Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-915
Chương 915: Đừng phá đám thế giới hai người của chúng tôi
Trong phòng bệnh có rất nhiều người, lãnh đạo Đại sứ quán cũng ở đây thăm hỏi 3Tiến sĩ Phó.
Lâm Thiển lẳng lặng n5ép sau Cố Thành Kiêu, ngoan ngoãn y như con mèo nhỏ.
Ngài đại sứ và bảy, tám lãn5h đạo của Đại sứ quán đều đứng bên giường bệnh, rất quan tâm thăm hỏi Tiến sĩ Phó Gia Tiên.
“Được, được, cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm.”
“Tiến sĩ Phó, không chỉ chúng tôi ở đây, mà cả nước cũng rất quan tâm đến chuyện của ông, ai ai cũng lo lắng cho ông, nghe nói ông đã bình an trở về, bọn họ đều nói đây đúng là một kỳ tích.”
Phó Gia Tiên nằm trên giường bệnh, sức khỏe suy nhược nhưng tinh thần vãn rất linh hoạt, thậm chí còn có chút hưng phấn, “Cảm ơn, cảm ơn mọi người đã quan tâm.”
Lãnh đạo nói huyên thuyên một hồi, thăm hỏi động viên Phó Gia Tiên rồi lại cảm ơn Cố Thành Kiêu. Họ nói chuyện đến hơn nửa tiếng, đến khi y tá vào nhắc nhở đến giờ khám cho bệnh nhân thì cuộc viếng thăm mới kết thúc.
Cuối cùng lãnh đạo cũng ra về hết, phòng bệnh bớt đông đi một nửa, không còn mấy người ở lại.
Bà Phó vô cùng hạnh phúc khi thấy con gái và chồng đều bình an trở về. Một năm chờ đợi khổ ải của bà cũng đã qua rồi.
Hai mẹ con cẩn thận từng li từng tí đỡ Phó Gia Tiên ngồi lên xe lăn, bà Phó nói: “Tuyết Nhi, con tiếp thủ trưởng Cố và Cố phu nhân đi, có mẹ ở đây là được rồi.”
Phó Bạch Tuyết: “Vâng, được ạ.”
Bà Phó đẩy xe đưa Phó Gia Tiên đi khám tổng thể. Thật ra tối qua bác sĩ đã khám sơ bộ cho Phó Gia Tiên rồi, hôm nay chỉ là kiểm tra tổng thể sâu hơn, nên đương nhiên cũng mất thời gian hơn một chút.
Phó Bạch Tuyết lôi kéo Lâm Thiển hỏi: “Cô cầm đến chưa? Có mua được không?”
“Có đây, có hết.” Lâm Thiển đưa chiếc túi cầm trong tay cho Phó Bạch Tuyết, “Tôi chạy đến siêu thị chọn loại đắt tiền nhất đấy.”
“Cảm ơn cô, lát nữa tôi gửi lại tiền cho cô.”
“Không cần vội.”
Cố Thành Kiêu đang bán tín bán nghi không biết trong túi có gì thì Phó Bạch Tuyết đã tự giở ra xem, gồm có một bộ đồ cắt tóc, còn có một con dao cạo râu.
“Bây giờ ba tôi rất cần những thứ này. Ôi trời, vừa rồi tôi nhìn thấy ba mà giật cả mình, tóc vừa dài vừa rối còn đỡ, đây lại còn một đầu toàn chấy, tôi muốn ôm ba mà cũng không dám, quá khủng khiếp!”
Lâm Thiển dở khóc dở cười, mọi người còn lại cũng buồn cười.
Cố Thành Kiêu: “Được rồi, mọi người về nghỉ một chút rồi buổi chiều liên lạc với trụ sở để họp, thảo luận xem bước đi kế tiếp làm như thế nào, về nước hay tiếp tục ở lại đây chờ thuốc giải.”
Phạm Dương Mộc và Cao Kỷ Khâm: “Rõ.”
“Mau quay về đi.”
“Lão Đại, anh không đi cùng chúng tôi sao?”
Cố Thành Kiêu kéo cánh tay Lâm Thiển: “Tôi đưa chị dâu các người đi thay băng, các cậu đừng quấy rầy thế giới riêng của chúng tôi.”
