ra khỏi đây thì Thương Lan Võ Thần có thể tha cho cậu ta sao? Đừng để dẫn họa vào thân, đắc tội với Võ Thần!".
Một người cao tuổi khuyên.
"Vậy thì xem số phận của anh ta đi, nếu anh ta có thể bình yên vượt qua được binh đao của Thương Lan Võ Thần, thì tôi sẽ đặt cược cho anh ta. Nếu không được thì chúng ta tìm người khác".
"Cô chủ sáng suốt!".
Vừa nghe nói thế, mọi người đều sửng sốt, đồng loạt quay đầu lại nhìn nơi phát ra âm thanh.
Thương Lan Phúc và Cầm Kiếm Nữ cũng ngây người, vô thức đưa mắt nhìn sang bên cạnh.
Chỉ thấy Lâm Chính rất bình tĩnh đi về phía mọi người.
“Anh bạn, anh điên rồi à?”
“Sư phụ?”
Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc vội khuyên can.
Nhưng không có tác dụng.
Dường như Lâm Chính đã quyết định rồi.
Đám người này đều không xa lạ gì với gương mặt của Lâm Chính.
“Ơ? Người này thế mà không bị Thương Lan Thiên Tuyệt đại nhân giết chết à?”
“Hừ, đúng là mạng lớn thật”.
“Tôi nghĩ các người nhầm lẫn gì rồi phải không? Thương Lan Thiên Tuyệt đại nhân không định giết người này. Thương Lan Võ Thần đại nhân đã ra chỉ thị phải bắt sống người này, mang về tra tấn”.
“Tức là Thương Lan Thiên Tuyệt đại nhân vẫn không có ý định ra tay sao?”
“Đa phần là thế, có lẽ đợi sau khi Long Cung kết thúc, Thiên Tuyệt đại nhân mới ra tay”.
“Thì ra là thế… nhưng nhắc đến mới nhớ, Thương Lan Thiên Tuyệt đại nhân đi đâu rồi?”
“Đúng thế, sao nãy giờ không thấy người đâu cả?”
“Hơn nữa cũng chẳng thấy người của phủ Thương Lan”.
“Lạ thật đấy…”
Người ở đó liên tục bàn tán không dứt.
“Lại là người tốt bụng này?”
Mị Mộng đứng phía sau đám người sửng sốt, sau đó khẽ cười.
“Tên này trước đây đã đứng ra bênh vực Cấm Kiếm Nữ, kết quả lại đắc tội với Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần, bây giờ anh ta lại giúp những người đi theo Thái Thiên Võ Thần, đây là muốn đắc tội với Diệp Viêm đại nhân và cô Ám Minh Nguyệt sao?”
“Hắn cũng to gan đấy chứ nhỉ?”
“Long mạch dưới lòng đất của mình xuất hiện tên ngốc này từ lúc nào vậy?”
“Làm việc gì cũng không suy nghĩ sao?”
Không ít người chỉ trỏ, có người chế giễu, có người cười cợt, chỉ có một số ít lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ.
Không ai biết Lâm Chính làm vậy để làm gì.
Tám người hầu còn lại của Thái Thiên Võ Thần không khỏi nhíu mày.
“Này, đừng lo chuyện bao đồng! Bọn tôi không sợ Diệp Viêm đâu”.
Người đàn ông tóc dài dẫn đầu trầm giọng nói.
“Thế nên các người định chết oan uổng trong tay Diệp Viêm sao?”
Lâm Chính nghiêng đầu nhìn người đó, lạnh nhạt nói: “Các người không phải là đối thủ của Diệp Viêm, chắc các người hiểu rõ điều này”.
Vẻ mặt tám người cứng đờ, nhưng không cãi lại.
Mặc dù họ đều là cao thủ được chính tay Thái Thiên Võ Thần dạy dỗ.
Ném vào một nơi nào đó của long mạch dưới lòng đất thì cũng là cường giả một phương.
Thực lực của tám người đủ để tiêu diệt một tông môn.
Nhưng lần này họ lại đối đầu với Diệp Viêm.
Lâm Chính dựa vào biểu hiện vừa rồi của Diệp Viêm và Thương Lan Võ Thần trước đó để đưa ra so sánh tạm thời.
