Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-928
Chương 928: Cụ chắt nhận nhau (2)
Cố Nguyên và Diệp Thiển Như biết tin người nhà Hà Hâm đến thành phố B3 thì chủ động mời họ đến Thành Để cùng nhau đón năm mới.
Tế4t năm nay, Thành Để không còn bà cụ Cổ gàn dở, Cổ Thành Kiều và Lâm 5Thiển cũng không về được, trong nhà vắng vẻ đi rất nhiều
Nếu 1hiểm khi gia đình Hà Hâm quay về sau hai mươi năm, không còn chỗ nào5 để đi, chị bằng mời đến Thành Để cùng chơi với hai đứa nhỏ, vui mừng chào đón năm mới, Hôm giao thừa, Hà Viễn thuê một chiếc xe chở hai ông bà cụ và đầy một cốp xe quà tặng, dựa vào định vị mà Lâm Húc chia sẻ đến Thành Để từ sớm
Diệp Thiến Như suy nghĩ rất chu đáo, bà sợ hai ông bà cụ không quá quen nơi đông người nên đã tổ chức bữa cơm tất niên ở nhà họ Cố từ hôm trước, còn đến giao thừa thì chỉ ở nhà đón năm mới
Hôm qua ăn tất niên hai đứa đã được nhận một tập tiền mừng tuổi, hôm nay ở đây cũng đều là ông bà, lại được nhận một tập lì xì nữa, túi tiền đầy căng, chẳng phải là vui nhất sao? Hà Viễn ngồi trên sofa, vừa quay lại đã thấy một bức ảnh gia đình
Mắt ông sáng lên, cầm ảnh lên hỏi: “Hai người này là...” “Ba mẹ cháu đấy ạ.” Nam Nam tự hào nói, “Ba cháu là người bảo vệ Tổ quốc, rất tài giỏi, mẹ cháu là..
mẹ cháu là...” “Là doanh nhân.” Bắc Bắc nhắc nhở
Nam Nam gật đầu như giã tỏi, “Đúng vậy đúng vậy, mẹ cháu là doanh nhân, cũng rất tài giỏi.” Hà Viễn nhìn ảnh, cố nén xúc động mà hỏi: “Mẹ của cháu tên là gì?” Nam Nam: “Mẹ cháu tên Lâm Thiển, có phải tên rất hay không?” Thoạt đầu Hà Viễn giật mình, sau đó thì sửng sốt một lúc lâu, đến khi hiểu ra thì không thể không mỉm cười
Thì ra, chuyện khó tin không chỉ là ông gặp được con trai, mà còn gặp được cả cháu gái của mình nữa
Nhà họ Cổ ở thủ đô là một gia đình quyền thế nổi tiếng, nhà họ Hà cũng từng nghe nói tới từ trước khi di cư
Lúc đầu, Hà Viễn còn cho rằng họ Cố chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng không ngờ, đây đúng là nhà họ Cố kia
Hai gia đình gặp nhau lần đầu tiên còn chưa quen biết nhau, nên không tránh khỏi những lúc lúng túng
Nhưng vì có hai đứa nhỏ nên sự bối rối ban đầu cũng nhanh chóng biến mất, mọi người ngồi cùng nhau hàn huyên nói đủ mọi chuyện
Vui vẻ nhất chính là Nam Nam, Bắc Bắc
Lúc mới đến cổng Thành Để ông cũng đã hoài nghi, ai có đủ quyền lực và tài chính để có một căn biệt thự cao cấp ở một nơi có địa thế trù phú và phong thủy tốt như vậy đây, ngoại trừ nhà họ Cố ở thủ đô thì còn ai vào đây nữa? Nhà họ Cổ ở thủ đô, ba đời làm tướng, Cổ Thành Kiều cũng họ Cố, cũng là sĩ quan cao cấp, đây lại là khu nhà cao cấp, chắc chắn là Cố Thành Kiểu không nhầm vào đâu được
Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển, Lâm Thiển, Lâm Húc, phải rồi, là họ Lâm, không nhầm được
Lâm Thiển, Lâm Thiển, Thiển Thiển, phải, em gái ông hình như cũng có lúc gọi Thiển Thiển
Hơn hai mươi năm rồi, có một số chuyện không cố nhớ lại thì cũng sẽ quên đi.
