Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mãi mãi là bao xa - Chương 13 - Phần 1
Chương 13
Tokyo tháng Tư, những ngọn gió mang theo cái nóng oi bức, vô cùng khó chịu.
Dương Lam Hàng đứng giữa dòng người đang qua lại, cặp mắt sáng bừng khiến người khác không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng từ đôi mắt ấy lại toát lên sức hấp dẫn đến tột cùng: “Bởi vì... anh không quên được em.”
Những cánh hoa anh đào rơi đầy mặt đất...
Chút kiên cường còn sót lại của Lăng Lăng cũng vỡ tan ra...
Cô nghĩ rằng cô không còn tin vào lời hứa “đến chết không thay lòng” của đàn ông hay những lời ngọt ngào của họ nữa. Nhưng Dương Lam Hàng nói với cô, anh không quên được cô, cô đã tin, không chút nghi ngờ.
“Thì ra trí nhớ quá tốt cũng là một nỗi bi ai.” Lăng Lăng nhìn lên bầu trời, những ánh đèn màu xanh và trắng liền thành một dải, bầu trời xanh lam sâu thẳm, tràn ngập vẻ u buồn.
Thời gian trôi qua thật nhanh, bảy năm trôi qua, họ đã trao cho nhau quãng thời gian đẹp đẽ nhất, thuần khiết nhất của cuộc đời, từ quan hệ bạn bè cho đến thầy trò, rồi người yêu... và giờ là một mối quan hệ khó có thể diễn tả bằng lời.
Họ cùng nhau trải qua quá nhiều khó khăn, sóng gió, tuy tất cả đã trở thành quá khứ, nhưng những tình cảm ấy lại ăn sâu trong lòng họ, khó có thể xóa nhòa. Họ yêu nhau sâu sắc đến mức nào, không ai biết, chỉ là không quên...
Dương Lam Hàng chỉ quán cà phê phía trước, nói: “Lăng Lăng, chúng ta vào đó ngồi một chút đi!”
Lăng Lăng khẽ gật đầu, đi theo anh vào trong quán cà phê. Vừa vào cửa, mùi hương cà phê nồng đậm ập tới, khu vực ngoài trời ở giữa quán cà phê bốn tầng này cho thấy đây không phải là kiểu quán cà phê bình dân giống như Starbucks.
“Phiền anh giúp tôi tìm một nơi thật yên tĩnh”, cô nói với người phục vụ vừa đi tới.
Người phục vụ dẫn họ lên tầng ba, giúp họ chọn chỗ ngồi sát cửa sổ.
“Xin hỏi hai bạn muốn uống gì?”
“Latte”, Lăng Lăng nói với người phục vụ.
Người phục vụ nhìn qua phía Dương Lam Hàng, thấy anh không nói gì, liền ghi lại: hai tách latte.
“Thầy Dương, em có thể mạo muội hỏi thầy một chút được không?...” Sau khi người phục vụ rời đi, Lăng Lăng liền hỏi với vẻ hết sức nghiêm túc: “Lần này thầy đến Nhật Bản là để giao lưu học thuật hay là muốn thăm lại tình cũ để xem rốt cuộc chúng ta đã chia tay hẳn chưa?”
Anh im lặng hồi lâu, cuối cùng nặn ra được một nụ cười nhăn nhó: “Em chẳng thay đổi chút nào, vẫn yêu ghét rõ ràng như thế.”
Lăng Lăng hơi ngẩng đầu, cười nói: “Anh cũng không thay đổi chút nào...”
Dương Lam Hàng vẫn như ngày trước, sâu sắc như biển cả, cho dù có ném bao nhiêu tảng đá xuống cũng sẽ chìm nghỉm, không thấy tăm hơi.
Cà phê được mang lên, chưa uống đã cảm nhận được mùi hương nồng đậm. Lăng Lăng không biết nên nói gì, lơ đãng khuấy nhẹ tách cà phê, màu trắng của sữa và màu đen của cà phê hòa quyện vào nhau tựa như sự giao hòa giữa những điều ngọt ngào và cay đắng trong tình yêu...
“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh”, anh nói.
Lăng Lăng cầm tách cà phê, khẽ nhấp một ngụm, mùi sữa đậm đà khiến vị cà phê thêm nồng đượm. Cô trả lời: “Vẫn chưa, em chưa gặp được người thích hợp.”
Chọn bạn trai cũng giống như chọn cà phê, một khi đã quen với vị của latte, thật khó để có thể uống được những loại cà phê khác.
“Nếu vậy, có thể cho anh một cơ hội nữa không?”
Câu nói bất ngờ này khiến Lăng Lăng chết lặng, cô ngây người nhìn Dương Lam Hàng. Lúc này anh tựa như ngọn đèn đang tỏa ánh sáng rực rỡ đến lóa mắt.
“Em không hiểu ý anh.” Lăng Lăng sợ mình nghe nhầm hoặc hiểu sai ý anh, nên cũng không dám bày tỏ thái độ.
Dương Lam Hàng liền nói một cách chậm rãi mà rõ ràng: “Chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi!”
