Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1412 Bọn họ thích ngồi ngoài là vì có gió mát.
Giải thích một cách đơn giản nhất là người bình thường bỗng đột nhiên nhìn thấy kẻ lực lưỡng với những vết xăm trổ và sát khí hùng hổ vậy. Điều đó khiến họ bỗng cảm thấy sợ hãi.
Nhất là những kẻ xăm hình hổ, báo, có khi còn thích hình ác ma của phương tây hay là Quan Công trừng mắt.
Tất cả những thứ đó đều khiến sát khí gia tăng. Nhưng người bình thường không thể kiểm soát được những hình xăm đó, người có thể kiểm soát được chắc chắn phải là những kẻ đã từng nhìn thấy máu hoặc đã từng giết người.
Bác sĩ và đồ tể là hai nghề nghiệp có thể điều khiển được sát khí của những người xăm hình. Những người khác thì không thể nào. Vì người bình thường xăm hình không những chẳng có gì đáng sợ mà ngược lại còn thu hút theo những thứ dơ bẩn.
Ba người này mặc áo đen kín mít, đầu đội nón lá. Vậy mà vẫn không thể che đi được sát khí, có thể thấy, mấy người này đã nhuốm máu của không ít người.
Xung quanh chỗ ba người này không ai dám lại gần. Dù có ngồi thì cũng sẽ cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Phục vụ trong cửa hàng thấy chỉ có ba người bọn họ mà không thấy vị khách nào khác thì chỉ biết nằm bò ra quầy thu ngân với vẻ kỳ lạ.
“Thật kỳ lạ, bình thường giờ này khách đi ăn đêm nhiều lắm mà. Sao hôm nay không có một ai vậy? Vừa rồi mấy vị khách đi vào là vào bên trong ngồi ngay, không ai dám ngồi bàn bên ngoài nữa. Kỳ lạ quá!”, nhân viên này gãi đầu, nhìn ba người kia với vẻ khó hiểu.
Trong đó có một người đội nón dường như đã nghe thấy, người này quay lại nhìn, khiến nhân viên phục vụ hết hồn, lập tức lùi lại.
Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Cậu xem, giờ đã biết vì sao không ai dám ngồi ăn ở ngoài rồi chứ?”
“Rốt cuộc ba người này là ai vậy, ánh mắt trông đáng sợ quá. Nếu ngày nào họ cũng tới đây ăn thì chúng ta sẽ chẳng buôn bán được mất. May mà ăn ở ngoài, chứ ăn trong nhà thì có lẽ hôm nay chỉ có đúng ba người bọn họ thật!”
Bên trong cửa hàng đã chật kín người nhưng khá nóng bức. Vì ăn lẩu nên nhiều người chen chúc quá thì chắc chắn là sẽ chật chội.
Bọn họ thích ngồi ngoài là vì có gió mát.
Người đàn ông trung niên thu ngân cũng lắc đầu: “Bọn họ là khách, chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác. Hơn nữa người ta cũng chẳng làm gì, chúng ta không thể nào đuổi người ta được mà!”
“Hầy, nói cũng phải!”
Mặc dù cả ba người đều toát ra sát khí khiến người khác không dám ngồi gần nhưng họ chẳng làm gì, chỉ quan tâm tới việc ăn của mình.
Lúc này ở bên ngoài.
Cả ba đang xúm lại ăn lẩu dê.
“Nói thật là lẩu dê ở thế giới này ngon thật đấy! Nhưng ngon nhất vẫn là lẩu ở Du Châu, sau này có cơ hội mấy anh em đi ăn thử!”
“Thử cái đầu đấy. Anh định ở lại đây bao lâu? Chúng ta là người tu Đạo, cứ ở đây thì sẽ khó tu thành chánh Đạo đấy!”
“Tu Đạo tu Đạo, ngày nào cũng tu với chả tu. Thực ra tôi rất thích cuộc sống như thế này, ngày nào cũng được ăn chơi thoải mái, không phải là thú vị hơn tu Đạo sao?”
“Câm miệng, nếu để tông môn nghe thấy thì anh có chết cũng không biết vì sao mình chết đấy!”
