Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-930
Chương 930: Chú và ba cháu mới gặp đã th n
Năm nay rất đặc biệt, là năm đầu tiên mà Lâm Thi3ển và Cổ Thành Kiều cùng ăn Tết ở nước ngoài xa4 nhà cả ngàn dặm
Ngoại trừ nhớ người thâ5n ở nhà, nhất là hai đứa bé, còn lại những chuy1ện khác đều ổn.
Bà Phó ăn với một ít, 5sau đó lấy hộp giữ nhiệt đựng một ít sủi cảo, nói là muốn mang qua cho Tiến sĩ Phó
“Đám thanh niên các cháu cứ chơi vui vẻ nhé, dì đến bệnh viện một chuyến, lão Phó thích ăn sủi cảo nhất, mất tích cả năm nay chẳng được ăn miếng nào, dì mang tới cho ông ấy đã.” Tống Cảnh Du nghe xong, lại đựng thêm một ít nữa, “Di à, vậy dì tiện đường mang cho lão Ninh của bọn cháu một ít luôn nhé, cậu ta cũng thích ăn.” “Lão Ninh gì chứ, quân y Ninh còn trẻ tuổi đẹp trai vậy cơ mà, không thể gọi là lão được, gọi người ta như vậy già lắm.” Tổng Cảnh Du bật cười, “Ha ha, dì không biết đấy thôi, thật ra lão Ninh lớn tuổi rồi, chỉ là cậu ta chăm sóc bản thân tốt, sản phẩm chăm sóc da cậu ta tự nghiên cứu ra có công hiệu tuyệt vời mà thôi.” “Thật à?” “Cậu ta thường xuyên lấy mặt mình làm thí nghiệm, tiêm chỗ này một mũi, chỗ kia một mũi
Nếu nhìn kĩ, dì còn có thể thấy được lỗ kim trên mặt cậu ta đó.”
“Hả?”
Lâm Thiển không nghe nổi nữa, “Đội trưởng Tống, anh lấy quân y Ninh ra làm trò đùa như thế là không tốt đâu, dì ấy sẽ tưởng thật đấy
Dì à, dì đừng nghe anh ấy nói lung tung, tuổi của quân y Ninh cũng xấp xỉ bọn họ thôi, nhưng cụ thể là bao nhiêu thì cháu không biết
Quả thật sản phẩm chăm sóc da mà quân y Ninh chế tạo ra dùng rất tốt, cháu hay hỏi xin anh ấy lắm.” Bà Phó: “Vậy cũng không lớn, kết hôn chưa?” Lâm Thiển: “Chưa đâu ạ, ai làm bác sĩ cũng có bệnh sạch sẽ và chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thế nên đến giờ quân y Ninh vẫn còn độc thân
Dì có cô gái nào còn độc thân muốn giới thiệu cho anh ấy không ạ? ..
Bây giờ không có gái trẻ thì gái già cũng được ha ha ha.” Bà Phó: “Đúng là có, dì có một cô học trò, cũng học tiến sĩ, chỉ biết đọc sách chứ không biết tìm bạn trai, nhoáng cái đã lỡ thì, rất hiếu thuận, tốt nghiệp đại học cũng được vài năm rồi, mỗi dịp Tết đều gửi tin nhắn cho dì, thỉnh thoảng còn tới thăm dì.” Lâm Thiển: “Được đó được đó, lòng hiếu thảo rất quan trọng, người biết tôn sư trọng đạo chắc chắn nhân cách sẽ không tồi
Dì à, dì làm mối cho bọn họ đi, lỡ đâu thành thì sao?” Bà Phó sảng khoái đồng ý, “Được, dì đảm bảo
Tuyết Nhi, con đi với mẹ hay ở lại đây?” Lâm Thiển kéo cánh tay Phó Bạch Tuyết, “Dì à, cứ để cô ấy ở lại đây đi, tối nay bọn cháu sẽ đưa cô ấy đến Đại sứ quán, cháu đảm bảo, nhất định sẽ không để cô ấy uống say.” “Ha ha, được, vậy các cháu chơi đi.” “Tạm biệt dì.”
