Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-718
Chương 718
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Lâm... Thiển...” Phan Khả Vận tốc tối chỉ vào mặt Lâm Thiển. Cô ta cảm thấy trong lồng ngực cô ta có đám lửa đang muốn bùng phát. Đột nhiên một tay cô ta mò lấy viên kim cương trên ngực, tay khác thì cẩm gót giày cao gót nện mạnh vào ngực mình. “A...” Cô ta la hét đau đớn thất thanh, “Lâm Thiển, cô dừng tay... cô muốn làm gì, cô... con điên này...” Lâm Thiển: “...” Ba người khác: “...”
Tiếng la hét thất thanh này đã thu hút toàn bộ ánh mắt của khách mời trong sảnh ra tới ban công.
Nói thì chậm nhưng việc xảy ra thì nhanh. Đột nhiên Phan Khả Vận đứng dậy tóm lấy tay Lâm Thiển, đặt giày2cao gót giữa hai người, miệng càng la gào to hơn: “A, Lâm Thiển, cô điên rồi, cô muốn làm gì hả? Cô bỏ ra, người đầu, người đâu...”
Lâm Thiển không khỏi cười khẩy. Loại thủ đoạn xấu xa này mà cũng dám làm, quả nhiên đi cùng với bà chị họ diễn viên thì khả năng diễn xuất cũng hạng nhất, nói đến là đến.
Phan Khả Vận ra hiệu cầu cứu các chị em, “Mấy người đứng đực ra đó làm gì, mau kéo cô ta ra... Lâm Thiển, dù cô ghen tị cũng đừng có giật mà, bỏ tay ra, bỏ tay ra...” Trần Khả Doanh với Quan Thanh Thanh hiểu ý ngay, vội vã chạy lên ngăn cản (đẩy đẩy) Lâm Thiển. Trần7Khả Doanh: “Lâm Thiển, cô buông tay ra, cô dám công khai giành giật như thế, đây là phạm pháp đấy!” Quan Thanh Thanh: “A... ăn cướp, giết người! Lâm Thiển, cô không thả ra, chúng tôi sẽ báo cảnh sát ngay!” Vẫn là Dương Liễu Nhi có hiệu quả nhất, ả ta chạy thẳng tới cửa, lớn tiếng cầu cứu các khách mời đang nhìn sang đây, “Cứu mạng, cứu mạng, mau cản cô ta lại! Bảo vệ, có bảo vệ không, mau... mau kéo cô ta ra.” Đám khách mời nhao nhao chạy ra ban công Lâm Thiển cố sức thoát khỏi tay Phan Khả Vân, nhưng Phan Khả Vận siết chặt tay cô, hai ả Trần Khả Doanh với Quan Thanh Thanh thì9ở hai bên đẩy đẩy cô về phía Phan Khả Vân.
“Lâm Thiển, mau bỏ tay ra! Khả Vân bị cô làm bị thương rồi.”
“Mau đến giúp chúng tôi một tay, cô ta điên rồi, cô ta điên rồi!” Lâm Thiển trừng mắt nhìn Phan Khả Vân, Phan Khả Vân lộ ra nụ cười quỷ dị ở giây cuối cùng. Cô ta thì thầm: “Tao muốn xem thử, lần này là mày mất mặt hay là tao.”
Lâm Thiển nhìn chiếc giày cao gót bá đạo giữa hai người. Gót giày không chỉ móc lấy hoa tại, còn móc luôn sợi dây chuyền. Đây đại khái là khoảnh khắc cao giá nhất của chiếc cao gót này. Cô còn thấy Phan Khả Vận tự dùng gót giày cao1gót rạch lên ngực, chẳng những làm đỏ một đường dài mà còn rơm rớm máu. Cô ta tàn nhẫn ra tay với chính mình, đổ máu mới thôi. Cuối cùng mấy thanh niên trẻ trong đám khách mời chạy tới kéo mấy cô ra, bảo vệ khách sạn cũng kịp thời chạy tới. Phan Khả Vận thương tích đầy mình thành công lừa được sự đồng tình và tin tưởng của tất cả mọi người. Mấy tên đàn ông kia chung sức giữ chặt Lâm Thiển xuống sofa. “Hu hu hu... đau quá..” Phan Khả Vận uất ức khóc lóc kêu la, nức nở nghẹn ngào, chỉ vào Lâm Thiển nói: “Dây chuyền của tôi, dây chuyền của tôi trong tay cô ta.”
Mọi người nhao1nhao nhìn Lâm Thiển. Lâm Thiển bị ấn ngồi xuống sofa, cúi đầu nhìn tay mình, giày cao gót của cô đang nằm trong tay, gót giày vắt vẻo hoa tai và dây chuyền, kim cương lấp lánh, rực rỡ phát sáng.
