Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 904: Tìm phó bạch tuyết về
Cao Kỷ Khâm lái xe, chở mọi người về th3ẳng thành phố.
Trác Việt đã tiê4u hao quá nhiều thể lực, lại đang sốt 5cao, cả ngày chống chọi bằng ý chí, bâ1y giờ gặp được Cố Thành Kiêu, tự biết 5mình đã an toàn, thể là thả lỏng ý chí, cả người không ổn chút nào
Mà Phó Bạch Tuyết cũng không khá hơn là bao, đôi giày thể thao của cô bám đầy bụi đất, mũi giày rách tươm, hở cả ngón chân, trên ngón chân toàn là vết phồng rộp, quần áo trên người bốc mùi thì thôi đi, còn tàn tạ không chịu nổi, thật sự chẳng khác gì mấy dân nghèo trong khu ổ chuột xin ăn dọc đường
Cô ngồi ngơ ngác, nhận lấy sữa bò và bánh mì Lâm Thiển dưa cho, không nhiều lời liền nhét vội vào miệng.
Cao Kỳ Khâm đang lái xe: “Thật là một người đàn ông mạnh mẽ.” Cố Thành Kiêu: “Mấy ngày rồi?”
Phó Bạch Tuyết: “Hai ngày rưỡi.” Cố Thành Kiêu: “Xem ra vết thương không tiến triển tốt, vẫn còn phát sốt
Tiểu Cao Tử, lái nhanh chút!”
Cao Kỳ Khâm càng chuyên chú hơn, “Vâng.”
Trác Việt vừa lên xe đã rơi vào hôn mê, mất nước, sốt cao, nếu kéo dài tiếp e rằng sẽ xảy ra chuyện
Cố Thành Kiêu: “Đến bệnh viện, lái nhanh chút.”
“Vâng.” Cao Kỷ Khâm giẫm mạnh chân ga, lái nhanh như tên bắn.
Lâm Thiên cởi áo khoác choàng lên vai Phó Bạch Tuyết, trong miệng Phó Bạch Tuyết đầy đủ ăn, nhồm nhoàm nói: “Cảm ơn, cảm ơn..
Xin lỗi người tôi bẩn quá...”
“Không sao, cố cứ ăn từ từ, vẫn còn.”
“Cåm on...” Lâm Thiên nhìn cô ấy, mất tích bấy nhiêu ngày, cô ấy và Phó Bạch Tuyết trong ảnh quả thật cứ như hai người
Nếu mẹ cô ấy nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cô ấy, không biết sẽ đau lòng đến mức nào
“Cô có muốn sửa soạn lại một chút trước khi gặp lại mẹ cô không?” Mặc dù không thể đồng cảm, nhưng Lâm Thiển cũng làm mẹ, cô rất hiểu nỗi lo âu và sốt ruột của bà Phó
Phó Bạch Tuyết uống một ngụm sữa bò, nuốt bánh mì trong miệng xuống, gật mạnh, “Được được, tôi mà gặp bà ấy với bộ dạng này, nhất định bà ấy sẽ khóc đến chết mất.” Cố Thành Kiêu vẫn đang kiểm tra vết thương trên vai Trác Việt, nhưng bả vai Trác Việt được băng bó bằng lá cây, anh không biết có thể vạch ra được không, “Cậu ta bị thương thế nào vậy?” “Đó là vết thương do đạn bắn.” Phó Bạch Tuyết nói, “Sau khi trúng đạn, anh ấy mới ngã từ vách đá xuống, rơi vào đấm nước, tôi với anh ấy lên
Đạn là do anh ấy tự tay móc ra, trên miệng vết thương đắp thảo dược, đắp xong là phát sốt, không biết là do tác dụng phụ của thảo dược hay là do vết thương bị nhiễm trùng nữa.” Phạm Dương Mộc ngồi đằng trước, quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi: “Tự móc đạn ra?” “Ừ, móc ra bằng tay không.”
Sau khi uống sữa bò và ăn bánh mì xong, Phó Bạch Tuyết đã lại sức một chút
Thật ra cô không biết thân phận của bọn họ, trước khi lên xe chỉ nghe Trác Việt nói chuyện với họ, hình như không phải đồng nghiệp hay bạn bè
Có điều, nghe bọn họ nói tiếng phổ thông rõ ràng và lưu loát, cô không tự chủ được mà tin tưởng bọn họ thêm một phần
Cô tò mò hỏi: “Các người tới tìm anh ấy, hay là tới tìm tôi?”
