Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-779
Chương 779: Nội chiến kim thị
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Chú nói cũng đúng, thôi chú thích thì cứ giữ lại.” “Chú bảo cậu ấy trông cửa, ngay cả nửa đêm cậu ấy cũng ngủ ngồi ở đó. Loại người này sẽ không giở trò khôn vặt, cũng sẽ không đầu cơ trục lợi, lòng chú đã quyết rồi.” “Ừ, chủ quyết rồi thì thôi.”
Vì vậy, Dương Mộc chính thức trở thành vệ sĩ bên người của Kim Bách Minh. Anh làm việc chịu khó, cẩn thận, rất được Kim Bách Minh tín nhiệm.
Bởi vì tim của ông ta có vấn đề, phải tiếp nhận điều trị của bệnh viện, cho nên tạm thời tập đoàn Kim thị do Kim Trang Sùng quản lý.
Tin tức Kim Bách Minh nhập viện bị phong tỏa toàn diện. Họ chỉ thông báo với bên ngoài rằng Chủ tịch đột nhiên trở về nước Anh xử lý việc2của công ty chi nhánh. Đối với tin tức đó, người ngoài chẳng mấy để tâm, nhưng trong nội | bộ Kim thị thì chuyện đột ngột phát sinh này lại vô cùng nhạy cảm.
Phùng Thừa Khải và Trương Thế Minh vừa nghe tin này đã lập tức triệu tập các cổ đông khác, chạy đến văn phòng Chủ tịch làm loạn. “Ấy ấy, các người không thể vào, không thể...” Bọn họ xông đến như vũ bão, thư ký chẳng thể ngăn nổi: “Tiểu Kim tổng, tôi không cần được bọn họ.”
Kim Trang Sùng thấy một đám chừng mười mấy người xông vào phòng, dáng vẻ như hung thần ác sát, không dễ chọc vào. Ông ta vội đặt văn kiện trên tay xuống, đứng lên, phất tay: “Tiểu Lưu, chỗ này không có chuyện của cô, mau đi pha trà cho các7cổ đông đi.”
“Vâng.”
Phong cách Kim Trang Sùng và Kim Bách Minh hoàn toàn bất đồng, Kim Bách Minh là người theo chủ nghĩa độc bá tuyệt đối, trong lúc làm việc thì trên mặt không hề vui cười. Còn Kim Trang Sùng thì lại luôn treo nụ cười khiêm nhường hèn mọn, nho nhã lễ độ. “Mau mau mau, mời ngồi. Các đại cổ đông đến tận cửa, sao tôi dám chậm trễ được?”
Phùng Thừa Khải vênh mặt tự đắc, cằm cũng sắp chỉa lên trời: “Tiểu Kim Tổng? Chúng tôi phải gọi là Tổng giám đốc Kim, hay là Giám sát Kim, hay là Quản lý Kim đây?” Biết rõ bọn họ đến để khiêu khích chất vấn, nhưng không những Kim Trang Sùng không ngăn cản hoặc xua đuổi, mà trên mặt vẫn luôn tươi cười chào đón.
Ông ta tỏ ra hơi9lúng túng, sau đó lập tức khôi phục dáng vẻ bình thường: “Gọi cái nào mà Phùng tiên sinh cảm thấy dễ gọi là được, ông cũng có thể gọi tôi là Tiểu Kim.”
Vốn Phùng Thừa Khải còn tưởng rằng cháu Kim Bách Minh và Kim Trang Sùng đều là kẻ mạnh như nhau, cho nên ông ta mới cố ý triệu tập nhiều cổ đông như vậy. Nhưng bây giờ xem ra, hai người bọn họ hoàn toàn tương phản. Bọn người cổ đông không ngồi, Kim Trang Sùng cũng không dám ngồi. Điều này càng cổ vũ Phùng Thừa Khải hung hăng càn quấy hơn nữa.
Hừ, người như Kim Bách Minh mà lại chọn một kẻ yếu nhớt đảm nhiệm trọng trách, xem ra quả thật ông ta đã “Không người nối nghiệp” rồi. “Rốt cuộc Chủ tịch đã đi đâu rồi?”5Trương Thế Minh hỏi. “Phải đấy, ông ta đi đâu rồi?”
