Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mãi mãi là bao xa - Chương 08 - Phần 1
CHƯƠNG 8
Đêm thu vốn là thời khắc để các nhà thơ viết ra những câu thơ buồn nhất, lại thêm những cơn mưa bất chợt nữa, càng khiến cho cảnh vật vốn ảm đạm càng thêm u buồn.
Trong một quán Tứ Xuyên, Lăng Lăng cầm một tách trà, vừa uống vừa lắng nghe tiếng mưa rơi trên cửa kính.
Liên Liên ngồi đối diện với Lăng Lăng, ngửi thấy mùi thơm của trà, cô ghé sát tới bên Lăng Lăng để cùng thưởng thức hương thơm thoang thoảng của hoa nhài. “Lăng Lăng, chẳng phải cậu đã kiêng dùng tất cả mọi thứ có mùi hương hoa nhài rồi sao?”
“Hôm nay, từ lúc tám giờ sáng tới năm giờ chiều, mình phải thảo luận với thầy Dương về phần mở đầu của luận văn, và phải chịu đựng cái độc từ mùi trà có ướp hoa nhài. Cậu nói xem, như thế thì việc mình cai uống trà có ý nghĩa gì nữa không?” Uống cạn một tách, Lăng Lăng lại rót một tách khác và từ tốn thưởng thức.
“Nếu cậu thực sự không chịu đựng được nữa thì hãy xin thầy ấy, bảo thầy ấy đổi loại sữa tắm khác đi.” Đề nghị của Liên Liên rất thiếu tính xây dựng, Lăng Lăng xua xua tay.
“Cậu tưởng rằng mình không muốn sao, nếu không phải đó là thầy hướng dẫn của mình thì mình đã đứng trước mặt thầy ấy, đập bàn thật mạnh và nói: “Dương Lam Hàng, anh hãy thay ngay loại sữa tắm khác cho tôi, hễ cứ ngửi thấy cái mùi trên người anh là tôi chỉ muốn nôn!” từ lâu rồi!”
Nhưng đáng tiếc là cô không dám làm như vậy.
Liên Liên gật đầu tỏ ý rất thông cảm, hoàn toàn hiểu được nỗi ấm ức chịu khổ mà không dám nói ra của Lăng Lăng. “Theo mình, chi bằng cậu cứ nói thật. Cậu hãy nói với thầy ấy rằng: hễ ngửi thấy mùi hoa nhài là cậu lại không thiết gì đến ăn đến uống, trong lòng toàn nghĩ đến thầy ấy... đảm bảo ngày thứ ba, thầy ấy sẽ lập tức đổi ngay.”
“Đúng là đổi thật. Nhưng vấn đề là không phải thay loại sữa tắm mà là thay mình!”
“Như thế chẳng phải là tốt sao?! Cậu sẽ không phải chịu cái cảnh ngày ngày sống dở chết dở nữa!”
“Ai bảo rằng mình sống dở chết dở?” Lăng Lăng vẫn cứng lưỡi. “Ngày nào cũng có thể nhìn thấy thầy ấy, cuộc sống của mình rất tuyệt...”
Liên Liên kéo vạt áo cô, cầm bàn tay để trên bàn của cô giơ lên cao, chỉ bàn tay quấn chặt như bánh chưng của cô. “Đau hay không thì tự cậu biết rõ! Mẫu vật vừa mới qua thí nghiệm ba trăm độ C, thế mà cậu dám đưa tay ra cầm... May mà cậu ngây người ra, mười phút sau mới cầm lên đấy, nếu không thì bàn tay này của cậu đã bị phế bỏ rồi!”
Lăng Lăng rụt tay về, vung cánh tay vẫn còn hơi đau. “Mình cứ tưởng nó đã nguội rồi.”
“Cậu tưởng là được à? Cậu có đầu để làm gì thế? Chỉ để nghĩ đến Dương Lam Hàng thôi à?”
Giọng nói vốn dĩ rất to của Liên Liên khiến cho không ít sinh viên quay đầu lại nhìn.
Lăng Lăng vội bịt miệng cô lại. “Mình xin cậu, khẽ thôi! Chuyện này mà để người khác biết thì đúng là mất mặt! Từ nay về sau mình làm sao sống nổi ở trường nữa!”
Lăng Lăng cúi đầu nhìn bàn tay thảm hại của mình. Tối hôm qua, Dương Lam Hàng đã dạy cô sử dụng một loại thiết bị mới, tay cầm tay để dạy, vừa kiên nhẫn, vừa dịu dàng, lòng bàn tay ấm áp đã ủ ấm cho sự giá lạnh của cô. Cô đã hồi hộp tới mức chỉ chú ý đến việc đoán xem rốt cuộc là anh vô tình hay cố ý, còn mọi lời anh nói cô đều không thể nào để lọt tai...
Kết quả, buổi chiều đã xảy ra bi kịch, cô đã để bàn tay bị bỏng rộp, đau tới mức như bị kim châm...
Trong những ngày này cô cũng rất mâu thuẫn, cô biết mình không thể yêu hai người đàn ông cùng một lúc, càng không nên một mặt thì cắt đứt tình yêu qua mạng đã kéo dài được năm năm, mặt khác lại để mình chìm đắm trong sức cuốn hút của con người Dương Lam Hàng.
Nhưng làm thế nào mới đúng đây? Cô muốn thẳng thắn bày tỏ với người ấy nhưng lại sợ làm anh đau lòng, làm tổn thương đến những hy sinh và chờ đợi của anh. Cô muốn quên Dương Lam Hàng nhưng đến khi gặp anh thì lại không kìm nén được.
