Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1433 Là yêu quá sâu đậm hay là yêu một cách hồ đồ?
“Thôi đi. Con đừng lo cho bố và sư thúc nữa. Trời sáng là chúng ta phải trở về Quan Nội rồi. Sư thúc của con sắp phải đi Trường An một chuyến!”, Mạc Yến Chi phất tay khẽ cười.
Mạc Phong nhìn hai người với vẻ nghi ngờ: “Bố về Quan Nội thì con hiểu nhưng sư thúc đi Trường An làm gì?”
“Đi gặp cố nhân, đã hai mươi năm ông không đi rồi. Mấy ngày nữa là tới sinh nhật của người ấy. Ông đi gặp!”, Thường Vân Sam nhếch miệng cười khổ.
Anh cười hi hi: “Là nữ ạ?”
“Ừ! Nữ!”
“Ông lúc nào cũng không đàng hoàng nhỉ. Cháu tưởng ông đã chấm dứt thất tình lục dục rồi chứ, hóa ra cũng đi tìm phụ nữ à?”
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
“…”
Mạc Yến Chi vội vàng kéo ống tay áo của Mạc Phong: “Ông ấy đi tìm sư nương của con!”
“Sư nương sao? Sư nương nào?”, Mạc Phong gãi đầu hỏi với vẻ nghi ngời: “Lẽ nào là hồng nhan ông ấy rung động của hai mươi năm trước sao?”
Mọi người đều biết Thường Vân Sam là một người lụy tình. Vì một người phụ nữ mà từ bỏ cả tiền đồ tu tiên, nếu theo đuổi sự nghiệp thì có lẽ đã sớm trở thành tông sư rồi.
Chính vì điều này mà ông đã đoạn tuyệt quan hệ với sư môn, xông vào cả Tàng Kinh Các – cấm địa của phái Quỷ Cốc để cứu người phụ nữ này. Sau khi bà ấy chết, Thường Vân Sam cũng mất tích. Hai mươi năm qua, Mạc Phong dám khẳng định ông không có người phụ nữ nào khác bên ngoài.
Lẽ nào người phụ nữ đó sau khi chết được chôn ở Trường An? Thực ra lần này người mà Thường Vân Sam đi gặp là người đã mất hơn hai mươi năm trước sao?
Nghĩ như vậy thì đúng là có khả năng thật.
Mạc Phong gãi đầu, cười khổ: “Sư thúc…cháu…vừa rồi cháu không cố ý, ông đừng để ý lời nói của trẻ con mà!”
“Thằng nhóc thối tha này, ông còn không biết cháu sao. Nhưng chuyện cũng đã trôi qua hai mươi năm rồi. Ông cũng vừa mới có dũng khí để đi gặp bà ấy thôi!”, Thường Vân Sam phất tay cười khổ. Đôi mắt ánh lên vẻ đau thương.
Thật tò mò không biết là người phụ nữ như thế nào mà có thể khiến một người đàn ông phong lưu như thế này điên đảo thần hồn, thậm chí phản bội cả thế giới vì bà ấy, đến cả tương lai của mình cũng đặt cược vào.
Là yêu quá sâu đậm hay là yêu một cách hồ đồ?
Có thể có người sẽ cho rằng đây là có duyên mà không có phận. Giống như khách qua đường, vô tình bước vào cuộc sống của bạn rồi lại vô tình hủy hoại bạn.
Sau đó Thường Vân Sam và Mạc Yến Chi không về với Mạc Phong. Hai người chỉ đi về hướng ngược lại.
Mạc Phong và Mục Thu Nghi ngồi trong xe. Trên đường về hai người đều im lặng. Hình như cô định nói gì đó nhưng lại không cất nên lời.
“Muốn nói thì nói, sao cứ phải đè nén như vậy?”, anh lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.
Mục Thu Nghi cúi đầu vân vê vạt áo giống như một đứa trẻ mắc lỗi thật khiến người khác cảm thấy đau lòng.
“Xin…xin lỗi…”
Mạc Phong hơi ngạc nhiên rồi bỗng như hiểu ra điều gì đó: “Ý em là chuyện làm mất miếng ngọc bội?”
“Ừm! Em xin lỗi, là do em không giữ kỹ. Em không nên mang theo bên người! Lúc còn sống, ông nội đã dặn đi dặn lại là em nhất định phải giữ thật kỹ miếng ngọc đó, khi cần thiết thì đưa cho anh! Nhưng…Biết sớm thì em đã đưa anh rồi!”, Mục Thu Nghi cúi đầu nói nhỏ.
Trước đây ông cụ Mục đã nói rằng miếng ngọc này vô cùng quan trọng, có liên quan tới sự sinh tồn của Giang Hồ. Khi đó Mục Thu Nghi tưởng rằng ông nói linh tinh, một miếng ngọc sao có thể liên quan tới giang hồ như vậy chứ.
