• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên (2 Viewers)

  • Chương 1-5

Chương 1: Người vợ bội tình bạc nghĩa

Nhà tù số 1 - phương Nam

Tôn Hàn mặc một chiếc áo jacket cũ đứng ngoài cánh cổng sắt, anh chán nản nhìn lên bầu trời, khẽ híp mắt.

Lời nói ngày xưa của vợ lại văng vẳng bên tai.

"Tôi chỉ có một đứa em trai thôi, nó còn chưa hiểu chuyện. Nếu anh khai nó ra khiến nó ngồi tù thì cả đời này của nó coi như xong!"

"Tôn Hàn, chuyện đã đến nước này rồi thì anh hãy gánh hết tội đi".

"Khi nào anh ngồi tù mấy năm ra rồi chúng ta lại chung sống!"

Sáu năm trước, trong một bữa tiệc xã giao, em vợ anh hạ thuốc một cô gái, đưa vào phòng rồi định xâm phạm.

Nhưng khi đưa vào phòng xé rách quần áo mới phát hiện thân phận cô gái đó không đơn giản, là con gái một gia tộc lớn ở thành phố Giang Châu, cậu ta sợ tới mức nhũn cả chân, không còn tâm trí làm gì.

Nếu như cậu ta xâm phạm cô gái đó thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Nhưng cô gái bị bỏ thuốc đã không còn tỉnh táo, toàn thân nóng rực, hiển nhiên là thuốc đã phát huy toàn bộ tác dụng. Nếu như không làm chuyện đó thì e là thần kinh sẽ bị tổn hại.

Trong tình thế không còn con đường nào khác, cậu em vợ lại bỏ thuốc Tôn Hàn đang không rõ sự tình, khiến anh xảy ra quan hệ với cô gái đó, khiến Tôn Hàn trở thành con dê thế tội trong chuyện này!

Vợ anh sau khi biết chuyện không chỉ không giúp chồng rửa sạch tội danh mà còn uy hiếp anh bằng đứa con trong bụng, yêu cầu người anh vợ là Tôn Hàn phải thừa nhận hết mọi tội lỗi.

Nếu như không đồng ý thì vợ anh sẽ bỏ đứa con trong bụng.

Vì đứa bé, Tôn Hàn đã đồng ý nhận tội.

Cuối cùng, anh một mình chịu đựng tất cả tội danh, bị phán sáu năm rưỡi tù vì tội cưỡng hiếp.

Còn cậu em vợ thì lại ăn chơi bên ngoài.

Hôm nay là ngày ra tù của anh.

Nhưng anh không thể ngờ được, anh vì cậu em vợ mà thanh danh bị hủy hoại phải ngồi tù, thế nhưng ngày anh ra tù vợ anh là Lâm Mỹ Quyên lại không ra đón anh!

Có lẽ là do...công việc ở công ti quá bận nên quên mất.

Nghĩ như vậy, Tôn Hàn một mình khoác ba lô đi ra đường quốc lộ. Lúc này, một chiếc taxi dừng phía đối diện, một thanh niên ăn mặc giản dị nhanh chóng xuống xe chạy tới.

"Anh ơi!"

Nghe thấy giọng nói này, Tôn Hàn sững ra một lúc mới nhận ra người đến đón anh là ai, là người anh em tốt của anh trước khi vào tù - Lục Hạo.

Nhưng mà, Lục Hạo lại mặc bộ đồ giá rẻ hàng vỉa hè khiến anh không thể tin nổi.

Trước khi anh vào tù, Lục Hạo được anh quan tâm nên vào công ti anh làm việc, lúc đó cậu ta đã lái chiếc Audi A6.

Nhưng sao giờ lại sa sút như vậy?

"Lục Hạo, cậu..."

Sự vui mừng khi anh em lâu ngày gặp lại trên mặt Lục Hạo dần tan biến, sắc mặt cậu ta trở nên khó coi, cuối cùng quỳ rạp xuống đất khóc lóc đau đớn.

"Anh ơi, em có lỗi với anh! Em không thể bảo vệ được công ti của anh, thậm chí còn không bảo vệ được Đồng Đồng. Anh ơi, em khốn kiếp, em là đồ vô dụng..."

Cậu ta vừa khóc lóc vừa liên tục tát vào mặt mình.

"Đừng đánh nữa, Đồng Đồng xảy ra chuyện gì vậy?"

Nghe thấy tin xấu của con gái mình, lòng Tôn Hàn giật nảy, tựa như sét đánh giữa trời quang.

Lục Duyên tức tối nói: "Anh ơi, chị dâu bán Đồng Đồng cho người khác rồi!"

Ầm!!!

Tôn Hàn như bị sét đánh, anh không dám tin: "Mỹ Quyên tại sao lại làm như vậy?"

Đồng Đồng là con gái anh, nhưng đó cũng là con gái của Lâm Mỹ Quyên mà?

Thế nhưng Tôn Hàn không thể nào ngờ được, tin tức đầu tiên anh nghe được sau khi ra tù lại là Lâm Mỹ Quyên bán đứa con gái ruột đi.

"Anh à, sau khi anh đi không lâu thì chị dâu bán công ti cho Đường Minh Phong, còn vu tội em tiết lộ bí mật công ti, bảo em phải bồi thường một khoản tiền lớn mới được rời khỏi công ti!"

"Năm ngoái, con gái cả của nhà họ Thẩm là Thẩm Nguyệt bị bệnh máu trắng cần ghép tủy, trong bệnh án của bệnh viện có ghi chép tủy của Đồng Đồng tương thích. Chị dâu vì lấy năm mươi triệu tệ mà...bán Đồng Đồng cho nhà họ Thẩm!"

Lục Hạo quỳ dưới đất trợn mắt kể lại, vô cùng căm giận.

Ầm ầm!

Đầu óc Tôn Hàn quay cuồng, suýt nữa không đứng vững.

"Cậu nói cái gì? Mỹ Quyên bán Đồng Đồng đi để hiến tủy cho người ta?"

Vậy không phải cả đời này của Đồng Đồng sẽ bị hủy hoại sao?

"Anh à, năm ngoái Đồng Đồng còn quá nhỏ nên lượng tủy không đủ, nhà họ Thẩm nuôi Đồng Đồng từ lúc đó đến giờ nên vẫn không sao. Nhưng mà hôm nay chính là lần cấy tủy đầu tiên! Em nghe ngóng được tin tức, mười hai giờ trưa sẽ bắt đầu làm phẫu thuật!"

Tôn Hàn giật bắn người, vội vàng nói: "Ở bệnh viện nào hả, chúng ta qua đó ngay, lập tức qua đó!"

Lục Hạo nhanh chóng nhắc nhở: "Nhưng mà anh ơi, chúng ta không thể đắc tội nhà họ Thẩm được đâu!"

Không nói đến bây giờ Tôn Hàn chỉ là một tội phạm vừa mới ra tù, cho dù là một Tôn Hàn năm năm trước là ông chủ của công ti có cổ phiếu trị giá hàng chục triệu tệ thì vẫn chỉ là châu chấu đá xe trước mặt nhà họ Thẩm!

Tôn Hàn điên cuồng gào lên: "Cho dù là ông trời tôi cũng không sợ, ở bệnh viện nào?!"

"Bệnh viện Nhân dân số 2 Giang Châu!"

"Đi!"

Sau khi lên xe taxi, suy nghĩ Tôn Hàn vô cùng hỗn loạn, nhưng ít nhất đã lấy lại được một ít lý trí.

Anh day mặt thật mạnh, cố gắng bình tĩnh lại. Anh thực sự không hiểu tại sao Lâm Mỹ Quyên lại làm như vậy.

