Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-732
Chương 732
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Lâm Thiển nhìn đồng hồ, nôn nóng trong lòng. Tóm lại chừng nào Lương Diệu Thần mới tới? Lỡ như cô ta bị tắc đường, thể thì không phải lâu lắm mới đến sao? Sớm biết thế này thì cô đã không ra khỏi cửa trước một tiếng rồi.
Lúc trước Kim Trang Sùng rất dẻo miệng trước mặt phụ nữ, mỗi hành động và lời nói đều đầy tự tin. Nhưng trước mặt Lâm Thiển, lúc nào ông cũng đắn đo trước sau, sợ bất cẩn nói sai cái gì sẽ chọc cô giận. Ai bảo lúc ban đầu ông đã để lại ấn tượng không tốt cho Lâm Thiển chứ?
“Diệu Thần nói, gần đây cô ấy không có thông cáo gì. Vừa khéo bên tôi đang có chương trình muốn đầu tư, là chuyên mục theo dõi có liên quan2đến tình cảm. Tôi thấy nó rất hợp với Diệu Thần, cho nên tìm cô bàn bạc.” “Ông nói chi tiết thêm đi, định hướng chương trình là gì?” “Là quay quanh cuộc sống hàng ngày của nữ minh tinh độc thân, để khán giả hiểu thêm về cuộc sống của minh tinh. Sau đó sẽ mời ba của nữ minh tinh và một số minh tinh khách mời ngồi trong studio dưới ánh mắt thiết thực của quần chúng, cùng quần chúng quan sát cuộc sống của nữ minh tinh. Tiếp đến bọn họ sẽ bày tỏ vài quan điểm. Tôi nghĩ rằng chương trình này là cách có thể làm các khán giả không hiểu biết Diệu Thần mau hiểu cô ấy nhiều hơn. Để khán giả biết, kỳ thật trong cuộc sống, Lương Diệu Thần cũng là một7sinh viên đơn giản vui vẻ, không phải là người rối loạn gì.”
Nói đến đây, có thể chính ông ta cũng cảm thấy không thích hợp cho lắm, nên ông ta biện bạch thêm: “Đương nhiên, chúng ta có thể xây dựng hình tượng tương đối gần gũi và hoàn hảo hơn chính bản thân Diệu Thần. Hình tượng cô xây dựng cho Diệu Thần bây giờ cũng đã tốt lắm rồi. Chị gái kiên cường bé nhỏ, độc lập tự chủ, dũng cảm gan dạ, ngọt ngào dễ thương, nhưng điều này rất hợp với cá tính của cô ấy. Tiết mục này vừa khéo có thể hình ảnh hóa cho hình tượng này. Ví dụ như, lúc không có công việc, cô ấy sẽ học ở trường, đắp nặn hình ảnh bề ngoài tích cực, truyền đạt thông tin9chăm chỉ cho khán giả. Vậy cô có hiểu ý tôi nói không?”
Lâm Thiển gật đầu: “Vẫn là ống hiểu cô ấy hơn.”
Kim Trang Sùng cười khan: “Cho dù thế nào, tôi vẫn mong cô ấy tốt hơn.”
“Khi nào quay?”
“Dự định là tháng 11, quay thành từng kỳ, 12 kỳ, quay 6 đợt, tầm khoảng hai tháng. Nếu cô thấy được, lát nữa tôi sẽ bảo tổ chương trình gửi kế hoạch chi tiết cho cô.” “Tôi có thể cân nhắc.”
“Đặng Phong sẽ không xuất hiện nữa đâu, cũng như những bức ảnh và đoạn clip đó. Khoảng thời gian này, Diệu Thần khiêm tốn là đúng rồi. Chờ chương trình phát sóng gần Tết Nguyên đán, lúc đó tôi cần cô ấy phối hợp tham gia các hoạt động tuyên truyền, cũng như trở lại tham gia những game shows1có rating tương đối cao. Đến lúc đó, độ hot sẽ lên cao, tiếng tăm cũng vang dội.”
