Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Chương 8: Người đẹp cực phẩm
Không có quyền? “Sao lại như vậy? Trên đời này còn có chuyện cô không điều tra được sao?”, Mục Thu Nghi giật mình kinh ngạc. Người ở đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi nói: “Có thể tra được một vài chuyện trước năm mười lăm tuổi của người đó. Sếp Mục còn nhớ thần đồng nổi tiếng mười năm trước không?”
“Mười năm trước? Đứa trẻ thiên tài dễ dàng giải được mật mã Fowles, được đại học Yến Kinh cho đặc cách nhập học kia sao?”, Mục Thu Nghi chợt nhớ ra.
Năm đó Mục Thu Nghi còn buồn phiền về chuyện này rất lâu. Mười sáu tuổi cô đã được đặc cách vào đại học, vậy mà còn có người mới mười hai tuổi đã được đại học gọi tên nhờ trí thông minh tuyệt đỉnh.
Đến tận bây giờ cả Hoa Hạ vẫn không có ai phá được kỷ lục của anh. Nhưng từ đó về sau, tin tức về cậu bé thiên tài này đã bị phong tỏa, báo chí truyền hình đều không đưa tin, cũng không thấy ai nhắc tới anh nữa.
Giống như đã bốc hơi khỏi thế gian. “Đương nhiên còn nhớ, tôi vẫn luôn lấy anh ấy làm mục tiêu phấn đấu! Không lẽ người đó chính là Mạc Phong?”, cô hơi kích động.
Mỗi người đều cần lựa chọn cho mình một đối thủ!
Đối thủ có thể khiến ta cảm thấy lo sợ, đồng thời cũng là động lực để ta tiếp tục phấn đấu!
Nhưng lúc đó Mục Thu Nghi đã vô cùng xuất sắc, mười sáu tuổi học đại học, mười tám tuổi đặc cách tốt nghiệp. Sau khi về nước phải tiếp quản một công ty sắp phá sản, cô không những cứu sống được nó mà còn nâng giá trị của nó lên gần trăm triệu.
Đầu dây bên kia truyền đến một tràng cười lớn: “Trùng họ trùng tên, tôi cũng không biết đó có phải là người sếp Mục muốn điều tra hay không. Năm ấy cậu bé thiên tài kia học hết một năm đại học, sau khi tốt nghiệp với số điểm tối đa rồi lặn mất tăm không tra được gì nữa!”
“Không tra ra được tin tức sau năm mười lăm tuổi chứng tỏ đã bị người ta cố ý che giấu. Rốt cuộc khoảng thời gian ấy đã xảy ra chuyện gì? Thật sự là cùng một người sao?”, Mục Thu Nghi liên tục đặt ra câu hỏi.
Tại quán bar Bóng Đêm.
Quán bar là nơi tán gái của đám thanh niên, cũng là thiên đường của những người thích sống về đêm.
Bởi vì ở đây, họ có thể xé bỏ mặt nạ, sống thật với chính mình, giải tỏa tâm trạng.
Mặc dù bây giờ đã là mười hai giờ đêm nhưng nơi đây vẫn đông nghịt, số người đi vào ngày càng tăng lên.
Trong tiếng nhạc xập xình, nhiều người đã tìm thấy con mồi, bắt đầu hành động.
Nhưng hôm nay rất nhiều đàn ông đều mặt ủ mày chau, đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại nhìn lên quầy bar.
Ở đó có một cô gái xinh đẹp hoàn mỹ, mặc chiếc váy đỏ rực như yêu tinh khát máu giữa đêm tối, da thịt trắng nõn say đắm lòng người, đôi mắt mơ màng quyến rũ.
Cho dù thật sự là yêu tinh hút máu, bọn họ cũng muốn thử một lần, bởi vì rất hiếm khi gặp được một người đẹp cực phẩm đến vậy!
Những anh chàng phong lưu sát gái cũng chỉ có thể ngồi ở nơi xa lặng lẽ ngắm nhìn.
Bởi vì bên cạnh cô gái kia là một chai Vodka chín mươi tám độ và một bình Lafite 1982 cực kỳ quý hiếm. Bọn họ tự biết sức uống của mình có hạn.
Một chai rượu vang mấy trăm nghìn đã đè bẹp dũng khí của mọi đàn ông.
