Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thầy ơi em ghét thầy! - Chương 07 phần 02
Chương 7.2
Đối mặt
“Anh ta đã trở về, cậu phải đi tìm anh ta đi.” Tư Ngôn vừa nói vừa ném mấy hạt đậu phộng vào miệng.
Tiểu Tiểu cũng gật đầu: “Đúng vậy, nói hiểu lầm ra rõ ràng, không phải vướng mắc nữa rồi.”
Hai tay tôi nắm ví tiền, mày ủ mặt ê ngẩng đầu: “Thế nhưng, hiện tại ngay cả chỗ anh ấy ở tớ cũng không biết.”
Tiểu Tiểu còn nói: “Vậy cậu đến cửa hàng của anh ta tìm anh ta thôi.”
Tôi lắc đầu: “Thành phố A nhiều cửa hàng «Kim cương Phong Dật» như vậy, làm sao tìm được.”
Có thể là nghe tôi nói có lý nên bỏ qua ý kiến đó, Thiểm Nhất Thiểm có chút mất hứng vươn đầu ra ở giường trên: “Sao cậu lại như vậy hả, lấy bốn năm bền lòng đã qua của cậu, nếu như cậu có lòng, khẳng định có thể tìm được anh ta. Người ta đã trở về, nói không chừng số điện thoại còn không đổi đấy, nói không chừng địa chỉ cũng không đổi đâu, cậu cái gì cũng không biết, đã kết luận rồi ư?”
Tôi bị Thiểm Nhất Thiểm nói xong, á khẩu không trả lời được, trong lúc nhất thời càng cảm thấy xấu hổ.
Đúng vậy, nếu có tâm, nếu có lòng, chuyện tìm được Chu Dật căn bản là không phải không có khả nng.
Là chính tôi quá thiếu tự tin, sau khi tìm được Chu Dật ngoại trừ nói lời xin lỗi, lại còn có thể nói cái gì chứ?
Đến nay tôi vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt của Chu Dật lúc đuổi tôi đi, vừa quyết liệt lại vừa lạnh lùng như vậy.
Vậy bây giờ tôi tới tìm anh, anh sẽ tỏ thái độ gì đối với tôi, là vẻ mặt thế nào, sẽ cùng tôi nói cái gì? Là bảo tôi bỏ đi, hay là căn bản không để ý tới tôi?
Tôi lấy tấm hình nho nhỏ ra để ở trên tay rồi nhìn, con mắt trong veo đen nhánh của Chu Dật cùng nụ cười ấm áp của anh hình như đều giống như hôm qua, gần ngay trước mắt.
Càng nghĩ cảng cảm thấy, lòng xót xa lại phiền muộn.Tư Ngôn có lẽ cũng hiểu được Thiểm Nhất Thiểm nói có lí, vì vậy để đậu phộng xuống, ngồi vào bên cạnh tôi, nghiêm mặt nói: “Người ta không phải đã nói sao, trong nhà chưa tỏ ngoài ngỏ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Lời nói nói với cậu, cậu đừng giận nha Đạm Đạm, thật ra ngay từ đầu ba người chúng tớ đều nghĩ người sai chính là cậu, cảm thấy Chu Dật vừa chỉ bảo vừa yêu chiều cậu, nhưng cậu một lòng hoài niệm lại nghĩ người ta hại người, cậu quá…”
Cô nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, không nghĩ ra từ để miêu tả cho thỏa đáng, thì tiếp tục nói: “Nhưng một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng, tớ nghĩ cậu và Chu Dật đều rất khó hiểu, ai cũng không nói, kết quả cuối cùng là lưỡng bại câu thương.”
Tôi vừa nghe vừa chăm chú gật đầu, lại suy nghĩ một chút, nói: “Những lý lẽ mà cậu nói, mấy năm này tớ cũng suy nghĩ cẩn thận, trước đây tớ cũng hạ quyết tâm chờ anh ấy trở về phải gặp mặt xin lỗi anh ấy.”
Tôi dừng lại, trước mắt mông lung từng tầng sương mỏng, nói: “Nhưng… Không biết vì sao, ngày đó thấy anh ấy ở trên đường, lại vô cùng khó chịu. Tớ không sợ anh ấy mắng tớ, không sợ anh ấy đánh tớ, tớ chỉ sợ cái vẻ âm trầm lạnh lùng này của anh ấy, tớ… tớ sợ nhìn thấy anh ấy, cái gì cũng đều không nói ra được.”
Tư Ngôn vừa nghe cũng trầm mặc theo tôi, mà Tiểu Tiểu ở đối diện lại thờ ơ liếc mắt nhìn tôi, khẽ hừ một tiếng, ném một hạt thông lên đầu tôi, đảo mắt khing thường: “Ngốc, đó là bởi vì cậu yêu anh ta thôi.”
Tôi… yêu anh.
Tôi bỗng chốc nhớ tới dáng vẻ Chu Dật có một lần ôm tôi, nói yêu tôi.
Mặt mũi như bức tranh, mắt sáng rực, môi mỏng giơ lên, so với ánh nắng ngày xuân còn ấm áp hơn.
Anh cũng từng hỏi tôi có yêu anh hay không.
Tôi lại nói không biết.
Tôi nhìn Tiểu Tiểu đang ngáp dài, nháy mắt, tất cả tâm tư trong lòng đều tuôn ra.
Ba nói, Đạm Đạm trưởng thành, sẽ hiểu chuyện hơn so với trước đây, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, chuyện gì dùng phương pháp gì giải quyết, đều phải tự mình suy nghĩ, vừa trốn tránh và vừa để cho người khác giúp đỡ, thì sẽ không khiến con trưởng thành
Tôi lẳng lặng suy nghĩ cả đêm, sáng sớm hôm sau mạo hiểm tính mạng, nguy hiểm đánh thức ba người đang ngủ mê mệt.
Tiểu Tiểu rời giường, bực bội vô cùng nghiêm trọng, cô nàng híp nửa mắt tức giận cuồn cuộn trừng mắt với tôi: “Ăn bao nhiêu?”
Giọng nói của tôi rõ ràng, cười tủm tỉm nói: “Tớ quyết định rồi, để cuối tuần tớ làm xong công việc bận bịu chị Trần trong tổ giao cho, rồi sẽ đi tìm anh ấy!”
Tiểu Tiểu vừa nghe, khoang mũi hừ một tiếng coi thường: “Cậu vốn nên đi tìm anh ta, đồ khùng!” Nói xong nằm xuống tiếp tục mê man.
Tư Ngôn cũng hiểu được tôi ù ù cạc cạc, nói thầm vài câu rồi nhắm mắt không để ý đến tôi.
Trái lại Thiểm Nhất Thiểm cười hỏi tôi: “Cậu dự định tìm thế nào? Tìm từng cửa hàng một sao?”
“Trước tiên tớ thử xem số điện thoại anh ấy có đổi không, sau đó đến chỗ ở trước đây của anh ấy xem sao, nếu như thực sự không được…” Tôi thè lưỡi, nhướng mày: “Tớ đây sẽ đi tìm từng cửa hàng một, không tin tìm không được anh ấy!”
Thiểm Nhất Thiểm giơ ngón tay cái lên: “Người mạnh mẽ.” Đảo mắt rồi trầm ngâm một lát, nói: “Nhưng mà cậu ngốc lắm! Cậu vào một cửa hàng bất kì, sau đó hỏi bọn họ ông chủ ở đâu, ít nhiều cũng có số điện thoại di động, không phải là được rồi ư?”
“…”
“Tớ thông minh chứ?”
Tôi bị cô nàng nói xong có chút mông lung, còn đặc biệt chăm chú suy nghĩ một lúc mới nói: “Nhưng Chu Dật là ông chủ, bọn họ có thể dễ dàng tiết lộ hành tung, tiết lộ điện thoại sao?”