Lúc này Dương Liễu Nhi vội vã chạy về an ủi Phan Khả Vân. Phan Khả Vận dựa vào trong lòng chị họ mà khóc lóc tang thương. Nhưng Lâm Thiển nhìn thấy rõ ràng nụ cười đắc ý cô ta che giấu sau mớ tóc. Giờ khắc này, mọi người đều tin vào giọt nước mắt của người yếu, không có ai tin vào lời giải thích của kẻ mạnh. “Xảy ra chuyện gì?” Trương Hiểu Mạch, người phụ trách tiệc rượu cũng hốt hoảng chạy ra. Quan Thanh Thanh vội vàng nói trước: “Cô ta, cô ta, con điên này, đỏ mắt muốn cướp dây chuyền kim cương của Khả Vận, hất rượu vào mặt Khả Vận rồi còn lấy giày cao gót đánh người. Vết thương trên người Khả Vân và giày cao gót trên tay cô ta là chứng cứ tốt nhất. Mau báo cảnh sát bắt cô ta ngay đi, chúng tôi phải kiện cô ta tội cố ý gây thương tích và cướp giật.”
Trương Hiểu Mạch nghe thấy thế thì cảm thấy kỳ lạ, nghi ngờ nhìn Lâm Thiển, “Mấy người buông cô ấy ra! Mấy tên đàn ông cao to lại đi làm khó một người con gái yếu ớt hả?”
Trần Khả Doanh thấy thể thì bất bình nói: “Bà là ai, gọi người phụ trách ra đây! Không thể thả cô ta ra, cô ta là chó điên, thả ra sẽ cắn người.”
Bên cạnh có người nhắc nhở: “Bà ấy là Trương tổng, chính là người phụ trách.” Trần Khả Doanh lùi ra sau, không dám nói bậy bạ nữa. Trương Hiểu Mạch an ủi Lâm Thiển: “Đừng sợ, không sao... Tóm lại hai đứa đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Thiển thật bó tay nhưng lại buồn cười nói: “Nếu cháu nói cô ta cố ý vu oan, dì tin không?”
Về tư, Trương Hiểu Mạch chắc chắn sẽ tin Lâm Thiển, huống hồ còn có quan hệ với Hà Hâm. Cho dù không có, bà cũng không tin có người cướp giật dã man như thể ở nơi công cộng. Về công, nếu có người tố cáo, bà phải đi giải trình rõ toàn bộ mọi chuyện. Cho nên Trương Hiếu Mạch nói: “Giữa hai người có hiểu lầm gì không? Cô Phan, cẩn tôi gọi xe cứu thương giúp cô không?”
Phan Khả Vân quyết liệt từ chối giảng hòa, “Tôi muốn báo cảnh sát, nhất định phải báo cảnh sát. Bộ dạng vừa rồi của cô ta giống như muốn giết tôi vậy.” Lâm Thiển cũng đồng ý, “Đúng, báo cảnh sát, để cảnh sát điều tra rõ ràng xem tôi có lý do gì mà phải đỏ mắt thèm thuồng sợi dây chuyền đó của cô ta.” Trên mặt Phan Khả Vân thoáng hiện vẻ hoảng loạn trong tích tắc, nhưng lại bị biểu tình sợ hãi uất ức che lấp ngay, “Báo cảnh sát, báo cảnh sát.” Lúc lên xe cảnh sát, Lâm Thiển mới biết khi buổi đấu giá vừa kết thúc thì Cố Nam Hách đã bỏ về trước. Cái tên ăn hại này, đi cũng không nói với cô tiếng nào. Về nhà cô sẽ bảo Cổ Thành Kiêu mắng cậu ta một trận mới được.
Trương Hiểu Mạch là người phụ trách hiện trường, cũng là dì Mạch của Lâm Thiển, bà lái xe đi theo đến đồn cảnh sát. Cảnh sát đưa Phan Khả Vận đến bệnh viện kiểm tra thương tích trước rồi sau đó mới về đồn cảnh sát.
Chuyện này nói nhỏ thì rất nhỏ, là hai cô gái cãi cọ rồi đánh nhau, vốn không đủ điều kiện để lập án; nhưng nói lớn thì cũng rất lớn, liên quan đến kim cương giá trị cả chục triệu đồng.