“Kim Bách Minh không nói một lời đã bỏ đi, chẳng phải vô trách nhiệm quá sao? Trong mắt ông ta có còn những cổ đông như chúng tôi không?”
“Ông ta có gì thì nói, cần gì chơi trò mất tích” Trong nhất thời, phòng làm việc trở nên nhốn nháo, mười mấy cái mồm đều thi nhau tỏ rõ bất mãn và oán giận. Bọn họ càng kích động, Kim Trang Sùng càng bình tĩnh. Ông ta mỉm cười lễ độ, nói: “Dù sao Chủ tịch cũng có cuộc sống tự do của mình. Chẳng phải nước Anh đang yêu cầu rời khỏi EU sao, chuyện này ảnh hưởng đến công ty chi nhánh, cho nên Chủ tịch mới trở về trông coi một khoảng thời gian. Bây giờ tốc độ truyền tin3và internet rất phát triển, mọi người muốn gặp ông ấy thì có thể mở cuộc họp video mà.” Phùng Thừa Khải ra ám hiệu bằng mắt để đám người ngừng nhốn nháo: “Tiểu Kim, nếu hôm nay chúng tôi đã đến đây thì không muốn trở về tay không.” “Được rồi, mọi người cứ ngồi xuống trước. Chúng ta uống ngụm trà rồi bàn tiếp.”. “Được.” Phùng Thừa Khải ngồi xuống trước tiên, những cổ đông khác cũng ào ào ngồi theo. Văn phòng vốn trống trải rộng lớn nhưng giờ đây lại trở nên đông nghịt.
Các thư ký và trợ lý đều cuống quít bưng trà rót nước cho đám người. Khoảng thời gian này đủ để xoa dịu bầu không khí khẩn trương tại hiện trường. Mọi người vừa uống trà, vừa được tiếp đãi nhiệt tình, cho nên lửa giận cũng giảm xuống không ít. Phùng Thừa Khải: “Tiểu Kim, không phải chúng tôi muốn gây sự, nhưng Chủ tịch cứ khăng khăng cố chấp, làm việc thì chưa bao giờ thông qua hội đồng quản trị, càng không báo lại với các cổ đông là chúng tôi đây. Chuyện này khiến chúng tôi thật sự rất bất an.”
Kim Trang Sùng: “Đương nhiên Chủ tịch có cái nhìn độc đáo của riêng mình. Hơn nữa ông ấy còn phải xem xét thời cơ, chỉ sợ khi thông qua hội đồng quản trị thì thời cơ cũng đã qua. Mọi người biết rồi đấy, quy trình có rất nhiều công đoạn, đến lúc xong xuôi thì trà cũng nguội rồi, làm gì còn cơ hội kinh doanh?”
Trương Thế Minh: “Tôi thấy lời này của cậu là không đúng. Nếu ông ta muốn toàn quyền quản lý thì sao lúc trước còn đưa công ty lên sàn, sao phải lập hội đồng quản trị, sao phải kêu gọi cổ đông chúng tôi?” Kim Trang Sùng vẫn cười, những nụ cười này lại như ẩn chứa dao găm: “Vậy dám hỏi ông Trương, có bao giờ Chủ tịch để ông lỗ vốn chưa?” Trương Thị Minh: “...” Phùng Thừa Khải: “...”
Cùng những cổ đông khác: “...”
Kim Trang Sùng thừa thắng xông lên, nói tiếp: “Kim thị đã lên sàn mười năm, giá trị sản lượng tăng gấp bội thì không nói, địa vị xã hội của những người ở đây, nếu không tăng gấp đôi thì cũng gấp mười đúng không? Nếu lúc trước bảo tầm nhìn của các vị độc đáo, chẳng lẽ bây giờ mọi người lại không tin tưởng vào mắt nhìn của mình nữa sao?” Phùng Thừa Khải yên lặng, rồi hỏi: “Chúng tôi nghe nói ông ta giở thủ đoạn mờ ám.”