Lâm Thiển: “Chúng tôi tới tìm cô, tin tức cô mất tích truyền khắp cả nước, mọi người đều rất lo lắng cho cô, nhưng chúng tôi thông qua anh ta mới tìm được cô.”
Phó Bạch Tuyết không hiểu, tỏ ra tò mò.
“Khụ khụ.” Cố Thành Kiêu ho nhẹ hai tiếng, nói xen vào: “Mẹ cô nhờ đại sứ quán giúp đỡ, chúng tôi nhận lời ủy thác của đại sứ quán đi tìm cố
Thân là đồng bào, chúng tôi có trách nhiệm đưa cô về nhà an toàn.”
Lâm Thiên nghe xong, lập tức phản ứng: “Đúng đúng đúng, là vậy đó.” Tiếu rồi, về nhà phải bị đại lãnh đạo dạy dỗ rồi, sao mình lại không nhớ chuyện đã được dặn dò liên tục chứ? Sau này có chuyện gì cũng sẽ không nói cho mình biết rồi.
Phó Bạch Tuyết vừa nhớ đến mẹ là không kiềm chế được mà rơi lệ, “Nhất định là mẹ tôi lo lắng lắm.”
Cố Thành Kiêu nói tiếp: “Lần này ngoại trừ tìm cô, chúng tôi còn phụ trách truy tìm tung tích của Tiến sĩ Phó Gia Tiên, cô có manh mối gì có thể cung cấp cho chúng tôi không?”
Trong lúc nói chuyện, Cố Thành Kiêu xuất trình giấy chứng nhận, một cái để chứng nhận mình là sĩ quan, một cái là quyết định bổ nhiệm của đại sứ quán, dùng hai thứ này để chứng minh với người trong cuộc mình là người tổng phụ trách hai việc này, cô có thể hoàn toàn tin tưởng anh.
Phó Bạch Tuyết vội nói: “Nửa năm trước, tôi nhận được một tin nhắn đa phương tiện, là số ở Miami, Tin nhắn đa phương tiện đó là ảnh chụp một chiếc du thuyền
Tôi cảm thấy đó là do ba tôi gửi, nhất định là ông ấy đang nhờ tôi giúp đỡ.”
Phạm Dương Mộc giơ điện thoại trên tay lên cho cô ấy nhìn: “Là tấm hình này đúng không?”
“Đúng, chính là tấm này, lúc ấy tôi cũng cung cấp cho cảnh sát, nhưng bọn họ vẫn không có manh mối của ba tôi.” Cố Thành Kiêu: “Vì vấn đề khu vực, cảnh sát rất khó triển khai điều tra bên ngoài biên giới, hẳn là cô hiểu.”
Phó Bạch Tuyết: “Cái này tôi biết, cũng hiểu được, vì vậy tôi mới tự mình tới đây
Sự thật chứng minh là linh cảm của tôi đã đúng, ba tôi chưa chết
Trác Việt nói với tôi là ba tôi bị một người tên là Trác Lực giam lỏng, Trác Lực muốn ông ấy điểu chế thuốc độc từ nọc rắn, ba tôi không đồng ý
Lần này tôi sơ ý bị Trác Lực bắt cóc, Trác Lực muốn bắt tôi đến để uy hiếp ba tôi.”
Cố Thành Kiêu: “Đây đều là những điều Trác Việt nói với cô?” Phó Bạch Tuyết: “Đúng vậy.” Cố Thành Kiêu và Phạm Dương Mộc liếc mắt nhìn nhau
Điều này phù hợp với mạnh mối mà họ nắm được hiện giờ, hẳn là không sai được
Phạm Dương Mộc: “Mặc dù cảnh sát không thể đường đường chính chính điều tra bên ngoài biên giới, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không từ bỏ bất cứ đồng bào nào, huống chi Tiến sĩ Phó Gia Tiên còn là nhà khoa học vô cùng quan trọng của nước ta
Thật ra cảnh sát vẫn luôn bí mật điều tra vụ việc này, lần này bọn họ cũng phát hiện ra manh mối quan trọng, vì vậy mới phái chúng tôi sang đây
Manh mối của phía cảnh sát là, một tháng trước, camera tại bệnh viện có ghi lại một bệnh nhân nhập viện có ngoại hình tương tự như Tiến sĩ Phó, nguyên nhân bệnh là đột nhiên phát bệnh tim.” Phó Bạch Tuyết: “Vậy bây giờ ông ấy sao rồi?” Phạm Dương Mộc: “Ghi chép của bệnh viện là, sau khi được chữa trị, bệnh nhân này đã được thân nhân đưa ra khỏi bệnh viện, sau đó thì không có tin tức.”