“A, tôi hiểu rồi, vậy tôi gọi video về nhà có được không?” Cao Kỷ Khâm lần đầu làm cha, ngày nào cũng nhớ đến Phạn Phạn và cô con gái cô mới sinh của bọn họ.
“Được.”
“Cảm ơn lão Đại rất nhiều.”
Tại phòng thay băng, bác sĩ giúp Lâm Thiển băng bó lại. Vết thương hôm nay đã đỡ hơn nhiều, ít nhất không còn chảy nước nữa, vết thương ở chính giữa bị nặng nhất, to bằng khoảng một bàn tay, nhìn qua đã thấy chắc chắn sẽ để lại sẹo.
Lần thay băng này còn đau hơn lần trước nhiều. Lúc trước da thịt cô bị bỏng nên không còn cảm giác, còn bây giờ thì phải cắt bỏ chỗ da thịt đã hoại tử, đau đến chảy nước mắt.
Cố Thành Kiêu nhìn thấy thì xót xa.
Đi ra khỏi phòng, Cố Thành Kiêu đỡ cánh tay bị thương của cô, che chở cho cô.
“Về khách sạn nghỉ ngơi thôi, anh cũng thức trắng cả đêm rồi.”
“Anh thật sự chỉ hận không thể đi tìm Tào Tuệ Hân tính sổ được.”
“Thôi bỏ đi, đây là nước ngoài, từng lời nói, từng cử chỉ của anh đều đại diện cho Tổ quốc của chúng ta, làm loạn lên không hay ho gì.”
Cố Thành Kiêu bước chậm lại, quay sang nhìn cô, “Thiển Thiển, em thay đổi rồi. Lúc trước sao em chịu bị thiệt thòi như thế này, vậy mà bây giờ lại quay ngoắt thái độ, còn khuyên anh không so đo.”
Lâm Thiển bật cười, “Không sai, em cũng phải tự ngưỡng mộ mình. Thật ra thì, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy hai mẹ con họ rất đáng thương. Đúng rồi, sao chưa bao giờ em nghe mọi người nhắc đến chồng của chị Tào vậy?”
Từ trước đến nay, Lâm Thiển chỉ biết hai mẹ con Tào Tuệ Hân và Lương Diệu Thần vẫn luôn ở chỗ chú Tào, đến bây giờ cũng chưa từng nghe nói đến chồng của Tào Tuệ Hân, cũng là ba của Lương Diệu Thần.
Khi Lương Diệu Thần đang là nghệ sĩ trong showbiz, đúng là đã mang gia cảnh có ba đời phục vụ trong quân đội ra để lăng xê. Nhưng thông tin chỉ mập mờ nói ông ngoại cô ta là một vị tướng cao cấp trong quân đội, vì bị thương mà phải giải ngũ, nhưng hoàn toàn không nhắc đến ba của cô ta.
Vì vây Lâm Thiển khá tò mò.
“Lương Diệu Thần gặp chuyện hệ trọng liên quan đến tính mạng như vậy mà sao không thấy ba cô ta đâu? Còn có cả lần chú Tào phẫu thuật cũng chỉ có mình chị Tào tất bật lo toan, chưa từng thấy con rể xuất hiện? Vì sao vậy? Chẳng lẽ… chồng chị ấy chết trẻ?”
Cố Thành Kiêu lắc đầu, “Anh nghe mẹ kể, chồng chị Tào kinh doanh ở nước ngoài, hai người ly thân nhiều năm rồi nhưng vẫn không ly hôn.”
“Vậy anh ấy cũng không quan tâm đến con gái mình sao?”
“Cụ thể hơn thì anh cũng không biết, không có hứng thú với những chuyện nhà người khác.”
Họ đang nói thì một bóng người khá quen thuộc ló ra từ khúc cua, hình như đang cố tình đứng chờ họ.
“Thành Kiêu.”
Cố Thành Kiêu dừng bước quay đầu sang nhìn, thấy Tào Tuệ Hân khúm núm đứng bên tường, đầu bà ta cúi gằm, hai tay nắm vạt áo, làm ra vẻ rất miễn cưỡng nhưng lại không thể không làm như vậy.
Phản ứng đầu tiên của Cố Thành Kiêu là đi vòng lên che chắn cho Lâm Thiển.
