-
Chương 62 “Tôi không phải là chị dâu…”
*Chương có nội dung hình ảnh
“Lâm Đình Đình, là cô muốn chia tay trước! Là vì cô muốn có năm trăm nghìn tiền sính lễ cho em trai cô nên chạy đến đây đòi tiền tôi!”, Lục Hạo cũng phẫn nộ quát lại.
Cậu ta đã hy vọng hôm nay sẽ là một ngày vui, sau đó có thể cùng Lâm Đình Đình bước vào cuộc sống hôn nhân.
Advertisement
Nhưng cậu ta đã nhìn thấu lòng dạ Lâm Đình Đình rồi, làm sao có thể kết hôn với cô ta đây?!
“Lục Hạo, ban nãy là do chú không đúng, nhưng cháu cũng phải nghĩ cho Đình Đình chứ. Đình Đình thương em trai nên mới muốn lấy năm trăm nghìn sính lễ từ cháu!”
Lâm Khai Hoài uyển chuyển mở lời, mong rằng có thể làm Lục Hạo hồi tâm chuyển ý.
“Chú Lâm à, chú đừng nói gì nữa. Cháu đã nghĩ rất kĩ rồi. Cháu và Lâm Đình Đình, không thể tiếp tục nữa”.
Advertisement
Thái độ của Lục Hạo rất kiên quyết. Cậu ta không tuyệt tình nói những lời khó nghe hơn, đã là nể mặt Lâm Đình Đình lắm rồi.
Lâm Đình Đình đột nhiên tủi thân khóc òa lên, “Lục Hạo, anh là đồ tồi, đồ đàn ông tệ bạc… Anh không phải con người!!”
Lục Hạo nghe mà phiền lòng.
Tôn Hàn đưa mắt ra hiệu cho Từ Khang Niên. Ông ấy hiểu ý, bèn lấy danh thiếp của mình từ trong túi ra rồi đưa cho Lâm Khai Hoài, “Đừng làm loạn ở đây nữa, nếu không bố con hai người sẽ phải hối hận đấy!”
“Từ, Từ…”
Sau khi đọc kĩ nội dung trên tấm danh thiếp, Lâm Khai Hoài lập tức lắp bắp.
Người đàn ông trước mặt là chủ tịch công ty bất động sản Thịnh Hạ!
Nhân vật tầm cỡ nhường này, dù có giết bố con họ cũng chẳng ai dám đứng lên đòi lại công bằng.
Ông ta vội vã kéo tay Lâm Đình Đình, “Con gái à, chúng ta về thôi”.
Lâm Đình Đình không bằng lòng, cuộc sống giàu có đã ở ngay trong tầm tay rồi, làm sao cô ta nỡ để nó vụt mất chứ. Nhưng sau khi nghe Lâm Khai Hoài thì thầm vào tai vài câu, cô ta không dám vùng vằng nữa.
Hai bố con họ đành thất thểu rời đi.
“Hả giận, hả giận quá!!”, bà Lục nói với Lục Hạo vẫn còn đang buồn, “Con trai à, hạng phụ nữ như thế không đáng để con đau lòng đâu! Tin mẹ, sau này con sẽ tìm được cô gái tốt hơn mà!”
“Vâng ạ!”
Lục Hạo gật đầu, đoạn nhìn sang Liễu Y Y đang đứng cạnh Tôn Hàn, cố nặn ra một nụ cười, “Chị dâu à, đã khiến chị chê cười rồi!”
Liễu Y Y đờ ra, “Tôi không phải là chị dâu…”
“Ầy, chị dâu không mang quà theo”, Tôn Hàn lại chen miệng vào ngắt lời.
Liễu Y Y trừng mắt nhìn Tôn Hàn.
Chẳng bao lâu sau, Từ Khang Niên cũng cúi chào và rồi đi.
Ông bà Lục đi chuẩn bị bữa trưa, Liễu Y Y thì lang thang đi dạo khắp trấn.