Khóe mắt Hà Viễn rưng rưng nước mắt, tất cả đều hợp lý, đáng nhẽ ra ông nên nghĩ ra từ trước
“Ông, ông khóc sao?” Nam Nam tò mò hỏi
Hà Viễn khẽ sụt sịt, “Không có không có, có cát thổi vào mắt ông.” Nam Nam chu cái miệng nhỏ xíu lên rồi hỏi: “Ở đây làm gì có bụi? Lại càng không có gió
Ông nói dối.” Hà Viễn: “...”
Mọi người cũng quay sang nhìn Hà Viễn
Ông mỉm cười rơi nước mắt, kể lại câu chuyện mình gặp lại đứa con trai bị thất lạc ba mươi năm ở Miami, rồi kể lại cặn kẽ chuyện vợ chồng Cổ Thành Kiều và Lâm Thiển cho mọi người nghe
Hà Trường Khanh và Dư Oánh lại thêm một lần xúc động
Dư Oánh: “Sao cơ, con nói là..
con tìm được Cảnh Hành rồi à?” Hà Viễn: “Vâng, Cảnh Hành bây giờ đang ở cùng Cố Thành Kiều, còn có cả Thiển Thiển nữa
Con bé rất lương thiện, rất vui tươi, rất lạc quan, một đứa nhỏ vô cùng ngoan
Lần đầu tiên con gặp đã thích con bé, chắc chắn ba mẹ cũng sẽ thích con bé.” Hà Trường Khanh và Dư Oánh rối rít gạt nước mắt, bao nhiêu lời nói cũng không thốt lên được
Đây chẳng khác gì mơ, bọn họ không những có chắt ngoại, mà bây giờ cả cháu trai cũng đã tìm được về
Cháu trai của họ sáu tuổi đã bị mất tích, đến bây giờ trong nhà vẫn còn giữ ảnh của thằng bé
Sinh nhật của cháu trai năm nào Dư Oánh cũng lấy ảnh ra xem, tròn ba mươi năm, ngày nào bà cũng nhớ đến đứa cháu trai của mình
Nếu hỏi trên đời này hai ông bà cụ có điều gì tiếc nuối, thì niềm tiếc nuối lớn nhất, cũng là duy nhất của bọn họ, chính là trước khi giã từ thế gian mà không thể gặp được cháu trai của mình thêm một lần nữa
Cổ Nguyên và Diệp Thiến Như cũng mừng thay cho bọn họ
Tâm trạng mất mà lại tìm được, bọn họ đã quá hiểu rồi
Diệp Thiển Như: “Bà cụ, ông cụ, chúc mừng chúc mừng, nếu mẹ Thiển Thiển tỉnh lại được thì thật sự gia đình ông bà được đoàn viên rồi.” Cố Nguyên vốn không uống rượu, nhưng hôm nay cũng phá lệ rót cho mình một ít, “Ông cụ Hà, tôi kính ông một ly, chúc mừng cả nhà đoàn viên” Diệp Thiến Như liếc sang lên tiếng chất vấn, “Uống rượu à?” “Một hớp, một hớp thôi, chỉ nhấp môi lấy mùi, hiểm có dịp được vui như thế này.” Cố Nguyên giơ chén lên huơ huơ trước mặt Diệp Thiến Như
Bà nhìn vào quả thật chỉ có một chút rượu nên chiều theo ông, “Lần sau đừng có kiếm cớ nữa.” Cố Nguyên gật đầu đồng ý, rồi lại quay sang Hà Trường Khanh mời rượu, nôn nóng không thể chờ để nếm chút vị rượu, “Ông cụ Hà, ít uống rượu thì mới tốt cho sức khỏe.” “Được được, cảm ơn.” Hà Trường Khanh giờ cũng đã đầm đìa nước mắt, tay cầm ly rượu cũng run rẩy
Hà Viễn đề nghị: “Ba mẹ có muốn gọi video nhìn mặt chúng nó không?” Diệp Thiến Như thấy hai ông bà cụ mừng đến phát khóc thì nói: “Để ông bà bình tĩnh lại đã
Tuổi cao rồi, không nên để xúc động mạnh
Video lúc nào gọi cũng được, chúng nó giờ cũng lớn rồi, không sợ lạc nữa.” Hà Viễn gật đầu, “Đúng vậy, chị dâu suy nghĩ thật chu đáo
Mấy hôm nay thật sự..
tôi nằm mơ cũng muốn cười..
thật sự..