“Liên Liên, gần đây có chỗ làm nào tốt không?” Đằng nào cũng một lần đau, cô cần phải nhanh chóng đưa ra quyết định, cắt đứt mọi liên hệ với Dương Lam Hàng.
Liên Liên vừa nghe cô nói tới ý định tìm việc làm, đôi mắt đen sáng long lanh, cô nói: “Có, tối nay mình sẽ gọi điện thoại giới thiệu cậu với giám đốc Trình.”
Sau khi ăn cơm xong, Lăng Lăng trở về ký túc xá, do dự một lát, cô mở máy tính ra.
QQ vừa được mở, tấm hình bán thân nhỏ cảm động cứ lúc lắc hoài.
Mãi Mãi Là Bao Xa: “Em đang trên mạng à?”
Cố nén cơn đau ở bàn tay, Lăng Lăng dùng hai ngón tay gõ chầm chậm trên bàn phím: “Vâng.” Cô chưa kịp gửi đi thì trên màn hình đã xuất hiện tiếp một thông tin.
Mãi Mãi Là Bao Xa: “?”
Mãi Mãi Là Bao Xa: “Sao em không nói gì?”
Mãi Mãi Là Bao Xa: “Lăng Lăng, có phải tâm trạng em gần đây không được vui không?”
Lăng Lăng cố nén cơn đau ở lòng bàn tay, gõ nhanh hơn: “Không ạ! Em rất ổn!”
“Sau khi từ thành phố B trở về, em thay đổi rất nhiều. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Gần đây em khá bận.”
Thông tin gửi đi rồi, Lăng Lăng hơi thả tay cầm chuột ra, từ từ xòe bàn tay, trên lớp băng quấn có một ít dịch màu vàng. Chắc là tại lòng bàn tay đã co lại làm vỡ những bọng nước trong đó...
Đau như cắt, nhưng không phải là ở lòng bàn tay...
“Có chuyện gì không thể nói với anh được à?” Anh vặn hỏi đến cùng.
Thấy cô không trả lời, anh lại gửi tiếp: “Thôi vậy, em cứ làm việc của em đi, anh không làm phiền em nữa.”
Anh ấy đã giận. Dù không có lời nào tỏ ra gay gắt, cũng không thể hiện tâm trạng gì, dù là giận anh cũng vẫn rất ôn hòa.
Lăng Lăng vội gõ nhanh trên bàn phím: “Chờ đã...”
Không có tín hiệu trả lời.
“Anh hãy nghe em nói...”
Vẫn không có tín hiệu trả lời.
Cô nắm chặt tay, bàn tay hoàn toàn không còn cảm giác gì nữa, chỉ nhìn thấy dịch màu vàng trên tấm vải băng càng lan rộng hơn.
“Anh hãy về đi. Em muốn gặp anh!”
“Em ở thành phố A, trường Đại học T, số điện thoại của em là... Khi về nước, anh hãy liên lạc với em.”
Thông tin vừa gửi đi, Lăng Lăng nhận được điện thoại của Liên Liên. Liên Liên cho cô biết, giám đốc Trình của công ty điện khí đã quyết định xong người lựa chọn cuối cùng, ngày mai sẽ ký thỏa thuận. Nhưng sau khi nghe Liên Liên giới thiệu, giám đốc Trình muốn gặp Lăng Lăng, và bảo cô phải đi ngay.
Tắt điện thoại, Lăng Lăng nói với người ấy: “Có một công ty điện khí bảo em tới phỏng vấn. Anh chờ em, em sẽ về ngay thôi!”
“Phỏng vấn?”
“Vâng, em muốn tìm việc làm!”
“Em không học tiến sĩ nữa à?”
“Đợi lúc về em sẽ nói rõ với anh, anh nhất định phải chờ em!”
Không kịp nói rõ, Lăng Lăng vội thay quần áo và đi ra ngoài. Vừa xuống đến tầng một thì chuông điện thoại của cô đổ chuông. Cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên người gọi, cô suy nghĩ: “Điện thoại của thầy Dương, có nên nghe không nhỉ?” Cô bị trượt chân, suýt nữa thì ngã. Cũng không kịp nghĩ đến vết thương trên tay, cô vội đưa tay tóm lấy bức tường bên cạnh, giữ cho người không bị ngã.
Đứng ở hành lang, cô đau tới mức nghiến chặt răng. Trên màn hình màu xanh, tên của Dương Lam Hàng nhấp nháy, chiếc điện thoại cứ rung trong tay cô.
Lăng Lăng tắt máy. Đã quyết định rồi, cô không thể cho mình bất cứ cơ hội thay đổi nào.
Cuộc phỏng vấn rất thành công. Giám đốc Trình rất hài lòng với thành tích và trình độ tiếng Anh của Lăng Lăng, tỏ ý muốn ký kết hợp đồng với cô ngay. Sau khi thỏa thuận xong, Lăng Lăng trở về ký túc, hình bán thân của “Mãi Mãi Là Bao Xa” vẫn sáng.
“Em về rồi.” Cô chào, nhưng anh không trả lời, chắc là anh đã rời máy.
Lăng Lăng gõ chầm chậm: “Anh có biết không? Giám đốc bộ phận kỹ thuật phụ trách vấn đề tuyển nhân viên lại chính là người học khóa trên, anh ấy cũng biết em. Anh ấy nói ngoại hình của em rất được, tính cách tốt, hiểu biết rộng, muốn tuyển em vào vị trí hỗ trợ kỹ thuật, lương tháng tám ngàn đồng.”