“…Vậy cậu vẫn là tìm lần lượt từng cửa hàng đi!”
Có lẽ là có phương hướng mục tiêu lóe sáng đang chờ, tôi sôi động hơn, tinh thần phấn chấn, bước đi nhanh như gió, cũng đảo qua than thở mấy tuần trước, theo như chú nói thì cả người giống như ở giữa năm trăm vạn caipiao.
Tôi cười tủm tỉm lướt qua bên người hắn, đối với sự chèn ép thường thường của chị Trần, cũng tốt tính nhịn
Mà đối mặt với tính chất tăng ca đến trễ nhằm đẩy nhanh tốc độ hàng ngày, tôi cũng tập thành thói quen. Thỉnh thoảng vận may tốt, lúc có người mới cùng tăng ca với tôi sẽ dễ chịu rất nhiều, vừa lẩm bẩm vừa trò chuyện gia đình, có thể làm xong công việc rất nhanh, còn có thể cùng đi ăn bữa khuya ở bên ngoài.
Có thể có lúc một mình tăng ca, sẽ không qua đi tốt như vậy.
Tổ của chúng tôi ở lầu ba, điện áp của bóng đèn trên lối đi nhỏ không ổn định, thường thường phát ra âm thanh vèo vèo kì lạ. Chị Trần dặn dò không thể lãng phí tài nguyên, cho nên yêu cầu nhân viên tăng ca chỉ có thể mở một quạt một đèn nhỏ.
Bên ngoài tối như mực, âm thanh gì cũng không có, tôi ở trong phòng làm việc ép buộc mình không nên suy nghĩ lung tung, một mạch kết thúc phân loại bản thảo, có thể quay về kí túc xá.
Trong lòng vẫn như trẻ con, tôi cầm bản thảo chị Trần phát xuống không khỏi nhất cá đầu lưỡng cá đại [25], đưa cho tôi bản thảo càng ngày càng khó, còn là tự viết, chữ viết cẩu thả, nội dung khó hiểu. Căn bản không phải là đồ để phỏng vấn tin tức dùng được. Cũng không biết cuối cùng là cô ta thích dằn vặt người mới nên có cái nhìn phiến diện khác đối với tôi không, còn uổng công tôi mới gặp cô khen cô thoạt nhìn tốt tính.
[25] Một tục ngữ TQ, ý là bởi có chút chuyện quá phiền phức, hoặc bản thân quá xui xẻo, vì vậy khiến cho đầu đau tai nhức. Bản thân cũng không có cách nào giải quyết, đau đầu chuyện này không thôi. Ngoài ra đây còn là tên một bộ phim điện ảnh.
Thực sự là nhìn người không nên nhìn vẻ bề ngoài!
Tôi nằm soài ra bàn, bắt đầu chỉnh lí từng chút từng chút nội dung viết ngoáy trên bản thảo, chỉ thiếu lấy kính lúp soi bản thảo mà thôi. Thời gian trôi qua từng chút một, chờ đến lúc tôi thật vất vả chỉnh sửa tốt trọn nội dung trong năm tờ, lại viết nhắn nhủ ở mặt trên tổng kết công việc của người mới mấy ngày hôm trước xong. Cứ liên tiếp lăn qua lăn lại như vậy đã qua mười giờ tối.
Tôi dốc hết tâm huyết của mình cẩn thận từng li từng tí sửa bản thảo rồi kẹp vào tài liệu xong, mới tắt đèn.
Vốn tưởng rằng phần bản thảo tôi làm đã rất thỏa mãn sẽ làm dịu đi một chút cái nhìn phiến diện của chị Trần đối với tôi.
Nhưng ai biết, sáng sớm hôm sau, tôi đã bị chị Trần đối xử lạnh nhạt kêu vào phòng làm việc của chị ta.
“Đây là cái gì?” Chị ta chỉ trên bàn.
Tôi không rõ cho nên đáp lại: “Là cái chị gọi là chỉnh bản thảo ạ.”
Chị ta vừa nghe không khỏi nhíu mày, cầm bản thảo trước mặt lên nhìn qua hai lần, lại ném lên bàn. Sau đó ngẩng đầu nghiêm khắc nhìn tôi, không thể tin hỏi: “Em rốt cuộc có năng lực hay không hả? Bảo em chỉnh bản thảo, một chút việc nhỏ như thế em cũng hoàn thành không tốt?” Chị ta vừa nói vừa đẩy bản thảo lên trước mắt tôi: “Tự mình nhìn lại xem, viết lộn xộn, một chút ăn khớp cũng không có. Trường học các cô rốt cuộc dạy các cô cái gì?”
Tôi cắn môi dưới, thấp giọng nói: “Xin lỗi, em lập tức đi sửa.”
“Không cần.” Chị ta lạnh lùng nói “Hiện tại tôi cực kỳ nghi ngờ năng lực làm việc và hiệu suất làm việc của em, tôi không hy vọng trong tổ của mình có người làm động tác chọc cười, không lí tưởng xuất hiện.”
Tôi vội vàng ngẩng đầu, oan ức nói: “Chị Trần, em không phải nói chị là loại người này, tối qua em tăng ca đến mười giờ mới chỉnh xong bản thảo.”
“Lại viện cái thứ này? Tôi nói em không có khả năng hay là nói em không có chí tiến thủ?” Chị ta nói nhỏ rằng: “Đúng là một đống phân chó.”
Tôi bỗng chốc bị chị ta nói đến không biết làm sao, kinh hoàng ngẩng đầu nhìn mắt chị Trần, trong lòng quýnh lên, viền mắt liền phiếm hồng.
Trước đây ở trong trường học, coi như là giáo viên chặt chẽ lại nghiêm ngặt cũng không nói ra cái kiểu nghiêm khắc vừa rồi, thậm chí còn nói quá khắt khe. Ở trong trường học, sẽ không có người dạy dỗ gì đó, sai rồi có người giúp đỡ, nếu không thì là cứu giúp, giáo viên cũng sẽ không ngại phiền hà mà giảng lại, sẽ không nói ra tí ti câu nào tổn thương đến tự tôn của sinh viên.
Hôm nay ra tháp ngà, mới triệt để hiểu rõ vì sao người người đều nói trường học tốt, người người đều muốn trở lại thời kì đi học.
Bởi vì trong xã hội này sẽ không có người nào nữa đối với bạn xuất phát từ nội tâm mà không hề giữ lại phí.
Ở đây sẽ không có hình ảnh người giáo viên giống như bạn bè vô tư dạy bảo bạn, giúp đỡ bạn.
Ở đây so với kì thi 800m, so với thi chuyên 6 chuyên 8 (thi chứng chỉ Tiếng Anh GRE) càng kinh khủng, tàn khốc hơn.
Tôi cố nén oan ức trong lòng, nuốt nước mắt xuống.
Chị Trần cực kì không kiên nhẫn lấy bản thảo trong tay tôi, lả tã thành hai, xé mấy tờ giấy tôi làm thành hai nửa, sau đó ném vào máy hủy tài liệu.
“Viết lại lần nữa.”
Tôi sốc tại chỗ, nhìn tâm huyết thức đêm tăng ca để chỉnh lí của mình bị ném vào máy hủy tài liệu không thương tiếc bị cắn nuốt hết, đau lòng vô cùng.
Thật giống như bản thân khổ khổ sở sở sáng tạo ra một đứa con, nhưng bởi vì lớn lên không đẹp, đã bị phán quyết tử hình, đi đời nhà ma.