Ngồi trên du thuyền, một bên là bãi biển sầm uất tươi đẹp, thỉnh thoảng vọng đến từng trang tiếng nói cười, một bên khác là biển cả sâu thẳm tối tăm, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng kêu tiêu điều của loài chim biển
Hai khung cảnh hoàn toàn khác biệt kết hợp với nhau tạo nên một phong vị rất khác
Tất cả đều khác với thành phố B.
Vì lệch múi giờ, lúc này thành phố B sắp hửng sáng, bọn nhỏ vẫn còn ngủ say
Lâm Thiển có thể tưởng tượng ra, khi thức dậy, bọn nhỏ sẽ phát hiện bên cạnh gối để hai viên kẹo, chúng sẽ vội vàng lột giấy gói kẹo rồi nhét ngay vào miệng, bắt đầu một năm mới ngọt ngào.
Cô đã sớm chọn xong quần áo mới để bọn trẻ mặc Tết
Cô còn có thể tưởng tượng ra, Tiểu Nam Nam nhất định sẽ mặc bộ váy màu đỏ có thêu én nhỏ rất sinh động của mình, Nam Nam rất thích bộ váy đó, mẹ chồng cũng khen rất đẹp.
Còn Bắc Bắc, cậu bé không thích mặc đồ truyền thống, lúc mặc thử đã chế quần áo dài như váy con gái, nhất định không mặc vào, nhóc chắc chắn sẽ mặc bộ vest trắng phau kia, sau đó mẹ chồng sẽ phối cho nhóc nơ đỏ cùng màu với bộ váy của Nam Nam
Vào ngày lễ Tết, người thân, bạn bè quây quần bên nhau, người già khó tránh khỏi thích khoe con cháu
Nam Nam Bắc Bắc ăn mặc như đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, không kể mẹ chồng luôn nói lời hay, ngay cả ba chồng trầm lặng ít nói cũng thích dẫn chúng đi theo bên mình
Trẻ con thích đón năm mới nhất, thậm chí Lâm Thiển còn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nịnh nọt của cô bé mê tiền Nam Nam khi nhận bao lì xì, nhất định cô bé sẽ nói rất ngọt, lần lượt gọi ông nội bà nội cô dì chú bác, lần lượt nhận bao lì xì
Bắc Bắc thì khác, chắc chắn cậu bé sẽ vừa đi theo Nam Nam nhận bao lì xì, vừa ghét bỏ Nam Nam ồn ào, sau đó sẽ đưa nước để Nam Nam uống cho thấm giọng
Đây là năm đầu tiên Lâm Thiển buộc phải xa bọn nhỏ lâu như vậy, thậm chí còn không thể ăn Tết cùng nhau
Cô nghĩ thầm, cô nhớ bọn nhỏ như thế, chắc chắn bạn nhỏ cũng đang nhớ cô
Đang phiền muộn thì Cổ Thành Kiểu ôm lấy vai cô, dịu dàng hỏi: “Sao vậy, nhớ nhà hả?”
“Anh không nhớ sao?”
Cổ Thành Kiểu cười, đương nhiên là anh cũng nhớ, chỉ là anh đã quen với sự xa cách từ lâu rồi, anh chỉ có thể lặng thầm kìm nén nỗi nhớ
“Hừ, anh có thể chịu đựng bốn năm không về nhà cơ mà, mấy ngày thì đã là gì, đúng không?”
Lâm Thiển gỡ tay anh ra, cảm xúc đột ngột thay đổi, “Tránh ra.” Cô gái này, lúc trở mặt còn nhanh hơn lật sách
Cố Thành Kiểu hết cách, bèn lấy điện thoại di động ra, nói: “Muốn gọi video không?” “Bây giờ ở trong nước là mấy giờ mà còn gọi video?” “À, đúng đúng đúng.” “Không gọi, bọn nhỏ vốn đang bình thường, vừa thấy chúng ta là khóc thì phải làm sao? Nhớ thì nhớ, nhịn chút vậy, mùng một đầu năm mà chọc cho chúng khóc em không chịu nổi.” “Được, em nói đúng, nghe theo em hết.” Lâm Thiển không vui nổi
Mấy ngày nay, dù là Lâm Húc hay là ba mẹ chồng, chủ yếu cô đều chỉ nhắn tin, rất ít khi gọi điện hoặc gọi video, thứ nhất là do lệch múi giờ, thứ hai là lo cho cảm xúc của bọn nhỏ
Đúng lúc Cố Thành Kiêu không biết phải làm sao để dỗ cho cô vui, bỗng điện thoại của cô sáng lên, “Tới rồi tới rồi, ba em gọi video tới rồi.” Lâm Thiển vội vén mấy cọng tóc rối bời lên hai mang tai, tươi cười, “Nhấn đi, nhanh lên, nhân đi, suyt..