Lâm Thiển nhìn bộ dáng ông ta nói năng mạch lạc, suy tính những điều hay cho Lương Diệu Thần mà không khỏi lo lắng hai người họ nối lại tình xưa. Cho nên Lâm Thiển cắt lời ông ta: “Kim tổng, ông vì Diệu Thần như thế, có phải lại định theo đuổi cô ấy không?” Kim Trang Sùng sửng sốt, Lâm Thiển hiểu lầm ông rồi, nhưng ông lại không giải thích được. Chẳng lẽ ông lại nói thẳng với người ta rằng “Tôi chỉ muốn đến gần cô thôi” à? “Ha ha ha ha.” Kim Trang Sùng cười sảng khoái, “Tôi cho cô cảm giác này sao?” “Đúng vậy. Nếu ông thật sự quan tâm Diệu Thần thì nên suy nghĩ1cho cô ấy nhiều hơn. Cô ấy theo ông thật sự không phải là cách hay.” Kim Trang Sùng giơ tay thể: “Tôi có thể thể, tuyệt đối không có suy nghĩ đó. Tôi chỉ muốn giúp đỡ đơn thuần mà thôi. Đây là tối thiểu cô ta.”
“Thề có ích không?” “Thể cô muốn tôi làm thế nào?”
“Lời đàn ông nói là thứ không đáng tin nhất.”
“Vậy tôi đành bó tay.”
Lâm Thiển cảm thấy mình đúng là hơi quá đáng rồi. Người ta có lòng giúp đỡ, cô lại hăm dọa người ta. Đây không phải nguyên tắc đối nhân xử thế của cô. Lâm Thiển ngại ngùng nói: “Xin lỗi, tôi thu lại lời vừa rồi, rất cảm ơn sự giúp đỡ của Kim tổng.” Hai người ở trong này thì bàn bạc đầu tư, còn Lương Diệu Thần thì đứng nhìn ngây người ở bên ngoài. Cô ta theo Kim Trang Sùng được nửa năm nên ít nhiều gì cũng hiểu ông ta. Dáng vẻ nói chuyện cẩn thận dè dặt của ông ta dành cho Lâm Thiển thật giống như thuở ban đầu ông ta theo đuổi Lương Diệu Thân, thậm chí tình ý bây giờ còn chân thành hơn cả lúc đó.
Bề ngoài Kim Trang Sùng rất kiêu ngạo, ông ta chỉ cần nói một câu là bắt đầu tỏa sáng, vô cùng quyến rũ. Nhưng ở trước mặt Lâm Thiển, giọng điệu ông ta lại tử tế lấy lòng, vậy là vấn đề đã quá rõ ràng rồi. Lương Diệu Thần không ngu. Nhìn người đàn ông mình đã từng yêu sâu đậm đến giờ vẫn chưa quên được, cô ta biết, người phụ nữ hiện giờ ông ta để mắt tới chính là Lâm Thiển đang ngồi đối diện ông ta. Hơn nữa nhìn thấy bộ dạng dè dặt cẩn thận đó của Kim Trang Sùng thì cô ta có thể hiểu được tình cảm ông ta đã sâu nặng cỡ nào. Trái tim Lương Diệu Thần như bị bóp nghẹt, khó chịu, đau đớn. Nhưng cảm giác đau đớn này chỉ kéo dài trong hai ba giây thôi. Nói cho cùng thì cô ta là người trọng lợi ích. Đoạn tình cảm đó đã trôi qua từ lâu rồi, tình yêu cô ta dành cho người đàn ông đó cũng đã nhạt phai. Ông ta muốn yêu ai, Lương Diệu Thần cũng không để ý nữa.