Hiện tại trong đầu tôi thậm chí là toàn thân đều tràn ngập phẫn nộ, bất mãn, oan ức, không cam lòng, trong lòng chợt bốc lên lửa giận hừng hực.
Tôi nắm chặt nắm tay, lớn tiếng nói rằng: “Chị Trần, năng lực làm việc của em quả thực không bằng chị, nhưng nhiệt tình trong công việc này đối với em và chị đều như nhau. Tất cả những công việc chị bàn giao, em đều nghiêm túc hết lòng hoàn thành, không có nửa điểm bất mãn. Lượng công việc chị giao cho em rất lớn, nhưng em không oán giận, hầu như nửa tháng này em đều là người cuối cùng rời khỏi đài truyền hình. Phần bản thảo này tuy rằng không đúng cách, nhưng đối với em mà nói đều là cố gắng lớn nhất, em sẵn lòng sửa chữa, sẵn lòng viết lại, nhưng em mong rằng chị có thể tôn trọng thành quả và nỗ lực của em.”
Nói xong, tôi mím chặt môi, quật cường nhìn chị ta.
Chị Trần mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn tôi, cười khẽ một tiếng, nói: “Sinh viên hiện nay đều trẻ con như vậy sao?” Không đợi tôi trả lời, chị ta đã đuổi tôi ra ngoài: “Nhanh viết lại cho tôi! Tiếp tục nói những câu vô ích, tôi sẽ để cho em biến luôn đấy!”
Tôi nhìn chằm chằm chỗ ngồi của mình, chú là người đầu tiên quay qua an ủi tôi.
Có lẽ là chú không đành lòng, ngồi xuống bên cạnh tôi nói không ngừng: “Cháu nghìn vạn lần đừng luẩn quẩn trong lòng, chị Trần là một người tôn trọng chủ nghĩa hoàn mỹ, bất luận là một chút tỳ vết nho nhỏ nào đó cũng sẽ bị cô ấy nói thành phân chó. Trái lại cháu phải nghĩ rằng, cô ấy nghiêm khắc như thế đơn giản là muốn cháu ưu tú hơn, không có ác ý gì khác, phần lớn thực tập sinh qua tay hiện tại đều có mặt trên TV, đạo lí trên phương diện này, sau này cháu sẽ có dịp hiểu được.”
Tôi buồn bã gật đầu.
Để viết lại bản thảo lần nữa thật tốt, tôi đã bỏ học hai buổi liên tiếp, liều mạng sống chuẩn bị hoàn thành bản thảo.
Lúc rời khỏi cao ốc, đêm đã khuya, gió lạnh vù vù thổi qua, người đi đường ít đến đáng thương, tôi ôm cặp tài liệu, quay đầu lại nhìn khoảng rộng lớn của cao ốc không người, không hiểu sao lại cảm thấy bất lực.
Nghĩ đến mấy ngày bị ăn giáo huấn lần đầu tiên cùng vẻ mặt lạnh như băng của chị Trần và những lời nói chanh chua làm cho nhục nhã, lại càng cảm thấy buồn bực thậm chí tủi thân.
Càng nghĩ càng buồn bực, thực sự không chịu đựng được, vài giọt nước mắt liền chảy dài xuống. Tôi lấy tay chùi đi, ai biết càng lau càng nhiều, khăn tay cũng không chùi hết.
Tôi đặt mông ngồi phịch xuống bậc cầu thang trước cao ốc, bật khóc to lên.
Đèn nê ông chớp tắt, một chiếc xe taxi gào thét lướt qua…
Thứ ba tôi được nghỉ, trùng hợp cũng không có tiết, liền đọc sách trong phòng ngủ.
Đọc được một nửa, quay đầu lại thì phát hiện ra Tư Ngôn đang ngồi trước máy vi tính hết sức chăm chú chơi game online, lúc này mới đột nhiên nhớ tới bản thân có một khoảng thời gian không kiểm tra mail.
Vì vậy vội vàng nói hết lời mới bắt Tư Ngôn lưu luyến không rời tắt game online đi nhường cho mình.
Mở mail, bị gần hai mươi bảy bức thư chưa đọc nhảy vào, may mà phần lớn đều là quảng cáo, có mấy thư là của Lăng Linh, còn lại là những hoạt động nhỏ mà người hướng dẫn sắp xếp.
Chỉ có một thư không có kí tên, địa chỉ xa lạ.
Tôi không chút do dự mở ra, sau đó kéo vào nội dung:
Thiên tướng rơi xuống Đại Nhâm thành người như thế [26], nhất định trước hết phải khổ luyện ý chí, lao động gân cốt, đói ngoài da thịt, thiếu thốn ngoài than
[26] Một danh ngôn của nho gia: ý nghĩa như đã giải thích trong truyện ^^. Trích từ tác phẩm “Khi sống gian nan, khi chết thanh thản”.
Cùng với đạo lí này, thực tập thì bạn phải chịu đựng thiệt thòi, chịu đựng những lời dạy bảo, nhận được kinh nghiệm đều không thể thiếu.
Mà người thực sự thông minh, trái tim của bạn phải có kĩ năng lắng nghe ý kiến, cẩn thận tỉ mỉ tìm ra sai lầm, chuyên tâm hoàn thành công việc, cùng với nghị lực kiên trì bền bỉ. Cho nên nhẫn nại và kiên trì tuy là chuyện đau khổ, nhưng có thể dần dần mang đến điều có ích cho bạn.
Bất luận lúc nào, mặc kệ gặp phải tình huống gì, tuyệt đối không cho phép bản thân mình có một chút chán ngán thất vọng, bởi vì sự nghiệp thường thành công với sự kiên nhẫn, nhất định sẽ bị hủy bởi hấp tấp nóng nảy.
Mong rằng bạn có thể hiểu rõ đạo lí trong đó.
Sau khi tôi xem xong lập tức phản ứng lại, thư này là cổ vũ tôi không nên oán giận hoặc vứt bỏ công việc ở đài truyền hình. Tôi liền bị cảm động, lại kéo ngược lên lại để đọc mấy lần, càng lúc càng thấy những lời trên này rất có đạo lí.
Tôi tưởng mấy cô nàng Tư Ngôn nói cho Lý Đông Lâm biết việc tôi bị chị Trần giáo huấn ở đài truyền hình, cho nên hắn dùng gửi thư nặc danh đến an ủi tôi.
Vì vậy trái tim rất cảm kích gọi điện thoại qua cho hắn.
Nhưng ai biết hắn bị tôi nói đến mơ hồ, tuyên bố rằng mấy ngày nay hắn chưa từng gửi mail cho tôi. Tôi cho rằng hắn cố tình giấu diếm, liền uy hiếp áp bức một hồi.
“Tớ thực sự không hề gửi mail cho cậu, gần đây tớ vì bài luận văn mà vô cùng bận rộn mà.” Lý Đông Lâm giải thích hết lần này tới lần khác.
Tôi ngơ ngác nhìn bức mail kia, quả thực là không giống với cách nói của Lý Đông Lâm.
Vậy đó là ai?
Thứ nhất người này biết rõ chuyện xảy ra bên cạnh tôi như vậy, thứ hai ý quan tâm cũng không giống như giả bộ.
Thực sự là kì quái.
Bên này, Lý Đông Lâm còn chưa tắt máy, hỏi tôi: “Được rồi, thứ sáu cậu có rảnh không?”
“Không.” Tôi suy nghĩ một chút, vẫn là nói sự thật với hắn: “Chu Dật đã trở về, tớ muốn đến địa chỉ trước đây của anh ấy tìm anh ấy.”
Lý Đông Lâm cả kinh: “Anh ta... đã trở về! Cậu...”
“Ừ! Tớ chỉ là muốn nói lời xin lỗi với anh ấy.”