Bây giờ chỉ chờ Hâm Hâm tỉnh lại nữa thôi
Bác sĩ nói chỉ cần chính con bé không bỏ cuộc thì nhất định có thể tỉnh lại
Cũng như tối đây, ba mươi năm rồi tôi vẫn chưa bao giờ bỏ cuộc, vẫn tìm kiếm con mình, tôi vẫn luôn tin rằng nó chỉ mất tích thôi, vẫn chưa chết...” Lâm Húc ngồi bên cạnh Hà Viễn, vỗ lên bờ vai ông an ủi: “So sánh anh với tôi, tôi thật sự tự ti
Đúng là bây giờ sau cơn mưa trời lại sáng, chúc mừng anh.” Hà Viễn lần đầu tiên thấy có cảm tình với Lâm Húc, cầm ly rượu lên cụng ly với ông, “Còn anh, sao cũng là người cô đơn rồi?” “Ôi, là tôi bị trừng phạt đúng người đúng tội
Sau này tôi chỉ nghĩ đến chuyện chăm sóc cho Thiển Thiển của tôi, chăm sóc hai đứa cháu ngoại của tôi thôi
Chỉ cần chúng nó khỏe mạnh bình an là tôi mãn nguyện rồi.”
Hà Viễn gật đầu, “Tôi cũng đồng cảm.”
***
Vào lúc này ở bên bờ biển Miami, mấy người Cố Thành Kiều cũng chuẩn bị đón năm mới
Ở đây không có đồ ăn Trung Quốc
Bọn họ thử ở mấy nhà hàng Trung Quốc đều thấy hương vị bị thiếu gì đó, nên Lâm Thiển quyết định mua nguyên liệu về nhà tự làm
Hà Cảnh Hành cũng tự nguyện mở cửa du thuyền của mình
Trên du thuyền có phòng bếp đầy đủ dụng cụ cao cấp, còn có phòng ăn sang trọng và cảnh đêm tuyệt đẹp
Tống Cảnh Du và Cao Kỳ Khâm thành một tổ, một người cán bột, một người làm nhân bánh, cùng gói sủi cảo
Cố Thành Kiều và Lâm Thiển thành một tổ, một người thái thức ăn, một người nấu nước dùng để làm lẩu
Hà Cảnh Hành một mình đứng ngoài hóng gió biển, nghe tiếng sóng vỗ, nhìn trời đang dần ngả về chiều mà có điều tư lự
Chiếc du thuyền này và rất nhiều anh em ở trên nó đã cùng anh ta chinh chiến, vừa nghĩ đến chuyện phải xa cách, trong lòng anh ta cứ vương vẫn không thôi.
Cố Nguyên và Diệp Thiển Như biết tin người nhà Hà Hâm đến thành phố B3 thì chủ động mời họ đến Thành Để cùng nhau đón năm mới.
Tế4t năm nay, Thành Để không còn bà cụ Cổ gàn dở, Cổ Thành Kiều và Lâm 5Thiển cũng không về được, trong nhà vắng vẻ đi rất nhiều
Nếu 1hiểm khi gia đình Hà Hâm quay về sau hai mươi năm, không còn chỗ nào5 để đi, chị bằng mời đến Thành Để cùng chơi với hai đứa nhỏ, vui mừng chào đón năm mới, Hôm giao thừa, Hà Viễn thuê một chiếc xe chở hai ông bà cụ và đầy một cốp xe quà tặng, dựa vào định vị mà Lâm Húc chia sẻ đến Thành Để từ sớm
Diệp Thiến Như suy nghĩ rất chu đáo, bà sợ hai ông bà cụ không quá quen nơi đông người nên đã tổ chức bữa cơm tất niên ở nhà họ Cố từ hôm trước, còn đến giao thừa thì chỉ ở nhà đón năm mới
Hôm qua ăn tất niên hai đứa đã được nhận một tập tiền mừng tuổi, hôm nay ở đây cũng đều là ông bà, lại được nhận một tập lì xì nữa, túi tiền đầy căng, chẳng phải là vui nhất sao? Hà Viễn ngồi trên sofa, vừa quay lại đã thấy một bức ảnh gia đình
Mắt ông sáng lên, cầm ảnh lên hỏi: “Hai người này là...” “Ba mẹ cháu đấy ạ.” Nam Nam tự hào nói, “Ba cháu là người bảo vệ Tổ quốc, rất tài giỏi, mẹ cháu là..
