Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1372 Thậm chí còn tệ hơn!
Dường như khi cô ấy rời đi, rất nhiều xí nghiệp trong công ty đã không thể hoạt động bình thường, tóm lại là có rất nhiều kẽ hở, chỗ này có vấn đề, chỗ kia có vấn đề.
Đột nhiên, thị trường cổ phiếu ở nước ngoài khiến tập đoàn Từ Thị tụt dốc không ngừng, kéo theo khoản lỗ ít nhất một tỷ tệ.
Bây giờ các dòng tiền lớn của công ty đều đang cần quay vòng, tình hình cũng không khả quan hơn nhà họ Mộ Dung là bao, thậm chí còn tệ hơn!
“Giám đốc Từ, vừa rồi có người hỏi chúng ta rằng ông có bán Vườn Hoa Vọng Các không? Họ sẵn sàng mua với giá hai mươi mốt nghìn tệ một mét vuông!”, bỗng một người đàn ông mặc quần áo chỉnh tề mở cửa bước vào và kính cẩn nói.
Từ Mậu Thịnh ngẩng đầu lên, mắt đỏ ngầu nói: "Cậu nói cái gì? Hai mươi mốt nghìn tệ một mét vuông sao? Bảo thằng đó chết đi là vừa, Vườn Hoa Vọng Các là khu xa hoa nhất Giang Hải, giá một trăm nghìn tệ một mét vuông mà hắn dám ra cái giá vớ vẩn này. Tôi thế chấp cho ngân hàng còn được nhiều hơn!"
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
"Nhưng giám đốc Từ, giá nhà ở Vườn Hoa Vọng Các cũng đang giảm rồi, cứ là nhà do tập đoàn chúng ta đứng tên là bị mất giá. Vườn Hoa Vọng Các giờ chỉ còn tám mươi nghìn tệ một mét vuông! Nhiều chủ xí nghiệp đã tới công ty chúng ta gây sự, muốn hỏi cho ra lẽ!”, trợ lý cầm tập tài liệu trên tay, báo cáo tình hình.
Nghe thấy vậy, Từ Mậu Thịnh lập tức đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên có rất nhiều người đang đứng trước cửa công ty, thậm chí họ còn xô xát với bảo vệ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì ngày nào họ cũng sẽ chặn cửa, thế thì còn làm ăn gì nữa? Từ Mậu Thịnh khoanh hai tay trước ngực, trầm giọng nói: "Tôi không tin công ty này sẽ không tồn tại được nếu không có con gái tôi, lập tức hẹn gặp người phụ trách của các ngân hàng lớn ở Giang Hải cho tôi, tôi muốn xem xem, tới chỗ bọn họ vay tiền có khả thi không? Cùng lắm thì dùng toà nhà tập đoàn Từ Thị làm tài sản thế chấp!"
“Thực ra là còn cách khác đáng tin hơn là thế chấp ngân hàng”, trợ lý cầm tập tài liệu, cúi đầu nói.
"Cách gì?"
"Ông có thể tìm cậu chủ Mạc để vay tiền. Nhà họ Mạc rất giàu có, sở hữu tập đoàn có số vốn điều lệ lên tới ba mươi tỷ tệ, chúng ta vay bọn họ tí tiền cũng không thành vấn đề".
"Nhà họ Mạc sao? Đúng rồi, tại sao mình lại quên chuyện này cơ chứ! Cậu mau giúp tôi liên hệ với cậu Mạc!"
Nhưng trợ lý cứ đứng ở đó không nhúc nhích, Từ Mậu Thịnh không khỏi quay đầu nhìn hắn nói: "Đi đi chứ, cậu còn ngẩn người ra làm gì?"
"Tôi... tôi không có thông tin liên lạc của cậu chủ Mạc...", trợ lý cười gượng.
Cũng đúng thôi, Mạc Phong có thân phận thế nào chứ, đường đường là cậu chủ của nhà họ Mạc, là nhân vật mà người bình thường có thể tuỳ tiện lấy được thông tin liên lạc sao?
Lúc này Từ Mậu Thịnh mới nhớ ra hình như Từ Giai Nhiên qua lại với Mạc Phong đã lâu như vậy, mà còn không lấy được thông tin liên lạc.
"Được rồi, ra ngoài đi! Chuyện này tôi sẽ lo!"
Người trợ lý gật đầu một cách cung kính, bỗng khoé miệng nhếch lên để lộ một nụ cười khó nhận thấy, như thể kế hoạch gian xảo của hắn đã thành công.
Sau khi trợ lý rời đi, Từ Mậu Thịnh lấy điện thoại di động ra bấm một cuộc gọi, dường như đầu bên kia điện thoại đã đoán được hoặc đã chờ cuộc gọi này từ lâu, chỉ sau một hồi chuông đã kết nối được.