Lý Đông Lâm trầm mặc, nói: “Tớ đi cùng cậu.” Nói xong lại sợ tôi từ chối, luôn miệng giải thích: “Tớ chỉ cùng cậu đến đó, nếu như cậu gặp anh ta, tớ sẽ rời đi, được không?”
Tuy rằng trong lòng không quá bằng lòng, nhưng nghe hắn nói như vậy, tôi cũng không phản bác, đồng ý.
Thứ sáu hôm nay thời tiết không phải đẹp, tuy rằng không có mưa, nhưng bầu trời âm u những tầng mây dày.
Tôi và Lý Đông Lâm ngồi xe đi tới trước cổng khu nhà ở của Chu Dật trước khi ra nước ngoài.
Tôi kích động nhìn nơi vừa quen thuộc vừa xa lại trước mắt, cũng không biết nói cái gì cho phải.
Khu nhà này không thay đổi nhiều, ngay cả hoa ở trong vườn hoa cũng vẫn tươi đẹp ngào ngạt giống như trước.
Tôi đứng ở trước thang máy, trong lòng vừa rối bời vừa hồi hộp, lòng bàn tay thoát ra những lớp mồ hôi ẩm ướt.
Nếu như, anh ở chỗ này, tôi nên chào hỏi anh thế nào đây, nếu như anh đuổi tôi đi thì làm sao bây giờ? Từng vấn đề nhào đến trước mặt, tôi cứng ngắc đứng ở trước thang máy không nhúc nhích.
Lý Đông Lâm nhíu mày, chặn ngang đẩy tôi vào: “Đi tới đi, tớ ở phía dưới chờ cậu.”
Thang máy lên cao từng tầng, da đầu tôi càng ngày càng tê dại.
Thậm chí không biết nên dùng vẻ mặt như thế nào đối diện với Chu Dật, là cười, là khổ sở, hay là lạnh lùng cùng hắn?
Hoảng hốt nhấn chuông cửa, đợi một hồi, mở rộng cửa là một người đàn ông xa lạ, trong ngực bế một đứa trẻ miệng ngậm núm vú cao su, đang nghi hoặc nhìn chằm chằm tôi: “Cô tìm ai?”
Mở rộng cửa không phải là Chu Dật, tôi đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không biết nên may mắn hay là nuối tiếc.
“Ơ, cháu…” Tôi bất an gạt tóc: “Cháu tìm Chu Dật.”
Lúc này ở phòng trong truyền đến một giọng nữ: “Ai vậy?”
Người đàn ông quay đầu nói: “Tìm một người gọi là Chu Dật, em biết không?”
“Chu Dật?”
Đang lúc nói chuyện, một người phụ nữ đẩy đà tóc ngắn đi tới cửa, quan sát tôi rồi nói: “Hình như tôi đã gặp cô ở đâu rồi.”
Tôi không để ý bắt chuyện lại hỏi: “Phòng này… là?”
Nói còn chưa dứt lời, người phụ nữ kia đã cắt đứt lời tôi: “Chính là một người tên Chu Dật bán cho chúng tôi.”
“Bán, bán!?” Tôi kinh hô một tiếng.
Người phụ nữ gật đầu.
Tôi yên lặng không nói, giống như có vật gì trong cơ thể bị lấy ra, toàn thân vô lực.
Đang muốn vào thang máy, người phụ nữ kia lại kêu một tiếng: “Cô gái!”
“?”
“Cô quen Chu Dật sao, tôi trông cô nhìn quen mắt lắm, cô chờ một chút, ta có một thứ đưa cho cô.” Nói xong cô ta xoay người chạy vào trong nhà.
Tôi im lặng đứng ở cửa, rõ ràng phòng ở quen thuộc như vậy, trong nháy mắt trở nên xa lạ, đã không có Chu Dật, ở đây cái gì cũng không đúng nữa rồi.
Người phụ nữ tóc ngắn đi tới, đưa cho tôi một cái túi được dán kín bằng da bò màu rám nắng: “Cái này có lẽ là anh ta để quên, lúc đó cái túi mở, tôi liền nhìn một chút bên trong có gì, bên trong có cô, cho nên mới thấy cô quen mắt. Cô đã biết anh ta, vậy phiền cô chuyển cái này cho anh ta nhé.”
Tôi ngạc nhiên nhận lấy túi da bò, hoàn toàn không biết Chu Dật lại vẫn để lại nhiều bức hình như vậy.
Tôi mở lấy ra, có lẽ là có ba mươi tấm, hầu như trong mỗi tấm đều có tôi. Mà tôi hồn nhiên không biết anh chụp lúc nào, khó trách anh cố ý mua cái camera
Trong ảnh chụp có đủ loại tư thế và vẻ mặt của tôi, co người ở trên sô pha xem TV, làm ra vẻ đang cắn bút máy khi học, đờ ra nhìn cửa sổ, ngủ ngon giấc ở trên giường, còn có ảnh chụp chung của tôi và anh vào lễ Giáng Sinh.
Tóc trong ảnh so với hiện tại dài hơn rất nhiều, đáy mắt cũng không có bọng mắt thâm đen.
Không gặp được Chu Dật nhưng ngoài ý muốn thấy được những bức hình này, tâm tư trong lòng tôi nặng nề hơn một chút.
Những bức ảnh này, là anh không cẩn thận để quên ở chỗ này, hay là cố ý không mang đi?
Tôi dè dặt đặt lại trong túi, cùng Lý Đông Lâm chuẩn bị rời đi.
Đi qua chỗ vườn hoa, tôi ngẩng đầu nhìn sân thượng, các loại bồn hoa ở phía trên kia cũng chẳng biết đã đi đâu rồi...
Tôi thở dài, nhấc chân muốn chạy, mới vừa đi hai bước, giống như bị điểm huyệt mà cứng ngắc tại chỗ, nhìn thẳng người đang đi tới từ phía trước.
Là anh, làm sao lại là anh?
Chẳng phải anh đã không còn ở đây nữa ư?
Làm sao tôi lại tình cờ gặp lại anh ở tình huống như vậy?
Sau khi Chu Dật về nước, đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy anh.
Lạnh lùng trong gió, tóc đen mềm của anh bị thổi có chút lộn xộn, hai tay đút ở trong túi áo khoác ngắn màu đen.
Lộ ra khuôn mặt lạnh như băng, đôi mắt hút hồn cũng vẫn không nhúc nhích nhìn mình, mang theo cảm giác áp bách nặng nề.
Đó là loại vẻ mặt nào chứ?
Tôi sâu sắc nhìn về quá khứ.
Anh đứng đó không hề đi về phía trước, cũng không xoay người, đứng ở trong gió, kiêu ngạo buồn phiền.
Lý Đông Lâm khẽ thở dài: “Đi thôi, cậu còn đang chờ cái gì chứ?”
Tôi bỗng chốc giật mình tỉnh giấc, ngay cả tay chân cũng không đặt ở đâu, hoảng hốt đi từng bước về phía anh.
Giương mắt sợ hãi nhìn anh, cuối cùng cố lấy dũng khí, âm thanh giống như muỗi kêu một tiếng: “Thầy...”
Ánh mắt sắc bén của anh vèo vèo bắn qua, hừ lạnh một tiếng, không đợi tôi phản ứng lại, anh đã quả quyết xoay người bỏ đi, để tôi lại phía sau.
Lòng tôi nôn nóng, vội vàng đuổi theo, ở phía sau gọi anh: “Chu Dật.”
Nhưng ai biết anh lại phảng phất giống như không nghe thấy được, đi nhanh hơn.
Tôi không hiểu, phát cáu, lập tức cầm cái túi trong tay hung hăng ném về phía cái gáy của anh: “Chu Dật, anh đứng lại đó cho em!!”