Nhưng những chuyện liên tiếp xảy ra gần đây đều xảy ra vì miếng ngọc bội, và có một số là vì công thức hóa học của chất độc kia.
Mạc Phong nhìn hai người với vẻ nghi ngờ: “Bố về Quan Nội thì con hiểu nhưng sư thúc đi Trường An làm gì?”
“Đi gặp cố nhân, đã hai mươi năm ông không đi rồi. Mấy ngày nữa là tới sinh nhật của người ấy. Ông đi gặp!”, Thường Vân Sam nhếch miệng cười khổ.
Anh cười hi hi: “Là nữ ạ?”
“Ừ! Nữ!”
“Ông lúc nào cũng không đàng hoàng nhỉ. Cháu tưởng ông đã chấm dứt thất tình lục dục rồi chứ, hóa ra cũng đi tìm phụ nữ à?”
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
“…”
Mạc Yến Chi vội vàng kéo ống tay áo của Mạc Phong: “Ông ấy đi tìm sư nương của con!”
“Sư nương sao? Sư nương nào?”, Mạc Phong gãi đầu hỏi với vẻ nghi ngời: “Lẽ nào là hồng nhan ông ấy rung động của hai mươi năm trước sao?”
Mọi người đều biết Thường Vân Sam là một người lụy tình. Vì một người phụ nữ mà từ bỏ cả tiền đồ tu tiên, nếu theo đuổi sự nghiệp thì có lẽ đã sớm trở thành tông sư rồi.
Chính vì điều này mà ông đã đoạn tuyệt quan hệ với sư môn, xông vào cả Tàng Kinh Các – cấm địa của phái Quỷ Cốc để cứu người phụ nữ này. Sau khi bà ấy chết, Thường Vân Sam cũng mất tích. Hai mươi năm qua, Mạc Phong dám khẳng định ông không có người phụ nữ nào khác bên ngoài.
Lẽ nào người phụ nữ đó sau khi chết được chôn ở Trường An? Thực ra lần này người mà Thường Vân Sam đi gặp là người đã mất hơn hai mươi năm trước sao?
Nghĩ như vậy thì đúng là có khả năng thật.
Mạc Phong gãi đầu, cười khổ: “Sư thúc…cháu…vừa rồi cháu không cố ý, ông đừng để ý lời nói của trẻ con mà!”
“Thằng nhóc thối tha này, ông còn không biết cháu sao. Nhưng chuyện cũng đã trôi qua hai mươi năm rồi. Ông cũng vừa mới có dũng khí để đi gặp bà ấy thôi!”, Thường Vân Sam phất tay cười khổ. Đôi mắt ánh lên vẻ đau thương.
Thật tò mò không biết là người phụ nữ như thế nào mà có thể khiến một người đàn ông phong lưu như thế này điên đảo thần hồn, thậm chí phản bội cả thế giới vì bà ấy, đến cả tương lai của mình cũng đặt cược vào.
Là yêu quá sâu đậm hay là yêu một cách hồ đồ?
Có thể có người sẽ cho rằng đây là có duyên mà không có phận. Giống như khách qua đường, vô tình bước vào cuộc sống của bạn rồi lại vô tình hủy hoại bạn.
Sau đó Thường Vân Sam và Mạc Yến Chi không về với Mạc Phong. Hai người chỉ đi về hướng ngược lại.
Mạc Phong và Mục Thu Nghi ngồi trong xe. Trên đường về hai người đều im lặng. Hình như cô định nói gì đó nhưng lại không cất nên lời.
“Muốn nói thì nói, sao cứ phải đè nén như vậy?”, anh lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.
Mục Thu Nghi cúi đầu vân vê vạt áo giống như một đứa trẻ mắc lỗi thật khiến người khác cảm thấy đau lòng.
“Xin…xin lỗi…”
Mạc Phong hơi ngạc nhiên rồi bỗng như hiểu ra điều gì đó: “Ý em là chuyện làm mất miếng ngọc bội?”
“Ừm! Em xin lỗi, là do em không giữ kỹ. Em không nên mang theo bên người! Lúc còn sống, ông nội đã dặn đi dặn lại là em nhất định phải giữ thật kỹ miếng ngọc đó, khi cần thiết thì đưa cho anh! Nhưng…Biết sớm thì em đã đưa anh rồi!”, Mục Thu Nghi cúi đầu nói nhỏ.
Trước đây ông cụ Mục đã nói rằng miếng ngọc này vô cùng quan trọng, có liên quan tới sự sinh tồn của Giang Hồ. Khi đó Mục Thu Nghi tưởng rằng ông nói linh tinh, một miếng ngọc sao có thể liên quan tới giang hồ như vậy chứ.
Nhưng những chuyện liên tiếp xảy ra gần đây đều xảy ra vì miếng ngọc bội, và có một số là vì công thức hóa học của chất độc kia.