“Sợ gì chứ, cả tông Vạn Kiếm chỉ có ba người chúng ta xuống núi, có ai nghe thấy đâu?”
Nhất là những kẻ xăm hình hổ, báo, có khi còn thích hình ác ma của phương tây hay là Quan Công trừng mắt.
Tất cả những thứ đó đều khiến sát khí gia tăng. Nhưng người bình thường không thể kiểm soát được những hình xăm đó, người có thể kiểm soát được chắc chắn phải là những kẻ đã từng nhìn thấy máu hoặc đã từng giết người.
Bác sĩ và đồ tể là hai nghề nghiệp có thể điều khiển được sát khí của những người xăm hình. Những người khác thì không thể nào. Vì người bình thường xăm hình không những chẳng có gì đáng sợ mà ngược lại còn thu hút theo những thứ dơ bẩn.
Ba người này mặc áo đen kín mít, đầu đội nón lá. Vậy mà vẫn không thể che đi được sát khí, có thể thấy, mấy người này đã nhuốm máu của không ít người.
Xung quanh chỗ ba người này không ai dám lại gần. Dù có ngồi thì cũng sẽ cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Phục vụ trong cửa hàng thấy chỉ có ba người bọn họ mà không thấy vị khách nào khác thì chỉ biết nằm bò ra quầy thu ngân với vẻ kỳ lạ.
“Thật kỳ lạ, bình thường giờ này khách đi ăn đêm nhiều lắm mà. Sao hôm nay không có một ai vậy? Vừa rồi mấy vị khách đi vào là vào bên trong ngồi ngay, không ai dám ngồi bàn bên ngoài nữa. Kỳ lạ quá!”, nhân viên này gãi đầu, nhìn ba người kia với vẻ khó hiểu.
Trong đó có một người đội nón dường như đã nghe thấy, người này quay lại nhìn, khiến nhân viên phục vụ hết hồn, lập tức lùi lại.
Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Cậu xem, giờ đã biết vì sao không ai dám ngồi ăn ở ngoài rồi chứ?”
“Rốt cuộc ba người này là ai vậy, ánh mắt trông đáng sợ quá. Nếu ngày nào họ cũng tới đây ăn thì chúng ta sẽ chẳng buôn bán được mất. May mà ăn ở ngoài, chứ ăn trong nhà thì có lẽ hôm nay chỉ có đúng ba người bọn họ thật!”
Bên trong cửa hàng đã chật kín người nhưng khá nóng bức. Vì ăn lẩu nên nhiều người chen chúc quá thì chắc chắn là sẽ chật chội.
Bọn họ thích ngồi ngoài là vì có gió mát.
Người đàn ông trung niên thu ngân cũng lắc đầu: “Bọn họ là khách, chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác. Hơn nữa người ta cũng chẳng làm gì, chúng ta không thể nào đuổi người ta được mà!”
“Hầy, nói cũng phải!”
Mặc dù cả ba người đều toát ra sát khí khiến người khác không dám ngồi gần nhưng họ chẳng làm gì, chỉ quan tâm tới việc ăn của mình.
Lúc này ở bên ngoài.
Cả ba đang xúm lại ăn lẩu dê.
“Nói thật là lẩu dê ở thế giới này ngon thật đấy! Nhưng ngon nhất vẫn là lẩu ở Du Châu, sau này có cơ hội mấy anh em đi ăn thử!”
“Thử cái đầu đấy. Anh định ở lại đây bao lâu? Chúng ta là người tu Đạo, cứ ở đây thì sẽ khó tu thành chánh Đạo đấy!”
“Tu Đạo tu Đạo, ngày nào cũng tu với chả tu. Thực ra tôi rất thích cuộc sống như thế này, ngày nào cũng được ăn chơi thoải mái, không phải là thú vị hơn tu Đạo sao?”
“Câm miệng, nếu để tông môn nghe thấy thì anh có chết cũng không biết vì sao mình chết đấy!”
“Sợ gì chứ, cả tông Vạn Kiếm chỉ có ba người chúng ta xuống núi, có ai nghe thấy đâu?”