Trong một thoáng, Lăng Lăng chỉ muốn ôm chầm lấy anh, nói với anh rằng: “Em chờ câu này của anh đã lâu lắm rồi.” Nhưng một ý nghĩ khác cũng thoáng qua trong cô. Cô muốn hất thẳng tách cà phê vào mặt anh, lớn tiếng nói với anh rằng: “Anh nói chia tay là chia tay, anh nói bắt đầu lại là bắt đầu lại, anh nghĩ em là cái gì chứ? Em không phải là thiết bị thí nghiệm để anh thích dùng lúc nào thì dùng, không thích thì vứt em qua một bên, để em tự sinh tự diệt! Em là con người, em cũng có cảm giác! Em xin anh hãy suy nghĩ tới cảm giác của em một chút, muốn bắt đầu lại... ít ra cũng phải đợi thêm vài ngày đã chứ!”
Nào ngờ, không đợi cô trả lời, Dương Lam Hàng đã nói trước: “Em không cần phải trả lời anh... Anh biết em vẫn còn hận anh, anh có thể cho em thời gian để em suy nghĩ, bao lâu cũng được...”
Lăng Lăng cúi đầu, tiếp tục khuấy cà phê, không thể nào bình tĩnh được nữa.
Đêm đến, Lăng Lăng nằm trên giường, nâng chân lên lắc nhẹ, những hạt ngọc trai trắng muốt nhẹ nhàng nhảy nhót và xoay tròn xung quanh mắt cá chân cô, hệt như trái tim đang không ngừng nhảy nhót của cô lúc này.
Sáng hôm sau, Giáo sư Kato dẫn họ về Osaka. Trên đường đi, Dương Lam Hàng ngồi bên cạnh Giáo sư Kato, nói chuyện một cách điềm đạm, nhẹ nhàng.
Họ không có cơ hội nói chuyện với nhau, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt của anh và cô không hẹn mà gặp. Mỗi lần như thế, cô luôn cảm thấy mình không còn mong muốn gì hơn.
Vừa về đến Đại học Osaka, Giáo sư Kato cẩn thận dặn dò Lăng Lăng: “Thư ký đã bố trí phòng nghỉ tại khách sạn JICA, nhờ em dẫn Giáo sư Dương đến khách sạn nghỉ ngơi nhé, ngày mai hãy dẫn cậu ấy đến phòng nghiên cứu gặp Giáo sư Ikeda.”
Lăng Lăng ngó qua phía Dương Lam Hàng, thấy anh không hề có ý phản đối, cô đành gật đầu, sau đó dẫn Dương Lam Hàng đi về phía khách sạn.
Suốt dọc đường, họ hầu như không nói với nhau câu nào, cô cứ lặng lẽ lắng nghe tiếng bước chân của anh, rất nhẹ, rất nhẹ. Đến khách sạn, Lăng Lăng giúp anh điền vào tờ khai, rồi nhận chìa khóa, đưa anh đến cửa phòng.
Cửa phòng vừa mở ra, thứ đầu tiên đập vào mắt họ trong căn phòng không được rộng rãi lắm này chính là một chiếc giường. Với mối quan hệ mập mờ của họ hiện giờ, lại gặp phải khung cảnh như vậy, Lăng Lăng muốn ép mình không suy nghĩ lung tung cũng khó.
“Vào ngồi đi!” Lời mời của anh nghe rất trong trẻo, rõ ràng.
“Dạ thôi.” Không phải là cô không có lòng tin ở vị giáo sư nào đó, mà là rất không có lòng tin. Tuy nhìn bề ngoài anh rất đứng đắn, là một người thầy mẫu mực, lại đạo mạo, trang nghiêm, nhưng sự thực đã chứng minh, bản tính của anh không hề thanh cao như cái vẻ bề ngoài ấy.
“Không có chuyện gì nữa thì em đi trước đây, anh nghỉ ngơi đi nhé!”
“Đợi một chút!” Dương Lam Hàng gọi cô lại. “Quanh đây có siêu thị nào không? Anh muốn đi mua chút đồ.”
“Có. Cách đây không xa có một siêu thị của Carrefour.”
“Em có thể dẫn anh đi không?”
Nghĩ đến việc dù mình có vẽ bản đồ thế nào thì Dương Lam Hàng cũng không thể tìm được chỗ đó, Lăng Lăng đành gật đầu nói: “Dạ được.”
Thế rồi hai người đã phải đi bộ suốt một tiếng đồng hồ dưới ánh mặt trời gay gắt...
Cuối cùng, họ cũng đến đến được siêu thị kia. Lăng Lăng đưa tay lau mồ hôi, lấy lại nhịp thở bình thường, rồi chỉ tay về phía trước nói: “Đến rồi! Thường ngày em đi xe đạp nên quả thực không nghĩ nó lại xa như vậy...”
“Xe đạp à?” Dương Lam Hàng xoay người lại, đi về phía một showroom đang trưng bày cả một dãy xe Audi mới tinh. “Em đợi một lát, anh đi xem xe cái đã.”
“Anh muốn mua xe sao?”
“Cứ vào đó hỏi xem mua xe cần những thủ tục gì cái đã.”
