Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 910: Đào mộ
Đêm đến, đứng nhìn từ trên đỉnh núi xuống, trước mắt là đường bờ biển kéo dài, bên tai là 3tiếng sóng biển vỗ vào vách đá, tất cả khung cảnh này đều do thiên nhiên ban tặng.
“Băng qua bụi cỏ dại này là đến.”
Trác Việt chỉ hướng, Cao Kỷ Khâm nắm chặt tay5 lái, chạy thẳng về phía trước.
Nơi này vốn không có đường, xe không mở đèn, chạy1 bên trong đám cỏ dại rậm rạp cao hơn cả đầu người, cỏ dại hai bên liên tục quét vào cửa 5sổ xe.
Hình ảnh này, âm thanh này, thật khiến người ta khiếp sợ.
Cố Thành Kiêu: “Lái tới phía trước.”
Phạm Dương Mộc nhắc nhở một câu: “Lão Đại, có khi nào là bẫy hay không? Đừng để đến lúc đó bị bọn chúng làm một mẻ tóm gọn.”
Cố Thành Kiêu: “Anh cho rằng đây là tổ chức Lão Đoàn trước kia à? Cho dù là Lão Đoàn của trước kia thì chúng ta cũng không sợ, chẳng lẽ sợ bọn này? Tổ chức Lão Đoàn nội chiến tanh bành, bây giờ chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Ai trong đám người này cũng đều có lòng riêng, vì vậy mới tụ tập với nhau, chẳng có gì đáng sợ.”
Trác Việt: “Đúng vậy, thuộc hạ của Trác Lực chỉ có Tư Khoa Giai là tương đối khó giải quyết, gặp được chúng cũng không cần sợ.”
Lúc này, Cao Kỷ Khâm hưng phấn reo: “Lão Đại, phía trước có ánh sáng!”
“Sao lại tối như vậy?” Phạm Dương Mộc nổi lên nghi vấn: “Cậu chắc chắn bọn chúng ở bên trong?”
“Chắc chắn, nhưng tôi cũng lấy làm lạ, sao chẳng có một chút ánh sáng nào?”
Cố Thành Kiêu điềm tĩnh ra lệnh: “Tiểu Cao Tử, tiếp tục lái xe về phía trước.”
Xe chạy một đường thẳng về phía trước, đèn xe có thể thu hút sự chú ý của người khác cho nên không thể bật. Bọn họ đành mượn ánh trăng sáng để từ từ dò dẫm đường đi.
Trác Việt nói: “Chúng ta đã vào thôn rồi, nơi này là quảng trường, hai bên có nhà cửa, nhà tổ ông ngoại tôi ở tận bên trong cùng.”
Ba mươi năm trước, toàn bộ dân trong thôn làng này đều bị giết hại, hài cốt rải khắp nơi. Vài ngày sau, khi mùi hôi thối lan tỏa ra khu vực xung quanh thì người ngoài mới phát hiện ra. Ngay lập tức, chuyện này khiến toàn thế giới chấn động.
Lúc đó cảnh sát hình sự quốc tế đã trực tiếp điều tra những kẻ liên quan đến vụ án, cho rằng đây là do tổ chức khủng bố gây ra, nhưng lại không tìm được đầu mối của hung thủ.
Cho đến nay, đây vẫn còn là một vụ án chưa được giải quyết.
Ba mươi năm, rất nhiều người đã quên vụ án thảm sát này, ngược lại cái tên “Thôn Quỷ” càng khắc sâu vào trong trí nhớ mọi người.
Rốt cuộc chiếc xe cũng xuyên qua bụi cỏ rậm rạp, phía trước là một bãi đất bằng phẳng, xa hơn nữa là từng dãy nhà rách nát cũ kĩ.
“Đến đó xem thử.”
“Rõ.”
Xe chạy về phía đoạn đường phát ra ánh sáng, ngay trước mặt là một chiếc đèn pha sáng ngời được dựng lên, bên dưới là vài chiếc máy xúc đang làm việc, dường như đang đào cái gì đó.
Cao Kỷ Khâm đỗ xe trong bóng tối, bốn người xuống xe đi bộ về phía trước.
Càng đi sâu vào thì càng thấy rõ, nghe rõ hơn.
