-
Chương 77: CÔNG KHAI QUAN HỆ
Phòng tiệc ngổn ngang hỗn loạn, một phần ba khách khứa đã rời đi, những người ở lại đang xì xào bàn tán cũng lục tục ra về.
Cố Thành Kiêu băng qua đám hỗn loạn đi đến bàn tiệc chính trong khi giọng nữ quái dị vẫn vang lên.
“Lâm Thiển, có chuyện gì vậy?”
Tiếng nói trầm ổn của anh như viên thuốc an thần, khiến cho cả nhà họ Lâm bình tĩnh lại.
Lâm Bồi uống rượu, hơi cồn bốc lên cùng cơn giận, mũi đỏ ửng, mắt cũng vằn đỏ. Toàn thân ông ta tỏa ra mùi rượu, kích động quay sang kéo tay Cố Thành Kiêu: “Thủ trưởng Cố, cậu xem, đây là trò bôi nhọ trắng trợn. Dù Tiểu Thiển nhà tôi không có bố mẹ bên cạnh cũng có tôi là bác cả dạy bảo nghiêm khắc. Những chuyện đồn đại kia hoàn toàn vô căn cứ, làm sao có chuyện như thế được? Tuyệt đối không có!”
Chu Mạn Ngọc cũng nương theo cơn giận của chồng, than thở khóc lóc: “Kể từ ngày cậu đến nhà nước Lâm Thiển đi, chúng tôi luôn sống trong sợ hãi, lúc nào cũng lo nơm nớp. Hôm nay tôi sẽ thú nhận tất cả”
Lâm Tiêu muốn cản lại, “Mẹ...”
“Tiêu Tiêu, đừng cản mẹ, chuyện đến mức này thì cũng chỉ còn nước sám hối cầu xin tha thứ thôi. Thủ trưởng Cố, thật sự là chúng tôi có lợi dụng Tiểu Thiển. Tổng giám đốc Hoa của tập đoàn Hoa thị ưng mắt Tiểu Thiển nhà chúng tôi đã lâu, quả thực lúc đó là chúng tôi vạn cùng bất đắc dĩ...”
Lâm Du: “Mẹ, mẹ đang nói gì?... Bố mẹ lại... Mẹ có lầm không?”
“Đừng có nhắng lên, nghe mẹ nói đã. Gần đây chúng tôi cũng mới biết, hôm đó tổng giám đốc Hoa có việc đột xuất nên không phát sinh chuyện gì với Tiểu Thiển. Nhưng khi về nhà sau đó thì mặt Tiểu Thiển bị thương, chúng tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Tiểu Thiển, chuyện này là do hai bác có lỗi với cháu, cho nên hôm nay phải nhận quả báo...”
Ông cụ Lâm run rẩy giơ tay xoa đầu Lâm Thiển, mắt rưng rưng lệ, nghẹn ngào nói: “Cháu gái đáng thương, ông nội xin lỗi con”
Lâm Thiển từng muốn đoạn tuyệt nghĩa tình với nhà họ Lâm, nhưng máu mủ ruột rà, sao có thể nói bỏ là bỏ, đầu có thể dễ dàng cắt đứt như vậy. Nhìn bác cả ra mặt bảo vệ mình, nhìn bác dâu khóc lóc xin thứ lỗi, nhìn đến gò má ông nội già nua khổ sở, cô cũng mềm lòng.
Hai bác trước kia kiêu căng phách lối, bây giờ nghe được một cầu xin lỗi từ họ, cô cũng cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Cố Thành Kiêu nhìn người nhà họ Lâm bị công kích đến suy sụp liền ra mặt nói: “Ngày tôi mang Tiểu Thiển đi, cô ấy đã đánh nhau với người ta”
Lâm Thiển ngẩng đầu nhìn anh, chuyện này liên quan đến danh tiết của phụ nữ, có phát sinh hay không cũng như
mảnh lụa trắng bị vấy bùn. Cô không biết Cố Thành Kiêu sẽ xử lý chuyện này như thế nào, lại càng không biết kết cục sau này sẽ ra sao.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng ngày cùng của nhà họ Lâm đã đến thì Cố Thành Kiêu vẫn bình thản như không.
Anh nghiêng người kéo Lâm Thiển lại gần, thản nhiên khoác tay ngang vai cô rồi nói: “Tôi là chồng của cô ấy, cũng là người đàn ông đầu tiên của cô ấy. Mọi người yên tâm, chuyện này tôi sẽ điều tra rõ, nhất định không để Tiểu Thiển chịu sỉ nhục”
Lâm Thiển ngước lên nhìn người đàn ông cao lớn sẽ là chỗ dựa của cô từ nay về sau, “Cố Thành Kiêu, cảm ơn anh.”
“Sao lại phát ngốc như thế, giữa chúng ta còn cần phải ơn huệ sao? Chuyện của em cũng là chuyện của anh”
“Vậy... sao anh lại đến, không phải anh nói bận họp sao?”
“Họp xong anh đến đây ngay, hiệu suất làm việc của anh rất cao” Nói xong, Cố Thành Kiêu cúi người hướng về phía ông cụ Lâm, hai tay dâng quà tặng: “Ông nội, chúc ông nội sống lâu khỏe mạnh, luôn luôn vui vẻ”
Tâm trạng ông cụ Lâm lên xuống như tàu lượn siêu tốc, nhận lấy lễ vật, cười nói: “Cảm ơn, cảm ơn! Sau này Tiểu Thiển nhà chúng tôi phải nhờ thủ trưởng Cố chiếu cố”
“Là phận con cháu, ông nội gọi tên cháu là được”
“Được, Thành Kiều” Ông cụ Làm mừng rỡ gật đầu.