Sau khi hỏi han xong về giá cá, cách mua và các thủ tục cần thiết, họ lại đi mua đồ và ăn uống, sau khi mọi thứ xong xuôi thì cũng tới chiều tối rồi.
Lăng Lăng lại hỏi: “Anh còn muốn đi tham quan nữa không?”
“Nghe nói ở Osaka có một đài quan sát lơ lửng giữa không trung rất nổi tiếng.”
“Đài quan sát...” Đây quả thực không phải là một ý kiến hay.
Thấy Lăng Lăng do dự, anh liền hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Không vấn đề gì.”
Đài quan sát Umeda Sky ở Osaka nằm trên nóc hai tòa tháp cao bốn mươi mốt tầng, một đài quan sát ngoài trời hình tròn, đứng trên đó có thể ngắm nhìn toàn cảnh Osaka. Đây là một công trình vĩ đại, có tính lịch sử, một kỳ tích trên thế giới, nhưng Lăng Lăng mới tới đó một lần, và thề rằng cả đời này cô sẽ không tới cái nơi quỷ quái đó thêm lần nào nữa. Nếu không phải vì Dương Lam Hàng muốn đi, cô tuyệt đối sẽ không tới đó lần thứ hai.
Họ tới được khu vực phía bên dưới đài quan sát thì đã là hơn tám giờ tối. Đó chính là thời điểm tuyệt nhất để ngắm nhìn cảnh đêm ở Osaka, nên thang máy đông hơn một chút. Lăng Lăng vừa bước vào đã bị chèn vào trong góc thang máy rồi. Dương Lam Hàng sợ cô bị người ta chen lấn, liền chống hai tay lên vách thang máy ở hai bên người cô, bảo vệ cô không bị xô đẩy... Nhưng khi cửa thang máy sắp đóng, một một anh béo lại chen vào. Cú chen đột ngột ấy khiến Dương Lam Hàng không giữ được thăng bằng, người anh áp sát vào Lăng Lăng. Trái tim hai người bỗng loạn nhịp...
Bị bao vây bởi mùi cơ thể anh, bị nhấn chìm trong những hơi thở của anh, những lý trí, oán hận phút chốc đã tan thành mây khói, lúc này trong đầu cô chỉ còn nhớ những cử chỉ thân mật giữa cô và anh. Rồi Lăng Lăng ngẩng lên nhìn anh, bắt gặp ngay ánh mắt nóng rực của anh. Sau đó, cô không thể rời ánh mắt đi được nữa.
Bên ngoài chiếc thang máy trong suốt chính là cảnh đêm của thành phố Osaka, những ánh đèn lạnh ngắt lặng lẽ trôi dần xuống dưới. Trái tim cô vô cùng bối rối... Cho dù có bị làm tổn thương nhiều hơn, anh vẫn là người cô yêu nhất!
Khuôn mặt Dương Lam Hàng càng lúc càng gần. Lăng Lăng nhắm chặt mắt lại vẻ căng thẳng, rồi ngoảnh mặt qua một bên, quên cả hít thở... Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được hơi thở không đều của anh gần cô hơn, cuối cùng hơi thở đó phả lên môi cô... Khi Lăng Lăng cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp của đôi môi đang chạm lên môi cô, đầu óc cô bỗng trống rỗng.
Đúng vậy, thực sự là hoàn toàn trống rỗng!
Rồi trái tim cô chợt run lên, thang máy dừng lại, Dương Lam Hàng nhanh chóng buông cô ra, dắt tay cô lúc này vẫn còn đang thẫn thờ đi ra khỏi thang máy.
Đứng trên nóc tòa nhà chọc trời, đưa mắt nhìn khắp các ngóc ngách của thành phố Osaka, Dương Lam Hàng im lặng.
“Rất giống tháp Vân của thành phố A đúng không?” Lăng Lăng hít vào một hơi, bàn tay khẽ sờ lên chiếc khóa màu vàng trên hàng rào chắn, cười nói: “Khi đến đây lần đầu tiên, em cũng không khỏi ngây người.”
Hôm ấy cũng là một buổi hoàng hôn tuyệt đẹp, từng đôi tình nhân đi bên nhau, dựa lưng vào hàng lan can, trao nhau những ánh mắt, những nụ hôn đắm đuối, chỉ có mình cô là đơn độc, tay vịn vào lan can, nước mắt rơi trong im lặng. Không ai biết cô đã khóc bao lâu, tất cả những người nhìn thấy cô đều lo cô sẽ nhảy xuống dưới, nhưng cô không làm vậy, khi đài quan sát đóng cửa, cô đã rời đi, thề sẽ không bao giờ quay lại nữa...
Lăng Lăng nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Khi em đứng ở đây ngắm nhìn thành phố xa lạ này, bên tai toàn là thứ ngôn ngữ mà em hoàn toàn không hiểu. Em đột nhiên nhớ lại có một người từng nói với em: Đời này kiếp này, chỉ lấy mình em! Em cho rằng anh ấy sẽ yêu em mãi mãi, nhưng tình yêu của anh ấy thực ra chỉ kéo dài có nửa tháng mà thôi... Anh ấy để em dạo bước trên mây xanh nửa tháng, rồi đẩy mạnh em khỏi đỉnh ngọn núi ái tình, khiến em ngã đến thịt nát xương tan!”