Kim Trang Sùng lập tức đáp ngay: “Ông nghe nói? Nghe ai nói?”. Phùng Thừa Khải: “Chẳng phải lần trước Chủ tịch bị mời vào Cục cảnh sát uống trà sao, nguyên nhân là gì?”
Kim Trang Sùng: “Đó là do bộ phận Tài vụ làm việc không cẩn thận, khiến sổ sách bị rối loạn. Bây giờ công ty đã chỉnh lý lại, không còn chuyện gì nữa. Chẳng phải chủ tịch đã bình an trở về sao?”
Phùng Thừa Khải: “Trở về là không có chuyện gì à? Chỉ có các người mới biết có phải là trách nhiệm của bộ Tài vụ hay không. Tôi thấy không chừng là bộ phận Tài vụ chịu tội thay rồi.” Kim Trang Sung đột nhiên nghiêm giọng: “Các người chỉ vì một lời đồn thổi vô căn cứ mà khiến Kim thị nảy sinh nội chiến. Nếu các người nghe theo lời đồn bậy bạ, truyền bá tin tức này ra ngoài thì cổ phiếu Kim thị chắc chắn sẽ rớt giá. Đến lúc đó kẻ tổn thất chính là các người.”
Phùng Thừa Khải: “...”
Những cổ đông khác: “...”
Kim Trang Sùng lại cười một cái, hạ thấp giọng điệu và tư thái: “Bây giờ Chủ tịch đang ở công ty chi nhánh, tình hình nơi đó còn loạn hơn. Khi ông ấy không ở đây, chẳng phải chúng ta càng phải đoàn kết hơn sao? Mười mấy năm nay, Chủ tịch bôn ba trên chốn thương trường, có ai là đối thủ của ông ấy đâu. Lẽ nào các người muốn Kim thị bị hủy trong tay người của mình sao?”
Trương Thị Minh thúc khuỷu tay vào Phùng Thừa Khải, nói nhỏ: “Cậu ta nói rất có lý, nếu lúc này Kim Bách Minh ngã, e rằng sẽ liên lụy đến gốc rễ của Kim thị.”
Phùng Thừa Khải oán giận: “Ông hiểu, chẳng lẽ tôi không hiểu? Nghe theo tôi không sai đâu, ông đừng có ba phải.” Trương Thế Minh nghẹn họng, hậm hực không vui.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Vì vậy, Dương Mộc chính thức trở thành vệ sĩ bên người của Kim Bách Minh. Anh làm việc chịu khó, cẩn thận, rất được Kim Bách Minh tín nhiệm.
Bởi vì tim của ông ta có vấn đề, phải tiếp nhận điều trị của bệnh viện, cho nên tạm thời tập đoàn Kim thị do Kim Trang Sùng quản lý.
Tin tức Kim Bách Minh nhập viện bị phong tỏa toàn diện. Họ chỉ thông báo với bên ngoài rằng Chủ tịch đột nhiên trở về nước Anh xử lý việc2của công ty chi nhánh. Đối với tin tức đó, người ngoài chẳng mấy để tâm, nhưng trong nội | bộ Kim thị thì chuyện đột ngột phát sinh này lại vô cùng nhạy cảm.
Phùng Thừa Khải và Trương Thế Minh vừa nghe tin này đã lập tức triệu tập các cổ đông khác, chạy đến văn phòng Chủ tịch làm loạn. “Ấy ấy, các người không thể vào, không thể...” Bọn họ xông đến như vũ bão, thư ký chẳng thể ngăn nổi: “Tiểu Kim tổng, tôi không cần được bọn họ.”
Kim Trang Sùng thấy một đám chừng mười mấy người xông vào phòng, dáng vẻ như hung thần ác sát, không dễ chọc vào. Ông ta vội đặt văn kiện trên tay xuống, đứng lên, phất tay: “Tiểu Lưu, chỗ này không có chuyện của cô, mau đi pha trà cho các7cổ đông đi.”
“Vâng.”