mẹ cháu là...” “Là doanh nhân.” Bắc Bắc nhắc nhở
Nam Nam gật đầu như giã tỏi, “Đúng vậy đúng vậy, mẹ cháu là doanh nhân, cũng rất tài giỏi.” Hà Viễn nhìn ảnh, cố nén xúc động mà hỏi: “Mẹ của cháu tên là gì?” Nam Nam: “Mẹ cháu tên Lâm Thiển, có phải tên rất hay không?” Thoạt đầu Hà Viễn giật mình, sau đó thì sửng sốt một lúc lâu, đến khi hiểu ra thì không thể không mỉm cười
Thì ra, chuyện khó tin không chỉ là ông gặp được con trai, mà còn gặp được cả cháu gái của mình nữa
Nhà họ Cổ ở thủ đô là một gia đình quyền thế nổi tiếng, nhà họ Hà cũng từng nghe nói tới từ trước khi di cư
Lúc đầu, Hà Viễn còn cho rằng họ Cố chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng không ngờ, đây đúng là nhà họ Cố kia
Hai gia đình gặp nhau lần đầu tiên còn chưa quen biết nhau, nên không tránh khỏi những lúc lúng túng
Nhưng vì có hai đứa nhỏ nên sự bối rối ban đầu cũng nhanh chóng biến mất, mọi người ngồi cùng nhau hàn huyên nói đủ mọi chuyện
Vui vẻ nhất chính là Nam Nam, Bắc Bắc
Lúc mới đến cổng Thành Để ông cũng đã hoài nghi, ai có đủ quyền lực và tài chính để có một căn biệt thự cao cấp ở một nơi có địa thế trù phú và phong thủy tốt như vậy đây, ngoại trừ nhà họ Cố ở thủ đô thì còn ai vào đây nữa? Nhà họ Cổ ở thủ đô, ba đời làm tướng, Cổ Thành Kiều cũng họ Cố, cũng là sĩ quan cao cấp, đây lại là khu nhà cao cấp, chắc chắn là Cố Thành Kiểu không nhầm vào đâu được
Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển, Lâm Thiển, Lâm Húc, phải rồi, là họ Lâm, không nhầm được
Lâm Thiển, Lâm Thiển, Thiển Thiển, phải, em gái ông hình như cũng có lúc gọi Thiển Thiển
Hơn hai mươi năm rồi, có một số chuyện không cố nhớ lại thì cũng sẽ quên đi.
Khóe mắt Hà Viễn rưng rưng nước mắt, tất cả đều hợp lý, đáng nhẽ ra ông nên nghĩ ra từ trước
“Ông, ông khóc sao?” Nam Nam tò mò hỏi
Hà Viễn khẽ sụt sịt, “Không có không có, có cát thổi vào mắt ông.” Nam Nam chu cái miệng nhỏ xíu lên rồi hỏi: “Ở đây làm gì có bụi? Lại càng không có gió
Ông nói dối.” Hà Viễn: “...”
Mọi người cũng quay sang nhìn Hà Viễn
Ông mỉm cười rơi nước mắt, kể lại câu chuyện mình gặp lại đứa con trai bị thất lạc ba mươi năm ở Miami, rồi kể lại cặn kẽ chuyện vợ chồng Cổ Thành Kiều và Lâm Thiển cho mọi người nghe
Hà Trường Khanh và Dư Oánh lại thêm một lần xúc động
Dư Oánh: “Sao cơ, con nói là..
con tìm được Cảnh Hành rồi à?” Hà Viễn: “Vâng, Cảnh Hành bây giờ đang ở cùng Cố Thành Kiều, còn có cả Thiển Thiển nữa
Con bé rất lương thiện, rất vui tươi, rất lạc quan, một đứa nhỏ vô cùng ngoan
Lần đầu tiên con gặp đã thích con bé, chắc chắn ba mẹ cũng sẽ thích con bé.” Hà Trường Khanh và Dư Oánh rối rít gạt nước mắt, bao nhiêu lời nói cũng không thốt lên được
Đây chẳng khác gì mơ, bọn họ không những có chắt ngoại, mà bây giờ cả cháu trai cũng đã tìm được về
Cháu trai của họ sáu tuổi đã bị mất tích, đến bây giờ trong nhà vẫn còn giữ ảnh của thằng bé
Sinh nhật của cháu trai năm nào Dư Oánh cũng lấy ảnh ra xem, tròn ba mươi năm, ngày nào bà cũng nhớ đến đứa cháu trai của mình
Nếu hỏi trên đời này hai ông bà cụ có điều gì tiếc nuối, thì niềm tiếc nuối lớn nhất, cũng là duy nhất của bọn họ, chính là trước khi giã từ thế gian mà không thể gặp được cháu trai của mình thêm một lần nữa