“Anh...” Anh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại kìm lại: “Xin lỗi!”
“Hơn một năm rồi, bao nhiêu nỗi khổ em đều đã vượt qua, bao nhiêu đau đớn cũng đã phai mờ, em không cần câu “xin lỗi” đó của anh nữa rồi!”
“Anh phải làm gì thì em mới có thể tha thứ cho anh đây?”
Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Anh có thể đi uống chút rượu với em không?”
Anh gật đầu, nét mặt như thể đang nhìn một người phụ nữ chuẩn bị mượn rượu giải sầu vậy.
“Đi thôi, em dẫn anh tới một nơi này hay lắm.”
Lăng Lăng dẫn anh đến một quán ăn Trung Quốc chuyên làm món Quảng Đông, ông chủ kiêm đầu bếp là người Trung Quốc. Họ vừa vào tới cửa, cô nhân viên phục vụ Mie đã nhiệt tình ra đón: “Lăng Lăng, dẫn bạn đến ăn cơm à?”
Lăng Lăng dùng tiếng Nhật trả lời: “Đúng thế, cậu nhớ bảo bác chủ quán lấy đắt hơn một chút đấy nhé, rồi nhớ trích phần trăm cho tôi.”
Tất nhiên Mie không coi lời của Lăng Lăng là thật, nhìn đăm đăm vào Dương Lam Hàng, ngạc nhiên hỏi: “Anh ấy chẳng phải... chẳng phải là anh chàng điển trai trên màn hình máy tính của cậu đó sao? Người thật trông còn có khí chất hơn ảnh nhiều.”
May mà Mie nói bằng tiếng Nhật, Lăng Lăng thầm cảm thấy thật may mắn, liếc qua phía Dương Lam Hàng, thấy sắc mặt anh không có gì thay đổi, cô mới nói: “Anh ấy là thầy giáo của tớ, vừa từ Trung Quốc sang.”
Mie chớp chớp mắt với cô: “Lần này người thật tới rồi, cậu không cần ngày ngày ngồi ngẩn người trước bức hình rồi nhé!”
Lăng Lăng vội vàng chuyển chủ đề, quay sang hỏi anh: “Thầy Dương, anh muốn ăn gì nào?”
“Em gọi đi, anh thì thế nào cũng được.”
“Vậy hãy cho mấy món mà tớ thích nhất lên đi”, Lăng Lăng nói với Mie. “Lấy thêm bốn chai rượu sake nhé.”
“Không vấn đề gì.” Mie còn cố ý đến gần Lăng Lăng hơn một chút, hỏi: “Bốn chai? Nhiều rượu như vậy cơ à, không phải cậu muốn chuốc anh ấy say đấy chứ?”
Cô quả thực muốn chuốc cho anh say, mời anh hết chén này đến chén khác.
“Thầy Dương, em mời anh, chúc mừng anh đã trở thành người phụ trách của hạng mục 863, đây có thể nói là sự ghi nhận vị trí của anh trong giới khoa học Trung Quốc rồi.”
“Em mời anh...”
“Em mời anh...”
“...”
Dương Lam Hàng quả thực rất có phong độ, cô mời bao nhiêu, anh uống bấy nhiêu. Đáng tiếc tửu lượng của anh lại kém phong độ của anh quá xa, mới uống được ba chai đã phải vịn tay vào lan can bên đường mà nôn thốc nôn tháo. Lăng Lăng ngồi trên lan can, nhìn vẻ mặt khổ sở của anh, cô không hề cảm thấy sung sướng hay khoan khoái chút nào... Ngược lại, cô còn thấy xót xa. Cô thà phải nằm trên giường, ôm cái dạ dày quặn đau vì bị chất cồn hành hạ mà khóc lóc, còn hơn là thấy anh phải chịu khổ.
Nhìn sắc mặt anh đã trắng bệch, trên bờ môi là hàng dấu răng rất đều, Lăng Lăng thầm hối hận và tự trách mình, liền đưa tay vỗ nhẹ lên lưng anh, đưa cho anh một chai nước khoáng: “Anh uống chút nước xem có dễ chịu hơn chút nào không?”
Anh súc miệng rồi vịn tay vào lan can, đứng thẳng người: “Tửu lượng của em tốt thật đấy...”
“Cũng tàm tạm thôi!” Lăng Lăng đưa tay chải lại mái tóc một chút, rồi cười nói: “Nếu suốt một tháng, ngày nào anh cũng uống ít nhất năm chai rượu thì có lẽ tửu lượng của anh còn tốt hơn em ấy chứ!”
Anh ngây người nhìn Lăng Lăng, không nói gì thêm.
“Thầy Dương, em dạy anh điều này nhé: ngàn vạn lần đừng làm mất lòng phụ nữ... nhất là loại phụ nữ đặc biệt thù dai như em!”
Dương Lam Hàng lại uống vài ngụm nước nữa, ngồi xuống bên cạnh Lăng Lăng, bàn tay không biết vô tình hay cố ý mà đặt lên bàn tay đang để trên lan can của cô.