Trên màn hình xuất hiện câu trả lời của anh: “Em đã ký hợp đồng rồi à?”
“Vẫn chưa. Ngày mai em phải nói chuyện với thầy Dương đã. Không biết thầy ấy có đồng ý hay không.”
“Giả sử thầy ấy không đồng ý thì sao?”
“Cho dù thầy ấy không đồng ý, em cũng sẽ đi làm.”
“Vì sao?”
Vì em đã cân nhắc rất kỹ, chúng ta có tình cảm với nhau năm năm, anh là người hiểu em, quan tâm đến em hơn bất cứ ai. Anh cũng là người em yêu nhất!
Nếu anh đã bằng lòng về nước vì em thì em sẽ cho anh một cơ hội, cho dù anh có làm em thất vọng đến thế nào, em cũng muốn thực sự bắt đầu tình cảm này với anh. Vì vậy, em quyết định rời xa thầy Dương, từ nay về sau không bao giờ gặp lại và cũng sẽ không nhớ về thầy ấy nữa. Em muốn một lòng cùng anh, một lòng yêu anh!
Đây là lý do mà cô không sao mở miệng được, chỉ biết chôn sâu trong lòng suốt đời.
“Em không muốn học tiến sĩ nữa.” Cô trả lời cho qua.
Anh không trả lời, tấm hình bán thân cũng biến mất. Lăng Lăng tưởng là tạm thời anh có việc nên đã rời khỏi máy, cô cũng tắt máy luôn, sau đó ôm gối ngồi ngây người trên giường. Ngày mai cô sẽ phải nói với Dương Lam Hàng thế nào, phải tìm ra được một lý do thuyết phục để thầy ấy thông cảm và không làm khó cô.
Chi bằng, nói thật vậy! Coi như đó là sự tôn trọng cuối cùng đối với thầy ấy...
Lăng Lăng hoàn toàn không biết, lần này cô đã khiến cho một người tính tình tốt như Dương Lam Hàng tức đến mức không còn biết phải nói gì. Cô ấy nói đi là đi, hoàn toàn không nghĩ gì đến cảm nhận của anh. Hơn nữa, chỉ cần bằng một câu “em không muốn học tiến sĩ nữa” là coi như xong hết mọi chuyện.
Làm sao anh có thể chấp nhận được?!
Càng nghĩ anh càng thấy tức giận, tới mức chỉ muốn lôi cô từ trong máy tính ra, rồi hỏi thẳng cô: “Rốt cuộc là em muốn gì?!” Anh tắt QQ, bình tĩnh suy nghĩ một lát, tinh thần dần dần trở lại trạng thái bình thường.
Anh lại mở QQ ra thì tín hiệu bên cô đã tắt.
“Lăng Lăng, em còn ở đó không?”
Cô không trả lời, gọi điện thoại thì cô tắt máy.
Cô gái này... Dương Lam Hàng chỉ còn biết thở dài và thở dài.
Chẳng còn cách nào khác, ai bảo anh yêu cô!
“Lăng Lăng, hoặc là bắt đầu, hoặc là kết thúc, đã đến lúc chúng ta gặp nhau. Sáu giờ tối mai, anh chờ em ở nhà hàng món ăn phương Tây tại điểm X.”
Đáng tiếc là Lăng Lăng không nhìn thấy. Cô trằn trọc mãi trên giường không biết mấy tiếng đồng hồ, chỉ biết rất lâu sau đó mới ngủ được. Cô mơ thấy mình đứng dưới sân khoa Vật liệu, nhìn lên ánh đèn phòng làm việc của Dương Lam Hàng từ xa. Cô muốn nói với anh: đến lúc cô phải đi rồi, nhưng chần chừ mãi vẫn không đủ dũng cảm.
Đúng lúc cô đang đi lại quanh quẩn thì giọng của Dương Lam Hàng vang lên từ phía sau cô: “Em thích tôi, đúng không?”
Cô sợ tới mức quay đầu bỏ chạy. Nhưng trong giấc mơ, chân tay cô mềm nhũn, dù cố gắng thế nào cũng không sao nhấc lên được.
“Lẽ ra em cũng phải thấy rằng, tôi cũng thích em!”
Giọng của Dương Lam Hàng giống như sấm truyền, xé tan màn đêm đen tối.
Thời gian này, mỗi khi nói chuyện, Dương Lam Hàng thường thích ghé sát vào người cô, mỗi khi anh cười thường nhìn vào mắt cô...
Cô biết, tình cảm trong mắt anh không phải là ảo giác, nhưng cô không dám tin vào sự thật này.
“Vì sao em lại chạy trốn tôi?” Anh hỏi.
“Em...” Cô cúi mặt xuống, tránh ánh mắt của anh. “Em đã có người yêu... Em thực sự rất yêu anh ấy!”
Dương Lam Hàng bước tới, ôm lấy cô, hôn lên môi cô. Cô muốn tránh, nhưng anh đã giữ lấy gáy cô, khiến cô không sao tránh được, để mặc anh chiếm hữu.
Trong đêm tối, khuôn mặt anh không rõ, mùi trên cơ thể cũng không rõ, nụ hôn cũng không rõ... Chỉ có nỗi đau khổ là rõ ràng nhất, cô cố gắng vùng vẫy, chống cự lại, rồi cắn anh, đánh anh...