Cổ Nguyên và Diệp Thiến Như cũng mừng thay cho bọn họ
Tâm trạng mất mà lại tìm được, bọn họ đã quá hiểu rồi
Diệp Thiển Như: “Bà cụ, ông cụ, chúc mừng chúc mừng, nếu mẹ Thiển Thiển tỉnh lại được thì thật sự gia đình ông bà được đoàn viên rồi.” Cố Nguyên vốn không uống rượu, nhưng hôm nay cũng phá lệ rót cho mình một ít, “Ông cụ Hà, tôi kính ông một ly, chúc mừng cả nhà đoàn viên” Diệp Thiến Như liếc sang lên tiếng chất vấn, “Uống rượu à?” “Một hớp, một hớp thôi, chỉ nhấp môi lấy mùi, hiểm có dịp được vui như thế này.” Cố Nguyên giơ chén lên huơ huơ trước mặt Diệp Thiến Như
Bà nhìn vào quả thật chỉ có một chút rượu nên chiều theo ông, “Lần sau đừng có kiếm cớ nữa.” Cố Nguyên gật đầu đồng ý, rồi lại quay sang Hà Trường Khanh mời rượu, nôn nóng không thể chờ để nếm chút vị rượu, “Ông cụ Hà, ít uống rượu thì mới tốt cho sức khỏe.” “Được được, cảm ơn.” Hà Trường Khanh giờ cũng đã đầm đìa nước mắt, tay cầm ly rượu cũng run rẩy
Hà Viễn đề nghị: “Ba mẹ có muốn gọi video nhìn mặt chúng nó không?” Diệp Thiến Như thấy hai ông bà cụ mừng đến phát khóc thì nói: “Để ông bà bình tĩnh lại đã
Tuổi cao rồi, không nên để xúc động mạnh
Video lúc nào gọi cũng được, chúng nó giờ cũng lớn rồi, không sợ lạc nữa.” Hà Viễn gật đầu, “Đúng vậy, chị dâu suy nghĩ thật chu đáo
Mấy hôm nay thật sự..
tôi nằm mơ cũng muốn cười..
thật sự..
Bây giờ chỉ chờ Hâm Hâm tỉnh lại nữa thôi
Bác sĩ nói chỉ cần chính con bé không bỏ cuộc thì nhất định có thể tỉnh lại
Cũng như tối đây, ba mươi năm rồi tôi vẫn chưa bao giờ bỏ cuộc, vẫn tìm kiếm con mình, tôi vẫn luôn tin rằng nó chỉ mất tích thôi, vẫn chưa chết...” Lâm Húc ngồi bên cạnh Hà Viễn, vỗ lên bờ vai ông an ủi: “So sánh anh với tôi, tôi thật sự tự ti
Đúng là bây giờ sau cơn mưa trời lại sáng, chúc mừng anh.” Hà Viễn lần đầu tiên thấy có cảm tình với Lâm Húc, cầm ly rượu lên cụng ly với ông, “Còn anh, sao cũng là người cô đơn rồi?” “Ôi, là tôi bị trừng phạt đúng người đúng tội
Sau này tôi chỉ nghĩ đến chuyện chăm sóc cho Thiển Thiển của tôi, chăm sóc hai đứa cháu ngoại của tôi thôi
Chỉ cần chúng nó khỏe mạnh bình an là tôi mãn nguyện rồi.”
Hà Viễn gật đầu, “Tôi cũng đồng cảm.”
***
Vào lúc này ở bên bờ biển Miami, mấy người Cố Thành Kiều cũng chuẩn bị đón năm mới
Ở đây không có đồ ăn Trung Quốc
Bọn họ thử ở mấy nhà hàng Trung Quốc đều thấy hương vị bị thiếu gì đó, nên Lâm Thiển quyết định mua nguyên liệu về nhà tự làm
Hà Cảnh Hành cũng tự nguyện mở cửa du thuyền của mình
Trên du thuyền có phòng bếp đầy đủ dụng cụ cao cấp, còn có phòng ăn sang trọng và cảnh đêm tuyệt đẹp
Tống Cảnh Du và Cao Kỳ Khâm thành một tổ, một người cán bột, một người làm nhân bánh, cùng gói sủi cảo
Cố Thành Kiều và Lâm Thiển thành một tổ, một người thái thức ăn, một người nấu nước dùng để làm lẩu
Hà Cảnh Hành một mình đứng ngoài hóng gió biển, nghe tiếng sóng vỗ, nhìn trời đang dần ngả về chiều mà có điều tư lự
Chiếc du thuyền này và rất nhiều anh em ở trên nó đã cùng anh ta chinh chiến, vừa nghĩ đến chuyện phải xa cách, trong lòng anh ta cứ vương vẫn không thôi.