Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-720
Chương 720
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“...” Lâm Thiển dè dặt nuốt nước miếng, “Anh không giận à?” “Tại sao anh phải giận?” “Em... em lại vào đồn cảnh sát...” Cố Thành Kiêu bật cười, “Vào đồn cảnh sát có gì ghê gớm chứ, anh vào đó còn nhiều hơn em.”
“Không giống nhau mà, em bị tóm vào đó, là bị cáo đấy.”
Cổ Thành Kiêu giơ tay ôm lấy lưng cô, “Đi thôi, anh dẫn em đi ăn.” “...” Hồng Môn Yến? Bữa tối cuối cùng?
“Đừng nhìn anh kiểu đó, ăn no rồi nói. Sao chồng em có thể không tin em chứ?” Lâm Thiển nghe thể thì khóe môi giương cao: “Em nói nha, hê hê, em muốn ăn xiên nướng với miến chua cay.”
Lúc này Cố Thành Kiêu mới nghiêm mặt, “Có thể đổi món khác không?” “Cá nướng2cũng được, hai chúng ta ăn một đĩa cá nướng là đủ rồi. Anh lái xe thì em còn có thể uống tí rượu.” “Em biết hưởng thụ quá nhỉ?”
“Ôi này, đi nhanh đi, em đói muốn chết đây này.” Trong quán ăn đêm, một đĩa cá nướng lớn đang xèo xèo bốc khói, bên cạnh là xiên thịt đã rắc sẵn gia vị, miến chua cay cùng một đĩa tôm càng cay đầy ắp.
Đã lâu rồi Lâm Thiển chưa được ăn một bữa no nê sảng khoái thế này. Thân phận càng nhiều, địa vị càng cao thì lại không thể làm chính mình. Chỉ có ở trước mặt Cổ Thành Kiều, cô mới có thể làm lại chính mình.
Lâm Thiển sảng khoái ăn thịt, sảng khoái uống rượu còn lớn tiếng phàn nàn:7“Mấy năm không gặp Phan Khả Vận, thật sự em phải nhìn cô ta bằng con mắt khác rồi. Càng sống càng lạc hậu, cô ta tưởng chút thủ đoạn vụng về đó là có thể ép em đi vào khuôn khổ chắc? Cô ta nằm mơ đi!”
“Còn có Dương Liễu Nhi nữa, bản lĩnh nói dối không chớp mắt càng ngày càng lão luyện. Rõ ràng cô ta chứng kiến hết mọi chuyện, lại dám nói dối ngụy tạo chứng cứ. Ngụy tạo chứng cứ cũng là phạm luật đúng không?” “Chờ xem đi, chờ lên phiên tòa, xem thẩm phán có phán em có tội hay không. Em phải tố cáo bọn họ tội phỉ báng em. Em là người mà bọn nó có thể tùy tiện hãm hại chắc? Nực cười, ợ...9ha ha, em ăn no rồi...” Cố Thành Kiêu nhìn vỏ tôm càng cùng đồng que trúc trên bàn thì đùa bảo: “Thấy sức ăn của em thế này, anh cũng không lo lắng gì cả.” “Hì hì, em thấy em vẫn có thể xử sạch nửa phần cá nướng còn lại đấy.” “Được rồi, anh sợ em ăn uống no quá mức sẽ bị tiêu chảy.” Lâm Thiển trề mặt, xoa bụng rồi lại ợ một cái, “Ăn đã thật... Này, anh không lo lắng chút nào à?” Cố Thành Kiêu: “Trước khi gặp em thì anh rất lo, sau khi gặp rồi thì không lo nữa.”
“Em nói vụ kiện ấy.” “Vụ kiện này không tồn tại.”
“Nhưng Phan Khả Vận không đồng ý giải hòa, cố chấp muốn kiện em. Không lẽ anh định1đích thân ra mặt uy hiếp nhà họ Phan không được kiện?” Cổ Thành Kiêu liếc cô, “Anh đến mức đó sao?” Lâm Thiển lắc đầu, “Quá mất mặt, anh sẽ không làm” “Anh nói vụ kiện không tồn tại, ý là...” Cố Thành Kiêu cố tình ngắt giữa chừng, “Tối nay hầu hạ anh, làm anh vừa ý thì sẽ nói với em.”
“Khụ khụ, anh thô tục quá.” “Anh cho em ăn no ăn nê rồi, em nỡ lòng bỏ đói anh hả?”