Trong lòng cô đang nghĩ tới một người đàn ông khác!
“Không! Đừng!” Lăng Lăng khó nhọc cất tiếng.
“Người mà em yêu là tôi!” Anh buông cô ra, rồi lớn tiếng nói. “Anh không phải là một số hiệu hư ảo, anh tồn tại thật sự... Anh mới là người mà em yêu nhất!”
“Không phải, không phải!” Cô kêu lên, ngồi bật dậy và tỉnh khỏi giấc mơ.
Giấc mơ chân thực tới mức đáng sợ!
Lăng Lăng vùi đầu vào hai đầu gối, hai bàn tay luồn vào mái tóc dài bị rối...
Trong phòng cô chỉ còn lại tiếng chuông gió làm bằng san hô lẻ loi...
“Lăng Lăng, cậu lại mơ thấy ác mộng à?” Quan Tiểu Úc hỏi, giọng ngái ngủ mơ màng.
“Không sao đâu! Mình tới phòng tự học đọc sách một lát đây.”
Tay ôm sách bước đi giữa hành lang vắng vẻ, nước mắt cô trào ra, lăn xuống nền đá hoa.
Cái gì mới là khát vọng thực sự của cô, cái gì là sự ép buộc của lý trí đối với cô.
Giấc mơ đã cho cô một đáp án: Cho dù bạn có chấp nhận được hay không thì những sự việc khách quan xảy ra trong giấc mơ thường là những khát vọng đã kìm nén lâu ngày trong sâu thẳm đáy lòng.
Và điều mà cô làm được vẫn chỉ là tiếp tục kìm nén khát vọng đó!
Vì mãi đến gần sáng mới ngủ nên Lăng Lăng dậy rất muộn.
Sau khi tỉnh dậy, cô không mở máy tính mà ôm điện thoại, ngồi trên giường suy nghĩ hơn nửa tiếng đồng hồ.
Những gì phải đối mặt thì rồi vẫn phải đối mặt.
Lấy hết can đảm, Lăng Lăng mở máy gọi điện cho Dương Lam Hàng.
Giọng của Dương Lam Hàng rất nhỏ, hình như anh đang họp. Lăng Lăng sợ rằng nếu chờ thêm lúc nữa thì cô sẽ mất hết can đảm, nên quyết tâm dùng hết dũng khí nói với anh rằng, cô muốn mời anh ăn cơm vì có việc quan trọng muốn nói, rồi sau đó cô thông báo thời gian và địa điểm.
Anh “ừ” một tiếng.
“Vậy thôi, em không làm phiền thầy nữa! Em chào thầy!”
Điện thoại đã tắt, nhưng những tơ vương trong lòng cô thì không sao cắt đứt được.
Cô ngồi xuống mở máy tính, sau khi QQ tự động đăng nhập, hình bán thân trọc đầu phía dưới màn hình lúc lắc một cách rất đáng yêu. Tay cô hơi do dự một chút, rồi nhấp vào ô tin tức.
“Lăng Lăng, hoặc là bắt đầu, hoặc là kết thúc, đã đến lúc chúng ta gặp nhau. Sáu giờ tối mai, anh chờ em ở nhà hàng món ăn phương Tây tại điểm X.”
Lăng Lăng ngồi ngây người trước máy tính, muốn cười, nhưng nước mắt lại trào ra. Anh ấy đã về, đúng lúc anh ấy cần phải về nhất, và cũng là lúc anh ấy không nên về nhất.
Buổi trưa, cô đến nhà hàng như đã hẹn với Dương Lam Hàng từ sớm. Nhưng không ngờ, con người luôn rất đúng giờ như Dương Lam Hàng đã đến từ lúc nào, anh đang ngồi uống trà.
Cô căng thẳng tới mức đi không vững, suýt nữa thì vấp ngã ở bậc thềm. Cô đứng lại cho vững, rồi bước tới ngồi xuống đối diện với anh.
“Thầy Dương...”
Dương Lam Hàng hơi ngước lên, ánh mắt hơi u tối và chăm chú. “Em hẹn tôi tới đây là định nói chuyện gì vậy?”
“Em không muốn tiếp tục học tiến sĩ nữa, em xin lỗi. Em thực sự rất xin lỗi vì đã phụ lòng mong đợi của thầy đối với em!”
Anh không nói gì, mà nhìn ra cảnh thành phố qua lớp cửa kính, trên khuôn mặt bình thản của anh, cô không nhìn thấy bất cứ vẻ biểu lộ nào.
“Thầy Dương, em yêu thầy. Ngày nào em cũng mong được gặp thầy, dù chỉ là một phút một giây, em... sợ rằng càng ngày em sẽ càng lún sâu, không chế ngự được bản thân... Vì thế, em xin thầy, thầy hãy cho em tốt nghiệp.”
Trước những lời rất thật và trước cách tỏ tình thẳng thắn như vậy, Dương Lam Hàng không những không tỏ ra rung động, mà còn ra vẻ lạnh lùng, dứt khoát.
“Nếu em thực sự muốn tốt nghiệp, tôi tôn trọng lựa chọn của em. Nhưng em không cần phải dùng đến cách này.”
“Em...” Lăng Lăng không biết nên giải thích như thế nào. Nếu sớm biết như vậy thì lẽ ra lúc đầu cô không nên cho rằng mình thông minh để tìm cách thoát khỏi sự “mê hoặc” của anh bằng việc bày tỏ tình cảm thật của mình, khiến cho bây giờ dù cô nói ra những lời rất thật, người ta cũng không tin.