Anh tin chắc thực lực lúc này của Diệp Viêm bằng một nửa Võ Thần.
Sức mạnh của đám người hầu của Thái Thiên Võ Thần này không cao đến mức đó.
Nếu đối đầu trực diện thì tám người này chắc chắn sẽ chết.
Dù sao cũng là người có truyền thừa chí tôn, tốc độ tu luyện của Diệp Viêm rất nhanh.
“Anh đi? Cũng được”.
Diệp Viêm lạnh nhạt nhìn Lâm Chính, ánh mắt lóe lên tia ngờ vực nhưng không từ chối.
Lâm Chính gật đầu, xoay người đi về phía bức tượng đá.
Nhưng lúc này người đàn ông tóc dài bỗng đè bả vai Lâm Chính lại.
“Này, nếu có muốn đi thật thì cần gì đến cậu? Bọn tôi không cần cậu thương hại”.
Nói rồi người đàn ông tóc dài nhảy lên, dẫn theo người chạy về phía tượng đá, đánh nhau với tượng đá.
Tám người lao đến chỗ tượng đá, đều vung vẫy đao kiếm, điên cuồng chống đỡ đòn tấn công của tượng đá.
Tám người phối hợp rất ăn ý, cuối cùng khống chế được tượng đá.
Lâm Chính yên tĩnh đứng đó nhìn.
Thật ra anh biết mình sẽ không ra tay.
Vì đám người hầu của Thái Thiên Võ Thần này đều là những người kiêu ngạo.
Họ rất coi trọng thể diện.
Sở dĩ từ chối Diệp Viêm là không muốn mất mặt, để mặc cho Diệp Viêm sắp xếp.
Cho dù họ biết thực lực của Diệp Viêm mạnh, không dễ chọc vào.
Nhưng vì tôn nghiêm của Võ Thần, họ chỉ đành liều mạng đánh một trận.
Bây giờ Lâm Chính phải đánh với tượng đá thay họ thì họ lại càng mất mặt.
Cho dù thế nào cũng sẽ không để Lâm Chính giải quyết hậu quả cho họ.
Dù có đánh không lại cũng không muốn cái người không hề quen biết tên Lâm Chính này hy sinh cho họ.
Vì thể diện nên cuối cùng những người này đã chọn thử tự mình đánh với tượng đá.
Mọi người im lặng nhìn theo, đều không thể hiểu được.
Nhưng Diệp Viêm lại yên tĩnh nhìn Lâm Chính.
“Thì ra là thế, anh được hời rồi”.
Chương 4817: Đợi ai?
“Diệp Viêm đại nhân, anh đang nói gì thế? Sao tôi chẳng hiểu gì cả?”
Lâm Chính cố ý tỏ ra khó hiểu hỏi.
Diệp Viêm lắc đầu không đáp.
Người khác không nhìn ra nhưng hắn biết rõ.
Lâm Chính chẳng làm gì, chỉ đứng ra nói vài câu đã khiến đám cao thủ dưới quyền Thái Thiên Võ Thần nợ Lâm Chính một ân tình.
Cho dù đám cao thủ này không để Lâm Chính lên nhưng họ cũng phải thừa nhận ơn tình này.
Dù sao những người này cũng đều là người thích thể diện.
Diệp Viêm nhìn chằm chằm trận chiến của tám cao thủ và tượng đá, không hề chớp mắt lấy một cái.
Lâm Chính vẫn nhìn rất chăm chú.
Anh nhìn chằm chằm một hồi, sau đó bỗng giơ tay lên xoa mắt phải mình.
Tám người đánh giết rất dữ dội.
Họ không chỉ muốn thử chiêu mà càng muốn đột phá tượng đá, tiến vào tầng thứ ba.
Tượng đá cũng hơi mất sức trước sự tấn công của tám người.
Mọi người đều ngạc nhiên thốt lên.
Dù sao cũng là người truyền thừa của Thái Thiên Võ Thần.
Chiêu pháp của tám người rất tuyệt diệu khiến mọi người không thể tưởng tượng được.
Cuối cùng.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên.
Người đàn ông tóc dài chém một nhát kiếm vào tượng đá, tránh được huyết kiếm đáng sợ của tượng đá, chém vào cổ tượng đá.