Mọi người nhỏ tiếng thôi nào, tôi với ba tôi gọi video.” Video vừa kết nối, nhưng không phải Lâm Húc xuất hiện, mà thay vào đó là Hà Viễn mới xa cách không lâu.
“Chú Hà? Sao lại là chú vậy?” Không chỉ Lâm Thiển ngạc nhiên, mà những người khác cũng thế
“Chú với ba cháu đang nhậu với nhau.” “...” Xem ra đúng là thế thật, hai gò má ông hồng hồng, nói chuyện lè nhè, “Giờ này đã mấy giờ rồi, trời sắp sáng rồi đó, sao hai người vẫn còn uống vậy?” “Vui mà, đúng rồi, tối qua bọn chú đón năm mới ở nhà cháu đấy.” “Hả? Ở Thành Để ạ?” Lâm Thiển càng giật mình hơn, khó tin nhìn qua Cố Thành Kiêu
Cố Thành Kiêu lắc đầu, nói anh chẳng biết gì cả bằng ánh mắt
Hà Viễn vui vẻ, nói năng không rõ lắm, “Đúng vậy đó, chính là Thành Để, cả nhà cùng đón năm mới với nhau, vui lắm
Nhưng mà cháu yên tâm, bọn chú ăn tất niên xong mới tụ tập nhậu nhẹt
Thật sự là nhiều năm rồi không vui như thế, chú và ba cháu mới gặp đã thân.” “...” Lâm Thiển chỉ biết cười khan
Không phải mới gặp đã thân đâu, hơn hai mươi năm trước đã có mối quan hệ anh em vợ rồi.
Năm nay rất đặc biệt, là năm đầu tiên mà Lâm Thi3ển và Cổ Thành Kiều cùng ăn Tết ở nước ngoài xa4 nhà cả ngàn dặm
Ngoại trừ nhớ người thâ5n ở nhà, nhất là hai đứa bé, còn lại những chuy1ện khác đều ổn.
Bà Phó ăn với một ít, 5sau đó lấy hộp giữ nhiệt đựng một ít sủi cảo, nói là muốn mang qua cho Tiến sĩ Phó
“Đám thanh niên các cháu cứ chơi vui vẻ nhé, dì đến bệnh viện một chuyến, lão Phó thích ăn sủi cảo nhất, mất tích cả năm nay chẳng được ăn miếng nào, dì mang tới cho ông ấy đã.” Tống Cảnh Du nghe xong, lại đựng thêm một ít nữa, “Di à, vậy dì tiện đường mang cho lão Ninh của bọn cháu một ít luôn nhé, cậu ta cũng thích ăn.” “Lão Ninh gì chứ, quân y Ninh còn trẻ tuổi đẹp trai vậy cơ mà, không thể gọi là lão được, gọi người ta như vậy già lắm.” Tổng Cảnh Du bật cười, “Ha ha, dì không biết đấy thôi, thật ra lão Ninh lớn tuổi rồi, chỉ là cậu ta chăm sóc bản thân tốt, sản phẩm chăm sóc da cậu ta tự nghiên cứu ra có công hiệu tuyệt vời mà thôi.” “Thật à?” “Cậu ta thường xuyên lấy mặt mình làm thí nghiệm, tiêm chỗ này một mũi, chỗ kia một mũi
Nếu nhìn kĩ, dì còn có thể thấy được lỗ kim trên mặt cậu ta đó.”
“Hả?”