Đêm thu vốn là thời khắc để các nhà thơ viết ra những câu thơ buồn nhất, lại thêm những cơn mưa bất chợt nữa, càng khiến cho cảnh vật vốn ảm đạm càng thêm u buồn.
Trong một quán Tứ Xuyên, Lăng Lăng cầm một tách trà, vừa uống vừa lắng nghe tiếng mưa rơi trên cửa kính.
Liên Liên ngồi đối diện với Lăng Lăng, ngửi thấy mùi thơm của trà, cô ghé sát tới bên Lăng Lăng để cùng thưởng thức hương thơm thoang thoảng của hoa nhài. “Lăng Lăng, chẳng phải cậu đã kiêng dùng tất cả mọi thứ có mùi hương hoa nhài rồi sao?”
“Hôm nay, từ lúc tám giờ sáng tới năm giờ chiều, mình phải thảo luận với thầy Dương về phần mở đầu của luận văn, và phải chịu đựng cái độc từ mùi trà có ướp hoa nhài. Cậu nói xem, như thế thì việc mình cai uống trà có ý nghĩa gì nữa không?” Uống cạn một tách, Lăng Lăng lại rót một tách khác và từ tốn thưởng thức.
“Nếu cậu thực sự không chịu đựng được nữa thì hãy xin thầy ấy, bảo thầy ấy đổi loại sữa tắm khác đi.” Đề nghị của Liên Liên rất thiếu tính xây dựng, Lăng Lăng xua xua tay.
“Cậu tưởng rằng mình không muốn sao, nếu không phải đó là thầy hướng dẫn của mình thì mình đã đứng trước mặt thầy ấy, đập bàn thật mạnh và nói: “Dương Lam Hàng, anh hãy thay ngay loại sữa tắm khác cho tôi, hễ cứ ngửi thấy cái mùi trên người anh là tôi chỉ muốn nôn!” từ lâu rồi!”
Nhưng đáng tiếc là cô không dám làm như vậy.
Liên Liên gật đầu tỏ ý rất thông cảm, hoàn toàn hiểu được nỗi ấm ức chịu khổ mà không dám nói ra của Lăng Lăng. “Theo mình, chi bằng cậu cứ nói thật. Cậu hãy nói với thầy ấy rằng: hễ ngửi thấy mùi hoa nhài là cậu lại không thiết gì đến ăn đến uống, trong lòng toàn nghĩ đến thầy ấy... đảm bảo ngày thứ ba, thầy ấy sẽ lập tức đổi ngay.”
“Đúng là đổi thật. Nhưng vấn đề là không phải thay loại sữa tắm mà là thay mình!”
“Như thế chẳng phải là tốt sao?! Cậu sẽ không phải chịu cái cảnh ngày ngày sống dở chết dở nữa!”
“Ai bảo rằng mình sống dở chết dở?” Lăng Lăng vẫn cứng lưỡi. “Ngày nào cũng có thể nhìn thấy thầy ấy, cuộc sống của mình rất tuyệt...”
Liên Liên kéo vạt áo cô, cầm bàn tay để trên bàn của cô giơ lên cao, chỉ bàn tay quấn chặt như bánh chưng của cô. “Đau hay không thì tự cậu biết rõ! Mẫu vật vừa mới qua thí nghiệm ba trăm độ C, thế mà cậu dám đưa tay ra cầm... May mà cậu ngây người ra, mười phút sau mới cầm lên đấy, nếu không thì bàn tay này của cậu đã bị phế bỏ rồi!”
Lăng Lăng rụt tay về, vung cánh tay vẫn còn hơi đau. “Mình cứ tưởng nó đã nguội rồi.”
“Cậu tưởng là được à? Cậu có đầu để làm gì thế? Chỉ để nghĩ đến Dương Lam Hàng thôi à?”
Giọng nói vốn dĩ rất to của Liên Liên khiến cho không ít sinh viên quay đầu lại nhìn.
Lăng Lăng vội bịt miệng cô lại. “Mình xin cậu, khẽ thôi! Chuyện này mà để người khác biết thì đúng là mất mặt! Từ nay về sau mình làm sao sống nổi ở trường nữa!”
Lăng Lăng cúi đầu nhìn bàn tay thảm hại của mình. Tối hôm qua, Dương Lam Hàng đã dạy cô sử dụng một loại thiết bị mới, tay cầm tay để dạy, vừa kiên nhẫn, vừa dịu dàng, lòng bàn tay ấm áp đã ủ ấm cho sự giá lạnh của cô. Cô đã hồi hộp tới mức chỉ chú ý đến việc đoán xem rốt cuộc là anh vô tình hay cố ý, còn mọi lời anh nói cô đều không thể nào để lọt tai...
Kết quả, buổi chiều đã xảy ra bi kịch, cô đã để bàn tay bị bỏng rộp, đau tới mức như bị kim châm...
Trong những ngày này cô cũng rất mâu thuẫn, cô biết mình không thể yêu hai người đàn ông cùng một lúc, càng không nên một mặt thì cắt đứt tình yêu qua mạng đã kéo dài được năm năm, mặt khác lại để mình chìm đắm trong sức cuốn hút của con người Dương Lam Hàng.
Nhưng làm thế nào mới đúng đây? Cô muốn thẳng thắn bày tỏ với người ấy nhưng lại sợ làm anh đau lòng, làm tổn thương đến những hy sinh và chờ đợi của anh. Cô muốn quên Dương Lam Hàng nhưng đến khi gặp anh thì lại không kìm nén được.