Thoáng chốc.
Rắc!
Một tiếng động rất khẽ vang lên trong tượng đá.
Sau đó động tác của tượng đá dừng lại, các hoa văn bí mật trên bề mặt mờ đi như thể ngừng cung cấp năng lượng cho tượng đá.
Thấy thế người đàn ông tóc dài mừng rỡ, lập tức nói: “Mau lên, mở cửa”.
“Vâng!”
Mấy người khác lập tức nhảy qua tượng đá chạy đến cổng.
Các cao thủ đè chặt lên tấm cửa đồng cực lớn, sau đó dùng sức.
Ầm…
Cánh cửa bị đẩy ra.
Mọi người thốt lên.
“Cửa… cửa mở rồi”.
“Mau, mau chạy đến tầng thứ ba”.
“Đi thôi!”
Người ở bên này ngồi không yên được nữa, đều vượt lên chạy về phía cánh cửa.
“Này, cậu có đến tầng thứ ba không? Nếu đi thì mau lên”.
Lúc này người đàn ông tóc dài quay đầu lại nói với Lâm Chính.
Lâm Chính lắc đầu mỉm cười: “Không cần đâu, các anh vào trước đi”.
“Đồ ngốc!”
Người đàn ông mắng một tiếng, nhìn Lâm Chính rồi dẫn mọi người chạy đến cánh cửa tầng ba.
Những người còn lại nhao nhao chạy vào trong.
Có người phản ứng khá nhanh, cũng chạy vào trong.
Nhưng ngay khi những người khác chuẩn bị chui vào, tượng đá vốn dĩ bất động bỗng cử động trở lại, các hoa văn bí mật trên khắp cơ thể bắt đầu tỏa ra ánh sáng huyền bí, sau đó cầm huyết kiếm trong tay chém vào những người đang đến gần.
Thoáng chốc máu thịt lại lẫn lộn thêm lần nữa.
Những người còn lại hoảng sợ vội lùi về sau.
Thế nhưng chẳng được mấy người có thể lùi lại.
Mọi người đều hết sức ngạc nhiên.
“Muốn vượt qua cửa thứ hai thì nhất định phải đánh vào điểm mấu chốt của tượng đá. Như thế nó sẽ dừng hoạt động khoảng bảy giây, người khiêu chiến có thể tận dụng bảy giây này để đẩy cửa đi vào, một khi để thời gian này trôi qua, nó sẽ cử động trở lại”.
Diệp Viêm nói.
Hắn đã nhìn thấu tất cả.
Lâm Chính lại xoa mắt phải lần nữa, không nói lời nào, yên lặng lùi sang một bên.
Anh đã quen thuộc hết các chiêu thức của tượng đá…
Muốn qua tầng thứ hai cũng không khó.
Nhưng anh không định ra tay ngay bây giờ.
“Sư phụ ơi, tại sao sư phụ không đi theo đám người Thái Thiên Võ Thần vào trong khi có cơ hội vừa rồi?”
Thương Lan Phúc bước lên trước nói.
“Đúng đấy anh bạn, cơ hội tốt như vậy sao lại lãng phí chứ?”
Cầm Kiếm Nữ lộ ra vẻ tiếc nuối nói.
“Muốn qua được tượng đá không khó, đợi thêm chút nữa đi”.
Lâm Chính nói.
“Đợi? Đợi ai?”
Thương Lan Phúc khó hiểu hỏi.
“Diệp Viêm”.
Lâm Chính thấp giọng nói.
Thương Lan Phúc sửng sốt.
Quả nhiên, chỉ thấy Diệp Viêm bên kia nhắm mắt một lúc lâu, sau đó lại mở mắt ra đi về phía tượng đá lần nữa…
Chương 4818: Anh bạn, mời đi trước
Từ khi Diệp Viêm đánh nhau với người hầu của Thái Thiên Võ Thần, Lâm Chính biết Diệp Viêm không phải không có năng lực đi qua tượng đá.
Hắn muốn đánh bại tượng đá đi lên tầng ba, dễ như trở bàn tay.
