Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-880
Chương 880: Tôi muốn gặp anh ta một lần
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thật ra diện mạo Trác Việt khá thanh tú
Giả sử trẻ lại mười tuổi, chỉ cần anh ta thay áo sơ mi trắng sạch sẽ và đứng dưới tán cây bên bờ sông, chắc chắn sẽ là nam sinh đẹp trai nhất trường, có tỷ lệ ngoái đầu nhìn một trăm phần trăm.
Nếu như bây giờ anh ta đeo thêm mắt kính và cặp hồ sơ trên tay thì cũng là hình mẫu người đàn ông trí thức hấp dẫn, tuyệt đối là người được các cô gái hoan nghênh.
Nếu không phải biết Trác Việt hạ độc mình, có lẽ ấn tượng của Lâm Thiên đối với anh ta cũng rất tốt
Bởi vì trong lúc cô vừa sợ vừa đói, Trác Việt đã giúp cô bật đèn, còn đưa cho cô một hộp cơm cao cấp
Về sau, khi biết được thảm cảnh mà Trác3Việt đã trải qua từ Cố Thành Kiêu, cô càng thêm đồng tình với người đàn ông này
Cởi bỏ sự tàn độc, thoạt nhìn Trác Việt có thêm phần đẹp trai phóng khoáng hơn so với người thường
Dáng vẻ hấp tấp đứng lên của anh ta trông cực kỳ giống học sinh tiểu học phạm lỗi gặp trúng thầy giáo đi ngang qua, nơm nớp lo sợ, đứng ngay ngắn nhận lỗi
Trông anh ta rất buồn cười, Lâm Thiển cũng rất muốn cười
“Thủ trưởng Cổ, Cố phu nhân.” Trác Việt chào hỏi bọn họ trước, nhìn thấy dáng vẻ hồng hào của Lâm Thiển, anh ta lên tiếng hỏi han: “Sức khỏe Cổ phu nhân thế nào rồi?” Ở nơi đất khách quê người, lại còn gặp được một người da vàng nói tiếng phổ thông, Lâm Thiên chợt có một cảm giác thân1thiết kỳ lạ.
Lâm Thiển bỗng hơi ngượng ngùng: “Không sao, cảm ơn anh quan tâm.”
Ai ngờ, Cố Thành Kiêu đứng ở giữa lại không khách sáo nói: “Cô ấy phơi nắng nửa ngày mới khôi phục nhiệt độ bình thường
Tôi nhét cậu vào tủ lạnh suốt đêm xem cậu có thoải mái không?” Trác Việt cảm thấy có lỗi, gãi gãi đầu, nhất thời không nói nên lời
Cố Thành Kiêu cúi đầu nhìn chân anh ta: “Mắt cá chân không sao chứ?” Trác Việt: “Bị trật chút xíu thôi, không sao..
Đúng rồi, cho anh chai thuốc này
Đây là thuốc ức chế, một bình này có thể uống được một thời gian dài.”
Cố Thành Kiêu đưa mắt nhìn chai thuốc, hỏi: “Cái này ở đâu ra? Sao đột nhiên lại có?”
Trác Việt: “Tiến sĩ McCleary xảy ra chuyện, người bên kia đưa đến cho tôi.”
Cố6Thành Kiêu nghĩ thầm, hình như còn một nữ trợ lý đi cùng với Jack thì phải
Jack vẫn luôn bị anh giám sát chặt chẽ, lẽ nào là nữ trợ lý đó? Không lẽ nữ trợ lý là cơ sở ngầm Trác Việt đặt bên cạnh Tiến sĩ McCleary?
Cố Thành Kiêu: “Là nữ trợ lý kia?”
Ánh mắt Trác Việt dao động, hốt hoảng không biết phải làm sao
Cố Thành Kiêu: “Vậy Trác Lực có biết cô ta là tay trong của cậu không?” Càng tiếp xúc, Trác Việt càng kính nể, kính trọng và càng sợ Cố Thành Kiêu
Bởi vì anh quá lợi hại, phán đoán như thần, chẳng thể giấu giếm được anh chuyện gì.