“Liên Liên, gần đây có chỗ làm nào tốt không?” Đằng nào cũng một lần đau, cô cần phải nhanh chóng đưa ra quyết định, cắt đứt mọi liên hệ với Dương Lam Hàng.
Liên Liên vừa nghe cô nói tới ý định tìm việc làm, đôi mắt đen sáng long lanh, cô nói: “Có, tối nay mình sẽ gọi điện thoại giới thiệu cậu với giám đốc Trình.”
Sau khi ăn cơm xong, Lăng Lăng trở về ký túc xá, do dự một lát, cô mở máy tính ra.
QQ vừa được mở, tấm hình bán thân nhỏ cảm động cứ lúc lắc hoài.
Mãi Mãi Là Bao Xa: “Em đang trên mạng à?”
Cố nén cơn đau ở bàn tay, Lăng Lăng dùng hai ngón tay gõ chầm chậm trên bàn phím: “Vâng.” Cô chưa kịp gửi đi thì trên màn hình đã xuất hiện tiếp một thông tin.
Mãi Mãi Là Bao Xa: “?”
Mãi Mãi Là Bao Xa: “Sao em không nói gì?”
Mãi Mãi Là Bao Xa: “Lăng Lăng, có phải tâm trạng em gần đây không được vui không?”
Lăng Lăng cố nén cơn đau ở lòng bàn tay, gõ nhanh hơn: “Không ạ! Em rất ổn!”
“Sau khi từ thành phố B trở về, em thay đổi rất nhiều. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Gần đây em khá bận.”
Thông tin gửi đi rồi, Lăng Lăng hơi thả tay cầm chuột ra, từ từ xòe bàn tay, trên lớp băng quấn có một ít dịch màu vàng. Chắc là tại lòng bàn tay đã co lại làm vỡ những bọng nước trong đó...
Đau như cắt, nhưng không phải là ở lòng bàn tay...
“Có chuyện gì không thể nói với anh được à?” Anh vặn hỏi đến cùng.
Thấy cô không trả lời, anh lại gửi tiếp: “Thôi vậy, em cứ làm việc của em đi, anh không làm phiền em nữa.”
Anh ấy đã giận. Dù không có lời nào tỏ ra gay gắt, cũng không thể hiện tâm trạng gì, dù là giận anh cũng vẫn rất ôn hòa.
Lăng Lăng vội gõ nhanh trên bàn phím: “Chờ đã...”
Không có tín hiệu trả lời.
“Anh hãy nghe em nói...”
Vẫn không có tín hiệu trả lời.
Cô nắm chặt tay, bàn tay hoàn toàn không còn cảm giác gì nữa, chỉ nhìn thấy dịch màu vàng trên tấm vải băng càng lan rộng hơn.
“Anh hãy về đi. Em muốn gặp anh!”
“Em ở thành phố A, trường Đại học T, số điện thoại của em là... Khi về nước, anh hãy liên lạc với em.”
Thông tin vừa gửi đi, Lăng Lăng nhận được điện thoại của Liên Liên. Liên Liên cho cô biết, giám đốc Trình của công ty điện khí đã quyết định xong người lựa chọn cuối cùng, ngày mai sẽ ký thỏa thuận. Nhưng sau khi nghe Liên Liên giới thiệu, giám đốc Trình muốn gặp Lăng Lăng, và bảo cô phải đi ngay.
Tắt điện thoại, Lăng Lăng nói với người ấy: “Có một công ty điện khí bảo em tới phỏng vấn. Anh chờ em, em sẽ về ngay thôi!”
“Phỏng vấn?”
“Vâng, em muốn tìm việc làm!”
“Em không học tiến sĩ nữa à?”
“Đợi lúc về em sẽ nói rõ với anh, anh nhất định phải chờ em!”
Không kịp nói rõ, Lăng Lăng vội thay quần áo và đi ra ngoài. Vừa xuống đến tầng một thì chuông điện thoại của cô đổ chuông. Cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên người gọi, cô suy nghĩ: “Điện thoại của thầy Dương, có nên nghe không nhỉ?” Cô bị trượt chân, suýt nữa thì ngã. Cũng không kịp nghĩ đến vết thương trên tay, cô vội đưa tay tóm lấy bức tường bên cạnh, giữ cho người không bị ngã.
Đứng ở hành lang, cô đau tới mức nghiến chặt răng. Trên màn hình màu xanh, tên của Dương Lam Hàng nhấp nháy, chiếc điện thoại cứ rung trong tay cô.
Lăng Lăng tắt máy. Đã quyết định rồi, cô không thể cho mình bất cứ cơ hội thay đổi nào.
Cuộc phỏng vấn rất thành công. Giám đốc Trình rất hài lòng với thành tích và trình độ tiếng Anh của Lăng Lăng, tỏ ý muốn ký kết hợp đồng với cô ngay. Sau khi thỏa thuận xong, Lăng Lăng trở về ký túc, hình bán thân của “Mãi Mãi Là Bao Xa” vẫn sáng.
“Em về rồi.” Cô chào, nhưng anh không trả lời, chắc là anh đã rời máy.
Lăng Lăng gõ chầm chậm: “Anh có biết không? Giám đốc bộ phận kỹ thuật phụ trách vấn đề tuyển nhân viên lại chính là người học khóa trên, anh ấy cũng biết em. Anh ấy nói ngoại hình của em rất được, tính cách tốt, hiểu biết rộng, muốn tuyển em vào vị trí hỗ trợ kỹ thuật, lương tháng tám ngàn đồng.”