Trước mắt. nếu so sánh thực lực giữa Kim Trang Sùng và Lâm Thiển thì rõ ràng Lâm Thiển thua xa. Phần lớn tài nguyên của studio đều đến từ Phương Tiểu Hi. Số tài nguyên có thể để lại cho Lương Diệu Thân cũng không nhiều. Nhưng Kim Trang Sùng thì khác, tài nguyên trong tay ông ta rất phong phú, lăng xê người nào là nổi tiếng người đó. Sau khi nghĩ thông điều này, Lương Diệu Thần sửa sang y phục, hít sâu một hơi rồi mới gõ cửa.
“Ủa, hai người đến sớm thế?” Lương Diệu Thần điềm nhiên như không mở cửa bước vào, “Tôi sợ tắc đường nên đi sớm, nào ngờ giữa đường vẫn bị tắc, nên đến muộn một chút.” Kim Trang Sùng cười nói: “Cô không đến trễ, là chúng tôi đến sớm, mau ngồi đi, chúng tôi đang bàn về chuyện của cô.”
“Hả? Bàn cái gì?”
Kim Trang Sùng ra dấu với phục vụ: “Mang thức ăn lên được rồi.” Chẳng bao lâu, thức ăn được mang lên. Lương Diệu Thần thấy không có rượu nên lên tiếng phàn nàn: “Kim tổng keo kiệt quá, sao không có rượu vang?”
Kim Trang Sùng hơi bất ngờ.
“Ôi, hôm nay hai người bôn ba vì chuyện của tôi, tôi cũng phải bày tỏ chút chứ. Vậy đi, tôi đi chọn một chai rượu lại đây để tỏ lòng cảm ơn.” Nói rồi, Lương Diệu Thần đi ra ngoài. Lát sau cô ta cầm chai rượu vang đã mở sẵn cùng ba cái ly chân cao vào. Do hôm nay không dự định uống rượu, nên những ly rượu trên bàn lúc đầu đã được phục vụ mang xuống. Vì muốn tỏ thành ý, nên Lương Diệu Thần tự mình phục vụ họ, đảm nhiệm chức nhân viên phục vụ. “Ly này cho Kim tổng, ly này cho Lâm tổng, còn ly này cho tôi... Nào, chúng ta uống một ly trước.”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Lâm Thiển nhìn đồng hồ, nôn nóng trong lòng. Tóm lại chừng nào Lương Diệu Thần mới tới? Lỡ như cô ta bị tắc đường, thể thì không phải lâu lắm mới đến sao? Sớm biết thế này thì cô đã không ra khỏi cửa trước một tiếng rồi.
Lúc trước Kim Trang Sùng rất dẻo miệng trước mặt phụ nữ, mỗi hành động và lời nói đều đầy tự tin. Nhưng trước mặt Lâm Thiển, lúc nào ông cũng đắn đo trước sau, sợ bất cẩn nói sai cái gì sẽ chọc cô giận. Ai bảo lúc ban đầu ông đã để lại ấn tượng không tốt cho Lâm Thiển chứ?
“Diệu Thần nói, gần đây cô ấy không có thông cáo gì. Vừa khéo bên tôi đang có chương trình muốn đầu tư, là chuyên mục theo dõi có liên quan2đến tình cảm. Tôi thấy nó rất hợp với Diệu Thần, cho nên tìm cô bàn bạc.” “Ông nói chi tiết thêm đi, định hướng chương trình là gì?” “Là quay quanh cuộc sống hàng ngày của nữ minh tinh độc thân, để khán giả hiểu thêm về cuộc sống của minh tinh. Sau đó sẽ mời ba của nữ minh tinh và một số minh tinh khách mời ngồi trong studio dưới ánh mắt thiết thực của quần chúng, cùng quần chúng quan sát cuộc sống của nữ minh tinh. Tiếp đến bọn họ sẽ bày tỏ vài quan điểm. Tôi nghĩ rằng chương trình này là cách có thể làm các khán giả không hiểu biết Diệu Thần mau hiểu cô ấy nhiều hơn. Để khán giả biết, kỳ thật trong cuộc sống, Lương Diệu Thần cũng là một7sinh viên đơn giản vui vẻ, không phải là người rối loạn gì.”
