Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1397 Người sẽ bị xử lý chính là anh.
“Các người đã muốn chơi thì tôi sẽ chơi với các người!”, Mạc Phong nhếch miệng cười lạnh lùng.
Anh lấy kiếm Tàn Uyên ra và vứt lên không trung.
Trong nháy mắt cây kiếm đã biến hình, Mạc Phong cầm chắc kiếm Tàn Uyên trong tay.
Người đàn ông điều khiển bài tây lập tức lấy từ trong túi ra hai bộ bài mới tinh và ném lên không trung.
Trong nháy mắt, những quân bài đã tạo thành một luồng gió sắc bén. Không những có thể khiến người khác bị thương mà còn thương rất nặng nếu tấn công ở cự ly gần.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Mấy trăm quân bài tạo thành một con phượng hoàng với gió là da thịt và các quân bài tạo thành hình khung xương.
Mạc Phong vung kiếm Tàn Uyên trong tay. Đôi mắt anh ánh lên tia máu, tay anh vung mạnh, tạo ra một đường kiếm khủng khiếp. Thế nhưng con phượng hoàng làm từ những lá bài kia nuốt gọn luồng kiếm khí một cách dễ dàng.
Những tên còn lại cũng đồng loạt lao lên. Dù thực lực có thể không bằng nhưng sự lĩnh ngộ mà chúng dành cho binh khí thì cũng đã đạt tới cảnh giới nhất định.
Nếu đánh một một thì không thành vấn đề. Nhưng mươi hai đánh một, hơn nữa sự phố hợp của chúng rất ăn ý do đã cùng nhau chiến đấu trong rất nhiều tình huống nên dù tấn công hay phòng thủ thì thực lực cũng đều mạnh cả.
Vì vậy đánh với bọn họ lâu, Mạc Phong cũng không chiếm được lợi thế.
Lúc này ở gần lan can, Tống Thi Vũ nhích từng chút về phía Mục Thu Nghi. Hai người là bạn thân lâu năm nên dù đã bị bịt miệng thì vẫn hiểu được ý của nhau.
Tống Thi Vũ lết gần tới chỗ cô. Mục Thu Nghi cố gắng kéo lớp băng dính từ miệng Tống Thi Vũ ra.
May mà đám người kia đang mải đánh nhau với Mạc Phong nên không ai để ý tới hai người bọn họ.
Trước đó tên hề cứ tưởng là đã lấy được nguyên liệu chế tạo chất độc, nhưng thực ra đó chỉ là một viên Amocillin mà thôi.
Mục Thu Nghi xé băng dính trên miệng Tống Thi Vũ: “Cậu lấy cặp tóc trên đầu mình xuống. Trong đó có một con dao nhỏ mà mình đã để sẵn!”
“Được! Cậu đợi chút! Mình đổi tư thế, nếu không, sẽ bị nhìn thấy mất!”, Tống Thi Vũ thở một hơi dài.
Trước đó bị treo lơ lửng trong không trung nên tới giờ cơ thể cô ấy vẫn còn đang run rẩy vì sợ hãi.
Sau khi đổi thành tư thế mà người khác không nhìn thấy thì Thi Vũ mới dùng miệng gỡ kẹp tóc trên đầu Mục Thu Nghi xuống.
Bên trong kẹp tóc là một miếng dao nhỏ. Lúc mua chiếc kẹp này, cô đã cố ý mua loại thiết kế rỗng ở giữa để có thể nhét được ít đồ vào bên trong.
Cạnh đó.
Hai bên giao đấu bất phân thắng bại. Thậm chí, Mạc Phong còn dần để lộ nhược điểm của mình. Nếu tiếp tục đánh nhau thì thể lực của anh sẽ không thể đáp ứng được nữa. Đánh luân hồi sẽ mất rất nhiều sức lực. Cứ ba tên một đội tiến công, những tên khác cũng vậy. Nếu tiếp tục thêm vài chục hiệp nữa thì anh sẽ chết vì kiệt sức mất.