Phó Bạch Tuyết: “...”
Lâm Thiển an ủi: “Cô đừng quá lo lắng, bọn chúng đã đưa Tiến sĩ Phó đến bệnh viện chữa trị, chứng tỏ rằng bọn chúng cần Tiến sĩ Phó, một người còn giá trị lợi dụng thì sẽ được an toàn” Phạm Dương Mộc: “Không sai, đây chính là điều tôi muốn nói.”
Cao Kỷ Khâm: “Vậy sao bọn chúng lại biết cô là con gái của Tiến sĩ Phó?”
Phỏ Bạch Tuyết nhớ lại chuyện ngày đó, như một cơn ác mộng vậy, “Hôm đó tôi vừa tới Miami, vừa đến bãi biển thì thấy chiếc du thuyền kia
Tôi nhìn thấy biểu tượng dao quân dụng trên lá cờ bèn đi qua hỏi
Tôi cầm ảnh chụp của ba tôi đến hỏi người gác cổng là đã từng gặp ba tôi chưa? Anh ta lắc đầu, ai ngờ tôi vừa quay đi đã bị bịt miệng
Cái khăn đó nhất định có vấn đề, tôi vừa ngửi đã mất tri giác, khi tỉnh lại thì đã thấy mình bị giam trong một căn nhà gỗ cũ nát.” Cố Thành Kiêu suy đoán, trên du thuyền của Trác Việt không thiếu mật thám của Trác Lực, nói không chừng người gác cổng kia chính là người của Trác Lực, hắn bắt cóc Phó Bạch Tuyết nhằm giá họa cho Trác Việt, sau đó có thể đến trước mặt Trác Lực tranh công, một công đôi việc.
Trác Việt đã tiê4u hao quá nhiều thể lực, lại đang sốt 5cao, cả ngày chống chọi bằng ý chí, bâ1y giờ gặp được Cố Thành Kiêu, tự biết 5mình đã an toàn, thể là thả lỏng ý chí, cả người không ổn chút nào
Mà Phó Bạch Tuyết cũng không khá hơn là bao, đôi giày thể thao của cô bám đầy bụi đất, mũi giày rách tươm, hở cả ngón chân, trên ngón chân toàn là vết phồng rộp, quần áo trên người bốc mùi thì thôi đi, còn tàn tạ không chịu nổi, thật sự chẳng khác gì mấy dân nghèo trong khu ổ chuột xin ăn dọc đường
Cô ngồi ngơ ngác, nhận lấy sữa bò và bánh mì Lâm Thiển dưa cho, không nhiều lời liền nhét vội vào miệng.
Cao Kỳ Khâm đang lái xe: “Thật là một người đàn ông mạnh mẽ.” Cố Thành Kiêu: “Mấy ngày rồi?”
Phó Bạch Tuyết: “Hai ngày rưỡi.” Cố Thành Kiêu: “Xem ra vết thương không tiến triển tốt, vẫn còn phát sốt
Tiểu Cao Tử, lái nhanh chút!”
Cao Kỳ Khâm càng chuyên chú hơn, “Vâng.”
Trác Việt vừa lên xe đã rơi vào hôn mê, mất nước, sốt cao, nếu kéo dài tiếp e rằng sẽ xảy ra chuyện
Cố Thành Kiêu: “Đến bệnh viện, lái nhanh chút.”
“Vâng.” Cao Kỷ Khâm giẫm mạnh chân ga, lái nhanh như tên bắn.
Lâm Thiên cởi áo khoác choàng lên vai Phó Bạch Tuyết, trong miệng Phó Bạch Tuyết đầy đủ ăn, nhồm nhoàm nói: “Cảm ơn, cảm ơn..
Xin lỗi người tôi bẩn quá...”
“Không sao, cố cứ ăn từ từ, vẫn còn.”