Mạc Phong vừa tới sảnh chính đã bị cô nàng mặc váy đỏ ngồi bên quầy bar kia thu hút. Cô ta ngồi một mình ở đó, chiếc váy đỏ rực rất hút mắt, muốn không chú ý cũng khó.
Không biết cô ta tới đây để mua say hay là tìm kiếm cảm giác tồn tại. Đúng lúc ở gần cô ta có một con Samoyed màu trắng, giống chó cái cực kỳ quý hiếm.
Con Bull kia bắt đầu thèm thuồng rỏ dãi, Mạc Phong quay lại cười xấu xa: “Anh Hai, lên đi!”
Bởi vì trong bar vừa tối vừa ầm ĩ nên không ai trông thấy con chó chạy vào.
Đi tới sàn nhảy, Mạc Phong và chó chia nhau đi làm việc của mình. “Một cốc Blue Rose! Bạc hà phải thêm đá, yêu tôi phải thật lòng!”, anh vỗ lên quầy bar cười nói.
Khóe môi của người đẹp váy đỏ ngồi bên cạnh khẽ cong lên, động tác nhỏ này đã bị Mạc Phong nhìn thấy.
Đám đàn ông trông thấy có người tới quầy bar lập tức bàn tán sôi nổi. “Đếm xem đây là người thứ mấy?”
“Thứ mười rồi. Tôi đoán thằng nhãi kia có thể ngồi thêm hai phút nữa. Mấy người vừa nãy vẫn còn đang rửa ruột trong bệnh viện kia kìa!”
“Dạo này muốn tán gái phải liều mạng vậy sao?”
“Cậu xem thằng nhóc kia ăn mặc như vậy, phụ nữ bình thường còn ghét bỏ. Không biết thần thánh phương nào cho anh ta dũng khí tiếp cận người đẹp cực phẩm này?”
“Nhỡ nữ thần lại chán ngấy trai đẹp muốn thay đổi khẩu vị tìm kẻ tầm thường chơi thử thì sao?”
“Thế tôi cũng có cơ hội rồi!”
“Cậu phải xem cậu uống được mấy cốc Volka đã!”
Đừng nói là uống mấy cốc Volka chín mươi tám độ, một ngụm đã khiến ruột gan sôi trào rồi. Nếu không mấy người trước đó đã không bị khiêng đi thê thảm như vậy.
Lúc này cô gái ngồi cạnh Mạc Phong đã uống cạn một cốc Volka. “Uống rượu không say người tự say, lần đầu gặp gỡ lại như quen biết từ lâu, chỉ trách gió thu thổi bay lá vàng. Một người uống rượu giải sầu không thú vị, có muốn tôi uống cùng không?”
Cô ta đã quen với sự chọc ghẹo của đàn ông, chỉ ngẩng đầu mơ màng nhìn Mạc Phong: “Muốn tán tôi à?”
“Nếu tôi nói không phải, cô tin không?”, Mạc Phong tỏ vẻ vô tội. “Bộ quần áo anh đang mặc rất phẳng phiu, trên mặt có sự kiêu ngạo và cảnh giác tột độ, ngón trỏ có vết chai. Anh từng nhập ngũ phải không?”, người đẹp váy đỏ chậm rãi nói.
Lâu ngày cầm súng mới khiến ngón trỏ có vết chai, người bình thường không thể biết được. Cô ta có thể nhìn ra được chứng tỏ cũng đã từng tiếp xúc với súng.
Mạc Phong không trả lời, thấy ngón trỏ ngón giữa và lòng bàn tay của cô ta đều có vết chai, bình tĩnh nói: “Có lẽ cô thích dùng dao. Cô không đeo túi chứng tỏ nhà cô ở rất gần đây, hoặc quán bar này chính là của cô. Trông cô có vẻ độc lập ngang ngược, tôi đoán cô sống trong một gia đình đơn thân, hiện người nhà không quản nổi cô nữa”. “Cô đeo nhẫn trên ngón trỏ tay phải nghĩa là cô đang độc thân, trên đó khắc hai chữ TN. Thiệu, Thân, Thiền Tô… người đẹp như cô không hợp với mấy họ phía trước, tôi đoán cô họ Tô!”
“Trên ốp điện thoại dán đầy hình sao nhưng lại thiếu duy nhất một biểu tượng của trời đêm, đó là ánh trăng! Cô tên Tô Nguyệt!”
