Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1420 Rõ ràng là sợ!
“Ông…không phải ông đã rời đi rồi sao? Sao còn ở đây?”, Hoàng Phổ Man Ngưu thận trọng lên tiếng.
Thường Vân Sam vừa cười vừa móc mũi. Cảm giác như ông ấy móc không bao giờ hết dỉ mũi vậy: “Ha ha, không làm vậy thì ông có chịu xuất hiện không? Đồ lưu manh, gian xảo này, chỉ biết ra tay với tiểu bối. Có giỏi thì đấu tay đôi với tôI!”
“Hừ, ông tưởng tôi sợ ông sao? Chẳng qua hôm nay tôi mất sức! Đợi tôi nghỉ ngơi vài ngày sẽ tìm ông!”, Hoàng Phổ Man Ngưu cười lúng túng.
Rõ ràng là sợ!
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Hắn đang định bỏ đi thì Thường Vân Sam đã nổi gió, đạp chân bay lên. Mấy chiếc lá bay trong không trung lập tức trở thành đệm đỡ chân cho ông ấy.
Đã lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên Mạc Phong nhìn thấy Thường Vân Sam ra tay một cách nghiêm túc như vậy. Động tác của ông vô cùng thuần thục và đẹp mắt. Chỉ có điều bộ quần áo của ông phá nát cả bố cục. Một cao thủ cao cường như vậy mà ăn mặc không khác gì tên ăn mày.
Dù là hình thức hay là chất liệu thì cũng đều là kiểu cách của hơn hai mươi năm trước. Năm xưa trang phục cổ thế này hết sức phổ biến, hơn nữa còn giặt tới mức bạc trắng cả.
Trông nó cũ kỹ, còn rách lỗ chỗ, nhìn không giống một cao thủ mà giống cái bang bang ăn mày hơn.
Nhưng từ cách hai người so đấu thì Thường Vân Sam và Hoàng Phổ Man Ngưu cũng ngang tài ngang sức. Dù sao thì ông ấy cũng đã không luyện võ hai mươi năm nay. Hoàng Phổ Man Ngưu thì khác, có lẽ những năm qua không ngừng núp Đông trốn Tây rèn luyện trở nên mạnh hơn để bảo vệ được mạng sống.
Vì vậy thiên tài dù không nỗ lực thì cũng sẽ bị người khác vượt qua. Thế nhưng hai mươi năm dù không luyện tập gì thì Thường Vân Sam vẫn có thể đánh ngang hàng với Hoàng Phổ Man Ngưu, thậm chí chưa chắc đã rơi vào thế hạ phong. Nỗ lực là một phần, nhưng thiên phú võ thuật cũng là một nhân tố quan trọng.
Có thể nói là thực lực năm xưa của Thường Vân Sam đã vượt Hoàng Phổ Man Ngưu hai mươi năm.
Nếu nỗ lực có tác dụng thì cần gì thiên tài nữa!
Không biết có phải do Thường Vân Sam dần thể hiện hết tài năng hay là do Hoàng Phổ Man Ngưu bị thương trước đó khi đánh nhau với Mạc Phong mà thấy hình như hắn sắp không cầm cự được nữa.
Đương nhiên, dù công phu của Thường Vân Sam có thể nào thì cũng không phải điều mà hiện tại Mạc Phong có thể vượt qua được. Năm xưa, ông ấy là thiên tài được phái Quỷ Cốc công nhận, chẳng qua là hai mươi năm qua cảm thấy chán chường không luyện tập mà thôi, nếu không có khi chưa chắc đã thua Mạc Yến Chi.
Ầm!
Hai nắm đấm va chạm, một luồng khí mạnh tỏa ra từ trận đánh.
Đám đông bị ảnh hưởng vội lùi lại hàng mét. Mạc Phong cũng đưa tay lên che mặt, có đôi khi dòng khí này còn sắc như những con dao vậy.
Thường Vân Sam cũng lùi lại vài mét. Hai tay đau đớn vì nóng rực. Ông ấy nhìn bàn tay sắp bị chín của mình rồi kêu lên: “Lửa độc! Gã này đã tới núi Xích Diễm, trên đó có loại trùng mà chỉ cần bất cứ loài vật nào hay người nào chạm vào cũng sẽ bị thiếu cháy. Thật không ngờ hắn có thể sinh tồn ở một nơi như thế, hơn nữa còn vận dụng được cả lửa độc lên người mình! Bây giờ hắn không còn là hắn của năm xưa nữa, Mạc Yến Chi đừng do dự!”
Nói xong ông ấy dùng tay khóa chặt huyệt vị ở tay mình. Mạc Yến Chi chắp tay sau lưng, tạo thành một ảo ảnh, người không biết tưởng ông dịch chuyển nhưng thực ra là tốc độ của ông nhanh tới mức không nhìn thấy người thực ở đâu.