Nhưng hắn vẫn chọn cách thử chiêu, hoàn toàn vì hắn muốn biết rõ công pháp của tượng đá.
Lâm Chính mạnh dạn suy đoán Diệp Viêm muốn thông qua công kích của tượng đá, để khám phá bí mật trong Long Cung.
Dù sao tượng đá này cũng do người của Long Cung chế tạo ra.
Mọi thứ ở đây đều liên quan đến đối phương.
Giống như cơ quan của tượng đá, nó đại diện cho chiêu pháp của người chế tạo.
Để chế tạo ra Long Cung, nếu không phải là vị chí tôn tuyệt thế thì không thể làm được.
Diệp Viêm muốn “đào ra” vị chí tôn tuyệt thế này!
Xem ra tham vọng của Diệp Viêm không nhỏ.
Mục đích hắn đến đây không chỉ vì bảo bối của chí tôn tuyệt thế để lại, mà càng muốn lấy được truyền thừa.
Âm mưu và tầm nhìn của người này thật đáng sợ.
Lâm Chính nhìn Diệp Viêm chằm chằm, ánh mắt thờ ơ.
Càng như vậy, càng phải giết Diệp Viêm.
Không thể giữ lại!
Khi Diệp Viêm đi về phía tượng đá, hiện trường lần nữa trở nên yên tĩnh.
Ám Minh Nguyệt lập tức cầm kiếm đuổi theo.
“Mấy người không cần ra tay, chỉ cần đẩy cửa vào là được”.
Diệp Viêm nghiêng đầu, bình tĩnh nói.
“Rõ, thưa anh Diệp!”
Ám Minh Nguyệt gật đầu.
Diệp Viêm lập tức xoay người lao về phía tượng đá.
Nhưng... hắn không tấn công tượng đá, mà chỉ phòng thủ.
Kiếm Bạch Cốt không ngừng tung hoành trước ngực hắn, liên tục chặn đòn tấn công của tượng đá.
Điều này làm mọi người bối rối.
Sức mạnh ác liệt chém giết người hầu của Thái Thiên Võ Thần vừa nãy đã biến mất không dấu vết.
Thế này là sao?
Ngay cả tám tên người hầu của Thái Thiên Võ Thần cũng có thể đánh bại tượng đá, Diệp Viêm hoàn toàn không cần phải chiến đấu mà.
Ngay cả Ám Minh Nguyệt cũng không hiểu.
Nhưng không lâu sau, Diệp Viêm không phòng ngự nữa, mà chuyển sang tấn công, dùng kiếm đâm vào giữa chân mày tượng đá.
Trong chốc lát, tượng đá đứng im.
“Đẹp!”
Nhiều người nghẹn ngào tại chỗ, vỗ tay thốt lên.
Thấy vậy, Lâm Chính biết Diệp Viêm đã thăm dò được tượng đá.
Ám Minh Nguyệt lập tức dẫn người xông vào, đẩy cửa ra.
Diệp Viêm bình tĩnh đi vào.
Đoàn người biến mất ở cánh cửa tầng hai.
“Mạnh quá!”
Cầm Kiếm Nữ không nói nên lời.
“Xem ra Diệp Viêm bước vào hàng ngũ Võ Thần, đã là chuyện chắc chắn như ván đóng thuyền”.
Thương Lan Phúc thở dài, quay đầu nói: "Sư phụ, chúng ta cũng đi vào thôi”.
“Không vội”.
Lâm Chính nhìn xung quanh, bình tĩnh nói: "Để người khác vào trước”.
“Sư phụ, với thực lực của anh, chúng ta liên thủ, đi vào tầng ba không thành vấn đề, cần gì phải lãng phí thời gian? Ba ngày sau Long Cung sẽ đóng cửa rồi đấy”.
Thương Lan Phúc vội nói.
“Sao thế? Anh có thể đi lên tầng bốn à?”
Lâm Chính nghiêng đầu nói.
Thương Lan Phúc sửng sốt, vội vàng lắc đầu.
Đi lên tầng bốn? Anh ta nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Nếu không vào được, thì cần gì phải vội?”
“À... được rồi”.
Khi Diệp Viêm rời đi, có nhiều người đã từ bỏ ý định đi lên tầng ba.
