Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1403 "Đúng! Đáng đời!"
Một bóng đen khác bay qua, xuyên thủng quần áo bên phải của hắn, Mạc Phong nhắm vào quần áo chứ không phải hắn.
So với việc bắn chết hắn, Mạc Phong muốn nhìn biểu cảm của tên này rơi từ trên cao xuống, trước đó hắn đã đá Mục Thu Nghi từ trên lầu xuống, nếu không có kiếm Tàn Uyên trong người thì không thể nào làm vỡ kính mà thoát nạn được.
"Aaaa--!"
Trên không trung truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Những người còn lại trong mười một chủ thần của châu Âu lợi dụng sự chú ý của đám người Mạc Phong để chạy xuống lầu thoát ra ngoài.
Ma thuật sư từng chút một rơi xuống, đồng bọn nhìn thấy cũng không có thương cảm mà lấy đó vui mừng hả hê.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
"Haha, lúc trước tên này còn vênh lắm, giờ ngã xuống chắc ăn đủ!"
"Nghe nói hồ ly có chín kiếp, nên con cáo già này cũng không dễ chết như vậy đâu!"
"Chín kiếp? Rơi từ độ cao một hai trăm mét xuống, mười mạng cũng không đủ ấy chứ!"
"Lúc trước hắn vênh như thế, đáng đời! Bình thường chuyện tốt đều không nghĩ tới chúng ta. Mỗi khi xảy ra chuyện gì, hắn đều chuồn nhanh như chớp!"
"Đúng! Đáng đời!"
"..."
Ma thuật sư lơ lửng trên không trung như pháo hoa một lúc rồi từ từ rơi xuống.
Bốn môn chủ bên cạnh Mộc Linh Lung lập tức lao về phía đó, muốn bắt sống tên này, cả bốn người đều là kiểu tham công và thích mạo hiểm, dường như nóng lòng muốn thể hiện bản thân trước mặt Mạc Phong.
"Ai cho cả bốn người bọn họ đi vậy! Bọn họ là môn chủ, không phải côn đồ! Giết gà mà dùng dao mổ trâu à!", Mạc Phong nhìn bóng lưng bốn người, tức giận hét lên.
Anh cũng không nghĩ sẽ có bốn người đi kiểm tra xem tên ma thuật sư kia đã chết hay chưa, lại còn là bốn môn chủ, chuyện này mà truyền ra ngoài không phải nhà họ Mạc sẽ thành trò cười cho thiên hạ hay sao?
Đôi lông mày xinh đẹp của Nhược Hi hơi nhíu lại, nhưng nhanh chóng giãn ra, cười lạnh: "Ai mà không muốn thể hiện tốt một chút trước mặt chủ nhân của mình chứ, không nhà nào nuôi không người ta cả, có lẽ đã nghe phong phanh được gì đó nên ai nấy đều nóng lòng muốn thể hiện, dù sao bố anh cũng không quán xuyến mọi chuyện nữa, anh là người có tiếng nói cuối cùng trong toàn bộ nhà họ Mạc mà!"
Có một câu nói rất hay, vua nào thần nấy, Mạc Yến Chi là người ăn nói hơn người, trọng tình cảm, nói trắng ra là không thể quản chuyện, thả rông kẻ dưới, hơn nữa còn tốn rất nhiều tiền cho việc này nữa.
Giờ thì Mạc Phong đã khác, chàng trai này còn nhiều tham vọng hơn bố, mấu chốt là nghĩ nhiều hơn và quản lý cũng nhiều hơn, tư duy khi từng làm lính cũng khác, phong cách quản lý cũng khác.
Không biết gần đây họ nghe tin ở đâu, nói nhà họ Mạc sẽ tổ chức lại, thay thế toàn bộ những kẻ vô dụng. Nhiều người đang ăn không ngồi rồi, nhận lương cao của nhà họ Mạc nhưng lại không làm việc.
Cho nên bốn vị môn chủ này sợ rằng Mạc Phong sẽ làm khó bọn họ, nếu nói thật về bốn vị môn chủ này, thực lực của bọn họ trung bình, thậm chí một trong mười hai vị thần chủ ở Châu Âu nói không chừng còn mạnh hơn bọn họ.
Nhưng Mạc Phong không phải loại người qua cầu rút ván, ngoài năng lực võ công, kinh nghiệm cũng là một khía cạnh mà anh coi trọng.
Ngũ Âm Lục Luật, năm môn chủ, ngoại trừ Mộc Linh Lung, về cơ bản đều ở độ tuổi tứ tuần, có nghĩa là họ cũng đã theo bố anh ở độ tuổi đôi mươi.