Phong cách Kim Trang Sùng và Kim Bách Minh hoàn toàn bất đồng, Kim Bách Minh là người theo chủ nghĩa độc bá tuyệt đối, trong lúc làm việc thì trên mặt không hề vui cười. Còn Kim Trang Sùng thì lại luôn treo nụ cười khiêm nhường hèn mọn, nho nhã lễ độ. “Mau mau mau, mời ngồi. Các đại cổ đông đến tận cửa, sao tôi dám chậm trễ được?”
Phùng Thừa Khải vênh mặt tự đắc, cằm cũng sắp chỉa lên trời: “Tiểu Kim Tổng? Chúng tôi phải gọi là Tổng giám đốc Kim, hay là Giám sát Kim, hay là Quản lý Kim đây?” Biết rõ bọn họ đến để khiêu khích chất vấn, nhưng không những Kim Trang Sùng không ngăn cản hoặc xua đuổi, mà trên mặt vẫn luôn tươi cười chào đón.
Ông ta tỏ ra hơi9lúng túng, sau đó lập tức khôi phục dáng vẻ bình thường: “Gọi cái nào mà Phùng tiên sinh cảm thấy dễ gọi là được, ông cũng có thể gọi tôi là Tiểu Kim.”
Vốn Phùng Thừa Khải còn tưởng rằng cháu Kim Bách Minh và Kim Trang Sùng đều là kẻ mạnh như nhau, cho nên ông ta mới cố ý triệu tập nhiều cổ đông như vậy. Nhưng bây giờ xem ra, hai người bọn họ hoàn toàn tương phản. Bọn người cổ đông không ngồi, Kim Trang Sùng cũng không dám ngồi. Điều này càng cổ vũ Phùng Thừa Khải hung hăng càn quấy hơn nữa.
Hừ, người như Kim Bách Minh mà lại chọn một kẻ yếu nhớt đảm nhiệm trọng trách, xem ra quả thật ông ta đã “Không người nối nghiệp” rồi. “Rốt cuộc Chủ tịch đã đi đâu rồi?”5Trương Thế Minh hỏi. “Phải đấy, ông ta đi đâu rồi?”
“Kim Bách Minh không nói một lời đã bỏ đi, chẳng phải vô trách nhiệm quá sao? Trong mắt ông ta có còn những cổ đông như chúng tôi không?”
“Ông ta có gì thì nói, cần gì chơi trò mất tích” Trong nhất thời, phòng làm việc trở nên nhốn nháo, mười mấy cái mồm đều thi nhau tỏ rõ bất mãn và oán giận. Bọn họ càng kích động, Kim Trang Sùng càng bình tĩnh. Ông ta mỉm cười lễ độ, nói: “Dù sao Chủ tịch cũng có cuộc sống tự do của mình. Chẳng phải nước Anh đang yêu cầu rời khỏi EU sao, chuyện này ảnh hưởng đến công ty chi nhánh, cho nên Chủ tịch mới trở về trông coi một khoảng thời gian. Bây giờ tốc độ truyền tin3và internet rất phát triển, mọi người muốn gặp ông ấy thì có thể mở cuộc họp video mà.” Phùng Thừa Khải ra ám hiệu bằng mắt để đám người ngừng nhốn nháo: “Tiểu Kim, nếu hôm nay chúng tôi đã đến đây thì không muốn trở về tay không.” “Được rồi, mọi người cứ ngồi xuống trước. Chúng ta uống ngụm trà rồi bàn tiếp.”. “Được.” Phùng Thừa Khải ngồi xuống trước tiên, những cổ đông khác cũng ào ào ngồi theo. Văn phòng vốn trống trải rộng lớn nhưng giờ đây lại trở nên đông nghịt.
Các thư ký và trợ lý đều cuống quít bưng trà rót nước cho đám người. Khoảng thời gian này đủ để xoa dịu bầu không khí khẩn trương tại hiện trường. Mọi người vừa uống trà, vừa được tiếp đãi nhiệt tình, cho nên lửa giận cũng giảm xuống không ít. Phùng Thừa Khải: “Tiểu Kim, không phải chúng tôi muốn gây sự, nhưng Chủ tịch cứ khăng khăng cố chấp, làm việc thì chưa bao giờ thông qua hội đồng quản trị, càng không báo lại với các cổ đông là chúng tôi đây. Chuyện này khiến chúng tôi thật sự rất bất an.”