Cường độ của tầng ba ngoài tầm kiểm soát của người bình thường.
Mặc dù có một số đại diện của các thế tộc cố gắng xông qua tượng đá, tiến vào tầng ba, nhưng hầu hết đều bị chặn ở tầng hai.
Thấy không có hy vọng tiến vào, bọn họ chỉ đành lựa chọn quay lại đường cũ, rời khỏi Long Cung.
Chẳng bao lâu, trước cửa trạm gác tầng hai chỉ còn Mị Mộng và một nhóm cao thủ thế gia Huyết Đao.
“Anh bạn, anh không vào sao?”
Mị Mộng nhìn Lâm Chính, cười hỏi.
“Cô Mị Mộng không vào ư?”
Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Vào, tất nhiên là vào rồi, chẳng phải tôi đang đợi anh đây sao?”
Khóe mắt Mị Mộng cong lên, nheo mắt mỉm cười: “Anh bạn, mời đi trước!”
Chương 4819: Cướp kiếm
Lông mày Lâm Chính khẽ động, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Mị Mộng vẫn cười nói: “Anh bạn, đừng nói với tôi anh không thể vượt qua nhé? Nếu không thể vượt qua, sao lại dám ra mặt vì đám người của Thái Thiên Võ Thần?”
“Đương nhiên là có thể vượt qua, nếu cô Mị Mộng không qua được, có thể đi sau lưng tôi, theo tôi lên tầng ba”.
Lâm Chính nói.
“Không cần đâu, nơi này không làm khó được tôi”.
Mị Mộng nhún vai nói.
“Nếu vậy, tôi đi trước một bước”.
Lâm Chính nói, sau đó đi về phía tượng đá.
Thương Lan Phúc và Cầm Kiếm Nữ lập tức đi theo.
Ánh mắt hai người họ đanh lại, vẻ mặt nghiêm túc.
Nhưng ngay khi Lâm Chính đứng trước tượng đá, anh chợt thả lỏng tay, ném kiếm trên tay xuống đất.
Mị Mộng giật mình.
Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc đều choáng váng.
“Sư phụ, anh cảm thấy vũ khí này không hợp với anh sao? Nếu vậy, kiếm của tôi cũng ổn này!”
Thương Lan Phúc vội nói.
“Sư phụ?”
Mị Mộng hơi giật mình, ngạc nhiên nhìn Thương Lan Phúc.
Ai lại dám làm sư phụ của con trai Võ Thần?
“Không phải vũ khí không hợp tay, tôi chỉ không muốn dùng vũ khí thôi”.
Lâm Chính lắc đầu nói.
“Cái gì?”
Hai người như bị sét đánh ngang tai.
Đôi mắt của Mị Mộng run lên, không dám tin vào những gì mình nghe được.
“Cô chủ, anh ta điên rồi à?”
“Không cần vũ khí? Chẳng lẽ anh ta muốn tay không chiến đấu?”
Người của thế gia Huyết Đao đứng bên cạnh cũng sửng sốt, không thể tin.
Mị Mộng lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm Lâm Chính, khẽ nói: “Xem người này định giở trò gì”.
“Cô chủ, tôi nghĩ anh ta là kẻ ngu dốt ngông cuồng, lúc trước đối đầu với Võ Thần, sau đó đắc tội với Diệp đại nhân, hôm nay ở trước mặt chúng ta, lại tỏ ra điên khùng như vậy, rõ ràng là chuột nhắt không biết trời cao đất rộng!”
Có người không nhẫn nhịn được chửi rủa.
Mị Mộng không để ý.
Mặc dù cô ta cũng cảm thấy người xung quanh nói có lý.
Nhưng sau khi quan sát, cô ta thấy người này không giống người không có đầu óc!
“Anh bạn, anh đừng làm loạn, kiếm trong tay tượng đá không phải kiếm thường, cơ thể bằng xương bằng thịt như anh sao chống đỡ được nó? Hay là dùng kiếm của tôi đi!"
Cầm Kiếm Nữ cũng hoảng sợ, lập tức ấn kiếm trong tay vào tay anh.
“Không, các người ở đây đợi tôi!”
Lâm Chính đột nhiên nói lớn, bước lên một bước, lao vào tượng đá.