Nói đến đây, có thể chính ông ta cũng cảm thấy không thích hợp cho lắm, nên ông ta biện bạch thêm: “Đương nhiên, chúng ta có thể xây dựng hình tượng tương đối gần gũi và hoàn hảo hơn chính bản thân Diệu Thần. Hình tượng cô xây dựng cho Diệu Thần bây giờ cũng đã tốt lắm rồi. Chị gái kiên cường bé nhỏ, độc lập tự chủ, dũng cảm gan dạ, ngọt ngào dễ thương, nhưng điều này rất hợp với cá tính của cô ấy. Tiết mục này vừa khéo có thể hình ảnh hóa cho hình tượng này. Ví dụ như, lúc không có công việc, cô ấy sẽ học ở trường, đắp nặn hình ảnh bề ngoài tích cực, truyền đạt thông tin9chăm chỉ cho khán giả. Vậy cô có hiểu ý tôi nói không?”
Lâm Thiển gật đầu: “Vẫn là ống hiểu cô ấy hơn.”
Kim Trang Sùng cười khan: “Cho dù thế nào, tôi vẫn mong cô ấy tốt hơn.”
“Khi nào quay?”
“Dự định là tháng 11, quay thành từng kỳ, 12 kỳ, quay 6 đợt, tầm khoảng hai tháng. Nếu cô thấy được, lát nữa tôi sẽ bảo tổ chương trình gửi kế hoạch chi tiết cho cô.” “Tôi có thể cân nhắc.”
“Đặng Phong sẽ không xuất hiện nữa đâu, cũng như những bức ảnh và đoạn clip đó. Khoảng thời gian này, Diệu Thần khiêm tốn là đúng rồi. Chờ chương trình phát sóng gần Tết Nguyên đán, lúc đó tôi cần cô ấy phối hợp tham gia các hoạt động tuyên truyền, cũng như trở lại tham gia những game shows1có rating tương đối cao. Đến lúc đó, độ hot sẽ lên cao, tiếng tăm cũng vang dội.”
Lâm Thiển nhìn bộ dáng ông ta nói năng mạch lạc, suy tính những điều hay cho Lương Diệu Thần mà không khỏi lo lắng hai người họ nối lại tình xưa. Cho nên Lâm Thiển cắt lời ông ta: “Kim tổng, ông vì Diệu Thần như thế, có phải lại định theo đuổi cô ấy không?” Kim Trang Sùng sửng sốt, Lâm Thiển hiểu lầm ông rồi, nhưng ông lại không giải thích được. Chẳng lẽ ông lại nói thẳng với người ta rằng “Tôi chỉ muốn đến gần cô thôi” à? “Ha ha ha ha.” Kim Trang Sùng cười sảng khoái, “Tôi cho cô cảm giác này sao?” “Đúng vậy. Nếu ông thật sự quan tâm Diệu Thần thì nên suy nghĩ1cho cô ấy nhiều hơn. Cô ấy theo ông thật sự không phải là cách hay.” Kim Trang Sùng giơ tay thể: “Tôi có thể thể, tuyệt đối không có suy nghĩ đó. Tôi chỉ muốn giúp đỡ đơn thuần mà thôi. Đây là tối thiểu cô ta.”
“Thề có ích không?” “Thể cô muốn tôi làm thế nào?”
“Lời đàn ông nói là thứ không đáng tin nhất.”
“Vậy tôi đành bó tay.”
Lâm Thiển cảm thấy mình đúng là hơi quá đáng rồi. Người ta có lòng giúp đỡ, cô lại hăm dọa người ta. Đây không phải nguyên tắc đối nhân xử thế của cô. Lâm Thiển ngại ngùng nói: “Xin lỗi, tôi thu lại lời vừa rồi, rất cảm ơn sự giúp đỡ của Kim tổng.” Hai người ở trong này thì bàn bạc đầu tư, còn Lương Diệu Thần thì đứng nhìn ngây người ở bên ngoài. Cô ta theo Kim Trang Sùng được nửa năm nên ít nhiều gì cũng hiểu ông ta. Dáng vẻ nói chuyện cẩn thận dè dặt của ông ta dành cho Lâm Thiển thật giống như thuở ban đầu ông ta theo đuổi Lương Diệu Thân, thậm chí tình ý bây giờ còn chân thành hơn cả lúc đó.