Mười sáu tuổi anh từ dưới quê lên thành phố làm ăn, đi theo làn sóng khởi nghiệp đang dâng trào, sau mấy năm kinh doanh một công ti kiến trúc, tài sản cố định là mấy chục triệu tệ, anh còn mua được căn biệt thự hơn chục triệu tệ.

Những tài sản này đủ khiến Lâm Mỹ Quyên không lo chuyện cơm áo.

Vì sao cô ta lại làm như vậy?

Chỉ cần còn một chút tình người thôi, cô ta sẽ không đối xử với con gái ruột của mình như vậy.

"Anh, chị dâu không còn là người nữa rồi!"

Nghe thấy câu nói bực tức của Lục Hạo, giọng Tôn Hàn lạnh lẽo: "Cô ta không phải chị dâu của cậu!"

Nói xong, anh nhìn Lục Hạo khiến cậu ta sởn cả da gà. Cậu ta chợt cảm thấy giờ phút này Tôn Hàn khiến cậu ta cảm thấy một sự lạ lẫm chưa bao giờ có.

Ánh mắt Tôn Hàn hòa hoãn lại: "Cho tôi mượn điện thoại của cậu".

"Đây, đây ạ!"

Lục Hạo nhanh chóng lấy điện thoại trong túi quần ra đưa cho Tôn Hàn.

Tôn Hàn gọi cho một số điện thoại trong trí nhớ, một giọng trung niên trầm vang lên: "Alo, ai vậy?"

"Tôi đây!"

Giọng Tôn Hàn trầm thấp.

Đầu dây bên kia sững lại, giọng nói run rẩy: "Cậu chủ, cậu ra tù rồi sao?"

"Trước đó chưa gọi điện thoại cho ông vì muốn đoàn tụ với người nhà trước đã, nhưng giờ không cần nữa. Cô bé nhà họ Thẩm mua chuẩn bị làm phẫu thuật ghép tủy là con gái tôi. Ông đánh tiếng bên nhà họ Thẩm đi, nếu con gái tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ hủy diệt cả nhà họ!!!"

Nói xong anh liền cúp máy.

Hủy diệt cả nhà họ Thẩm, đùa sao?

Lục Hạo vô cùng kinh hãi.

Tôn Hàn chậm rãi nói: "Không cần hỏi nhiều, sau này cậu sẽ biết. Nếu Lâm Mỹ Quyên đã độc ác tới nỗi không quan tâm đến con gái ruột, vậy thì tôi sẽ phải khiến cô ta phải đền lại tất cả những gì cô ta nợ tôi!"

Vào tù năm năm, Tôn Hàn đâu còn là Tôn Hàn của năm xưa?

Nhà họ Thẩm chỉ có thể rùng mình run sợ trước mặt anh!

Khoảnh khắc đó, Lục Hạo thực sự cảm nhận được rằng, sự khác thường mà Tôn Hàn đem đến hoàn toàn không phải ảo giác.

.....

Bệnh viện Nhân dân số 2 Giang Châu.

Bên ngoài phòng phẫu thuật có một đám người mặc đồ vest giày da.

Người làm phẫu thuật hôm nay là cô cháu gái Thẩm Nguyệt được cưng chiều nhất của ông cụ Thẩm, của nhà họ Thẩm đức cao vọng trọng của thành phố Giang Châu.

Lúc này một ông già mặc Đường phục đi vào, đó chính là ông cụ Thẩm - Thẩm Thương, nhân vật tầm cỡ đếm trên đầu ngón tay của thành phố Giang Châu!

"Bố, Từ Khang Niên của công ti bất động sản Thịnh Hạ gọi cho bố làm gì vậy?". Lúc này, con trai thứ hai là Thẩm Kỳ Bân đi lên hỏi.

Ông cụ Thẩm sầm mặt nói: "Từ Khang Niên bảo chúng ta hủy bỏ việc cấy tủy của cô bé kia cho Tiểu Nguyệt, nói bố cô bé là nhân vật tầm cỡ mà chúng ta không chọc vào được!"

"Việc này..."

Tất cả mọi người đều kinh ngạc xôn xao. Công ti bất động sản Thịnh Hạ có địa vị không hề thua kém nhà họ Thẩm ở đất Giang Châu này, tuy không phải là bá chủ nhưng cũng không chênh lệch nhiều.

Quan trọng là cô bé mà nhà họ Thẩm tiêu năm mươi triệu tệ mua về mà ông cụ Thẩm nhắc đến lại là con gái của một nhân vật tầm cỡ họ không thể chọc vào được.

Việc này...

"Bố, không thể đồng ý được! Nếu không dùng tủy của cô bé này thì ai có thể cứu Tiểu Nguyệt được?"

"Đúng đấy, bố à, bố của Tôn Đồng Đồng chỉ là một tên phạm tội đang cải tạo thôi, đâu có phải nhân vật tầm cỡ gì chứ? Con nghĩ rằng Từ Khang Niên đang cố ý làm khó chúng ta thôi!"

"...."

Người nhà họ Thẩm bàn tán xôn xao.

Thẩm Thương gật đầu với vẻ mặt nặng nề: "Tuy Từ Khang Niên rất lợi hại nhưng thành phố Giang Châu này cũng không phải chỉ có mỗi ông ta!"

"Tuy không biết Từ Khang Niên có quan hệ gì với cô bé này, nhưng ông ta thực sự muốn bảo vệ cô bé này. Bố vừa mới đồng ý qua loa trong điện thoại để kéo dài thời gian. Giờ phải làm phẫu thuật ngay, nếu ông ta đến thì sẽ muộn mất!"

"Đúng vậy, con sẽ bảo bác sĩ sắp xếp làm phẫu thuật ngay!", con trai thứ hai của Thẩm Thương liền nói ngay.

Rầm!

Ngay lúc này, cánh cửa bệnh viện bị đập mạnh ra, một giọng nói cực kỳ phẫn nộ vang lên như tới từ địa ngục.

"Tôi xem ai dám làm phẫu thuật!"
Chương 2: Cậu chủ Thiên Cửu môn

"Tôi xem ai dám làm phẫu thuật!"

Giọng nói vang dội nhuốm đầy tức giận vang lên, Tôn Hàn với vẻ mặt hung ác đi vào cùng Lục Hạo.

Tất cả ánh mắt đổ dồn vào anh đều mang theo sự tức giận.

"Cậu là tên ở xó xỉnh nào ra mà dám hỗn láo trước mặt nhà họ Thẩm hả? Nói cho cậu biết, tôi là Thẩm Kỳ Bân, bạn bè tôi ở Giang Châu này gọi tôi là ông hai Thẩm! Biết điều thì cút đi, tôi sẽ rộng lượng bỏ qua cho cậu!"

Thẩm Kỳ Bân chỉ muốn phẫu thuật cho nhanh, sợ để muộn sẽ nảy sinh biến cố, thế nên quyết định giơ tay đánh khẽ, không tính toán với người này.

Ông ta chủ động xưng tên để cho người tới nghe danh tiếng ông ta thì biết điều mà rời đi.

Danh hiệu ông hai Thẩm này vô cùng lẫy lừng ở thành phố Giang Châu, đủ để khiến tất cả những kẻ tép riu phải sợ hãi.

Tôn Hàn nhìn thẳng ông ta, lạnh lùng nói: "Tôi đã từng nghe danh tiếng của ông, nhưng ông đã từng nghe tên tôi chưa?"

Tất cả mọi người trong phòng chờ phẫu thuật đều đánh giá quan sát, thấy hai người Tôn Hàn đều mặc đồ rẻ tiền, không hiểu người này có ý gì.

"Hai người này bị ngu à? Nghe thấy tên ông hai Thẩm mà còn không biết sợ?"

"Đừng nói là có chống lưng gì đấy nhé?"

Lúc này Lục Hạo đứng ra gân cổ lên nói: "Tôi không quan tâm ông là ông hai Thẩm hay là ông ba Thẩm, tóm lại là muốn động vào con gái của anh tôi thì phải bước qua xác tôi đã!"