Trên màn hình xuất hiện câu trả lời của anh: “Em đã ký hợp đồng rồi à?”
“Vẫn chưa. Ngày mai em phải nói chuyện với thầy Dương đã. Không biết thầy ấy có đồng ý hay không.”
“Giả sử thầy ấy không đồng ý thì sao?”
“Cho dù thầy ấy không đồng ý, em cũng sẽ đi làm.”
“Vì sao?”
Vì em đã cân nhắc rất kỹ, chúng ta có tình cảm với nhau năm năm, anh là người hiểu em, quan tâm đến em hơn bất cứ ai. Anh cũng là người em yêu nhất!
Nếu anh đã bằng lòng về nước vì em thì em sẽ cho anh một cơ hội, cho dù anh có làm em thất vọng đến thế nào, em cũng muốn thực sự bắt đầu tình cảm này với anh. Vì vậy, em quyết định rời xa thầy Dương, từ nay về sau không bao giờ gặp lại và cũng sẽ không nhớ về thầy ấy nữa. Em muốn một lòng cùng anh, một lòng yêu anh!
Đây là lý do mà cô không sao mở miệng được, chỉ biết chôn sâu trong lòng suốt đời.
“Em không muốn học tiến sĩ nữa.” Cô trả lời cho qua.
Anh không trả lời, tấm hình bán thân cũng biến mất. Lăng Lăng tưởng là tạm thời anh có việc nên đã rời khỏi máy, cô cũng tắt máy luôn, sau đó ôm gối ngồi ngây người trên giường. Ngày mai cô sẽ phải nói với Dương Lam Hàng thế nào, phải tìm ra được một lý do thuyết phục để thầy ấy thông cảm và không làm khó cô.
Chi bằng, nói thật vậy! Coi như đó là sự tôn trọng cuối cùng đối với thầy ấy...
Lăng Lăng hoàn toàn không biết, lần này cô đã khiến cho một người tính tình tốt như Dương Lam Hàng tức đến mức không còn biết phải nói gì. Cô ấy nói đi là đi, hoàn toàn không nghĩ gì đến cảm nhận của anh. Hơn nữa, chỉ cần bằng một câu “em không muốn học tiến sĩ nữa” là coi như xong hết mọi chuyện.
Làm sao anh có thể chấp nhận được?!
Càng nghĩ anh càng thấy tức giận, tới mức chỉ muốn lôi cô từ trong máy tính ra, rồi hỏi thẳng cô: “Rốt cuộc là em muốn gì?!” Anh tắt QQ, bình tĩnh suy nghĩ một lát, tinh thần dần dần trở lại trạng thái bình thường.
Anh lại mở QQ ra thì tín hiệu bên cô đã tắt.
“Lăng Lăng, em còn ở đó không?”
Cô không trả lời, gọi điện thoại thì cô tắt máy.
Cô gái này... Dương Lam Hàng chỉ còn biết thở dài và thở dài.
Chẳng còn cách nào khác, ai bảo anh yêu cô!
“Lăng Lăng, hoặc là bắt đầu, hoặc là kết thúc, đã đến lúc chúng ta gặp nhau. Sáu giờ tối mai, anh chờ em ở nhà hàng món ăn phương Tây tại điểm X.”
Đáng tiếc là Lăng Lăng không nhìn thấy. Cô trằn trọc mãi trên giường không biết mấy tiếng đồng hồ, chỉ biết rất lâu sau đó mới ngủ được. Cô mơ thấy mình đứng dưới sân khoa Vật liệu, nhìn lên ánh đèn phòng làm việc của Dương Lam Hàng từ xa. Cô muốn nói với anh: đến lúc cô phải đi rồi, nhưng chần chừ mãi vẫn không đủ dũng cảm.
Đúng lúc cô đang đi lại quanh quẩn thì giọng của Dương Lam Hàng vang lên từ phía sau cô: “Em thích tôi, đúng không?”
Cô sợ tới mức quay đầu bỏ chạy. Nhưng trong giấc mơ, chân tay cô mềm nhũn, dù cố gắng thế nào cũng không sao nhấc lên được.
“Lẽ ra em cũng phải thấy rằng, tôi cũng thích em!”
Giọng của Dương Lam Hàng giống như sấm truyền, xé tan màn đêm đen tối.
Thời gian này, mỗi khi nói chuyện, Dương Lam Hàng thường thích ghé sát vào người cô, mỗi khi anh cười thường nhìn vào mắt cô...
Cô biết, tình cảm trong mắt anh không phải là ảo giác, nhưng cô không dám tin vào sự thật này.
“Vì sao em lại chạy trốn tôi?” Anh hỏi.
“Em...” Cô cúi mặt xuống, tránh ánh mắt của anh. “Em đã có người yêu... Em thực sự rất yêu anh ấy!”
Dương Lam Hàng bước tới, ôm lấy cô, hôn lên môi cô. Cô muốn tránh, nhưng anh đã giữ lấy gáy cô, khiến cô không sao tránh được, để mặc anh chiếm hữu.
Trong đêm tối, khuôn mặt anh không rõ, mùi trên cơ thể cũng không rõ, nụ hôn cũng không rõ... Chỉ có nỗi đau khổ là rõ ràng nhất, cô cố gắng vùng vẫy, chống cự lại, rồi cắn anh, đánh anh...
Trong lòng cô đang nghĩ tới một người đàn ông khác!