“Ôi, Thành Kiêu… Thành Kiêu ơi…” Thấy trò thân thiết không có tác dụng, Tào Tuệ Hân lập tức đổi giọng, “Thủ trưởng Cố, thủ trưởng Cố…”
Tào Tuệ Hân nhanh nhẹn chạy lên, còn chưa nói gì thì đã khuỵu gối, “phịch” một cái xuống đất, “Thật xin lỗi bà Cố! Tôi biết là tôi thất lễ làm cô bị bỏng, cô nhân từ rộng lượng tha thứ cho tôi, tôi xin cô, cầu xin cô…”
Lâm Thiển giật mình sợ hãi lùi đến ba bước, nhưng bà ta vẫn quỳ trên sàn dập đầu xuống. Tình huống này đúng là rất thiếu lễ độ, cô không thể làm gì khác, đành bước lên đỡ, “Ai, chị Tào, có gì thì cứ nói, chị đứng lên trước được không?”
Cơn giận trong lòng Cố Thành Kiêu bùng lên, anh kéo Lâm Thiển lại, “Chị ta muốn quỳ thì cứ để chị ta quỳ, muốn dập đầu thì cứ để chị ta dập đầu, đúng là nên nói lời xin lỗi em.”
Lâm Thiển: “…”
Tào Tuệ Hân nhìn nét mặt lạnh lùng của Cố Thành Kiêu thì bắt đầu khóc lóc thanh minh, “Thủ trưởng Cố, Diệu Diệu nhà tôi đang mang thai, lúc độc phát tác, nó sống không bằng chết. Nếu không phải tôi ngăn cản thì nó đã nhảy lầu rồi, một người hai mạng biết làm sao đây!”
“Tôi không dám cầu xin gì to tát, chỉ cầu xin hai người nhất định cứu chữa cho Diệu Diệu của tôi, xin cứu lấy nó!”
Tào Tuệ Hân lại tiếp tục dập đầu, càng gây sự chú ý làm cho nhiều người tò mò xúm lại.
Tình huống này, nếu ai không hiểu, lại tưởng Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển đang làm khó dễ bà ta.
Trong phòng bệnh có rất nhiều người, lãnh đạo Đại sứ quán cũng ở đây thăm hỏi 3Tiến sĩ Phó.
Lâm Thiển lẳng lặng n5ép sau Cố Thành Kiêu, ngoan ngoãn y như con mèo nhỏ.
Ngài đại sứ và bảy, tám lãn5h đạo của Đại sứ quán đều đứng bên giường bệnh, rất quan tâm thăm hỏi Tiến sĩ Phó Gia Tiên.
“Được, được, cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm.”
“Tiến sĩ Phó, không chỉ chúng tôi ở đây, mà cả nước cũng rất quan tâm đến chuyện của ông, ai ai cũng lo lắng cho ông, nghe nói ông đã bình an trở về, bọn họ đều nói đây đúng là một kỳ tích.”
Phó Gia Tiên nằm trên giường bệnh, sức khỏe suy nhược nhưng tinh thần vãn rất linh hoạt, thậm chí còn có chút hưng phấn, “Cảm ơn, cảm ơn mọi người đã quan tâm.”
Lãnh đạo nói huyên thuyên một hồi, thăm hỏi động viên Phó Gia Tiên rồi lại cảm ơn Cố Thành Kiêu. Họ nói chuyện đến hơn nửa tiếng, đến khi y tá vào nhắc nhở đến giờ khám cho bệnh nhân thì cuộc viếng thăm mới kết thúc.
Cuối cùng lãnh đạo cũng ra về hết, phòng bệnh bớt đông đi một nửa, không còn mấy người ở lại.
Bà Phó vô cùng hạnh phúc khi thấy con gái và chồng đều bình an trở về. Một năm chờ đợi khổ ải của bà cũng đã qua rồi.
Hai mẹ con cẩn thận từng li từng tí đỡ Phó Gia Tiên ngồi lên xe lăn, bà Phó nói: “Tuyết Nhi, con tiếp thủ trưởng Cố và Cố phu nhân đi, có mẹ ở đây là được rồi.”
Phó Bạch Tuyết: “Vâng, được ạ.”