Đối mặt
“Anh ta đã trở về, cậu phải đi tìm anh ta đi.” Tư Ngôn vừa nói vừa ném mấy hạt đậu phộng vào miệng.
Tiểu Tiểu cũng gật đầu: “Đúng vậy, nói hiểu lầm ra rõ ràng, không phải vướng mắc nữa rồi.”
Hai tay tôi nắm ví tiền, mày ủ mặt ê ngẩng đầu: “Thế nhưng, hiện tại ngay cả chỗ anh ấy ở tớ cũng không biết.”
Tiểu Tiểu còn nói: “Vậy cậu đến cửa hàng của anh ta tìm anh ta thôi.”
Tôi lắc đầu: “Thành phố A nhiều cửa hàng «Kim cương Phong Dật» như vậy, làm sao tìm được.”
Có thể là nghe tôi nói có lý nên bỏ qua ý kiến đó, Thiểm Nhất Thiểm có chút mất hứng vươn đầu ra ở giường trên: “Sao cậu lại như vậy hả, lấy bốn năm bền lòng đã qua của cậu, nếu như cậu có lòng, khẳng định có thể tìm được anh ta. Người ta đã trở về, nói không chừng số điện thoại còn không đổi đấy, nói không chừng địa chỉ cũng không đổi đâu, cậu cái gì cũng không biết, đã kết luận rồi ư?”
Tôi bị Thiểm Nhất Thiểm nói xong, á khẩu không trả lời được, trong lúc nhất thời càng cảm thấy xấu hổ.
Đúng vậy, nếu có tâm, nếu có lòng, chuyện tìm được Chu Dật căn bản là không phải không có khả nng.
Là chính tôi quá thiếu tự tin, sau khi tìm được Chu Dật ngoại trừ nói lời xin lỗi, lại còn có thể nói cái gì chứ?
Đến nay tôi vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt của Chu Dật lúc đuổi tôi đi, vừa quyết liệt lại vừa lạnh lùng như vậy.
Vậy bây giờ tôi tới tìm anh, anh sẽ tỏ thái độ gì đối với tôi, là vẻ mặt thế nào, sẽ cùng tôi nói cái gì? Là bảo tôi bỏ đi, hay là căn bản không để ý tới tôi?
Tôi lấy tấm hình nho nhỏ ra để ở trên tay rồi nhìn, con mắt trong veo đen nhánh của Chu Dật cùng nụ cười ấm áp của anh hình như đều giống như hôm qua, gần ngay trước mắt.
Càng nghĩ cảng cảm thấy, lòng xót xa lại phiền muộn.Tư Ngôn có lẽ cũng hiểu được Thiểm Nhất Thiểm nói có lí, vì vậy để đậu phộng xuống, ngồi vào bên cạnh tôi, nghiêm mặt nói: “Người ta không phải đã nói sao, trong nhà chưa tỏ ngoài ngỏ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Lời nói nói với cậu, cậu đừng giận nha Đạm Đạm, thật ra ngay từ đầu ba người chúng tớ đều nghĩ người sai chính là cậu, cảm thấy Chu Dật vừa chỉ bảo vừa yêu chiều cậu, nhưng cậu một lòng hoài niệm lại nghĩ người ta hại người, cậu quá…”
Cô nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, không nghĩ ra từ để miêu tả cho thỏa đáng, thì tiếp tục nói: “Nhưng một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng, tớ nghĩ cậu và Chu Dật đều rất khó hiểu, ai cũng không nói, kết quả cuối cùng là lưỡng bại câu thương.”
Tôi vừa nghe vừa chăm chú gật đầu, lại suy nghĩ một chút, nói: “Những lý lẽ mà cậu nói, mấy năm này tớ cũng suy nghĩ cẩn thận, trước đây tớ cũng hạ quyết tâm chờ anh ấy trở về phải gặp mặt xin lỗi anh ấy.”
Tôi dừng lại, trước mắt mông lung từng tầng sương mỏng, nói: “Nhưng… Không biết vì sao, ngày đó thấy anh ấy ở trên đường, lại vô cùng khó chịu. Tớ không sợ anh ấy mắng tớ, không sợ anh ấy đánh tớ, tớ chỉ sợ cái vẻ âm trầm lạnh lùng này của anh ấy, tớ… tớ sợ nhìn thấy anh ấy, cái gì cũng đều không nói ra được.”
Tư Ngôn vừa nghe cũng trầm mặc theo tôi, mà Tiểu Tiểu ở đối diện lại thờ ơ liếc mắt nhìn tôi, khẽ hừ một tiếng, ném một hạt thông lên đầu tôi, đảo mắt khing thường: “Ngốc, đó là bởi vì cậu yêu anh ta thôi.”
Tôi… yêu anh.
Tôi bỗng chốc nhớ tới dáng vẻ Chu Dật có một lần ôm tôi, nói yêu tôi.
Mặt mũi như bức tranh, mắt sáng rực, môi mỏng giơ lên, so với ánh nắng ngày xuân còn ấm áp hơn.
Anh cũng từng hỏi tôi có yêu anh hay không.
Tôi lại nói không biết.
Tôi nhìn Tiểu Tiểu đang ngáp dài, nháy mắt, tất cả tâm tư trong lòng đều tuôn ra.
Ba nói, Đạm Đạm trưởng thành, sẽ hiểu chuyện hơn so với trước đây, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, chuyện gì dùng phương pháp gì giải quyết, đều phải tự mình suy nghĩ, vừa trốn tránh và vừa để cho người khác giúp đỡ, thì sẽ không khiến con trưởng thành
Tôi lẳng lặng suy nghĩ cả đêm, sáng sớm hôm sau mạo hiểm tính mạng, nguy hiểm đánh thức ba người đang ngủ mê mệt.
Tiểu Tiểu rời giường, bực bội vô cùng nghiêm trọng, cô nàng híp nửa mắt tức giận cuồn cuộn trừng mắt với tôi: “Ăn bao nhiêu?”
Giọng nói của tôi rõ ràng, cười tủm tỉm nói: “Tớ quyết định rồi, để cuối tuần tớ làm xong công việc bận bịu chị Trần trong tổ giao cho, rồi sẽ đi tìm anh ấy!”
Tiểu Tiểu vừa nghe, khoang mũi hừ một tiếng coi thường: “Cậu vốn nên đi tìm anh ta, đồ khùng!” Nói xong nằm xuống tiếp tục mê man.
Tư Ngôn cũng hiểu được tôi ù ù cạc cạc, nói thầm vài câu rồi nhắm mắt không để ý đến tôi.
Trái lại Thiểm Nhất Thiểm cười hỏi tôi: “Cậu dự định tìm thế nào? Tìm từng cửa hàng một sao?”
“Trước tiên tớ thử xem số điện thoại anh ấy có đổi không, sau đó đến chỗ ở trước đây của anh ấy xem sao, nếu như thực sự không được…” Tôi thè lưỡi, nhướng mày: “Tớ đây sẽ đi tìm từng cửa hàng một, không tin tìm không được anh ấy!”
Thiểm Nhất Thiểm giơ ngón tay cái lên: “Người mạnh mẽ.” Đảo mắt rồi trầm ngâm một lát, nói: “Nhưng mà cậu ngốc lắm! Cậu vào một cửa hàng bất kì, sau đó hỏi bọn họ ông chủ ở đâu, ít nhiều cũng có số điện thoại di động, không phải là được rồi ư?”
“…”
“Tớ thông minh chứ?”
Tôi bị cô nàng nói xong có chút mông lung, còn đặc biệt chăm chú suy nghĩ một lúc mới nói: “Nhưng Chu Dật là ông chủ, bọn họ có thể dễ dàng tiết lộ hành tung, tiết lộ điện thoại sao?”