Tokyo tháng Tư, những ngọn gió mang theo cái nóng oi bức, vô cùng khó chịu.
Dương Lam Hàng đứng giữa dòng người đang qua lại, cặp mắt sáng bừng khiến người khác không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng từ đôi mắt ấy lại toát lên sức hấp dẫn đến tột cùng: “Bởi vì... anh không quên được em.”
Những cánh hoa anh đào rơi đầy mặt đất...
Chút kiên cường còn sót lại của Lăng Lăng cũng vỡ tan ra...
Cô nghĩ rằng cô không còn tin vào lời hứa “đến chết không thay lòng” của đàn ông hay những lời ngọt ngào của họ nữa. Nhưng Dương Lam Hàng nói với cô, anh không quên được cô, cô đã tin, không chút nghi ngờ.
“Thì ra trí nhớ quá tốt cũng là một nỗi bi ai.” Lăng Lăng nhìn lên bầu trời, những ánh đèn màu xanh và trắng liền thành một dải, bầu trời xanh lam sâu thẳm, tràn ngập vẻ u buồn.
Thời gian trôi qua thật nhanh, bảy năm trôi qua, họ đã trao cho nhau quãng thời gian đẹp đẽ nhất, thuần khiết nhất của cuộc đời, từ quan hệ bạn bè cho đến thầy trò, rồi người yêu... và giờ là một mối quan hệ khó có thể diễn tả bằng lời.
Họ cùng nhau trải qua quá nhiều khó khăn, sóng gió, tuy tất cả đã trở thành quá khứ, nhưng những tình cảm ấy lại ăn sâu trong lòng họ, khó có thể xóa nhòa. Họ yêu nhau sâu sắc đến mức nào, không ai biết, chỉ là không quên...
Dương Lam Hàng chỉ quán cà phê phía trước, nói: “Lăng Lăng, chúng ta vào đó ngồi một chút đi!”
Lăng Lăng khẽ gật đầu, đi theo anh vào trong quán cà phê. Vừa vào cửa, mùi hương cà phê nồng đậm ập tới, khu vực ngoài trời ở giữa quán cà phê bốn tầng này cho thấy đây không phải là kiểu quán cà phê bình dân giống như Starbucks.
“Phiền anh giúp tôi tìm một nơi thật yên tĩnh”, cô nói với người phục vụ vừa đi tới.
Người phục vụ dẫn họ lên tầng ba, giúp họ chọn chỗ ngồi sát cửa sổ.
“Xin hỏi hai bạn muốn uống gì?”
“Latte”, Lăng Lăng nói với người phục vụ.
Người phục vụ nhìn qua phía Dương Lam Hàng, thấy anh không nói gì, liền ghi lại: hai tách latte.
“Thầy Dương, em có thể mạo muội hỏi thầy một chút được không?...” Sau khi người phục vụ rời đi, Lăng Lăng liền hỏi với vẻ hết sức nghiêm túc: “Lần này thầy đến Nhật Bản là để giao lưu học thuật hay là muốn thăm lại tình cũ để xem rốt cuộc chúng ta đã chia tay hẳn chưa?”
Anh im lặng hồi lâu, cuối cùng nặn ra được một nụ cười nhăn nhó: “Em chẳng thay đổi chút nào, vẫn yêu ghét rõ ràng như thế.”
Lăng Lăng hơi ngẩng đầu, cười nói: “Anh cũng không thay đổi chút nào...”
Dương Lam Hàng vẫn như ngày trước, sâu sắc như biển cả, cho dù có ném bao nhiêu tảng đá xuống cũng sẽ chìm nghỉm, không thấy tăm hơi.
Cà phê được mang lên, chưa uống đã cảm nhận được mùi hương nồng đậm. Lăng Lăng không biết nên nói gì, lơ đãng khuấy nhẹ tách cà phê, màu trắng của sữa và màu đen của cà phê hòa quyện vào nhau tựa như sự giao hòa giữa những điều ngọt ngào và cay đắng trong tình yêu...
“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh”, anh nói.
Lăng Lăng cầm tách cà phê, khẽ nhấp một ngụm, mùi sữa đậm đà khiến vị cà phê thêm nồng đượm. Cô trả lời: “Vẫn chưa, em chưa gặp được người thích hợp.”
Chọn bạn trai cũng giống như chọn cà phê, một khi đã quen với vị của latte, thật khó để có thể uống được những loại cà phê khác.
“Nếu vậy, có thể cho anh một cơ hội nữa không?”
Câu nói bất ngờ này khiến Lăng Lăng chết lặng, cô ngây người nhìn Dương Lam Hàng. Lúc này anh tựa như ngọn đèn đang tỏa ánh sáng rực rỡ đến lóa mắt.
“Em không hiểu ý anh.” Lăng Lăng sợ mình nghe nhầm hoặc hiểu sai ý anh, nên cũng không dám bày tỏ thái độ.
Dương Lam Hàng liền nói một cách chậm rãi mà rõ ràng: “Chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi!”