“...” Lâm Thiển mắc nghẹn, suýt nữa nôn ra hết, “Ơ, thật sự em ăn no lắm rồi, vận động kịch liệt e là sẽ nôn ra hết.”
Cổ Thành Kiều không nhịn cười được. Trên đường đến đây, anh rất lo cô sẽ bị thương. Cô bị thương một sợi tóc là1như muốn lấy cả mạng anh vậy. Cũng may lúc nhìn thấy cô, cô không bị thương còn ăn được uống được, nói cười vui
vé.
Cổ Thành Kiêu kẹp đầu gối Lâm Thiển bằng đầu gối của mình ở dưới bàn, nói: “Em tin anh, anh sẽ không kịch liệt quá đâu, anh luôn có chừng mực.” “Stop!” Lâm Thiển vội chặn Cố Thành Kiều lại, trừng mắt liếc anh cảnh cáo. Cổ Thành Kiểu cười, rút khăn giấy lau vết canh bên khóe miệng giúp Lâm Thiển, cố tình bóp mặt, trêu mũi cô.
Lâm Thiển gạt tay anh ra, cầm hai đũa trúc muốn gắp lấy anh, “Nói ngay, tại sao vụ án này không tồn tại? Có phải anh lén làm gì đó sau lưng không, thành thật khai báo mau.”
Cố Thành Kiểu cười thần bí, sau đó từ tốn cầm điện thoại tìm đoạn clip đưa cô xem: “Em tự xem đi.”
“Cái gì thế?”
Lâm Thiển cầm lấy điện thoại, đoạn clip Cổ Thành Kiểu cho cô xem được quay từ không trung. Hình ảnh tối đen, cô không nhìn rõ gì cả, “Cái gì thế? Sao không có gì hết?”
“Em nhìn đoạn sau!”
“A...” Cho nên Lâm Thiển gắng gượng xem tiếp. Cô thấy hồ nước lớn xuất hiện trong hình, ánh đèn phong cảnh trên mặt hồ rất đẹp, hình ảnh được quay có thể vẽ thành sách.
“Đây là Hồ Loan mà.” Cuối cùng Lâm Thiển cũng nhìn rõ, “Đây là đường dạo quanh hồ, đây là khách sạn, đây là ban công...” Hình ảnh liên tục di chuyển về phía trước, nhưng ống kính luôn chĩa về phía ban công, hơn nữa không bị đứt đoạn. Hình ảnh trên ban công càng ngày càng rõ ràng hơn. Lâm Thiển mím môi cười, cảm thán trong lòng, hóa ra là thể.
“Chậc, quay rõ thật. Dương Liễu Nhi quả nhiên đã từng là nữ thần quốc dân, vẫn còn ăn ảnh lắm. Cô ta cũng bốn mươi tuổi rồi hả? Nhan sắc bảo dưỡng không tệ nha, ha ha ha ha. Phan Khả Vận mới chính là ác quỷ hóa thân. Anh thấy khoảnh khắc cô ta phản kích không, em không làm được như cô ta đầu, y chang như lực sĩ ăn rau bina, bó tay!”
Cố Thành Kiểu: “Hãy để Phan Khả Vận đắc ý một đêm đi, ngày mai rồi đưa cho cảnh sát.”
Lâm Thiển: “Ý hay, đủ đen tối, em thích.”
Sáng sớm hôm sau, phiên bản Phan Khả Vận về vụ tranh chấp này đã được lan truyền nhanh chóng trên mạng. Tiêu đề #Lâm Thiển cướp giật# đã liên tục nhích dần lên đầu bảng hot search từ sáng sớm.
“Là Lâm Thiển, quản lý của Phương Tiểu Hi hả? Có phải cùng tên cùng họ không?” “Nghe nói bối cảnh của Lâm Thiển rất lớn, thần bí không thể nói, thể tại sao cô ta xảy ra chuyện chứ? Không đưa đủ phí bịt miệng à?” “Hiện Lâm Thiển còn đang bị giam đúng không? Vậy công tác diễn xuất của Phương Tiểu Hi thì sao đây?” “Có phải có người muốn chơi Phương Tiểu Hi không?”
“Đạp không đổ Phương Tiểu Hi nên đạp người bên cạnh Phương Tiểu Hi. Là ai vậy, quá để tiện rồi.”