“Lâm Đình Đình, là cô muốn chia tay trước! Là vì cô muốn có năm trăm nghìn tiền sính lễ cho em trai cô nên chạy đến đây đòi tiền tôi!”, Lục Hạo cũng phẫn nộ quát lại.
Cậu ta đã hy vọng hôm nay sẽ là một ngày vui, sau đó có thể cùng Lâm Đình Đình bước vào cuộc sống hôn nhân.
Advertisement
Nhưng cậu ta đã nhìn thấu lòng dạ Lâm Đình Đình rồi, làm sao có thể kết hôn với cô ta đây?!
“Lục Hạo, ban nãy là do chú không đúng, nhưng cháu cũng phải nghĩ cho Đình Đình chứ. Đình Đình thương em trai nên mới muốn lấy năm trăm nghìn sính lễ từ cháu!”
Lâm Khai Hoài uyển chuyển mở lời, mong rằng có thể làm Lục Hạo hồi tâm chuyển ý.
“Chú Lâm à, chú đừng nói gì nữa. Cháu đã nghĩ rất kĩ rồi. Cháu và Lâm Đình Đình, không thể tiếp tục nữa”.
Advertisement
Thái độ của Lục Hạo rất kiên quyết. Cậu ta không tuyệt tình nói những lời khó nghe hơn, đã là nể mặt Lâm Đình Đình lắm rồi.
Lâm Đình Đình đột nhiên tủi thân khóc òa lên, “Lục Hạo, anh là đồ tồi, đồ đàn ông tệ bạc… Anh không phải con người!!”
Lục Hạo nghe mà phiền lòng.
Tôn Hàn đưa mắt ra hiệu cho Từ Khang Niên. Ông ấy hiểu ý, bèn lấy danh thiếp của mình từ trong túi ra rồi đưa cho Lâm Khai Hoài, “Đừng làm loạn ở đây nữa, nếu không bố con hai người sẽ phải hối hận đấy!”
“Từ, Từ…”
Sau khi đọc kĩ nội dung trên tấm danh thiếp, Lâm Khai Hoài lập tức lắp bắp.
Người đàn ông trước mặt là chủ tịch công ty bất động sản Thịnh Hạ!
Nhân vật tầm cỡ nhường này, dù có giết bố con họ cũng chẳng ai dám đứng lên đòi lại công bằng.
Ông ta vội vã kéo tay Lâm Đình Đình, “Con gái à, chúng ta về thôi”.
Lâm Đình Đình không bằng lòng, cuộc sống giàu có đã ở ngay trong tầm tay rồi, làm sao cô ta nỡ để nó vụt mất chứ. Nhưng sau khi nghe Lâm Khai Hoài thì thầm vào tai vài câu, cô ta không dám vùng vằng nữa.
Hai bố con họ đành thất thểu rời đi.
“Hả giận, hả giận quá!!”, bà Lục nói với Lục Hạo vẫn còn đang buồn, “Con trai à, hạng phụ nữ như thế không đáng để con đau lòng đâu! Tin mẹ, sau này con sẽ tìm được cô gái tốt hơn mà!”
“Vâng ạ!”
Lục Hạo gật đầu, đoạn nhìn sang Liễu Y Y đang đứng cạnh Tôn Hàn, cố nặn ra một nụ cười, “Chị dâu à, đã khiến chị chê cười rồi!”
Liễu Y Y đờ ra, “Tôi không phải là chị dâu…”
“Ầy, chị dâu không mang quà theo”, Tôn Hàn lại chen miệng vào ngắt lời.
Liễu Y Y trừng mắt nhìn Tôn Hàn.
Chẳng bao lâu sau, Từ Khang Niên cũng cúi chào và rồi đi.
Ông bà Lục đi chuẩn bị bữa trưa, Liễu Y Y thì lang thang đi dạo khắp trấn.
Bình luận facebook