Tốc độ nhanh đến mức không bắt kịp.
Nhưng tốc độ của tượng đá cũng rất nhanh.
Bóng người đỏ thắm hung dữ chợt di chuyển, vung kiếm lên.
Vèo.
Huyết kiếm vạch ra nửa đường vòng cung, kiếm khí đáng sợ như trăng non ngút trời, chém về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lắc người né tránh, nhanh chóng tiếp cận tượng đá, đấm một quyền.
Tuy nhiên tốc độ của tượng đá cực nhanh, vừa mới tung ra kiếm chiêu, lại giơ kiếm lên chém, hai luồng kiếm giáng xuống.
Lâm Chính không còn cách nào khác đành từ bỏ tấn công, lần nữa né tránh.
Chỉ thấy anh cong mình, ngửa đầu về sau, dường như huyết kiếm lướt qua trán anh.
Sau khi né đòn này, Lâm Chính đã đứng trước tượng đá.
Khoảng cách gần như bằng không.
Tượng đá không có cảm xúc, chỉ biết vô tình chém bất kỳ ai đến gần nó.
Mặc dù chiêu này đánh vào khoảng không, nhưng nó không bỏ cuộc, chuẩn bị tung ra đòn tấn công thứ ba.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính bỗng nhảy bật lên, đưa tay ra, bắt lấy tay tượng đá.
“Cái gì?”
Mị Mộng sửng sốt.
Hai mắt Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc đều trợn to, như hóa đá.
Lâm Chính nắm chặt tay cầm huyết kiếm của tượng đá, dùng lực mạnh, cố gắng ấn mạnh vào sát chiêu của tượng đá.
Cánh tay tượng đá và cánh tay Lâm Chính không khỏi rung lên.
Hai bên đấu tranh quyết liệt.
Nhưng tượng đá vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục giơ tay trái lên, vung về phía Lâm Chính.
Lâm Chính cũng có hai tay, anh lại tiếp tục giơ tay lên ấn vào tay trái tượng đá.
Hai bên giống như đang đấu vật.
Xem ra, Lâm Chính có thực lực ngang với tượng đá.
Một người một tượng, cứ giằng co như vậy.
Nhưng bản lĩnh tượng đá không chỉ có vậy.
Chỉ thấy cơ thể nó phát ra tiếng kêu, ngay sau đó hoa văn trên thân nó càng lúc càng sáng và chói mắt.
Chỉ chốc lát sau.
Bùm!!!
Trong cơ thể tượng đá phun ra vô số sóng hoa văn, bắn ra bốn phía.
“Không ổn! Rút lui!”
Sắc mặt Thương Lan Phúc thay đổi, lập tức kêu lên.
Cùng Cầm Kiếm Nữ vội vàng rút lui.
“Bảo vệ cô chủ!”
“Cẩn thận!”
Người của thế gia Huyết Đao xông lên trước, dựng lên tường người bảo vệ Mị Mộng.
Nhưng ngay khi bọn họ dựng lên tường người, lực xung kích cũng phóng đến, làm người của thế gia Huyết Đao ngổn ngang, Mộng Mị cũng bị đánh mạnh không ngừng lùi về sau...
Đến khi cô ta dừng lại, vội nhìn Lâm Chính.
Mới phát hiện Lâm Chính và tượng đá vẫn đang giằng co.
Thật khủng khiếp!
Hai mắt Mị Mộng mở to, không dám tin vào những gì đang thấy.
Người này dùng tay không áp chế tượng đá hả?
Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì cô ta sẽ không tin!
Nhưng ... anh ta làm như vậy có mục đích gì?
Với thực lực của anh ta, vượt qua trạm gác tầng hai, tiến vào tầng ba dễ như trở bàn tay.
Sao anh ta lại dùng tay không chiến đấu với tượng đá? Sao anh ta phải áp chế tượng đá?
Làm như vậy có ý nghĩa gì?
Mị Mộng không thể hiểu nổi.
Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc cũng hơi bối rối.
“Rốt cuộc anh bạn này đang làm gì?”
Cầm Kiếm Nữ định thần lại, ổn định khí tức, nhìn Lâm Chính, ngơ ngác hỏi.