Trác Việt thở dài: “Phải, cô ấy tên là Diệp Thủy Tiên, chúng tôi cũng là bạn bè lớn lên bên nhau
Bây giờ cô ấy vẫn còn đang ở4phe Trác Lực, bề ngoài là giúp Trác Lực giám sát đội nghiên cứu khoa học, kỳ thực cô ấy đang giúp tôi và Sa Tinh, thuốc ức chế là do cô ấy tuồn ra ngoài, thuốc giải cũng phải trông cậy vào cô ấy.”
Cố Thành Kiêu: “Cô ta không biết tình trạng của Sa Tinh à?”
Trác Việt: “Cô ấy đi theo Tiến sĩ McCleary
Để khiến Trác Lực không nghi ngờ, chúng tôi phải giao tiếp bằng ám hiệu cho nên không gặp mặt
Cô ấy cũng không biết tình hình của Sa Tinh, nhưng có lẽ bây giờ đã biết rồi.” Cố Thành Kiêu cầm bình thuốc, lại hỏi: “Thuốc này là do cô ấy chuẩn bị cho Sa Tinh?” Trác Việt: “Đúng vậy, nhưng Sa Tinh không cần nữa, hiện giờ chỉ có thuốc giải mới có thể cứu được cậu ấy
Tôi nghĩ3đúng lúc đưa thuốc này cho hai người, dù gì cũng giúp Cổ phu nhân giảm bớt đau đớn một chút.” Cố Thành Kiêu nhận lấy chai thuốc
Nếu đã là thuốc giải đời một thì có thể thông qua nghiên cứu thuốc này để tìm ra đó là loại rắn độc nào.
Trác Việt: “Sa Tinh cũng ở đây, hai người có muốn...”
“Không cần!” Cố Thành Kiêu lập tức cắt ngang, hơn nữa còn vô thức kéo Lâm Thiển ra sau lưng
Anh không muốn cô nghe thấy chuyện này
Nhưng Lâm Thiển không phải kẻ điếc, cô đã nghe hết rồi
“Bạn cậu cũng ở bệnh viện này sao?” Trác Việt gật đầu: “Vâng.”
Tâm trạng Lâm Thiển hơi xúc động, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp, có thể nhận ra cô đang khẩn trương: “Tôi..
tôi muốn gặp..
gặp cậu ấy.”
Nếu biết được dáng vẻ trúng độc về sau của mình sớm một chút, cô sẽ có thể chuẩn bị tâm lý tốt hơn
Cố Thành Kiêu: “Có cái gì hay mà xem?” Lâm Thiển: “Em xem thử thôi, để xem đầu cậu ấy có rụng sạch tóc không, nếu có em phải chuẩn bị tóc giả trước
Hơn nữa, còn phải mua vài bộ, mỗi ngày một bộ, mỗi ngày thay một kiểu.” Cố Thành Kiêu: “...” Trác Việt: “...”
Lâm Thiển: “Em muốn xem thử cậu ấy có gầy lắm không, nếu gầy thì em sẽ không khống chế cân nặng nữa, mập thì cứ để mập, dù sao sau này cũng phải gầy.”
Cố Thành Kiêu: “...”
Trác Việt: “...”
Lâm Thiển: “Em còn muốn xem mặt và tay cậu ta có bị sần sùi hay không nữa, chuyện này em rất khó chấp nhận đó
Thừa dịp bây giờ sắc đẹp vẫn còn, em phải đi chụp ảnh bikini
Mấy chục năm sau, anh lấy ảnh ra giới thiệu với đám con cháu rằng đây chính là bà của các cháu, là người đẹp hội tụ đầy đủ sắc đẹp và dáng vóc, à, lại còn thông minh nữa.”
Cố Thành Kiêu: “...”
Trác Việt: “...”
Lâm Thiển: “Haiz, nghĩ đến chuyện này, em cảm thấy mình thật đúng là xinh đẹp đáng yêu, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.” Cố Thành Kiêu quả thực không nghe nổi nữa: “Nói xong chưa?” Lâm Thiển dầu cái miệng nhỏ, nghiêng đầu, đảo mắt, giống như đang nghiêm túc nhớ lại: “Để em nghĩ xem tài năng của em phải thể hiện thế nào đây? Hay là em lấy kinh nghiệm kinh doanh viết thành một quyển sách
Như thế em quá hoành tráng rồi, nhà văn đó, lưu danh muôn thuở.”