Đó là một vùng đất bằng phẳng bên dưới chân núi, có một một nhóm thợ đang làm việc, nón bảo hộ vàng chanh hiện lên rõ ràng dưới ánh đèn. Bọn họ đếm sơ sơ, có khoảng mười mấy người và ba máy xúc.
Có hai người thợ đang ngồi trên bãi cỏ hút thuốc lá, vừa hút vừa tán gẫu, cả hai đều nói bằng tiếng nước X.
“Không biết ngài Trác đang tìm cái gì, mộ phần có cái gì hay ho mà đào, ngoại trừ một đống xương trắng thì chẳng có gì cả.”
“Haiz, tao mà biết ở đây mệt như vậy, chi bằng đi theo ngài Tiểu Trác, ít nhất còn được ở trên du thuyền thoải mái.”
“Đúng vậy, tao cứ nghĩ rằng đi theo ngài Trác là có thể về nhà sớm một chút, khi nào thì chúng ta mới có thể về nhà đây?”
“Thôi đừng nói nữa, đi, tiếp tục đào.”
Cuối cùng hai gã thợ rít một hơi, dụi tàn thuốc, phủi bụi trên người rồi tiếp tục làm việc.
Trác Việt núp trong bóng tối đã sắp phát điên đến nơi. Nếu không phải Cố Thành Kiêu đè anh ta lại, e rằng anh ta đã lao ra ngăn cản.
Phạm Dương Mộc và Cao Kỷ Khâm không hiểu tiếng nước X, khó hiểu hỏi: “Lão Đại, bọn họ nói gì vậy?”
Cố Thành Kiêu thở dài một hơi, vỗ bả vai Trác Việt nhằm tỏ ý an ủi, nói: “Trác Lực lệnh bọn chúng đào mộ.”
“…” Phạm Dương Mộc và Cao Kỷ Khâm hai mặt nhìn nhau. Ba mươi năm trước giết sạch người trong thôn, ba mươi năm sau lại đào mộ người ta, đây là thù oán cỡ nào chứ?
Ba người càng thêm đồng tình với Trác Việt, người thường khó mà tưởng tượng được việc gánh vác mối thù sâu đậm như vậy.
Thế gian này có rất nhiều chuyện mà pháp luật không giải quyết được, rất nhiều phần tử tội phạm mà pháp luật không thể trừng trị đến.
Cố Thành Kiêu hạ thấp giọng nói: “Trác Việt, tôi phải nói rõ với cậu, chúng tôi không đến đây giúp cậu báo thù. Chúng tôi đến là để tìm tiến sĩ Phó, không liên quan đến ân oán cá nhân của cậu.”
Trác Việt cố nén lửa giận trong lòng, gắng giữ mình bình tĩnh: “Tôi biết, so với người chết thì tôi càng nghĩ cho người sống hơn. Tôi biết Sa Tinh cần thuốc giải, rất nhiều người đều đang cần thuốc giải, mà thuốc này phải dựa vào tiến sĩ Phó.”
“Được, nếu cậu đã hiểu thì đừng xúc động. Hiện giờ chúng ta là một đội, không phải cậu chiến đấu một mình, cậu nhất định phải nghe lệnh tôi.”
Trác Việt gật đầu, Cố Thành Kiêu là do anh ta tìm đến, đương nhiên anh ta tin Cố Thành Kiêu.
Cố Thành Kiêu vẫn luôn giữ liên lạc với trụ sở chính. Lúc này, Thẩm Tự An vội vã truyền tin từ bên kia đến: “Lão Đại, anh có ở đó không? Có nghe tiếng tôi không?”
“Có nghe, sao thế?”
“Không thể định vị vị trí hiện tại của mọi người, mọi người đang ở đâu?”
“Thôn Quỷ.”
“…” Những truyền thuyết liên quan đến Thôn Quỷ vô cùng huyền ảo, không thể tin tưởng hoàn toàn, cũng không thể không tin hoàn toàn, mọi người đều có tâm lý kính trọng lẫn sợ hãi. Năm đó thôn làng kia bị tàn sát trong một đêm, tình báo quốc tế đầu tiên đã xóa sạch vị trí định vị của thôn làng trước để thể hiện sự tôn trọng với người đã khuất, dần dà đây được xem là quy định bất thành văn trong ngành, ba mươi năm qua chưa có người nào dám phá lệ.