So với việc bắn chết hắn, Mạc Phong muốn nhìn biểu cảm của tên này rơi từ trên cao xuống, trước đó hắn đã đá Mục Thu Nghi từ trên lầu xuống, nếu không có kiếm Tàn Uyên trong người thì không thể nào làm vỡ kính mà thoát nạn được.
"Aaaa--!"
Trên không trung truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Những người còn lại trong mười một chủ thần của châu Âu lợi dụng sự chú ý của đám người Mạc Phong để chạy xuống lầu thoát ra ngoài.
Ma thuật sư từng chút một rơi xuống, đồng bọn nhìn thấy cũng không có thương cảm mà lấy đó vui mừng hả hê.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
"Haha, lúc trước tên này còn vênh lắm, giờ ngã xuống chắc ăn đủ!"
"Nghe nói hồ ly có chín kiếp, nên con cáo già này cũng không dễ chết như vậy đâu!"
"Chín kiếp? Rơi từ độ cao một hai trăm mét xuống, mười mạng cũng không đủ ấy chứ!"
"Lúc trước hắn vênh như thế, đáng đời! Bình thường chuyện tốt đều không nghĩ tới chúng ta. Mỗi khi xảy ra chuyện gì, hắn đều chuồn nhanh như chớp!"
"Đúng! Đáng đời!"
"..."
Ma thuật sư lơ lửng trên không trung như pháo hoa một lúc rồi từ từ rơi xuống.
Bốn môn chủ bên cạnh Mộc Linh Lung lập tức lao về phía đó, muốn bắt sống tên này, cả bốn người đều là kiểu tham công và thích mạo hiểm, dường như nóng lòng muốn thể hiện bản thân trước mặt Mạc Phong.
"Ai cho cả bốn người bọn họ đi vậy! Bọn họ là môn chủ, không phải côn đồ! Giết gà mà dùng dao mổ trâu à!", Mạc Phong nhìn bóng lưng bốn người, tức giận hét lên.
Anh cũng không nghĩ sẽ có bốn người đi kiểm tra xem tên ma thuật sư kia đã chết hay chưa, lại còn là bốn môn chủ, chuyện này mà truyền ra ngoài không phải nhà họ Mạc sẽ thành trò cười cho thiên hạ hay sao?
Đôi lông mày xinh đẹp của Nhược Hi hơi nhíu lại, nhưng nhanh chóng giãn ra, cười lạnh: "Ai mà không muốn thể hiện tốt một chút trước mặt chủ nhân của mình chứ, không nhà nào nuôi không người ta cả, có lẽ đã nghe phong phanh được gì đó nên ai nấy đều nóng lòng muốn thể hiện, dù sao bố anh cũng không quán xuyến mọi chuyện nữa, anh là người có tiếng nói cuối cùng trong toàn bộ nhà họ Mạc mà!"
Có một câu nói rất hay, vua nào thần nấy, Mạc Yến Chi là người ăn nói hơn người, trọng tình cảm, nói trắng ra là không thể quản chuyện, thả rông kẻ dưới, hơn nữa còn tốn rất nhiều tiền cho việc này nữa.
Giờ thì Mạc Phong đã khác, chàng trai này còn nhiều tham vọng hơn bố, mấu chốt là nghĩ nhiều hơn và quản lý cũng nhiều hơn, tư duy khi từng làm lính cũng khác, phong cách quản lý cũng khác.
Không biết gần đây họ nghe tin ở đâu, nói nhà họ Mạc sẽ tổ chức lại, thay thế toàn bộ những kẻ vô dụng. Nhiều người đang ăn không ngồi rồi, nhận lương cao của nhà họ Mạc nhưng lại không làm việc.
Cho nên bốn vị môn chủ này sợ rằng Mạc Phong sẽ làm khó bọn họ, nếu nói thật về bốn vị môn chủ này, thực lực của bọn họ trung bình, thậm chí một trong mười hai vị thần chủ ở Châu Âu nói không chừng còn mạnh hơn bọn họ.
Nhưng Mạc Phong không phải loại người qua cầu rút ván, ngoài năng lực võ công, kinh nghiệm cũng là một khía cạnh mà anh coi trọng.
Ngũ Âm Lục Luật, năm môn chủ, ngoại trừ Mộc Linh Lung, về cơ bản đều ở độ tuổi tứ tuần, có nghĩa là họ cũng đã theo bố anh ở độ tuổi đôi mươi.