Không có quyền? “Sao lại như vậy? Trên đời này còn có chuyện cô không điều tra được sao?”, Mục Thu Nghi giật mình kinh ngạc. Người ở đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi nói: “Có thể tra được một vài chuyện trước năm mười lăm tuổi của người đó. Sếp Mục còn nhớ thần đồng nổi tiếng mười năm trước không?”
“Mười năm trước? Đứa trẻ thiên tài dễ dàng giải được mật mã Fowles, được đại học Yến Kinh cho đặc cách nhập học kia sao?”, Mục Thu Nghi chợt nhớ ra.
Năm đó Mục Thu Nghi còn buồn phiền về chuyện này rất lâu. Mười sáu tuổi cô đã được đặc cách vào đại học, vậy mà còn có người mới mười hai tuổi đã được đại học gọi tên nhờ trí thông minh tuyệt đỉnh.
Đến tận bây giờ cả Hoa Hạ vẫn không có ai phá được kỷ lục của anh. Nhưng từ đó về sau, tin tức về cậu bé thiên tài này đã bị phong tỏa, báo chí truyền hình đều không đưa tin, cũng không thấy ai nhắc tới anh nữa.
Giống như đã bốc hơi khỏi thế gian. “Đương nhiên còn nhớ, tôi vẫn luôn lấy anh ấy làm mục tiêu phấn đấu! Không lẽ người đó chính là Mạc Phong?”, cô hơi kích động.
Mỗi người đều cần lựa chọn cho mình một đối thủ!
Đối thủ có thể khiến ta cảm thấy lo sợ, đồng thời cũng là động lực để ta tiếp tục phấn đấu!
Nhưng lúc đó Mục Thu Nghi đã vô cùng xuất sắc, mười sáu tuổi học đại học, mười tám tuổi đặc cách tốt nghiệp. Sau khi về nước phải tiếp quản một công ty sắp phá sản, cô không những cứu sống được nó mà còn nâng giá trị của nó lên gần trăm triệu.
Đầu dây bên kia truyền đến một tràng cười lớn: “Trùng họ trùng tên, tôi cũng không biết đó có phải là người sếp Mục muốn điều tra hay không. Năm ấy cậu bé thiên tài kia học hết một năm đại học, sau khi tốt nghiệp với số điểm tối đa rồi lặn mất tăm không tra được gì nữa!”
“Không tra ra được tin tức sau năm mười lăm tuổi chứng tỏ đã bị người ta cố ý che giấu. Rốt cuộc khoảng thời gian ấy đã xảy ra chuyện gì? Thật sự là cùng một người sao?”, Mục Thu Nghi liên tục đặt ra câu hỏi.
Tại quán bar Bóng Đêm.
Quán bar là nơi tán gái của đám thanh niên, cũng là thiên đường của những người thích sống về đêm.
Bởi vì ở đây, họ có thể xé bỏ mặt nạ, sống thật với chính mình, giải tỏa tâm trạng.
Mặc dù bây giờ đã là mười hai giờ đêm nhưng nơi đây vẫn đông nghịt, số người đi vào ngày càng tăng lên.
Trong tiếng nhạc xập xình, nhiều người đã tìm thấy con mồi, bắt đầu hành động.
Nhưng hôm nay rất nhiều đàn ông đều mặt ủ mày chau, đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại nhìn lên quầy bar.
Ở đó có một cô gái xinh đẹp hoàn mỹ, mặc chiếc váy đỏ rực như yêu tinh khát máu giữa đêm tối, da thịt trắng nõn say đắm lòng người, đôi mắt mơ màng quyến rũ.
Cho dù thật sự là yêu tinh hút máu, bọn họ cũng muốn thử một lần, bởi vì rất hiếm khi gặp được một người đẹp cực phẩm đến vậy!
Những anh chàng phong lưu sát gái cũng chỉ có thể ngồi ở nơi xa lặng lẽ ngắm nhìn.
Bởi vì bên cạnh cô gái kia là một chai Vodka chín mươi tám độ và một bình Lafite 1982 cực kỳ quý hiếm. Bọn họ tự biết sức uống của mình có hạn.
Một chai rượu vang mấy trăm nghìn đã đè bẹp dũng khí của mọi đàn ông.