Trong một thoáng, Lăng Lăng chỉ muốn ôm chầm lấy anh, nói với anh rằng: “Em chờ câu này của anh đã lâu lắm rồi.” Nhưng một ý nghĩ khác cũng thoáng qua trong cô. Cô muốn hất thẳng tách cà phê vào mặt anh, lớn tiếng nói với anh rằng: “Anh nói chia tay là chia tay, anh nói bắt đầu lại là bắt đầu lại, anh nghĩ em là cái gì chứ? Em không phải là thiết bị thí nghiệm để anh thích dùng lúc nào thì dùng, không thích thì vứt em qua một bên, để em tự sinh tự diệt! Em là con người, em cũng có cảm giác! Em xin anh hãy suy nghĩ tới cảm giác của em một chút, muốn bắt đầu lại... ít ra cũng phải đợi thêm vài ngày đã chứ!”
Nào ngờ, không đợi cô trả lời, Dương Lam Hàng đã nói trước: “Em không cần phải trả lời anh... Anh biết em vẫn còn hận anh, anh có thể cho em thời gian để em suy nghĩ, bao lâu cũng được...”
Lăng Lăng cúi đầu, tiếp tục khuấy cà phê, không thể nào bình tĩnh được nữa.
Đêm đến, Lăng Lăng nằm trên giường, nâng chân lên lắc nhẹ, những hạt ngọc trai trắng muốt nhẹ nhàng nhảy nhót và xoay tròn xung quanh mắt cá chân cô, hệt như trái tim đang không ngừng nhảy nhót của cô lúc này.
Sáng hôm sau, Giáo sư Kato dẫn họ về Osaka. Trên đường đi, Dương Lam Hàng ngồi bên cạnh Giáo sư Kato, nói chuyện một cách điềm đạm, nhẹ nhàng.
Họ không có cơ hội nói chuyện với nhau, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt của anh và cô không hẹn mà gặp. Mỗi lần như thế, cô luôn cảm thấy mình không còn mong muốn gì hơn.
Vừa về đến Đại học Osaka, Giáo sư Kato cẩn thận dặn dò Lăng Lăng: “Thư ký đã bố trí phòng nghỉ tại khách sạn JICA, nhờ em dẫn Giáo sư Dương đến khách sạn nghỉ ngơi nhé, ngày mai hãy dẫn cậu ấy đến phòng nghiên cứu gặp Giáo sư Ikeda.”
Lăng Lăng ngó qua phía Dương Lam Hàng, thấy anh không hề có ý phản đối, cô đành gật đầu, sau đó dẫn Dương Lam Hàng đi về phía khách sạn.
Suốt dọc đường, họ hầu như không nói với nhau câu nào, cô cứ lặng lẽ lắng nghe tiếng bước chân của anh, rất nhẹ, rất nhẹ. Đến khách sạn, Lăng Lăng giúp anh điền vào tờ khai, rồi nhận chìa khóa, đưa anh đến cửa phòng.
Cửa phòng vừa mở ra, thứ đầu tiên đập vào mắt họ trong căn phòng không được rộng rãi lắm này chính là một chiếc giường. Với mối quan hệ mập mờ của họ hiện giờ, lại gặp phải khung cảnh như vậy, Lăng Lăng muốn ép mình không suy nghĩ lung tung cũng khó.
“Vào ngồi đi!” Lời mời của anh nghe rất trong trẻo, rõ ràng.
“Dạ thôi.” Không phải là cô không có lòng tin ở vị giáo sư nào đó, mà là rất không có lòng tin. Tuy nhìn bề ngoài anh rất đứng đắn, là một người thầy mẫu mực, lại đạo mạo, trang nghiêm, nhưng sự thực đã chứng minh, bản tính của anh không hề thanh cao như cái vẻ bề ngoài ấy.
“Không có chuyện gì nữa thì em đi trước đây, anh nghỉ ngơi đi nhé!”
“Đợi một chút!” Dương Lam Hàng gọi cô lại. “Quanh đây có siêu thị nào không? Anh muốn đi mua chút đồ.”
“Có. Cách đây không xa có một siêu thị của Carrefour.”
“Em có thể dẫn anh đi không?”
Nghĩ đến việc dù mình có vẽ bản đồ thế nào thì Dương Lam Hàng cũng không thể tìm được chỗ đó, Lăng Lăng đành gật đầu nói: “Dạ được.”
Thế rồi hai người đã phải đi bộ suốt một tiếng đồng hồ dưới ánh mặt trời gay gắt...
Cuối cùng, họ cũng đến đến được siêu thị kia. Lăng Lăng đưa tay lau mồ hôi, lấy lại nhịp thở bình thường, rồi chỉ tay về phía trước nói: “Đến rồi! Thường ngày em đi xe đạp nên quả thực không nghĩ nó lại xa như vậy...”
“Xe đạp à?” Dương Lam Hàng xoay người lại, đi về phía một showroom đang trưng bày cả một dãy xe Audi mới tinh. “Em đợi một lát, anh đi xem xe cái đã.”
“Anh muốn mua xe sao?”
“Cứ vào đó hỏi xem mua xe cần những thủ tục gì cái đã.”