“…Vậy cậu vẫn là tìm lần lượt từng cửa hàng đi!”
Có lẽ là có phương hướng mục tiêu lóe sáng đang chờ, tôi sôi động hơn, tinh thần phấn chấn, bước đi nhanh như gió, cũng đảo qua than thở mấy tuần trước, theo như chú nói thì cả người giống như ở giữa năm trăm vạn caipiao.
Tôi cười tủm tỉm lướt qua bên người hắn, đối với sự chèn ép thường thường của chị Trần, cũng tốt tính nhịn
Mà đối mặt với tính chất tăng ca đến trễ nhằm đẩy nhanh tốc độ hàng ngày, tôi cũng tập thành thói quen. Thỉnh thoảng vận may tốt, lúc có người mới cùng tăng ca với tôi sẽ dễ chịu rất nhiều, vừa lẩm bẩm vừa trò chuyện gia đình, có thể làm xong công việc rất nhanh, còn có thể cùng đi ăn bữa khuya ở bên ngoài.
Có thể có lúc một mình tăng ca, sẽ không qua đi tốt như vậy.
Tổ của chúng tôi ở lầu ba, điện áp của bóng đèn trên lối đi nhỏ không ổn định, thường thường phát ra âm thanh vèo vèo kì lạ. Chị Trần dặn dò không thể lãng phí tài nguyên, cho nên yêu cầu nhân viên tăng ca chỉ có thể mở một quạt một đèn nhỏ.
Bên ngoài tối như mực, âm thanh gì cũng không có, tôi ở trong phòng làm việc ép buộc mình không nên suy nghĩ lung tung, một mạch kết thúc phân loại bản thảo, có thể quay về kí túc xá.
Trong lòng vẫn như trẻ con, tôi cầm bản thảo chị Trần phát xuống không khỏi nhất cá đầu lưỡng cá đại [25], đưa cho tôi bản thảo càng ngày càng khó, còn là tự viết, chữ viết cẩu thả, nội dung khó hiểu. Căn bản không phải là đồ để phỏng vấn tin tức dùng được. Cũng không biết cuối cùng là cô ta thích dằn vặt người mới nên có cái nhìn phiến diện khác đối với tôi không, còn uổng công tôi mới gặp cô khen cô thoạt nhìn tốt tính.
[25] Một tục ngữ TQ, ý là bởi có chút chuyện quá phiền phức, hoặc bản thân quá xui xẻo, vì vậy khiến cho đầu đau tai nhức. Bản thân cũng không có cách nào giải quyết, đau đầu chuyện này không thôi. Ngoài ra đây còn là tên một bộ phim điện ảnh.
Thực sự là nhìn người không nên nhìn vẻ bề ngoài!
Tôi nằm soài ra bàn, bắt đầu chỉnh lí từng chút từng chút nội dung viết ngoáy trên bản thảo, chỉ thiếu lấy kính lúp soi bản thảo mà thôi. Thời gian trôi qua từng chút một, chờ đến lúc tôi thật vất vả chỉnh sửa tốt trọn nội dung trong năm tờ, lại viết nhắn nhủ ở mặt trên tổng kết công việc của người mới mấy ngày hôm trước xong. Cứ liên tiếp lăn qua lăn lại như vậy đã qua mười giờ tối.
Tôi dốc hết tâm huyết của mình cẩn thận từng li từng tí sửa bản thảo rồi kẹp vào tài liệu xong, mới tắt đèn.
Vốn tưởng rằng phần bản thảo tôi làm đã rất thỏa mãn sẽ làm dịu đi một chút cái nhìn phiến diện của chị Trần đối với tôi.
Nhưng ai biết, sáng sớm hôm sau, tôi đã bị chị Trần đối xử lạnh nhạt kêu vào phòng làm việc của chị ta.
“Đây là cái gì?” Chị ta chỉ trên bàn.
Tôi không rõ cho nên đáp lại: “Là cái chị gọi là chỉnh bản thảo ạ.”
Chị ta vừa nghe không khỏi nhíu mày, cầm bản thảo trước mặt lên nhìn qua hai lần, lại ném lên bàn. Sau đó ngẩng đầu nghiêm khắc nhìn tôi, không thể tin hỏi: “Em rốt cuộc có năng lực hay không hả? Bảo em chỉnh bản thảo, một chút việc nhỏ như thế em cũng hoàn thành không tốt?” Chị ta vừa nói vừa đẩy bản thảo lên trước mắt tôi: “Tự mình nhìn lại xem, viết lộn xộn, một chút ăn khớp cũng không có. Trường học các cô rốt cuộc dạy các cô cái gì?”
Tôi cắn môi dưới, thấp giọng nói: “Xin lỗi, em lập tức đi sửa.”
“Không cần.” Chị ta lạnh lùng nói “Hiện tại tôi cực kỳ nghi ngờ năng lực làm việc và hiệu suất làm việc của em, tôi không hy vọng trong tổ của mình có người làm động tác chọc cười, không lí tưởng xuất hiện.”
Tôi vội vàng ngẩng đầu, oan ức nói: “Chị Trần, em không phải nói chị là loại người này, tối qua em tăng ca đến mười giờ mới chỉnh xong bản thảo.”
“Lại viện cái thứ này? Tôi nói em không có khả năng hay là nói em không có chí tiến thủ?” Chị ta nói nhỏ rằng: “Đúng là một đống phân chó.”
Tôi bỗng chốc bị chị ta nói đến không biết làm sao, kinh hoàng ngẩng đầu nhìn mắt chị Trần, trong lòng quýnh lên, viền mắt liền phiếm hồng.
Trước đây ở trong trường học, coi như là giáo viên chặt chẽ lại nghiêm ngặt cũng không nói ra cái kiểu nghiêm khắc vừa rồi, thậm chí còn nói quá khắt khe. Ở trong trường học, sẽ không có người dạy dỗ gì đó, sai rồi có người giúp đỡ, nếu không thì là cứu giúp, giáo viên cũng sẽ không ngại phiền hà mà giảng lại, sẽ không nói ra tí ti câu nào tổn thương đến tự tôn của sinh viên.
Hôm nay ra tháp ngà, mới triệt để hiểu rõ vì sao người người đều nói trường học tốt, người người đều muốn trở lại thời kì đi học.
Bởi vì trong xã hội này sẽ không có người nào nữa đối với bạn xuất phát từ nội tâm mà không hề giữ lại phí.
Ở đây sẽ không có hình ảnh người giáo viên giống như bạn bè vô tư dạy bảo bạn, giúp đỡ bạn.
Ở đây so với kì thi 800m, so với thi chuyên 6 chuyên 8 (thi chứng chỉ Tiếng Anh GRE) càng kinh khủng, tàn khốc hơn.
Tôi cố nén oan ức trong lòng, nuốt nước mắt xuống.
Chị Trần cực kì không kiên nhẫn lấy bản thảo trong tay tôi, lả tã thành hai, xé mấy tờ giấy tôi làm thành hai nửa, sau đó ném vào máy hủy tài liệu.
“Viết lại lần nữa.”
Tôi sốc tại chỗ, nhìn tâm huyết thức đêm tăng ca để chỉnh lí của mình bị ném vào máy hủy tài liệu không thương tiếc bị cắn nuốt hết, đau lòng vô cùng.
Thật giống như bản thân khổ khổ sở sở sáng tạo ra một đứa con, nhưng bởi vì lớn lên không đẹp, đã bị phán quyết tử hình, đi đời nhà ma.
Hiện tại trong đầu tôi thậm chí là toàn thân đều tràn ngập phẫn nộ, bất mãn, oan ức, không cam lòng, trong lòng chợt bốc lên lửa giận hừng hực.