Bề ngoài Kim Trang Sùng rất kiêu ngạo, ông ta chỉ cần nói một câu là bắt đầu tỏa sáng, vô cùng quyến rũ. Nhưng ở trước mặt Lâm Thiển, giọng điệu ông ta lại tử tế lấy lòng, vậy là vấn đề đã quá rõ ràng rồi. Lương Diệu Thần không ngu. Nhìn người đàn ông mình đã từng yêu sâu đậm đến giờ vẫn chưa quên được, cô ta biết, người phụ nữ hiện giờ ông ta để mắt tới chính là Lâm Thiển đang ngồi đối diện ông ta. Hơn nữa nhìn thấy bộ dạng dè dặt cẩn thận đó của Kim Trang Sùng thì cô ta có thể hiểu được tình cảm ông ta đã sâu nặng cỡ nào. Trái tim Lương Diệu Thần như bị bóp nghẹt, khó chịu, đau đớn. Nhưng cảm giác đau đớn này chỉ kéo dài trong hai ba giây thôi. Nói cho cùng thì cô ta là người trọng lợi ích. Đoạn tình cảm đó đã trôi qua từ lâu rồi, tình yêu cô ta dành cho người đàn ông đó cũng đã nhạt phai. Ông ta muốn yêu ai, Lương Diệu Thần cũng không để ý nữa.
Trước mắt. nếu so sánh thực lực giữa Kim Trang Sùng và Lâm Thiển thì rõ ràng Lâm Thiển thua xa. Phần lớn tài nguyên của studio đều đến từ Phương Tiểu Hi. Số tài nguyên có thể để lại cho Lương Diệu Thân cũng không nhiều. Nhưng Kim Trang Sùng thì khác, tài nguyên trong tay ông ta rất phong phú, lăng xê người nào là nổi tiếng người đó. Sau khi nghĩ thông điều này, Lương Diệu Thần sửa sang y phục, hít sâu một hơi rồi mới gõ cửa.
“Ủa, hai người đến sớm thế?” Lương Diệu Thần điềm nhiên như không mở cửa bước vào, “Tôi sợ tắc đường nên đi sớm, nào ngờ giữa đường vẫn bị tắc, nên đến muộn một chút.” Kim Trang Sùng cười nói: “Cô không đến trễ, là chúng tôi đến sớm, mau ngồi đi, chúng tôi đang bàn về chuyện của cô.”
“Hả? Bàn cái gì?”
Kim Trang Sùng ra dấu với phục vụ: “Mang thức ăn lên được rồi.” Chẳng bao lâu, thức ăn được mang lên. Lương Diệu Thần thấy không có rượu nên lên tiếng phàn nàn: “Kim tổng keo kiệt quá, sao không có rượu vang?”
Kim Trang Sùng hơi bất ngờ.
“Ôi, hôm nay hai người bôn ba vì chuyện của tôi, tôi cũng phải bày tỏ chút chứ. Vậy đi, tôi đi chọn một chai rượu lại đây để tỏ lòng cảm ơn.” Nói rồi, Lương Diệu Thần đi ra ngoài. Lát sau cô ta cầm chai rượu vang đã mở sẵn cùng ba cái ly chân cao vào. Do hôm nay không dự định uống rượu, nên những ly rượu trên bàn lúc đầu đã được phục vụ mang xuống. Vì muốn tỏ thành ý, nên Lương Diệu Thần tự mình phục vụ họ, đảm nhiệm chức nhân viên phục vụ. “Ly này cho Kim tổng, ly này cho Lâm tổng, còn ly này cho tôi... Nào, chúng ta uống một ly trước.”