Sau khi hỏi han xong về giá cá, cách mua và các thủ tục cần thiết, họ lại đi mua đồ và ăn uống, sau khi mọi thứ xong xuôi thì cũng tới chiều tối rồi.
Lăng Lăng lại hỏi: “Anh còn muốn đi tham quan nữa không?”
“Nghe nói ở Osaka có một đài quan sát lơ lửng giữa không trung rất nổi tiếng.”
“Đài quan sát...” Đây quả thực không phải là một ý kiến hay.
Thấy Lăng Lăng do dự, anh liền hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Không vấn đề gì.”
Đài quan sát Umeda Sky ở Osaka nằm trên nóc hai tòa tháp cao bốn mươi mốt tầng, một đài quan sát ngoài trời hình tròn, đứng trên đó có thể ngắm nhìn toàn cảnh Osaka. Đây là một công trình vĩ đại, có tính lịch sử, một kỳ tích trên thế giới, nhưng Lăng Lăng mới tới đó một lần, và thề rằng cả đời này cô sẽ không tới cái nơi quỷ quái đó thêm lần nào nữa. Nếu không phải vì Dương Lam Hàng muốn đi, cô tuyệt đối sẽ không tới đó lần thứ hai.
Họ tới được khu vực phía bên dưới đài quan sát thì đã là hơn tám giờ tối. Đó chính là thời điểm tuyệt nhất để ngắm nhìn cảnh đêm ở Osaka, nên thang máy đông hơn một chút. Lăng Lăng vừa bước vào đã bị chèn vào trong góc thang máy rồi. Dương Lam Hàng sợ cô bị người ta chen lấn, liền chống hai tay lên vách thang máy ở hai bên người cô, bảo vệ cô không bị xô đẩy... Nhưng khi cửa thang máy sắp đóng, một một anh béo lại chen vào. Cú chen đột ngột ấy khiến Dương Lam Hàng không giữ được thăng bằng, người anh áp sát vào Lăng Lăng. Trái tim hai người bỗng loạn nhịp...
Bị bao vây bởi mùi cơ thể anh, bị nhấn chìm trong những hơi thở của anh, những lý trí, oán hận phút chốc đã tan thành mây khói, lúc này trong đầu cô chỉ còn nhớ những cử chỉ thân mật giữa cô và anh. Rồi Lăng Lăng ngẩng lên nhìn anh, bắt gặp ngay ánh mắt nóng rực của anh. Sau đó, cô không thể rời ánh mắt đi được nữa.
Bên ngoài chiếc thang máy trong suốt chính là cảnh đêm của thành phố Osaka, những ánh đèn lạnh ngắt lặng lẽ trôi dần xuống dưới. Trái tim cô vô cùng bối rối... Cho dù có bị làm tổn thương nhiều hơn, anh vẫn là người cô yêu nhất!
Khuôn mặt Dương Lam Hàng càng lúc càng gần. Lăng Lăng nhắm chặt mắt lại vẻ căng thẳng, rồi ngoảnh mặt qua một bên, quên cả hít thở... Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được hơi thở không đều của anh gần cô hơn, cuối cùng hơi thở đó phả lên môi cô... Khi Lăng Lăng cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp của đôi môi đang chạm lên môi cô, đầu óc cô bỗng trống rỗng.
Đúng vậy, thực sự là hoàn toàn trống rỗng!
Rồi trái tim cô chợt run lên, thang máy dừng lại, Dương Lam Hàng nhanh chóng buông cô ra, dắt tay cô lúc này vẫn còn đang thẫn thờ đi ra khỏi thang máy.
Đứng trên nóc tòa nhà chọc trời, đưa mắt nhìn khắp các ngóc ngách của thành phố Osaka, Dương Lam Hàng im lặng.
“Rất giống tháp Vân của thành phố A đúng không?” Lăng Lăng hít vào một hơi, bàn tay khẽ sờ lên chiếc khóa màu vàng trên hàng rào chắn, cười nói: “Khi đến đây lần đầu tiên, em cũng không khỏi ngây người.”
Hôm ấy cũng là một buổi hoàng hôn tuyệt đẹp, từng đôi tình nhân đi bên nhau, dựa lưng vào hàng lan can, trao nhau những ánh mắt, những nụ hôn đắm đuối, chỉ có mình cô là đơn độc, tay vịn vào lan can, nước mắt rơi trong im lặng. Không ai biết cô đã khóc bao lâu, tất cả những người nhìn thấy cô đều lo cô sẽ nhảy xuống dưới, nhưng cô không làm vậy, khi đài quan sát đóng cửa, cô đã rời đi, thề sẽ không bao giờ quay lại nữa...
Lăng Lăng nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Khi em đứng ở đây ngắm nhìn thành phố xa lạ này, bên tai toàn là thứ ngôn ngữ mà em hoàn toàn không hiểu. Em đột nhiên nhớ lại có một người từng nói với em: Đời này kiếp này, chỉ lấy mình em! Em cho rằng anh ấy sẽ yêu em mãi mãi, nhưng tình yêu của anh ấy thực ra chỉ kéo dài có nửa tháng mà thôi... Anh ấy để em dạo bước trên mây xanh nửa tháng, rồi đẩy mạnh em khỏi đỉnh ngọn núi ái tình, khiến em ngã đến thịt nát xương tan!”