Bà Phó đẩy xe đưa Phó Gia Tiên đi khám tổng thể. Thật ra tối qua bác sĩ đã khám sơ bộ cho Phó Gia Tiên rồi, hôm nay chỉ là kiểm tra tổng thể sâu hơn, nên đương nhiên cũng mất thời gian hơn một chút.
Phó Bạch Tuyết lôi kéo Lâm Thiển hỏi: “Cô cầm đến chưa? Có mua được không?”
“Có đây, có hết.” Lâm Thiển đưa chiếc túi cầm trong tay cho Phó Bạch Tuyết, “Tôi chạy đến siêu thị chọn loại đắt tiền nhất đấy.”
“Cảm ơn cô, lát nữa tôi gửi lại tiền cho cô.”
“Không cần vội.”
Cố Thành Kiêu đang bán tín bán nghi không biết trong túi có gì thì Phó Bạch Tuyết đã tự giở ra xem, gồm có một bộ đồ cắt tóc, còn có một con dao cạo râu.
“Bây giờ ba tôi rất cần những thứ này. Ôi trời, vừa rồi tôi nhìn thấy ba mà giật cả mình, tóc vừa dài vừa rối còn đỡ, đây lại còn một đầu toàn chấy, tôi muốn ôm ba mà cũng không dám, quá khủng khiếp!”
Lâm Thiển dở khóc dở cười, mọi người còn lại cũng buồn cười.
Cố Thành Kiêu: “Được rồi, mọi người về nghỉ một chút rồi buổi chiều liên lạc với trụ sở để họp, thảo luận xem bước đi kế tiếp làm như thế nào, về nước hay tiếp tục ở lại đây chờ thuốc giải.”
Phạm Dương Mộc và Cao Kỷ Khâm: “Rõ.”
“Mau quay về đi.”
“Lão Đại, anh không đi cùng chúng tôi sao?”
Cố Thành Kiêu kéo cánh tay Lâm Thiển: “Tôi đưa chị dâu các người đi thay băng, các cậu đừng quấy rầy thế giới riêng của chúng tôi.”
“A, tôi hiểu rồi, vậy tôi gọi video về nhà có được không?” Cao Kỷ Khâm lần đầu làm cha, ngày nào cũng nhớ đến Phạn Phạn và cô con gái cô mới sinh của bọn họ.
“Được.”
“Cảm ơn lão Đại rất nhiều.”
Tại phòng thay băng, bác sĩ giúp Lâm Thiển băng bó lại. Vết thương hôm nay đã đỡ hơn nhiều, ít nhất không còn chảy nước nữa, vết thương ở chính giữa bị nặng nhất, to bằng khoảng một bàn tay, nhìn qua đã thấy chắc chắn sẽ để lại sẹo.
Lần thay băng này còn đau hơn lần trước nhiều. Lúc trước da thịt cô bị bỏng nên không còn cảm giác, còn bây giờ thì phải cắt bỏ chỗ da thịt đã hoại tử, đau đến chảy nước mắt.
Cố Thành Kiêu nhìn thấy thì xót xa.
Đi ra khỏi phòng, Cố Thành Kiêu đỡ cánh tay bị thương của cô, che chở cho cô.
“Về khách sạn nghỉ ngơi thôi, anh cũng thức trắng cả đêm rồi.”
“Anh thật sự chỉ hận không thể đi tìm Tào Tuệ Hân tính sổ được.”
“Thôi bỏ đi, đây là nước ngoài, từng lời nói, từng cử chỉ của anh đều đại diện cho Tổ quốc của chúng ta, làm loạn lên không hay ho gì.”
Cố Thành Kiêu bước chậm lại, quay sang nhìn cô, “Thiển Thiển, em thay đổi rồi. Lúc trước sao em chịu bị thiệt thòi như thế này, vậy mà bây giờ lại quay ngoắt thái độ, còn khuyên anh không so đo.”
Lâm Thiển bật cười, “Không sai, em cũng phải tự ngưỡng mộ mình. Thật ra thì, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy hai mẹ con họ rất đáng thương. Đúng rồi, sao chưa bao giờ em nghe mọi người nhắc đến chồng của chị Tào vậy?”