Trong lúc này, những khách khứa ra về đã quay lại chỗ ngồi, phòng tiệc đông đúc trở lại, thậm chí còn náo nhiệt hơn.
Mọi người vốn đã nghe phong thanh tin đồn, đến nơi không thấy Cố Thành Kiêu đứng cùng Lâm Thiển ở bàn tiệc chính nên có ý nghi ngờ. Bây giờ thấy Cố Thành Kiêu tự mình tặng quà mừng thọ cho ông cụ Lâm, nét mặt mọi người đều hào hứng thấy rõ.
Chu Mạn Ngọc lấy tay huých chồng. Sau cơn bối rối, Lâm Bồi cũng lấy lại tinh thần, nói: “Mọi người mau ngồi vào bàn tiệc, mau ngồi vào, mang tiếp đồ ăn lên đi”
Sự có mặt của Cố Thành Kiêu không những cứu vãn bữa tiệc mà còn làm rạng danh nhà họ Lâm. Mọi người cũng chấp nhận bỏ qua cả lời buộc tội Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc bán đúng cháu gái.
Đã là lễ mừng thọ thì tất sẽ có quà mừng thọ, quà khách khứa dâng tặng chất thành một chồng.
Ông cụ Lâm không phải là nhân vật có tiếng tăm, nhờ có con cháu mới có ngày hôm nay. Do tin đồn, hoặc vì nể mặt Lâm Bồi mà quan khách đến dự, cho nên phần lớn quà tặng đều giống nhau, cũng chỉ để cho có.
Ông cụ cầm quà tặng của Cố Thành Kiêu, chăm chú nhìn lớp giấy bọc thanh lịch bên ngoài nghiên cứu, nhất định là món quà không tầm thường.
Khi còn trẻ, ông cụ Lâm là giáo viên hội họa, đam mê thư pháp cổ, cả đời sưu tầm nghiên cứu thư pháp. Giờ nhận được quà tặng là bức tranh, cũng rất nôn nóng được ngắm nhìn.
Chu Mạn Ngọc tinh ý thấy ông cụ thích thú không muốn rời tay, liền hỏi: “Thành Kiều, cậu tặng quà gì mà ông cụ mê mẩn như vậy?”
Cố Thành Kiêu: “Chỉ là một bức tranh thôi, quan trọng là có thể đúng ý thích của ông nội”
Chu Mạn Ngọc: “Ông nội các cháu thích nhất là thư họa... Ba, là tranh họa, cháu rể thật hiểu ba đấy. Hay là mở ra ngắm chút đi ba?”
Ông cụ Lâm chỉ mong có thế, “Được.”
Hai người phục vụ bước lên, mỗi người một đầu mở bức tranh ra.
Lâm Thiển lặng lẽ bước đến gần: “Đây có phải là tranh phong thủy 50 đồng một tấm có lịch ngày in ở góc phải trong cửa hàng lưu niệm không?”
Cố Thành Kiêu vuốt vuốt mũi nhỏ của cô: “Em cho là anh không tim không phối giống em sao?”
Bức tranh từ từ mở ra, người am hiểu hội họa kinh ngạc suy đoán: “Đây là bức tranh của Tề Bạch Thạch sao?”
“Tranh gốc của Tề Bạch Thạch mấy năm trước đã bán đấu giá 200 triệu rồi, đây chỉ có thể là tranh chép thôi, không thể là bản gốc được.”
“Cứ cho là tranh chép thì cũng không hề rẻ. Nhìn mực bút pháp mà xem, rất giống với bút pháp của bản gốc”
Tiếng bàn luận to nhỏ vang lên từ phòng tiệc, ông cụ Lâm cũng chăm chú ngắm, trong lòng có chút ngờ ngợ không nghĩ đây là bản gốc. Có điều bức tranh này quá giống với bút pháp của tranh thật.
Tranh của danh họa Tề Bạch Thạch luôn được sao chép rất nhiều, mà tranh chép cũng chia thành nhiều đẳng cấp. Tranh chép hạng một giá hàng chục ngàn cũng vẫn bán chạy.
Đối với thư họa, ông cụ Lâm có chút cố chấp, không thể chờ được mà đứng lên đi đến gần.
Ông nhìn kỹ bức tranh, chỉ hận không thể mang kính lúp ở nhà ra dùng. Cứ cho là tranh chép, thì với chất lượng bút pháp thế này cũng rất hài lòng.
“Đi lên đi, tôi cũng lên ngắm chút” Mấy vị khách có cùng đam mê thư pháp với ông cụ Lâm cũng rủ nhau đi lên.
“Trời ơi, đây chính là bản gốc mà!”
“Thật vậy sao?”
“Tôi đã từng có may mắn được nhìn thấy bức tranh này trong lần đấu giá trước. Ai thì không dám nói, nhưng riêng danh họa Tề thì tôi nghiên cứu cả đời rồi. Tôi dám lấy danh tiếng của hội trưởng Hội giám định mà bảo đảm, đây chính xác là bút tích của Tề lão”