“Anh...” Anh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại kìm lại: “Xin lỗi!”
“Hơn một năm rồi, bao nhiêu nỗi khổ em đều đã vượt qua, bao nhiêu đau đớn cũng đã phai mờ, em không cần câu “xin lỗi” đó của anh nữa rồi!”
“Anh phải làm gì thì em mới có thể tha thứ cho anh đây?”
Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Anh có thể đi uống chút rượu với em không?”
Anh gật đầu, nét mặt như thể đang nhìn một người phụ nữ chuẩn bị mượn rượu giải sầu vậy.
“Đi thôi, em dẫn anh tới một nơi này hay lắm.”
Lăng Lăng dẫn anh đến một quán ăn Trung Quốc chuyên làm món Quảng Đông, ông chủ kiêm đầu bếp là người Trung Quốc. Họ vừa vào tới cửa, cô nhân viên phục vụ Mie đã nhiệt tình ra đón: “Lăng Lăng, dẫn bạn đến ăn cơm à?”
Lăng Lăng dùng tiếng Nhật trả lời: “Đúng thế, cậu nhớ bảo bác chủ quán lấy đắt hơn một chút đấy nhé, rồi nhớ trích phần trăm cho tôi.”
Tất nhiên Mie không coi lời của Lăng Lăng là thật, nhìn đăm đăm vào Dương Lam Hàng, ngạc nhiên hỏi: “Anh ấy chẳng phải... chẳng phải là anh chàng điển trai trên màn hình máy tính của cậu đó sao? Người thật trông còn có khí chất hơn ảnh nhiều.”
May mà Mie nói bằng tiếng Nhật, Lăng Lăng thầm cảm thấy thật may mắn, liếc qua phía Dương Lam Hàng, thấy sắc mặt anh không có gì thay đổi, cô mới nói: “Anh ấy là thầy giáo của tớ, vừa từ Trung Quốc sang.”
Mie chớp chớp mắt với cô: “Lần này người thật tới rồi, cậu không cần ngày ngày ngồi ngẩn người trước bức hình rồi nhé!”
Lăng Lăng vội vàng chuyển chủ đề, quay sang hỏi anh: “Thầy Dương, anh muốn ăn gì nào?”
“Em gọi đi, anh thì thế nào cũng được.”
“Vậy hãy cho mấy món mà tớ thích nhất lên đi”, Lăng Lăng nói với Mie. “Lấy thêm bốn chai rượu sake nhé.”
“Không vấn đề gì.” Mie còn cố ý đến gần Lăng Lăng hơn một chút, hỏi: “Bốn chai? Nhiều rượu như vậy cơ à, không phải cậu muốn chuốc anh ấy say đấy chứ?”
Cô quả thực muốn chuốc cho anh say, mời anh hết chén này đến chén khác.
“Thầy Dương, em mời anh, chúc mừng anh đã trở thành người phụ trách của hạng mục 863, đây có thể nói là sự ghi nhận vị trí của anh trong giới khoa học Trung Quốc rồi.”
“Em mời anh...”
“Em mời anh...”
“...”
Dương Lam Hàng quả thực rất có phong độ, cô mời bao nhiêu, anh uống bấy nhiêu. Đáng tiếc tửu lượng của anh lại kém phong độ của anh quá xa, mới uống được ba chai đã phải vịn tay vào lan can bên đường mà nôn thốc nôn tháo. Lăng Lăng ngồi trên lan can, nhìn vẻ mặt khổ sở của anh, cô không hề cảm thấy sung sướng hay khoan khoái chút nào... Ngược lại, cô còn thấy xót xa. Cô thà phải nằm trên giường, ôm cái dạ dày quặn đau vì bị chất cồn hành hạ mà khóc lóc, còn hơn là thấy anh phải chịu khổ.
Nhìn sắc mặt anh đã trắng bệch, trên bờ môi là hàng dấu răng rất đều, Lăng Lăng thầm hối hận và tự trách mình, liền đưa tay vỗ nhẹ lên lưng anh, đưa cho anh một chai nước khoáng: “Anh uống chút nước xem có dễ chịu hơn chút nào không?”
Anh súc miệng rồi vịn tay vào lan can, đứng thẳng người: “Tửu lượng của em tốt thật đấy...”
“Cũng tàm tạm thôi!” Lăng Lăng đưa tay chải lại mái tóc một chút, rồi cười nói: “Nếu suốt một tháng, ngày nào anh cũng uống ít nhất năm chai rượu thì có lẽ tửu lượng của anh còn tốt hơn em ấy chứ!”
Anh ngây người nhìn Lăng Lăng, không nói gì thêm.
“Thầy Dương, em dạy anh điều này nhé: ngàn vạn lần đừng làm mất lòng phụ nữ... nhất là loại phụ nữ đặc biệt thù dai như em!”
Dương Lam Hàng lại uống vài ngụm nước nữa, ngồi xuống bên cạnh Lăng Lăng, bàn tay không biết vô tình hay cố ý mà đặt lên bàn tay đang để trên lan can của cô.