Cảnh sát thủ hòa giải, nhưng Phan Khả Vân kiên quyết không chịu, luật sư cũng đã gọi tới rồi. Ở hiện trường không có camera, khẩu cung hai bên mỗi người mỗi ý, ly rượu đỏ đều là dấu vân tay của Lâm Thiển, thương tích trên người Phan Khả Vận hoàn toàn trùng khớp với gót giày của Lâm Thiển. Chứng cứ lúc này quả thật bất lợi với Lâm Thiển.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Lâm... Thiển...” Phan Khả Vận tốc tối chỉ vào mặt Lâm Thiển. Cô ta cảm thấy trong lồng ngực cô ta có đám lửa đang muốn bùng phát. Đột nhiên một tay cô ta mò lấy viên kim cương trên ngực, tay khác thì cẩm gót giày cao gót nện mạnh vào ngực mình. “A...” Cô ta la hét đau đớn thất thanh, “Lâm Thiển, cô dừng tay... cô muốn làm gì, cô... con điên này...” Lâm Thiển: “...” Ba người khác: “...”
Tiếng la hét thất thanh này đã thu hút toàn bộ ánh mắt của khách mời trong sảnh ra tới ban công.
Nói thì chậm nhưng việc xảy ra thì nhanh. Đột nhiên Phan Khả Vận đứng dậy tóm lấy tay Lâm Thiển, đặt giày2cao gót giữa hai người, miệng càng la gào to hơn: “A, Lâm Thiển, cô điên rồi, cô muốn làm gì hả? Cô bỏ ra, người đầu, người đâu...”
Lâm Thiển không khỏi cười khẩy. Loại thủ đoạn xấu xa này mà cũng dám làm, quả nhiên đi cùng với bà chị họ diễn viên thì khả năng diễn xuất cũng hạng nhất, nói đến là đến.
Phan Khả Vận ra hiệu cầu cứu các chị em, “Mấy người đứng đực ra đó làm gì, mau kéo cô ta ra... Lâm Thiển, dù cô ghen tị cũng đừng có giật mà, bỏ tay ra, bỏ tay ra...” Trần Khả Doanh với Quan Thanh Thanh hiểu ý ngay, vội vã chạy lên ngăn cản (đẩy đẩy) Lâm Thiển. Trần7Khả Doanh: “Lâm Thiển, cô buông tay ra, cô dám công khai giành giật như thế, đây là phạm pháp đấy!” Quan Thanh Thanh: “A... ăn cướp, giết người! Lâm Thiển, cô không thả ra, chúng tôi sẽ báo cảnh sát ngay!” Vẫn là Dương Liễu Nhi có hiệu quả nhất, ả ta chạy thẳng tới cửa, lớn tiếng cầu cứu các khách mời đang nhìn sang đây, “Cứu mạng, cứu mạng, mau cản cô ta lại! Bảo vệ, có bảo vệ không, mau... mau kéo cô ta ra.” Đám khách mời nhao nhao chạy ra ban công Lâm Thiển cố sức thoát khỏi tay Phan Khả Vân, nhưng Phan Khả Vận siết chặt tay cô, hai ả Trần Khả Doanh với Quan Thanh Thanh thì9ở hai bên đẩy đẩy cô về phía Phan Khả Vân.
“Lâm Thiển, mau bỏ tay ra! Khả Vân bị cô làm bị thương rồi.”
“Mau đến giúp chúng tôi một tay, cô ta điên rồi, cô ta điên rồi!” Lâm Thiển trừng mắt nhìn Phan Khả Vân, Phan Khả Vân lộ ra nụ cười quỷ dị ở giây cuối cùng. Cô ta thì thầm: “Tao muốn xem thử, lần này là mày mất mặt hay là tao.”
Lâm Thiển nhìn chiếc giày cao gót bá đạo giữa hai người. Gót giày không chỉ móc lấy hoa tại, còn móc luôn sợi dây chuyền. Đây đại khái là khoảnh khắc cao giá nhất của chiếc cao gót này. Cô còn thấy Phan Khả Vận tự dùng gót giày cao1gót rạch lên ngực, chẳng những làm đỏ một đường dài mà còn rơm rớm máu. Cô ta tàn nhẫn ra tay với chính mình, đổ máu mới thôi. Cuối cùng mấy thanh niên trẻ trong đám khách mời chạy tới kéo mấy cô ra, bảo vệ khách sạn cũng kịp thời chạy tới. Phan Khả Vận thương tích đầy mình thành công lừa được sự đồng tình và tin tưởng của tất cả mọi người. Mấy tên đàn ông kia chung sức giữ chặt Lâm Thiển xuống sofa. “Hu hu hu... đau quá..” Phan Khả Vận uất ức khóc lóc kêu la, nức nở nghẹn ngào, chỉ vào Lâm Thiển nói: “Dây chuyền của tôi, dây chuyền của tôi trong tay cô ta.”
Mọi người nhao1nhao nhìn Lâm Thiển. Lâm Thiển bị ấn ngồi xuống sofa, cúi đầu nhìn tay mình, giày cao gót của cô đang nằm trong tay, gót giày vắt vẻo hoa tai và dây chuyền, kim cương lấp lánh, rực rỡ phát sáng.