“Cåm on...” Lâm Thiên nhìn cô ấy, mất tích bấy nhiêu ngày, cô ấy và Phó Bạch Tuyết trong ảnh quả thật cứ như hai người
Nếu mẹ cô ấy nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cô ấy, không biết sẽ đau lòng đến mức nào
“Cô có muốn sửa soạn lại một chút trước khi gặp lại mẹ cô không?” Mặc dù không thể đồng cảm, nhưng Lâm Thiển cũng làm mẹ, cô rất hiểu nỗi lo âu và sốt ruột của bà Phó
Phó Bạch Tuyết uống một ngụm sữa bò, nuốt bánh mì trong miệng xuống, gật mạnh, “Được được, tôi mà gặp bà ấy với bộ dạng này, nhất định bà ấy sẽ khóc đến chết mất.” Cố Thành Kiêu vẫn đang kiểm tra vết thương trên vai Trác Việt, nhưng bả vai Trác Việt được băng bó bằng lá cây, anh không biết có thể vạch ra được không, “Cậu ta bị thương thế nào vậy?” “Đó là vết thương do đạn bắn.” Phó Bạch Tuyết nói, “Sau khi trúng đạn, anh ấy mới ngã từ vách đá xuống, rơi vào đấm nước, tôi với anh ấy lên
Đạn là do anh ấy tự tay móc ra, trên miệng vết thương đắp thảo dược, đắp xong là phát sốt, không biết là do tác dụng phụ của thảo dược hay là do vết thương bị nhiễm trùng nữa.” Phạm Dương Mộc ngồi đằng trước, quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi: “Tự móc đạn ra?” “Ừ, móc ra bằng tay không.”
Sau khi uống sữa bò và ăn bánh mì xong, Phó Bạch Tuyết đã lại sức một chút
Thật ra cô không biết thân phận của bọn họ, trước khi lên xe chỉ nghe Trác Việt nói chuyện với họ, hình như không phải đồng nghiệp hay bạn bè
Có điều, nghe bọn họ nói tiếng phổ thông rõ ràng và lưu loát, cô không tự chủ được mà tin tưởng bọn họ thêm một phần
Cô tò mò hỏi: “Các người tới tìm anh ấy, hay là tới tìm tôi?”
Lâm Thiển: “Chúng tôi tới tìm cô, tin tức cô mất tích truyền khắp cả nước, mọi người đều rất lo lắng cho cô, nhưng chúng tôi thông qua anh ta mới tìm được cô.”
Phó Bạch Tuyết không hiểu, tỏ ra tò mò.
“Khụ khụ.” Cố Thành Kiêu ho nhẹ hai tiếng, nói xen vào: “Mẹ cô nhờ đại sứ quán giúp đỡ, chúng tôi nhận lời ủy thác của đại sứ quán đi tìm cố
Thân là đồng bào, chúng tôi có trách nhiệm đưa cô về nhà an toàn.”
Lâm Thiên nghe xong, lập tức phản ứng: “Đúng đúng đúng, là vậy đó.” Tiếu rồi, về nhà phải bị đại lãnh đạo dạy dỗ rồi, sao mình lại không nhớ chuyện đã được dặn dò liên tục chứ? Sau này có chuyện gì cũng sẽ không nói cho mình biết rồi.
Phó Bạch Tuyết vừa nhớ đến mẹ là không kiềm chế được mà rơi lệ, “Nhất định là mẹ tôi lo lắng lắm.”
Cố Thành Kiêu nói tiếp: “Lần này ngoại trừ tìm cô, chúng tôi còn phụ trách truy tìm tung tích của Tiến sĩ Phó Gia Tiên, cô có manh mối gì có thể cung cấp cho chúng tôi không?”
Trong lúc nói chuyện, Cố Thành Kiêu xuất trình giấy chứng nhận, một cái để chứng nhận mình là sĩ quan, một cái là quyết định bổ nhiệm của đại sứ quán, dùng hai thứ này để chứng minh với người trong cuộc mình là người tổng phụ trách hai việc này, cô có thể hoàn toàn tin tưởng anh.
Phó Bạch Tuyết vội nói: “Nửa năm trước, tôi nhận được một tin nhắn đa phương tiện, là số ở Miami, Tin nhắn đa phương tiện đó là ảnh chụp một chiếc du thuyền
Tôi cảm thấy đó là do ba tôi gửi, nhất định là ông ấy đang nhờ tôi giúp đỡ.”