Cố Thành Kiêu kéo cổ tay cô, nói với Trác Việt: “Cậu dẫn đường đi, chúng tôi đến gặp một lát.” Trác Việt không nén cười được nữa
Đây là lần đầu tiên trong đời anh ta cười theo kiểu không cần kiêng dè, muốn nhìn cũng nhịn không được
Lâm Thiển: “Cười chưa đã đúng không? Cười đi, cười đi, cười đi, dù sao cũng tốt hơn khóc.”
Trác Việt ngừng cười lại, vừa dẫn đường vừa xúc động nói: “Thật hâm mộ hai người.” Cố Thành Kiêu vẫn lạnh lùng như cũ, mặt vô cảm không đổi sắc
Ai cần cậu hâm mộ?
Lâm Thiển nói thẳng: “Dù hâm mộ hay đố kỵ đi nữa, cậu cũng không thể hạ độc như thế
Cậu xem, nếu tôi chết, gia đình chúng tôi sẽ thành bi kịch
Cậu làm như vậy là xây dựng hạnh phúc của mình trên nỗi đau của người khác.”
Trác Việt khiêm tốn tiếp nhận phê bình, ngoan ngoãn gật đầu: “Phải, là lỗi của tôi, nhưng tôi cũng không còn cách nào khác, Sa Tinh đã không còn bao nhiêu thời gian nữa
Tôi không thể trơ mắt nhìn anh em của mình chết
Huống chi cậu ấy đã đỡ thay tôi mũi tiêm này, còn trúng độc thay tôi.” Lâm Thiển: “Chuyện cũng đã qua rồi, cậu cũng đừng nhắc lại nữa, nhanh chóng tìm thuốc giải đi.” “Vâng, Cố phu nhân nói đúng.” Lần này Trác Việt chẳng những kính nể Cố Thành Kiêu, mà còn khâm phục Lâm Thiên, hiếm thấy người nào rơi vào tình huống này mà còn có thể lạc quan trêu đùa người khác như vậy.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Giả sử trẻ lại mười tuổi, chỉ cần anh ta thay áo sơ mi trắng sạch sẽ và đứng dưới tán cây bên bờ sông, chắc chắn sẽ là nam sinh đẹp trai nhất trường, có tỷ lệ ngoái đầu nhìn một trăm phần trăm.
Nếu như bây giờ anh ta đeo thêm mắt kính và cặp hồ sơ trên tay thì cũng là hình mẫu người đàn ông trí thức hấp dẫn, tuyệt đối là người được các cô gái hoan nghênh.
Nếu không phải biết Trác Việt hạ độc mình, có lẽ ấn tượng của Lâm Thiên đối với anh ta cũng rất tốt
Bởi vì trong lúc cô vừa sợ vừa đói, Trác Việt đã giúp cô bật đèn, còn đưa cho cô một hộp cơm cao cấp
Về sau, khi biết được thảm cảnh mà Trác3Việt đã trải qua từ Cố Thành Kiêu, cô càng thêm đồng tình với người đàn ông này
Cởi bỏ sự tàn độc, thoạt nhìn Trác Việt có thêm phần đẹp trai phóng khoáng hơn so với người thường
Dáng vẻ hấp tấp đứng lên của anh ta trông cực kỳ giống học sinh tiểu học phạm lỗi gặp trúng thầy giáo đi ngang qua, nơm nớp lo sợ, đứng ngay ngắn nhận lỗi
Trông anh ta rất buồn cười, Lâm Thiển cũng rất muốn cười
“Thủ trưởng Cổ, Cố phu nhân.” Trác Việt chào hỏi bọn họ trước, nhìn thấy dáng vẻ hồng hào của Lâm Thiển, anh ta lên tiếng hỏi han: “Sức khỏe Cổ phu nhân thế nào rồi?” Ở nơi đất khách quê người, lại còn gặp được một người da vàng nói tiếng phổ thông, Lâm Thiên chợt có một cảm giác thân1thiết kỳ lạ.