Kim Trang Sùng: “Đương nhiên Chủ tịch có cái nhìn độc đáo của riêng mình. Hơn nữa ông ấy còn phải xem xét thời cơ, chỉ sợ khi thông qua hội đồng quản trị thì thời cơ cũng đã qua. Mọi người biết rồi đấy, quy trình có rất nhiều công đoạn, đến lúc xong xuôi thì trà cũng nguội rồi, làm gì còn cơ hội kinh doanh?”
Trương Thế Minh: “Tôi thấy lời này của cậu là không đúng. Nếu ông ta muốn toàn quyền quản lý thì sao lúc trước còn đưa công ty lên sàn, sao phải lập hội đồng quản trị, sao phải kêu gọi cổ đông chúng tôi?” Kim Trang Sùng vẫn cười, những nụ cười này lại như ẩn chứa dao găm: “Vậy dám hỏi ông Trương, có bao giờ Chủ tịch để ông lỗ vốn chưa?” Trương Thị Minh: “...” Phùng Thừa Khải: “...”
Cùng những cổ đông khác: “...”
Kim Trang Sùng thừa thắng xông lên, nói tiếp: “Kim thị đã lên sàn mười năm, giá trị sản lượng tăng gấp bội thì không nói, địa vị xã hội của những người ở đây, nếu không tăng gấp đôi thì cũng gấp mười đúng không? Nếu lúc trước bảo tầm nhìn của các vị độc đáo, chẳng lẽ bây giờ mọi người lại không tin tưởng vào mắt nhìn của mình nữa sao?” Phùng Thừa Khải yên lặng, rồi hỏi: “Chúng tôi nghe nói ông ta giở thủ đoạn mờ ám.”
Kim Trang Sùng lập tức đáp ngay: “Ông nghe nói? Nghe ai nói?”. Phùng Thừa Khải: “Chẳng phải lần trước Chủ tịch bị mời vào Cục cảnh sát uống trà sao, nguyên nhân là gì?”
Kim Trang Sùng: “Đó là do bộ phận Tài vụ làm việc không cẩn thận, khiến sổ sách bị rối loạn. Bây giờ công ty đã chỉnh lý lại, không còn chuyện gì nữa. Chẳng phải chủ tịch đã bình an trở về sao?”
Phùng Thừa Khải: “Trở về là không có chuyện gì à? Chỉ có các người mới biết có phải là trách nhiệm của bộ Tài vụ hay không. Tôi thấy không chừng là bộ phận Tài vụ chịu tội thay rồi.” Kim Trang Sung đột nhiên nghiêm giọng: “Các người chỉ vì một lời đồn thổi vô căn cứ mà khiến Kim thị nảy sinh nội chiến. Nếu các người nghe theo lời đồn bậy bạ, truyền bá tin tức này ra ngoài thì cổ phiếu Kim thị chắc chắn sẽ rớt giá. Đến lúc đó kẻ tổn thất chính là các người.”
Phùng Thừa Khải: “...”
Những cổ đông khác: “...”
Kim Trang Sùng lại cười một cái, hạ thấp giọng điệu và tư thái: “Bây giờ Chủ tịch đang ở công ty chi nhánh, tình hình nơi đó còn loạn hơn. Khi ông ấy không ở đây, chẳng phải chúng ta càng phải đoàn kết hơn sao? Mười mấy năm nay, Chủ tịch bôn ba trên chốn thương trường, có ai là đối thủ của ông ấy đâu. Lẽ nào các người muốn Kim thị bị hủy trong tay người của mình sao?”
Trương Thị Minh thúc khuỷu tay vào Phùng Thừa Khải, nói nhỏ: “Cậu ta nói rất có lý, nếu lúc này Kim Bách Minh ngã, e rằng sẽ liên lụy đến gốc rễ của Kim thị.”
Phùng Thừa Khải oán giận: “Ông hiểu, chẳng lẽ tôi không hiểu? Nghe theo tôi không sai đâu, ông đừng có ba phải.” Trương Thế Minh nghẹn họng, hậm hực không vui.