Thẩm Tự An điều chỉnh lại giọng nói, hỏi: “Anh có phát hiện gì chưa?”
“Phần mộ ở Thôn Quỷ bị đào bới.”
“…” Thẩm Tự An hết hồn. “Đào… đào mộ? Tên điên nào có gan chó này vậy?”
“Hung thủ.”
“…” Hôm nay phải sống thế nào mới được đây?
“Nơi này tín hiệu không tốt lắm, nếu tôi tiếp tục đi vào, có thể sẽ hoàn toàn mất liên lạc. Nếu như một tiếng sau mà tôi không liên lạc, cậu lập tức báo cho cảnh sát hình sự quốc tế, bảo rằng chúng tôi phát hiện tung tích của tổ chức Lão Đoàn, cần chi viện, những chuyện khác không cần nói.”
“Vâng, lão Đại, mọi việc nhớ cẩn thận.”
“Ừ.”
Trác Việt đã bình tĩnh lại, dẫn đội đi về trước, đám người Cố Thành Kiêu đi sát phía sau.
Âm thanh máy xúc bên kia rất lớn, lại thêm trời tối, không ai phát hiện ra bọn họ lẻn vào thôn.
Bọn họ đi trong ngõ hẻm tối mịt, hai bên đều là phòng ốc lâu năm không được sửa chữa, không khí tràn ngập mùi gỗ mốc, những tường rào thấp lè tè bằng đất kia giống như chỉ cần chạm vào một cái là đổ ngay.
“Phía sau nhà có ánh đèn, bọn chúng đang ở sau núi.” Trác Việt bước nhanh hơn.
Phía sau nhà tổ là lối đi duy nhất thông ra sau núi, đập vào mắt họ là toàn bộ cây cổ thụ bị chặt xơ xác, cả một mảng rừng giống như bị trọc.
Nhưng nơi này chỉ có đèn sáng, một khu vực rộng lớn như vậy mà lại không có một bóng người.
Gió lạnh giữa núi rừng thổi từng cơn, lá cây xô vào nhau tạo ra âm thanh xào xạc, hết sức âm u rợn người.
Lúc này, đột nhiên sau lưng bọn họ truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…
“Băng qua bụi cỏ dại này là đến.”
Trác Việt chỉ hướng, Cao Kỷ Khâm nắm chặt tay5 lái, chạy thẳng về phía trước.
Nơi này vốn không có đường, xe không mở đèn, chạy1 bên trong đám cỏ dại rậm rạp cao hơn cả đầu người, cỏ dại hai bên liên tục quét vào cửa 5sổ xe.
Hình ảnh này, âm thanh này, thật khiến người ta khiếp sợ.
Cố Thành Kiêu: “Lái tới phía trước.”
Phạm Dương Mộc nhắc nhở một câu: “Lão Đại, có khi nào là bẫy hay không? Đừng để đến lúc đó bị bọn chúng làm một mẻ tóm gọn.”
Cố Thành Kiêu: “Anh cho rằng đây là tổ chức Lão Đoàn trước kia à? Cho dù là Lão Đoàn của trước kia thì chúng ta cũng không sợ, chẳng lẽ sợ bọn này? Tổ chức Lão Đoàn nội chiến tanh bành, bây giờ chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Ai trong đám người này cũng đều có lòng riêng, vì vậy mới tụ tập với nhau, chẳng có gì đáng sợ.”
Trác Việt: “Đúng vậy, thuộc hạ của Trác Lực chỉ có Tư Khoa Giai là tương đối khó giải quyết, gặp được chúng cũng không cần sợ.”
Lúc này, Cao Kỷ Khâm hưng phấn reo: “Lão Đại, phía trước có ánh sáng!”
“Sao lại tối như vậy?” Phạm Dương Mộc nổi lên nghi vấn: “Cậu chắc chắn bọn chúng ở bên trong?”
“Chắc chắn, nhưng tôi cũng lấy làm lạ, sao chẳng có một chút ánh sáng nào?”
Cố Thành Kiêu điềm tĩnh ra lệnh: “Tiểu Cao Tử, tiếp tục lái xe về phía trước.”