Từ trước đến nay, Lâm Thiển chỉ biết hai mẹ con Tào Tuệ Hân và Lương Diệu Thần vẫn luôn ở chỗ chú Tào, đến bây giờ cũng chưa từng nghe nói đến chồng của Tào Tuệ Hân, cũng là ba của Lương Diệu Thần.
Khi Lương Diệu Thần đang là nghệ sĩ trong showbiz, đúng là đã mang gia cảnh có ba đời phục vụ trong quân đội ra để lăng xê. Nhưng thông tin chỉ mập mờ nói ông ngoại cô ta là một vị tướng cao cấp trong quân đội, vì bị thương mà phải giải ngũ, nhưng hoàn toàn không nhắc đến ba của cô ta.
Vì vây Lâm Thiển khá tò mò.
“Lương Diệu Thần gặp chuyện hệ trọng liên quan đến tính mạng như vậy mà sao không thấy ba cô ta đâu? Còn có cả lần chú Tào phẫu thuật cũng chỉ có mình chị Tào tất bật lo toan, chưa từng thấy con rể xuất hiện? Vì sao vậy? Chẳng lẽ… chồng chị ấy chết trẻ?”
Cố Thành Kiêu lắc đầu, “Anh nghe mẹ kể, chồng chị Tào kinh doanh ở nước ngoài, hai người ly thân nhiều năm rồi nhưng vẫn không ly hôn.”
“Vậy anh ấy cũng không quan tâm đến con gái mình sao?”
“Cụ thể hơn thì anh cũng không biết, không có hứng thú với những chuyện nhà người khác.”
Họ đang nói thì một bóng người khá quen thuộc ló ra từ khúc cua, hình như đang cố tình đứng chờ họ.
“Thành Kiêu.”
Cố Thành Kiêu dừng bước quay đầu sang nhìn, thấy Tào Tuệ Hân khúm núm đứng bên tường, đầu bà ta cúi gằm, hai tay nắm vạt áo, làm ra vẻ rất miễn cưỡng nhưng lại không thể không làm như vậy.
Phản ứng đầu tiên của Cố Thành Kiêu là đi vòng lên che chắn cho Lâm Thiển.
“Ôi, Thành Kiêu… Thành Kiêu ơi…” Thấy trò thân thiết không có tác dụng, Tào Tuệ Hân lập tức đổi giọng, “Thủ trưởng Cố, thủ trưởng Cố…”
Tào Tuệ Hân nhanh nhẹn chạy lên, còn chưa nói gì thì đã khuỵu gối, “phịch” một cái xuống đất, “Thật xin lỗi bà Cố! Tôi biết là tôi thất lễ làm cô bị bỏng, cô nhân từ rộng lượng tha thứ cho tôi, tôi xin cô, cầu xin cô…”
Lâm Thiển giật mình sợ hãi lùi đến ba bước, nhưng bà ta vẫn quỳ trên sàn dập đầu xuống. Tình huống này đúng là rất thiếu lễ độ, cô không thể làm gì khác, đành bước lên đỡ, “Ai, chị Tào, có gì thì cứ nói, chị đứng lên trước được không?”
Cơn giận trong lòng Cố Thành Kiêu bùng lên, anh kéo Lâm Thiển lại, “Chị ta muốn quỳ thì cứ để chị ta quỳ, muốn dập đầu thì cứ để chị ta dập đầu, đúng là nên nói lời xin lỗi em.”
Lâm Thiển: “…”
Tào Tuệ Hân nhìn nét mặt lạnh lùng của Cố Thành Kiêu thì bắt đầu khóc lóc thanh minh, “Thủ trưởng Cố, Diệu Diệu nhà tôi đang mang thai, lúc độc phát tác, nó sống không bằng chết. Nếu không phải tôi ngăn cản thì nó đã nhảy lầu rồi, một người hai mạng biết làm sao đây!”
“Tôi không dám cầu xin gì to tát, chỉ cầu xin hai người nhất định cứu chữa cho Diệu Diệu của tôi, xin cứu lấy nó!”
Tào Tuệ Hân lại tiếp tục dập đầu, càng gây sự chú ý làm cho nhiều người tò mò xúm lại.
Tình huống này, nếu ai không hiểu, lại tưởng Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển đang làm khó dễ bà ta.