“Không biết”.
Thương Lan Phúc cười khổ: "Sư phụ làm việc, vẫn luôn kỳ quái, khiến người ta khó hiểu...”
“Có cần đến giúp không?”
Cầm Kiếm Nữ hỏi.
“Không cần đâu! Sư phụ nói không cần giúp, chúng ta ở đây xem thôi”.
Thương Lan Phúc nói.
Cầm Kiếm Nữ gật đầu, nhưng lúc này, sự nghi ngờ trong mắt cô ta càng lúc càng mãnh liệt, trong lòng xuất hiện cảm giác kỳ lạ.
Bóng lưng này... sao quen vậy?
Cầm Kiếm Nữ bối rối, nhưng cô ta không thể nhớ mình đã thấy ở đâu.
Đúng lúc mọi người đang hoang mang về hành động của Lâm Chính.
Bùm!
Âm thanh chấn động chợt vang khắp tầng hai của Long Cung.
Chỉ thấy Lâm Chính vẫn giằng co với tượng đá, đột nhiên anh hất tay trái tượng đá ra, sau đó giơ tay bắt lấy, bẻ gãy huyết kiếm trong tay tượng đá...
Cướp kiếm?
Chương 4820: Đặt cược
Đoạt được huyết kiếm, Lâm Chính thuận thế đẩy tượng đá ra, sau đó lùi lại, tránh khỏi khu vực cánh cửa.
Xung quanh tượng đá không có người, nó lập tức trở về vị trí cũ, lại đứng bất động.
Lâm Chính liếc mắt nhìn tượng đá, ánh mắt dừng lại ở thanh kiếm trong tay.
Cả thanh huyết kiếm đỏ tươi như sắt nung, nhưng thân kiếm cực kì lạnh lẽo, nắm trong tay mà cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Lưỡi kiếm vô cùng sắc bén, cực kì đáng sợ.
“Nguyên liệu này thật đặc biệt!”.
Lâm Chính quan sát kĩ một lúc lâu, vẫn không biết nó được làm từ nguyên liệu gì.
Chỉ thấy trên thanh kiếm khắc hai chữ.
“Chí Võ!”.
“Lẽ nào là tên của đại năng tạo ra Long Cung này?”.
Lâm Chính lẩm bẩm.
Nhưng Lâm Chính không biết, hiện giờ tất cả người của thế gia Huyết Đao đang có mặt đều bị hành động này của anh làm cho kinh hãi.
Người thường vào được tầng ba phải liều cả tính mạng, thập tử nhất sinh.
Những người như Ám Minh Nguyệt vào được không khó, nhưng cũng phải mất chút công sức.
Diệp Viêm coi như có thể vào được dễ dàng, nhưng cũng phải mất thời gian mày mò chiêu thức của tượng đá.
Vậy mà… Lâm Chính không những có thể nhẹ nhàng đối phó với chiêu thức của tượng đá, mà còn cướp được bảo kiếm của cơ quan này.
Đây không còn được gọi là dễ dàng nữa!
Mà phải gọi là chơi đùa!
Mị Mộng há hốc miệng, một lát sau vẫn không nói nên lời.
Thương Lan Phúc và Cầm Kiếm Nữ cũng trợn mắt há mồm.
“Kiếm này không tệ!”.
Lâm Chính múa mấy đường kiếm, rồi ngoảnh sang nói: “Đi nào, chúng ta vào trong!”.
“Hả? À được, được!”.
Lúc này Cầm Kiếm Nữ mới hoàn hồn.
Thương Lan Phúc thì kích động chạy tới.
“Sư phụ thần uy cái thế, khiến đồ đệ được mở mang tầm mắt! Khâm phục!”.
Thương Lan Phúc nói đầy kích động.
Không phải anh ta nịnh nọt.
Mà chiêu này của Lâm Chính quả thực khiến anh ta phải phục sát đất.
“Chỉ là chút kĩ xảo vớ vẩn thôi”.
Lâm Chính mỉm cười, sau đó nhìn về phía Cầm Kiếm Nữ: “Cô Cầm Kiếm, tuy thanh nhuyễn kiếm này của cô do thế gia Cầm Kiếm truyền lại, nhưng phẩm cấp không cao! Tôi tặng thanh kiếm này cho cô nhé?”.