Thường Vân Sam vừa cười vừa móc mũi. Cảm giác như ông ấy móc không bao giờ hết dỉ mũi vậy: “Ha ha, không làm vậy thì ông có chịu xuất hiện không? Đồ lưu manh, gian xảo này, chỉ biết ra tay với tiểu bối. Có giỏi thì đấu tay đôi với tôI!”
“Hừ, ông tưởng tôi sợ ông sao? Chẳng qua hôm nay tôi mất sức! Đợi tôi nghỉ ngơi vài ngày sẽ tìm ông!”, Hoàng Phổ Man Ngưu cười lúng túng.
Rõ ràng là sợ!
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Hắn đang định bỏ đi thì Thường Vân Sam đã nổi gió, đạp chân bay lên. Mấy chiếc lá bay trong không trung lập tức trở thành đệm đỡ chân cho ông ấy.
Đã lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên Mạc Phong nhìn thấy Thường Vân Sam ra tay một cách nghiêm túc như vậy. Động tác của ông vô cùng thuần thục và đẹp mắt. Chỉ có điều bộ quần áo của ông phá nát cả bố cục. Một cao thủ cao cường như vậy mà ăn mặc không khác gì tên ăn mày.
Dù là hình thức hay là chất liệu thì cũng đều là kiểu cách của hơn hai mươi năm trước. Năm xưa trang phục cổ thế này hết sức phổ biến, hơn nữa còn giặt tới mức bạc trắng cả.
Trông nó cũ kỹ, còn rách lỗ chỗ, nhìn không giống một cao thủ mà giống cái bang bang ăn mày hơn.
Nhưng từ cách hai người so đấu thì Thường Vân Sam và Hoàng Phổ Man Ngưu cũng ngang tài ngang sức. Dù sao thì ông ấy cũng đã không luyện võ hai mươi năm nay. Hoàng Phổ Man Ngưu thì khác, có lẽ những năm qua không ngừng núp Đông trốn Tây rèn luyện trở nên mạnh hơn để bảo vệ được mạng sống.
Vì vậy thiên tài dù không nỗ lực thì cũng sẽ bị người khác vượt qua. Thế nhưng hai mươi năm dù không luyện tập gì thì Thường Vân Sam vẫn có thể đánh ngang hàng với Hoàng Phổ Man Ngưu, thậm chí chưa chắc đã rơi vào thế hạ phong. Nỗ lực là một phần, nhưng thiên phú võ thuật cũng là một nhân tố quan trọng.
Có thể nói là thực lực năm xưa của Thường Vân Sam đã vượt Hoàng Phổ Man Ngưu hai mươi năm.
Nếu nỗ lực có tác dụng thì cần gì thiên tài nữa!
Không biết có phải do Thường Vân Sam dần thể hiện hết tài năng hay là do Hoàng Phổ Man Ngưu bị thương trước đó khi đánh nhau với Mạc Phong mà thấy hình như hắn sắp không cầm cự được nữa.
Đương nhiên, dù công phu của Thường Vân Sam có thể nào thì cũng không phải điều mà hiện tại Mạc Phong có thể vượt qua được. Năm xưa, ông ấy là thiên tài được phái Quỷ Cốc công nhận, chẳng qua là hai mươi năm qua cảm thấy chán chường không luyện tập mà thôi, nếu không có khi chưa chắc đã thua Mạc Yến Chi.
Ầm!
Hai nắm đấm va chạm, một luồng khí mạnh tỏa ra từ trận đánh.
Đám đông bị ảnh hưởng vội lùi lại hàng mét. Mạc Phong cũng đưa tay lên che mặt, có đôi khi dòng khí này còn sắc như những con dao vậy.
Thường Vân Sam cũng lùi lại vài mét. Hai tay đau đớn vì nóng rực. Ông ấy nhìn bàn tay sắp bị chín của mình rồi kêu lên: “Lửa độc! Gã này đã tới núi Xích Diễm, trên đó có loại trùng mà chỉ cần bất cứ loài vật nào hay người nào chạm vào cũng sẽ bị thiếu cháy. Thật không ngờ hắn có thể sinh tồn ở một nơi như thế, hơn nữa còn vận dụng được cả lửa độc lên người mình! Bây giờ hắn không còn là hắn của năm xưa nữa, Mạc Yến Chi đừng do dự!”
Nói xong ông ấy dùng tay khóa chặt huyệt vị ở tay mình. Mạc Yến Chi chắp tay sau lưng, tạo thành một ảo ảnh, người không biết tưởng ông dịch chuyển nhưng thực ra là tốc độ của ông nhanh tới mức không nhìn thấy người thực ở đâu.