Lúc này Dương Liễu Nhi vội vã chạy về an ủi Phan Khả Vân. Phan Khả Vận dựa vào trong lòng chị họ mà khóc lóc tang thương. Nhưng Lâm Thiển nhìn thấy rõ ràng nụ cười đắc ý cô ta che giấu sau mớ tóc. Giờ khắc này, mọi người đều tin vào giọt nước mắt của người yếu, không có ai tin vào lời giải thích của kẻ mạnh. “Xảy ra chuyện gì?” Trương Hiểu Mạch, người phụ trách tiệc rượu cũng hốt hoảng chạy ra. Quan Thanh Thanh vội vàng nói trước: “Cô ta, cô ta, con điên này, đỏ mắt muốn cướp dây chuyền kim cương của Khả Vận, hất rượu vào mặt Khả Vận rồi còn lấy giày cao gót đánh người. Vết thương trên người Khả Vân và giày cao gót trên tay cô ta là chứng cứ tốt nhất. Mau báo cảnh sát bắt cô ta ngay đi, chúng tôi phải kiện cô ta tội cố ý gây thương tích và cướp giật.”
Trương Hiểu Mạch nghe thấy thế thì cảm thấy kỳ lạ, nghi ngờ nhìn Lâm Thiển, “Mấy người buông cô ấy ra! Mấy tên đàn ông cao to lại đi làm khó một người con gái yếu ớt hả?”
Trần Khả Doanh thấy thể thì bất bình nói: “Bà là ai, gọi người phụ trách ra đây! Không thể thả cô ta ra, cô ta là chó điên, thả ra sẽ cắn người.”
Bên cạnh có người nhắc nhở: “Bà ấy là Trương tổng, chính là người phụ trách.” Trần Khả Doanh lùi ra sau, không dám nói bậy bạ nữa. Trương Hiểu Mạch an ủi Lâm Thiển: “Đừng sợ, không sao... Tóm lại hai đứa đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Thiển thật bó tay nhưng lại buồn cười nói: “Nếu cháu nói cô ta cố ý vu oan, dì tin không?”
Về tư, Trương Hiểu Mạch chắc chắn sẽ tin Lâm Thiển, huống hồ còn có quan hệ với Hà Hâm. Cho dù không có, bà cũng không tin có người cướp giật dã man như thể ở nơi công cộng. Về công, nếu có người tố cáo, bà phải đi giải trình rõ toàn bộ mọi chuyện. Cho nên Trương Hiếu Mạch nói: “Giữa hai người có hiểu lầm gì không? Cô Phan, cẩn tôi gọi xe cứu thương giúp cô không?”
Phan Khả Vân quyết liệt từ chối giảng hòa, “Tôi muốn báo cảnh sát, nhất định phải báo cảnh sát. Bộ dạng vừa rồi của cô ta giống như muốn giết tôi vậy.” Lâm Thiển cũng đồng ý, “Đúng, báo cảnh sát, để cảnh sát điều tra rõ ràng xem tôi có lý do gì mà phải đỏ mắt thèm thuồng sợi dây chuyền đó của cô ta.” Trên mặt Phan Khả Vân thoáng hiện vẻ hoảng loạn trong tích tắc, nhưng lại bị biểu tình sợ hãi uất ức che lấp ngay, “Báo cảnh sát, báo cảnh sát.” Lúc lên xe cảnh sát, Lâm Thiển mới biết khi buổi đấu giá vừa kết thúc thì Cố Nam Hách đã bỏ về trước. Cái tên ăn hại này, đi cũng không nói với cô tiếng nào. Về nhà cô sẽ bảo Cổ Thành Kiêu mắng cậu ta một trận mới được.
Trương Hiểu Mạch là người phụ trách hiện trường, cũng là dì Mạch của Lâm Thiển, bà lái xe đi theo đến đồn cảnh sát. Cảnh sát đưa Phan Khả Vận đến bệnh viện kiểm tra thương tích trước rồi sau đó mới về đồn cảnh sát.
Chuyện này nói nhỏ thì rất nhỏ, là hai cô gái cãi cọ rồi đánh nhau, vốn không đủ điều kiện để lập án; nhưng nói lớn thì cũng rất lớn, liên quan đến kim cương giá trị cả chục triệu đồng.
Cảnh sát thủ hòa giải, nhưng Phan Khả Vân kiên quyết không chịu, luật sư cũng đã gọi tới rồi. Ở hiện trường không có camera, khẩu cung hai bên mỗi người mỗi ý, ly rượu đỏ đều là dấu vân tay của Lâm Thiển, thương tích trên người Phan Khả Vận hoàn toàn trùng khớp với gót giày của Lâm Thiển. Chứng cứ lúc này quả thật bất lợi với Lâm Thiển.