Trong thời gian ngắn, đủ loại tin đồn bay khắp trời. Đồng thời làn sóng tìm kiếm thân thể về Lâm Thiển cũng dâng trào, xuất hiện ào ào, #Rốt cuộc Lâm Thiển là ai#, #Không tra được bối cảnh của Lâm Thiển#, #Lâm Thiển chỉ là doanh nhân, đủ loại tiêu đề nối tiếp nhau leo bảng hot search. Sau đó người tung tin lại đăng một loạt hình ảnh Phan Khả Vận kiểm tra thương tích tại bệnh viện, chứng thực người bị hại trong vụ án Lâm Thiển cướp dây chuyền chính là Phan Khả Vận.
Trong hình còn có bóng dáng của Dương Liễu Nhi. Mà Dương Liễu Nhi đã lâu chưa xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
“Là Dương Liễu Nhi đấy! Dáng vẻ của cô ấy không thay đổi chút nào, ngưỡng mộ quá!” “Nữ thần một thời của tôi vẫn là như năm nào.”
“Dương Liễu Nhi vẫn còn rất đẹp, lòng dạ hiền lành. Cô ấy vẫn tiếp tục kiên trì sự nghiệp từ thiện của mình.”
“Có phải Dương nữ thần muốn trở lại không?”
Lúc Bất Ngữ gọi đến, Lâm Thiển vẫn đang nằm ì trên giường, giọng nói ậm ừ, “Alo Bất Ngữ, có chuyện gì thế?”
“Mau đọc tin tức đi, bên Phan Khả Vận tung ra rất nhiều tin tức bất lợi cho cô kìa.”
“Cái gì?”
Sáng sớm nay có người tung tin, tối qua cô ngang nhiên cướp giật ở tiệc đấu giá của châu báu XIN, còn đánh người ta bị thương. Mới vừa rồi, tấm hình Phan Khả Vận kiểm tra thương tích ở bệnh viện vừa được tung ra, mũi nhọn đều chĩa về phía cô. Cô đến studio mau lên, mọi người đang rối tung thành đống rồi.”
Lâm Thiển dụi mắt, quả nhiên, sung sướng là phải trả giá đắt mà, đều là lỗi của Cố Thành Kiều!
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“...” Lâm Thiển dè dặt nuốt nước miếng, “Anh không giận à?” “Tại sao anh phải giận?” “Em... em lại vào đồn cảnh sát...” Cố Thành Kiêu bật cười, “Vào đồn cảnh sát có gì ghê gớm chứ, anh vào đó còn nhiều hơn em.”
“Không giống nhau mà, em bị tóm vào đó, là bị cáo đấy.”
Cổ Thành Kiêu giơ tay ôm lấy lưng cô, “Đi thôi, anh dẫn em đi ăn.” “...” Hồng Môn Yến? Bữa tối cuối cùng?
“Đừng nhìn anh kiểu đó, ăn no rồi nói. Sao chồng em có thể không tin em chứ?” Lâm Thiển nghe thể thì khóe môi giương cao: “Em nói nha, hê hê, em muốn ăn xiên nướng với miến chua cay.”
Lúc này Cố Thành Kiêu mới nghiêm mặt, “Có thể đổi món khác không?” “Cá nướng2cũng được, hai chúng ta ăn một đĩa cá nướng là đủ rồi. Anh lái xe thì em còn có thể uống tí rượu.” “Em biết hưởng thụ quá nhỉ?”
“Ôi này, đi nhanh đi, em đói muốn chết đây này.” Trong quán ăn đêm, một đĩa cá nướng lớn đang xèo xèo bốc khói, bên cạnh là xiên thịt đã rắc sẵn gia vị, miến chua cay cùng một đĩa tôm càng cay đầy ắp.
Đã lâu rồi Lâm Thiển chưa được ăn một bữa no nê sảng khoái thế này. Thân phận càng nhiều, địa vị càng cao thì lại không thể làm chính mình. Chỉ có ở trước mặt Cổ Thành Kiều, cô mới có thể làm lại chính mình.
Lâm Thiển sảng khoái ăn thịt, sảng khoái uống rượu còn lớn tiếng phàn nàn:7“Mấy năm không gặp Phan Khả Vận, thật sự em phải nhìn cô ta bằng con mắt khác rồi. Càng sống càng lạc hậu, cô ta tưởng chút thủ đoạn vụng về đó là có thể ép em đi vào khuôn khổ chắc? Cô ta nằm mơ đi!”