Tôi nắm chặt nắm tay, lớn tiếng nói rằng: “Chị Trần, năng lực làm việc của em quả thực không bằng chị, nhưng nhiệt tình trong công việc này đối với em và chị đều như nhau. Tất cả những công việc chị bàn giao, em đều nghiêm túc hết lòng hoàn thành, không có nửa điểm bất mãn. Lượng công việc chị giao cho em rất lớn, nhưng em không oán giận, hầu như nửa tháng này em đều là người cuối cùng rời khỏi đài truyền hình. Phần bản thảo này tuy rằng không đúng cách, nhưng đối với em mà nói đều là cố gắng lớn nhất, em sẵn lòng sửa chữa, sẵn lòng viết lại, nhưng em mong rằng chị có thể tôn trọng thành quả và nỗ lực của em.”
Nói xong, tôi mím chặt môi, quật cường nhìn chị ta.
Chị Trần mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn tôi, cười khẽ một tiếng, nói: “Sinh viên hiện nay đều trẻ con như vậy sao?” Không đợi tôi trả lời, chị ta đã đuổi tôi ra ngoài: “Nhanh viết lại cho tôi! Tiếp tục nói những câu vô ích, tôi sẽ để cho em biến luôn đấy!”
Tôi nhìn chằm chằm chỗ ngồi của mình, chú là người đầu tiên quay qua an ủi tôi.
Có lẽ là chú không đành lòng, ngồi xuống bên cạnh tôi nói không ngừng: “Cháu nghìn vạn lần đừng luẩn quẩn trong lòng, chị Trần là một người tôn trọng chủ nghĩa hoàn mỹ, bất luận là một chút tỳ vết nho nhỏ nào đó cũng sẽ bị cô ấy nói thành phân chó. Trái lại cháu phải nghĩ rằng, cô ấy nghiêm khắc như thế đơn giản là muốn cháu ưu tú hơn, không có ác ý gì khác, phần lớn thực tập sinh qua tay hiện tại đều có mặt trên TV, đạo lí trên phương diện này, sau này cháu sẽ có dịp hiểu được.”
Tôi buồn bã gật đầu.
Để viết lại bản thảo lần nữa thật tốt, tôi đã bỏ học hai buổi liên tiếp, liều mạng sống chuẩn bị hoàn thành bản thảo.
Lúc rời khỏi cao ốc, đêm đã khuya, gió lạnh vù vù thổi qua, người đi đường ít đến đáng thương, tôi ôm cặp tài liệu, quay đầu lại nhìn khoảng rộng lớn của cao ốc không người, không hiểu sao lại cảm thấy bất lực.
Nghĩ đến mấy ngày bị ăn giáo huấn lần đầu tiên cùng vẻ mặt lạnh như băng của chị Trần và những lời nói chanh chua làm cho nhục nhã, lại càng cảm thấy buồn bực thậm chí tủi thân.
Càng nghĩ càng buồn bực, thực sự không chịu đựng được, vài giọt nước mắt liền chảy dài xuống. Tôi lấy tay chùi đi, ai biết càng lau càng nhiều, khăn tay cũng không chùi hết.
Tôi đặt mông ngồi phịch xuống bậc cầu thang trước cao ốc, bật khóc to lên.
Đèn nê ông chớp tắt, một chiếc xe taxi gào thét lướt qua…
Thứ ba tôi được nghỉ, trùng hợp cũng không có tiết, liền đọc sách trong phòng ngủ.
Đọc được một nửa, quay đầu lại thì phát hiện ra Tư Ngôn đang ngồi trước máy vi tính hết sức chăm chú chơi game online, lúc này mới đột nhiên nhớ tới bản thân có một khoảng thời gian không kiểm tra mail.
Vì vậy vội vàng nói hết lời mới bắt Tư Ngôn lưu luyến không rời tắt game online đi nhường cho mình.
Mở mail, bị gần hai mươi bảy bức thư chưa đọc nhảy vào, may mà phần lớn đều là quảng cáo, có mấy thư là của Lăng Linh, còn lại là những hoạt động nhỏ mà người hướng dẫn sắp xếp.
Chỉ có một thư không có kí tên, địa chỉ xa lạ.
Tôi không chút do dự mở ra, sau đó kéo vào nội dung:
Thiên tướng rơi xuống Đại Nhâm thành người như thế [26], nhất định trước hết phải khổ luyện ý chí, lao động gân cốt, đói ngoài da thịt, thiếu thốn ngoài than
[26] Một danh ngôn của nho gia: ý nghĩa như đã giải thích trong truyện ^^. Trích từ tác phẩm “Khi sống gian nan, khi chết thanh thản”.
Cùng với đạo lí này, thực tập thì bạn phải chịu đựng thiệt thòi, chịu đựng những lời dạy bảo, nhận được kinh nghiệm đều không thể thiếu.
Mà người thực sự thông minh, trái tim của bạn phải có kĩ năng lắng nghe ý kiến, cẩn thận tỉ mỉ tìm ra sai lầm, chuyên tâm hoàn thành công việc, cùng với nghị lực kiên trì bền bỉ. Cho nên nhẫn nại và kiên trì tuy là chuyện đau khổ, nhưng có thể dần dần mang đến điều có ích cho bạn.
Bất luận lúc nào, mặc kệ gặp phải tình huống gì, tuyệt đối không cho phép bản thân mình có một chút chán ngán thất vọng, bởi vì sự nghiệp thường thành công với sự kiên nhẫn, nhất định sẽ bị hủy bởi hấp tấp nóng nảy.
Mong rằng bạn có thể hiểu rõ đạo lí trong đó.
Sau khi tôi xem xong lập tức phản ứng lại, thư này là cổ vũ tôi không nên oán giận hoặc vứt bỏ công việc ở đài truyền hình. Tôi liền bị cảm động, lại kéo ngược lên lại để đọc mấy lần, càng lúc càng thấy những lời trên này rất có đạo lí.
Tôi tưởng mấy cô nàng Tư Ngôn nói cho Lý Đông Lâm biết việc tôi bị chị Trần giáo huấn ở đài truyền hình, cho nên hắn dùng gửi thư nặc danh đến an ủi tôi.
Vì vậy trái tim rất cảm kích gọi điện thoại qua cho hắn.
Nhưng ai biết hắn bị tôi nói đến mơ hồ, tuyên bố rằng mấy ngày nay hắn chưa từng gửi mail cho tôi. Tôi cho rằng hắn cố tình giấu diếm, liền uy hiếp áp bức một hồi.
“Tớ thực sự không hề gửi mail cho cậu, gần đây tớ vì bài luận văn mà vô cùng bận rộn mà.” Lý Đông Lâm giải thích hết lần này tới lần khác.
Tôi ngơ ngác nhìn bức mail kia, quả thực là không giống với cách nói của Lý Đông Lâm.
Vậy đó là ai?
Thứ nhất người này biết rõ chuyện xảy ra bên cạnh tôi như vậy, thứ hai ý quan tâm cũng không giống như giả bộ.
Thực sự là kì quái.
Bên này, Lý Đông Lâm còn chưa tắt máy, hỏi tôi: “Được rồi, thứ sáu cậu có rảnh không?”
“Không.” Tôi suy nghĩ một chút, vẫn là nói sự thật với hắn: “Chu Dật đã trở về, tớ muốn đến địa chỉ trước đây của anh ấy tìm anh ấy.”
Lý Đông Lâm cả kinh: “Anh ta... đã trở về! Cậu...”
“Ừ! Tớ chỉ là muốn nói lời xin lỗi với anh ấy.”