Nghe thấy vậy, mọi người đều bừng tỉnh. Hai kẻ này không có chống lưng gì cả, họ chỉ là hai kẻ không sợ chết mà thôi.

Ông cụ Thẩm trầm giọng nói: "Tôi nhớ ra cậu rồi, cậu chính là bố của Tôn Đồng Đồng - Tôn Hàn, người năm năm trước phạm tội phải vào tù".

"Tôi có thể thấu hiểu tình yêu dành cho con gái của cậu, nhưng vợ của cậu là Lâm Mỹ Quyên đã bán Tôn Đồng Đồng cho nhà họ Thẩm chúng tôi rồi".

"Dù cậu có tức đến đâu cũng nên đi tìm vợ cậu mà không phải đến nơi phẫu thuật của cháu gái tôi làm loạn!"

Tất cả mọi người đều bật cười.

"Còn tưởng là nhân vật tầm cỡ nào cơ, ai ngờ là kẻ phạm tội!"

"Đúng là không sợ chết, một tên tội phạm mới ra tù cũng dám chọc vào nhà họ Thẩm chúng ta, đúng là không biết điều!"

"Không sợ bản thân cậu ta cũng mất mạng luôn à?"

Lục Hạo tức tối, đang định nói lý thì bị Tôn Hàn giơ tay ngăn cản. Anh đi lên trước, nói: "Tôi cho ông một trăm triệu tệ, bỏ qua cho con gái tôi. Tất nhiên, ông cũng có thể không đồng ý, nhưng tôi sẽ tự đi cứu con gái từ trong phòng phẫu thuật ra. Còn nhà họ Thẩm thì cứ chờ mà bị tiêu diệt đi!"

Anh vừa dứt lời, đám người đều sững sờ, sau đó cười vô cùng sung sướng.

Một người cười châm chọc như vừa nghe thấy câu chuyện cười thế kỷ: "Khiến nhà họ Thẩm chúng tôi hủy diệt, chỉ dựa vào anh sao? Hơn nữa anh có một trăm triệu tệ sao? Tôi chỉ sợ anh còn chẳng có nổi một nghìn tệ!"

"Ha ha ha..."

"Bố, đừng nhiều lời với cậu ta, con sẽ cho người đuổi cậu ta đi ngay!"

Giọng nói Thẩm Thương cũng trầm xuống, ông ta tức giận đáp: "Không nói đến việc cậu không có một trăm triệu tệ, dù cậu có một tỉ tệ thì hôm nay cậu cũng đừng hòng đem con gái đi được!"

"Nói theo lý thì, nhà họ Thẩm chúng tôi đã tiêu tiền mua con gái cậu, đừng nói là tủy của con gái cậu, mạng của cô bé cũng thuộc về nhà họ Thẩm. Không nói lý thì, nếu tôi không vui, cậu sẽ mất mạng ngay tại đây!"

Nhà họ Thẩm muốn khiến một hai người biến mất khỏi cõi đời này cũng không phải chuyện khó.

Đôi mắt Tôn Hàn lóe lên sát ý: "Tôi thích không nói lý hơn đấy, tôi muốn xem xem ông lấy mạng tôi như thế nào?"

"Còn cả tôi nữa, tôi không tin trên đời này không có pháp luật!", Lục Hạo cũng vội vàng lên tiếng.

"Được, được, được, người đâu..."

Thẩm Thương liên tiếp thốt ra ba chữ 'được', đã tức giận đến đỉnh điểm.

Đã bao giờ có ai dám khiêu khích quyền uy của nhà họ Thẩm như thế này, ông ta đang định ra lệnh cho người đến xử lý hai tên không biết trời cao đất dày này.

Nhưng đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, Từ Khang Niên mặc vest xám dẫn mấy người đi vào, phòng chờ phẫu thuật chợt trở nên chật chội.

Từ Khang Niên có gương mặt vuông chữ điền, không giận tự uy: "Có chuyện gì vậy?"

Thấy Từ Khang Niên đến, người nhà họ Thẩm bao gồm Thẩm Thương đều biến sắc, bây giờ thì phiền phức rồi!

Đến nhanh thật!

Ánh mắt sắc bén của Thẩm Thương nhìn về phía Tôn Hàn, nếu không phải tên này kéo dài thời gian thì bây giờ đã bắt đầu làm phẫu thuật rồi.

Tôn Hàn không nhìn người nhà họ Thẩm mà lạnh lùng nhìn Từ Khang Niên: "Tôi còn chưa hỏi ông là đã xảy ra chuyện gì đấy".

Soạt!

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Từ Khang Niên lập tức nhìn sang. Khi thấy rõ khuôn mặt của Tôn Hàn, ông ta chợt cúi đầu, vô cùng cung kính: "Cậu chủ!"

"Cậu chủ?!", mọi người hô lên kinh ngạc.

Đường đường là ông chủ của công ti bất động sản Thịnh Hạ có tài sản hàng chục tỉ mà lại cung kính như thế với một thanh niên, còn gọi người đó là 'cậu chủ'!

Việc này...

Tâm trạng mọi người đều vô cùng hỗn loạn.

Đâu chỉ có họ thấy thế, ngay cả Lục Hạo cũng rối như tơ vò.

Người anh của cậu ta...

Giờ đã khác xưa!

Từ Khang Niên vội chạy đến không dám chậm trễ liếc mắt nhìn đã biết xảy ra vấn đề, liền bực tức trừng mắt nhìn Thẩm Thương.

"Ông già kia, không phải tôi đã nói với ông Tôn Đồng Đồng là con gái của nhân vật tầm cỡ, ông không được phép động vào sao, ông cũng đã đồng ý với tôi rồi đấy!"

"Giờ nếu ông không cho tôi một lời giải thích hợp lý thì kể từ hôm nay, nhà họ Thẩm các người sẽ là kẻ thù của công ty bất động sản Thịnh Hạ!"

Dù sao chuyện đã đến nước này, Thẩm Thương liền dứt khoát trở mặt, ông ta cứng cỏi đáp lại: "Từ Khang Niên, ông nghĩ rằng nhà họ Thẩm chúng tôi sợ ông ư! Đừng có dọa tôi, Thịnh Hạ các người có giỏi thì đấu với nhà họ Thẩm đi, ai thua ai thắng còn chưa biết đâu!"

Hai nhân vật tầm cỡ hàng đầu của thành phố Giang Châu đối đầu, xung quanh không ai dám hó hé nửa câu.

Thế nhưng...

Những người nhà họ Thẩm không chú ý tới những người đi vào cùng Từ Khang Niên.

Lúc này ba người lần lượt đứng ra và xếp hàng sau Từ Khang Niên.

"Khai chiến à, được thôi! Hứa Chí Bằng này cũng muốn xem bản lĩnh của ông cụ Thẩm đây thế nào!"

"Từng nghe nói năm đó ông cụ Thẩm uy phong lẫm liệt, không biết một người mới nổi như Lưu Giang tôi đây có xứng tầm trở thành đối thủ của ông Thẩm không?"

"Dám động vào con gái của cậu chủ, Chu Lão Lục này là người đầu tiên không đồng ý!"

Người nhà họ Thẩm đều biến sắc.

Hứa Chí Bằng, chủ tịch của tập đoàn Bách Khang!

Lưu Giang, ông chủ của công ty bảo vệ Hoa An!

Chu Lão Lục, ông chủ sở hữu hơn 20 quán bar và KTV của Giang Châu!

Ba người này ai cũng nổi danh khắp Giang Châu, là nhân vật có thể sánh ngang hàng với ông cụ Thẩm.

Vậy mà họ đều đứng ra nói chuyện cho Tôn Hàn sao?

Trước đó vì phòng chờ khá chật chội nên không ai chú ý đến ba người này.

Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi.

Thêm cả Từ Khang Niên, bốn người này cộng lại thì ai có thể thắng được?

Nhà họ Thẩm e là chỉ có nước bị tiêu diệt!

"Hứa Chí Bằng kính chào cậu chủ!"

"Lưu Giang kính chào cậu chủ!"

"Chu Lão Lục kính chào cậu chủ!"

Thế nhưng, ba nhân vật tầm cỡ ở Giang Châu này cũng giống như Từ Khang Niên, vô cùng cung kính với Tôn Hàn.

Đây không phải là giúp đỡ, mà là đặt Tôn Hàn ở một vị trí cao hơn hẳn.

Tôn Hàn lạnh nhạt nhìn Thẩm Kỳ Bân đang run rẩy, trầm giọng hỏi: "Ông hai Thẩm, giờ tôi đã có tư cách hủy diệt nhà họ Thẩm chưa?"

Lúc này ai còn dám cười, ai có thể cười được nữa?

Ông hai Thẩm giờ chỉ còn biết lo sợ: "Cậu, cậu Tôn, chỉ là hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi..."

"Từ Khang Niên, Hứa Chí Bằng, Lưu Giang, Chu Lão Lục..."

Thẩm Thương lẩm bẩm, đột nhiên nhìn Tôn Hàn, đồng tử ông ta lóe lên vẻ kinh hoàng.

"Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi, cậu chính là chủ nhân mới của Thiên Cửu môn?"

Ầm!

Tất cả mọi người vô cùng kinh hãi.

Thiên Cửu môn là nơi vô cùng đáng sợ, danh tiếng lẫy lừng!

"Chủ nhân mới của...Thiên Cửu môn?"

Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Tôn Hàn cũng chỉ còn lại sự kính nể!

Thiên Cửu môn bắt nguồn từ cửu lưu.

Cửu lưu chia thành thượng cửu lưu, trung cửu lưu và hạ cửu lưu, trong đó bao gồm hầu như tất cả các ngành nghề trong lĩnh vực quân sự, chính trị và thương nghiệp.

Thời kỳ Thiên Cửu môn hưng thịnh nhất không hề thua kém Hồng môn.

Cho dù giờ đã sa sút, Thiên Cửu môn vẫn là sự tồn tại siêu nhiên trên đỉnh cao đối với những người bình thường, tất cả tài sản của Thiên Cửu môn cộng lại lên đến hàng trăm tỉ.

Thiên Cửu môn ở phía Tây Nam tung hoành một phương.

Mà Tôn Hàn lại là chủ nhân của thế lực siêu nhiên này.

Anh có quyền thế đủ để hô mưa gọi gió!

Tôn Hàn lạnh lùng nhìn Thẩm Thương, gằn từng chữ: "Ông biết đến Thiên Cửu môn à, vậy giờ ông nói cho tôi nghe, tôi có tư cách hủy diệt nhà họ Thẩm không?"
Chương 3: Muốn cứu nhà họ Thẩm chỉ có ngày hôm đó

Thẩm Thương dựng đứng lông tơ, ông ta run lẩy bẩy: "Cậu Tôn, tôi biết sai rồi, xin cậu cho tôi một cơ hội, cho nhà họ Thẩm một cơ hội!"

Không phủ nhận thì chính là thừa nhận!

Một năm trước Thẩm Thương đã biết được từ một số nguồn tin rằng chủ nhân mới của Thiên Cửu môn sắp xuất hiện. Mà ở thành phố Giang Châu, người có thể khiến những nhân vật tầm cỡ mang danh hiệu Thiên Cửu môn như Từ Khang Niên, Lưu Giang cung kính như vậy thì chỉ có thể là vị chủ nhân mới của Thiên Cửu môn.

Không thể sai được!

Thiên Cửu môn?

Đầu Lục Hạo ong ong, tuy không biết Thiên Cửu môn nghĩa là gì nhưng có thể khiến ông cụ Thẩm run lẩy bẩy như vậy thì có lẽ không đơn giản.

Anh của cậu ta còn lợi hại hơn xưa gấp trăm lần!

"Cứu con gái tôi ra đã!"

Tôn Hàn sốt ruột muốn gặp Đồng Đồng nên không rảnh quan tâm đến những người này.

Sắc mặt Thẩm Kỳ Bân khó coi như vừa ăn phải ruồi, nhưng không dám thốt chữ nào.

Không có tủy của Tôn Đồng Đồng thì con gái ông ta cũng mất mạng. Nhưng nếu cứ cố chấp cấy tủy của Tôn Đồng Đồng cho Thẩm Nguyệt thì nhà họ Thẩm coi như xong!

"Còn không mau đi đi!"

Thẩm Thương tức giận nhìn đứa con thứ hai, đã đến nước này rồi mà còn đứng sững ra đó làm gì!

Cũng ngay lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra.

Một cô gái trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch dắt tay một cô bé rất béo đi ra.

Cô bé trông rất ngoan ngoãn, đôi mắt vô cùng giống Tôn Hàn, nhưng do được tẩm bổ quá nhiều mà khá béo so với những cô bé đồng trang lứa.

Đây không phải là Tôn Đồng Đồng, con gái của Tôn Hàn thì là ai?

Mắt Tôn Hàn thoáng cái đỏ bừng, anh rưng rưng nước mắt.

"Đừng làm ồn nữa, tôi không làm phẫu thuật nữa! Đồng Đồng còn bé, mọi người tha cho cô bé đi!"

"Ông nội, bố, thực ra con không muốn thực hiện cuộc phẫu thuật này, con không muốn hại Đồng Đồng!"

Ngũ quan của Thẩm Nguyệt rất tinh xảo, nếu không phải do quá bệnh tật yếu ớt thì đúng là một cô gái xinh đẹp vô song.

Cô ấy không rõ tình hình, mặc đồ phẫu thuật đưa Đồng Đồng ra, xin Thẩm Thương và Thẩm Kỳ Bân từ bỏ việc làm phẫu thuật.

Cô ấy rất rõ ràng, nếu cấy lượng tủy ít thì còn đỡ, nhưng lượng tủy mà cô ấy cần, một đứa bé như Đồng Đồng không thể nào chịu đựng nổi.

Nếu nghiêm trọng thì sẽ khiến các chức năng của cơ thể lão hóa, thậm chí là bại liệt.

"Đồng Đồng!"

Lục Hạo kinh ngạc, vội đi tới ôm Đồng Đồng lên, vô cùng đau lòng: "Đồng Đồng, sao cháu lại béo thế này hả?"

Đồng Đồng bây giờ ít nhất phải nặng 35 cân, cô bé còn chưa đến sáu tuổi!

"Chú Lục Hạo!"

Đồng Đồng reo lên vui sướng, nhưng ngay sau đó cô bé liền khóc đầy tủi thân: "Chú Lục Hạo, cháu không muốn phẫu thuật, Đồng Đồng sợ lắm!"

"Đồng Đồng không sợ, không ai có thể bắt cháu phẫu thuật. Không phải cháu nhớ bố sao, đây chính là bố cháu!"

Lục Hạo vội vàng ôm Đồng Đồng tới trước mặt Tôn Hàn. Cậu ta xoa đầu cô bé, đau lòng rơi lệ: "Anh à, một năm trước Đồng Đồng mới có hơn 20 cân, một cô bé xinh đẹp khỏe mạnh biết bao!"

"Bố, bố là bố con sao?", Đồng Đồng không dám tin.

"Đúng, bố là bố con đây!"

Tôn Hàn nặng nề bật thốt ra, giọng anh đầy sự phẫn nộ. Anh nhìn chằm chằm Thẩm Nguyệt, khóe mắt suýt nứt ra.

"Vì cấy đủ tủy cho cô mà một năm qua các người khiến một cô bé 20 cân tăng lên đến 35 cân, đúng là hay thật đấy!"