Lâm Thiển không nghe nổi nữa, “Đội trưởng Tống, anh lấy quân y Ninh ra làm trò đùa như thế là không tốt đâu, dì ấy sẽ tưởng thật đấy
Dì à, dì đừng nghe anh ấy nói lung tung, tuổi của quân y Ninh cũng xấp xỉ bọn họ thôi, nhưng cụ thể là bao nhiêu thì cháu không biết
Quả thật sản phẩm chăm sóc da mà quân y Ninh chế tạo ra dùng rất tốt, cháu hay hỏi xin anh ấy lắm.” Bà Phó: “Vậy cũng không lớn, kết hôn chưa?” Lâm Thiển: “Chưa đâu ạ, ai làm bác sĩ cũng có bệnh sạch sẽ và chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thế nên đến giờ quân y Ninh vẫn còn độc thân
Dì có cô gái nào còn độc thân muốn giới thiệu cho anh ấy không ạ? ..
Bây giờ không có gái trẻ thì gái già cũng được ha ha ha.” Bà Phó: “Đúng là có, dì có một cô học trò, cũng học tiến sĩ, chỉ biết đọc sách chứ không biết tìm bạn trai, nhoáng cái đã lỡ thì, rất hiếu thuận, tốt nghiệp đại học cũng được vài năm rồi, mỗi dịp Tết đều gửi tin nhắn cho dì, thỉnh thoảng còn tới thăm dì.” Lâm Thiển: “Được đó được đó, lòng hiếu thảo rất quan trọng, người biết tôn sư trọng đạo chắc chắn nhân cách sẽ không tồi
Dì à, dì làm mối cho bọn họ đi, lỡ đâu thành thì sao?” Bà Phó sảng khoái đồng ý, “Được, dì đảm bảo
Tuyết Nhi, con đi với mẹ hay ở lại đây?” Lâm Thiển kéo cánh tay Phó Bạch Tuyết, “Dì à, cứ để cô ấy ở lại đây đi, tối nay bọn cháu sẽ đưa cô ấy đến Đại sứ quán, cháu đảm bảo, nhất định sẽ không để cô ấy uống say.” “Ha ha, được, vậy các cháu chơi đi.” “Tạm biệt dì.”
Ngồi trên du thuyền, một bên là bãi biển sầm uất tươi đẹp, thỉnh thoảng vọng đến từng trang tiếng nói cười, một bên khác là biển cả sâu thẳm tối tăm, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng kêu tiêu điều của loài chim biển
Hai khung cảnh hoàn toàn khác biệt kết hợp với nhau tạo nên một phong vị rất khác
Tất cả đều khác với thành phố B.
Vì lệch múi giờ, lúc này thành phố B sắp hửng sáng, bọn nhỏ vẫn còn ngủ say
Lâm Thiển có thể tưởng tượng ra, khi thức dậy, bọn nhỏ sẽ phát hiện bên cạnh gối để hai viên kẹo, chúng sẽ vội vàng lột giấy gói kẹo rồi nhét ngay vào miệng, bắt đầu một năm mới ngọt ngào.
Cô đã sớm chọn xong quần áo mới để bọn trẻ mặc Tết
Cô còn có thể tưởng tượng ra, Tiểu Nam Nam nhất định sẽ mặc bộ váy màu đỏ có thêu én nhỏ rất sinh động của mình, Nam Nam rất thích bộ váy đó, mẹ chồng cũng khen rất đẹp.
Còn Bắc Bắc, cậu bé không thích mặc đồ truyền thống, lúc mặc thử đã chế quần áo dài như váy con gái, nhất định không mặc vào, nhóc chắc chắn sẽ mặc bộ vest trắng phau kia, sau đó mẹ chồng sẽ phối cho nhóc nơ đỏ cùng màu với bộ váy của Nam Nam
Vào ngày lễ Tết, người thân, bạn bè quây quần bên nhau, người già khó tránh khỏi thích khoe con cháu
Nam Nam Bắc Bắc ăn mặc như đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, không kể mẹ chồng luôn nói lời hay, ngay cả ba chồng trầm lặng ít nói cũng thích dẫn chúng đi theo bên mình
Trẻ con thích đón năm mới nhất, thậm chí Lâm Thiển còn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nịnh nọt của cô bé mê tiền Nam Nam khi nhận bao lì xì, nhất định cô bé sẽ nói rất ngọt, lần lượt gọi ông nội bà nội cô dì chú bác, lần lượt nhận bao lì xì
Bắc Bắc thì khác, chắc chắn cậu bé sẽ vừa đi theo Nam Nam nhận bao lì xì, vừa ghét bỏ Nam Nam ồn ào, sau đó sẽ đưa nước để Nam Nam uống cho thấm giọng
Đây là năm đầu tiên Lâm Thiển buộc phải xa bọn nhỏ lâu như vậy, thậm chí còn không thể ăn Tết cùng nhau
Cô nghĩ thầm, cô nhớ bọn nhỏ như thế, chắc chắn bạn nhỏ cũng đang nhớ cô
Đang phiền muộn thì Cổ Thành Kiểu ôm lấy vai cô, dịu dàng hỏi: “Sao vậy, nhớ nhà hả?”