Xe chạy một đường thẳng về phía trước, đèn xe có thể thu hút sự chú ý của người khác cho nên không thể bật. Bọn họ đành mượn ánh trăng sáng để từ từ dò dẫm đường đi.
Trác Việt nói: “Chúng ta đã vào thôn rồi, nơi này là quảng trường, hai bên có nhà cửa, nhà tổ ông ngoại tôi ở tận bên trong cùng.”
Ba mươi năm trước, toàn bộ dân trong thôn làng này đều bị giết hại, hài cốt rải khắp nơi. Vài ngày sau, khi mùi hôi thối lan tỏa ra khu vực xung quanh thì người ngoài mới phát hiện ra. Ngay lập tức, chuyện này khiến toàn thế giới chấn động.
Lúc đó cảnh sát hình sự quốc tế đã trực tiếp điều tra những kẻ liên quan đến vụ án, cho rằng đây là do tổ chức khủng bố gây ra, nhưng lại không tìm được đầu mối của hung thủ.
Cho đến nay, đây vẫn còn là một vụ án chưa được giải quyết.
Ba mươi năm, rất nhiều người đã quên vụ án thảm sát này, ngược lại cái tên “Thôn Quỷ” càng khắc sâu vào trong trí nhớ mọi người.
Rốt cuộc chiếc xe cũng xuyên qua bụi cỏ rậm rạp, phía trước là một bãi đất bằng phẳng, xa hơn nữa là từng dãy nhà rách nát cũ kĩ.
“Đến đó xem thử.”
“Rõ.”
Xe chạy về phía đoạn đường phát ra ánh sáng, ngay trước mặt là một chiếc đèn pha sáng ngời được dựng lên, bên dưới là vài chiếc máy xúc đang làm việc, dường như đang đào cái gì đó.
Cao Kỷ Khâm đỗ xe trong bóng tối, bốn người xuống xe đi bộ về phía trước.
Càng đi sâu vào thì càng thấy rõ, nghe rõ hơn.
Đó là một vùng đất bằng phẳng bên dưới chân núi, có một một nhóm thợ đang làm việc, nón bảo hộ vàng chanh hiện lên rõ ràng dưới ánh đèn. Bọn họ đếm sơ sơ, có khoảng mười mấy người và ba máy xúc.
Có hai người thợ đang ngồi trên bãi cỏ hút thuốc lá, vừa hút vừa tán gẫu, cả hai đều nói bằng tiếng nước X.
“Không biết ngài Trác đang tìm cái gì, mộ phần có cái gì hay ho mà đào, ngoại trừ một đống xương trắng thì chẳng có gì cả.”
“Haiz, tao mà biết ở đây mệt như vậy, chi bằng đi theo ngài Tiểu Trác, ít nhất còn được ở trên du thuyền thoải mái.”
“Đúng vậy, tao cứ nghĩ rằng đi theo ngài Trác là có thể về nhà sớm một chút, khi nào thì chúng ta mới có thể về nhà đây?”
“Thôi đừng nói nữa, đi, tiếp tục đào.”
Cuối cùng hai gã thợ rít một hơi, dụi tàn thuốc, phủi bụi trên người rồi tiếp tục làm việc.
Trác Việt núp trong bóng tối đã sắp phát điên đến nơi. Nếu không phải Cố Thành Kiêu đè anh ta lại, e rằng anh ta đã lao ra ngăn cản.
Phạm Dương Mộc và Cao Kỷ Khâm không hiểu tiếng nước X, khó hiểu hỏi: “Lão Đại, bọn họ nói gì vậy?”
Cố Thành Kiêu thở dài một hơi, vỗ bả vai Trác Việt nhằm tỏ ý an ủi, nói: “Trác Lực lệnh bọn chúng đào mộ.”
“…” Phạm Dương Mộc và Cao Kỷ Khâm hai mặt nhìn nhau. Ba mươi năm trước giết sạch người trong thôn, ba mươi năm sau lại đào mộ người ta, đây là thù oán cỡ nào chứ?
Ba người càng thêm đồng tình với Trác Việt, người thường khó mà tưởng tượng được việc gánh vác mối thù sâu đậm như vậy.
Thế gian này có rất nhiều chuyện mà pháp luật không giải quyết được, rất nhiều phần tử tội phạm mà pháp luật không thể trừng trị đến.