Thẩm Nguyệt bị trừng tới nối hốt hoảng, cô ấy bật khóc, giọng nghẹn ngào: "Xin, xin lỗi, tôi cũng không muốn như vậy, thực sự xin lỗi!"

"Đừng làm hại chị ấy, Đồng Đồng không muốn mọi người làm hại chị ấy!"

Bất ngờ là Đồng Đồng cho rằng Tôn Hàn định làm hại Thẩm Nguyệt, cô bé liền giãy ra khỏi cái ôm của Lục Hạo rồi chạy tới trước mặt Thẩm Nguyệt, chắn cơ thể nhỏ bé trước mặt Thẩm Nguyệt.

Có lẽ là do 'người bố' này quá mức xa lạ nên còn không quan trọng bằng Thẩm Nguyệt trong lòng Đồng Đồng.

"Đồng Đồng, chị ấy là người xấu!"

Đối với Đồng Đồng, giọng Tôn Hàn rất dịu dàng.

"Không! Chị không phải là người xấu, chị ấy rất tốt với con!", Đồng Đồng rất kiên quyết.

Có lẽ cô bé còn nhỏ, không hiểu được đạo lý to tát gì. Nhưng ai tốt với cô bé, ai đối xử tệ với cô bé, cô bé đều có thể phân biệt được.

Trái tim của những người nhà họ Thẩm vọt lên tận cổ họng, vận mệnh của nhà họ Thẩm chỉ dựa vào một suy nghĩ của Tôn Hàn!

Tôn Hàn im lặng rất lâu: "Đồng Đồng, tới chỗ bố đi, bố sẽ không làm hại chị ấy, có được không?"

Đồng Đồng do dự một lúc lâu rồi mới dè dặt hỏi: "Vậy có phải Đồng Đồng sẽ được gặp mẹ không, Đồng Đồng lâu lắm không được gặp mẹ, Đồng Đồng nhớ mẹ lắm rồi!"

Những lời ấy tựa như một cái dùi nhọn đâm thẳng vào tim Tôn Hàn.

Lâm Mỹ Quyên có biết rằng đứa con gái mà cô ta bán đi đến bây giờ vẫn còn nhớ nhung cô ta không?

"Bố dẫn con đi gặp mẹ! Nào, lại đây bố ôm nhé?", Tôn Hàn cúi người, mở hai tay ra hỏi thăm dò.

"Vâng, đi tìm mẹ!"

Cuối cùng Đồng Đồng vẫn không thể chịu được nỗi nhớ mẹ, liền nhào vào lồng ngực của Tôn Hàn. Tôn Hàn cảm nhận được sự ấm áp trên người con gái, tâm trạng của anh dần bình tĩnh lại.

Anh không nói thêm câu nào, chỉ đưa Đồng Đồng rời khỏi phòng chờ phẫu thuật. Khi đến cửa anh dừng lại, liếc mắt nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt vô cảm, để lại một câu.

"Cô bị bệnh máu trắng mãn tính chứ không phải bệnh hiểm nghèo!"

Sau khi Tôn Hàn đi, tất cả người nhà họ Thẩm đều lau đi mồ hôi trên trán, quá đáng sợ.

Tôn Hàn không dặn dò gì, đám người Từ Khang Niên cũng không thể vượt quá chức phận tự quyết định, liền lần lượt rời đi.

Thấy Từ Khang Niên định đi, Thẩm Thương vội vàng kéo Từ Khang Niên lại, nhỏ giọng hỏi: "Chủ tịch Từ, ý cậu Tôn như thế nào?"

Không trừng phạt nhà họ Thẩm, cũng không nói năng gì, Thẩm Thương không hiểu thế nào.

Từ Khang Niên khinh miệt trừng Thẩm Thương: "Tôi đã gọi điện cho ông mà ông không nghe, giờ mới nhớ ra à. Xin lỗi nhé, tôi cũng không biết đâu".

Từ Khang Niên lạnh lùng để lại một câu rồi đi thẳng.

Cậu chủ giận dữ đến thế, ai dám giúp nhà họ Thẩm chứ?

"Bố, làm thế nào bây giờ?"

"Đều tại Thẩm Nguyệt, đang yên đang lành bị bệnh máu trắng gì chứ. Giờ thì hay rồi, liên lụy cả nhà họ Thẩm chúng ta!"

"Thẩm Nguyệt đúng là đồ sao chổi, chúng ta nên giao Thẩm Nguyệt ra để xoa dịu lửa giận của cậu Tôn!"

Nguy hiểm sắp ập đến, ai nấy đều nhao nhao chỉ trích Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này cũng đoán được bố của Đồng Đồng là nhân vật tầm cỡ mà nhà họ Thẩm không chọc vào nổi.

Mà bây giờ họ đã chọc vào rồi.

"Được, tôi sẽ đi cầu xin cậu Tôn, tôi sẽ gánh hoàn toàn trách nhiệm, sẽ không liên lụy nhà họ Thẩm đâu!", Thẩm Nguyệt dứt khoát.

Sự việc là do cô ấy mà ra, cô ấy cũng nên tự mình kết thúc.

Thẩm Kỳ Bân tất nhiên không muốn để con gái đi xoa dịu lửa giận của Tôn Hàn, nhưng đối mặt với một sự tồn tại có thể nghiền nát nhà họ Thẩm, ông ta có thể làm gì chứ?

Đột nhiên ông ta nhớ đến gì đó: "Tiểu Nguyệt, có phải sắp đến sinh nhật Đồng Đồng không?"

"Còn ba ngày nữa".

Thẩm Nguyệt không hiểu gì, nhưng vẫn nhớ rõ sinh nhật Đồng Đồng.

"Ba ngày sau chính là ngày đính hôn của vợ cậu Tôn, Lâm Mỹ Quyên!"
Chương 4: Anh không chỉ không xu dính túi

Đỉnh núi Thương Sơn, bên trong căn biệt thự.

Đồng Đồng tò mò nhìn đại sảnh trông như trong hoàng cung, lại hơi rụt rè không dám chạm vào cái gì hết, chỉ sợ làm hỏng không đền được.

"Sau này chúng ta sẽ sống ở đây, Đồng Đồng có thích không?", Tôn Hàn dịu dàng nói với Đồng Đồng.

Khu biệt thự Thương Sơn là khu biệt thự xa hoa nhất của thành phố Giang Châu do công ti bất động sản Thịnh Hạ phát triển.

Mà căn biệt thự ở đỉnh núi này là căn đắt nhất trong thành phố, lại chưa từng được bán ra, bởi vì nơi đây được Từ Khang Niên chuẩn bị cho Tôn Hàn.

"Con thích lắm. Nhưng mà bố ơi, không phải bố nói dẫn Đồng Đồng đi gặp mẹ sao?", Đồng Đồng vẫn vô cùng nhớ mong mẹ.

Nụ cười Tôn Hàn dần tắt ngấm, nhưng anh vẫn cố gắng giữ sắc mặt tốt: "Đồng Đồng à, mẹ rất bận, giờ con vẫn chưa thể gặp mẹ được. Ba ngày nữa là đến sinh nhật sáu tuổi của con rồi, đến lúc đó mẹ sẽ đến gặp con, còn mang quà cho con nữa!"

"Đồng Đồng sắp sáu tuổi rồi, con hiểu chuyện rồi có đúng không nào?"

Tôn Hàn vẫn nhớ như in sinh nhật của Đồng Đồng.

"Vâng, Đồng Đồng rất hiểu chuyện!", Đồng Đồng gật đầu thật mạnh.

Tôn Hàn mỉm cười, nói: "Đồng Đồng, chú Lục Hạo sẽ dẫn con vào phòng chơi, bố và bác Từ có chuyện cần nói!"