Lâm Thiển bỗng hơi ngượng ngùng: “Không sao, cảm ơn anh quan tâm.”
Ai ngờ, Cố Thành Kiêu đứng ở giữa lại không khách sáo nói: “Cô ấy phơi nắng nửa ngày mới khôi phục nhiệt độ bình thường
Tôi nhét cậu vào tủ lạnh suốt đêm xem cậu có thoải mái không?” Trác Việt cảm thấy có lỗi, gãi gãi đầu, nhất thời không nói nên lời
Cố Thành Kiêu cúi đầu nhìn chân anh ta: “Mắt cá chân không sao chứ?” Trác Việt: “Bị trật chút xíu thôi, không sao..
Đúng rồi, cho anh chai thuốc này
Đây là thuốc ức chế, một bình này có thể uống được một thời gian dài.”
Cố Thành Kiêu đưa mắt nhìn chai thuốc, hỏi: “Cái này ở đâu ra? Sao đột nhiên lại có?”
Trác Việt: “Tiến sĩ McCleary xảy ra chuyện, người bên kia đưa đến cho tôi.”
Cố6Thành Kiêu nghĩ thầm, hình như còn một nữ trợ lý đi cùng với Jack thì phải
Jack vẫn luôn bị anh giám sát chặt chẽ, lẽ nào là nữ trợ lý đó? Không lẽ nữ trợ lý là cơ sở ngầm Trác Việt đặt bên cạnh Tiến sĩ McCleary?
Cố Thành Kiêu: “Là nữ trợ lý kia?”
Ánh mắt Trác Việt dao động, hốt hoảng không biết phải làm sao
Cố Thành Kiêu: “Vậy Trác Lực có biết cô ta là tay trong của cậu không?” Càng tiếp xúc, Trác Việt càng kính nể, kính trọng và càng sợ Cố Thành Kiêu
Bởi vì anh quá lợi hại, phán đoán như thần, chẳng thể giấu giếm được anh chuyện gì.
Trác Việt thở dài: “Phải, cô ấy tên là Diệp Thủy Tiên, chúng tôi cũng là bạn bè lớn lên bên nhau
Bây giờ cô ấy vẫn còn đang ở4phe Trác Lực, bề ngoài là giúp Trác Lực giám sát đội nghiên cứu khoa học, kỳ thực cô ấy đang giúp tôi và Sa Tinh, thuốc ức chế là do cô ấy tuồn ra ngoài, thuốc giải cũng phải trông cậy vào cô ấy.”
Cố Thành Kiêu: “Cô ta không biết tình trạng của Sa Tinh à?”
Trác Việt: “Cô ấy đi theo Tiến sĩ McCleary
Để khiến Trác Lực không nghi ngờ, chúng tôi phải giao tiếp bằng ám hiệu cho nên không gặp mặt
Cô ấy cũng không biết tình hình của Sa Tinh, nhưng có lẽ bây giờ đã biết rồi.” Cố Thành Kiêu cầm bình thuốc, lại hỏi: “Thuốc này là do cô ấy chuẩn bị cho Sa Tinh?” Trác Việt: “Đúng vậy, nhưng Sa Tinh không cần nữa, hiện giờ chỉ có thuốc giải mới có thể cứu được cậu ấy
Tôi nghĩ3đúng lúc đưa thuốc này cho hai người, dù gì cũng giúp Cổ phu nhân giảm bớt đau đớn một chút.” Cố Thành Kiêu nhận lấy chai thuốc
Nếu đã là thuốc giải đời một thì có thể thông qua nghiên cứu thuốc này để tìm ra đó là loại rắn độc nào.
Trác Việt: “Sa Tinh cũng ở đây, hai người có muốn...”
“Không cần!” Cố Thành Kiêu lập tức cắt ngang, hơn nữa còn vô thức kéo Lâm Thiển ra sau lưng
Anh không muốn cô nghe thấy chuyện này
Nhưng Lâm Thiển không phải kẻ điếc, cô đã nghe hết rồi
“Bạn cậu cũng ở bệnh viện này sao?” Trác Việt gật đầu: “Vâng.”
Tâm trạng Lâm Thiển hơi xúc động, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp, có thể nhận ra cô đang khẩn trương: “Tôi..
tôi muốn gặp..
gặp cậu ấy.”