“Không! Đừng!” Lăng Lăng khó nhọc cất tiếng.
“Người mà em yêu là tôi!” Anh buông cô ra, rồi lớn tiếng nói. “Anh không phải là một số hiệu hư ảo, anh tồn tại thật sự... Anh mới là người mà em yêu nhất!”
“Không phải, không phải!” Cô kêu lên, ngồi bật dậy và tỉnh khỏi giấc mơ.
Giấc mơ chân thực tới mức đáng sợ!
Lăng Lăng vùi đầu vào hai đầu gối, hai bàn tay luồn vào mái tóc dài bị rối...
Trong phòng cô chỉ còn lại tiếng chuông gió làm bằng san hô lẻ loi...
“Lăng Lăng, cậu lại mơ thấy ác mộng à?” Quan Tiểu Úc hỏi, giọng ngái ngủ mơ màng.
“Không sao đâu! Mình tới phòng tự học đọc sách một lát đây.”
Tay ôm sách bước đi giữa hành lang vắng vẻ, nước mắt cô trào ra, lăn xuống nền đá hoa.
Cái gì mới là khát vọng thực sự của cô, cái gì là sự ép buộc của lý trí đối với cô.
Giấc mơ đã cho cô một đáp án: Cho dù bạn có chấp nhận được hay không thì những sự việc khách quan xảy ra trong giấc mơ thường là những khát vọng đã kìm nén lâu ngày trong sâu thẳm đáy lòng.
Và điều mà cô làm được vẫn chỉ là tiếp tục kìm nén khát vọng đó!
Vì mãi đến gần sáng mới ngủ nên Lăng Lăng dậy rất muộn.
Sau khi tỉnh dậy, cô không mở máy tính mà ôm điện thoại, ngồi trên giường suy nghĩ hơn nửa tiếng đồng hồ.
Những gì phải đối mặt thì rồi vẫn phải đối mặt.
Lấy hết can đảm, Lăng Lăng mở máy gọi điện cho Dương Lam Hàng.
Giọng của Dương Lam Hàng rất nhỏ, hình như anh đang họp. Lăng Lăng sợ rằng nếu chờ thêm lúc nữa thì cô sẽ mất hết can đảm, nên quyết tâm dùng hết dũng khí nói với anh rằng, cô muốn mời anh ăn cơm vì có việc quan trọng muốn nói, rồi sau đó cô thông báo thời gian và địa điểm.
Anh “ừ” một tiếng.
“Vậy thôi, em không làm phiền thầy nữa! Em chào thầy!”
Điện thoại đã tắt, nhưng những tơ vương trong lòng cô thì không sao cắt đứt được.
Cô ngồi xuống mở máy tính, sau khi QQ tự động đăng nhập, hình bán thân trọc đầu phía dưới màn hình lúc lắc một cách rất đáng yêu. Tay cô hơi do dự một chút, rồi nhấp vào ô tin tức.
“Lăng Lăng, hoặc là bắt đầu, hoặc là kết thúc, đã đến lúc chúng ta gặp nhau. Sáu giờ tối mai, anh chờ em ở nhà hàng món ăn phương Tây tại điểm X.”
Lăng Lăng ngồi ngây người trước máy tính, muốn cười, nhưng nước mắt lại trào ra. Anh ấy đã về, đúng lúc anh ấy cần phải về nhất, và cũng là lúc anh ấy không nên về nhất.
Buổi trưa, cô đến nhà hàng như đã hẹn với Dương Lam Hàng từ sớm. Nhưng không ngờ, con người luôn rất đúng giờ như Dương Lam Hàng đã đến từ lúc nào, anh đang ngồi uống trà.
Cô căng thẳng tới mức đi không vững, suýt nữa thì vấp ngã ở bậc thềm. Cô đứng lại cho vững, rồi bước tới ngồi xuống đối diện với anh.
“Thầy Dương...”
Dương Lam Hàng hơi ngước lên, ánh mắt hơi u tối và chăm chú. “Em hẹn tôi tới đây là định nói chuyện gì vậy?”
“Em không muốn tiếp tục học tiến sĩ nữa, em xin lỗi. Em thực sự rất xin lỗi vì đã phụ lòng mong đợi của thầy đối với em!”
Anh không nói gì, mà nhìn ra cảnh thành phố qua lớp cửa kính, trên khuôn mặt bình thản của anh, cô không nhìn thấy bất cứ vẻ biểu lộ nào.
“Thầy Dương, em yêu thầy. Ngày nào em cũng mong được gặp thầy, dù chỉ là một phút một giây, em... sợ rằng càng ngày em sẽ càng lún sâu, không chế ngự được bản thân... Vì thế, em xin thầy, thầy hãy cho em tốt nghiệp.”
Trước những lời rất thật và trước cách tỏ tình thẳng thắn như vậy, Dương Lam Hàng không những không tỏ ra rung động, mà còn ra vẻ lạnh lùng, dứt khoát.
“Nếu em thực sự muốn tốt nghiệp, tôi tôn trọng lựa chọn của em. Nhưng em không cần phải dùng đến cách này.”
“Em...” Lăng Lăng không biết nên giải thích như thế nào. Nếu sớm biết như vậy thì lẽ ra lúc đầu cô không nên cho rằng mình thông minh để tìm cách thoát khỏi sự “mê hoặc” của anh bằng việc bày tỏ tình cảm thật của mình, khiến cho bây giờ dù cô nói ra những lời rất thật, người ta cũng không tin.