Lý Đông Lâm trầm mặc, nói: “Tớ đi cùng cậu.” Nói xong lại sợ tôi từ chối, luôn miệng giải thích: “Tớ chỉ cùng cậu đến đó, nếu như cậu gặp anh ta, tớ sẽ rời đi, được không?”
Tuy rằng trong lòng không quá bằng lòng, nhưng nghe hắn nói như vậy, tôi cũng không phản bác, đồng ý.
Thứ sáu hôm nay thời tiết không phải đẹp, tuy rằng không có mưa, nhưng bầu trời âm u những tầng mây dày.
Tôi và Lý Đông Lâm ngồi xe đi tới trước cổng khu nhà ở của Chu Dật trước khi ra nước ngoài.
Tôi kích động nhìn nơi vừa quen thuộc vừa xa lại trước mắt, cũng không biết nói cái gì cho phải.
Khu nhà này không thay đổi nhiều, ngay cả hoa ở trong vườn hoa cũng vẫn tươi đẹp ngào ngạt giống như trước.
Tôi đứng ở trước thang máy, trong lòng vừa rối bời vừa hồi hộp, lòng bàn tay thoát ra những lớp mồ hôi ẩm ướt.
Nếu như, anh ở chỗ này, tôi nên chào hỏi anh thế nào đây, nếu như anh đuổi tôi đi thì làm sao bây giờ? Từng vấn đề nhào đến trước mặt, tôi cứng ngắc đứng ở trước thang máy không nhúc nhích.
Lý Đông Lâm nhíu mày, chặn ngang đẩy tôi vào: “Đi tới đi, tớ ở phía dưới chờ cậu.”
Thang máy lên cao từng tầng, da đầu tôi càng ngày càng tê dại.
Thậm chí không biết nên dùng vẻ mặt như thế nào đối diện với Chu Dật, là cười, là khổ sở, hay là lạnh lùng cùng hắn?
Hoảng hốt nhấn chuông cửa, đợi một hồi, mở rộng cửa là một người đàn ông xa lạ, trong ngực bế một đứa trẻ miệng ngậm núm vú cao su, đang nghi hoặc nhìn chằm chằm tôi: “Cô tìm ai?”
Mở rộng cửa không phải là Chu Dật, tôi đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không biết nên may mắn hay là nuối tiếc.
“Ơ, cháu…” Tôi bất an gạt tóc: “Cháu tìm Chu Dật.”
Lúc này ở phòng trong truyền đến một giọng nữ: “Ai vậy?”
Người đàn ông quay đầu nói: “Tìm một người gọi là Chu Dật, em biết không?”
“Chu Dật?”
Đang lúc nói chuyện, một người phụ nữ đẩy đà tóc ngắn đi tới cửa, quan sát tôi rồi nói: “Hình như tôi đã gặp cô ở đâu rồi.”
Tôi không để ý bắt chuyện lại hỏi: “Phòng này… là?”
Nói còn chưa dứt lời, người phụ nữ kia đã cắt đứt lời tôi: “Chính là một người tên Chu Dật bán cho chúng tôi.”
“Bán, bán!?” Tôi kinh hô một tiếng.
Người phụ nữ gật đầu.
Tôi yên lặng không nói, giống như có vật gì trong cơ thể bị lấy ra, toàn thân vô lực.
Đang muốn vào thang máy, người phụ nữ kia lại kêu một tiếng: “Cô gái!”
“?”
“Cô quen Chu Dật sao, tôi trông cô nhìn quen mắt lắm, cô chờ một chút, ta có một thứ đưa cho cô.” Nói xong cô ta xoay người chạy vào trong nhà.
Tôi im lặng đứng ở cửa, rõ ràng phòng ở quen thuộc như vậy, trong nháy mắt trở nên xa lạ, đã không có Chu Dật, ở đây cái gì cũng không đúng nữa rồi.
Người phụ nữ tóc ngắn đi tới, đưa cho tôi một cái túi được dán kín bằng da bò màu rám nắng: “Cái này có lẽ là anh ta để quên, lúc đó cái túi mở, tôi liền nhìn một chút bên trong có gì, bên trong có cô, cho nên mới thấy cô quen mắt. Cô đã biết anh ta, vậy phiền cô chuyển cái này cho anh ta nhé.”
Tôi ngạc nhiên nhận lấy túi da bò, hoàn toàn không biết Chu Dật lại vẫn để lại nhiều bức hình như vậy.
Tôi mở lấy ra, có lẽ là có ba mươi tấm, hầu như trong mỗi tấm đều có tôi. Mà tôi hồn nhiên không biết anh chụp lúc nào, khó trách anh cố ý mua cái camera
Trong ảnh chụp có đủ loại tư thế và vẻ mặt của tôi, co người ở trên sô pha xem TV, làm ra vẻ đang cắn bút máy khi học, đờ ra nhìn cửa sổ, ngủ ngon giấc ở trên giường, còn có ảnh chụp chung của tôi và anh vào lễ Giáng Sinh.
Tóc trong ảnh so với hiện tại dài hơn rất nhiều, đáy mắt cũng không có bọng mắt thâm đen.
Không gặp được Chu Dật nhưng ngoài ý muốn thấy được những bức hình này, tâm tư trong lòng tôi nặng nề hơn một chút.
Những bức ảnh này, là anh không cẩn thận để quên ở chỗ này, hay là cố ý không mang đi?
Tôi dè dặt đặt lại trong túi, cùng Lý Đông Lâm chuẩn bị rời đi.
Đi qua chỗ vườn hoa, tôi ngẩng đầu nhìn sân thượng, các loại bồn hoa ở phía trên kia cũng chẳng biết đã đi đâu rồi...
Tôi thở dài, nhấc chân muốn chạy, mới vừa đi hai bước, giống như bị điểm huyệt mà cứng ngắc tại chỗ, nhìn thẳng người đang đi tới từ phía trước.
Là anh, làm sao lại là anh?
Chẳng phải anh đã không còn ở đây nữa ư?
Làm sao tôi lại tình cờ gặp lại anh ở tình huống như vậy?
Sau khi Chu Dật về nước, đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy anh.
Lạnh lùng trong gió, tóc đen mềm của anh bị thổi có chút lộn xộn, hai tay đút ở trong túi áo khoác ngắn màu đen.
Lộ ra khuôn mặt lạnh như băng, đôi mắt hút hồn cũng vẫn không nhúc nhích nhìn mình, mang theo cảm giác áp bách nặng nề.
Đó là loại vẻ mặt nào chứ?
Tôi sâu sắc nhìn về quá khứ.
Anh đứng đó không hề đi về phía trước, cũng không xoay người, đứng ở trong gió, kiêu ngạo buồn phiền.
Lý Đông Lâm khẽ thở dài: “Đi thôi, cậu còn đang chờ cái gì chứ?”
Tôi bỗng chốc giật mình tỉnh giấc, ngay cả tay chân cũng không đặt ở đâu, hoảng hốt đi từng bước về phía anh.
Giương mắt sợ hãi nhìn anh, cuối cùng cố lấy dũng khí, âm thanh giống như muỗi kêu một tiếng: “Thầy...”
Ánh mắt sắc bén của anh vèo vèo bắn qua, hừ lạnh một tiếng, không đợi tôi phản ứng lại, anh đã quả quyết xoay người bỏ đi, để tôi lại phía sau.
Lòng tôi nôn nóng, vội vàng đuổi theo, ở phía sau gọi anh: “Chu Dật.”
Nhưng ai biết anh lại phảng phất giống như không nghe thấy được, đi nhanh hơn.
Tôi không hiểu, phát cáu, lập tức cầm cái túi trong tay hung hăng ném về phía cái gáy của anh: “Chu Dật, anh đứng lại đó cho em!!”