"Vâng, được ạ!"

Có lẽ do chưa làm quen với môi trường lạ lẫm này, Đồng Đồng rất ít nói, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi lên tầng với Lục Hạo.

Sau khi Đồng Đồng đi lên, Tôn Hàn thở phào một hơi, ít nhất là có thể chống chọi được qua hai ngày nay, Đồng Đồng sẽ không đi tìm mẹ nữa. Anh mệt mỏi giơ tay ra: "Đưa tôi điếu thuốc".

Từ Khang Niên đưa thuốc ra và châm lửa cho Tôn Hàn. Ông ấy muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Tôn Hàn rít mấy hơi thật sâu: "Muốn nói gì thì nói đi".

Lúc này Từ Khang Niên mới nói: "Cậu chủ, tôi thấy bà chủ vì năm mươi triệu tệ mà bán con gái, đúng là không còn tình người! Tôi thấy... nên để Đồng Đồng biết được sự thật, cậu chủ cũng không thể nào gương vỡ lại lành với bà chủ!"

Nói xong Từ Khang Niên liền nhanh chóng ngậm miệng quan sát thái độ của cậu chủ, ông ta sợ bị trách phạt.

Sau đó Tôn Hàn chỉ cười khổ: "Những lời ông nói tôi đều hiểu, tôi chỉ đang nghĩ nên nói với Đồng Đồng sự thật này như thế nào. Tôi không muốn khiến con bé bị tổn thương".

Cậu chủ đã có tính toán, Từ Khang Niên không nói nhiều nữa.

"Được rồi, chuyện này tôi sẽ xử lý. Ông sắp xếp cho Đồng Đồng đi học mẫu giáo đi. Nếu tôi không ở đây thì ông phụ trách đưa đón và chăm sóc Đồng Đồng, thuê bảo mẫu tôi không yên tâm!"

Nghe vậy, Từ Khang Niên suýt nữa kích động bật khóc.

Từ Khang Niên không cho rằng một chủ tịch công ty bất động sản Thịnh Hạ như ông ta chăm trẻ con là chuyện mất mặt.

Cậu chủ dặn dò ông ta chăm sóc Đồng Đồng rõ ràng là coi ông ta như tâm phúc!

Ông ta vội vàng bảo đảm: "Cậu chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ không để cậu chủ phải thất vọng!"

"Ừ".

Tôn Hàn khẽ gật đầu, dập đầu thuốc vào trong gạt tàn, đột nhiên nói: "Phải rồi, ba ngày nữa là sinh nhật Đồng Đồng. Bao nhiêu sinh nhật của con bé mấy năm nay tôi không thể ở cạnh con bé, lần này tôi nhất định phải tổ chức một bữa tiệc sinh nhật thật hoành tráng cho Đồng Đồng!"

"Bây giờ khách sạn nào là tốt nhất ở Giang Châu này?"

"Khách sạn Thiên Tế! Tôi sẽ đặt tầng cao nhất của khách sạn Thiên Tế cho cậu chủ tổ chức sinh nhật cho Đồng Đồng!", Từ Khang Niên vội vàng bảo đảm.

Khách sạn Thiên Tế?

Tôn Hàn suy nghĩ một lúc, Lâm Mỹ Quyên cũng đính hôn ở khách sạn Thiên Tế, liền đồng ý: "Ở đó đi!"

Anh lại suy nghĩ tới chuyện năm đó, trầm mặc một lúc rồi nói: "Phải rồi, cô gái tên Liễu Y Y năm đó bị tôi tổn thương, hãy nghe ngóng về cô ấy giúp tôi!"

Cho dù vì lý do gì thì Tôn Hàn đã xâm phạm cô gái ấy, đó là sự thật.

Dù phụ trách hay là bồi thường, anh đều không thể trốn tránh.

.....

Hiệu suất làm việc của Từ Khang Niên rất nhanh, hôm đó đã sắp xếp xong việc đi nhà trẻ cho Đồng Đồng, ngày hôm sau đích thân đưa Đồng Đồng đi học.

Còn về vấn đề cân nặng của Đồng Đồng thì chỉ cần ăn uống và rèn luyện hợp lý là rất nhanh có thể hồi phục.

Mà Tôn Hàn cũng phải về nhà xem xét nên không đi theo đến trường học.

Nhìn căn biệt thự nhỏ trước mắt, Tôn Hàn vô cùng cảm khái, nhưng không hề thấy vui mừng.

Năm đó anh tuổi trẻ đã ra ngoài bôn ba, thành lập một công ti kiến trúc có giá trị tài sản lên đến hàng chục triệu tệ. Lúc kết hôn với Lâm Mỹ Quyên anh cũng mua căn biệt thự nhỏ trị giá mấy triệu tệ này.

Anh đã đối xử thật lòng thật dạ, nhưng thứ anh nhận lấy lại là...

Cốc cốc cốc!

Tôn Hàn gõ cửa.

Chẳng mấy chốc bên trong đã có phản ứng, cửa được mở ra.

Người mở cửa cho Tôn Hàn là một người phụ nữ xinh đẹp, được bảo dưỡng rất tốt, làn da trắng nõn.

Tôn Hàn sững sờ nhìn cô ta hồi lâu, cảm giác xa lạ như đã qua mấy đời.

"Anh trở về rồi".

Lâm Mỹ Quyên cũng kinh ngạc, vẻ mặt cô ta hoảng loạn: "Hôm qua anh ra tù, em có chút chuyện nên không đến đón anh được. Anh có thể hiểu cho em không?"

"Không sao, dù sao cũng ra tù rồi. Sao thế, chặn ở cửa không cho anh vào à?", Tôn Hàn liếc mắt hỏi.

"Được, vào đi..."

Sau khi đi vào, vẻ mặt Tôn Hàn rất kỳ lạ. Bởi trong nhà không chỉ có mình Lâm Mỹ Quyên mà còn có thêm hai người nữa.

Một người là bố vợ của anh, Lâm Hữu.

Một người khác thì còn thú vị hơn nữa, Đường Minh Phong!

Sáu năm trước, anh và Đường Minh Phong được coi như đối thủ. Đường Minh Phong dùng các mối quan hệ cướp khá nhiều công trình của anh, nhưng do bản thân anh ta không có tài năng nên không làm tốt, thế nên công ty của Đường Minh Phong mãi không phát triển được.

Lục Hạo từng nói với anh Lâm Mỹ Quyên đã bán công ty cho Đường Minh Phong, hơn nữa cô ta cũng dây dưa không rõ với Đường Minh Phong.

Dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì trong lòng Tôn Hàn vẫn không khỏi đau đớn.

"Tôn Hàn, anh ra tù rồi sau, đúng là chuyện vui! Thế này nhé, tối nay tôi và Mỹ Quyên mời khách, tổ chức một bữa tiệc mừng anh trở về".

Đột nhiên Đường Minh Phong kéo tay Lâm Mỹ Quyên, vẻ mặt có sự đùa cợt nồng đậm.

Vẻ mặt Lâm Mỹ Quyên hơi mất tự nhiên, nhưng không hề giãy ra.

"Tôi nghĩ có phải là cô nên giải thích với tôi không?", Tôn Hàn nhìn Lâm Mỹ Quyên.

Dù sao cũng đến nước này rồi, Lâm Mỹ Quyên cũng không giả vờ nữa. Cô ta ngẩng đầu nhìn thẳng Tôn Hàn, nói rất hùng hồn: "Đúng như những gì anh thấy, tôi đang hẹn hò với Minh Phong, hai ngày nữa chúng tôi sẽ đính hôn ở khách sạn Thiên Tế!"

"Tôn Hàn, sáu năm nay Minh Phong luôn chăm sóc tôi, tôi cảm động bởi tấm chân tình của anh ấy, anh ấy mới là người đàn ông xứng đáng để tôi gửi gắm cả đời! Nếu anh còn là một người đàn ông thì hãy tác thành cho chúng tôi, ly hôn với tôi đi!"