Số thuốc anh lấy từ chỗ Thường Vân Sam đã dùng hết. Nếu không giải quyết dứt điểm đám người này thì người sẽ bị xử lý chính là anh.
Anh lấy kiếm Tàn Uyên ra và vứt lên không trung.
Trong nháy mắt cây kiếm đã biến hình, Mạc Phong cầm chắc kiếm Tàn Uyên trong tay.
Người đàn ông điều khiển bài tây lập tức lấy từ trong túi ra hai bộ bài mới tinh và ném lên không trung.
Trong nháy mắt, những quân bài đã tạo thành một luồng gió sắc bén. Không những có thể khiến người khác bị thương mà còn thương rất nặng nếu tấn công ở cự ly gần.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Mấy trăm quân bài tạo thành một con phượng hoàng với gió là da thịt và các quân bài tạo thành hình khung xương.
Mạc Phong vung kiếm Tàn Uyên trong tay. Đôi mắt anh ánh lên tia máu, tay anh vung mạnh, tạo ra một đường kiếm khủng khiếp. Thế nhưng con phượng hoàng làm từ những lá bài kia nuốt gọn luồng kiếm khí một cách dễ dàng.
Những tên còn lại cũng đồng loạt lao lên. Dù thực lực có thể không bằng nhưng sự lĩnh ngộ mà chúng dành cho binh khí thì cũng đã đạt tới cảnh giới nhất định.
Nếu đánh một một thì không thành vấn đề. Nhưng mươi hai đánh một, hơn nữa sự phố hợp của chúng rất ăn ý do đã cùng nhau chiến đấu trong rất nhiều tình huống nên dù tấn công hay phòng thủ thì thực lực cũng đều mạnh cả.
Vì vậy đánh với bọn họ lâu, Mạc Phong cũng không chiếm được lợi thế.
Lúc này ở gần lan can, Tống Thi Vũ nhích từng chút về phía Mục Thu Nghi. Hai người là bạn thân lâu năm nên dù đã bị bịt miệng thì vẫn hiểu được ý của nhau.
Tống Thi Vũ lết gần tới chỗ cô. Mục Thu Nghi cố gắng kéo lớp băng dính từ miệng Tống Thi Vũ ra.
May mà đám người kia đang mải đánh nhau với Mạc Phong nên không ai để ý tới hai người bọn họ.
Trước đó tên hề cứ tưởng là đã lấy được nguyên liệu chế tạo chất độc, nhưng thực ra đó chỉ là một viên Amocillin mà thôi.
Mục Thu Nghi xé băng dính trên miệng Tống Thi Vũ: “Cậu lấy cặp tóc trên đầu mình xuống. Trong đó có một con dao nhỏ mà mình đã để sẵn!”
“Được! Cậu đợi chút! Mình đổi tư thế, nếu không, sẽ bị nhìn thấy mất!”, Tống Thi Vũ thở một hơi dài.
Trước đó bị treo lơ lửng trong không trung nên tới giờ cơ thể cô ấy vẫn còn đang run rẩy vì sợ hãi.
Sau khi đổi thành tư thế mà người khác không nhìn thấy thì Thi Vũ mới dùng miệng gỡ kẹp tóc trên đầu Mục Thu Nghi xuống.
Bên trong kẹp tóc là một miếng dao nhỏ. Lúc mua chiếc kẹp này, cô đã cố ý mua loại thiết kế rỗng ở giữa để có thể nhét được ít đồ vào bên trong.
Cạnh đó.
Hai bên giao đấu bất phân thắng bại. Thậm chí, Mạc Phong còn dần để lộ nhược điểm của mình. Nếu tiếp tục đánh nhau thì thể lực của anh sẽ không thể đáp ứng được nữa. Đánh luân hồi sẽ mất rất nhiều sức lực. Cứ ba tên một đội tiến công, những tên khác cũng vậy. Nếu tiếp tục thêm vài chục hiệp nữa thì anh sẽ chết vì kiệt sức mất.
Số thuốc anh lấy từ chỗ Thường Vân Sam đã dùng hết. Nếu không giải quyết dứt điểm đám người này thì người sẽ bị xử lý chính là anh.