Mạc Phong vừa tới sảnh chính đã bị cô nàng mặc váy đỏ ngồi bên quầy bar kia thu hút. Cô ta ngồi một mình ở đó, chiếc váy đỏ rực rất hút mắt, muốn không chú ý cũng khó.
Không biết cô ta tới đây để mua say hay là tìm kiếm cảm giác tồn tại. Đúng lúc ở gần cô ta có một con Samoyed màu trắng, giống chó cái cực kỳ quý hiếm.
Con Bull kia bắt đầu thèm thuồng rỏ dãi, Mạc Phong quay lại cười xấu xa: “Anh Hai, lên đi!”
Bởi vì trong bar vừa tối vừa ầm ĩ nên không ai trông thấy con chó chạy vào.
Đi tới sàn nhảy, Mạc Phong và chó chia nhau đi làm việc của mình. “Một cốc Blue Rose! Bạc hà phải thêm đá, yêu tôi phải thật lòng!”, anh vỗ lên quầy bar cười nói.
Khóe môi của người đẹp váy đỏ ngồi bên cạnh khẽ cong lên, động tác nhỏ này đã bị Mạc Phong nhìn thấy.
Đám đàn ông trông thấy có người tới quầy bar lập tức bàn tán sôi nổi. “Đếm xem đây là người thứ mấy?”
“Thứ mười rồi. Tôi đoán thằng nhãi kia có thể ngồi thêm hai phút nữa. Mấy người vừa nãy vẫn còn đang rửa ruột trong bệnh viện kia kìa!”
“Dạo này muốn tán gái phải liều mạng vậy sao?”
“Cậu xem thằng nhóc kia ăn mặc như vậy, phụ nữ bình thường còn ghét bỏ. Không biết thần thánh phương nào cho anh ta dũng khí tiếp cận người đẹp cực phẩm này?”
“Nhỡ nữ thần lại chán ngấy trai đẹp muốn thay đổi khẩu vị tìm kẻ tầm thường chơi thử thì sao?”
“Thế tôi cũng có cơ hội rồi!”
“Cậu phải xem cậu uống được mấy cốc Volka đã!”
Đừng nói là uống mấy cốc Volka chín mươi tám độ, một ngụm đã khiến ruột gan sôi trào rồi. Nếu không mấy người trước đó đã không bị khiêng đi thê thảm như vậy.
Lúc này cô gái ngồi cạnh Mạc Phong đã uống cạn một cốc Volka. “Uống rượu không say người tự say, lần đầu gặp gỡ lại như quen biết từ lâu, chỉ trách gió thu thổi bay lá vàng. Một người uống rượu giải sầu không thú vị, có muốn tôi uống cùng không?”
Cô ta đã quen với sự chọc ghẹo của đàn ông, chỉ ngẩng đầu mơ màng nhìn Mạc Phong: “Muốn tán tôi à?”
“Nếu tôi nói không phải, cô tin không?”, Mạc Phong tỏ vẻ vô tội. “Bộ quần áo anh đang mặc rất phẳng phiu, trên mặt có sự kiêu ngạo và cảnh giác tột độ, ngón trỏ có vết chai. Anh từng nhập ngũ phải không?”, người đẹp váy đỏ chậm rãi nói.
Lâu ngày cầm súng mới khiến ngón trỏ có vết chai, người bình thường không thể biết được. Cô ta có thể nhìn ra được chứng tỏ cũng đã từng tiếp xúc với súng.
Mạc Phong không trả lời, thấy ngón trỏ ngón giữa và lòng bàn tay của cô ta đều có vết chai, bình tĩnh nói: “Có lẽ cô thích dùng dao. Cô không đeo túi chứng tỏ nhà cô ở rất gần đây, hoặc quán bar này chính là của cô. Trông cô có vẻ độc lập ngang ngược, tôi đoán cô sống trong một gia đình đơn thân, hiện người nhà không quản nổi cô nữa”. “Cô đeo nhẫn trên ngón trỏ tay phải nghĩa là cô đang độc thân, trên đó khắc hai chữ TN. Thiệu, Thân, Thiền Tô… người đẹp như cô không hợp với mấy họ phía trước, tôi đoán cô họ Tô!”
“Trên ốp điện thoại dán đầy hình sao nhưng lại thiếu duy nhất một biểu tượng của trời đêm, đó là ánh trăng! Cô tên Tô Nguyệt!”