Đột nhiên, thị trường cổ phiếu ở nước ngoài khiến tập đoàn Từ Thị tụt dốc không ngừng, kéo theo khoản lỗ ít nhất một tỷ tệ.
Bây giờ các dòng tiền lớn của công ty đều đang cần quay vòng, tình hình cũng không khả quan hơn nhà họ Mộ Dung là bao, thậm chí còn tệ hơn!
“Giám đốc Từ, vừa rồi có người hỏi chúng ta rằng ông có bán Vườn Hoa Vọng Các không? Họ sẵn sàng mua với giá hai mươi mốt nghìn tệ một mét vuông!”, bỗng một người đàn ông mặc quần áo chỉnh tề mở cửa bước vào và kính cẩn nói.
Từ Mậu Thịnh ngẩng đầu lên, mắt đỏ ngầu nói: "Cậu nói cái gì? Hai mươi mốt nghìn tệ một mét vuông sao? Bảo thằng đó chết đi là vừa, Vườn Hoa Vọng Các là khu xa hoa nhất Giang Hải, giá một trăm nghìn tệ một mét vuông mà hắn dám ra cái giá vớ vẩn này. Tôi thế chấp cho ngân hàng còn được nhiều hơn!"
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
"Nhưng giám đốc Từ, giá nhà ở Vườn Hoa Vọng Các cũng đang giảm rồi, cứ là nhà do tập đoàn chúng ta đứng tên là bị mất giá. Vườn Hoa Vọng Các giờ chỉ còn tám mươi nghìn tệ một mét vuông! Nhiều chủ xí nghiệp đã tới công ty chúng ta gây sự, muốn hỏi cho ra lẽ!”, trợ lý cầm tập tài liệu trên tay, báo cáo tình hình.
Nghe thấy vậy, Từ Mậu Thịnh lập tức đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên có rất nhiều người đang đứng trước cửa công ty, thậm chí họ còn xô xát với bảo vệ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì ngày nào họ cũng sẽ chặn cửa, thế thì còn làm ăn gì nữa? Từ Mậu Thịnh khoanh hai tay trước ngực, trầm giọng nói: "Tôi không tin công ty này sẽ không tồn tại được nếu không có con gái tôi, lập tức hẹn gặp người phụ trách của các ngân hàng lớn ở Giang Hải cho tôi, tôi muốn xem xem, tới chỗ bọn họ vay tiền có khả thi không? Cùng lắm thì dùng toà nhà tập đoàn Từ Thị làm tài sản thế chấp!"
“Thực ra là còn cách khác đáng tin hơn là thế chấp ngân hàng”, trợ lý cầm tập tài liệu, cúi đầu nói.
"Cách gì?"
"Ông có thể tìm cậu chủ Mạc để vay tiền. Nhà họ Mạc rất giàu có, sở hữu tập đoàn có số vốn điều lệ lên tới ba mươi tỷ tệ, chúng ta vay bọn họ tí tiền cũng không thành vấn đề".
"Nhà họ Mạc sao? Đúng rồi, tại sao mình lại quên chuyện này cơ chứ! Cậu mau giúp tôi liên hệ với cậu Mạc!"
Nhưng trợ lý cứ đứng ở đó không nhúc nhích, Từ Mậu Thịnh không khỏi quay đầu nhìn hắn nói: "Đi đi chứ, cậu còn ngẩn người ra làm gì?"
"Tôi... tôi không có thông tin liên lạc của cậu chủ Mạc...", trợ lý cười gượng.
Cũng đúng thôi, Mạc Phong có thân phận thế nào chứ, đường đường là cậu chủ của nhà họ Mạc, là nhân vật mà người bình thường có thể tuỳ tiện lấy được thông tin liên lạc sao?
Lúc này Từ Mậu Thịnh mới nhớ ra hình như Từ Giai Nhiên qua lại với Mạc Phong đã lâu như vậy, mà còn không lấy được thông tin liên lạc.
"Được rồi, ra ngoài đi! Chuyện này tôi sẽ lo!"
Người trợ lý gật đầu một cách cung kính, bỗng khoé miệng nhếch lên để lộ một nụ cười khó nhận thấy, như thể kế hoạch gian xảo của hắn đã thành công.
Sau khi trợ lý rời đi, Từ Mậu Thịnh lấy điện thoại di động ra bấm một cuộc gọi, dường như đầu bên kia điện thoại đã đoán được hoặc đã chờ cuộc gọi này từ lâu, chỉ sau một hồi chuông đã kết nối được.