Anh gánh tội cho cậu em vợ, ở trong chốn ngục tù hơn sáu năm.

Khi anh trở về, vợ anh lại hùng hồn tuyên bố rằng, cô ta muốn ly hôn, muốn kết hôn với một người đàn ông khác.

Nỗi đau đớn chua xót ấy chỉ có mình anh hiểu được.

"Tôn Hàn, Minh Phong cũng không phải người hẹp hòi. Cậu ấy đã đồng ý với Mỹ Quyên sẽ sắp xếp một công việc cho cậu trong công ti, cậu cũng không cần lưu lạc đầu đường. Bọn tôi làm thế là đã tận tình tận nghĩa rồi!"

"Tốt nhất cậu hãy buông tay, chia tay với Mỹ Quyên đi, sau này vẫn còn làm bạn được!". Bố vợ anh - Lâm Hữu đứng lên, sau đó nói với vẻ đương nhiên.

"Lưu lạc đầu đường?"

Tôn Hàn cười lạnh, anh lạnh lùng nhìn Lâm Mỹ Quyên: "Tôi muốn biết, lúc tôi vào tù ít nhiều gì cũng là một ông chủ nhỏ có mấy chục triệu tệ, bây giờ dù có chật vật cũng không đến nước lưu lạc đầu đường đâu nhỉ?"

Tôn Hàn không khỏi nhớ đến câu nói của Lâm Mỹ Quyên: "Đợi sau này anh về chúng ta cùng sống thật vui vẻ".

Giờ nghe lại đúng là một câu chuyện cười!

Đối diện với ánh mắt của Tôn Hàn, Lâm Mỹ Quyên hơi chột dạ, nhưng ngay sau đó đã thản nhiên, dù sao sớm muộn gì cũng phải trở mặt.

Thế nên cô ta ngẩng đầu nhìn Tôn Hàn, nói rất hùng hồn: "Tôi kinh doanh hiệu quả không tốt, mấy công trình liên tiếp vị tổn thất, nợ nần chồng chất. Thế nên tôi bán công ty cho Minh Phong, bán nhà cho bố tôi rồi".

"Tôn Hàn, giờ anh không chỉ không xu dính túi mà còn nợ Minh Phong mấy chục triệu tệ!"
Chương 5: Phiền phức đến tận cửa

Không chỉ không xu dính túi mà còn nợ Đường Minh Phong mấy triệu tệ!

Tôn Hàn cứ như nghe thấy một câu chuyện vô cùng nực cười, anh vừa tức giận vừa buồn cười.

Anh vì cậu em vợ mà gánh tội sáu năm, vợ anh Lâm Mỹ Quyên giúp anh quán xuyến công ti như thế này sao?

Nực cười, đúng là vô cùng nực cười!

"Tôn Hàn, Mỹ Quyên nói đúng đấy! Con bé hoàn toàn không biết quản lý công ty, khiến công ti có rất nhiều món nợ bên ngoài. Nếu không phải tôi mua căn nhà này của cậu và Minh Phong đã mua công ti của cậu, giúp cậu lo liệu thì giờ công ti đã tuyên bố phá sản!"

"Thế nên giờ quả thực cậu nợ Minh Phong năm triệu tệ!"

Lâm Hữu nói mà không thấy xấu hổ tí nào, hơn nữa còn vô cùng đắc ý.

Ông ta cứ như đang nói, chúng tôi đã đào rỗng công ti của cậu rồi, còn gây nợ một đống bên ngoài, cậu có thể làm gì được nào?

Tôn Hàn cố nén sự tức giận trong lòng xuống, lạnh lùng nhìn Lâm Hữu: "Ông mua căn biệt thự của tôi à, vậy thì xin hỏi bố vợ yêu quý của tôi lấy đâu ra tiền vậy?"

Lúc anh còn ở đây, gia cảnh vợ anh thậm chí còn không bằng những gia đình bình thường. Ông bố vợ của anh nghiện cờ bạc vô cùng, đánh bạc, đua ngựa, xổ số, cái nào cũng chơi.

Lần nào ông ta thua nợ mà anh không phải xử lý chứ?

Ông ta có tiền mua biệt thự của anh sao? Kẻ ngu cũng không tin được!

Lâm Hữu là loại người như thế nào chính ông ta cũng biết rõ, Tôn Hàn hỏi như vậy khiến ông ta thấy mất tự nhiên.

Nhưng ngay sau đó ông ta đã nói rất hùng hồn, còn vặn ngược lại: "Mấy năm nay tôi cược đua ngựa kiếm được! Cậu còn nói thế được à, lúc cậu và Mỹ Quyên còn ở bên nhau, ngày nào tôi cược cũng thua đấy!"

"Kể từ khi cậu vào tù, tôi như được thần đặt cược phù hộ vậy. Mấy năm nay tôi thắng được mấy triệu tệ, vừa hay mua được căn biệt thự của cậu!"

Có lẽ là do ông ta khoác lác quá đà, thế nên ngay cả Lâm Mỹ Quyên và Đường Minh Phong cũng giật giật khóe mặt, không được tự nhiên lắm.

"Được rồi, tôi đã cầu xin Minh Phong rồi. Tôi biết anh vừa ra tù không dễ dàng gì, chỉ cần anh ký tên lên giấy ly hôn, đồng ý tay trắng ra khỏi nhà thì món nợ năm triệu tệ coi như xong!"

Lâm Mỹ Quyên cũng không muốn dây dưa tiếp nữa, liền nói sẵn câu đã chuẩn bị từ lâu.

Món nợ năm triệu tệ đối với Tôn Hàn vốn chính là một khoản nợ khổng lồ không thể trả được, cô ta không tin Tôn Hàn dám không thỏa hiệp.

Mà chỉ cần Tôn Hàn ký lên đơn ly hôn đồng ý tay trắng ra khỏi nhà, tất cả tài sản mà Tôn Hàn sở hữu đều sẽ thuộc về cô ta!

"Không chỉ xong nợ, nể mặt Mỹ Quyên tôi sẽ sắp xếp cho anh một công việc ở công ty, để anh không phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ! Tôn Hàn, tôi đã rộng lượng không tính toán chuyện năm đó giữa chúng ta, anh cũng phải biết điều!"

Nửa câu trước của Đường Minh Phong ý nói rằng anh ta rất rộng lượng, nửa câu sau lại chính là sự uy hiếp trắng trợn.

Ý ngoài mặt chữ là, nếu không biết điều thì đừng có trách anh ta không nể mặt.

Tôn Hàn không biết cảm xúc bây giờ của mình ra sao nữa, vợ và người ngoài hợp tác chiếm đoạt tài sản của anh, thế mà còn bắt anh phải cảm kích rơi lệ.

Cảm kích Đường Minh Phong chiếm lấy tất cả của anh mà còn giơ cao đánh khẽ, không đuổi cùng giết tận anh!

Đau đớn tới nỗi trái tim chết lặng.

Có lẽ đến lúc này trái tim Tôn Hàn thực sự đã chết, anh từ từ gật đầu: "Được, tôi đồng ý ly hôn".

Lâm Mỹ Quyên vô cùng vui mừng, cứ tưởng rằng phải dùng đủ mọi cách uy hiếp dụ dỗ Tôn Hàn đồng ý tay trắng ra khỏi nhà, tốn không ít công sức.

Không ngờ Tôn Hàn lại đồng ý dứt khoát như vậy!

Đường Minh Phong bật cười, nói với vẻ hả hê: "Nếu đã như vậy thì tôi tuyệt đối sẽ không nuốt lời việc sắp xếp công việc cho anh. Trước đó không phải anh bắt đầu khởi nghiệp từ làm công sao, giờ sắp xếp cho anh làm công là được. Cũng không coi là đổi ngành đúng không?"