Nếu biết được dáng vẻ trúng độc về sau của mình sớm một chút, cô sẽ có thể chuẩn bị tâm lý tốt hơn
Cố Thành Kiêu: “Có cái gì hay mà xem?” Lâm Thiển: “Em xem thử thôi, để xem đầu cậu ấy có rụng sạch tóc không, nếu có em phải chuẩn bị tóc giả trước
Hơn nữa, còn phải mua vài bộ, mỗi ngày một bộ, mỗi ngày thay một kiểu.” Cố Thành Kiêu: “...” Trác Việt: “...”
Lâm Thiển: “Em muốn xem thử cậu ấy có gầy lắm không, nếu gầy thì em sẽ không khống chế cân nặng nữa, mập thì cứ để mập, dù sao sau này cũng phải gầy.”
Cố Thành Kiêu: “...”
Trác Việt: “...”
Lâm Thiển: “Em còn muốn xem mặt và tay cậu ta có bị sần sùi hay không nữa, chuyện này em rất khó chấp nhận đó
Thừa dịp bây giờ sắc đẹp vẫn còn, em phải đi chụp ảnh bikini
Mấy chục năm sau, anh lấy ảnh ra giới thiệu với đám con cháu rằng đây chính là bà của các cháu, là người đẹp hội tụ đầy đủ sắc đẹp và dáng vóc, à, lại còn thông minh nữa.”
Cố Thành Kiêu: “...”
Trác Việt: “...”
Lâm Thiển: “Haiz, nghĩ đến chuyện này, em cảm thấy mình thật đúng là xinh đẹp đáng yêu, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.” Cố Thành Kiêu quả thực không nghe nổi nữa: “Nói xong chưa?” Lâm Thiển dầu cái miệng nhỏ, nghiêng đầu, đảo mắt, giống như đang nghiêm túc nhớ lại: “Để em nghĩ xem tài năng của em phải thể hiện thế nào đây? Hay là em lấy kinh nghiệm kinh doanh viết thành một quyển sách
Như thế em quá hoành tráng rồi, nhà văn đó, lưu danh muôn thuở.”
Cố Thành Kiêu kéo cổ tay cô, nói với Trác Việt: “Cậu dẫn đường đi, chúng tôi đến gặp một lát.” Trác Việt không nén cười được nữa
Đây là lần đầu tiên trong đời anh ta cười theo kiểu không cần kiêng dè, muốn nhìn cũng nhịn không được
Lâm Thiển: “Cười chưa đã đúng không? Cười đi, cười đi, cười đi, dù sao cũng tốt hơn khóc.”
Trác Việt ngừng cười lại, vừa dẫn đường vừa xúc động nói: “Thật hâm mộ hai người.” Cố Thành Kiêu vẫn lạnh lùng như cũ, mặt vô cảm không đổi sắc
Ai cần cậu hâm mộ?
Lâm Thiển nói thẳng: “Dù hâm mộ hay đố kỵ đi nữa, cậu cũng không thể hạ độc như thế
Cậu xem, nếu tôi chết, gia đình chúng tôi sẽ thành bi kịch
Cậu làm như vậy là xây dựng hạnh phúc của mình trên nỗi đau của người khác.”
Trác Việt khiêm tốn tiếp nhận phê bình, ngoan ngoãn gật đầu: “Phải, là lỗi của tôi, nhưng tôi cũng không còn cách nào khác, Sa Tinh đã không còn bao nhiêu thời gian nữa
Tôi không thể trơ mắt nhìn anh em của mình chết
Huống chi cậu ấy đã đỡ thay tôi mũi tiêm này, còn trúng độc thay tôi.” Lâm Thiển: “Chuyện cũng đã qua rồi, cậu cũng đừng nhắc lại nữa, nhanh chóng tìm thuốc giải đi.” “Vâng, Cố phu nhân nói đúng.” Lần này Trác Việt chẳng những kính nể Cố Thành Kiêu, mà còn khâm phục Lâm Thiên, hiếm thấy người nào rơi vào tình huống này mà còn có thể lạc quan trêu đùa người khác như vậy.