“Anh không nhớ sao?”
Cổ Thành Kiểu cười, đương nhiên là anh cũng nhớ, chỉ là anh đã quen với sự xa cách từ lâu rồi, anh chỉ có thể lặng thầm kìm nén nỗi nhớ
“Hừ, anh có thể chịu đựng bốn năm không về nhà cơ mà, mấy ngày thì đã là gì, đúng không?”
Lâm Thiển gỡ tay anh ra, cảm xúc đột ngột thay đổi, “Tránh ra.” Cô gái này, lúc trở mặt còn nhanh hơn lật sách
Cố Thành Kiểu hết cách, bèn lấy điện thoại di động ra, nói: “Muốn gọi video không?” “Bây giờ ở trong nước là mấy giờ mà còn gọi video?” “À, đúng đúng đúng.” “Không gọi, bọn nhỏ vốn đang bình thường, vừa thấy chúng ta là khóc thì phải làm sao? Nhớ thì nhớ, nhịn chút vậy, mùng một đầu năm mà chọc cho chúng khóc em không chịu nổi.” “Được, em nói đúng, nghe theo em hết.” Lâm Thiển không vui nổi
Mấy ngày nay, dù là Lâm Húc hay là ba mẹ chồng, chủ yếu cô đều chỉ nhắn tin, rất ít khi gọi điện hoặc gọi video, thứ nhất là do lệch múi giờ, thứ hai là lo cho cảm xúc của bọn nhỏ
Đúng lúc Cố Thành Kiêu không biết phải làm sao để dỗ cho cô vui, bỗng điện thoại của cô sáng lên, “Tới rồi tới rồi, ba em gọi video tới rồi.” Lâm Thiển vội vén mấy cọng tóc rối bời lên hai mang tai, tươi cười, “Nhấn đi, nhanh lên, nhân đi, suyt..
Mọi người nhỏ tiếng thôi nào, tôi với ba tôi gọi video.” Video vừa kết nối, nhưng không phải Lâm Húc xuất hiện, mà thay vào đó là Hà Viễn mới xa cách không lâu.
“Chú Hà? Sao lại là chú vậy?” Không chỉ Lâm Thiển ngạc nhiên, mà những người khác cũng thế
“Chú với ba cháu đang nhậu với nhau.” “...” Xem ra đúng là thế thật, hai gò má ông hồng hồng, nói chuyện lè nhè, “Giờ này đã mấy giờ rồi, trời sắp sáng rồi đó, sao hai người vẫn còn uống vậy?” “Vui mà, đúng rồi, tối qua bọn chú đón năm mới ở nhà cháu đấy.” “Hả? Ở Thành Để ạ?” Lâm Thiển càng giật mình hơn, khó tin nhìn qua Cố Thành Kiêu
Cố Thành Kiêu lắc đầu, nói anh chẳng biết gì cả bằng ánh mắt
Hà Viễn vui vẻ, nói năng không rõ lắm, “Đúng vậy đó, chính là Thành Để, cả nhà cùng đón năm mới với nhau, vui lắm
Nhưng mà cháu yên tâm, bọn chú ăn tất niên xong mới tụ tập nhậu nhẹt
Thật sự là nhiều năm rồi không vui như thế, chú và ba cháu mới gặp đã thân.” “...” Lâm Thiển chỉ biết cười khan
Không phải mới gặp đã thân đâu, hơn hai mươi năm trước đã có mối quan hệ anh em vợ rồi.