Lâm Mỹ Quyên và Lâm Hữu cũng nghĩ như vậy, với người như Tôn Hàn thì chỉ có thể làm ngành nghề thấp kém như làm công thôi!

"Không cần đâu".

Tôn Hàn lắc đầu, đột nhiên nhìn thẳng Lâm Mỹ Quyên: "Có thể ly hôn, nhưng phải đợi đến sau sinh nhật Đồng Đồng. Đồng Đồng nói là nhớ cô, hai ngày nữa là sinh nhật con bé, tôi mong cô có thể đến dự sinh nhật Đồng Đồng với tư cách là một người mẹ!"

"Đợi qua sinh nhật Đồng Đồng chúng ta sẽ lập tức đến Cục dân chính làm thủ tục ly hôn!"

Anh mong rằng có thể tổ chức cho Đồng Đồng một bức tiệc sinh nhật có cha mẹ ở bên.

Đó cũng là sinh nhật cuối cùng có cả hai người!

"Đồng Đồng? Anh gặp Đồng Đồng rồi sao?", mặt Lâm Mỹ Quyên tràn đầy hốt hoảng.

Đồng Đồng không phải ở nhà họ Thẩm chuẩn bị hiến tủy cho con gái nhà họ Thẩm sao, sao Tôn Hàn có thể gặp được Đồng Đồng?

"Tôi đã đưa Đồng Đồng về từ nhà họ Thẩm rồi. Có thể ly hôn, cũng có thể tay trắng ra khỏi nhà, nhưng tôi có điều kiện đó". Tôn Hàn cố nén xuống sự giận dữ trong lòng, nói một cách bình tĩnh nhất.

Vừa nghĩ đến việc Lâm Mỹ Quyên chính tay bán Đồng Đồng cho nhà họ Thẩm, anh liền không rét mà run.

Vì tiền mà người phụ nữ này thậm chí có thể bán con đẻ của mình! Cô ta còn gì mà không làm được chứ?

Đưa về rồi?

Sao nhà họ Thẩm có thể đồng ý?

Ba người Lâm Mỹ Quyên không hiểu ra sao, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Thẩm tốn năm mươi triệu tệ mua Đồng Đồng để hiến tủy, sao có thể trả lại cho Tôn Hàn được?

Lâm Mỹ Quyên không nghĩ tiếp nữa, đưa về rồi thì là đưa về rồi, dù sao cũng không liên quan đến cô ta nữa.

Nhưng mà bảo cô ta đến tham dự tiệc sinh nhật ngày hôm đó của Đồng Đồng là chuyện không thể nào!

"Tôn Hàn, nếu Đồng Đồng đã ở chỗ anh thì tôi không tranh quyền nuôi con với anh nữa, anh nuôi con bé đi. Nhưng tôi không thể đến dự tiệc sinh nhật của Đồng Đồng, ngày hôm đó là..."

Nói rồi Lâm Mỹ Quyên nhìn Đường Minh Phong đầy tình tứ, cứ như trong mắt cô ta chỉ có Đường Minh Phong.

"Hai ngày sau là ngày đính hôn của tôi với Minh Phong! Bất kể chuyện gì cũng không quan trọng bằng lễ đính hôn của chúng tôi!"

Đối với người phụ nữ này, sinh nhật con gái còn không quan trọng bằng việc đính hôn với một người đàn ông khác sao?

Tôn Hàn vô cùng tức giận: "Vậy cô cứ đính hôn đi, khi nào tôi vui thì tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện ly hôn".

Không ly hôn, sao Lâm Mỹ Quyên kết hôn với Đường Minh Phong được?

Lâm Hữu liền nổi đóa, chưa gì đã chửi bới Tôn Hàn: "Tôn Hàn, tôi biết thừa lòng dạ cậu thế nào, cái gì mà sinh nhật Đồng Đồng chứ, cậu chỉ lấy cớ mà thôi, tôi thấy cậu muốn phá hoại lễ đính hôn của Mỹ Quyên với Minh Phong chứ gì!"

"Tôi khuyên cậu, hãy từ bỏ đi. Nhìn lại cậu đi, cậu có chỗ nào xứng với Mỹ Quyên hả?"

Đường Minh Phong cũng trầm giọng nói: "Cho dù anh có kéo dài thế nào thì cũng không thể thay đổi được việc tôi và Mỹ Quyên ở bên nhau. Nếu anh còn là một người đàn ông thì hãy dứt khoát đi. Nếu không..."

Đôi mắt Tôn Hàn sắc bén như chim ưng: "Nếu không thì thế nào?"

Đối mặt với ánh mắt như vậy, Đường Minh Phong bất giác lùi về sau hai bước. Anh ta cảm thấy ánh mắt này vô cùng đáng sợ, như ẩn chứa mũi dao trong đó.

Sau khi hoàn hồn lại thì anh ta lại không để tâm nữa, giờ Tôn Hàn chỉ là một tên mới ra tù mà thôi, đâu có thể uy hiếp anh ta được?

Anh ta liền uy hiếp ngay: "Đường Minh Phong tôi có rất nhiều bạn bè trong giới làm ăn, giới xã hội ngầm. Nếu anh cứ cố chấp không đồng ý thì tôi sẽ gọi bạn tôi đến 'chăm sóc' anh, cho đến khi anh đồng ý thì thôi!"

"Đường Minh Phong, hôm sinh nhật Đồng Đồng mà anh có thể nói câu đó trước mặt tôi thì coi như anh có bản lĩnh!"

Vẻ mặt Tôn Hàn rất thản nhiên. Ngày sinh nhật của Đồng Đồng Lâm Mỹ Quyên sẽ biết được người đàn ông cô ta đã phụ bạc có quyền thế đến mức nào!

Tất nhiên Đường Minh Phong không tin. Anh ta lấy điện thoại ra nghịch, vẻ mặt châm chọc: "Cần gì đợi đến hai ngày sau, có tin tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể khiến anh gãy chân đứt tay ngay hôm nay không?"

Ý là Đường Minh Phong muốn gọi người đến xử lí Tôn Hàn.

Nhưng dù là Lâm Mỹ Quyên hay Lâm Hữu đều không cầu xin thay Tôn Hàn.

Lâm Hữu còn cười châm chọc: "Tôn Hàn, biết điều thì ngoan ngoãn ly hôn đi, nếu không thì quãng đời sau này của cậu sẽ là một tên tàn phế, đó không phải chuyện gì hay ho đâu!"

Tôn Hàn bật cười: "Được, Đường Minh Phong, hãy cho tôi thấy bản lĩnh của anh đi!"

Ý là anh vẫn không đồng ý chuyện ly hôn.

Ly hôn thì rất đơn giản, nhưng Tôn Hàn không muốn ly hôn với hình thức như vậy. Anh muốn Lâm Mỹ Quyên phải mở to mắt mà nhìn, người đàn ông cô ta bỏ lỡ có quyền thế khủng khiếp cỡ nào!

"Không biết điều!"

Đường Minh Phong thốt lên, sau đó liền lấy điện thoại ra gọi.

Cộp cộp.

Lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân to dần, một người đàn ông trung niên khí thế uy nghiêm đi vào.

Thấy người đến, Đường Minh Phong vội cười đi lên tiếp đón: "Ông hai Thẩm, sao ông lại rồng đến nhà tôm thế này, thật là vinh hạnh cho tôi quá!"

Người tới là Thẩm Kỳ Bân, mặt ông ta lạnh lẽo vô cùng.

"Tôi tới là vì chuyện của cô Tôn Đồng Đồng".

Soạt!

Từng đôi mắt đổ dồn vào Tôn Hàn, ông hai Thẩm đến vì chuyện của Tôn Đồng Đồng sao?!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom