-
Chương 74: ĐỪNG NÓI LÝ VỚI PHỤ NỮ
Cố Thành Kiêu bình tĩnh suy nghĩ hồi lâu, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không biết tại sao lại thành thế này.
Cãi nhau? Dỗi nhau? Em thích làm gì thì tùy em, sao lại chơi trò chiến tranh lạnh chứ?
Cố Thành Kiêu đi tới đi lui trong phòng, đột nhiên chân giẫm phải cái gì đó cứng cứng. Anh cúi xuống nhặt lên, là hoa tại đầu lâu của Lâm Thiển.
Như đã tìm thấy bậc thang xuống nước, Cố Thành Kiêu liền cầm hoa tai, đường hoàng gõ cửa phòng ngủ khách.
“Em ngủ chưa?”
Không có âm thanh.
“Được rồi, anh không mắng em nữa. Anh vừa về, em liền chuẩn bị chia phòng với anh à?”
Vẫn không đáp.
Cố Thành Kiêu hơi xấu hổ, giữ chặt hoa tại nhỏ xíu trong tay, cẩn thận xoay chốt cửa. Cửa khóa bên trong, được thôi.
Bị nhốt bên ngoài hoàn toàn khơi dậy ý chí chiến đấu của Cố Thành Kiêu. Bậc thang xuống nước anh tự cấp cho
mình lại rộng thêm một tấc. Anh ra ban công, mở cửa sổ, gió lạnh gầm gừ như tìm được cửa đột phá, liều chết xông vào cửa sổ mở rộng kia. Anh xắn tay áo, không chần chừ bắt tay hành động.
Trong đêm đen, cả người Cố Thành Kiêu như báo săn mạnh mẽ giữa thảo nguyên, nhanh nhẹn, uyển chuyển, nhẹ nhàng lại đầy vẻ đẹp của sức sống. Từ ban công lớn nhảy qua ban công nhỏ, chuyện này đối với anh quá dễ dàng.
Nhảy qua, phá cửa sổ, tiến vào, cả quá trình anh làm hoàn toàn chính xác, gọn gàng và nhanh chóng, không một tiếng động.
Anh đứng trên ban công nhỏ của phòng ngủ khách, gạt rèm cửa nhìn vào phòng, chỉ thấy ánh sáng của đèn ngủ đặt đầu giường. Dưới ánh đèn vàng, anh nhìn thấy rõ hàng lệ đáng thương của cô nhóc, nhìn thấy thương đến mức cơn giận của anh như bóng xì hơi.
Cố Thành Kiêu cầm chốt cửa, khẽ đẩy vào.
“Ai?” Lâm Thiển sợ hãi ngồi bật dậy, “Ai ở bên ngoài?”
Thành Để cũng có trộm? Trời ơi, lá gan tên trộm này to quá!
Lâm Thiển vội vàng xốc chân xuống giường, vơ lấy đồ sứ trang trí ở đầu giường, chuẩn bị sống mái với tên trộm.
Cửa vừa mở ra, Cố Thành Kiêu khom lưng lén la lén lút, Lâm Thiển giơ tay liều mạng với kẻ thù, hai người lúng túng gặp nhau.
Lâm Thiển nhìn tên trộm lẻn vào phòng không thể tưởng tượng nổi. Thở phào một hơi, cô đặt đồ sứ về chỗ cũ, hỏi: “Nửa đêm rồi, anh làm cái quái gì thế?”
Lúc này Cố Thành Kiêu vẫn trầm ổn như trước, nhưng trong bình tĩnh lại mang vẻ quẫn bách. Anh vỗ vỗ túi quần, lấy hoa tại bên trong ra, “Của em, cái này nhỏ xíu, rơi dưới đất khó tìm lắm, đừng vứt lung tung, phải cất cẩn thận”
Cố Thành Kiêu luôn ghét bỏ đôi hoa tai đầu lâu này, sau khi Lâm Thiển tháo xuống liền đặt đại ở đâu đó, chính cô cũng quên mất.
Cô cầm lấy hoa tai, đáp: “Cảm ơn” “Giữa chúng mình có cần khách khí vậy không?” Ánh mắt nóng bỏng của Cố Thành Kiêu liên tục bám lấy cô. Cô đi bước nào, anh theo bước đó, cô quay người, anh liền ôm lấy cổ từ đằng sau: “Nếu em muốn cảm ơn, vậy đừng làm lơ anh nữa.”
Lâm Thiển đần ra, trèo cửa sổ đã làm cô giật mình rồi, bây giờ còn viện cớ cầu hòa, đây là điều Cố Thành Kiêu có thể làm ư? Huyền ảo quá đi thôi?!
Cố Thành Kiêu dính chặt lưng cô, ôm siết lấy cô, giọng nói khàn khàn, khẽ dán vào tai cô thầm thì, “Hơn tháng nay chưa được ôm em, anh vừa về mà em đã thế này?”
“Là anh vừa về liền mở miệng nói em cái này cái kia”
“Chúng mình có thể công bằng chút được không? Anh không yêu cầu em thế nào cả, chỉ gọi người vào dọn dẹp phòng thôi mà, có nói gì em đâu”
“Em thích bẩn thế đó, được không?”
“...” Có lúc nói lý với phụ nữ chính là chuốc phiện cho bản thân, Cố Thành Kiêu hoàn toàn hiểu được tư vị này, “Được rồi, em thích sao cũng được, chỉ cần em vui thì theo em”
Lâm Thiển cong cong môi, trận cầu hóa và hành động thuận theo này quá khác với tác phong hàng ngày của Cố Thành Kiêu. Cô cố ý nói, “Em muốn anh đeo hoa tại này, anh đeo hay không?”
“Hả? Anh không có lỗ đeo”
Lâm Thiển xoay người lại, nhéo lỗ tai anh, vừa vạch vừa kẹp lấy, đeo vào, “Đeo một tháng”
“...” Cố Thành Kiêu không tình nguyện, “Không được đầu, bộ đội không cho đeo”
“Em không biết, một tháng kể từ ngày hôm nay, lúc em thấy anh, anh phải đeo”
Cố Thành Kiêu hoàn toàn không tình nguyện, nhưng dù ngàn lần bất mãn cũng không bằng nụ cười của cô dành cho anh, “Được rồi, chỉ cần em vui, anh làm gì cũng được.”
Lâm Thiển mím mối, cuối cùng cười lườm anh một cái.
“Vậy, có thể nói cho anh biết tại sao bỗng dưng em khóc không?... Em không nói, sao anh biết được chứ. Em nói rồi, lần sau chắc chắn anh sẽ chú ý”
Lâm Thiển thở dài, thật ra cô đã hết giận từ lâu rồi. Đôi lúc cảm xúc bất chợt, sau khi tự ngẫm lại sẽ dần dần tan biến, đôi khi còn sẽ thấy mình ra vẻ Cô nói: “Không có gì, bị anh dọa thôi.”
g để tâm vào việc truy nguồn tìm ngọn, ánh mắt anh nóng bỏng, hơi nóng không ngừng tán loạn trong cơ thể, đang lo tìm không được chỗ phát tiết.
Anh tạm ngừng hai giây, khắc chế hai giây. Sự thật chứng minh, anh không có sức khắc chế mạnh mẽ như vậy, chỉ hai giây là chịu không nổi.
Anh đè cô xuống giường, dùng hành động thực tế diễn tả hết nỗi khổ tương tự, “Xin lỗi em, dọa em rồi, anh sẵn sàng quỳ xuống xin em tha thứ.”
“Hả?” Lâm Thiển lại hoảng sợ, vừa định nói thổi khỏi, tên lưu manh này lại trực tiếp tuột quần cổ ra.
Lâm Thiển lập tức hiểu ngay điều anh nói quỳ xuống xin lỗi là gì, “Không cần... Anh đừng...”
Không cho cô cơ hội ngăn cản, Cố Thành Kiêu cắn cô run cả người.
Giữa vợ chồng, làm một lần chẳng có gì không giải quyết được, nếu có thì làm lần thứ hai.
“Sáng nay em đi ra ngoài hả?”
“Ừ, hẹn với Lâm Du”
“Anh biết quan hệ giữa hai chị em em rất tốt, không giấu nhau chuyện gì cả. Nhưng chuyện riêng giữa hai ta đừng kể người ngoài nghe được không?”
Lâm Thiển đẩy mặt anh ra, nghiêm mặt nói: “Sao anh biết?”
Cố Thành Kiêu tạm ngừng, nhanh chóng ra sức ngựa.
Mấy năm nay Lâm thị không mấy khởi sắc, có vài lần tuồn ra tin tài chính hạn hẹp, nhưng cuối cùng cũng qua.
Lần này nhà họ Lâm rất chú trọng đại thọ 70 tuổi của ông nội. Thứ nhất là xung hỉ cho toàn nhà họ Lâm, thứ hai nhân cơ hội này để cải thiện quan hệ với các nhân vật chính khách thương nhân nổi tiếng của ngày xưa.
Tiệc mừng thọ được tổ chức long trọng, mời rất nhiều quan lớn hiển hách ở thủ đô.
Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc đón khách ở đại sảnh. Đã lâu rồi nhà họ Lâm chưa từng náo nhiệt thế này nên bọn họ rất coi trọng.
“Cục trưởng Trương, đã lâu không gặp! Ôi, Trương phu nhân và Trường tiểu thư giống như hai chị em vậy.”
“Chủ tịch Trịnh, rất hân hạnh được đón tiếp ông. Chúng ta có thể bàn lại kế hoạch hợp tác lần trước.”
“Ơ kìa, ông bạn già, mời vào đây mời vào đây. Uống rượu xong chúng ta bàn đến kế hoạch thu mua trên biển nha, tôi rất có thành ý đấy”
Mặc dù tiệc mừng thọ là của ông cụ, nhưng thực tế Lâm Bồi mới là vai chính đến nay. Tiệc mừng thọ cũng là thủ đoạn để ông ta lôi kéo quan hệ, người chân chính đến mừng thọ ông nội, chắc chỉ có Lâm Thiển.
“Ông nội, mấy hôm nay cháu rảnh, khi nào ông đi kiểm tra sức khỏe, cháu tới đón ống nha.”
“Ừm, ngoan, gần cuối tháng cơ, ông hẹn với bác sĩ Hà rồi”
Lâm Du chạy vào báo, “Ông nội, khai tiệc, mọi người đang đợi ông đó”