Phạm Dương Mộc giơ điện thoại trên tay lên cho cô ấy nhìn: “Là tấm hình này đúng không?”
“Đúng, chính là tấm này, lúc ấy tôi cũng cung cấp cho cảnh sát, nhưng bọn họ vẫn không có manh mối của ba tôi.” Cố Thành Kiêu: “Vì vấn đề khu vực, cảnh sát rất khó triển khai điều tra bên ngoài biên giới, hẳn là cô hiểu.”
Phó Bạch Tuyết: “Cái này tôi biết, cũng hiểu được, vì vậy tôi mới tự mình tới đây
Sự thật chứng minh là linh cảm của tôi đã đúng, ba tôi chưa chết
Trác Việt nói với tôi là ba tôi bị một người tên là Trác Lực giam lỏng, Trác Lực muốn ông ấy điểu chế thuốc độc từ nọc rắn, ba tôi không đồng ý
Lần này tôi sơ ý bị Trác Lực bắt cóc, Trác Lực muốn bắt tôi đến để uy hiếp ba tôi.”
Cố Thành Kiêu: “Đây đều là những điều Trác Việt nói với cô?” Phó Bạch Tuyết: “Đúng vậy.” Cố Thành Kiêu và Phạm Dương Mộc liếc mắt nhìn nhau
Điều này phù hợp với mạnh mối mà họ nắm được hiện giờ, hẳn là không sai được
Phạm Dương Mộc: “Mặc dù cảnh sát không thể đường đường chính chính điều tra bên ngoài biên giới, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không từ bỏ bất cứ đồng bào nào, huống chi Tiến sĩ Phó Gia Tiên còn là nhà khoa học vô cùng quan trọng của nước ta
Thật ra cảnh sát vẫn luôn bí mật điều tra vụ việc này, lần này bọn họ cũng phát hiện ra manh mối quan trọng, vì vậy mới phái chúng tôi sang đây
Manh mối của phía cảnh sát là, một tháng trước, camera tại bệnh viện có ghi lại một bệnh nhân nhập viện có ngoại hình tương tự như Tiến sĩ Phó, nguyên nhân bệnh là đột nhiên phát bệnh tim.” Phó Bạch Tuyết: “Vậy bây giờ ông ấy sao rồi?” Phạm Dương Mộc: “Ghi chép của bệnh viện là, sau khi được chữa trị, bệnh nhân này đã được thân nhân đưa ra khỏi bệnh viện, sau đó thì không có tin tức.”
Phó Bạch Tuyết: “...”
Lâm Thiển an ủi: “Cô đừng quá lo lắng, bọn chúng đã đưa Tiến sĩ Phó đến bệnh viện chữa trị, chứng tỏ rằng bọn chúng cần Tiến sĩ Phó, một người còn giá trị lợi dụng thì sẽ được an toàn” Phạm Dương Mộc: “Không sai, đây chính là điều tôi muốn nói.”
Cao Kỷ Khâm: “Vậy sao bọn chúng lại biết cô là con gái của Tiến sĩ Phó?”
Phỏ Bạch Tuyết nhớ lại chuyện ngày đó, như một cơn ác mộng vậy, “Hôm đó tôi vừa tới Miami, vừa đến bãi biển thì thấy chiếc du thuyền kia
Tôi nhìn thấy biểu tượng dao quân dụng trên lá cờ bèn đi qua hỏi
Tôi cầm ảnh chụp của ba tôi đến hỏi người gác cổng là đã từng gặp ba tôi chưa? Anh ta lắc đầu, ai ngờ tôi vừa quay đi đã bị bịt miệng
Cái khăn đó nhất định có vấn đề, tôi vừa ngửi đã mất tri giác, khi tỉnh lại thì đã thấy mình bị giam trong một căn nhà gỗ cũ nát.” Cố Thành Kiêu suy đoán, trên du thuyền của Trác Việt không thiếu mật thám của Trác Lực, nói không chừng người gác cổng kia chính là người của Trác Lực, hắn bắt cóc Phó Bạch Tuyết nhằm giá họa cho Trác Việt, sau đó có thể đến trước mặt Trác Lực tranh công, một công đôi việc.