“Cái gì?”.
Cầm Kiếm Nữ sửng sốt, ngây ra nhìn huyết kiếm trong tay Lâm Chính, còn tưởng là mình đang nằm mơ.
“Sao… sao có thể được? Thanh kiếm này chắc chắn là đồ bất phàm, là vũ khí của người tạo ra Long Cung, chẳng khác nào thần kiếm! Sao anh có thể tùy ý tặng đồ quý trọng như vậy cho tôi chứ?”.
“Không sao, bình thường tôi không dùng kiếm, huống hồ cô Cầm Kiếm từng tặng tôi một thanh kiếm, hôm nay coi như tôi trả ơn đi”.
Lâm Chính cười nói, đưa huyết kiếm cho Cầm Kiếm Nữ.
Đầu óc cô ta trở nên hỗn loạn.
“Tôi từng tặng kiếm cho anh? Việc này… sao tôi lại không nhớ nhỉ? Hơn nữa, trước kia chúng ta từng gặp nhau sao?”.
Cầm Kiếm Nữ hỏi với vẻ nghi hoặc.
Nhưng Lâm Chính chỉ cười không đáp, xoay người đi về phía tượng đá.
Thương Lan Phúc ở bên cạnh tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Nhưng nghe những lời Lâm Chính nói, anh ta cũng cảm thấy dễ chịu.
Cầm Kiếm Nữ cầm huyết kiếm, khuôn mặt tỏ vẻ yêu thích, vuốt ve không ngừng, nhưng trong lòng lại càng cảm thấy khó hiểu hơn.
Rốt cuộc người này là ai?
Tượng đá mất đi huyết kiếm, sức chiến đấu giảm mạnh, với lại nó chỉ là cơ quan chứ không phải người sống, cho dù không có nhuyễn kiếm thì vẫn giơ tay lên làm động tác vung kiếm chiêu.
Tuy có thể phóng ra kiếm khí, nhưng độ sắc bén và tốc độ không còn được như trước, không thể gây uy hiếp gì.
Ba người dễ dàng tiến vào tầng ba.
Đám Mị Mộng ở phía sau có tâm trạng vô cùng phức tạp.
“Thủ đoạn của người này e rằng không kém gì Diệp Viêm”.
Một cao thủ của thế gia Huyết Đao ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
“Đúng vậy, người này cũng có tư thái của Võ Thần, chỉ e cho thêm thời gian thì chính là thời đại anh ta và Diệp Viêm tranh hùng!”.
Mị Mộng vô cùng cảm khái, bỗng dưng cô ta nghĩ ra gì đó, đôi mắt hạnh chợt sáng lên, nhỏ giọng nói: “Diệp Viêm đã bị Ám Minh Nguyệt hớt tay trên, tôi sợ là không thể lấy được Võ Thần. Nếu đặt cược toàn bộ cho người này, tương lai anh ta chắc chắn sẽ lên được cảnh giới Võ Thần, nếu cũng có thể giúp tôi lên được Võ Thần thì thế gia Huyết Đao sẽ là song Võ Thần, chẳng phải sẽ có ngày xưng hùng xưng bá ở long mạch dưới lòng đất sao?".
Người của thế gia Huyết Đao nghe xong đều trở nên kích động.
Nhưng mấy người có tuổi không hề bị viễn cảnh này che mờ mắt.
"Cô chủ, tuy người này thiên phú phi phàm, nhưng tính tình lỗ mãng, trẻ tuổi ngông cuồng, cậu ta đã đắc tội với Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần, hiện giờ có thể sống sót ra khỏi Long Cung hay không cũng là vấn đề. Cho dù ra khỏi đây thì Thương Lan Võ Thần có thể tha cho cậu ta sao? Đừng để dẫn họa vào thân, đắc tội với Võ Thần!".
Một người cao tuổi khuyên.
"Vậy thì xem số phận của anh ta đi, nếu anh ta có thể bình yên vượt qua được binh đao của Thương Lan Võ Thần, thì tôi sẽ đặt cược cho anh ta. Nếu không được thì chúng ta tìm người khác".
"Cô chủ sáng suốt!".