“Còn có Dương Liễu Nhi nữa, bản lĩnh nói dối không chớp mắt càng ngày càng lão luyện. Rõ ràng cô ta chứng kiến hết mọi chuyện, lại dám nói dối ngụy tạo chứng cứ. Ngụy tạo chứng cứ cũng là phạm luật đúng không?” “Chờ xem đi, chờ lên phiên tòa, xem thẩm phán có phán em có tội hay không. Em phải tố cáo bọn họ tội phỉ báng em. Em là người mà bọn nó có thể tùy tiện hãm hại chắc? Nực cười, ợ...9ha ha, em ăn no rồi...” Cố Thành Kiêu nhìn vỏ tôm càng cùng đồng que trúc trên bàn thì đùa bảo: “Thấy sức ăn của em thế này, anh cũng không lo lắng gì cả.” “Hì hì, em thấy em vẫn có thể xử sạch nửa phần cá nướng còn lại đấy.” “Được rồi, anh sợ em ăn uống no quá mức sẽ bị tiêu chảy.” Lâm Thiển trề mặt, xoa bụng rồi lại ợ một cái, “Ăn đã thật... Này, anh không lo lắng chút nào à?” Cố Thành Kiêu: “Trước khi gặp em thì anh rất lo, sau khi gặp rồi thì không lo nữa.”
“Em nói vụ kiện ấy.” “Vụ kiện này không tồn tại.”
“Nhưng Phan Khả Vận không đồng ý giải hòa, cố chấp muốn kiện em. Không lẽ anh định1đích thân ra mặt uy hiếp nhà họ Phan không được kiện?” Cổ Thành Kiêu liếc cô, “Anh đến mức đó sao?” Lâm Thiển lắc đầu, “Quá mất mặt, anh sẽ không làm” “Anh nói vụ kiện không tồn tại, ý là...” Cố Thành Kiêu cố tình ngắt giữa chừng, “Tối nay hầu hạ anh, làm anh vừa ý thì sẽ nói với em.”
“Khụ khụ, anh thô tục quá.” “Anh cho em ăn no ăn nê rồi, em nỡ lòng bỏ đói anh hả?”
“...” Lâm Thiển mắc nghẹn, suýt nữa nôn ra hết, “Ơ, thật sự em ăn no lắm rồi, vận động kịch liệt e là sẽ nôn ra hết.”
Cổ Thành Kiều không nhịn cười được. Trên đường đến đây, anh rất lo cô sẽ bị thương. Cô bị thương một sợi tóc là1như muốn lấy cả mạng anh vậy. Cũng may lúc nhìn thấy cô, cô không bị thương còn ăn được uống được, nói cười vui
vé.
Cổ Thành Kiêu kẹp đầu gối Lâm Thiển bằng đầu gối của mình ở dưới bàn, nói: “Em tin anh, anh sẽ không kịch liệt quá đâu, anh luôn có chừng mực.” “Stop!” Lâm Thiển vội chặn Cố Thành Kiều lại, trừng mắt liếc anh cảnh cáo. Cổ Thành Kiểu cười, rút khăn giấy lau vết canh bên khóe miệng giúp Lâm Thiển, cố tình bóp mặt, trêu mũi cô.
Lâm Thiển gạt tay anh ra, cầm hai đũa trúc muốn gắp lấy anh, “Nói ngay, tại sao vụ án này không tồn tại? Có phải anh lén làm gì đó sau lưng không, thành thật khai báo mau.”
Cố Thành Kiểu cười thần bí, sau đó từ tốn cầm điện thoại tìm đoạn clip đưa cô xem: “Em tự xem đi.”
“Cái gì thế?”
Lâm Thiển cầm lấy điện thoại, đoạn clip Cổ Thành Kiểu cho cô xem được quay từ không trung. Hình ảnh tối đen, cô không nhìn rõ gì cả, “Cái gì thế? Sao không có gì hết?”
“Em nhìn đoạn sau!”
“A...” Cho nên Lâm Thiển gắng gượng xem tiếp. Cô thấy hồ nước lớn xuất hiện trong hình, ánh đèn phong cảnh trên mặt hồ rất đẹp, hình ảnh được quay có thể vẽ thành sách.
“Đây là Hồ Loan mà.” Cuối cùng Lâm Thiển cũng nhìn rõ, “Đây là đường dạo quanh hồ, đây là khách sạn, đây là ban công...” Hình ảnh liên tục di chuyển về phía trước, nhưng ống kính luôn chĩa về phía ban công, hơn nữa không bị đứt đoạn. Hình ảnh trên ban công càng ngày càng rõ ràng hơn. Lâm Thiển mím môi cười, cảm thán trong lòng, hóa ra là thể.
“Chậc, quay rõ thật. Dương Liễu Nhi quả nhiên đã từng là nữ thần quốc dân, vẫn còn ăn ảnh lắm. Cô ta cũng bốn mươi tuổi rồi hả? Nhan sắc bảo dưỡng không tệ nha, ha ha ha ha. Phan Khả Vận mới chính là ác quỷ hóa thân. Anh thấy khoảnh khắc cô ta phản kích không, em không làm được như cô ta đầu, y chang như lực sĩ ăn rau bina, bó tay!”
Cố Thành Kiểu: “Hãy để Phan Khả Vận đắc ý một đêm đi, ngày mai rồi đưa cho cảnh sát.”
Lâm Thiển: “Ý hay, đủ đen tối, em thích.”
Sáng sớm hôm sau, phiên bản Phan Khả Vận về vụ tranh chấp này đã được lan truyền nhanh chóng trên mạng. Tiêu đề #Lâm Thiển cướp giật# đã liên tục nhích dần lên đầu bảng hot search từ sáng sớm.
“Là Lâm Thiển, quản lý của Phương Tiểu Hi hả? Có phải cùng tên cùng họ không?” “Nghe nói bối cảnh của Lâm Thiển rất lớn, thần bí không thể nói, thể tại sao cô ta xảy ra chuyện chứ? Không đưa đủ phí bịt miệng à?” “Hiện Lâm Thiển còn đang bị giam đúng không? Vậy công tác diễn xuất của Phương Tiểu Hi thì sao đây?” “Có phải có người muốn chơi Phương Tiểu Hi không?”
“Đạp không đổ Phương Tiểu Hi nên đạp người bên cạnh Phương Tiểu Hi. Là ai vậy, quá để tiện rồi.”
Trong thời gian ngắn, đủ loại tin đồn bay khắp trời. Đồng thời làn sóng tìm kiếm thân thể về Lâm Thiển cũng dâng trào, xuất hiện ào ào, #Rốt cuộc Lâm Thiển là ai#, #Không tra được bối cảnh của Lâm Thiển#, #Lâm Thiển chỉ là doanh nhân, đủ loại tiêu đề nối tiếp nhau leo bảng hot search. Sau đó người tung tin lại đăng một loạt hình ảnh Phan Khả Vận kiểm tra thương tích tại bệnh viện, chứng thực người bị hại trong vụ án Lâm Thiển cướp dây chuyền chính là Phan Khả Vận.
Trong hình còn có bóng dáng của Dương Liễu Nhi. Mà Dương Liễu Nhi đã lâu chưa xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
“Là Dương Liễu Nhi đấy! Dáng vẻ của cô ấy không thay đổi chút nào, ngưỡng mộ quá!” “Nữ thần một thời của tôi vẫn là như năm nào.”
“Dương Liễu Nhi vẫn còn rất đẹp, lòng dạ hiền lành. Cô ấy vẫn tiếp tục kiên trì sự nghiệp từ thiện của mình.”
“Có phải Dương nữ thần muốn trở lại không?”
Lúc Bất Ngữ gọi đến, Lâm Thiển vẫn đang nằm ì trên giường, giọng nói ậm ừ, “Alo Bất Ngữ, có chuyện gì thế?”
“Mau đọc tin tức đi, bên Phan Khả Vận tung ra rất nhiều tin tức bất lợi cho cô kìa.”
“Cái gì?”
Sáng sớm nay có người tung tin, tối qua cô ngang nhiên cướp giật ở tiệc đấu giá của châu báu XIN, còn đánh người ta bị thương. Mới vừa rồi, tấm hình Phan Khả Vận kiểm tra thương tích ở bệnh viện vừa được tung ra, mũi nhọn đều chĩa về phía cô. Cô đến studio mau lên, mọi người đang rối tung thành đống rồi.”
Lâm Thiển dụi mắt, quả nhiên, sung sướng là phải trả giá đắt mà, đều là lỗi của Cố Thành Kiều!