Cố Thành Kiêu hạ thấp giọng nói: “Trác Việt, tôi phải nói rõ với cậu, chúng tôi không đến đây giúp cậu báo thù. Chúng tôi đến là để tìm tiến sĩ Phó, không liên quan đến ân oán cá nhân của cậu.”
Trác Việt cố nén lửa giận trong lòng, gắng giữ mình bình tĩnh: “Tôi biết, so với người chết thì tôi càng nghĩ cho người sống hơn. Tôi biết Sa Tinh cần thuốc giải, rất nhiều người đều đang cần thuốc giải, mà thuốc này phải dựa vào tiến sĩ Phó.”
“Được, nếu cậu đã hiểu thì đừng xúc động. Hiện giờ chúng ta là một đội, không phải cậu chiến đấu một mình, cậu nhất định phải nghe lệnh tôi.”
Trác Việt gật đầu, Cố Thành Kiêu là do anh ta tìm đến, đương nhiên anh ta tin Cố Thành Kiêu.
Cố Thành Kiêu vẫn luôn giữ liên lạc với trụ sở chính. Lúc này, Thẩm Tự An vội vã truyền tin từ bên kia đến: “Lão Đại, anh có ở đó không? Có nghe tiếng tôi không?”
“Có nghe, sao thế?”
“Không thể định vị vị trí hiện tại của mọi người, mọi người đang ở đâu?”
“Thôn Quỷ.”
“…” Những truyền thuyết liên quan đến Thôn Quỷ vô cùng huyền ảo, không thể tin tưởng hoàn toàn, cũng không thể không tin hoàn toàn, mọi người đều có tâm lý kính trọng lẫn sợ hãi. Năm đó thôn làng kia bị tàn sát trong một đêm, tình báo quốc tế đầu tiên đã xóa sạch vị trí định vị của thôn làng trước để thể hiện sự tôn trọng với người đã khuất, dần dà đây được xem là quy định bất thành văn trong ngành, ba mươi năm qua chưa có người nào dám phá lệ.
Thẩm Tự An điều chỉnh lại giọng nói, hỏi: “Anh có phát hiện gì chưa?”
“Phần mộ ở Thôn Quỷ bị đào bới.”
“…” Thẩm Tự An hết hồn. “Đào… đào mộ? Tên điên nào có gan chó này vậy?”
“Hung thủ.”
“…” Hôm nay phải sống thế nào mới được đây?
“Nơi này tín hiệu không tốt lắm, nếu tôi tiếp tục đi vào, có thể sẽ hoàn toàn mất liên lạc. Nếu như một tiếng sau mà tôi không liên lạc, cậu lập tức báo cho cảnh sát hình sự quốc tế, bảo rằng chúng tôi phát hiện tung tích của tổ chức Lão Đoàn, cần chi viện, những chuyện khác không cần nói.”
“Vâng, lão Đại, mọi việc nhớ cẩn thận.”
“Ừ.”
Trác Việt đã bình tĩnh lại, dẫn đội đi về trước, đám người Cố Thành Kiêu đi sát phía sau.
Âm thanh máy xúc bên kia rất lớn, lại thêm trời tối, không ai phát hiện ra bọn họ lẻn vào thôn.
Bọn họ đi trong ngõ hẻm tối mịt, hai bên đều là phòng ốc lâu năm không được sửa chữa, không khí tràn ngập mùi gỗ mốc, những tường rào thấp lè tè bằng đất kia giống như chỉ cần chạm vào một cái là đổ ngay.
“Phía sau nhà có ánh đèn, bọn chúng đang ở sau núi.” Trác Việt bước nhanh hơn.
Phía sau nhà tổ là lối đi duy nhất thông ra sau núi, đập vào mắt họ là toàn bộ cây cổ thụ bị chặt xơ xác, cả một mảng rừng giống như bị trọc.
Nhưng nơi này chỉ có đèn sáng, một khu vực rộng lớn như vậy mà lại không có một bóng người.
Gió lạnh giữa núi rừng thổi từng cơn, lá cây xô vào nhau tạo ra âm thanh xào xạc, hết sức âm u rợn người.
Lúc này, đột nhiên sau lưng bọn họ truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…